Dữ Quỷ Vi Thê
|
|
Chương 141. NĂM THÁNG
CHƯƠNG 141. NĂM THÁNG
Con người cần phải so sánh những thay đổi của bên ngoài để nhận biết thời gian, chẳng hạn khi mặt trời mọc là lúc thức giấc, mặt trời lặn là lúc nghỉ ngơi, lại nếu như lúc cày bừa vụ xuân là ngày mùa thu hoạch. Nếu không có ngày đêm và cũng chẳng có bốn mùa, cây cối cỏ hoa xung quanh đều hằng năm biếc xanh mơn mởn, thế thì, loài người sẽ dùng thứ gì để đoán biết liệu thời gian đã qua bao lâu?
Từng ngày, từng tháng, từng năm... Chẳng cách chi biết được. Chỉ đợi đến khi đã qua hơn hai mươi năm, hoặc thậm chí còn lâu hơn thế nữa, đến khi đôi mắt người bên cạnh mình đã không còn trong trẻo, tấm lưng người ấy đã chẳng còn có thể thẳng lên, tay chân người ấy không còn linh hoạt, vầng trán ẩn hiện nếp nhăn, thân thể khi ốm khi đau, tóc mai ngày nào đã thành hoa râm cả, lúc ấy ta mới chợt giật mình nhận ra, thời gian đã vô tình thoi đưa lâu biết nhường nào.
Và hóa ra, người bầu bạn bên mình chừng ấy năm, cũng đã già đi mất.
Không riêng gì người ấy mà ngay cả chính bản thân mình cũng đã có lòng nhưng không đủ lực, lúc mỏi mệt thậm chí còn cần đến Trần Dương dìu mới có thể bước đi. Tại sao mình lại biến thành như thế này rồi?
Ngụy Lâm Thanh nhìn cảnh sắc chưa từng thay đổi trước mắt, những hàng xóm láng giềng quen thuộc đang vội vội vàng vàng, hối hối hả hả ngược xuôi vì cuộc sống, một cảnh tượng náo nhiệt tốt lành. Trên gương mặt mỗi người là vẻ vui mừng và thỏa mãn, những cô nhóc cậu nhóc hét ầm cả lên chạy tới chạy lui.
Trần Dương dìu Ngụy Lâm Thanh đi thêm mấy bước. Tới bên tảng đá đã từng ngồi, Ngụy Lâm Thanh chậm rãi ngồi xuống, sau đó dõi mắt nhìn nắng chiều đỏ rực hệt một ngọn lửa cháy bừng nơi xa. Và rồi chợt như cảm giác, kẻ ấy quay sang nhìn Trần Dương.
Trần Dương rất thích cười, nơi đuôi mắt anh là vài đường nếp nhăn. Vậy là khi anh cười, dưới ánh trời chiều, cả người như được phủ thêm vầng sáng, như thể sẽ hòa tan vào thứ ánh sáng ấy. Chẳng rõ nguyên do, Ngụy Lâm Thanh bỗng hoảng hốt, thế là bèn hối hả gọi, “Trần Dương.”
Nghe tiếng kẻ ấy, Trần Dương quay đầu, “Gì thế? Ngồi khó chịu gì à?”
Làm sao Ngụy Lâm Thanh có thể nói vừa rồi là do mình lo lắng Trần Dương sẽ đột ngột biến mất đây? Kẻ ấy nặng nề lắc đầu, cứ thấy không chân thật lắm. Hết thảy xung quanh quá mức hoàn mỹ khiến lòng người bất ổn, cứ sợ đây chỉ là giấc mộng mà ta chưa tỉnh giấc lại.
Đột nhiên, nắng chiều nơi chân trời thay đổi khôn lường, biến thành dáng vẻ một thằng bé với gương mặt hình dáng rõ ràng. Ngụy Lâm Thanh nhìn mà hàng mày cau lại. Nhưng nhanh chóng, nắng chiều lại bị thứ gì đó xua tan, trời chiều xuống núi, tấm màn đen bao phủ khắp trời đất.
Ngụy Lâm Thanh và Trần Dương sóng bước về nhà. Dùng cơm xong, đang lúc Trần Dương định đi bộ cho tiêu, mới vừa đứng lên anh đã ngã bịch ra đất. Ngụy Lâm Thanh biến sắc, lập tức bước qua dìu Trần Dương dậy.
Trần Dương sắc mặt tái nhợt, hơi thở khi có khi không, chưa rõ sống chết.
Ngụy Lâm Thanh kinh hoảng đến mức chẳng biết phải làm thế nào, run rẩy chạm tay vào gương mặt Trần Dương. Phần lớn thời gian tâm trí kẻ ấy rất hỗn loạn, chỉ thỉnh thoảng mới rõ ràng, sau đó tức khắc lại lúng túng. Song cuối cùng, đôi mắt đục mờ ấy lại sáng ngời trở lại.
Tay kháp quyết, Ngụy Lâm Thanh bắt đầu vẽ bùa. Tay chấm gì đó, một lát sau đã vẽ một bùa chú bao lấy kẻ ấy và Trần Dương vào giữa. Những họa tiết của bùa chú phức tạp vô cùng. Khi bùa dần hình thành, trên mặt bùa thấp thoáng luồng khói đen. Luồng khói ấy bay nhanh tới lướt dọc theo hoa văn của lá bùa, rất nhanh, một luồng sáng màu đen bỗng chốc chiếu rọi toàn căn phòng, hơn nữa còn dần lan rộng ra.
Chỉ thấy hễ ánh sáng đen đó chạm đến chỗ nào, mọi thứ xung quanh, từ phòng ốc, cây cối, tảng đá, con đường, không trung, người thôn Ngụy... Tất cả bỗng nứt toạc rồi hóa thành luồng khí đen. Không lâu sau, nơi vốn như chốn đào nguyên sụp đổ thành một đống đen đặc, thành một không gian lửng lơ giữa trời.
Ngụy Lâm Thanh vốn dĩ già cả cũng dần trở lại bình thường theo sự biến đổi xung quanh. Kẻ ấy bế Trần Dương lên, không nhanh không chậm bước đi giữa vùng không gian tối tăm mù mịt. Càng đi, cảm giác dưới chân ngày càng mềm mại, như không phải đang đi trong hư không mà là đi trên thảm thịt.
Loáng thoáng bên tai là tiếng trái tim đang đập, thình thịch thình thịch thình thịch. Vừa tỉnh lại Trần Dương đã nghe thấy thứ âm thanh khiến người sởn gai ốc này. Anh kêu Ngụy Lâm Thanh thả mình xuống. Lúc đầu anh còn không rõ ràng lắm với sự biến đổi cảnh vật xung quanh, nhưng anh nhanh chóng nhớ lại hết mọi sự tình, xem ra lại nằm mơ một giấc mơ nữa.
Hai người bước đi giữa bóng tối mù mịt, Trần Dương cố tình hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Ngụy Lâm Thanh, đây là sao? Anh... Không phải do tôi tưởng tượng ra chứ.”
Thật ra trong lòng Trần Dương có chút bồn chồn. Nơi này kỳ lạ cổ quái như thế, vậy thì đâu mới là mộng cảnh đâu mới là chân thật, quả hồ đồ mất rồi. Dù Ngụy Lâm Thanh có thể trong cảnh mơ từ nam biến nữ, nhưng thành một kẻ đau khổ si tình trong mộng cảnh thì cũng hơi kỳ lạ thật.
Ngụy Lâm Thanh nắm chặt tay Trần Dương, tay kẻ ấy lạnh lẽo như băng, hơi lạnh ấy khiến Trần Dương run lẩy bẩy. Kẻ ấy đáp, “Nơi này là ảo trận, Ngụy Đức Thanh và vợ ông ta chết rồi, họ hàm oan mà chết, lại bị Đông lão tiên giở trò nên trở thành tử linh không thể hướng sinh. Chỉ cần có người vào nhà sẽ rơi vào ảo trận, dần dần sẽ tổn hao hết máu huyết và pháp lực, chắc chắn sẽ chết.”
Trần Dương kinh ngạc, tử linh là hồn phách không biết mình đã chết, cực hung cực ác. Từ linh xuất hiện sẽ đổ máu, phần lớn trường hợp cuối cùng đều rơi vào kết cục hồn tiêu phách tán.
Trần Dương liếc trái liếc phải, “Thế hiện đang ở trong ảo cảnh hay ngoài ảo cảnh?”
Ngụy Lâm Thanh sải những bước chân rất lạ, lúc bước trái lúc bước phải, “Tất nhiên là ngoài ảo cảnh. Cảnh sinh ra từ tim, bắt nguồn từ tình, người chế tạo ảo trận này rất cao tay. Ảo cảnh này chủ yếu dựa vào máu huyết của người trong trận để duy trì. Ảo cảnh kéo dài càng lâu, lượng máu huyết tổn hao càng lớn, mãi đến khi người trong trận hao hết máu huyết, chết đi mới thôi.”
May là Trần Dương bước vào ảo cảnh của Ngụy Lâm Thanh, bằng không kẻ ấy sẽ mãi đắm chìm trong ảo cảnh đến khi dùng hết pháp lực và hồn khí của bản thân, sau đó tan biến vào giữa trời đất. Còn vì sao Trần Dương một người sống lại có thể vào được ảo cảnh của con quỷ này, đấy lại là một vấn đề khác.
Thế mới bảo ảo trận này giết người không thấy máu, sẽ đẩy người khác vào chỗ chết một cách không dấu vết nào. Cho dù không chết ngay lập tức nhưng chỉ cần ở lại càng lâu, tổn hại cho bản thân sẽ càng lớn. Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương đang đi bên cạnh mình, chỉ mới một khoảng thời gian ngắn thôi mà người này đã như già đi mười tuổi, dẫu thoát khỏi trận pháp rồi sau đó cho người ấy uống ít thuốc và làm cúng bái hành lễ, thì cũng chẳng thể hoàn toàn bù lại được.
