Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
|
|
Chương 5: Nghĩ nhiều là giả
Ta, đứa con của thống lĩnh Purcell, là người bệnh mặc Nadeau đặc thù duy nhất, vốn là đứa nhỏ làm cho gia tộc hổ thẹn, lại ngay thời khắc sống chết nguy hiểm lại kế thừa vị trí người lãnh đạo của Purcell, ta, Viêm Liệt Qua Mộc. Ở vào lúc cử hành nghi lễ, lại không có bất kì ai cầu chúc, ở trong lọ đựng chất lòng màu lam của trung tâm căn phòng thực nghiệm, kế thừa vương vị! Trở thành Vương giả Purcell đời thứ tư xui xẻo nhất, bất đác dĩ nhất, bị ép buộc nhất.
“Phụ thân của ta, ngài có hay không nói qua cái gì.” Nhìn chất lỏng màu lam trong suốt trong lọ, giống như công trình khổng lồ a, ta có điểm bội phục ta hiện tại có dũng khí đứng ở bên cạnh nhìn xuống dưới xem, cũng có tự tin tin tưởng phụ thân vì nước hy sinh mình……
“Mộc, con nhiều năm bị giam cầm trên người Lạc, chưa từng tham dự qua quốc sự, cảnh tượng hiện tại của quốc gia ta con đều thấy được, Mộc, hài tử của ta, thứ con phải hi sinh hết thảy, chính là sinh mệnh.” Trên xe lăn là người có khuôn mặt trắng bệch, môi tái không có chút máu hé ra hợp lại, thân thể khô gầy, màu tóc đỏ kia tượng trưng cho Xích Viêm, buông xuống trên xe lăn. Ông là phụ thân của ta sao? Là Vương cao ngạo kia sao? Đối mặt tử vong, đừng nói là ta, bất luận là người nào đều sợ hãi đúng không…… Nhất là cái loại vì quốc mà hi sinh không rõ ràng này. Khắp nơi như hổ rình mồi, ta tuyệt đối không có khả năng lui về sau, nói…..vì cái gì nói ta nhảy xuống thì có thể cứu Purcell người? Vì cái gì nói địch nhân lần này quỷ hút máu? Cái gì đặc thù máu người? Ta rốt cuộc bị trở thành cái gì? Một bên đau khổ tự hỏi, không có chú ý tới sau lưng. “Thực nghiệm bắt đầu đi.” Bên kia là âm thanh già nua thật chói tai. Thật sự nghe không tốt a, nhất định là không có hảo hảo dưỡng giọng nha, giọng không tốt phải uống nhiều trà thôi…bất quá ông nói cái gì? Thực nghiệm bắt đầu?…………. “Phù phù!” Ta bi thảm không hiểu chuyện xảy ra như thế nào, đã bị ném đi, rơi vào chất lỏng dinh dính màu lam, lúc sau lại không có âm thanh nào, tất cả đều mơ hồ, mông bị một cái gì đó đâm vào, hỗn đãn a! Muốn đem ta đi ngâm rượu thuốc như bò cạp hay rắn còn chưa tính! Cư nhiên còn đánh ta chảy máu! Muốn biến lão tử thành thay khô hay sao?! Đem ta lột sạch sẽ…..ngay cả quả mìn laser nhỏ cùng súng lục đều bị lấy đi rồi…. Tại đây giống như nước cũng không phải nước, chất lỏng màu lam giống như nước đường, ta lại không cần hít thở, ta nhìn không thấy cảnh sắc bên ngoài, trong mắt chỉ có một màu lam, tạm thời vẫn không hiểu, bởi vì nước này rất dính, căn bản là bất động. Kỳ thật Lạc vẫn đều nói, vẫn gạt ta là vì để cho ta sống tốt, nhưng trăm triệu lần không ngờ Hạ Lỵ Lệ cùng Dịch Lệ Ti lại là người máy quân dụng, là do phụ thân sắp xếp ở bên người, đối với anh hai mà nói thật sự là sỉ nhục. Lạc a Lạc, anh a anh……em anh sắp bị người ta làm rượu rồi, anh biết không? Anh bây giờ có khỏe không? Nghe nói địch nhân rất cường đại, bằng không họ sẽ không lợi dụng đặc thù máu của em làm thuốc, dùng để khắc chế địch nhân, nhưng mà, em sẽ chết! Ai lo lắng đến cảm thụ của em! “Thực nghiệm thế nào?” Nhìn đến một mảnh bóng đen trong chất lỏng màu xanh kia, phụ thân cậu thở dài. “Vương, hết thảy không có việc gì, bình thuốc này của chúng ta một khi thành công là có thể làm cho quỷ hút máu mất đi năng lực chống cự, có thể làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau. Đến lúc đó Vệ tắc toa tinh cầu của bọn họ, có thể để cho chúng ta sở dụng, quốc dân chúng ta toàn bộ đều có thể an bình sinh tồn.” “Nhưng mà……Đó là hài tử của ta a…….” “Vương, dùng mạng của Mộc điện hạ đổi lấy sinh mệnh của cả nước…không phải rất đáng sao. Hiện tại Mộc điện hạ còn chưa có chết, nếu có thế chống đỡ cho đến khi Lạc điện hạ đánh bại quân địch, vậy có thể sống sót, Vương! Hết thảy vì quốc dân a.” “Ân, phong tỏa tin tức, không thể để cho Lạc phát hiện!” “Vâng!” Người kia sau lưng vương, cười khàn khàn, xoay người rời đi.
