Cốc Nước Ấm
|
|
Chương 20[EXTRACT]Hai anh em giằng co căng thẳng khiến mẹ ít nhiều có chút lo lắng. Bà không dám kích thích Tần Triết còn ít tuổi, liền thường gọi điện thoại hỏi Tần Tranh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Tần Tranh không dám nói thật, chỉ bảo không có chuyện gì, gần đây anh quá bận nên không về nhà được. Trong thời gian đó, đầu óc Tần Tranh cũng rối loạn, có một số việc anh không dám nghĩ, liền tính ra ngoại tỉnh kiếm ít tiền, mua cho Tần Triết một cái laptop. Dù sao cũng học công nghệ thông tin, phải có máy tính mới được. Anh có động lực, quên hết chuyện này, lại bắt đầu chăm chỉ tiết kiệm, liều mạng làm việc. Tần Triết thay đổi phương hướng, say mê đọc tiểu thuyết. Mỗi ngày cậu chôn chân ở thư viện, chỉ hận không thể buổi tối cũng ngủ ở đây. Cậu đắm chìm vào sách vở, giống như có thể quên đi chia lìa sắp tới. Dù sao từ nhỏ đến lớn, cậu chưa thật sự rời xa Tần Tranh, chuẩn bị đến nơi xa xôi như vậy, trong lòng Tần Triết bị xáo trộn. Cứ tưởng giằng co căng thẳng sẽ kéo dài rất lâu, nhưng vào đầu tháng tám, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra đã phá vỡ tình trạng bế tắc giữa hai người. Tần Triết bị viêm ruột thừa cấp tính, nằm trong phòng cấp cứu suýt nữa không cứu được. Ngày đó, Tần Tranh vừa mới tan ca, anh nhận được điện thoại của mẹ, nói bà đang ở bệnh viện thị xã, bà vừa mới nộp tiền đặt cọc, bảo Tần Triết cầm sổ tiết kiệm qua nộp phí phẫu thuật. Tim Tần Tranh như rụng xuống, anh vội cầm sổ tiết kiệm chạy đến. Lúc đó Tần Triết còn đang trong phòng cấp cứu, mẹ khóc hết nước mắt, thấy anh đến, lộn xộn hồi lâu mới giải thích sự việc cho anh. Sáng sớm hôm đó, mẹ rời giường thì phát hiện Tần Triết không đến thư viện, một mình nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, nói là bị đau bụng. Con người sẽ có thời gian đau đầu nhức óc, mẹ cũng không cho là có gì nghiêm trọng, cứ tưởng bây giờ là mùa hè nóng bức cậu ăn phải đồ ôi thiu. Thế nhưng qua nửa giờ, Tần Triết đau dữ dội, cuối cùng khóc lóc lăn lộn trên giường. Lúc này bà mới cảm thấy bất ổn, vội đưa Tần Triết đến bệnh viện. Lúc tiến vào phòng cấp cứu, bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói, ”Bệnh nhân đưa đến hơi muộn, người nhà phải chuẩn bị tâm lý.” Tần Tranh dù an ủi mẹ, nhưng bản thân cũng sợ hãi đến run rẩy, nghĩ trước đây anh cố gắng lạnh nhạt với cậu, nếu như lúc này, Tần Triết có chuyện gì, anh không biết mình sẽ sống ra sao. Thời gian phẫu thuật rất dài, hơn năm tiếng đồng hồ. Giữa quãng bác sĩ còn gọi Tần Tranh truyền máu. Anh không dám hỏi tình huống phẫu thuật, chỉ theo y tá đi lấy máu. Nhìn ống tim đâm vào mu bàn tay mình, Tần Tranh không cảm thấy có chút đau đớn nào, thật giống như cả người đều tê liệt. Truyền máu xong, anh trở lại ngồi bên cạnh mẹ, tiếp tục chờ đợi. Hai mắt anh đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt, giống như trúng tà, ngơ ngẩn ngồi đó, người khác gọi ba, bốn lần anh mới có phản ứng, kết quả là, mẹ lại phải an ủi Tần Tranh. Phẫu thuật cuối cùng cũng kết thúc, Tần Tranh đột ngột đứng lên, ngăn cản bác sĩ, hỏi, ”Em trai tôi thế nào rồi?” Kì thật lúc nói những lời này, đầu óc anh choáng váng, tai ù lên, trước mắt biến thành màu đen, giống như nóng nảy đến tụt huyết áp. ”Không sao rồi, thể chất em trai anh không tệ lắm, nằm viện quan sát vài ngày là ổn. Viêm ruột thừa không phải là bệnh nặng, cắt bỏ là được.” Bác sĩ an ủi vỗ vai anh. Mẹ ở một bên cũng bình tĩnh lại, vừa định bảo con trai lớn nghỉ ngơi một lát, quay đầu qua thì thấy anh hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu ngã gục xuống. Lúc Tần Tranh tỉnh lại đã là buổi tối, anh và Tần Triết nằm trên hai giường bệnh song song với nhau, tay đang chuyền dịch. Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn, mẹ ở cạnh nhìn hai người họ, nét mặt hốc hác tiều tụy. ”Mẹ…” Tần Tranh gọi một tiếng. Mẹ thấy Tần Tranh tỉnh, khuôn mặt lộ ra sự nhẹ nhõm, ”Con làm mẹ sợ muốn chết. Mẹ nhiều tuổi như vậy rồi, hai người các con không làm mẹ bớt lo.” Bà hơi oán giận, nhưng tổng thể vẫn ổn, ”Bác sĩ nói con mệt nhọc quá độ, lại vừa rút máu, hơn nữa tâm trạng bất ổn nên mới ngất xỉu. Bây giờ con tỉnh lại là tốt rồi, mẹ đi lấy chút thức ăn cho con.” Mẹ nói xong, quay đầu ra khỏi cửa. Tần Tranh nằm một lúc, chậm rãi ngồi dậy, vươn tay kéo bình truyền dịch sang phía Tần Triết, sau đó ngồi cạnh cậu. Khuôn mặt của thiếu niên lúc này không có chút huyết sắc, vành mắt đen