Thanh Ngọc Án
|
|
Chương 20
“Không cần để ý ta, không cần lo cho ta, để cho ta một mình yên tĩnh”. “Hảo, đây chính là ngươi nói, trẫm sau này không bao giờ … Đến nơi này nữa!” Nói xong, hắn phất tay áo rời đi, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lại. Hắn đứng ở ngoài cửa xiết chặt nắm tay. Tiểu tử kia. . . . . Thế nhưng dám kêu hắn cút! Bất quá hai năm không gặp, tính tình y lại trở nên như thế? Tên hỗn đản! Mệt hắn sáng nay lòng còn tràn đầy chờ mong cùng Bạt Thác Vô Nhược gặp mặt, không nghĩ tới lại nháo thành cục diện bế tắc. Hoàng Phủ Duật tức giận tính toán rời đi nơi này, bỗng nhiên một đạo tiếng khóc nức nở từ trong phòng truyền ra. Hắn ngẩn ra. Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . đang khóc? Một tiếng lại một tiếng, âm thanh dằn thấp giống như từng đạo nắm tay đánh vào ngực hắn, làm đau hắn. Hắn chưa từng thấy qua Bạt Thác Vô Nhược khóc, hắn vẫn nghĩ đến Bạt Thác Vô Nhược biểu tình duy nhất chính là cười, ngây ngô cười, mỉm cười, ấm áp cười. . . . . . Hắn xem qua rất nhiều, nhưng không nghĩ tới. Nguyên lai y cũng biết khóc, lại khóc thương tâm như thế. Ngay cả Hoàng Phủ Duật ở ngoài cửa nghe thấy tiếng khóc của y tâm cũng theo đó mà rớt xuống, khó chịu. Đứng lặng ở ngoài cửa hồi lâu, Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đến gần y. “Ngươi rốt cuộc phát sinh chuyện gì?” Nghĩ đến hắn sớm đi xa, Bạt Thác Vô Nhược vừa nghe thấy thanh âm hắn, sợ tới mức ngừng nước mắt. Chuyển thân thể y qua, Hoàng Phủ Duật dùng tay áo, chà lau nước mắt y “Một đại nam nhân, có cái gì mà khóc ?” “Đúng. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” “Trẫm không cần ngươi giải thích, trẫm muốn ngươi thẳng thắn, đến tột cùng là người nào chọc giận ngươi khóc?” “Ta ──” y đỏ hai tròng mắt ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Duật, nước mắt lại chảy ra. Hoàng Phủ Duật không am hiểu an ủi nhất thời luống cuống tay chân, lại lau lại sát. “Không, không cần lau. . . . . . Đem quần áo ngươi đều dơ . . . . . “ “Không quan hệ.” Con ngươi đang nhìn chăm chú Hoàng Phủ Duật hạ xuống không dám nhìn hắn nữa, “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Ngươi cho rằng nam nhân thích nam nhân ghê tởm sao?” “Ngươi hỏi vấn đề này để làm chi?” Hắn không rõ đề tài sao đột nhiên chuyển tới cái này. “Ngươi đáp ta trước.” “Có lẽ có một chút, nam nhân cùng nam nhân, rốt cuộc vẫn là trái với thiên lý. Nam vi dương, nữ vi âm, âm dương cộng, mới có thể hưng thịnh quốc gia.” Y miễn cưỡng lộ ra tươi cười có chút khó coi .”Là, là như thế này a. . . . . . Nếu nam nhân kia có thể sinh đứa nhỏ thì sao? Như vậy có phải hay không sẽ không trái đạo lý?” “Nam nhân sao có thể sinh ra đứa nhỏ? Ngươi bị bệnh?” Hoàng Phủ Duật áp vào cái trán y, cho rằng y nói nhảm. “Kia nếu thật sự thì sao?” “Kia lại như thế nào?” “Có phải hay không sẽ không ghê tởm ? Có phải hay không liền thật có thể cùng một chỗ ?” Y không ngừng truy vấn làm cho Hoàng Phủ Duật cảm thấy được phiền, nghĩ muốn