|
Chương 6: Rơi vào tay giặc
Rơi vào tay giặc 1
Hương vị thối nát theo gió cuồn cuộn nổi lên, cát vàng trên mặt đất có màu đỏ kì dị, đó là cảnh tưởng vừa mới hấp thu hết máu nóng, thực vật to lớn rách bươm nối tiếp nhau giống như xoắn lên tận trời, ở trên lộ ra vẻ lộn xộn, nhiễm máy tươi…lộ ra vẻ hoang tàn.
Tiếng la hét đấu đá rung trời, làm cho hình ảnh sa trường càng thêm đẫm máu. Ở phía đông, hai quân đội dùng súng chém giết, đạn laser chói mắt, máu cùng tiếng kêu thảm thiết vang đầy trời.
“Lạc điện hạ, quân đội chúng ta đã chiếm thương phong, quốc hội cũng không có gì khác thường, nhưng ở đây không thể lui, cũng không thể đóng quân.” Sĩ quan ở một bên cầm cây súng thật dài, toàn thân là quân phục chống đạn, trên ngực có viêm văn đồ. “Ân? Chiến tranh lâu như vậy, bọn họ chẳng những không lùi còn càng ngày càng bán mạng, chẳng lẽ có vũ khí bí mật gì?” Thanh âm trầm thấp từ tính, một mái tóc đỏ thoát ra, dáng người cao lớn mặc quân phục. Lạc nghiễm nhiên là chiến thần cuồng dã. “A? Tướng quân a, ngài là nghĩ nhiều quá, kia mấy tên kia không phải là quỷ hút máu sao? Chúng ta gặp cũng không ít đi?! Hơn nữa, vũ khí bí mật của chúng ta lập tức sẽ đến, bảo đảm tiêu diệt bọn họ!” Sĩ quan cười, trên mặt thanh niên tràn đầy sức sống. “Ân.” Lạc nhíu mày, cái vũ khí bí mật kia đến tột cùng là cái gì? “Lạc điện hạ?!……” Sĩ quan hướng y khoát tay, cho là y lại xuất thần. “Xú tiểu tử! Đừng ở trước mặt ta hoảng!” Lạc cười mắc đẩy cái tay trước mặt đi. “Nga ha hả, ta tưởng là Lạc điện hạ nhớ Mộc điện hạ ở nhà rồi…Hắc hắc…..” Sĩ quan đắc ý cười trộm. “Xú tiểu tử, muốn chết hả! Đừng chạy! Đứng lại cho ta!” Lạc tức giận mắng đuổi theo. “A! Điện hạ tha mạng!!!………………..” Xa xa lại nhớ đến con người ngọt ngào ấm áp như dòng nước kia. Mộc, em có khỏe không? Nhận được tin tức của anh không? Có hay không ầm ĩ không chịu uống thuốc? Chờ anh trở lại….chờ anh trở lại sai đó không còn xa nhau nữa……….Lạc Đầy trời toàn cát vàng, một đoàn quỷ hút máu cấp thấp lao đến, đội quân quỷ hút máu đột nhiên lớn mạnh, mà những kẻ chết đi đều biến thành cương thi, điều này làm cho quân đội của Lạc thình lình bị vây ở hạ phong, vũ khí trong tay là công nghệ tiên tiếng nhất, trên người là áo giáp vô cùng kiên cố. Tiếng gầm gừ phẫn nỗ truyền khắp cả chiến trường???? Thanh âm vô cùng chói tai, trận chiến tạm thời ngừng lại. “Điện hạ~!” Sĩ quan kinh ngạc lớn giọng một ươờng chạy đến gần. “Lớn tiếng cái gì?” Phcịh một tiếng, Lạc trừng mắt giận dữ hét. Hiể nhiên thấy chuyện trên chiến trường ngày hôm nay đã chọc giận hắn. “Ách….ha hả……..