thui, cả người vô cùng ốm yếu. Tần Tranh đưa tay sờ gò má và mắt cậu. Làn da Tần triết vốn trắng mịn, phơi nắng cả mùa hè hơi đen đi nhưng không hề thô ráp, sờ vào cảm giác rất thích. Trước đây chưa xảy ra chuyện phức tạp giữa hai người, Tần tranh rất thích xoa bóp má Tần Triết, biểu hiện quan hệ thân thiết. Anh không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không ngắm nhìn cậu kỹ như vậy, chỉ là lúc này, Tần Tranh đột nhiên phát hiện, Tần Triết rất gầy, gầy gò và tiều tụy hơn rất nhiều so với quãng thời gian chuẩn bị thi đại học. Là bởi vì anh sao? Tần Tranh nghĩ thế, bất chợt đau xót trong lòng. Anh hôn trán Tần Triết, bật ra một tiếng thở dài khe khẽ. Truyền hết một chai glucose, ăn tối xong, sắc mặt Tần Tranh đã khôi phục bình thường. Thấy trời đã tối, Tần Tranh liền bảo mẹ về nhà trước, một mình ở lại chăm sóc Tần Triết. Mẹ vốn lo lắng cho thân thể Tần Tranh nhưng nghĩ đến thời gian này hai anh em có mâu thuẫn, vừa vặn đây là cơ hội để hai người làm lành, nếu có bà ở đây, nói không chừng hai người con sẽ không giải quyết được mâu thuẫn, vì vậy bà liền rời bệnh viện về nhà. Ban đêm, Tần Triết tỉnh lại, thấy Tần Tranh ngồi bên cạnh nhìn cậu. Cậu cảm thấy bụng vẫn co rút đau đớn, thuốc mê dần hết tác dụng, nhức buốt liền kéo tới, khiến cậu phát ra tiếng rên rỉ. ”Tiểu Triết? Em tỉnh rồi sao?” Tần Tranh thấy Tần Triết đã tỉnh, đi đến xoa đầu cậu, dùng thìa nhỏ đút nước cho cậu, ”Có đau lắm không?” Anh thương yêu hỏi cậu. ”Đau…” Tần Triết làm nũng trả lời, cậu vươn bàn tay không cắm ống truyền dịch ra nắm lấy bàn tay của Tần Tranh, nhỏ giọng nói, ”Anh ơi, em nhớ anh.” ”Ừ.” Tần Tranh sờ đầu Tần Triết, ”Anh cũng nhớ em.”
|
Chương 21[EXTRACT]Thời gian thoáng cái lại trở về như trước đây, Tần Tranh không còn cố chấp trốn tránh Tần Triết. Tần Triết cũng không nhắc lại những chuyện trước đây. Hai người dè dặt duy trì sự ôn hòa giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tình cảm chưa hề biến đổi. Thoắt cái đã đến tháng chín, Tần Triết nhận được tin báo trúng tuyển, ngày biệt ly càng đến gần. Mẹ hay nhìn cậu mà thở dài, sợ cậu còn nhỏ tuổi ra ngoài dễ bị lừa, sao lại đăng ký học ở trường xa như thế chứ. Tần Tranh dường như vẫn thoải mái, an ủi mẹ, bốn năm chẳng mấy chốc sẽ qua, nhưng anh nói xong giọng điệu cũng trở nên gượng gạo. Thời gian nhập học sắp đến, Tần Tranh rốt cuộc quyết tâm, đến cửa hàng điện tử trong thị xã mua laptop cho Tần Triết, tuy không phải là thương hiệu có danh tiếng lớn, nhưng cũng không tệ, giá cả cũng không quá đắt. Tần Triết vô cùng thích, cả ngày ôm trong người loay hoay hí hoáy nghịch. Trước đêm rời nhà, không có bất ngờ gì xảy ra, hai anh em đều mất ngủ, giống như khi còn bé, ngồi trên bậc cửa, nhìn bầu trời đầy sao. Tần Tranh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Tần Triết, trong lòng cảm thán, chớp mắt, đã nhiều năm trôi qua, Tần Triết cũng trưởng thành, không còn là nhóc con nhỏ xíu anh có thể ôm vào lòng được nữa. Cậu trưởng thành, tâm sự cũng nhiều, làm anh trai nhưng anh không thể hiểu được. ”Ngày mai đi rồi, có chút luyến tiếc.” Tần Triết chớp chớp mắt nhìn Tần Tranh, tựa vào bờ vai của anh, khe khẽ thở dài. Tần Tranh khẽ cười, vén tóc mái che khuất mắt của cậu lên, ”Đàn ông con trai phải xông xáo ra ngoài một lần, chờ anh có thời gian rảnh sẽ đến thăm em.” ”Thật ư?” Ánh mắt Tần Triết sáng lên. ”Thật.” Tần Tranh gật đầu, ”Ở ngoài rồi, phải tự chăm sóc bản thân, đến nơi rồi thì gọi điện thoại cho anh. Trên tàu ăn gì cũng phải chú ý, em vừa mới phẫu thuật xong, cần phải ăn kiêng, còn nữa, mang theo thuốc, đúng giờ uống vào. Không được dùng máy tính quá lâu, ảnh hưởng đến mắt…” ”Được rồi được rồi, anh còn lằng nhằng hơn cả mẹ.” Tần Triết bĩu môi, cắt ngang lời anh, giống như khi còn bé mà cọ cọ trên vai anh. ”Không phải vì muốn tốt cho em sao.” Tần Tranh vươn tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Triết, khóe miệng cong lên. ”Hừ.” Tần Triết không chịu hừ lạnh một tiếng, ”Muốn tốt cho em, sao lúc trước không cùng em nói chuyện.” Tần Tranh cứng đờ cả người, nghĩ đến chuyện lúc trước, nhịn không được mà thở dài, ”Nhóc con này, trưởng thành rồi lại không hiểu chuyện.” Mười sáu tuổi đầu, tự cho mình đã là người lớn, ghét nhất người khác nói mình vẫn chỉ là trẻ con, Tần Triết ngồi thẳng lưng nhìn anh, oán giận nói, ”Em đã mười sáu rồi, không phải con nít nữa.” ”Lớn rồi mà còn để bản thân bị đau ruột thừa? Nhìn cơ thể gầy giơ xương