Hãy Để Tôi Làm Anh Trai Của Em
|
|
Chương 35
“Với em, anh sẽ không bao giờ là người như em mong đợi Là không thể phải không em? Chìm trong lòng tham vô vọng, anh chỉ sợ sẽ tuột mất em Cố ngăn cản khát khao mãnh liệt này, nhưng… Ngốc ạ, anh yêu em đến chết Khát khao em đến chết” —Love you to death— ************* “Là do tớ chủ quan, quên không mua nhang muỗi và màn thôi.” Thấy Song Hỉ mạnh miệng Tương Văn Đào cũng chỉ phì cười, nhẹ lắc đầu, cũng chẳng biết nên làm sao. Anh đặt tách trà xuống, cầm lấy áo khoác, trong giọng nói mang chút trêu chọc: “Đi thôi. Nếu cậu tỉnh rồi, ra ngoài ăn cơm đi, tiện thể mua nhang muỗi và màn luôn.” Song Hỉ ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình: “Tớ…… tớ tới tìm cậu để ký tên…….” Nói tới đây, đột nhiên lại nhớ ra tài liệu quan trọng kia, “Ơ, bản báo giá đâu nhỉ?” Lúc cậu ngủ rõ ràng còn cầm trên tay, sao giờ lại không cánh mà bay? “Ở đây.” Tương Văn Đào nhàn nhã đáp lại, sau đó mới thong thả đưa cho cậu, “Đã ký xong rồi.” Song Hỉ xấu hổ mặt đỏ bừng lên, nhìn nhìn anh, đưa tay nhận lấy, rồi lí nhí hỏi: “Vậy, khi nào chuyển tiền……..” Tương Văn Đào vừa giận vừa buồn cười. Để người da mặt mỏng như Song Hỉ đi thúc nợ, nếu không phải đợt hàng này do anh nhận, chỉ sợ cậu giục đến sang năm cũng không đòi được. Anh không nhịn được muốn trêu cậu một chút, cố tình nói: “Khi nào chuyển tiền à, còn phải xem biểu hiện của cậu nữa……” Lời nói mang vẻ ám muội, ngụ ý là phải có quà hối lộ, Song Hỉ giật mình, vội ngẩng đầu lên, cậu thực không dám tin vào tai mình nữa. Hai người đứng nhìn nhau mấy giây. Bị đôi mắt đen láy của Song Hỉ mang theo vẻ kinh ngạc và giận dữ nhìn chằm chằm, anh không kìm được cảm giác ngứa ngáy trong lòng, thật muốn nói vài câu đen tối trêu chọc cậu, nhưng lại sợ Song Hỉ không thèm nhìn mặt mình nữa, chỉ có thể khẽ cười, chữa lại nói: “Tớ chỉ đùa thôi mà.” Anh dừng lại một chút rồi lại bỏ thêm một câu: “Đi ăn cơm với tớ đi, chiều nay nhân viên kế toán làm việc sẽ chuyển khoản cho bên cậu.” Ngữ điệu của anh tuy mềm mỏng, nhưng vẫn mang lại cảm giác rất đáng tin cậy. Lời mời ấy làm Song Hỉ ngẩn người ra, dường như không biết nên đáp lại thế nào. Tiền chưa tới tay, cậu cũng không dám đắc tội ông thần tài này, có thể sẽ phải đi ăn cơm với cậu ta…….. Tương Văn Đào biết cậu là người thụ động, nên anh không để cho cậu có thời gian do dự, xoay người bước đi, thấy cậu cứ rề rề, anh còn thúc giục: “Đi thôi, không phải cậu còn muốn mua đồ sao?” Song Hỉ hết cách, đành ngoan ngoãn đi theo sau….. Vì Song Hỉ nói muốn ăn mì thịt bò, vì thế hai người đi vào một quán mì thịt bò ở trong ngõ nhỏ, gọi món, ngồi chờ. Tương Văn Đào không quen ngồi ăn ở quán, vừa mới ngồi một lúc, mày đã nhăn nhíu lại. Nơi này quá ồn ào, bàn ghế cũ kĩ, bát đĩa thì bám đầy dầu mỡ chưa được rửa sạch, hơn nữa bàn bên cạnh còn có đứa nhóc gào khóc không chịu ăn mà chỉ muốn lấy lọ hạt tiêu để nghịch, mẹ cậu bé thì cứ quát con ầm ĩ cả lên. Chỗ này không phải nơi thích hợp để nói chuyện tâm sự, nhưng hiếm có dịp Song Hỉ đi ăn với anh, nên anh cố gắng bắt lấy cơ hội này, hỏi thăm một chút về cuộc sống của cậu, vân vân và vân vân. Vừa mới gọi một tiếng “Song Hỉ”, bàn bên cạnh đột nhiên có tiếng khóc ré lên, thì ra cậu nhóc kia bị mẹ cho ăn bạt tai, làm nước mì văng cả ra. Tương Văn Đào liếc xéo sang bàn bên, anh rất ghét những đứa trẻ khó bảo, vừa gặp việc gì không như ý là ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Theo anh thấy thì thằng nhóc này không được dạy bảo tử tế, thích thử thách sự kiên nhẫn và lòng khoan dung của người lớn, nếu nó là con anh, anh tự nhủ sẽ cho nó biết thế nào là nhừ đòn! (*) (*) Nguyên văn “笋子炒肉” nghĩa là “thịt lợn nấu măng”, thịt nấu măng cần nấu nhừ nên mình đoán chắc ý anh Đào là sẽ cho thằng nhỏ nhừ thịt, nhừ xương, để cho ngắn gọn thì mình dùng từ “nhừ đòn”. Anh Đào cũng ghê lắm chứ đùa. =)) Tiếng khóc như xé vải của thằng bé khiến thực khách xung quanh có vẻ bực mình, giữa trưa trời nóng hầm hập, vốn làm người ta dễ bực mình rồi, giờ tiếng khóc của thằng bé càng khiến người ta khó chịu, đã thế mẹ cậu nhóc còn có vẻ hết cách, vừa dọa nạt vừa dỗ dành cũng không ăn thua, đứa trẻ càng khóc thét to hơn. Tiếng khóc đinh tai nhức óc khiến Tương Văn Đào thật muốn xách thằng bé ra ngoài, nhưng anh biết nếu làm thế thật, hậu quả sẽ rất phiền phức, đành miễn cưỡng nhẫn nhịn, quay đầu lại, anh phát hiện Song Hỉ đang nhìn chằm chằm đứa bé kia, ánh mắt rất kỳ lạ, nhưng chắc chắn không phải là chán ghét hay bực bội. Tương Văn Đào giật mình, lòng bỗng như trầm xuống. Đã hơn một lần Song Hỉ thổ lộ ước vọng về một cuộc sống gia đình, một gia đình, ngoài có vợ, đương nhiên còn phải có con. Trong mắt người khác đứa trẻ kia thật đáng ghét, nhưng trong mắt Song Hỉ, phải chăng lại không thấy như vậy? Thoáng chốc trong lòng Tương Văn Đào như có trăm mối tơ vò: Người đồng tính nếu yêu một người không cùng tính hướng sẽ phải chịu rất nhiều áp lực. Tình địch không chỉ có đàn ông mà còn có cả phụ nữ, còn phải thuyết phục người nhà của đối phương chấp nhận, đã thế người kia lại còn yêu trẻ con nữa, vậy áp lực lại càng tăng thêm gấp bội…. Hỡi ôi, còn có người nào mạng khổ hơn không? Già trẻ gái trai, đâu đâu cũng là địch. Sợ bị Song Hỉ chê là kẻ “vô cảm”, Tương Văn Đào không dám để lộ dù chỉ là một chút tư tưởng bạo lực muốn xách thằng nhóc ném ra ngoài, chỉ có thể nghiến răng ken két, bao nhiêu ác cảm cũng đành nuốt xuống, miễn cưỡng mỉm cười nói: “Thằng bé này……. cũng ồn ào thật……..” Song Hỉ rầu rĩ trả