Nam Chính Thỉnh Thẳng Lại!
|
|
Chương 35 [Ting
Nhiệm vụ: tình tiết bắt đầu, đánh bại dị thú Nhân Xà tại rừng Sâm Lâm]
Nhiệm vụ này thật sự rất bất ngờ khiến cho Mạc Thiên sửng sốt. Dạo gần đây vì xảy ra quá nhiều chuyện khiến cho cậu đã quên đi cốt truyện vốn có. Mạc Thiên tức tốc xem lại thời gian, quả nhiên đây chính là lúc các tình tiết bắt đầu.
Đáng lẽ công việc đánh bại dị thú này theo tình tiết thì người thi hành chính là Mạc Chi Tuyệt, thế nhưng hiển nhiên do hiệu ứng bươm bướm kéo theo Mạc Chi Tuyệt phải chuyển đi sớm hơn hiện tại, vậy nên việc này chỉ có thể chuyển sang người Mạc Thiên.
Lần săn dị thú này chỉ dành cho những người đã trên cấp 23 mới được đi, Mạc Chi Tuyệt theo lý sẽ không có cơ hội nhưng vì biểu hiện của hắn rất xuất sắc cho nên đã được học viện đặc cách.
Cấp bậc của dị thú không giống của con người, chúng tăng rất chậm, thế nhưng chỉ cần lên được một cấp là giống như con người tăng mười cấp. Đến cấp bậc cố định nào đó chúng có thể nói chuyện và có dị năng giống như con người.
Nhiệm vụ của Mạc Thiên là phải đánh một con dị thú cấp 3, đây tuy là dị thú cấp thấp nhưng mà đã gần chạm ngưỡng cấp 4 rồi. Ở trong nguyên tác viết là lúc Mạc Chi Tuyệt đánh con thú này thì đột nhiên nó chuyển hoá và lên cấp đột ngột. Vậy nên Mạc Chi Tuyệt cũng khá khó khăn khi giết được dị thú này. Nhưng cũng có lợi là dị thú từ cấp 4 trở lên sẽ có tinh hạch, tinh hạch là thứ rất quý, nó có thể gia tăng dị năng của mỗi người.
Chỉ còn năm ngày nữa là nhiệm vụ bắt đầu, trong những ngày này cậu cần phải luyện thân thủ cũng như dị năng của mình để có thể chống chọi lại con dị thú này, lần đầu tiên dùng sức mạnh đối phó với thứ không phải con người nói thật Mạc Thiên có chút lo lắng.
Mạc Thiên sợ là khi chiến đấu sẽ cạn kiệt nguồn năng lượng, bởi vì dị năng đâu phải lúc nào cũng tràn đầy chứ. Nếu không cẩn thận sử dụng thì sẽ khiến bản thân rơi vào thế bất lợi.
Cũng may mắn là Mạc Thiên đã đọc cuốn sách này trước khi xuyên nên cũng hiểu rõ đặc tính và điểm yếu của đối thủ sắp tới của mình.
...
Mạc Thiên quan sát mọi người xung quanh, Duệ Dung đứng ở một nơi không xa, đang cười nói với một cô gái. Bên cạnh cậu, Cao Lãng đang ăn cái gì đó, miệng ngâm nga vài câu không rõ nghĩa.
Xung quanh cũng có nhiều người nhìn có vẻ rất mạnh, khuôn mặt cũng không hề tầm thường. Ví dụ như một cô gái đang đứng một mình bên gốc cây, trên tay cô đang cầm một vật gì đó hình trụ. Người xung quanh không ai đứng gần cô nàng cả. Mạc Thiên có chút thắc mắc, kéo Cai Lãng hỏi khẽ.
- Ngươi biết cô gái kia là ai không?
Nương theo hướng chỉ của Mạc Thiên, Cao Lãng nheo mắt nhìn một lúc rồi trả lời:
- Cô gái đó tên là Thần Phù, dị năng hệ Mộc, ngươi chớ nên động vào, nghe nói rất lập dị.
Mạc Thiên gật đầu tỏ ý đã biết, cậu cũng không phải người tùy tiện.
Bên cạnh xuất hiện một bóng người che khuất sáng, Mạc Thiên quay đầu nhìn sang. Đó là một người cao lớn, gương mặt anh tuấn pha lẫn một chút bí ẩn, không giống nam chính được xưng một chữ đẹp, người này bức người theo một cách khác.
Người nọ cũng quay sang nhìn lại Mạc Thiên, con ngươi co lại một chút rồi giãn ra, ánh mắt có phần thâm thúy gắn vào người cậu.
Mạc Thiên bị nhìn cảm thấy không biết làm sao, chỉ gật đầu mỉm cười một cái rồi nhìn sang hướng khác. Không biết là cậu suy nghĩ nhiều hay sao mà cảm giác ánh mắt đó vẫn đang theo dõi mình.
Lần này đi cũng được chia làm hai bên, một bên săn thú đã đạt cấp trung trở lên, còn bên Mạc Thiên thì chỉ được săn thú cấp thấp.
Mỗi bên có hai vị giáo viên kèm theo để hướng dẫn cũng như bảo vệ bọn họ. Từng người đi theo đều được phát một hòn đá truyền tin, đến lúc đó nếu gặp nguy hiểm gì thì có thể nhanh chóng cứu nguy.
