Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
|
|
Chương 10: Thất bại
Thất bại
Trước mặt Lạc nhoáng lên một cái màu trắng, nó tiến tới đây, Lạc hạ thân xuống, nhảy về phía trước, ở trên không chuyển thân. Lạc thở nhẹ một ngụm, chỉ thế liền đem chính mình bại lộ trước mặt địch nhân, này tuyệt đối là một cái sỉ nhục cùng sai lầm.
“Ngươi là ai!” Lời vừa ra khỏi miệng, Lạc liền đổi ý, xuất hiện ở đây trong lúc này chính là địch nhân, nhưng lại là mục tiêu quan sát hắn!
“Ta là người kế thừa gia tộc Andy Lôi Khắc Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu – An Sắt Andy Lôi Khắc.” Áo choàng màu trắng phất lên, An Sắt cung kính chào. Con mắt màu đỏ giống như của mèo.
“Ngươi không phải tướng quân nơi này?” Lạc châm chọc, thanh niên như một cái bình hoa như vậy đến chiến trường đánh giặc? Ngẫm lại đều thấy không có khả năng, dời đi lực chú ý của hắn, Lạc mở chốt tiêm thuốc. Hiện tại nắm chười mười phần một kích giải quyết mỹ nam tử trước mắt.
“Ta không phải tướng quân. Nhưng ngươi nhất định là Viêm Liệt Qua Lạc điện hạ rồi.” “Ít nói nhảm, tướng quân chân chính ở đâu?” Lạc nói. “Ngượng ngùng, chỉ sợ hắn hiện tại không thể ra ttước mặt ngươi………..” An Sắt cười nói ôn nhu, một đầu tóc vài che mất mi tâm, rất được. “Vì cái gì?!” Lạc một cái đem tiêm hướng ra, còn chưa bổ nhào vào nam tử kia, Lạc cảm thấy trước mắt chợt lạnh, nam tử kia lại hiện ra trước mặt Lạc, mà tay nắm vụ khí cũng bị chế trụ. “Bởi vì hắn bị ta đem cho cá ăn…………” An Sắt một bàn tay kiềm chế tay phải của Lạc, một bàn tay nắm lấy cổ Lạc. Cảm thấy hai chân cách mặt đất, Lác cố không cảm thấy đau, tay trái rất nhanh rút ra chủy thủ bên hông, động tác mau lẹ như ma thuật sư. Ngay cả An Sắt cũng không kịp phòng bị, trên mặt liền hung hắn đã trúng một đao. An sát che mặt rút lui vài bước, cười lạnh nói “Lạc điện hạ, ngài có phải hay không ghen tỵ ta so với ngươi anh tuấn hơn.” Lạc cũng rút lui vài bước, đồng dạng cười lạnh nói “Da mặt ngài tuyệt đối đủ hậu, không cần lo lắng sẽ hủy dung đi.” An Sắt không lo lắng miệng vết thương trên mặt, bởi vì vết thương rất nhanh khép lại. Mùi thuốc súng từ hai người tiếp tục dâng lên, lập tức thân ảnh như xà, lao vào đánh nhau. Dường như hai người đánh nhau như hỏa hướng lên trời, sĩ quan phụ tá của Lạc vọt tiến vào, mang theo vết máu chưa khô đầy người. Che ở giữa hai người. “Làm sao vậy?!” Lạc mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy thân thể trước mặt lung lay sắp đổ, cảm giác không tốt trong lòng nảy lên. “Lạc điện hạ, tiểu đội chúng ta đã bị mai phục, đây là bậy của địch nhân! Chúng ta trúng kế!” Sĩ quan phụ tá cắn răng, phòng thủ công kích của An Sắt. “Tại sao có thể như vậy? Còn sống bao nhiêu người?” Lạc mạnh mẽ đứng dậy, ánh mắt toát ra hừng hực lửa cháy. “Chỉ còn lại chúng ta! Lại điện hạ ngài đi mau! Mộc điện hạ đã bị đưa vào hệ thống quốc hội!” Sĩ quan phụ tá ôm láy thân thể An Sắt, chết sống không chịu buông ra. Nhân cơ hội cầm tiêm trong tay hướng về An Sắt, vững vàng hướng về tay của An Sắt huy kiếm, Lạc đần ra không kịp tự hỏi, sĩ quan phụ tá kếu hắn mau đi, Lạc nhớ kĩ lại câu