của em đi, bây giờ vẫn chưa thêm chút thịt nào.” Tần Tranh nhìn cánh tay và đôi chân dài nhẳng của cậu, trong lòng lại lo lắng, nhóc con này rời nhà đi học xa, có thể chăm sóc tốt bản thân không đây. ”Cũng bởi vì anh không để ý đến em.” Tần Triết kéo cánh tay của Tần Tranh đến, đặt tay cậu lên tay anh, phát hiện tay cậu nhỏ hơn tay anh rất nhiều, không khỏi có chút ủ rũ. Tần Tranh bật cười, có chút áy náy nói, ”Sau này sẽ không thế nữa, sau này cho dù em có làm gì, anh cũng sẽ không bao giờ không để ý đến em.” ”Vậy mới được.” Tần Triết liếc mắt nhìn Tần Tranh, có lời nghẹn trong lòng không dám nói. Cậu cầm bàn tay to lớn của anh, ngắt nhéo giống như trút hết giận dữ nhưng bị Tần Tranh dùng sức kẹp, khiến cậu phát ra tiếng ”a” đau đớn. ”Suỵt…” Tần Tranh che miệng cậu, ”Cẩn thận đánh thức mẹ.” Tần Triết gật đầu, đột nhiên nhanh trí cử động, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay Tần Tranh, quả nhiên thấy anh đỏ bừng mặt, vội vàng rút tay trở về. Tần Triết chỉ làm bộ không biết gì nhìn anh, vẻ mặt thuần khiết khiến Tần Tranh không thể tức giận, chỉ giục cậu nhanh về giường đi ngủ. Hôm sau đến ga tàu, mẹ nhìn vóc dáng nhỏ bé của Tần Triết cao hơn không được bao nhiêu so với túi du lịch, nhịn không được rớt nước mắt. Tần Triết dằn cảm xúc xuống, đến an ủi bà, nước mắt cũng muốn rớt xuống. Chỉ mình Tần Tranh im lặng không nói, đứng ở bên cạnh nhìn hai người. Đến thời gian Tần Triết phải lên tàu, cậu ngoái đầu ra khỏi cửa sổ, không ngừng vẫy tay với mẹ và anh, nước mắt đột ngột rớt xuống. Cậu nhìn khuôn mặt dần không rõ của Tần Tranh, cuối cùng biến thành một điểm rất nhỏ, đột nhiên không kìm nén được nữa, cậu rống to lên, ”Anh ơi, em yêu anh…” Nói như vậy, dường như giống con cái nói với bố mẹ, ”Bố mẹ ơi, con yêu hai người.”, không làm cho người khác cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ mỗi mình Tần Tranh biết hàm nghĩa trong đó có bao nhiêu khác biệt. Mẹ bên cạnh nhìn hành động trẻ con của Tần Triết, nín khóc mỉm cười, ”Con xem thằng bé này, trong lòng chỉ có anh trai nó thôi.” Bà nói rồi quay đầu sang, phát hiện con mắt Tần Tranh đỏ ửng, anh cắn chặt môi giống như muốn cắn đến chảy máu. ”A Tranh…” Mẹ khẽ gọi. Tần Tranh lắc đầu, chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn đau, nói không ra lời. Anh ở miệng, nhưng chỉ phát ra mấy tiếng nghẹn ngào. Nửa năm trôi đi, sau ngày Tần Triết nhập học, cuộc sống dường như đột nhiên trở nên tẻ nhạt. Tần Tranh vẫn như cũ, đi làm, tan tầm, nhưng không còn người để quan tâm, anh càng cảm thấy trống rỗng. Không có chuyện gì có thể làm dao động tâm trạng của Tần Tranh, nghĩ kỹ lại, cuộc sống trong quá khứ của anh, hình như đều xoay quanh Tần Triết. Tần Triết đi học, nhảy lớp, lên cấp hai, tốt nghiệp cấp ba. Tần Triết bị bệnh, thành tích học tập tốt, xấu, Tần Triết được giáo viên khen ngợi, Tần Triết bị giáo viên phê bình. Thậm chí là Tần Triết thích ăn đậu phụ, Tần Triết không thích ăn mướp đắng… Từng chi tiết nhỏ trong cuộc sống đều có bóng dáng của Tần Triết, thấy một đồ vật, ăn một món ăn, đầu óc anh đều nghĩ đến Tần Triết. ”Con thằng nhỏ này…” Mẹ nghe xong lời nói của Tần Tranh, thở dài, ”Con không thể quản lý nó cả đời mà? Chờ Tiểu Triết tốt nghiệp đại học rồi sẽ thành gia lập nghiệp, lúc đó con không cần phải quản lý nó nữa. A Tranh, con cũng sắp ba mươi rồi, bây giờ Tiểu Triết đã lớn, con cũng nên kết hôn thôi.” Mẹ nhắc đến chuyện này khiến cả người Tần Tranh run lên, mấy năm nay anh thật sự không nghĩ đến việc này. Anh lắc đầu, ”Bàn sau đi mẹ.” Mẹ nhìn bộ dạng không yên lòng của anh, có chút lo lắng, nghĩ có phải con trai có vấn đề sinh lý không. Suy đoán này khiến bà không dám tiếp tục đề cập đến chuyện hôn nhân, đành phải đổi đề tài câu chuyện, ”Tháng mười hai là sinh nhật Tiểu Triết rồi, aiz, sợ rằng nó phải tổ chức sinh nhật một mình.” Trong lòng Tần Tranh khẽ rung động, ”Hay là mấy ngày nữa con đi thăm nó?” Mẹ đảo tròn tròng mắt, ”Con thằng nhỏ này, muốn đi thăm nó thì đi đi, còn phải tìm lý do sao. Mẹ cũng muốn đi thăm nó nhưng già rồi khớp xương lỏng lẻo, không lăn qua lăn lại được nữa. Con giúp mẹ sang thăm nó đi. Bên kia thời tiết lạnh, lúc đi con nhớ mang theo nhiều áo ấm, xem xem quần áo của nó có đủ ấm không, điều kiện trường học thế nào.” ”Vâng, con biết rồi, ngày mai con đến ga tàu đặt vé.” Tần Tranh nghĩ có thể đi thăm Tần Triết, khóe miệng cong lên một nụ cười, anh nghĩ, có lẽ Tần Triết lại cao thêm rồi.
