Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 4 - Chương 79: Thổ linh châu
Núi đá rất cao, tốc độ rơi xuống rất nhanh. Dòng nước trong trẻo từ Thiên Nguyệt Triệt phát ra, tạo thành rồng nước, rồng nước nhanh chóng hạ xuống, đem Thổ Linh Châu ngậm vào trong miệng, cũng nhanh chóng trở lại bên người Thiên Nguyệt Triệt, ngay lúc Thiên Nguyệt Triệt đang tìm cách hạ xuống, một hơi thở ngập mùi máu cùng bóng tối truyền vào trong mũi, hoàn hồn, thân thể đã được người ôm lấy. Trên sơn nham Phụ tử hai mặt nhìn nhau, từ ánh mắt gần như vô tình của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt biết, lần này nam nhân trước mắt thật sự tức giận. "Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt vươn tay muốn kéo Thiên Nguyệt Thần đi, lại bị Thiên Nguyệt Thần hất ra. Mặt không chút thay đổi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân xoay người bỏ đi. "Phụ hoàng" Thiên Nguyệt Triệt đuổi theo mấy bước, thấy Thiên Nguyệt Thần không có ý ngừng, lại bước nhanh hơn, từ phía sau ôm lấy Thiên Nguyệt Thần, "Phụ hoàng, ta tin tưởng bản thân." "Tin tưởng?" Thiên Nguyệt Thần cười lạnh, xoay người nhìn Thiên Nguyệt Triệt, "Ngươi biết dưới sơn nham vạn trượng là cái gì không? Ngươi biết lúc ngươi xuống đồng đó, nam nhân kia sẽ làm thế nào ư? Triệt nhi, nhân sinh, ai cũng không thể lường trước mọi việc." "Phụ hoàng, ít nhất bây giờ Tinh Linh hoàng sẽ không để ta chết." Thiên Nguyệt Triệt giải thích. "Câm miệng" Thiên Nguyệt Thần nắm chặt hai vai Thiên Nguyệt Triệt, dùng lực đạo cơ hồ đem Thiên Nguyệt Triệt bóp nát."Triệt nhi " Nhìn Thiên Nguyệt Thần càng ngày càng tái xanh, Thiên Nguyệt Triệt biết điều ngậm miệng, nhưng vẫn không nhịn được nói một câu: "Phụ hoàng, hắn bắt ngươi tới uy hiếp ta." Giữa bọn họ không có bí mật. Thiên Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu: "Triệt nhi, ngươi đã khiến ta có quá nhiều lần sau, ngươi cho là, ta sẽ sợ hắn?" "Không, ta biết phụ hoàng sẽ không sợ, nhưng ta có, đúng như hắn nói, công lực kiếp trước của chúng ta chưa khôi phục, phụ hoàng, ta không dám mạo hiểm, ta sợ mình sẽ mất ngươi, nên ta mạo hiểm, dù có thể là bẫy, ta vẫn sẽ đi." Thiên Nguyệt Triệt gằn từng chữ, nét mặt nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại. Nét non nớt hợp với biểu tình này, thật sự có chút buồn cười, Thiên Nguyệt Thần muốn cười, nhưng hôm nay thật sự không thích hợp cười. "Chủ tử..." "Thần Chủ..." Thanh âm từ sau lưng truyền đến, là đám người Nặc Kiệt, Đàn Thành, giải quyết đám Ma tộc xong, bọn họ liền theo khí tức tìm tới. "Phụ hoàng..." Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần, bắt đầu ủy khuất. Cuối cùng Thiên Nguyệt Thần yếu lòng, thả tay đang bóp chặt bả vai Thiên Nguyệt Triệt, ôm hắn, thật không biết nên bắt hắn làm cái gì bây giờ? Đột nhiên... Một tia quang mang kim sắc từ trên người Thiên Nguyệt Triệt phát ra, tia sáng chiếu rọi Thiên Nguyệt Triệt cùng Thiên Nguyệt Thần. Thổ Linh Châu từ từ rời thân thể Thiên Nguyệt Triệt, ở giữa không trung dạo qua một vòng, Thổ Linh Châu dần dần biến trong suốt, cuối cùng, một nam nhân cao lớn mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt mọi người. "Thổ!" Kim kích động, tiến lên muốn ôm cố hữu, nhưng tay lại xuyên qua thân thể nam nhân. Nam nhân quay đầu nhìn Kim, lúc sau sảng lãng nói: "Kim, đã lâu không gặp." "Ta thiếu chút nữa quên, ngươi là linh hồn, ta không thể chạm, sao ngươi lại thế này?" Kim đánh giá nam nhân một phen, chất vấn. "Nói rất dài dòng." Nam nhân hướng Kim gật đầu, nhìn đến Thiên Nguyệt Triệt, dùng thân thể mờ ảo quỳ xuống đất, "Ngũ tướng --- Thổ, ra mắt Thần Chủ." Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhạt gật đầu bảo: "Đứng lên, xin lỗi, lúc này ta không có trí nhớ của Quang Minh thần tử." Nam nhân nói rõ ràng: "Thần Chủ yên tâm, đợi năm người chúng ta tập hợp nguyên linh, lực lượng cùng trí nhớ của Thần Chủ nhất định khôi phục, lúc này, trong Thổ Linh Châu chỉ là ý thức, sợ rằng không thể giữ vững linh thể quá lâu, thân thể thật sự của thuộc hạ ở thánh miếu Sắc Vi đế quốc, phiền thần tử mang Thổ Linh Châu về Sắc Vi đế quốc, để thuộc hạ sống lại." Nói xong, thân thể mờ ảo từ từ biến mất. Thổ Linh Châu kim sắc trở lại lơ lửng giữa không trung. Lúc trước Cách Lực Tân đã nói, Thổ Linh Châu vốn thuộc về thổ long bên trong thánh miếu Sắc Vi đế quốc. Đã có địa điểm cần đi, Thiên Nguyệt Triệt vốn định tới Ma cung của Ma vương một chuyến, nhưng nhớ tới tính cách nhỏ nhen của Ma vương, đành thôi. Bảy ngày sau, mọi người ra khỏi Ma giới, lần này đi qua sa mạc không phiền toái như trước, Ma giới không có lạc đà, không thể làm gì khác hơn là dùng xe ngựa. May mà, có sa hùng dẫn đường. Thiên Nguyệt Triệt ngồi lưng sa hùng, Thủ Điện Đồng ở giữa không trung tung bay, hai cái cánh khô ôm Tiểu Bạch, cảnh tượng này, tuy là quỷ dị, nhưng ấm áp, hài hòa. Mấy ngày sau qua sa mạc, đứng chờ bọn họ là Tu và Minh Nhất. Tu vốn thay thế Thiên Nguyệt Thần cải trang vi hành, hôm nay đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng. Thấy bọn họ xuất hiện, Tu và Minh Nhất tiến lên, chẳng qua lần này Tu tìm không phải Thiên Nguyệt Thần: "Bệ hạ, tiểu điện hạ." Hai người đồng thời hành lễ, sau đó Tu hướng phía Thiên Nguyệt Triệt nói: "Tiểu điện hạ còn nhớ Lôi Lợi Tư chứ, chúng ta gặp khi ở Hồng Diệp thôn?" Thiên Nguyệt Triệt không rõ ý tứ của Tu: "Bổn điện nhớ kỹ, là chấp pháp phán quan của Thần tộc, hắn tới?" Nếu Tu nhắc tới hắn, hẳn là có chuyện liên quan, nên Thiên Nguyệt Triệt không khó đoán được lí do hắn đến nhân tộc. "Trên đường vi hành, thuộc hạ cứu được hắn, hắn bị thương rất nặng, nội tạng cơ hồ bị phá nát, thuộc hạ liên lạc với Minh Nhất, trước bái phỏng đại hoàng tử, để Lôi Lợi Tư ở thái tử điện Sắc Vi đế quốc dưỡng thương, người này một mực muốn tìm thần tử, hắn nói tiểu điện hạ là thần tử Thần tộc của bọn hắn." Tu cẩn cẩn dực dực nói, nhìn thần sắc Thiên Nguyệt Triệt, phát hiện hắn phi thường bình tĩnh, mà những người khác khi nghe thấy lời của hắn cũng không phản ứng gì nhiều, nói như vậy, chuyện này tám chín phần là thực. "Bổn điện hiểu, ta hồi Sắc Vi đế quốc." Vốn là vì Thổ Linh Châu, vừa lúc muốn đi, lúc này nhất cử lưỡng tiện. "Vâng."
