*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Ry Đêm xuống, nhà họ Lư náo nhiệt một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Lư Dương và Nguyễn Miên đã đến nhà mới ở đối diện. Đám anh em vừa rồi vẫn còn tranh cãi ầm ĩ muốn phá đám đêm động phòng đã bị Lư Dương đuổi sạch về.
Trong bóng đêm yên tĩnh, Ninh Mật Hương đứng trên ban công, có chút lo lắng nhìn căn nhà phía đối diện, thỉnh thoảng lại bất an đi tới đi lui.
Lư Chính Uy đi tới, phủ lên người bà một chiếc áo khoác: "Em còn nhìn gì vậy? Hôm nay mệt cả một ngày rồi, ngủ sớm một chút đi."
Ninh Mật Hương vẫn đang nghển cổ nhìn ánh đèn ở căn nhà phía đối diện: "Anh thấy bọn trẻ đã về chưa?"
Lư Chính Uy ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, ôn hòa nói: "Chắc là về hết rồi, cũng không còn sớm nữa. Đám trẻ đó đều biết chừng mực, sẽ không tiếp tục phá quấy đâu."
Đám anh em của Lư Dương mặc dù đều là một đám đàn ông thô lỗ, nhưng vẫn rất có chừng có mực, sẽ không phá đám quá nhiều. Hôm nay tâm trạng của Lư Dương rất tốt, đã cho bọn họ đủ mặt mũi, mặc cho bọn họ giày vò, bọn họ cũng đã chiếm được đủ chỗ tốt, hiện giờ chắc sẽ không quấy rầy Lư Dương và Nguyễn Miên nữa đâu.
Ninh Mật Hương nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ một lát, mở miệng nói: "Không được, em vẫn không yên tâm, để em qua đó xem một chút."
Lư Chính Uy hơi nghi hoặc, có chút khó hiểu: "Em không yên tâm chuyện gì?"
Ninh Mật Hương mấp máy môi, quay người đi ra ngoài, muốn nói lại thôi: "Em qua đó... Dặn dò mấy câu."
Bà không muốn nói ra là bà đang sợ thằng con trai của mình không biết nặng nhẹ, không tiết chế được.
Cơ thể Omega rất yếu đuối, không chịu được giày vò, bà lo Nguyễn Miên sẽ không chịu nổi, nên muốn qua đó dặn Lư Dương mấy câu, để thằng con mình dịu dàng một chút.
"Đã trễ như vậy rồi, có chuyện gì không thể đợi ngày mai rồi nói sao?" Lư Chính Uy khuyên nhủ.
Ninh Mật Hương lắc đầu, ngày mai thì muộn mất.
Lư Chính Uy nhìn bà càng chạy càng nhanh, thở dài hết cách. Bên ngoài là bóng đêm mịt mờ, một mình bà ra ngoài không an toàn, Lư Chính Uy không yên tâm, vội vàng đi theo ra ngoài: "Để anh đưa em sang."
Ninh Mật Hương hoàn toàn không chờ ông, bước đi vội vã. Cơ thể Lư Chính Uy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, không thể đuổi kịp bà, rơi lại ở phía sau một quãng.
Nhà mới còn chưa khóa lại, Ninh Mật Hương đẩy cửa đi vào, đi thẳng đến trước cửa phòng ngủ.
Bà do dự một chút, đang định gõ cửa thì bên trong phòng truyền ra tiếng Lư Dương và Nguyễn Miên.
Tiếng Nguyệt Miên mềm mại ngọt ngào, lúc này có vẻ như đang hơi tức giận, giọng nói có hơi lớn: "Lư cục cưng, anh tự làm đi!"
Ninh Mật Hương khựng lại, ngừng thở, cứng đờ ở cửa.
Một lát sau, tiếng Lư Dương uể oải truyền tới, mang theo mấy phần lười biếng: "Anh mệt lắm, thỏ con, em làm đi..."