nói kia, Mộc bị đưa đi viện quốc hội…….Lạc cắn răng một cái, cuối cùng nhìn sĩ quan phụ tá liếc mắt một cái, liền xông ra ngoài, kiếm quang trong đêm tối lóe ra dị thường chói mắt, Lạc cảm hận được cảm giác đau đớn cùng máu phía sau rất nhanh xói mòn. An Sắt lạnh lùng liếc mắt thi thể tên sĩ quan phụ tá một cái, lại đem ánh mắt hướng tới các tướng lĩnh trên mặt đất, lạnh lùng giễu cợt một tiếng “Để cho hắn chạy thoát? Một đám rác rưởi vô dụng!” Các tướng lĩnh không dám ngẩng đầu căn bản cũng không dám phản bác hắn – người thừa kế của gia tộc Andy Lôi Khắc. Đột nhiên có một thanh âm xấu hổ xuyên qua mọi người “An Sắt, không cần nghiêm khắc như vậy……” Theo thân ảnh mọi người nhìn hấy tướng quân Duy Khắc mặc một áo giáp màu bạc. “Duy Khắc, nếu ngươi không nói lời nào, ta cứ nghĩ là ngươi đã chết.” An Sắt lạnh giọng trào phúng. “An Sắt! Ta còn không có truy cứu chuyện ngươi nói ta bị ngư ăn đâu!” Duy Khắc đặt mông đỉnh đạt ngồi trên ghế, nhếch khóe miệng. “Loại tướng quân này như ngươi chỉ biết lảng tránh, không có quyền đưa ra phản kháng.” “Là ngươi chỉ đạo kế hoạch này đi!” “Nhưng là ta không có cho ngươi lảng tránh a.” “………………….” Duy Khắc không nói gì. “Nói mau có chuyện gì? Không cần lãng phí thời gian của ta!” An Sắt hừ một tiếng, sắc mặt tao nhã có vẻ không tốt. “Các ngươi đi xuống đi! Ta cùng An Sắt điện hạ có việc thương thảo!” Duy Khắc cong cong cổ, liếc mắt nhìn tên tướng lãnh đã chết. Các tướng lĩnh nghe được lệnh lui xuống, cảm động rơi lệ đầy mặt, lập tức nối đuôi nhau mà đi ra. “Được rồi, nói cái gì nói đi” An Sắt nói. “Thủ hạ của ta đã hủy đi thâm lam hệ thống của địch nhân, hơn nữa vũ khí bí mật là tù bình.” Duy Khắc nhỏ giọng nói. “Tù binh? Vũ khí bí mật của bọn họ là người?” An Sắt nhíu mày. “Đúng vậy!” “Gọi là gì?” “Viêm Liệt Qua Mộc” “Nga, đã mang về sao?” An Sắt đứng dậy. “Ân, chúng ta cũng ngày mai lên đường!” Duy Khắc hưng phấn nghĩ đến đám mỹ nữ trong nhà. An Sắt chậm rãi đi ra ngoài, quay đầy lại liếc mặt nhìn Duy Khắc háo sắc, lắc đầu “Duy Khắc, có hay không có người nói qua với ngươi, bộ dáng háo sắc của ngươi thật giống như kẻ ham ăn.” Duy Khắc mê hoặc nháy mắt máy cái, ham ăn không phải chính là loại thú nhân giống heo sao? Một giờ sau, trong quân doanh truyền đến tiếng gầm gừ “An Sắt, ngươi dám nói ta lớn lên giống heo!!!”…………….
|
Chương 11: Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu
Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu
Nếu như trước mắt không có một con dao, Mộc nhất định cho rằng cậu là được mời đến uống trà, ngồi ở trước bàn ăn sang trọng xinh đẹp như vậy, xung quanh là vách tường màu da cam ấm áp, trước mặt là một tướng quân địch quốc cởi mở thú vị, chính là………cũng không thể cứ để con dao ngay cổ cậu hoài được nha, thật đáng sợ!
Duy Khắc cười tủm tỉm đưa lên chén trà, nhấp một ngụm, nói “Viêm Liệt Qua Mộc, đúng không? Hoan nghênh ngươi đến Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu, ta là tướng quân khai quốc nơi này Duy Khắc Mễ Duy Đa.”
“Người khỏe, Duy Khắc tướng quân. Ta…………….” Mộc xấu hổ xoay xoay cổ, con dao phía sau cũng xoay xoay theo.
