Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 4 - Chương 84: Cữu cữu
Một ngày qua, nghe Liệt La Đặc nhắc tới những đồ vật ly kỳ bên ngoài, vì Thiên Nguyệt Thần vắng mặt hai tháng, có rất nhiều chuyện cần xử lý, Thiên Nguyệt Triệt một người nháo nhàm chán, cho nên liền xuất cung ngoạn. Thiên Nguyệt Triệt đi cùng đám người kia, dù ở đế đô Mạn La cũng vô cùng bắt mắt, đặc biệt là ban ngày, người tới tới lui lui đông đúc. Hấp dẫn càng nhiều ánh mắt. Chẳng qua, trong đám người có chút náo động, nhiều người liền sinh chuyện không hay. "Hình như hôm nay đế phi thường náo nhiệt." Thiên Nguyệt Triệt lần đầu tiên xuất cung, nghe Liệt La Đặc lẩm bẩm, cũng cảm thấy quỷ dị. Nhóm người nhanh chóng bị phân tán , đợi Thiên Nguyệt Triệt hoàn hồn, hắn đã đi tới một chỗ hẻo lánh, chân mày cau lại, bình ổn tâm tình. "Chủ nhân nhà ta muốn gặp công tử, có thể làm phiền công tử một chút không?" Người tới khoảng mười bốn, trên đại lục này, mười bốn vừa vặn bước vào thời kỳ trưởng thành. "Ta có thể nói không sao?" Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, hỏi người nọ. Người nọ chấn động, cười khẽ, "Lục điện hạ khác lời đồn đãi một trời trời một vực." Ý cười của người nọ càng thêm nồng đậm. Thiên Nguyệt Triệt thật sự kinh ngạc, đã sớm nghĩ người nọ biết thân phận mình, dù sao lấy khí chất mà nói, tuyệt không phải đơn giản, nhưng không ngờ y lại trực tiếp làm rõ. Thiên Nguyệt Triệt là người thông minh, từ trong lời nói liền hiểu được, người y tìm không phải người tên Thiên Nguyệt Triệt, mà là Thiên Nguyệt Triệt mang thân phận tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc. "Đã vậy, thỉnh dẫn đường." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, tỏ vẻ ôn hòa. Nam tử dẫn Thiên Nguyệt Triệt đi vòng vèo, đường không nhiều, nhưng rất rắc rối, rõ ràng lúc trước còn ở trong thành, một lát liền đến một nơi thanh tĩnh trong rừng, thật là lợi hại. Thiên Nguyệt Triệt than thầm, cái này chính là trận. Không thể nghi ngờ, Thiên Nguyệt Triệt hoàn toàn xa lạ. Rừng cây thanh tĩnh, có một phòng nhỏ, bên ngoài có mấy hộ vệ trông coi. "Không nghĩ tới, đế đô còn có nơi như thế." Thiên Nguyệt Triệt cảm thán, tiểu kiều lưu thủy, không hổ là nhân gian tiên cảnh. "Tiểu điện hạ quá khen, nơi này không phải đế đô, chỉ là giả cảnh, địa phương chân chính ở ngoài ngàn dặm." Nam tử thong dong trả lời, "Nơi này tuy trống rỗng, nhưng cảnh sắc là thật, nên khi tiểu điện hạ tiếp xúc mới có cảm giác chân thực." "Bổn điện đã hiểu, ý của các hạ là, nếu bổn điện bị thương ở đây, vậy ra khỏi nơi này, thương thế cũng biến mất theo, phải không?" Thiên Nguyệt Triệt nghịch ngợm mở to hai mắt. "Tiểu điện hạ nói đùa." Nói một hồi, hai người đã đến trước phòng nhỏ, nam tử gõ cửa. "Đi vào." Thanh âm thật là hoa lệ, mang theo một phần trầm ổn, Thiên Nguyệt Triệt tò mò, người thế nào lại có khí chất như vậy. Nam tử đẩy cửa ra, canh giữ ở cửa không theo vào, Thiên Nguyệt Triệt bước tới, trong nháy mắt có chút mê hoặc, vóc người nam nhân phi thường cao lớn, đứng chắp tay, đưa lưng về phía Thiên Nguyệt Triệt. Trên người nam nhân này có một cỗ khí thế cường hãn. Nam nhân này rốt cuộc là ai? Giống như đáp lại Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân quay đầu, dung nhan tuấn dật còn có mấy phần kiều mỵ, mà Thiên Nguyệt Triệt chân chính ngây ngẩn, khuôn mặt này... Khuôn mặt này... "Không nghờ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, lại là tình huống như thế." Thanh âm nam nhân mềm nhẹ, nói chuyện không nhanh không chậm. Thiên Nguyệt Triệt đè nén nghi ngờ, đảo mắt: "Ta nên gọi ngươi là cữu cữu, ngoại công, hay biểu ca?" Thiên Nguyệt Triệt trêu đùa khiến nam nhân khẽ nở nụ cười, không sai, khuôn mặt này giống hệt mẫu phi của Thiên Nguyệt Triệt – Cẩm phi Da La Tư Đặc Lặc. "Ngoại tôn của ta thật khác lời đồn." Da Lạc Tư Đặc Lặc điềm nhiên nhìn Thiên Nguyệt Triệt, ánh mắt sâu thẳm, không dễ nắm bắt, "Ta là ca ca sinh đôi với mẫu phi ngươi, là cữu cữu của ngươi." Quả nhiên, giống nhau như đúc, Thiên Nguyệt Triệt đã sớm đoán được. "Cữu cữu tới đế đô không phải chỉ tìm ngoại tôn ôn chuyện chứ?" Thiên Nguyệt Triệt tùy tiện ngồi xuống ghế, mục mâu cơ trí nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc. Da Lạc Tư Đặc Lặc nghe vậy, cẩn thận dò xét Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, ngồi xuống đối diện Thiên Nguyệt Triệt, tự mình châm trà, động tác ưu nhã: "Xem ra lời đồn bên ngoài về lục điện hạ rất khó tin." Ba chữ lục điện hạ, kéo dài khoảng cách giữa Thiên Nguyệt Triệt và nam nhân. "Nga? Vậy Tư Đặc Lặc công tử cảm thấy bổn điện nên là người thế nào? Hay là nói, công tử cảm thấy bổn điện phải như bên ngoài đồn đãi, tùy hứng ương ngạnh mặc người bài bố?" Thanh âm lạnh nhạt không nặng không nghe, nhưng vẫn lộ ra sắc bén. Da Lạc Tư Đặc Lặc phát giác mình luống cuống, Thiên Nguyệt Triệt không tùy hứng ương ngạnh như lời đồn, chỉ sợ là kiêu ngạo cùng tự phụ, hệt Thiên Nguyệt Thần năm đó. Rõ ràng là hai người khác nhau, nhưng lại có khí thế giống nhau, Thiên Nguyệt Thần... Đáy mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc sâu thẳm. "Tỷ tỷ có tiểu điện hạ là phúc khí của nàng." Da Lạc Tư Đặc Lặc khôi phục bình tĩnh, nhấp một ngụm trà nhuận họng, khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, ý bảo hắn cũng uống trà. Thiên Nguyệt Triệt không khách khí, cũng không sợ y lén giờ trò. Thấy Thiên Nguyệt Triệt thoải mái, Da Lạc Tư Đặc