Bán Ác Ma Và Triệu Hoán Thú Tà Ác Của Hắn
|
|
Chương 20[EXTRACT]Lúc bọn họ đi tới tầng 2, gặp được quản gia bận rộn.
Bởi vì ở tầng 2 nệm êm với vật dệt len tương đối nhiều, có ánh mặt trời, tầng trệt lại không cao nên tạm thời chia cho nhóm mèo nhỏ. Hiện tại quản gia đang ngồi trên thảm trải sàn, dùng lược chải lông cho một con mèo sơ sinh có vằn vàng sẫm. Mấy con mèo nhỏ đã chải xong đánh nhau loạn tùng phèo bên chân y, bên cạnh, trên ghế salon cực lớn mềm mại còn có một đống mèo chen chen nhốn nháo, đó là lũ còn chưa chải.
“Ngài đang làm gì?” Ivan tò mò hỏi.
“Chải lông.” Quản gia nói, “Có thể giảm bớt rụng lông hữu hiệu, ông chủ một cửa hàng thú cưng ở nhân giới nói cho tôi, hơn nữa có lợi đối với sự khỏe mạnh của mèo.”
Ivan há miệng, sửng sốt một chút, cuối cùng chỉ nói: “Ồ.”
Quản gia chuyên tâm chải lông không chú ý dị dạng này, chỉ có Ma vương sâu kín liếc mắt nhìn cậu.
“Chờ bọn nó lớn hơn một chút nữa, là có thể tự mình lên xuống thang của pháo đài.” Quản gia lo lắng nói, tay lật cái mặt mèo đang thoải mái tới mức căng phồng thành một cái bánh, “Thời điểm đó không chỉ ở tầng này, toàn bộ pháo đài cũng sẽ là lông.”
Nhất thời Ivan rất thật không tiện, dù sao cũng là cậu làm chủ lưu lại lũ mèo đó, cậu vội vàng nói: “Tôi sẽ thiết kế một trận pháp thanh khiết bày nối tiếp cho pháo đài. Mỗi tầng một cái, một trận khống chế chung loại nhỏ, có thể tách ra đơn độc vận hành cũng có thể đồng thời vận hành, rất đơn giản, ngài không cần lo lắng.”
“…” Đó rất đơn giản sao? Quản gia buồn bực nghĩ.
“Đúng rồi, sáng sớm lúc tôi đi lên, có mèo quấn lấy tôi, tôi liền mang nó theo, tôi đi lấy xuống đây cho ngài nhé?”
Quản gia mỗi ngày sớm tối đều phải đếm mèo một lượt gật gật đầu, “Tôi nói tại sao lại ít đi ba con.”
Ivan tự nhiên kéo kéo áo choàng Ma vương, “Bệ hạ, đi thôi.”
Ma vương không nói một lời đi theo sau cậu lên tầng.
Từ lâu quản gia đã không cảm thấy kinh ngạc. Lúc vị khách nhân này mới vừa vào ở pháo đài, Ma vương còn có điều thu liễm, sau đó càng ngày càng không có việc gì đều thích đợi bên người bán nhân loại, tháng mà Ivan tìm được “mèo của cậu” về kia, Ma vương ngược lại là tự mình rầu rĩ không vui một trận, đến quản gia cũng không dễ dàng tìm tới hắn. Sau khi âm mưu này bởi vì cân nặng của mèo cam nên bại lộ, Ivan vừa vào tàng thư các, Ma vương liền vào theo, tuyên bố là giám sát cậu học tập. Càng quỷ dị hơn chính là, vốn dĩ mỗi ngày Ivan chỉ đến xem sách có nửa ngày, hiện đang thẳng thắn lưu lại tầng 17 cả ngày, hai người từ sớm đến tối đều trộn với nhau.
Tình cờ, Ivan có thể cảm thấy Ma vương không thật cao hứng, đại đa số lúc tình huống như thế phát sinh, đều là khi có mèo ở…
Hai người tìm được ba cục lông nhỏ ngủ ở tầng 17, Ivan ôm bọn nó vào trong ngực, mở miệng nói: “Bệ hạ, ngài…”
“Vừa nãy…”
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Ivan vung vung tay, “Ngài nói trước đi.”
Ma vương không có ý tứ khiêm nhường, hỏi: “Vừa nãy ngươi làm sao vậy?”
Ivan mờ mịt lặp lại: “Vừa nãy?”
“Khi quản gia nói chải lông.”Ma vương không nhịn được nhắc nhở.
“À, vào lúc ấy hả. Nói ra ngài đại khái muốn cười tôi không có tiền đồ, khi đó tôi nghĩ, nếu biết đến sớm chút thì tốt rồi, mèo của tôi…”
Cậu không hề nói tiếp, hai người đều trầm mặc một hồi, Ivan miễn cưỡng cười cười, “Tôi vẫn thường nghĩ, nếu nó gặp phải tôi chậm chút là tốt rồi, thì — “
“Không.”
“… Ngài nói cái gì?”
Ma vương kiêu căng xoay mặt đi, biểu thị bây giờ hắn không muốn tiếp tục đề tài trò chuyện này.
Ivan bỏ qua dự định đã suy tính triệt để, ngược lại chứng thực nghi vấn của cậu: “Bệ hạ, ngài không thích mèo sao?”
Ma vương quay mặt lại nhìn cậu.