“Ngô, ta biết ngươi muốn nói gì, đem ngươi đưa tới nơi này là bởi vì quốc gia ta nhất định sẽ không ngược đãi tù binh.” Khi Duy Khắc nói tới đây con dao phía sau chột dạ đầy ra một chút. Duy Khắc buông chén trà, cười tủm tỉm nói: “Nhưng là……..quốc qia của ta đã đánh bại quốc gia của ngươi, cho nên ngươi hiện tại là tù binh của chúng ta, lợi dụng ngươi chính là bởi vì chúng ta còn không có bắt được ca ca của ngươi.” “Đại ca của ta? Đại ca của ta ở nơi nào?” Mộc xiết chặt tay, thật tốt quá! Nếu đại ca không có bị bắt đến chính là đế quốc còn cứu được! Nghĩ đến đây. Mộc âm thầm thở ra một hơi, tâm rốt cục cũng buông xuống. Duy Khắc nhìn tiểu tử trước mặt kia, tóc trắng mềm mại dưới ánh đèn màu vàng nhạt như nhiễm vầng sáng, giống như mật đường, càng đẹp mặt chính là ngũ quan xinh xắn của cậu, nếu đem tiểu tự này thả đến tinh phẩm ***, nhất định được người giành giật. Phía sau Duy Khắc hoàn toàn bỏ qua ưu đãi tù binh như vừa nói. “Viêm Liệt Qua Mộc!” Duy Khắc giống như thích gọi tên Mộc vậy. “Vâng!” Mộc cơ hồ phản xạ có điều kiện thuận miệng đáp, lập tức ngồi thẳng tắp tao nhã, đây là thành quả của việc dạy dỗ lễ nghi hàng năm. Duy Khắc thật vừa lòng phản ứng của cậu, đối quân lính phía sau Mộc cười một chút nói “Đi mời Arthur điện hạ đến, nói tù binh của chúng ta đã rất phối hợp điều tra.” “Dạ!” Binh lính buông dao đặt ở cổ Mộc ra, vội vội vàng vàng rời đi. Không có dao uy hiếp, Mộc thoải mái mà bình tĩnh trở lại, xem ra Vệ Tắc Toa quả thật rất lễ phép, cũng không có tồn tại cái gì hình pháp, trước mắt cũng thực an toàn, cũng không biết Lạc thế nào. Mộc bắt đầu than thở, kéo kéo đầu,ánh mắt u ám nhìn thẳng hướng Duy Khắc. Duy Khắc làm biếng cười hai tiếng, bị nhìn như vậy cũng thật khổ sở a. “Duy Khắc tướng quân………….” “A? Làm sao vậy?” Duy Khắc sững sờ. “Nhà vệ sinh ở nơi nào?” Mộc nghiêm mặt, ánh mắt u ám hẳn đi. “Nga?! Phi Áo, dẫn cậu ta đi nhà vệ sinh.” Duy Khắc ngửa đầu về phía sau, lớn tiếng gọi Phi Áo. “Ngài không lớn tiêng như vậy ta cũng có thể nghe thấy, cho nên thỉnh không cần hô to, phải tùy thời chú ý đến thân phận và hình tượng của ngài.” Phi Áo khoanh tay đi đến, Mộc túước mắt sáng ngời, đại thúc này không phải là người lần trước sao! “Ừ ừ phải Phi Áo, ngươi như thế nào giống mẫu thân ta.” Duy Khắc trêu ghẹo nói. “Ta thực sùng bái mẫu thân ngài, Lâm La phu nhân.” Phi Áo dường như tản bộ hướng Mộc tiếp tục đi. Duy Khắc khinh bỉ hướng Mộc một cái, lại uống một hớp lớn nước trà, mới mở miệng: “Ta sẽ chuyển đến mẫu thân của ta, nghe vậy bà chắc chắn rất vui vẻ, có một cái quân nhân như vậy hướng bà học tập.” Phi Áo tự nhiên không nhìn đến Duy Khắc trêu chọc mang theo Mộc đi nhà vệ sinh. Chờ sau khi thân anh hai người biến mất, Duy Khắc hung hăng mà cắn cắn răng “Tên chết tiệt, toàn thích dùng mẫu thân ta làm lá chắn!” “Duy Khắc tướng quân, Arthur điện hạ tới rồi.” Quản gia tiến lên từng bước, hành lễ. “Ân.” Duy Khắc sờ sờ miệng chén trà, khóe miệng gợi lên. Cửa nhà vệ sinh. “Phi Áo? Anh gọi là Phi Áo đúng không? Các người thật sự sẽ không ngược đãi tù binh đúng không?” Cách cửa nhà vệ sinh, Mộc nhỏ giọng dò xét. “………………..” Phi Áo khoanh tay không nói lời nào. Mộc gục đầu xuống, đặt tay dưới vòi nước, nước ào ào hạ xuống tay. Hiện tại ca ca mất tích, phụ vương qua đời, quốc gia diệt vong, có ai so với chính mình thảm hại hơn? Mộc bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít. “Ngươi rớt vào bồn cầu đi?!” Phi Áo rất không thức thời đầy cửa tiến vào, khinh bỉ liếc Mộc một cái. Đi nhanh tới, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mộc. Mộc mở to hai mắt nhìn, liền thấy đại thúc trước mắt: “Này xem như……………an ủi.” “Ân, nên đi ra ngoài.” Phi Áo mặt không đổi sắc dẫn đầu đi ra ngoài.n Mộc nhanh chóng đuổi theo, kỳ thật………cũng không tính nguy hiểm……đúng không.
