Warning: Highly +21, nhân x thú, vui lòng cân nhắc kỹ trước khi nhảy hố. Vì đảm bảo nội dung, nếu bạn không có hứng thú với thể loại mặn mà này, chap kế tiếp vẫn sẽ tóm tắt sơ lại chap này để không gãy mạch truyện... --------o0o----------
Xe của Tiểu Quỷ đưa Dương Hỏa và Vani đến tòa nhà bỏ hoang ngoại ô thành phố. Vani áp mặt đến gần cửa kính quan sát, dọc hai bên con đường dẫn vào tòa nhà cũ kỹ kia là 2 3 chiếc xe hơi 7 chỗ, kính mù, trông bối cảnh chẳng khác gì studio của Dương Hỏa. Trong lòng có một dự cảm chẳng lành, cậu nhóc qua sang nhìn biểu cảm người bên cạnh. Hắn nheo mắt nhìn về phía cửa sổ cùng hướng với Vani, gương mặt lạnh tanh, chẳng nhìn ra được cảm xúc khác lạ gì.
Đột nhiên, hắn dùng lực đưa tay kéo cả người cậu sang, nhấc cằm đến gần mặt, thâm hiểm hỏi:
"Nhóc có gì muốn hỏi?"
"Người anh muốn cứu, ở đây sao?"
Hắn liếc nhìn chiếc xe mô tô đen ngã oạch trên cỏ, cất trả lời với giọng tỉnh bơ. "Có người đến trước tôi một bước rồi, nhưng chẳng biết còn sống không."
Dương Hỏa đột nhiên khựng lại, "cái đuôi" này, đáng lẽ không đến đây. Bản thân hắn thì không vấn đề gì, nhưng cậu nhóc này – quá dễ kích thích cái biến thái của người ta. Gu hắn thích, chắc chắn cũng không ít có những kẻ dòm ngó tới. Hắn cân nhắc một lúc, buông một câu quyết định:
"Tiểu Quỷ, để tôi ở đây, cậu với Vani ra trước ngõ đợi đi."
Người trợ lý run run vừa gật đầu nhận lệnh thì nghe cậu nhóc ngồi phía sau cất giọng đầy dũng cảm:
"Không được, vào đó có nguy hiểm không? Em đi cùng anh."
Tiểu Quỷ há hốc mồm... Đi cùng? Cậu biết vào kia sẽ có cái gì không? Không biết chừng là cưỡng bức tập thể đó, cậu chịu nổi không? Dương Hỏa tung cửa bước ra, cả người toát lên một khí thế lạnh lung cao ngạo, hỏi câu nhóc bên cạnh:
"Kỹ năng đánh đấm của nhóc thế nào?"
"Tạm tạm, đai nhị đẳng có dùng được không ahhh..."
"Chưa biết, không có súng thì mọi chuyện dễ dàng hơn! Xuống xe."
Hắn mặc kệ, chỉ cần cậu muốn theo, hắn nhất quyết sẽ không cản. Nhưng mà, phải nhắc nhở: "À đúng rồi, đừng vận thân nhiều quá, cái huyệt đầy dịch của em ứa nhiều nước thì tiếc lắm."
Mặt cậu đó lên tức thì, quăng ngay vào mặt hắn hai từ: "Vô lại!!!!"
Chết tiệt! Có ai như anh không chứ, vừa thao người ta xong lại bắt người ta vận động mạnh tiếp thế này... Nhưng không có tôi thì sao, anh tự vào solo với nguyên team trong đó chắc. Đây không phải gọi là dũng cảm hay không, mà gọi là nghĩa khí, có hiểu không... --------o0o------- Dương Hỏa đứng trước bốn tên lực lưỡng canh cửa, lên tiếng nói;
"Thả người của tôi ra. Các người trao đổi tình – tiền phi pháp mà còn ở đây dám dương oai?"
"Dương Hỏa?"
Năm sau tên cận vệ bất ngờ khi hắn xuất hiện, đi theo hắn không phải là vài tên đồng bọn áo đen như thường lệ mà chỉ có một câu nhóc trắng trẻo dễ thương, không khá gầy như câu em út nhà hàng xóm. Hoàn toàn không có khả năng uy hiếp người ta.