Lặc kinh ngạc không nhỏ, nếu là lục điện hạ trong lời đồn, dễ dàng tha thứ như vậy cũng hiếm có. Mục mâu thâm thúy, nhìn Thiên Nguyệt Triệt, lại phảng phất đang nhìn cái gì đó. Thiên Nguyệt Triệt không chủ động mở miệng, hắn không vội, hắn đang đợi người gọi là cữu cữu, vốn y chủ động tìm tới hắn, chắc chắn người nóng lòng nhất là y. Lần nữa, Da Lạc Tư Đặc Lặc cười khẽ: "Ngươi, thật thông minh, có lẽ vì vậy Thiên Nguyệt Thần mới sủng ngươi." Động tác uống trà của Thiên Nguyệt Triệt dừng lại, Thiên Nguyệt Thần, nam nhân này gọi tục danh phụ hoàng, không hợp quân thần chi lễ, y và phụ hoàng... "Tò mò sao? Ta lại có thể gọi tục danh của phụ hoàng ngươi." Da Lạc Tư Đặc Lặc đã nhận ra Thiên Nguyệt Triệt dao động, cảm giác có chút thú vị. "Tò mò." Thiên Nguyệt Triệt sẽ không tự mình suy đoán, đã có người nguyện ý nói, hắn cần gì hao tổn tâm trí. "Ngươi cầu ta." Da Lạc Tư Đặc Lặc trêu chọc. Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: "Bổn điện cũng chưa từng cầu phụ hoàng." Trong từ điển của Thiên Nguyệt Triệt không có cầu, cầu, đó là điều đã quá xa xôi, kiếp trước khi còn là hài tử, thời điểm thấy mẫu thân bị mấy gã đàn ông lăng nhục. Hắn cầu qua, cầu lão Thiên gia, phàm là người có thể cầu đều đã cầu, cuối cùng mẫu thân vẫn bị thương tổn . Từ đó về sau, từ điển của hắn không còn chữ này. "Ha ha... Cũng được, vậy... Ngươi gọi ta một tiếng cữu cữu." Trong mắt Da Lạc Tư Đặc Lặc đều là ý cười, tựa hồ cảm thấy đùa Thiên Nguyệt Triệt là một việc rất thú vị. "Cữu cữu" Thiên Nguyệt Triệt không nói nhảm, dựa theo bối phận mà nói, là nên gọi nam nhân một tiếng cữu cữu, đừng nói một tiếng cữu cữu, muốn Thiên Nguyệt Triệt gọi một tiếng ngoại công, hắn cũng sẽ gọi. "Không thú vị" Da Lạc Tư Đặc Lặc khó chịu, không phải tiểu hài tử nên bướng bỉnh một chút ư? Sao khuất phục nhanh như vậy. "Ngươi thật mâu thuẫn." Thiên Nguyệt Triệt đặt chén xuống, đứng dậy. "Đứng lại." Thanh âm Da Lạc Tư Đặc Lặc tuy nhẹ, nhưng uy nghiêm, "Ngươi không muốn biết?" "Muốn, nhưng biết không chỉ có mình ngươi, thân là người trong cuộc, ta nghĩ phụ hoàng cũng biết." Thiên Nguyệt Triệt đi tới cửa, nhớ ra cái gì đó, lần nữa dừng lại, quay đầu nhìn, "Còn có, hoan nghênh ngươi tới hoàng cung bất kì lúc nào, phiền mang theo bí tịch trận pháp, gần đây bổn điện có hứng thú với mấy cái này." Nói xong, Thiên Nguyệt Triệt đẩy cửa ra, bị thủ vệ ngăn cản. "Tránh ra." Thanh âm thanh thúy đột nhiên biến lạnh, thủ vệ ngăn trở Thiên Nguyệt Triệt có lỗi giác đang đứng trước chủ tử nhà mình. "Các ngươi đối với ngoại tôn của ta như vậy là phạm thượng nga, dù gì hắn cũng là thiếu chủ nhà Tư Đặc Lặc." Da Lạc Tư Đặc Lặc thản nhiên nói, thủ vệ được nghiêm chỉnh huấn luyện, lập tức cung kính thối lui.
|
Quyển 4 - Chương 85: Bí mật
Đợi Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi, nam tử đi vào trong nhà, nhìn Da Lạc Tư Đặc Lặc đang nhìn ly trà cười khẽ, từ ánh mắt của y, nam tử biết tâm tình chủ nhân vô cùng tốt. "Chủ nhân, sao không ngăn tiểu điện hạ?" Da Lạc Tư Đặc Lặc nhàn nhạt liếc hắn một cái: "Còn có thể gặp lại, không phải ư?" Đứng lên, đi tới cửa, nhìn bên ngoài đã không còn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt: Nhi tử của Thiên Nguyệt Thần..., Da Lạc Tư Đặc Lặc mỉm cười. Nghe được y lẩm bẩm, nam tử lắc đầu: chủ nhân, đừng quên, hắn cũng là nhi tử của tiểu thư. Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi tiểu phòng, mới đi được mấy bước, đột nhiên phát hiện mình đã ở ngã tư đường, ngẩng đầu, trước mắt là đám người náo nhiệt, lần nữa quay đầu, sau lưng vẫn là ngã tư đường. Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, không có vật cản, hết thảy vừa rồi tựa như mộng, nếu không phải tay áo còn dính nước trong rừng cây, hắn thật sự đã nghĩ mình đang nằm mơ. "Chủ tử." Thời điểm đám người Liệt La Đặc phát hiện Thiên Nguyệt Triệt không thấy, liền kinh hoảng, tuy nói nơi này là đế đô, tuy nói bằng công lực của Thiên Nguyệt Triệt, bọn họ không nên lo lắng, nhưng hôm nay là thời điểm phi thường nhạy cảm, bí mật về Quang Minh thần tử đã vạch trần, nên mọi người lo lắng cho Thiên Nguyệt Triệt cũng là bình thường. Thiên Nguyệt Triệt hướng bọn họ gật đầu: "Bị lạc." Hôm nay rất nhiều người, mọi người đều tin tưởng, không hề nghi ngờ. "Liệt La Đặc, ngươi phụng bồi mọi người, bổn điện có chút mệt mỏi hồi cung trước, các ngươi đừng đi theo, cứ làm như dự tính ban đầu." Thiên Nguyệt Triệt dứt lời, không để mọi người có cơ hội cự tuyệt, một mình rời đi. "Thần Chủ." Kim cùng Thổ muốn đuổi theo, bị Liệt La Đặc ngăn cản, hắn theo Thiên Nguyệt Triệt tám năm, thời gian đủ dài, rất hiểu tính cách của Thiên Nguyệt Triệt. Gió nhẹ thổi qua mặt, không biết là cảm giác gì, đối với cữu cữu đột nhiên xuất hiện, Thiên Nguyệt Triệt biết không đơn giản, lúc ấy ý nghĩ duy nhất chính là chuyện của mẫu phi bị người gia tộc Tư Đặc Lặc biết, cho nên cữu cữu mới tìm hắn. Nhưng nếu như vậy, hẳn cữu cữu nên trực tiếp đến hoàng cung bái phỏng phụ hoàng mới phải? Vì sao một mình tìm tới hắn? Càng nghĩ càng không hiểu được, Thiên Nguyệt Triệt tự nói với mình không cần quan tâm đến, nhưng trong lòng lại không cách nào buông tha, Thiên Nguyệt Triệt cũng không trực tiếp hồi hoàng cung, đi tới phủ đệ của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai. Dù thị vệ chưa từng gặp qua Thiên Nguyệt Triệt, nhưng tiểu điện hạ Mạn La đế quốc, trong thiên hạ khó có người tương tự, cho nên khi Thiên