|
Chương 22[EXTRACT]Xuống tàu, trong lòng Tần Tranh lại có chút sợ hãi, rõ ràng chỉ mới xa cách nửa năm, lại đột nhiên có chút căng thẳng. Mùa đông phương bắc rất lạnh, Tần Tranh sau khi rời khỏi tàu liền hắt xì hơi mấy cái, quấn chặt áo khoác trên người, tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi cho Tần Triết. Sau khi Tần Triết lên đại học, tranh thủ thời gian kiếm việc làm thêm, các kiểu gia sư và nhân viên bán hàng. Cậu dùng tháng lương đầu tiên mua một chiếc điện thoại di động. Dĩ nhiên cậu đã nói cho Tần Tranh biết số điện thoại của cậu. Tần Tranh nắn nót viết lại số trên sổ ghi chép của anh, lúc này lục ra mới phát hiện mặt trên cuốn sổ đã bị ố vàng, có lẽ do anh thỉnh thoảng nhàn rỗi lấy ra xem quá nhiều lần, nhưng số lần thật sự gọi cho cậu chỉ đếm trên đầu ngón tay. Lúc này trời đã chạng vạng tối Tần Tranh vì muốn tiết kiệm nên đã ăn cơm trên tàu, kiên cường chống đỡ cho đến khi xuống khỏi tàu, anh vừa đói lại vừa lạnh. Anh vội vàng gọi điện cho Tần Triết, rất lâu cậu mới bắt máy, chỉ nghe thấy những tiếng bùm chát rất ầm ĩ. ”A lô, tôi là Tần Triết, xin hỏi ai đấy ạ?” Thấy dãy số lạ gọi đến, giọng nói của Tần Triết lạnh lùng và xa cách. ”Tiểu Triết, anh đây.” Tần Tranh nhỏ giọng nói, nhưng gió quá lớn, anh nghe thấy tiếng ù ù trong ống nghe, vì vậy vươn tay cản gió, ”Anh đang ở ga tàu hỏa.” ”A lô? Xin hỏi ai đấy ạ?” Giọng nói của Tần Triết rất to, cậu dường như hướng về phía khác gọi một tiếng, ”Trữ Xuyên, giảm nhỏ tiếng xuống, tớ đang nghe điện thoại.” ”Aiz, biết rồi, cậu không phải có bệnh chứ. Đã giờ nào rồi còn nghe điện thoại.” Bên kia lầm bầm oán giận khe khẽ nhưng vẫn giảm nhỏ tiếng xuống. Tần Tranh thấy bên kia yên tĩnh rồi mới nói, ”Tiểu Triết, anh đây.” ”A, anh à, sao anh lại gọi cho em vào lúc này?” Tần Triết ngẩn người, hỏi. ”Anh đang ở ga tàu hỏa, bây giờ em đang ở đâu?” Anh nghe được Tần Triết có vẻ bất tiện, suy nghĩ một chút liền nói thêm, ”Nếu em không tiện nghe điện thoại, nói địa chỉ cho anh, anh qua chờ em.” Tần Triết im lặng một lúc, nói ra tên một KTV và địa chỉ, suy nghĩ một lát lại dặn dò anh, ”Nếu không tìm được thì bắt taxi, bên này rất hỗn loạn, anh cẩn thận một chút.” Tần Tranh đồng ý, treo điện thoại, đột nhiên cảm thấy giọng điệu của Tần Triết khác xưa rất nhiều, anh ngơ ngẩn, hình như bỗng chốc, Tần Triết đã trưởng thành. Bắt taxi đến nơi Tần Triết nói, Tần Tranh có chút không biết làm sao. Quầy hàng mặt tiền sang trọng, nam nữ mặc đồng phục đều bận rộn làm việc. Cũng may anh đợi một lát, liền thấy Tần Triết từ tầng trên chạy xuống, trên người mặc một chiếc áo lông dày, giống hệt như một cái bánh bao. ”Anh! Sao anh lại đến đây, sao không nói trước với em một tiếng.” Tần Triết chạy đến, ôm cổ Tần Tranh, dùng sức ma sát trên người anh, cười vô cùng rạng rỡ. Một loạt các hành động trẻ con khiến nhân viên xung quanh không nhịn được mà cười trộm. ”Thằng nhóc này, sao vẫn còn ngây thơ như thế.” Tần Tranh bất đắc dĩ cười rộ lên, vừa mới nghĩ cậu đã trưởng thành, nhưng trong chốc lát lại thành trẻ con. Họ ngồi trên ghế sofa trong phòng nghỉ của KTV, Tần Tranh mới phát hiện miệng Tần Triết có mùi rượu nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng, anh nhíu mày, ”Em uống rượu?” Tần Triết bướng bỉnh lè lưỡi, ”Các bạn học đều uống, em cũng không thể không uống.” ”Em mới mười sáu tuổi.” Tần Tranh không vui nói. ”Ai bảo thế, tháng sau em mười bảy rồi.” Tần Triết phản đối, ”Có một bạn học sinh nhật vào ngày hôm nay, mời chúng em đi hát, mọi người đều cùng đến đây, bạn bè tụ tập đầy đủ, nên mới uống một chút, không phải quá nhiều, không sao đâu anh.” Tần Tranh vươn tay sờ đầu Tần Triết, xác định không có việc gì mới buông tha cho cậu. ”Anh