Thiếu Niên Nam Sủng Của Huyết Tộc Điện Hạ
|
|
Chương 35: Rung chuyển 3
An Sắt ‘thiên tân vạn khổ’ mới trở về được, dọc đường đi, Duy Khắc cùng đám người của mấy tiểu gia tộc kia không ngừng chặn đường hắn, Hạ Thụ lại chưa hề có động tĩnh, điểm ấy rất kỳ quái, Hạ Thụ là người từ khi thừa kế gia tộc luôn luôn vì gia tộc mình mà dùng đủ loại thủ đoạn.
Nữ vương không có chỉ thị gì, chính là nói chờ mong An Sắt đến đệ tịnh tinh cầu. Đó là tinh cầu của nữ vương………..
Nữ vương có thể giúp đỡ An Sắt, cũng có thể đối An Sắt bất lợi, nhưng mà đối với ván bài lần này của An Sắt, ai cũng không đỡ nổi.
An Sắt không muốn thâu tam đại gia tộc, nhưng mà đối với nữ vương, An Sắt………..không muốn để cho bà sống. Chỉ cần còn có nữ vương tồn tại một ngày, tam đại gia tộc sẽ còn nguy hiểm, An Sắt quyết không cho Hạ Thụ cùng Duy Khắc mù quáng trung thành với nữ vương.
……………… Xuống xe, gió thổi tới là quần áo không nhiều lắm trên người An Sắt. Ở trong tòa thành tối đen, An Sắt một thân màu trắng óng ánh vàng kim, màu trắng đang lay động trong gió, màu vàng mềm mại kia giống như là ánh ánh dao. Ở trên đài cao hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, nhìn xuống An Sắt, ôn nhu trong đôi mắt kia như là ánh trăng phía sau lưng họ, tròn xoe mông lung. An Sắt ngẩng đầu, nét cười lạnh lùng nơi khóe miệng biến mất. Thay thế vào đó là nét ôn nhu chói mắt. An Sắt sẽ không để người này ở một mình nơi đây, để lại cậu, nhưng người đó sẽ đối cậu bất lợi, nếu ý nghĩ của mình để cho nữ vương nhìn thấu, thì Mộc chắc sẽ lưu lạc đến trong tay người khác, cho nên, An Sắt muốn dẫn cậuđi, mang theo Mộc, không buông ra. Muốn sống, cùng sống. Muốn chết, cùng chết. Ánh trăng đêm nay mượt mà cực kì, lóe ra ánh sáng chói mắt xinh đẹp. . Quần áo rơi rụng trên mặt đất, lộ ra thân hình. Âm thanh rên rỉ xin nhẹ nhàng cùng với ẩn nhẩn hỗn loạn……. An Sắt thật sự tận lực ôn nhu, không có lập tức xâm chiếm, chính là thong thả ra vào, loại thông thả này giống như là tra tấn, hai người đều cảm thấy không thoải mái, thiếu niên thân hình trơn bóng ở dưới thân an sắt thống khổ bất an mà đong đưa. Loại cảm giác muốn lại không được làm cho Mộc hận không thể đem chính mình ngất đi. Có vào thì vào! Không vào anh liền cút đi ra ngoài cho ta! —— Ánh mắt Mộc là đang nói những lời này với An Sắt. An Sắt cũng không chịu nổi, một mực nhường nhịn, chỉ sợ cậu bị tổn thương, vừa mới hút máu cậu, An Sắt thực không muốn làm cho Mộc bị thương, nhân loại rất yếu ớt, làm vài giờ sẽ mệt, còn có xương sống cùng thắt lưng sẽ rất đau……. Nhưng là, em đã mời, ta, đương nhiên sẽ không khách khí! An Sắt nghĩ. Một tiếng kêu thảm thiết……………sau đó là tiếng rên rỉ nối tiếp. …………….