|
Chương 12: Ưu đãi tù binh 1
Ưu đãi tù binh 1
Cửa một trận gió lớn đánh thẳng về hướng Duy Khắc uống trà, tay Duy Khắc cầm ly trà run lên.
“Ta nói………An Sắt điện hạ thân ái, ngài có phải hay không uống phải thuốc gì, hưng phấn như vậy.”
An Sắt hung hăng nhướng mi, đặt tay trên ghế sô pha, để ý vạt áo hỗn độn chính mình, tao nhã ngồi xuống, mới mở miệng nói: “Duy Khắc Mễ Duy Đa tướng quân, ngươi đem người giấu đi nơi nào?” Nhìn thấy người nào đó trước mặt nghiêm mặt đen lại, cắn răng, mỉm cười, Duy Khắc cảm thấy được hắn cười thực hiểm, lại không mất hình tượng anh tuấn tiêu sái chính mình, Duy Khắc vẫn là nở nụ cười, nói: “An Sắt điện hạ, ngươi cứ như vậy tìm ta đòi người, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì? Sẽ không phải làm lòng ngươi thấy thoải mái đi.” Duy Khắc không tin An Sắt giữ người chỉ vì chờ Viêm Liệt Qua Lạc, nghĩ muốn chiếm của bọn họ sao, sẽ không cần phải lo lắng. Nhưng là An Sắt cứ nhắc tới như vậy, bên trong nếu không có ẩn tình, đánh chết y cũng không tin. “Duy Khắc, đem người gọi ra, nhanh lên!” Lửa giận của An Sắt bùng lên, không giải thích cũng không muốn giải thích, một quyền gắt gao nắm lấy, giống như chỉ cần Duy Khắc dám nói chữ không, hắn liền tiến lên đánh người. Duy Khắc kinh ngạc, tiểu tử An Sắt bình thường chú trọng tu dưỡng cũng có ngày thất thố như vậy! Này có thể sánh với bầu trời màu vàng hiếm thấy hơn nhiều! Nhẫn chụp ảnh đâu?! Duy Khắc xúc động muốn đem giờ khắc này chụp làm kỷ niệm. Giáo sư Will nhìn đến không khí hai người bọn họ càng ngày càng không khỏi có chút phát run, độc của An Sắt Điện Hạ còn không có giải, tậm tình toàn số không, khuôn mặt tuấn tú anh khí bức người của An Sắt điện hạ càng ngày càng đen, bộ dáng Duy Khắc còn lại là vẻ thất thần. Lâm Khả ở giữa làm vật hi sinh, thật bi thương a………. Được rồi, Will nuốt nuốt nước miếng, lau mồ hôi, làm một vật hi sinh vĩ đại, Lâm Khả phát huy tinh thần cường đại không sợ chết! Will phạch một tiếng đứng ở trung gian hai người. Ánh mắt hung hăng của Duy Khắc cùng An Sắt quét lại đây, “Khụ khụ…….” Will vì hành động chính mình ở trong lòng cảm thấy vinh quang, chỉnh áo một cái cười cười so với khóc tốt hơn, nói: “Duy Khắc tướng quân, An Sắt điện hạ, để cho ta đến đảm nhiệm làm người giải thích đi.” Duy Khắc gật đầu, An Sắt vung tóc màu vàng, nhắm mắt lại ôm ngực, vẻ mặt ‘Ta chịu, cảm ơn”. “Loại sự tình này…….lần trước An Sắt đại nhân trong trận chiến cùng với Viêm Liệt Qua Lạc, trong lúc không cẩn thận trúng phải vũ khí sinh hóa của quân địch, đối với địch quân nghiêm hình tra tấn, cuối cùng biết được một thiếu niên dị huyết tên là Viêm Liệt Qua Mộc. Cho nên…….” Will đẩy đẩy mắt kính. “Cho nên……..Các ngươi tìm ta đòi người?” Duy Khắc nói xong, vừa lúc Phi Áo mang theo Mộc từ nhà vệ sinh