|
Quyển 4 - Chương 80: Mong đợi
Gần nửa đêm, đoàn người đến được thái tử điện của Cách Lực Tân, đoạn đường này cũng không khiến họ quá vất vả, Thụy Miện hướng phía mọi người cáo từ, trở về Chiến vương phủ. "Phụ hoàng, lục đệ..." Thiên Nguyệt Thiên Kỳ chẳng kịp mặc lên ngoại bào, chỉ mặc trung y, đến lễ nghi căn bản cũng chẳng quan tâm, mấy ngày liên tục lo lắng đến an toàn của bọn họ, đem Cách Lực Tân lăn qua lăn lại chết. "Đại ca" Thiên Nguyệt Triệt thu lại vài phần tùy hứng, bởi vì biết nam nhân này thật sự lo lắng cho hắn, thời điểm hắn vẫn còn ở Mạn La đế quốc, quan hệ giữa hai người không tệ. Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khẩn trương: "Phụ hoàng." Hướng về nam nhân bên người Thiên Nguyệt Triệt gọi, dù sao trước mặt phụ hoàng, luôn luôn không tự nhiên, hắn không giống lục đệ tùy tính, đây đã là thói quen. Hoàng thất xưa nay có quy củ, hoàng đế chính là hoàng đế, không thể giống phụ thân bình thường, lục đệ có lẽ là ngoại lệ, nhưng không có nghĩa người khác cũng như vậy. "Mấy ngày qua làm khó ngươi" Thiên Nguyệt Thần gật đầu, vẻ mặt như trước, nhưng có chút mỏi mệt, mấy ngày qua lên đường thật sự gấp gáp. Cách Lực Tân theo sau Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, động tác chậm chạp, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ngủ không ngon mấy ngày, y hiển nhiên cũng ngủ không ngon, lúc này đám người kia lại nửa đêm canh ba đến, khiến Cách Lực Tân tức chết. "Bệ hạ thật biết chọn lúc." Thanh âm tức giận, nhưng không thật sự sinh khí. Đi đường thực mệt mỏi, vốn nghĩ tối nay tới gặp Lôi Lợi Tư, biết được người nọ đã nghỉ ngơi, nên cũng thôi. Thiên Nguyệt Thiên Kỳ sớm chuẩn bị xong khách phòng, dù mệt mỏi, Thiên Nguyệt Triệt vẫn không thích trên người có mùi khác thường mà ngủ, gọi hạ nhân mang nước ấm tắm rửa. Vừa tắm rửa tốt lại thấy Thiên Nguyệt Thần đứng bên cửa sổ nhắm mắt, ánh trăng bao phủ lấy y, cả người an tĩnh. Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, nhìn nam nhân mỏi mệt, vươn tay, nhẹ vỗ về khuôn mặt Thiên Nguyệt Thần, phụ hoàng, rất sẽ giải quyết xong, khi đó chúng ta có thể đi đến chân trời góc biển. Đột nhiên mục mâu thâm thúy như mực mở ra, ánh mắt hai người dây dưa, Thiên Nguyệt Thần vươn tay cầm lấy bàn tay đang vỗ về khuôn mặt mình: "Tắm rửa xong?" Thanh âm khàn khàn mang theo mỏi mệt. "Uh, nước ấm cho phụ hoàng cũng chuẩn bị xong." Thiên Nguyệt Triệt thay y thoát áo, Thiên Nguyệt Thần cũng không động, tùy ý hắn, cởi xong quần áo, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đưa tay ôm Thiên Nguyệt Triệt vào trong ngực. Ngửi hương thơm trên tóc hắn: "Thơm quá." Thanh âm như lưu thủy phả bên tai Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt quay đầu cũng ôm lấy y, trong phòng chỉ có tiếng tim đập theo quy luật. ... Hôm sau Mấy ngày bôn ba thật sự quá mệt mỏi, lúc trước ở Ma giới lại đại náo một phen, cho nên Cách Lực Tân và Thiên Nguyệt Thiên Kỳ ở trong đại sảnh đợi bọn họ hơn một canh giờ cũng không thấy, gần tới giữa trưa, mới đành từ bỏ. Có một số việc muốn gấp cũng không được, nếu đã sắp xếp tất cả, đám người Thiên Nguyệt Triệt không vội. Hiện tại tiểu hồ ly vô lương đang nằm trên người Thiên Nnguyệt Thần, áo trong mở rộng, tướng ngủ hoàn toàn không đẹp. Thiên Nguyệt Thần chơi đùa mấy sợi tóc của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt vẫn nhắm mắt ngủ say, tâm cũng không gấp, tùy ý lười biếng nằm một chỗ trong phòng. Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, bóng dáng Thiên Nguyệt Thần xuất hiện trước mắt, Tu kéo Lôi Lợi Tư đứng ở cửa: "Suỵt." Thiên Nguyệt Thần ra hiệu, "Triệt nhi còn ngủ, nếu ngươi có chuyện..." Lời chưa xong, cửa lại lần nữa mở ra, không nhẹ nhàng như vừa rồi, mà phi thường dùng sức. Thiên Nguyệt Triệt nét mặt tùy ý, hai mắt mông lung nhìn Lôi Lợi Tư, Lôi Lợi Tư một trận kích động, tiểu hài tử vẫn còn chưa tỉnh, thiếu niên này thật là thần tử chuyển thế sao? Chính là hắn, huống chi lúc trước đã gặp ngũ thần tướng mà? "Thần... Thần..." Một chữ thần nuốt ở cổ họng, lời tiếp theo không phát ra được. "Được rồi, đợi một chút, có chuyện gì nói sau." Thiên Nguyệt Triệt trầm giọng nói, Thiên Nguyệt Triệt lúc nghiêm túc thật sự rất giống Thiên Nguyệt Thần. Lãnh đạm mà xa cách. Thời