mau chóng chấm dứt đề tài này, bởi vậy hắn thuận miệng ứng “”Là, là, nếu thực sự nam nhân có thể sinh ra đứa nhỏ, trẫm thật đúng là muốn nhìn một cái.” Bạt Thác Vô Nhược vui vẻ lộ ra tươi cười sáng lạn, bi thương trên mặt mới vừa rồi toàn bộ trở thành hư không. “Tâm tình tốt lắm? Còn không cùng trẫm nói, vì sao khóc?” Y cười lắc đầu, “Không có việc gì, chính là nhớ nhà thôi.” “Thật sự?” “Thật sự.” Y một phen kéo Hoàng Phủ Duật xuống, khuôn mặt dựa sát vào hắn, “Hoàng Phủ Duật, chúng ta lên giường đi!” Hoàng Phủ Duật rõ ràng sửng sốt, “A?” Hắn không có nghe sai, không có nghe lầm Bạt Thác Vô Nhược ý tứ đi? “Chúng ta đến làm đi!” “Ngươi nói cái. . . ” lời chưa nói hết môi đã bị Bạt Thác Vô Nhược che lại, y ôm trụ hai má hắn, hai phiến môi mềm mại ngăn chận Hoàng Phủ Duật. Đầu hắn trống rỗng. Hắn bị hôn? ! Nhưng lại là nam nhân không hơn không kém? Bạt Thác Vô Nhược không biết nên hôn một người như thế nào, môi áp môi Hoàng Phủ Duật, chuyển động vài cái liền ngừng lại, hai mắt nhắm chặt chậm rãi mở, nhìn Hoàng Phủ Duật, đỏ mặt. Rời đi môi hắn, đột nhiên quay người đưa hắn ngồi lên ghế, y tách chân ra khóa ngồi ở trên đùi Hoàng Phủ Duật. “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi điên rồi sao?” Hắn muốn đẩy y ra, Bạt Thác Vô Nhược lại khom người cố sống cố chết ôm lấy hắn. Song chưởng buộc chặt ôm lấy cổ hắn, hai má dán chặt trên ngực hắn, “Hoàng Phủ Duật, nam nhân lại không được sao ? Chúng ta cũng làm qua không phải sao? Vì cái gì hiện tại không được?” “Khi đó tình huống là do bất đắc dĩ.” Hoàng Phủ Duật biết ý của y là hai năm trước tại Huyền Vũ quốc đêm đó, hắn uống xong rượu mừng bị hạ xuân dược, cho nên cùng Bạt Thác Vô Nhược có da thịt chi thân. Khi đó chính mình ý thức là vô tri, phát sinh sự tình hắn không mong muốn. Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe Hoàng Phủ Duật giải thích, mà cũng nghe không vào. Hắn hạ thân thể quỳ trên mặt đất, thân thủ cởi bỏ tiết khố của Hoàng Phủ Duật, nam căn ủ rủ hư nhuyễn buông xuống, Bạt Thác Vô Nhược cắn môi dưới, thoáng chần chờ, sau đó cúi xuống há miệng hàm trụ. Hoàng Phủ Duật thở dốc vì kinh ngạc! ==== Chương sau có xôi thịt hay không đe???? Đón xem hen. ^^
|
Chương 21
Y quỳ giữa hai chân Hoàng Phủ Duật, ngậm lấy. Nhắm mắt, y không dám mở mắt ra. Nhẹ nhàng hàm trứ, phun ra, vươn tay sờ lấy hai khỏa cầu rất tròn bên dưới dục vọng, xoa bóp vài cái, cái lưỡi mềm mại ẩm ướt liếm liếm đỉnh. . . . . . Hoàng Phủ Duật bất giác run rẩy, gầm nhẹ: “Bạt Thác Vô Nhược!” Hai mắt nhắm chặt hé mở, nhìn thấy dục căn của Hoàng Phủ Duật đã trướng to vài phần, y tuy sợ hãi nhưng cũng không dừng lại động tác, miệng mở lớn từng chút từng chút nuốt tiến dục vọng. Hoàng Phủ Duật cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận tới lui phun ra nuốt vào, đầu ở giữa hai chân hắn trước sau lay động. Hạ thân thoáng chốc nóng lên, tất cả nhiệt khí hướng xuống chỗ đó đòi thoát ra. “Ngô. . . . . .” Dục vọng trong nháy mắt trướng lớn làm cho Bạt