lời: “Dù vậy, cũng không xấu mà……” Câu này lọt vào tai Tương Văn Đào, khác nào điềm xấu. Anh thấp tha thấp thỏm hỏi lại: “Không xấu thế nào?” Song Hỉ biết mình lỡ lời, cúi đầu, không nói câu nào. Tương Văn Đào là người thông minh, ngẫm nghĩ lại những chuyện trước đây, chợt hiểu ra. Lúc Song Hỉ còn nhỏ, có lẽ chưa bao giờ cậu được làm nũng như vậy, phải tự chăm sóc bản thân, ngoan ngoãn thật thà, được cha mẹ dạy bảo phải biết “vâng lời”. Đến khi nhận ra mình đã để lỡ điều gì thì đã sớm qua rồi cái thời trẻ dại bốc đồng, đành phải tiếp tục duy trì hình tượng người lớn, vô hình trung, tạo thành một thói quen. Nhớ lại ngày xưa lúc mình còn nhỏ từng bị cha bắt nằm úp sấp trên băng ghế đánh cho bầm dập, Tương Văn Đào thật muốn khóc. Chắc Song Hỉ chưa từng bị vậy bao giờ, hẳn cậu vẫn ngoan ngoãn từ bé đến giờ, cha mẹ bảo sao thì cậu làm vậy, để lấy lòng cha mẹ đấy mà…. Bỗng chốc trong lòng anh ngập tràn thứ tình cảm mang tên “yêu thương”, không kìm được mà nắm lấy tay Song Hỉ. Song Hỉ giật bắn người, theo phản xạ rụt tay lại. Tương Văn Đào dùng sức nắm chặt tay cậu lại, Song Hỉ giãy ra không được, đành phải ngước mắt nhìn anh tỏ vẻ van nài. Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu, thấp giọng nói: “Nếu tớ nói rằng ở trước mặt tớ, cậu có thể tùy hứng, có thể ích kỉ, có thể tự do không cần tự tạo áp lực cho bản thân…… Song Hỉ, cậu có thể suy nghĩ tới chuyện sống cùng tớ không?” Đêm nay, Song Hỉ lại mất ngủ. Màn đã mắc, nhang đã thắp, tối hôm qua không được ngủ ngon, lẽ ra cậu nên đặt lưng là ngủ khò khò mới phải. Nhưng, không hiểu sao cậu không ngủ được, hai tay để ra sau đầu, mơ hồ nhìn lên đỉnh màn, trong đầu cậu không quên được câu hỏi chân thành của Tương Văn Đào: “Có thể suy nghĩ tới chuyện sống cùng tớ không?” Nhận được lời hứa hẹn sẽ được tự do làm điều mình thích, không cần ép buộc bản thân làm chuyện mình không muốn —— Song Hỉ không thể phủ nhận, khi nghe Tương Văn Đào nói vậy, ít nhất có ba giây đồng hồ, cậu cảm nhận rõ được, tim mình đang đập thình thịch. Tuy rằng lý trí mau chóng chế ngự những suy nghĩ của cậu, cũng cố gắng bật ra một câu “đừng nói thêm gì nữa…….” nhưng trong đó rõ ràng ẩn chứa ý trốn tránh, ngay cả chính mình còn không lừa được, sao có thể giấu được người kia chứ. Đêm khuya thanh vắng. Giữa đêm tối tĩnh lặng, cuối cùng Song Hỉ cũng cố thu hết can đảm để tự đối diện với chính bản thân mình. Cậu lo sợ và tuyệt vọng nhận ra rằng, Tương Văn Đào giống như axit sunfuric có tính ăn mòn cực mạnh, cậu cứ ngỡ trái tim mình đã có một bức tường phòng vệ vô cùng chắc chắn, thế nhưng giờ đây nó lại đang không ngừng lay động……
|
Chương 36
Sắp đến giờ tan tầm, mây đen vần vũ trên trời cả chiều cuối cùng cũng trút xuống một trận mưa to. Tuy có nhiều người mang ô, nhưng mưa lớn như vậy, có đi nhanh thì quần áo và giầy vẫn bị ướt nhẹp, nên mọi người cũng không vội về, cứ túm năm tụm ba đứng tán chuyện ở thềm của tòa cao ốc, chờ cho mưa ngớt. Song Hỉ cũng đứng nói chuyện với búp bê. Cậu vừa dọn đến nơi ở mới, đồ dùng sinh hoạt còn chưa mua đủ, nói gì tới chuyện mua ô. Hôm nay xe taxi vô cùng đắt khách, một chiếc xe tấp vào lề trả khách, sẽ có khoảng hơn chục người đội mưa chạy đến, những người không vội, nhìn thấy cảnh ấy thì chỉ đứng ở xa mà chê cười. Búp bê than thở: “Những lúc thế này, ước gì có bạn trai đánh xe tới đón.” Song Hỉ xùy một tiếng: “Đúng là phụ nữ!” Rất thực dụng! Búp bê ném cho cậu một ánh mắt khinh bỉ. “Thanh cao nỗi gì. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu giờ có người lái xe tới đón cậu, cậu có cảm thấy đắc ý không? Thế này nhé, cho dù không có xe, chỉ cần anh ta mang ô đến cho cậu cũng có nghĩa là anh ta quan tâm đến cậu, không phải ai cũng có lòng như vậy đâu.” ” Ừ thì…..” Dù có là phim ảnh cũng không có chuyện trùng hợp như thế, hai người đang nói đến đây, chợt nghe thấy có người gọi to: “Song Hỉ ——” Song Hỉ nhìn kĩ, trời ạ, Tương Văn Đào đang ngồi trong xe vẫy tay gọi cậu, trong đầu cậu như có tiếng nổ lớn, mắt cũng mở to, trên mặt nóng bừng lên, cứ như thiêu như đốt. “Ái chà, bạn cậu đến đón cậu kìa.” Song Hỉ bối rối liếc nhìn búp bê, không biết câu nói của cô nàng chỉ đơn thuần để thông báo hay còn ý tứ gì khác, nghĩ tới câu chuyện “có xe đưa đón” hồi nãy, khiến cậu lòng dạ rối bời, lên xe cũng không được, mà không lên cũng không được, chân tay cứ luống ca luống cuống, không biết nên làm sao cho phải. Tương Văn Đào thấy cậu không phản ứng gì, còn tưởng mưa to quá cậu không nhìn thấy mình, anh bèn mở cửa xe ra chạy lên gọi cậu. Chiếc xe của anh vốn đã bắt mắt, lại thêm chủ nhân chiếc xe có vẻ là nhân tài xuất chúng, hơn nữa một tiếng gọi vừa rồi, đã thu hút ánh mắt của những đồng nghiệp cũng đang trú mưa ở đây. Trong ấn tượng của đồng nghiệp, Song Hỉ vẫn luôn là người chăm chỉ thật thà, tất cả mọi người đều không ngờ cậu lại có một người bạn xuất sắc như vậy, hơn nữa lại còn chơi thân với nhau đến mức anh ta đến đón cậu sau giờ làm, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này, càng làm Song Hỉ căng thẳng hơn. Căng thẳng quá làm cậu nói lắp: “Cậu, cậu, cậu, sao lại đến……….” Tương Văn Đào đáp lời: “Tớ đoán cậu không mang ô nên đến đón cậu.” Sau đó anh liếc mắt quan sát búp bê, ánh nhìn đánh giá cũng không buồn che giấu. Đánh giá cô nàng xong, anh quay lại nói với Song Hỉ: “Thôi mình đi, mưa to thế này đường tắc lắm, chỗ đường nhà cậu cũng khó đi nữa.” Song Hỉ xấu hổ, vội quay lại gật đầu với búp bê tỏ ý tạm biệt, cúi đầu, nhanh chóng chạy vọt vào trong xe. Xe đã