Dữ Quỷ Vi Thê
|
|
Chương 146. THAY DƯƠNG
CHƯƠNG 146. THAY DƯƠNG
Cứ như bị ác quỷ đuổi giết đằng sau, Ngụy Thời dẫn theo Trần Dương và Ngụy Ninh không quay đầu lại chạy thục mạng đến đường hầm rồi hì hục bò ra ngoài. Vừa ra khỏi Ngụy Thời bèn lấy miếng ngọc chết kia ra, mặt mày dữ tợn dán bùa lên đó.
Tức khắc, ánh sáng xanh trên miếng ngọc rực lên. Trần Dương nguấy nguấy lỗ tai, hình như vừa rồi anh nghe thấy tiếng hồn ma rú lên thảm thiết.
Ngụy Thời cười lạnh, “Dám hại tôi à, tôi để ông dễ hại thế chắc?”
Ánh sáng xanh trên miếng ngọc lập lòe, chớp tắt nhá nhem.
Trần Dương nhoài người tới liếc miếng ngọc chết, oán khí và uế khí nồng nặc xộc tới hôi rình, anh bịt mũi quay đi, “Rốt cuộc đây là sao?”
Ngụy Thời còn đang nghiêm hình bức cung với Đông lão tiên, song hình như Đông lão tiên chẳng phải kẻ nhu nhược nên nói mấy lời không dễ nghe lắm. Ngụy Thời sa sầm mặt, răng nghiến kèn kẹt đến mức run bần bật, dáng vẻ hận tới mức không thể ăn sống nuốt tươi Đông lão tiên.
Mặt rúm ró, cậu nặn ra một nụ cười, “Giỏi lắm, vậy tôi sẽ đốt ông trên trường minh đăng, xem ông còn kiên định tới khi nào!”
Trần Dương và Ngụy Ninh hai người liếc nhau, sau đó rất ăn ý tránh xa Ngụy Thời.
Ngụy Thời hiển nhiên đã bị Đông lão tiên kích thích đến mất lý trí, biểu tình của cậu đáng sợ hệt như mấy con quỷ dữ tợn. Rồi bất giác Ngụy Thời hết gãi cằm thì lại túm tóc, sau khi hít sâu mấy hơi thì dần bình tĩnh lại.
Ngụy Thời nói với Ngụy Ninh và Trần Dương, “Mấy người chúng ta bị Đông lão tiên gài bẫy cả rồi.”
Tuy Đông lão tiên chết vẫn không chịu nói rõ chân tướng, nhưng do vốn thông minh nên sau khi sắp xếp mọi chuyển xảy ra xong thì Ngụy Thời đã đoán được tám chín phần sự thật, song vẫn còn vài việc cậu không rõ được, ví như kẻ được chôn trong cỗ quan tài trong mộ thất kia là ai?
Mọi việc đại để thế này, Đông lão tiên vốn chẳng tốt đẹp gì khi giúp Ngụy Đông Lai con của Ngụy Thất gia hoàn dương, lão chỉ cần một con rối để thực hiện âm mưu của mình. Kết quả là lúc diễn ra nghi thức Ngụy Đông Lai hoàn dương thì bị Trần Dương xen ngang, Ngụy Đông Lai chẳng thể hoàn dương được trọn vẹn nên mới xảy ra sơ sót, thế là lão mới chuyển tới kế hoạch thứ hai.
Kế hoạch đầu tất nhiên là Ngụy Đông Lai, nếu gã thuận lợi thừa tự thì sẽ dùng gã, còn kế hoạch kia là Ngụy Minh và Ngụy Phong – hai người bị ‘mượn mệnh’ và ‘mượn vận’. Nếu Ngụy Đông Lai thất bại thì sẽ đẩy một trong hai kẻ kia lên, dù sao nhất định phải có một người làm tộc trưởng.
Tiếp đó, chắc chừng tộc trưởng của Ngụy gia sẽ nắm giữ bí mật nào đó, bí mật này chẳng phải là vàng bạc châu báu gì mà là về mộ thất kia. Mục đích cuối cùng của Đông lão tiên là muổn thả hung hồn bị chôn trong mộ kia ra, thế là lão mới giở chút thủ đoạn làm bùng phát ‘ôn dịch’ của thôn Ngụy.
Nói tới đây Ngụy Thời lại bổ sung tiếp, nếu cậu đoán không sai thì ôn dịch này là loại nguyền rủa được sinh ra từ huyết thống. Loại nguyền rủa với oán niệm sâu nặng này thường phải do kẻ có pháp lực cao cường hạ chú, không tiếc trái ý trời hy sinh mấy chục thậm chí lên đến cả trăm mạng người nhằm báo thù rửa hận, lại nghĩ đến thì chỉ có người nhà Đổng gia mới có oán thù sâu như thế. Đông lão tiên là hậu duệ của kẻ thù Ngụy gia, lão biết phải làm thế nào để bắt đầu lời nguyền này.
Lời nguyền cứ sáu mươi năm một lần tựa như lời chú cẩn cô mà những ai họ Ngụy phải mang trên đầu, trọn đời không được sống yên ổn.
Nhưng sở dĩ Đông lão tiên dẫn lời nguyền phát tác vào lúc này là bởi lão muốn dời lực chú ý của người trong thôn, để họ không có thời gian bận tâm đến những chuyện phát sinh từ Ngụy Thất gia, để lão có thể thuận lợi thả hung hồn kia ra. Song lão lại không thể ngờ được tổ tiên Ngụy gia sẽ dùng ‘Vạn thi tam sát cục’ tại nơi chôn cất hung hồn ấy, kết quả bị sát cục ảnh hưởng nên chết ngay lập tức.
‘Vạn thi tam sát cục’ là trận pháp tổ tiên thôn Ngụy dùng để trấn áp hung hồn, lấy sát khí của đủ một vạn thi thể chết trên chiến trường, ngoài ra còn dùng hai thi thể hai người pháp lực cao cường trong thôn, hợp thành ‘trấn cục’.
Mất nhiều công sức như thế thì có thể mường tượng được hung hồn bị trấn áp bên trong lợi hại đến nhường nào.
Chỉ mới tưởng tượng thôi đã khiến người liên tục rét run.
Sau khi chết rồi Đông lão tiên vẫn không cam lòng. Nói tới đây thì Ngụy Thời lại nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, thù hận hơn ba trăm năm trước mà dù chết vẫn không buông được? Lại bởi do lão là một đạo sĩ, thế là dù chết vẫn còn rất nhiều cách hại người.
Lão cố tình phát động ‘căn nhà quan tài’ của Ngụy Thất gia khiến Ngụy Thất gia và vợ ông chết, sau đó lại lợi dụng oán khí của họ và bản thân ‘căn nhà quan tài’ để tạo ra ảo trận liên kết với ‘Vạn thi tam sát cục’. Chỉ cần có người và quỷ bước vào ảo trận, thì ‘Vạn thi tam sát cục’ vốn không gì phá nổi sẽ xuất hiện chỗ sơ hở.
Hơn nữa lão còn dụ dỗ khiến Ngụy Thời đào đường hầm làm căn nhà quan tài của Ngụy Thất gia cùng chấn động theo, rốt cuộc thả ra hung hồn bị ‘Vạn thi tam sát cục’ trấn áp.
Ngụy Thời ủ rũ bảo, “Bây giờ thì rắc rối to rồi.”
Đột nhiên Ngụy Ninh xen vào, “A Thời, nhà của Ngụy Thất gia đã được xây từ hơn hai mươi năm trước, chẳng lẽ khi đó Đông lão tiên đã tinh toán âm mưu?”
Ngụy Thời gật đầu, “Em thấy lão là con rắn độc lúc nào cũng tìm cách cắn chúng ta.”
Trần Dương đăm chiêu, “Hai người nói xem kẻ nằm trong quan tài kia liệu có phải là kẻ hạ nguyền rủa ‘ôn dịch’ cho thôn không? Hơn nữa sở dĩ tổ tiên Ngụy gia phải trấn áp nó là bởi sợ nó trốn thoát sẽ diệt sạch mọi người ——”
Những lời ấy thật khiến người nghe chấn động tinh thần, sau lưng lạnh toát.
Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người liếc nhau, sắc mặt nặng nề, vì tính xác thực trong lời phỏng đoán của Trần Dương khá cao, nhất là vế sau. Nhất là Ngụy Ninh, mẹ anh đã bị ôn dịch nửa chết nửa sống nằm ở trên giường, anh lu bù cả đêm lại chẳng được thành quả gì, đã vậy còn thả ra một mối đại họa.
Trong phút chốc ba người đều im lặng, vắt hết óc nghĩ kế tiếp phải làm gì.
Rồi Ngụy Thời đột ngột nhảy bật lên khỏi đất, “Đi, tôi có cách chắc sẽ tạm thời khống chế được ôn dịch.”
Hai mắt Ngụy Ninh tỏa sáng, anh ôm chầm lấy tay Ngụy Thời, “Thật ư?”
Ngụy Thời quả quyết gật đầu, “Thật, đi.”
Ra khỏi hang, ba người thấy rất nhiều người trong thôn cầm theo đèn ***g giấy trắng đang đứng trước đống tàn tích của nhà Ngụy Thất gia khe khẽ xầm xì, còn Ngụy Minh mới lên làm tộc trưởng thì được lớp người già của thôn vây quanh như sao vây quanh mặt trăng, anh ta đang đang chỉ trỏ đống tàn tích trước mặt.