Cất viên đá vào trong túi, Mạc Thiên theo đoàn đội đi vào bên trong khu rừng. Không khí bên trong ngoài ý muốn lại rất trong lành, khu rừng không âm u như trong tưởng tượng mà trái lại nó rất sáng sủa. Bên trong có khá nhiều động vật nhỏ hình thù kỳ dị đang lẩn trốn khi thấy nhiều người như vậy xuất hiện.
Mạc Thiên nhìn lên trên bầu trời một lúc, hít một hơi thật sâu để trải nghiệm cảm giác dễ chịu này.
Thế nhưng khung cảnh yên bình này không được bao lâu thì đột nhiên có một vật thể rất nhanh đang di chuyển đến. Mạc Thiên vận dụng tinh thần lực để quan sát kỹ đó là thứ gì, là một con dị thú có hình dạng khá giống con báo, thế nhưng trên đầu nó có một cái sừng màu đỏ. Mạc Thiên đề cao cảnh giác lên.
Không ngờ vừa bước vào đây chưa bao lâu thì đã gặp ngay một con dị thú cấp 2, giáo viên yêu cầu mọi người lùi lại sau đó cao giọng nói:
- Đây là lúc chính thức bắt đầu công việc của ngày hôm nay, ai muốn lên ứng chiến đầu tiên.
- Ta.
Một tiếng nói rất rõ ràng, dõng dạc vang lên, trong khi chưa ai kịp phản ứng thì người này đã trả lời ngay. Đó là từ Duệ Dung, cô nàng trả lời với một vẻ mặt rất tự tin.
- Tốt, em hãy quan sát và tìm ra điểm yếu của con dị thú này sau đó đánh bại nó.
Duệ Dung gật đầu sau đó bước lên, phải công nhận khí phách không thua gì nam tử.
Thực ra Mạc Thiên cũng muốn thử khả năng của mình, nhưng nhớ đến nhiệm vụ sắp phải đối mặt, cậu thức thời tự biết phải bảo trì lực lượng.
Cô đứng tạo một khoảng cách không lớn không nhỏ với dị thú nhưng cũng đảm bảo an toàn. Sau đó tay tạo ra mấy cái đao gió bắn tới tấp vào nó. Kiểu đánh này y hệt lúc đánh với Mạc Thiên.
Con dị thú đó lập tức né tránh, rồi phóng nhanh tới Duệ Dung, hàm răng sắc nhọn mở ra. Duệ Dung thấy thế lập tức tránh sang bên phải, tuy nhiên cánh tay vẫn bị nó cắn trúng khiến cho ống tay rách toạc, cô cau mày, nhăn mặt, tức giận tạo ra một cơn lốc nhỏ cuốn vào nó. Duệ Dung quả thật gặp may khi thứ đối đầu với mình là một con dị thú chuyên dùng tốc độ để tấn công con người.
Hệ năng gió ngoài tấn công thì điểm tốt của nó chính là tốc độ. Chỉ cần có thể luyện thể lực đến mức độ cho phép thì tốc độ sẽ nhanh đến kinh ngạc.
Tuy Duệ Dung không nhanh bằng nó nhưng lại chuẩn hơn nó, dù gì thì con người hơn thú ở chỗ có thể suy nghĩ được, vậy nên khi vừa tung ra lốc thì từ trong tay cô cũng xuất hiện một phi tiêu. Vận dụng sức gió để phóng chiếc phi tiêu này vào bên trong, phi tiêu gặp gió thì sức mạnh cũng tăng lên mấy phần.
Ngay lập tức đâm trúng dị thú khiến máu của nó chảy ào ào. Vậy nhưng nó vẫn còn có sức cử động, gầm lên một tiếng hướng vào Duệ Dung, Duệ Dung thở hổn hển, bị chấn động làm cho ngã xuống đất. Con thú quẫy đạp, phóng một cách điên cuồng đến chỗ người vừa làm nó bị thương. Móng vuốt mở ra, Duệ Dung khó khăn né tránh. Chỗ nó vừa cào lập tức xuất hiện một vết thật sâu, nếu ban nãy cô không tránh được thì kiểu gì cũng bị thương không nhẹ.
Hai cánh tay cô cầm hai chiếc phi tiêu, lăn đến một vị trí an toàn hơn, không do dự ném thẳng đến con dị thú đó. Một cái trúng ngay giữa trán, một cái trúng cổ, con thú lảo đảo, mở miếng kêu lên một tiếng nữa rồi lập tức ngã xuống, không cử động nữa.
|
Chương 36 Duệ Dung được đỡ dậy, băng bó cánh tay cẩn thận. Giáo viên ra hiệu cho mọi người ngồi nghỉ một lúc để đợi cô hồi phục rồi sau đó quay sang khen ngợi biểu hiện của Duệ Dung. Lần đầu chiến đấu với dị thú cũng đã chứng minh khả năng ứng phó trước một vật thể không phải con người, đã thế còn khó nắm bắt, cô đã làm rất tốt.
Mạc Thiên ngồi trên một tảng đá nhỏ, lấy nước dắt bên hông ra uống, bỗng cánh tay cầm không vững, bình nước tuột ra sắp rơi xuống đất. Cậu vội vàng cúi người muốn bắt lấy thì một bàn tay khác nhanh hơn đã chộp được nó, vặn nắp rồi đưa cho Mạc Thiên.
