Nhật Ký Xuyên Việt Sưu Tầm Mỹ Thực
|
|
Chương 25: Công tác thu thập tiếp tục vội
Lục Hi đứng lên, nhìn thoáng qua hơn nửa sọt trân châu quả bên cạnh, cảm thán: "Trước kia không nhận ra, thì ra Thanh Sâm có nhiều trân châu quả như vậy a!" Đinh Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua thu hoạch của Lục Hi, cười nói: "Ngươi hái chậm một chút, không lát nữa không còn để hái nữa thì sao bây giờ." Có đôi khi loại đồ vật này càng là thấy nhiều càng không phát hiện được sự tồn tại của chúng, đặc biệt là quả trân châu loại này thuộc loại thân thảo lâu năm, nó kết quả rồi rơi xuống mọc cây mới càng nhiều, nhưng rừng rậm có quy luật cân bằng, điểu thú sẽ ăn quả trân châu, bao gồm cả một ít bị hỏng không nảy mầm được, bị thực vật khác chiếm thổ nhưỡng sinh sống. Cho nên tuy rằng mỗi năm đều có tân sinh, khẳng định cũng có suy vong. Tự nhiên sinh trưởng là thế, nhưng một khi bị các thú nhân bắt đầu thu thập làm lương thực số lượng lớn, quả này tất nhiên sẽ bị giảm mạnh. Có lẽ bởi vì nhà mình mở cửa hàng lương thực, Đinh Tiếu đối với lương thực có một loại chấp nhất đối với việc bảo đảm an toàn chấp nhất, nếu có thể, cậu cảm thấy nhất định phải khuyên hiến tế cùng thôn trưởng tiến hành gieo trồng mới được. Kinh nhảy tới, sọt của y tuy rằng cũng có không ít trân châu quả, nhưng đại đa số đều là quả dại y thích ăn: "Lục Hi chính là như vậy, cái gì tốt đều sẽ không bỏ, Tiếu Tiếu, ngươi nói buổi sáng Khôn mang theo bánh mì loại lớn để ăn trưa mà ngươi làm, buổi chiều có thể làm cho ta được ăn một lần loại bánh mì đó không? Ta sẽ đem quả trân châu hôm nay hái được đều cho ngươi!" Đinh Tiếu cười: "Bạn tốt mời ngươi ăn bánh còn bắt ngươi bỏ nguyên vật liệu sao?! Thật là, không phải buổi sáng ta đã đồng ý với các ngươi sao, buổi chiều về ta sẽ làm cho các ngươi ăn, nhưng lột vỏ quả trân châu chắc chắn là các ngươi phải hỗ trợ. Hơn nữa các bước thực hiện các cậu phải nhớ, vạn nhất thôn trưởng cùng hiến tế quyết định, về sau mọi nhà đều sẽ phải hái, các ngươi biết trước, có thể dạy người khác." Lập tức mắt Kinh sáng lên: "Chúng ta như vậy không phải thực uy phong sao?! Thật quá tốt! Ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ học thực nghiêm túc!" Lục Hi cũng có tâm tư như vậy: "Ân, ta cũng sẽ học thật tốt, như vậy ngày mai khi Phong đi săn thú, ta cũng có thể làm bánh cho hắn mang theo ăn!" Kinh bĩu môi: "Ấu tể không biết xấu hổ lại nhớ giống đực!" Lục Hi phản kháng: "Ngươi quản ta sao! Ngươi còn không có giống đực để nhớ đâu!" Kinh cũng cãi lại: "Hừ! Ta làm gì một hai phải nhớ giống đực? Ta hiện tại liền muốn học làm trân châu quả như thế nào, đến lúc đó sẽ có rất nhiều giống đực nhớ thương ta!". Đối với Khôn y vẫn thực sùng bái, nhưng cho tới nay cũng chỉ là sùng bái mà thôi, hai ngày nay, y ở nhà suy nghĩ cẩn thận. So với việc để những giống cái kiêu căng ngạo mạn đó có được Khôn, thì không bằng để bạn tốt của mình có được Khôn còn hơn! Tâm tính tuy rằng ấu trĩ, nhưng kết quả tốt là được rồi... Đinh Tiếu hắc tuyến đầy đầu, hai người này thật là, rõ ràng còn chưa thành niên, sao cứ giống đực này giống đực nọ công kích nhau. Không biết thế giới thú nhân bán thú nhân bao nhiêu tuổi liền phát dục, nếu giống như người hiện đại đời trước người 30 tuổi đã có tể tự lập, vậy ở đây vẫn là tuổi vị thành niên, không phải thực buồn bực sao? Nhưng...mình phải mở miệng nói với ba như thế nào đây... Quả hắc nha, quả nước tương Đinh Tiếu đều hái mỗi loại một túi nhỏ, đây đều là mấy cái túi trước kia Quỳnh để đựng bối (tiền), nhưng được Đinh Tiếu dùng để đựng quả dại. Lần trước cậu bỏ cả vào trong sọt trúc lẫn trân châu quả, có một ít bị dập, lúc này cậu phải cẩn thận hơn một chút, cậu còn muốn thử xem mấy loại quả này có thể để bao lâu, có thể giống như mứt trái cây để lâu dài được hay không. Phải biết rằng vào mùa đông mấy loại trái cây này không sinh trưởng. Nhìn thấy Đinh Tiếu thu thập rất nhiều hắc nha quả, trong lòng Kinh vui vẻ, vì thể bao nhiêu hắc nha quả hái được đều để vào túi da của Đinh Tiếu. Mấy thứ này đối với y mà nói chỉ là đồ ăn vặt thuận miệng, nhưng y biết Đinh Tiếu sẽ biến những thứ này làm đồ ăn ngon, canh cá hắc nha quả lần trước là minh chứng tốt nhất. Tuy rằng về nhà mẹ cũng dùng hắc nha quả bỏ vào canh, hương vị cũng không tồi, nhưng vẫn kém so với tay nghề của Đinh Tiếu a! Xem ra mẹ nói không sai, về sau phải học hỏi nhiều ở Đinh Tiếu, Khôn nhớ thương không được, chính mình cũng phải tìm một người bạn lữ tốt! Nhìn thấy một đống nấm trong sọt trúc của Đinh Tiếu, Kinh hỏi: "Tiếu Tiếu, ngươi hái những cái nấm này để ăn trưa sao? Ta rất thích ăn nấm!" Đinh Tiếu trả lời: "Được, vậy bữa trưa liền làm nấm, kỳ thực loại nấm này nấu với gà rừng ăn rất ngon, ta muốn kiếm thêm một ít, sau đó thời điểm mùa đông có thể lấy ra ăn." Kinh đầy mặt nghi hoặc: "Sao có thể giữ đến mùa đông? Nấm để một buổi chiều liền đen hoặc hỏng mất, chúng ta đều là khi nào ăn thì hái. Tuy rằng ta thực thích mùi vị của nấm, nhưng chỉ có mùa hè và mùa thu là có để ăn." Nhìn Kinh vẻ mặt đầy tiếc hận, Đinh Tiếu nói: "Kỳ thực đem nấm phơi khô dưới ánh nắng mặt trời có thể để được lâu. Cũng không đen càng không bị hỏng. Nhưng nhất định phải đặt ở nơi thoáng gió mới có thể cất giữ, ta hôm nay trở về liền phơi cho các ngươi xem, đến lúc đó vào mùa đông ngươi cũng có thể có nấm để ăn." Đôi mắt Kinh lại sáng lên: "Tiếu Tiếu! Ngươi quá thần kỳ, cái gì cũng biết! Nếu nấm thật sự có thể lưu trữ lâu dài, đó với ta quả thực chính là chuyện quá sức tốt đẹp!" Bị kinh âm thanh gào to hấp dẫn lại đây, hiện tại sọt của Lục Hi y cõng lên cũng đã có chút lao lực. "Nấm thật sự có thể cất giữ a? Nếu nói vậy, chúng ta có thể ở đại tập thượng đổi đồ vật a! Vào mùa hè cùng mùa thu đại tập, rất nhiều người đều thực thích mua nâm ở Thanh Sâm của chúng ta! Hơn nữa nấm không thể làm món chính qua mùa đông chống đói, cho nên không bị bộ tộc quy định hạn chế đâu." Kinh nhanh chóng phụ họa theo: "Đúng đúng đúng! Đặc biệt là bộ tộc thú nhân Bích Thủy cùng BạcSa thích nhất! Nghe nói Bạc Sa bên kia Thanh Sâm có nấm không ngon như bên chúng ta, đương nhiên Bích Thủy thiên ngư tộc sinh hoạt trong biển, nơi đó của bọn họ căn bản là không có nấm! Ha ha, chúng ta hái thêm chút đi, nếu có thể sử dụng nấm đổi lấy trân châu của thiên ngư tộc, ta không ăn cũng được!!" Có lẽ đối với một kẻ chết vì ăn mà nói, có thể lấy ra mỹ thực của mình đổi lấy đồ vật, quả thực là hy sinh lớn. Chỉ là Đinh Tiếu 囧. Hai tên giả hỏa không đợi chứng thực xem mình nói có thể tồn trữ có phải hay không, cũng đã bắt đầu dự định buôn bán? Là do tin tưởng mình hay là tâm nhãn người nơi đây đều quá thẳng!! Khi hội hợp cùng Hạ là khoảng 11 giờ trưa, lúc này giỏ trúc sau lưng Hạ đã đựng rất nhiều là cây màu vàng nhạt, bên trên còn cắm mấy nhánh cây màu xanh biếc. Mà bên trên lá cây màu vàng nhạt chất đầy quả trân châu, mặt trên còn có bốn quả trứng lớn bằng bàn tay Đinh Tiếu. Trên tay xách theo túi da căng phồng, hẳn là còn có thu hoạch khác. Đinh Tiếu tò mò nhất là diệp giấy và than chi, cho nên vừa nhìn thấy Hạ, lập tức chạy tới đầu tiên: "Cha! đây là diệp giấy và than chi sao?" Màu của diệp giấy còn ở trong phạm vi lý giải của mình, nhưng than chi không phải nên là màu đen sao? Hạ nhìn thấy ấu tể nhà mình, lập tức như hiến vật quý: "Cha kiếm được mấy thứ." Nói xong lấy ra mấy chồng lá vàng nhạt còn mang theo độ ấm cùng mấy nhánh cây trong giỏ trúc ra: "Con thử nhìn