Tâm Chi Sở Hướng
|
|
Chương 15
0o0——–0o0 ‘Ba’ một tiếng, quần dài rơi xuống đất, thân thể y dưới cái nhìn không chuyển của Cal chậm rãi đỏ ửng. ————–
“Dawson, đi theo tôi.” Cal nói xong không đợi y thắc mắc đã nắm lấy tay y dùng sức kéo về phòng mình.
Rose tiểu thư và Dewitt phu nhân đã sớm về phòng nịt áo váy. Quản gia Lovejoy theo sau Cal tiến vào phòng nam chủ, Cal hướng lão vươn tay, Lovejoy lập tức đưa bộ tây trang qua. Cal nhướng mày nhìn cậu: “Chuẩn bị cho cậu, tôi nghĩ cậu cũng không thích bộ quần áo sáng sớm, và nó cũng không vừa người, vì vậy, tôi bảo quản gia Lovejoy chuẩn bị riêng cho cậu, thử xem.” “Tôi không thấy cách ăn mặc của mình có vấn đề.” y trưng ra vẻ mặt vô tội. Cal hiểu được y không đem những vật ngoài thân để vào mắt, nhưng Cal không thể khiến cho kế hoạch của hắn thất bại, cũng không để y bị cười nhạo trong yến tiệc. Liếc mắt nhìn Lovejoy, lão quản gia lập tức xoay người hành lễ, sau đó rời khỏi phòng. Cal từng bước một tiến tới trước mặt cậu, hắn chỉ cao hơn y một tấc, Cal lộ ra ánh mắt xâm lược khiến y không ngừng lui về phía sau, cho đến khi sau lưng là vách tường, Cal dừng bước. Lúc này khoảng cách giữa bọn họ chỉ có một bước chân, Cal nhoài về phía trước, hô hấp của hắn phả trên mặt y, y tựa hồ đối với không khí đột nhiên trở nên ái muội khó tiếp nhận, nghiêng mặt tránh đi. Cal không nói câu nào, đưa tay cởi khăn choàng của y ra. Cal vươn một tay đặt lên bả vai cậu nhóc ấn y lên tường, tay kia thì nắm lấy sườn cánh tay y, từ cánh tay vuốt xuống cổ tay. Làm xong động tác này, Cal rốt cuộc buông lỏng áp chế cậu nhóc, hắn một bên tiếp tục cởi bỏ quần áo cậu nhóc, dùng sức một chút đã có thể đem tòan bộ áo khoác ngoài của y xả xuống. “Đúng vậy, tôi không cảm thấy cách ăn mặc của cậu có vấn đề gì, nhưng bữa tối của giới thượng lưu cậu nên thay một bộ quần áo thích hợp, mang theo nụ cười xã giao. Rose tiểu thư sẽ không vui khi nhìn thấy ân nhân cứu mạng của nàng quần áo không chỉnh tề xuất hiện tại buổi tiệc, như bộ dạng hiện tại của cậu vậy.” Cal nói xong đưa hai tay đặt ở eo cậu nhóc, mơ hồ có thể thấy được đường cong thân thể, nhưng không quá gầy yếu. Phi thường tốt, Cal đối với những nơi mình chạm đến đều vừa lòng. Hắn vờ như không biết y đứng không yên, đưa tay tự nhiên mở dây nịt, sau đó nhanh chóng cởi bỏ toàn bộ cúc quần . “Này, anh làm gì vậy!?” Vẻ mặt y bối rối hẳn lên, Cal mỉm cười, buông lỏng tay. ‘Ba’ một tiếng, quần dài rơi xuống mặt đất, thân thể y dưới cái nhìn không chuyển của hắn chậm rãi đỏ ửng. Cal trong lòng đắc ý, nụ cười trên khóe miệng càng thêm nhu hòa, làm ra biểu tình chính nhân quân tử nắm lấy cánh tay y kéo vào phòng tắm. “Đi thôi, cậu tự tắm rửa một chút, nhất là tóc, tôi nghĩ cậu cần phải đổi kiểu tóc.” Cal nói xong đóng cửa