Mạc Thiên ngạc nhiên nhìn bàn tay thon dài đưa ra trước mặt, ánh mắt tò mò nhìn người vừa giúp mình. Đó là nam nhân bức người ban nãy. Mạc Thiên cầm lấy bình nước trên tay người nọ rồi gật đầu.
- Cảm ơn.
Nam nhân đó không nói gì chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, đợi khi Mạc Thiên uống xong nước rồi mới cất tiếng hỏi.
- Ngươi tên gì?
Mạc Thiên nhìn nam nhân như muốn biết hắn đang hỏi ai, sau khi nhận ra hắn đang hỏi mình thì lập tức trả lời:
- Mạc Thiên, còn ngươi?
- Niêm Quan.
Mạc Thiên gật gật đầu, không khí lại trở nên trầm mặc. Cậu có hơi lúng túng không biết có nên nói gì nữa không. Cứ cảm thấy Niêm Quan này có gì đó kỳ lạ, nhưng cậu không biết kỳ lạ chỗ nào.
Đang tính mở miệng hỏi đúng lúc giáo viên thông báo tất cả đứng dậy tiếp tục hành trình.
Lần này đi vào sâu hơn, không biết Nhân Xà hiện đang ở chỗ nào. Mạc Thiên liền gọi hệ thống ra.
[Này, cho ta vị trí của Nhân Xà.]
[Nhân Xà bây giờ đang cư trú ở dưới lòng đất cách đây bảy trăm li về hướng Nam.]
Còn xa như vậy sao? Hướng Nam vừa khéo chính là hướng mà bọn họ đang di chuyển, lát nữa phải tìm cách để tách riêng. Nhưng là cách gì bây giờ?
Mải suy nghĩ không để ý dưới chân, Mạc Thiên vấp vào một cành cây suýt chút nữa là ngã xuống, may mà có một vòng tay đỡ lấy eo cậu, kéo cậu lại. Mạc Thiên theo lực kéo đập lưng vào lồng ngực của người kia. Cậu lập tức quay đầu lại, vẫn là người tên Niêm Quan kia, Mạc Thiên cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng né khỏi cái ôm của nam nhân nọ.
Lúc Mạc Thiên quay đầu bước đi, Niêm Quan dùng tay còn lại vuốt ve cánh tay vừa vòng qua eo Mạc Thiên một lúc lâu, trên mặt lại không có biểu hiện gì. Khúc nhạc đệm này không có ai để ý, tất cả đều đang tập trung tinh thần để ứng phó với tình huống bất ngờ.
Quả nhiên đi thêm một lúc nữa dị biến lại xuất hiện. Từ phía cuối đoàn bỗng dưng xuất hiện tiếng hét lớn, Mạc Thiên lập tức nhìn sang hướng đó. Những người ở cuối đoàn đã tức tốc di chuyển lên trên này, chạy một cách hoảng hốt.
Người vừa hét là một cô gái cao xấp xỉ ngang vai Mạc Thiên, gương mặt hoảng sợ, bên ống tay áo đã bị xé rách một mảng lớn. Cô vừa chạy vừa lấy tay che người một cách chật vật.
Đằng sau là một thứ giống như con nhện khổng lồ bò với một vận tốc đáng kinh ngạc, không giống như hình thể cồng kềnh của nó. Trên một chiếc chân còn dắt một mảnh vải, chắc chắn vừa tấn công trúng cô gái kia.
Con vật này thật sự đẳng cấp khác xa với con dị thú Duệ Dung hạ lúc nãy. Nó đã đạt đến cấp 3, chỉ cần khác một cấp thôi là sức mạnh đã biến đổi đến long trời lở đất.
Tất cả đều phát động dị năng của mình ra, cố gắng tránh thoát nó, có người còn sử dụng dị năng của mình phóng bừa về nó nhưng không ăn thua.
Mạc Thiên cũng nhanh chóng chạy đi, tránh khỏi thứ kia, vận dụng độ nhanh của dị năng mà đi đến nơi an toàn.
- TẤT CẢ BÌNH TĨNH.
Giọng nói của giáo viên bảo vệ đã lấn át tiếng hét, ông ấy nói rồi lập tức tạo một rào chắn bảo vệ, lập tức mọi người liền chạy vào.
- Khi gặp chuyện phải biết giữ bình tĩnh, phán đoán tình huống và lựa chọn ra phương pháp tốt nhất, không phải cứ đánh bừa. Ta đã dạy những gì các ngươi quên hết rồi à.
Giọng nói nghiêm nghị vang lên, quở trách người đã làm rối mọi chuyện lên. Giọng nói mang vẻ tức giận.
- Nếu muốn làm dị năng giả thì điều đó chính là điều cốt lõi.
Không ai dám ồn ào một tiếng nào nữa, tất cả đều cố giữ cho bản thân không phát ra âm thanh nào, thu nhỏ sự tồn tại hết mức, áp lực của dị năng giả cấp cao cũng khó chịu không kém.
Mạc Thiên lắng nghe lời giáo huấn vừa quan sát dị thú đang hung hăng tấn công vào màng chắn. Sức mạnh này đối với người có cấp bậc dưới 30 mà nói đúng là có phần uy hiếp, để đánh bại được nó thì cách tốt nhất là tìm ra được yếu điểm.