Điện hạ, vũ khí bí mật tới……..” Sĩ quan hạ giọng, có chút thần bí đưa tay vào trong túi giữ ấm trên bàn, túi tản ta hơi thở ấm áp, l1uc mở ra còn có hơi nước. “Đây là vũ khí bí mật?!” Thật giống như viên thuốc con nhộng, bên trong có loại chất lỏng màu lam, ở giữa chất lòng còn có một tuyến chất lỏng màu đỏ, nhìn thật sợ. “Đúng!” Sĩ quan thật cẩn thận cầm lấy hai khẩu súng trên tay, cầm súng chích vào bao con nhộng, hút vào trong súng. “Điện hả, chỉ cần đem súng có dính cái này vvào trong cơ thể đám người hút máu kia, mấy quỷ hút máu cấp thấp dẽ chết. sẽ phát điên, tự chém giết lẫn nhai.” “Ân…tốt! Đêm nay chúng ta tập kích!” Ánh mắt Lạc lấp lánh, sức hấp dẫn từ uy nghiêm làm cho sĩ quan sửng sốt, lập tức ngây ngô cười, nói: “Tuân mệnh!” “Tổng cộng có bao nhiu loại vụ khí này?” “246 hộp!”…… Lạc cười nhạt nhìn màu lam kia, Mộc em chờ, chờ anh trở lại………
|
Chương 7: Rơi vào tay giặc 2
Đây là ta ngày đầu tiên ta muốn chết cũng không thế, sống cũng sống không được, hôm nay ta đã bị rút rất nhiều máu………
Vì cái gì không đói bụng chứ? Vì cái gì không cần đi vệ sinh? Vì cái gì…………Chất lỏng này cũng không thể ăn được a?!
“Vương, dùng máu Mộc điện hạ làm vũ khí quả nhiên lợi hại, dùng máu khác thường của Mộc điện hạ làm thuốc có thể dễ dàng phá đi hệ thần kinh cảu quỷ hút máu.” Lão già nhà khoa học cổ quái tự nói cong mục đích bản thân, hoàn toàn không chú ý đến vương đang đau thương.
Kia dù sao cũng là đứa con thân sinh của ông a, tuy rằng không thân cận như Lạc, nhưng là cũng………….ai…. “Vương, không tốt! Có một tiểu đội lẻn vào hệ thống!” Ryn hoang mang rối loạn vội vàng cao giộng mang theo người tiến vào. “Ân? Không phải có hệ thống kiểm tra sao?! Như thế nào dễ dàng buông tha bọn họ?! Nhanh điều tra!” Vương gầm nhẹ, Ryn gật gật đầu, lo lắc liếc mắt nhìn nhà khoa học giống vu sư kia. “Vậy đối với kẻ xâm nhậm kia…..” Ryn cẩn thận hỏi. “Giết!”…………………………….. “Dạ!” Ryn đảo mắt dẫn bộ đội chậm rãi rời đi, mang theo một chút sát ý. Vương còn đang lo lắng về chuyện kẻ xâm lược trong lời Ryn. Khoa học gia phẫn nộ mà cười cổ quái, mặt khô gầy cười tạo thành nếp nhăn, hướng về phía lọ thủy tinh màu lam kia cọ cọ. “Hắc hắc…..bảo bối này, thuộc về ta!” khoa học gia cổ quái lộ ra vẻ mặt háo sắc, đối với nàh khoa học cái gì là quan trọng nhất? Đương nhiên là khoa học! Nghiên cứu thật tốt càng là điều bọn hắn yêu thích. Nhất là Viêm Liệt Qua dị huyết này. Nếu không dùng về sao còn có rất nhiều cao nhân