“Bởi vì lúc mèo đang ở, hình như ngài đều rất… Buồn bực?”
Ma vương mệt mỏi liếc mắt nhìn Ivan, ánh mắt xẹt qua từ sừng nhỏ nhô lên giữa tầng tóc mềm ngắn ngủn trên đỉnh đầu cậu.
Bán nhân loại quá không bớt lo, hắn cần phải nhìn mỗi ngày mới được, nếu không không biết lúc nào thì sẽ bị mèo khác sờ soạng mất. Lâu như vậy rồi, cũng không biết sờ lên cảm giác có biến đổi hay không. Nhìn qua không có thay đổi mà, vậy sờ lên đại khái giống như trước đây nhỉ.
Hắn có chút thay lòng đổi dạ, hàm hồ đáp: “Ừm.”
“Là thật? Ngài phải nói sớm chứ!” Ivan có chút sốt ruột, “Lần sau tôi sẽ không mang theo mèo lên đây.”
“Không quan trọng.” Ta có nhìn đâu.
Ivan vội la lên: “Cứ cho là vậy. Tôi không nghĩ ngài không cao hứng, tôi…” Cậu đột nhiên dừng lại, sửng sốt hai giây đồng hồ, dời đề tài đi cực nhanh: “Tôi muốn mang một quyển nguyên lý lồng ghép trận pháp về phòng xem, được không?”
“Tùy tiện.” Ma vương nói, nghi ngờ nhìn chằm chằm gò má cậu ửng đỏ.
“Nhưng tôi không có cách nào lấy sách…”
Ma vương lại nhìn cậu một phút chốc, mới nói: “Ta đi.”
Thấy Ma vương đi lên trở lại rồi, Ivan thở phào nhẹ nhõm. Cậu ngồi xổm xuống, vùi mặt nóng hổi vào trong đám lông của lũ mèo trong lồng ngực.
Thật gay go, hình như cậu — thích Ma vương.
|
Chương 21[EXTRACT]Ma vương có thể cũng có một chút chút yêu thích mình hay không nhỉ.
Trong hơi nước mịt mờ, Ivan một bên xông sạch sẽ bọt biển tắm rửa trên người mình, một bên suy nghĩ. Cậu tỉ mỉ hồi tưởng từng li từng tí sau khi mình tới Ma giới, nỗ lực phân tích một hai từ biểu tình của Ma vương lúc ở chung, mà lập tức bất đắc dĩ bỏ qua.
Chênh lệch chiều cao của cậu và Ma vương có hơi lớn, đại đa số thời điểm không ngẩng đầu lên căn bản không nhìn thấy mặt Ma vương.
“Ài… Tại sao anh ấy cao như vậy…”
(Thích rồi nên tui sẽ sửa xưng hô khi thụ tự nói với mình, còn lúc nói với người khác vẫn dùng ngài nhé)
Ivan mặc đồ ngủ xong — quản gia đã mua kích thước thích hợp cho cậu từ nhân giới– oán trách đi ra từ trong phòng tắm, chỉ nghe một thanh âm trầm thấp hỏi: “Ai cao như vậy?”
Ivan trợn mắt há hốc mồm nhìn Ma vương ngồi bên giường cậu, “Bệ hạ! Tại sao ngài ở đây?”
Sau đó cậu liền thấy vài cuốn sách trong tay Ma vương.
Hóa ra là tới đưa sách cho cậu. Lúc đó cậu lòng hoang mang xuống tầng đưa nhóm mèo nhỏ lại cho quản gia, sau đó trực tiếp trở về tầng trệt của mình, hoàn toàn quên mất lý do Ma vương đi là… tìm sách hộ cậu.
“Xin lỗi, bệ hạ tôi, tôi quên chuyện này.” Ivan vội vàng giải thích, “Không phải cố ý, lúc đó tôi đang suy nghĩ chuyện gì, xin lỗi, lần sau tôi nhất định…”
Ma vương không yên lòng ừ hai tiếng. Hắn vốn định xuống dưới hưng binh vấn tội, nhìn vì sao bán nhân loại gan to bằng trời không chờ hắn, nhưng bây giờ lại có chút nghe không lọt —
“Ngươi… Chưa lau khô nước.”
“Cái gì?” Ivan còn đang liều mạng xin lỗi sững sờ, trên cuối sợi tóc màu nâu cong lên liền nhỏ xuống một giọt nước.
“Trên đầu, chưa lau khô nước.” Ma vương lặp lại, hiện ra có chút buồn bực, “Lại đây.”
“Ồ.”
Ivan đầu óc mơ hồ đi tới trước người Ma vương, còn không có phản ứng lại, đã bị Ma vương vươn tay kéo một cái, ngã ngồi trên giường.
“Ấy? Bệ hạ chờ chút — “
“Câm miệng.”
Ma vương giơ tay cách không đưa khăn tắm tới từ buồng tắm, quay đầu trùm lên đầu cậu, bắt đầu thay cậu lau chùi tóc tai.
Ivan có chút không được tự nhiên giật giật. Ma vương nhân cao mã đại (1), tự nhiên chân cũng rất dài, cậu ngồi ở khối không gian giường trống nhỏ giữa hai chân Ma vương, toàn bộ phía sau bị dán vào người Ma vương, mặc dù cách quần áo của hai người, cũng có thể cảm giác được nhiệt độ thuộc về nam tính cường tráng phía sau.