Nguyệt Triệt vừa xuất hiện, thị vệ lập tức nhận ra hắn. Phủ đệ của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai hoàn toàn bất đồng với con người y, y bề ngoài băng lãnh, nhưng phủ đệ lại vô cùng thanh tĩnh. Thiên Nguyệt Triệt đến thăm, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai có chút không được tự nhiên, y không biết nên đối xử với Thiên Nguyệt Triệt thế nào, gọi thần tử, dù sao cũng không quen. Gọi Thiên Nguyệt Triệt là tiểu điện hạ tương đối dễ dàng hơn, nhưng trong lòng phi thường tôn kính. "Ta không ngờ, có một ngày, ta sẽ đến đây." Đưa lưng về phía Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, Thiên Nguyệt Triệt chăm chú nhìn cá chép trong hồ. "Có chuyện khiến tiểu điện hạ phiền lòng?" Nếu tới, bằng thân phận của tiểu điện hạ, được phép biết tâm sự của hắn chỉ có một người, mà hiện tại tâm sự của hắn, lại không tiện để Thiên Nguyệt Thần biết. "Bổn điện thường suy nghĩ, mẫu phi của bổn điện là người thế nào, nhưng hết thảy đều là ý nghĩ, thời điểm bổn điện chú ý, mẫu phi đã phát điên." Thiên Nguyệt Triệt biết, chuyện này, cho dù những nữ nhân trong cung không biết, nam nhân này khẳng định biết, chẳng qua không liên quan liền không nói đến. Phải nói trừ bỏ chuyện của nhị ca, những chuyện khác y không có hứng thú tham dự. Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai không đáp, nghe Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói: "Bằng thân phận của ngươi, lời bổn điện quả đúng là nan đề, bổn điện gọi ngươi là Thuỷ tốt hơn." "Chỉ là một cái xưng hô mà thôi, tiểu điện hạ không cần quá để ý." "Năm đó, ngươi hạ băng tằm vào ta, là muốn làm hoàng đế?" Thiên Nguyệt Triệt xoay người, cười nhạt. Chuyện này, không phải bí mật giữa bọn họ. "Bổn điện nghĩ, thật ra ngươi cũng không muốn làm hoàng đế, đúng chứ?" Chưa đợi Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai trả lời, Thiên Nguyệt Triệt liền nói. "Vậy tiểu điện hạ giải thích thế nào?" Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai khiêu mi, dù nói hắn là Quang Minh thần tử chuyển thế, nhưng lúc này, hắn vẫn chưa là Quang Minh thần tử, lại trí tuệ sáng suốt, thật khiến người đố kỵ. "Nếu ngươi muốn làm hoàng đế, người thứ nhất ngươi nên trừ bỏ là đại ca Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, có lẽ ngươi sẽ bận tâm Tả Lạp gia tộc, nhưng không có mộc linh châu, Tả Lạp gia tộc chỉ là hư danh, hơn nữa bằng năng lực của ngươi mà nói, có thể vô tung vô ảnh, trong hoàng cung chết một hoàng tử cũng không thành vấn đề. Không có đại ca, khả năng nhị ca được lập là thái tử cao hơn nhiều, sau đó đến Thiên Nguyệt Thiên Ngọc, nhưng đối với những người này ngươi không hề động thủ, lại động thủ với ta, vì sao?" Có nhiều chuyện, năm đó không nghĩ đến, hôm nay nhớ tới, phát giác, có quá nhiều nghi vấn. "Ta nghĩ, thời điểm mẫu phi mang thai ta, ngươi bắt đầu phát hiện tình cảm đối với nhị ca, bởi vì cấm kỵ, cho dù các ngươi không quan tâm, chỉ cần có phụ hoàng ở một ngày nhị ca với ngươi cũng là mò trăng dưới nước, cho nên chỉ có phụ hoàng chết, nhị ca làm hoàng đế, như vậy các ngươi mới không còn cố kỵ, nhưng ta có một điểm nghĩ không ra, tại sao đầu tiên bị khai đao lại là ta?" Ngẫm lại thật đúng là vô tội nha, khi đó hắn còn là một phôi thai a. "Ha ha... Tiểu điện hạ thông tuệ quả nhiên không ai bằng, quả thực thời điểm Cẩm phi mang thai tiểu điện hạ, ta liền phát hiện bản thân đối với Hâm nhi có dị tâm, khi đó, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ và Thiên Nguyệt Thiên Ngọc mới ra đời." Nhắc tới Thiên Nguyệt Thiên Hâm, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai trở nên nhu hòa không ít, "Hâm nhi là nhị hoàng tử Mạn La đế quốc, chỉ cần bệ hạ vẫn còn một ngày, ta biết ta và Hâm nhi là không thể nào. Mà bệ hạ, sợ là cùng chúng ta chơi đùa một hồi, cũng sẽ không thành toàn bọn ta." Không tệ, nếu là Thiên Nguyệt Thần khi đó, y sẽ cảm thấy đùa rất vui mà cự tuyệt bọn họ bên nhau, nhưng bây giờ... "Đích thật là việc nam nhân kia sẽ làm." Thiên Nguyệt Triệt tán đồng. "Cho nên trở thành hoàng đế là biện pháp duy nhất, Thiên Nguyệt Thiên Ngọc không có gia tộc hùng hậu chống lưng, tự nhiên không cần lo lắng, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ đã lớn lên, phải tính toán cẩn thận, như vậy dễ dàng nhất là đối phó với một phôi thai như ngươi." Nói đến hai chữ phôi thai, khóe miệng Thiên Nguyệt Triệt có chút vặn vẹo, bởi vì, hai chữ này thật sự không dễ nghe. "Nhưng thật ra có một việc, tiểu điện hạ không biết, ngươi so với người khác đều quan trọng hơn, không phải vì ngươi là hoàng tử bệ hạ sủng ái nhất, mà bởi vì, trong người ngươi chảy dòng máu của gia tộc Tư Đặc Lặc, cũng vì vậy sẽ là hoàng đế tiếp theo của Mạn La đế, đó là nguyên nhân lúc ấy ta khẩn cấp muốn loại bỏ ngươi." Nghe được lời của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, Thiên Nguyệt Triệt có chút giật mình. "Cho nên, nếu không phải là phụ hoàng để ta bên cạnh y, mấy năm này của ta sẽ không trôi qua bình an?