đi ra. Sau khi nhìn qua Mộc, bắt tay vào tìm kiếm tư liệu trong máy tính “Cậu ta chính là Viêm Liệt Qua Mộc?!” Bị vô duyên vô cớ điểm tên, Mộc phát sock mở to mắt nhìn đến hai người, đây là……cái gì tình huống? “Như ngươi mong muốn, Arthur điện hạ, tiểu tử ngươi mong nhớ ngày đêm kia tới rồi, là người có lợi với ngươi, đừng quên đem bảo thạch ta nói lưu lại a.” Nói xong, Duy Khắc nho nhã lễ độ đứng lên, giống như con mèo cười lên. “Lại đây.” An Sắt nhếch lên khóe miệng, liếc Mộc nhu thuận tiêu sái đi lại. Ở trong mắt Mộc, tù binh thì phải ngoan ngoãn khéo léo, nếu có một chút không cẩn thận, mạng nhỏ liền xong rồi. Mà An Sắt, rất có khí chất quý tộc, cao ngạo không kiềm chế được, già dặn, bộ dáng cáo già có điểm không coi ai ra gì, bộ dáng cũng cực kỳ giống hồ ly tinh trong truyền thuyết – xinh đẹp xinh đẹp, khó phân giới tính. “Will, ngươi có nắm chắc chữa khỏi bệnh của ta không?” An Sắt nhìn nhìn chén trà duy nhất trên bàn không nước trà, không tự giác mà cắn răng, Duy Khắc tên hỗn đãn nào, vẫn là rất keo kiệt! “Đúng vậy, điện hạ, chỉ cần là virus gây bệnh, thân thể không khỏe của ngài sẽ lập tức được chữa trị.” Will vỗ vỗ đầu Mộc, rất khó tưởng tượng một tiểu tử đáng yêu như vậy là virus gây bệnh, Will tận lực làm cho chính mình cảm thấy thật thân thiện, còn chỉnh áo mỉm cười một cái thật to. An Sắt nhìn Mộc, Mộc cũng nhìn An Sắt, bốn mắt nhìn nhau so với bình thường nhất định là nổi lửa, bởi vì trong một ánh mắt đạm mạc mang theo nghi hoặc, trong một ánh mắt đơn thuần mang theo………….dại ra. (thật dễ thương a >”<) “Xin hỏi………….” Mộc liếm môi có chút khô, thanh âm chứa vài phần dũng khí, cùng với ánh mắt sắc bén, kia vài phần dũng khí bốc hơi lên thành mồ hôi lạnh “Xin hỏi ngài là ai, chúng ta phải đi đâu?” Nhìn thấy An Sắt không nói, không khí nháy mắt xấu hổ, Will rút rút khóe miệng, An Sắt đại nhân a, ngài lại giả bộ thâm trầm, vận mệnh vật hi sinh thật bi thảm, Will nhận mệnh nói ” Vị này chính là An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ.” “Nga, người khỏe…………” Người được xưng là điện hạ, hẳn là rất có địa vị đi, không giống chính mình, chỉ có hư danh. Mộc cùng An Sắt thật lâu đối diện, bộ dáng An Sắt thật sự rất được, rất anh tuấn, lông mày dài nhỏ, hốc mắc không hãm, mắt cũng không giống mình tròn, ánh mắt dài nhỏ có chút lớn giống hồ ly, cánh môi mỏng nhạt màu………. Mộc có loại ảo giác. Nếu là nữ nhi thì tốt rồi……. An Sắt nìn thiếu niên chỉ ngây ngốc trước mắt, hơi hơi nhíu mi lại, vì cái gì chính mình có một loại xúc động muốn cắn y? Răng An Sắt bỗng nhiên có điểm ngứa……tiếp tục xoa xoa răng nanh.
|
Chương 13: Ưu đãi tù binh 2
Ưu đãi tù binh 2
Màu cam chính là của tác giả, xanh chính là của ra a~, từ nay về sau đều là như thế bởi vì tác giả bắt đầu lảm nhảm nhiều rồi.
