Đứng thở một lúc Cảnh Du lái xe chạy khắp Bắc Kinh, cậu muốn tìm nhà Hạ Phi, cậu muốn đến để lôi Ngụy Châu về. Nhưng nhà Hạ Phi cụ thể ở đâu thì cậu không rõ. Cảnh Du gọi điện hỏi mọi người, người biết thì không gọi được, người gọi được lại không biết gì.
Cảnh Du lại xe như một người điên, cậu không biết bây giờ mình đang nghĩ gì nữa. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất là gặp được Ngụy Châu, phải gặp được Ngụy Châu.
Đi lòng vòng cả đêm, lượn hết Bắc Kinh rộng lớn cuối cùng Cảnh Du cũng chịu trở về nhà. Về đến nhà cậu nằm vật ra giường như người mất hồn, cậu không thể để Ngụy Châu rời xa mình như thế, cậu không thể sống mà không có Ngụy Châu, em ấy quyết định như thế nào cậu không quan tâm, thứ duy nhất cậu muốn bây giờ là nhìn thấy Ngụy Châu đứng trước mặt mình.
Ngụy Châu khi đưa Hạ phi về nhà, cậu không ở lại đó và cũng không trở về Cô nhi viện. Cậu thuê một phòng để ở, cậu muốn gặp Thuẩn Điềm, cậu chưa hứa hẹn gì với Hạ phi, cậu cũng chưa quyết định hẳn là sẽ buông bỏ. Lúc này cậu đang đứng ở giữa ngã ba đường, cậu không muốn xa Cảnh Du nhưng nghĩ đến nhiều người đã đau vì mối quan hệ này thì cậu lại không nỡ.
THẩm Điềm và Ngụy Châu gặp nhau trong bí mật. Ngồi trước mặt Thẩm Điềm Ngụy Châu rất bình tĩnh, cậu hỏi thẳng ông ta.
- Thẩm Điềm, từ trước đến nay tôi không nói gì với ông không có nghĩa là tôi không để bụng chuyện ông đã gây ra cho mẹ tôi. Nhưng vì Cảnh Du nên tôi đành im lặng. Hôm qua ông đã nói rõ ý định của ông, ông đã nói ông ngăn cản đến cùng thì hôm nay tôi cũng nói thẳng. Tôi yêu Cảnh Du và ông có làm gì đi chăng nữa nếu tôi muốn tôi vẫn yêu. Tôi nói tôi không có gì với Cảnh Du là vì tôi muốn mẹ tôi không vì chuyện này mà sống quá khổ sở. Mẹ tôi cản tôi là vì mẹ tôi hận ông nhưng nếu ông chịu nhận lỗi thì mẹ tôi cũng có thể vì tôi mà tha thứ. Nhưng ông quá ích kỉ, ông đã bao giờ nghĩ ông làm như thế Cảnh Du sẽ đau lòng thế nào không.
Mặt Thẩm Điềm đỏ lên, hôm nay gặp Ngụy Châu ông cũng muốn nói thẳng.
- Ta biết ta có tội, ta biết cháu cũng hận ta. Nhưng nếu cháu và Thẩm Quân không yêu nhau ta sẵn sàng đến quỳ gối trước mặt mẹ cháu để cầu xin tha thứ. Nhưng chính hai đứa đã làm cho ý định cầu xin tha thứ của ta tiêu tan. Ta không chấp nhận mối quan hệ này, có chết ta cũng không chấp nhận. Gia đình ta như thế nào cháu đã biết, vai trò của Thẩm Quân như thế nào đối với tập đoàn Thẩm Hoàng gia cháu cũng đã biết. Ta không muốn người đời nhìn vào con ta với thái độ dè bỉu, ta không muốn người nahf ta phải xấu hổ vì con mình. Cháu nhìn thấy rồi đó, mẹ Thẩm Quân vì nó mà hóa điên hóa dại, khi gặp được nó thì ốm đau triền miên. Mong muốn cuối đời của bà là được thấy con trai mình kết hôn, sinh con đẻ cái. Bây giờ nếu biết con mình yêu một thằng con trai cháu có nghĩ được chuyện gì sẽ xảy ra không, chỉ cần một cơn đau tim bà ấy sẽ chết. Ta nghĩ cháu là đứa hiểu biết, chắc chắn cháu không vì yêu Thẩm Quân mà khiến nó mang tội đẩy mẹ mình đi vào cái chết nhanh hơn chứ.
