Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
|
|
Chương 20: Quản lý nam sủng 2
Quản lý nam sủng 2
“Duy Khắc điện hạ! Đã lâu không thấy, chúc mừng ngài thu phục được địa cầu!” Hạ Thụ điện hạ lên tiếng kinh hỉ. Hai tay rộng mở, ôm lấy Duy Khắc.
Duy Khắc không có gì bất mãn, vươn tay đĩnh đạc ôm Hạ Thụ một chút, sau đó cười to, dùng thanh âm rất nhỏ nói “Hạ Thụ, ngươi cùng trước đây tuy là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng vẫn là hư tình giả ý như vậy! Nhưng mà, ta thích!”
Hạ Thụ nén cười, đáy mặt cũng lạnh lẻo đến xương, ôn nhu nói: “Duy Khắc, ngươi vẫn là lôi thôi lếch thếch tùy tiện, như vậy sẽ làm người ta chán ghét.”
Duy Khắc cùng Hạ Thụ buông ra, cùng nhau cười thật — âm trầm!
.
Mà An Sắt thế nhưng không để ý đến hai người, nhanh bỏ qua hai người họ, đi đến đám người bên kia, bên đó vừa thấy An Sắt đi đến, cung kính mà chào hỏi, nhóm người này đều là người nguyện trung thành với gia tộc Andy Lôi Khắc, cũng chính là cấp dưới của An Sắt.
An Sắt đi rồi đại đa số người cũng không nhìn đến, đều tự biết mà tiếp tục nói chuyện với nhau, mà Hụ Thụ cùng Duy Khắc vẫn liếc nhau.
“Duy Khắc điện hạ, qua bên kia tán gẫu một chút được chứ.” Hạ Thụ giả cười nói. “Thật tốt, đã lâu không cùng ngươi hàn huyên, thực sự nhớ ngươi.” Duy Khắc nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Hạ Thụ, thuận tay từ trong khay của bồi bàn cầm lấy một ly rượu, biểu hiện tự nhiên không thôi. Mà Hạ Thụ ngây ngẩn cả người, không chỉ ngây ngẩn cả người, còn kinh hoàng, thế nhưng thật sự tiếp nhận lời mời, thật không rõ ý tứ của nam nhân này có phải là cố ý?! Hạ Thụ nhăn mặt, nam nhân này là cố ý. ………………….. Trong phòng thay đồ. Mộc ngồi ở trên ghế, bồi bàn mang đến một cái quần màu trắng, mỉm cười nói: “Thỉnh mời ngài thử, quần áo không phải là vật liệu tốt nhất giống như ngài đang mặc.” “Không quan hệ, này là tốt rồi.” Mộc vội vàng cầm lấy quần, một bàn tay còn chạm lấy quần mình, xấu hổ nhìn chằm chằm bồi bàn. “Làm sao vậy? Cần tôi trợ giúp không?” Bồi bàn cung kính nói. “Không……….không phải, cái kia……..phiền toái ngươi đi ra ngoài một chút được không?” Mộc túm quần, chớp mắt có điểm ngượng ngùng nói. “Được.” Bồi bàn lui về phía cửa, sau đó xoay người đi, Mộc thở dài, bắt đầu thay quần áo, sau khi cởi quần rồi lại mặc vào một cái mới, sau đó nhìn gương soi thử, sau khi cảm thấy được không thành vấn đề rồi mới đi ra ngoài. Bồi bàn còn ở bên ngoài, Mộc vừa định nói chuyện thì bồi bàn lại mở miệng trước: “An Sắt điện hạ gọi ngài nhanh đến hội trường.” “A? Nga.” Mộc gật gật đầu, thời điểm xuống xe An Sắt nói với cậu, muốn cậu nghe theo lời An Sắt, cho nên Mộc cũng không có hỏi nhiều, đi theo bồi bàn. Ven đường, Mộc không khỏi cảm thán thiết kế nơi này, Mộc cũng gặp qua một ít, vách tường này có thể tự động thay đổi màu sắt, ở mặt ngoài là đá, kì thật là các loại thành phần mini cường quang tạo thành. Nhưng lại chắc chắn vô cùng, hiệu quả cách âm có thể điều chỉnh. Thiết kế này so với cái Mộc gặp qua còn cao cấp hơn một chút, bởi vì tòa kiến trúc này là Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì tự mình thiết kế, tất cả nguyên liệu tạo thành đều là từ Duy Khắc Mễ Duy Đa tướng quân chinh chiến, ở mỗi tinh cầu đem tới, cũng lại có trang sức vài trí nguồn sinh lực quang tử vô cùng độc đáo. Nơi này nhiều năm bọn họ còn nhỏ là nơi tụ tập ba người, rất nhiều năm sau bọn họ kế thừa gia tộc, không lâu, nơi này trở thành nơi quan trọng để tụ hội. …………………… An Sắt lắc lắc chất lỏng màu đỏ trong ly rượu, nhấp một ngụm rồi lại buông, ngón cái đeo chiếc nhẫn gia huy xoa xoa miệng chén rượu, như là cân nhắc cái gì, một hồi, một thân ảnh nhỏ xuất hiện, ánh mắt An Sắt khôi phục tiêu cự. Mộc đổ mồ hôi lạnh, sợ hãi đi phía sau bồi bàn, không phải là bởi vì cậu nhát gan, mà là bởi vì mọi người nơi này dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, loại ánh mắt này làm cậu khó chịu không thôi, Mộc cũng thấy khó hiểu, những người này đang nhìn cái gì. Kỳ Thật mọi người trước tiên nhìn không phải là Mộc, mà là hạng quyển trên cổ cậu, đó là một con dơi bằng vàng, gia huy của Andy Lôi Khắc, ai cũng không biết thiếu niên này làm sao đến, nhưng mà tất cả mọi người đều biết, cậu là nhân loại, cũng là nam sủng của Andy Lôi Khắc. An Sắt đi về phía trước vài bước, nắm lấy tay Mộc, mặt cậu đỏ lên, nghĩ thầm hai nươời nam nhân trước nhiều người như vậy nắm tay, dọa người a. Nhưng mà An Sắt không có nhìn thấy Mộc, chỉ là giống như dẫn đường, nắm tay cậu mà đi thôi. Thanh âm nghị luận của đám người lại vang lên, không biết có bao nhiêu cô gái cắn răng, dậm chân. Kia thật đúng là hận không để đem răng cắn, đem gót giày đạp xuống. Mộc cùng An Sắt đứng ở giữa một đám người hoàn toàn không biết. An Sắt nói: “Hôm nay buổi tối là để xem thái độ, đem địa cầu giữ lấy, nếu buổi tối nay có thể thắng được, như vậy hội nghị ba ngày sau sẽ không thành vấn đề.” “Vâng, An Sắt điện hạ.” Rất nhiều người đáp lại, Mộc nghe được hai chữ địa cầu ìiền sửng sốt, dùng sức lắc lắc tay An Sắt, nhưng An Sắt không có phản ứng, Mộc đành phải ngoan ngoãn chờ hắn cùng đám người kia bàn công việc xong. “………An Sắt, các ngươi rốt cục muốn làm gì?!” Đám người sau khi tán đi, Mộc nhịn không được giận nói. Theo dõi khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phẫn nộ, An Sắt nửa ngày mới mở miệng nói chuyện: “Buổi tối hôm nay kỳ thật là quyết định địa cầu thuộc về về ai.” “Cái gì? Kia chính là quốc gia của ta! Vì cái gì a? Vì cái gì?” Mộc hốc mắt đỏ đỏ tức giận tràn đầy, nhịn không được mở rộng âm thanh. (Mộc: Kháo! Quốc gia của ngươi bị người ta chiếm còn trước mặt ngươi thảo luận như thế nào phân chia ngươi không tức giận sao? Thần a!)
