Ngụy Châu đi ra phòng khách đứng nhìn vào phòng ngủ. Trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất khó chịu, cậu tự giận mình đã làm Cảnh Du đau, tự giận mình đã làm Cảnh Du phải chịu đựng. Đến bây giờ Ngụy Châu vẫn không hiểu sao mình lại hành động thế nữa. Nếu biết được hậu quả thế này chắc chắn cậu sẽ kìm mình lại, sẽ không bao giờ để Cảnh Du phải khổ sở như thế này.
Gần đến giờ hẹn Ngụy Châu không muốn để Cảnh Du ở nhà một mình, cậu đành gọi cho Cố Hải. Vừa bấm số gọi thì chuông cửa reo. Cố Hải đang đứng ngay ở cổng. Vì lo lắng cho hai thằng con nên hắn đến công ty một lát là về ngay. Cố Hải đang định mở cửa ra thì Bạch Lạc Nhân cũng xuất hiện. Vậy là một nhà bốn người lại tụ tập đầy đủ.
Thấy khuôn mặt Ngụy Châu vẫn khá căng thẳng nên Bạch Lạc Nhân vỗ vai động viên.
- Không sao đâu, chuyện bình thường thôi mà.
Ngụy Châu chưa hề có kinh nghiệm gì trong chuyện này nên vẫn đang rất lo lắng, cậu hỏi ngây ngô.
- Ba, anh sẽ vì chuyện này mà ghét con đúng không?
Bạch Lạc Nhân bật cười, hai đứa này làm vợ chồng hắn mệt quá, vì chuyện này mà ghét được nhau thì hắn và Cố Hải đã không ở bên nhau như thế này rồi. Nghe Ngụy Châu hỏi Cố Hải đi phía trước cười ha hả.
- Con hỏi đúng người rồi đấy.
Bạch Lạc Nhân bực dọc chạy lại túm cổ hắn ấn xuống.
- Cậu có thôi đi không, đồ vô duyên.
Ngụy Châu không hiểu hai ba của cậu đang muốn nói gì nữa, tâm trạng cậu đang rối bời, có muốn cười theo hai người cũng không thể nhếch mép lên được.
Thấy Ngụy Châu đang có việc và Bạch Lạc Nhân cũng không cần phải ở đây nên Cố Hải kêu hai ba con đi làm, một mình hắn ở lại với Cảnh Du. Bạch Lạc Nhân đang có việc nên cũng chỉ vào nhìn Cảnh Du cái rồi đi ngay, Ngụy Châu cũng đi ngay sau đó. Khi trong nhà còn lại mình Cố Hải và Cảnh Du Cố hắn mới đi vào phòng ngủ.
Cảnh Du đang nằm nghe tiếng nói chuyện lao xao bên ngoài liền lấy gối chùm lên đầu. Cậu không muốn gặp ai lúc này cả. Ba lại đến, kiểu gì ba cũng hỏi linh tinh, xấu hổ chết mất.
Cố Hải nghĩ Cảnh Du đang ngủ nên đi lại lấy lọ thuốc nhẹ nhàng nâng chăn lên. Khi cậu vừa đụng vào, Cảnh Du bỗng giảy nảy.
- Ba, để con tự làm.
Cố Hải giật mình nhìn Cảnh Du.
- Ba tưởng con đang ngủ. Khó chịu lắm đúng không?
Cảnh Du thanh minh ngay, cậu không muốn ba hiểu lầm hơn nữa.
- Ba, không giống như ba nghĩ đâu.
Cố Hải cười ùng ục.
- Con biết ba nghĩ gì à?
Cảnh Du lấy cái gối chùm lên đầu mình ra, kẹp hai tay lại để che đi sự xấu hổ.
- Con biết ba đang nghĩ gì mà, không như ba nghĩ đâu.
Cố Hải trấn an.
- Được rồi, được rồi. Ba không nghĩ gì đâu, nằm im đi ba bôi thuốc cho.
Cảnh Du không hề muốn ba hầu hạ mình như thế này nhưng cậu cũng không thể tự bôi cho mình được nên đành cắn rặng lại kệ cho ba muốn làm gì thì làm, trước sau gì thì cũng đã bị mất mặt, khi nào có cơ hội sẽ lấy lại sau.
Cố Hải vừa bôi thuốc vừa xuýt xoa, vừa xuýt xoa vừa châm chọc. Đến lúc Cảnh Du không chịu được nữa cậu gạt tay ba mình ra, mặt nhăn nhó.
- Ba đừng nói nữa, giữ cho con một chút thể diện đi.
Cố Hải lại xua xua tay.
- Ờ, ba không nói nữa, giữ thể diện cho con .