ơi, anh đến đây cũng không nói trước cho em biết, vừa rồi nhận được điện thoại của anh em còn hoảng hốt, tưởng là đang nằm mơ.” Tần Triết nhỏ giọng nói. Tần Tranh không nói cho Tần Triết biết lúc anh đến ga tàu hỏa đặt vé, vừa vặn cùng ngày có một chuyến tàu rời ga, nên mua vé trực tiếp đi luôn, đâu còn nghĩ đến chuyện gọi điện thoại báo trước cho Tần Triết biết. ”Vốn muốn gây bất ngờ cho em, không ngờ em còn có việc.” Anh cười nói. ”Em có việc gì đâu, chỉ là náo loạn cả buổi, đáng lẽ nên về rồi.” Tần Triết đang nói, một nam sinh trên tầng đi xuống, thấy Tần Triết liền nở nụ cười, ”Tớ đang bảo sao cậu đột nhiên chạy đi, hóa ra là trốn đến đây à.” ”Đừng nói bậy, anh trai tớ đến thăm tớ này.” Tần Triết giơ tay về phía nam sinh, ”Đây là Trữ Xuyên, hôm nay là sinh nhật cậu ấy, người địa phương, em đến đây thì quen biết cậu ấy, bạn cùng ký túc xá với em.” Trữ Xuyên là kiểu đàn ông phương bắc điển hình, cơ thể cao to khỏe mạnh, tính cách rộng rãi, quan hệ với Tần Triết không tệ. Tần Tranh cười bắt tay Trữ Xuyên, đối phương trắng trợn nhìn anh khiến anh có chút mất tự nhiên, bất đắc dĩ liếc mắt qua trưng cầu ý kiến của Tần Triết. ”Anh là anh trai của Tần Triết sao, sao không giống người ba mươi tuổi gì cả.” Giọng nói của Trữ Xuyên vang dội, trong khu nghỉ ngơi truyền ra xa khiến không ít người nhìn qua chỗ họ. Tần Triết không nhịn được nữa, hung hăng đấm lên người hắn, ”Cậu nói to thế làm gì, sợ người khác không biết tuổi của anh trai tớ hả.” ”Xin lỗi, vừa rồi trong phòng phải rống rất to nên chưa quen.” Trữ Xuyên gãi đầu, hai người nói thêm chút chuyện không đâu, hoàn toàn bỏ quên Tần Tranh ở bên cạnh. Tần Tranh cười nhẹ nhõm, có chút ngạc nhiên và vui mừng đối với Tần Triết hướng ngoại và năng động ngày hôm nay. Hai nam sinh nói chuyện rất lâu, mãi cho đến khi giọng nói càng ngày càng nhỏ, sau đó Trữ Xuyên cười xấu xa một tiếng, Tần Triết gõ nhẹ lên đầu hắn ta. ”A ~ Cậu thật không có nghĩa khí!” Trữ Xuyên lớn giọng khiến không ít người nhìn lại. Tần Triết cười lạnh nhìn hắn một cái, quay đầu lại phát hiện Tần Tranh hứng thú nhìn họ, gò má không khỏi đỏ lên, ”Được rồi, chúng ta đi thôi, anh ơi, anh chưa ăn cơm tối phải không. Hôm trước nơi em làm thêm vừa phát tiền lương, em mời anh đi ăn.” ”Chết tiệt! Cậu chưa bao giờ mời tớ đâu nhá, bình thường keo kiệt như vậy, sao bây giờ lại hào phóng thế.” Trữ Xuyên kháng nghị nói. ”Đó là anh trai tớ! Người một nhà.” Tiểu Triết kinh bỉ đảo tròn tròng mắt, kéo Tần Tranh ra ngoài. Vừa bước đến cửa, Trữ Xuyên đột nhiên gọi Tần Triết một tiếng, cậu quay đầu lại, thấy Trữ Xuyên cười vô lại, rống lên một tiếng, ”Cố gắng lên!” vang vọng khắp phòng khách. Khuôn mặt Tần Triết đỏ bừng lên, cậu đương nhiên biết, Trữ Xuyên tại sao lại nói câu kia. Nhưng mà nghĩ đến tình huống ngày hôm nay, cậu đâu còn dám quá phận, sự dày vò vì chiến tranh lạnh trong quãng thời gian đó cậu không muốn trải qua lần nào nữa. Hai người tìm một quán ăn ở phụ cận trường học của Tần Triết, ăn bữa cơm bình dân, thuận miệng kể chuyện trong nhà và chuyện sau khi Tần Triết lên đại học. Phần lớn thời gian, đều là Tần Triết nói, Tần Tranh im lặng lắng nghe. Mãi đến khi Tần Triết nói mệt mỏi, anh mới đột nhiên mở miệng, ”Sau này đừng làm thêm nhiều như vậy nữa, bây giờ em phải tập trung vào việc học, đừng luôn muốn kiếm tiền. Tốt xấu gì anh cũng đã để dành được một ít, nuôi em ăn học không thành vấn đề.” Tần Triết sửng sốt một chút, sau đó nói, ”Không sao, chương trình học năm nhất còn nhàn, không ảnh hưởng đến việc học đâu anh ơi.” Tần Tranh không nói nữa, chỉ cúi đầu suy nghĩ, trong lòng anh đột nhiên nhói lên, cuối cùng anh vẫn không thể cho Tần Triết cuộc sống của một sinh viên bình thường.