“Không cần ồn ào!” Khi còn chưa có đưa đến chú ý của nhiều người, An Sắt quát Mộc. Mộc ngẩn ra, lập tức nước mắt có chút khống chế không được, từ nhỏ đến lớn chưa ai rống qua cậu, ngay cả ca ca cũng không có, người này thế nhưng ở đám đông giáo huấn hắn?! Tên này chết tiệt!
“Ngươi giải thích cho ta thì ta sẽ không ồn ào!” Mộc bi thương………nói.
“Ta hiện tại tận lực tranh thủ giúp ngươi chi phối quyền làm chủ với tinh cầu của cậu, bất quá ngươi phải nghe ta, nếu rơi xuống ở trong tay người khác nhất định sẽ không nhân từ giống ta, ngươi hiểu được không?” An Sắt sờ tóc Mộc nói.
Kỳ thật An Sắt cũng là nghĩ muốn chiếm lấy quyền chi phối địa cầu, này đối Mộc nói chỉ là nửa thật nửa giả thôi.
Qua thật lâu sau, thủ hạ hướng An Sắt gật đầu, An Sắt hiểu ý mà câu khóe môi.
“U, không thể tưởng được An Sắt ngươi thế nhưng thu cậu ta làm nam sủng, chặc chặc, không thể tưỡng được a không thể tưởng được.” Duy Khắc cười ha ha, chế nhạo An Sắt, ắn lại không có phản ứng gì, chính Mộc, hoàn toàn ngây người.
Duy Khắc nhìn thấy loại trạng thái này, liền tự hiểum trêu đùa: “An Sắt, ngươi sẽ không nói cho người ta đi, cái đồ này đều đã mang cho, như thế nào còn giả bộ hồ đồ chứ.” An Sắt một ánh mắt giết người liếc qua, An Sắt không phải là sợ Mộc biết mà chính là chán ghét phiền toái. “Đây là có chuyện gì………..” Mộc ngẩng đầu cứng ngắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đều kinh ngạc. “Hạng quyển này là chỉ có chuyên chúc nam sủng mới có, bất quá không ai mang qua, cho nên tặng ngươi.” An Sắt mặt không đỏ tim không đập giải thích làm cho Duy Khắc khoa trương ha ha cười to, ‘không ai mang, tặng ngươi’ giải thích rất mắc cười, đây chính là tam đại gia tộc mới có, chỉ có ba khối, đây là một trong số đó, người mang có thể nhất định hưởng được sự tôn trọng, Mộc hiện tại có thể nói là một nửa phu nhân của An Sắt. Mộc tiếp tục mê mang, nhưng là chữ nam sủng này làm cho Mộc có điểm không được tự nhiên nói: “Có thể tháo xuống không?” “Có thể tháo xuống.” An Sắt cười nói. “Thật sự!” Mộc túm lấy hạng quyển. “Nhưng mà cái này là có khóa.” An Sắt thưởng thức chén rượu. “Kia đem chìa khóa đến không phải được rồi sao.” Mộc mờ mịt chờ An Sắt trả lời. “Nếu ta đã ném đi.” An Sắt khóe miệng quỹ dị giương lên nói. Duy Khắc nhịn không được vừa lắc đầu vừa cười, An Sắt a ngươi, sa đạo. “…………………..” Mộc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt. Rồi lại dường như nhớ tới cái gì trước mắt sáng ngời. Vừa muốn mở miệng nói, An Sắt liền nói tiếp. “Ngươi nếu nghĩ đến cách gì khác mở khóa, đó là không có khả năng, trừ phi đem cổ ngươi chém đứt.” An Sắt nói. Mộc hướng Duy Khắc nhìn lại, muốn chứng thực lời nói An Sắt là thật hay giả, Duy Khắc gật đầu, An Sắt lời này là thật. Mộc vẫn là trừng mắt nhìn An Sắt chưa từ bỏ ý định. An Sắt lắc đầu, ngữ khí như là đáng tiếc nói: “Cái chia khóa kia ta đã ném xuống vách núi đen sau tòa thành, đáng tiếc, ai cũng không thể đi xuống.” Duy Khắc nhìn thấy nhịn không được cuồng tiếu, mọi người thấy nhưng cũng không thể lên tiếng trách, cũng có người không chú ý đến. “Hạ Thụ đâu?” Ngươi như thế nào không đi quấn quít y.” An Sắt liếc liếc mắt Duy Khắc một cái nói. Duy Khắc lại không có bị dọa, như trước cười nói “Nha, y dâu?” “Chỉ nghe “Các vị tân khách có mặt ở đây, yến hội lần này là để chúc mừng thắng lợi của Duy Khắc tướng quân, cũng là muốn thống nhất ý kiến các vị một chút, đem quyền chi phối địa cậu cho ai………” Hạ Thụ tươi cười mang theo ôn nhu khó có thể hình dung, nói trắng ra mục đích, không chút nào che lấp. Thanh âm nghị luận phía dưới nhất thời vang lên. An Sắt cười nói. “Ha hả, hắn thật là nóng vội, nghe nói y đã chọn Mễ Hoa Mã Phất Đan Đốn tiểu thư làm vợ, không lâu sẽ kết hôn.” Duy Khắc biết ý tứ trong lời nói An Sắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng “Người gia tộc Mã Phất Đan Đốn sao? Ha ha, kia cũng nên chúc mừng hắn thật tốt nha.” Ý tứ trong lời nói hai người họ cũng không rõ ràng, chỉ có bọn họ nghe hiểu thôi. Về phần Mộc, còn trầm trong tự hỏi như thế nào đem cái này mở ra………….. …………………… Tác giả cũng không dễ dàng a~~~~~~~~~(>_<)~~~~ duy trì a, sưu tầm a, đề cử cũng đúng a, ~~~~(>_<)~~~~. Cho…..các vị điện hạ thêm 3000 từ. Còn có a~~~ Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì cùng Duy Khắc chính là tình nhân cũ nha, hắc hắc, có khi ở một mình sẽ viết chuyện xưa của bọn hõ, hơn nữa nội dung truyện đã tiến vào cao trào, ai ngờ Lạc cùng Duy Khắc đại chiến trong lúc đó? Tỉnh nhấc tay, thỉnh cấp điểm thưởng đi!
|
Chương 21: Quản lý nam sủng 3
Quản lý nam sủng 3
An Sắt cùng với Mộc làm bộ dạng giả vờ thân mật, này nhất định cũng là một phần trong kế hoạch.
