Đứng nhìn sự cuồng nhiệt của hai thằng con mà Cố Hải không thở nổi, chân hắn muốn bước đi nhưng không hiểu sao toàn thân hắn nặng trịch xuống, mắt hắn lúc căng ra hết cỡ lúc lại chớp chớp không ngừng. Cảnh Du và Ngụy Châu vẫn đắm chìm trong mê loạn mà không hề biết có một đôi mắt đang nhìn mình bằng cả sự ngạc nhiên, ghen tị lẫn ngưỡng mộ.
Bạch Lạc Nhân đến nhà Cảnh Du, thấy xe Cố Hải đang trong sân cậu xuống đẩy cửa phóng xe vào, miệng không ngừng lẩm nhẩm " Sao không chịu đóng cửa thế này."
Vừa bước vào phòng khách Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải đang đứng như tượng nhìn vào phòng ngủ. Không hiểu Cảnh Du đã xảy ra chuyện gì mà Cố Hải nhìn có vẻ chăm chú và có chút hoang mang như thế. Bạch Lạc Nhân bước mấy bước thật dài lại gần Cố Hải, cậu không gọi hắn mà ghé mắt nhìn theo. Mặt cậu bỗng đỏ lên, nuốt nước bọt ừng ực. Nhìn theo khoảng một phút Bạch Lạc Nhân đưa tay kéo vội Cố Hải ra ngoài. Cố Hại mải mê đến độ không hề biết có Bạch Lạc Nhân ở bên. Khi Bạch Lạc Nhân kéo hắn đi hắn mới giật mình. Há miệng ra nhìn Bạch Lạc Nhân Cố Hải định lên tiếng thì Bạch Lạc Nhân đã nhanh tay bịt miệng hắn lại.
Ra đến sân, Bạch lạc Nhân đấm liên tiếp vào ngực Cố Hải, miệng mắng chửi.
- Cậu không thể nhường một chút vô duyên cho người khác với à. Làm cái trò gì thế hả? Sao lại đứng đó mà nhìn?
Cố Hải mặt vẫn ngây ra nhìn vào trong nhà nói lại với Bạch Lạc Nhân.
- Chẳng phải em cũng đứng nhìn sao?
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt lại đá cho Cố Hải một cái sau đó lại đi lại tựa vào cửa xe của mình. Cố Hải nheo mắt lại nhìn Bạch Lạc Nhân, nói như người mất hồn.
- Nhân tử, em nói xem, anh lại nhầm một lần nữa rồi đúng không?
Bạch lạc Nhân ấn Cố Hải xuống cửa xe, cười ùng ục.
- Ý cậu là nhầm cái gì?
Cố Hải vẫn tỏ vẻ suy nghĩ.
- Rốt cuộc là đứa nào đè đứa nào đây.
Bạch Lạc Nhân ném cho Cố Hải một cái nhìn chán ghét.
- Tôi đã nói cái cậu nhìn thấy chưa chắc đã đúng còn gì. Phải suy luận một chút chứ.
Cố Hải nhìn thẳng vào mắt Bạch lạc Nhân ngạc nhiên.
- Sao em biết là không phải?
Bạch Lạc Nhân thả Cố Hải ra mỉm cười.
- Chẳng phải bông cúc nhỏ quý giá của cậu cũng đã bị tôi hành cho lê lết sao, sao không biết.
Nhắc đến chuyện này Cố Hải bỗng nhăn mặt lại, xua tay.
- Quên chuyện đó đi, từ giờ cấm em nhắc lại. Chúng ta về thôi, kệ chúng nó.
Đang định mở cửa xe thì Cố Hải nhìn thấy xe của Thẩm Điềm dừng ngay ở cổng. Nhanh như chớp hắn chạy vội ra đứng chắn ngang cửa, mắt nhìn Thẩm Điềm rất thản nhiên.
- Chị nhà ổn chưa mà ông lại đến đây?
Thẩm Điềm gật đầu sau đó bước vào cổng. Cố Hải giơ tay ngăn lại. Thẩm Điềm không hiểu Cố Hải muốn gì nên hỏi lại ngay.
- Thẩm Quân có nhà không?
Cố Hải thở dài gật đầu.
- Ờ, có. Nhưng mà tâm trạng của nó đang vô cùng tồi tệ, bây giờ nó không muốn gặp ai. Chúng ta nên để cho nó một mình đi.
Nghe Cố Hải nói Thẩm Điềm càng trở nên sốt ruột. Ông đẩy Cố Hải ra để bước vào, giọng nói đầy lo lắng.
- Tâm trạng nó không tốt tôi càng phải vào. Tôi muốn an ủi con trai mình, chắc nó đang sốc lắm.
Bạch Lạc Nhân bước ra đứng chăn ngang cùng Cố Hải, thủng thẳng nói.
- Nó không muốn gặp ai đâu. Ông không thấy chúng tôi cũng phải đứng ngoài sân sao ?
Cố Hải phụ họa thêm.