(Tuổi trẻ thật là tốt~~~~~~ Ma Đức ở cửa trên tay còn hai bộ dục bào, lộ ra ý cười.) …………. Chuyện đầu tiên Mộc làm sau khi tỉnh lại chính là ———— cưỡi ở trên bụng An Sắt, hai tay bóp cổ An Sắt, đôi mắt đỏ lên rống: “Ta phải ở trên!!!!!” Đương nhiên, cuối cùng bị An Sắt nhu nhu thắt lưng, lập tức liền yếu đi. “Ta còn nghĩ đến anh………An Sắt, vì cái gì anh đi lâu như vậy cũng không trở về? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn có, quyền chi phối………địa cầu…….” Mộc cẩn thận quan sát biểu tình An Sắt, không biết làm sao, từ khi hai người có quan hệ, Mộc càng thêm lo lắng cho An Sắt, hơn nữa…..còn có điểm sợ hãi hắn. Này chẳng lẽ là biểu hiện của tiểu thụ! Mộc bất đắc dĩ. An Sắt ôm chặt Mộc, như là yêu tinh ham thích tinh khí, hút lấy hơi ấm trên người Mộc: “Không cần lo lắng, quyền chi phối địa cầu ta nhất định có. Đến lúc đó ta liền đem tặng cho em, được chứ?” Mộc muốn lớnt iếng nói cảm tạ cùng với mãnh liệt gật đầu. Chính là bất đắc dĩ bị An Sắt ôm chặt, đành phải khó khăn nói: “An Sắt, anh đối ta thật tốt……..Trừ bỏ anh ta ra ở bên ngoài anh đối ta tốt nhất!” An Sắt nhìn một chút Mộc ở trong lòng mình? Tới hiện tại, Mộc còn không thành thật nghĩ đến người khác, còn nói thẳng ra trước mặt hắn! Vật nhỏ! Ta không tha cho em! Mộc cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, An Sắt mang khuôn mặt vừa đẹp vừa kiêu ngạo, mang theo chút giận dỗi tiến lại gần. ……………… Mộc cảm thấy, vì tránh cho mình chết trẻ, vẫn là ở mặt trên tốt hơn, điều kiện tiên quyết là phải thông qua An Sắt….
|
Chương 36: Vương điện của Nữ vương
Điều kiện khí hậu ở Vệ Tắc Toa đệ nhất tinh cầu cùng với Đệ Tắc Toa đệ nhị tình cầu hoàn toàn bất đồng.
Đệ nhị tinh cầu rất lạnh, Mộc căn bản không thể đi ra ngoài. Mà đật nhất tinh cầu nơi nữ vương ở cực kì ấm áp, chỉ có mùa xuân. Mộc dọc theo đường đi chỉ lo đem mặt dán trên cửa sổ xem cảnh sắc, hoàn toàn bỏ qua An Sắt đang đen mặt.
An Sắt đem đầu Mộc kéo lại, đối diện hắn.
“Làm sao vậy?” Mộc nháy mắt mấy cái.
“Mấy thứ kia có cái gì đẹp, ta không đẹp sao?” An Sắt thần tình có chút bất mãn! Mộc rất nhanh chớp mắt, cuối cùng ‘Phốc’…………….”Ha ha ha ha ha ha!!!!!!” Mộc cảm thấy An Sắt là dễ nhìn nhất, tuấn tú nhất! Chính là…….An Sắt sùng giọng điệu nghiêm túc như vậy nói chính hắn rất tuấn tú, thật sự, muốn cười. Mộc hoàn toàn không lo lắng hậu quả sau khi mở miệng liền cười, kết quả. 0. Tự phụ! An Sắt ôm sát Mộc, nhìn tiếp văn kiện, trên đỉnh đầu bị đánh thành bánh bao, vẫn chưa từ bỏ ý định hướng đến cửa sổ nhìn. An Sắt ‘ba’ một tiếng đem văn kiện quăng, dọa Mộc nhảy dựng. “Nếu em muốn nhìn, ta cùng em nhìn.” An Sắt dứt khoát cùng Mộc ngắm phong cảnh hai bên. Tuy rằng, An Sắt nhìn đến rất nhiều lần, nhìn đến muốn ói ra. Có thể cùng ngươi bầu bạn ngắm phong cảnh, lại ngắm rất lâu, bởi vì hắn yêu ngươi, để