Sinh ra từ tim, bắt nguồn từ tình? Trần Dương ngớ người.
Anh chẳng thể nào nghĩ ra được, vì sao ngay từ đầu trong ảo cảnh của anh lại có sự xuất hiện của Ngụy Lâm Thanh, mà lại còn xuất hiện trong dáng vẻ như thế nữa.
Những ẩn ý trong đó, dù Trần Dương muốn lờ đi cũng không lờ được. Anh xem như mình là kẻ sành sõi trong biển tình, làm sao đến tận giờ vẫn không hiểu tại sao. Nói thẳng ra là, anh đã có ý về phương diện kia với Ngụy Lâm Thanh mất rồi.
Trần Dương mặt co mày cáu, không ý thức được thì đỡ, chứ một khi biết rồi lại bắt đầu rối rắm. Vất vả lắm anh mới xem trọng được một người, thế có nên tiếp tục hay không đây? Cứ dặn lòng không có nơi này thì còn chốn kia, cứ dặn lòng không phải người này còn có người khác, anh có thể để mình xao lòng trước một người khác chứ không nhất thiết phải bó buộc với con quỷ này...
Trong đầu lý trí thế đấy, thế mà tim anh chẳng cách nào thoải mái được.
Con người muốn gạt người khác thì rất dễ dàng, nhưng sao lừa gạt bản thân mình lại khó khăn đến mức này.
Giữa ảo trận phải cẩn thận và thận trọng vô cùng, chỉ cần suy nghĩ mông lung sẽ bị trận pháp thừa dịp lẻn vào, khiến không thể kềm chế được. Nên khi Ngụy Lâm Thanh nhận ra cảm xúc Trần Dương đang bất ổn, kẻ ấy liền siết chặt tay anh.
Trần Dương không phải kẻ ngốc, tức khắc anh nhận ra và vứt sạch mọi ý nghĩ trong đầu. Hiện quan trọng nhất là thoát khỏi ảo trận, còn những thứ khác cứ chờ ra khỏi đây rồi hẵng suy nghĩ cẩn thận lại, nghĩ ba ngày ba đêm cũng không sao.
Đột nhiên, trong bóng đêm phía trước hiện ra một cái bóng lửng lơ. Trần Dương và Ngụy Lâm Thanh liếc nhau rồi cùng theo sát cái bóng ấy.
Đi một lúc, cái bóng ấy chợt biến mất chẳng thấy đâu. Trần Dương đang định đi qua thăm dò thế nào thì bị Ngụy Lâm Thanh kéo lại.
Ngụy Lâm Thanh mặc bộ trường bào màu trắng, trong bóng đêm thấp thoáng tỏa ra thứ ánh sáng nhạt hiu hắt, là ánh sáng duy nhất trong đêm tối khiến kẻ ấy lấp lánh như một loại ngọc. Có người quân tử, như khắc như giũa, như trau như mài[1]. Bất chợt trong đầu Trần Dương nhớ tới câu ấy, chẳng biết từ đâu ra, nhưng không hiểu sao anh thấy hợp với Ngụy Lâm Thanh quá đỗi.
Ngụy Lâm Thanh đắn đo một lúc rồi ngồi xuống, đưa tay ra chậm rãi lần mò.
Thoắt cái, Trần Dương thấy kẻ ấy như thay đổi hoàn toàn. Mới trước đó là quân tử như ngọc thì giây sau không nghi ngờ gì đã là hồn ma ác quỷ. Mặt tái nhợt như giấy, mắt xanh như lửa ma trơi, khóe môi rỉ máu, hai tay dài ra đến cả thước, cánh tay chỉ còn lại xương tay mà không có da thịt dính vào, tựa như một cái móc câu dữ tợn cào khoét đất.
Trần Dương quả thực là không thể nhìn thẳng được, ác quỷ quả nhiên đúng là ác quỷ.
Ngụy Lâm Thanh đào toạc mặt đất, một mùi hôi thốc xộc thẳng vào mũi và mang theo cả mùi tanh nồng của máu thịt. Tiếng xì xì vang lên không dứt bên tai, như thể đâm trúng vào bên trong miếng thịt thối nát khiến thứ chất lỏng và không khí bên trong trào ra.
Trần Dương biết sở dĩ Ngụy Lâm Thanh làm thế là vì phá trận.
Quả nhiên không lâu sau, một cái bóng đen đột ngột xông ra từ bên cạnh. Cái bóng đen đó phóng đến treo lên người Trần Dương, sau đó anh nghe thấy một giọng non nớt kêu to, “Ba, ba đi đâu thế, con tìm lâu quá, còn phụ thân đang làm gì vậy? Đào đất à? Để con giúp!”
Nói còn chưa dứt thì thằng quỷ con chẳng biết chui ra từ xó nào đã nhảy tới bên cạnh Ngụy Lâm Thanh. Hai chiếc răng nanh lộ ra ngoài đôi môi đỏ tươi, năm ngón tay như lưỡi móc, nó cùng đào bới với Ngụy Lâm Thanh. Đào ra thứ gì nó sẽ ngó nghiêng một lúc, sau đó mới chán ghét vứt đi, miệng còn lẩm bẩm, “Gớm quá, toàn thịt thối không, không có xương gì hết, không có xương...”
Ngụy Lâm Thanh ở bên an ủi nó, “Con ngoan nào, đợi ra ngoài rồi phụ thân sẽ tìm xương cho con, con muốn dạng nào sẽ có dạng đó.”
Trần Dương nhìn hai cha con kẻ kia mà miệng giật giật, thật đúng là mặt mũi hung tợn, ác độc như quỷ dữ.
./.
[1] Nguyên văn, ‘Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma,’ trích từ Kinh Thi, Vệ Phong, Kỳ Úc 1. Ở đây, như khắc như giũa ý chỉ việc học đạo lý, như trau như mài ý chỉ việc tu thân.
|
Chương 142. MỘ THẤT
CHƯƠNG 142. MỘ THẤT
Hai ác quỷ một lớn một nhỏ cùng lúc ra tay nên nhanh chóng đào thủng mặt đất, bên ngoài mơ hồ lộ ra ánh sáng xanh biếc. Trần Dương qua liếc nhìn thử thì mém nữa đã nôn ra. Nơi đó toàn là thi thể thối rữa, không phải chỉ có xác người mà còn có cả xác động vật bị ngâm trong nước, hôi thối vô cùng.
Bị thứ mồi hôi đó xộc vào mũi khiến Trần Dương tái mét, anh ngừng thở xoay người lùi về sau.
Anh mới lùi chưa được mấy bước thì Ngụy Lâm Thanh đã hét lớn, “Chúng ta đi xuống.”
Mặt Trần Dương từ xanh hóa trắng, Ngụy Lâm Thanh định làm thật à? Họ phải đi ra ngoài xuyên qua mấy thi thể hôi thối này?
Trần Dương mặt xám xịt hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Anh nói thật?”
Ngụy Lâm Thanh gật đầu, “Bên dưới có lối thoát.”
Trần Dương vẻ mặt xem cái chết như không xoay người lại, rồi anh nhìn miệng hố và nhìn lướt qua đống xác chết bên dưới. Nghĩ ngợi một thoáng anh cởi chiếc áo sơmi trên người quấn qua sau đầu gút lại làm khẩu trang, sau khi che hơn nửa mặt mới nhảy xuống hố theo Ngụy Lâm Thanh, trên vai anh còn cả thằng quỷ con mặt mũi hung tợn.
Vừa chạm chân bước đầu tiên, Trần Dương cảm giác dưới chân anh là thứ gì mềm nhũn, bước tiếp theo lún xuống phát ra tiếng nhẹp, dù lớn gan nhưng Trần Dương không thể chịu nổi sự ghê tởm này. Sắc mặt xanh mét, anh nín thở theo sát Ngụy Lâm Thanh, bước thấp bước cao đi về trước, chỉ mong mau mau rời khỏi nơi khủng bố này.
Thứ nước bẩn thỉu xung quanh cứ dập dìu, thi thể bên trong cũng dập dìu theo. Những gương mặt bị ngâm trong nước lồi mắt ra ngó chòng chọc đám người Trần Dương. Trần Dương thấy những thi thể mình dẫm lên dưới chân ấy tựa như còn sống, chúng đang cứ động và dùng đôi tay mềm mại dinh dính của mình túm lấy chân anh.
Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, lưng anh mướt đầy mồ hôi.
Chắc chừng cũng biết nơi này không nên ở lâu, Ngụy Lâm Thanh bước tới nửa dìu nửa đỡ Trần Dương – người bị đám thi thể dưới chân ngăn lại nên cất bước khó khăn – sau đó vội vàng đi về trước và nhanh chóng tới rìa ngoài của hố xác chết. Đến lúc thoát khỏi cái hố đấy rồi Trần Dương mới như trút được gánh nặng, anh lau mồ hôi trên mặt, miệng hàm hàm hồ hồ mà lầu bầu một câu, “Chẳng ngờ được trong thôn Ngụy lại có nơi này. Tìm đâu lắm xác chết thế?”
Ngụy Lâm Thanh nhíu mày nhìn hàng ngàn hàng vạn thi thể trong cái hố ấy, phần lớn đều ăn mặc như thời Minh thời Thanh, còn một ít là trang phục thời dân quốc. Kẻ ấy bảo, “Đây là hố dưỡng thi, khó trách ảo trận trên kia lại lợi hại như thế, ngay cả ta cũng gần như bị mê hoặc mà chết.”
Trần Dương hỏi tiếp, “Hố dưỡng thi là gì?”