Ngụy Châu nhếch mép lên cười, cậu nói thẳng vào mặt Thẩm Điềm.
- Tôi đã nhìn thấy mẹ Cảnh Du, tôi rất thương bà ấy. Nhưng ông nên nhớ ông đang lấy chính bệnh tật của vợ mình để lấp liếm đi sự ích kỉ trong đầu ông. Tôi và Cảnh Du yêu nhau thì sao, tình yêu còn phải phân biệt giới tính nữa à? Sao ông không tự hỏi mình đi, ông yêu dị tính đó vậy ông có hạnh phúc không, ông có được sự tôn trọng của người khác không? Hôm nay tôi gặp ông để nói cho ông biết tôi sẽ rời bỏ Cảnh Du, không phải vì tôi không yêu anh ấy nữa, tôi vẫn sẽ yêu và yêu đến cuối đời. Tôi rời bỏ anh ấy là vì mẹ anh anh ấy, vì mẹ tôi và vì chính cả Cảnh Du. Nhưng tôi tuyên bố với ông tôi vẫn sẽ theo dõi anh ấy, nếu có cơ hội tôi vẫn sẽ ở bên anh ấy. Tôi chỉ là tạm thời xa anh ấy để anh ấy làm tròn chữ hiếu với mẹ mình thôi. Tôi không muốn nhìn thấy mẹ anh ấy ra đi mà chưa được nhìn thấy con trai mình có vợ con đuề huề. Còn ông, đừng bao giờ nghĩ ông cản được chúng tôi, ông sẽ chẳng làm được gì nếu chúng tôi vẫn muốn ở bên nhau. Ông nhớ cho điều đó.
Sau khi trở về khách sạn Ngụy Châu lấy xe đến nhà Cảnh Du, cậu biết anh ấy đã về, cậu biết anh ấy đang đi tìm cậu. Nhưng ý cậu đã quyết, cậu không muốn vì mình mà Cảnh Du mang tội bất hiếu với mẹ anh. Cảnh Du sẽ không bao giờ chịu từ bỏ vậy thì cậu sẽ giúp anh ấy từ bỏ. Hai đêm liên tiếp Ngụy Châu luôn đậu xe trước cổng nhà Cảnh Du, cậu nhìn thấy Cảnh Du đi về rồi lại đi ra, tim cậu đau nhói. Nhưng ý cậu đã quyết cậu không thể không làm.
Một ngày nữa lại qua đi, Hạ Phi trở về Bắc Kinh, cô đến Cô nhi viện tìm Ngụy Châu nhưng mẹ Ngụy Châu nói cậu ấy chưa về, ai cũng nghĩ Ngụy Châu đang ở cùng cô. Hạ Phi gọi điện cho Ngụy Châu, Ngụy Châu không nghe máy. Cô ở Cô nhi viện đợi Ngụy Châu về, cả Hạ Phi và mẹ Ngụy Châu đều lo lắng không biết Ngụy Châu đã đi đâu.
Hết bốn ngày phép cũng là bốn ngày Ngụy Châu suy nghĩ rất nhiều. Cậu quyết định sẽ gặp Cảnh Du để nói rõ mọi chuyện, cậu sẵn sàng chịu sự mắng chửi của anh ấy, cậu sẽ thấy nhẹ lòng hơn khi Cảnh Du khinh bỉ mình. Ngụy Châu cũng không biết mình hành động như vậy là đúng hay sai nhưng chỉ nghĩ đến ánh mắt chứa đựng khát khao và khuôn mặt rạng rỡ của mẹ Cảnh Du khi nói về vợ con anh ấy Ngụy Châu lại có động lực để từ bỏ.