ý đến suy nghĩ của ngươi, chú ý đến ngươi, tất cả mọi thứ về ngươi hắn đều suy nghĩ. Kế tiếp đi đến một cây cổ thụ có tán cây rậm rạp xanh biết, mỗi một phiến là đều đầy sức sống, cảm giác đầu tiên đều cho người ta cảm thấy an bình tươi mát, An Sắt nắm tay Mộc, cùng đi về hướng vương điện Nữ vương, phía sau ko hề có người hầu đi theo, cũng không có binh lính cầm vũ khí. Ở tinh cầu Nữ vương, vũ khí bị cấm. Cho dù không có gì bảo đảm an toàn, Mộc cũng thấy an tâm, bàn tay nắm lấy tay mình kia tuy lạnh, nhưng dường như có ma pháp. làm cho Mộc cảm thấy được an tâm, hảo muốn cầm, gắt gao mà cầm. ‘An Sắt bất tri bất giác yêu thương ngươi, bất tri bất giác ỷ lại ngươi, nên làm cái gì bây giờ đây?’ — Mộc. “An Sắt.” Mộc cảm động nói. “Ân?” An Sắt tiếp tục bước đi. “Nếu, nếu có một ngày, ta chết, ta………” Mộc nghẹn ngào một chút, dù sao mạng mình so với huyết tộc ngắn hơn rất nhiều, là nhân loại, sớm hay muộn cũng phải già………. An Sắt dừng một chút, nắm chặt bàn tay mang theo hơi ấm, nhấc chân tiếp tục đi. “Sẽ không. Ngươi sẽ không chết.” Mộc gục đầu xuống: “Vì cái gì? Dù sao ta………” “Bởi vì ngươi không dám rời đi ta.” Nói xong, An Sắt trở lại, nhìn Mộc liếc mắt một cái, u ám, tức giận. “………….” Mộc trong lòng nóng lên, cúi đầu, phát ra tiếng cười. Mừng thầm. Cung điện nữ vương, rốt cuộc là bộ dáng gì chứ? Mộc nghĩ đến tòa thành xanh vàng rực rỡ, hoặc là nơi có khoa học kỹ thuật phát triển nhất, nhưng mà………ách……….. Đống rác! Ấn tượng đầu tiên Mộc đối với tòa thành chính là như vậy. Nữ vương tuyệt đối là một con quỷ!!! Cửa đều là đồ bẩn này nó, đống rác, còn có nhiều người máy vệ sinh, làm việc cũng mệt muốn chết, nhưng vẫn kiên trì không ngừng dọn dẹp. Nói, thành cổ này vì cái gì cổ như vậy! Từ xưa đến nay cái gì cũng nhanh lui lại, còn bám đầy tường vi, nếu không có hai người đi ra đón tiếp, Mộc thật đúng là nghĩ nơi này là quỷ bảo không người ở lại! An Sắt nhu nhu đầu, nữ vương này, hàng năm sẽ phát điên một lần! Mà không may hôm này là ngày nữ vương vừa mới vượt qua tơời gian nổi điên, ngày này linh lực nữ vương sẽ đột nhiên tiết lộ, bui gai bám chặt tòa thành kia cũng là một minh chứng, sau khi nữ vương phát tiết sẽ sử dụng một lượng lớn thực vật bổ sung thể lực………..Ách, có rác rưởi chứng minh. May mắn, xem ra nữ vương hết điên rồi. An Sắt bất đắc dĩ nghĩ như vậy.
|
Chương 37: An Sắt bảo vệ vợ
“Đây là……….chỗ ở nữ vương?~ An Sắt, ngươi xác định?” Khóe miệng Mộc run rẩy nho nhỏ vài cái.
An Sắt từ trong túi lấy ra hai cái khăn đã chuẩn bị tốt, che kím miệng mũi của mình, lại đưa cho Mộc một cái, nhìn Mộc hảo hảo che chắn miệng mũi của mình, sau đó mới gật đầu.
Ai ngờ tới nỗi thế này, nếu không phải tình thế nguy cấp, An Sắt cũng không muốn để cho Mộc thấy cảnh tượng như vậy.