- Ta sẽ cử ra ba người chiến đấu, ngươi, ngươi và ngươi nữa.
Giáo viên chỉ định vào Mạc Thiên, một cậu bạn tên Cao Gia, người này ở học viện ngồi cách cậu một bàn và một bạn nữ nữa thuộc dị năng khác. Mạc Thiên bị chỉ tới giật mình, toan từ chối bởi vì cậu muốn giữ sức để lát nữa còn làm nhiệm vụ, thế nhưng ông còn chốt thêm một câu:
- Không được trốn tránh.
Mạc Thiên bất đắc dĩ bước ra, tay phóng ra dị năng của mình. Song song đó hai người kế bên cũng vậy, Cao Gia đồng dạng dị năng phong, nữ nhân bên cạnh thì lại là Mộc dị năng.
Ba người bàn bạc một cách nhanh chóng sau đó thay phiên nhau hành động. Để cho nữ nhân hệ Mộc tên là Tuyết Yên, ở phía sau hỗ trợ.
|
Chương 37 Mạc Thiên điều khiển dị năng của mình tiếp cận lại dị thú đang hung hăng kia. Con nhện khổng lồ đó nhìn thấy con mồi liền há to cái miệng ghê tởm ra, từ bên trong nhả ra mấy sợi tơ mềm nhưng cực kỳ dẻo dai hòng cuốn lấy người. Mạc Thiên linh hoạt né tránh, hai tay tạo mấy cái đao gió chặt đứt tơ nhện đang quấn tới. Cậu di chuyển xung quanh nó làm cho dị thú không biết phóng sức mạnh một cách chính xác.
Bên kia Cao Gia cũng vậy, cố gắng làm nhiễu loạn nó, tuy không nhanh nhẹn được như Mạc Thiên thế nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cậu ta lợi dụng dây leo từ Tuyết Yên điều khiển, chạy tới chạy lui trước mặt dị thú khiêu khích. Trông cũng rất buồn cười.
Tuyết Yên hơi nhăn mặt, cố tập trung tinh thần của mình vào việc giúp đỡ Cao Gia đặt bẫy con nhện kia. Đây là một việc đòi hỏi lực quan sát phải tốt, năng lượng điều khiển phải ổn đinh, thế nên sắc mặt cô có vẻ không dễ nhìn lắm.
Dị thú bị xoay qua xoay lại, cuối cùng tự dùng tơ quấn mình, nó bị quấn đến mức bất động một chỗ, đây là kế đầu tiên của Mạc Thiên. Tiếp theo bọn họ không để dư thời gian, nhắm ngay vào nơi hiểm yếu nhất là con mắt mà đồng loạt đâm vào.
Nó gào thét điên cuồng, thân hình lay động một cách mạnh mẽ. Quả nhiên dị thú cấp 3, mấy sợi tơ kia không kìm hãm được nó lâu, nó giật đứt cả những sợ dây chắc chắn ấy ra, há cái miệng đầy răng của mình chồm tới Cao Gia và Mạc Thiên. Một mùi không dễ chịu ấp đến, Mạc Thiên né một cách chật vật, giống như Duệ Dung đã làm, cậu lập tức móc lấy hai chiếc dao nhỏ nhưng sắc bén rồi lập tức điều khiển gió đâm vào cơ thể dị thú.
Phát hiện động tĩnh bên này, nó lập tức dùng cái đầu chảy đầy máu đen mà hống, mấy chiếc chân nhện giơ ra đâm mạnh hướng Mạc Thiên. Mạc Thiên vội vàng né tránh, ở chỗ đó liền bị thủng ba lỗ liên tiếp.
Nó lanh lẹ dùng mấy chiếc chân khổng lồ bò nhanh tấn công tiếp, tơ nhả ra liên hồi ép cho Mạc Thiên phải lăn mấy vòng dưới đất. Tay không ngừng phát động đao gió mà chém, rồi còn tạo mấy quả cầu, chỉ cần chạm vào sẽ cắt đứt da thịt. Ấy nhưng dị thú cứ như không ảnh hưởng gì, nó vẫn cứ dùng những chiếc chân uy lực đâm mạnh về phía cậu.
Nhìn sang Cao Gia thì thấy cậu ta đã vô dụng mà ngất đi rồi, Tuyết Yên thì đứng đó một cách run rẩy, đôi môi cắn chặt không còn một tia huyết sắc, Mạc Thiên thở dài.
- Dùng dây leo cố quấn chân nó đi!
Mạc Thiên hét lớn với Tuyết Yên, rồi chạy thật nhanh trước công kích liên hồi của con nhện khổng lồ, trán đã lấm tấm mồ hôi, Mạc Thiên cảm thấy mệt mỏi, tinh thần đang dần hao kiệt. Mong cho Tuyết Yên hiểu ý. Lại tạo thêm một cơn lốc nhỏ hòng che mắt nó, Mạc Thiên tay kia điều khiển chiếc dao đâm tới.
Thật sự rất khó đâm vào, nó vừa cứng lại vừa linh hoạt, cậu không biết nên vào chỗ nào. Đột nhiên một cái chân không báo trước chĩa thẳng về phía cậu. Mạc Thiên không kịp đề phòng, kinh hãi nhắm mắt đưa tay tạo ra lớp bảo vệ mỏng manh.