– – – – – – – – – – – – – – – – – Chỗ ở An Sắt rất lớn, rất, rất khủng bố! Đây làm cảm thán đầu tiên của Mộc khi đi vào nơi này. Tòa thành này vì cái gì toàn bộ đều là màu đen? Tòa thành này vì cái gì không có cửa? Vì cái gì mọi người là ngồi xe phi hành bay lên? Vì cái gì bãi đỗ xe trên tòa thành lớn như vậy ? Uy………..này làm sao là bãi đỗ xe này rõ ràng là sân bay!!! Hơn nữa………….ngươi có tất yếu đem toàn thành như vậy ổ bên cạnh vách núi?~~~ Mộc lau lau mồ hôi, này quả thật chính là một đoạn tình tiết trong điện ảnh khủng bồ sao? Nếu có hai con quạ đen bay qua liền càng hoàn mỹ. “Quác quác~~~” Hai quạ đen phối hợp để chứng tỏ chúng nó có tồn tại. Mộc xấu hổ…….Đây là thật hay giả a!!! “Will, ngươi đang làm gì?” Mộc ngồi trên giường bệnh trong phòng cấp cứu của tòa thành. “Lấy máu cậu a.” Will cầm ống tiêm tiếp tục lấy máu, An Sắt mân môi, cái mũi huyết tộc dị thưởng nhạy cảm, mùi máu tươi dụ dỗ sự thèm ăn của An Sắt, từ sau khi An Sắt bị thương bởi vũ khí sinh hóa bởi Lạc, mà bắt đầu ngán ăn, nghe mùi máu tươi liền ghê tởm, này đối với huyết tộc lấy máu làm dinh dưỡng chính mà nói là bệnh nặng, không chỉ đối máu nổi lên phản cảm, thậm chí còn có tình trạng suy yếu, An Sắt làm người thống lĩnh Andy Lôi Khắc, tuyệt không thể có chuyện như vậy phát sinh. An Sắt liếm liếm răng nanh mọc ra, đây là lần đầu tiên sinh bệnh tới nay thèm máu, khinh bỉ liếc Mộc một cái, phát hiện Mộc cũng đang nhỉn hắn. “Nhìn ta làm gì? Phẫn nộ hết thảy việc ta làm đối với ngươi?” An Sắt nói. “Không, người đàn ông khi thua cũng phải biết cách bỏ xuống, đây là ca ca nói cho ta biết.” Mộc cúi đầu, vô lực hạ bả vai, ca ca là nam nhân chân chính, không biết ca ca như thế nào, nhưng là Mộc tuyệt đối tin tưởng, ca ca cậu nhất định bình yên vô sự, ca ca cậu là một đại anh hùng! “Lâm Khả, tốt không?” Ánh mắt An Sắt sáng lạnh lẽo giống như mèo, hạ mắt, hắn cũng không lưu tâm việc đem người kia cắn chết. “Ta đã muốn hết sức, An Sắt điện hạ……ngài không cần dùng loại ánh mắt này nhìn ta….Được rồi, ngươi trước có thể cắn một ngụm.” Will lâu mồ hôi, lui ra phía sau từng bước, nhảy ra hướng khác. “Làm gì?………….Ngươi muốn làm gì a?…………….A! Cắn người a! Cứu mạng a! Cứu mạng a!!!” Mộc giãy dụa quay qua quay lại, như thế này không phải là đùa, ô ô~~~~ (>_<)~~~~. không phải nòi ưu đãi tốt lắm sao? Như thế nào còn cắn người?! Từng ngụm từng ngụm hút lấy máu tươi, máu đồ vật này so với máu nhân ngư ngon hơn nhiều, giống như sau khi hút vào dạ dày liền có một loại nhiệt lượng ấm áp, toàn thân cao thấp rất thoải mái, cảm giác làm huyết tộc một lần nữa trở về với thân thể. Đứa trẻ đáng thương a~~~ Will một bên rơi lệ đồng tình. Nói: “An Sắt điện hạ, phải tiết chế, tiết chế a, cậu ta nếu biến thành thây khô, bệnh ngài không thể tốt.” “Ân.” An Sắt híp mắt hưởng