Sau một ngày nằm suy nghĩ Cảnh Du quyết định sẽ xem như chưa biết chuyện gì, cậu phải gặp được Ngụy Châu đã, cậu muốn nấu cho em ấy một bữa cơm, cậu muốn được ngồi ăn cơm cùng em ấy, mọi chuyện khác cậu không quan tâm, Ngụy Châu quyết định như thế nào cậu không quan tâm. Cậu không thể buông bỏ cậu càng không cho phép Ngụy Châu buông bỏ.
Ngụy Châu gọi điện cho Cảnh Du. Cảnh Du lấy hết bình tĩnh còn sót lại trong người để nghe máy. Giọng Ngụy Châu rất bình thản, bình thản đên đau lòng.
- Anh, em muốn gặp anh, chúng ta cần nói chuyện.
Tim Cảnh Du đau nhói, cổ họng cậu nghẹn đắng. Hít một hơi thật sâu Cảnh Du trả lời Ngụy Châu.
- Được, đến nhà anh đi, anh đợi.
Chập tối Ngụy Châu lái xe đến nhà Cảnh Du. Cậu phải đứng ở cổng một lúc lâu mới dám bấm chuông cửa. Cảnh Du đang nấu ăn, cậu lại nấu những món đã học được từ ba Cố. Cẩn thận, tỉ mỉ, Cảnh Du đem cả tình yêu của mình vào những món ăn. Đã mấy ngày nay cậu không ăn gì, hôm nay cậu muốn ăn với Ngụy Châu một bữa cơm thật ngon, muốn ôm em ấy một cái thật chặt. Cậu nhớ Ngụy Châu, rất nhớ.
Cảnh Du ra mở cửa cho Ngụy Châu, nét mặt cậu vẫn rất bình thường. Thấy Ngụy Châu nhìn mình chằm chằm Cảnh Du đưa tay nhéo má cậu ấy.
- Sao, lại nhớ anh quá chứ gì, vậy hôm nay ăn xong ở lại với anh, anh cho em nhìn anh từ giờ đến sáng.
Thấy thái độ bình thản quá mức của Cảnh Du, tim Ngụy Châu đau nhói. Cậu biết anh ấy đang chịu đựng, cậu biết anh ấy đang giả vờ. Nhìn trong mắt Cảnh Du Ngụy Châu có thể thấy được nỗi đau đang giằng xé tâm can anh ấy.
Bàn ăn được dọn ra, toàn những món Ngụy Châu thích. Hôm nay Cảnh Du nấu nhìn ngon hơn, trình bày cũng đẹp mắt hơn. Cậu cố tỏ ra vui vẻ với Ngụy Châu, cố làm như mình chưa biết chuyện gì.
Mặc cho Cảnh Du gắp thức ăn vào bát mình, khuôn mặt anh ấy nhìn như rất vui vẻ nhưng Ngụy Châu nhìn thấy sâu trong mắt Cảnh Du có một dòng nước đang chảy. Ngụy Châu không cầm đũa, cậu vẫn ngồi vậy nhìn Cảnh Du. Đến lúc Cảnh Du im lặng cúi mặt xuống Ngụy Châu mới lên tiếng.
- Anh, em muốn nói chuyện với anh.
Cảnh Du ngẩng lên nhìn ngụy Châu, gạt phắt đi.
- Có chuyện gì để sau hãy nói, ăn thôi.
Ngụy Châu vẫn không cầm đũa lên, cậu vẫn nhìn Cảnh Du bằng ánh mắt cương nghị.
- Anh, hãy nghe em nói.
Đến lúc này Cảnh Du không thể giả vờ hơn được nữa, cậu cúi xuống cắm đôi đũa vào bát nói nhẹ nhàng.
- Đừng nói gì cả, anh không muốn nghe.
Ngụy Châu vẫn không bỏ cuộc, khuôn mặt cậu vẫn rất bình tĩnh.