Ngoài dự đoán là không có vật gì đập tới, Mạc Thiên hé mắt ra nhìn thì phát hiện trên mấy chiếc chân lông lá ấy từ khi nào đã cuốn mấy vòng dây leo, từ dị năng hệ Mộc! Nhờ phút trì trệ ấy mà Mạc Thiên có thể thành công trốn thoát.
Nhưng đồng thời lần này người gặp xui xẻo lại là Tuyết Yên, dị thú chuyển hướng con mồi quay sang bên cô.
Mạc Thiên cảm thấy không ổn lập tức dùng hết khả năng đến chỗ của Tuyết Yên. Tuyết Yên đã bất động hoàn toàn không dám nhúc nhích. Cậu liền túm lấy Tuyết Yên, kéo người còn đang chết đứng chạy một cách khó khăn. Chạy đến một vị trí lạc hẳn với học viện, đằng sau dị thú vẫn còn đuổi theo.
Giáo viên cảm thấy việc này đã ngoài tầm kiểm soát liền phá bỏ bảo vệ mà chạy theo bọn họ. Nhìn thấy hai người đang đứng trước một hố sâu, tính mạng sắp bị đe doạ, ông liền lấy sức mạnh kinh người của mình chấn tan con dị thú cấp 3 đó.
Nhìn thấy con vật làm cậu suýt mất mạng nay lại bị đánh chỉ bằng một chiêu thôi làm Mạc Thiên sững sờ, không thốt lên được lời nào. Chỉ bằng một cái phất tay thôi mà đã có thể hạ gục một con dị thú cấp 3. Đây rõ ràng là thực lực chân chính!
Đỡ Tuyết Yên đứng vững lên, Mạc Thiên nghiêm túc suy nghĩ về mọi chuyện. Nếu Mạc Chi Tuyệt đã trở nên mạnh mẽ hơn thì chắc chắn cậu cũng không thể thua kém hắn được. Cậu cũng muốn thay đổi bản thân để trở nên mạnh hơn, ít nhất cũng không quá cách xa nhau.
Suy nghĩ mông lung của cậu được dập tắt ngay khi cơ thể bị rơi xuống hố đen. Mạc Thiên nhìn một chiếc chân vừa đẩy mình xuống mà không thể tin nổi, con dị thú đó chết rồi mà còn cố níu lại để tác quái. Đúng vậy, cậu bị rơi xuống từ vách hố sâu không biết đáy trong ánh mắt sững sờ của mọi người!!
...
Mạc Chi Tuyệt ngồi bên cửa sổ, tay vuốt ve một bức tranh vẽ người. Người trong tranh nhìn thanh tú, vẻ đẹp ấm áp lại dịu dàng, gương mặt cười rộ lên thật sự rất đáng yêu. Đó là Mạc Thiên.
Mạc Chi Tuyệt chạm vào sườn mặt Mạc Thiên trong tranh, ánh mắt trở nên dịu dàng khó tả, đôi môi hơi cong một đường nhợt nhạt.
Trước khi đến đây hắn đã vẽ nó, đây là thứ duy nhất giúp hắn có thể hoài tưởng về người kia. Không biết người kia bây giờ đang làm gì, thật muốn gặp cậu, ôm lấy cơ thể mảnh mai ấy.
Khẽ hạ một nụ hôn lên bức tranh, Mạc Chi Tuyệt nhìn về một hướng xa xăm, đôi môi mấp máy điều gì đó.
|
Chương 38 Mạc Thiên cố gắng mở mí mắt nặng nề ra, cơ thể đau nhức cứ như không phải của cậu vậy. Mạc Thiên may mắn rơi trúng một cái cây to, va đập mấy lần cuối cùng nằm yên vị dưới nền đất. Hên cho cậu là dưới đất lá rụng rất nhiều, cho nên lúc ngã xuống vẫn còn rất êm.
Có điều bây giờ trên cơ thể Mạc Thiên vết thương có thể đếm không hết, quần áo bị cành cây chọc phải rách tơi tả. Trên mặt cũng bị quẹt mấy cái, toàn thân không có chỗ nào là lành lặn.
Môi cậu không ngừng được phát ra tiếng rên rỉ, cơ thể đau nhức muốn cử động cũng khó khăn. Mạc Thiên bất lực nằm đó, ban nãy đấu với dị thú cũng đã tiêu hao không ít năng lượng, bây giờ rơi xuống thế này đúng là muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.
[Hệ thống!!]
[Ở đây]
[Ta rơi vào chỗ nào vậy?]
[Ký chủ hiện đang ở dưới vực của ngọn núi này, cách Nhân Xà 200 li về hướng Nam]
Mạc Thiên giật mình khi nghe đến Nhân Xà, sao lại gần vậy chứ? Sức mạnh đầy đủ cậu còn không tự tin có thể giành chiến thắng, nay còn bị thương thế này thì chỉ có nước về gặp ông bà sớm.
Mạc Thiên gồng mình cố gắng ngồi dậy, tay vừa giơ lên một chút đã đau đến nhe răng nhếch miệng, may là không bị gãy, nếu không cậu thật sự sẽ rất thảm. Dùng hết sức để lết ngồi tựa lên gốc cây, Mạc Thiên cảm giác như vừa dùng hết năng lượng trong đời vậy. Đúng là xui xẻo, tự dưng lại bị rơi xuống trong khi không hề có sự chuẩn bị gì, nếu không phải cậu mạng lớn thì đã tèo từ lâu rồi.