(1) Nhân cao mã đại (人高马大): ý là ví von người vóc dáng cao lớn khỏe mạnh dáng người khôi ngô.
Thật là gần… Ivan liền điều chỉnh tư thế ngồi một chút.
“Đừng nhúc nhích.”Ma vương thấp giọng nói.
Quá gần rồi, lúc hắn nói chuyện mang theo không khí chấn động ngay bên tai. Ivan có chút mê muội, một thoại hoa thoại (2) nói: “Bệ hạ, ngài chán ghét nước như vậy sao?”
(2) Một thoại hoa thoại (没话找话): Nói chuyện phiếm trò chuyện một chút không có chủ đề có thể trò chuyện, sau đó tùy tiện tìm một cái gì đó để nói. Chắc nôm na là gợi chủ đề?
“Ừm.”
Vậy sau này tắm xong, cố ý không lau tóc đi tìm bệ hạ nói, chẳng lẽ có thể thường thường như thế tới một lần? Ờ… Chuyện này đáng giá để lên kế hoạch một chút. Ivan âm thầm nghĩ, không phát hiện Ma vương làm bộ lơ đãng đụng vào sừng trên đỉnh đầu cậu đến mấy lần.
Tóc đã làm không sai biệt lắm, mà sừng vẫn chưa được lau. Ma vương mặt không thay đổi nhìn chằm chằm một đôi sừng nhỏ ướt nhẹp gần ngay trước mắt suy tư một phút chốc, đem khăn tắm chụp lên, nhẹ nhàng nắm chặt một cái sừng.
Ivan co rúm một chút.
Ma vương sốt sắng dừng động tác lại, hỏi: “Đau?”
“Không đau.” Ivan buồn phiền nói, “Ngoại trừ chính tôi, cơ hồ chưa ai từng sờ vuốt thứ kia, có chút quái quái.”
“Không đau thì chớ lộn xộn.” Ma vương trách cứ, động tác trên tay lại nhẹ mấy phần.
Ivan thả lỏng vùi trong ngực ấm áp rắn chắc, dưới lực đạo ôn nhu ở trên tay dần dần rơi vào mộng đẹp.
Đêm đã khuya.
Tầng 3 dưới lòng đất ánh sao không thể chiếu vào, chỉ có đèn ở vách tường đầu giường sáng ấm áp mờ nhạt, ác ma cao to ngồi không hề động đậy. Ở Ma giới mấy tháng, bán nhân loại cuối cùng cũng coi như nuôi ra chút thịt, không giống ở nhân giới gầy gò như vậy, mà trời sinh khung xương nhỏ, bị ác ma cấp cao ôm toàn bộ vào ngực.
Ngủ say sao? Cần phải ngủ say nhỉ…
Ma vương nghe tiếng hít thở nông nhẹ vững vàng trong lồng ngực, cẩn thận cúi thấp đầu, vùi mặt vào trong mái tóc màu nâu mềm mại.
“Vẫn giống thế…” Hắn thở dài nói, nửa câu sau chìm vào giữa sợi tóc màu nâu.
|
Chương 22[EXTRACT]“Quản gia đại nhân.” Ivan đẩy mấy con mèo nhỏ nhét chung một chỗ tắm nắng ra, ngồi xuống bên cạnh quản gia, “Ngài đang chải lông à, tôi tới giúp ngài nhé.”
Quản gia ngẩng đầu lên quan sát cậu một phen, mới cầm con mèo rừng rậm ấu niên trên tay đưa cho cậu, cười nói: “Là có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Ivan ngượng ngùng cười cười, “Cái kia, sáng sớm tôi chưa thấy bệ hạ… Ngài biết ngài ấy ở đâu sao?”
Dưới tay quản gia dừng một cái, vốn dĩ muốn bắt một con mèo Thái Lan màu lửa tránh thoát từ tay y, y không để ý, tiện tay vớt lên một con mèo lông ngắn.
“Sáng sớm không thấy được bệ hạ không phải là việc rất thông thường sao?”
“Nhưng mà tối hôm qua chúng ta còn ở chung một chỗ.” Ivan tận lực tự nhiên nói.
Ngày hôm qua rõ ràng cậu nhớ đang ngủ trong lồng ngực Ma vương, sáng nay tỉnh lại cũng chỉ còn sót lại một mình cậu, nằm ở chính giữa giường lớn, trên người đắp kín chăn cẩn thận.
Tuy rằng quản gia nhìn trẻ tuổi, mà không hổ là ác ma trải qua sóng to gió lớn, nghe vậy trong thần sắc không có vẻ kinh dị tí nào, trấn định đề nghị: “Vậy cậu có thể đến phòng ngủ của bệ hạ gõ cửa thử xem, hắn khả năng còn không có lên.”
Ivan không chống đỡ, sắc mặt có chút hồng, “A, này, không hay lắm chứ, không, cũng không có gì chuyện quan trọng, tôi chỉ hỏi một câu mà thôi — đúng rồi, kiểu lông này chải thế nào?”
Cứ như là ứng Ivan theo lời nói, mèo rừng rậm trong tay cậu mềm mại “meo”một tiếng.
Quản gia kiên nhẫn truyền thụ bí quyết chải lông cho mèo lông dài, Ivan có kinh nghiệm chăm sóc mèo, rất nhanh thì bắt đầu.
“Con này thật đẹp.”