Nữ vương chết tiệt! Tòa thành chết tiệt! Hai người……………không……………là hai huyết tộc đang cao nhã bước đi. một thân quân trang màu lam, cao ngạo giống như con thiên nga. Đáng tiếc, trên mặt đều mang mặt nạ phòng độc, chỉ lộ ra đôi mắt, như vậy, chọc cười Mộc. An Sắt thấy Mộc cười khanh khách, hiểu được không ghét bỏ nơi này, không bởi vì nữ vương mà đối ấn tượng chính mình xấu đi, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên. Đối với hai thiên nga ‘võ trang’ kia cũng không xấu mặt. “Mạn Tư Đan cung nghênh An Sắt điện hạ, nữ vương chờ ngài đã lâu.” Đi đến trước mặt, hai người kia mới lộ ra mặt, trong đó có Mạn Tư Đan là cận vệ nữ vương, Mạn Tư Đan thực ‘lễ phép’ chào bọn họ theo nghi thức quân đội, ánh mắt còn thực ‘ôn nhu’ ‘nhìn’ Mộc một cái. Mộc cười lập tức nghẹn lại, mặt hiện lên tầng xanh tầng trắng. Ngốc tử đều nhanh nhìn ra, Mạn Tư Đan này tuyệt đối là một người bất hòa với An Sắt! Mộc mạc danh kỳ diệu trừng mắt liếc nhìn, tâm tình không một chút tốt, còn có điểm ủy khuất nho nhỏ, [Thần! Lão tử trêu ngươi, chọc giận ngươi!] Hành vi Mạn Tư Đan tự nhiên bị An Sắt thấy được, mặt hắn nhanh chóng kết một tầng băng, còn thiếu chút lạnh lẽo! An Sắt lạnh lùng nói lầm bầm nói vài tiếng, Mạn Tư Đan nghĩ An Sắt sẽ hoàn lễ, liền thẳng lưng, tính dẫn đường, không nghĩ đến……….. “Ta cho ngươi đi sao? ! Cận vệ Mạn Tư Đan.” An Sắt khinh bỉ nói. “………..” Thân thể Mạn Tư Đan cứng ngắt, có chút ngốc lăng mà nhìn An Sắt liếc mặt một cái, ánh mắt An Sắt hung hăng, lạnh lùng, mắt mèo màu đỏ tươi. An Sắt tự nhiên mà đưa tay để ở trên lưng Mộc, làm mặt Mộc đỏ lên. “Ngươi, dẫn đường.” Vệ binh bị An Sắt chỉ đến, run rầy gật đầu, khi dẫn đường còn cẩn thận quay đầu lại nhìn Mạn Tư Đan đang cứng ngắt ở ở nơi đó, mới dẫn đường. Mặt Mộc thường thường ma xát vào cánh tay An Sắt, An Sắt rất cao, rất có uy nghiêm, dựa vạo An Sắt, mộc có một loại cảm giác nhỏ nhỏ ngọt ngào, vận là cảm thấy nam nhân nhà mình đáng tin! An Sắt là bảo vệ vợ! Vẫn là lão công siêu cấo bảo vệ vợ! Xuyên qua bộ xương điêu khắc cụt hai tay, , nhiều khe tường màu trắng, có vài lần Mộc thiếu chút nữa bị phiến đá đụng trúng, làm cho máu căng khắp nơi. Vẫn là An Sắt đi một bên nhắc nhở, bảo hộ. Bời vì có đá, Mộc cùng An Sắt bước đi thật nhanh, cũng cùng Mộc rõ ràng lẻn đến trong lòng An Sắt, An Sắt lại tưởng Mộc yêu thương nhung nhớ, ôm đến chặt chẽ, cuối cùng ôm ngang lấy Mộc, nhẹ nhàng nhìn thẳng vào ánh mắt bối rối nói: “Đừng lộn xộn, dựa vào ngực ta.” Mặt Mộc đỏ bừng, trộm liếc nhìn người dẫn đường, phát hiện người ta không nhìn nơi này, mới thở dài một hơi, mặt chôn trong lòng An Sắt, than thở: “Ôm như vậy mất mặt muốn chết………………” An Sắt cười cười, lơ đểnh, còn nhìn thoáng qua một nơi…….. Nơi đó, có một con muỗi nho nhỏ, đó chẳng qua chỉ là một loại máy móc dùng để theo dõi…….Người theo dõi bên kia, các ngón tay trắng nhỏ, móng tay được sơn đỏ xoa cằm mình, đôi môi dính máu nở nụ cười, lộ ra răng nanh! Hình ảnh thực khủng bố! Cho dù ngồi nơi đó chính là nữ vương xinh đẹp………
|
Chương 38: Nữ vương dựng dục hắc ám
Vỗ vỗ ghế da, Mộc đặt mông ngồi lên không khỏi cảm thán: “Da nơi này thật tốt nga.”