Hạ Thụ như đối với hội nghị lần này giống như nắm chắc mười phần, trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Về việc chi phối quyền quản lý đại cầu, không biết các vị nghĩ như thế nào, bất quá………quyền chi phối địa cầu ta Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì nhất định sẽ không buông tay!” Hạ Thụ vẫn duy trì mỉm cười như cũ, giống như mọi thứ chỉ là chuyện nhảm không đáng lo. Nhưng mà, tất cả mọi người vì những lời này mà rung động một chút.
Những người khách đã muốn chia thành ba nhóm, chọn một trong tam đại gia tộc mà đứng, còn lại đều là phái trung lập.
“Nói vậy tất cả mọi người đều biết đến, nữ vương vĩ đại vẫn bảo hộ ở Vệ Tắc Toa đệ nhị tinh cầu cũng là thuộc quản lý của gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì, gia tọc ta đối với nữ vương chính là kính dâng không có lời gì có thể nói được, nếu xem nhẹ đến việc quản lý dệ nhị tinh cầu của nữ vương, như vậy quyền quản lý địa cầu chính là thuộc về Mỹ Lâm Hạ Tì, dù sao quản lý địa cầu vẫn là mới, để gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì ta hy sinh vậy.” Ngữ khí Hạ Thụ vững vàng hữu lực. Chỉ có Mỹ Lâm Hạ Tì gật đầu khen ngợi, ở trong lời nói của Hạ Thụ, quả thật là tình hình thật tế, nữ vương vẫn là do gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì phụng dưỡng không ràng buộc, nếu dùng điểm này làm lợi thế, không có bất luận kẻ nào có thể phán bác. “Úc~ Ta thật không cho rằng như vậy, nữ vương là mẫu thân của chúng ta. Làm hậu duệ trực tiếp của nữ vương vậy việc phụng dưỡng nữ vương, chẳng phải chính là vinh dự? nếu gia tộc Mỹ Lâm Hạ Tì cảm thấy đó là một loại gánh nặng, ta An Sắt Andy Lôi Khắc nguyện ý nhận loại vinh quang này, cho nên, thỉnh không cần lấy nữ vương làm cớ.” An Sắt hai tay ôm ngực, cười nhạo một tiếng nói. “Vấn đề này hẳn là hội nghị chân chính có thể giải quyết được. Hạ Thụ điện hạ, An Sắt điện hạ.” Một nữ nhân mặc quần áo màu lam tối, cười như vẽ, từng bước đi ra từ trong đám người. Mộc liếc mắt một cái liền nhận ra, nữ nhân kia chính là Đế An Na! Cũng là gười đưa Mộc tới nơi này, Mộc lúc ấy còn không cẩn thận ăn đậu hủ người ta, kết quả bị đánh hôn mê…………(Mộc: chuyện mất mặn nên không muốn nói, được không!) “Đế An Na nói không saim nhưng mà hôm nay nếu kh6ong giải quyết chuyện thắng thua, ta chính là sẽ duy trì đem địa cầu hiến cho nghị viện, làm căn cứ nghiên cứu.” Duy Khắc nắm cái bông trên quần áo, nói. “Ha hả, nhưng mà, Duy Khắc tướng quân, nghị viện không phải cùng nữ vương giống nhau ở đệ nhị tinh cầu sao? Chẳng lẽ nghị viện vì cần một căn cứ nghiên cứu nên liền đem địa cầu cấp cho nghị viện sao?! Duy Khắc tướng quân, Đế An Na là em của Duy Khắc tướng quân, lại là cấp cao trong hội nghị. Duy Khắc điện hạ, loại hành vi này của ngài sẽ khiến thiên hạ hiểu lầm ngài ghen tỵ.” Không biết nam tử từ đâu chạy ra, vẻ mặt cung kính, nhưng mà trong lời nói vẫn mang hàm ý châm chọc. Mộc không hỏi nhìn gã liếc mặt một cái, nam nân này dám cùng Duy Khắc một trong tam đại gia tộc nói như vậy, nhất định là rất lợi hại đi. “Người này là Phùng Mã Phất Đan Đốn, là cha của phu nhân tương lai của Hạ Thụ Mỹ Lâm Hạ Tì, Mã Phất Đan Đốn cũng là một gia tộc rất có thực lực, hơn nữ kh6ong thích tác phong của Duy Khắc, cho nên ngôn ngữ quá khích như vậy.” An Sắt nhẹ nhàng liếc Mộc một cái, thấp giọng nói. Mộc sửng sốt, nhìn đến bộ dáng nghiêm túc kia của An Sắt. An Sắt vẫn tiếp tục nhìn về địa phương kia. “Ha hả, ngươi thật là đoán đúng rồi, Phùng, bản điện hạ chính là thiên vị như thêm huống hồ đại cầu này là bản điện hạ tân tân khổ khổ đánh hạ.” Duy Khắc một nói một hơi, cực kỳ khinh thường. “…………….Ngươi! Hừ!” Mã Phất Đan Đốn khinh miệt hừ một tiếng, liền không thèm nói (nhắc) lại. Cho dù lại bất hòa như thế nào, gia tộc Mã Phất Đan Đốn cũng không dám tùy tiện cùng gia tộc Mễ Duy Đa chống cự. Đế An Na cùng Duy Khắc nhìn nhau cười, lão gia hỏa này, thật đúng là nghị bọn họ sợ gã a! “An Sắt, An Sắt.” Mộc giật nhẹ quần áo An Sắt, lén lút kêu. Có chuyện Mộc rất không hiểu, bên kai đều nhanh nóng lòng, An Sắt bên này còn như tọa sơn xem hổ đấu mà nhàn nhã tự tại, không nói một lời xem náo nhiệt, hắn kh6ong phải nói giúp mình tranh thủ lấy quyền chi phối địa cầu sao, chẳng lẽ hắn đổi ý sao?! “Như thế nào?” An Sắt lui về phía sau từng bước, cùng Mộc song song mà đứng, dùng thanh âm rất nhỏ đáp lại. “An Sắt, ngươi như thế nào không tranh thủ a! Gấp chết người!” Mộc kỳ quái nghiêm mặt, hơi có chút phiền toái, thần a! Yến hội này thật sự rất ghét! “A, làm sao vậy? Sốt ruột?” An Sắt cúi người, một đôi tay thon dài, đè lại hai vai của Mộc,cúi người đối với tai của Mộc nhẹ giọng nói. Tóc gáy trên nươời Mộc lập tức dựng lên, An An………An Sắt ngươi cái ngu ngốc này! Lỗ tai Mộc bị hơi thở của An Sắt làm ngứa không chịu nổi, ngay cả mặt đều có chút đỏ……..Mộc vẻ mặt cầu xin, chính mình là thẳng!