Ivan một bên nhẹ nhàng chải lưng cho nó, một bên không nhịn được sờ sờ một vòng lông mềm mại trên cổ nó.
“Lông sau khi lớn lên có thể so với hiện tại dày nặng hơn nhiều, còn có mấy con này cũng vậy.” Quản gia nói.
Ivan hiếu kỳ hỏi: “Ngài hiểu mèo rất rõ sao?”
“Không, gần đây tôi thường tới một cửa hàng thú cưng ở nhân giới.”Quản gia khiêm tốn nói, “Ông chủ dạy tôi.”
“Ngài thật là yêu thích nhân giới nha.” Ivan hứng thú, “Lúc thường cũng thấy ngài xem sách của nhân giới nhỉ.”
Quản gia khẽ mỉm cười, nói ngắn gọn: “Nhân giới xác thực rất có sức hấp dẫn.”
Thế mà đối phương lại không thâm nhập ý tứ của đề tài này. Ivan hơi có chút bất ngờ, nhưng không nghĩ nhiều, thuận miệng thay đổi đề tài: “Buổi chiều tôi ra ngoài kiểm tra trận pháp, thuận tiện thêm trên đó chút hướng.”
“Buổi chiều?” Quản gia hơi khó xử nhìn đám mèo nhỏ trên ghế ghế salông một chút — còn hơn một nửa chưa được chải lông.
Ivan đương nhiên nhìn thấu ý tứ của y, vội vàng nói: “Không cần làm phiền ngài, một mình tôi đi không có chuyện gì!”
“Nhưng là bệ hạ từng dặn tôi…”
“Đừng lo lắng, tôi cũng quen với phụ cận pháo đài, lại nói chung quanh đây nào có ác ma khác?”
Sự việc cố tình đúng lúc như vậy.
Lần đầu tiên Ivan đơn độc ra ngoài pháo đài thì đụng phải ác ma khác. Cậu thậm chí không thấy rõ việc này phát sinh thế nào, đã tối sầm mắt lại, mất đi ý thức.
Khi Ivan tỉnh lại lần nữa đã ở chỗ bìa rừng.
Trước mặt cậu bóng người đông đảo, chờ cậu nhìn rõ ràng, không khỏi lạnh tâm — trên mảnh đất trống này có ít nhất mười ác ma.
“Chao ôi, tỉnh rồi.”
Ác ma cách cậu gần nhất nói. Mấy tên còn lại đang nói chuyện phiếm nghe vậy dồn dập nhìn sang, uy áp không biến mất chút nào làm sắc mặt Ivan lại trắng bệch một phần.
Thế mà toàn bộ đều là ác ma cấp cao.
Trên thực tế, nếu như là Ma vương hoặc là quản gia ở đây, thì sẽ nói cho cậu biết, những ác ma ở đây này, đều là nhân vật hung danh hiển hách xếp hàng đầu Ma giới hiện nay.
Ác ma rất ít khi kết bè kết lũ hành động, nhiều ác ma cấp cao như vậy tụ tập cùng một chỗ, là muốn làm gì? Trong lòng cậu nghi ngờ không thôi, không khỏi giật giật thân thể, lúc này mới phát hiện mình bị trói rất chặt vào trên một cây khô.
“Các vị đại nhân…” Thanh âm cậu có chút run, nhưng vẫn cưỡng ép mình nói cho rõ ràng, “Các người tìm tôi có chuyện gì không?”
“Ngươi chính là tình nhân nhỏ của Ma vương sao?” Một tên ác ma nói, “Chưa đề cập tới thứ khác, can đảm không tệ lắm.”
Không đợi Ivan có phản ứng gì với xưng hô long trời lở đất (1) này, lại có một cái khác mở miệng nói: “Thành thật điểm đãi, đừng nghĩ chạy.”
(1) Gốc là Phá đá kinh thiên, nghĩa nó tương đương với kinh thiên động địa (long trời lở đất) ấy.
“Ngài nói đùa.” Ivan một bên nhanh chóng quan sát hoàn cảnh, suy nghĩ biện pháp đào tẩu, một bên nỗ lực tranh thủ cơ hội cho mình, “Tôi là một tên… ác ma cấp thấp mà thôi, ngài thực sự không cần phải trói tôi, có chuyện gì chúng ta có thể thương — á!”
Ác ma cách cậu gần nhất một quyền đánh vào bụng cậu, nhìn qua tựa hồ chỉ là một đòn tiện tay, Ivan phun một ngụm máu ra ngoài.
“Không chịu được cú đánh như thế?” Ác ma động thủ cũng sửng sốt.
“Ngươi làm gì?! Không phải nói là bán nhân loại sao? Nhân loại rất yếu đuối, nhỡ chết thì làm sao bây giờ?”
“Làm sao ta biết yếu đến trình độ thế này?!”
Hai ác ma kia rùm beng, một tên lớn tuổi chút chuyển hướng về phía Ivan: “Nói năng ngọt xớt đối với ngươi có thể không có lợi. Đồ vật trong túi ngươi chúng ta đều lấy ra sạch sẽ, đừng động suy nghĩ không chính đáng gì.”
Ivan khó khăn ho khan một tiếng, chỉ cảm thấy bụng đau một trận kịch liệt, lúc này cậu đã cúi đầu thấy rõ, dưới chân mình là mấy tấm trận pháp truyền tống với trận pháp công kích uy lực không tầm thường từ tay cậu ra. Đều là thứ lúc cậu ra ngoài mang theo phòng thân.