Ngụy Lâm Thanh dùng thanh âm không cao không thấp trả lời, “Đây là một loại sát cục được chôn trong các ngôi mộ cổ dùng để phòng tránh bọn trộm mộ, thường chỉ dùng vài thi thể. Chỉ cần bọn trộm mộ bước vào sẽ bị sát khí của thi thể xông lên tấn công, chúng không chết cũng bị thương. Nhưng nhiều thi thể thế này thì rốt cuộc là đang trấn thủ mộ gì nhỉ, và những thi thể này từ đâu ra?”
Trần Dương hận không thể mọc thêm đôi cánh bay khỏi nơi này ngay lập tức, “Không phải anh bảo đống thi thể đó là vào thời Minh thời Thanh và thời dân quốc à? Đều là những thời kỳ thiên hạ đại loạn cả, thứ khác có thể khó chứ thi thể dễ tìm quá còn gì, đi đến mấy chiến trường là có đầy.”
Ngụy Lâm Thanh cũng thấy Trần Dương nói có lý. Hai người đi thêm một hồi, dưới nền nhà của Ngụy Thất gia lại có lắm thứ kỳ lạ đến thế mà lại chẳng thể biết chúng thông đến đâu. Xung quanh chỉ nghe được tiếng nước tí tách rơi, gió lạnh lào rào xào xạc thổi từ đất, thổi đến mức tóc gáy người dựng thẳng.
Đi không lâu lắm, Trần Dương phát hiện hơi kỳ lạ.
Nơi này rõ ràng được xây theo trận pháp kỳ môn, dọc đường đi gặp rất nhiều tình huống nguy hiểm. May là có Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ con cứu anh, chứ không, dù anh không bị bầy sâu ùn ùn kéo đến cắn chết thì cũng bị mấy thanh đao thanh kiếm trong hố chông đâm chết.
Cứ đi ba bước gặp một cái bẫy, năm bước gặp cơ quan và cả ma thuật khiến con người lạc lối, quả thật đúng là cái hố đẩy người ta vào chỗ chết. Tổ tiên thôn Ngụy thật đúng không đơn giản, ngay cả thứ này còn lấy ra được, nói vậy năm đó chắc phải hao phí rất nhiều sức người và của, thế mà hiện giờ mấy thứ này đang vây họ chết ở đây.
Trần Dương đang đứng lẩm bẩm đằng kia. Thật ra anh không hiểu về kỳ môn lắm, môn học này rất sâu sắc uyên thâm và từ xưa đến nay chẳng nhiều kẻ thật sự thấu hiểu, anh chỉ biết chút ít và đọc vài quyển sách về kỳ môn, ví dụ như ‘Âm độn cửu cục’, hiện phải dựa vào chút kiến thức ít ỏi ấy để tìm cách ra ngoài.
Trần Dương đắn đo cân nhắc từng bước chân, vắt hết óc nhớ lại nội dung trong sách.
Kỳ môn chia làm tám cửa, Hưu-Sinh-Thương-Đỗ-Cảnh-Tử-Kinh-Khai. Sinh môn là cửa sống, tử môn là cửa chết. Còn vào các cửa khác thì lại đi trở lại tám cửa cũ, vòng đi vòng lại.
Hiện việc Trần Dương phải làm là tìm được sinh môn.
Chẳng qua bình thường những kẻ thiết lập kỳ môn sẽ giấu sinh môn ở nơi cực kỳ bí mật. Trần Dương bước tới bước lui hồi lâu mới tạm thời xác định được vị trí, anh lôi Ngụy Lâm Thanh đến nơi đó.
Đi được nửa đường thì Trần Dương dừng lại. Thôi rồi, nhầm rồi, đây là khai môn. Khai môn thuộc kim, mấy mũi tên bắn ra trên tường không phải là kim đó à? Trần Dương nhìn Ngụy Lâm Thanh cản hết đám mũi tên kia mà xấu hổ cưởi, “Sai rồi sai rồi, thử lại...”
Anh lại bước tới bước lui trên đất, lần này thời gian tính toán lâu hơn.
Sau cùng anh dừng lại, nhìn Ngụy Lâm Thanh vẫn đứng bên cạnh mình và thằng quỷ con đang gặm gặm ngón tay bảo, “Đi bên này. Lần này chắc đúng...”
Sinh môn thuộc thổ, thổ sinh vạn vật, nên mới là sinh môn.
Lần này Trần Dương không chọn sai, họ thuận lợi đi đến cuối sinh môn, nhưng họ không phải tìm được đường ra mà là đi vào một khu mộ thất.
Mộ thất rất đơn sơ, bên trong đặt ba cỗ quan tài được xếp theo hình tam giác. Quan tài bên trái là tọa quan, bên trái là huyền quan, chỉ có cỗ quan tài ở giữa nhìn như bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy thứ cỗ quan tài ấy dùng dương mộc.
Dương mộc là loại gỗ thuần dương, vừa là mộc lại mang theo kim nên có thể khắc quỷ trừ tà, định hồn an phách. Chỉ mới thấy dùng dương mộc để làm pháp khí chưa chưa từng thấy làm quan tài bao giờ. Hồn phách con người thuần âm, nếu dùng dương mộc làm quan tài thì không nghi ngờ gì là một sự tra tấn và dày vò khủng khiếp, nói sống không bằng chết còn là nói nhẹ nói giảm.
Thấy cỗ quan tài bằng dương mộc ấy, ngay cả Trần Dương còn biến sắc.
Những thứ thấy dọc đường nãy giờ đã kỳ lạ lắm rồi, giờ đến cỗ quan tài dương mộc này mới là thứ kỳ lạ tột cùng. Giờ thì tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Rõ ràng dù là cỗ quan tài kỳ lạ trong khu mộ này hay là hố thi thể kia, đều được xây nên vì người nằm trong quan tài này.
Bày trận lớn đến mức khiến Trần Dương nổi lòng hiếu kỳ với người năm trong cỗ quan tài dương mộc ấy.
Nhưng tò mò không có nghĩ là sẽ xúc động làm liều, Trần Dương chẳng có ý định mở cỗ quan tài kia ra để nhìn xem bên trong thế nào. Anh đứng ngay cửa mộ thất, dựa vào vách tường lạnh băng định nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục tìm đường ra.
Đúng lúc này, trong mộ thất truyền đến tiếng động lạ. Tựa như có thứ gì đó đang đập gõ vào quan tài. Trần Dương bật dậy, nghiêng tai cẩn thận nghe ngóng. Không phải là ảo giác của anh, quả thật có người đang gõ vào quan tài.
Trần Dương nghiêng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh, “Anh thấy thế nào?”
Tốt xấu Ngụy Lâm Thanh gì cũng là một con quỷ, với mấy chuyện âm phủ này chắc chắn sẽ biết nhiều hơn anh. Rốt cuộc liệu trong khu mộ này có sát khí quỷ quái không, liệu có tìm được sinh môn làm lối thoát hay không, cuối cùng phải dựa vào người này. Trần Dương chỉ có thể gắng hết sức giúp được những gì anh có thể giúp.
Ngụy Lâm Thanh lắc nhẹ đầu, “Hành động không bằng ngồi yên, chỉ sợ ngay cả ta cũng chẳng phải đối thủ của linh hồn trấn giữ nơi này.”
Trần Dương ôm đầu, thở dài, thằng quỷ con phóng lại nằm sấp trên vai anh, trò chuyện cùng anh, “Ba ơi, vừa rồi lúc ở trên lầu ba làm gì thế, con tìm lâu lắm mà không thấy ba! Sốt ruột lắm!” Thằng nhóc cứ mãi nhấn mạnh nó lo lắng đến mức nào, “Sốt ruột lắm! Sốt ruột lắm!”
Liếc thằng nhóc đang hân hoan, Trần Dương nhướng mày, quay đầu hỏi Ngụy Lâm Thanh, “Sao nó không bị ảo trận kia kéo vào ảo cảnh?”
Ngụy Lâm Thanh trả lời, “Tâm hồn nó như trẻ sơ sinh, không bị vấy bẩn, tự nhiên sẽ không bị ảo trận vây khốn.”
Trần Dương liếc thằng quỷ con đang đắc ý rồi hừ lạnh, lại nhớ lại cảnh Ngụy Lâm Thanh trông thấy nắng chiều biến thành thằng nhóc ta, thế là anh hỏi nó, “Sao con tìm được phụ thân con, lại còn hiện ra trong ảo cảnh?”
Thằng quỷ con bò tới bò lui trên lưng Trần Dương, nó chẳng chịu yên lấy một giây nhưng vẫn nhớ phải trả lời anh, “Con tìm tới tìm lui một hồi thì bỗng cảm giác được mùi của phụ thân nên mới bước vào, mà mới vào chưa được bao lâu đã bị thứ gì đó đẩy mạnh ra.”
Trần Dương buồn bực, chẳng lẽ đây chính là mèo mú vớ cá rán?
Thanh âm bên quan tài ngày một lớn hơn, hiện hệt như tiếng trống dồn, Trần Dương mặt không đổi sắc lắng nghe. Cỗ quan tài chấn động đến mức lớp tro bụi rất dày phía trên rơi cả xuống dưới, nhưng hai cỗ quan tài bên cạnh vẫn chẳng hề động đậy mảy may, vững vàng vô cùng.
Nhưng Trần Dương thấy rõ trên hai cỗ quan tài kia có luồng khí đen nhè nhẹ quẩn quanh.
Đột nhiên, trên mộ thất truyền đến tiếng ầm ầm vang dội. Toàn khu mộ đất rung núi chuyển, tro bụi rào rào rơi xuống. Trần Dương lảo đảo mất thăng bằng, anh trượt phải mấy cục đá rơi khắp nơi xém nữa đã té lăn quay, vẫn là Ngụy Lâm Thanh nhanh tay lẹ mắt giúp anh.
Trần Dương khạc đống bùn không cẩn thận nuốt vào miệng, “Sao lại thế này, bên ngoài động đất à?”
