Đại Hiệp, Cho Ta Cắn Một Ngụm
|
|
Đại hiệp, cho ta cắn một ngụm :p
Tác giả: Tiễn Bà Bà
Edit+ Beta: "tiêu tiên nữ"
Thể loại: Cổ trang giang hồ, hài hước, ấm áp, xem chỉ muốn cười thôi, em thụ nói chuyện thật khó đỡ
Nội dung: Truyện nói về quá trình truy phu đầy ngọt ngào của Tiểu vương gia đáng yêu kiêm độc mồm.
|
1 – Tiểu vương gia gặp nạn, đại hiệp ra tay cứu giúp
“Chủ tử, tỉnh, tỉnh a. Chúng ta đã đến Dương Châu.” Vượng Phúc lắc lắc tiểu vương gia còn đang ngủ say trong khoan thuyền.
Đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra, tiểu vương gia đứng dậy đi về phía mũi thuyền. Nhìn vóc người cao lớn của tiểu vương gia, trong lòng vượng phúc không khỏi thầm than chủ tử nhà mình quả nhiên là một bậc anh tài nhìn phía sau thôi đã thấy thuộc dạng người đáng để dựa dẫm.
“Thuyền gia, cực khổ rồi. Xin hỏi vùng này có nơi nào để du ngoạn không nhỉ?” Thuyền đã cặp bờ, tiểu vương gia phất tay ý bảo Vuợng Phúc khen thưởng cho ông ta.
Thuyền gia nhận bạc nhanh tay cất vào túi, vẻ mặt sốt sắng nói.”Vị gia này chắc lần đầu tiên đến Dương Châu phải không? Nơi này rất thích hợp để dạo chơi ngắm cảnh nha, không chỉ cảnh đẹp rượu ngon mấy cô nương ở đây cũng rất xinh đẹp, muốn vui vẻ bao nhiêu thì có bấy nhiêu.”
Chỉ một cái chớp mắt tiểu vương gia nhiệt huyết cuồn cuộn, kích động lay động quạt giấy, hắng giọng cười to.”Ha ha ha, đi thôi, Vượng Phúc. Hoa cô nương người ta đang chờ đấy, ta đến đây.”
Vượng Phúc ngầm quăng ra ánh mắt xem thường, không sai chủ tử nhà hắn chỉ có sau lưng đáng tin thôi.”Dạ, chủ tử.”
Trong thành Dương Châu nơi nơi phồn hoa, quán trà, gian hàng, khách điếm người ra vào nhiều đến đếm không xuể khiến người ta hoa cả mắt.
“Chủ tử, ta đói bụng. Nếu không chúng ta dùng cơm xong hẳn đi?” Đối với Vượng Phúc mà nói sắc đẹp không quan trọng bằng việc lấp đầy cái bụng của mình.
“Tại sao lại đói bụng, ngươi là heo à.” Tiểu vương gia dùng chiết phiến gõ mạnh lên đầu Vương Phúc “Ở trên thuyền rõ ràng ăn năm cái bánh bao, ba bánh bột còn có hai cái bánh nướng.”
Một giọt mồ hôi từ trán Vượng Phúc nhỏ xuống, “Nô tài từ nhỏ đã như vậy, ngài cũng không phải không biết.”
Đi vào một gian khách điếm thoạt nhìn không tệ lắm, tìm một cái bàn trống đặt mông xuống. Băng ghế ngồi còn chưa ấm đã tới mấy đại hán tướng tá thô kệch hung hăng đi về phía bọn họ.
“Ơ, vị công tử này hẳn là người giàu có đây. Ca, chúng ta gần đây hơi túng thiếu, không bằng mượn một ít của hắn để xài đi?” Nam tử lỗ mãng tự nhiên ngồi xuống bàn, nhếch miệng cười xấu xa.
Khách điếm vốn đang huyên náo bỗng nhiên tĩnh lặng như tờ, mọi người xung quanh ai cũng háo hức như chờ xem kịch vui.
Đột nhiên vang lên tiếng gầm sấm dậy đất bằng “Các ngươi rõ ràng lừa gạt!” Tiểu vương gia rất có khí thế vỗ mạnh lên bàn. Vượng phúc kinh hãi nhìn chủ tử nhà hắn, thấp giọng khuyên nhủ: “Chủ tử, bọn họ nhiều người. Chúng ta nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Tiểu vương gia lần nữa ngồi xuống, thấp giọng trả lời: “Có gì phải sợ, nếu một chút nửa đánh nhau ngươi không cần phải để ý đến ta. Ta chạy trước, ngươi cứ ở phía sau cản trở bọn họ.”
Vượng Phúc phát ra thanh âm kinh hãi nhìn chủ tử không chịu trách nhiệm nhà hắn “Chủ tử, ngài đang nói giỡn đúng không?”
Nam tử lỗ mãng ở bên cạnh không nhịn được vỗ bàn rống to, “Thế nào, huynh đệ chúng ta chỉ mượn chút tiền để dùng mà ngươi mặt mày vặn vẹo cái gì hả. Đừng trách chúng ta không khách khí!”
Tiểu vương gia quay về phía Vượng Phúc gật đầu, bảo hắn đẩy tên lỗ mãng kia ngã, còn mình nhanh chân bỏ chạy.