Vani chỉ nhìn thấy bóng lưng vững chãi của hắn từ phía sau, biểu cảm có hơi bất ngờ. Rốt cuộc hắn nổi tiếng đến độ nào mà đi đâu ai cũng biết hắn. Không phải cá kiểu quen biết rộng trong giới kinh doanh mà cậu nghĩ, mà chính là... danh tiếng của hắn kèm theo một điều gì đó có sức uy hiếp phía sau, không phải là xã hội đen đấy chứ?
Vì sao cậu chẳng hiểu gì về hắn, vì sao, hắn mang cho cậu cảm giác thần bí như vậy?
Dương Hỏa xắn tay áo, khó chịu trả lời:
"Có cho vào không, không cho vào thì dùng nắm đấm nói chuyện."
Chưa đợi bọn họ kịp phản xạ, hắn lao vào đấm gục hai tên to con đầu tiên. Vani đứng phía sau, chưa kịp can ngăn thì ba tên phía sau xông lên công kích, cậu đành nuốt khan lên dây cót tinh thần, hỗ trợ anh xử lý ba mối nguy hiểm đó. Mặc dù ông cậu có dặn võ nghệ phải dùng để ức hiếp kẻ khác, Dương Hỏa ra tay trước có phần hơi bốc đồng, nhưng cậu tin hắn đang có việc gấp. Cậu không hỏi quá nhiều, cứ vậy mà kết hợp ăn ý với hắn tiến về phía trước.
Tính ra Vani không phải là cậu nhóc vô dụng, bình thường đánh đấm cũng rất bài bản, không hề trở thành gánh nặng cho đồng đội. Dương Hỏa ban đầu còn di chuyển xung quanh cậu, có chút lo lắng vì không biết kỹ năng thượng cẳng tay hạ cẳng chân của cậu ra làm sao. Đánh nhau được hơn năm phút, hắn nhếch môi cười hài lòng, càng đánh càng hăng, chẳng còn để tâm tiếp cậu nhóc ấy nữa.
Đại loại đánh tầm hơn mười phút thì thế trận ngã ngũ, khi hai người họ tiến vào trong thì Tề Bạch đang cởi trói cho Tiểu Lộ, mười mấy tên bạn diễn khỏa thân nằm dài bất tỉnh trên đất. Khi nhìn thấy hai người đến, Tề Bạch khá bất ngờ, vừa mừng vừa lo cất giọng hỏi:
"Lão Hỏa, tôi không ngờ anh cũng đến đấy! Cô ấy vừa cắn đợt thuốc thứ 2, không chịu được nên ngất rồi. Anh giúp tôi xử lý những thước phim ấy..."
Máy quay, máy tính, chế độ ghi hình, ghi âm, cả phòng này là một đống thứ hỗn độn. Dương Hỏa gườm gườm, người đầy mồ hôi, thở dốc dặn dò nói với Tề Bạch:
"Vòng vây thì tôi giúp chú giải rồi. Chú cõng cô nhóc này đi trước đi. Ở đây giao cho tôi. "
Hơn mười mấy tên từ lầu trên chạy xuống, lớn tiếng quá không ngừng:
"Đứng lại!"
Dương Hỏa gằn giọng: "Từ đây chạy xuống thì tốn thời gian lắm, chú và cô nhóc này quấn mền gối quanh người rồi nhảy xuống đi cho nhanh."
Hắn chẳng nói thêm gì, trực tiếp lấy tấm dra giường quấn quanh hai người, dùng mền mỏng buộc lại rồi trực tiếp đạp từ tầng 5 xuống, không quên dặn dò: "Cẩn thận cái đầu, còn nữa, chúc may mắn."
"Lão Hỏa, cậu ráng mà sống trở về, tôi xử lý cậu!"
Hắn quay sang đập đổ hết máy ghi hình, những thứ này thật sự khiến người ta cay mắt. Còn bọn điên khùng này, nếu không xử lý tốt có khi Tề Bạch và Tiểu Lộ không yên thân.
Đốt hết một lượt cho sạch sẽ.
Hắn nheo mắt, dặn dò cậu nhóc đi cùng:
"Vani, em cũng rời khỏi trước đi."