Ngụy Lâm Thanh nhíu chặt mày, không để ý mặt đất còn đang rung chuyển, “Mau rời khỏi đây mau, mộ thất sắp sụp rồi.”
Đúng là xúi quẩy hết chỗ nói, khó khăn lắm mới tìm được sinh môn thì lại là một mộ thất, đã vậy còn sụp nữa chứ, chẳng lẽ họ phải chết ở nơi này? Vốn đang ở lầu hai của nhà Ngụy Thất gia cơ mà, mắc chứng gì lại chạy xuống dưới lòng đất thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ‘Động đất’ này liệu có phải do Ngụy Thời và Ngụy Ninh bên ngoài làm ra? Nếu thả thứ trong cỗ quan tài dương mộc, sẽ không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
Trần Dương suy nghĩ cực nhanh, hết ý tưởng này lại đảo qua ý tưởng khác, nhưng bước chân không hề dừng mà vẫn không ngừng đi tới.
Đi được mấy trăm mét tới một chỗ rẽ thì đột nhiên như bị sụt lún, vô số bùn đất và đá cuội lăn xuống, trên hang động xuất hiện một cái lỗ rất lớn, từ cái lỗ ấy loáng thoáng truyền đến tiếng Ngụy Thời. Vừa nghe, Trần Dương lập tức cao giọng hét, “Ngụy Thời, Ngụy Thời, phải mọi người không?”
Quả nhiên, Ngụy Thời lập tức đáp lời, “Cuối cùng cũng tìm được anh.”
|
Chương 143. CĂN NHÀ QUAN TÀI
CHƯƠNG 143. CĂN NHÀ QUAN TÀI
Hai đoàn người thuận lợi giáp mặt nhau trong đường hầm. Trên đầu còn dính đầy đất cát và bụi đất, Ngụy Thời thấy Trần Dương thì cười đến tít mắt, “Không chết là được rồi, không chết là được rồi.”
Là không sao nên tốt chứ gì, giọng điệu này sao cứ nghe ra ý hả hê khi người khác gặp họa nhỉ. Trần Dương tức giận đưa chân qua đạp, chỉ xíu nữa là để lại dấu chân trên gương mặt thanh tú trắng trẻo của Ngụy Thời. Ngụy Thời kêu oai oái, hối hả giật lùi rồi chạy tới núp sau Ngụy Ninh, “Hôi quá, A Dương, anh giẫm phải cứt chó hử?”
Trần Dương cũng cười tít cả mắt, nghiêm trang gật đầu, “Đúng thế.”
Tất nhiên Ngụy Thời ngửi được mùi tanh hôi của xác chết thối rửa, cậu cười gượng hai tiếng rồi không nói nữa. Ba người xoay người bò ra khỏi đường hầm chật hẹp. Con đường hầm quanh co khúc khuỷu dài chắc hơn mười mét, cũng đã làm khó cho Ngụy Thời và Ngụy Ninh khi phải đào đường hầm chỉ trong quãng thời gian ngắn như thế.
Đến khi ra khỏi đường hầm rồi, Trần Dương phát hện ra nơi họ tới không phải là trên nền nhà mà là một hang động. Hang động tối om, chỉ có một ngọn đèn cách đó không xa đang chiếu sáng, ánh nến chập chờn chẳng rõ bởi do tim đèn quá ngắn hay bởi châm quá ít dầu.
Vừa thấy ngọn đèn này, Trần Dương đã biết nơi này là đâu, chẳng phải là hang động mà thôn Ngụy dùng trong lễ hiến tế vào ngày lễ quỷ đây ư? Ngày lễ quỷ đó anh đã mở rộng tầm mắt, nói là rung động sợ rằng còn là nói nhẹ. Và cũng bắt đầu từ đó anh mới tận mắt thấy những bí ẩn và đáng sợ của thôn, thế nên mới không dám tự rước chuyện vào mình và không muốn ở lại thôn Ngụy thêm nữa.
Nơi hiến tế tựa như được truyền lại từ xưa này càng nhiều điều quái lạ, những kẻ sợ mệnh quá ngắn hoặc chẳng có bản lĩnh lớn lao gì thì tránh xa nơi này mới là tốt nhất. Nhưng chẳng thể ngờ được, tuy bản thân đã đưa ra kết luận đó nhưng đi vòng một hồi, anh vẫn bị cuốn vào dòng xoáy bí ẩn của thôn Ngụy.
Nên thỉnh thoảng, có vài việc dù không tin dị đoan cũng không được.
Vừa ra khỏi đường hầm đến hang động, Trần Dương lập tức ngồi bịch xuống đất, cả người như rời ra thành từng mảnh, anh chưa từng rệu rã như thế này trong đời. Trần Dương biết là bởi anh đã hao tổn quá nhiều máu huyết trong ảo trận kia, không biết sau này ăn nhiều gà bồi bổ lại có đủ không nhỉ, Trần Dương nghĩ vui giữa lúc khốn khó này.
Ngụy Thời kéo tay Trần Dương qua bắt mạch cho anh, thoắt cái biến sắc, “Rốt cuộc thì anh gặp chuyện gì trên lầu? Mạch như bị dương hư âm thịnh, tổn hao quá lớn.”
Trần Dương kể sơ lại chuyện đã xảy ra, chỉ mới kể qua loa mà còn khiến Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người kinh ngạc chết khiếp. Ngụy Thời lấy thứ gì đó từ chiếc túi luôn mang theo bên người ra rồi đưa cho Trần Dương, “Tôi còn tưởng chuyện tôi và Ngụy Ninh gặp phải đã nguy hiểm lắm rồi, ai dè anh còn lợi hại hơn. Ăn đi này, có thể bổ lại chút nguyên khí, tôi thấy anh sắp ngất đến nơi rồi.”
Trần Dương không hề khách sáo mà nhét ngay thứ Ngụy Thời đưa vào miệng rồi khô khốc nuốt xuống. Thứ ấy mới vào miệng thì đắng cực kỳ, đắng đến mức Trần Dương mém nữa đã nôn ra, đến khi nuốt xuống họng rồi thì một vị ngọt dịu lan ra khắp toàn thân. Cơ thể và tinh thần vốn cực độ mỏi mệt chỉ cần nằm xuống sẽ tưởng như khó dậy nổi lại phấn chấn hẳn.
Thứ tốt, Trần Dương bật ngón cái khen Ngụy Thời.
Tiếp đó đến phiên Ngụy Thời và Ngụy Ninh kể lại chuyện họ gặp phải. Ngụy Thời kể cậu và Ngụy Ninh ngăn Ngụy Thất gia không cho ông đuổi theo Trần Dương lên lầu. Hai người đợi một lúc thì trên đó vẫn im phăng phắc chẳng âm thanh nào truyền tới. Ngôi nhà của Ngụy Thất gia cách âm không tốt lắm, dù ở dưới lầu vẫn nghe thấy tiếng đi lại trên lầu, im ắng đến mức như hiện tại thì rõ ràng đã xảy ra chuyện.
Ngụy Thất gia vốn đang giận dữ cũng bình tĩnh lại.
Ông chống cây gậy xuống đất phát ra những tiếng lọc cọc rồi run rẩy bước xuống lầu. Ngụy Thời và Ngụy Ninh liếc nhau, lập tức quyết định chia ra hai hướng, một lên lầu để tìm hiểu tường tận sự việc và tìm Trần Dương trở về, một theo sát Ngụy Thất gia xem ruốt cuộc ông ta định làm gì. Hai người họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, chỉ một ánh mắt đã biết đối phương đang suy tính điều chi. Ngụy Thời xuống lầu, Ngụy Ninh hướng lên trên.
Lạ lùng là lúc Trần Dương lên lầu gặp nhiều chuyện như thế, cầu thang rồi lan can hay bức tường đều giống như một lớp da thật dày. Thế mà khi Ngụy Ninh bước lên, tầng lầu ấy vẫn là tầng lầu cũ, cổ xưa, tràn ngập mùi hôi loáng thoáng.
Ngụy Tích theo sát Ngụy Ninh như bóng với hình, cậu túm chặt tay Ngụy Thời như đang đối mặt với quân thù. Khắp căn nhà này mang đầy tà khí, không phải sát khí hay sự hung ác, nhìn như cả người lẫn vật vô hại nhưng Ngụy Tích không thể nào không cảnh giác.
Ngay sảnh chính ở lầu hai là một chiếc ghế dựa, một bà lão đang ngồi trên đó.
Đầu gục xuống ngực, tóc tai bù xù, bàn tay như móng gà để lên tay vịn. Ngụy Ninh hít lạnh một hơi, anh thấy trên tay của bà lão lấm chấm những vết bớt màu đen nhìn hệt như những cái bớt trên xác người chết. Anh ngẩng đầu nhìn Ngụy Tích, Ngụy Tích lắc đầu với anh.
Không cần nói tiếng nào nhưng hiểu nhau rất rõ, Ngụy Tích đang nói cho anh biết đúng là bà lão này đã chết.
Ngụy Ninh vẫn bước qua nhìn thử để xác định xem đó là ai, anh còn nhịn cơn kinh tởm lại để nâng đầu bà lão lên. Đúng thật là vợ của Ngụy Thất gia. Khi còn sống, bà hệt như cái bóng của ông, cứ như chưa từng tồn tại, lúc chết rồi thì gương mặt dữ tợn, mắt trợn trừng, thất khiếu bị chảy máu, đang nghiến chặt hàm răng như thể muốn ăn sống nuốt tươi người trước mắt mình, đáng sợ vô cùng.
Ngụy Tích bước tới kéo Ngụy Ninh ra, Ngụy Ninh cứng ngắc quay sang, không dám nhìn gương mặt của vợ Ngụy Thất gia nữa.