Thác Vô Nhược không thoải mái nhíu mi. Hoàng Phủ Duật nghĩ không ra Bạt Thác Vô Nhược rốt cuộc suy nghĩ gì? Vì cái gì phải làm loại sự tình này? Y chậm rãi buông ra, đứng dậy cởi quần dài, bò lên trên đùi Hoàng Phủ Duật đang trong trạng thái không phản ứng, cười khổ nói nhỏ “Ngươi biết không? Ta. . . . . . Rất thích ngươi, rất thích. . . . . .” Thân mình mềm mại nhẹ nhàng ngồi xuống, nhượng dục vọng trướng đại từ từ đi vào hậu huyệt chưa được chuẩn bị tốt, y há miệng hấp lấy một ngụm khí, nhíu mi “Chính là. . . . . . Đau quá. . . . . . Vì cái gì thích một người lại thống khổ như thế. . . . . .” Ngồi xuống xong, trên mặt Bạt Thác Vô Nhược dính đầy nước mắt, không biết là cảm thấy đau đớn mà rơi lệ, hay là bởi vì trong lòng quá chua sót. Hai tay y đặt lên đầu vai Hoàng Phủ Duật, hai chân câu lấy hông hắn, xuất lực khởi động thân mình, từ từ di chuyển, đem dục vọng lần thứ hai tiến sâu vào cúc huyệt. Y thống khổ rên rỉ, nhưng không thể không tiếp tục lặp lại động tác. Mỉm cười, một giọt nước mắt lấp lánh rơi ra từ khóe mắt, “Thực ghê tởm đi. . . . . . Ngươi nhất định xem thường ta đi. . . . . . Chính là, nếu ta không làm như thế. . . . . . Trơ mắt nhìn ngươi đi ôm hoàng phi khác. . . . . . Ta nhất định, nhất định thống khổ đến chết đi . . . . . .” Ý cười mang theo lệ, y ôm lấy hai gò má Hoàng Phủ Duật dùng nước mắt tẩm ướt đôi môi đỏ mọng mà hôn hắn. Hoàng Phủ Duật trong hoảng thần chậm rãi bừng tỉnh, vươn tay áp chế sau gáy Bạt Thác Vô Nhược kéo y về phía mình, nụ hôn rơi xuống thêm triền miên, đầu lưỡi thâm nhập, đam mê mà cuống lấy cái lưỡi y, câu triền, tác cầu. Buông ra, lưu luyến hai cánh hoa môi cao thấp hồi lâu, mới rời đi. Bàn tay di chuyển trên song mông, nâng cao, ấn hạ, động tác trừu sáp chậm rãi tăng lên. “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Duật không cần chán ghét ta. . . . . .” Hắn hôn tới gương mặt đầy nước mắt, hai mắt bất giác ôn nhu, nhưng vẫn chưa dừng lại động tác trừu sáp. Một lát sau, nội bích bỗng nhiên co rút lại, dưới bụng một trận ẩm ướt, Bạt Thác Vô Nhược mệt mỏi khẽ tựa vào trước ngực Hoàng Phủ Duật, y đã muốn tiết ra. Hoàng Phủ Duật tốc độ nhanh hơn, rất nhanh cũng bắn ra, trọc bạch chôn sâu trong cơ thể Bạt Thác Vô Nhược. Hắn thân thể run rẩy. Tất cả tình cảm mãnh liệt chỉ một thoáng hóa thành yên lặng, tiếng thở dốc của hai người cũng dần lui, trong không khí còn có vài phần hương vị ủ rủ. Nhiệt khí ở thân thể Hoàng Phủ Duật chậm rãi lui hạ, đầu cũng tỉnh táo lại. Hắn đột nhiên đẩy Bạt Thác Vô Nhược ra, đứng dậy kéo quần lên. Bạt Thác Vô Nhược không phòng bị té trên mặt đất, lòng bàn tay trượt mạnh, tơ máu chảy ra, y nhíu mi, nhưng không có kêu đau. Cười khẽ, “Ngươi quả nhiên chán ghét ta . . . . . . Quả nhiên cảm thấy ta ghê tởm. . . . . .” “Trẫm là nam nhân, ngươi cũng là nam nhân, trẫm thích chính là nữ nhân!” “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .” Y té úp sấp trên mặt đất, nắm chặt nắm tay. Y không biết ngoài những lời này, y