|
Chương 23[EXTRACT]Tần Triết vốn định mang theo Tần Tranh trà trộn vào ký túc xá của cậu nhưng bị bác bảo vệ biết tỏng, lùa hai người ra ngoài. Hai người không thể làm gì khác đành đến nhà nghỉ gần trường học ngủ một đêm. Nhà nghỉ nhỏ rất bẩn thỉu, trên tường loang lổ những vết mốc ẩm ướt, tay sờ lên ga giường dơ dáy dường như có thể cạo ra một lớp bụi. Tần Triết nghĩ một chút, mua gối và ga giường ở siêu thị bên cạnh, trải lên xong mới để Tần Tranh nằm lên. Hôm nay Tần Tranh không còn bé hạt tiêu như hồi còn nhỏ, cơ thể cao lớn cùng Tần Tranh chen chúc trên giường đơn, ngủ không thoải mái. Tần Tranh sợ cậu khó chịu, liền đuổi cậu về ký túc xá mà ngủ, nhưng Tần Triết sống chết không đồng ý, muốn ngủ cùng với anh. Kì thật đã rất lâu hai anh em không ngủ cùng nhau. Tần Triết tựa vào trong cổ Tần Tranh, vì cơ hội hiếm có này mà cười híp mắt, giống như khi còn bé cọ cọ cổ anh. Tần Tranh bị tóc cậu cọ đến khó chịu, vỗ vỗ đầu của cậu, ”Đừng náo loạn.” Tần Triết không quan tâm, hai tay cũng không nhà rỗi, từ hai bên sườn anh chọt đến nách khiến cả người Tần Tranh run rẩy, rốt cục không nhịn được nữa anh bật cười to ra, “Học đại học rồi, sao vẫn như con nít vậy.” “Vậy cứ xem em là con nít đi, giống như khi còn bé.” Tần Triết vểnh môi, bò lên người Tần Tranh, bướng bỉnh thổi một hơn bên tai anh, “Khi còn bé chúng ta đều ngủ như thế này, đúng không?” Cậu vừa nói vừa cười gian, dùng bắp đùi khi có khi không chà sát bộ phận yếu đuối của Tần Tranh, cố ý nhưng giống như vô ý trêu chọc. Khuôn mặt Tần Tranh dần đỏ lên, vươn tay đẩy Tần Triết ra, “Em lớn thế này rồi, nằm trên người anh rất nặng.” “Em lạnh mà.” Tần Triết nhỏ giọng nói, sau đó giả vờ giả vịt đưa bàn tay đặt ở ngoài chăn thật lâu mới lạnh vói vào trong quần áo của Tần Tranh. Tần Tranh cảm thấy trong bụng lạnh lẽo, chỉ nghĩ Tần Triết thật sự rất lạnh, liền vươn tay ôm cậu vào trong ngực, lo lắng sờ trán cậu, sợ cậu bị ốm. “Cẩn thận một chút, ngày mai anh đi mua chút thuốc cho em uống nhé?” “Không cần đâu.” Tần Triết lắc đầu, “Đúng rồi, anh định ở đây mấy ngày?” “Anh đặt vé tàu ngày kia rồi, đừng quên, anh còn phải đi làm.” Tần Tranh cười cười, ít nhiều có chút không nỡ, “Vốn muốn đến chúc mừng sinh nhật em, đúng rồi, em thích cái gì, ngày mai anh mua tặng em?” “Tiền không mua được thứ em thích.” Tần Triết khe khẽ nói, không dám nhiều lời với Tần tranh, đành trả lời, “Vậy ngày mai theo em đi mua sắm.” “Ừ.” Tần Tranh đồng ý, “Cũng muộn rồi, ngủ thôi.” “Dạ.” Tần Triết nói, nhắm mắt lại. Một lát sau, Tần Triết đoán Tần Tranh đang ngủ, vì vậy mở mắt ra, tham lam ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của anh. Khuôn mặt của Tần Tranh khá tuấn tú, có vài phần giống với Tần Triết, chỉ là mấy năm lăn lộn ngoài xã hội, cằm nhọn lên, da thịt cũng dần thô ráp, nếm nhiều thăng trầm hơn Tần Triết. Tần Triết chậm rãi cẩn thận vươn tay trái quét qua lông mi của Tần Tranh. Cậu không dám tiến quá gần, chỉ giữa không khí làm ra động tác vuốt ve. Ngón tay lướt qua sống mũi, dừng lại ở đôi môi. Môi Tần Tranh hơn nứt nẻ, tận cùng bên trong có chút ướt át, Tần Triết không nhịn được mà nuốt nước bọt, cố kìm nén dục vọng muốn chạm vào, ngón tay buông xuống dưới. Chỉ nằm trong lòng Tần Tranh thế này đã khiến cậu hưng phấn tột độ, căn bản không thể ngủ, si mê ngây ngốc nhìn khuôn mặt của anh giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Một lát sau, cậu cảm thấy chỉ nhìn như thế này cũng nhàm chán, vì thế tay phải đặt trên bụng Tần Tranh cũng bắt đầu rục rịch. Ngón tay chậm rãi lần đến ngực Tần Tranh, Tần Triết cắn môi, nhẹ nhàng xoa bóp hai điểm trước ngực anh cho đến khi chúng trở nên cứng rắn. Tần Tranh đang ngủ bật ra một tiếng rên, đầu lông mày anh nhíu lại. Tần Triết vội vàng nhắm mắt lại, đợi một lúc, thấy anh không tỉnh lại, cậu liền bắt đầu dày vò hạ thân của Tần tranh. Trong nhà nghỉ sơ sài, mùa đông mà không có hệ thống sưởi ấm, hai người sợ lạnh không dám cởi quần áo, lúc này lại có chút bất tiện. Tần Triết thò tay sờ soạng bụng Tần Tranh, xác định anh không tỉnh lại, liền chậm rãi lướt xuống, bắt đầu lúc có lúc không ma sát chỗ nào đó của Tần Tranh, cho đến khi chỗ đó từ từ sưng lên. “A…” Tần Tranh phát ra tiếng rên rỉ, Tần Triết giật mình, không dám tiếp tục lộn xộn. Cậu nhắm tịt mắt làm bộ ngủ say. Tần Tranh mông lung tỉnh lại giữa giấc mộng xuân, cảm thấy dưới thân nóng nực, buồn bực với bản thân, nghĩ sao mình lại có phản ứng vào lúc này. Tuy nhiên Tần Triết đang nằm ngủ trong lòng anh khiến anh không thể cử động. Anh đành hít sâu một hơi, cố gắng nhịn xuống. Thế nhưng nhóc con