điểm Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện lần nữa, mọi người đã tụ tập ở thư phòng Cách Lực Tân. Không còn vẻ biếng nhác, dung nhan tinh xảo lộ ra ôn tình nhàn nhạt, mục mâu trong suốt không thấy đáy. Hướng mọi người gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt đi tới vị trí bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thần biết trải qua chuyện Tinh Linh hoàng xuất hiện, con y trưởng thành, hoặc là hắn vẫn luôn như vậy, nhưng bị ép trở nên thành thục. Từ phương diện nào đó mà nói, ở đây không có người ngoài, cho nên Thiên Nguyệt Triệt không có ý giữ bí mật, tầm mắt cuối cùng dừng trên người Lôi Lợi Tư: "Tu bảo ngươi nội thương vô cùng nghiêm trọng, ngồi xuống hẵng nói." Một câu bắt đầu, đem Lôi Lợi Tư đầy kích động đè xuống, không gian an tĩnh, tạm lưu cho Lôi Lợi Tư. "Ngươi đã trở về Thần tộc mà, tại sao lại gặp được Tu?" Đầu tiên mở miệng hỏi là Thiên Nguyệt Triệt. "Lúc trước thấy công tử, ta rất nghi hoặc về ma pháp trên người công tử." Công tử là chỉ Thiên Nguyệt Triệt, ít nhất vào thời khắc này, Lôi Lợi Tư cảm thấy gọi Thiên Nguyệt Triệt là công tử tương đối quen thuộc, "Sau đó trở về Thần tộc, ta âm thầm quan sát thần tử, bên cạnh thần tử không có ngũ thần tướng, đây là thứ nhất, thứ hai, trong lòng ta không yên, cảm thấy có chỗ nào không ổn, ngày ấy, ta quyết định hỏi thần tử, tất nhiên thần tử không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận. Đúng lúc này, lực lượng ngũ linh châu khởi động, thần tử mở mặt nạ, đúng là Tinh Linh hoàng, ta tức giận muốn vạch trần hắn, liền bị hắn đả thương, trốn vào đàn tràng của thần tử." Lôi Lợi Tư tiếp tục nói: "Kỳ quái chính là, hình như Tinh Linh hoàng không vào đó được, sau lại bị thương thật sự quá nặng, ta liền bất tỉnh, tỉnh lại liền gặp Tu." "Thần chi lĩnh vực." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên nhả ra bốn chữ. "Cái gì?" Mọi người không giải thích được nhìn hắn. Thiên Nguyệt Triệt liếc qua mọi người, nhìn Lôi Lợi Tư: "Nơi ngươi trốn vào là thần chi lĩnh vực." Từng chữ rõ ràng, Thiên Nguyệt Triệt không rõ, nhưng loáng thoáng trong có người đang nói cho hắn biết, nơi đó gọi là thần chi lĩnh vực. "Thần Chủ khôi phục trí nhớ ?" Kích động chính là Kim. Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu. "Vậy tại sao Thần Chủ biết đó là thần chi lĩnh vực?" Kim không tin, giọng nói có chút quá khích. "Trong ấn tượng, tựa hồ gọi như vậy." Từ lúc nào Thiên Nguyệt Triệt lại có ấn tượng. "Đó đích thật là thần chi lĩnh vực, Thần Chủ đã nói với bọn ta, thần chi lĩnh vực là không gian ngài dùng linh lực bản thân tạo ra, chỉ cần linh lực đạt đến trình độ nhất định, ai cũng có thể tạo một không gian cho riêng mình, trong không gian đó, hết thảy đều không tồn tại, bởi vì là hư ảo, cho nên chỉ chính mình mới khống chế được, thần tử từng đùa giỡn nói, nếu có một ngày Thần tộc xảy ra tai nạn, con dân Thần tộc có thể vào thần chi lĩnh vực tị nạn." Hồi tưởng những lời ban đầu Thần Chủ nói, chẳng qua chỉ là lời nói đùa, lại không ngờ thật sự trở thành chỗ lánh nạn cho Lôi Lợi Tư. "Tinh Linh hoàng?" Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ, sau đó nói với Lôi Lợi Tư, "Ngươi tới muộn, lúc trước bổn điện đã cùng Tinh Linh hoàng giao thủ." Cái gì? Lời Thiên Nguyệt Triệt, lập tức khiến mọi người kinh ngạc, trừ Thiên Nguyệt Thần, nhóm Kim không biết người cướp đi Thổ Linh Châu là Tinh Linh hoàng. Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cũng nhìn Thiên Nguyệt Thần, phụ tử hai người không giải thích được, Tinh Linh hoàng, nếu hận thần tử, tại sao không giết Thiên Nguyệt Triệt, tại sao không hủy Thổ Linh Châu? "Ta đột nhiên nghĩ đến Thánh Anh thật lâu chưa trở lại." Thiên Nguyệt Triệt đứng dậy, Tinh Linh hoàng trở lại Tinh Linh tộc, hẳn Thánh Anh bị giam giữ, khế ước của hắn và Thánh Anh vẫn còn, cho nên hắn biết Thánh Anh không chết. "Đúng rồi." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên chuyển hướng Cách Lực Tân, "Bọn ta đã tìm Thổ Linh Châu về, ngũ thần tướng Thổ ở trong thánh miếu của quý quốc, còn phải tới thánh miếu một chuyến. Sau đó đến Anh Túc đế quốc, giải khai phong ấn. Quang Minh thần tử, kiếp trước của ta, không ngờ thời điểm ta và ngươi gặp mặt lại đến nhanh như vậy.