“A! ! ! ! ! ! ! ! ! !” Vượng Phúc đụng ngã tên lỗ mãng, khi quay đầu nhìn lại thấy tiểu vương gia đang bị một tráng hán bắt được. Trong lòng không nhịn được reo hò: “Ngài muốn chạy sao không chạy nhanh lên một chút!”
“Buông tay, buông tay!” Tiểu vương gia dùng quạt giấy gõ lên mua bàn tay tráng hán muốn tên nọ buông mình ra. Vượng Phúc đỡ trán, im lặng nhìn chủ tử hắn bề ngoài trông rất uy vũ thật ra tay chân vụng về. Tráng hán bị quạt giấy đập đến sảng khoái rân rân cả người, một lát sau chịu không nổi vung một quyền về hướng tiểu vương gia.
Tiểu vương gia sợ đến nhắm tịt hai mắt, thầm nghĩ hắn một đời phong lưu phóng khoáng dũng mãnh thiện chiến khiến đã từng cướp đi vạn hàng nghìn tâm thiếu nữ, không nghĩ tới hôm nay lại chết ở nơi này. Một giọt lệ nóng từ khóe mắt lặng lẽ chảy xuống, tạm biệt phụ mẫu, tạm biệt Vượng Phúc, tạm biệt các hoa hoa cô nương của ta, sau này có duyên sẽ gặp lại.
“Ôi” Đột nhiên vang lên nhiều tiếng kêu thảm thiết.
Hả? Tiếng kêu thảm thiết khô thốc kia đâu phải loại tao nhã như hắn phát ra, tiểu vương gia nheo mắt lại thành một đường nhỏ, ngay sau đó chợt trợn lên thật to.
Một thiếu niên mặc trường bào bạch y đang dạy dỗ những nam tử lỗ mãng kia, xoay người bay lên tung cước xinh đẹp vô ngần, quyền pháp nhanh gọn khiến người người vỗ bàn tán dương.
“Ngươi là ai, tại sao xen vào việc của người khác.” Nam tử lỗ mãng che lại vết thương lảo đảo lui về phía sao.
Thiếu niên trẻ tuổi mắt sáng như đuốc, hung hăng lườm bọn họ.”Các ngươi ban ngày ban mặt đi chiếm đoạt tài sản bộ không mất mặt, vô sỉ.”
“Coi như các ngươi may mắn, chúng ta đi .” Nam tử lỗ mãng để lại một câu xưa lắc sau đó xoay người chật vật chạy trốn.
Đúng là trời giáng quý nhân! Tiểu vương gia xoắn chân chạy nhanh đến nắm lấy tay ân công”Đa tạ đại hiệp cứu giúp.”
Đại hiệp ngẩng đầu nhìn, ngượng ngùng rút lại hai tay.”Ta không phải đại hiệp gì cả, chỉ là một tiểu bối vô danh đi đường bất bình ra tay tương trợ mà thôi, huynh đài không cần lo lắng.”
Tiểu vương gia nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt của đại hiệp. Vị ân công này không những rất tuấn tú mà còn… đương nhiên không thể so sánh với hắn. Nhưng khuôn mặt đại hiệp rất nhỏ, tròng mắt lấp lánh hữu thần, da thịt trắng nõn, mái tóc đen vừa bóng vừa mượt đều được ghim tại phía sau, trang phục thanh nhã nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người. Vóc người không cao cũng không cường tráng lại rất cân xứng, ắt hẳn đã luyện võ từ nhỏ.
“Trên mặt ta có dính gì à?” Đại hiệp thấy tiểu vương gia nhìn y không chớp mắt cho rằng trên mặt đang dính thứ gì.
“Không phải ” Tiểu vương gia nở nụ cười mê người”Đại hiệp chớ tức giận, ta chỉ nhìn đến ngây người thôi.”
Thật là một người quái đảng. Đại hiệp khẽ chau lại đôi mày, “Vậy tại hạ cáo từ.”
“Chờ một chút.” Tiểu vương gia thấy đại hiệp muốn đi, tâm hoảng ý loạn lắp bắp giải thích.”Ta còn chưa đáp tạ đại hiệp.”
“Không cần đáp tạ.” Đại hiệp chắp chấp tay, nói “Sau này còn gặp lại.”
“A, đợi đã. . . . . .” Lời còn chưa dứt đã không thấy thân ảnh đại hiệp.
Vượng Phúc chạy vòng ra phía trước phất tay trước mắt tiểu vương gia “Nhìn gì nửa, người ta đã sớm đi.”
Tiểu vương gia khôi phục tinh thần, vỗ mạnh lên bắp đùi hối hận không nguôi.”Nguy rồi!”
“Chủ tử, có chuyện gì a?” Vượng Phúc bị tiểu vương gia dọa sợ hết hồn.
“Ta quên mất hỏi tên đại hiệp, nhưng không sao chúng ta sẽ nhanh tìm được hắn.” Tiểu vương gia ủ dột, chán nản mở miệng.”Vượng Phúc, chúng ta phải đổi lộ trình thôi.”
“Cái gì?”
“Lần này lần đến Dương Châu ta quyết định khoan tìm Hoa cô nương mà đi tìm đại hiệp trước!”
“Cái gì!”
“Được người cứu giúp phải ghi ân suốt đời. Nếu ta không báo ân được chắc chắn đêm không thể ngủ, ngày không an tâm.”
“. . . . . . Chủ tử, xin cho tiểu nhân góp ý đôi lời.”
“Được.”
“Ngài không phải dạng người có ân phải trả.”