còn có thể cùng Hoàng Phủ Duật nói gì, nước mắt che khuất tầm mắt, trong lòng đau tưởng chừng như chết đi. Hoàng Phủ Duật trừng mắt nhìn y quỳ rạp trên mặt đất. Bạt Thác Vô Nhược điên rồi, hắn thế nhưng cũng điên theo rồi. Chẳng những không ngăn cản y, còn cùng y làm, khi đó trong óc tất cả đều là khuôn mặt khóc thương tâm của Bạt Thác Vô Nhược, rõ ràng bộ dạng bình thường, nhưng bộ dáng y khóc lại làm cho Hoàng Phủ Duật trong lòng buồn bực. Cắn môi dưới, Bạt Thác Vô Nhược ngẩng đầu, “Ta yêu ngươi. . . . . . Hoàng Phủ Duật xin ngươi nhớ kỹ điểm ấy, ta yêu ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.” Trong mắt y tình ý nóng cháy làm cho Hoàng Phủ Duật lui về sau vài bước. “Thật có lỗi, trẫm không có biện pháp nhận.” Hắn rất nhanh ra khỏi phòng, không muốn lưu lại thêm nữa, đóng cửa phòng. “Cáp, ha ha. . . . . . Quả nhiên. . . . . . Quả nhiên. . . . . .” Một giọt lại một giọt nước mắt rơi xuống, Bạt Thác Vô Nhược quỳ rạp trên mặt đất, si ngốc cười ra tiếng. ==== Cảnh H này sao ta thấy đau lòng quá, chỉ toàn là nước mắt. haiz.
|
Chương 22
Long sàng rộng lớn, trên đó lưỡng đạo thân ảnh giao triền. “Ân cáp …Hoàng Thượng. . . . . . Hoàng Thượng. . . . . .” Tiếng rên rỉ phóng đãng cao vút của nữ tử lãng vãng trong phòng, hai chân tách ra nâng cao đặt ở đầu vai Hoàng Phủ Duật. Hắn nhíu mi, số lần va chạm dần dần hoãn hạ. Cuối cùng, hắn dừng lại động tác, đẩy nữ tử trên người ra. “Hoàng. . . . . . Hoàng Thượng?” Dung phi có chút nghi hoặc, đi đến gần Hoàng Phủ Duật, quấn lấy hắn. “Cút ngay.” Hắn không kiên nhẫn đẩy nàng ra. “Thần, nô tì chỗ nào làm sai ?” “Cút! Cút ra ngoài cho ta” Hắn xanh mét mặt, đem gối đầu trên giường hất xuống đất. Dung phi sợ tới mức rụt hai vai, vội vàng xuống giường mặc quần áo, thân thể run rẩy rời khỏi tẩm phòng. Hắn nâng tay, nắm tay nặng nề đấm xuống giường, một cái lại một cái. Vì cái gì? Vì cái gì không giống ? Thứ hắn cần không phải như thế. Hắn cần chính là vách tường càng chặt càng nóng rực bao phủ, tựa như, tựa như. Hoàng Phủ Duật không dám nghĩ nữa, hắn sợ dung nhan khóc đến thương tâm từng chút từng chút nổi lên trong đầu kia, hắn chỉ có thể cự tuyệt suy nghĩ. Hắn ngã xuống giường, nóng quá. . . . . . Hắn phải phát tiết mới được, nhưng nữ nhân lại không có biện pháp thỏa mãn hắn. Đêm trước là Nghiên phi, đêm qua là Thanh phi, tối nay còn lại là Dung phi. Tình huống đã muốn ba ngày. Đối mặt phi tử trong cung hắn tuy có dục vọng, nhưng cảm giác lại không như hắn muốn, càng lúc càng nhạt nhẽo, bị nhàm chán xuyên thấu. Sờ lên dục vọng trướng to không chịu nổi, cao thấp xoa bóp, tăng thêm lực đạo lòng bàn tay, hắn nhíu mi, hơi thở dồn dập. Nhắm mắt, nháy mắt trong đầu hiện lên khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ, rõ ràng đâu có nghĩ nữa, nhưng lại không tự chủ nhớ tới y. Cái miệng của y hàm trứ dục vọng hắn, phun ra nuốt vào, cái miệng nho nhỏ vì dục vọng thô to của hắn mà không thể không mở lớn, nước bọt không kịp nuốt, thuận theo chỗ tiếp hợp chảy ra. Hai gò má y đỏ bừng, mang theo vài phần thẹn thùng, âm thanh hừ nhẹ, thật nhỏ từ khoang mũi truyền ra. Có chút nhu, có chút kiều, còn có vài phần mị ý. Động tác trong tay nhanh hơn, lập tức hắn đã muốn xuất ra. Vài ngày phát tiết không ra dục vọng, thế nhưng tưởng tượng đến thanh âm của y, Hoàng Phủ Duật liền không tự giác lên tới cao trào, không cần tốn nhiều công sức. Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . Nhắm mắt lại, bộ dáng thê thảm ngày đó của y nhất thời lại hiện lên trước mắt Hoàng Phủ Duật Hai tròng mắt hãm sâu, ngay cả cái mũi cũng hồng toàn bộ, hốc mắt dung đầy nước mắt, hai má tẩm ướt. “Ngươi biết không? Ta. . . . . . Rất thích ngươi, rất thích. . . . . . Chính là. . . . . . Đau quá. . . . . . vì cái gì thích một người thống khổ như thế. . . . . .” “Thực ghê tởm đi. . . . . . Ngươi nhất định xem thường ta đi. . . . . . Chính là, nếu ta không làm như thế. . .. . . Trơ mắt nhìn ngươi đi ôm hoàng phi khác. . . . . . Ta nhất định, nhất định thống khổ đến muốn chết đi. . . . .” “Hoàng Phủ Duật. . . . . . Duật không cần chán ghét ta. . . . . .” “Ngươi quả nhiên chán ghét ta . . . . . . Quả nhiên cảm thấy ta ghê tởm. . . . . .” Nắm tay Hoàng Phủ Duật nắm thật chặt. Bạt Thác Vô Nhược nói y thích hắn, Bạt Thác Vô Nhược nói y thương hắn, Bạt Thác Vô Nhược, Bạt Thác Vô Nhược. . . . . . Đầu hắn nhồi vào toàn là hình ảnh Bạt Thác Vô Nhược, tràn đầy, tràn đầy. Tất cả đều là nụ cười của y hai năm trước. Nhưng nụ cười như gió xuân ấm áp ấy tựa hồ càng lúc càng mơ hồ, bị nước mắt chiếm lấy. Hai năm trước Hoàng Phủ Duật không rõ Bạt Thác Vô Nhược trừ bỏ cười trên mặt còn có thể xuất hiện biểu tình nào khác. Chính là hai năm sau, y lộ ra nụ cười mai mỉa, luôn miễn cưỡng chống đỡ, tràn đầy đau khổ. Tuy rằng đau lòng, nhưng Hoàng Phủ Duật lại bất lực. Bạt Thác Vô Nhược là nam nhân, cùng giới tính với hắn, sinh lý cấu tạo đều là nam nhân. Mà thân phận của hắn là hoàng đế, nhất cử nhất động của hắn đều rơi vào tầm mắt các đại thần. Bạt Thác Vô Nhược yêu thượng hắn là sai lầm. Bởi vì hắn không thể nhận cảm tình của y. Nam nhân cùng nam nhân căn bản không thể có tình yêu. ==== Next: Hoàng Phủ Duật không trả lời câu hỏi của y, nhưng lại chậm rãi nói ra một câu: “Nam sủng.” ==== Ể? sao lúc này thấy nhạt nhẽo thế nào ấy nhỉ? ^^ Khuấy động không khí chút coi nào, thế lày, nàng nào giật tem đầu tiên sẽ được đọc 2 chương kế trong thời gian sớm nhất, nhớ để lại mail hén. Và khuyến mãi cho người đến sau chỉ lấy được cái phong bì là 1 chương kế. Khửa khửa. Ta phi đây. ( A! đừng chọi dép vô ích, ta đã đội nón bảo hiểm ^^)
|
Chương 23