Anh tìm khắp mọi phòng trên lầu hai mấy lần vẫn không tìm được Trần Dương. Trần Dương cứ thế mà biến mất giữa hư không. Tìm tới tìm lui chẳng thu hoạch được gì, ngoại trừ âm khí trong phòng rất nặng và mùi xác chết bốc lên rất nồng thì chẳng còn gì lạ thưởng cả. Hết cách Ngụy Ninh đành xuống lầu hội họp với Ngụy Thời rồi mới tính bước kế tiếp sẽ làm gì.
Ngay lúc anh bước qua vòng qua vợ Ngụy Thất gia chuẩn bị xuống lầu, vợ ông đã thành xác chết đột ngột bật dậy khỏi ghế, duỗi hai tay ra, nhe răng giơ vuốt phóng về phía anh, những tảng da ôi thịt rữa trên người rơi bịch bịch xuống đất.
Ngụy Ninh trắng bệch, anh chửi thề rồi chạy về phía cầu thang. Nhưng vợ Ngụy Thất gia đâu còn là người cõi dương nên động tác nhanh nhẹn lạ thường chứ không hề giống một bà lão, người trẻ tuổi từng được tập luyện cũng không hơn được bà. Lúc bà sắp bắt kịp Ngụy Ninh, một luồng sương mù xông ra từ trước ngực anh, khó khăn chắn trước mặt bà.
Miệng vợ Ngụy Thất gia không ngừng rít lên the thé, móng tay không những dài ra còn đen xỉn lại và bốc mùi hôi, vừa nhìn đã biết mang theo độc chất. Ngụy Tích ra tay kềm bà lại rồi đẩy bà về lại ghế, còn lấy sợi dây chẳng biết từ đâu trói chặt bà.
Dáng vẻ điên cuồng của vợ Ngụy Thất gia không giống với xác sống Ngụy Ninh đã từng gặp và cũng chẳng giống cương thi, anh nhìn bà lão miệng đang phát ra âm thanh khè khè rồi quay đầu hỏi Ngụy Tích, “Rốt cuộc đây là gì?”
Gương mặt nửa trong suốt của Ngụy Tích như ẩn như hiện trong bóng đêm, cậu đáp, “Bà ta là thi thể bị tử linh điều khiển.”
Hồn phách không biết mình đã chết, không bị âm ty đoạt đi là tử linh. Nếu tử linh về lại cơ thể mình điều khiển cơ thể đã mất đi sự sống, thì tuy thi thể có thể tự do hoạt động trong một thời gian ngắn nhưng sẽ hư thối rất nhanh, giống hệt như vợ Ngụy Thất gia bây giờ. Những loại thi thể này có lực uy hiếp rất lớn với người thường, không chỉ bởi thể lực lớn vô cùng và hành động nhanh nhẹn, mà còn bởi chất độc trên cơ thể chúng, chỉ cần dính phải sẽ phiền phức vô cùng.
Ngụy Ninh nhìn bà lão, vợ của Ngụy Thất gia, có chút cảm thán.
Dọc đường đi Ngụy Thời đã kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây trong thôn cho anh, bởi cái chết của Ngụy Đông Lai nên vợ Ngụy Thất gia thương tâm quá độ, tích tụ lâu ngày nên dù chết cũng không cam lòng, từ đó mới trở thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như hiện tại.
Biện pháp đối phó hữu hiệu nhất với loại thi thể này là cho một mồi lửa đốt cháy tận cùng, thế thì dù là người hay quỷ đều được giải thoát, nhưng hiện tại không phải là thời cơ đúng lúc để phóng hỏa. Ngụy Ninh đang định xuống lầu chợt nghe bên dưới truyền đến tiếng hét thất thanh của Ngụy Thời, anh hoảng hốt vội vàng chạy xuống dưới.
Nói về chuyện sau khi Ngụy Thời theo Ngụy Thất gia xuống lầu, Ngụy Thất gia bước đến ngồi xuống chếc ghế đặt trước bàn thờ, sau đó ông nhìn Ngụy Thời rồi cười khà mấy tiếng, “Ngụy Thời, cậu đã nhận ra chưa?”
Ngụy Thời vốn đang đảo mắt liếc dọc liếc ngang bèn thu mắt lại, nhẹ giọng cười, “Rõ như thế mà còn không nhìn ra, nếu sư phụ tôi biết thì chắc đánh tôi chết mất.”
Căn nhà này và căn nhà trước kia Ngụy Thất gia ở có một ít khác biệt, nhưng chính sự khác biệt nho nhỏ ấy đã khiến phong thủy ngôi nhà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trên đời này có một loại gọi là căn nhà quan tài, nghĩa là tạo ra cả căn nhà như một cỗ quan tài, thường dùng để hại người. Người nằm trong quan tài nhất định sẽ là người chết, dù là cương thi cũng không thuộc về dương thế. Thế nên những ai không biết mà vô tình ở lại trong căn nhà quan tài, không sớm thì muộn sẽ trở thành người chết cả.
Đấy thật đúng là chết sạch một nhà, ngay cả con gà con chó cũng không tha.
Ngay cả hàng xóm có chút việc vào nhà tìm người trò chuyện dăm ba câu cũng bị ảnh hưởng. Những ai ngọn lửa thấp bát tự yếu không áp chế được thì sẽ chết theo. Thứ ác độc này được cải biên từ pháp thuật về mồ mả trong sách Mao Sơn.
[ truyen cua tui❤ʘʘ vn ] Những xà ngang trong phòng khẳng định đã bị ai đó để những cỗ quan tài cỡ nhỏ lên, bên trong để xác mấy loài vật nhỏ. Hơn nữa, ngay từ lúc xây căn nhà này đã là hình chữ nhật thẳng đứng, hình dáng không khác biệt lắm với huyệt đặt quan tài. Lúc trước khi lần đầu trông thấy nhà của Ngụy Thất gia, Ngụy Thời đã thấy hơi là lạ. Phần lớn nhà trong thôn đều là hình chữ nhật nằm ngang, cửa chính ở ngay giữa hình chữ nhật chứ chẳng ai lại xây nhà theo kiểu này.
Nghe nói, lúc xây nhà Ngụy Thất gia đã mời Đông lão tiên đến xem thử, không biết vì sao Đông lão tiên lại xây theo hình dáng kiêng kị như thế. Lúc ấy Ngụy Thời chỉ mới biết những thứ này không lâu, cậu chỉ biết căn nhà này kiểu dáng không ổn chứ không hề biết không ổn điểm nào, hơn nữa lúc ấy cậu cũng quên bẵng đi, còn sau đó chỉ thì thấy kỳ lạ thôi chứ chẳng gây ảnh hưởng gì.
Hiện tại mới biết hóa ra không chỉ là gây ảnh hưởng mà còn là sát chiêu, đáng tiếc đã biết quá muộn.
Ngụy Thời nhìn Ngụy Thất gia với gương mặt già cỗi rồi hỏi, “Đông lão tiên, ở trong người Thất gia nhà chúng tôi tốt chứ?”
|
Chương 144. ĐỊA NGỤC
CHƯƠNG 144. ĐỊA NGỤC
Ngụy Thất gia bật cười cạc cạc hệt như con quạ, ông cười đến mức Ngụy Thời nổi da gà toàn thân. Chỉ cần đến gần sẽ ngửi được mùi xác chết hôi thối trên người Ngụy Thất gia, tuy ông đã dùng biện pháp ém mùi hôi nhưng Ngụy Thời vẫn ngửi thấy được.
Không chỉ ngửi được mùi thịt hôi thối, cậu còn cảm giác được hồn phách đang bám vào người Ngụy Thất gia vốn không phải hồn phách của ông, chỉ sợ sau khi có người âm thầm biến ngôi nhà này thành ngôi nhà quan tài thì vợ chồng Ngụy Thất gia đều chết cả, lại bởi vì oán niệm quá nặng nên họ mới trở thành tử linh.
Kỳ lạ ở chỗ tử linh thường vô cùng chấp nhất với xác chết của mình, chúng sẽ cứ ở mãi trong cái xác dù cái có bị hóa thành xương khô vẫn chẳng nỡ rời xa. Ấy thế mà hồn phách trong người Ngụy Thất gia lại không phải của ông mà lại là linh hồn của một kẻ rất nặng âm khí và sát khí, và Ngụy Thời rất quen thuộc với linh hồn ấy.
Quen thuộc tới mức sau khi giáp mặt rồi thì cậu trộm dùng bùa để thử, hóa ra đó là Đông lão tiên.
Đông lão tiên chết rồi ư? Lão chết khi nào? Chết như thế nào? Lại vì sao mà bám vào người Ngụy Thất gia? Liên tiếp nhiều vấn đề nhồi nhét vào đầu Ngụy Thời. Kể từ ngày Đông lão tiên bị Trần Dương nhìn thấy cùng Ngụy Thất gia bày trận trong hang động ẩm thấp kia để Ngụy Đông Lai hoàn dương, lão đã biến mất chẳng còn thấy bóng dáng tăm hơi, hóa ra là tránh ở đây.
‘Đông lão tiên’ ồm ồm phá ra cười, “Không tệ, không tệ, ngươi là kẻ hậu bối duy nhất ta phải để tâm trong thôn Ngụy này, ta quả không nhìn nhầm.” Nói đến đây, ‘Đông lão tiên’ chuyển đề tài, “Thế nhưng, ngươi vẫn phải chết trong tay ta!”
Ánh đèn nhòa nhạt rọi lên bức tường vàng vọt, bề mặt bức tường từ từ bong ra từng mảng để lộ thứ bên trong – những tranh vẽ trên tường. Trên bức tranh là chốn âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục, các loại quỷ quái dữ tợn đáng sợ đang bắt các hồn phách chịu hình. Mười tám tầng địa ngục, tầng sau khổ đau hơn tầng trước gấp hai mươi lần, thời gian chịu hình lại dài hơn gấp bội. Thương đau do đao kiếm, nóng cháy do lửa to, rét buốt do lạnh giá, những hình phạt chậm rãi từ từ trong hang to động lớn khiến người khổ không nói hết.