nghiên cứu nha. Tay nhẹ nhàng đưa ra phía sau, còn chưa kịp ấn xuống, phanh một cái phát ra tiếng nổ, hắn cả kinh thiếu chút nữa ngã như chó, vương cũng hoảng sợ, mạnh quay đầu nhìn về phía cầu thang. Vài bóng người nghênh ngang ra vẻ tiêu sái tiến vào. “Các người là ai!” Khí bá vương không giảm theo năm tháng, nổi giận gầm một tiếng, cũng làm cho mấy người kia không dám quá ung dung, đến khi đi vào tới nơi, vương mới nhìn rõ bọn họ, vài người này so với người bình thường cao hơn, gồm bốn người, có một người là hơn ba mươi tuổi, thành thục ổn trọng tóc ngắn màu đen, cao lớn cường tráng như mãnh hổ, tản ra mùi dã thú nguy hiểm, ba người khác cũng là tướng mạo bất phàm mỗi người một vẻ, trong đó còn có nữ nhân, một đầu tóc ngắn màu trắng. “Thiết~ nguyên lai đây là vương của bọn họ?! Ha ha!” Đế An Na vuốt môi vao ngạo mà cười, trong mắt là hình ảnh đè nén xem thường. “Ryn! Ryn!……..” Vương bình tĩnh kêu lên, không có kích động cùng táo bạo. “Không cần ồn ào! Hừ! Ngươi cho là hắn còn sống sao…………” Đế An Na cười. “Ngươi!……..Ách…..” Đại thúc tóc đen dẫn đầu nháy mắt với vương đứng ở phía trước, một chân đem vương đá ra, một tiếng kêu rên, vường quỳ rạp trên mặt đất không hề phản kháng. Mấy người này tốc độ kinh người tới gần cái lọ màu lam thật lớn, chất lỏng bên trong mơ hồ hỗn loạn, thật không rõ cái gì. “Đế An Na, thấy được bên trong là cái gì không? Nói nghe một chút.” Người dẫn đầu kéo cái áo trên đầu xuống để hít thở, chọc ghẹo. Đế An Na chăm chú nhìn một hồi, ánh mắt chớp lại chớp, lại đưa tay tới lọ thủy tinh cảm giác tình hình bên trong. Còn bất đắc dĩ lắc đầu “Cảm giác không ra.” “Từ Từ! Ở đó có người!” Hai người kia nhanh chóng đi qua, nhà khoa học cổ quái kia đã chạy đến thang máy, sắp sửa bỏ trốn, Phi Áo quát lớn “Không cần đuổi theo!!” “Đinh” Thang máy đóng cửa. “Phi Áo tướng quân! Đây là đang làm cái gì? Không bắt lấy hắn chúng ta như thế nào íiết đồ vật này là gì?” Thượng úy nhỏ giọng nói thầm. “Không cần!” Phi áo lạnh lùng cong môi, “Cho nổ nó!” “Vâng!”……….
|
Chương 8: Ăn hay không ăn?
Tiếng nổ thật to làm cho người ta ù tai, Mộc lắc đầu, nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều, không có cảm giác dinh dính kia, tuy rằng cái mạng nhỏ yếu ớt kia đột nhiên ngã xuống, nhưng mà vẫn còn nước thuốc cản bớt lực.
Bất quá………thật đúng là đau a.
Không biết là do đói đến hôn mê, hay là bị nước thuốc làm hôn mê, Mộc loạng choạng di chuyển, ánh mắt mơ mơ màng màng khẽ mở ra, tươớc mắt là bốn nhân ảnh lúc ẩn lúc hiện…….
Mấy nhân ảnh kia dần dần rõ ràng. Đám người Phi Áo cùng Đế An Na dễ dàng làm vỡ chiếc lọ, cũng không nghĩ đến bên trong lại có một người lắc lắc ngã ra, lại là một ngân phát thiếu niên, nhìn cậu ngồi trong một mảnh màu lam dinh dính, thân thể nhỏ bé và mềm yếu ngồi đó, làn da trơn bóng cùng chất dính màu lam làm cho cậu càng trở nên nhu nhược kỳ ảo, còn ngân phát thì dính trên cổ. Phi Áo nháy mắt mấy cái, tin tưởng chính mình không có nhìn lầm, không tự giác mà nuốt nước miếng, dù sao máu nhân loại là một thứ không tồi, bất quá Phi Áo cùng Đế An Na đều là từ trong ngàn người tuyển chọn ra, như thế nào có thể không có tự chủ tốt, ngay cả Phi Áo đều nuốt nước miếng, kia những người khác thì sao…….. Đế An Na, ánh mắt các người thật đỏ………. ‘Bữa ăn ngon’ phía trước hắc xì một cái, tỉnh lại ngốc lăng mà ngồi trước mặt. “Phi Áo, y là ai vậy? Chúng ta đem y giải quyết ngay tại chỗ được không?” Đế An Na dùng khủy tay chạm phía sau thắt lưng Phi Áo, mặt khác hai người khác đang chớp mắt to đáng thương hề hề nhìn Phi Áo. Bộ dáng…………thật đói. “Khụ khụ………này, trước nhìn xem tình huống rồi nói sau.” Phi Áo chỉnh lại quần áo trấn định dẫn mọi người đi về phía trước. Đế An Na khinh thường liếc mắt, người kia giả bộ trấn tĩnh! “Ngươi là ai?” Câu hỏi cũ, Đế An Na lại khinh thường íiếc mắt một cái. Nhưng bị Phi Áo tự động xem nhẹ. “Cái gì ta là ai?” Mộc mơ màng phe phẩy đầu. “Ta chính là Viêm Liệt Qua Mộc vừa mới thừa kế vương vị không đến hai ngày, lại rất xui xẻo. “Vương! Là người của Viêm Liệt Qua? Như thế nào không có nghe nói qua.” Mấy người này vẫn là giật mình chút chút, nhưng mà vẫn cảm thấy được không có khả năng, vì xâm nhập vào bọn họ, nên bọn người Phi Áo đã xem rất kỹ báo cáo. Trong báo cáo cũng không có đề cập qua có một nươời như vậy – Viêm Liệt Qua Mộc. “Ngươi nói dối!” Phi Áo trừng mắt, lộ ra răng nanh, Đế An Na nhún vai khinh thường, bất quá đối với bữa ăn ngon này nàng sẽ không để mình thua kém, Đế An Na một phen ngồi xuống trước thiếu niên trong nước thuốc. thiếng nước vang lên, Đế An Na chạm đến thân thể mềm mềm trơn bóng kia, lập tức nheo lại ánh mắt thoải mái. Người này, cực phẩm a. Ghé vào là thân thể cao lớn, thân thể mang theo mùi thật thoải mái, đỉnh đầu giống như có cái gì đó mềm mềm đè lên, xuất phát từ tò mò, Mộc vươn móng vuốt hướng về phía trước sờ sờ…………….(tự hiểu là sợ gì nga~) Vài người vẻ mặt hắc tuyến, Đế An Na lại rút khóe miệng, cúi đầu cứng ngắt mà nhìn tiểu quỷ sỗ sàng túước nụực, Phi Áo cười cười hai tiếng, Đế An Na giống như là sinh khí………….Đại sự không ổn! “Hảo nhuyễn (mềm mại) a……..” Mộc căn bản không biết tình hình, không nhịn được mà tán thưởng hai tiếng, kết quả………….. Đám người Phi Áo nhìn thấy quen mắt rồi, nắm tay của Địch An Na. “Quên đi, mang về, để cho Sắt điện hạ quyết định” Phía Áo đột nhiên đứng lên, một tay đánh Mộc bất tỉnh, lại nhìn đến Đế An Na trừu khóe miệng, nhịn không được cười trộm, tiếp theo là một trận hàn quang phát ra………..
|
Chương 9: Tập kích vào đêm
Tập kích vào đêm
“Lạc điện hạ, ba đội, mỗi đội mười hai người, đều đã thành công lẻn vào.” Thanh âm từ ống nghe điện thoại chấn động màng tau, Lạc cười lên tiếng, cười khẽ cuồng dã.
“Hết thảy các đội trưởng đều nhất trí hành động, đem bọn ‘rác rưởi’ tẩy rửa sạch sẽ!” Lạc từ túi trên lưng lấy ra một dược châm (cây kim có tẩm dược).