An Sắt không nói gì thêm, đợi cho sau khi thị vệ đều lui ra, nhìn thấy Mộc bộ dáng vui vẻ thật sự không đành lòng làm cho cậu sợ, nếu nói cho Cậu biết da ghế nơi này đều do da người trả qua nhiều lần gia công làm thành, Mộc nhất định sẽ không chịu nổi đả kích.
“Không cần sợ hãi, có ta ở đây.” Cho dù là nữ vương cũng không cho phép nàng đụng vào người mính quý trọng nhất, Mộc, Duy Khắc, Hạ Thụ……..An Sắt đem những người này đặt trong vòng bảo hộ của mình, ai cũng không được phá hỏng. Lối suy nghĩ của Mộc căn bản không giống với An Sắt, Mộc nghĩ đến An Sắt nghĩ cậu gặp nữ vương sẽ khẩn trương. Mộc ngốc ngốc gật gật đầu: “Ân, đúng! Còn có anh theo với tôi.” ………….. “Nữ vương bệ hạ, vì sao lại mặc kệ cái người có tâm khác thường kia? Mạn Tư Đan không hiểu.” Mạn Tư Đan cắn răng, nửa quỷ trên thảm lông đỏ tươi. Nữ vương trên vương tọa, dùng ngón tay màu đỏ chọc chọc con dơi trên tay vịn, đôi môi đỏ mộtng lộ ra răng nanh. Nàng lộ ra nét cười rạn nứt, dùng thanh âm có ma lực nhất nói: “Mạn Tư Đan, ta nói ngươi a, như thế nào não vẫn không lớn lên được chứ? Mệt ngươi vẫn là người ở bên người ta.” Mạn Tư Đan cả người run lên: “Nữ vương bệ hạ, Mạn Tư Đan biết tội! Nữ vương bệ hạ đương nhiên là có an bài của ngài, là Mạn Tư Đan ngu muội.” Nhìn thấy mặt Mạn Tư Đan lúc xám lúc trắng, nữ vương ở trên vương tọa đứng dậy, con dơi kia bay lên bả vai nàng, tạo thành một cái bóng, ánh sáng chói chiếu lên người xinh đẹp kia, ngạc nhiên, không có nam nữ lệ phục dạ hội hoa lệ, chỉ có một người mặc áo bào đỏ sẫm, hai gò má cao làm cho nàng càng theo gầy cùng tái nhợt, tóc màu máu tươi, rối tung mềm mại, kéo dài tới vạt áo. Nàng, thân thể cực kỳ thon dài, thậm chí so với Mạng Tư Đan còn chuẩn hơn, chẳng qua, bộ ngực bằng phẳng kia, thực nhìn không ra được người này là nữ, thật là yêu nghiệt, cười, lộ ra răng nanh, mê hoặc người phải đi thỏa mãn mình. Nàng đi đến bên người Mạn Tư Đan, Mạn Tư Đan đã bắt đầu phát run. “Nữ vương bệ hạ ta…………….” “Hư………….Mạn Tư Đan, còn muốn ta chỉ ngươi lễ nghi cung đình sao? Giống như trước đây…” Nữ vương hơi nâng lên chân trái, xích lỏa khẽ nâng lên, làm cho người ta muốn cúi người xuống hôn. Mạn Tư Đan nhanh quỳ rạp trên mặt đất, dùng tư thái hèn mọn nhất, giống như là chó mà hôn ngón chân nữ vương, giống như là khát vọng. Nữ vương ngồi xổm xuống, dùng tay kia, nâng lên đầu Mạn Tư Đan: Ngoan~ Không lâu liền có khách liền đến, nhanh đi nghênh đóng! Ha hả………..” “Vâng!” Mạn Tư Đan vẫn tư thế đó đi lùi về sau, sau đó đứng lên, chạy nhanh giống như ‘trốn’ đi. Cung điện vô tận, hắc ám vô tận, lại chỉ có một mình nàng.