đi xa mà cậu thấy cả mặt lẫn người mình vẫn nóng bừng bừng, nếu hồi trước Tương Văn Đào tới đón, chắc chắn cậu sẽ không cảm thấy mất tự nhiên như vậy, nhưng từ khi hai người làm chuyện đó, mọi thứ đều trở nên bất bình thường. Cô nàng búp bê kia, người đâu có thuần khiết như tên, không biết vừa rồi cô có nhìn ra sơ hở gì không, Song Hỉ cũng không dám chắc điều gì, nghĩ đến cảnh mình ở trước mặt bao nhiêu người được Tương Văn Đào đón đi, độ nóng trên mặt chỉ có tăng chứ không giảm. Nín nhịn mãi, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa: “Thật ra, cậu không cần tới đón……” Cậu đường đường là một người đàn ông, cũng đâu phải là phụ nữ yếu đuối, mưa thế này dù có làm toàn thân ướt rượt đi chăng nữa thì cũng đâu chết người được, Tương Văn Đào lại cẩn thận tới đón cậu sau giờ làm, khiến cậu cảm thấy kỳ lạ sao ấy. Nhưng được ai đó quan tâm cũng thấy vui vui trong lòng, sau khi nói xong câu nói trái lương tâm “không cần tới đón”, không phải cậu không thấy tự dằn vặt bản thân. Tương Văn Đào bật cười, mang chút tinh nghịch trả lời: “Tớ đang theo đuổi cậu, những lúc thế này không tranh thủ thể hiện thì còn đợi lúc nào nữa?” Anh ăn nói trắng trợn như thế khiến Song Hỉ suýt sặc nước bọt. Tương Văn Đào lái xe, người bên cạnh đang liếc nhìn anh, ánh mắt ngây ngốc của Song Hỉ khi nhìn anh khiến anh cảm thấy buồn cười, cuối cùng không nhịn được mà cười rộ lên: “Sao nào, cậu vẫn chưa chịu nhận ra hử? Cậu hỏi Song Khánh đi, Tương Văn Đào tớ là người có thể đối xử tốt với bất kì ai sao? Tớ quan tâm ai, cũng chỉ vì tớ coi trọng người ấy thôi.” Cái tên này sao có thể đem những lời ngon tiếng ngọt như thế dễ dàng nói ra miệng vậy. Mặt Song Hỉ đỏ bừng lên, có vẻ ngượng nghịu, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được dư vị ngòn ngọt trong lòng. Cậu còn chưa kịp điều chỉnh lại những cảm xúc rối rắm, chợt nghe Tương Văn Đào ho nhẹ một tiếng, như vô tình mà lại cố ý hỏi tới một chuyện: “Này, công ty của cậu cũng nhiều nhân viên nữ nhỉ.” Song Hỉ giật mình, dài giọng: “Ừm……” Tương Văn Đào hừ nhẹ: “Quan hệ tình cảm cũng không tệ lắm.” “………….” Không biết vì sao, Song Hỉ đột nhiên muốn cười. Cậu mím môi, liếc nhìn Tương Văn Đào, cũng không hé răng nói nửa lời. Tương Văn Đào quay qua nhìn cậu, thấy vẻ mặt này của cậu, biết tâm tư mình chắc bị người ta đoán được mất rồi, khụ một tiếng, tránh né ánh nhìn của cậu. Dại quá! Ai lại để Song Hỉ nhìn ra mình đang ăn dấm chua (ghen) chứ? Anh thầm rủa bản thân một câu. “Người kia, là đồng nghiệp làm ở tổ chức Cầu Vồng mà tớ từng kể cho cậu……” Vừa nói dứt lời Song Hỉ liền hối hận: mình cần gì phải giải thích với Tương Văn Đào? Nhất là khi thấy Tương Văn Đào vui vẻ à một tiếng, cậu càng thấy buồn bực. Xe chạy về tới ngõ mà mưa vẫn chưa ngớt, Song Hỉ đang định cầm tập tài liệu chạy vào, vừa mở cửa xe đã bị Tương Văn Đào gọi lại: “Từ từ đã.” Sau đó anh cầm ô bước ra, “Để tớ đưa cậu vào.” Mưa thì to, ô thì nhỏ, hai người chạy vội vào cửa, ống quần vẫn bị mưa tạt ướt sũng. Song Hỉ vuốt nước trên mặt, nhìn sang người kia, Tương Văn Đào cũng chật vật không kém. Vì mải che ô cho Song Hỉ, nửa người Tương Văn Đào cứ như được vớt từ dưới nước lên, ướt sũng hết cả. Chợt Tương Văn Đào cũng quay sang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau, Song Hỉ vội vã quay đi. Không hiểu sao cậu cứ có cảm giác bất an, tựa như con thú nhỏ cảm giác được có bẫy rập đang chờ mình. Cảm giác này khiến cậu lo lắng đề phòng, mà lời nói và hành động sau đó của Tương Văn Đào quả nhiên đã chứng minh trực giác của cậu không hề sai. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ đưa cậu về, Tương Văn Đào cũng không vội về ngay, anh thử thăm dò nói: “Mưa to quá……” Song Hỉ tiếc lời như vàng chỉ nói: “Ừ.” (*) (*) Nguyên văn “tích ngữ như kim” (惜语如金). Có 2 cách hiểu cụm từ này: 1. Không thích nói chuyện/ Không thích nói nhiều. 2. Ý chỉ lời nói chắc chắn “hễ nói là làm”. Ở câu trên được hiểu theo ý 1. Cảm ơn Lấp Lánh thiếu gia đã giải nghĩa giúp mình cụm từ trên nhé! “Có thể cho tớ vào phòng cậu ngồi một lát, đợi mưa ngớt rồi đi……” Lần này Song Hỉ ngay cả một chữ cũng không nói, chỉ nhìn chằm chằm nền đất, những hạt mưa lớn rơi xuống đất tạo thành một vũng nước nhỏ, bọt nước bắn ra xung quanh. Tương Văn Đào nín thở chờ một lúc, mà Song Hỉ thì cứ nhìn chằm chằm mặt đất như thể không nghe thấy lời thỉnh cầu của anh, anh hơi thất vọng, chỉ có thể thở dài: “Thôi, bỏ đi……” Mí mắt Song Hỉ hơi giật giật. Qua cầu rút ván là hành động rất không tốt, cậu lại mềm lòng, nhưng cái người này trước đây từng có tiền án rồi chứ bộ, cậu không thể lại tin tưởng được. Đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, sau đó cậu mới hỏi vặn lại: “Mưa ngớt cậu sẽ đi thật chứ?” Nghiêng đầu qua nhìn anh, trong mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Tương Văn Đào ngớ ra một lúc, sau đấy liền kích động, thề thốt nói: “Thề có Mao Chủ tịch!” Song Hỉ liếc anh, có vẻ không vừa lòng cái kiểu nói năng ngọt xớt của anh, khép mắt ngẫm ngợi hồi lâu, cuối cùng nói: “Thôi cũng được.” Cuối cùng 2 người cũng có tiến triển, chờ mãi ~~~~
|
Chương 37