|
Quyển 4 - Chương 81: Hồi cung
Thánh miếu là cấm địa ở Sắc Vi đế quốc, từ thời lập quốc, trừ hoàng đế và hoàng hậu Sắc Vi, ai cũng không được vào. Cách Lực Tân cũng không ngoại lệ, dù y là thái tử, tiếp theo sẽ là hoàng đế, nhưng trước mắt mà nói, y vẫn chưa là hoàng đế, cho nên không thể quang minh chính đại tới, hiển nhiên là lén vào. Bởi vậy chỉ có thể đợi đến đêm. Bảo vệ thánh miếu vốn là cao thủ, nhưng quái dị ở chỗ lại không chạm mặt bất kì ai. "Kỳ quái" tiến vào thánh miếu, Cách Lực Tân khó hiểu nói, nếu biết vào dễ dàng như vậy, y sớm đến xem rồi. "Nơi này cũng không có bảo bối gì, hiển nhiên không muốn lãng phí nhân lực, năm đó thiên tuệ đế dùng chiến thuật tâm lý, mà không phí người nào vẫn có thể lừa được một thời gian dài. Tổ tiên trí tuệ vô tận, năm đó Sắc Vi đế quốc không cường đại như hiện tại, thiên hạ loạn lạc, bất kể là Mạn La đế quốc, Sắc Vi đế quốc, hay Anh Túc đế quốc, đều phải đề phòng. Cũng may lúc ấy các quốc gia đều không thái bình, ngôi vị hoàng đế lại càng không vững, cho nên phòng ngoài không quá mức phiền hà, vì ai cũng không có tâm tư xâm chiếm quốc gia khác. Nói đến Thiên Tuệ đế nhất thống Sắc Vi đế quốc, có công lao lớn nhất là Tiếu vương Vô Trần, cũng là nam hậu đầu tiên của Sắc Vi đế quốc, tồn tại từ trước đến nay. Mọi người nhìn khắp bốn phía, trong thánh miếu chỉ có thổ long. Thổ Linh Châu từ trong người Thiên Nguyệt Triệt bay ra lần nữa, kim sắc tỏa sáng, Thổ Linh Châu tiến vào miệng thổ long, thổ long từ bùn đất đúc thành, nhất thời trông rất sống động. Phanh... Đá vỡ vụn văng ra tứ phía, hoàng quang mãnh liệt bắn ra chung quanh. Thổ bay vài vòng quanh thánh miếu, từ từ khôi phục hình người, cùng nam tử mờ ảo trong Ma giới giống nhau. "Thần Chủ." Thổ quỳ xuống đất. Thiên Nguyệt Triệt tiến lên một bước, đỡ hắn dậy, "Ủy khuất ngươi." Trăm lời muốn nói, cuối cùng chỉ nhàn nhạt ba chữ, tẫn tỏ tâm ý. Mọi người rời khỏi thánh miếu, giống như lúc đến, vô thanh vô tức, mà thánh miếu cũng trở lại như ban đầu, bất đồng duy nhất chính là, thân thể thổ long đã không còn bên trong. Bọn họ quay về thái tử điện của Cách Lực Tân. Đối với thổ long, Cách Lực Tân tò mò hơn bất kì ai, dù sao cũng liên quan tới lịch sử quốc gia. Mấy người tĩnh tâm ngồi xuống, đợi thổ long chậm rãi kể lại, "Sau chuyện xảy ra trên đỉnh Linh Sơn, Thổ Linh Châu mang theo linh hồn của ta đến Sắc Vi đế quốc, có lẽ là thiên ý, linh hồn của ta thức tỉnh, phát hiện thân thể đã ở trong tượng thổ long Sắc Vi đế quốc cung phụng. Vì hương khói cường thịnh, linh hồn vốn không trọn vẹn dần dần có sinh khí, do đợi quá lâu, linh hồn và tượng thổ long hợp thành một thể, nhưng năm đó bị thương thật sự quá nặng, ta phải để linh hồn và thân thể hoàn toàn dung hợp nên mới tiến vào trạng thái ngủ say. Không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại, phát hiện mình ở trong cơ thể người kia, dùng thần thức, ta biết mình ở Ma giới, mà người kia là Ma tộc. Cũng may người này không biết uy lực Thổ Linh Châu, ta đem Thổ Linh Châu bị nát bấy trong cơ thể người nọ dung hợp, vốn định rời đi, nhưng Ma giới quá lớn, ta không cách nào rời đi được, hơn nữa ta đã cùng tượng thổ long trong thánh miếu kết hợp, mạo muội rời khỏi Ma giới quá mức nguy hiểm. Đáng mừng là, ký chủ Ma tộc của ta vô cùng thuần khiết, nhưng thân thể người nọ rất yếu, ta lợi dụng sự thuần khiết của hắn ngưng tụ lực lượng, đồng thời giúp thân thể hắn phục hồi, không biết qua bao nhiêu năm, ta lại lần nữa ngủ say . Lần tiếp theo tỉnh lại, ta phát hiện mình ở trong tay những người bình thường, làm cầu cho tiểu hài tử Ma tộc chơi, mà gia đình này là những kẻ trộm mộ, chắc hẳn ký chủ lúc trước, bởi vì ta ngủ say rồi chết. Quá nhiều chuyện, ta không nhớ rõ ràng, đang lúc ta phiêu dạt, ta phát hiện nguyên linh có cảm ứng, đó chính là tám năm trước (Đó là thời điểm Thiên Nguyệt Triệt bị xà công kích đả thương, thánh linh châu có phản ứng.) "Tám năm trước, là lần đầu tiên bổn điện sử dụng thánh linh châu." Thiên Nguyệt Triệt nhớ lại năm đó, vốn cho rằng mẫu phi dùng xà, không ngờ là Tinh Linh hoàng, càng thêm không ngờ y chính là mẫu phi, nữ nhân kia ngay từ lúc sinh hạ hắn cũng đã điên rồi. Khó trách gia tộc mẫu phi không hành động, bởi vì linh hồn Tinh Linh hoàng đã khống chế thân thể mẫu phi, mà gia tộc mẫu phi cũng bị Tinh Linh hoàng khống chế, nghĩ đến chính mình sống trong tầm mắt Tinh Linh hoàng, toàn thân Thiên Nguyệt Triệt không thoải mái. Nam nhân