“Vượng phúc, mấy lời này ngươi cứ giấu trong lòng nói ra làm gì.”
“Chủ tử, tiểu nhân còn một câu rất muốn nói.”
“Được.”
“Chúng ta lúc nào mới có thể ăn cơm ! ! ! !”
“Ta thèm vào, ngươi gầm lớn thế làm gì.” Tiểu vương gia che hai lỗ tai chịu đựng thanh âm gào rú phát ra từ nội tâm Vượng Phúc. Giờ phút này y thật tưởng niệm giọng nói lạnh nhạt lại rất dễ nghe của vị đại hiệp kia nha.
|
2 – Tiểu vương gia đi tìm ân công, nhị kiến khuynh tình
Khuôn mặt tiểu vương gia trông rất anh minh thần võ, từ nhỏ lại được bồi dưỡng trong cung đình hoàng thất hun đúc nghệ thuật, nên cầm kỳ thư họa xem như có chút thành tựu.
Trong biệt viện Dương Châu, Vượng Phúc đang bưng khay trà đi đến thư phòng.
Ngay lúc này,Tiểu vương gia đang chuyên tâm vẽ tranh trong thư phòng, một lát trầm tư một lát lại cười khúc khích .
“Chủ tử, vẽ tốt bức tranh mỹ nhân rồi chúng ta ăn cơm ha.” Vượng Phúc biết Vương gia nhà hắn trừ mỹ nhân mưu đồ rất ít khi thấy hắn đích thân họa.
“Vượng phúc, ngươi nhìn xem bức tranh này thế nào?” Tiểu vương gia giơ lên bức tranh.
Không nhìn còn đỡ nhìn rồi Vượng Phúc thiếu chút lật úp chung trà trong tay.”Chủ. . . . . . Chủ tử, ta tại sao cảm thấy dung mạo mỹ nhân này giống với vị đại hiệp mấy hôm trước chúng ta gặp quá vậy?”
Tiểu vương gia cao hứng hét lên “Ngươi nhìn đi ra sao?Vậy bức tranh này ta vẽ giống lắm rồi nhưng vẫn không thể hoàn toàn vẽ ra thần vận của đại hiệp. Haizzzz . . . . .” Nói xong lại thở dài một tiếng.
Vượng Phúc lắc đầu đặt xuống chén trà. Mấy ngày qua chủ tử mở miệng ngậm miệng đều là đại hiệp, xem ra đã tẩu hỏa nhập ma mất rồi.
“Đúng rồi, chuyện ta căn dặn ngươi thăm dò thế nào ?” Tiểu vương gia nâng lên chung trà chậm rãi nhấp một ngụm.
“Bẩm chủ tử, đã dò ra tung tích đại hiệp.”
“Phụt. . . . . .” Tiểu vương gia mới nhấp ngụm trà liền phun hết lên trên mặt Vượng Phúc.”Ngươi sao không nói sớm! Nói mau y ở đâu?”
Vượng Phúc yên lặng lau đi nước trên mặt, sửa sang lại mái tóc.”Đại hiệp y ở thành đông đại lương vận chuyển gạo.”
“Đi! Chúng ta lập tức đi tìm đại hiệp.” Khuôn mặt Tiểu vương gia lóe lên tia sáng khác thường, lòng tràn đầy mong đợi.
Tiểu vương gia trốn ở góc phòng quan sát đại hiệp, đại hiệp hôm nay mặc một thân màu đen có thêm vài phần tiêu sái. Trên vai y vác một túi gạo nặng trịch, không biết mệt mỏi di chuyển qua lại, không ngờ đại hiệp thân người nhỏ nhắn khí lực lại kinh người đến thế.
“Đại hiệp vì sao phải đi làm công việc vác gạo cực khổ vậy nha?” Tiểu vương gia đau lòng nhìn đại hiệp vác gạo đến cong cả sống lưng, trên mặt thì nhễ nhại mồ hôi.
Vượng Phúc hiếm khi nói chuyện sâu xa đến vậy: “Chủ tử, không phải ai cũng sinh trong gia đình giàu có. Bọn họ phải dựa vào hai tay của mình làm việc để giải quyết miếng cơm manh áo.”
Tiểu vương gia than lên khe khẽ: “Đại hiệp, y thật đáng thương.”
“. . . . . .”
Cuối cùng đại hiệp cũng vận chuyển xong mớ gạo, nhận lấy tiền công trong tay người phụ trách, khóe môi tách ra nụ cười trong sáng. Nụ cười phảng phất nét đơn thuần ấy đã đoạt đi tất cả chú ý của tiểu vương gia. Thế giới dường như ngừng lại bên trong chỉ còn lại nụ cười của đạo hiệp cùng tiếng tim đập “thình thịch, thình thịch” .
Vương Phúc đứng bên cạnh đưa tay về hướng cằm Tiểu Vương gia, ai ngờ bị hắn quay lại hống. “Ngươi ở đây làm gì?”
“Hồi chủ tử, để giúp ngài hứng nước ạ.”
“Đi!” Tiểu vương gia một chưởng đẩy ra Vượng Phúc, thuận tay lau khô dấu nước miếng dính tại khóe môi.
Gần như lập tức, Tiểu vương gia sốt sắng chạy đến bên người đại hiệp, không ngại mồ hôi trực tiếp nắm lấy bàn tay.”Đại hiệp, thật trùng hợp nha. Ta vừa lúc tản bộ đến nơi này.”