Lúc đi theo Song Hỉ lên tầng, toàn thân Tương Văn Đào ướt sũng, trái tim thì không ngừng nhảy nhót, trong lòng xao động không thôi. Song Hỉ đồng ý cho mình vào nhà, đúng là một niềm vui bất ngờ, mình cần phải nắm chắc cơ hội này mới được. Khi nào vào nhà rồi mình sẽ mượn cậu ấy quần áo để thay —— đó là một yêu cầu chính đáng mà không ai có thể khước từ được. Nhà Song Hỉ không có máy sấy, đợi chỗ quần áo kia khô cần một khoảng thời gian dài nữa, vì thể mình có thể ăn cơm ở đây, thưởng thức lại tay nghề nấu ăn của Song Hỉ. Sau đó mình sẽ xung phong đi rửa bát, giúp cậu ấy làm một vài việc lặt vặt, chỉ cần mình biết kìm chế bản thân, tỏ ra mình là người vô hại với cả người lẫn vật, chắc chắn Song Hỉ sẽ không nỡ lòng nào đuổi mình đi…….. Nghĩ đến đây Tương Văn Đào thấy mừng thầm trong bụng, tuy ngoài kia mây đen vẫn che phủ cả bầu trời, nhưng ở trong mắt anh lại chẳng khác nào minh chứng cho một tương lai tươi sáng…. “Thôi rồi!” Song Hỉ vừa mở cửa đã hét lên ngay tắp tự, sau đó chạy vội vào phòng. Tương Văn Đào cứ tưởng xảy ra chuyện gì to tát, vội dứt bỏ những ảo tưởng hương diễm kia, “Sao vậy?” Anh chạy tới trước cửa, nhìn thấy cảnh trong phòng cũng không khỏi “a” một tiếng. Cửa sổ bị hỏng mất một cánh, mưa to thốc vào khiến cho phía trước cửa sổ đều là nước đọng, mà tệ hơn thế, do căn phòng đã quá cũ nát không chịu được mưa lớn nên bị dột, lớp sơn tưởng tróc đầy trên sàn gỗ như sao sa, bên ngoài trời mưa to, ở trong phòng mưa nhỏ……… Tương Văn Đào từ nhỏ lớn lên trong một gia đình cán bộ cấp cao, nào có bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh buột miệng xuýt xoa. Đổi lại là một ánh nhìn khinh bỉ của Song Hỉ. “Còn không mau đến giúp!” Có gì hay mà nhìn! Cậu không hề ý thức được rằng mình đang to tiếng sai bảo Tương Văn Đào, mà người bị sai kia dường như cũng không hề nhận ra điều này, chỉ ờm một tiếng, vội vàng làm theo, cố gắng tỏ ra mình là người có ích. Hai người bận rộn một chập, Tương Văn Đào tìm những tấm ván gỗ cũ. Sợ chốt cửa sổ sẽ bật ra, Song Hỉ mang hết gáo chậu nồi niêu ra hứng mưa, đến tận khi trong phòng đi ba bước gặp một cái bát, đi năm bước gặp một cái nồi mới thôi, cậu lại còn gom một giống báo chí và giẻ lau ra thấm nước trên sàn. Tương Văn Đào vừa đại công cáo thành đóng lại được mấy tấm ván xong, “Xong rồi!” Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh Song Hỉ đang chổng mông hì hụi lau lau chà chà, ái dà, cảnh đẹp nha cảnh đẹp nha, anh nuốt nước miếng cái ực, định lén thưởng thức một lát, Song Hỉ không cho anh có cơ hội rảnh rỗi, ngẩng đầu lên thấy anh xong việc rồi, không hề khách khí mà ném một cái khăn lau qua. …….. Còn nói cái quái gì hả, làm việc đi người ạ! Giữa tiếng mưa rơi rào rào, chỉ thấy cảnh hai người đàn ông lưng dài vai rộng đang quỳ trên nền ra sức lau sàn. Diện tích căn phòng vốn không lớn, xung quanh lại còn đặt bao nhiêu đồ hứng mưa, giữa cái không gian chật hẹp ấy —— cốp một tiếng hai người cụng đầu vào nhau. “Au!” Hai người không hẹn mà cùng ôm đầu ngẩng lên, mặt cũng nhăn nhó y chang nhau, nhìn chằm chằm nhau một lúc, Tương Văn Đào phá lên cười. Mẹ nó, cuộc sống đôi khi cứ như một vở bi hài kịch vậy. Song Hỉ vốn đang buồn bực vì thuê phải một căn phòng tồi tàn như vậy, khi nhìn anh cười vui vẻ đến thế, cũng chợt hiểu ra một điều, lau dọn vất vả thế này thật ra cũng chả sao cả, tiện thể tập thể dục luôn cũng tốt. Hai người ngồi cười, tuy rằng xung quanh vẫn bừa bãi, nhưng lòng lại vô cùng nhẹ nhõm, chợt nhớ một thời học sinh cũng từng đi quét dọn như thế. Tương Văn Đào khẽ cười đưa tay vuốt ve bên thái dương đang đỏ lên của cậu, dùng một ngữ khí cưng chiều mà rằng: “Cậu ấy à, đúng là thích chuốc khổ vào thân” (*) Nói xong, anh cứ đăm đăm nhìn cậu. (*) Nguyên văn “黄莲树下弹琵琶, 苦中作乐”. Dịch là “gẩy khúc nhạc tỳ bà dưới bóng hoàng liên, tìm vui trong khổ”. Đây là một câu yết hậu ngữ của Trung Quốc. Yết hậu ngữ là dạng câu bỏ ngỏ, chỉ cần nói một vế thì người ta cũng có thể hiểu được vế sau. Hoàng liên-黄莲 họ dùng ở đây đọc như từ Hoàng liên-黄连 này vậy. Chữ hoàng liên thứ 2 là tên 1 vị thuốc Đông Y, nó rất đắng, mà đắng và khổ trong tiếng Hoa đều là 1 từ 苦 hết. Cho nên hoàng liên tượng trưng cho cái khổ. Còn dưới cây gảy đàn tỳ bà thì tượng trưng cho sự tìm vui, gảy đàn tỳ bà là tác nhạc, mà chữ nhạc vừa có nghĩa là âm nhạc vừa có nghĩa là lạc (tức là vui), tác nhạc vừa là làm ra âm nhạc, vừa là tìm vui. Câu trước đưa ra tình huống và chơi chữ, câu sau đúc kết lại ý của nó. Cảm ơn Hy Hy đã dịch giúp mình câu ngạn ngữ trên nhé! Cảm ơn Đằng Tử đã giúp mình giải nghĩa yết hậu ngữ trên. Song Hỉ đang cười, dần dần cũng nhận ra không khí im lặng kỳ quặc này, vẻ mặt cậu tự nhiên cũng bối rối và căng thẳng trông thấy. Tương Văn Đào chăm chú nhìn đôi môi của cậu. Do có phần hồi hộp, môi Song Hỉ vô thức mấp máy, cứ như thể đang mời gọi người ta vậy. Anh lo mình sẽ làm cậu sợ, cố gắng nhích người chầm chậm về phía cậu. Ngoài cửa sổ mưa như trút nước, mây đen nhuộm bầu trời thành một khoảng không mênh mông cùng tận. Trong cảnh tối tăm ấy(*), thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần gần thêm một chút nữa thôi…… (*) Chữ “tối” ở đây có thể hiểu theo hai nghĩa: 1. Khung cảnh xung quanh tối do trời mưa. 2. “Tối” còn được hiểu là “ám muội/ mờ ám/ đen tối” Thành công đã gần kề ngay trước mắt rồi, đúng lúc này —— “Tớ đi tìm quần áo cho cậu thay.” Song Hỉ trốn tránh vội đứng lên. Tương Văn Đào nhào vào khoảng không chỉ có thể đứng hình tại chỗ, nhếch miệng, “Shit!” Trộm hôn không thành, đến tận khi thay quần áo mặt Tương Văn Đào vẫn xị ra, hậm hà hậm hực. Tâm trạng của anh lúc này chẳng khác nào đứa trẻ con không được cho kẹo, mãi đến khi thấy Song Hỉ đứng nấu cơm ở ngoài hiên, tâm tình không vui ấy mới tốt lên một chút. Bên ngoài mái hiên, những giọt nước to đang trút xuống như dệt lên một tấm màn mưa, sắc trời càng lúc càng tăm tối. Cái oi bức trong không khí