Xung quanh một mảnh tối đen, chỉ có vài tia ánh sáng mỏng manh hắt từ trên xuống, nói chung rất khó để quan sát nơi mình ở là chỗ nào. Mạc Thiên cau mày móc từ trong túi ra một hòn đá, ngay lập tức có một luồng sáng toả ra, tuy không quá sáng nhưng ít nhất nó giúp cậu nhìn được xung quanh.
Cái này là vật cậu chuẩn bị từ trước để đánh với Nhân Xà, phòng lúc nào rơi vào nơi nào đó còn có thể giúp ích ít nhiều. Dùng nó để chiếu lên trên, quả nhiên cái cây mà cậu rơi xuống rất lớn, tán lá che lấp hết tầm nhìn, xung quanh chỉ toàn vách đá lạnh lẽo, không có lấy một bóng người. Kể cả một âm thanh cũng không có, im lặng một cách đáng sợ.
Ngồi dưới gốc cây, Mạc Thiên thử kiểm tra sức mạnh mình một chút, đúng là như đèn không dầu vậy, thầm cầu mong cho năng lượng hồi phục nhanh một chút, ít nhất lúc đối đầu với dị thú sẽ có cơ hội trốn thoát. Cậu cũng không muốn về với đất mẹ một cách lãng xẹt thế này đâu.
...
Mạc Thiên mơ màng một chút rồi mới tỉnh dậy, không nghĩ tới trong hoàn cảnh này mà cậu vẫn còn có thể ngủ được. Mạc Thiên tự thán phục sự vô tư của bản thân.
Nghĩ lại giấc mơ ban nãy đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Ban nãy cậu mơ đến Mạc Chi Tuyệt, hắn đột nhiên cao lớn trưởng thành đang đứng trước mặt cậu, cười một cách dịu dàng, ánh mắt như muốn hút người ta vào. Mạc Chi Tuyệt bước lại gần cậu, Mạc Thiên phát hiện mình không tài nào mở miệng ra để nói, chỉ biết nhìn chằm chằm người đang đi lại đây.
Mạc Chi Tuyệt nắm lấy gáy cậu ép cho Mạc Thiên phải ngẩng đầu lên, cơ thể như không nghe lời mà làm theo, lồng ngực cậu áp sát lên lồng ngực hắn, khuôn mặt hai người sát rạt, hai đôi môi chỉ còn cách một đốt ngón tay, tưởng chừng phút sau cậu liền hôn hắn.
Ngay sau đó Mạc Thiên liền tỉnh dậy.
Nghĩ đến cảnh mình vừa mơ mà cảm thấy bối rối không thôi, sao lại mơ thấy chuyện đó chứ. Mơ thấy Mạc Chi Tuyệt không nói, nay lại còn mơ hắn và cậu làm một động tác ái muội như thế.
Mạc Thiên tự an ủi bản thân, có lẽ do vừa xa một người thân cận nên cậu cảm thấy nhớ thôi, mơ thấy chắc cũng là điều bình thường. Còn tại sao lại có hành động như thế thì Mạc Thiên tự động bỏ qua.
Ngủ một giấc, cơ thể cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, đã có thể cử động theo ý muốn. Hơn nữa dị năng cũng đầy hơn nửa, Mạc Thiên vươn eo, xoa bóp một chút. Tuy mình mẩy còn chút ê ẩm nhưng thần kỳ là cậu không còn thấy đau nữa. Không lẽ dị năng cũng giúp cải tạo cơ thể nữa hả?
Tạm gác chuyện này lại sau, Mạc Thiên đứng thẳng người dậy, trong đầu gọi hồn hệ thống.
[Bây giờ ta phải đi đâu để tìm Nhân Xà?]
[Ký chủ cứ đi thẳng về phía trước, đến nơi ta sẽ thông báo sau]
Thế là Mạc Thiên cầm lấy viên đá quang, vừa thận trọng đi về phía trước vừa lấy nó chiếu đường.
Càng đi sâu vào trong, không khí càng ẩm mốc, vách đá cheo leo, nhô ra lởm chởm. Đúng là ở dưới vách núi có khác, thật sự rất âm u.
Mạc Thiên từng bước di chuyển về phía trước, không gian chỉ có mỗi bước chân nhẹ của cậu vang lên, Mạc Thiên cũng không quên đề phòng xung quanh, có điều thật sự không có lấy một con côn trùng nào. Sao Nhân Xà lại ở vị trí chim không thèm đậu này chứ, đúng là phiền phức mà.
Đi một lúc lâu cuối cũng thoát khỏi khoảng chật hẹp, trước mặt cậu bây giờ là một đầm nước không quá lớn cũng không quá nhỏ. Trên mặt đầm không có một vật gì cả, không khí yên tĩnh nhưng tràn đầy áp lực. Chuông báo động trong đầu Mạc Thiên reo lên không ngừng.
Đúng lúc đó hệ thống cũng rung lên thông báo khẩn cấp.
[Thông báo: Nhân Xà hiện đang ở sau lưng ký chủ!!!]