Khi thấy nhóm ba người bất thần xuất hiện, đám đông tức khắc dời mắt qua chú mục. Hai mươi mấy chiếc ***g đèn trắng được hai mươi mấy người mang theo dập dềnh trong bầu trời đêm, rọi lên hai mươi mấy cái bóng nghiêng nghiêng chênh chếch chậm rãi bước tới.
Cụ Ngụy nhướng mày trừng lớn mắt, rồi dộng cây gậy lên đất vài cái, “Đêm hôm khuya khoắt, ba người các cậu sao lại ở đây?”
Thật ra người trong thôn không hề nói gì, họ chỉ cầm ***g đèn trắng im lặng đứng đó.
Ánh nến nhạt nhòa lập lòe, cơn mưa to đã ngừng nhưng vẫn còn những giọt mưa tí tách rơi xuống, cơn gió buốt thổi qua khiến lạnh giá lẻn đến tận xương. Trong đống tàn tích chất đầy thi thể động vật, có lẽ còn có cả thi thể của Ngụy Thất gia và vợ ông, nhưng lúc này chỉ có vài người lầm rầm chuyện đào đống gạch đá này lên để tìm ra họ.
Thôn Ngụy hiện giờ đã như ngọn đèn trước gió, phần lớn mọi người đã lao tâm lao lực quá độ nên chẳng thể quan tâm nhiều nữa.
So với việc dọn đất tìm thi thể vợ chồng Ngụy Thất gia, họ tò mò hơn với chuyện nhóm ba người Ngụy Thời xuất hiện ở đây vào giữa đêm, thậm chí có mấy người còn châu đầu ghé tai, “Sao chúng lại đi ra từ nơi hiến tế?”, “Phải chăng là do chúng chọc giận tổ tiên nên thôn ta mới xảy ra căn bệnh kỳ quái kia?” Những lời này vừa ra, ánh mắt những người bên cạnh nhìn nhóm người Ngụy Thời bỗng khác hẳn, có dò xét, có căm thù, có oán hận, và cả hoài nghi.
Đến lúc tuyệt vọng rồi, con người sẽ túm lấy cọng rơm cứu mạng trước mắt.
Ngụy Thời bước từng bước tới, cậu đi tới trước đoàn người rồi đứng trước cụ Ngụy, lớn tiếng nói giữa cơn mưa nhỏ tí tách lạnh căm căm, “Cụ à, cháu có cách cứu những ai bị ôn dịch!”
Lời cậu vừa dứt, những người bên cạnh lập tức ồ lên. Một truyền mười, tất cả mọi người đang cầm đèn ***g giấy trắng bước tới. Dưới ánh sáng nhạt nhòa, gương mặt người nào người nấy đều tái nhợt tiều tụy, có người còn có cả luồng khí đen giữa ấn đường, đó là điềm báo sắp bị bệnh.
Cụ Ngụy giơ tay lên, đám người đang ồn ảo bỗng im phắc lại. Cụ nhìn Ngụy Thời, mệt mỏi và lo âu mấy ngày nay nên giọng khản đặc đi, “Cháu chắc chứ?”
Ngụy Thời lau nước mưa trên mặt, “Năm phần, cháu chắc chắn năm phần.”
Trên gương mặt cụ Ngụy lộ ra tươi cười, “Năm phần là đủ rồi, năm phần là đủ rồi. Đi, quay về thôn chúng ta nói tiếp.”
Cứu người như cứu hỏa, một khắc cũng không thể chờ. Cụ Ngụy dẫn người trong thôn về nhà, sau khi khuyên bảo những ai tuổi già sức yếu trở về nghỉ ngơi thì những người còn lại đều nán lại nghe Ngụy Thời nói với cụ Ngụy, xem rốt cuộc đó là cách gì.
Dù cơ hội chỉ năm mươi phần trăm không cao lắm, nhưng vẫn tốt hơn cứ ngồi chờ chết.
Thấy nhóm ba người Ngụy Thời vừa dơ vừa ướt, cụ Ngụy để họ thay đồ rồi mới gọi đến nói chuyện. Nhóm Ngụy Thời mau chóng đi ra, bởi biết tình huống khẩn cấp nên chẳng dông dài gì Ngụy Thời đã vào thẳng đề, “Biện pháp cháu định dùng gọi là thay dương, nghĩa là rút năm mươi phần trăm máu người để làm huyết phù, rồi dùng bùa đó thay cho mạng người.”
Trong Mao Sơn thuật có một loại bùa có thể thay thế người sống, chỉ cần dùng ít máu là được, chủ yếu dùng để lừa gạt những hồn ma tìm người thế thân hoặc trả thù, để chúng nghĩ đã tìm được người cần tìm hoặc đã báo được mối thù cần báo nhằm làm dịu oán khí và chuyển thế đầu thai. Còn Ngụy Thời lại tính dùng loại bùa này ở mức cao hơn, dùng phương pháp thay dương trong môn phái để thay thế hoàn toàn người sống. Để đạt được hiệu quả này thì phải dùng khá nhiều máu.
Lời này vừa nói ra, mọi người lại đồng loạt ồ lên.
Ngụy Thời này không phải bị teo não rồi chứ? Chỉ cần mất ba mươi phần trăm máu trong khoảng thời gian ngắn sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, mà giờ lại rút ngay năm nươi phần trăm, vậy người vốn tạm thời chưa chết cũng chết xừ nó rồi.
Cụ Ngụy đập bàn, “Đừng ồn ào nữa, để cậu ấy nói tiếp.”
Ngụy Thời đứng lên, nhìn mọi người xung quanh, “Chúng ta có thể vừa lấy máu vừa truyền máu, chỉ cần tạm thời để người không chết là được, song vẫn phải có giới hạn, vừa để người còn sống nhưng dương khí của người đó không được vượt quá dương khí trong bùa, đây là nguyên nhân vì sao tôi nói chỉ nắm chắc năm phần.”
Một khi dương khí người bệnh vượt quá dương khí trong bùa, ôn dịch sẽ lập tức phát tác không đợi điều gì, thế nên người đó sẽ chết ngay tức khắc.
|
Chương 147. QUỶ THỦ
CHƯƠNG 147. QUỶ THỦ
Phương pháp thay dương này là phương pháp chỉ dùng được vào xã hội hiện đại khi khoa học phát triển, nếu là trước kia thì người bị nhiễm ‘ôn dịch’ sợ rằng chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết.
Cụ Ngụy dẫn theo Ngụy Thời tới đoạn đường bị rào chắn chặn lại rồi gặp bà Mai để bàn chuyện cứu người, khó khăn chủ yếu vẫn là thôn Ngụy hiện đã có gần trăm người bị bệnh, thế nên cần nhiều máu nhưng lại không thể giải quyết trong nội bộ. Nói cách khác, không dùng máu người cùng họ Ngụy được mà phải dùng máu người ngoài mới có thể ngăn lại sức mạnh của lời nguyền trên người người bệnh.
Sau khi nghe cụ Ngụy kể rõ ràng mọi chuyện xong, bà Mai tỏ vẻ hơi khó xử, “Tôi chỉ có thể báo lên trên trước xem thế nào, còn có thể xin một lượng máu lớn như thế tới đây không còn phải xem sao đã.”
Cụ Ngụy nhịp nhịp cây gậy lên đất, “Làm phiền bà rồi.”
Bà Mai đưa tay vuốt lại những lọn tóc lòa xòa, “Khách sáo làm gì, làm hết những gì tôi có thể thôi.”
Đứng bên cạnh xem, Ngụy Thời cảm giác dường như bà Mai và cụ Ngụy đã quen biết từ rất lâu, chẳng qua bầu không khí giữa họ có gì đó kỳ lạ. Đúng lúc cậu đang tưởng tượng đến yêu hận tình thù giữa lớp người già thì bà Mai quay sang nhìn cậu hỏi, “Đã lâu Từ lão tam không liên hệ với ta, ông ta vẫn khỏe chứ?”
Ngụy Thời kinh ngạc nhìn bà Mai, “Bà biết sư phụ cháu?”
Bà Mai mỉm cười gật đầu, “Trước kia có gặp qua vài lần, sư phụ cậu là người có bản lĩnh khá lớn.”
Thấy bà Mai đánh giá Từ lão tam khá cao, Ngụy Thời lại nhớ tới sư phụ chưa từng có hình tượng bao giờ trước mắt mình, dáng vẻ sự phụ còn vô lại kênh kiệu hơn mình cả ngàn lần nữa. Miệng giật giật, cậu trả lời, “Rất khỏe, rất khỏe ạ.”
Hiện không biết ông đang chui rúc ở xó xỉnh hang sâu nào rồi, lần liên hệ gần đây nhất ông còn nói phải đến Tứ Xuyên tìm gì đó. Sức khỏe Từ lão tam tốt đến mức ngay cả mấy kẻ làm đồ đệ còn ngăn không được, ông lão bảy tám chục tuổi rồi mà trèo đèo lội suối như giẫm trên đất bằng, chẳng biết dừng lại nghỉ sức là gì.
Vài người trò chuyện trong chốc lát, cụ Ngụy và Ngụy Thời thì cứ tâm trạng không yên lòng.
Sau khi trở lại thôn, Ngụy Ninh trở về nhà trông coi thím Sáu Ngụy, còn Trần Dương lại từ chối khi cụ Ngụy giữ anh lại, anh kiên quyết muốn đến trạm y tế nhỏ của Ngụy Thời. Không lay chuyển được anh, cụ Ngụy đành đồng ý.
May là đang ban đêm, nên dù có hơn hai mươi chiếc ***g đèn giấy trắng thì dưới ánh sáng mờ ảo ấy vẫn chẳng thể nhìn rõ sự lạ thường của Trần Dương. Khi cười khóe mắt anh đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhìn qua cứ như anh đã già đi mười tuổi. Trần Dương cầm chìa khóa mở cửa trạm y tế rồi bật đèn lên và ngồi xuống.