- Đúng đúng...Ông cứ về lo cho chị nhà đi, Cảnh Du cũng là con trai chúng tôi, chúng tôi sẽ trông chừng nó. Có gì tối ông hãy đến. Chúng ta nên tôn trọng nó lúc này.
Lời qua tiếng lại rất lâu Thẩm Điềm đành bất lực trước vợ chồng Cố Hải. Ông lên xe ra về, khi về không quên căn dặn.
- Nó có chuyện gì báo ngay cho tôi nhé.
Thẩm Điềm đi rồi, Bạch Lạc Nhân thở hắt ra, miệng lẩm nhẩm.
- Hú hồn.
Cố Hải lắc đầu quầy quậy đi theo sau Bạch Lạc Nhân. Cả hai quay vào sân, Bạch Lạc Nhân cố tình châm chọc Cố Hải.
- Cậu nói Cảnh Du tâm trạng đang rất tồi tệ sao, tôi thấy người tâm trạng đang tồi tệ phải là cậu mới đúng.
Cố Hải không nói gì, hắn đề nghị với Bạch Lạc Nhân không về nữa mà ở lại canh nhà cho chúng nó, lỡ có ai đến mà chúng nó không phát hiện ra thì chẳng hay chút nào. Hai vợ chồng Cố Hải đành ngồi ngoài sân chờ hai thằng con.
Một tiếng qua đi, Cảnh Du và Ngụy Châu vẫn chưa ló mặt ra ngoài. Cố Hải thở dài thườn thượt nhìn vào trong. Bạch Lạc Nhân chỉ đứng nhìn Cố Hải mỉm cười. Một tiếng nữa lại qua đi, bóng hai thằng con vẫn không thấy đâu, Cố Hải không đợi được nữa chạy nhanh vào nhà. Bạch Lạc Nhân chạy theo ngăn lại nhưng không kịp. Cậu đành quay ra xe đứng đợi, kệ cho Cố Hải muốn làm gì thì làm.
Cố Hải vào trong vài phút sau đó quay trở ra, mặt hắn còn nhợt nhạt hơn trước. Bạch Lạc Nhân chạy lại hỏi Cố Hải.
- Xong chưa ?
Cố Hải lắc đầu.
- Chưa xong.
Cả Hai lại đứng tựa vào nhau chờ đợi. Đang im lặng Cố Hải bỗng nói thều thào.
- Nhân tử, từ trước đến nay anh vẫn nghĩ mình là nhà vô địch. Không ngờ hôm nay anh bị chúng nó đoạt mất cup rồi.
Bạch Lạc Nhân phì cười trước lời phàn nàn của Cố Hải, cậu cười đến nỗi mặt đỏ lừ lên. Cố Hải vẫn bày ra bộ mặt đúng kiểu của người vừa nhận ra mình thất bại. Để an ủi Cố Hải Bạch Lạc Nhân ghé sát vào tai hắn thì thầm.
- Không sao, với tôi cậu luôn là nhà vô địch.
Mắt Cố Hải sáng lên, mặt giãn ra một chút nhìn Bạch lạc Nhân. Câu nói này của vợ đã khiến tâm hồn đang bị tổn thương của hắn được xoa dịu phần nào.
Cả hai cứ đứng vậy canh cửa cho hai thằng con, họ cũng chẳng còn biết thời gian là bao lâu nữa. Đến lúc cả hai đã mỏi rời chân Cố Hải quyết định vào trong phá đám. Hắn không thể để hai thằng con hắn hủy hoại sức khỏe của mình như thế được. Bạch Lạc Nhân chạy theo ngăn Cố Hải lại.
Vừa vào đến phòng khách thì Cảnh Du và Ngụy Châu cũng từ phòng ngủ đi ra. Trên người cả hai mặc đúng một chiếc quần sịp, đi ra ngoài rồi mà vẫn còn bấu víu lấy nhau.
Thấy ba trong phòng khách Ngụy Châu thả Cảnh Du ra hỏi vội vàng.
- Ba, ba đến lâu chưa ?
Bạch Lạc Nhân nhanh trí trả lời.
- Ba vừa đến thôi, hai đứa đi tắm hả ?
Cảnh Du và Ngụy Châu gật đầu. Nhìn thấy hai đứa con mặt Cố Hải bỗng xị xuống, hắn bước lên vỗ vai Cảnh Du, nói đầy ẩn ý.
- Cảnh Du, hôm nay ba sẽ ăn cơm ở đây. Hai đứa tắm nhanh rồi lo mà đền bù cho sự tổn hại về tinh thần mà ba vừa phải chịu đựng đi.
Cảnh Du nghĩ ba đang nói về chuyện trong buổi lễ đính hôn nên rối rít xin lỗi.
- Ba, con đã làm ba phải nghĩ rồi. Con xin lỗi.
Ngụy Châu không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu chạy lại chỗ Bạch lạc Nhân hỏi nhỏ.
- Ba, ba Cố bị sao vậy ?