Phiền táo rất nhiều ngày, hơn nữa dục vọng tích lâu chưa phát tiết, Hoàng Phủ Duật tâm tình phi thường cáu gắt. Biết rõ không nên lại đi tìm Bạt Thác Vô Nhược, biết rõ không nên làm cho Bạt Thác Vô Nhược mang chờ mong, biết rõ phải cự tuyệt Bạt Thác Vô Nhược mới được, nhưng Hoàng Phủ Duật trốn tránh hơn mười ngày, thân ảnh hắn lần thứ hai xuất hiện ở tây cung. Mấy ngày, đến trắng đêm không ngủ thật phiền táo, tâm trạng hắc ám cũng dần dần hiển hiện lên nét mặt. Đứng lặng ở trước cửa phòng, hắn cố ý làm bộ mặt không chút thay đổi. “Bính.” Hắn lực đạo không nhỏ đẩy cửa phòng ra. Trong phòng Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trống rỗng giương mắt, nhìn thấy người, thân thể của y rõ ràng cứng đờ. Hắn thô lỗ đóng cửa. Hoàng Phủ Duật đi đến trước mặt, kiêu căng ngạo nghễ nhìn y, “Uy, ngươi nói ngươi thích trẫm đúng không?” Y đỏ mặt, sau một chút sợ run, điểm nhẹ đầu. “A…… Ân.” “Trẫm, không thích ngươi.” Hắn lạnh lùng trả lời. Bạt Thác Vô Nhược lộ ra chua xót cười yếu ớt, “Ta ── ta biết.” “Bất quá, trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm.” Hoàng Phủ Duật lộ ra nụ cười bố thí. Sửng sốt, “Cái ý tứ gì?” “Trẫm có thể cho ngươi ở lại bên người trẫm, nhưng ngươi đừng mong có được cảm tình của trẫm, bởi vì trẫm không có khả năng thích ngươi, cho ngươi ở bên người trẫm là muốn ngươi sớm quên trẫm.” Hắn nói một chuỗi, cũng không quản Bạt Thác Vô Nhược nghe hiểu được lời của hắn hay không. Bạt Thác Vô Nhược sắc mặt trở nên khó coi, tựa hồ hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, cúi đầu không nói, cũng không biết suy nghĩ cái gì. Nghẹn ngào nói ra một hơi, “Ta, ta không rõ ‘lưu lại ở bên cạnh ngươi’ nên hiểu như thế nào? Giống như là hoàng phi, bồi ── bồi tẩm sao?” Hoàng Phủ Duật không trả lời câu hỏi của y, nhưng lại chậm rãi nói ra một câu: “Nam sủng.” Nam sủng, bị coi là một thứ bẩn thỉu, mất đi tự tôn nam nhân, bị người khác phỉ nhổ, thân phận hèn mọn. Nếu Bạt Thác Vô Nhược thật sự muốn lưu lại ở bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể nhận, khi hắn cần y thị tẩm thì xuất hiện, tùy ý hắn bài bố, chi phối. Hắn nhìn chăm chú biểu tình trên mặt Bạt Thác Vô Nhược. Vượt xa dự liệu của hắn, Bạt Thác Vô Nhược trên mặt không có đau thương, y chỉ cười yếu ớt . “Nam sủng……” Y thấp giọng thì thào, rồi sau đó nhìn Hoàng Phủ Duật, si ngốc cười ra tiếng, “Như vậy cũng tốt…… Nam sủng ── cũng không sao, ít nhất còn có thể lưu lại ở bên cạnh ngươi, không phải sao?” Không! Hoàng Phủ Duật trái tim co thắt lại, buốt đau. Hắn hít sâu, ức chế đau đớn trong lòng, trên mặt đè nén cảm xúc, chỉ thờ ơ lãnh đạm, “Hảo, ngươi đã nguyện ý làm nam sủng của trẫm, hiện tại cởi y phục trên người của ngươi, đến trên giường đi. Tươi cười trở nên cứng đờ, ngón tay nắm lấy vạt áo run rẩy, y cúi đầu cắn môi dưới, xấu hổ và giận dữ nhưng không dám ngẩng đầu, một tầm mắt cực nóng đang nhìn y, y không dám chậm trễ, lần lượt cởi bỏ y khấu. Một kiện lại một kiện y phục hạ xuống. Cuối cùng y phục cũng cởi hết, Bạt Thác Vô Nhược tay che lại thân thể quang lỏa. Hoàng Phủ Duật trên mặt không lộ vẻ gì, “Lên giường.” “Ân….. ” Bạt Thác Vô Nhược vâng theo mệnh lệnh của hắn, cực kỳ không được tự nhiên hướng giường đi đến, leo lên giường. “Nằm trên đó, hai tay bắt lấy mắt cá chân, tách ra hai chân.” Tuy rằng phi thường làm người ta xấu hổ và giận