Nói thì nói vậy nhưng trong lòng hắn đang nghĩ « Con trai của ta, con là anh nó, con mạnh mẽ hơn nó mà sao con để em làm công chứ, ba thấy mất mặt thay con rồi. »
Đến gần trưa khi Cảnh Du đang còn ngủ thì Thẩm Điềm gọi cậu. Vì không muốn đánh thức Cảnh Du dậy nên Cố Hải cầm điện thoại của Cảnh Du chạy nhanh ra ngoài phòng khách nghe máy.
Vừa mở máy ra THẩm Điềm đã quát um lên.
- Thẩm Quân, con đang ở đâu vậy hả, mẹ con thì bệnh, công việc ngập đầu, con đi đâu thế ?
Đang sẵn bực mình với Thẩm Điềm Cố Hải trả lời thản nhiên.
- Nó đang đi du lịch với tôi, có gì thì ông tự giải quyết đi, điện thoại của nó tôi cầm nên đừng gọi cho nó nữa, phiền chết đi được.
Một ngày qua đi, Ngụy Châu đi làm về là chạy ngay đến nhà Cảnh Du. Cảnh Du vẫn chưa được ăn gì mà chỉ nằm truyền nước. Cậu luôn giả vờ ngủ. Cậu muốn mọi người nghĩ mình ngủ để quên đi nỗi xấu hổ này. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đi làm về cũng về đây. Cả ba vây quanh Cảnh Du nói chuyện. Bạch Lạc Nhân hỏi Ngụy Châu, Cố Hải hỏi Ngụy Châu, họ hỏi cái gì Ngụy Châu cũng nhận hết. Nằm giả vờ ngủ mà Cảnh Du tức điên lên, khi không thể chịu đựng hơn được nữa Cảnh Du cắn răng nâng nửa người trên của mình lên nói lớn.
- Cố Ngụy Châu, em đi lại đây cho anh. Lại đây nhanh lên.
Cố Hải thấy Cảnh Du tức giận liền chạy lại an ủi.
- Ba biết con giận rồi, người nhà cả, không cần phải xấu hổ đâu, nằm xuống đi.
Cảnh Du lại bất lực nằm xuống, cậu vẫn lải nhải một câu quen thuộc.
- Ba, không phải như ba nghĩ đâu mà.
Sang ngày thứ hai Cố Hải có nấu cho Cảnh Du một chút cháo. Cảnh Du vì không muốn Ngụy Châu lo lắng quá nên cố tỏ ra lạnh lùng với em. Ngụy Châu thì tưởng anh giận mình thật nên rất giữ khoảng cách. Cảnh Du sai gì thì cậu làm đó không lại đứng cách cả mét nhìn anh.
Cố Hải bê vào cho Cảnh Du bát nước cháo, miệng không ngừng châm chọc.
- Ăn đi con trai, con phải chịu khổ rồi, làm anh nhường nhịn em chút có gì đâu mà phải xấu hổ.
Cảnh Du lại giãy lên.
- Con nói không như ba nghĩ rồi mà.
Cố Hải kệ sự bực dọc của Cảnh Du, trêu chọc thằng con này đang là thú vui của hắn. Hắn cũng chẳng cần biết thực hư thế nào nhưng rõ ràng khi rời nhà hắn cả hai đứa đang rất khó chịu, chỉ sau vài tiếng Cảnh Du lại trở nên thể thảm thế này khiến hắn không thể nghĩ khác được. Theo suy luận của hắn Cảnh Du bực chuyện Hạ Phi nói nên trút lên đầu Ngụy Châu, Ngụy Châu điên lên hành hạ lại nó, chuyện này có thể nghĩ khác được sao.
Cảnh Du nặng mặt xuống nhìn ba, thấy mình ở đây Cảnh Du sẽ vì xấu hổ mà không chịu ăn nên Cố Hải quay lại phía Ngụy Châu căn dặn.
- Hậu quả con gây nên thì con tự khắc phục đi, anh con luôn nói không như ba nghĩ nhưng mà ba có nghĩ gì đâu, ba chỉ nhìn thấy và nghe thấy thôi mà.
Đưa bát cháo cho Ngụy Châu Cố Hải thản nhiên đi ra ngoài, khi đi còn không quên ném cho Cảnh Du cái nhìn đầy thông cảm. Lúc này Cảnh Du chỉ muốn độn thổ thôi, ba vẫn đang nghĩ cậu bị Ngụy Châu đè ra đến thế thảm. Mất mặt quá.
Ngụy Châu bê bát cháo đứng nhìn Cảnh Du. Cảnh Du đang xấu hổ nên giọng nói có chút khó chịu.
- Em để đó tự anh ăn, ra ngoài giải thích cho ba đi, không được để ba hiểu lầm anh như thế.
Ngụy Châu hỏi lại một câu khiến Cảnh Du muốn phát điên.
- Giải thích chuyện gì?