xem, có giống với thứ mà con cần không." Lúc này Quỳnh, Lục Hi, Kinh cùng nhau tiến lại, Đinh Tiếu không để ý lòng hiếu kì của mọi người, đem diệp giấy để trên tay, cầm lấy nhánh cây kia nhìn thoáng qua, phát hiện trừ bỏ vỏ cây bên ngoài màu xanh biết, bên trong thật đúng là màu đen, chúa sáng thế, thật thần kỳ! Hạ tước vỏ và vót nhọt đầu của một nhánh cây đưa qua, Đinh Tiếu cầm lấy lập tức gạch gạch vài cái trên mặt diệp giấy. Hiệu quả tương tự với bút chì viết trên mặt giấy trắng, nét mực ra tương đối đều, hơn nữa cậu phát hiện mặc dù than chi bị vót đến phi thường nhọn, nhưng dừng ở trên mặt diệp giấy cũng không có dấu hiệu bị gãy hoặc diệp giấy bị đâm rách, thoạt nhìn dẻo dai mười phần, hơn nữa khả năng tô màu rất tốt: "Cái này thật kì lạ! Chính là cái này, con muốn chính là cái này!". Từ này muốn vẽ cái gì cũng không cần phải chỉ trông cậy vào một quyển sổ ghi nhật kí kia của mình. Nhưng sờ sờ độ mịn diệp giấy, ừm, vẫn phải làm giấy. Dùng thứ này phỏng chừng hiệu quả còn không bằng trơn bóng bằng que gậy. Hơn nữa thứ này vẫn là thứ hiến tế cùng thôn trưởng dùng để vẽ đồ đằng, còn mình lấy đi chùi mông...chẳng may bị phát hiện dính vào cái tội danh bất kính gì đó...thật không đáng a không đáng a. Nhìn Đinh Tiếu cầm than chi vẽ vẽ vài nét trên mặt diệp giấy, phía trên liền xuất hiện hình một con cá, bốn người bên cạnh đều bị chấn kinh rồi. Kinh dẫn đầu mở miệng: "Thật lợi hại!!!thật sự giống thật a!" Sau đó ba người bên cạnh cũng sôi nổi tán thành. Đinh Tiếu 囧 , khi còn đi học, cậu cũng kiến thức qua người nguyên thủy vẽ tranh như thế nào, kỳ thực tương đối có chút mỹ cảm, nhưng phần lớn đều là cảm nhận mười phần, tượng hình chiếm đa số. Mình vẽ một con cá đơn giản như vậy, chỉ là thử xem nét mực như nào, kì thực cậu cảm thấy mình muốn giống đực hỗ trợ tìm kiếm thực vật có thể ăn được, thì phải có hình ảnh minh họa, vì vậy phải vẽ tranh phác họa mới chuẩn. Không nghĩ tới khiến bốn người bên cạnh kinh ngạc sửng sốt, vì thế cậu ngẩng đầu nhìn bốn người cười cười: "Cũng không giống lắm, nhưng cái này chính là vẽ tranh, rất đơn giản, cũng rất thú vị, rất nhiều người có thể học được." Đương nhiên có một số người thì tương đối khó khăn vì kì thực làm gì cũng có người có năng khiếu và không có năng khiếu, hội họa đương nhiên cũng không ngoại lệ. Dưới sự nài nỉ liên tiếp của Quỳnh và Kinh, Đinh Tiếu lại vẽ một cây đại thụ, một con thỏ đuôi dài, một đám hoa dại, còn có nhà ở, lúc này mới có thể khôi phục tự do chân tay. Tuy thật lâu không cầm bút, một khi sờ đến tâm cũng ngứa, nhưng cậu thật không muốn giống như hống hài tử hạ xuống vài nét bút đơn giản vẽ đồ vật...vốn dĩ cậu muốn vẽ một bức tranh 3D, nhưng lại cảm thấy nếu vẽ ra tương tự đồ thật như vậy có thể dọa đến người khác hay không... Cho nên cái kế hoạch này tạm thời bị gác lại. Chơi đùa đủ rồi, tò mò cũng đủ rồi, mọi người lại dấn thân vào sự nghiệp sưu tầm đồ ăn vĩ đại. Vẽ tranh chơi thực hay, nhưng không quan trọng bằng việc ăn, dân lấy ăn làm gốc! Đinh Tiếu cũng vui vẻ gia tăng tiến độ hái nấm, cậu phát hiện nấm trong rừng rậm thực sự không ít, trừ bỏ dưới gốc thông có nấm thông, trong bụi cỏ cũng có nấm, còn có không ít thân cây gãy bị mục cũng có nấm hương và mộc nhĩ đen. Đây chính là phát hiện vĩ đại. Có Hạ gia nhập, tốc độ thu thập quả trân châu cũng tăng gấp đôi, Đinh Tiếu cảm thấy thực may mắn vì mình ngày hôm qua đã nói với bọn họ phải đối xử tốt với cây trân châu, chỉ cho phép hái quả, bằng không với sức lực và tính tình của thú nhân, sẽ rút nguyên cả cây cũng không chừng. Nghĩ nghĩ chiều nay về phải dùng bột làm gì đây, Đinh Tiếu lập tức liền đem ánh mắt dừng ở đám rau hẹ, sủi cảo rau hẹ a, ta rất nhớ ngươi, ngươi có nghe được lời ta nói hay không?! Bí: Đăng nốt 1 chương trước khi đi nghỉ mát, hẹn 5 ngày sau gặp lại!!! >/<
|
Chương 26: Thịt gà xiên nấm
Hơn nửa ngày thu thập mọi người thu hoạch được không ít, trong sọt trúc của Đinh Tiếu đều là nấm và rau hẹ, bên hông còn treo mấy túi quả dại làm gia vị, trong sọt trúc của Quỳnh cũng chỉ có hơn nửa là quả trân châu, còn dư lại đều bị Đinh Tiếu để nấm. Hơn nữa càng tìm cậu càng phát hiện ra nhiều chủng loại nấm, thậm chí cậu còn phát hiện một ít nấm Thái Dương thực quý. Tuy hôm nay hái không nhiều lắm, nhưng cậu tin tưởng trong Thanh Sâm nhất định có không ít. Đây chính là mỹ vị từ trước tới nay cậu chưa từng ăn qua, có lẽ vì các thú nhân không phát hiện ra phương pháp phơi khô để bảo quản nấm, nên mỗi một lần chỉ hái đủ ăn, khiến cho mùa thu ở rừng rậm này trải rộng đủ loại kiểu dạng nấm hoang dại đi! Nhưng thông qua việc hái nấm, cậu cũng phát hiện thú nhân giống đực cũng không phải tất cả đồ vật đều có thể ngửi ra hương vị mà phân biệt có độc hay không, thông thường gặp phải trường hợp này, họ sẽ không ăn đồ vật không được phân biệt rõ ràng. Đinh Tiếu tuy rằng cảm thấy vài loại nấm thoạt nhìn thịt thật dầy, màu sắc cũng thực bình thường bị vứt bỏ có chút tiếc nuối, nhưng nếu ngay cả dã thú cũng không thể khẳng định được nó có hại hay không, mình vẫn là đừng vì thèm ăn mà tự tìm xui xẻo, rốt cuộc nấm đã nhiều đến kỳ cục. Quỳnh và Hạ đem ba cái sọt chứa đầy quả trân châu đặt xuống rồi phân đi ra ngoài săn thú. Xung quanh thôn Thiên Hà thuộc về khu an toàn, Hạ cũng không lo lắng Quỳnh gặp nguy hiểm. Tuy ngẫu nhiên cũng sẽ có mãnh thú xuất hiện ở phụ cận, nhưng tình huống như vậy chỉ xuất hiện vào mùa đông. Dù sao ở các mùa khác, thức ăn ở Thanh Sâm rất nhiều. Quỳnh phát hiện một con hắc trăn thú. Loại động vật này Đinh Tiếu trước nay chưa từng nghe qua, đầu hắc trăn thú không khác đầu linh cẩu trưởng thành mấy, một thân lông đen còn có chút tròn, bộ dáng nhìn không đẹp tí nào, hoàn toàn phân không rõ là mèo hay chó hay là con động vật nào, ngũ quan phi thường mơ hồ, đôi mắt nhỏ đến đáng thương, cả khuôn mặt đều bẹp xuống, chỉ có hai cái răng cửa chìa ra. Chân trên ngắn, chân sau dài hơn một chút, nhưng có thể nhìn ra được đôi tai gia hỏa này phi thường nhanh nhạy, bọn họ mới vừa tới gần, gia hỏa này liền trực tiếp leo lên cây. Quỳnh thấy hắc trăn thú leo lên cây, cũng an tâm. Cho nên ở dưới tàng cây phán đoán hắc trăn thú có thể kiên trì bao lâu, một bên nói với ba tiểu gia hỏa: "Loại hắc trăn thú này dựa vào trái cây của nhiều loại cây mà sống, chân trước của chúng phi thường sắc bén, tốc độ đào động phi thường nhanh, nếu vừa rồi nó muốn chạy trốn vào trong động, chúng ta muốn bắt nó phải phi giáo thật nhanh, nếu một kích không trúng hắc trăn thú liền không thấy đâu. Nhưng nó trèo lên cây thì khác, tốc độ leo cây của chúng nó rất nhanh, nhưng bởi vì thân lông kia phi thường bóng loáng, trảo sau lại không đủ sắc bén, cho nên thông thường ở trên cây không kiên trì được bao lâu liền bị rơi xuống. Lúc này chúng ta cũng nhất định phải thật nhanh, các ngươi xem, hiện tại móng chân sau của chúng đã bắt đầu trượt." Ba người cùng nhau ngẩng đầu, Đinh Tiếu nhìn thấy động tác của hắc trăn thú liền 囧, đúng là không kiên trì được lâu a! Vậy vì sao ngươi nói nó lại muốn leo lên cây...chỉ số thông minh đúng là kém a. Con hắc trăn thú bị bắt được tương đối thuận lợi, Quỳnh ngay lúc hắc trăn thú sắp rơi xuống đất liền chuẩn xác mà phi cây giáo ra. Kết quả đương nhiên là một kích liền trúng, hắc trăn thú chỉ "thầm thì" kêu lên hai tiếng liền chết thẳng cẳng. Ba người tiến lại gần liền thấy, tất cả đều dùng ánh mắt dị thường sùng bái mà nhìn Quỳnh, bởi vì cây giáo này trực tiếp