dữ, nhưng Bạt Thác Vô Nhược vẫn như cũ chiếu theo lời của hắn đi làm, y quay mặt đi, không dám nhìn Hoàng Phủ Duật. “Tốt lắm.” Miệng nói lời ca tụng, nhưng biểu tình lại không phải như thế. Hắn cũng theo lên giường, trải qua thời gian hai năm, thân hình trở nên to lớn, hắn vươn tay nắm hai mạt điểm đỏ trước ngực, “Đau không?” Tay hắn lực không nhỏ, Bạt Thác Vô Nhược đau liên tục gật đầu, “Hội…… Đau quá……” “Phải không?” Ngón cái xoa bóp nụ hoa, khiêu khích đến sưng đỏ, Hoàng Phủ Duật lấy hai ngón tay dùng sức nắm, hướng lên trên lôi kéo ── Y mở to mắt, “Hội, đau…… Đau quá……” “Làm nam sủng vốn nên thừa nhận việc này, cho dù ngươi ở trên giường bị ta làm đến hư thoát, cũng không được kêu đau!” Hoàng Phủ Duật cũng không hiểu được mình tại sao phải tức giận, chỉ cảm thấy một cỗ khí ngăn ở ngực. “Thực xin lỗi……” Y rụt vai. Hắn trừng mắt nhìn Bạt Thác Vô Nhược, buông tha bạo ngược hai điểm trước ngực, thật lâu không mở miệng nói chuyện. Đột nhiên, hắn có động tác, cởi bỏ khố y chính mình, lấy ra thứ đã sưng to, thô lỗ tách ra hai đùi y, hướng nhanh vào bộ vị không thấy khe hở, cũng không có bôi trơn. Ra sức xuyên thẳng. “A a ── không ──” Thanh âm trong phút chốc vỡ vụn.
|
Chương 24
Cuối cùng sau một hồi đỉnh nhập, hắn phát tiết ra nhiệt năng long loại, đẩy sâu vào hậu huyệt Bạt Thác Vô Nhược . Hắn rút khỏi người Bạt Thác Vô Nhược, nghiêng mình, nằm ở bên cạnh y. Tâm tình trầm xuống. Người nằm ở bên cạnh áp chế tiếng khóc, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Rõ ràng không muốn, nhưng không có lựa chọn, vì có thể ở bên cạnh hắn, mới liều lĩnh thỏa hiệp. Mới rồi còn phải im lặng mà thừa nhận hành vi thô bạo của hắn. Hoàng Phủ Duật tức giận, chính là vì dáng vẻ ngốc nghếch này của Bạt Thác Vô Nhược. Cự tuyệt cũng không làm được. Trải qua vài lần phát tiết, Hoàng Phủ Duật tức giận tiêu hoãn, xoay người, đối mặt Bạt Thác Vô Nhược, chỉ thấy y nhắm mắt, chất lỏng trong suốt từ khóe mắt y chảy xuống. Không có âm thanh khóc nức nở, chỉ im lặng rơi lệ. “Bạt Thác Vô Nhược.” Y rụt vai, mở ra con ngươi ướt át . Hoàng Phủ Duật thở dài một hơi, “Bạt Thác Vô Nhược, lời trẫm mới vừa nói, ngươi vẫn là đã quên đi, chúng ta làm bằng hữu là tốt rồi.” Hắn mới vừa nói xong, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt giống như chuỗi hạt châu đứt dây một viên lại một viên thi nhau rơi xuống, trong mắt của y đầy vẻ lên án, thiên ngôn vạn ngữ đều chuyển tải trong im lặng. Y nghiêng người đưa lưng về phía hắn, đầu vai càng không ngừng run rẩy . “Bạt Thác Vô Nhược, ngươi như thế nào nghĩ muốn bị người khác xem như nữ nhân đối đãi sao? Ngươi nguyện ý để cho người ta đặt ở dưới thân? Ngươi là nam nhân không phải nữ nhân.” Y hít vào một hơi. “Chúng ta đúng là bằng hữu, hai năm trước đúng, hai năm sau cũng là như thế, sẽ không thay đổi. Hôm nay, xem như trẫm lỗi, trẫm không nên nói ra lời như vậy, ngươi muốn cái gì làm phần thưởng? Trẫm đều cho ngươi.” “Ta……” Y hấp hút nước mũi, “Ta có thể có…… tình yêu của