………Đúng không? Nhìn đền đỏ ửng trên mặt Mộc, An Sắt mân môi, răng nanh lại ngứa, răng nanh kia gấp chịu kh6ong nổi nghĩ muốn xuyên qua làn da nhẵn nhụi trên cổ Mộc, tận tình nhấm nháp loại máu mỹ vị kia. Nghĩ, An Sắt liền hành động, cắn cổ Mộc, không có cắn cho chảy máu, chính là dùng răng nanh cùng đầu lưỡi ‘đơn thuần’ liếm một chút. “Ách……ngươi làm gì? Không phải vừa mới nếm sao?” Mộc hoảng sợ che cổ, nhìn An Sắt cảnh giác. “Ân, chính là…….thèm.” Ánh mắt An Sắt như mèo chớp chớp, tràn ngập ý tứ ăn đậu hủ. “……………” “Lập tức, chúng ta làm vài thái độ là có thể đi rồi, Duy Khắc người kia gặp sắc quên bạn. Bất quá, ta còn có ngươi trong tay, ngươi hiện tại, là vương bài của ta!” An Sắt một chữ lại một chữ nói nhỏ vào tai Mộc. Hô hấp An Sắt lạnh giống như gió thổi qua, làm cho Mộc nhịn không được run rẩy một chút. “Duy Khắc? Duy Khắc thích Đế An Na? Nhưng mà người kia không phải em gái hắn sao?” Mộc chớp mắt. An Sắt chính là cười không giải thích. Ho nhẹ một tiếng, đem không khí cứng ngắt dời đến nơi này, mới mở miệng nói: “Duy Khắc, ta nhớ rõ ngươi cũng kh6ong hẳn là tân tân khổ khổ đánh bại địa cầu đi, cuối cùng là ta thay ngươi đi……..” An Sắt cười không nói, ngay lúc đó Duy Khắc bởi lý do nào đó ly khai quân đội, là An Sắt thay thế Duy Khắc, An Sắt dừng một chút, không để ý đến tầm mắt Duy Khắc. “Còn có một chút đã quên nói cho các người, người thống trị địa cầu, hướng ta đưa thư đầu hàng, hơn nữa nguyện ý đem quyền chi phối địa cầu giao cho ta.” An Sắt chậm rãi nâng lên tay trái, hướng Mộc chỉ, nháy mắt ánh mắt mọi người tập trung lại đây, Mộc trừng mắt, vừa rồi ý tứ trong lời nói của An Sắt là cái gì?! Chẳng lẽ………. “Hắn! Chính là nươời lãnh đạo cuối cùng của địa cầu, Viêm Liệt Qua Mộc. Cậu ta đã là nam sủng của ra, nguyện ý vĩnh viện phục tùng ta!” Ồ lên một tiếng. Tầm mắt kinh ngạc hướng về. Tuyên bố về người bên cạnh. . Mộc không biết chính mình như thế nào trở về, Mộc chỉ biết làm An Sắt ở trước mặt mọi người dùng tôn nghiêm của cậu thắng trận cạnh tranh này, câu nam sủng kia, cùng vĩnh viễn phục tùng, đêm nay tâm tình Mộc nãy sinh khó chịu, đau như bị hút máu. Chính mình làm quốc gia mất mặc, làm ca ca thất vọng, hơn nữ ngay cả mình đều rước lấy danh hiệu nam sủng. “Chết tiệt!” Duy Khắc phun một ngụm, nhìn thấy An Sắt túm Mộc cao ngạo rời đi, để lại một mảnh hội trường hỗn loạn!
|
Chương 22: Trốn đi 1
“Như thế nào? Cậu ta còn không chịu ăn?!” An Sắt híp lại đôi mắt, liếc qua bồi bàn.
Bồi bàn rụt cổ, cúi người, thiếu chút nữa đụng vào cái khay thịt thăn trên tay, nơm nớp lo sợ nói: “An Sắt điện hạ……..Mộc đại nhân không chịu mở cửa.”
Tóc vàng của An Sắt phản xạ một chút ánh sáng mặt trăng ngoài cửa sổ, đôi mắt mèo màu đỏ hiện rõ trên khuôn mặt, lóe ra hung quang.
“Đem đồ ăn buông, đi xuống đi.”
“Vâng.” Bồi bàng nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cầm cái mâm không nhanh chóng biến mất.
. An Sắt nhìn chăm chú đồ ăn trên bàn kia một hồi, hai ngày, vật nhỏ kia không ăn không uống, huyết tộc không ăn uống hơn mười ngày cũng không có vấn đề, nhưng nhân loại so với huyết tộc yếu ớt hơn nhiều, An Sắt bắt chéo chân ngồi vào trên ghế, tay trái xoa xoa chiếc nhẫn gia tộc trên ngón cái tay phải. Một lát sau An Sắt đứng dậy cầm đĩa lên, đi đến phòng Mộc, khi đến càng lúc càng gần, An Sắt có thể nghe được tiếng hít thở cùng tiếng mạch máu lưu động của Mộc, mỏng manh, chầm chậm. Giống như là sắp chết. An Sắt không có gõ cửa. Nực cười! Hắn mà phải gõ cửa?! Nơi này là địa bàn của hắn. . ‘Phanh’ tiếng thủy tinh của chén đĩa cùng bàn trà không biết làm bằng gì va chạm vang lên. Mộc kinh ngạc, An Sắt nhìn thấy vật nhỏ kia nằm trong dưới cái chăn màu đỏ trong quan tài màu đen (quan tài chính là giường) run rẩy một chút. “Vì sao không ăn gì hết? Là phản kháng thân phận tù binh sao? Bất quá bây giờ mới phản kháng không biết là đã quá muộn.” Âm thanh An Sắt lạnh lùng nói, thân thể thon dài đứng lặng ở bên cạnh quan tài. Từ khi yến hội lần trước kết thúc, vậy nhỏ này liền một bộ dạng muốn chết, không hề sinh khí, trước kia luôn quấn quít lấy hắn kêu ‘An Sắt, An Sắt’, đến lúc hắn muốn uống máu, cậu luôn chủ động tiến lên, cởi bỏ áo ở phần cổ nhỏ giọng thầm nói ‘Ngươi hút đi! hút ít thôi a, ngươi hút khô rồi ta không phải sẽ thành thây khô sao, ta mà biến thành thây khô ngươi cũng đừng nghĩ có thể hút được nữa!’ Hiện tại không biết làm sao vậy, ngay cả An Sắt cũng cảm thấy được hành vi của Mộc khác thường, trước kia cậu giống như tinh linh có sức sống, không biết ưu sầu. Hiện tại cậu giống như một con búp bê tình thú bán trong các cửa hàng, đẹp không có khuyết điểm, nhưng không phải là vật sống. “Như thế nào không nói cái gì? Giống như bị chết đói sao?!” An Sắt hai ngón tay sờ chăn, thân thể Mộc dưới chăn nóng như lửa, không thể không nói khí lực An Sắt thật kinh người. Mộc nhắm mặt lại không có thanh âm, cánh tay đặt tại hai bên sườn thân thể, phía dưới người là cái đệm màu đỏ, nơi Mộc nằm bị hãm xuống, giống như một món hàng cao quý được tinh chế và đặt trong một cái hộp. Răng An Sắt lại bắt đầu ngo ngoe ý niệm muốn ‘cắn’, hai ngày, không hề uống