đâm trúng vào đầu hắc trăn thú, thật sự là quá tinh chuẩn! Nhìn ánh mắt bọn nhỏ, Quỳnh vẫn là có chút tự hào, rốt cuộc có thể để người khác sùng bái là một chuyện phi thường sảng khoái: "Da lông hắc trăn thú ở mùa thu là tốt nhất, bởi vì bọn chúng ăn rất nhiều vào mùa đông, sau đó khi trời bắt đầu lạnh liền chui vào trong lòng đất ngủ." Thì ra là động vật ngủ đông a, Đinh Tiếu nhìn da lông hắc trăn thú, lập tức nghĩ tới mũ lông đen, hẳn là phi thường ấm áp đi? Hơn nữa xem độ trơn bóng này, tuyết rơi dùng càng thích hợp: "Ba, thịt hắc trăn thú ăn ngon không?" Quỳnh lắc đầu: "Thực tanh, so thịt dê còn tanh hơn, nhưng vẫn có một số người thích ăn." Lục HI cau mày gật đầu: "Đúng vậy, cha ta rất thích ăn, tuy rằng mẹ ta ghét nhất khi ông bắt hắc trăn thú về, nhưng ông chính là không sửa được. Ta cũng ghét mùi vị này nhất, mỗi lần cha nướng thịt hắc trăn thú, trong viện mùi tanh sẽ lưu lại hai ba ngày mới hết. Thực chán ghét!" Nhưng mà da lông hắc trăn thú quả thực rất tốt, bởi vì cha y thích ăn nên y đã có đủ da thú làm thành một bộ quần áo da lông hắc trăn thú. Đinh Tiếu là một người thích tanh, nói cách khác thịt bò thịt dê là loại thịt cậu thích nhất, con hắc trăn thú này nếu thật sự tanh như vậy khả năng cũng có chút khó tiếp thu, nhưng có rất nhiều gia vị có thể cải thiện mùi tanh, nếu có rượu thì tốt. Đúng rồi! Không biết nơi này có rượu hay không! "Ba, nơi này của chúng ta có rượu không?" Quỳnh thực kinh ngạc: "Rượu là cái gì?" Đinh Tiếu giải thích: "Chính là có chút cay, nhưng uống xong rồi có người sẽ cảm thấy đầu có chút vựng vựng hồ hồ, cũng có người sẽ cảm thấy thực thoải mái, nhưng cũng có người sẽ cảm thấy không thoải mái. Dù sao nếu uống nhiều, cả người đều sẽ đi đường xiêu xiêu vẹo vẹo." Kinh lập tức hỏi tiếp: "Ngươi là nói râu quả sao? Ta xem qua nhiều lần Địch gia gia bọn họ ăn xong râu quả liền đi đường ngã trái ngã phải, thực buồn cười!" Đinh Tiếu vội hỏi: "Râu quả là gì đồ vật?" Quỳnh trả lời: "Râu quả là một loại trái cây sinh trưởng ở sâu trong Thanh Sâm, là dính chuột yêu nhất đồ ăn. Cho nên rất khó thu thập, bộ dáng đến cùng dâu tây không sai biệt lắm đi, Tiếu Tiếu con biết dâu tây là gì đi?" Đinh Tiếu gật đầu: "Dâu tây con còn biết đến." Hãn. Quỳnh tiếp tục nói: "Râu quả rất nhiều người đều thực thích ăn, giống như con nói, ăn xong rồi đầu sẽ có chút vựng vựng, ta cũng ăn qua một lần, hương vị so đậu cay còn cay nhiều, nhưngcũng có chút ngọt. Mấu chốt là ăn xong liền sẽ cảm thấy thực vui sướng, cha con nói ta ăn xong mặt sẽ đỏ bừng. Râu quả là rất khó kiếm được, tuy rằng có thể để thật lâu cũng không hỏng, nhưng mỗi năm đều chỉ đủ cấp cho các trưởng giả trong bộ tộc." Tổng thể mà nói, Đinh Tiếu cảm thấy râu quả hẳn là một loại trái cây có nồng độ cồn phi thường cao. Nếu đúng như vậy, dùng nó làm men rượu không biết có được hay không, đương nhiên cậu cũng không biết dùng quả trân châu có thể nhưỡng ra rượu hay không. Chuyện này cậu đều cảm thấy có chút không tin tưởng lắm. Nhưng không quan trọng, trong rừng cây không thiếu nhất là các loại trái cây, trừ bỏ một số loại mình không nhận biết còn có rất nhiều trái cây mình nhận ra. Ví dụ như táo, lê, hạnh đào, táo mèo này đó đều là chủng loại hoang dại, hơn nữa cậu còn phát hiện ra quả nho, dùng mấy loại trái cây này đều có thể ủ rượu. Tuy Đinh Tiếu chưa từng nhưỡng rượu lần nào, nhưng cũng từng xem qua trên tivi người ta nhưỡng rượu nho như thế nào. Thử làm cũng không tồi, ở nơi này trừ bỏ nguyên liệu nấu ăn thô sơ, không dựa vào đôi tay của mình cũng không có cách nào khác. Tuy mình không thích uống rượu, nhưng có đôi khi nấu ăn vẫn cần có, huống chi xem ra rất nhiều người đều thích loại râu quả này, nhưng lại là trái cây khó kiếm, nếu mình nhưỡng ra rượu trái cây, nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều tiền...ách...là kiếm rất nhiều bối mới đúng. Khi nấu cơm trưa, lúc trước đi săn Hạ mang về một con dê sừng cong to gần bằng con bò sữa, nhìn thấy hai mắt phát sáng của cậu có thể khẳng định tiểu tử này thích ăn thịt dê. Như vậy khi mình làm thịt hắc trăn thú, hẳn là có thể lấy nó làm thí nghiệm, hắc hắc, tổng muốn xem một chút khẩu vị của người địa phương ra sao. Sau khi săn được hắc trăn thú, Quỳnh lại một bên nói một bên dạy mà săn tới một con gà rừng, nhìn bên ngoài trừ bỏ to hơn thì màu sắc không khác tới gà hoa mơ mà mình biết, Tiếu Tiếu cảm động. Con vật này thực thân thiết, cho nên bữa trưa hôm nay liền ăn ngươi! Nấm hương rửa sạch thoạt nhìn thịt chất phi thường đầy đặn, Đinh Tiếu ngửi ngửi một hồi lâu, tuy rằng không phải tất cả mọi người đều thích mùi vị của nấm, nhưng cậu rất thích. Nhưng hôm nay đồ vật bọn họ muốn lấy tương đối nhiều hơn nữa lại nặng, cho nên bọn họ cũng không mang bình gốm, tự nhiên là không thể hầm canh. Như vậy liền đi nướng nấm hương đi! Dã ngoại không thể thiếu chính là thịt xiên nướng. Hạ dùng tốc độ cực nhanh tước vài nhánh cây làm que xiên thịt, lúc này Quỳnh cũng đã xử lý xong con gà, hơn nữa dùng bối đao thái thịt gà thành từng khối theo yêu cầu của Đinh Tiếu. Thịt một con gà nếu chỉ có mình ăn thì cũng đủ, nhưng Đinh Tiếu biết đối với sức ăn bốn vị người địa phương này nó chỉ đủ giắt kẽ răng, Lục Hi không thích hương vị của hắc trăn thú, vậy ăn thịt dê sừng cong đi. Dù sao đối với giống đực mà nói, tốc độ xử lý con mồi to lớn tuyệt đối còn nhanh hơn bán thú nhân xử lý con mồi nhỏ. Mang theo Kinh cùng Lục Hi cùng xiên thịt gà và nấm vào que xiên, sau đó Hạ cũng đem thịt dê cắt thành từng khối nhỏ, nhưng hắn càng thích trực tiếp để cả xương cốt để gặm, từng ngụm từng ngụm ăn thịt, cho nên cái chân dê kia bị hắn tự mình xử lý. Thịt dê cùng thì là là tuyệt phối, chỉ tiếc hiện tại cậu còn chưa tìm được, cho nên dùng gia vị chính là bột hành cùng muối xanh, hương vị thịt nướng quen thuộc này đối với thú nhân mà nói cũng đã cực kỳ mĩ vị. Thịt gà bên này Đinh Tiếu tự do phát huy một chút, trừ bỏ rắc thêm muối xanh cùng bột hành lên trên gà và nấm, cậu còn quết thêm mỡ gà lên trên thịt gà và nấm xoa xoa, như vậy thịt gà và nấm được nướng không bị cháy, hơn nữa có mỡ bên ngoài giống như quay thịt khiến lớp da gà sẽ giòn hơn, nắm giữ độ lửa rất quan trọng, nhẹ thì không chín, to quá thì cháy, mà nắm giữ như thế nào...nói thật Đinh Tiếu cũng không biết, hết thảy đều là nhìn tình huống mà làm, dù sao lấp đầy bụng là được. Đồ gia vị còn có quả nước tương, đây cũng là loại quả mà hôm nay Đinh Tiếu thu thập nhiều nhất, khi xiên thịt đầu tiên vừa nướng vừa rưới nước tương quả lên chín, Đinh Tiếu cầm lấy ngửi ngửi, sau đó đưa cho Quỳnh, hơn nữa một chút cũng không che dấu ý tứ chờ mong của mình: "Ba, người nếm thử xem bỏ thêm nước trái cây này vào thịt nướng hương vị thế nào, còn có nấm nữa!" Quỳnh vui tươi hớn hở mà thổi thổi miếng nấm trên xiên thịt, sau đó há miệng đem toàn bộ nấm hương đều ăn vào, mùi vị nấm hương thơm lừng, nhưng bên trong còn mang theo chút mùi vị thịt, chờ đem nấm hương nuốt hết, trong miệng lưu lại cư nhiên là thơm ngon. Sau đó anh cũng thổi thổi miếng thịt gà tiếp theo ăn vào, bên ngoài có chút khô giòn, nhưng không ảnh hưởng tới nước thịt tươi ngon bên trong. Quan trọng nhất là anh cảm thấy quả màu tím kia phối hợp với thịt gà tạo ra mùi thơm đặc biệt mê người, thật là mĩ diệu! "Ăn thật ngon! Nấm cùng thịt gà đều ăn ngon!" Nói xong đem nửa xiên thịt còn lại đến bên miệng Hạ, lại không quên nhẹ nhàng thổi thổi vài cái: "Hạ, anh mau nếm thử!"