Cả người rệu rã, sự mỏi mệt từ trong ra ngoài.
Trần Dương rót một ly trà nóng rồi uống ngay vài hớp, sau cùng mới có chút sức lực để tâm đến chuyện khác. Anh nhìn Ngụy Lâm Thanh đang bế thằng quỷ con đứng cách đó không xa, “Sao anh lại ở đó? Thằng nhóc nói anh gặp nguy hiểm là ý bảo anh bị kẹt trong ảo trận kia không ra được?”
Ngụy Lâm Thanh buông tay thả thằng quỷ nhỏ vẫn cựa quậy muốn rời khỏi vòng tay kẻ ấy xuống đất. Thằng quỷ nhỏ lạch bạch chạy tới bên cạnh Trần Dương, túm ống quần anh rồi cứ thế bò lên trên. Ngụy Lâm Thanh nhìn thằng quỷ nhỏ, “Ta là ‘quỷ thủ’ của thôn Ngụy.”
Trần Dương lấy hai ngón tay dí dí trán thằng nhóc đẩy nó ra khỏi người mình, thằng nhóc té cái bịch ra đất, sau đó lại lăn vòng đến túm lấy ống quần anh tiếp tục chuyện đang làm dang dở. Anh chẳng hơi đâu chơi với nó, nhướng mày hỏi, “Quỷ thủ là gì?”
Lại là một thứ kỳ lạ chưa từng nghe bao giờ, mấy thứ trong thôn Ngụy quái dị thật.
Ánh sáng nơi chỗ Ngụy Lâm Thanh mờ ào hiu hắt lắm. Kẻ ấy nghiêng đầu dõi mắt về nơi xa, chẳng biết đang nghĩ gì mà mãi một lúc lâu sau vẫn chưa lên tiếng. Trần Dương chờ không nổi nữa, đang lúc anh mất kiên nhẫn định lên tiếng thúc giục thì Ngụy Lâm Thanh đột nhiên cất lời.
Thanh âm kẻ ấy hệt như sương mù chui ra từ lòng đất. Vừa vẳng vọng vừa ướt mềm lại mang theo cái lạnh vô tận, còn có cả sự lạnh lùng khiến người sợ hãi, hay nói chính xác hơn là đang kể lại một biện pháp cay nghiệt.
“Lễ quỷ lần trước cậu đã từng gặp hồn phách tổ tiên biến thành những bóng trắng đúng không? Chẳng phải cậu rất ngạc nhiên vì sao họ lại biến thành như thế?” Ngụy Lâm Thanh từ tốn nói.
Quả thật anh có chút tò mò, Trần Dương không hề phủ nhận.
Ngụy Lâm Thanh nói tiếp, “Một khi người thôn Ngụy chết đi, hồn phách của họ sẽ bị tổ tiên đã chết biến thành bóng trắng kéo vào dòng sông âm, sau khi nhận hết tra tấn, hoặc linh hồn sẽ biến đổi mất hết trí khôn rồi biến thành bóng trắng, hoặc sẽ tiếp tục kiên trì hấp thụ âm khí và sát khí của dòng sông, sau đó sẽ biến thành ác quỷ như ta.”
Trần Dương chẳng ngờ được hóa ra chân tướng lại thế này, nhưng anh vẫn thắc mắc, “Nhưng vì sao lại thế?” Nếu nói vậy sẽ không có chuyện bước vào âm phủ rồi xét kiếp trước kiếp này, tội nghiệt nhân quả để một lần nữa đầu thai vào lục đạo luân hồi ư? Sao có thể nuôi ác quỷ hồn ma như dưỡng cổ thế này.
Ngụy Lâm Thanh ung dung tiếp tục, “Vì chúng ta phải trông chừng con cháu đời sau, phải làm tuyến phòng thủ cuối cùng đối phó với những linh hồn tà ác bị chôn dưới đất và bên ngoài – những thứ luôn dòm ngó thôn Ngụy. Không có chúng ta trông chừng, không có những mãnh thú trấn ngụ, không có dòng sông âm ẩm thấp kia, người thôn Ngụy đã sớm chết từ lâu, ôn dịch sáu mươi năm mới phát tán một lần cũng sẽ thường xuyên xuất hiện.”
Trần Dương uống một hơi cạn sạch ly trà, “Ý anh là, tổ tiên thôn Ngụy cố tình dùng biện pháp luyện hồn này để chống lại nguyền rủa, để kéo dài và che chở cho con cháu đời sau?”
Ngụy Lâm Thanh gật đầu, “Đúng là như thế.”
Theo bản năng Trần Dương lại lầm bầm chửi thề, không rõ là đang chửi ai mà chắc cũng chẳng mắng ai cả, chỉ là lời để diễn tả thứ cảm giác kỳ lạ trong lòng mà thôi. Anh day day trán, thấy đầu mình đau như búa bổ. Thủ đoạn cùng đường như thế chẳng biết do ai nghĩ ra, đúng là rất hiệu quả.
Ít nhất trong ba trăm năm qua, dù cứ sáu mươi năm thôn Ngụy sẽ có một lần đại nạn, nhưng những thời điểm khác thì mặc cho bên ngoài chiến loạn thường xuyên hay nạn đói lan tràn, thôn Ngụy vẫn sóng êm biển lặng không chịu ảnh hưởng gì. Nếu xem nhẹ đại nạn cứ sáu mươi năm xảy ra một lần, hoàn toàn có thể nói đây là một vùng đất lành.
Đáng tiếc chuyện đời không gì hoàn mỹ, luôn có chỗ sai sót.
Đột nhiên, Ngụy Lâm Thanh vẫn đang ngồi bỗng đứng bật dậy rồi chầm chậm bước tới cạnh Trần Dương, đặt bàn tay rét lạnh lên vai anh. Thằng quỷ con nằm trên vai bên kia hưng phấn nhìn kẻ ấy. Trần Dương bắt lấy tay Ngụy Lâm Thanh, hỏi, “Anh làm gì đó?”
Tay Ngụy Lâm Thanh vừa đặt lên vai, anh đã cảm giác một luồng khí mát lạnh như dòng nước róc rách chảy vào cơ thể, chỉ là anh chưa biết Ngụy Lâm Thanh đang làm trò lạ lùng gì.
Ngụy Lâm Thanh cầm ngược lại tay Trần Dương, cưỡng bức tay anh và tay kẻ ấy giao nhau, sau đó lại để lòng bàn tay lên vai anh, “Cơ thể cậu hao tổn quá lớn, ta giúp cậu lấy lại chút ít.”
Đây không phải là âm khí mà là pháp lực tự Ngụy Lâm Thanh tu luyện được, tuy không phải là thứ có lợi cho người sống, nhưng với Trần Dương hiện đã như khô kiệt tinh khí và thể lực mà nói thì đây không phải hoàn toàn không hữu dụng. Song chẳng phải Ngụy Lâm Thanh ở tại ảo trận ấy còn lâu hơn cả anh ư? Hiện truyền pháp lực cho anh thì kể ấy phải làm sao?
Mới nghĩ thế Trần Dương đã đẩy tay Ngụy Lâm Thanh ra, “Không cần đâu, anh giữ lại đối phó với linh hồn đã trốn thoát kia đi. Nếu đoán không sai thì nó còn ở gần đây chứ gì?”
Nhìn bàn tay bị gạt ra của mình, Ngụy Lâm Thanh biết chẳng thể cưỡng cầu được nữa, “Phải, nhưng tạm thời nó sẽ không dám hành động liều lĩnh được. Thứ nhất là mới thoát khỏi ‘Vạn thi tam sát trận’, sức mạnh chưa hoàn toàn khôi phục, thứ hai là hiện thôn Ngụy đang có ba ‘quỷ thủ’ bảo vệ.”
Trần Dương chậm rãi hỏi, “Ba?”
Ngụy Lâm Thanh gật đầu, “Ta, Ngụy Tích, còn có kẻ bên cạnh Ngụy Thời nữa, kẻ ấy được xem như một nửa.”
đọc t ruyện tại //truyencuatui.net/ Trần Dương vẻ mặt kỳ lạ, một nửa? Sao lại là một nửa? Ngay lúc anh định truy hỏi tới cùng thì cửa bị đập rầm rầm, Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người một trước một sau tiến vào. Thấy Trần Dương, Ngụy Thời bảo, “Trần Dương, chuyện này phải nhờ anh giúp.”
Trần Dương nhướng cao mày, “Giúp chuyện gì?”
Ngụy Thời huỵch tọe ra, “Anh bát tự nặng, dương khí nhiều, sức khỏe thím Sáu Ngụy rất yếu, dùng máu của anh thì cơ hội sống sót cao hơn!”
Ngụy Ninh nhìn Trần Dương, vẻ mặt đau xót thỉnh cầu.
Trần Dương cào cào tóc, thở mạnh ra giơ tay lên, “Không thành vấn đề, chỉ cần sau khi khỏe rồi thím Sáu Ngụy làm nhiều món ăn ngon cho tôi là được.”
Ngụy Ninh bớt khẩn trương đi, thả lỏng hẳn. Thời gian rất gấp gáp, thêm một phút thì thím Sáu Ngụy có thể gặp thêm một phần nguy hiểm. Khi tới nhà thím Sáu Ngụy, bà Mai cũng đã phân công hai y tá ít lời đến đó. Họ lấy bịch máu trong tủ lạnh ra, một bên chuẩn bị lấy máu, một bên chuẩn bị truyền máu.