“Vâng!”…….. Thời khắc rạng sáng là thời điểm bọn họ ngủ, này là vì phòng ngừa quỷ hút máu đánh lén, buổi tối cùng ban ngày đều không nghỉ ngơi, chỉ có rạng sáng mới có thể nghỉ ngơi mấy tiếng, này cũng là điểm mạnh của bọn họ – thời gian ngủ thật ngắn. Lạc dễ dàng tháo xuống thiết bị an ninh trong địch doanh, vươn ngón trỏ quơ quơ, đội viên phía sau đều sờ soạng đi vào……… Nguyệt hắc phong cao, giết người trong đêm. Từng đội viên đều tự tiến vào liều trại quân dụng, từng lều trại quân dụng có mười con quỷ hút máu, Lạc dẫn dắt tiểu đội mười hai người, nếu đánh lén thành công, quân lính địch liền tan rã, huống hồ bọn họ đánh lén đều là số ít quỷ hút máu cấp cao, đánh lén những loại cấp thấp chính là lảng phí thuốc của bọn họ. Lạc liếc mắt nhìn một cái liều trại màu đen, đó là liều trại quân dụng của quỷ hút máu cấp cao nhất, là người lãnh đạo, trách nhiệm của Lạc chính là loại bỏ tướng lãnh cao nhất. Thật cẩn thận sờ soạn đến cửa, có quỷ hút máu cầm súng đứng ở cửa, Lạc hừ lạnh một tiếng, chỉ phái hai người trông coi sao? Là bọn hắn khinh địch, hay là hắn rất tự tin! Cự ly xa không có khả năng, thuốc này chỉ có thả đánh trực tiếp vào người bọn họ, Lạc nháy mắt đi qua, cánh tay duỗi ra, dược châm xuyên qua cổ áo. trực tiếp thâm nhập, người canh gác còn chưa kịp tỉnh táo, Lạc tay phải nhổ cái kim trên cổ xuống, một cái xoay người, đè nặng quỷ hút máu dưới thân, tay trái nắm lấy cô tên thủ vệ, hắn nói không nên lời, cây kim vừa muốn rút ra. Lạc liền rút ra tay phải, lại đem thuốc đánh vào thân thể hắn. Hết thảy yên lặng không tiếng độngm chỉ có màn đêm lặng yên nhìn thấy một màn này, từ địa cầu tiến nhập ba hệ ngân hà, hắc ám liền trải rộng địa cầu. Đổi thuốc trên tay, Lạc dùng kim tiêm đẩy ra rèm cửa, hết thảy đánh lén đều là phiêu lưu, đánh lén cũng sẽ không vĩnh viễn thành công, Lạc biết rõ đạo lý này. Này lều trại rất lớn, cảnh tượng bên trong quả thực cách biệt rất lớn với sa mạc bên ngoài…..Ngọn đèn sáng người, thảm lông đầy đất, khăn trải bàn cao cấp màu đỏ, còn có một ly rượu đỏ, sát tường là tủ quần áo thuần trắng in hoa văn, bên cạnh tủ quần áo còn có mặt kính……. Lac đầu đầy hắc tuyến, gân xanh trên trán thình thịch khiêu……….Vì sao phòng này còn có bể lớn như vậy?! Trong phòng tắm còn có một nhân ngư?! Đây là đến đánh giặc sao?! Đây là chiến trường sao?! Nếu không phải xác định chính mình còn có tri giác. Lác nhất định cho rằng đây là nằm mơ, Thế nhưng địch doanh, như vậy…..như vậy thật xa hoa……. Lạc chần chừ một hồi, liền lập tức cảnh giác lên, trong phòng này không có ai, im lặng đến đáng sợ, này cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Lạc cảnh giác toàn thân, hương cái bể lớn kia đi tới, nhân ngư rất được, tóc giống như rong biển dính liền vào người. Da thịt trơn bóng, nếu không có tóc che, Lạc có thể trực tiếp nhìn đến phần ngực tròn kia, mặt tuy nữ tính, lại không mất cao nhã cùng cao quý, nếu kia không phải thật là một cái đuôi thật lớn, thật đúng là cùng người bình thường không giống. Nhân ngư đột nhiên mở to hai mắt, dọa Lạc nhảy dựng, miệng của nàng mở lớn, kia thẳng đến bên tai, đầu lưỡi cùng răng nanh sắc bén như rắn. Hướng về Lạc thị uy. Lạc làm mặt ‘Làm ta sợ? Muốn chết!’. Một cái giơ chân, ở giữa mặt nhân ngư, cái kia nhân ngư trở mình xem thường, rầm một tiếng chìm vào đáy ao. Dừng lại, nhớ tới nó há mồm, Lạc nổi lên một thân da gà. ‘Vẫn là Mộc nhà ta xinh đẹp nhất…..’ Hừ một tiếng, Lạc tiếp tục tiến tới thật cẩn thật. “Ngươi đang tìm cái gì? Viêm Liệt Qua Mộc điện hạ”……………………
|