|
Chương 27: Đại hội mì phở
Trải qua hai ngày cẩn thận thương thảo cùng công tác chuẩn bị, buổi sáng sớm ngày hôm nay, Bằng Giáp ở tế đàn đánh trống lên mà bình thường chỉ có tập hội hoặc là sự kiện khẩn cấp mới có thể dùng. Thực nhanh, thông dân ở thôn Thiên Hà đều kéo nhau tới mảnh đất dưới tế đàn. Ở hạ thôn, Đằng hiện tại đã cùng Khôn mang theo trân châu bột mì đã chuẩn bị tốt đi "Tuyên truyền". Thượng thôn chủ trì là Bằng Giáp và Hạ, bởi vì này phương pháp ăn quảTrân Châu là Đinh Tiếu phát hiện, vốn dĩ hẳn nên là Đinh Tiếu lên đài, nhưng bản thân Đinh Tiếu vô luận như thế nào cũng không muốn làm chim đầu đàn. Cho nên công lao này liền tự nhiên rơi xuống trên người Quỳnh. Đối với điểm này, Bằng Giáp lúc đầu tuy rằng thực không đông ý, nhưng sau cũng gật đầu. Dù sao Đinh Tiếu cũng là ấu tể vị thành niên, lại là đứa trẻ nhặt được bên ngoài, có một số người giống như Ương sẽ gây khó dễ, nhưng đổi thành Quỳnh liền không như vậy, tuy rằng quan hệ của Quỳnh với mọi người có chút xấu hổ, nhưng nói về kỹ thuật đi săn, bán thú nhân thôn Thiên Hà không có không ai không dựng ngón cái lên với Quỳnh, nói về làm đồ ăn ngon, Quỳnh cũng là bạn lữ xuất sắc nhất trong nhóm bạn lữ của giống đực. Cho nên anh hoàn toàn có vốn liếng để gánh vác hạ được vinh dự này. Tuy rằng ngay từ đầu Quỳnh kiên quyết không đồng ý đoạt công lao của ấu tể nhà mình. Nhưng sau khi được Đinh Tiếu nói ra cái lợi và hại, anh lập tức liền gật đầu. Anh không muốn để Tiếu Tiếu nhà mình bị những người ghen tị cuồng kia bắt nạt. Kỳ thật Đinh Tiếu làm như vậy không riêng gì muốn cho ba thay mình nhận "Ghen ghét" của người khác, mà là cậu tin tưởng chuyện này sẽ khiến địa vị của ba ở thôn dân được cải thiện. Thông qua gần một tháng hiểu biết cùng tiếp xúc, cậu đưa ra kết luận là người ở thế giới thú nhân tuyệt đại đa số đều là phi thường trực tiếp sảng khoái. Chán ghét cùng thích, tự ti cùng tự phụ, áy náy, xấu hổ mọi cảm xúc đều sẽ trực tiếp biểu hiện ra bằng lời nói và việc làm. Đối với thú nhân mùa đông thường xuyên khuyết thiếu đồ ăn mà nói, có thể có người tìm được thức ăn dễ dàng cất chứa từ mùa thu, đó tuyệt đối sẽ sẽ được rất cao khen ngợi từ trong đám người này, tự nhiên địa vị cũng sẽ thay đổi. Chỉ là Đinh Tiếu mới không như Quỳnh nói này đó, hơn nữa cậu tuy rằng nghĩ đến thực tốt, nhưng loại phụ gia hiệu quả này đến tột cùng có thể có bao nhiêu cải thiện cũng không nói rõ lắm. Hai ngày này trong nhà Đinh Tiếu vẫn luôn thực náo nhiệt. Tiếu Tiếu cũng là lần đầu tiên nhìn đến bạn lữ tương lai của Lục Hi - Phong. Phong là thú nhân giống đực có diện mạo tương đối bình thường, tính cách dị thường hàm hậu. Tóc màu nâu nhạt sắc, nghe nói hình thú là dực hổ có màu nâu thực bình thường. Kỳ thật Đinh Tiếu một chút cũng không cảm thấy Phong thực ngốc giống như lời Kinh nói, có thể nhận ra chỉ là hắn đối với Lục Hi đặc biệt để ý mà thôi. So với Khôn không thích nói chuyện, Phong như vậy bộ dáng biểu tình phong phú, Đinh Tiếu cảm thấy đây mới là người bình thường. Hơn nữa Khôn tuy rằng so Phong đẹp trai hơn không ít, nhưng đối với cậu một người đời trước đã xem trên tivi có bao nhiêu thần tượng minh tinh mà nói, cũng không có cảm giác chói mù mắt. Nhưng lại nói tiếp, giống đực thế giới thế giới, đặc biệt là mấy người cậu biết, đều là phi thường có khí phách nam tử hán, khí chất mười phần. Lại vừa nhìn mình tay nhỏ chân nhỏ, Đinh Tiếu chính mình cũng có chút thở dài. Chỉ tiếc thân thể trước khi xuyên qua không tốt, lúc sau đến còn vẫn luôn bị sốt nhẹ, cả người nhức mỏi. Cho dù nhiều thêm một chút thịt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng xương sường, ai, con đường tăng cân cần phải từ từ, cũng đừng nói rèn luyện cơ bụng linh tinh. Mấy tên đại gia hỏa kia, hơi một tí liền lộ ngực khoe khoang, thật là đáng ghét a! Muốn hỏi hai ngày này trong nhà tới nhiều người như vậy làm gì? Đương nhiên là muốn tập thể chế tác trân châu bột mì đồ ăn. Nhưng quả trân châu dùng để làm làm mẫu là Bằng Giáp an bài mấy giống đực hái về, Phong và Khôn đều là thành viên trong đó. Đương nhiên hai người cũng thành viên xay bột. Lột vỏ quả Trân Châu là việc của Kinh, Lục Hi, Liễu Đại, Thương cùng tiểu Miêu Miêu. Nhưng xét thấy bạn nhỏ Miêu Miêu lấy quả Trân Châu như viên bị lăn đi lăn lại trên đất làm phí lương thực, bị Đinh Tiếu dùng thịt bò khô nướng trên đá phiến đấu pháp dụ tới cối xay tự mình chơi. Công tác của Quỳnh là cùng Tiếu Tiếu cùng nhau nhào bột. Đối với việc trong nhà có nhiều người như vậy, có thể náo nhiệt như vậy anh cũng thực cảm khái.Dù sao gia đình thú nhân ý thức cá nhân tuy rằng mạnh, sau khi thành thân bạn lữ là quan tâm lớn nhất trong sinh hoạt bình thường, nhưng dù sao cũng là động vật quần cư. Cho nên có thể có trường hợp như ngày hôm nay, anh cảm thấy đều là do ấu tể nhà mình mang lại phúc khí cùng vận tốt cho mình. Đương nhiên cứ như vậy anh cũng liền càng luyến tiếc để Khôn nhanh như vậy liền cưới đi mất. Nhưng anh cũng phát hiện,Tiếu Tiếu tuy rằng đối với Khôn không cảnh giác gì, cùng hắn vừa nói vừa cười, ngẫu nhiên còn sẽ tự tay đút thức ăn cậu mới làm cho Khôn, nhưng biểu tình trên mặt giống như không có cái loại ái mộ cung ngượng ngùng chờ đợi. Phát hiện điểm này, anh thật ra yên tâm nhiều. Hừ hừ, tưởng nhanh như vậy liền đem Tiếu Tiếu nhà ta mang đi? Làm sao dễ dàng như vậy! Ta còn không có đem một thân bản lĩnh đi săn dạy cho nhi tử nhà ta đâu! Hạ cùng Bằng Giáp cũng rất bận rộn. Hạ muốn phụ trách xử lý thịt, còn Bằng Giáp muốn nhìn chung toàn cục, nói trắng ra là trong chốc lát làm chút việc này, chốc lát làm chút việc kia. Thôn trưởng phải cách làm cũng không sai. Mấu chốt là hắn biết được quá trình tạo nên mấy thứ này từ thu hoạch đến xay thành bột, tương lai khi bẩm báo với tộc trưởng, không thể để hỏi gì cũng không biết. Đằng chủ yếu là phụ trách chế tác gia vị. Căn cứ vào hình dáng mấy loại trái cây Đinh Tiếu vẽ ra, nàng trực tiếp nhận ra mấy vị thảo dược ở trong đó. Cho nên đem mấy vị thảo dược chuyển tới lại nghiền nát thành bột phấn, trở thành công việc chủ yếu của nàng. Kỳ thật nàng thích nhất chính là nhìn mấy đôi bạn lữ hoặc bạn lữ tương lai ở trong sân như thế nào hỗ động. Ví dụ như ánh mắt trao đổi của Bằng Giáp và Liễu Đại lão phu lão thê. Quỳnh và Hạ ngẫu nhiên không để ý tới người khác lén lút hôn một cái. Phong và Lục Hi thì liên tục cười ngây ngô với nhau. Khôi hài nhất chính là Khôn và Đinh Tiếu. Rõ ràng thoạt nhìn giống như thực "Ân ái", nhưng nhìn kỹ người ân ái chỉ có đơn phương một mình Khôn mới đúng. Đinh Tiếu đối với tất cả mọi người đều là cười ha ha,vấn đề của ai có bao nhiêu phiền toái cậu đều sẽ nghiêm túc giải đáp, không rõ nữa thì cậu còn tự mình ra tay hỗ trợ. Tiểu ấu tể này, hẳn là còn không có thông suốt, cũng hoàn toàn không biết ý tứ của Khôn đối với cậu đâu. Nhưng tình huống cũng có lạc quan, ít nhất nàng có thể phát hiện phương thức ở chung của Đinh Tiếu đối với Khôn không có bất luận bài xích hay không được tự nhiên gì cả. Phải biết rằng ở thế giới thú nhân, bất luận kẻ nào nếu không phải tuyệt đối tin tưởng sẽ không để người khác lại gần trong phạm vi nửa cánh tay, đặc biệt là hai người khác phái. Có đôi khi ngay cả cha mẹ cùng con cái sau khi trưởng thành, phần lớn thời gian cũng không thể vượt qua khoảng cách này. Cho nên mới nói, tiểu tử Khôn này vẫn là tìm đúng người. Bánh rán hành, bánh tráng cuộn thịt nướng, bánh lục thái nhân thịt heo, sủi cảo nhân thịt heo rau hẹ, bọn họ chuẩn bị mấy thứ thực dễ làm. Cho dù mì sợi cũng dễ làm, nhưng Đinh Tiếu tuyệt không muốn làm nhiều mì như vậy để cho mọi người ăn thử nghiệm, hơn nữa ai bảo cậu chỉ có hai tay? Phải biết rằng thời gian hai ngày, cho dù mọi người đều hỗ trợ, nhưng cậu cũng rất mệt mỏi có được không. Khôn thực đau lòng Tiếu Tiếu, nhưng hắn phát hiện Đinh Tiếu cũng không có cưỡng bách bản thân nhất định phải kiên trì đem mọi việc làm được như thế nào như thế nào. Khi mệt mỏi cậu sẽ lập tức nghỉ ngơi hoặc để hắn cùng Quỳnh thúc thúc, nhị thúc tới hỗ trợ, đối với việc Đinh Tiếu đem địa vị của mình cùng ba và cha cậu cha đặt cạnh nhau, Khôn tương đương vừa lòng. Ít nhất nó nói lên trong lòng Tiếu Tiếu, hắn là người một nhà, mà loại đãi ngộ này Thương và tiểu Miêu Miêu đều không có! ( ấu trĩ!) Quỳnh và Hạ đứng trên tế đàn đối mặt với thôn dân hiếu kỳ, cùng với mấy người thực rõ ràng mang vẻ khinh thường trong số đó, thái độ bọn họ thong dong. Dù sao tất cả sự việc đều là Bằng Giáp giải thích, nhiệm vụ của Quỳnh chỉ là thao tác một lần như thế nào nhào bột như thế nào nướng bánh áp chảo là được. Thấy thôn dân đều tới không sai biệt lắm, Bằng Giáp lúc này mới mở miệng: "Hôm nay đem mọi người gọi tới nơi này, là vì Quỳnh trong thông thôn chúng ta trong lúc vô ý phát hiện phương pháp ăn quả Trân Châu, ta và hiến tế đều đã ăn thử, ngoại trừ hương vị không tồi, cũng có tể dễ dàng cất chứa. Ăn xong đồ ăn chế tác từ quả Trân Châu Quả mấy ngày nay, thân thể của ta và hiến tế đều không có phản ứng không tốt nào. Điều này nói lên quả Trân Châu tuyệt đối có thể được coi như món chính để ăn. Ta biết, nhất định có rất nhiều người trước kia đều ăn thử quả trân châu, nhưng