kia, ở một nơi nào đó trong cung len lén quan sát hắn, muốn hại hắn, lại không để hắn chết, rốt cuộc là tại sao? Chuyện Thổ nói, mọi người chỉ hiểu đại khái, chuyện đã qua quá nhiều năm, thật sự không thể nào rõ ràng, tỷ như năm đó, sao nam nhân Ma tộc kia biết được trong thánh miếu của Sắc Vi đế quốc có Thổ Linh Châu. Bất quá, trên đời có điều bí mật, nên thế giới mới thú vị, không phải ư? Ngũ thần tướng đã tìm đủ, kế tiếp là việc Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ và lực lượng, nghĩ tới đây, Thiên Nguyệt Triệt lại dị thường kích động. Quang Minh thần tử, Quang Minh thần tử, thật sự muốn gặp mặt ... Thời điểm rời Sắc Vi đế quốc, Thiên Nguyệt Triệt đưa thư cho ca ca Khánh Trúc đang ở Anh Túc đế quốc. Nửa tháng sau. Mạn La đế quốc. Hoàng cung. Thiên Nguyệt Triệt trở lại Kim Long điện, chuyện đầu tiên là trực tiếp cởi y phục xuống, giang hai tay nhào vào ôn tuyền, hồng bảo thạch bên cạnh phát ra ánh sáng ấm áp, phi thường xinh đẹp. "Chung quanh đều bị ngươi làm ướt." Thiên Nguyệt Thần nói, đồng dạng tiến vào ôn tuyền, cảm giác thoải mái lan tỏa. Ôn tuyền không lớn, nhưng cũng đủ để Thiên Nguyệt Triệt chơi đùa, nhớ lại lúc nhỏ, ở trên đùi Thiên Nguyệt Thần, sợ ngâm nước, hiện tại nước chỉ đến thắt lưng hắn. "Ta đang kích động, không giống ngươi, một chút biến hóa cũng không." Tay chân giang ra, toàn thân đều thả lỏng trong nước. "Đừng tắm lâu, sẽ nhiễm phong hàn" Thiên Nguyệt Thần chỉ ngâm một lát liền đứng dậy. "Ngươi đi làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt lại, miễn cưỡng hỏi. "Ra ngoài hơn hai tháng, chẳng lẽ Triệt nhi không biết, phụ hoàng có rất nhiều việc cần để ý." Thiên Nguyệt Thần mặc thường phục hoàng đế huyền y thêu kim long, "Mệt mỏi thì về giường ngủ, đừng ngủ ở đây." "Biết biết, phụ hoàng vừa về tới hoàng cung liền trở nên dài dòng." Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát nhắm mắt. Lần này trở lại, mang đến không ít khách nhân, Nặc Kiệt định sắp xếp họ ở khách lâu, nhưng Thiên Nguyệt Triệt bảo hắn sắp xếp ở Mạn La các, nhóm người Mạc Tà vừa vào Mạn La các liền bị rừng hoa anh đào bên trong hấp dẫn. "Thật đẹp, đây là hoa gì, chưa từng thấy qua." Mạc Tà than thở. "Đây là tiểu điện hạ cố ý chuẩn bị cho bệ hạ, nhớ năm đó, cũng không thiếu nô tài bị lăn qua lăn lại, các ngươi cẩn thận một chút, nó là bảo bối của tiểu điện hạ, trong cung đã có nương nương vì ham thích, liền cho người hái mấy cành, thiếu chút nữa bị tiểu điện hạ biến thành phân bón, phải biết rằng khi đó tiểu điện hạ mới... Mới bảy tuổi." Cũng bởi vì chuyện này, thiên hạ bắt đầu đồn đãi, tiểu điện hạ Mạn La đế quốc tùy hứng, ương ngạnh. "Đây là cây anh đào." Kim tiến lên tiếp được cánh hoa rơi xuống. "Đúng rồi, chính là cây anh đào, Kim công tử cũng biết?" Mắt Nặc Kiệt tỏa sáng, rất có ý tứ học giỏi. Kim gật đầu cười, hiển nhiên hiểu được, đây là hoa của thế giới kia. Nặc Kiệt dẫn mọi người vào Mạn La các, kiến trúc mà Kim phi thường quen thuộc, đây là kiến trúc theo phong cách hiện đại, toàn bộ Mạn La các tạo thành hình tròn, tầng thứ nhất là đại sảnh, theo bậc thang xoắn đi lên, tầng thứ hai là khách phòng. Từ bên ngoài nhìn vào, Mạn La các chỉ có hai tầng, nhưng thật ra là ba tầng. "Phía dưới, tiểu điện hạ gọi là tầng hầm, tiểu điện hạ nói đó là chỗ làm việc của hắn, các ngươi có thể nhìn, nhưng đừng động tay, những thứ kia rất đáng giá." Nặc Kiệt thập phần kiêu ngạo nói. Mới đến, muốn xem xét cũng không phải không có thời gian. "Nặc tổng quản, chúng ta muốn tắm rửa trước, hay tổng quản cũng muốn tắm chung?" Mạc Tà khiêu mi, có chút mập mờ nói. Phi phi phi... Nặc Kiệt thối lui mấy bước: "Bổn tổng quản còn không tận tình đến đó." Trở lại hoàng cung, mọi thứ hiển nhiên quen thuộc với Nặc Kiệt, "Người của Mạn La các, mọi người tùy ý sai khiến, cũng đừng khách khí." Đợi Nặc Kiệt rời đi, Liệt La Đặc nhìn chằm chằm Địch Trạch, "Sao ngươi không về?" Địch Trạch nhăn mặt: "Ta lo lắng cho ngươi mà? Tiểu điện hạ cũng nói, khách nhân trụ ở Mạn La các." "Ta thế nào không nhớ, ngươi là khách nhân ở đây?" Liệt La Đặc không để mình bị đẩy vòng vòng. "Vậy coi như chủ nhân một nửa?" Địch Trạch khẩn cầu. "Thế nào, ngươi muốn cùng bệ hạ tranh?" Liệt La Đặc cố ý vặn vẹo ý tứ của y. "Ta nào dám, ta đối với ngươi là một lòng một dạ." Địch Trạch thề thốt, cùng Thiên Nguyệt Thần tranh, y không có nhiều đầu như vậy, huống chi Thiên Nguyệt Thần không phải chủ nhân một nửa, mà là chủ nhân toàn bộ.