như vợi đi, nhưng cũng không mát mẻ hơn là bao. Dự báo thời tiết nói trong vòng ba ngày tới thành phố sẽ liên tục có mưa lớn, Tương Văn Đào chỉ hi vọng mưa đừng có ngừng rơi. Nhưng suy nghĩ của Song Hỉ thì hoàn toàn trái ngược với Tương Văn Đào. Cậu hi vọng mưa mau tạnh đi, nếu không thì cũng ngớt một chút, để cậu còn có lý do đuổi khéo Tương Văn Đào về. Cậu tự thấy buồn thay cho mình, sao còn chưa chịu nhìn thấu bộ mặt thật của Tương Văn Đào đi, tên kia ngay cả một cơ hội nhỏ cũng không chịu bỏ qua, ở chung với một người như thế rất nguy hiểm, vừa rồi nếu không phải mình tỉnh táo, khéo lại bị hắn mê hoặc rồi cũng nên. Đã thế tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện kia còn tỏ vẻ ngượng ngùng sán lại bắt chuyện: “Tối nay ăn gì vậy……?” Song Hỉ giận, không thèm để đến anh, xới hai đĩa cơm bưng vào phòng. Tương Văn Đào sờ sờ mũi, biết mình lại bị người ta ghét bỏ rồi. Ai bảo vừa rồi đang yên đang lành thì anh lại để lòi cái đuôi sói. Nhưng mà không sao, thắng không kiêu bại không nản! Anh không tin Song Hỉ cho anh nhịn cơm, mặt dày mày dạn bám theo cậu đi vào. Phòng chỉ có một người ở, ăn uống cũng chẳng cần cầu kì gì. Tối qua vẫn còn cơm thừa, Song Hỉ liền làm món cơm trộn đậu cô-ve. Món ăn kèm là dưa chua, ăn uống đơn giản là vậy nên ngay cả bàn cũng không dọn ra, chỉ để trên sàn, bên cạnh đĩa cơm là một bát canh. Tương Văn Đào nhìn thấy, đầu tiên thì ngây người ra, sau đó thở dài: “Song Hỉ……” Song Hỉ không thèm để ý ánh mắt xót xa của anh, nghèn nghẹn nói: “Ăn cơm.” “Ừm.” Hai người một tay cầm đĩa, một tay cầm thìa, bắt đầu ăn cơm. Tương Văn Đào vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, cứ để thế này không ổn, điều kiện nơi này quá kém, ở lâu khéo lại còn bị bệnh phong thấp, hơn nữa sàn nhà này làm bằng gỗ, đi lên đi xuống cũng phải nơm nớp lo sợ, chẳng may một ngày nào đấy nó sập rơi xuống tầng dưới thì sao? Phải nghĩ cách để Song Hỉ mau dọn đi mới được! Anh mải mê suy nghĩ, Song Hỉ thì thấy ngạc nhiên trước sự im lặng của anh, rồi lại càng lo lắng hơn bởi sự im lặng này như đang tiềm ẩn nguy cơ nào đó không thể đoán ra được, cậu giả bộ không để tâm nhưng thực chất thì trộm liếc nhìn anh. Vừa mới nhìn đã phải bất ngờ. Hồi nãy toàn thân Tương Văn Đào ướt nhẹp, Song Hỉ lấy quần áo cũ của mình cho anh thay, kích cỡ hai người quá chênh lệch, dù cậu đã chọn một bộ mình mặc rộng thùng thình, nhưng khi mặc trên người Tương Văn Đào vẫn có vẻ chật ních. Dù sao cũng đang là mùa hè nên không sợ bị cảm, Tương Văn Đào để người trần luôn, bên dưới chỉ mặt độc một cái quần đùi, không chỉ để lộ cơ ngực, ngay cả cơ bụng cũng nhìn thấy hết luôn. Song Hỉ trộm liếc người ta xong thì lập tức cúi đầu. Tương Văn Đào mọi ngày vẫn mặc âu phục nên không để lộ dáng, nhìn bề ngoài thấy anh cũng không có vẻ rắn chắc, nhưng bây giờ cởi quần áo rồi, những ký ức xáo trộn trong đầu Song Hỉ lại đột nhiên sắc nét đến lạ thường. Cơ thể nóng bỏng này từng ôm lấy cậu, nhiệt độ nóng rẫy, cánh tay hữu lực, cái eo dẻo dai ấy, đong đưa, đong đưa………. Song Hỉ giật bắn lên vì những suy nghĩ của mình, sao cậu lại có những ý nghĩ như thế chứ?! Kinh ngạc dời tầm mắt đi, rồi lại vô tình nhìn thấy lông chân của Tương Văn Đào —— những suy nghĩ của cậu, càng lúc càng không thể khống chế —— nghe nói người có lông chân dài dù là tính cách hay tính dục cũng đều rất mạnh, rất mạnh, rất mạnh ……. Ngây ngốc một lát, Song Hỉ thấy sợ tới mức muốn khóc. Chắc chắn là mình bị tên Tương Văn Đào kia tiêm nhiễm rồi, nếu không sao có thể nhìn cơ thể đàn ông mà nghĩ đến chuyện kia? “Song Hỉ……..” Không biết Tương Văn Đào định nói gì với cậu mà lại hơi nghiêng người về phía này, Song Hỉ xoay người đứng lên, cách anh một khoảng thật xa. Phản ứng quá khích này làm Tương Văn Đào ngạc nhiên, mà Song Hỉ cũng bối rối, một lát sau, bỗng nhiên cậu gượng gạo nói: “Mưa ngớt rồi.” “…………” Tương Văn Đào nhìn ngoài trời cơn mưa vẫn không ngớt đi tí nào, không nói thành lời, ấm ức. Đây rõ ràng là nói dối không chớp mắt mà, Song Hỉ nhà mình sao lại chơi xấu như vậy………. “Tớ vẫn chưa ăn xong………” “Vậy ăn xong rồi đi.” “Quần áo cũng chưa khô nữa……..” “Tớ sẽ là cho cậu.” Tương Văn Đào buồn bực, Song Hỉ làm sao vậy, tự nhiên lại không buồn nể tình đuổi mình đi cho bằng được thế? Mình cũng không làm chuyện gì quá đáng mà. Song Hỉ nói sao làm vậy, ăn cơm xong bèn đi là quần áo cho anh. Áo khoái ngoài thì chắc không khô được rồi, chỉ có thể thử quần áo bên trong. Chỗ cậu không có bàn là điện, nhưng vấn đề nhỏ này không làm khó được Song Hỉ, cậu đổ nước sôi vào một cái bát inox, biến nó thành cái bàn ủi đơn giản.(*) Tương Văn Đào nhìn thấy cảnh này, cảm thấy rất đáng để ngâm cứu. Rốt cuộc Song Hỉ bị chập dây thần kinh nào rồi? (*) Dùng nước sôi đổ vào bát inox, nhiệt độ tỏa ra sẽ làm cái bát nóng lên, dùng cái bát nóng ấy để là quần áo. ==+ Cách này mà cũng nghĩ ra được ~~ Cảm nhận được ánh mắt dò xét của Tương Văn Đào, đầu Song Hỉ càng lúc càng cúi thấp. Cậu cũng biết mình phản ứng hơi thái quá, sao lại mất kiên nhẫn như vậy, trong đầu mình nghĩ gì Tương Văn Đào cũng đâu biết được, cần gì phải căng thẳng hồi hộp như vậy? Cậu buồn bã không thôi, động tác là quần áo cũng càng lúc càng chậm, càng cẩn thận, càng do dự hơn. Tương Văn Đào chăm chú nhìn cậu, dưới ánh đèn lờ mờ, tiếng giọt mưa tí tách rơi vào chậu, bóng hình đang là quần áo kia càng mờ nhạt không tỏ…….. Tương Văn Đào chợt nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Song Hỉ, tớ vẫn luôn nghĩ rằng làm một cặp vợ chồng nghèo sẽ khó nhọc trăm bề, chỉ có tiền bạc mới là chỗ dựa của tình yêu. Nhưng, cậu tin không, bây giờ đột nhiên tớ lại cảm thấy, tình yêu của những người nghèo, dường như cũng không có gì không tốt cả.” Cơm trộn đậu cô-ve mà Song Hỉ làm cũng giống thế này, nhưng không có thịt bò và cà rốt như trong hình. ~~~~~~~~~~~ Hai anh tình cảm chưa kìa *ganh tị* :”(