ngươi.” Hoàng Phủ Duật giận dữ. “Bạt Thác Vô Nhược! Ngươi nghe không hiểu trẫm nói sao?” “Một chút…… Cho dù là chỉ có một chút cũng tốt, van cầu ngươi……” Y thấp thanh, mang theo vài phần hèn mọn, hai tay nắm chặt cánh tay Hoàng Phủ Duật . “Đắng thì không thể ngọt *, ngươi cần gì phải làm như vậy?” ( * cái này ta chém ^^) Bạt Thác Vô Nhược không muốn nghe hắn nói, liều mạng lắc đầu. “Nam sủng cũng tốt, cái gì đều hảo, chính là không cần làm bằng hữu của ngươi, rất thống khổ…… Ta thà rằng, thà rằng làm nam sủng……” Thanh âm Bạt Thác Vô Nhược khàn khàn, ở trong mắt Hoàng Phủ Duật xem ra uất ức cực kỳ, yêu một người, thế nhưng thà rằng bỏ qua nam tính tôn nghiêm, người này thật là…… Hoàng Phủ Duật không biết nên nói tiếp thế nào, Bạt Thác Vô Nhược nước mắt một viên một viên rơi trước mặt hắn, giống như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nổi lên gợn sóng, tâm tình phi thường phức tạp. “Ngươi đã nguyện ý làm nam sủng, cứ như vậy đi.” Hắn bất đắc dĩ, xem như thỏa hiệp. Nước mắt ngừng, y lau nước mắt, vui sướng, “Thật vậy chăng?” “Đây là ngươi chính mình lựa chọn .” Y mỉm cười, nhợt nhạt lộ ra tươi cười. “Cám ơn…… Cám ơn, cám ơn……” Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Hoàng Phủ Duật tâm tình thêm nặng nề. Nói là nam sủng, nhưng từ sau đêm đó, Hoàng Phủ Duật không có đi tìm Bạt Thác Vô Nhược. Hắn cố ý tránh né Bạt Thác Vô Nhược, không đi tây cung, cũng không có gọi người đến tây cung thỉnh Bạt Thác Vô Nhược đến Hoa Sinh điện thị tẩm. Bạt Thác Vô Nhược người này, đem cảm tình coi quá nặng. Vì yêu, có thể hy sinh hết thảy. Theo bản năng, Hoàng Phủ Duật biết mình nên cách xa y mới được, mặc kệ y khắc sâu tình cảm, chỉ cần trải qua thời gian mài mòn, chung quy có một ngày sẽ hòa tan . Hắn không gặp y, là đang giúp chính hắn, đồng thời cũng là đang giúp Bạt Thác Vô Nhược. Thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, khi ngẫu nhiên đi qua tây cung, Hoàng Phủ Duật nhớ tới người nọ bên trong, nhưng thường thường chần chờ một lát, cũng không quay đầu lại mà đi qua. Chuyện chăn gối, hắn cũng không thường xuyên triệu phi nữ vào Hoa Sinh điện. Quốc sự thuận lợi, chúng đại thần đem mối quan tâm chính sự dời đi, trọng tâm lại đặt ở chuyện con nối dòng. Đăng cơ đã có hơn hai năm, đến bây giờ lại không có việc vui truyền ra, các đại thần cảm thấy được thập phần kinh ngạc. Hoàng Phủ Duật ở trong lòng cười lạnh. Này có cái gì kỳ quái ? Hắn mặc dù hàng đêm đem phi tử thị tẩm, nhưng này cũng không có nghĩa là các nàng có tư cách hoài hạ hài tử của hắn. Hắn chưa bao giờ ở trong cơ thể phi tử xuất ra, một lần cũng không có. Người có tư cách vì hắn sinh đứa nhỏ, chỉ có hoàng hậu của hắn mới được, mà hoàng hậu vị, phải là nữ nhân hắn yêu mới được. Đến nỗi những người khác, cũng chỉ là công cụ để hắn phát tiết dục vọng mà thôi. “Cốc, cốc ──” Ngoài cửa truyền vào âm thanh gõ cửa, đánh gãy suy nghĩ của hắn. “Có chuyện gì?” “Hoàng Thượng, Bạt Thác công tử ngụ ở tây cung, lại hôn mê rồi.”
|