Cảnh Du lấy cái gối úp lên mặt than trời " Cố Ngụy Châu, em làm anh tức chết mất thôi, em đang sỉ nhục anh mà làm như vô tội vậy hả"
Hôm nay Ngụy Châu đi làm, xong việc cậu không về nhà Cảnh Du luôn mà ghé qua bệnh viện thăm mẹ anh ấy. Đứng ở cửa nhìn vào Ngụy Châu thấy Thẩm Điềm đang ở đó, cả hai người tranh luận chuyện gì mà trông mặt cả hai khá căng thẳng. Một lúc sau Thẩm Điềm mở cửa đi ra, miệng ông vẫn nói đầy tức giận.
- Em không làm phẫu thuật thì thôi, anh không nói nữa. Đợi Thẩm Quân kết hôn sao, nó có định lấy vợ đâu mà hôn với chả thú, nực cười.
Ngụy Châu đứng nép vào góc tường, cậu không biết vì sao mẹ Cảnh Du lại cần phải phẫu thuật. Khi Thẩm Điềm đi khuất cậu mới nhẹ nhàng mở cửa vào trong. Mẹ Cảnh Du nhìn thấy Ngụy Châu, bà nói vội vàng như người đang đi trên sa mạc gặp được dòng nước vậy.
- Ngụy Châu, cháu gọi Thẩm Quân về cho bác được không, bác đang rất muốn gặp nó. Nó đang đi du lịch ở đâu à?
Ngụy Châu gật đầu.
- Để cháu gọi, nhưng bác bị sao mà cần phải phẫu thuật ạ?
Ngụy Châu đã biết nên mẹ Cảnh Du cũng không muốn giấu nữa. Gần đây họ phát hiện ra bà có một khối u trong não, muốn bà làm phẫu thuật, nhưng vì tỉ lệ thành công của nó không cao nên bà không muốn. Bà chỉ muốn sống thêm một thời gian nữa cũng được, chỉ cần nhìn thấy Cảnh Du đính hôn thôi là bà đi đã thanh thản lắm rồi. Làm phẫu thuật mà tỉ lệ thành công không cao thì thà để vậy cho xong. Chuyện này chỉ có bà và Thẩm Điềm biết, bà không muốn nói với Cảnh Du vì sợ con mình lo lắng. Bà nói bà đau yếu quanh năm bây giờ có chết cũng là một sự giải thoát, điều bà ước ao chỉ là được nhìn thấy con hạnh phúc thôi.
Ngụy Châu từ bệnh viện trở về, khuôn mặt cậu trở nên u ám hơn trước rất nhiều.Cảnh Du đã có thể ngồi dậy, đi lại được nhưng vẫn khá khó khăn. Có Ngụy Châu luôn bên cạnh thế này cậu cũng không muốn khỏe lại nữa. Cảnh Du biết bây giờ cậu mà đi lại được bình thường thì Ngụy Châu lại lập tức xa cậu ngay, vậy nằm lì như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Ăn uống xong Ngụy Châu hỏi Cảnh Du.
- Anh, anh có biết mẹ mình bị bệnh gì không?
Cảnh Du nhìn Ngụy Châu ngạc nhiên.
- Biết, nhưng sao em lại hỏi thế? Mẹ anh một năm nằm viện nửa năm. Bệnh của bà như vậy đã lâu lắm rồi. Ba ngày nay không vào thăm mẹ được anh cũng thấy áy náy. Nhưng đành chịu thôi, không ai điện báo gì chắc bà vẫn đang bình thường.
Ngụy Châu ngồi nói chuyện với Cảnh Du nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn là một mét. Cảnh Du nói làm sao cậu cũng không lại gần, có lẽ cảm giác khiến Cảnh Du đau đớn đã ám ảnh cậu, bây giờ cậu sờ vào người Cảnh Du vẫn sợ làm anh đau.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Ngụy Châu Cảnh Du hỏi thẳng.
- Ngụy Châu, sao em giữ khoảng cách với anh ?
Ngụy Châu không trả lời, cậu ngẩng lên nhìn Cảnh Du sau đó lại cúi ngay xuống. Cảnh Du dịch người dậy định đi lại chỗ Ngụy Châu, Ngụy Châu bỗng đứng bật lên nói vội vàng.
- Anh cần lấy gì để em lấy cho.
Cảnh Du bực quá quát lên.
- Anh chẳng cần gì cả, anh chỉ cần em thôi. Dịch lại gần đây với anh.
Ngụy Châu ngẩn ra một lúc nhưng rồi cũng ngoan ngoãn ngồi lùi lại. Dù vậy khoảng cách cậu ngồi so với giường của Cảnh Du vẫn không đủ để Cảnh Du có thể chạm vào người. Cảnh Du bất lực ngồi nhìn Ngụy Châu, cậu thở dài nằm xuống.
- Thôi, em làm việc đi, anh ngủ đây.