vì trái cây quá cứng, hơn nữa mặc dù nấu lên cũng không có bất luận hương vị gì mới từ bỏ nó, hơn nữa hiện tại khẳng định cũng sẽ hoài nghi thứ này có thể ăn ngon được hay không. Không sao, hai ngày nay Quỳnh và mấy thôn dân chúng ta vì đồ ăn mùa đông của mọi người mà làm ra rất nhiều quả Trân Châu thành đồ ăn. Mọi người có thể đều tới nếm thử xem." Có ai được ăn mà không thích? Hơn nữa lúc trước vì Khôn và Phong đều mang theo bánh nướng áp chảo chế tác từ quả Trân Châu đi săn thú, có một ít giống đực đã sớm nhớ thương đối với loại đồ ăn này. Hơn nữa bánh nướng áp chảo cùng thịt nướng cùng nhau có mùi thơm, chỉ dùng mấy khối vải bố bọc lại rất đơn giản. Nói cách khác, đại đa số mọi người ở gần tế đàn đã sớm chảy nước dãi ba thước. Bởi vì đồ ăn thử nghiệm cũng không thể để cho tất cả mọi thôn dân mỗi người ăn một miếng, cho nên căn cứ mỗi nhà chỉ có thể cử ra giống đực gia trưởng cùng một bán thú nhân hoặc giống cái thành niên ăn thử. Kỳ thực loại sự tình này ở thế giới thú nhân cũng không hiếm gặp, nhân loại phát triển chính là không ngừng tiến lên phía trước, không thể nào chỉ có Đinh Tiếu mới phát hiện ra đồ ăn cùng phương pháp ăn mới. Loại quy tắc ăn thử này mọi người đều hiểu rõ. Số lượng ấu tể trong thôn không ít, thôn thượng hiện tại ấu tể đã dứt sữa có hơn 400, Đinh Tiếu nấu sủi cảo dựa theo số lượng ấu tể, cho nên khi Bằng Giáp tuyên bố mỗi ấu tể có thể ăn một cái sủi cảo, các ấu tể nhanh chóng vọt tới đội ngũ phía trên, đương nhiên những thú nhân thành niên kia cũng không có bất cứ ý kiến gì về điều này, ngược lại nghe nói đây là chủ ý của ấu tể nhàn Quỳnh và Hạ, mọi người đều đánh giá cao đối với vị bán thú nhân vị thành niên ngoại lai này. Nhưng ai để ý chứ? Đinh Tiếu cảm thấy không quan tâm, cậu chỉ biết ở thế giới thú nhân, ấu tể đối với bộ tộc dị thường trân quý, nếu các ấu tể thích, thú nhân thành niên căn bản không có khả năng không thỏa hiệp. ╮(╯_╰)╭ Đồ ăn này kia được thôn dân hoan nghênh là không thể nghi ngờ, các ấu tể đối với sủi cảo luộc vừa thơm vừa mềm vừa ngon lại không ngấy yêu thích dị thường, hơn nữa bọn chúng nhất trí cho rằng, nước canh dùng để nấu sủi cảo này uống cũng thực ngon, so với uống nước lã bình thường ngon hơn nhiều. Tuyệt đại đa số giống đực đều thích bánh tráng cuộn thịt nướng, bởi vì đây bao gồm cả thịt là món chính, điều này cũng ở trong dự kiến của Đinh Tiếu. Nhưng cậu vốn cho rằng, bánh nhân thịt heo cũng có thể được giống đực hoan nghênh, kết quả bánh rán hành thật ra so bánh có nhân càng làm cho những hán tử thân cao mã đại này thích hơn. Nghe mọi người nghị luận sôi nổi, thì ra là vì bánh rán hành có thể ăn kèm với thịt nướng, như vậy bọn họ có thể ăn được rất nhiều thịt, mà đối với bánh nhân thịt heo bọn họ cũng không phải không thích, mà là cảm thấy thịt không phải từng khối từng khối cắn ra mà là bị băm nhỏ, vậy hơi kém một chút. Nhưng bánh có nhân cũng có người thích, bán thú nhân cùng giống cái đối với loại đồ ăn này rất có hứng thú. Thậm chí lúc ấy liền có một cái giống cái đưa ra ý kiến, nếu đem nhân bánh bên trong đổi thành đường hoặc là trái cây, làm thành bánh nhân ngọt khẳng định cũng không tồi. Mà ý kiến này vừa đưa ra, khiến rất nhiều người thích đồ ngọt đều thực tán thành. Đinh Tiếu yên lặng cười cười trong lòng, kỳ thật các thú nhân khá thông minh, loại sự việc suy một ra ba này cũng không hiếm thấy. Tin tưởng không cần bao lâu, có khả năng mình sẽ phát hiện đời trước mì phở đời trước ở trong thôn cũng không chừng. Khác với Quỳnh và Đinh Tiếu đều chú ý vào mấy loại đồ ăn này, Hạ và Bằng Giáp đều thực chú ý mấy giống cái từ trước tới nay đều thích nhằm vào Quỳnh. Trong đó khiến cho hai người bọn họ để ý nhất chính là Ương, còn có muội muội của Liễu Đại - Thiển cùng đệ đệ bán thú nhân Hành Phong. May mắn ba người sắc mặt tuy khó coi, nhưng đều thông minh lựa chọn im lặng, không có trong thời điểm mọi thôn dân đang vui vẻ đi tìm tra sinh sự. Rốt cuộc lòng ghen ghét cùng đối kị có nặng đến mấy, các nàng cũng biết thức ăn đối thôn dân có bao nhiêu ý nghĩa trọng đại. Đương nhiên, hai người bọn họ không nghĩ tới kỳ thật lúc trước khi Khôn rời đi, đã đi "Khuyên giải" cữu cữu cùng dì nhỏ của mình. Ngay cả Ương...... Từ lần trước bị Đinh Tiếu phản kích lại bị hiến tế trách móc một trận sau, nàng cũng đã không muốn biến mình thành chim đầu đàn xui xẻo. Cho nên nói, có đôi khi không muốn tự giác, cũng có thể làm các nàng "Tự giác"......
|
Chương 28: Lửa trại náo nhiệt
Địa vị của thôn trưởng ở trong thôn tuyệt đối là cao nhất, thậm chí so với tộc trưởng cả đời cũng nhìn không thấy vài lần càng có quyền uy hơn. Cái gọi là phép vua còn thua lệ làng chính là đạo lý này. Nếu thôn dân nhất trí vừa lòng phương pháp chế tác quả Trân Châu này, Bằng Giáp liền tuyên bố thôn sẽ tổ chức cho ấu tể hai mươi tuổi trở lên cùng bán thú nhân thành niên, giống cái tham gia công tác thu thập quả Trân Châu. Mỗi người một ngày giao ba bình cho thôn cất giữ, dư lại đều thuộc về gia đình mỗi người. Đương nhiên mọi người cần phải tuân theo quy định, không cho phép thương tổn cây Trân Châu, vì như vậy sang năm mọi người mới có nhiều quả quả Trân Châu để ăn. Kỳ thật quả Trân Châu trong rừng rậm phân bố không thực đều đều, rất nhiều giống đực Thanh Sâm đều biết, nơi quả trân châu sinh trưởng nhiều nhất chính là thôn Thiên Hà cùng hai thôn nhỏ xung quanh an toàn khu. Sâu trong rừng rậm đương nhiên cũng có, nhưng không sinh trưởng dày đặc như vậy. Ít nhất một canh giờ thu thập không đến một trúc sọt. Nhưng mọi người cũng đều hiểu, mặc dù quả Trân Châu ở gần thôn có rất nhiều, nhưng phân công đến hơn tám trăm gia đình, liền cũng thành không nhiều lắm. Cho nên có rất nhiều giống đực đều quyết định, ngày sau ở sâu trong Thanh Sâm, bọn họ cũng sẽ vừa săn thú vừa hái một ít về. Dù sao thứ này nghe nói có thể chống đói. Lại nhìn thấy bộ dáng những bán thú nhân cùng giống cái đều thực thích ăn, theo đuổi bạn lữ bằng phương pháp này cũng có thể thêm phần thành công! Có đồ ăn mới, dựa theo lệ thường thôn sẽ cử hành một bữa tiệc lửa trại để chúc mừng một chút. Nói là yến hội chủ sự của thôn dân, nhưng cũng không cần thôn trưởng hoặc là "Thôn Bộ" tới chuẩn bị điều gì. Này chỉ là sau khi trời tối xuống, mọi người tụ tập xung quanh trung tâm tế đàn, dựa theo gia đình hoặc là bạn bè, chính mình chuẩn bị đồ ăn thức uống, chuẩn bị một đống lửa trại đốt lên. Ở trong mắt Đinh Tiếu, này hẳn chính là hoạt động giải trí của thú nhân xã hội nguyên thuỷ, cho nên khi có việc ăn mừng mọi người tụ tập chơi đùa. Mặt khác theo Kinh và Lục Hi lộ ra, mỗi một lần sau lửa trại yến không bao lâu, sẽ có một ít độc thân thú nhân tuyên bố thành thân. Chuẩn xác mà nói, đây kỳ thật cũng là vì nhóm thanh niên độc thân kiếm đối tượng mà tạo ra cơ hội đi? Thật 囧. Nếu là từng gia đình riêng, như vậy ba người nhà Hạ tự nhiên cũng làm cùng nhau, nhưng không đợi tới buổi tối, nguyện vọng của ba người đã bị tan biến, vìngười nhà Lục Hi và Kinh cũng đến tụ hội, hiến tế đương nhiên cũng lại đây cọ cơm. Còn vì sao Không không xuất hiện, Kinh nhỏ giọng tiết lộ cho Đinh Tiếu "Ai nha, không cần tìm Khôn, hắn cùng Phong tối hôm nay phải đi tuần tra, phải biết rằng mỗi một lần có lửa trại yến, luôn sẽ có một ít giống đực thú nhân thích vung quyền đánh nhau, bọn họ phụ trách đi khuyên can." Nghe được hai chữ "khuyên can" này, nội tâm Đinh Tiếu lập tức phun tào: Phong đi khuyên can mình còn tin. Nếu là Khôn mà nói, hẳn là chỉ biết trực tiếp một câu: "Dừng tay!", sau đó nếu đối phương không nghe lời, liền dứt khoát trực tiếp giơ tay thu phục đi...... Hắc tuyến. Hạ đối với hai gia đình của bằng hữu gia nhập không có ý kiến gì, hơn nữa bạn lữ của hai người bạn tốt thái độ với Quỳnh khá thân thiện, lúc trước lại vẫn luôn cho phép Kinh và Lục Hi luôn đến nhà hắn tìm Tiếu Tiếu chơi, đối với loại cuộc sống náo nhiệt hơn trước kia này hắn cũng thực thích. Rốt cuộc bởi vì liên quan tới mình mới khiến Quỳnh bị một số người xa lánh, cũng làm hắn cảm thấy thực hổ thẹn với bạn lữ. Nhưng từ khi Tiếu Tiếu đến, hết thảy đều giống như đang chuyển biến theo hướng tốt hơn. Mẹ của Kinh tên là Lạc, là một giống cái diện mạo bình thường nhưng dáng người cực tốt. Mái tóc dài màu nâu đỏ được buộc gọn ở sau đầu, bên trên còn cài một đóa hoa dại màu tím không quá thu hút. Thanh âm khi nói chuyện không phải rất lớn, nhưng lại phi thường ôn nhu dễ nghe. Đinh Tiếu cảm thấy giống cái ôn nhu như vậy có thể dưỡng ra một đứa con ríu rít như vậy, nhất định là một loại đột biến gien. Vì cậu cảm thấy cha Kinh - Lưu cũng là một giống đực không thích nói chuyện ồn ào náo nhiệt. Cha của Lục Hi tên là Hiến, tính cách cũng không khác Lưu là mấy, nhưng giọng nói của giống đực này rất cao, trước khi nói liền cười to, cho nên không nói nhiều lắm, cũng sẽ khiến người ta một loại cảm giác phi thường hào sảng cùng thân thiết. Mẹ của Lục Hi -Vi, ở trước mặt hắn hoàn toàn là một bộ chim nhỏ nép vào người. Chỉ là người mẹ này cũng cao tới trên 1m85 đi? Cũng may Hiến thúc thúc chiều cao so với cha mình còn cao hơn nửa cái đầu, bằng không hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị. Nghĩ đến chiều cao, cậu liền thở dài, chính mình ở thế giới thú nhân này, hẳn bị coi là suy sinh dưỡng thấp còi đi? Thú nhân người ta tầm tuổi này đều là ở thời kì trưởng thành, còn có sáu bảy năm để tăng chiều cao nữa, nhưng chính mình hàng ngoại lai này hẳn là không có loại đãi ngộ như vậy. Thật thương cảm a! Con dê sừng cong săn được hôm kia bị Đinh Tiếu giữ lại, kỳ thực cũng không phải cố ý, mà là mấy hôm nay vẫn luôn bận rộn chuyện quả trân châu, hai ngày liền nhà bọn họ đều có người mang tới con mồi, cho nên căn cứ vào nguyên tắc mọi người hỗ trợ đều được ăn, dùng đều là con mồi hiện tại. Mà nửa con dê kia được Đinh Tiếu dùng muối xanh yêm chế, hơn nữa treo trước cửa bếp nhà mình, bởi vì nhà ở của thế giới thú nhân không có cửa sổ và ván cửa, cho nên vị trí cửa là tuyệt đối thông gió, hơn nữa không dễ bị bụi bẩn. Hôm nay nếu nướng thịt, Đinh Tiếu tự nhiên đem những miếng thịt dê đã được phân loại ra. Từ chỗ Đằng tìm được bát giác, vỏ quế, đậu khấu và thì là. Tuy có thì là mà không có ớt cay, không có cách nào làm thịt dê nướng thì là, nhưng thịt dê nướng ngũ vị cũng không tồi. Quan trọng là nơi này có thì là, chẳng lẽ tìm không được sao? Đinh Tiếu kì thực muốn ăn thận dê nướng, nhưng không đợi cậu lấy tới tay, Hạ liền mang thận dê cùng cà dê mang đi. Nhìn hai gia hỏa bị cha xiên nướng trên đống lửa, Đinh Tiếu không còn gì để nói. Ăn một loại là đủ rồi, không thể đem thận dê cho con sao? Phải biết rằng thận dê lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, chẳng lẽ không thể phân cho con một ít được sao?>< Nhìn đến ánh mắt của Tiếu Tiếu, Quỳnh cười sờ sờ đầu nhi tử: "Tiểu ấu tể không nên ăn những cái đó. Ba cho xiên thịt dê cho con, con thích ăn phần nào?" Khóe miệng Đinh Tiếu run rẩy, cà dê ta liền không nói gì, một quả thận nhiều lắm chỉ là cholesterol hơi cao một chút, lại nói ta cũng không thể ăn hết một quả to như vậy, có cái gì mà không thể ăn! Nhưng thôi, ba đã nói vậy, mình vẫn là im lặng đi. "Con cái gì cũng ăn, thật sự rất đói bụng." Không thể không nói, thế giới thú nhân mọi người đối với các chủng loại thức ăn khác có thể không thành thạo, nhưng đối với thịt nướng mà nói mỗi nhà đều tự có phương pháp độc đáo của chính mình. Đủ loại quả dại đều có cách sử dụng khác nhau, điều này phụ thuộc vào ngươi có thích hay không. Đêm nay Đinh Tiếu kiến thức được vài loại gia vị mà nhà cậu không có ăn qua, một loại hình dạng rất giống củ tỏi, bên ngoài cũng có mấy lớp vỏ, bên trong từng nhánh từng nhánh. Nhưng nó lại là quả trên cây, hương vị thực chua, nhưng lại không giống như chanh, chua cũng không ê lưỡi, dùng để nướng thị vừa có thể giải ngấy cũng có thể tăng vị. Một loại rau dại giống rau cần, nhưng loại này không có sống lá, lá cây khá lớn, nhưng không thô to như thân cây cần tây, nhưng hương vị không tồi, mọng nước. Hương hương thảo ăn vào không có mùi vị gì, nhưng sau khi nhai kĩ lại đặc biệt thơm, không phải hương thơm của trái cây cũng không phải rau càng không phải chất phụ gia hóa học hiện đại có thể điều chế ra, loại hương vị này Đinh Tiếu chưa từng thấy qua, nhưng cảm giác có một loại thông suốt khắp các vị giác. Cho nên có người lấy nước ép của nó xối lên thịt nướng, mùi thơm bốc lên chính là tuyệt vời. Nhà Đinh Tiếu nướng thịt dê tự nhiên cũng hấp dẫn mấy người xung quanh tiến lại, buổi chiều Đinh Tiếu dùng hai thìa đường, 20 quả nước tương, 2 quả hắc nha cùng các loại gia vị bột phấn cùng đậu cay trộn cùng thành nước sốt, hơn nữa dùng bình nấu canh đầu dê làm nước tương nướng thịt. Tràn đầy một bình nước tương kỳ thực cho dù ăn cùng cơm hay chấm bánh cũng là lựa chọn không tồi, Quỳnh đối với hương vị này vô cùng thích, thậm chí anh còn đề nghị, bắt đầu trước mùa đông thu thập nhiều đậu cay hơn, sau đó làm thành mấy bình gốm tương đậu cay, như vậy mùa đông sẽ không vì không có đậu cay ăn mà thiếu đi loại vị cay thơm ngon này. Đinh Tiếu cảm thấy, đề nghị này của ba có lẽ là được, nhưng cậu không thể đảm bảo loại tương này bịt kín có thể để được bao lâu, nhưng dù sao cũng là từ rừng rậm mà ra không tốn tiền. Chính là vì có loại thịt nướng tương này, cho nên thịt nướng nhà Đinh Tiếu mới có thể không cần hương hương thảo cũng có thể phát ra mùi thơm xa đến mấy chục mét như vậy, chọc đến không ít thôn dân tính cách ngay thẳng sôi nổi lại đây vây xem. Đương nhiên duỗi tay muốn ăn bọn họ sẽ không làm, nhưng bọn họ có thể nói Quỳnh cho bọn họ quan sát một chút, chút ý tứ này bọn họ vẫn là có. Đặc biệt là mấy người cùng Quỳnh và Hạ quan hệ cũng không tệ lắm, còn cố ý hỏi một chút đồ vật đen tuyền bọn họ quét lên thịt nướng kia là gì, hình như rất thơm. Quỳnh lúc này cũng không nhận công, trực tiếp nói là ấu tể nhà mình mày mò làm ra. Có ấy bán thú nhân và giống cái ấu tể lục tục lại đây, trong đó có một giống cái tên Đồng trực tiếp hỏi: "Tiếu Tiếu ca, có thể nói cho ta đồ vật đen đen kia là gì sao? Làm như thế nào?" Đối với câu hỏi của giống cái ấu tể này, Đinh Tiếu cũng không có giấu giếm. Đương nhiên đây cũng là câu trả lời cho mọi người xung quanh, dù sao ở thế giới thú nhân, khái niệm bản quyền rất mỏng yếu, đương nhiên bản thân nếu không muốn nói cũng tuyệt đối không có người cho là mình ích kỉ, nhưng cậu một chút cũng không để ý việc chia sẻ phương pháp ẩm thực đơn giản này. "Cái này gọi là tương đậu cay, là ta dùng đậu cay làm, chỉ cần đem đậu cay cùng quả hắc nha, còn có muối xanh, dùng nước canh thịt hoặc nước trắng nấu lẫn với nhau thành dạng sền sệt là có thể ăn được. Đương nhiên khi nấu ngươi cũng có thể thêm vào bất cứ trái cây nào mà ngươi thích, đồ ăn a, còn có thịt băm gì đó, rất là đơn giản." Đồng lại tò mò hỏi: "Tiếu Tiếu ca, ăn quả hắc nha không phải răng sẽ biến thành màu đen sao?" Nàng rất sợ di chứng gần như "hủy dung" này sau khi ăn, nhưng nhìn đến răng của một nhà Đinh Tiếu đều không đổi màu, cho nên mới nghi vấn hỏi. Đinh Tiếu trả lời: "Khi ta ăn sống quả hắc nha răng cũng sẽ bị đen, nhưng nếu nấu lên rồi mới ăn thì không sao, ngươi xem, chúng ta đều ăn khá nhiều, không phải không có việc gì sao?" Đồng lại một lần nữa xác nhận rằng Đinh Tiếu thực trắng tinh, sau đó lập tức một bộ sùng bái: "Tiếu Tiếu ca ngươi thật lợi hại, chúng ta trước kia cũng đem đậu cay cắt nát nướng trên thịt, nhưng không nghĩ tới trộn nát lại thành loại này...a đúng rồi, làm thành tương đậu cay." Đinh Tiếu cười: "Bởi vì thân thể ta không tốt, phần lớn thời gian chỉ có thể ở nhà mân mê trong phòng bếp làm vài thứ, cho nên trong lúc vô tình làm ra, không có lợi hại như ngươi nói." Đám người tò mò nhanh chóng tản đi khi có sự xuất hiện của một thú nhân trên tế đàn, Đinh Tiếu khó hiểu, Kinh ở bên cạnh giải thích: "Này, mỗi năm đều có một số người thành niên, nhưng không phải tất cả mọi người hy vọng mới vừa thành niên liền tìm bạn lữ. Cho nên nếu có lửa trại yến, người hy vọng mau chóng tìm được bạn lữ sẽ đến tế đàn khiêu vũ, hiện tại đi lên là giống đực, sau đó là bán thú nhân, lúc sau mới là giống cái, nhưng quá một nửa giống cái ở trước tuổi vị thành niên liền bị định sẵn, ta cũng chưa thấy qua mấy giống cái đi lên khiêu vũ." Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống ù ù, tiếng thét to, lại nhìn lên trên tế đàn, những giống đực vừa mới rồi lên trên tế đàn đều dùng tư thế được cho là hùng tráng nhảy tới nhảy lui, trong miệng nhất trí hét lên âm thanh làm nhạc đệm. Thanh âm chỉnh tề thật sự không chút tiết tấu làm Đinh Tiếu khi nghe được đem trái cây trong miệng sặc ra ngoài. Quỳnh nhanh chóng chạy tới vỗ vỗ vài cái sau lưng Đinh Tiếu: "Làm sao vậy? nơi nào không thoải mái? Có muốn để hiến tế xem cho con hay không?" Đinh Tiếu nhanh chóng lắc đầu: "không có việc gì, con chỉ bị sặc thôi." Cậu thật sự ngượng ngùng nói đây là bị điệu múa của giống đực dọa tới, nhưng mà sau khi bị sặc cậu vẫn rất là muốn cười, chịu đựng rất khó chịu được không! Cũng may hình như Kinh cùng Lục Hi cũng thực không hình tượng cười phá lên, cái này làm cho Đinh Tiếu rốt cuộc cũng thả lỏng cơ mặt, cơ hồ đấm mặt đất mà cười. Nhìn ba cái ấu tể một bên ăn trái cây một bên cười to, bảy trưởng bối bên cạnh cũng đều mang theo tươi cười trên mặt. Ba vị giống đực không quá hiểu được vì sao ba cái hài tử này rốt cuộc buồn cười cái gì, nhưng bốn vị còn lại trong lòng lại rõ ràng. Phải biết rằng không phải tất cả mọi người đều có thể thản nhiên nói bạn lữ của mình năm đó họ nhảy múa trên tế đàn có bao nhiêu buồn cười. Vì thế đây cũng liền mặc định là một quy củ của giống cái và bán thú nhân, không thể để cho giống đực biết họ có ý tứ "cười nhạo", nhưng thật sự là rất buồn cười không phải sao?! Nơi xa đang tuần tra Khôn và Phong nhìn trên tế đàn một cái liền thấy được trong đám người có người trong lòng mình. Lại nhìn thoáng qua mấy huynh đệ đang ở trên tế đàn nhảy tới nhảy lui, cùng nhau đen mặt. Phong không vui vì phát hiện Lục Hi khi nhìn đến những giống đực khiêu vũ mà cười, còn Khôn chỉ số thông minh cao hơn một chút, hắn may mắn bản thân đã sớm định ra, cho nên không cần phải lên tế đàn mất mặt, bị Tiếu Tiếu cười nhạo, loại sự tình này sao có thể để phát sinh!! Cho nên nói Khôn ca, tư duy của ngươi vẫn là thực vượt mức quy định!