Cậu không nói gì nữa, trong đầu lại sôi trào.
Những ác ma này vừa vặn tập kích cậu tại thời điểm cậu đóng cửa sát trận tiến hành giữ gìn, giống như có thể tiên tri lục soát người cậu, hơn nữa, bọn họ biết cậu là bán nhân loại, còn gọi cậu “tình nhân nhỏ của Ma vương”.
Rất hiển nhiên, chỉ có hai ác ma, một bán ác ma cùng một đống mèo sinh sống trong pháo đài Ma vương, xuất hiện một tên phản đồ.
Lúc Ma vương phong trần mệt mỏi chạy về pháo đài, cảm giác bất an trong tâm đưa lên đến đỉnh điểm.
Cửa lớn của pháo đài to tướng cao ngất theo tiếng mở ra, quản gia đứng giữa đại sảnh, không giống thường ngày chào đón như vậy, Ma vương dừng bước chỗ cửa pháo đài.
Bốn mắt nhìn nhau, chốc lát, quản gia xa xa hướng hắn thi lễ một cái, “Cực khổ rồi, bệ hạ.”
“Vùng phía tây không có náo loạn.” Ma vương âm trầm nói.
Ánh hoàng hôn từ sau lưng hắn chiếu vào pháo đài, kéo bóng hắn ra đến mức dọa người. Quản gia bị bao phủ dưới bóng tối thịnh nộ của Ma vương lại không có vẻ sợ hãi chút nào, thậm chí, trên mặt y vẫn mang theo nụ cười mỉm khiêm tốn lễ độ.
“Tôi biết.”
“Bán nhân loại kia đâu?”
“Ngài không ngại thu uy thế lại trước, trên tầng còn có mấy nhóc mèo nhỏ — “
Ầm!
Một bên tường của pháo đài vững như thành đồng vách sắt ầm ầm sụp đổ, Ma vương thu tay về, trong con ngươi ngọc lục bảo là lửa giận bạo ngược. Hiển nhiên, nếu như ác ma cấp cao đối diện không nói thứ hắn muốn nghe, cú đánh tiếp theo sẽ rơi xuống trên người đối phương.
Hắn hỏi từng chữ từng câu: “Ivan đâu?” Tui giải thích xưng hô một chút. Ivan là bán ác ma sống ở nhân giới từ nhỏ, xưng hô sẽ lịch sự. Quản gia tuy là ác ma nhưng ham mê văn hóa nhân giới, cũng lịch sự. Ma vương cùng mấy anh ác ma cấp cao thì vốn ở trên cao nên ngạo mạn chút, tui cho xưng “ta-ngươi”. Mấy gã ác ma cấp thấp thì “mày- tao”. Nhưng nói chung về sau ác ma vẫn có xưng “ta”.
|
Chương 23[EXTRACT]“Tạm thời là cậu ta an toàn.” Quản gia bất động thanh sắc lui về sau một bước, dù cho lợi thế nơi tay, Ma vương thịnh nộ cũng cho y áp lực không nhỏ, “Sau khi yêu cầu của tôi được thỏa mãn, tôi sẽ báo vị trí cho ngài.”
“Ngươi muốn cái gì?”
“Một lời thề.”
Ma vương nhíu mày lại thật sâu, quản gia tiếp tục nói: “Nếu như tôi bị thua, tôi sẽ rời khỏi Ma giới. Tôi muốn ngài dùng tên thật tuyên thề, bắt đầu từ bây giờ đến trước khi tôi rời đi không hạ sát thủ với tôi.”
Ma vương chậm rãi lặp lại: “Bị thua?”
Quản gia lại không nói tiếp nữa mà chuyển đề tài, nói: “Bệ hạ, lúc ngài vừa mới lên ngôi, tôi từng đề nghị kế hoạch tiến quân tới nhân giới cho ngài.” Y tự giễu nở nụ cười, “Sợ là ngài cũng quên chuyện này. Tôi phụng dưỡng ngài nhiều năm như vậy, không thấy ngài để chuyện gì trong lòng, ngoại trừ gần đây…”
“Kiên nhẫn của ta có hạn.” Ma vương lạnh lùng nói.
Nụ cười trên mặt quản gia rút đi. Y yên lặng nhìn Ma vương một chốc, lần đầu tiên không dùng kính ngữ, hỏi: “Ngươi thật sự là ác ma sao?”
Ma vương hất áo choàng của mình ra, đập xuống đất làm một mảnh bụi bặm nổi lên. Hắn căn bản không để ý tới vấn đề này, nói trúng tim đen (1) hỏi: “Ngươi muốn đánh?”
(1) Gốc là Nhất châm kiến huyết (一针见血), nghĩa thô là “một châm thấy máu”, nghĩa đúng hơn thì là nói trúng tim đen; gãi đúng chỗ ngứa; lời nói sắc bén. Tui tạm thời chọn cái trên.