Đại hiệp lúng túng vội rụt tay lại, sau đó nhận ra tiểu vương gia chính là vị công tử có tiền mấy ngày trước hắn tình cờ cứu giúp.”Là ngươi?” Buổi trưa nóng bức mà chạy đến đây tản bộ? Quả nhiên là một quái nhân.
Tiểu vương gia thấy đại hiệp nhận ra mình thì rất cao hứng.”Đại hiệp còn nhớ rõ ta sao?”
“Công tử bề ngoài đường đường [ý là phi phàm, tài giỏi ý] , ta dĩ nhiên nhớ được.” Đại hiệp ăn ngay nói thẳng.
“Thế cũng đúng.”
“. . . . . .” =.=
Đại hiệp nghĩ thầm người này da mặt quả thực dày quá cỡ. Trên thực tế sau này đại hiệp sẽ được chứng kiến cái gì mới chân chính da mặt dày.
“Đại hiệp, đây chính là duyên phận đó. Để báo đáp ân cứu mạng của đại hiệp, xin cho ta mời ngài dùng bữa trưa xem như tỏ lòng biết ơn, được không?” Tiểu vương gia tự nhận bản thân chưa từng nói chuyện cung kính khép nép thế này, sợ không cẩn thận sẽ dọa đại hiệp chạy mất.
Nhìn biểu tình thành khẩn của tiểu vương gia, đại hiệp biết nếu như hắn không đáp ứng sau này chắc chắn sẽ bị y đeo bám dai dẵn, bất đắc dĩ gật đầu một cái.”Được.”
“Thật tốt quá!” Tiểu vương gia vui toe toét giống như đứa bé, tự nhiên kéo lấy tay đại hiệp lôi đi “Đại hiệp chúng ta đi thôi.”
Đại hiệp không được tự nhiên nhìn hai bàn tay đan vào nhau, dở khóc dở cười không biết phản ứng thế nào cho phải. Vị công tử này ngây thơ chất phát, nhiệt tình hiếu khách, y không nên làm hắn mất hứng.
Tiểu vương gia gọi một bàn đầy ắp món ăn, “Đại hiệp, không biết có hợp khẩu vị của ngài không?”
Đại hiệp trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy dĩa thức ăn đặt đầy cả bàn, ấp úng nói “Chúng ta chỉ có ba người làm sao ăn hết.”
“Đại hiệp, ngài ăn nhiều một chút nha.” Tiểu vương gia đau lòng vóc người đại hiệp gầy như que tăm, bình thường nhất định ăn không đủ no, thật đáng thương.
“Cái này…. ” Đại hiệp ngừng một chút, ánh mắt chân thành nhìn sang.”Công tử không nên gọi ta là ‘ đại hiệp ’. Tại hạ võ công nông cạn lại không có việc gì đáng ca ngợi, thật sự thẹn với xưng hô ‘ đại hiệp ’.”
Đại hiệp thật khiêm tốn hữu lễ, tiểu vương gia rất yêu thích điểm này của y, dịu giọng nói : “Ở trong lòng ta ngài hoàn toàn xứng đáng là một vị đại hiệp, chỉ cần ta cảm thấy xứng là được, đại hiệp không cần nghĩ quá nhiều.”
Ngay lập tức đại hiệp cảm thấy xao động, khuôn mặt ửng hồng.”Haizz, ta nói ngươi nói quá lời rồi.”
Nhìn khuôn mặt hồng hồng của đại hiệp, trong lòng tiểu vương gia ngứa ngáy như bị mèo quào, da mặt đại hiệp thật mỏng, thật đáng yêu a.
Vượng Phúc ngồi bên cạnh âm thầm gật đầu, thì ra cái này gọi là đùa giỡn đây.
Sau khi từ biệt đại hiệp, tiểu vương gia trở về phủ tiếp tục ngày nhớ đêm mong. Đêm nay, tiểu vương gia nằm mộng trong mộng y đi vào một khu rừng rậm rạp, một người đương nhiên hơi sợ, Vượng Phúc cũng không biết chết ở đâu rồi. Tiếp tục đi về phía trước dần dần thấy được một cái hồ, nhích tới gần thêm thì phát hiện trong hồ có một người. Dưới ánh trăng mờ ảo nổi bật làn da trắng muốt tựa sứ. Tiểu vương gia như bị quỷ thần xui khiến tiếp tục sải bước đi về phía hồ mà người bên trong cũng nghe được tiếng động, xoay người lại thì ra chính là đại hiệp!
Mái tóc đại hiệp không búi mà xỏa dài xuống, thủy châu theo đường viền khuôn mặt lăn xuống cằm nhỏ rồi mới biến mất trong nước, đường cong uyển chuyển động lòng người. Tiểu vương gia không kiềm được nuốt nhổ nước miếng, đại hiệp từ từ đi tới gần, mặc dù thân thể trơn bóng chỉ lộ ra đầu vai lại mơ hồ nhìn thấy cảnh xuân ẩn hiện bên dưới. Tiểu vương gia khẩn trương đến cổ họng cũng khô rát nhìn chằm chằm đại hiệp ngày càng tiến gần. Nhìn từ khoảng cách gần mới phát hiện, lông mi đại hiệp vừa rậm vừa dài, phía trên còn đọng lại vài hạt thủy châu treo lơ lửng khiến tiểu vương gia không nhịn được ôm đại hiệp vào lòng hôn lên mí mắt, liếm đi tất cả thủy châu bên trên.