miếng máu nào, vật nhỏ này chẳng lẽ không biết hắn mỗi ngày chỉ có thể hút máu của cậu ta sao?! . Kỳ thật Mộc không phải không muốn nói chuyện, chính là không nói ra được, thật đói, thật khát, cổ họng lại đau, hơi nước trong thân thể đều biến mất, là chính mình không tiền đồ mà khóc, Mộc ngẫm lại liền ủy khuất. Đừng nhìn cậu vì mắc bệnh Nadeau mà thân thể về sau không thể lớn, nhưng trong lòng cậu đang lớn dần lên, có lối suy nghĩ rất thành thục. Tận mắt nhìn thấy phụ thân có biến thành bộ dáng kia, Mộc không khóc, bởi vì sau khi mười lăm tuổi, cậu luôn bị nhốt trong nhà, người cha ruột một lần cũng chưa đến nhìn qua, ngay cả ân cần thăm hỏi cũng không có. Thời điểm đem chính mình đi làm rượu cậu cũng không có khóc, bởi vì trải qua cuộc sống không có gì thú vị trong năm năm, Mộc sống giống như là người máy, không biết ý nghĩa sự sống, không biết sợ chết, thậm chí còn từng nghĩ qua tự sát. Nhưng là vì cái gì cậu hiện tại lại khóc? Mộc cũng rất mơ hồ, là bởi vì một câu ‘nam sủng’ kia? Vẫn là bởi vì thời điểm khát vọng được ỷ lại vào phần tình cảm kia, hắn lại đi nói với mọi người ‘Ngươi chính là đối tượng lợi dụng thôi’. Mộc cảm thấy trên miệng có chút nóng, cố sức mở ra mí mắt khóc đến đau, vừa nhìn thấy chính là An Sắt đang cầm nĩa ăn uy cậu thịt thăn, biểu tình An Sắt thật sự đủ thối, như là có người cướp đi thật nhiều tiền của hắn, làm cho Mộc sợ đến mức muốn trốn vào hang chuột, nếu có. “Như thế nào không ăn! Đem miệng mở ra cho ta!” An Sắt lập tức cất cao giọng. Mộc đã quên mở miệng, bởi vì miệng dính vào nhau, khô khốc lại đau. Mộc tội nghiệp nhìn An Sắt. An Sắt làm mặt lạnh, ngón trỏ cùng ngón cái đè lại cằm Mộc, kéo xuống phía dưới, môi liền mở ra, còn phá da, máu chậm rãi từ vết thương trên miệng chảy xuống, đến khóe miệng, sau khi đầy thì tràn ra, chảy xuống, làm da tái nhợt, một đạo màu đỏ đẹp mê người chậm rãi chảy xuống. (Đọc tới đây ta thấy ớn lạnh=___=) Răng nanh An Sắt liền dài ra, cảm giác khát máu thống khổ chịu không nổi, An Sắt xiết chặt đĩa ăn, đem đại thịt niết thành thay đổi hình dạng. “…….Đừng nhịn………….thực xin lỗi, ta đa quên đi tìm ngươi ‘hiến máu'” Mộc lộ ra khuôn mặt tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, kết quả nước mắt thật đúng là rơi xuống. An Sắt kinh ngạc nghe thanh âm khàn khàn kỳ cục kia, như là bị phá hủy, khi nghe thấy làm cho trong lòng An Sắt đau một cách khó hiểu. Thu lại răng nanh, An Sắt vươn đầu lưỡi men theo đường cong trên mặt Mộc, liếm máu. Mùi máu thật sự rất ngon, máu ấm áp kia bị cuốn vào trong miệng An Sắt, giống như mà mùi vị rượu ngon, An Sắt muốn say, nheo lại đôi mắt giống mèo, tóc càng khi chạm đến mặt Mộc, Mộc đã muốn ngây dại. Đầu lưỡi An Sắt di chuyển trên miệng Mộc đã khiến nó ươn ướt, vói vào miệng Mộc…… Thực khô, An Sắt hôn, trong khoang miệng Mộc giống như là bánh mì, An Sắt nhíu mày, Mộc kích động nghĩ muốn ngậm miệng lại, An Sắt cũng lui ra, Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Mộc xấu hổ đến đỏ mặt. Muốn mắng người, muốn khóc, rất mất mặt. An Sắt cầm lấy trà đã lạnh trên bàn, uống một ngụm, xoay người, cúi đầu, ngăn lại miệng Mộc. Trong ánh mắt Mộc có tơ máu, mở to con ngươi như viên trân châu đen trừng An Sắt (Đường kính sáu cm) Mộc hiện tại giống như xác chết sống dậy, hù chết người a, nhưng mà An Sắt lại hôn càng sâu, coi như là không thấy khuôn mặt tái nhợt kia, coi như là không thấy ánh mắt dọa người kia. (Mộc: đây là tình yêu a O(∩_∩)O~–) Mộc không biết khi nào thì An Sắt cái tên kia thế nhưng hôn đến cổ chính mình, sau đó dùng lực, bị cắn, Mộc đáng thương, té xỉu. ………… Khi mở mắt ra, Mộc hoảng sợ, còn tưởng rằng chính mình xuyên qua! trần nhà màu trắng, bức màng màu trắng, chăn màu trắng, gối màu trắng, quần áo nguời bệnh màu trắng, vách tờng màu trắng…..sẽ không phải thật sự xuyên qua đi?! Chính mình đang truyền dịch, quay đầu, thấy được khuôn mặt An Sắt trắng bệch, thở ra……nguyên lai không có xuyên……… “Tỉnh” Một thanh âm dễ nghe lên tiếng. “Ân” Gật đầu gian nan mà trả lời.
|
Chương 23: Trốn đi 2
“Ta làm sao vậy?” Mộc nghi hoặc hỏi.
Đầu Mộc hiện tại rất choáng, giống như là thiếu máu.
“Đói hôn mê.” An Sắt nói, ánh mắt như chột dạ mà tránh đi.
Kỳ thật An Sắt lúc đó không cẩn thận động tình, hôn liền bị nghiện, thời điểm huyết tộc động tình sẽ kìm lòng không được mà hút máu đối phương. Kết quả Mộc liền té xỉu. An Sắt hoảng sợ, thật là bị dọa rồi, đây vẫn là lần đầu tiên từ khi hắn kế thừa gia tộc Andy Lôi Khắc.
An Sắt tự hỏi, nếu người mà mình gặp qua, An Sắt chỉ có hai lựa chọn, một là giết chết. Hai là giữ ở bên người. Mộc đối mính mình hữu dụng, về quyền chi phối địa cầu ngày mai còn phải dùng đến cậu, thời điểm chính mình còn chưa có thuốc giải còn muốn dùng đến cậu. Cho nên, An Sắt lựa chọn cái thứ hai.
Mộc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của An Sắt, mị nhãn nghiêm túc giống như hồ ly tinh, có vẻ lạnh như băng. Mộc sợ, nhanh chóng hồi tưởng có hay không đắc tội người kia, kết quả là, không có!