Cậu nhóc Vani lần này sống chết cũng không nghe lời, cứ nhấc quyết đứng lì đó nhìn Dương Hỏa. Cậu không biết hắn định làm gì, nhưng trực giác cậu mách bảo cậu nên ở lại bên cạnh hắn.
Dương Hỏa cau mày, tại sao đúng lúc quan trọng này thì lại không nghe lời? Hắn day day trán, quát lớn:
"Rời khỏi đây! Nghe không hiểu tiếng người hả?!"
Lần đầu tiên, hắn lớn tiếng với cậu như vậy. Vani gần như chết trân một chỗ.
"Phập" Một cái nhói đau ở cổ.
Cậu ngã gục xuống, cả người không quên nhìn về phía Dương Hỏa, trên cổ hắn cũng có một cái vết tiêm nhỏ tương tự cậu. Cậu thầm nghĩ:
Chết tiệt, tụi tao có phải là động vật đâu mà bắn thuốc gây mê kiểu đó! "Đi vội vậy. Ở lại chơi một chút..." Một tiếng cười man rợ sảng khoái kéo theo sau đó...
Và đó là những gì Vani còn ý thức được trước khi ngất đi...
-----o0o---------
Vani có ý thức lại là khi bên tai nghe tiếng kêu không ngừng của một con chó và một tiếng rên nhại lại tiếng chó của một người nào đó. Tiếng nhóp nhép của hai bộ phận phát ra rất gần. Đầu cậu đau như búa bổ, cả người không có chút sức lực nào, đầu chỉ có thể cố ngước lên để nhìn quanh...
Chết tiệt, lại bị trói... Ừm, quần áo, vẫn còn nguyên...
Dương Hỏa đâu?
Xung quanh là một khu vực rất rộng, có đèn mờ mờ, bốn bức tường sơn màu tối, không thấy cửa sổ, không biết bên ngoài là trời sang hay đêm đen. Trên tường treo rất nhiều dụng cụ tình dục, dây da, vòng cổ, khóa chân, dây xích... Đủ loại đủ kiểu. Tay cậu đang bị trói ngược ra phía sau một cái ghế, tư thế ngồi bình thường, xem như cũng hết sức lịch sự.
Dương Hỏa, có vẻ không được tốt như cậu, đã bị đánh rất nhiều nhưng vẫn nằm ngất trên đất, chưa tỉnh.
"Ồ, cùng một loại thuốc mà nhóc tỉnh sớm hơn A Hỏa à, thú vị đấy..."
Lại là một tràng cười nghe rát tai vang lên, cái âm thanh quỷ dị từ phía sau cậu truyền đến. Trước mắt cậu là một cảnh rất kích thích – một con chó bec-giê to lớn đang thực hiện giao phối với một cậu thanh niên bị bị mắt và trói hai tay hai chân trên một cái ghế gỗ. Cậu thanh niên đó chẳng thể làm được gì ngoài rên la và nhại lại tiếng mẫu cẩu, tiếng rên vừa đau đớn vừa não nề. Con chó đực ở phía sau cứ nhấp không ngừng, mỗi cú nhấp đều kêu lên ăng ẳng.
Chợt, một câu hỏi đầy sự giễu cợt vang lên:
"Cậu thích màn trình diễn tôi chuẩn bị cho cậu chứ?"
"Anh là ai?"
"Cậu thì đương nhiên không biết tôi rồi. Nhưng A Hỏa thì rất thân với tôi đấy... Cậu bây giờ xem chừng đã trở thành người yêu mới của hắn hả?"
Vani míu môi, lựa lời đáp lại: "Tôi chỉ mới quen biết anh ấy thôi."
"Yo, thành thật như vậy. Nhưng rạch rõ ranh giới sớm quá A Hỏa nghe sẽ đau lòng đấy." Y cười hà hà, nhưng vẫn không quên câu hỏi khi nãy: "Cậu vẫn chưa trả lời tôi, màn trình diễn tôi vì cậu chuẩn bị, cậu thích chứ..."
"..."
Tiếng rên rỉ bên kia không ngừng vang lên, tiếng chó kêu ăng ẳng khi giao phối khiến cho Vani vừa run sợ vừa lo lắng... Lần đầu tiên cậu thấy một con chó to lớn như vậy đè một con người ra mà hì hục ra vào, dịch tuôn trào không ngừng, cái cúc huyệt kia không ngừng có thể ngốn được một cái dị vật to lớn thế. Cậu thanh niên kia thở dốc từng cơn, vừa khóc vừa van xin:
"BJ, tôi xin anh, tha cho tôi đi mà... Tôi... ư... chịu không được nữa..."