|
Chương 39: Bóng tối dưới ánh sáng
Hắc ám rời đi, ánh sáng lại chiếm cứ.
“Đây là ta vượt qua rất nhiều ánh sách cùng bóng tối……….có thể hay không là cái cuối cùng, Dùng máu tươi cùng linh hồn của chôn vùi đi ánh sáng………” Kia là nữ vương nhẹ giọng tự thuật, như là tự thuật trong cô độc cùng tịch mịch.
Nữ vương ngửa cổ lên cười vô cùng yêu mị: “Chôn vùi ánh sáng hay là phát triển bóng tối? Tộc nhân ngu xuẩn a, các ngươi đều quên ta là hắc ám sao?! Còn chờ mong ta cho các ngươi ánh sáng? Ha ha…………….”
Khi tòa thành trống rỗng bị ánh mặt trời chiếu rọi, nguyên bản màu đỏ quỷ quái biến mất không còn thấy, chỉ lưu lại trong không khí mùi thơm của bản thân nó.
……………. “Nữ vương bệ hạ mời ngài đến hoa viên quảng trường.” Mạn Tư Đan đứng ở ngoài cửa, nhưng lần này Mạn Tư Đan tựa hồ lễ phép không ít, hoàn toàn đã không ương ngạnh như hôm qua. Nhưng mà Mộc không biết sao, Mộc cảm thấy được, trong mắt Mạn Tư Đan đã muốn tràm ngập lãnh đạm, giống như là một con rối gỗ, so với hắn ngày hôm qua, Mộc cảm thấy hắn hôm này thiếu đi khí người, “Ân.” An Sắt nói. An Sắt tao nhã buông ly trà trong tay, đứng dậy, sủa sang lại quần áo, lại hướng Mộc vương tay. Mộc chỉ chỉ mình, chớp mắt vài cái: “Di? Ta cũng phải đi?” An Sắt gật đầu, tay kia nhanh chóng bắt được Mộc: “Để em ở đây ta lo lắng.” “……………………” Mộc gật đầu, tuy rằng không biết An Sắt vì sao lo lắng, nhưng mà nếu là An Sắt nói, Mộc đành phải nghe theo, miễn cưỡng đứng lên, vẫn có điểm đứng không vững, đều do An Sắt, lại cắn mình, như vậy nữa mình sớm muộn gì cũng biến thành thây khô. “Thỉnh ngài mau chút.” Mạn Tư Đan vẫn không thấy mặt thản nhiên mở miệng. An S8át không chần chờ, kéo Mộc nhanh chóng đi qua, khi cùng Mạn Tư Đan gặp thoáng qua, An Sắt cong môi khẽ giọng nói: “Xem ra nữ vương đem ngươi dạy dỗ không tồi a~~~ Phải đi, tay sai của nữ vương!” Bóng dáng Mạn Tư Đan cứng lại, như là tùy thời có thể phát nổ, nhưng liền nhanh chóng kiềm chế lại, dẫn đường. Mộc không rõ cho nên nhanh bước đến, trong lòng tràn đầy khẩn trương, nữ vương da~~~ người ngay cả An Sắt bọn họ đều tôn kính chính là có bộ dáng gì? Phư nhân ung dung đẹp đẽ quý giá? Hay là đại mỹ nữ giống như thiên sứ ôn nhu thiện lương? Khi lần đầu tiên Mộc nhìn thấy Nữ vương, Mộc như bị sét đánh. “Thần a! Cái gì phu nhân? Cái gì đại mỹ nữ? Có hay không người nào nói cho ta biết, vì sao nữ vương làm nam?!!! Đúng vậy, Mộc thấy được một người gầy yếu, nhưng là một mỹ nam khung xương hoàn mỹ nhưng mang bệnh, thắt lưng dài màu trắng, cổ áo cao làm cho khuôn mặt hắn càng