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại, Tư Đặc Lặc gia tộc, cho dù không phải gia tộc có được ngũ linh châu, nhưng địa vị không thể xem thường, vì sao chứ. Hắn chưa từng hiểu biết về sự tồn tại của gia tộc mẫu phi. "Không tệ, khi khai quốc, tổ tiên gia tộc Thiên Nguyệt và tổ tiên Tư Đặc Lặc cùng chung sức, ngôi vị hoàng đế Mạn La do tôn tử gia tộc Thiên Nguyệt thừa kế, trên thực tế phải chia sẻ cùng tôn tử gia tộc Tư Đặc Lặc, Tư Đặc Lặc gia tộc sợ Thiên Nguyệt gia tộc e ngại mà giết hại bọn họ, nên không giao ra một nửa quân quyền còn lại. Tiểu điện hạ nhất định biết Mạn la lệnh nhỉ, đó là hiệu lệnh tam quân, khối kim sắc phía trên có khắc Mạn Đà La trông rất sống động, giống Sắc Vi lệnh và Anh Túc lệnh." "Bổn điện biết, bổn điện từng giữ Sắc Vi lệnh." Ở nơi này tám năm, hắn có được Sắc Vi lệnh. "Vậy tiểu điện hạ có biết, Mạn Đà La bị chia làm hai, nói cách khác, trong tay bệ hạ chỉ có nửa khối Mạn la lệnh, mà nửa khối còn lại ở trong tay tôn tử Tư Đặc Lặc gia tộc." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai lần nữa nói ra. Thiên Nguyệt Triệt không ngờ chuyện lại là như vậy, thời điểm hắn yêu cầu xem Mạn la lệnh, phụ hoàng lại nói Mạn la lệnh ở trong tay Nặc Kiệt, thực tế Mạn la lệnh đúng là ở chỗ Nặc Kiệt ư? Phụ hoàng nói như vậy, chẳng lẽ không dự định kể cho hắn chuyện Mạn la lệnh sao? Hôm nay cữu cữu tìm đến hắn, cũng vì chuyện này? "Thực tế, thiên hạ này, tiểu điện hạ cũng có tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế, đương nhiên dựa theo huyết thống, nhưng là..." "Nhưng là...?" Thiên Nguyệt Triệt nhíu mày nhìn chằm chằm Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai. Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đột nhiên cười khẽ: "Hoàng đế chân chính của Mạn La đế quốc chỉ có một, đó chính là phụ hoàng của tiểu điện hạ." Đối với Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần mà nói, vô luận ai là hoàng đế chân chính cũng giống nhau, nhưng thời điểm hiểu được tất cả, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy chính mình đang run rẩy, đây là giữ hai người không có bí mật sao. Bọn hắn vĩnh viễn là của nhau, nhưng vì sao... Vì sao? Bỏ đi thân phận đế vương, ta chỉ là một nam nhân rất bình thường, là nam nhân cũng sẽ có thời điểm nhẫn không được, nếu nơi này có thể vì ngươi chịu được mười năm, vẫn không thể chứng minh ta yêu ngươi sao? Triệt nhi có biết, vì sao danh tự của Triệt nhi là Thiên Nguyệt Triệt? Hình ảnh phản chiếu của ánh trăng trong nước, triệt chính là nguyệt . Phụ hoàng, hết thảy tất cả, có phải bẫy rập ngươi cố ý bố trí? Thiên Nguyệt Triệt rối loạn, bí mật cố ý che dấu cơ hồ xé rách lý trí của hắn...
|
Quyển 4 - Chương 86: Mất tích
Trong hoàng cung Thiên Nguyệt Thần tay cầm bút, nhưng chậm chạp không viết xuống, giống như có thứ gì đó quấn quanh tim hắn. "Bệ hạ, mực nước thấm ướt tấu chương." Nặc Kiệt vội vàng thay trang giấy bên dưới tấu chương, đầu bút mực vẫn còn nhỏ giọt, Thiên Nguyệt Thần than thở, nặng nề để lại bút lông, từ trên long ỷ đứng lên. "Bệ hạ." Nặc Kiệt vội vàng đuổi theo. "Ta đi một mình, ngươi ở lại." Thiên Nguyệt Thần nói, "Đúng rồi, Triệt nhi đâu?" "Hồi bệ hạ, tiểu điện hạ hôm nay xuất cung, muốn tìm một vài thứ mới mẻ, còn chưa trở lại." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, bước ra ngự thư phòng, ánh mặt trời chói mắt, có một cảm giác phi thường không thoải mái, một cổ hương thơm nhàn nhạt truyền đến, mùi vị là... Là hương thơm của hoa anh đào. Thiên Nguyệt Thần cảm thấy kỳ lạ, nơi này cách Mạn La các khá xa, không ngờ còn có thể ngửi được mùi hương của hoa anh đào, Thiên Nguyệt Thần liền hướng tới Mạn La các. Đứng bên ngoài Mạn La các, dù tường vây cao tới đâu cũng không giấu được hương thơm ngát của hoa anh đào và vẻ tuyệt sắc nhân gian kia. "Phụ hoàng, năm sau, ta nhất định cho ngươi xem tuyệt cảnh của nhân gian." Năm đó thanh âm non nớt kia đầy kiên định và tự tin, bước vào Mạn La các, dừng lại trước cây anh đào, phảng phất còn có thể nhìn thấy, Triệt nhi nho nhỏ tựa vào cây, hài tử tinh khiết đắc ý hỏi hắn: phụ hoàng, đẹp không? Đẹp, đâu chỉ hoa đẹp tuyệt thế, trong mắt Thiên Nguyệt Thần, đẹp chỉ sợ là tinh linh dưới cây anh đào, không rõ phần tình cảm này là lúc nào sinh ra, từ tò mò đến hảo cảm, từ hảo cảm đến thích, từ thích đến yêu. Quay đầu, tâm, đã không cách nào tự kiềm chế, hài tử kia lúc động tình gọi y phụ hoàng, khi sinh khí gọi tục danh của y, đúng là như vậy khiến y không thể kìm lòng. Xưa nay hoàng đế vô tình, mà y trước khi Triệt nhi xuất hiện cũng không biết bản thân còn có tình cảm, hơn nữa lại có thể sâu đậm đến vậy. Y cười lạnh nhìn hết thảy, nhìn Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai và Thiên Nguyệt Thiên Hâm phát sinh tình cảm, tâm tình, hoàng cung rốt cục thú vị, Hoàng quý phi Tả Lạp trên danh nghĩa của y..., thầm nghĩ, hài tử trong bụng không thuộc về y của nàng nên xử lý như thế nào. Nhưng hết thảy tất cả, cũng không so được với Triệt nhi khiến y cảm thấy hứng thú. Lần đầu tiên trong đời tức giận là khi phát hiện Triệt nhi bị hạ băng tằm, y không quá để ý một nhi tử chết, bằng tu vi ma pháp của y, thời gian của y quá dài, vừa nghĩ đến cũng đã cảm thấy chán ghét, hài tử, chỉ cần y muốn sẽ có. Nhưng nhi tử của y, cũng không phải người khác muốn liền có thể tới lấy mạng, cho nên khi y biết Trữ quý phi và phụ thân nàng hạ băng tằm lên Triệt nhi, y vô tình hạ cổ vào hài tử trong bụng Trữ quý phi. Mặc dù đó cũng là hài tử của y, nhưng đau đớn cũng không phải tâm của y. Không nhớ rõ từ khi nào, thời điểm phê duyệt tấu chương sẽ nhớ hài tử kia, chẳng qua là cảm thấy thanh âm non nớt lại dễ nghe như vậy, dễ nghe đến khảm vào tâm tự khi nào cũng không biết. Mặt trời dần dần lui về phía tây, người khiến y động tâm cũng chưa trở về... "Triệt nhi đâu?" Dung nhan tuấn mỹ phảng phất kết một