Thím Sáu Ngụy sắc mặt tiều tụy, gầy rộc chỉ còn da bọc xương, toàn thân sưng đỏ, rất nhiều nơi thối rữa nhiễm trùng. Dù đã hôn mê bất tỉnh nhưng thím vẫn ú ớ, tuy đã uống thuốc song lại chẳng thể hoàn toàn ngăn được đau đớn.
Ngụy Thời hét lớn gọi mười mấy cậu trai trẻ tuổi của thôn Ngụy vào nhà chính, kêu họ đứng theo từng vị trí nhất định tạo thành hình Thái Cực âm dương.
Tiếp đó, cậu kêu người đặt thím Sáu Ngụy vào cực âm trong hình âm dương đó.
Ngụy Thời lấy ra vài cây đinh làm từ gỗ đào đặt vòng quanh phòng thím Sáu Ngụy nhằm tạm thời ngăn lại những luồng khí lưu lưu động. Một khi luồng khí lưu động bị ngăn lại, bọn quỷ ma bên ngoài sẽ không biết trong như thế nào. Nhưng không thể ngăn luồng khí lưu này lâu quá, thứ nhất là do dòng khí lưu này tự nó lưu động trong từng khu vực, bị tắc nơi này sẽ chảy sang nơi khác thứ hai dòng khí lưu này là con đường thông với trời, nếu tự tiện làm trái sẽ bị giảm thọ hoặc báo ứng khác.
Ngụy Thời ra hiệu, lập tức hai y tá mặc áo blouse trắng bắt đầu lấy máu và truyền máu, vì trận pháp trấn ngụ nên mức độ nguy hiểm giảm bớt đi. Trần Dương bị rút khoảng 1500ml máu, thấy máu màu đỏ thẫm bị hút qua cái ống tiêm bằng nhựa ra khỏi cơ thể, dần dần, Trần Dương thấy mọi thứ trước mắt trở nên mơ hồ, thần trí bắt đầu không rõ.
Ngụy Thời lấy ra một lá bùa rồi lấy tay chấm vào máu thím Sáu Ngụy, tiếp đó bắt đầu vẽ nguệch ngoạc.
Rất nhanh, một hình vẽ quái lạ xuất hiện trên lá bùa. Ngụy Thời ném lá bùa vào chậu chứa máu tươi của thím Sáu Ngụy, lập tức máu lấy tốc độ cực nhanh bị hút vào trong hình vẽ kia. Hình vẽ tỏa sáng rực đỏ, ngày một sáng hơn, đến tận khi hút sạch máu tươi trong chậu không chừa một giọt nào.
Sau đó, Ngụy Thời mới đặt lá bùa đã hút no máu lên trước điện thờ, bắt đầu cúng tế.
|
Chương 148. ĐẦU BẠC
CHƯƠNG 148. ĐẦU BẠC
Cúng tế bùa sống không phải là chuyện dễ, chỉ cần vô ý chút thôi thì sẽ thất bại khi sắp thành công, mà khi thất bại rồi sẽ chẳng còn cơ hội thứ hai nữa. Thế là Ngụy Thời vô vàn cẩn thận, chỉ sợ sơ sót chút thôi thì xảy ra sai lầm.
Cậu lấy kiếm gỗ đào ra, đầu nhọn kiếm chĩa ngay mặt lá bùa, miệng lẩm nhẩm.
“Mượn sinh làm dương để yên ổn mệnh, nếu dương không sinh, nếu âm không lộ, thay sinh thay tử, tế ——”
Vài đốm lửa lóe ra từ thanh kiếm bắn lên lá bùa. Trong cơn mơ màng Trần Dương còn lo lắng thứ lửa ấy sẽ đốt cháy bùa mất, rồi anh lại thấy một cuộn sương mù đỏ như máu tỏa ra từ lá bùa, hút lấy đốm lửa kia. Trong nháy mắt, đám lửa biến mất dạng. Tức thì, lá bùa đỏ thẫm như máu dần vàng xạm đi.
Một luồng dương khí và sinh khí dày đặc ùa ra từ lá bùa. Nếu con người có thể mở thiên nhãn thì sẽ thấy trước mắt là một người sống với cơ thể không được xem là khỏe mạnh lắm chứ chẳng thể là một lá bùa được.
Trán Ngụy Thời lấm tấm mồ hôi, tay phải cậu liên tục vung vẫy cây kiếm gỗ đào không ngừng rung lên, tay trái cầm một cây bút lông đã được thấm màu đồng tử được chuẩn bị rất sớm, cậu vẽ ra những hình thù cổ quái trên không trung.
Lạ kỳ ở chỗ, một khi thành hình và hiện ra trong không trung, những hình ảnh ấy giống hệt như pháo hoa, song hình vẽ không hề biến mất mà bay thẳng vào trong lá bùa. Rồi lá bùa tỏa ra một ngọn lửa sắc đỏ, và sau khi ngọn lửa đỏ ấy vồ vập nuốt gọn những hình vẽ thì nó mới dần lụi tắt.
Lúc này, Ngụy Thời đã mặt cắt không còn giọt máu, tái nhợt như giấy, dù cậu đã hết sức gắng gượng nhưng vẫn run lẩy bẩy, mãi đến khi hình vẽ cuối cùng hoàn thành và được lá bùa kia nuốt vào, cậu mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó, lá bùa từ đỏ chuyển vàng, rồi lại biến thành màu xanh rồi lại màu đỏ.
Ngụy Thời quỳ trên đất, sau khi dập đầu bái lạy xong mới cung kính hai tay dâng lá bùa đã luyện thành bùa sống lên rồi đặt nó tại cực dương của hình thái cực âm dương. Sau đó cậu mới sai người rút mây cây đinh đang chặn những luồng khí lưu ra khỏi.
Hai người của thôn vội vàng ra ngoài làm theo lời cậu, chỉ chốc lát sau họ đã trở lại với mấy cây đinh bằng gỗ đào trong tay. Ngụy Thời gật đầu với họ, hai người kia không nói gì lui ra phía sau phòng.
Lúc mới bắt đầu thì chẳng có gì khác lạ, Trần Dương choáng váng đầu óc gắng gượng dùng ít sức lực cuối cùng hé mắt ra nhìn tình cảnh trong phòng. Hai mươi mối chàng trai trẻ vẫn đứng im bất động như cọc gỗ, còn thím Sáu Ngụy thì đã thôi rên rỉ, trong phòng thinh lặng đến mức tiếng ho sụ sù nghe rất rõ ràng.
Rất im lặng, im lặng đến mức không bình thường.
Đột nhiên trong tai mỗi người đều nghe thấy tiếng lào xào lạo xạo cứ như đang bị ù tai, lại nghe mà như không nghe, vừa như ảo giác lại như không phải, như thể có ai đó cầm lông chim đang cù cho bạn rất nhột nhưng chẳng biết được là nhột chỗ nào.
Dù là Trần Dương đã gần như hôn mê vẫn phải hốt hoảng sợ hãi, sau lưng đầm mồ hôi lạnh.
Trần Dương cảm giác rất rõ một luồng oán khí rất nặng từ ngoài phòng ùa vào. Luồng oán khí ấy chậm rãi lưu động trong phòng, lưu luyến dừng lại trên mỗi người sống rồi lại rời đi. Hai cô y tá mặc blouse trắng đứng cạnh Trần Dương mặt nhợt nhạt, cắn răng thật chặt không động đậy gì.
Y tá bà Mai phái tới thật lành nghề.
Luồng oán khí đó chuyển dời mục tiêu đến hình âm dương, như thể không rõ lắm rốt cuộc mục tiêu của mình là gì, nó không ngừng đảo quanh hình âm dương. Bên trái hệt như người chết với âm khí quá nặng, còn bên phải là thứ với sức sống dồi dào, loáng thoáng truyền đến mùi hơi thở và huyết mạch, đúng là mục tiêu của nó.
Ngụy Thời đứng trong trận kỳ môn, tinh thần căng thẳng tới mức mực sợ sệt. Thành hay bại là ở lúc này đây. Nếu thím Sáu Ngụy có thể sống, như vậy sẽ cứu được ít nhất thêm năm mươi sáu mươi người thôn Ngụy nữa. Gánh nặng mạng sống nhiều người như thế đè nặng lên vai cậu, nặng đến mức cậu chẳng thở nổi.
Luồng oán khí kia cứ tới tới lui lui nơi hình âm dương, cứ thấy nó tiến tới chỗ lá bùa sống rồi lại vòng trở ra, ai cũng hận không thể túm cổ nó ép nó nhanh chui vào cực dương của hình âm dương kia – nếu mà nó có cổ thật.
Qua một hồi lâu, ngay lúc Ngụy Thời và Trần Dương gần như tuyệt vọng tưởng rằng biện pháp này chẳng thể thực hiện được và chẳng thể lừa được luồng oán khí này, rốt cuộc nó quay đầu, rồi như dòng thủy ngân mà chui và lá bùa sống đang được đặt tại cực dương. Lá bùa sống lóe lên ánh xanh đỏ đan vào nhau rồi nhạt mờ đi, sau đó dần biến thành bụi đen.
Không bao lâu sau, lá bùa sống mất đi tất cả cơ hội sống còn, rồi biến thành giấy vụn đen bốc mùi.
Cùng lúc đó, như hoàn thành nhiệm vụ, luồng oán khí chậm rãi rời khỏi hình âm dương. Không biết có phải do hoa mắt không, Trần Dương thấy luồng oán khí dường như ngày càng lớn hơn một ít, phải chăng mỗi một người chết trong thôn Ngụy sẽ tăng thêm sức mạnh của nó? Ý nghĩ này chợt lướt qua đầu Trần Dương.