|
Chương 29: Cục đá có thể ăn
Lửa trại yến qua đi, thôn dân thôn Thiên Hà đều thực phấn khởi, từ buổi sáng ngày hôm sau bắt đầu, Bằng Giáp, Hạ và Khôn liền phân biệt dẫn theo thôn dân của thôn thượng và thôn hạ bắt đầu đi khu an toàn phụ cận đi thu hoạch quả trân châu. Thôn Thiên Hà tổng cộng có khoảng trên dưới hơn 2000 người, kì thực trừ bỏ ấu tể dưới mười tuổi, những người khác đều có thể đảm nhiệm chút công việc không nguy hiểm. Nhưng ra ngoài làm việc là hành vi nguy hiểm, huống hồ bắt đầu trước mùa đông đại đội săn thú là không thể dừng, mà mỗi một nhà thú nhân đều phải chuẩn bị đồ ăn cho nhà mình, bởi vậy tham gia lần này cơ bản là ấu tể trên hai mươi tuổi trở lên cùng với người trưởng thành. Ngay cả nhóm giống cái cũng không ngoại lệ, trong thôn chỉ lưu lại người yêu cầu trông coi ấu tể giống cái cùng lão nhân trên bốn trăm tuổi trở lên, còn có đội tuần tra đã sớm phân công. Suốt nửa tháng, quả trân châu ở khu an toàn phụ cận thôn Thiên Hà cơ bản đều bị thu hoạch, còn mỗi nhà có bao nhiêu đều phải dựa vào năng lực của từng nhà. Đinh Tiếu không phải mỗi ngày đều cùng đội đi thu thập trong rừng, bởi vì nếu cậu đi, liền phải giao ba giỏ quả trân châu, cho dù gia đình bọn họ phát hiện ra phương pháp ăn quả trân châu cũng không được ngoại lệ. Đối với điểm này chế độ xã hội thú nhân tương đối công bằng. Hơn nữa Đinh Tiếu lúc trước bận rộn làm việc thân thể đột nhiên càng xấu đi, cho nên Quỳnh và Hạ đặc biệt là Khôn căn bản là không cho phép cậu mỗi ngày đều tiến vào rừng hái quả. Đối với số lượng quả trân châu nhà mình Đinh Tiếu cảm thấy đã tương đối đủ, dù sao thứ này chỉ có thể trở thành món chính của ba và mình, còn cha vẫn như cũ cần phải có lượng thịt lớn mới đủ no. Cho nên đối với giống đực mà nói săn thú mới là chuyện trọng yếu. Thu hoạch quả trân châu xong, Quỳnh cũng bắt đầu ở khu an toàn săn thú làm lương thực dự trữ, mỗi ngày chỉ có bản thân cậu ở nhà mân mân mê mê mấy thứ này, thứ kia. Đinh Tiếu vốn dĩ đặc biệt tò mò về nơi cất chứa con mồi và đồ ăn của toàn thôn, sau lại có một ngày cậu buột miệng hỏi ra, Khôn mới trả lời giữa thôn thượng và thôn hạ có một ngọn núi nhỏ, bên trong có một động băng thiên nhiên, loại động băng này ở mỗi thôn xóm thú nhân đều có. Bọn họ đời đời đều sẽ ở mùa thu bắt đầu tích trữ đồ ăn bỏ vào đó, nhưng băng trong động chỉ vào mùa thu mới bắt đầu kết băng, khi vào mùa xuân băng sẽ tan, hơn nữa diện tích động băng không lớn lắm, cho nên mỗi năm bọn họ không thể cất chứa quá nhiều lương thực. Tuy rằng hoàn toàn không biết nguyên lý tồn tại của loại động băng này, nhưng Đinh Tiếu cảm thấy đồ ăn khuyết thiếu chủ yếu là bởi vì người ở thế giới thú nhân này lấy ăn thịt là chủ yếu, cho nên mới tạo nên loại tình huống này. Ít nhất trong rừng cây, cậu phát hiện không ít rau củ, mà đám rau củ này đều có thể chứa đựng trong hầm ngầm. Ví dụ như lục thái, bạch đậu...đồ ăn có lượng nước nhiều hoặc có hàm lượng tinh bột cao nếu không muốn mất nước chỉ cần cất trữ thích hợp mùa đông sẽ phát huy công dụng rất quan trọng. Nhưng cậu đã làm ra quả trân châu tác dụng lớn như vậy, nếu bản thân lại nói đi đào hầm cất đồ ăn, thật sự chính là quá gây vạ, cũng không phải không vì sinh hoạt thôn dân mà nghĩ, mùa đông năm nay hẳn cũng sẽ có nhiều cải thiện, còn năm sau thì đến năm sau lại nói. Chất lượng sinh hoạt của thôn dân rất quan trọng, nhưng sự an toàn của người thân mình càng quan trọng không kém phải không. Tuy chưa từng bận rộn công tác thu thập, nhưng Đinh Tiếu vẫn có việc cần làm, ví dụ như chế tác bình lớn đựng tương đậu cay. Hai bình lớn hỗn hợp quả hắc nha, quả nước tương cùng muối xanh ngao chế thành nước tương tổng hợp tương đối sền sệt. Ba bình muối dưa chua của rau lục thái, lại hơn ba mươi củ măng cần chế tác, vân vân. Kỳ thật nơi này rau dại có thể ăn rất nhiều, chỉ là mọi người không biết làm thế nào vào mùa thu khi nó có thể ăn được cất trữ lâu dài. Cũng không thể không để ý tới mấy sọt nấm của Đinh Tiếu đang phơi kia, đúng là mấy sọt, bỏi vì một sọt nấm lúc đầu phơi khô lữu trữ thành công, một nhà ba người công thêm người ngoại lai Khôn liền đi hái rất nhiều lần. Nhưng thời kì sinh trưởng của nấm có hạn, cũng may bọn họ thu hoạch được thật nhiều. Đương nhiên cũng kéo theo hai nhà của Kinh và Lục Hi cùng vận động phơi nấm, đồng thời, bạn bè thân thích hàng xóm của hai nhà này cũng đều ít hoặc nhiều dựa theo bọn họ phơi một ít, còn hiệu quả thế nào thì đó là việc riêng của mỗi gia đình. Bởi vì gia đình thế giới thú nhân không có hầm, mà hầm bình thường cũng không có khả năng chứa đựng thịt tươi, cho nên mỗi năm các thú nhân đều dùng muối yêm chế thịt làm đồ ăn cho mùa đông, chỉ là năm nay có thêm Đinh Tiếu, Hạ gia yêm chế thịt có phát kiến mới, đó chính là có một số bộ phận thịt thú không chỉ dùng muối xanh yêm chế, mà còn có nhiều loại hương liệu khác để yêm chế, sau đó dùng gỗ đào nướng qua, cuối cùng cho thêm hỗn hợp đường cùng hương hương thảo hun khói. Cuối cùng xâu lên phơi nắng hong gió. Kì thực Đinh Tiếu rất muốn làm món cá mặn, tuy mùa đông cậu cũng có thể bắt được cá, nhưng hương vị cá mặn cùng cá tươi hoàn toàn bất đồng, không có thời gian lên men cùng yêm chế là tuyệt đối không được. Nhưng biện pháp này của cậu bị ba cha và Khôn vô tình phản đối, lý do đương nhiên chính là thân thể Đinh Tiếu vốn dĩ liền ốm hơn, sao có thể xuống nước bắt cá. Đương nhiên ba người này cũng không khiến cậu thất vọng, vẫn là lao lực mà kiếm mười con cá mang về, cũng coi như là thỏa mãn nguyện vọng phơi cá mặn của cậu. Trừ bỏ bận bịu chế tác đồ ăn, Đinh Tiếu còn làm cho Khôn một bộ quấn áo da thú, dùng da lông của một loại dã thú tên Vưu, loại động vật này da lông phi thường mềm mại, dùng sức kéo duỗi còn có co giãn không ít, bề ngoài có một tầng lông dày, không chỉ giữ ấm tốt, mà nghe nói giống đực khả năng chịu rét vượt xa người thường, nếu nhiệt huyết tăng lên, ở trần lăn lộn trên nền tuyết lạnh một ngày cũng không sinh bệnh. Đương nhiên không sinh bệnh không có nghĩa họ sẽ không cảm thấy lạnh, cho nên bọn họ cũng cần phải chuẩn bị quần áo qua mùa đông, nhưng cũng không cần nhiều, hai bộ là được rồi. Quần áo của ba và cha cậu đã làm cho mỗi người hai bộ, cho ba chính là da lông giữ ấm tốt nhất trong nhà, cha thì mỏng hơn một chút, vốn dĩ cậu cũng muốn tìm da lông của dã thú Vưu làm quần áo cho Hạ, tiện lợi cho mùa đông ngẫu nhiên đi săn, nhưng Hạ nói hắn còn có một bộ quần áo mùa đông làm từ da lông dã thú Vưu, da lông của dã thú Vưu kiếm được năm nay để đi trao đổi ở chợ đông. Lấy lui làm tiến, Đinh Tiếu đành phải dùng một loại da co giãn ít hơn một chút làm một bộ "chiến y" cho Hạ. Mà quần áo của mình lại sửa từ áo khoác lông chuột đồng của Quỳnh năm trước, các ngươi hỏi vì cái gì là lông chuột? kỳ thực Đinh Tiếu xem qua, nó giống như lông chồn a...hãn. Thời điểm mùa đông, có rất nhiều dã thú đều sẽ tiến vào hang động hoạt động hoặc ngủ đông, hoặc tiến vào tận sâu trong núi ở Thanh Sâm. Cho nên các thú nhân vào mùa đông đi săn con mồi rất thưa thớt, cứ như vậy lại bắt đầu trước mùa đông tổ chức một lễ đại tập, da thú tố có thể đổi được rất nhiều thứ tốt. Đương nhiên quần áo giữ ấm tinh xảo cũng khiến mọi người bỏ ra nhiều tiền để mua. mà món đồ tốt ở chợ phía đông là không có khả năng xuất hiện, vì mỗi một bộ tộc ngay lúc này sẽ không cho phép tộc nhân của mình dùng đồ ăn đổi lấy vật phẩm khác, đương nhiên trừ dược phẩm ra. Đinh Tiếu đối với chợ Đông tuy có không ít hiếu kì muốn đi xem, nhưng lại không quá thích thú lắm. Được Kinh và Lúc Hi khuyến khích, mà các ấu tể, đặc biệt là ấu tể chưa bắt đầu học tập đi săn không có thứ gì có thể đi chợ đông đổi hay bán, cho nên ba người quyết định chế tác một ít trang sức vật phẩm xinh đẹp đi bán. Tuy ngay từ đầu Kinh và Lục Hi cũng không quá rõ ý tứ của Đinh Tiếu, nhưng khi Đinh Tiếu dùng một viên đá gần như trong suốt màu xanh biếc cùng da thú làm quần áo còn dư, kết hợp thêm mấy cái lông gà sặc sỡ làm thành một bông hoa, mà ở sau bông hoa lại dùng một sợi thảo mạn buộc chắc hoa với một cây gậy gỗ nhỏ thẳng tắp, hai người lập tức hiểu ra thứ này sử dụng như thế nào. Lục Hi kinh ngạc nói: "Thật đẹp, cũng thực đáng yêu! Tiếu Tiếu, ngươi thật lợi hại, sao có thể nghĩ ra nhiều đồ vật mà chúng ta chưa từng nghĩ tới vậy! Thứ này mẹ ta nhất định sẽ thích! Ta cũng đi tìm một viên đá, ngươi cũng làm hộ ta một cái, ta tặng cho mẹ ta được không?" Kỳ thực một cây trâm giản dị như vậy khó nhất là đem viên đá buộc cố định trên da thú, cho nên cậu lựa chọn viên đá tương đối góc cạnh, cũng dễ dàng dùng kim đâm xiên qua. Còn về việc buộc lông gà cố định vào cây gỗ thực quá đơn giản, Lục Hi vừa nói cậu liền gật đầu đồng ý: "Được a, dù sao hôm nay cũng không có việc gì, chúng ta cùng đi nhặt viên đá!" Nói không chừng dựa vào thứ đồ chơi này, bản thân có thể đổi được chút tiền riêng cũng nên, hắc hắc. Bởi vì hôm nay Hạ và Khôn đều đi theo đội tiến vào sâu trong Thanh Sâm, ba cũng sớm chạy tới khu an toàn săn thú, cho nên Đinh đứa trẻ không ai quản nhanh chóng chạy ra ngoài thôn chơi. Kinh ở phương diện nhặt viên đá là người thạo nghề, ba người từng người đeo một cái tay nải Đinh Tiếu đơn giản làm ra, ở trong có túi nhỏ, sau đó tập thể hướng bờ sông ngoài thôn đi tới. Kì thực mỗi viên đáo đều có sự độc đáo mỹ cảm riêng, cho nên ở đời trước Đinh Tiếu liền biết có rất nhiều thích sưu tầm viên đá, lớn có, nhỏ có. Mà một ít đá kì lạ đúng là có giá trị rất lâu, nhưng bọn họ hôm nay muốn tìm cũng không phải là đá kì lạ, mà là viên đá thoạt nhìn có vẻ trong suốt hoặc màu sắc diễm lệ. Rốt cuộc đồ vật lấp lánh vẫn thực có nhiều người ưa thích. Ở bờ sông viên đá có rất nhiều, có lẽ căn bản không ai để ý tới, bọn họ thực dễ dàng ở vùng nước cạn gần bờ tìm được viên đá theo yêu cầu. Kì thực nói viên đá cũng không chính xác, Đinh Tiếu tìm được vài cục tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại có ánh sáng của kim loại, hẳn là mảnh vụn của một loại khoáng thạch nào đó. Chỉ tiếc cậu đối với mấy thứ này hoàn toàn không biết gì, cũng không thể phán đoán nó rốt cuộc là kim loại nào. Nhưng đá vụn kim loại này Đinh Tiếu vẫn nhặt về, về sau không biết có thể dùng làm gì, cho dù vô dụng, đặt ở trong phòng của mình cũng có thêm đồ vật để chơi đùa. Nhiều nhất chính là viên đá bán trong suốt, giống ngọc thạch lại không phải, cũng không giống mã não hay một loại đá quý nào khác. Dù sao đời trước Đinh Tiếu ở bờ sông cũng thường xuyên có thể thấy những viên đá loại này. Cụ thể tên là gì cậu không biết, dù sao ở chỗ này, tên không quan trọng, cũng chỉ cần đẹp là được. Trong chốc lát, cậu liền nhặt nửa túi, Đinh Tiếu cảm thấy đã thực nặng, từ lần cơ thể đột nhiên đau nhức mà ngất xỉu 10 ngày trước, tuy hôm sau liền tốt hơn nhiều, nhưng rõ ràng khí lực có chút không đủ, cậu cũng không miễn cưỡng bản thân. Viên đá mà thôi. "Các ngươi nhặt được nhiều hay ít?" Tiến đến bên người Lục Hi, Đinh Tiếu thập phần tò mò hai người bọn họ đều nhặt loại hình dạng gì. Dù sao bản thân chỉ chọn lựa những cái co độ cao trong suốt, dưới ánh mặt trời có thể lấp lánh. Lục Hi cầm túi của mình, mở ra giơ lên trước mặt Đinh Tiếu: "Xem, ta tìm được rất đẹp đi!" Đủ mọi màu sắc, đều là một ít viên đá màu sắc phi thường rõ ràng, kỳ thực Đinh Tiếu cảm thấy mấy viên đá này làm ra đồ vật còn đẹp hơn mấy cục mà mình nhặt đi? Ít nhất ánh mắt đầu tiên liền rất quan trọng. Kinh lúc này cũng chạy lại, trong tay nâng một viên đá màu xanh biếc, đầy mặt đều là hưng phấn: "Các ngươi mau xem! Ta tìm được một viên đá đặc biệt xinh đẹp!!" Đinh Tiếu chăm chú nhìn lại, thật là lắp bắp kinh hãi. Viên đá này không lớn, gần bằng hạt lựu. Màu xanh lục thập phần đáng chú ý, vô luận là xem độ thủy nhuận hay là độ trong suốt, đều là không thể bắt bẻ. Đinh Tiếu không hiểu giám định và thưởng thức, nhưng bản năng của cậu thích viên đá này. Hơn nữa hình như cậu còn có thể ngửi được một cỗ mùi thơm dễ ngửi, hơn nữa loại mùi hương này làm cậu phi thường muốn ăn nó: "Kinh, có thể cho ta nhìn xem không?" Kinh phi thường hào phóng mà đem viên đá đưa tới trước mặt Đinh Tiếu: "Ừ, cho ngươi, cái này quá nhỏ, hẳn là không làm thành đồ trang sức được. Nhưng để ngắm cũng thực không tồi đúng không." Đinh Tiếu tiếp nhận viên đá, chuyện thứ nhất chính là để gần lại mũi ngửi ngửi, quả nhiên hương thơm này tỏa ra từ viên đá này, thật là thần kỳ: "Các ngươi nói, viên đá này sao lại thơm như vậy, có thể ăn được hay không a?" Lục Hi đầu tiên ngây ngẩn cả người: "Thơm? Sao ta không ngửi được?" Nói xong liền kéo tay Đinh Tiếu qua lại ngửi ngửi: "Không có a." Kinh cũng lắc đầu: "Ngươi ngửi nhầm rồi đi? Ta nhặt lên tới đưa đến trước mắt nhìn kỹ rất nhiều lần cũng không có ngửi được mùi gì a." "Ách......" Đinh Tiếu mê mang, này chẳng lẽ chỉ có mình mới được đãi ngộ? Cậu lại ngửi ngửi, thật sự có mà! Hơn nữa lần này ngửi xong, cậu nhịn không được nuốt nước miếng, thật muốn ăn thử xem a, kết quả như vậy nghĩ, cậu cũng liền làm như vậy. Thừa dịp Kinh cùng Lục Hi hai người đang cho đối phương nhìn"Thành quả" của nhau, Đinh Tiếu đem viên đá nhỏ bỏ vào trong miệng. Tronglòng cậu nghĩ viên đá này không thể ăn, chẳng may có độc thì làm sao, nhưnghành động giống như không khống chế được, chớp mắt viên đá đã bị đưa vào miệngcậu, hàm răng không đợi khép lại cắn xuống, lập tức có một mùi thơm từ trong miệngtỏa ra, sau đó viên đá như bị tan chảy, không cần nhai cũng liền biến mất trongmiệng cậu: "Ăn thật ngon a." Chỉ tiếc cậu vừa mới nói xong một câunày, cả người mất đi ý thức, trước mắt tối sầm ngã xuống.
|