Sắc mặt Ninh Mật Hương lập tức thay đổi, tức giận muốn giơ tay gõ cửa, nhưng bà còn chưa kịp gõ đã nghe thấy tiếng Nguyễn Miên rên rỉ truyền ra.
Bà không khỏi hít sâu một hơi, một lần nữa dừng lại động tác, mấp máy môi, sắc mặt khó coi xoay người đi ra ngoài.
Lư Chính Uy vừa đến cửa, đang định đi vào thì thấy Ninh Mật Hương bừng bừng lửa giận đi ra, rầm một tiếng đóng lại cửa nhà.
Lư Chính Uy nghi ngờ nhìn vào trong: "Sao vậy?"
"Anh đẻ được đứa con hay lắm!" Ninh Mật Hương trừng mắt với ông, dậm chân tiếp tục đi về phía trước: "Một chút dáng vẻ Alpha cũng không có."
Lư Chính Uy sờ mũi, nhỏ giọng nói: "Không phải là em đẻ sao..."
"Miên Miên đáng thương của em, nửa đời sau phải làm sao bây giờ!"
...
Trong phòng, Lư Dương đang nằm trên giường, Nguyễn Miên nằm trên người anh, một tay anh vòng ra sau lưng cậu, một tay nhẹ nhàng xoa lên mặt Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên hơi nhíu mày, vừa rồi Lư Dương đột ngột kéo cậu vào trong ngực, khiến mặt cậu đập vào lồng ngực rắn chắc của anh, không khỏi đau đến nỗi khẽ rên lên một tiếng, bây giờ vẫn còn cảm thấy mặt nhưng nhức.
Rầm-
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng đóng cửa, Nguyễn Miên cảnh giác ngẩng đầu, ngó ra cửa sổ nhìn một cái.
Cậu lờ mờ thấy bóng Ninh Mật Hương và Lư Chính Uy đi từ trong sân ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại kinh ngạc hỏi: "Sao chú và dì lại đến đây?"
Lư Dương cong mỗi, cắn nhẹ lên môi cậu, nhắc nhở: "Nên đổi cách gọi."
Nguyễn Miên đỏ mặt, khẽ gật đầu một cái, thấp giọng hỏi lại: "... Ba và mẹ đến đây lúc nào vậy?"
"Không biết, chắc là tới lấy gì đó."
Nguyễn Miên gật đầu, chống người dậy, tiếp tục cởi cà vạt cho Lư Dương, giọng nói mềm mại vang lên những lời phàn nàn: "Cục cưng, anh ngồi dậy đi, em cởi không được."
Lư Dương vô lại trêu chọc cậu, nhất quyết không chịu tự mình làm, hai tay Nguyễn Miên mềm mại không xương giúp anh tháo cà vạt, quả thực là một sự hưởng thụ khó tả.
Nguyễn Miên thấy anh không chịu nhúc nhích, đành phải tiếp tục tháo cà vạt cho anh. Cái cà vạt này không biết thắt kiểu gì, cực kì khó cởi, cậu vô thức càng lúc càng đến gần, hơi thở nhẹ nhàng phả lên mặt Lư Dương.
Mắt sắc dần sâu thẳm, Lư Dương hơi dùng sức trên tay, để Nguyễn Miên càng thêm sát vào mình.
Nét mặt Nguyễn Miên vẫn rất chăm chú, không phát hiện ra động tác nho nhỏ của anh. Cậu cố gắng nửa ngày mới tháo được cái cà vạt, không khỏi thở dài một hơi, rút cà vạt ra, khoác lên chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Lư Dương tiếp tục ôm cậu không buông, một tay cầm lấy tay cậu, đặt lên trên hàng khuy của áo mình, ám chỉ nói: "Thỏ con, còn nút áo nữa."
Nguyễn Miên nhẹ nhàng nhíu mày, trừng Lư Dương được một tấc lại muốn tiến lên một thước: "Lư cục cưng!"