|
Chương 38
Bàn tay Song Hỉ hơi ngừng lại, đáy lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả. Từ trước đến nay, ở trong mắt mọi người Tương Văn Đào là một người đàn ông khôn ngoan tài cán, đội trời đạp đất, người như vậy, theo lý mà nói thì những suy nghĩ của cậu ta hẳn phải rất chín chắn, thật không ngờ cậu ấy lại có suy nghĩ kiểu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” (*), kiểu suy nghĩ này không phải chỉ có những thiếu nữ mơ mộng mới có hay sao? (*) Nguyên văn là “hữu tình nước uống ăn no” – “有情饮水饱”. Dịch là “có tình uống nước cũng no”, nhưng mình mạn phép để câu “một túp lều tranh hai trái tim vàng” vì nó thông dụng ở nước mình hơn. :”3 Mà giọng nói của anh dịu dàng như vậy…… Thậm chí Song Hỉ có thể cảm nhận rõ được ánh mắt nhu hòa của anh khi nhìn mình. Cậu thấy có chút hoang mang, Tương Văn Đào – cái người ngày thường ngang ngạnh thậm chí có phần độc đoán kia, ấy vậy mà giờ đây lại khiến mình không biết nên làm sao với cậu ta, mà Tương Văn Đào nói câu “tình yêu của những người nghèo, dường như cũng không có gì không tốt” xong, lại càng khiến cậu khó lòng chống cự lại được. Chính cậu cũng cảm nhận được lòng mình đang xao động, vội vàng nhắm mắt để ổn định lại cảm xúc. Sau khi mở mắt cậu dùng một giọng điệu bình tĩnh và lý trí trả lời: “Cậu ở đây một thời gian… sẽ không nghĩ như vậy nữa đâu.” Đó là sự thật. Nếu mỗi ngày phải chi li tính toán củi gạo dầu muối, tiền thuốc tiền thang………. có tình yêu nào thay thế được những thứ đó không? “Thật không?” Tương Văn Đào nhỏ giọng hỏi nhưng tiếng nói dường như phát ra ở phía sau cậu, Song Hỉ giật bắn người, từ lúc nào mà người này đến gần cậu như vậy? Còn chưa kịp tránh đi, Tương Văn Đào đã tựa cằm lên vai cậu, Song Hỉ cứng còng người, chỉ nghe thấy giọng nói rất thân thuộc của người nọ: “Chúng mình đánh cược đi? Tớ dọn tới đây sống với cậu, xem tớ có thể chịu được hay không?” Song Hỉ ngơ ngẩn cả người, lại bị hơi thở ấm áp của anh khiến cho toàn thân tê dại cả đi, quên cả việc phải tránh khỏi anh, lắp bắp nói: “Cậu, cậu dọn tới làm gì……” Tương Văn Đào nhếch miệng. Ngốc ạ, cậu nói xem tớ dọn tới là để làm gì. Tuy nơi này có hơi tồi tàn, nhưng chỉ cần sửa sang lại, cũng không phải là không ở được. Với tính cách của Song Hỉ, bảo cậu ấy dọn đi nhất định là không chịu đâu, trời không chịu đất thì đất đành phải chịu trời vậy. Song Hỉ thấy anh cười, lòng dạ càng rối bời, vội đem quần áo cầm trên tay dúi cho anh: “Xong rồi này!” Y như kiểu đang ngầm đuổi khách. “………….” Vẫn còn định đuổi mình đi cơ đấy, Tương Văn Đào ấm ức liếc cậu, Song Hỉ quay mặt đi không nhìn anh, biết mình có tỏ vẻ đáng thương cũng không lay chuyển được người này, anh đành lẳng lặng đi thay quần áo. Quần áo vẫn chưa khô hẳn, còn hơi chút ẩm ướt, Tương Văn Đào vừa thay vừa lén nhìn Song Hỉ, Song Hỉ sợ anh lại giở trò gì, cho nên cũng thỉnh thoảng đảo mắt qua nhìn anh, nhìn đến khi anh thay xong áo bắt đầu thay quần —— Cho cậu mười lá gan cậu cũng không dám nhìn bên dưới của Tương Văn Đào, cậu vội vàng quay mặt đi —— cũng không biết cậu tưởng tượng cái gì, chỉ thấy bên tai dần đỏ hồng lên, về sau, còn nóng đến độ như đang tỏa nhiệt. Cuối cùng nghe thấy Tương Văn Đào nói một câu: “Vậy, tớ đi đây.” Song Hỉ nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh: “Ừ…….” Hai người một trước một sau đi ra tới cửa, Song Hỉ định chờ Tương Văn Đào đi rồi đóng cửa, nhưng Tương Văn Đào đi đến gần cửa thì đột nhiên xoay người lại gọi: “Song Hỉ ——” Vừa mới nói được hai chữ thì trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, Song Hỉ phản ứng quá khích, cứ như thể bị đâm một đao mà giật bắn người hét: “Cậu định làm gì?!” Âm cao quãng tám làm Tương Văn Đào giơ hai tay lên cao: “Tớ chưa làm gì mà!” Câu biện bạch này của anh có vẻ hơi thừa. Bởi vì, cùng lúc không gian xung quanh tối đen, khắp nơi đều có tiếng kêu sợ hãi khiến Song Hỉ hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cúp điện. Hai người đứng giữa bóng tối, sau đó nghe thấy có tiếng chân hàng xóm đang chạy ngoài hành lang. “Hôm nay là tập cuối bộ phim mà tôi đang xem đó! Bọn nhỏ cũng chưa làm bài xong nữa!” “Gọi điện thoại tới công ty điện lực đi, hỏi xem bao giờ có điện?” Trái lại với phản ứng của người lớn, bọn trẻ con nhất quỷ nhìn ma lại cảm thấy vô cùng thú vị, hớn ha hớn hở chạy ngoài hành lang. Vừa rồi mình phản ứng hơi thái quá trách lầm Tương Văn Đào, Song Hỉ xấu hổ, đứng cùng với anh trong bóng tối như vậy khiến Song Hỉ hơi sờ sợ. “Tớ, tớ ra ngoài xem thế nào.” Vài bước đã chạy ra, đến chỗ hành lang thì cậu dừng lại. Mưa vẫn không ngừng rơi, cho dù các hộ gia đình ở đây đã thân quen nhau lắm, nhưng đứng trong bóng tối lại cách trở một màn mưa cũng chẳng thể nhìn được rõ mặt nhau, chỉ có thể nhận ra thông qua vóc dáng và giọng nói. Cậu thở hổn hển, vừa mới hít được hai ngụm khí thì Tương Văn Đào cũng đi ra. Anh biết trong lòng Song Hỉ vẫn e ngại mình, giờ phút này liền cố gắng giữ im lặng đi bên cạnh cậu, không nói nửa lời. Hàng xóm không hề phát hiện nơi này đang có một người lạ, họ còn mải bận tâm đến một điều khác —— người đi kiểm tra đường điện đã vể, mang theo một tin xấu, bão