"Không chịu được sao? Không nằm trên giường ngoan ngoãn để tôi thao... Loại mẫu cẩu như cậu thì có quyền gì lên tiếng. Tiếp tục thao, để tôi xem cái huyệt đó có thể chịu tới mức nào! Dắt một con khác tới, trong hôm nay phải phối giống cho mẫu cẩu nhà ngươi..."
Y lại xuống nhẹ giọng, cố thể hiện giọng điệu rất quan tâm tình cảm của người anh lớn:
"Có phải làm em hơi sợ không? Bọn bec-giê nhà anh là loài thuần chủng, được huấn luyện đặc biệt, rất ngoan rất nghe lời, thường dùng để trừng phạt những con mẫu cẩu không ngoan đó. Đợi một chút anh cho em thử ha... Bị Dương Hỏa thao qua chứ chưa từng bị chó đực thao nhỉ?"
"không... Không cần..."
"Hiếm khi em tới chơi với Dương Hỏa, đương nhiên người anh lớn là anh đây phải chuẩn bị tiếp mục tiếp đón chứ... Nào, chúng ta nói chuyện một chút... Thành thật nói với anh, nằm dưới thân Dương Hỏa, sướng tới cỡ nào?"
"ư...."
"Tiếc gì mà không chịu nói, dù gì anh cũng là cùng cha khác mẹ với A Hỏa mà, nếu đúng ra em phải gọi anh một tiếng Đại bá..."
"Anh là người cùng cha khác mẹ của Hỏa ca?"
"Chậc, gọi nhau thân mật như vậy... Đúng vậy, anh là BJ, anh cùng cha khác mẹ của nó. Thế nào, cảm thấy gần gũi hơn một chút rồi chứ?"
"Nhưng sao anh lại..."
"Đó là một câu chuyện dài... Nhưng anh vẫn thích máu biến thái của A Hỏa, nó đứng trong ngành này lâu vậy, cũng không dễ dàng. Hẳn là nó cưỡng bức em không ít lần nhỉ ? »
BJ đưa tay giựt phăng chiếc áo của cậu đang mặc, hắn dùng lực rất mạnh – tới nỗi cả cái áo bị xé đi một đường rất lớn.
« Ah, anh muốn làm gì, đừng làm vậy. »
Vani sắp khóc tới nơi, anh em nhà này sao cứ thích xé đồ và đụng chạm vào da thịt người khác vậy.
« Quào, vết hôn hồng hồng chi chít này, còn mới nguyên. Xem chừng cách đây không lâu đã rất kịch liệt, hử ? »
« Anh điên rồi, thả tôi ra... »
« Dương Hỏa cũng điên, nhưng em lại yêu nó. Nếu như em biết được, trên thế giới này cũng có một kẻ điên như vậy, nếu anh đến trước Dương Hỏa, có phải em cũng sẽ yêu anh không ? »
« Thả tôi ra, Dương Hỏa ! Anh tỉnh dậy ngay cho tôi ! Chết tiệt! Ngủ cái gì mà ngủ tầm này chứ!"
"Cơ thể của nó hơi yếu, thấm thuốc hơi sâu... Để anh xem cái lỗ bên dưới này, bị thao ra tới hình dáng gì rồi..."
Y tuột quần cậu xuống, đáy chiếc quần con còn rỉ dịch đặc sệch lộ ra trước đôi mắt hau háu của BJ, y cười đầy hứng thú:
"Tuyệt phẩm... Vẫn còn dịch sao? Cái huyệt này, vừa mới được thao hả? Quả không hổ danh là Dương Hỏa.... Vani, em biết không, một khi em lựa chọn ở bên cạnh hắn, thì cái huyệt này, sẽ chẳng bao giờ có thể khép lại được nữa, nó sẽ càng ngày càng rộng, rộng như thằng nhóc đó, em thấy không?"