Bạch lạc Nhân mỉm cười.
- Ba con đang bị tổn thương vì có người vừa đoạt mất cup.
Cảnh Du và Ngụy Châu không hiểu chuyện gì, Bạch Lạc Nhân đẩy hai đứa con vào nhà tắm, nói trấn an.
- Tắm nhanh lên, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đây nhé. Hai đứa sẽ là người nấu nhé.
Cảnh Du và Ngụy Châu đi vào nhà tắm, Ngụy Châu ghé vào tai Cảnh Du hỏi thầm.
- Anh, ba có thấy gì không ?
Cảnh Du liếc nhìn lại Cố Hải và Bạch Lạc Nhân sau đó trả lời.
- Ba nói mới đến còn gì.
Tắm táp xong Cảnh Du và Ngụy Châu xuống bếp. Vì mới trải qua những phút giây hạnh phúc nên thân thể cả hai tỏa ra khí chất rạng ngời. Vừa nấu ăn vừa nói chuyện, thi thoảng lại ghé sát vào nhau cười rúc rích. Bạch lạc Nhân khều tay Cố Hải.
- Này, Đại Hải, cậu nói xem lúc nào chúng mới nấu xong cho chúng ta ăn.
Cố Hải tựa hẳn vào người vợ mệt mỏi đáp.
- Anh không biết.
Bạch Lạc Nhân gợi ý.
- Hay là cậu vào nấu đi, tôi đói quá rồi.
Do dự vài giây sau đó Cố Hải đành đứng lên đi vào bếp. Bạch Lạc Nhân đi theo. Vậy là bữa ăn này được nấu bởi bốn người.
Vì vẫn cảm thấy mình bị thua thiệt bởi hai thằng con nên trong bữa ăn Cố Hải quyết định lấy lại chút thể diện bằng một bài giáo huấn.
- Này, hai đứa nghe ba nói đây.
Cả ba người ngồi bên cạnh đều dừng đũa nhìn lên. Cả ba không biết Cố Hải muốn nói gì. Rào trước đón sau một lúc Cố Hải mới đi vào vấn đề chính.
- Các con biết sức khỏe là điều quan trong nhất đúng không ? Làm gì cũng phải biết điều độ thì mới được bền lâu. Nhớ chưa ?
Cảnh Du và Ngụy Châu gật gật.
- Đúng ạ.
Cố Hải đang định nói tiếp thì Bạch Lạc Nhân lên tiếng chắn ngang.
- Cậu muốn nói gì nói nhanh đi, đang ăn mà cứ ấp a ấp úng vậy mất ngon quá.
Cố Hải không biết nói sao cho đúng với ý mình. Nghĩ thêm một lúc nữa hắn nói mạnh bạo hơn.
- Người nhà cả nên ba chỉ muốn khuyên hai đứa, làm gì cũng phải biết giữ sức để dành cho lần sau. Nếu...
Bạch Lạc Nhân không để Cố Hải nói hết câu, cậu gắp mấy cọng rau nhét ngay vào miệng hắn sau đó quay sang nói với Cảnh Du và Ngụy Châu.
- Đừng nghe những gì ba con nói, tất cả chỉ là lí thuyết thôi.
Cảnh Du và Ngụy Châu nhìn hai ba, cả hai vẫn không hiểu ba Cố muốn nói chuyện gì. Cố Hải vẫn vừa nhai mấy cọng rau vừa lải nhải. Bạch Lạc Nhân bực quá đưa miếng thịt vào miệng mình sau đó đi lại áp miệng mình đưa thẳng miếng thịt vào miệng Cố Hải, xong xuôi cậu trừng mắt lên đe dọa.
- Bây giờ cậu thôi lải nhải được chưa ?
Cố Hải vừa nhai vừa gật gật.
- Được rồi, được rồi... !
Lúc này Cảnh Du và Ngụy Châu dường như đã hiểu ra được chuyện Cố Hải muốn nói. Cả hai đỏ mặt lên nhìn nhau. Cố Hải hé ngược đôi mắt lên thăm dò, Bạch Lạc Nhân vẫn nhìn vào bát cơm nhưng miệng đã cười ra đến tận mang tai. Ngụy Châu giơ tay lên chỉ chỉ.
- Ba, ba đã đến từ lâu đúng không, ba đã...
Cố Hải đặt đũa xuống, nghiêm mặt nhắc nhở.
- Lần sau nhớ khóa cửa cẩn thận nghe chưa, hai đứa muốn người khác bị tổn thương mới vừa lòng à.
Bạch Lạc Nhân cười phá lên. Cảnh Du và Ngụy Châu mặt đỏ lừ. Một phút sau tiếng cười của bốn người đàn ông khiến căn nhà rộn lên. Cố Hải vẫn vừa cười vừa oán trách hai thằng con. Chúng đã làm cho sự tự tin của hắn giảm đi mất một nửa.
( Thấy các thím có vẻ sốt ruột nên tui up luôn. Chúc đọc truyện vui vẻ.)