to làm cây đổ đè lên dây điện. Mà có một tin còn xấu hơn nữa là: công ty điện lực thông báo, do mưa bão, họ không thể đến sửa đường dây được, sớm nhất cũng phải tới sáng mai mưa tạnh mới sửa được. Tin tức này làm cho các gia đình vô cùng ủ rũ, tuy rằng oán trách, nhưng cũng không có cách nào, đành tìm cách vượt qua buổi tối gay go này, ví như thắp nến cho lũ nhỏ học bài chẳng hạn. Nhìn thấy ánh nến từ phòng đối diện hắt sang, Tương Văn Đào hơi lo lắng, cuối cùng cũng không nhịn được hỏi: “Trong nhà có nến không?” “Không………..” Ngay cả ô cậu còn chưa kịp mua, sao có thể nhớ mua nến để dự phòng cho những trường hợp thế này? Vốn đang định tối nay xem tài liệu để viết báo cáo, coi mòi, không được rồi. Tương Văn Đào nghĩ quả là trời cũng giúp ta, trong giọng nói thì vẫn giữ vẻ quan tâm săn sóc: “Hay là đến nhà tớ ngủ đi, phòng của cậu, tớ vẫn giữ nguyên đấy.” Song Hỉ sợ run cả người, vội nói: “Không, không cần đâu………” “Tớ ở lại đây với cậu.” Đề nghị này so với đề nghị vừa rồi còn đáng ngờ hơn. “Không ——” “Cậu không sợ tối?” Song Hỉ câm nín, không nói thêm câu nào. Tương Văn Đào biết nhược điểm của cậu: nhát gan, sợ tối. Hồi trước cha mẹ cậu đi trực đêm, ở nhà chỉ có mình cậu. Đèn để ở cửa, vì thế lần nào đi ngủ Song Hỉ cũng mang đèn để sát giường, chui vào chăn trùm kín cả người rồi mới thò tay ra tắt đèn. Thời trung học, có một đợt đèn trong nhà vệ sinh bị hỏng, ban đêm cậu không dám đi vệ sinh một mình, lần nào cũng kéo Tương Văn Đào đi cùng. Tương Văn Đào dụ khị: “Cho tớ ở lại với cậu đi……….” Song Hỉ dao động một chút, cuối cùng vẫn cố kháng cự: “Không, thật sự…………. Không cần……” Đúng là cậu rất sợ tối, nhưng so với bóng tối, cậu còn sợ phải ở cùng Tương Văn Đào hơn. Không, có lẽ cậu cũng không sợ Tương Văn Đào, cậu sợ chính bản thân mình. Ban ngày, con người luôn lý trí, tỏ vẻ đạo mạo, phép tắc, truyền thống, quy phạm đạo đức, nhưng khi màn đêm buông xuống, cứ như thể có ma lực nào đó, khiến cho những thứ kiềm nén vào ban ngày, sẽ không kiêng dè gì nữa mà bộc lộ, cậu sợ mình không cưỡng lại được sự hấp dẫn ấy, mà một lần sa chân, nghìn năm hận. Tương Văn Đào im im một lúc, bỗng nhiên đánh bạo, cầm tay Song Hỉ. Song Hỉ không rút tay được, căng thẳng hẳn lên. Mặc dù không biết hàng xóm có chú ý tới bọn họ hay không, nhưng vì chột dạ, cậu gần như là van nài: “Tương Văn Đào……..” “Tớ sẽ không làm gì cậu.” Tương Văn Đào khe khẽ nói, giữa tiếng mưa rơi rào rào lại có vẻ âu sầu. “Song Hỉ, chẳng lẽ tớ là ma quỷ sao? Cậu có thể đừng sợ tớ như thế, cho tớ một cơ hội được không.”
|
Chương 39
Rào rào, ngoài trời mưa càng lúc càng to. Giữa đêm hôm mưa to gió lớn lại cúp điện, mọi người ngoài việc lên giường đi ngủ sớm, dường như cũng không còn việc gì khác để làm. Trong phòng tối như mực, người ngồi ở mép giường im lặng nhấc chân lên giường, tay cũng nhẹ nhàng rút vào, buông màn. Anh cố gắng kìm nén sự hưng phấn kích động trong lòng, trong giọng nói là một sự bình lặng ngụy tạo. “Ngủ đi………” Người bên trong dường như sợ run cả người: “Ừ………” Chiếc giường vì động tác nằm xuống của hai người mà kẽo cà kẽo kẹt, một lát sau trong phòng chỉ còn tiếng mưa rơi vào chậu. Cả người Song Hỉ cứng còng, căng thẳng, không được thoải mái. Chiếc giường đơn cũ vì có hơn một người nằm mà có vẻ chật chội, cậu nằm kề sát tường, sợ tới mức không dám nghĩ tới chỉ cần quay sang là sẽ chạm vào cơ thể ấm áp kia. So với cậu thì Tương Văn Đào bình tĩnh hơn hẳn, an phận nằm yên, nhắm mắt lại, hô hấp bình ổn —— Tiếng hít thở đều đều kia khiến cho Song Hỉ có chút ngẩn ngơ. Cho đến lúc này cậu vẫn không hiểu tại sao mình lại ngầm đồng ý cho anh ở lại, thậm chí còn ngầm đồng ý cho anh ngủ chung giường? Người ta thường nói họa từ ánh trăng mà ra, tới lượt cậu thì họa từ mất điện mà ra. Trong bóng tối ấy, người thích mình khẩn cầu mình cho cậu ấy cơ hội, vì thế chính mình cũng hồ đồ mà…… mềm lòng? Khụ! Lúc này Song Hỉ mới bắt đầu hối hận. Đã có nguyên tắc phải trái rõ ràng, sao còn có thể mềm lòng như thế chứ. Vạn nhất đêm nay thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không trách được ai, chỉ có thể tự trách bản thân. Ai bảo mình ngốc như vậy, cùng một sai lầm mà mắc lại hai lần? Song Hỉ hối hận thật rồi, nhưng bây giờ cũng không thể bảo Tương Văn Đào “cậu đi về đi”, chỉ có thể chú ý động tĩnh của Tương Văn Đào, hi vọng người này có thể giữ lời không làm gì mình. Mà xem biểu hiện trước mắt của Tương Văn Đào, xem chừng, vẫn có thể khiến người ta an tâm. Có lẽ cũng hiểu mình được ở lại đã là tốt lắm rồi, người kia nằm ngủ rất ngoan, bàn tay cũng an phận, không làm gì mờ ám, Song Hỉ lén liếc nhìn, thấy tay anh ngay cả ngón tay cũng không hề động đậy, lúc này mới thả lỏng phòng bị. Lặng lẽ nhìn ngắm bóng hình của người nọ trong đêm tối……… Thật ra, cũng không phải là cậu chưa nằm cùng giường với người này bao giờ. Thời còn đi học, mùa đông ga trải giường giặt xong rất lâu khô, tới tối cậu thường ngủ chung giường với Tương Văn Đào……… Kết quả là khi tỉnh lại lần nào cũng thấy người này ôm mình vào lòng. “Lạnh quá!” Cậu luôn oán giận bản thân “ngủ say như chết”, mà lần nào Tương Văn Đào cũng đưa ra lý do rất đúng lý hợp tình để an ủi cậu “cậu cho tớ nằm cùng chăn, tớ làm lò sưởi cho cậu thì có sao đâu”, lúc ấy mình cũng không nghĩ sâu xa gì, bây giờ nhớ lại……… phải chăng cậu ta đã có ý đồ từ hồi ấy? Ý nghĩ này khiến Song Hỉ nóng cả mặt, nhớ lại câu nói chân thành của người ấy lúc tối, mặt cậu càng nóng như thiêu như đốt. Tương Văn Đào ép buộc cậu làm chuyện đó, hiển nhiên