“Sao……làm sao vậy?” Mộc nuốt nước miếng, hỏi. “Làm nam sủng của ta đi, mãi không rời đi.” An Sắt nghiêm túc nói. Một câu ‘nam sung’, bả vai Mộc đều run lên. Mộc hiện tại đối với hai chữ này siêu cấp mẫn cảm, vừa nghe thấy liền phản cảm. An Sắt thấy cậu không nói gì, nghĩ chắc cậu lo lắng, còn nói thêm: “Ngươi có thể có được một nửa quyền lợi của ta, là người của dòng họ Andy Lôi Khắc ta, áo cơm đều là vật cao cấp nhất, cũng không có người đối với ngươi động thủ, tất cả mọi người đều tôn trọng ngươi……..” “Còn phải ở trên giường của ngươi?!” Thanh âm Mộc nhẹ nhàng mà run rẩy, ra vẻ bình tĩnh nói. “…….Đúng vậy, nhưng không phải vĩnh viễn, sinh mệnh của ngươi so với huyết tộc ngắn ngủi hơn.” An Sắt giống như là đọc một phần văn kiện, ngữ điệu vững vàng, không có tình cảm gì. An Sắt cũng là nghĩ như vậy, một ngày nào đó độc trên người mình được giải, Mộc cũng không nhất thiết phải tồn tại, có lẽ chính mình quả thật động tình, nhưng mà, có thể chỉ là nhất thời, một ngày nào đó sẽ không đối nhân loại này có cảm tình, cho nên bọn họ cũng sẽ không còn quan hệ gì, nhưng mà An Sắt nguyện ý cung cấp nuôi dưỡng cậu cho đến khi sinh mệnh cậu chấm dứt, cho rằng mình như vậy đã quá nhân từ. ‘Ba!’ Mộc không kiên kỵ trên tay còn có ống tiêm, hướng về phía mặt An Sắt không có phòng bị, dùng hết khí lực toàn thân quăng một cái tát, thực vang, An Sắt chưa kịp phòng, mặt bị đánh đến lệch qua một bên, tóc vàng lệch sang một bên. An Sắt sửng sốt, cái đau trên mặt không tính cái gì, đau đớn đối với huyết tộc không có nhiều cảm giác, nhưng mà………..tự tôn của huyết tộc so với người khác nhiều hơn, đánh người khác có thể xem như sai lầm như thượng vợ người khác. “Cút! Cút đi!” Máu trên tay Mộc chảy lên chăn giường màu trắng thật là chói mắt. Thân thể Mộc run rẩy mãnh liệt. An Sắt con ngươi đỏ tươi chuyển lại nhìn, tay xoa xoa nơi bị đánh, Mộc lại quật cường ngẩng đầu trừng mặt hắn. “Ngươi biết không?…………Có biết ta ngoài trừ anh hai thì ở bên ngoài ngươi là người đầu tiên làm cho ta cảm thấy muốn ỷ lại, ta quả thật không có tác dụng gì……chỉ có thể lợi dụng một chút……” Mộc nghẹn ngào, đôi môi hé ra hợp lại còn muốn nói cái gì, nước mắt rơi xuống, Mộc dùng tay đang chảy máu lau nước mắt, lại nói: “An Sắt………..ngươi có tự tôn, chẳng lẽ ta không có sao? Ta cũng không có giống như bề ngoài mới mười lăm tuổi, ta đã trưởng thành, ta cũng có tôn nghiêm, ngươi làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói ta…………nói ta là nam sủng. Nếu là ngươi ngươi có tiếp nhận được không? Ở dưới thân người khác………bày ra loại dạng cầu hoan.” An Sắt không nói gì, ánh mắt tràn đầy màu đỏ tươi. “Will! Cút lại đây cho ta!” An Sắt nổi giận gầm một tiếng. Will ở ngoài cửa dán tai nghe lén, An Sắt điện hạ sáng sớm liền vôi vàng ôm Viêm Liệt Qua Mộc chạy đến tìm ông, lúc ấy còn dọa ông nhảy dựng, bởi vì rất tò mò nên liền đứng ở chỗ này nghe lén, càng nghe càng cảm thấy mình vì tên Mộc này chảy một phen mồ hôi lạnh, cuối cùng nghe được một tiếng vang, trái tim Will đều nhanh nhảy ra ngoài. Will bị An Sắt rít gào kia sợ đến mức nhanh chóng vọt vào, vừa thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc không hề có dấu vết bàn tay, Will nghi hoặc, chẳng lẽ chính mình nghe lầm, kia không phải thanh âm cái tát? Vừa quay đầu lại, Will hút một ngụm khí lạnh, trên mặt An Sắt điện hạ thân ái có một dấu ấn nhỏ nhợt nhạt. “Điện hạ……………An Sắt điện hạ ngài không sao chứ?” Will vội vàng nói. “Đừng vô nghĩa! Chữi khỏi cho cậu ta, không có ta cho phép, không cho cậu ta rời khỏi!” An Sắt âm thanh lạnh lùng nói, sau đó cũng rời đi cũng không có quay đầu lại. Phòng bệnh trắng như tuyết, ánh sáng thực chói mắt. Mộc nhắm hai mắt lại, nằm ở trên giường bệnh, cứng đờ. Nước mắt như là đang cười nhạo kiên cường của cậu, một giọt, hai giọt, ba giọt……………một giọt nước mắt từ khóe mắt Mộc rơi xuống, chảy vào trong tai…….. “Ai, ta nói ngươi nha, kia chính là An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ, có bao nhiêu người muốn làm bạn giường hắn, ngươi như téế nào lại……..” Will thật đúng là chưa gặp qua người như vậy. “Tôi là nam.” Mộc một câu, đánh gãy Will. Phòng lập tức im lặng, chỉ còn lại có một lời nói ngắn gọn cảu Will: “Tình yêu cùng giới tính không có quan hệ……..” . Mộc không có ngủ, ngủ không được, trong lòng đau quá, Mộc đau một lúc lại tự hỏi mình vì các gì lại thương tâm như vậy. Mộc còn nhớ rõ kinh ngạc khi lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, Mộc nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, thân thể thon dài, trên người hoàn mỹ không tỳ vết, tóc màu vàng kim, mắt như mèo, lại đỏ như ru – bi……..Mộc lúc ấy đã nghĩ – nếu hắn là một cô gái, ta nhất định yêu thương hắn. Sau đó, Mộc lại lần lượt ‘hiến máu’ cho hắn, trong quá trình cảm giác giống như là nam nữ làm chuyện kia, Mộc tổng nhịn không được mà nghĩ bậy, nhịn không được muốn đi hôn hắn, muốn đi ôm chặt hắn, nhưng người này luôn lần lượt nói cho chính mình biết, mình là nam, một người nam bình thường, cho dù cả đời không có vợ cũng không lựa chọn phục vụ dưới thân nam nhân như vậy, cậu đã từng chịu qua giáo dục của người lãnh đạo, trước khi mười lăm tuổi cậu chính là cùng anh mình – Lạc vĩ đại giống nhau, kiêu ngạo như vương. Cho nên, cậu có kiên trì cùng tôn nghiêm chính mình. Lời nói An Sắt rất đả thương người, nếu An Sắt thật sự yêu chính mình, nói không chừng, câu trả lời của chính mình sẽ là đáp ứng, thật sự tin tưởng câu kia ‘ tình yêu cùng giới tính không có quan hệ’. Chính là lời nói An Sắt rất rõ ràng, cho Mộc một lý do tự thuyết phục chính mình, hắn chính là muốn lợi dụng cậu, lợi dùng mọi mặt, kể cả cảm tình. Chỉ có Mộc đơn phương có cảm tình, Mộc không làm được, bởi vì Mộc không dám. . Cửa sổ vang, cánh cửa sổ sát mặt dất bị nâng lên, này là có thể nâng lên, bởi vì là bệnh viện, cho nên thủ vệ không nhiều lắm. Máy khoan tiến vào, bức màn bị thổi bay lên, cái rèm màu trắng bị thổi lên trở nên thực hư ảo, Mộc cảm thấy rất lạnh, đây chính là tòời điểm có tuyết rơi a, Mộc sợ run cả người, vừa nhấc đầu, nhìn thấy một người mang mặt nạ màu đen. “…………..Ngô ngô………….” Mộc hoảng sợ mà trừng mắt, nhìn thấy cái thân ảnh nhỏ gầy kia, trên tay cầm một cái bình xịt, hướng v6è phía mặt Mộc. ‘Thùng thùng’, tiếng đập cửa cứu vớt Mộc, người kia lộ ra mặt na hung ác nhìn cậu liếc mắt một cái, ý bảo cậu đừng lên tiếng, “Ngươi đã ngủ chưa? Ta có thể tiến vào không?” Will bưng đồ ăn, ở ngoài gõ cửa. Mộc chớp mắt, mạnh đẩy người kia ra, hô to một tiếng ‘Đừng phiền ta, không có đồng ý của ta không cho ngươi tiến vào!” “Nga, vậy ngươi nghỉ ngơi.” Will vừa nghe, cừ thật! Còn chưa có nguôi giận?! Liền bưng chén đĩa đi. Ngoài cửa không có thanh âm, mồ hôi Mộc liền chảy xuống “Ngươi đem chủy thủ lấy ra, ta không chạy.” Người kia ngụy trang một thân thầy thuốc, hiện rõ cái mặt nọ màu đen, ánh mắt dưới mặt nạ là màu rám nắng, lúc này nghi hoặc mà nhìn chằm chằm Mộc. “Vài cái gì bảo hắn đi? Không sợ chết sao?” “Sợ, nhưng ngươi bây giờ sẽ không giết ta.” Mộc mỉm cười nói. “Vì sao?” Người kia nghi vấn nói. “Bởi vì ngươi ngay từ đầu đã tính đem ta làm mê đi, mà không phải cho ta một đao.” Mộc kiên định nói. Nhìn dáng vẻ của hắn, Mộc càng kiên định ý nghĩ của chính mình.
|
Chương 24: Trốn đi 3
Trong tòa nhà.
An Sắt lắc lư ly rượu đỏ, trên miệng đỏ tươi giống như là dính máu.
“Ma Đức, ngươi nói ta rốt cuộc làm sao vậy?” An Sắt nhẹ nhàng mà hỏi.
Lão quản gia Ma Đức, làm công tác thật tốt, không có một chút giật mình cùng lo lắng. Nhưng trong lòng vẫn luôn suy nghĩ quan tâm đến An Sắt, không biết phải làm sao vậy giờ.
“Ngài là nói chuyện Mộc đại nhân sao?” Ma Đức cung kính nói.
“Ân, vì cái gì cậu ta lại phản khán như vậy, người như cậu ta, không phải là rất dịu ngoan sao?” An Sắt ngà người dừa vào trong ghế, đã không còn nghiêm cẩn cùng lạnh lùng như băng, ngữ khí cũng nhẹ đi rất nhiều.
“An Sắt điện hạ, mọi người đều có chỗ kiêng kỵ riêng, cái này có thể rất cao, cũng có thể rất thấp, một khi đụng vào nơi này của cậu ta, thường thường sẽ phản kháng lại.”
“Cái gì là chỗ kiêng kỵ của cậu ta? Ma Đức ngươi có thể giải thích cho ta không?” An Sắt hỏi. “Mộc đại nhân là một người có bề ngoài nhu nhược nội tâm cường đại, ngài có thể nghĩ đến, một vương tử lưu lạc trở thành tù binh, cũng không có chịu bi thương, này không thể nghi ngờ là người có tâm lý vô cùng cường đại, mà người như vậy có tính nhẫn nại rất cao, nhưng điều sợ nhất chuyện liên quan đến cảm tình, bọn họ có thể cái gì cũng không sao, nhưng mà đối với cảm tình lại yêu cầu nghiêm khắc.” Ma Đức nói. “Cậu ấy đối với ta có cảm tình sao?” An Sắt cũng không biết chuyện tình cảm, phương thức giáo dục huyết tộc rất đặc biệt, hoặc có thể nói là rất cởi mở, chì cần thích là có thể cùng một chỗ, không thích liền tách ra, yêu liền kết hợp, không thương sẽ tìm người khác, cho nên, vì tránh tổn thương, cảm tình huyết tộc có rất ít, lại có thể nói người có rất nhiều, nói như vậy, dù có chia tay, cũng có thể tìm được những người khác đến an ủi. Ma Đức gật gật đầu, nói: “Mộc đại nhân đối ngài vẫn có hảo cảm, hiện tại, ngài có thể sẽ mất đi một phần tình cảm gần thuộc về ngài.” An Sắt ngẩng đầu, ánh mắt như máu dừng trên người Ma Đức. “An Sắt điện hạ, làm nô bộc của ngài, Ma Đức không hy vọng ngài cùng Mộc đại nhân quá thân cận.” Ma Đức hơi hạ thắt lưng nói. “Vì sao?” Ai Sắt đột nhiên nở nụ cười, mang theo tiếng cười hỏi. “Bởi vì nhân loại là một loại sinh vật có tình cảm sức cuốn hút rất mạnh.” Ma Đức cũng cười, nét tang thương trên mặt ẩn hiện vài nét trí tuệ. Bông tuyết ngoài cửa sổ vẫn còn bay lung tung, giống như không có điểm chung, dưới vách núi đen là một trận biển tuyết, An Sắt di qua, tuyết nơi đó rơi thật xinh đẹp thánh khiết, sạch sẽ không nhiễm bụi, như là có cỗ ma lực, mờ mịt một mảnh, tâm cũng lặng theo, một nơi nho nhỏ trong lòng cũng chậm rãi bị cuốn hút, chậm rãi mềm mại. An Sắt trước đây bởi vì yêu thích, cho nên đem xe dừng lại, một chân bước lên, lập tức rớt xuống, nguyên lai tuyết tích lũy theo ngày tháng, cuối cùng sâu đến trăm mét, thật sự giống như biển, An Sắt thiếu chút nữa bị biển tuyết kia nuốt chửng. Mộc hiện tại chính là ở trên vùng biển tuyết kia, nhu thuận dịu ngoan, sạch sẽ lại kiên cường, trong ánh mắt lộ ra thánh khiết. Cho nên An Sắt mới có thể lưu lại cậu, bởi vì khát vọng. Vì vậy An Sắt đành dùng thân phận nam sủng àng buộc cậu, bởi vì sợ sa vào. Hiểu rõ nhân loại sinh mệnh thực ngắn ngủi và yếu ớt, nếu An Sắt thật sự yêu cậu, bất chấp tất cả chấp nhận Mộc, như vậy sau khi Mộc chết phải làm sao? Huyết tộc sợ nhất chính là cô độc, nó có thể làm cho sinh mệnh quỷ hút máu bị giảm đi, đến lúc đó An Sắt phải làm sao bây giờ, như thế nào một người có thể cô độc theo năm tháng? “An Sắt điện hạ!” Will chạy vọt vào, mang theo một thân toàn tuyết. Còn mặc quần áo làm việc. “Làm sao vậy? Will đại nhân.” Ma Đức vội vàng mở miệng nói, cũng vươn tay chặn lại. Phía sau Will còn có rất nhiều binh lính, kinh hoàng đuổi theo Will. “Ma Đức.” An Sắt gọi một tiếng. Ma Đức lập tức thu hồi tay để Will lại, Ma Đức cũng lui về phía binh lính. Mắt kính Will bởi vì xông vào, rớt khi chạy bộ, đôi mắt xinh đẹp kìa liền lộ ra ngoài, cả người đều có vẻ suất khí hơn, đương nhiên bỏ qua dáng điệu kích động. “An Sắt điện hạ! Mộc bị người cướp đi!” Will nói. ………………….. Bên ngoài gió lặng, có vẻ ấm áp. Mộc ngồi trên xe Tây Bố Lặc người ‘bắt cóc’ cậu, đó là một chiếc xe vận tải, Mộc tự hỏi phải như thế nào tthoát ra, phải như thế nào từ trong tay người kia trốn ra, sau đó hoàn toàn tự do, bằng không cậu đi theo người kia đi ra ngoài làm gì, thực nghĩ là cậu ngốc sao?! “Tây Bốc Lặc. ngươi có mang theo tiền không?” Mộc cười gọi một cách ngây thơ, chỉ còn đôi cánh mà thôi. “Không có.” Tây Bốc Lặc tiếp tục lái xe. “Ta đói bụng” Mộc suy yếu nói, Mộc muốn tìm biện pháp để hắn đi, hoặc là tìm biện pháp để mình rời khỏi hắn một hồi. “Thùng xe phía sau đều là đồ ăn.” Tây Bố Lặc lạnh lùng nói. Mộc xấu hổ đi đến thùng xe phía sau, cầm một quả ô – liu, mở to mồm cắn lên. Xe bỗng nhiên xốc lên, Mộc chưa kịp phun hột ra, va chạm, đem cả hột nuốt vào. Mộc vẻ mặt hắc tuyến, ho mãnh liệt. “Ta nói, anh Tây Bố Lặc, ngươi cũng không nên……” “Câm miệng! Có binh lính!” Tây Bố Lặc nhanh đem đồ ăn thùng xe phía sau đẩy ra, ở đó lộ ra một cánh cửa, kéo ra cũng có thể chui vào, có một cái thùng lớn dưới gầm xe giống như bình xăng, Mộc vừa vặn đi vào, người ở bên ngoài nhìn, chỉ nhìn thấy đó là bình xăng. “Ngươi đi vào.” Tây Bố Lặc đẩy Mộc, cậu cũng phối hợp co thành một đoàn, sau đó cửa liền đóng lại, một mảnh tối đen, Mộc nghe được tiếng mở cửa, sau đó tiếng Tây Bố Lặc cùng binh lính đối thoại. “Đưa ra nhẫn chứng minh thân phận của ngươi.” Một cái thanh âm thật thô, Mộc đoán là binh lính. “Đây.” Tây Bố Lặc đưa nhẫn, binh lính lấy nhẫn đưa qua, không có dị thường. Sau đó để lại. Mộc được Tây Bố Lặc thả ra, tiếp tục chạy. “Ngươi cầm trên tay cái gì a?” Mộc mở mồm hít to một hơi, nhìn đến tờ giấy trên tay Tây Bố Lặc. Tây Bố Lặc vung tay, tờ giấy kia liền rơi xuống bên cạnh Mộc, Mộc cầm lấy, vừa thấy, ngây người. Trên tờ giấy kia viết: Nam sủng của An Sắt Andy Lôi Khắc điện hạ bị bắt đi, tên nam sủng kia là người mà An Sắt Andy Lôi Khắc sủng ái nhất, hình dáng đặc thù: tóc trắng, mười lăm tuổi, làn da trắng nõn, bộ dạng tinh xảo, nói chuyện không có lễ nghi. Thích ăn quả ô – liu cùng với không dùng máu tươi (Cậu ta là nhân loại). Tính danh là Viêm Liệt Qua Mộc. Trên cổ có chuyên chúc hạng quyển. Cuối cùng có rọi qua toàn thân màu sắc rực rỡ. “Xem ra ngươi rất được coi trọng a. Hừ” Tây Bố Lặc cười nhạo một tiếng. Mộc chậc lưỡi, trong lòng không ngừng bội phục An Sắt, ta mới chạy không lâu a, ngươi liền đem toàn thân của ta phát ra, An Sắt ngươi là tên hỗn đản! Còn nam sủng?! Ta sủng cả nhà ngươi! Mộc ở trong lòng đem cả nhà An Sắt ân cần thăm hỏi, mới hết giận, đem tờ giấy kia vò vò rồi ném đi. Khi đi đến mảnh rừng rậm hoang vu. Mộc rốt cục hạ quyết tâm, bởi vì cậu thật được tấm bảng trong rừng cây kia, trên đó viết ‘đệ nhất vùng cấm’, phía dưới còn có chữ to màu đỏ càng rõ ràng ——– ‘Nguy hiểm’! Tới loại địa phương này phần lớn chính là giết người bỏ xác, Mộc sợ run cả người. Nhìn đến sườn mặt Tây Bố Lặc, Mộc lầm bầm một tiếng, nghĩ thầm, rằng: Tiểu tử! Ta nhớ kĩ ngươi! Ngày nào đó ta có quyền, người thứ nhất ta đem diệt chính là ngươi! Sau đó Mộc hít một hơi, mở cửa xe liền nhảy xuống. Tây Bố Lặc liền biến sắc, súng nắm chặt trong tay, bắn vài phát vào bóng dáng kia, mơ hồ nghe được tiếng kêu thảm thiết, lúc sau thân ảnh người kia biến mất vào trong rừng, nếu chư muốn đuổi theo, Tây Bố Lặc phòng xe là có thể rượt, nhưng mà Tây Bố Lặc cũng không nghĩ phải tiến vào rừng rậm, huống hồ người thuê hắn chỉ nói hai cái điều kiện, hoặc là giết, hoặc là mang về. Đến lúc đó hắn nói cậu đã chết, sau đó liền cùng cậu không có quan hệ. Tây Bố Lặc lắc đầu, nhìn thấy rừng rậm lạnh lẻo, thở dài nói: “Thiết! Lại thất thủ.”
|