thụ bữa ăn ngon, máu người này hấp dẫn hắn làm hắn xúc động, răng nanh lùi về, máu vẫn còn lưu luyến, nhân loại dưới thân bất động, nằm im lặng. Mộc rơi lệ đầy mặt, ta đó là thiếu máu choáng váng đầu, ô ô. “Điện hạ, ta trước lấy máu cậu ta đi làm nghiên cứu, tạm thời xem ra, thân thể ngài bởi vì tồn tại dị huyết của cậu ta, không thể ăn cơm bình thường, cũng là bởi vì ngài đang đối máu trong thân thể cậu ta mẫn cảm dị thường.” Will lắc lắc ống nghiệm, bỏ vào trong hộp giữ ấm. “Ngài yên tâm, ngài là người thừa kế dòng họ Andy Lôi Khắc, tầm quan trọng của ngài đối với đế quốc Lâm Khả biết, Lâm Khả có thể nắm chắc, thỉnh điện hạ yên tâm.” Will chạm tới hộp giữ ấm, mĩm cưởi. “Ân.” An Sắt gật đầu vừa lòng. “Đúng rồi, điện hạ phải chú ý tiết chế nga, ha hả.” Will nhìn thoáng qua Mộc nằm trên giường, chúc ngươi may mắn, tiểu tử. (Mộc: Kỳ thật ta đã hơn hai mươi…………) “……………….Ân.” Do dự một chút, An Sắt vẫn là gật gật đầu, nhìn thấy Will rời đi, quay đầu nhìn Mộc ngủ say (Mộc: Ta là thiếu máu té xỉu………..) lại kiềm lòng không được mà cắn lên cái cổ trắng nõn kia, cái gì tiết chế? An Sắt liếm môi dưới, ở trong lòng An Sắt, tiết chế chính là không tiết chế! (bá đạo quá!!).
|
Chương 14: Ưu đãi tù binh 3
Ưu đãi tù binh 3
Đầu thật choáng, giống như có sao ở trên đầu bay vòng vòng, cổ họng thật là khó chịu, “Thật khát………nước, nước……………” Trên môi chợt lạnh, Mộc một ngụm một ngụm uống nước trà, cổ họng ướt át, ly nước liền ly khai môi Mộc.
“Ngươi làm gì? Đem nước cho ta, ta khát muốn chết!” Mộc mở to mắt bất mãn, vểnh môi lầm bầm nói.
An Sắt nhìn chăm chú Mộc nằm trên giường, cậu ta có bề ngoài thật đáng yêu, tóc trắng ở trên cổ trắng nõn như tỏa sáng, da cậu ta được dưỡng tốt lắm, là do lâu năm không có phơi nắng, trên người hắn còn còn có mùi quý tộc dày đặc, cậu ta muốn uống nước An Sắt liền không cho cậu uống, mỗi lần chén trà nhẹ nhàng đến gần môi cậu, sau đó thấy cậu đưa miệng đến uống lại lấy đi, một lần lại một lần, môi cậu càng ngày càng gần môi hắn. An Sắt liếm môi dưới, An Sắt thừa nhận bộ dáng Mộc hiện tại thật làm người ta nhịn không được muốn xâm phạm một chút, cau mày bất an, môi mềm mại như giống như chu quả đông lạnh, bộ dáng khao khát. “Chết tiệt! Ta đang làm cái gì!” An Sắt xoa bóp mi tâm, này thuốc chết tiệt, làm hại hắn khác thường! An Sắt nhìn khuôn mặt chằm chằm gần trong gang tấc, hung hăng mà cắn lên cánh môi Mộc một cái. Lúc này An Sắt quên đi cái gì khiết phích, quên cái gì quan hệ chủng tộc, An Sắt cũng không biết nói ưu đãi tù binh, hắn cũng không cần nhẫn nại, nhẫn nại không phải tác phong của hắn. Thời khắc khi đang hôn cậu, vật nhỏ này nhất định phải là của mình. “……..Ân.” Nháy mắt mấy cái, Mộc nhướng mày, đây là cái gì? Mềm mềm, là chén trà sao? Không đúng……….Chén trà lá cứng, này là mềm mềm…..ai?! Như thế nào hút không ra nước a……..