- Anh, anh đừng như thế nữa, hãy nghe em nói.
Cảnh Du đứng lên ném mạnh đôi đũa xuống bàn, cậu ghé sát vào mặt Ngụy Châu giọng chua xót.
- Anh không muốn nghe, em hiểu chưa, anh không muốn nghe gì hết.
Ngụy Châu mắt đã ngân ngấn nước, cậu vẫn nói với Cảnh Du.
- Anh, em xin lỗi, nhưng anh hãy nghe em nói.
Cảnh Du cắn chặt răng lại từ từ ngồi xuống, cậu lại cầm đôi đũa lên, giọng dịu lại một chút.
- Thôi được, em muốn nói thì ăn xong hãy nói. Em hãy ăn cùng anh cho xong bữa cơm này đi. Hai ngày nay anh đã không ăn gì và anh biết em cũng như vậy. Đừng nói gì bây giờ, ăn với anh đi, ăn xong rồi em muốn nói gì cũng được.
Ngụy Châu nhìn Cảnh Du, cậu cũng không thể nói thêm được gì nữa. Cả hai bắt đầu ăn, bữa cơm của họ chan đầy nước mắt. Cảnh Du vẫn gắp thức ăn cho ngụy Châu, vẫn dịu dàng xé cho cậu ấy từng miếng thịt, chan cho cậu ấy từng thìa canh nhưng tuyệt nhiên không ai nói với ai cậu nào. Thi thoảng bốn mắt nhìn nhau, cả hai mỉm cười trong khi mắt ừng ực nước.
Ăn cơn xong Cảnh Du đưa Ngụy Châu sang phòng khách. Ngụy Châu lặng lẽ đi theo sau, cả hai vẫn không nói với nhau câu nào.
Vừa bước ra đến phòng Cảnh Du ném mạnh cái áo xuống ghế quay lại nói với Ngụy Châu.
- Bây giờ em muốn nói gì thì nói đi, anh nghe đây.
Ngụy Châu đứng như tượng, không hiểu sao cậu lại không thể mở miệng được, cậu chỉ đứng vậy nhìn Cảnh Du, cổ họng cậu nghẹn đắng, mắt nhòe đi.
Cảnh Du đi lại phía cửa sổ nhìn xuống, cậu đang trốn tránh ánh mắt của Ngụy Châu, cậu biết những gì em ấy sắp nói sẽ làm cậu đau lòng nhưng Ngụy Châu đã muốn nói thì cứ để em ấy nói, bắt em ấy im lặng giả vờ như không có chuyện gì thì càng làm em ấy đau hơn thôi.
Cả hai cứ đứng vậy một lúc rất lâu, Ngụy Châu nhìn Cảnh Du còn Cảnh Du nhìn ra cửa sổ. Khi thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa Cảnh Du bỗng quay lại ôm chặt lấy Ngụy Châu, cậu rúc khuôn mặt mình vào vai cậu ấy để ngăn nước mắt chảy xuống. Ngụy Châu thở hồng hộc, nỗi đau trong lòng cậu đã khiến cậu không thể nói được gì. Cảnh Du ghé sát tai Ngụy Châu thì thầm.
- Đấy, em không thể nói được chuyện đó với anh đúng không, vậy thì đừng nói, anh không muốn nghe.
Ngụy Châu đẩy Cảnh Du ra, cậu hít một hơi thật sâu để nói.
- Anh, em xin lỗi, em đã không giữ được lời hứa. Em thật sự xin lỗi.
Cảnh Du lại đưa tay ôm chặt lấy Ngụy Châu, cậu nói trong nước mắt.
- Chỉ cần em vẫn ở bên anh thì anh không ngại gì cả, tất cả mọi việc hãy để anh lo, em chỉ cần ở bên anh thôi có được không.
Ngụy Châu lại đẩy Cảnh Du ra, cậu không muốn Cảnh Du như thế này, thà rằng anh ấy cứ mắng chửi mình đi, cứ khinh bỉ mình đi có khi cậu lại thấy nhẹ lòng hơn. Cảnh Du càng yêu thương cậu thì cậu càng cảm thấy có lỗi với anh ấy, cậu không xứng đáng với tình cảm của Cảnh Du dành cho mình.