Một tên cận vệ đẩy con chó đực ra khỏi người tên thanh niên nọ, cái cúc huyệt vừa to vừa sâu hoắm quay đến trước mặt cho Vani nhìn. Kẻ nằm dưới trong trạng thái hết sức bấ lực, thều thào nói:
"Đừng nhìn, đừng nhìn cúc huyệt dơ bẩn của tôi mà..."
BJ tiếng đến rù rì bên tai người đó những âm từ hết sức miệt thị:
"Cậu nhóc ấy nhìn hết rồi, vẻ mặt cực kỳ chán ghét và ghê tởm, cái cúc huyệt của mẫu cẩu như ngươi, chỉ có thể giải tỏa cho bọn bec-giê đang mau động đực thôi. Tiếp đi, đừng dừng lại! Còn nữa, kêu cho giống mẫu cẩu một chút, nếu bọn bec-giê biết chúng không phải đang giao cấu với đồng loại, có khi chúng điên lên cắn chết cậu không chừng."
"Khôngggg...."
"chúng ta tiếp tục nào, bảo bối... Em có vẻ không muốn trực tiếp trả lời tôi... Tôi đành tự đi tìm câu trả lời vậy. Xin phép nhé."
Y gác hai chân cậu lên cao, buộc lên một thanh sắt cố định nằm ngang. Lúc này cậu lại phô bày cái huyệt nhỏ nhắn của mình ra trước mắt người khác... Lại là cái tư thế tương tự cách đây không lâu bị Dương Hỏa thôi miên mà thúc vào, đáng ghét.
"Một cái cúc huyệt đỏ hồng... Đáng yêu làm sao... Để anh giúp cậu vệ sinh sạch sẽ cái huyệt này nhé."
Y dắt một con bec-giê rất to đến, cho nó ngồi xuống phía trước cậu.
"Cậu nhóc này có một cái huyệt không được sạch sẽ, ngươi phải giúp chủ người làm sạch nó đi. Biết chưa? Lên."
"Đừng mà..."
Con Bec-giê lao đến dí mũi vào giữa hai chân, hơi thở ấm nóng của nó phát ra khiến cậu sợ hãi, căng cứng cả người, cậu muốn vùng vẫy kịch liệt nhưng không tìm ra lối thoát. Nó khịt khịt ngửi mùi từ cúc huyệt của cậu, sau đó sửa lên hai tiếng.
BJ nghe vậy bèn thấy vui, liên tục trấn an cậu nhóc bị trói trên ghế:
"Đừng động mạnh, nó táp một cái là xong đó... Ngoan ngoãn đi, để nó nếm cái dịch của Dương Hỏa từ trong cúc huyệt dơ bẩn của cậu... Sẽ sướng lắm..."
"Đừng mà, Dương Hỏa, cứu em với..."
Lưỡi của con bec-giê nham nhám lướt qua cúc huyệt ướt át, rồi thêm lần nữa, và thêm nhiều lần nữa. Vani không dám động đậy mạnh, chỉ biết trân mình chịu đựng sự hành hạ này. Bên dưới chỗ nhạy cảm kia truyền tới một cảm giác ngứa ngáy không tưởng.
Một đợt rồi lại một đợt, cái cúc huyệt của cậu dần ướt nhầy nhụa. Cậu vùng vẫy hết mình nhưng mãi vẫn chẳng thể thoát ra. Cả người nao nao khó chịu, cậu muốn chết đi cho xong.
"Ah, nhức đầu quá." Dương Hỏa lòm còm bò dậy, hắn còn chưa kịp phán đoán xung quanh thì đã nghe Vani gọi tên mình thảm thiết.
"Dương Hỏa, cứu em!!!"
"Vani?" Hắn cau mày, tiến thẳng đến giơ 1 cước ngay đầu con bec-giê nọ.
Con chó gầm gừ, lui về phía sau, thủ thế lao lên tấn công. Dương Hỏa xoay người phản xạ rất nhanh, chạy về phía khi nãy, quơ tay tóm lấy chiếc đèn bàn phang thẳng vào đầu nó. Con chó nằm yên trên đất, máu tuôn ra xối xả.
BJ không ngăn cản mọi việc, y chỉ đứng sang một bên thưởng thức trò hay, cho đến khi mọi việc ngã ngũ, y mới vỗ tay vài cái lấy lệ, tấm tắc khen:
"Thân thủ vẫn còn tốt quá nhỉ?"