Lấy hình phạt nghiêm khắc chứng minh cho nhân quả, để cảnh tỉnh chúng sinh, đó là địa ngục.
Ngụy Thời liếc nhìn những bức tranh ấy rồi chẳng biểu tình gì quay đầu lại, “Đông lão tiên, rốt cuộc lão âm mưu gì? Căn bệnh lạ trong thôn Ngụy là do lão làm ra đúng không? Vì sao phải làm thế?”
‘Đông lão tiên’ dộng cây gậy nặng chịch lên đất, “Sao, muốn biết à? Ha ha, ngươi muốn biết còn phải xem ta có đồng ý hay không. Nhưng thôi cứ để ngươi biết chút ít cũng được, căn bệnh lạ ở thôn Ngụy là ta làm đấy, mấy tháng trước nếu không phải các ngươi phá ‘quỷ độn’ do ta bày ra thì người thôn Ngụy các ngươi đã chết hết từ lâu rồi!”
Ngụy Thời giật giật mắt, quả nhiên ‘quỷ độn’ là do Đông lão tiên làm.
Dùng hết trăm phương ngàn kế nhất định phải đưa người Ngụy gia vào chỗ chết, là thù sâu hận lớn đến mức nào? Lúc điều tra chuyện này, Ngụy Thời không tra được trong đoàn đạo sĩ của Đông lão tiên có người kết thù với thôn Ngụy. Dù vài thế hệ gần đây thì vẫn sống yên ổn cùng nhau.
Thế nên, chỉ có thể là chuyện rất rất lâu về trước.
Quãng thời gian này Ngụy Thời xem không ít sách cụ Ngụy đưa tới, bên trong loáng thoáng nhắc tới rất nhiều bí mật của thôn, trong đó có cả việc vì sao năm đó tổ tiên thôn Ngụy lại rời khỏi nơi chôn nhau cắt rốn. Cậu nhìn ‘Đông lão tiên’, thong thả hỏi, “Ông là người của Đổng gia?”
Lúc nói lời này Ngụy Thời không nắm chắc lắm, vì tổ tiên Ngụy gia năm xưa đã viết rất rõ, rằng người của Đổng gia, dù nam hay nữ đều đã chết cả, không có khả năng còn hậu nhân trên đời này, huống chi còn sinh sôi nảy nở. Nhưng làm sao có chuyện tuyệt đối cho được, đại gia tộc năm đó đối đầu gay gắt với Ngụy gia cả trăm năm sao có thể chẳng chuẩn bị cho mình người kế thừa?
Hơn nữa, Đổng gia còn có chút mộ đạo, điểm này khá giống Ngụy gia.
Nếu không phải xảy ra chuyện bất ngờ gì, Ngụy gia sao có thể vứt bỏ tổ nghiệp, tuyệt đối là đã xảy ra tai họa nào đó. Nhưng dù là tai họa gì thì đã ba trăm năm trôi qua, người Đổng gia còn có thể như con chó điên cắn mãi không buông, chẳng lẽ còn tính tiếp tục truy đòi thù hận từng đời từng đời một? Ước chừng cứ khoảng sáu mươi năm thôn Ngụy sẽ xảy ra ôn dịch một lần, người chết vô số, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ? Mắt đỏ ngầu, Ngụy Thời nhớ đến những người thân hàng xóm láng giềng và bạn tốt đang ốm đau trong thôn, phẫn hận vô cùng.
Oan có đầu nợ có chủ, đòi nợ cũng phải có chừng mực, chẳng khác nào xem người thôn Ngụy như bọn gia súc được chăn nuôi, cứ cách một thời gian ngắn sẽ chọn ra cắt thái. Đệt nó, Ngụy Thời nổi điên, nhất định phải giữ ‘Đông lão tiên’ lại để cứu người trong thôn.
‘Đông lão tiên’ phá ra cười khặc khặc, “Ngươi biết Đổng gia? Không hổ là con cháu của thầy pháp, mấy lào già kia không gạt ngươi hoàn toàn đâu. Một khi đã như vậy, ngươi cũng có thể đi tìm chết được rồi.”
Ngay khoảnh khắc ‘Đông lão tiên’ cười to, những bức tường xung quanh chầm chậm tỏa ra những tầng bụi âm khí đen đặc. Âm khí lan ra hệt như dòng nước, theo đó, những con quỷ và dụng cụ tra tấn trong bức họa trên tường cũng theo ra, rồi chầm chậm tiến về phía Ngụy Thời.
Con quỷ cầm kềm sắt đang dùng sức rút lưỡi của một hồn phách, nó không giật lưỡi xuống ngay mà kéo dài lưỡi về trước rồi thong thả nắm lấy khiến người sống không bằng chết. Hồn phách kia vùng vẫy chống cự nhưng chẳng cách nào giãy ra chỉ có thể để mặc con quỷ điều khiển. Con quỷ một bên cắt lưỡi hồn phách một bên chăm chú nhìn Ngụy Thời, tựa như đang đánh giá phải xuống tay vào nơi nào trên người cậu.
Bên cạnh con quỷ cắt lưỡi là con quỷ cầm kéo đang thoăn thoắt cắt mười ngón tay của hồn phách, kế bên là mười mấy con quỷ nhóc đang chầm chậm kéo lấy một gốc cây vạn tuế, kéo từ đầu đến cuối bức tranh. Trên cây vạn tuế chi chít lưỡi dao sắc nhọn, trên lưỡi dao treo đầy hồn phách, chúng bị đâm vào da treo lơ lửng trên không.
Bên cạnh cây vạn tuế là một tấm gương, trong tấm gương chiếu rõ vạn vật. Một con quỷ nhóc kéo một hồn phách đến trước gương, lập tức trong gương hiện ra tội trạng của hồn phách ấy. Hóa ra là bất hiếu với cha mẹ, đuổi cha mẹ già đã bảy tám chục tuổi ra khỏi nhà khiến họ chết vì đói và lạnh nơi đầu đường. Tội ác hiện rõ, sẽ có hình phạt chờ hồn phách ấy dưới địa ngục.
Mười tám tầng địa ngục, mười tám cảnh tượng đáng sợ đang quay cuồng trong luồng âm khí màu đen.
Dù là Ngụy Thời cũng có chút kinh hoảng, cậu không ngờ được ‘Đông lão tiên’ lại có cả bản lĩnh này. Bọn quỷ nhóc cầm các loại kéo và dụng cụ tra tấn xông tới, chen chúc chật ních như đang muốn chia tiền mà bắt lấy cậu, để cậu sống không bằng chết dưới sự tra tấn ấy. Ngụy Thời xanh mét mặt, cậu rút thanh kiếm gỗ đào từ sau lưng ra, tay trái lấy một quả chuông từ túi rồi lắc lắc nó theo nhịp.
Thanh kiếm gỗ đào trong tay cậu là do sư phụ của sư phụ của sư phụ Từ lão tam truyền lại, nghe nói được làm từ đào mộc ngàn năm, trừ tà đuổi quỷ hiệu quả vô cùng. Chỉ cần lấy ra dùng thì mấy hồn ma nhãi nhép sẽ sợ hãi, dù là thứ lợi hại đến đâu cũng phải nhượng bộ lui binh. Thế mà mấy con quỷ nhóc trước mặt này lại chẳng hề lùi bước mà cứ từng bước tiến tới.
Bước chân lảo đảo, Ngụy Thời mất đà mém nữa đã té ra đất. Cậu mau chóng giữ vững thăng bằng rồi lắc cái chuông trong tay càng nhanh, chân đạp kỳ môn, miệng niệm pháp quyết.
Tuy sắc mặt trắng bệnh nhưng Ngụy Thời kiên nghị vô cùng, không mảy may dao động hay sợ sệt.
Bọn quỷ nhóc đồng loạt xông tới, cây kiếm gỗ đào trong tay Ngụy Thời không hề do dự chẻ, chém, chọc, đâm. Chỉ mới đó mà máu me văng tứ tung, nhưng bọn quỷ nhóc không hề để tâm, chúng bắt đầu bu kín lại về phía Ngụy Thời. Ngụy Thời cuống quýt hết cản bên này lại cản bên kia.
Bọn quỷ ấy nhanh chóng tiến đến gần, có con còn đưa tay cầm theo dụng cụ tra tấn vươn tới người Ngụy Thời. Mồ hôi túa ra như tắm, song Ngụy Thời vẫn cắn răng kiên trì. Không thể lui chỉ có thể tiến tới, nếu không bọn quỷ này sẽ càng thêm ngang ngược, khi ấy sẽ không còn cách nào xoay chuyển tình thế, dù tình huống hiện tại đã chẳng tốt đẹp gì.
‘Đông lão tiên’ đang điên cuồng cười to, vừa đáng sợ lại vừa cay nghiệt. Nghe tiếng cười ấy bọn quỷ nhóc như bị dội máu gà, chúng không để ý chết sống mà lại phóng tới vây chật kín quanh Ngụy Thời. Trên người chi chít vết thương nhưng Ngụy Thời nhất định không lui về sau nửa bước.
Con quỷ cắt lưỡi giơ cái kềm trong tay trái lên, còn tay phải đang cạy miệng Ngụy Thời muốn lấy cây kềm kẹp lưỡi cậu, thanh kiếm gỗ đào trong tay cậu đã bị thứ chất lỏng tanh hôi trên người bọn quỷ nhóc dây hết vào. Ngụy Thời ngày một mất sức, động tác ngày một chậm đi, đúng vào lúc cậu chẳng chống cự nổi nữa sắp ngã xuống thì một luồng khói đen cuồn cuộn bay ra từ người cậu.
Luồng khói đen ấy chạm đến đâu, tất cả bọn quỷ rít lên đinh tai rồi biến thành một bãi nước đen xỉn.