gầy càng tái nhợt, nụ cười yêu nghiệt………….. . Khi An Sắt cùng Mộc đi đến hoa viên quản trường, điều đầu tiên chú ý đến không phải là phong cảnh xinh đẹp cũng không biết khi nào thì Duy Khắc cùng Hạ Thụ đều tới, Mộc đầu tiên chú ý đến chính là ‘yêu tinh’ đang đứng trước đài phun nước.” Con ngươi màu đỏ, giống như con ngươi An Sắt, trong con ngươi đỏ tươi lộ ra ôn nhu giống Hạ Thụ, cùng người sinh ra thật giống nhay, không thể không nói mỹ nam tử nhu nhược như vậy giống nữ nhân, nhưng mà, Mộc thấy được, nam tử kia toàn thân đều lộ ra khí vương giả không thể xâm phạm, này là lý do sao Mộc nhìn ra nữ vương làm nam nhân. Nữ vương một thân màu trắng, bên cạnh là hai thân ảnh quen thuộc đã lâu không thấy — Hạ Thụ cùng Duy Khắc. Bọn họ mặc quân trang, kiếm để ở thắt lưng, Duy Khắc một thân màu đen nửa quỳ trước mặt nữ vương, mà Hạ Thụ quân trang màu xanh, phối hợp mới màu tóc xanh của mình, có vẻ nhu hòa, dịu ngoan ngửa quỳ túước mặt nữ vương, hắn đang vuốt tóc hai người bọn họ. Ôn nhu và tốt lành. Kỳ thật Mộc không biết đây là một loại lễ nghi, Duy Khắc cùng Hạ Thụ nửa quỳ để cho Nữ vương đặt tay trên đầu họ, tỏ vẻ trung thành, nếu có dị tâm, Nữ vương có thể tùy thời vặn đầu họ. Giống như lễ nghi hôn tay là để kiểm tra trong tay đối phương có giấu ám khí hay không. “Ai nha! Là Andy Lôi Khắc a, thật sự al2 đã lâu không thấy! Mau tới đây.” Nữ vương đột nhiên quay sang, cười nói. Tya nữ vương vẫn đạt trên đầu Hạ Thụ cùng Duy Khắc, không có dời. An Sắt thấy được, đáy mắt Nữ vương tràn đầy thâm ý, như là tốt ý nói: “Ngươi đã muốn cho bọn họ biến mất, như vậy ta làm cho bọn họ biến mất được không?” Phải đi qua, nếu đi qua nữ vương nhất định sẽ xuống tay, nữ vương đang thử An Sắt, thứ An Sắt có phải hay không cố ý thống nhất tam đại gia tộc, thử An Sắt có phải hay không đoán được tâm tư nữ vương. An Sắt không còn đường lui, phải đi qua, đánh cuộc một phen. “Không cần đi qua!” Mộc kéo lấy An Sắt bước ra phía trước. Mộc nhìn thấy khiếp sợ trên mặt An Sắt, cũng không biết giải thích như thế nào, cho dù là hiện tại nữ vương vô hại, Mộc chính là cảm thấy được Nữ vương không đơn giản như vậy, Mộc ở trong lòng sợ hãi bài xích sự tồn tại của nữ vương. An Sắt nháy mắt kinh ngạc, nhìn thấy lo lắng trên mặt Mộc, bỗng nhiên cảm thấy được không khí không khẩn trương như vậy, ít nhất, còn có người đáng giá để bảo vệ. “Không cần lo lắng, không có chuyện. Mộc, tin tưởng ta.” Tin tưởng, được rồi. Mộc chậm rãi buông tay, lai quay qua nắm chặt tay An Sắt, có cái gì thì cùng nhau đối mặt.
|