|
Quyển 4 - Chương 82: Tần phi
Đúng như là Thiên Nguyệt Thần nói, Thiên Nguyệt Triệt mệt mỏi liền ngủ, cũng không để ý là nơi nào, cũng may ôn tuyền luôn luôn ấm áp, nếu không Thiên Nguyệt Triệt nhất định cóng chết. Thiên Nguyệt Triệt bị tiềng ồn ào đánh tỉnh, bên ngoài Kim Long điện quá ầm ĩ, cau mày, đang ngủ bị quấy rầy thật sự không vui, liền đứng dậy rời khỏi ôn tuyền. Bọt nước theo thân thể nhỏ giọt, cầm khăn lông lau hai cái, trên người còn mang theo ẩm ướt, khoác hắc y bên trong, dây lưng tùy ý buộc vô cùng lỏng lẽo, làn da trắng nõn nhất thời lộ ra ngoài. Thiên Nguyệt Triệt đi tới cửa Kim Long điện, bên ngoài đều là đám người trong hậu cung, nhìn sắc trời, gần đến thời gian dùng bữa tối, những người này thật là rảnh rỗi. "Ô, rốt cục tiểu điện hạ của chúng ta đã đi ra?" Thanh âm đầy yêu khí, xuất phát từ Trữ quý phi, là mẫu phi của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, nữ nhân này luôn thích bắt nạt kẻ yếu, chẳng qua đều dựa vào thế lực phía sau chống lưng, toàn bộ hậu cung không ai dám chống đối. Nếu không phải niệm tình nàng là mẫu phi Thiên Nguyệt Thiên Hâm, ngày đó Thiên Nguyệt Triệt không chỉ đốt mông nàng đơn giản như vậy. Lạnh lùng liếc Trữ quý phi, phía sau còn có chiêu nghi, tài tử... , có thể thấy được hai tháng này hoàng đế không ở, các nàng rất đoàn kết, như thể không hề có chuyện tranh giành tình nhân. Bất quá, lúc này, phụ hoàng trở lại liền hừng hực xông tới, cũng may thị vệ Kim Long điện đủ phân lượng, bất quá phân lượng kia là Thiên Nguyệt Triệt bồi dưỡng mới có, so với những tần phi này, bọn họ càng sợ Thiên Nguyệt Triệt hơn. "Mới mấy ngày không thấy, thanh âm của ngươi vẫn thật chói tai." Thiên Nguyệt Triệt lười nhác mở miệng, "Thế nào, phụ hoàng không ở, không nhân cơ hội bảo dưỡng?" Thiên Nguyệt Triệt liếc qua mọi người, lần nữa nhìn Trữ quý phi, "Xem những người này, đều trẻ đẹp hơn ngươi, phụ hoàng... Phụ hoàng rốt cuộc là nam nhân mà, luôn là thích trẻ tuổi, xinh đẹp." "Ngươi, tiểu hồ ly, ngươi đừng đắc ý quá sớm, bổn cung là thiên sinh lệ chất." Trữ quý phi đắc ý hất cằm lên, bất quá, dung nhan nàng đúng là trời sinh lệ nhạc, sinh trong nhà quyền quý, một phần khí chất được trời ưu đãi, không tần phi nào bắt chước được. Đây là kiêu ngạo phát ra từ trong xương tủy. "Hừ." Thiên Nguyệt Triệt đi vào một bước, vừa mới tắm rửa, thân thể còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt, "Đừng nói bổn điện xem ngươi già mà không kính, nhìn mặt của ngươi, phấn thô vài tầng, bên mắt, nếp nhăn cũng đã có, thân thể so với xưa cũng không bằng..." Thiên Nguyệt Triệt đánh giá nàng một phen, sau đó đến trước mặt Thư phi: "Đây mới là nữ nhân nên có." Muốn cùng hắn nháo, không có cửa đâu, Thiên Nguyệt Triệt chán ghét nữ nhân nào đi chăng nữa, cũng không chán ghét ai bằng Thư phi. "Ngươi... Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt nói, không thể nghi ngờ đả kích tự tin của Trữ quý phi, đặc biệt lại còn trước một phi tử trẻ tuổi xinh đẹp, nàng đã sinh hai hài tử, hiển nhiên không thể so sánh với họ. Hơn nữa, Thư phi một đầu tóc dài cuộn sóng, thoạt nhìn thật kiều mỵ, mang theo thanh thuần, cái này cũng đã khiến Trữ quý phi ghen tỵ muốn chết, nhưng hôm nay... Trữ quý phi sớm đã lĩnh giáo miệng mồm tiểu hồ ly, hắn là muốn nói, chính mình so với bất kì ai đều trẻ trung hơn phải không? Hừ, Trữ quý phi tức chỉ kém không hộc máu, tầm mắt chuyển tới trên người Thư phi, nữ nhân này là công chúa tiểu quốc, đâu phải tiểu quốc không có nam nhân, hết lần này tới lần khác đến đây cùng nàng đoạt trượng phu. Hiện tại thiếu đi một Hoàng quý phi Tả Lạp, lại thêm một cái gai trong mắt. "Thư phi muội muội cũng nhìn thấy, tiểu điện hạ của chúng ta đối với nữ nhân của bệ hạ kén chọn vô cùng, nhưng đối với Thư muội muội khen không dứt miệng, sau này tỷ tỷ cùng thư muội muội lãnh giáo một chút, Thư muội muội sẽ không cự tuyệt tỷ tỷ đi?" Quay đầu liền thay đổi thái độ, nữ nhân hậu cung thay đổi sắc mặt thật lợi hại. Cho dù Thư phi không muốn, lại có thể nói không, hậu cung là nơi Trữ quý phi thao túng, dù nàng được gọi là Thư phi, cùng bệ hạ không cần lật bài, nhưng quyền lực của Trữ quý phi tại hậu cung tựa như Hoàng quý phi Tả Lạp ngày đó, huống chi nàng còn sinh một hoàng tử, một công chúa. "Tỷ tỷ khách khí, đây là phúc phận của muội muội." Thư phi ôn nhu nói, trong lòng đem Thiên Nguyệt Triệt mắng ngàn vạn lần, quả nhiên là tiểu hồ ly, đừng tưởng rằng như vậy có thể độc chiếm bệ hạ. Nhớ lại Thiên Nguyệt Thần tuấn lãng, mắt hoa đào cười câu hồn người, Thư phi âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải mang thai hài tử của y. Tâm tư của nàng, sao Thiên Nguyệt Triệt không hiểu, trong lòng cười nhạo, nếu chọc giận bổn thiếu gia, cẩn thận ta chỉnh chết ngươi. "Như vậy, các ngươi tới đây làm gì? Là muốn chờ phụ hoàng trở lại lật bài, hay lúc này muốn theo bổn điện?" Thiên Nguyệt Triệt chớp chớp mắt, đầy phong lưu, nếu không phải hắn còn quá trẻ, chắc chắn mê luyến không ít tần phi. Mọi người đỏ mặt, đây chỉ là một oa nhi sao. "Chuyển bữa tối tới Mạn La các, bổn điện thiết yến." Thiên Nguyệt Triệt hướng thị vệ bên cạnh nói. "Dạ." Thị vệ lĩnh mệnh lập tức rời đi. Thiên Nguyệt Triệt nếu tỉnh, cũng không có ý định ngủ lại, gọi cung nữ, đổi y phục. Hắn không rõ tại sao mình thích màu trắng nhất, một thân bạch y vô cùng linh động, đai lưng hắc sắc bên hông dùng tơ vàng thêu long, ở hoàng cung, trừ hắn ra không ai dám dùng. Dù sao đây là tượng trưng cho hoàng đế. Ra khỏi Kim Long điện, theo sau là thị vệ và cung nữ, Thiên Nguyệt Triệt dạo quanh Ngự hoa viên một vòng, bước chân bất động, đây là... Thiên Nguyệt Triệt dừng một chút, nơi này là tẩm cung của nữ nhân kia. Là tẩm cung của nữ nhân sinh ra hắn, nếu Tinh Linh hoàng rời đi, không phải lúc này nữ nhân kia là người điên sao? Nếu như vậy... Thiên Nguyệt Triệt hoang mang, đối với mẫu thân, hắn vẫn luôn để ý, có lẽ hắn để ý chính là mẫu thân kiếp trước, xưng hô đó, cho nên đối với mẫu thân hiện giờ tồn tại chút tò mò. Nếu gắng phải giải thích, có lẽ là huyết thống.