“Phải.” Quản gia đáp, “Ta không biết ngươi từ đâu tới đây, ngươi không có lòng trung thành với Ma giới, cũng không có hứng thú với nhân giới. Ác ma trẻ tuổi không thể mạnh đến trình độ thế này của ngươi, rất có thể ngươi không phải ác ma, chẳng qua bây giờ những thứ đó không có ý nghĩa gì. Ranh giới ngoài Ma giới rất đặc sắc, ngươi không muốn, ta muốn. Hiện tại phát thệ đi. Đương nhiên — “
Y ưu nhã cười một tiếng, “Ngài cũng có thể không cần để ý tới, trực tiếp ra sát chiêu trong phút chốc. Chỉ là nếu tôi chết, ngài muốn tìm Ivan tiên sinh e có chút khó — với kiên trì của những ác ma đó, đại khái chỉ đủ để cậu ta sống qua đêm nay nhỉ.”
“Ta nói, chắc thời gian ước định đã qua rồi.” Một thanh âm nói ồn ào bên tai, “Làm sao vị đại nhân kia còn chưa tới?”
“Không phải xảy ra chuyện gì chứ? Kế hoạch không thuận lợi?”
Ivan vừa nỗ lực mở mắt, sau một đêm dài cậu mơ hồ ngủ phút chốc, nhìn sắc trời, hiện tại chính là thời gian hắc ám trước tờ mờ sáng.
Trước mắt có mấy tên ác ma cấp cao tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, trong không khí tỏa đầy sự nóng nảy.
Vị đại nhân kia, là chỉ quản gia sao?
Cậu trước trước sau sau sửa sự tình lại một lần, bụng đau nhức ảnh hưởng tới tốc độ suy nghĩ của cậu. Quản gia cũng không dựa theo ước định tới nơi này, có chuyện đang ngáng chân anh ta, là ma vương sao?
Hình như mấy ác ma kia thương lượng xảy ra kết quả gì, một tên ác ma đi tới trước mặt Ivan.
Ivan cả kinh, tâm mới vừa dâng lên dự cảm xấu, quả nhiên liền nghe ác ma kia nói: “Kế hoạch có biến, trước tiên giết thứ trói buộc này, chúng ta — “
“Ngươi nói ai là trói buộc?”
Bốn phía bỗng nhiên tĩnh, chỉ còn lại tiếng chim hót côn trùng kêu vang truyền đến từ trong rừng rậm tối như mực.
Mấy ác ma kinh ngạc nhìn Ivan, nhất thời chưa kịp phản ứng, tại sao bán ác ma gầy yếu còn chật vật bị người chế trụ này lại có thể có lá gan nói chuyện với bọn họ như vậy.
Chỉ có Ivan tự mình biết, cậu vừa sợ chết vừa lo lắng cho tình cảnh Ma vương, may mắn là giờ phút này bị trói, bằng không e là căng thẳng đến đứng không được, mà từng trải nhiều năm giãy dụa cầu sinh dưới tầng chót giúp cậu nhanh trí khi lâm nguy.
“Ta trói buộc? Một đám ngu xuẩn!” Ivan lạnh lùng nói.
Một ác ma tuổi còn trẻ chút nghe lời này nâng tay lên liền muốn đánh cậu, Ivan cười lạnh nói: “Được đó, bây giờ ngươi giết ta đi, ngược lại đợi lát nữa Ma vương đến ta cũng không sống nổi. Tên quản gia kia là gia hỏa thành sự không đủ bại sự có thừa, bây giờ không đến sợ là dữ nhiều lành ít. Ta cũng điên rồi mới đồng ý kế hoạch của hắn, còn tưởng rằng hắn thổi phồng mình lợi hại như vậy, thật sự có thể đánh bại Ma vương.”
Mấy tên ác ma vừa giận vừa sợ nhìn cậu chằm chằm, đều bị lượng thông tin trong lời nói của cậu làm giật mình.
“Có ý gì?!” Gã ác ma trẻ tuổi kia nôn nóng hỏi, “Ngươi và đại nhân là một nhóm?”
Thắng cược rồi! Bên trán của Ivan rơi xuống một giọt mồ hôi lạnh không ai chú ý tới.
Hóa ra thật sự là quản gia muốn thay vào đó.
“Cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta bây giờ, chính là chắc quản gia còn chưa khai ta ra ở chỗ Ma vương.” Ivan nỗ lực làm rõ dòng suy nghĩ, ý của cậu trong lời nói, phảng phất chính mình biết tất cả mọi chuyện, kỳ thực trong lòng cũng không đến mức rất chắc chắn — quản gia muốn đoạt vị, như vậy bắt cóc mình làm gì? Lẽ nào dùng cậu làm lợi thế, bức Ma vương truyền ngôi? Làm sao có khả năng! Ma vương xác thực biểu hiện ra chút không giống bình thường đối với cậu, mà chỉ dựa vào cái này… Dùng hiểu biết của cậu với quản gia, quản gia cũng không phải người suy nghĩ không chu đáo như thế.
Giờ khắc này Ivan cũng không biết, quản gia biết được một vài việc cậu không biết, mà y so với Ivan tưởng tượng còn phải cẩn thận tỉnh táo nhiều hơn, chỉ dùng những việc này để cho mình một đường lui bảo mệnh sau khi bại.
Đám ác ma bởi vì mấy câu nói này mà sôi sùng sục, bọn họ bán tín bán nghi, vẫn có một nửa âm thanh chủ trương muốn giết cậu.
Đầu Ivan đau như búa bổ, vẫn không hiểu rõ bước kế tiếp phải làm sao, bỗng nhiên trong lòng hơi động, cậu không dám tin giãy giụa mở to mắt.