phòng tắm lại, hắn cũng không quên trêu chọc: “Có cần tôi tắm giúp cậu không?” “Không! Cám ơn anh!” Nghe được giọng kích động của cậu nhóc , khóe miệng Cal chậm rãi dãn ra, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, phát hiện mình ngày càng thấy thú vị với y. Thừa dịp y tắm rửa, Cal đổi một bộ vest khác, đương nhiên vẫn chất liêu vải như cũ, tuy rằng đã ngăn lại quyết định của Ismay và thuyền trưởng Smith, không đẩy nhanh tốc độ, nhưng không thể cam đoan tàu Titanic không xảy ra tai nạn, càng không thể chắc tại nạn xảy ra hắn sẽ không bị chèn chết trên thuyền cứu nạn. “Này, anh là đàn ông mà đeo vòng cổ?” y đột nhiên đẩy cửa phòng tắm ra, toàn thân mang theo hơi nước, vừa rồi tựa hồ muốn hỏi Cal gì đó, nhưng bị châu báu trên thân thể cường tráng hắn làm chấn kinh. Nút áo sơmi của Cal còn chưa kịp cài lại, hắn để nguyên ***g ngực trần xoay người, ánh mắt cao thấp đánh giá làn da sáng bóng dưới ánh đèn của y một vòng, rồi mới chậm rì mở miệng: “Nó đẹp?” “Rất đẹp, ngọc bích sao? Một khối thật to.” “Không, là kim cương, năm mươi sáu cara, rất nặng.” “…. Tôi muốn hỏi anh một người đàn ông vì sao lại đeo trang sức?” y nghi hoặc hỏi, bất quá hiện tại y đã bị khối bảo thạch này làm cho hứng thú. Cal đạp lên thảm bước tới trước mặt cậu nhóc , một bên cài nút tay áo, một bên ngưỡng cằm ý bảo y có thể sờ vào khỏa kim cương này, y chần chờ, nắm lấy viên kim cương trên vòng cổ trước ngực Cal nhìn nhìn xoay xoay vài cái, sau đó đúng trọng tâm đánh giá: “Cổ của anh nhất định rất đau.” “Đúng vậy, nó từng thuộc về Louis 16, gọi là ‘trái tim đại dương’, tôi thích viên kim cương này, cực kỳ sang quý, hoàn toàn xứng với huyết thống hoàng thất của tôi.” Cal nói xong lộ nụ cười ngạo mạn, y nhàm chán buông viên kim cương ra. “Ừm, thực quý giá, có khăn tắm mới không?” Vấn đề của y khiến Cal bật cười, trong khi hắn hết sức triễn lãm ưu việt đàn ông của mình trước mặt y. Cal bất đắc dĩ lắc đầu, thuận tay mở cửa phòng tắm, cùng y đi vào, các ngăn tủ trong phòng tắm khép lại vô cùng kín, y không thấy thay đổi gì. Đánh giá của Cal đối với y lại tốt hơn nhiều, hắn kéo ngăn thứ hai lấy khăn tắm mới tinh đưa cho cậu: “Nhanh đi tắm đi, đừng để bị cảm lạnh.” Cal nói xong người rời khỏi phòng tắm, hắn thừa nhận bản thân tự mình đi vào là muốn nhìn ‘toàn cảnh’ của cậu nhóc, xác thực có hơi bất chính. Cal cảm nhận được thân thể của mình đang sinh ra loại biến hóa không ổn. Mở cửa sổ phòng ra, gió lạnh nhanh chóng ùa vào, hắn cứ như vậy ngực trần đứng trước gió. Một lúc sau, Cal nhẹ nhàng thở ra, khép cửa lại, sau đó cài nút áo. Làm một người không có hứng thú với phụ nữ, Cal đột nhiên cảm thấy sinh hoạt tương lai của mình thực bi thảm, thời đại này có đàn ông làm nghề thỏa mãn đàn ông không? Mà nếu có loại