Mạc Thiên run lên, quay đầu lại một cách cấp bách. Sau lưng một khuôn mặt người không ra người, thú không ra thú đang há cái miệng đầy răng của mình ra. Ánh mắt như mắt rắn đang nhìn chằm chằm Mạc Thiên như thú săn mồi, trên đầu nó không phải tóc mà toàn là rắn, chúng đang cựa quậy không ngừng, thật đáng sợ.
Mạc Thiên lập tức triển khai dị năng chạy vọt ra xa, viên đá trên tay cũng bị rơi xuống đất. Mạc Thiên cảm thấy hơi run rẩy, con dị thú này còn to lớn hơn những gì cậu tưởng tượng, thân rắn, mặt người. Cái lưỡi le dài ra nhìn như đang muốn cuốn lấy con mồi của mình.
Mạc Thiên chuyển sang tư thế chuẩn bị ứng chiến, trên tay sức mạnh tùy thời phóng ra. Ánh mặt cậu không rời nó nửa bước, chỉ cần nó tiến đến thì sẽ dùng gió lốc tấn công ngay.
Quả nhiên chưa tới một phút, con vật lập tức lao đến, cái khuôn mặt xấu xí ấy há to miệng, trên đầu bầy rắn không ngừng lắc lư. Mạc Thiên phóng cơn lốc ra, nhưng chỉ đủ để bức lùi nó thôi, trên tay cậu cầm lưỡi đao, cái này là đồ vật được chuẩn bị sẵn từ trước mục đích đối phó với Nhân Xà.
Điểm yếu của Nhân Xà chính là cái đầu rắn của nó, chỉ cần leo được lên đầu nó, cắt đứt cái mào đỏ bên trên là có thể thành công hạ gục. Có điều bây giờ để leo lên người nó là một điều không tưởng.
|
Chương 39 Chương này hơi có chút nhạy cảm nha.
_
Mạc Thiên cố gắng tránh né những cái đầu rắn đang liên tục tấn công mình, tay vung ra lưỡi đao không ngừng vừa cản vừa chặt vào người của Nhân Xà. Thế nhưng cơ thể nó thật sự rất cứng y như miêu tả trong sách, chém vào làm cho cậu cảm thấy cái cánh tay đang bị thương như sắp gãy ra vậy.
Cứ như thế này thật sự không phải cách hay, nếu không đánh bại nó ngay bây giờ thì lúc nó chuyển hoá lên cấp bốn chỉ còn nước chờ chết. Vuốt lại mái tóc loà xoà trên mặt, sắc mặt Mạc Thiên không tốt cho lắm.
Cậu thi triển phong nhận tập trung vào đầu của Nhân Xà, dù sao đó cũng là nơi yếu ớt nhất của nó. Bị đao gió chém hết lần này đến lần khác, Nhân Xà tức giận, miệng đột nhiên há to ra, một luồng khí đen lập tức bay nhanh ra, tập trung vào vị trí của cậu.
Mạc Thiên bịt chặt khuôn mặt của mình lại, vừa né tránh vừa dùng gió đánh tan ra. Không biết khí độc này là gì, chỉ cảm thấy đầu cậu đang hơi choáng váng, dù cho đã cẩn thận đề phòng vậy mà chỉ tiếp xúc một chút thôi đã làm cho người ta phải khó chịu.
Lảo đảo đi về phía sau, Mạc Thiên đợi cho khí độc tản đi rồi mới tấn công Nhân Xà tiếp. Lần này cậu không đối diện trực tiếp với nó nữa, do tính chất dị năng nên cậu có thể tốc độ nhanh di chuyển ra phía sau nó.
Mạc Thiên dùng dị năng của mình điều khiển hai chiếc đao bay đến trên đầu của Nhân Xà, chiếc đao bay theo quỹ đạo kỳ lạ làm cho nó không biết phải phòng bị từ đâu. Hai chiếc đao cứ bay vòng vèo nhưng lại chuẩn xác đâm vào cơ thể dị thú.
Khè.
Chiếc lưỡi rắn thè ra, nó quay người vung đuôi lên quất thẳng vào Mạc Thiên. Cậu phát hiện ra hành động của nó nhưng mà thật sự không thể nào tránh thoát khi đang bận phân tâm sử dụng đao được. Cậu bị quật đập mạnh xuống đất, khoé miệng phụt ra máu.
- Khụ... Khụ..
Cả cơ thể Mạc Thiên vết thương lại thêm chồng chất, đau đớn không ngừng làm cho cậu bật ra một tiếng rên rỉ. Mạc Thiên gắng gượng nhìn lên, thấy đuôi rắn lại đập đến lần nữa, cậu lăn nhanh đến sát bờ tường đá, chật vật đứng lên.
- Chết tiệt!
Khẽ chửi thề một câu, trong đầu âm thầm tính toán lần nữa, chờ cho khi chiếc đuôi tiến đến lần thứ ba, Mạc Thiên bỗng ôm chầm lấy nó một cách táo bạo. Cậu phải liều một phen!
Đuôi rắn bị ôm không ngừng quẫy mạnh, Mạc Thiên nghiến răng ôm thật chặt, chịu đựng cảm giác cồn cào trong bụng. Cậu lấy hết sức để bò lên trên, cơ thể Nhân Xà rất thô ráp cắt cho hai bàn tay của Mạc Thiên đầy vết thương.