Cậu hoài nghi mình là căng thẳng đến xuất hiện ảo giác, thế mà ở loại bước ngoặt này, cảm thấy triệu hoán thú của mình tồn tại. Đoạn sau thì như mọi người thấy, Ivan giả ngầu lòi, vậy nên để nguyên “ta-ngươi” và gọi quản gia là “hắn” nhé. Thật ra thì edit đến tận đây, tui cũng chẳng chắc là để xưng hô kiểu gì cho thích hợp nữa, cảm giác đổi loạn tùng phèo lên ấy. Thôi để lúc nào beta mà nghĩ ra thì sửa.
|
Chương 24[EXTRACT]Sự tình phát sinh trong chớp mắt.
Một bóng tối cực lớn lặng yên không một tiếng động lượn đến từ trong rừng, hai tên ác ma cách Ivan gần nhất đột nhiên bay ngược ra, cùng lúc đó, Ivan ngã quỳ trên mặt đất, mới phản ứng được dây thừng sau lưng cậu đứt rồi.
Trên đất trống một bên rừng rậm vang lên tiếng gầm thét trầm thấp của dã thú cỡ lớn, trong đêm đen dọa vô số chim bay đi. Hết thảy ác ma như gặp phải đại địch, không ai để ý sống chết của hai kẻ bị đánh lén ngã xuống đất trước, bọn họ nhìn địch tới đánh chằm chặp.
Trái tim Ivan nhảy lên kịch liệt, cậu không để ý bụng đau nhức, giãy dụa đứng dậy giương mắt nhìn sang.
Một con dã thú màu đen cực lớn mạnh mẽ dùng cái đuôi dài ngoằng vòng quanh cậu, che chở phía sau.
Nó là một con báo đen, cũng không dễ nhìn. Trên bộ lông đầy bụi bặm nhỏ vụn và cành cây, lại tỉ mỉ hơn chút, có thể phát hiện có chất lỏng sẫm màu sền sệt làm lông nó đều xoắn xuýt dính liền với nhau. Trên chân trước nó có một vết thương sâu tới xương, máu nhuộm đỏ bãi cỏ dưới chân nó.
Nhưng nó vốn dĩ phải có một thân da lông đẹp đẽ trơn mượt. Ivan run rẩy vươn tay mò đuôi nó, nước mắt rơi tràn mi. Cậu biết, cậu biết nó vốn dĩ nên là bộ dáng gì —
Sau khi mèo của cậu mất tích, quản gia nói, đại nhân nhà tôi đã về nhà.
Cậu chưa bao giờ tỉ mỉ miêu tả đặc thù của triệu hoán thú của cậu, Ma vương lại tìm tới một con lớn đến cơ hồ giống như đúc.
Hóa ra là như vậy, vô số nghi hoặc nhỏ vụn xâu chuỗi kết hợp lại, chỉnh hợp thành chân tướng. Trận pháp triệu hoán kia thành công. Ứng theo triệu hoán của cậu mà đến, là ma thú mạnh nhất Ma giới hiện nay, chỉ có điều bị trận pháp suy yếu thành hình thái ấu niên.
“Bệ hạ.” Ivan nức nở nói.
Báo đen lớn xoay người nhìn thẳng cậu, nó có một đôi mắt ngọc lục bảo đẹp đẽ, rạng ngời rực rỡ trong đêm đen. Nó cúi đầu ngửi tóc Ivan một cái, Ivan đưa tay ôm cổ của nó, dùng sừng mình dùng sức cọ cọ nó, trong cổ họng báo đen phát ra một tiếng gru trầm thấp.
Ôn nhu chỉ trong chốc lát, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nhớ lại chuyện xưa. Bất kể là lại một lần nữa cảm nhận được khế ước, hay là thương tổn trên chân trước của báo đen, đều tỏ rõ trạng thái của Ma vương cực kỳ gay go. Ivan cưỡng ép đè tâm tư lăn lộn xuống, nước mắt còn treo trên mặt, thanh âm cậu đã bình tĩnh lại, “Tâm bọn họ không đồng đều, đánh giết là chủ. Giết mấy người, đám còn lại tự nhiên vô tâm ham chiến.”
Tiếng cậu nói còn chưa xuống, một ác ma đã nghiêng người đến, Ivan chỉ cảm thấy một trận kình phong, cái đuôi to dài mạnh mẽ vốn dĩ dán vào người cậu văng ra ngoài, trọng kích người ác ma kia.
Ác ma kia phun một ngụm máu, bay ngược ra.
Báo đen thả người nhào tới trước, tiến vào chiến cuộc, Ivan lui về phía sau vài bước, giấu bóng người của mình tiến vào trong rừng cây.
Cậu không nghĩ tới là, nơi đó đã có người rồi.
Quản gia nhìn qua so với Ma vương còn chật vật hơn. Trên mặt của y có vết máu, nhìn qua tái nhợt rất nhiều so với lúc thường, quần áo xốc xếch nghiêng dựa vào trên một cái cây khô, cái chân không dùng lực kia nhìn qua bị thương rất nặng, một tay che một cánh tay khác, tràn đầy phần tay hở ra đều là máu.
Ivan cảnh giác hỏi: “Tại sao anh ở đây?”
Quản gia xác thực vô cùng suy yếu, nhưng y vẫn cười khẽ một cái, tựa hồ đang nỗ lực duy trì lễ nghi thường ngày, “Cậu cho rằng làm sao hắn tìm được cậu.”