đàn ông này, Cal cũng không dám lấy tánh mạng mình ra đùa, lạm giao hậu quả không thể giải quyết- tật bệnh. “Này, Cal, độ ấm trong phòng lại giảm xuống? ” y trong phòng tắm đi ra, quấn một chiếc khăn tắm bên hông, lau mái tóc vàng của mình. Cal đứng ở cửa sổ, mặt không đổi sắc quay đầu lại, giọng trấn định: “Cậu mới tắm xong nên mới thấy vậy, nhanh thay quần áo đi.” Cậu nhóc nhún nhún vai đồng ý lời Cal, xoay người đi, Cal lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
|
Chương 16
0o0——–0o0 Cal nhịn không được cảm thấy mình có lỗi với Rose tiểu thư, bất quá không còn cách nào khác, so với việc có lỗi với chính mình thì đành có lỗi với Rose ————–
Đàn ông thay đồ so với phụ nữ nhanh hơn rất nhiều. Cal cùng y chưa tới một giờ đã hoàn hảo xong xuôi. Hắn cầm keo xịt tóc trong tay nhìn y hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ đem cái thứ này vẽ loạn trên đầu y.
Thuận tay đem keo xịt tóc ném lên mặt bàn, dùng lược sửa sang lại tóc cậu, Cal vỗ vỗ vai y nói: “Chúng ta đi thôi.” “Lovejoy, tôi mang cậu Dawson tới yến hội trước, phiền ông thông báo cho phu nhân và tiểu thư tự mình tới.” Cal không chút để ý nói, biểu hiện vô lễ, thô lỗ khiến cho Rose khinh thường. Hắn sẽ không vì hủy bỏ hôn ước làm ra chuyện ẩu đả với Rose, nhưng hắn không ngại tùy ý làm bậy đúng thời điểm mấu chốt. “Vâng thưa cậu chủ.” Quản gia Lovejoy không hỏi dụng ý gì, lão chỉ cần theo đúng bổn phận của mình làm tốt là được — một quản gia hoàn toàn đủ tư cách. Cal dẫn Dawson đến hội trường gần nhất, y vốn đang trấn định đột nhiên hơi khó chịu, đối với không khí nơi xa hoa lãng phí mà đám người quý tộc vênh váo xây dựng nên này không thích ứng. Cal để y yên một chỗ, hắn không có khả năng dẫn theo “bạn trai” đi dạo, hơn nữa Cal còn có những chuyện xã giao trên thương trường với các quý tộc nhiều tiền mà y hiện tại không thể đảm đương tốt vai trò ‘hậu cần ngoan hiền’ được, Cal cũng không muốn làm khó y. “Dawson, y trước tiên hãy gặp Brown phu nhân sẽ xuất hiện gần đây, đương nhiên, Rose tiểu thư cũng sẽ xuất hiện, cậu có thể nhờ người nào trong các nàng giúp đỡ.” Cal nhẹ giọng nhắc nhở: “Đứng thẳng người, nắm tay đặt sau người, tự nói với mình rằng cậu đang có một quặng kim cương, tốt lắm, chính là cái dạng này.” Nói xong, Cal bước bên cạnh nữ bá tước: “Buổi tối tốt lành, nữ bá tước Robert, không biết tôi có vinh hạnh trở thành bạn nhảy đêm nay của người hay không?” “Ồ, Cal ~như thế nào ngài không làm bạn nhảy với tiểu thư Bukater à ?” Nữ bá tước một bên đặt tay quàng vào cánh tay của Cal, một bên đưa tay vuốt nhẹ cằm hắn, ám chỉ phong tao trong mắt không cần nói cũng biết. Cal mỉm cười không phản ứng, ngược lại choàng tay qua chiếc eo nhỏ của nữ bá tước, tới gần sát lỗ tai bà nhẹ giọng nói: “Trái tim