(Còn hút…~~) Đáy mắt An Sắt hàm chứa ý cười, này đầu lưỡi vật nhỏ thế nhưng hút lấy chính mình, Bộ dáng Mộc lấy lòng hắn thành công. An Sắt sẽ không bỏ qua mỹ thực đến miệng, huống chi còn ngon miệng như thế, hôn một hồi triền miên…….cho đến khi……Mộc mở to mắt. (đã muộn rồi a~~) “……………Ngô, a a a a a a!!!!!! Biến thái! Ngươi đang làm cái gì?” Mộc hoảng sợ ngửa về phía sau, thuận tiện đẩy ra An Sắt, Mộc hung tợn trừng mắt An Sắt mặt không chút thay đổi thậm chí nói có một chút tức giận, ô ô…….chủ nghĩa đại nam tử của ta……trong sạch của ta a~~~~~~~ Mộc ủy khuất nhăm mặt lại, làm cái gì?! Bị một cái người xa lạ như vậy hôn, vẫn là một người nam! Vẫn là một người nam a a a. “Ngươi, nói ai biến thái, ân?” An Sắt tốn hơi thừa lời, lạnh lùng lộ ra mặt, nếu hiện tại không phải cần Mộc, An Sắt không ngại tự mỉnh cắn chết cậu. “Ngươi! Chính là ngươi! Biến thái! Ngươi ngươi ngơi…….hôn ta! Ngươi là người biến thái!” Mộc hung hăn lau đi miệng, cái gì điện hạ, cái gì thân phận tù bình! Ai dám khi dễ cậu Viêm Liệt Qua Mộc, liền nhất định phải cho hắn đẹp! An Sắt giơ lên tay, không hể báo trước trụ lấy cổ Mộc, âm lãnh nghiêm mặt nói: “Ngươi hiện tại là tù binh của ta, ta có quyền quyết định mạng sống của ngươi, ngươi nếu muốn sống, muốn biết tăm tích ca ca ngươi thì phải nghe lời ta, nếu không có ta, ngươi một thân phận nhân loại ở đây, sẽ lập tức bị một huyết tộc cắn nuốt!” Tiểu nhân đê tiện! Vô liêm sỉ! Quỷ hút máu khoát bề ngoài xinh đẹp! Mộc ở trong lòng hung hăng mà mắng An Sắt! Hừ! Ta thừa nhận ta đánh không lại ngươi, nhưng là ta sẽ ở trong lòng hung hăng khinh bỉ ngươi! “………Khụ khụ, ta muốn chết, ngươi mau buông ta ra!” mặt Mộc đỏ bừng, tuy rằng đối An Sắt vô lực, nhưng là vẫn rất khó chịu. An Sắt khiêu mi, rút tay về, nhìn chằm chằm vào Mộc, ở trong lòng An Sắt đối Viêm Liệt Qua Mộc người này đột nhiên thấy hoài nghi, tỷ như nói năng lực của cậu, là hậu duệ của một đại gia tộc vĩ đại, không giống với Mộc túước mắt, quá mức ngu si………………..Vẫn là Viêm Liệt Qua Lạc kia có dáng lãnh đạo hơn. “Thầm thì………thầm thì……” Mộc ôm bụng nói, mặt đỏ như cây táo. An Sắt nhìn thấy Mộc quẫn bách càng buồn cười. “…………..Ta, cái kia, ta đói bụng.” Mộc ôm bụng nói, một thời gian thật dài không có ăn cái gì, còn ngủ lâu như vậy, không đói búng chính là rất kỳ quái đi. “Còn có thể đứng lên không?” Bị ta hút nhiều máu như vậy, An Sắt cỹng không nói câu gì tiếp theo. “……Giống như không thể.” Miễn cưỡng đứng lên, hai chân run rẩy vô lực, ách….ngay cả đầu cũng không rõ ràng, chẳng lẽ là do đói sao? Mộc vì tình trạng chính mình một phen lau mồ hôi. “Cần ta hỗ trợ không?” “Có thể chứ?” “Không thể.” (bao bá đạo) “……………….” Ta chỉ biết! Mộc hộc máu (cái này chắc lời tác giả, ta cũng muốn hộc máu a~).
|