Sau khi luồng oán khí kia rời khỏi Ngụy Thời mới bước ra khỏi trận kỳ môn – trận pháp giấu đi hơi thở của cậu. Cậu ra hiệu để phân nửa số người trong hai mươi mốt người trẻ tuổi của thôn Ngụy rời đi, còn số còn lại thì khiêng thím Sáu Ngụy lên giường để hai y tá kia cấp cứu cho thím.
Vì biện pháp này nhất định phải để người sống chỉ còn lại chút hơi tàn, dương khí và âm khí ngang bằng nhau, thế nên đối với người bệnh sức khỏe suy yếu mà nói, kỳ thật đây là đang bước đi trên sợi dây cái chết, có trở về được không thì phải xem liệu ý muốn sống có mạnh hay không.
Ngụy Ninh xông ra từ gian phòng phía sau, anh bước tới cầm lấy tay thím Sáu Ngụy và không ngừng gọi thím ấy.
Hai cô y tá bận rộn không ngừng, dụng cụ truyền máu, kích tim bày ra như chờ được dùng tới. Thím Sáu Ngụy gần như không còn hơi thở đã thở phập phồng lại. Hai cô y tá quay sang gật đầu với Ngụy Ninh và Ngụy Thời, ý bảo đã cứu người về được. Lúc này Ngụy Ninh với Ngụy Thời mới thở ra một hơi.
Ngụy Thời vỗ vai Ngụy Ninh, “Anh Ninh, anh ở lại đây đi để em đi xem những người khác. A Dương, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, lần này cảm ơn anh lắm.”
Người kế tiếp không cần Trần Dương giúp đỡ nữa. Nếu so với những trở ngại khi thay dương cho thím Sáu Ngụy thì điều khiến mọi người thả lỏng hơn là anh còn trẻ lắm, nên tất nhiên thể lực dồi dào hơn vậy là có thể chịu đựng được. Chỉ có thể tùy cơ ứng biến, cứu được người nào hay người nấy.
Trần Dương được truyền một bình đường glu-cô, sau cùng hôn mê ngất đi.
Đến khi anh tỉnh lại đã là chiều hôm sau. Anh giơ tay lên thì thấy trên mu bàn tay mình đang được châm kim, còn chiếc bình truyền dịch thì chỉ còn lại phân nửa. Thằng quỷ nhỏ đang gối đầu nằm cạnh anh, nó cuộn tròn người nho nhỏ lại và đang nhắm mắt ngủ.
Hóa ra quỷ cũng biết ngủ cơ đấy, đầu óc mơ hồ của Trần Dương bật ra một ý nghĩ như thế.
Trần Dương tỉnh giấc chưa đến mười giây thì thằng quỷ nhỏ như cảm ứng được mở to mắt, sau khi cựa quậy cơ thể bụ bẫm của mình nó mới vui vẻ ngồi bật dậy rồi gọi, “Ba dậy rồi ạ.”
Thấy dáng vẻ cao hứng phấn chấn của thằng quỷ con, khóe môi Trần Dương không khỏi nhếch lên. Anh đưa bàn tay không bị truyền dịch ra xoa đầu thằng nhóc, “Dậy rồi, con ở đây suốt à? Phụ thân con đâu?”
Thằng nhóc nhảy xuống giường, “Phụ thân đi tìm ác hồn kia rồi! Con cũng muốn đi nhưng phụ thân không cho.”
Trần Dương nhếch môi nhìn dáng vẻ ủ rũ của thằng quỷ con, nó đi thì làm được gì? Gây trở ngại thì có chứ giúp gì được ai? Nhưng thấy dáng vẻ ỉu xìu của thằng nhóc ta thì anh không thoải mái theo, thế là lại xoa đầu nó, “Lần tới ba đưa con đi.”
Dù gì cũng chẳng biết có lần tới hay hông, Trần Dương hoàn toàn chẳng thấy áp lực gì mấy với lời dỗ dành trẻ nít này.
Nghe xong lời anh, thằng quỷ con vui vẻ lên hẳn.
Nghe tiếng nói chuyện hai cô y tá bên ngoài bèn bước lại ngay, nhưng họ chỉ nhìn thấy một mình Trần Dương bên trong. Sau khi liếc nhau hai người quyết định rằng chưa hề nghe được gì cả. Bắt đầu từ tối qua, hai người họ tự nhận rằng thần kinh vốn đã được trải qua trăm ngàn thử thách của mình hiện chấn động vô cùng, nên họ đã sớm chết lặng với loại chuyện một người bình thường mà vẫn tán gẫu được với quỷ này.
Trần Dương hỏi han chuyện cứu người hôm qua, hai cô y tá bảo cả đêm qua tổng cộng thực hiện mười lần thay dương. Theo như lời Ngụy Thời thì sáu người sống sót, còn bốn người kia không cứu được.
Nghe thế, Trần Dương có chút cảm khái.
Truyền dịch xong rồi thì Trần Dương xuống khỏi giường. Anh chị bị mất máu quá nhiều và hao tổn máu huyết chứ chẳng bệnh nặng gì cho cam, chỉ cần điều dưỡng trong thời gian dài sẽ hoàn toàn khôi phục. Dù sao anh vẫn còn trẻ nên sức khỏe và những cơ quan trong cơ thể đang ở thời kỳ khỏe mạnh, thế nên chắc không lâu lắm sẽ lại khỏe như vâm ấy mà.
Trần Dương đến thăm thím Sáu Ngụy, hiện khắp người thím là vết thương nhưng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là lớn tuổi và trước đó bị hành hạ dữ quá nên nhất thời còn mê man chưa hồi phục được. Ngụy Ninh vẫn trông chừng bên cạnh thím, thấy Trần Dương vào anh vội vàng đứng dậy hỏi Trần Dương thế nào.
Trần Dương phẩy tay ý bảo anh không sao. Anh nhìn lướt qua Ngụy Tích cạnh Ngụy Ninh. Đó là người có gương mặt đẹp nhất trong số những người anh đã từng gặp, không chỉ riêng về ngũ quan, mà quan trọng nhất là cái vẻ quỷ mị giữa hàng lông mày cứ quanh quẩn không đi, thế là chỉ cần nhìn vào kẻ ấy rồi thì chẳng cách nào dời mắt nổi. Một thiếu nhiên nhìn qua chỉ mới mười mấy tuổi mà đã là một trong những ‘quỷ thủ’ của thôn Ngụy.
Mấy ngày kế tiếp, Ngụy Thời bận đến tối tăm mặt mũi còn Trần Dương thì thảnh thơi an nhàn tĩnh dưỡng ở thôn.
Ngụy Lâm Thanh cũng bận rộn vì phải tìm hung hồn đang lẩn trốn. Tuy cứ đến đi vội vã nhưng ngày nào kẻ ấy cũng đến thăm Trần Dương ít nhất ba bốn lần. Trong khoảng thời gian này, phần lớn thời gian Trần Dương luôn ngủ say, kẻ ấy chỉ ngồi bên giường Trần Dương mà ngắm gương mặt say ngủ tiều tụy của anh. Nhiều lần Ngụy Lâm Thanh cầm lòng không đặng vươn tay ra, khẽ khàng phác họa gương mặt người đang ngủ.
Trần Dương ngủ không bình yên lắm, anh cứ cảm giác luồng khí lạnh lẽo trên người Ngụy Lâm Thanh nên hơi không thoải mái cựa mình, mái tóc ngắn lòa xòa trên gối. Ngụy Lâm Thanh nhìn qua theo động tác của anh, bất chợt ánh mắt chuyển động, tay đặt lên tóc anh.
Trần Dương mới chỉ hơn hai mươi, thế mà tóc đã lấm tấm bạc.
Ánh mắt trĩu nặng, Ngụy Lâm Thanh cúi xuống, hôn lên tóc người nằm dưới.
|
Chương 149. HỎI TÌNH
CHƯƠNG 149. HỎI TÌNH
Hơn nửa tháng tiếp theo, Ngụy Thời bận bù đầu bù cổ, vừa chữa trị cho người bị bệnh trước đó lại phải chữa cho người bị bệnh sau này. Đến khi ôn dịch qua rồi thì Ngụy Thời gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, bước đi lảo đà lảo đảo.
Còn Trần Dương thì ngược lại hoàn toàn, tuy hao tổn quá nhiều máu huyết và tóc còn lấm tấm bạc, nhưng do liên tục được uống thuốc và ăn thức ăn tẩm bổ, cả hai thứ kết hợp lại nên mặt mày hồng hào, sức sống dư thừa.
Ngụy Thời xụi lơ ngã người trên ghế, ghen tị lườm Trần Dương đang vui vẻ.
Thôn Ngụy bị bao trong màn sương đen tối, tuy Ngụy Thời đã dốc sức xử trí nhưng cả thôn vẫn chết hơn một trăm năm mươi người. Trên bầu trời của thôn tràn ngập tiếng pháo và nhang khói thật lâu không dứt, thi thoảng lại loáng thoáng truyền tới tiếng khóc than. Còn những người được cứu thì vẫn thấp thỏm bất an hoảng sợ không thôi. Họ chỉ trông mong lớp người già sẽ thông báo chuyện này qua rồi, để mình hoàn toàn yên tâm.
Được chăm sóc vài ngày, sau khi có thể đi được hoạt động được rồi thì Trần Dương định rời khỏi thôn, nhưng lại bị Ngụy Thời ngăn cản. Theo Ngụy Thời thì, nếu không nhân lúc này bồi bổ lấy lại lượng máu huyết đã mất thì về sau dù có bồi bổ cũng sẽ không hiệu quả bằng. Trần Dương cân nhắc lại thì thấy cũng đúng, không có sức khỏe làm vốn liếng thì dù ra ngoài cũng chẳng thể dốc sức làm việc được.
Dù mọi chuyện tồi tệ đến mức nào và thảm thương ra sao, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Sau khi những người bị bệnh ổn định tình hình rồi, Trần Dương bắt đầu lôi kéo Ngụy Ninh và những người trẻ tuổi khác trong thôn Ngụy chơi bài. Có lẽ do tình hình càng tồi tệ thì con người càng cần thứ gì đó phân tán sự chú ý, Trần Dương mới vừa đề nghị xong thì đã có không ít người kéo đến.
Mọi người rôm rả cười đùa trò chuyện, bàn tán về phụ nữ rồi đủ thứ chuyện linh tinh nhưng sẽ không nhắc tới tình hình bệnh trạng trong thôn, ai nấy đều gắng hết sức tránh đề tài này. Nếu có ai đó vô tình nhắc tới thì những người khác sẽ nhẹ nhàng dời đề tài đi.
Thằng quỷ con nằm sấp trên chiếc bàn chơi bài, sau khi liếc ngang liếc dọc hết bài của người ta thì nói sạch sành sanh cho Trần Dương. Sau đó thằng quỷ con sẽ đăm đăm nhìn anh bằng đôi mắt xanh biếc hệt như ngọn lửa ma trơi đêm khuya. Trần Dương bị thằng cu ngó lăm lăm đến mức người nổi da gà, anh bèn đưa tay vỗ vỗ bàn tay mập mạp ú nần lạnh buốt của thằng nhóc.
Thằng cu con được trấn an thì huơ tay múa chân vui sướng lắm, thấy thế khóe môi Trần Dương giật giật. Nếu đưa nó tới sòng bạc thì chắc chắn sẽ mọi việc thuận lợi, tiếc là anh không hứng thú gì với con đường phát tài không chính đáng này.
Anh một bên lơ đãng ném bài, một bên liếc thằng quỷ con cố tình giở trò túm chặt lá bài không cho người ta cầm. Anh chàng kia phải dùng sức lắm mới lật bài lên được, cầm bài xong thì anh ta soi lá bài tới lui, thì thầm trong miệng, “Đâu bị dính gì đâu nhỉ.”
Lúc một người khác lấy bài thì thằng nhóc lại túm lấy tay người ta, luồng khí âm lạnh lẽo khiến tay anh ta hơi tê. Anh ta cũng phải dùng sức mới cầm bài lên được. Sau khi sắp xếp bài xong, anh chàng ấy mới đưa tay lên miệng thổi thổi mấy hơi, bảo, “Mẹ kiếp, sao lạnh thế nhỉ, mà phòng này sao không đốt lửa.”
Trần Dương liếc thằng quỷ con đang quậy tưng lên, cuối cùng nhịn không được bèn đứng dậy đi vệ sinh. Thằng quỷ ta hì hục theo sát sau anh. Vào nhà vệ sinh rồi Trần Dương mới túm lấy cổ áo nó nhấc bổng nó lên – hôm nay nó lại mặc một bộ quần áo mới màu đỏ sẫm với những đường may đẹp đẽ – rồi xoa đầu nó, “Đừng quậy phá nữa.”
Thằng quỷ con chẳng hề sợ bản mặt hầm hầm của anh, nó đu tới đu lui giữa không trung, “Dạ, con sẽ nghe lời ba.”
Thấy dáng vẻ lanh lợi đó của nó Trần Dương bật cười, anh vỗ đầu thằng nhóc, “Ra ngoài đi.”
Quả nhiên sau khi rời khỏi nhà vệ sinh rồi thì thằng quỷ con rất ngoan ngoãn nằm trên vai anh, ngoại trừ vung tay vung chân với bài của anh ra thì không quậy phá nữa. Thỉnh thoảng Trần Dương sẽ cốc nhẹ đầu nó, cảnh cáo nó phải ngoan một chút.
Tới khoảng tám giờ, sòng bài giải tán.
Trần Dương đếm tiền trên bàn, cũng khá. Dù có thằng quỷ con mật báo nhưng anh vẫn cố tình thua, thế nên chỉ thắng khoảng một trăm đồng. Trần Dương nhét đại tiền vào túi, đội gió lạnh mùa đông về nhà thím Sáu Ngụy.
Sau khi dùng biện pháp thay dương rồi, lời nguyền ôn dịch trên người người bệnh sẽ mất hết, chỉ còn lại vết thương ngoài da và tinh thần bị thương nên khôi phục rất nhanh. Nằm trên giường vài ngày, thím Sáu Ngụy có thể đi lại được, và người ở tuổi của thím thì chỉ cần hoạt động sẽ không để tay chân mình rảnh rang, cứ luôn kiếm chút chuyện gì đó để làm.
Kể từ khi biết Trần Dương cho mình nhiều máu như vậy, thím Sáu Ngụy cứ khăng khăng kêu Ngụy Ninh tìm Trần Dương lại nhà, mỗi tối đều làm cơm chiều cho anh. Trần Dương sợ thím ấy cực nên không đi, ai ngờ thím Sáu Ngụy lại nổi giận đùng đùng, thế là từ đó dù là Trần Dương hay Ngụy Ninh thì đều không dám làm trái lời thím ấy, luôn ngoan ngoãn ngồi trên bàn chờ ăn cơm.
Mấy ngày nay, vì đều dùng bữa cơm chiều ở nhà thím Sáu Ngụy, nên thím mới bảo Trần Dương về ở lại nơi trước đây anh đã từng ở.
Trần Dương nằm trên giường nghe tiếng gió lạnh gào thét ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cành cây gãy răng rắc. Sở dĩ anh còn chưa đi, ngoài nguyên nhân tình trạng sức khỏe thì quan trọng hơn là bởi anh không nỡ rời Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ nhỏ nhà mình.
Dù anh có thừa nhận hay không, thì ảo cảnh đã tố giác ước vọng sâu thẳm trong tim anh.
Anh đã lỡ thương Ngụy Lâm Thanh mất rồi, muộn được cùng bên nhau với kẻ ấy.
Nhưng Ngụy Lâm Thanh lại là quỷ, họ là người thuộc những con đường khác nhau nên đây là chuyện chẳng mấy hy vọng, đó là điều thứ nhất. Thứ hai nữa, anh chẳng biết Ngụy Lâm Thanh xem anh là gì. Nghĩ thế Trần Dương càng phiền não hơn. Anh là kẻ không biết xử sự sao trong chuyện tình cảm, những cô gái trước kia anh quen thì anh đã nói rõ từ đầu cả hai sẽ chỉ an ủi lẫn nhau, dễ hợp dễ tan. Anh cũng có thích mấy cô ấy, nhưng chỉ là hơi thích một ít thôi, chứ chẳng giống như tình cảm với Ngụy Lâm Thanh.
Tình cảm của anh với Ngụy Lâm Thanh, chắc chừng đã hơi sâu nặng.
Và cũng bởi cái sâu nặng ấy khiến Trần Dương rối rắm. Đối với Trần Dương mà nói một là một mà hai là hai, hiện lại lửng lờ không phẩy năm thế này, anh bối rối lắm.
Trần Dương phiền lòng đến mức ngủ chẳng yên, chui trong chăn nên anh ra chút mồ hôi. Anh xốc chăn lên ngồi bật dậy, rồi quay đầu nhìn khắp phòng gọi, “Ngụy Lâm Thanh, anh có đây không?” Vừa rồi anh cảm giác được luồng khí lạnh lẽo xuất hiện trong phòng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là Ngụy Lâm Thanh.
Đúng là trong phòng xuất hiện một người mặt trường bào màu trắng lờ mờ đứng trong bóng tối. Ngụy Lâm Thanh chậm rãi đi tới ngồi xuống bên giường, “Ta cứ tưởng cậu đang ngủ.”
Trần Dương ngã cái bịch xuống giường, “Ngủ không được.”
Ngụy Lâm Thanh như đang phiếm chuyện cùng anh, “Việc gì khiến cậu ngủ không được.”
Trần Dương gối tay sau đầu chẳng nói lời nào, anh đang cân nhắc liệu có nên hỏi thử Ngụy Lâm Thanh không. Đàn ông mà, quan trong là cầm được buông được, ngượng nghịu ngại ngùng mà làm gì. Nhớ lại hồi trước lúc đeo đuổi mấy cô em, hễ thấy ưng ý anh sẽ hỏi thẳng số điện thoại, sau sẽ hẹn hò vài lần, không thì làm quen liền luôn, hoặc sống chung, hoặc lên giường, thế mới dứt khoát trực tiếp.
Đúng là chỉ cần đó là người hay việc ta càng xem trọng, thì lại càng chẳng biết phải làm thế nào.
Sau khi đắn đo cẩn thận rồi, Trần Dương quay đầu nhìn lom lom Ngụy Lâm Thanh, “Ngụy Lâm Thanh, anh vẫn chưa quên Ngô Ngọc Thành?”
Trong ảo cảnh ấy, anh đã tỏ tường tình sử thuần khiết như hoa loa kèn của Ngụy Lâm Thanh, chỉ bởi vậy thôi anh đã phải cảm ơn ảo cảnh đó nhiều lắm, chứ không Ngụy Lâm Thanh dễ gì tự kể chuyện ấy với anh. Biết rõ mọi chuyện thì tốt hơn nhiều khi cứ phải kháng chiến lâu dài mà chẳng rõ liệu có thể chiến thắng. Ngụy Lâm Thanh là loại người tri thức với tâm tư khó dò thay đổi trăm lần, hoàn toàn khác biệt với loại lưu manh bụng dạ thẳng thắn như anh.