Khuôn mặt đại hiệp hồng hồng, cười gượng xấu hổ, ngon miệng đến tiểu vương gia chỉ muốn cắn một cái lên cổ y.
“Ư ư. . . . . .” Đại hiệp bật ra một tiếng rên khe khẽ, tiểu vương gia kích động bừng tỉnh, mở to hai mắt, vén chăn lên sờ bên dưới, ẩm ướt rồi .
Không sai, hắn đã nằm mộng xuân mà trong mộng người đó lại là nam nhân.
“Vượng Phúc!” Tiểu vương gia hướng cửa trước, hô to.
Vượng Phúc vội vội vàng vàng chạy tới, xoa xoa đôi mắt mông lung vẫn còn muốn ngủ.”Có chuyện gì vậy, chủ tử.”
“Ta nghĩ, ta yêu đại hiệp mất rồi.”
Vượng Phúc sửng sốt chừng mười giây mới hỏi lại “Cái gì?”
“Ta nói, ta yêu đại hiệp.”
“Chủ tử! ! ! Bây giờ là nửa đêm ngài biết không! Ta mới vừa mơ tới cảnh mình ăn ba cái bánh nướng, hai cái bánh bao, còn có một bát để đấy chưa kịp ăn! Đến đây chỉ để nghe ngài nói chuyện mà ba ngày trước ta đã biết rồi hả !” Vượng Phúc gầm thét.
|
Chương 3 Tiểu vương gia biểu lộ, đại hiệp cự tuyệt
Đại hiệp đi tới biệt viện của tiểu vương gia vì trước đó nghe nói y có chuyện quan trọng cần thương lượng với y. Hơn nữa Đại hiệp chân chất đơn thuần đã đem tiểu vương gia coi thành bằng hữu của mình, nghĩ thầm nếu ycó thể giúp bằng hữu giải ưu thì không còn gì tốt bằng. Tiểu vương gia hưng phấn nắm tay đại hiệp đi tham quan biệt việt.”Ta dám nói biệt viện này tuyệt đối là nơi lớn nhất trong thành Dương Châu đấy.” “Ngươi thật sự chỉ là phú thương bình thường?” Đại hiệp mờ mịt nhìn chung quanh. “Thật ra .. ” Tiểu vương gia ngập ngừng, vừa khẩn trương lại vừa mong đợi : “Thật ra…thân phận thực sự của ta là thập nhị vương gia.” “Ngươi chính là Tiểu vương gia mà thái hậu sủng ái nhất ư ?” Đại hiệp sợ ngây người, khó trách y luôn cảm thấy trên người hắn luôn tỏ ra khí chất không chỉ thuộc con cái nhà giàu. Vì thế đại hiệp vội vã rụt lại tay mình khỏi tiểu vương gia. Tiểu vương gia vô cùng thất vọng, vẩu môi “Đại hiệp, ta hi vọng thân phận của ta sẽ không trở thành vật cản trở giữa chúng ta. Ta chỉ không muốn giấu diếm ngài bất cứ chuyện gì thôi, ngài đừng có giận ta nha?” “Nhưng . . . . . .” Mắt thấy đại hiệp ngày càng cách xa mình, tiểu vương gia luốn cuống chạy đến ôm siết người đại hiệp.”Thân phận chẳng là cái gì cả, quan trọng nhất… chính là phần tâm ý ta thích ngài a.” Đại hiệp không rõ đầu cua tai nheo gì cả, thoát khỏi vòng ôm, khó hiểu nhìn chằm chằm tiểu vương gia.”Ngươi nói cái gì?” “Ta thích ngài a, ngài thích ta được không ?” Tiểu vương gia nghiêm túc dán mắt trên người đại hiệp, quyết không để hắn có cơ hội trốn tránh. Khuôn mặt đại hiệp thoáng chốc đỏ rần, gằng lên “Không nên hồ nháo, ta đi đây.” Tiểu vương gia quýnh quáng túm lấy bả vai đại hiệp đẩy tới trên tường, lấy tư thế trên cao nhìn xuống ngó y.”Ta thật tình đấy. Chỉ cần ngài đi theo ta sau này không cần đi làm những việc khuân vác đáng thương, không cần ngày ngày sống cảnh khố rách áo ôm. Ta sẽ cho ngài tất cả, sau này ngài sẽ sống trong vinh hoa phú quý.” Đại hiệp không tin được ngẩng đầu lên “Thì ra ngươi thấy ta như vậy sao?” “Thấy ngài thế nào hả?” Tiểu vương gia không hiểu đại hiệp còn rối rắm cái gì. “Trong mắt ngươi khuân vác gạo rất đáng thương rất mất thể diện nhưng đối với ta đó là công việc công bằng giao ra bao nhiêu thì nhận lấy bấy nhiêu! Ta cần tiền cho nên dùng hai tay của mình để đổi lấy. Ta nghèo nhưng ta không ăn trộm không đoạt của ai, không cầu người cũng không hèn mọn đi xin của bố thí của người khác. Ta không cho làm việc này là đáng thương, bởi vậy mong ngươi đừng tiếp tục vũ nhục cách sống của ta.” Dứt lời, đại hiệp lạnh lùng nhìn sang tiểu vương gia, “Mời buông tay.” “Ta chỉ muốn ngài sống tốt, có cái gì không đúng?” Tiểu vương gia thật muốn dùng sức lắc tỉnh đầu óc cục mịch của đại hiệp. “Ta lặp lại lần nữa, buông tay. Nếu không đừng trách ta không khách khí.” Đại hiệp đã không muốn tiếp tục thỏa thuận. “Ta không buông đấy!” Tiểu vương gia sợ buông tay ra sẽ vụt mất đại hiệp. Trước đó đại hiệp còn sợ vận công hội sẽ tổn thương tiểu vương gia, hiện tại xem ra không cần thiết nửa, một chưởng đẩy y ra xa. Tiểu vương gia bị đau đành buông lỏng tay. Nhưng sau đó rất nhanh níu lấy cánh tay đại hiệp. Hai người giằng co một