mỹ nhân khó dò, tôi mong đến ngày hôn lễ với Rose, nhưng nàng hy vọng tối nay trở thành bạn nhảy của ân nhân cứu mạng nàng, rất đáng để người tiếc nuối không phải sao?” “Ồ, dĩ nhiên là như vậy. Tiểu thư Bukater thực mạng lớn, ân nhân cứu mạng của nàng chắc cũng đẹp trai mê người ” Nữ bá tước ung dung nở nụ cười, bà có chút đồng tình nhìn Cal: “Cal, ngài lại một lần buôn bán thua lỗ, tiểu thư Bukater là thiếu nữ mới lớn, nàng yêu thích cuộc gặp định mệnh, tôi hoài nghi hôn lễ của ngài khó thành được!” Cal làm bộ dạng thâm tình không hối hận tươi cười, ngữ khí kiên định nói: “Không, Rose sẽ trở thành Hockley phu nhân.” “Cal đáng thương, nếu ngài thương tâm, tôi sẽ an ủi ngài ~~~~~~” Nói lời này, nữ bá tước cười duyên, bà cùng Cal đi dạo quanh hội trường một vòng, sau đó nàng cẩn thận nghiêng đầu hạ giọng hỏi Cal: “Ngài sao lại muốn bán cổ phiếu công ty White Star? Tôi nghe nói vậy.” “Tôi tính mua ‘Trái tim đại dương’ làm lễ vật đính hôn tặng Rose, nhưng gần đây đầu tư khá nhiều, tạm thời không thừa tiền. Mà tuần sau đã đính hôn, tôi không có biện pháp.” Cal đột nhiên phát hiện chuyện chủ nhân thân thể này ái mộ Rose là một cái cớ tốt, bất luận vấn đề gì cũng có thể đổ lên người cô ta, hơn nữa còn vô cùng thích hợp. Ý tưởng vừa đến, Cal nhịn không được cảm thấy chính mình có lỗi với Rose tiểu thư, bất quá không còn cách nào khác, so với việc có lỗi với chính mình thì chỉ đành có lỗi với Rose. Nữ bá tước Robert lộ vẻ tiếc nuối vỗ cánh tay Cal: ” Ngài, đứa nhỏ này thực là…. tùy tiện mua châu báu gì mà chẳng được, mua lễ vật trân quý như vậy làm quà đính hôn, vậy đến lúc kết hôn, ngài có thể tặng gì? Dỗ dành phụ nữ giao ra chân tâm không thể làm như vậy, thật không biết cha ngài sao lại có đứa con ngốc thế.” “A? Tôi thật không biết chuyện này, lúc mẹ còn trên đời, cha cũng là người đàn ông ngu ngốc.” Cal ha hả cười lái sang chủ đề này, nữ bá tước quả nhiên bị hắn đánh lạc hướng, nói về chuyện tình yêu năm đó của Hockley tiên sinh. Cal nghe nữ bá tước thuật lại chuyện, không ngừng lộ ra thần sắc kinh ngac và kính nể. Một lúc sau bên người nữ bá tước xuất hiện một đám quý tộc nhà giàu, bọn họ cười đùa với nhau. Cal thừa dịp đi lấy rượu quay đầu lại nhìn về phía Dawson. Khóe miệng Cal hiện ra tươi cười, không hổ là cậu nhóc hắn nhìn trúng, cánh tay cậu Dawson đang đồng thời được Brown phu nhân và Rose tiểu thư quàng lên. Trải qua khoảng thời gian trao đổi với giới thượng lưu, Cal đúng lúc về tới bàn cơm. Hắn chu đáo kéo ghế cho nữ bá tước Robert, sau đó là Dewitt phu nhân và Rose tiểu thư, Cal tin tưởng với diễn xuất của mình, sẽ không một ai tin rằng trong đầu hắn hiện tại ngoài trừ nghĩ cách để không bị đắm mình trong biển, mong muốn lớn nhất là bỏ vị hôn thê. Dewitt phu nhân cũng không