khiến cậu hận một nỗi không thể đánh chết anh, nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh đối xử rất tốt với cậu như thế, dần dà cũng khiến cậu thấy mềm lòng. Dù sao cũng là con người bằng xương thịt, được một người thích mình, sao có thể không mảy may để ý chứ. Cậu se sẽ thở dài, thầm nghĩ, nếu Tương Văn Đào là phụ nữ thì tốt biết bao, chí ít cậu sẽ không phải phiền não như vậy……….. Tự nhiên suy nghĩ của cậu lại rẽ ngoặt sang hướng đen tối: nếu Tương Văn Đào là phụ nữ thật, vậy lúc ở trên giường……… sao có thể tinh lực tràn trề như vậy? Quả nhiên suy nghĩ quá nhiều sẽ loạn. Chẳng qua Song Hỉ chỉ vô tình nghĩ thế, ấy vậy mà cơ thể đã nhanh chóng nhớ lại khoái cảm tiêu hồn thực cốt kia, nhất thời phía dưới dấy lên một chút lửa, bây giờ có muốn ngủ cũng không được. Càng không muốn nghĩ, lại càng nghĩ tới. Mà càng muốn, càng nhen lửa kia cháy vượng. Nóng quá, thật khó chịu. Cố không để tâm đến nó mà không được. Song Hỉ cắn môi, có hơi sờ sợ. Da mặt cậu vốn mỏng, trước kia tự an ủi, cũng đều làm ở trong phòng, khép hết cửa sổ rồi mới âm thầm làm. Bây giờ ham muốn nói đến là đến làm cậu vô cùng xấu hổ, làm sao cậu có thể làm việc này khi đang nằm cạnh Tương Văn Đào chứ? Khổ nỗi phía dưới thật khó chịu, dù cậu có nhẫn nhịn tốt đến mấy, cũng không nhịn được mà cọ sát hai chân, vỗ về nơi đó một chút. Vừa mới cựa quậy, ván giường đã kêu kèn kẹt. Tương Văn Đào mở mắt, nhẹ giọng hỏi: “Không ngủ được à?” “………..” Song Hỉ cứng đờ người, không dám nhúc nhích. Tương Văn Đào cười cười, nhẹ nhàng thốt lên một câu: “Tớ cũng không ngủ được.” Dở hơi, ngủ không được mới là bình thường ý. Hai người nằm cùng một giường mà còn có thể ngủ được thì đúng là quá vô tâm. Vừa mới nghĩ như vậy, Song Hỉ đã thấy ruột gan mình như thắt lại. Cậu hơi hồi hộp ngẫm nghĩ: trong tình cảnh này, nếu là vợ chồng hoặc người yêu, vậy có phải nên có một người nói câu “Chúng mình làm chút chuyện gì khác đi” không? Tương Văn Đào xoay người lại, Song Hỉ sợ run lên. Nhưng nhìn lại, người kia cũng không làm gì, chẳng qua chỉ nằm nghiêng người, một tay gác ra sau đầu. —— cái điệu bộ này là đang muốn tâm sự đây. Dù không có đèn, nhưng nằm gần nhau như vậy, Song Hỉ vẫn có thể thấy nét cười nhàn nhạt trên môi anh. Anh nhìn Song Hỉ, cả người thả lỏng, không gợn chút tà niệm. Anh vẫn hay dùng ngữ điệu thong dong như vậy nói chuyện: “Song Hỉ, cậu nói xem, những người khác buổi tối mà mất ngủ như vầy sẽ làm gì để giết thời gian?” Song Hỉ méo miệng. Cậu còn nhớ lời bài giảng hài hước ngày trước: Vì sao ở nông thôn lại sinh nhiều con như vậy? Buổi tối không có việc gì làm chứ sao. Tương Văn Đào cũng đâu phải là thiếu nữ chưa tỏ sự đời, giờ giữa đêm hôm khuya khoắt tự nhiên lại hỏi một câu ngây thơ vô số tội như thế, bụng dạ khó lường nha! Cậu nghĩ như vậy, hơi thở đột nhiên cũng hỗn loạn. Cơ thể cậu vốn thiếu máu suy nhược, bình thường đối với chuyện kia cậu cũng không có nhiều nhu cầu lắm, nhưng một khi ham muốn thật sự kéo đến, cậu sẽ tưởng tượng rất nhiều thứ. Cậu bây giờ, mặt thì nóng rát, tim thì đập dồn dập, mạch suy nghĩ lại tan ra như nước, có khi thì nhớ lại khoái cảm mãnh liệt khi làm với Tương Văn Đào lần trước, có lúc thì trong thâm tâm lại như phát ra tiếng cười ha hả: “Đêm nay mưa to gió lớn, chính là thời khắc để chúng ta hành động!” Hành động, hành động……. Tưởng tượng như thế, cả người không khô nóng mới lạ. Tương Văn Đào thấy cậu thở hổn hển, không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một cái. Đàn ông đối với người mình thích sao có thể không suy nghĩ tới chuyện giường chiếu, anh dùng trăm phương nghìn kế để ở lại, trong đầu hiển nhiên cũng có chút ý đồ, chẳng qua sợ chọc Song Hỉ giận, đành cố gắng kiềm chế, bây giờ Song Hỉ rạo rực như vậy, anh như mở cờ trong bụng, nhưng anh cũng hiểu, giờ phút này, nói ít, làm nhiều. Anh im ỉm không nói tiếng nào, nhưng mặt thì nhích sát vô cậu. Song Hỉ thấy mặt anh càng lúc càng gần, cứ như thể đang định hôn cậu. Cậu căng thẳng gần chết, theo phản xạ một tay túm chặt lấy màn. Thật ra cũng biết như vậy là không nên. Thật ra cũng biết là nên bảo cậu ta dừng lại ngay. Cơ mà khi môi Tương Văn Đào chạm vào môi cậu, tất thảy lý trí đều hỗn loạn, như thể đã cháy sạch toàn bộ. Nụ hôn của Tương Văn Đào triền miên, cẩn thận, dịu nhẹ như bướm hút mật hoa, hoàn toàn không nóng bỏng mãnh liệt như cuồng phong vũ bão. Song Hỉ được anh yêu thương như vậy, bờ mi không kìm được khẽ run, chờ tới khi người nọ tách ra, lúc này mới nhẹ thở ra tựa như thở dài, từ từ mở to mắt, đăm đắm nhìn người ở phía trên. Tương Văn Đào cũng không làm gì tiếp, chỉ cúi người nhìn cậu, một đôi con ngươi màu đen trong suốt, sâu không thấy đáy, như thể đang cho cậu một cơ hội rút lui. Song Hỉ kinh ngạc nhìn anh. Trong lòng cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý “nếu cứ tiếp tục sẽ khó mà ngừng lại”, nhưng thật kỳ lạ, cậu cũng không muốn rút lui. Có lẽ cơ thể cậu vẫn còn nhớ rõ khoái cảm ấy như thế nào, có lẽ nụ hôn khẽ khàng của Tương Văn Đào càng khiến cậu lưu luyến gấp bội, giờ phút này cậu chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn không muốn nhúc nhích, đối với chuyện sắp xảy ra có phần sợ hãi, cũng có phần chờ mong…….. Không khí đang rất tốt đẹp, cơ thể Tương Văn Đào cũng dần nóng lên. Anh kiên quyết thực hiện bốn chữ vàng “nói ít làm nhiều”, lại hôn xuống, lúc này đã không kìm được mà mạnh bạo hơn, một bàn tay quen thói lần xuống sờ soạng thân thể người ấy, cầm lấy nơi đang không an phận giữa hai chân Song Hỉ.
|