hồi, đại hiệp vô tình dẫm lên vạt áo của tiểu vương gia, tiểu vương gia nhân cơ hội ôm chầm đại hiệp cả hai song song rơi vào trong ao. Mới vừa rơi xuống ao, cả người đại hiệp liền căng thẳng còn run bần bật, ôm chặt lấy người tiểu vương gia. Tiểu vương gia bị đại hiệp ôm eo, mặt dán mặt.”Ngài sợ nước?” Khuôn mặt đại hiệp đã trắng bệch, ngượng ngùng gật một cái, trong mắt chiếu ra bối rối khó mà che giấu. Tiểu vương gia ôm đại hiệp vào lòng, lo lắng nhìn hắn.”Như vậy có đỡ hơn chưa?” Đại hiệp vì giữ thân thể thăng bằng không thể làm gì khác hơn đưa tay vòng qua gáy tiểu vương gia, vì thế mà cơ thế mà cơ thể dán chặt nhau hơn.”Ừm.” “Đại hiệp, ngài hiện tại thật nghe lời, ngoan quá.” Đại hiệp lần nửa đỏ mặt, tiểu vương gia nhìn thấy tâm can ngứa ngáy vô cùng, nhớ tới giấc mộng trước đó liền cuối xuống cắn một cái lên cần cổ trắng nõn của đại hiệp. “Ngươi!” Đại hiệp vừa thẹn vừa giận, khi nói mắt đã ngân ngấn nước. Nhưng không biết rằng càng gọi tiểu vương gia càng không thể kìm lòng, đè sau ót đại hiệp bất chấp đem môi phủ lên, so với trong tưởng tượng còn mềm mại hơn. đại hiệp rơi vào trong nước vô lực phản kháng, đành để để mặc hắn xâm thành chiếm đất, hôn đến quên cả đất trời. “Buông ra. . . . . . Ô.” Đại hiệp sắp không thở được, nghiêng đầu muốn rời đi lại bị ai kia bám riết. Dường như tiểu vương gia không muốn ngừng, hôn rồi lại hôn kéo mãi không dứt. Đến khi nhìn đại hiệp thiếu dưỡng trầm trọng mới luyến tiếc buông ra. Đại hiệp xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, cắn môi, hung hăng trừng tiểu vương gia. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Đừng có giận ta nha?” Tiểu vương gia vì hành động lỗ mãng của mình mà nói lời xin lỗi nhưng thật ra không hối hận những gì mình đã làm. “Để ta đi.” Đại hiệp biểu tình không chút thay đổi. “Trước đó ngài phải hứa với ta không được giận, được không?” Tiểu vương gia cầu khẩn. “Để ta đi!” Đại hiệp chưa bao giờ nói giọng nghiêm nghị đến vậy. Tiểu vương gia vừa vội vừa sợ, dứt khoát dùng thủ đoạn hèn hạ “Ngày phải hứa với ta đã, nếu không ta liền hôn ngài a.” “Ngươi!” Đại hiệp tức đến run rẩy, cuối cùng hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói”Được, ta hứa không giận ngươi.” Đợi hai người rời khỏi mặt nước, đại hiệp không hề quay đầu lại đi thẳng về phía cửa. Tiểu vương gia nhanh chạy theo ngăn cản hắn, “Cả người ngài đều ướt hay thay y phục trước” “Không nhọc tiểu vương gia quan tâm.” Đại hiệp giọng nói lạnh buốt. Xong xong, trái tim tiểu vương gia tan nát chia hai nửa.”Nhưng…ngài cảm lạnh, ta sẽ lo lắng.” “Không nhọc tiểu vương gia quan tâm.” Lời vẫn lạnh như trước đó. “Mới vừa rồi là ta sai, không nên chưa có sự đồng ý của ngài mà đã tự tiện hôn. Nhưng ta thật sự thích ngài, ngài muốn cự tuyệt ta ư? Tại sao?” Tiểu vương gia nghĩ không ra lý do gì để đại hiệp từ chối y. Ánh mắt không chút cảm tình của đại hiệp khiến tiểu vương gia kinh hãi, sau đó nghe âm thanh vọng đến”Có phải nói ra lý do ngươi sẽ hết hy vọng?” Tiểu vương gia kiên trì, “Phải” “Tốt, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Đại hiệp nhìn chằm chằm vào tiểu vương gia, “Ngươi nói ngươi yêu ta nhưng ngươi chưa từng thử chân chính hiểu ta cùng tiếp nhận ta. Thu hồi hư tình giả ý của ngươi đi.” Hư tình? Giả ý ? Toan tính? Tiểu vương gia nổi giận thật rồi, ai cũng không thể vu khống tấm lòng của y cho dù người đó là đại hiệp chăng nửa! Đưa tay kéo đại hiệp lại bị đại hiệp trở tay tung chưởng đánh ngã xuống đất. “Không được đi theo ta, ta sau này không muốn thấy mặt ngươi nửa.” Đại hiệp bỏ lại một câu, dứt khoát rời đi. Giờ phút này trái tim của tiểu vương gia đã vỡ nát như bụi phấn, ngơ ngác ngồi im tại chỗ. Gió chuyển mạnh, cầm áo khoác choàng lên người tiểu vương gia, Vượng Phúc thở dài, kéo chủ tử đáng thương ngây người như phỗng rời đi. “Tại sao hắn nói ta hư tình giả ý.” Tiểu vương gia từ đầu tới đuôi chỉ lặp lại mỗi câu nói này
|
Chương 4: Tiểu vương gia giải trừ hiểu lầm, đáp ứng ba điều kiện của đại hiệp
Tiểu vương gia suy nghĩ suốt ba ngày vẫn tìm không ra ý nghĩa trong lời đại hiệp, rốt cuộc đã nói sai chuyện gì mà khiến cho đại hiệp tức giận.