Lại nói tiếp, vấn đề giữa họ không chỉ là chuyện giữa người và quỷ, mà còn là giữa những người cá tính rất khác biệt nhau.
Nhưng còn cách nào được nữa, vừa ý người ta rồi nghĩa là vừa ý thôi, chỉ đành chấp nhận sự khác biệt ấy.
Ngụy Lâm Thanh ngớ ra, qua một lúc lâu mới có một giọng rất nhẹ vang lên giữa bầu không khí rét mướt, “Người ấy là chấp niệm của ta.”
Chấp niệm cái ct, người ta bỏ anh đi kết hôn sinh con và chết phứt rồi mà còn chấp niệm! Trần Dương chửi thề tơi bời trong bụng, rồi chẳng biết do ghen hay giận mà ngồi bật dậy túm lấy áo Ngụy Lâm Thanh lôi ai kia lại đến trước mặt mình. Hai người mặt đối mặt, gần sát đến mức khoảng cách chỉ chưa đến một đầu ngón tay. Trần Dương gằn từng chữ hỏi, “Còn tôi thì sao? Anh thấy tôi thế nào?”
Bởi hành động ấy của Trần Dương mà Ngụy Lâm Thanh chẳng dám nhìn thẳng anh, kẻ ấy đưa mắt qua mép giường, miệng cứ hé rồi mở. Thật ra Ngụy Lâm Thanh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, hiện lại bị Trần Dương đột ngột hỏi như vậy nên chẳng biết trả lời thế nào cả, “Ta, ta không thấy cậu thế nào hết.”
Trần Dương ngây người, năm ngón tay siết chặt khiến vạt áo Ngụy Lâm Thanh nhăn nhúm.
Trong phòng ngột ngạt kinh khủng, Ngụy Lâm Thanh cảm giác con tim vốn chẳng còn nhịp đập của mình đang nảy lên liên hồi, tựa như đã nói sai và làm sai chuyện gì nhưng chẳng biết sai ở đâu. Kẻ ấy chỉ ngây ra để mặc Trần Dương túm lấy áo mình.
Rồi Trần Dương chậm rãi buông tay.
Mẹ kiếp, anh không ghét bỏ Ngụy Lâm Thanh là quỷ, vậy mà kẻ ấy dám ghét bỏ anh.
Chẳng có đạo lý gì cả.
Trần Dương tựa như trở về hơn mười ngày trước – cái ngày anh mới vừa bị lấy nhiều máu – cả người mất hết sức lực, trước mắt chuếch choáng gần như hôn mê. Anh chỉ ra ngoài cửa sổ, “Anh đi được rồi, không có việc gì thì đừng tới nữa, tôi không muốn thấy mặt anh.”
Ngụy Lâm Thanh đơ ra đứng ngây tại chỗ, không hiểu vì sao Trần Dương trở mặt nhanh thế. Kẻ ấy bước tới đưa tay qua, đặt tay lên tấm chăn mà Trần Dương trùm kín lại thử dò xét thử, “Cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, tối mai ta sẽ tới thăm cậu. Ác hồn kia đang trốn ở gần đây, cậu đừng đến nơi nào hẻo lánh quá.”
Kẻ ấy còn đang định nói gì, Trần Dương ở trong chăn đã rống lên, “Mau cút ngay cho ông.”
Ngụy Lâm Thanh chưa từng bị Trần Dương lớn tiếng như thế, dù là khi bị bắt hoài âm thai Trần Dương vẫn chưa từng lớn tiếng mắng mỏ thế này. Kẻ ấy nhíu mày, rồi bắt đầu nhớ lại xem liệu có phải gần đây mình làm gì khiến Trần Dương nổi giận. Nhớ tới nhớ lui lại chẳng nhớ được gì, lại nghĩ tới câu nói ban nãy của Trần Dương. Kẻ ấy tự thấy mình đâu hề nói sai, kẻ ấy đâu thấy Trần Dương thế nào. Trần Dương là Trần Dương, hoàn toàn khác với Ngô Ngọc Thành.
Nhưng rốt cuộc là khác thế nào nhỉ? Ngay cả Ngụy Lâm Thanh cũng không rõ.
Sáng hôm sau, Trần Dương thu dọn hành lý. Sau khi tạm biệt thím Sáu Ngụy, Ngụy Thời và Ngụy Ninh – người xin nghỉ dài hạn không thể không về đi làm – anh rời khỏi thôn Ngụy.
|
Chương 150. ĐOÀN TÀU
CHƯƠNG 150. ĐOÀN TÀU
Trần Dương ngồi trên xe lửa, đây là một chuyến xe đêm. Xe lửa xình xịch xình xịch chạy, Trần Dương ngồi bên cửa sổ nhìn cảnh sắc mơ hồ của bầu trời tối đen lướt qua bên ngoài.
Với phản ứng của Ngụy Lâm Thanh, nếu nói anh không đau lòng thì là giả dối, nhưng chẳng đau lòng đến mức không sống nổi. Chỉ là trong lòng cứ nhoi nhói đau, cái nhoi nhói ấy không ngừng đâm vào lòng nhắc nhở anh chuyện gì đã xảy ra, khiến anh chẳng được an bình.
Xe lửa không nhiều người lắm, Trần Dương ngồi trọn một chỗ. Anh nằm xuống cởi áo khoác khoác lên người. Trên xe có gắn điều hòa, nhưng chắc chạy vào đêm đông nên trong toa hành khách vẫn hơi lạnh, ngồi lâu thì dưới chân lạnh ngắt. Trần Dương đành phải thường hay đứng lên đi tới đi lui trong xe, hoạt động gân cốt.
Trần Dương lấy một điếu thuốc, thèm miệng lắm nhưng anh tiếc nuối thở dài. Đây là xe lửa gắn điều hòa nên không hút thuốc được, anh đành để thuốc lên mũi ngửi ngửi cho đỡ ghiền.
Trong toa hành khách chỉ lác đác mười mấy người. Bên cạnh Trần Dương là một bà cụ, còn trước mặt anh là hai mẹ con. Đứa trẻ cứ khóc quấy mãi, người mẹ thấp giọng dỗ dành. Còn ngồi đưa lưng về phía Trần Dương là hai người đàn ông thì thầm nói chuyện, chắc là đi chung đường.
Về phần những người khác, họ co người ngồi tại chỗ của mình, chẳng nói tiếng nào.
Trần Dương thường hay đứng lên đi qua đi lại, lúc anh đi qua những người ấy họ không hề liếc nhìn tới anh mà đều gục đầu xuống như đang ngủ, nhưng lạnh thế này mà cũng ngủ được ư. Trần Dương vừa đi vừa lơ đãng nghĩ.
Thằng bé kia cứ khóc mãi, tiếng khóc nho nhỏ rồi cứ kéo dài không dứt, thỉnh thoảng còn cao vút lên rất thê lương. Mẹ thằng bé vẫn vô cùng cẩn thận dỗ dành nó, vẻ hơi lúng túng và mỏi mệt. Lúc Trần Dương đi ngang qua cô ấy mấp máy môi tựa như muốn nói gì đó.
Chắc là tỏ ý muốn xin lỗi vì con mình làm ồn chứ gì. Thấy hai mẹ con nọ mặc áo mỏng manh, Trần Dương nghĩ chắc hai người ấy lạnh lắm. Anh bước về chỗ mình cầm chiếc áo khoác lên rồi đưa cho hai mẹ con họ, “Chị mặc vào đi rồi ủ ấm cho thằng bé.”
Người phụ nữ ấy ngượng ngùng dịch quần áo của con, Trần Dương khoác áo lên cho cô. Thằng bé được mẹ nó bọc trong chăn, chỉ nghe nó khản giọng khóc chứ không thể nhìn rõ mặt, lại càng chẳng thấy nó cục cựa gì.
Thường con nít quấy khóc sẽ vùng vằng ghê lắm, nhưng đứa bé này lại không quấy như thế.
Tới khoảng hơn nửa đêm, dưới sự xóc nảy theo nhịp điệu của xe lửa, mí mắt Trần Dương dần díp lại, anh mệt rồi. Thằng bé kia cứ thút thít khóc nhưng tiếng khóc đã nhỏ hơn. Anh ngồi lại vào chỗ của mình rồi dựa vào ghế, định chợp mắt một lát.
Đang thiêm thiếp ngủ, bỗng Trần Dương cảm giác có ánh mắt lạnh buốt đang chăm chăm nhìn mình. Toát mồ hôi, anh bật dậy khỏi ghế rồi quệt mồ hôi trên mặt, sắc mặt khó coi liếc bà cụ chẳng biết đứng trước mặt mình từ khi nào. Dằn cơn tức xuống, anh hỏi, “Bà có chuyện gì thế?”
Bà lão này chắc đã hơn bảy mươi, gương mặt già cả đầy đồi mồi, mắt đã đục ngầu. Bà lão mặc một chiếc áo ngắn liền thân, còn bên dưới là chiếc váy hoa rất lạ, chắc là người dân tộc thiểu số. Trần Dương chưa từng gặp qua người tộc thiểu số lần nào, song bộ quần áo này được làm rất đẹp, tơ lụa xanh ngắt màu trời, ngoài ra còn thêu năm bức tranh chúc thọ hiếm thấy.
Bà lão liếc Trần Dương, bật giọng cười khà và bỗng ngừng bặt, thanh âm vừa lạnh vừa thô ráp, như thể không phải tiếng nói chuyện mà là tiếng hai khúc gỗ ma sát vào nhau, “Chàng trai trẻ, lên nhầm xe rồi, nhầm rồi.”