|
Quyển 4 - Chương 83: Cẩm phi
Cung điện của Cẩm phi được xem là xa hoa, đãi ngộ không thua kém Trữ quý phi, đương nhiên trước kia là Tinh Linh hoàng, nhưng bây giờ... Thiên Nguyệt Triệt tò mò đi tới Cẩm Hoa cung, thủ vệ thấy Thiên Nguyệt Triệt, sửng sốt, thật lâu mới phản ứng, đây là... Đây là... Vừa chuẩn bị hành lễ, Thiên Nguyệt Triệt khoát tay cự tuyệt. "Tình hình bên trong thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi, vì hắn nghe được dị âm. Bảo bảo ngoan, mẫu phi thương ngươi... Con bướm bay a... Bay a... Thanh âm này, Thiên Nguyệt Triệt xa lạ, nhưng gần như vô thức, Thiên Nguyệt Triệt biết, đây là Cẩm phi thanh âm. "Hồi tiểu điện hạ, Cẩm phi nương nương... Cẩm phi nương, nương năm trước, lúc tắm rửa, vô ý trượt chân, đầu bị chấn thương, tỉnh lại thì... Thì..." Thị vệ nhìn sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt, không dám nói tiếp. "Liền điên điên khùng khùng?" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày, chắc chắn nó là kiệt tác của Tinh Linh hoàng. "Dạ... Dạ..." Thị vệ run rẩy, nào dám nói tiếp, dù Thiên Nguyệt Triệt không tức giận, nhưng thị vệ vẫn vô cùng sợ hãi, ngày thường tiểu điện hạ tùy hứng là chuyện ai cũng biết, lúc này, e rằng không giống vẻ bình tĩnh bên ngoài. "Chuyện này, có bao nhiêu người biết?" Chuyện xảy ra năm năm trước, vì sao không ai trong cung nhắc tới? "Hồi tiểu điện hạ, báo lên cho bệ hạ, chuyện này do Nặc tổng quản xử lý." Nặc Kiệt cũng biết? Nữ nhân hậu cung tranh quyền đoạt lợi, hắn là nhi tử phụ hoàng sủng ái nhất, theo lý mà nói, mẫu phi lại an tĩnh kỳ lạ, Tinh Linh hoàng có năng lực kia, chẳng lẽ mẫu phi phát điên cũng có sao? Hoặc là... Thiên Nguyệt Triệt đi vào cung nội, một số cung nữ, thái giám đang quét dọn, nhìn thấy hắn, giống hệt thị vệ, đầu tiên sửng sốt, sau vội vàng hành lễ, Thiên Nguyệt Triệt lướt qua bọn họ, bước tới viện tử. Nữ nhân một thân lam y đánh đu qua lại như thiếu nữ trong hoa viên, miệng khe khẽ hát, ngực ôm búp bê vải, Thiên Nguyệt Triệt không thể không nhận ra, búp bê vải chính là hắn. Tựa hồ bị xúc động, Thiên Nguyệt Triệt tiến lên mấy bước, nữ nhân sửng sốt, không ngờ sẽ có người xa lạ xuất hiện ở đây, thân thể lảo đảo rơi xuống. Thiên Nguyệt Triệt vô thức chạy tới, tiếp được nữ nhân. Phần rung động này ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng. Nữ nhân tựa vào lòng Thiên Nguyệt Triệt, tay đặt trước ngực hắn, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn. Thiên Nguyệt Triệt biết, nàng không nhận ra mình, tựa hồ có chút mất mát, hắn định mở miệng nói, nữ nhân đã lên tiếng trước. "Triệt nhi." Thanh âm rất nhẹ, như mộng như ảo, "Là Triệt nhi sao?" Thân thể Thiên Nguyệt Triệt có chút run rẩy, hắn nghe được gì chứ, nữ nhân này gọi tên của hắn, không giống phụ hoàng gọi hắn Triệt nhi, lúc này, Thiên Nguyệt Triệt phảng phất thấy được mẫu thân kiếp trước, nữ nhân can trường kia. Cẩm phi bắt đầu rơi lệ, khóc trong lòng Thiên Nguyệt Triệt: "Triệt nhi... Ô ô ô... Triệt nhi..." Ý thức rất mãnh liệt nói với Thiên Nguyệt Triệt, nàng không phải người điên, nữ nhân mệt mỏi, mới ngưng khóc. "Ngươi... Biết ta sao?" Thiên Nguyệt Triệt cẩn cẩn dực dực hỏi. "Biết?" Cẩm phi lắc đầu, vuốt khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, "Là Triệt nhi, từng gặp, là Triệt nhi, hì hì, là Triệt nhi." Từng gặp? Lúc nào? "Ân..." Cẩm phi nâng cằm lên suy tư, như biết rõ suy nghĩ trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, ngồi xổm xuống, đặt búp bê vải trên mặt đất, điều khiển búp bê vải bước đi, "Nho nhỏ, Triệt nhi như vậy." Cẩm phi vừa làm động tác vừa nói: "Phụ hoàng, Triệt nhi có thể lấy phần lễ vật này chứ? Phụ hoàng, ngươi vẫn chưa đáp ứng Triệt nhi, sẽ cho Triệt nhi đồ vật này? Từng gặp, Triệt nhi như vậy, Triệt nhi nho nhỏ... ." Cẩm phi học âm điệu Thiên Nguyệt Triệt khi còn bé, cười hồn nhiên. Lòng tràn đầy rung động, Thiên Nguyệt Triệt nhớ kỹ, khi đó là sinh thần phụ hoàng, hắn năm tuổi. Nữ nhân này... Nữ nhân này... Dựa theo ý Tinh Linh hoàng, khi đó thông qua ánh mắt nàng nhìn mình chính là Tinh Linh hoàng, nhưng nữ nhân này... Nữ nhân này còn có ý thức, có lẽ hắn không khẳng định, năm đó dùng ánh mắt khát vọng nhìn hắn, có phải chỉ là Tinh Linh hoàng. Tinh Linh hoàng không hoàn toàn khống chế được thân thể nàng, nàng vẫn còn nhớ rõ một số chuyện. "Tiểu Triệt nhi... Tiểu Triệt nhi... ." Cẩm phi vừa nói vừa ôm búp bê vải chạy, y phục phất phơ, một khắc kia, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất thế gian này. Ra khỏi Cẩm Hoa cung, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cảm thấy vô cùng thư sướng, cảm giác như ở trên thiên đàng, không thể nói rõ ràng. "Tiểu điện hạ, ngài hù chết nô tài, ngự thiện phòng vừa báo lại, bữa tối đã chuẩn bị xong, hỏi tiểu