Lư Dương nhìn cậu trợn tròn con mắt, không khỏi nhếch môi, xoay người một cái, đặt cậu ở dưới thân, cúi đầu hôn lấy bờ môi đỏ bừng ấy.
Lư Dương nắm tay cậu để lên trên cúc áo của mình, khàn khàn nói: "Thỏ con, đây là quà tân hôn anh tặng em, em phải đích thân mở nó ra."
Mặt Nguyễn Miên đỏ bừng, ngón tay hơi run, không dám nhìn vào mắt Lư Dương.
Đôi mắt hẹp dài của Lư Dương sâu thẳm như nước sơn, trong bóng đêm tựa như một đầm lầy tăm tối, mang theo một sự quyến rũ không lời. Nguyễn Miên chỉ nhìn một chút đã muốn cứ thế mà chìm sâu vào.
Lư Dương tới gần như vậy, khu vực tuyến thể ở gáy cậu dường như nhớ lại lần đánh dấu tạm thời trước, mơ hồ nóng lên, như thể đang mong đợi điều gì đó. Cơ thể cậu hơi nhũn ra, cảm giác giống như lần trước đến kì phát tình.
Lư Dương nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, ngón tay trượt xuống dưới, chạm lên cúc áo cậu.
Lư Dương khẽ hôn lên vành tai cậu, thủ thỉ: "Thỏ con, nếu em không chịu mở quà tân hôn của em, vậy thì bây giờ để anh mở quà tân hôn của anh trước vậy."
Quà tân hôn của anh tất nhiên là Nguyễn Miên.
Ánh mắt anh chăm chú nhìn Nguyễn Miên, ngón tay khẽ động, mở từng chiếc cúc trên áo cậu.
Nguyễn Miên khẽ môi dưới, không ngăn cản anh. Cơ thể cậu dần hiện lên sự khô nóng quen thuộc, cả người ửng lên một màu hồng nhàn nhạt, tiếng nghẹn ngào sắp thốt ra.
Mắt Lư Dương lập tức đen kịt, anh bỗng cúi đầu, ngăn lại tiếng nghẹn ngào sắp thốt ra của Nguyễn Miên, dùng bờ môi lấp kín, ngón tay dần trượt sâu xuống.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, mặt trăng treo thật cao trên bầu trời, ánh trăng mang theo sắc mập mờ, mông lung, mê hoặc khiến người chìm sâu.
...
Hôm sau, gần đến trưa Nguyễn Miên mới tỉnh lại, cậu nằm trong chăn, nơi này tràn ngập hương vị của Lư Dương. Cậu đỏ mặt, ngơ ngác trong chốc lát mới ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống, lộ ra xương quai xanh tinh xảo và dấu vết loang lổ trên người.
Cậu cử động một chút, ngoài việc cảm thấy hơi lười biếng ra thì cơ thể không có chỗ nào khó chịu, so với trong tưởng tượng còn dễ chịu hơn.
Gó má đỏ lên, cậu nhớ lại tối hôm qua, mặc dù có hơi kích động nhưng Lư Dương rất dịu dàng, cậu cũng không bị thương.
Cậu rửa mặt xong liền đi xuống dưới nhà. Lư Chính Uy không biết đã tới từ bao giờ, đang ngồi dưới nhà đọc báo.
Cậu đi qua, do dự một chút, hơi hồi hộp ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chào buổi sáng, ba."
Lư Chính Uy nghe được xưng hô của cậu, vui vẻ cười, nói với giọng hiền hậu: "Chào buổi sáng, Miên Miên ngoan."
Nguyễn Miên mím môi cười, có hơi ngượng ngùng vuốt tóc. Hôm nay cậu dậy quá muộn, Lư Chính Uy đến từ lúc nào cậu cũng không biết.