Trần Dương lau mặt, “Xe này là xe N4146?”
Bà lão lại bật cười khà khà, sau đó gật đầu liên tục, “Đúng thế, đúng thế.”
Khóe miệng Trần Dương giật giật, anh lại lau mặt rồi ôn tồn nói với bà lão, “Cháu đúng là đi xe này bà ạ, bà đừng lo cháu ngồi nhầm xe nữa, cháu không lên nhầm xe đâu. Bà cứ trở lại chỗ ngồi đi.”
Bã lão bỗng cười khặc khặc, “Chỉ mới thấy kẻ chạy khỏi xe, liều lĩnh chạy khỏi cái chết.”
Sau khi nói xong, bà lão chậm chậm trở về chỗ ngồi.
Nghe xong lời bà, Trần Dương cứ thấy ngờ ngợ. Vừa rồi khi bà lão đứng cạnh anh, dường như anh ngửi thấy mùi hôi thối, vả lại trong xe ngày càng lạnh. Trần Dương chà hai tay vào nhau thở ra hơi lạnh buốt. Chẳng lẽ điều hòa xảy ra vấn đề?
Trần Dương lại đứng dậy khỏi chỗ, anh định đến hỏi nhân viên toa phía trước thế này là sao. Anh mới đứng lên thì thấy có nhân viên tàu đẩy xe bán hàng lại, trên chiếc xe đẩy là những loại hàng rực rỡ sắc màu. Người này không vừa đi vừa rao to như những nhân viên tàu khác mà im lặng đẩy xe.
Trần Dương thấy anh ta dừng xe đẩy tại một chỗ ngồi rồi đưa cho người bên kia thức ăn sau đó nhận tiền. Trần Dương hứng thú hẳn, anh bước qua định mua ly mì ăn liền, đêm lạnh thế này thì có thêm chút thức ăn nóng bỏ bụng cũng tốt.
Mới bước qua, khi thấy thứ trên xe đẩy của nhân viên tàu hỏa kia Trần Dương đã rúm ró mặt. Trên xe là bánh bao bánh mì nổi mốc hết cả, nấm mốc xanh xanh hoặc đen xì lì, phía trên còn có cả giòi bọ. Trần Dương thấy gã đàn ông mới vừa mua thức ăn nhét ngay miếng thịt đầy giòi vào miệng.
Trần Dương xanh mặt, buồn nôn.
Nhân viên tàu hỏa kia ngừng xe đẩy lại, rồi lại liếc Trần Dương đang đứng chắn giữa đường, dùng chất giọng đau buồn nói với Trần Dương, “Cậu —— cần ——gì?”
Trần Dương chỉ phẩy tay không nói chuyện rồi đứng dịch sang bên, ý bảo nhân viên tàu cứ đi qua.
Nhân viên tàu dùng ánh mắt tối om liếc Trần Dương, sau đó cúi đầu tiếp tục đẩy xe đi về trước, thỉnh thoảng dừng lại làm vài cuộc mua bán. Trần Dương thấy hai người đàn ông ngồi sóng đôi nhau kia mua một ổ bánh mì, một người xé bánh mì đút cho người kia ăn, hai người thân mật vô cùng, hệt như một đôi tình nhân.
Bà lão khi nãy đánh thức Trần Dương mua một lọ nước với thứ gì đó không biết tên lắng đọng lại dưới đáy.
Còn người mẹ bế đứa con cũng mua một túi thức ăn. Cô sột soạt xé cái bao, với ngón tay đã đen sạm của mình vào trong móc ra thứ gì đó, sau cùng mới nhét vào miệng đứa trẻ đang quấn trong chăn. Thằng bé không ngừng khóc bất thần im lặng hẳn.
Trần Dương ngửi được mùi hôi và mùi bùn đất ngập trong không khí. Mùi hôi là bởi do thi thể thối rữa, còn mùi bùn đất là mùi của âm phủ. Những cảnh sắc lướt ngoài cửa sổ in bóng lên cửa kính, Trần Dương tự chửi thầm mình trong bụng, sao có thể không cẩn thận như vậy, sao có thể ngu ngốc đến thế, lên nhầm xe quỷ lâu đến vậy mà vẫn không phát giác.
Chẳng lẽ sửa mệnh lại rồi thì năng lực cảm ứng với mấy thứ tà ma của cõi âm bị giảm đi ư?
Lưng Trần Dương nhễ nhại mồ hôi lạnh. Đang mùa đông, mô hôi làm bết dính cả quần áo, cảm giác lạnh lẽo từ chân xộc thẳng lên đỉnh đầu. Trần Dương im lặng không nói tiếng nào trở về chỗ ngồi, im lặng ngồi đó, ngay cả thở cũng không tự chủ được khẽ khàng hơn. Anh sợ kinh động đến bọn hồn ma xung quanh.
Đúng lúc này, nhân viên đẩy xe kia trở lại.
Nhân viên ấy chậm rãi đi tới, tiếng bánh xe nghiền trên đất phát ra tiếng ầm ầm như tiếng sấm. Đằng sau nhân viên đó là một chàng trai mặc chiếc áo gió dạng cao bồi, tóc chàng trai ấy hơi dài, trên gương mặt bê bết máu. Trần Dương nhìn thấy chàng trai đó hơi quen.
Nhân viên tàu đi tới cạnh Trần Dương thì ngừng lại, rồi dùng giọng khàn khàn trầm thấp như tiếng động đất mà hỏi, “Muốn mua chút gì ăn không?”
Tay nhớp nháp mồ hôi, Trần Dương lắc nhẹ đầu.
Gã nhân viên tàu như không thấy câu trả lời của anh, gã tiếp tục gặng hỏi, “Muốn mua chút gì ăn không?”
Trần Dương biết gã nhân viên này nhất định đã phát hiện ra điều gì, gã ta đang thử anh xem anh có phải đồng loại với gã không. Một khi phát hiện sơ hở gì gã sẽ nhào lên, khiến anh từ không phải đồng loại cũng sẽ thành đồng loại của gã.
Trong khoang tàu không một âm thanh, chỉ vang lên mỗi tiếng gã nhân viên đùa nghịch những bịch thức ăn mốc meo biến chất đầy giòi bọ.
Gương mặt gã nhân viên màu xám xịt không chút biểu cảm, đây là màu của thi thể phải chết rất lâu mới có, hơn nữa trên da thịt gã còn có cả giòi và ruồi nhặng. Đám ruồi bọ ấy rơi xuống vừa đúng vào đống thức ăn hư thối.
Trần Dương ngừng thở, anh chậm rãi duỗi tay về phía một cái bao đóng gói. Tuy bên trong vẫn là một thứ đen xì nhưng trên bao bì là hình thịt bò khô, chắc chừng bên trong chẳng còn miếng thịt nào mà chỉ có giun, song như thế vẫn tốt hơn là đống giòi bọ bên cạnh. Ngay lúc ngón tay anh sắp chạm phải bao thịt bò khô kia, thằng bé bên cạnh đột ngột khóc váng.
Người phụ nữ bế đứa bé bước tới cạnh xe rồi đẩy Trần Dương ra sau, “Tôi muốn mua sữa chua.”
Giọng cô ấy khàn khàn và lạnh buốt như giọng tên nhân viên tàu.
Gã nhân viên tàu đưa hủ sữa chua cho người phụ nữ, cô lấy tiền trong túi đưa cho gã ta.
Trần Dương nhìn rất rõ tờ tiền kia, đó là tiền âm phủ!
Bị xen ngang nên gã nhân viên tạm thời không nhìn đến Trần Dương, đang lúc Trần Dương định rời đi thì gã ta bất chợt ngẩng đầu lên, nhãn cầu lăn lông lốc trong hốc mắt tới mức mém nữa rớt luôn ra ngoài. Ngay lúc gã nhân viên tàu bước tới định giáp mặt Trần Dương, chàng trai đang im lặng đi sau gã ta bỗng bước tới giữ chặt anh, “Người anh em, tôi tìm anh lâu quá, theo tôi nào.”
Gã nhân viên thoáng sửng sốt, sau khi nhìn lướt qua chàng trai mặt đầy máu me thì lại nhìn Trần Dương, cuối cùng mới đẩy xe đi.
Trần Dương bị chàng trai kéo đến một góc, anh cảm giác giọng người này rất quen tai. Anh cẩn thận đánh giá chàng trai với gương mặt màu xám tro bị máu che khuất nên gần như không nhận ra tướng mạo vốn có. Đây hình như là người quen trước kia cùng làm chung thường hay chơi bài với anh, buổi tối trước khi rời đi anh còn vạch ra kế hoạch chơi xỏ lại đám người gian lận bài bạc cùng người này. Anh không dám tin nhìn chàng trai trước mặt, “Cậu, cậu là A Tín?”
A Tín chậm rãi gật đầu, mắt chảy huyết lệ, “Anh Trần, trả thù cho em với, trả thù ——”
A Tín cứ lặp đi lặp lãi những lời này mà không nói gì thêm, đến lúc xe lửa dừng lại ở một trạm A Tín mới giúp Trần Dương xuống xe. Lúc ấy cậu vẫn không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ ‘trả thù’. Xuống xe rồi Trần Dương nhìn theo chiếc xe lửa tối đen như mực, A Tín vẫn đứng cạnh cửa kính xe dõi theo anh, huyết lệ không ngừng chảy ra từ mắt.
Đó là một trạm dừng nho nhỏ, vắng vẻ, và lạnh buốt đến mức khiến người run lẩy bẩy.
|