tầng băng, mâu mục bình tĩnh lại hiện ra sát khí, Thiên Nguyệt Thần như vậy mọi người chưa từng thấy qua, ấn tượng của bọn họ về Thiên Nguyệt Thần là ưu nhã, đối người ngoài ôn nhã, còn với Thiên Nguyệt Triệt là ôn nhu, nhưng hôm nay… Sát khí chấn động tâm can, một thoáng kia, mọi người cảm thấy máu trong thân thể ngưng lưu động. "Tu lập tức điều Long quân lục soát đế đô." Tu run rẩy vội vã rời đi. "Trở lại." Thanh âm lạnh lùng nhả ra, bóng dáng trên ghế đã đứng lên, "Phế vật." Thanh âm khinh thường trực tiếp tổn thương người, mục mâu hắc sắc biến thành băng lam, "Nếu Triệt nhi cố ý trốn, các ngươi tìm được hắn sao? Nếu Triệt nhi bị người bắt, bằng các ngươi có thể đem được hắn về?" Lời Thiên Nguyệt Thần khiến người bất mãn, nhưng không thể phản bác, lời y nói cũng là thật, lúc này Thiên Nguyệt Thần không phải nam nhân bình thường bọn họ biết, y là hoàng đế, mỗi một đạo hơi thở đều ở nói cho bọn hắn, hoàng đế này, là chúa tể nhân gian. "Thần Chủ không thấy, vậy làm sao bây giờ?" Kim và Thổ cực kì lo lắng. "Đợi." Mạc Tà an ủi Kim, nhả ra một chữ, chỉ có chờ, không còn phương pháp. Thiên Nguyệt Thần ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ phát hiện cái gì, tâm buông xuống một chút, bởi vì ở đây không có Đàn Thành, Đàn Thành là cái bóng của Triệt nhi, ít nhất giờ khắc này, Đàn Thành và Triệt nhi ở cạnh nhau. Bên ngoài đế đô, một vùng đất hoang vu. Tuấn mã đang kéo xe ngựa, người trong xe ngâm nga hát. "Chủ tử, chúng ta đi đâu?" Mã phụ vội vàng đánh xe, sắc mặt tuấn tú, không chút biểu tình. "Đi Tề quận." Người bên trong nhả ra hai chữ, tiếp tục khẽ hát. Tro bụi nhàn nhạt tung bay sau mã xa. Ba ngày sau. Bên trong hoàng cung, người người lo lắng, sắc mặt hoàng đế ngày một xấu, tin tức dần dần để lộ, tiểu điện hạ xuất cung ba ngày trước liền thất tung, trong hậu cung, nửa vui mừng nửa buồn sầu. Hỉ chính là tần phi, bi chính là người Kim Long điện cùng Mạn La các. "Thế nào?" Bên trong ngự thư phòng, phượng mâu hẹp dài của Thiên Nguyệt Thần nheo lại, ánh mắt bén nhọn nhìn Tu. "Đã phát động minh vệ, vẫn chưa có tin tức của tiểu điện hạ, ngoài cung cũng đi tìm, nghe nói... Nghe nói lần cuối cùng nhìn thấy tiểu điện hạ là ở phủ đệ của Tư Đốn Phất Lai." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai? Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, nam nhân kia và Triệt nhi không quá hòa thuận, lúc trước là nam nhân kia từng hạ cổ Triệt nhi, dù bây giờ biết được thân phận, cũng không có khả năng thân thiết tới thăm hỏi. "Truyền Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai." "Dạ." Tu đứng dậy. "Đợi một chút... Theo trẫm xuất cung." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cảm giác mình gần đây phi thường xui xẻo, hai tháng trước, hoàng đế xuất cung đem chính sự ném cho y, được rồi, ai kêu y coi trọng nhi tử người ta, việc này đương nhiên tìm y. Ba ngày trước, Thiên Nguyệt Triệt cùng y "Trút bầu tâm sự", kết quả mất tích, ba ngày nay, mỗi ngày y sống một ngày bằng một năm, rất sợ âm hồn tìm tới tận cửa rồi, kết quả ngày thứ ba thật đúng là tới. "Vi thần ra mắt bệ hạ." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai cúi đầu hành lễ. Tay áo nam nhân vung lên, mày kiếm khóa chặt, đi tới bên người Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, cũng không có ý tứ để y đứng lên. "Hừ." Tiếng hừ lạnh nhả ra, "Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, đừng tưởng rằng trẫm đã đem nhi tử cho ngươi?" Một câu nói, tỏ rõ lập trường, chính là uy hiếp. Quả nhiên, chuyện tốt sẽ không tìm tới mình, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai nhẹ nhàng thở dài: "Vi thần nguyện chờ hoàng thượng hạ chỉ." "Nói đi." Ngồi lên chủ vị, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp đi vào chuyện chính. "Ba ngày trước, tiểu điện hạ đúng là tới quý phủ, hỏi về chuyện của Cẩm phi và Tư Đặc Lặc gia tộc, vi thần liền đem lịch sử Mạn La đế quốc giải thích cho tiểu điện hạ."Thuần túy là giải thích, không hề thêm bớt. Thiên Nguyệt Thần đột nhiên đứng lên, Triệt nhi... "Lúc ấy Triệt nhi nói cái gì..." Thiên Nguyệt Thần hiểu rõ cái gọi là giải thích của Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, đích thị tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, tên cáo già, nên sớm lột da y mới phải. "Tiểu điện hạ cũng chỉ nghe qua, không nói, lúc ấy vi thần có cảm thấy kỳ quái, dù thế nào, tiểu điện hạcũng không nên tới hỏi vi thần về Cẩm phi." Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai là người thông minh, tự nhiên biết hoàng đế có thành kiến khá cao với mình, nếu không phải ngũ thần tướng, hoàng đế đã sớm một chưởng phế mình. Nga? Quả nhiên, lời Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai khiến Thiên Nguyệt Thần suy ngẫm, chẳng lẽ là vì Cẩm phi phát điên? Nhưng, Thiên Nguyệt Thần cảm thấy khá bất an: "Tu, truyền lệnh xuống, nghiêm tra từng quan khẩu thông đi Tề quận." "Dạ " "Còn ngươi..." Thiên Nguyệt Thần nhìn đến Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai, "Quốc quân Anh Túc đế quốc sắ tới, đều là hai cái hồ ly, tất nhiên vật họp theo loài, chuyện này giao cho ngươi." Tục ngữ nói, không phải oan gia không tụ đầu, năm đó tại ma vũ đại hội, Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai xuống tay với Khánh Trúc, Da La Phất Lạp có lẽ chưa quên. Liệt Hi Tư Đốn Phất Lai đương nhiên không biết, quốc quân Anh Túc đế quốc bụng dạ thực sự rất hẹp hòi.