Ngụy Châu liếc nhìn Cảnh Du, trong lòng cậu lúc này cảm xúc vẫn đang rất hỗn độn. Nửa muốn lại ôm anh ấy nửa không, muốn nói với anh ấy thật nhiều nhưng lại không thể. Cậu đã quyết định gặp mặt gia đình Hạ Phi vì cậu đã có kết hoạch thoát thân cho mình. Nhưng cái mà cậu không thể vượt qua là mẹ Cảnh Du, không hiểu sao cứ nghĩ đến bà ấy là cậu muốn chạy trốn, cảm giác có lỗi với bà luôn vây quanh lấy cậu. Ngụy Châu tự nghĩ nếu Cảnh Du không yêu mình chắc chắn anh ấy đã làm tròn chữ hiếu với mẹ mình rồi.
Cảnh Du đang nằm liền hé một góc chăn ra nhìn Ngụy Châu, thấy vẻ mặt Ngụy Châu vẫn đang suy nghĩ gì đó cậu lại ngồi lên nói.
- Ngụy Châu, em không cần phải thấy có lỗi với anh. Em muốn gì thì cứ làm đi, anh nói anh tôn trong quyết định của em rồi mà. Anh biết em làm vậy là có lí do. Bây giờ em có thể bỏ bộ mặt khó chịu đó xuống được không, anh thấy anh đau lòng lắm. Em muốn lấy Hạ Phi chứ gì ? anh đồng ý. Em muốn rời xa anh chứ gì ? anh đồng ý. Vậy em có thể để anh nhìn thấy vẻ mặt than thản của em một chút có được không, một chút thôi cũng được.
Ngụy Châu không để ý đến lời Cảnh Du nói, cậu vẫn đang suy nghĩ về mẹ Cảnh Du. Khi Cảnh Du nói một thôi một hồi mà vẫn không thấy Ngụy Châu phản ứng lại cậu bực quá nằm xuống quay lưng lại với em.
Ngụy Châu lúc này mới nói nhỏ.
- Anh, ngày mai anh đến bệnh viện thăm mẹ anh đi.
Cảnh Du ôm đầu than thở.
- Cố Ngụy Châu, rốt cuộc mẹ anh đã nói gì với em hả, em có thể quên bà đi một chút mà cười với anh được không. Ngày mai anh sẽ đến bệnh viện, bây giờ thì em yên tâm mà ngủ được rồi chứ.
Ngụy Châu không nói gì. Cảnh Du lại nằm xuống quay vào trong, thật sự cậu cũng lo lắng cho mẹ cậu, bà ấy đau yếu quanh năm không biết sẽ như thế nào. Nhưng điều bà muốn cậu không thể thực hiện được, cậu không thể bỏ Ngụy Châu, em ấy có làm gì cậu cũng sẽ phá bằng được để kéo em ấy về phía mình. Cậu yêu Ngụy Châu và tình yêu đó không cho phép cậu làm khác đi được.
Ngụy Châu đang ngồi bỗng bật dậy chui vào chăn ôm chặt lấy phía sau lưng Cảnh Du. Cảnh Du rơi đi vài nhịp thở với hành động quá bất ngờ này, lòng cậu than trời trách đất « Thằng quỷ, em có thể để cho trái tim anh được thở bình thường một chút được không, em hành hạ nó nhiều quá là nó sẽ chết đấy. »
Định quay lại ôm Ngụy Châu vào lòng nhưng Cảnh Du mới khẽ cựa mình Ngụy Châu đã nói ngay.
- Anh nằm im đi, ngủ thôi.
Cảnh Du đành nằm im cảm nhận hơi thở ấm áp của Ngụy Châu phả vào lưng mình. Cậu đưa tay kéo tay Ngụy Châu vòng qua ngực, Ngụy Châu vẫn ôm chặt phía sau Cảnh Du. Cả hai nằm bất động, sóng lòng họ lại trào dâng. Ngụy Châu áp mặt vào lưng Cảnh Du hỏi nhỏ.
- Anh còn đau lắm không?
Cảnh Du đưa tay Ngụy Châu lên miệng mình đáp khẽ.
- Không.
Ngụy Châu không nói gì nữa, cậu áp toàn bộ thân thể của mình dính lấy lưng Cảnh Du. Cảnh Du nằm im cảm nhận hơi ấm từ thân thể em mình đang bao trọn lấy phía sau của cậu. Chỉ trong chốc lát cơ thể của cả hai nóng bừng. Nhưng lúc này Cảnh Du và Ngụy Châu đều phải kìm mình lại, phải nén nó xuống, nằm im lặng mà cảm nhận hơi thở gấp gáp của nhau. Nằm ôm chặt nhau một lúc lâu cả hai dần dần chìm vào giấc ngủ.
( Chương phúc lợi 170k.)