Lư Chính Uy chỉ vào bát canh trên bàn, ôn hòa nói: "Đây là mẹ con đêm qua làm cho con đấy, nói là chỉ cho mình con uống thôi, bây giờ vẫn còn nóng, con mau uống đi."
Lư Chính Uy nhớ tới tối hôm qua, sau khi Ninh Mật Hương thở phì phì trở về, bà lập tức lao vào phòng bếp nấu canh, cứ giày vò đến hơn nữa đêm mới chịu ngủ, không khỏi có chút đau đầu. Đến giờ ông vẫn không biết Ninh Mật Hương đang giận cái gì.
Nguyễn Miên nghe lời đi đến bên bàn, trên bàn đặt một bát canh bổ dưỡng cơ thể, nước canh đậm đà, bên trong cho đủ thứ thực phẩm bổ dưỡng, nguyên liệu rất là phong phú.
Nguyễn Miên cảm động bưng lên chén canh, trái tim cảm thấy ấm áp, cậu cúi đầu nếm thử một ngụm, không khỏi có chút ngạc nhiên vui mừng. Khả năng nấu nướng của Ninh Mật Hương tiến bộ rất nhiều, chén canh bổ dưỡng này có vị rất ngon, dùng rất nhiều nguyên liệu, uống vào lại tươi mát ngon miệng, thơm mà lại không ngán, uống cực kì ngon.
"Canh này ngon quá." Nguyễn Miên tươi cười, nhớ tới những lời vừa rồi Lư Chính Uy nói, không khỏi có chút nghi hoặc, cậu hỏi: "Ba, canh này chỉ cho con uống thôi sao? Ngay cả Lư cục cưng cũng không có?"
Lư Chính Uy lắc đầu, có chút khó hiểu nói: "Không có, ba cũng không có luôn."
Thật ra ông cũng muốn nếm thử canh vợ nấu, tiếc là vợ ông lại chỉ nấu một chén canh, lại chỉ muốn cho Nguyễn Miên uống, còn nói một giọt cũng không cho ông và Lư Dương.
Ông nhẹ nhàng gãi mũi, đến giờ vẫn không biết vợ mình đang giận cái gì.
Nguyễn Miên nghe ông nói vậy, mặc dù có hơi nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Để không phụ tấm lòng của Ninh Mật Hương, cậu ngửa đầu uống sạch bát canh.
Cậu uống canh xong, không nhịn được khẽ ợ một cái, rút tờ khăn giấy ra au miệng, quay người cầm chén vào phòng bếp.
Cậu rửa bát xong rồi đi ra, nhìn xung quanh, thấy trong nhà không có bóng Lư Dương, không khỏi có chút kì quái, cậu hỏi: "Ba, Lư cục cưng đâu rồi?"
Sáng hôm nay, từ lúc cậu tỉnh lại cho tới giờ vẫn chưa nhìn thấy Lư Dương. Mặc dù nghĩ tới chuyện xảy ra tối qua, cậu có hơi xấu khổ khi phải gặp anh, nhưng không nhìn thấy Lư Dương, cậu lại không nhịn được mà nghĩ tới anh.
Lư Chính Uy nghe vậy ngẩng đầu, chỉ ra ngoài cửa, hời hợt nói: "Lư cực cưng đang tập chạy bộ buổi sáng với mẹ con ở ngoài."
Nguyễn Miên hơi kinh ngạc, cậu biết Ninh Mật Hương ghét nhất là vận động, bình thường để bà dạo phố mua sắm, bà có thể đi cả ngày, nhưng nếu bắt bà tập thể dục, mười phút bà cũng không chịu nổi. Sao hôm nay lại khác thường như vậy, sáng ra đã đến tìm Lư Dương để chạy bộ?
Nguyễn Miên hơi khó hiểu, đi ra ngoài theo hướng Lư Chính Uy chỉ, đợi đến lúc cậu thấy được tình hình ở bên ngoài, không khỏi ngây người đứng dưới mái hiên.