Riêng luồng âm khí màu đen ào ạt xộc ra từ bức tường lại bị luồng khói đen kia hút sạch như con nước hòa vào dòng sông. Có lẽ chỉ trong chớp mắt, hoặc có lẽ lâu hơn chút ít, mười tám tầng địa ngục vốn kinh khủng dữ tợn đã tan thành mây khói, trên đất ngoại trừ bãi nước đen ngòm thì chẳng còn gì nữa.
Bờ tường với những bức họa mười tám địa ngục hệt như bị năm tháng ăn mòn cực nhanh, tường bong tróc phai nhau, rồi nhanh chóng bức họa trên đó chẳng còn rõ ràng nữa, lại càng không thể nhìn ra bức họa vốn vẽ những gì, dù là bọn quỷ hay đám dụng cụ tra tấn đều biến mất không thấy.
Khói đen cuồn cuộn bọc lấy Ngụy Thời đưa cậu đến bên cạnh.
Ngụy Thời chỉ bị thương chứ không ngất đi, cậu vừa vùng vẫy vừa gào lên, “Nhiều chuyện làm gì, tôi có gọi đâu!” Từ trong cuộn khói đen ấy, một giọng nói lúc là của trẻ nhỏ lúc là của đàn ông truyền ra, “Lừa ai thế, sắp chết đến nơi còn cứng miệng —— tôi với anh sống chết cùng nhau, anh đừng làm ẩu, nếu không tự nhận hậu quả ——”
Nghe xong sắc mặt Ngụy Thời từ xanh chuyển trắng, cuối cùng cậu lạnh lùng hừ một tiếng. Nợ thứ gì cũng được nhưng không thể nợ con quỷ này, nợ sẽ phải trả, mà mỗi lần trả thì sống không bằng chết. Cậu thở dài thườn thượt, thôi bỏ đi bỏ đi, mạng quan trọng hơn.
Ngụy Thời ủ rũ quyết định, cậu ngẩng đầu lên thì thấy ‘Đông lão tiên’ vẫn không nhúc nhích ngồi trên ghế, thế là cậu vội vàng đứng dậy rồi chạy đến trước mặt ‘Đông lão tiên’, nhưng lão ta đã nhân cơ hội chạy thoát, lão đúng là kẻ xảo quyệt vô cùng. Ngụy Thời quay đầu liếc luồng khói đen, “Bắt hồn phách kia về được không? Nếu bắt được, sẽ tính vào với việc khi nãy luôn một thể!”
Luồng khói đen kia quay cuồng, sau đó tan biến ngay tại chỗ.
Ngay vào lúc Ngụy Thời đang run lẩy bẩy trong lòng, Ngụy Thất gia vốn đã thành một thi thể chân chính chẳng chút uy hiếp nào đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, năm ngón tay vươn ra với tới cổ Ngụy Thời. Hoảng sợ, Ngụy Thời lùi ra sau trốn rồi vung cây kiếm gỗ đào lên chém một nhát vào người Ngụy Thất gia.
Ngụy Thất gia lảo đảo chuệch choạng, trong cổ họng phát ra âm thanh lào khào kỳ quái, tay quơ quào vài cái trong không trung rồi buông thõng xuống không động đậy gì nữa. Nhìn Ngụy Thất gia chết không nhắm mắt, Ngụy Thời đưa tay vuốt mắt cho ông nhưng chẳng thể nào thành công, chắc chừng chết không nhắm mắt là thế này đây.
Những hành động ban nãy là do hồn phách của Ngụy Thất gia – người bị Đông lão tiên chiếm lấy thân thể – quấy phá.
Không có thần trí chỉ có bản năng, gặp người sẽ tấn công ngay tức khắc để trút bỏ oán khí trong lòng mình, đến khi oán khí tiêu tan rồi thì hồn phách sẽ chẳng còn nơi nương thân nữa.
Liệu Ngụy Thất gia có từng hối hận để con mình Ngụy Đông Lai hoàn dương? Tuy Đông lão tiên đã trăm phương ngàn kế cẩn thận suy tính, nhưng nếu không phải Ngụy Thất gia mất đi lý trí hai mắt bị che mờ thì sẽ không sai lầm như thế. Ngày đó chỉ cần nhìn ra chút thôi ông sẽ để thứ đáng nên rời đi phải rời đi, thứ đáng nên giữ lại sẽ giữ lại, có lẽ sẽ không đến nước này.
Thật là đáng tiếc lắm.
|
Chương 145. ĐƯỜNG HẦM
CHƯƠNG 145. ĐƯỜNG HẦM
Và rồi, Ngụy Ninh từ trên lầu nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi hét lên với Ngụy Thời, “A Thời, em không sao chứ?”
Ngụy Thời đang quan sát bức họa trên tường, nghe tiếng anh cậu vẫy tay qua ý bảo anh lại đây. Ngụy Ninh bước tới nhìn lướt qua thi thể của Ngụy Thất gia rồi nhìn bức họa như bị ướt nước thì hiểu đã có chuyện gì quái lạ.
Ngụy Thời dùng móng tay cạo cạo bức họa rồi nhìn ngửi một hồi, sau đó dùng sức chùi tay vào lá bùa như thể đó là chiếc khăn rồi lầm bầm trong miệng, “Thế mà dám dùng cả mỡ xác chết và máu súc vật ——”
Ngụy Ninh biết mỡ xác chết gì nhưng chưa từng nghe máu súc vật.
Ngụy Ninh hỏi cậu, “Máu súc vật là gì?”
Ngụy Thời chầm chậm giật giật chân, “Là chỉ những loài vật đã tu tiên thành công, máu của chúng có linh khí dồi dào, hơn nữa nếu chúng chết bất đắc kỳ tử thì oán nghiệt còn nặng hơn cả người sống.”
Dùng mấy thứ ấy vẽ nên bức tranh, khó trách lại cho ra mười tám tầng địa ngục sinh động như thế.
Đông lão tiên này quả là nhân vật lợi hại, nếu không phải cậu còn chuẩn bị đường lùi thì hôm nay đã chết mất mạng rồi. Thế nhưng chuyện khủng khiếp như thế thì không cần nói ra, nên khi trả lời những câu hỏi của Ngụy Ninh, Ngụy Thời chỉ ậm ừ qua loa.
Thấy Ngụy Thời cứ liếc dọc liếc ngang thì Ngụy Ninh biết ngay cậu có gì giấu giếm, song cậu chàng này từ trước đến giờ vốn rất xem trong mặt mũi nên anh nổi tâm lương thiện làm như không nhận ra, tha cho cậu ấy một lần.
Tiếp theo, Ngụy Ninh kể sơ lại chuyện trên lầu cho Ngụy Thời nghe, trọng điểm tất nhiên là chuyện không tìm thấy Trần Dương và chuyện của vợ Ngụy Thất gia. Ngụy Thời không nói gì mà bắt đầu đi xung quanh căn phòng. Cậu còn chưa xem xét xong thì bỗng một cuộn khói đen xuất hiện giữa nhà, bên trong truyền đến một tiếng nói kỳ lạ. Tiếng nói phát ra, vừa như giọng trẻ nhỏ vừa như giọng người đàn ông, bảo, “Theo tôi nào.”
Ngụy Ninh đoán đó chắc hẳn là lính quỷ trong tay Ngụy Thời.
Hai người theo luồng khói đen đi khỏi căn nhà rồi vòng ra sau, sau đó tới trước cửa hang động. Luồng khói chui ngay vào hang, còn Ngụy Thời và Ngụy Ninh hơi chần chừ lưỡng lự, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Nơi này không phải chỗ nào khác mà chính là nơi hiến tế của thôn, bình thường được trông coi rất nghiêm ngặt, mấy đứa nhóc mới lởn vởn chơi gần đấy thôi mà đã bị Ngụy Thất gia nhéo tai rồi, đánh chúng xong ông còn đưa chúng về nhà méc với cha mẹ chúng, tiếp đó chúng sẽ bị ăn một bữa ‘cây roi mây’. Khi còn bé Ngụy Thời và Ngụy Ninh nghịch ngợm lắm, thế nên không ít lần bị đánh, thế là cả hai có nỗi ám ảnh rất lớn với cái hang này.
Hai người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, sau cùng mới quyết tâm bước vào. Ngụy Thời đi trước, Ngụy Ninh theo sát sau. Vào hang rồi thì trong hang quanh co, rất nhanh hơi lạnh đã ướt đầm quần áo, lạnh đến mức mặt xanh mét môi tím tái còn cả người run bần bật.
Ngụy Thời rọi đèn pin, thấy luồng khói đen dừng lại gần bức tường đá.
Cậu và Ngụy Ninh hai người bước qua thì thấy một người nằm trên đất. Kẻ ấy mặc bộ đạo phục rách rưới, gương mặt gầy đét vàng vọt đã dần đen xạm lại, ấy thế mà là Đông lão tiên. Vừa rồi đã trải qua một quãng thời gian với hồn phách Đông lão tiên nên Ngụy Thời biết lão đã chết, nhưng chẳng thề ngờ được thi thể của lão ở trong hang động hiến tế của thôn.
Đông lão tiên mặt hướng tới thạch bích, trong tay cầm theo một chiếc xẻng rất lạ, giống như trước khi chết thì đang đào đường hầm gì đó, đường hầm đã đào được sâu hai thước. Tay lão buông thõng nơi miệng hầm, bên cạnh bùn đất được đào ra lẫn chút máu đen.
Hồn phách Đông lão tiên vốn định trở lại xác mình nào ngờ lại bị luồng khói đen kia đuổi theo nên không có chỗ ẩn thân. Hiện hồn phách lão đang tỏa ánh sáng xanh lòng vòng quanh xác lão, bay tới bay lui nhưng chẳng cách nào tụ lại được.