"Thằng điên, thả nhóc đó ra."
"Anh thích cậu nhóc này, em nhường cho anh nhé, như em từng nhường Pocky cho anh ấy."
Pocky là con chó bec-giê nhỏ mà Dương Hỏa từng nuôi, BJ xin hắn rất lâu hắn mới gật đầu. Một tháng sau, con chó trung thành vì nhớ thương chủ mà không ăn uống gì, suy nhược mà chết. Đành rằng đó là một chuyện chẳng ai ngờ tới, nhưng Dương Hỏa từ đó cực kỳ có ác cảm với BJ và tự trách bản thân mình.
Dương Hỏa chẳng chút lay động, khảng khái nói với BJ:
"Không, tôi sẽ không nhường bất cứ thứ gì cho anh nữa. Trước khi tôi còn chút lý trí, thả nhóc đấy ra."
Không biết BJ suy nghĩ thế nào, đột nhiên ôn nhu đưa tay cởi trói cho Vani. Cậu nhóc tuy bất ngờ được giải thoát khỏi dây trói nhưng chẳng dám nghĩ gì nhiều, ba chân bốn cẳng chạy về phía Dương Hỏa.
"Chạy nhanh như vậy, thật rất giống Pocky." BJ nhếch môi đáp.
Dương Hỏa tuy hơi khó chịu khi nhìn thấy cậu nhóc khỏa thân chạy về phía mình, nhưng chẳng thể nói gì thêm, hắn còn đang bận quan tâm chuyện quan trọng hơn:
"Đùa đủ chưa? Chúng tôi có thể rời khỏi đây được chưa?"
"Em nghĩ tôi sẽ để em và cậu nhóc này, rời khỏi đây dễ dàng như vậy? Phá hỏng buổi ghi hình của Tiểu Lộ, không để cho bọn cò mồi xuống tiền, em nghĩ studio của anh là tổ chức từ thiện?"
"Những chuyện ép người quá đáng anh bớt đụng tay vào đi!"
"Em mới là kẻ nên bớt đụng tay vào những vụ làm ăn của anh đó. Anh không được chính nghĩa như em. Nhưng mà, nếu em đã khuyên anh như vậy, vậy thì anh muốn cậu nhóc này, theo anh. Chỉ cần để nó ở lại, em có thể tự do rời khỏi đây."
"Tại sao?"
"Vì thích đó, giống như em. Vừa nhìn đã thấy vừa mắt. Chính là muốn đem áp dưới thân, làm ấm giường, làm đồ chơi tình dục đó. Độ gần đây cũng không có "hàng" mới ưng mắt như vậy, Studio của em thiếu gì "hàng" tầm này, ngon hơn cũng có. Nhỉ?"
Những lời này, rõ ràng không phải nói để cho Dương Hỏa nghe. Hắn biết tên BJ này bình thường chẳng hay nói nhiều như thế,mỗi câu hôm nay y nói, đều nhắm vào Vani.
Y muốn gieo vào tâm lý cậu cảm giác hắn là một kẻ ăn chơi, xem cậu là một món đồ chơi mới vừa tìm được. Và rằng Studio của hắn thường xuyên có thể tiếp xúc vỡi những món ngon như cậu.
Bất ổn định, không an toàn. Thứ y muốn Vani cảm nhận, chính là hai từ đấy.
"Tôi xong rồi, hai người về đi. Đùa với em dâu thế là đủ rồi. Con bec-giê đó cũng đã mấy trăm đô Mỹ, thôi đừng tính toán thiệt hơn làm chi. Cửa ở bên kia, không tiễn. Khi khác lại gặp."
BJ đưa hai ngón tay lên trán làm động tác chào, sau đó quay người đi lên tầng trên. Vani không nói thêm gì, cứ vậy mà rời khỏi. Chỉ là lần này, không còn việc cậu lẽo đẽo theo hắn nữa, cậu đột nhiên lầm lũi đi ra khỏi đó mà không nhìn về phía hắn thêm một lần nào.
Dương Hỏa cân nhắc thiệt hơn, nghi ngờ rằng, trước khi hắn tỉnh dậy, Vani đã bị tiêm không ít những điều mà hắn không thể khống chế. Một dự cảm không lành bắt đầu chầu chực trong lòng hắn.