Vượng Phúc nhìn mâm ăn vẫn như ban đầu chưa ai đụng đến âm thầm lắc đầu, “Chủ tử, ngài đã ba ngày chưa ăn cơm, nếu còn tiếp tục không ăn e rằng không còn mạng để đi gặp đại hiệp nửa đó.”
Ánh mắt ai oán của tiểu vương gia liếc qua khiến Vượng Phúc nổi da gà rơi đầy đất.”Dù sao y cũng không muốn gặp ta”
Vượng Phúc thở dài ngán ngẩm, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng thấy chủ tử nhụt chí như hiện tại, xem ra lần này yêu thật rồi.”Chủ tử, hạ nhân có một ít chuyện không biết có nên nói hay không.”
“Nói đi.” Tiểu vương gia vẫy vẫy tay.
“Chủ tử, ngài thật cảm thấy đại hiệp y đáng thương lắm sao?”
Tiểu vương gia định nói ‘ Đúng vậy’nhưng đột nhiên nhớ tới nụ cười vui vẻ trong trẻo lúc đại hiệp nhận lấy tiền công. Đại hiệp đơn thuần thiện lương lại chính nghĩa so với mấy vị công tử phú gia hắn từng gặp còn tốt đẹp hơn rất nhiều, làm sao đáng thương. Hắn thật quá hạn hẹp.
“Chủ tử, nếu như sau này đại hiệp vẫn làm công việc khuân vác để kiếm ngân lượng, ngài có chán ghét y không? Có xem thường y không?”
“Làm sao có thể! Ở trong lòng ta không người nào sánh bằng y, làm sao có thể xem thường y chứ.”
Vượng Phúc lắc đầu, “Nhưng đại hiệp cho rằng ngài đang xem thường y.”
Tiểu vương gia rốt cục đã hiểu bản thân làm sai cái gì, đầu óc chậm lụt ngay cả biểu đạt cũng không rõ ràng mới khiến đại hiệp hiểu lầm hắn, tưởng hắn muốn bố thí y.
“Vượng phúc! Cho ta cơm!” Sau khi giải tỏa khúc mắt tiểu vương gia ăn như hổ đói, cả người một lần nữa tỏa ra ánh sáng chói mắt.”Ta quyết định rồi, ta phải dùng thành ý của bản thân đi xóa bỏ hiểu lầm cảm hóa đại hiệp.”
A di đà Phật, trong lòng Vượng Phúc cảm thấy vui mừng, chủ tử nhà ông rốt cục đã trưởng thành.
Ở một nơi khác, đại hiệp đang ngồi trong quán nước ngơ ngác cắn bánh bao, ánh mắt lại nhìn vào khoảng không.”A!” chợt cắn trúng phần môi dưới, đại hiệp đau hô lên.
Đang vuốt ve môi dưới bị cắn trúng đột nhiên nhớ tới màn cưỡng hôn trong hồ, khuôn mặt nhanh chóng ửng đỏ, đại hiệp đặt xuống bánh bao, buồn rầu chau lại hàng lông mày, thấp giọng tự trách “Nghĩ đến hắn làm gì.”
Nhưng càng ép bản thân không được nghĩ thì càng nghĩ nhiều. Trong đầu tất cả đều hiện lên khuôn mặt tuấn lãng của tiểu vương gia cùng với biểu tình hưng phấn luôn miệng ‘ đại hiệp đại hiệp ’.
” Tiểu vương gia chết tiệt!” Đại hiệp thấp giọng mắng.
“Đại hiệp, ngài vẫn còn giận ta ư.” Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc, đại hiệp giật mình vừa quay đầu lại liền thấy được vẻ mặt đưa đám của tiểu vương gia.
Tiểu vương gia ngồi ở bên cạnh đại hiệp, biểu tình đáng thương thành tâm nói xin lỗi.”Đại hiệp, thật xin lỗi. Ta không phải xem thường ngài mới nói ngươi đáng thương đâu. Ta chỉ muốn yêu thương ngài, đem tất cả thứ tốt nhất của ta cho ngào. Tất cả đều do ta sai, ngài có cách sống của ngài, ta không có tư cách xen vào. Bất kể ngài làm cái gì trong mắt ta ngài vẫn là đại hiệp độc nhất vô nhị. Là người mà tiểu vương gia ta kính nể, thích và yêu thương.” Nhận được lời tỏ tình bất ngờ làm đại hiệp nghe mà tim cứ nhảy bang bang.