Ngụy Thời lấy một miếng ‘ngọc chết’ ra, miểng lẩm nhẩm. Hồn phách Đông lão tiên – hay cũng chính là ánh sáng xanh – theo lời lầm rầm của cậu từ từ bay vào miếng ngọc.
Sao khi lóe ra ánh sáng xanh, miếng ngọc chết lại mất màu tối lại.
Ngụy Thời cầm miếng ngọc rồi lấy bùa ra huơ huơ mấy vòng trên không theo quy luật, lá bùa bốc cháy. Cậu dùng tốc độ cực nhanh để lá bùa lên miếng ngọc chết, ánh sáng xanh của miếng ngọc lại bừng lên rồi nhanh chóng tắt lụi, cứ tới tới lui lui lặp lại ba lần như thế.
Ngụy Thời hỏi miếng ngọc kia, “Trần Dương đâu?”
Ánh sáng xanh của miếng ngọc chết lóe lên.
Ngụy Thời nói tiếp, “Ông biết tôi có rất nhiều cách để ông mở miệng.”
Miếng ngọc chết kia lại lóe ánh sáng xanh, song lúc này thời gian lóe sáng lâu hơn.
Cân nhắc một thoáng, Ngụy Thời mở miệng nói, “Được, tôi hứa với ông.”
Miếng ngọc chết rung lên, ánh sáng xanh khi có khi không.
Đến khi miếng ngọc không lóe sáng gì nữa, Ngụy Thời mới nhét miếng ngọc vào trong túi mình, sau đó quay đầu nói với Ngụy Ninh vẫn đứng im lặng nãy giờ bên cạnh, “Trần Dương ở ngay dưới này, chúng ta phải đào đường hầm từ đây.”
Ngụy Ninh cản Ngụy Thời lại, anh nhìn Ngụy Thời, “Vì sao Đông lão tiên lại ở trong động này, ông ta chết thế nào? Vừa nãy em có hỏi rõ ràng không?”
Ngụy Thời vỗ cái túi, “Anh Ninh, anh sợ lão ta giở trò chứ gì? Hiện hồn của lão ở trong tay em, nếu lão dám giở trò em sẽ cho hồn lão tiêu luôn. Vừa rồi em hỏi, lão bảo sở dĩ lão ở đây đào hầm là bởi lão biết được từ chỗ Ngụy Thất gia rằng những tài sản báu vật của tổ tiên Ngụy gia ta để lại ở dưới này hết, nhưng lão không ngờ tổ tiên chúng ta lại bố trí một trận pháp kỳ lạ bên cạnh đống châu báu ấy nên mới sơ sẩy chết ở đây. Về phần Trần Dương, lão bảo là bởi không hiểu sao trận pháp này và ảo trận lão bày ra ở nhà Ngụy Thất gia lại liên kết với nhau ——”
Sự tình rất phức tạp, Ngụy Ninh nghe mà nhức cả đầu.
Sau khi nghe Ngụy Thời nói xong, anh ấn huyệt thái dương mình, từ tốn bảo, “Ý là chỉ cần chúng ta đào tiếp là được nhỉ, nhưng phải giải quyết chuyện này trước đã.” Anh chỉ vào cái xác đã gần như cứng ngắc của Đông lão tiên.
Ngụy Thời cười hì hì lấy từ trong túi ra một viên trân châu màu đen, ‘Đây là ‘Tị Âm Châu’ – trấn sơn chi bảo của sư môn. Có nó ở đây thì dù là khí độc hay chướng khí gì cũng cóc cần sợ, nếu có ác quỷ hồn ma thì đã có —— ờ thì mấy kẻ kia của anh và em nên vấn đề chẳng lớn lắm đâu, lỡ xảy ra chuyện gì thì ít nhất vẫn có thể thoát được.”
Mấy thứ đồ tốt trong sư môn của Ngụy Thời thật nhiều không đếm xuể, chẳng biết lai lịch sư môn đó thế nào.
Ngụy Ninh liếc viên trâu châu to bằng trứng chim bồ câu đang rực rỡ ánh sáng bên trong, gật đầu.
Ngụy Thời không tự ra tay mà dùng bùa khống chế quỷ để bọn thuộc hạ lính quỷ tiếp tục đào tiếp từ đường hầm Đông lão tiên đang đào dở. Ngụy Ninh giật giật miệng ngó hai lính quỷ mặt mũi hung tợn cầm xẻng Lạc Dương đào lấy đào để khiến đất cát bay tứ tung, Ngụy Thời thì ngồi bên cạnh cầm la bàn vung tay múa chân quyết định hướng đào.
Tuy không biết bên dưới đến cùng là thế nào nhưng Ngụy Thời vẫn cẩn thận dựa theo biện pháp của dân trộm mộ để đào đường hầm này. May là năm đó cậu có học mấy chiêu, ứng phó với vài thình huống đơn giản thì không có vấn đề gì.
Bọn lính quỷ kia đào được một lúc thì viên Tị Âm Châu đang đặt trên đất như bị âm khí và sát khí nhiễm vào lăn tròn trên đất, khí đen khi ẩn khi hiện trên hạt châu. Ngụy Ninh thấy rất rõ luồng khí màu đỏ và đen xông ra từ cái hầm đang đào lẻn vào trong hạt châu.
Đến khi bọn lính quỷ đào được cái hố sâu mười thước thì Ngụy Ninh phải dậm chân đi tới đi lui để mình ấm hơn một chút. Lúc này Ngụy Tích không dám đứng quá gần anh bởi cậu là quỷ, quỷ thuần âm, nên nếu gần Ngụy Ninh quá thì anh sẽ ngày một lạnh.
Ngụy Ninh nhìn Ngụy Tích đứng cách đó không xa, cậu đang dựa vào thạch bích hơi cúi đầu, biểu tình lạnh nhạt, rõ là đang bực bội. Chẳng biết là cậu đang bực anh hay tự bực bản thân mình, Ngụy Ninh gắng chịu cơn lạnh mà đến cạnh Ngụy Tích.
Ngụy Tích ngẩng đầu nhìn anh, “Nơi này lạnh lắm, anh đừng lại gần tôi.”
Ngụy Ninh không nói chuyện cũng không rời đi, anh lấy hộp quẹt ra khỏi túi rồi bật tách tách vài tiếng, ngay cả một đốm lửa nhỏ cũng không xuất hiện. Âm khí nơi này nặng quá, Ngụy Ninh đành phải vò điếu thuốc đã ẩm ướt lại rồi quẳng xuống đất.
Lúc này, đã qua đêm khuya âm khí nặng nhất nên không thể sử dụng lính quỷ được nữa. Ngụy Thời bất mãn đứng dậy thu hồi lính quỷ lại, sau khi nói với Ngụy Ninh xong thì bỏ viên Tị Âm Châu vào túi rồi bắt đầu đào hầm.
Ngụy Ninh ngay tại phía sau giúp cậu chuyển số đất đào.
Cả hai cứ đào như thế một hồi, ngay lúc Ngụy Thời nói đường hầm sắp thông thì bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển, trong hang cũng rung mạnh đến mức suýt nữa là sụp xuống. Ngụy Ninh vội vã thét gọi Ngụy Tích ra ngoài xem thế này là sao.
Ngụy Tích lấy tốc độ cực nhanh ra ngoài xem xét, “Nhà của Ngụy Thất gia sụp rồi.”
Ngụy Ninh và Ngụy Thời liếc nhau, “——”
Ngay vào lúc căn nhà ấy đổ sụp, đường hầm cùng lúc bị xuyên thủng, liền đó bỗng nghe tiếng hét lớn của Trần Dương, hai đoàn người thuận lợi hội họp nhau. Sau khi nghe kể bên dưới này chẳng hề có vàng bạc châu báu gì mà chỉ có cái hố nuôi hàng ngàn xác chết và một mộ thất kỳ lạ, sắc mặt Ngụy Thời âm u đến mức tích cả tầng nước.
Đắn đó một lúc cậu mới bảo với Ngụy Ninh và Trần Dương, “Chúng ta xuống dưới xem lại thử.”
Theo ý Trần Dương thì cần quái gì xuống dưới đó dây vào mấy thứ này làm gì, nhưng nhìn sắc mặt Ngụy Thời thì anh biết tuy tên kia gợi chuyện như đang thương lượng song thực tế là quyết định cả rồi, nhất định phải xuống đó xem.
Hai đấu một nên Trần Dương bại hoàn toàn, anh đi theo sau Ngụy Thời và Ngụy Ninh, nói rõ kỳ môn trận pháp cho Ngụy Thời. Ngụy Thời thật có bản lĩnh, chỉ mới nghe một lần đã nắm được đại để, chỉ một lúc sau đã đưa Ngụy Ninh và Trần Dương đến cái hố dưỡng thi kia.
Liếc đám thi thể lềnh bềnh trên nước, Ngụy Thời mặt không chút thay đổi còn Ngụy Ninh trắng bệch mặt. Sau khi xem xong, Ngụy Thời lại dẫn Ngụy Ninh và Trần Dương đến mộ thất, song lối vào mộ vì sự chấn động khi nãy mà bị một tảng đá to chắn lấy chỉ còn chừa lại khoảng trống cao cỡ nửa thước để người bò vào. Ngụy Thời không bò vào trong, cậu chỉ tới cạnh tảng đá liếc vào trong nhìn thử.
Mới liếc vào Ngụy Thời đã xanh mét mặt nhảy khỏi tảng đá rồi vội vàng nói với Trần Dương và Ngụy Ninh, “Chúng ta đi mau.”
Hiếm khi thấy Ngụy Thời khẩn trương như vậy, Ngụy Ninh không cầm lòng được hỏi, “Rốt cuộc bên trong là gì?”
Ngụy Thời vừa đi vừa nói, “Là vạn thi tam sát cục, chúng ta bị Đông lão tiên hại rồi, hung hồn tổ tiên Ngụy gia trấn ngụ đã chạy thoát.”
|