|
Quyển 5 - Chương 1: Báo nguy
Phanh... Thời điểm bình hoa trong ngự thư phòng bị đập vỡ, mọi người biết Thiên Nguyệt Thần đã thật sự nổi giận. Nửa tháng, tròn nửa tháng cũng không có tin tức Thiên Nguyệt Triệt, từ đế đô đi thông Tề quận mỗi một trạm đều có người giữ nghiêm, nhưng thủy chung vẫn không có tin tức. Giờ khắc này, Thiên Nguyệt Thần biết, con trai bảo bối của y sinh khí. "Bệ hạ?" Thiên Nguyệt Thần tức giận, chỉ có Nặc Kiệt dám lên tiếng. Mục quang tức giận liếc về phía Nặc Kiệt, đáy mắt đỏ ngầu của Thiên Nguyệt Thần làm cho hắn hết sức căng thẳng. "Báo..." Bên ngoài ngự thư vang lên thanh âm thông báo, "Bệ hạ Tề quận báo nguy." Thị vệ quỳ ở cửa nói, hai chữ Tề quận làm cho nam nhân đang tức giận bình tĩnh trở lại. "Truyền." Một chữ độc nhất nhả ra, bóng dáng bá đạo ngồi trở lại long ỷ, toàn thân tỏa ra khí lạnh. Thị vệ tiến vào là Tề quận tướng sĩ – phiên quốc duy nhất của Mạn La đế quốc, quốc gia thống nhất, tất nhiên tước phiên vương, nhưng gia tộc mẫu phi của Thiên Nguyệt Triệt - Tư Đặc Lặc gia tộc là ngoại lệ duy nhất. Cho nên làm phiên quốc phiên vương Tư Đặc Lặc gia chủ có quân đội của mình, tự mình dân, đó cũng là tiếc nuối cùng bất đắc dĩ duy nhất tổ tiên gia tộc Thiên Nguyệt lưu lại. "Bệ hạ, Tề quận báo nguy, ước chừng mười vạn quân mã xuất hiện ở phía nam, nghe nói..." Tướng sĩ có chút khó khăn. "Vô tội, nói." Tay Thiên Nguyệt Thần nắm chặt khăn phủ trên bàn sách màu vàng, phảng phất như biết trước cái gì. "Bệ hạ, chiến sĩ hồi báo, tướng quân dẫn đầu... Tướng quân dẫn đầu chính là lục điện hạ." Chẳng qua là chém một lần, tướng sĩ dứt khoát nhắm mắt lại, nhưng đợi lại đợi, vẫn không thấy hoàng đế hạ lệnh chém. Ngẩng đầu, lại thấy khóe môi hoàng đế đang cười. Tướng sĩ há hốc mồm, hoàng đế tuấn nhan, một thân hắc sắc long bào, tư thế đẹp đẽ cao quý, đặc biệt là vẻ cười nhạt, đúng là cực kì ôn nhu. Tay đang nắm chặt của Thiên Nguyệt Thần dần dần buông lỏng, Triệt nhi... Đây là ngươi sinh khí kháng nghị, vậy chứng minh ngươi yêu ta? "Truyền, trẫm ngự giá thân chinh." Bình tâm, thanh âm trầm thấp mang theo uy nghiêm cao cao tại thượng lần nữa phát ra. "Tuân chỉ." Nặc Kiệt dẫn người liên can chờ lui ra. Nửa tháng trước, cũng chính là ngày thứ ba Thiên Nguyệt Triệt mất tích, ra khỏi phạm vi đế đô, tâm Thiên Nguyệt Triệt vốn căng thẳng cũng rốt cục thư thả. "Chủ tử." Xe ngựa dừng lại trước cửa thành, Đàn Thành nói. "Chuyện gì?" Bên trong xe ngựa truyền ra thanh âm lười nhác, xa cách. "Trước cửa thành tựa hồ có việc." Đàn Thành nói. Nga? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, vén lên màn cửa, chỉ thấy vệ binh cầm bức họa đang kiểm tra từng người một, phụ hoàng, ngươi cũng không chịu nổi sao? "Rút về, nửa đêm lại đi." Thiên Nguyệt Triệt một lần nữa ngồi vào xe ngựa, thảnh thơi nói. Qua nửa đêm, cửa thành đã đóng, tường cao căn bản không ngăn được Thiên Nguyệt Triệt, thị vệ canh giữ ở trên tường thành chỉ cảm thấy một trận gió mát thổi qua, trong nháy mắt, một thân lụa trắng lướt qua, ý nghĩ duy nhất của bọn họ là gặp quỷ. Song khi thị vệ lại một lần nữa mở mắt, muốn nhìn rõ ràng, bóng dáng trắng toát đã bay xa, không thấy, thị vệ run rẩy, toàn thân lạnh toát, ngày thứ hai thị vệ trực ca ngã bệnh, nói là gặp quỷ. Bất quá, ai tin? Qua cửa thành, nửa đêm một mảnh thê lương, ánh trăng dịu dàng, làm cho người ta cảm thấy cô đơn, Thiên Nguyệt Triệt ưu tư, mới ly biệt ba ngày, hắn lại bắt đầu tư niệm nam nhân kia . Phụ hoàng, lần này, rối loạn đế đô, rối loạn tâm ngươi? Đông đông đông... Khách điếm đều đã đóng cửa, nhưng tiếng gõ hàm chứa nội lực, phi thường có quy luật, thị giả ở trên giường do dự, nghĩ thầm nửa đêm canh ba, ai không thức thời như vậy, còn để cho người ngủ hay không a. Hiển nhiên, hắn thất vọng, người gõ cửa, so với hắn còn kiên nhẫn hơn. Không đi mở cửa, ngày mai chắc chắn sẽ bị đuổi đi, ai cũng biết lão bản là một lợi quỷ, bất đắc dĩ, thị giả xanh mặt đi xuống lầu, mở cửa khách điểm, vốn là thị giả chuẩn bị chửi ầm lên, song mở ra miệng thủy chung không khép được, cũng không phát ra được thanh âm nào. Bởi vì khuôn mặt lãnh tuấn của thanh niên không chút thay đổi, thấy thị giả ngây ngốc, Đàn Thành cũng không giận, nghiêng người: "Chủ tử, thỉnh." Thị giả miệng càng không khép được, còn chảy nước miếng, đương nhiên nước miếng không phải là coi trọng dung nhan tuyệt thế của Thiên Nguyệt Triệt, mà là lâu chưa khép miệng, nước miếng tràn ra. "Khách... Khách nhân, bên trong mời." Một bụng tức giận nhất thời biến mất, thấy người mỹ lệ, tâm tình luôn tốt, huống chi hắn không có lá gan mắng. Thiên Nguyệt Triệt không nói không rằng, Đàn Thành lấy ra một chuỗi kim ngân: "Chủ tử nhà ta muốn tắm rửa, đi chuẩn bị nước nóng, nhớ cho kỹ phải sạch, tiền thưởng cho ngươi." Tiền nhiều như vậy, thị giả đoán chừng còn nhiều hơn một tháng tiền lương của hắn, thị giả cảm thấy hôm nay là ngày may mắn, cao hứng dẫn Thiên Nguyệt Triệt vào phòng hảo hạng, tự nhiên là gian phòng tốt nhất. Thị giả chuyển hỏa lò vào, mới đi chuẩn bị nước nóng, trên đường còn không nhịn được nhìn Thiên Nguyệt Triệt vài lần, người này thật giống tinh linh, nhìn thoáng qua đều khó phân biệt. Thị giả đi vài bước, đầu đau xót, chỉ thấy lão bản mặc ngoại bào chờ ở cửa. "Lão bản." Thị giả kêu lên, trong lòng than thở. "Lấy ra." Lão bản là một nữ nhân mang thai tám tháng nhưng vẫn không mất đi sự nhanh nhẹn, tinh thần phi thường sáng láng, tay trái chống eo, tay phải mở ra. Thị giả bất đắc dĩ đem ngân lượng Đàn Thành thưởng giao cho lão bản nương, lão bản nương cảm giác một chút phân lượng, có chút hài lòng đi tới gian phòng, thị giả mặt như đưa đám nhìn lão bản nương, xoay người, thị giả lộ ra cười gian, sờ sờ ngực, nguyên lai ngân lượng đã bị thị giả chia ra làm hai. Hừ, nghĩ tham tiền của hắn, không có cửa đâu, thị giả ngâm nga tiểu khúc đi chuẩn bị nước nóng. ... ... ... Trong phòng, thị giả cảm giác được hai chân của mình đang run rẩy, dường như thế nào cũng đứng không vững, nước nóng rót vào trong thùng tắm, nhân nhi như tinh linh bỏ đi lụa trắng, lộ ra thân thể thiếu niên. Trên da thịt trắng nõn còn có dấu hôn nhàn nhạt, thị giả cảm giác được phía dưới chính mình có cảm giác, ở khách điếm loại khách nhân nào cũng có, hắn đương nhiên biết được hôn ngân trên người thiếu niên đại biểu cho cái gì. Chẳng qua không ngờ tới, thiếu niên xinh đẹp kia cư nhiên là... Không không không, thị giả lắc đầu, nghĩ thầm, không thể nào a, tuyệt đối không thể nào . Đột nhiên, trước mắt xuất hiện một mảnh mơ hồ, đợi thị giả nhìn cẩn thận mới phát hiện, trước mặt của mình xuất hiện một tầng băng mỏng, thị giả sờ sờ cổ, tốt... Thật là một người khủng khiếp. "Đi ra ngoài." Thanh âm trong trẻo lạnh lùng lộ ra một cổ uy nghiêm không thể kháng cự, cho dù rất nhẹ, cũng không cách nào làm người ta bỏ qua. Thị giả thay đổi cái nhìn, thiếu niên này, tuyệt đối không phải loại người như vậy. Hôm sau Thị giả đang bề bộn chiếu cố những khách nhân khác, nhìn thiếu niên từ thang lầu đi xuống, tóc đen dài phiêu tán, mặt đã che lại. Đáng tiếc không được nhìn thấy dung nhan tinh xảo kia a. "Khách nhân, ngài cần cái gì?" Thị giả cười chạy nhanh lên nghênh đón. "Nơi này đi đến trấn tiếp theo, có đường vòng hoặc tiểu đạo không?" Lên tiếng là Đàn Thành, nụ cười trên mặt thị giả có chút khác thường, cũng may không phải dáng vẻ lưu manh, nếu không, kiếm của hắn đã sớm cắt ngang cổ thị giả. "Có có có, khách nhân muốn lên đường a?" Thị giả tùy ý ngắt lời, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt lộ ra mục mâu lạnh lẽo, nhớ tới tầng băng mỏng tối hôm qua, thị giả vội vàng biết điều một chút nói ra lộ tuyến. Đợi Thiên Nguyệt Triệt mang theo Đàn Thành rời khỏi, hậu tri hậu giác thị giả chợt nhớ tới một việc, thiếu niên này vô cùng quen mắt, thật giống như đã gặp ở đâu đó. Lắc đầu, thị giả cảm giác mình có chút không bình thường, nghe thấy khách nhân một bên đang gọi hắn, thị giả nhanh đi qua, trên đường thị giả đột nhiên nhớ lại một việc, hắn biết hắn đã gặp nhau thiếu niên kia ở nơi nào. Không phải là cửa thành, là bức họa trong tay thị vệ trưởng sao? Nghe nói... Nghe nói là tiểu điện hạ ly gia ----- Thiên Nguyệt Triệt. Xong, thị giả vội vàng xóa đi ý nghĩ trong đầu, vừa rồi thiếu niên che mặt, tám phần không muốn có người nhận ra hắn, khó có thể... Khó có thể thật là tiểu điện hạ? Rời đi khách điếm, Thiên Nguyệt Triệt rốt cục nhịn không được cười lên: "Đàn Thành, thị giả kia trêu chọc rất vui phải không?" Ở trong mắt chủ tử, bị trêu chọc bằng ngu ngốc, Đàn Thành rất rõ ràng đạo lý này. "Phải, chính và phụ."
|
Quyển 5 - Chương 2: Tề quận
Địa phương Thiên Nguyệt Triệt đi qua mặc dù không nhiều lắm, nhưng hắn biết được chân chính giàu có là thế nào, mà trong đó, Tề quận so với Mạn La đế đô, tuyệt không thua kém. Khó trách gia tộc Tư Đặc Lặc nguyện ý ở đây làm phiên vương, bất quá Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ ràng đạo lý, một nước không phải không thể có hai vương, nhưng nếu chia một quốc gia thành hai, một núi khó dung hai hổ. Dù sao có thứ nhất tất có thứ hai, phiên hầu nhất định phải phế. Cửa thành Tề quận cũng phi thường náo nhiệt, Thiên Nguyệt Triệt vừa đi qua cửa thành, binh lính chung quanh đều hướng hắn quỳ xuống. "Tham kiến tiểu vương gia." Là tiểu vương gia, mà không phải là lục điện hạ hay tiểu điện hạ của Mạn La đế quốc. Thú vị, thật là thú vị, đối với cữu cữu, Thiên Nguyệt Triệt càng ngày càng hiếu kỳ . Thiên Nguyệt Triệt đi đến trước mặt thị vệ trưởng, nửa cúi người xuống, lụa trắng phiêu phiêu, lại một phen phong tình, tay phải nâng thị vệ trưởng: "Nói cho bổn điện, bổn điện là lục điện hạ của Mạn La đế quốc, hay là tiểu vương gia của Tề quận." Dựa theo bối phận của Tư Đặc Lặc gia mà nói, nếu gọi hắn là tiểu vương gia, cũng là bình thường, nhưng lục điện hạ so với tiểu vương gia, ở Mạn La đế quốc, thân phận ai cao ai thấp, vừa xem hiểu ngay. Đương nhiên, ở Tề quận, lục điện hạ là người ngoài, tiểu vương gia là người mình. Thị vệ trưởng run sợ, cấp trên đã sớm đã phân phó, tiểu chủ tử không phải là người bình thường, phải để tâm đối đãi, lúc này tâm còn chưa nâng lên, mệnh đã đưa đến mũi đao. Thiên Nguyệt Triệt cũng không gấp, nhìn thị vệ trưởng biểu hiện đủ thần sắc: "Đứng lên đi, mang bổn điện đến phủ quận vương." Đáng ra sớm nên đến xem gia tộc này. Quận vương phủ ở Tề quận phi thường lớn, không như đế đô chật chội, cho nên vương phủ cũng không nhỏ. Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện tựa hồ là ở trong dự liệu, toàn bộ hạ nhân quận vương phủ cung kính hành lễ. "Tiểu vương gia." Về xưng hô tiểu vương gia, Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy không dễ nghe, hắn lén cảm thấy xưng hô điện hạ tương đối khá nghe, bởi vì nó đại biểu cho quan hệ giữ hắn và Thiên Nguyệt Thần. "Đã lâu không gặp, ngoại sanh." Quay đầu, nam nhân mỉm cười phong tình vạn chủng nhìn hắn. Ngày ấy ở hư cảnh cũng đã nhìn thấy nam nhân, nhưng nhìn gần cảm giác thực bất đồng, khuôn mặt này, nếu sinh trưởng trên người nữ nhân, đó là quốc sắc thiên hương, nếu sinh trưởng trên thân nam nhân... Nhưng kỳ dị ở chỗ, trên người nam nhân này không thấy nửa phần âm nhu, ngược lại nhiều thêm mấy phần ưu nhã, tư thế oai hùng. "Chỉ qua mười ngày, từ miệng cữu cữu lại thành đã lâu, có vẻ cữu cữu học tính toán không quá tốt." Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc phất tay để cho Đàn Thành lui ra, ngồi xuống đối diện Da Lạc Tư Đặc Lặc. "Uh, là lão sư dạy không tốt, cho nên cũng học không tốt." Nam nhân thành thật thừa nhận. Thiên Nguyệt Triệt cười mở rộng tầm mắt, cữu cữu này thật sự có chút thú vị: "Bổn điện lại học vô cùng tốt, cữu cữu có muốn nhận bổn điện là sư phó?" Vui đùa lại lộ ra một phần ý tứ. Da Lạc Tư Đặc Lặc tỏ vẻ khó khăn: "Bổn vương rất muốn, nhưng đây lại không hợp bối phận." Nam nhân mỹ lệ động tác đều mỹ lệ, Da Lạc Tư Đặc Lặc chính là loại nam nhân này. "Vô phương, bổn điện là quân, cữu cữu là thần, thần nhận quân làm thầy, sẽ không rối loạn triều cương." Thiên Nguyệt Triệt tiến thêm một bước trêu chọc. Da Lạc Tư Đặc Lặc cũng đồng dạng cười, nhưng mục mâu lại không có ý cười: "Vậy lục điện hạ là tới thay Thiên Nguyệt Thần thuyết phục bổn vương?" Khiêu mi tà mị. "Không" Thiên Nguyệt Triệt cười to. "Nga?" Da Lạc Tư Đặc Lặc tò mò, âm thầm đánh giá Thiên Nguyệt Triệt, trong tay đùa bỡn thủy tinh, không nói tiếp. "Bổn điện chính là muốn nhìn cữu cữu." Thiên Nguyệt Triệt nói thật chậm, cũng không để nam nhân đắc ý, hắn có thể nhớ kỹ ngày đó mình hỏi người này quan hệ cùng Thiên Nguyệt Thần, cũng là thái độ như vậy. "Là vinh hạnh của bổn vương." Tiểu hồ ly, không biết đánh chủ ý gì, đế đô truyền đến tin tức, lục điện hạ mất tích, Da Lạc Tư Đặc Lặc liền biết tiểu hồ ly khẳng định tới Tề quận, quả nhiên. "Bổn điện nghe nói, thượng tổ có nói rõ, hài tử của gia tộc Thiên Nguyệt cùng gia tộc Tư Đặc Lặc, chính là thái tử tương lai Mạn La đế quốc, cữu cữu có hay không biết chuyện này?" Da Lạc Tư Đặc Lặc lần nữa nhíu mày, đứa bé này tâm tư thâm trầm đáng sợ, mười ba tuổi, mười ba tuổi không nên tùy tiện như thế, cho dù hắn là nhi tử Thiên Nguyệt Thần sủng ái nhất, cũng không thể tùy tiện thế này. Mười ba tuổi, ngẫm lại thời điểm mình mười ba tuổi đang làm gì? Nghĩ tới đây, khuôn mặt ưu nhã Da Lạc Tư Đặc Lặc xuất hiện vài tia lệ khí, khi đó hắn còn đang bị Thiên Nguyệt Thần lừa gạt đùa bỡn, người nam nhân kia... Thủy tinh trong tay Da Lạc Tư Đặc Lặc bởi vì hắn dùng khí lực quá lớn mà vỡ nát, nếu như không phải nam nhân kia, mình sẽ không rơi vào tình cảnh đó. Thiên Nguyệt Triệt mười phần toan tính nhìn nam nhân trước mắt đột nhiên đổi sắc, là cái gì có thể khiến man nhân giỏi che giấu này biến đổi đến vậy, nhìn bộ dạng này của hắn so với tưởng tượng của mình thú vị hơn nhiều a. Thấy nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt, Da Lạc Tư Đặc Lặc nhanh chóng hồi thần: "Muốn cười liền cười, quận vương phủ của bổn vương không có tai mắt, nếu lục điện hạ thất lễ, cũng sẽ không có người truyền tới trong kinh." Bị tiểu hồ ly phát hiện, Da Lạc Tư Đặc Lặc cũng không cần ngụy trang, toàn thân căng thẳng y phục đang mặc vốn khó chịu, dùng sức cười, ngoại bào đã bị chấn vỡ, lộ ra hồng y bên trong. Da Lạc Tư Đặc Lặc nhún vai, thật ra không mặc hơn thoải mái. Thiên Nguyệt Triệt cơ hồ có chút sững sờ, cái này... Cái này cũng kém quá nhiều, so với nam nhân ưu nhã vừa rồi thật bất đồng a. "Tiểu hồ ly, đừng đem bổn vương nghĩ quá tốt, nếu không phải..." Nói đến đây, Da Lạc Tư Đặc Lặc đột nhiên dừng lại, nếu không phải vì cáo già Thiên Nguyệt Thần kia, sao hắn lại cùng người nọ hỗn chung một chỗ. Cái gì gia chủ Tư Đặc Lặc tộc, cái gì Tề quận quận vương, hắn khinh thường, hắn chỉ nghĩ... Hắn chỉ là muốn... Theo mật báo hắn nhận được, tỷ tỷ song sinh của hắn phát điên rồi, từ trước đến giờ, hắn cùng tỷ tỷ tình cảm không sâu, hắn từ nhỏ ở đế đô lớn lên, ngược lại tỷ tỷ từ nhỏ ở Tề quận, sau lại xảy ra chuyện kia, hắn trở về Tề quận, tỷ tỷ đi đế đô, thành phi tử của Thiên Nguyệt Thần. Hắn hiểu được âm mưu của phụ vương, năm đó phụ vương đưa hắn đi đế đô cũng là vì vậy, có lẽ, nếu như không có người nọ, hắn sẽ trở thành quân cờ của phụ vương đi. Nhưng là, phụ vương xem thường Thiên Nguyệt Thần, nam nhân kia từ đầu chính là ngụy quân tử, chân chính hồ ly. Chẳng qua là đáng tiếc a... Da Lạc Tư Đặc Lặc nghĩ tới đây ha ha phá lên cười. Mặt Thiên Nguyệt Triệt lần nữa co quắp, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu hắn sai lầm rồi, cái cữu cữu này đầu óc có chút không bình thường. "Tiểu hồ ly, gọi ngươi đừng tự tiện suy đoán tâm tư bổn vương." Da Lạc Tư Đặc Lặc xem thường, "Bổn vương với ngươi cũng không khách sáo, cùng bổn vương làm giao dịch thế nào?" "Cữu cữu, ngươi đang cầu ta?" Thiên Nguyệt Triệt cười nói, không vội đáp ứng. "Không phải ngươi muốn biết chuyện của bổn vương cùng Thiên Nguyệt Thần sao? Bổn vương nói cho ngươi biết, bổn vương và Thiên Nguyệt Thần từ nhỏ lớn lên bên nhau, bổn vương và y là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt muốn chết." Da Lạc Tư Đặc Lặc đắc ý nói, âm thầm khích tướng Thiên Nguyệt Thần. Đến lúc này, Đàn Thành núp trong bóng tối có chút rõ ràng, vì sao chủ nhân là nhi tử của bệ hạ, lại có tính cách bốc đồng không giống như bệ hạ, có câu chất nhi giống cữu cữu cũng không phải không có căn cứ. Dù hai người kia bề ngoài không giống nhau, nhưng về điểm này, vẫn còn có chút tương tự. Mà lúc này, một lớn một nhỏ, hai kẻ tuyệt thế dung mạo đứng chung, ánh mắt hiện tại của Tề quận vương, không phải cũng giống hệt bộ dạng càn rỡ của chủ tử sao? Một cái kiều mỵ như yêu tinh, một cái thuần khiết như Tinh Linh, lại giống nhau đến tận cốt tủy. Thấy ánh mắt đắc ý của nam nhân, Thiên Nguyệt Triệt hận không thể khoét thủng trăm nghìn lỗ, nheo mắt nhìn chằm chằm hắn, sau đó cũng cười đến kinh thiên động địa. Ha ha ha... Ha ha ha... Thiên Nguyệt Triệt cảm giác cổ họng căng ra, hắn thấy, từ trên người nam nhân tìm được một chuyện rất thú vị a. "Câm miệng" Trán Da Lạc Tư Đặc Lặc nổi gân xanh, tiểu hồ ly này, cư nhiên bị tiểu hồ ly nhìn thấu.
|