Đề phòng cho nó quay đầu lại nhả độc, Mạc Thiên sử dụng tinh thần lực lẫn dị năng điều khiển đao tấn công nó. Thần kinh căng như dây đàn khi phải làm hai việc cùng một lúc.
Chậm chạp lê lết đến cổ của nó, con vật lắc lư một cách mạnh mẽ làm cho cậu suýt ngã, tay cầm một chiếc đao dài hai gang tay. Vừa chặt chém mấy cái đầu rắn mọc trên người Nhân Xà vừa căng mắt tìm kiếm điểm yếu của nó.
Mạc Thiên như ngồi trên thuyền vậy, bị chao đảo nghiêng ngả không thể đứng vững. Thế nhưng không biết có phải do may mắn không, trong vô tình cậu nhìn thấy cái mào đỏ trong đống đầu rắn.
Tìm thấy rồi!
Không để phí phạm thời gian cũng như sức mạnh của mình, Mạc Thiên điều khiển hai chiếc đao kia làm phân tâm Nhân Xà rồi dùng cả hai tay phóng phong nhận chặt đứt chiếc mào kia.
Tưởng như đã thành công, thế nhưng đời không như là mơ, dị biến đã nổi lên, dị thú không ngừng kêu lớn, cơ thể nó phình to ra bằng một tốc độ đáng kinh ngạc. Mạc Thiên bị nó dùng sức mạnh không biết từ đâu xuất hiện hất thẳng vào tường.
Lưng bị đập mạnh, trong miệng hộc ra máu, Mạc Thiên trượt dài xuống rồi ngồi bệt dưới đất.Nó vậy mà đã tăng cấp lên cấp bốn, không khác trong sách một chút nào!
Bây giờ cả người cậu như một cái xác biết cử động, năng lượng cạn kiệt, đến cả nhấc tay cũng thấy khó khăn. Tinh thần lực bãn nãy dùng quá giới hạn vậy nên bây giờ đầu đã có chút đau.
[Hệ thống, nếu bây giờ ngươi không mau xuất hiện thì ta sẽ chết thật đó]
Mạc Thiên mệt mỏi kêu lên.
Trong đầu tiếng "Ting" quen thuộc xuất hiện.
[Khởi động chế độ bảo vệ nam phụ]
[Ký chủ được tăng sức mạnh trong vòng mười giây, hãy sử dụng cẩn thận]
Vừa dứt lời, trong cơ thể cậu có một nguồn năng lượng đang cuồn cuộn và không ngừng tăng lên, Mạc Thiên bất chấp cơn đau, không lãng phí thời gian lập tức vọt đến. Dưới chân dùng lực, để sức gió phụ trợ cậu bật nhảy cao lên trên đầu của dị thú. Hai tay giữa không trung tụ lại sức mạnh, lợi dụng trọng lực, dùng một tốc độ không tưởng nhắm vào đầu nó.
Một tiếng vang mạnh mẽ chấn động thính giác. Nhân Xà ngã xuống song song với Mạc Thiên, đầu nó bị tách làm đôi, máu đen bên trong chảy tràn ra khắp mặt đất. Mạc Thiên rơi xuống dưới mặt đất, lần này thật sự quá giới hạn chịu đựng.
Tay đột nhiên đụng vào vật gì đó cứng, cậu liếc mắt nhìn sang, sau đó lập tức sửng sốt. Là tinh hạch!!
Tay run rẩy đưa nó vào trong vạt áo, ngay sau đó trời đất tối sầm, Mạc Thiên ngất lịm đi.
Một lúc sau, có một người xuất hiện, ôm ngang cậu một cách nhẹ nhàng, ngón tay xoa đi vết máu trên mặt rồi sau đó đưa đi.
...
Hộc hộc
Trong căn phòng tối, một tiếng thở dốc từ tính đầy hấp dẫn vang lên. Trong không khí nhiễm đầy mùi sắc tình.
Trên giường, một người có khuôn mặt tuấn mỹ đang ngồi, hai mắt không còn lạnh lùng như trước, gò má có chút hồng. Tay phải của hắn đang đưa đến bộ vị cứng rắn nơi hạ thân, không ngừng di chuyển một cách có quy luật.
Gương mặt tuyệt mỹ nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ Mạc Thiên, tay càng lúc càng nhanh. Tưởng tượng trong đầu Mạc Thiên đang nằm dưới thân mình, Mạc Chi Tuyệt cảm thấy phấn khích. Tốc độ trên tay gia tăng, hắn tưởng tượng cậu không mặc quần áo, gương mặt ửng hồng của cậu.
- Thiên...
Giọng nói hơi khàn gọi tên người thương, một lúc lâu sau hắn liền bắn ra.
Dùng bàn tay không dính bẩn cọ vào bức tranh một lúc, ánh mắt Mạc Chi Tuyệt kiềm nén một cách khó khăn. Thật mong việc ở nơi này diễn ra nhanh một chút để có thể trở về gặp lại người ấy.
Hắn không biết mình đã rung động từ bao giờ, chỉ là cái cảm giác muốn độc chiếm cậu ngày càng gia tăng thêm mà thôi. Thỉnh thoảng hắn cũng tưởng tượng đến những cảnh không mấy lành mạnh để giải toả.
Đó không phải là chuyện xấu, là do quá nhớ nhung một người mà thôi.
|