Lùi ra xa Cảnh Du vài bước, Ngụy Châu nhìn thẳng vào mắt cậu ấy nói rõ ràng từng tiếng.
- Anh, em đã hứa là dù thế nào cũng không buông bỏ nhưng em đã không làm được rồi, em chấp nhận mình thua, em bỏ cuộc. Em bỏ cuộc rồi.
Cảnh Du nắm lấy vai Ngụy Châu hét lên.
- Em bỏ cuộc sao, vậy anh thì sao chứ, anh phải làm gì đây, không có em anh phải sống như thế nào đây. Chuyện này sao em lại tự quyết định, lẽ ra em phải đợi anh về, lẽ ra em phải hỏi anh xem anh nghĩ gì đã chứ. Em có biết em làm như vậy người đau không phải là anh mà chính là em không. Anh là ai? Anh là ai hả? Chẳng phải anh là người đã từng tắm cho em, chẳng phải anh đã từng ôm em ngủ sao. Em là người như thế nào anh hiểu quá rõ mà, em chấp nhận Hạ phi vì em nghĩ mình đã ngủ với cô ta sao, tại sao em lại hồ đồ thế hả?
Ngụy Châu vẫn nhìn Cảnh Du nói trong nước mắt.
- Em xin lỗi, em không xứng với tình cảm của anh dành cho em. Em chấp nhận Hạ phi không phải vì chuyện đó mà vì em thấy mệt mỏi, thấy chán nản rồi. Em không chịu dựng thêm được nữa. Em là kẻ đê tiện, anh hãy mắng chửi em đi, hãy khinh bỉ em đi. Anh đừng rộng lượng như thế, em không chịu nổi.
Cảnh Du nhếch mép lên cười, cậu nhìn thẳng vào mắt Ngụy Châu.
- Mắng em sao, không bao giờ, dù anh có mắng cả thế giới này anh cũng không bao giờ mắng em. Anh có hận cả thế giới này anh cũng sẽ không hận em. Vì vậy đừng xa anh, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua giai đoạn này, đừng hồ đồ như thế.
Ngụy Châu hét lên.
- Anh biết em đã làm gì mà, sao anh không chịu khinh bỉ em, sao anh không chịu hận em. Anh càng rộng lượng với em làm tim em càng đau nhói. Chúng ta kết thúc ở đây, em sẽ làm làm theo ý mình. Anh hãy giúp em đi, anh hãy giúp em đi, đừng rộng lượng với em như thế này nữa!
Ngụy Châu chạy vụt ra ngoài, cậu nhanh chóng lao xe ra khỏi nhà Cảnh Du. Cảnh Du đứng như tượng nhìn theo. Cậu không hiểu sao Ngụy Châu lại làm thế, em ấy đang rất đau, rõ ràng em ấy rất đau. Nhưng tại sao em ấy lại làm như thế, cậu không hiểu, càng nghĩ càng không hiểu nổi mà.
Sau một phút sững sờ Cảnh Du lấy xe lao theo Ngụy Châu, cậu muốn giữ
Ngụy Châu lại, cậu muốn hỏi rõ tại sao em ấy lại đối xử như thế với mình. Cảnh Du thấy khó thở, thấy trước mắt mình là một mảng tối tăm. Cả hai cứ lái xe đuổi theo nhau khắp các con phố Bắc kinh, tâm trạng cả hai đang cực kì tồi tệ.
( Các mẹ cứ cmt thoải mái đi, cứ phẫn nộ thoải mái đi. Tui lỡ viết ngược mất rồi nên không sửa dc nữa. Tui sẽ đền bù cho các mẹ khi nào nó ngọt. Bây giờ tui sẽ chạy đua cùng các mẹ cho qua đoạn này. Viếc ngược cũng làm chính mình đau tim nạ.)