Bên trong khu vườn rộng rãi, Ninh Mật Hương đang cầm trong tay một cái chổi, điên cuồng đuổi theo Lư Dương.
Lư Dương vắt chân lên cổ mà chạy, nhưng tốc độ của Ninh Mật Hương cũng không kém, mấy lần Lư Dương suýt bị bà bắt được, mắt thấy cái chổi đã mấy lần rơi xuống người anh.
Nguyễn Miên kinh ngạc há hốc, cậu không hề biết Ninh Mật Hương có thể chạy nhanh như vậy, đúng là là tộc sói có khác.
Ninh Mật Hương vừa đuổi Lư Dương, vừa khàn cả giọng quát: "Lư cục cưng, con có biết con là một Alpha không hả!"
Lư Dương vừa chạy vừa quay đầu: "Đương nhiên là con biết."
Đêm qua, anh vừa mới tự mình trải nghiệm chứng minh mình là một Alpha.
Anh nhớ lại tình cảnh đêm qua, không khỏi nở một nụ cười mập mờ như ý, vẻ mặt thỏa mãn.
Ninh Mật Hương thấy nét cười bên môt anh, càng thêm tức tối, giơ cái chổi, giận đùng đùng kêu lên: "Vậy con có biết Miên Miên là Omega không!"
"Đương nhiên là con biết chứ."
Lư Dương không phục phản bác. Trên thế giới này, chẳng lẽ còn có người hiểu rõ hơn anh chuyện Nguyễn Miên là Omega sao?"
"Con biết mà còn..." Ninh Mật Hương dừng lại, chống hông thở dốc một hồi.
Ninh Mật Hương chống nạnh đứng trong sân, càng nghĩ càng giận, hết lần này tới lần khác bên tai bà vang lên cuộc đối thoại khó có thể mở miệng mà bà nghe được đêm qua, bà không thể lấy nó ra hỏi Lư Dương, đành phải đem lửa giận giấu ở trong lòng.
Bà nhìn vẻ mặt mù mờ của Lư Dương, nghiến răng, lấy hơi, tiếp tục đuổi theo, không thể nhịn được nữa rống lên: "Thằng nhóc thối tha, mày tới đây cho mẹ! Hôm nay mẹ phải đánh cho mày một trận, để mày biết thế nào mới là Alpha chân chính!"
Nguyễn Miên ngơ ngác đứng dưới mái hiên, nghi ngờ nghiêng đầu, không thể tưởng tượng nổi nhìn một màn này.
Lư Chính Uy đi tới, đứng cạnh Nguyễn Miên, cùng cậu quan sát hai mẹ con đang đuổi nhau trong sân, ánh mắt rất dịu dàng.
Nguyễn Miên khép miệng lại, kinh ngạc hỏi: "Ba, ba biết chuyện gì đang xảy ra không?"
Cậu chưa từng thấy Ninh Mật Hương tức giận đến như vậy.
"Ba cũng không biết." Lư Chính Uy cũng khó hiểu lắc đầu, nhìn tư thế phi nước đại của Ninh Mật Hương, không khỏi tươi cười, thậm chí còn có phần hoài niệm nói: "Rất lâu rồi ba không thấy mẹ con kích động như vậy. Lần cuối ba thấy mẹ con như vậy là hồi mới yêu nhau, ba kéo tóc mẹ con một cái, bà ấy lập tức đuổi ba chạy hết hai con phố."
Nguyễn Miên: "..." Không ngờ Ninh Mật Hương bình thường nhìn dịu dàng động lòng người lại có một mặt như thế.
Tai cậu hơi đỏ lên, cậu cảm thấy Lư Dương không cần phải học cái gọi là Alpha chân chính, bởi vì nếu như Lư Dương học được, có lẽ cậu sẽ không rời giường được mất.
_________________________
Cảm xúc của rất nhiều bạn sau khi đọc xong chương này: 2...