trong lòng không để anh sống yên ổn, cậu bất ngờ bắt đầu lộn xộn. Đùi cậu từng chút cọ xát vào nơi đang cương một nửa khiến Tần Tranh càng đỏ mặt, hơi thở dần gấp gáp. Qua một lát, nhóc con lại làm tình hình thêm nghiêm trọng, một chân cậu móc ngang thắt lưng anh, tiếp tục nhích tới nhích lui, mãi đến khi Tiểu Tranh nho nhỏ triệt để tỉnh dậy. Tần Tranh cảm thấy cả người bị nhốt trong lồng hấp, nóng bức khó chịu. Anh thở hổn hển từng hơi, đột nhiên cúi đầu xuống thấy khóe miệng Tần Triết lặng lẽ tạo thành một nụ cười, anh bực mình vươn tay hung hăng véo má Tần Triết, “Nhóc thối, bắt đầu biết trêu chọc anh trai em đấy hả.” Tần Triết đau đớn kêu la, thấy khuôn mặt xấu hổ của Tần Tranh, lại cười hì hì nói, “Em là thấy anh đã lâu không được thỏa mãn thôi.” Cơ thể Tần Tranh nóng như lửa, không thể ngủ được. Anh rời giường, chạy đến phòng tắm giải quyết vấn đề sinh lý. Tần Triết nhìn anh vội vàng chạy đi, nụ cười trên khóe môi liền biến mất, chỉ mới nửa năm, Tần Tranh dường như đã quên chuyện cậu làm năm đó.Tuy nhiên, trò bông đùa này đã đối với Tần Triết hiện tại mà nói đã là cực hạn. Dù thế nào, cậu cũng không dám nói toạc móng heo với Tần Tranh, dẫm lên vết xe đổ kì nghỉ hè năm ấy. Dùng mọi phép thử, Tần Tranh vẫn vững vàng như núi, Tần Triết buồn bã nghĩ, anh thật sự không có cảm giác với cậu. Trong phòng tắm, Tần Tranh cởi quần, vừa bắt đầu nắm lấy phân thân đứng thẳng của mình vừa nhắm mắt lại, nghĩ đến cuốn phim trước đây anh từng xem. Nhưng dù thế nào cũng không bắn ra được, trong lòng anh có chút nôn nóng, không biết sao lại nhớ tới lúc Tần Triết vừa mới biết đến loại chuyện này, trong ký túc xá giúp anh thủ dâm. Tần Triết nho nhỏ ngồi sát anh, tay phải ra sức xoa nắn phân thân của anh… Tần Tranh ngơ ngác nhìn chất dịch trắng đục trong tay, đột nhiên cảm thấy toàn thân bị hút hết sức lực.
|
Chương 24[EXTRACT]Bởi vì buổi tối ầm ĩ một trận, hai người đều ngủ dậy muộn, mãi đến khi mặt trời lên cao mới từ trên giường đứng lên. Tần Triết mơ màng lấy di động xem giờ, thấy đã hơn mười giờ sáng. Có một tin nhắn của Trữ Xuyên gửi đến, hỏi cậu, “Tiến triển thế nào? Ăn được nhiều hay ít?” Tần Triết cười khổ, không biết chuyện đêm qua có tính là tiến triển không, tiện tay trả lời, ”Chỉ được một chút.” Trữ Xuyên rất nhanh nhắn trở lại, ”Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng hơn nữa.” Tần Triết vẫn chưa cho Trữ Xuyên biết cậu và Tần Tranh có quan hệ huyết thống, chỉ nói cậu là con nuôi của mẹ Tần Tranh. Trữ Xuyên cũng là đồng tính, nhưng tùy tiện, chưa bao giờ hắn chủ động dấu nhẹm tính hướng của mình. Kỳ quân sự vừa kết thúc, hắn vậy mà đến hỏi Tần Triết có phải gay hay không, rồi nói ”Người anh em, tớ thấy cậu nhìn rất hợp mắt, cậu có muốn kết bạn cùng tớ không?” Tần Triết lúc đó đang chìm trong cảm giác biệt ly khổ sở, liền trút hết mọi tâm sự với Trữ Xuyên. Trữ Xuyên là một người rất có nghĩa khí, nghe xong tâm sự của cậu liền cho cậu vài lời khuyên, còn bảo cậu phải tuyệt đối nắm chắc cơ hội, người ngay thẳng chính trực như Tần Tranh, nếu kết hôn, cậu sẽ hoàn toàn không có cơ hội nữa. Tần Triết càng nghĩ càng thấy đúng, nhưng cậu học ở cách nhà rất xa, cho dù nghe được một đống thủ đoạn tình yêu của Trữ Xuyên, cũng không thể sử dụng được. Lúc này Tần Tranh đột nhiên đến, càng khiến cậu trở tay không kịp, trong lòng phấn khích, quên hết lời Trữ Xuyên nói, ngay cả đêm qua sàm sỡ Tần Tranh cũng chỉ là theo bản năng thôi. Ở trong lòng xoắn xuýt một lát, Tần Tranh cũng tỉnh lại, thấy Tần Triết nhìn chằm chằm vào màn hình di động, cười nói, ”Mới sáng sớm đã nghịch điện thoại di động?” Tần Triết vội vàng thu điện thoại, quay đầu lè lưỡi với Tần Tranh, ”Ai nói là mới sáng sớm, đã hơn mười giờ rồi.” Tần Tranh ”a” một tiếng, kéo Tần Triết xuống giường rửa mặt, sau đó rời khỏi nhà nghỉ. Dựa theo kế hoạch đã nói ngày hôm qua, Tần Triết mang theo Tần Tranh bắt taxi đến trung tâm thành phố. Thị xã nhỏ nơi hai anh em họ ở đương nhiên không thể so sánh với thành phố lớn của miền bắc. Tần Tranh cực cực che dấu sự ngạc nhiên tán thán với chốn phồn hoa đô thị này, nhưng khóe mắt anh cũng bộc lộ tất cả. ”Ở đây đẹp hơn nhiều so với nội thành của thị xã.” Tần Triết vừa cười vừa nói. ”Đúng vậy,” Tần Tranh khẽ thở dài, ”Chờ em tốt nghiệp xong, ở lại chỗ này tìm việc đi.” Lúc anh nói những lời này, có chút thương cảm nhàn nhạt. Dù sao đến lúc đó xa cách như vậy, sợ không được gặp Tần Triết thường xuyên nữa. Nhưng đứa nhỏ thông minh ưu tú thế này, sao có thể ở lại một thị xã nho nhỏ đây? Ngay cả anh cũng cảm thấy kì quái. ”Chờ em có thể kiếm tiền rồi, sẽ đón cả mẹ và anh lên đây.” Tần Triết tự nhiên nói, ”Đến lúc đó, em có thể vay tiền mua một căn nhà, không cần quá lớn, hai phòng là được, đến lúc đó cả nhà chúng ta lại sống với nhau.” ”Nói ngốc gì vậy.” Tần Tranh nở nụ cười, ”Em kéo theo anh và mẹ, xem em tìm người yêu thế nào.” Tần Triết muốn mở miệng phản đối, cuối cùng vẫn nuốt xuống, chỉ nói, ”Em còn nhỏ mà.” Đúng thế. Tần Tranh giật mình, đến lúc Tần Triết tốt nghiệp đại khác cậu mới hơn hai mươi tuổi, dựa theo tuổi kết hôn của người thành phố thì có chút hơi sớm. ”Tiểu Triết… Em có muốn học lên thạc sĩ không?” Tần Tranh do dự hỏi thăm, ”Dù sao tốt nghiệp đại học xong, em vẫn còn ít tuổi.” Tần Triết đảo tròn tròng mắt, ”Học nhiều làm gì, ngay cả Bill Gates cũng chưa tốt nghiệp đại học, em muốn học xong ra trường kiếm việc làm.” Cậu biết sự khó khăn vất vả của Tần Tranh, tuy anh chưa bao giờ nói trong nhà có bao nhiêu tiền nhưng Tần Triết cũng lờ mờ đoán ra được đôi chút. Dù sao tiền học phí những năm qua của cậu, tiền thuốc của mẹ đều là do Tần Tranh lấy ra từ chút thu nhập ít ỏi anh kiếm được, là công sức mồ hôi nước mắt của anh, nếu như phải lo toan cho học phí học lên cao học của cậu, sợ rằng chút tiền còn lại của Tần Tranh sẽ cạn kiện. Tần Triết dần lớn lên, không giống như lúc còn bé không hiểu chuyện đời nữa. Cậu biết cuộc sống mấy năm nay vất vả, đến bây giờ Tần Tranh chưa kết hôn có lẽ cũng là vì cậu. Nói cho cùng con gái nhà ai cũng sẽ không cam tâm tình nguyện cưới một người đàn ông mang theo gánh nặng gia đình, không có công việc tốt. ”Quên đi.” Tần Tranh xoa đầu Tần Triết, trên mặt có chút suy nghĩ. Tần Triết thấy vậy, nhanh chóng chuyển trọng tâm câu chuyện, kể chút sự việc thú vị xảy ra trong trường học, đùa giỡn đến mức Tần Tranh cũng phải mỉm cười. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh bước vào một trung tâm mua sắm. Tần Triết suy nghĩ một chút, kéo Tần Tranh đến trước một quầy hàng bán điện thoại di động, quen thuộc nói chuyện với nhân viên bán hàng. Tần Tranh hơi ngạc nhiên, ”Em biết cậu ta?” ”Là bạn học của em, cuối tuần cậu ấy đều đến chỗ này làm thêm.” Tần Triết giới thiệu rồi quay đầu nói với bạn học, ”Giúp tớ tìm loại di động khoảng năm sáu trăm, có thể gọi điện, gửi tin nhắn là được.” ”Không phải em đã có di động rồi sao? Sao lại muốn mua thêm?” Tần Tranh khó hiểu. ”Mua cho anh mà.” Tần Triết nháy mắt mấy cái, ”Bây giờ điện thoại di động cũng không đắt, rẻ nhất khoảng hai ba trăm nghìn, tại anh mỗi ngày đều tiết kiệm, ngay cả điện thoại di động cũng không chịu mua.” ”Anh cần điện thoại di động làm gì, cũng không có người để gọi.” Tần Tranh cười khẽ. ”Ai nói vậy, có em mà!” Tần Triết phản bác nói, ”Như vậy em có thể nhắn tin cho anh. Trong khoảng thời gian này em làm thêm tích được ít tiền, coi như quà em tặng anh là được.” ”Hôm nay không phải đi mua quà sinh nhật cho em sao?” ”Vậy anh mua cho em một chiếc điện thoại di động đi, em lại tặng lại cho anh.” Tần Triết không chút xấu hổ kéo tay Tần tranh, vừa lắc lư vừa nũng nịu gọi, ”Đi mà anh ~~~~” Hai người nhỏ giọng tranh luận khiến khách hàng và nhân viên xung quanh đều mỉm cười. Thật vất vả mới chọn được điện thoại di động, vì có bạn của Tần Triết nên được chiết khấu một phần tám, hai người cầm hộp đi ra ngoài. Tần Triết hướng dẫn Tần Tranh cách sử dụng điện thoại, bảo anh sau khi về nhà nhớ mua thẻ nạp tiền, sau đó gửi tin nhắn cho cậu. Tần Tranh gật đầu, trong lòng có chút tiếc tiền, vẫn lẩm bẩm nói Tần Triết lãng phí, khiến cậu buồn bực không thôi. Hai người tùy tiện đi dạo, Tần Triết làm hướng dẫn viên du lịch cho Tần Tranh, đưa anh chạy khắp nơi, đến mấy chỗ có phong cảnh đẹp trong thành phố, mãi đến buổi chiều mệt đến không đi nổi nữa, họ mới quyết định trở về. Trên đường về, Tần Triết cố tình chọn lên xe bus hai tầng vòng quanh thành phố, có thể thấy toàn bộ phong cảnh ven đường của thành phố. Tuy nhiên đi dạo cả ngày, Tần Triết ngồi trên xe chẳng bao lâu sau đã dựa vào vai Tần Tranh, ngủ say như chết. Tần Tranh vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm thấy không có gì thú vụ mới quay đầu nhìn tỉ mỉ khuôn mặt Tần Triết. Tần Triết mười sáu tuổi đã dần trưởng thành, khuôn mặt đan xen sự ngây ngô của thiếu niên và thanh niên, khi ngủ cái miệng nhỏ bĩu ra rõ ràng còn rất trẻ con nhưng lông mày lại nhíu lại, vành mắt hơi thâm quầng mang theo chút thăng trầm của cuộc sống. Kì thật vẫn chỉ là một đứa trẻ, Tần Tranh nghĩ thầm, vươn tay xoa đầu Tần Triết, đột nhiên phát hiện nhóc con đang say ngủ chẳng biết chảy nước miếng từ bao giờ, dính vào vai anh, khiến anh không thể nhịn cười.
|