“Anh thất bại.” Ivan nói. Cậu nói một chuyện rõ rành rành, mà ngữ khí rất nghi hoặc.
Tranh đoạt vương vị hơn nửa đều là tử đấu, huống hồ vương tại vị không phải là tính tình tốt gì, thế mà có thể để cho người phản bội sống sót.
Quản gia đương nhiên biết cậu đang nghi ngờ cái gì, nói: “Ma vương thật sự rất yêu thích cậu.”
Ở thời điểm không đúng lúc như vậy, một câu nói không đầu không đuôi như thế lại khiến Ivan giật mình. Lúc thường quản gia mỉm cười như gió xuân (1), bây giờ nhìn lại thấy thế nào cũng làm cho người ta sinh chán ghét, Ivan phân ra một nửa tinh lực nhìn chằm chằm chiến cuộc trên đất trống, một bên không nhịn được hỏi: “Lời này có ý gì?”
(1) Gốc là 春风拂面 (xuân phong phất diện), nghĩa là nụ cười như gió xuân phất qua mặt, khiến người khác cảm thấy vui sướng, dễ chịu.
“Từ khi cậu vào ở, nhiều lần hắn xông vào phòng tôi lúc nửa đêm.” Quản gia nói, lộ ra một biểu tình chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, “Hỏi tôi sở thích của nhân loại, tôi còn phải làm bộ không biết hắn đang nói ai… Thật, không phải là tôi muốn vị trí của hắn, đã sớm không làm, so với lão Ma vương còn khó hầu hạ hơn nhiều.”
Lại còn có chuyện như vậy! Không trách quản gia chắc chắn bắt cóc cậu sẽ hữu dụng! Tâm Ivan quả thực như có trăm móng vuốt đang cào, có tâm muốn hỏi lại chi tiết, mà tình hình Ma vương tựa hồ không quá tốt, nhất thời cậu cũng không đoái hoài tới chuyện như vậy, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt phía trước.
Đã có nửa số ác ma nằm trên đất nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra, báo đen đã là nỏ mạnh hết đà — hắn dưới sự ước thúc của lời thề “không thể hạ sát thủ “, đại chiến một đêm với quản gia sức chiến đấu gần như chỉ dưới hắn, liền không ngừng nghỉ chút nào một đường tìm đến nơi này, hiện tại rốt cục hiển lộ ra vẻ mỏi mệt, cứ như vậy chốc lát, trên lưng của hắn đã có thêm hai đạo vết thương thật dài.
“Tôi thất bại, hắn cũng chưa chắc có thể thắng.” Quản gia nói.
Ivan nổi giận phừng phừng liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Anh ấy sẽ thắng.” Nói xong, cậu quay đầu đi vào càng sâu trong rừng rậm.
Bây giờ liền rời đi sao? Vết thương trên người quản gia còn đang không ngừng chảy máu, y tựa hồ nói một câu cũng rất lao lực, chỉ lắc đầu cười. Ma vương bị thua gần như đã thành chắc chắn, đào tẩu quả thật là sáng suốt, chẳng qua… Trước y còn tưởng rằng bán nhân loại này sẽ làm ra lựa chọn không giống gì cơ.
Y đã vô lực tái chiến, mà cũng không muốn cứ rời đi như vậy, y đứng ở chỗ này muốn nhìn một chút kết cục của Ma vương ngông cuồng tự đại ngạo mạn kia.
Bỗng nhiên, một màn khiến tất cả ác ma cấp cao còn sống kinh ngạc.
Mắt thấy báo đen khí tức uể oải chẳng biết vì sao bạo phát ra uy áp có thể so với thời điểm toàn thịnh! Chân tên ác ma đứng đối diện nó kia mềm nhũn, bị một móng vuốt trực tiếp xé thành hai mảnh.
Tốc độ công kích của hắn so với mới bắt đầu còn nhanh hơn, thậm chí mấy vết thương trên người cũng có xu thế khép lại mơ hồ, hình thức trong nháy mắt nghịch chuyển, mấy ác ma còn lại quân lính tan rã, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao ma thú cấp cao này tựa như đột nhiên trúng thuật trị liệu cao cấp.
“Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi.” Quản gia nói.
Ivan chậm rãi đi ra từ trong rừng, một bên ngón tay cậu đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mà thần sắc kiên định, cậu nói: “Làm sao có khả năng.”
“Trận pháp cổ vũ triệu hoán thú?” Quản gia suy đoán nói, “Hiệu quả quá mạnh mẽ đi… Cậu từng cải biến rồi?”
“Máu chủ nhân vẽ, máu chủ nhân hiến tế.” Ivan nói một cách đơn giản, đỡ cây nhắm mắt lại. Cậu mất máu nhiều lắm, trước mắt từng trận biến thành màu đen, có chút không đứng được. May là Ma vương nằm ở trạng thái hư nhược cực độ, cậu mới có thể cưỡng ép lợi dụng khế ước chấp hành hiến tế này, rõ ràng đã nói không ra lệnh cho nó nữa, phỏng chừng chờ sự tình kết thúc, mèo sẽ nổi giận…
“Xem ra tôi nên rời khỏi.” Quản gia nói. Y phức tạp liếc mắt nhìn Ivan, cuối cùng y nói: “Đừng cho con mèo cam kia ăn quá nhiều. Nó quá béo.”
Ivan ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn một bóng người.
|