điện hạ lúc nào mở thiện?" Nặc Kiệt thở hổn hển chạy tới. Thiên Nguyệt Triệt không cho người đi theo, ngự thiện phòng đến Kim Long điện tìm người không thấy, chuyện của Thiên Nguyệt Triệt lại không ai dám làm chủ, cho nên người trong Kim Long điện đi tìm Nặc Kiệt. Thiên Nguyệt Triệt nhìn Nặc Kiệt, chuyển đề tài: "Nặc Kiệt, chuyện Cẩm phi nương nương phát điên, ngươi xử lý thế nào?" Nhàn nhạt một câu, bình thản không chút tình cảm, lại khiến Nặc Kiệt sợ hãi, Nặc Kiệt vội vàng quỳ xuống: "Tiểu điện hạ, nô tài... Nô tài...." "Là ta muốn hắn xử lý như vậy." Thanh âm trầm thấp của Thiên Nguyệt Thần vang lên, phất tay cho Nặc Kiệt lui ra, Thiên Nguyệt Thần tới bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, hai người sóng vai đứng, đột nhiên khiến người ta cảm giác trong thiên địa chỉ còn đối phương. "Ngươi nhìn quá Cẩm phi." Thiên Nguyệt Thần không cần hỏi cũng biết, "Nếu điên rồi, vậy để nàng điên đi, Triệt nhi, sẽ không ai quấy nhiễu ta và ngươi." Đối với Thiên Nguyệt Thần, Cẩm phi chẳng qua chỉ có tác dụng sinh Thiên Nguyệt Triệt, nhưng với Thiên Nguyệt Triệt thì khác, Thiên Nguyệt Thần biết, trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, hai chữ mẫu thân là sự tồn tại đặc biệt nhất, so với mình không hề thua kém. "Phụ hoàng quá lo lắng, ta chỉ nhìn một lúc. Ta nghe Tinh Linh hoàng nói, lúc ta ra đời, Cẩm phi bị phụ hoàng hù dọa phát điên, sau đó hắn sống nhờ thân thể Cẩm phi, ta chỉ muốn xem, không có linh hồn của hắn Cẩm phi sẽ biến thành dạng gì, nhưng không ngờ phụ hoàng đã sớm biết Cẩm phi phát điên." "Không." Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, "Trẫm chẳng qua chỉ cảm thấy nghi ngờ, nữ nhân này khác hẳn trước kia, nhưng vô luận thế nào, nếu nàng không làm gì nguy hiểm, trẫm cũng lười để ý, cho đến năm trước Nặc Kiệt báo lại, nàng phát điên, trẫm để trị liệu sư xem qua, chứng thực không giả, mới hạ lệnh giữ bí mật, không ngờ Triệt nhi lại nói, Tinh Linh hoàng chiếm thân thể Cẩm phi." Chuyện này, Thiên Nguyệt Thần không biết, nhưng hiện nay đã biết, không nói đến những người khác, Tinh Linh hoàng có thể trà trộn sống an nhàn trong hoàng cung, lại không động thủ, nếu muốn mạng Triệt nhi, sợ là đã sớm ra tay. Khó trách lúc trước Triệt nhi nói, Tinh Linh hoàng tạm thời không giết hắn, điều này không phải không có lý. "Phụ hoàng làm vậy, không sợ người có tâm biết được, sẽ chẳng hay ho." Thiên Nguyệt Triệt hiểu, Thiên Nguyệt Thần phải đối phó với thế lực ngoại thích của hắn, nếu biết Cẩm phi phát điên, không chỉ hoàng cung loạn, người phía Cẩm phi cũng truy cứu. "Triệt nhi, ta rất ích kỷ." Thiên Nguyệt Thần thành thực nói, hai người chầm chậm đi vào Mạn La các, vừa lúc thức ăn được mang lên. Người tụ tập rất nhiều, trừ Liệt La Đặc, Địch Trạch, Mạc Tà, Kim, Thổ, còn có Thiên Nguyệt Thiên Hâm và Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, hơn nữa, nhìn biểu hiện của bọn họ, hẳn đã làm quen với nhau. Mọi người thấy Thiên Nguyệt Thần và Thiên Nguyệt Triệt liền hành lễ, dù gì đây cũng là hoàng cung, không thể so với bên ngoài. Thiên Nguyệt Thần hào sảng nói: "Toàn bộ hoàng cung chỉ có Mạn La các không cần lễ nghi, tối nay coi như mọi người liên hoan, hết thảy lễ nghi đều miễn." Có lễ nghi liền có bận tâm, có bận tâm không tiện nói thẳng, Thiên Nguyệt Triệt đã dự kiến trước, nên mới chọn nơi này. Bữa tối, mọi người rất an tĩnh, bất quá, sau bữa tối, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai vô cùng kinh sợ, y cố gắng trấn định, duy trì bộ mặt lạnh lùng, nhưng tin tức y là ngũ thần tướng Thuỷ chuyển thế, đúng là quá mức rung động. Liệt La Đặc đùa giỡn nói: "Chậc chậc, đại nhân vật như ngươi còn nghi ngờ, nhớ ngày đó ta biết chuyện này, thật không thể tin tưởng, cảm thán trời cao cho ta vận khí quá tốt." Tính cách của Liệt La Đặc không câu nệ, thoải mái tiếp nhận, bởi vì Mộc Linh châu là minh chứng tốt nhất. Đương nhiên so với hắn, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai tiếp thu nhanh hơn. Trở lại hoàng cung, hết thảy không có gì thay đổi, trừ ngày đầu tiên giải quyết chuyện Trữ quý phi và một số tần phi, phảng phất trở lại như trước, Thiên Nguyệt Triệt cũng có chút khó hiểu, sao gần đây Trữ quý phi an tĩnh thế. Vì chuyện của Trữ quý phi, Thiên Nguyệt Thiên Hâm thường xuyên thay mặt xin lỗi Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cười một tiếng mà qua, hắn không hẹp hòi toan tính. Hơn nữa, khách quý từ Anh Túc đế quốc vẫn chưa tới, việc Thiên Nguyệt Triệt khôi phục trí nhớ và lực lượng đành hoãn lại, mấy ngày qua Liệt La Đặc tranh thủ dẫn đám người Mạc Tà du ngoạn một vòng quanh đế đố Mạn La đế quốc. Chẳng qua, xuất hiện một người khiến Thiên Nguyệt Triệt ngoài ý muốn. Hoàng cung Mạn La đế quốc nhiều năm an tĩnh đột nhiên dậy sóng.
|