“Nên đừng nói ta hư tình giả ý được không? Ta thật rất thích ngài, tiếp nhận ngài, thấu hiểu ngài mà.” Tiểu vương gia kề mặt đến gần đại hiệp, chằm chằm theo dõi mắt y.
Đại hiệp cũng không phải dạng người tâm địa sắt đá, nghe được lời tỏ tình chân thành tha thiết đã sớm xóa bỏ hết thảy hiểu lầm. Nhưng tiểu vương gia này vừa hôn vừa vuốt ve còn chiếm hết tiện nghi của y, không thể khinh địch dễ dàng tha thứ hắn như vậy.
Thấy đại hiệp không đáp trả tâm ý của mình, tiểu vương gia buồn đến độ quýnh quáng cả lên.”Ngài muốn ta làm gì mới bằng lòng tha thứ ta.”
Tầm mắt đại hiệp rốt cục chịu nhìn về hướng tiểu vương gia, “Trừ phi ngươi đồng ý với ta ba điều kiện.”
“Đừng nói ba dù có một trăm ta cũng đồng ý!”
“Đừng cao hứng quá sớm.”
Tiểu vương gia cười hí hửng, miệng phun ra lời ngọt như mật đường.”Chỉ cần đại hiệp đưa ra cho dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nguyện ý tất.”
Đại hiệp trừng mắt lườm hắn “Điều kiện đầu tiên chính là một cuộc sống đơn giản. Ta ăn cái gì ngươi phải ăn cái đó.”
Tiểu vương gia nhìn những món ăn trên bàn tuy đơn giản nhưng nuốt vào bụng hẳn không sao”Ta đồng ý.”
“Điều kiện thứ hai, một ngày làm công khuân gạo.”
Khuôn mặt tiểu vương gia cứng đờ, cắn răng đáp ứng.”Việc này không thành vấn đề.”
“Còn điều kiện thứ ba, không cho phép động tay động chân ta.”
Tiểu vương gia xụ mặt, chán nản nói “Điều kiện này có thể bỏ không.”
Đại hiệp trợn to đôi mắt tức giận gằng lên “Không chịu thì thôi vậy.”
“Ta đồng ý, ta đồng ý!” Tiểu vương gia thấy bộ dạng đại hiệp khi tức giận đáng yêu quá cỡ, sau này bắt hắn không đụng đại hiệp làm sao chịu được nha.
Nói đến việc phải trải nghiệm cuộc sống đơn giản, tiểu vương gia xem cũng tạm thích ứng, trừ ngày đầu tiên không quen buổi tối len lén ăn vụn bánh nướng áp chảo do Vượng Phúc trước đó.
Còn về điều kiện thứ hai, thập nhị vương gia của chúng ta được nuông chìu từ bé bị bắt khuân gạo suốt cả ngày đương nhiên xương sống thắt lưng bị chuột rút, ngay cả đi đường cũng khó khăn, cuối cùng phải nhờ đại hiệp đỡ trở về biệt viện.
“Ôi, ôi, đau chết mất.” Tiểu vương gia nằm ở trên giường khoa trương ầm ĩ, tay thì kéo áo đại hiệp không để y đi.
“Ta đi gọi Vượng Phúc tới đây.” Đại hiệp vừa muốn đi đã nhìn thấy Vượng Phúc dùng tốc độ trăm mét chạy nước rút nhanh như chớp chạy đi khỏi biệt viện.
Trong lòng tiểu vương gia thầm khen ngợi Vượng Phúc quả nhiên ngày càng hiểu, chỉ một cái nháy mắt đã hiểu tránh đi để riêng không gian cho hai người bọn họ. “Ôi, ôi. Đại hiệp, ngài nắn lưng cho ta đi. Ta đau quá, sắp chịu hết nổi rồi.”
“Bề ngoài ngưu cao mã đại không ngờ thể cốt yếu như vậy.” Đại hiệp đã hết cách với hắn đành phải gật đầu đồng ý.
Đại hiệp thủ pháp điêu luyện ấn lên các huyệt vị giúp da thị thư giản, tiểu vương gia thoải mái đến thở hừ hừ. Một dòng thư sướng chui thẳng lên đại não khơi gợi lên bản tính lưu manh.”Nương tử thủ pháp thật tốt a, hay tướng công ta cũng giúp ngươi nga.”
Một phen kéo đại hiệp cùng nhau ngã xuống giường, sau đó tung mình ngăn chận. Mỗi một ánh mắt, mũi, môi đều hấp dẫn tiểu vương gia.
“Ngươi đừng làm loạn nửa.” Bị đặt ở phía dưới tim đại hiệp đập loạn nhịp, mặt cũng trở nên nóng rần.
“Dung mạo của ngài thật sự rất đẹp nha.” Tiểu vương gia kề đến bên tai đại hiệp thấp giọng nói, nhiệt khí từ mũi phả ra ngay cổ khiến ngưa ngứa. Đại hiệp không được tự nhiên quay đầu sang nơi khác, tiểu vương gia lập tức cảm thấy bị chọc ngứa ngáy cả người.
“Đừng quên điều thứ ba.”
Qủa nhiên =.= Điều thứ ba kia thật đáng ghét a!
|