còn trẻ, bà hiểu được ánh mắt con gái mình lúc nhìn về phía vị Dawson lai lịch không rõ này vô cùng nóng bỏng. Đây là vấn đề nghiêm trọng! Dewitt phu nhân trước kia đã từng bắt gặp vị Dawson này ăn mặc quần áo thô ráp, cử chỉ thô lỗ kéo con gái mình đứng ở hành lang lầu hai nhổ nước bọt xuống biển. Lúc ấy bà tuyệt không hy vọng con rể có tiền của mình bắt gặp – tuy rằng tương lai có thể bị phát hiện ra bị gièm pha – bà muốn dồn vào khả năng phát sinh này. Khóe môi Dewitt phu nhân tươi cười, trong mắt lại tràn đầy chanh chua: “Cậu Dawson, khoang hạng ba ở quen không? Tôi nghe nói khoang hạng ba của tàu Titanic bố trí rất thoải mái.” Cậu tươi cười: “Quả thật không tệ, lão chuột cũng không có nhiều chỉ mấy con.” Có tư cách ngồi trên bàn này đều là những người giàu nhất, bọn họ phát ra tiếng cười thiện ý, lời nói của y kỳ thực là một lời khen đối với tàu Titanic. Hiện tại bên trong cano nào mà không có chuột? ‘Không có nhiều chỉ mấy con’ là khích lệ tốt nhất, chứng minh tàu Titanic rất sạch sẽ. Cal lập tức bắt lấy thời cơ giới thiệu làm nổi bật Dawson lên, là người mời, đây là chức trách của hắn: “Cậu Dawson tuy rằng từ khoang hạng ba tới nhưng đêm qua y đã cứu mạng tiểu thư Bukater, bởi vậy tôi mời cậu Dawson tới tham dự tiệc cùng chúng ta, đúng rồi, tài hội họa của cậu Dawson cực xuất sắc, tác phẩm phi thường giàu cảm xúc.” Ngài quý tộc Astor lộ ra biểu tình nghi hoặc: “Gia tộc Dawson ở Boston sao?” “Không, tôi chỉ là Dawson bình thường, Jack Dawson.” ” À, nguyên lai là một gia tộc tầm thường.” Astor giật mình không nói gì. Cal cũng sững sờ tại chỗ. Jack Dawson? ………Jack?!!
|
Chương 17
0o0——–0o0 Jack Dawson, y thuộc về hắn. ————–
Cal thấy có một tiếng sấm rền nổ vang bên tai mình, khiến đầu óc hắn ong ong đau. Nếu cậu nhóc trước mắt là ‘Jack’ kia vậy…hắn từ trước tới nay đang làm gì vậy chứ? A, không phải chứng tỏ hắn là người rất có mắt nhìn sao ? Người đầu tiên nhìn trúng lại là nhân vật nam chính trong tác phẩm điện ảnh lừng danh?
Cal cố áp chế cảm giác bị vận mệnh trêu cợt, nếu không vì sao trên con tàu sắp chìm nhiều người như vậy, cố tình để hắn gặp và động lòng với cậu ‘Jack’ kia! Cal nhịn không được cảm thấy mọi việc đã trải qua thực vớ vẩn, hắn lại động tâm với người con trai sẽ cắm sừng mình, còn đem y đưa đến mặt vị hôn thê của mình. Cal sớm nói qua hắn không cần biết Rose tiểu thư lên giường với ai, hắn cũng nhắm được thời điểm cô ta ngoại tình mà hủy bỏ hôn ước với cô ta ngay lập tức. Nhưng điều kiện tiên quyết là — không thể là cậu nhóc hắn coi trọng! Cal cảm thấy châm chọc với sự động tâm của mình nhưng hắn không thể tìm được từ nào để diễn tả cảm xúc lúc này của hắn. Hít sâu một hơi, hắn cố gắng khống chế biểu tình trên mặt, quay sang cười với người mang thân phận ‘Jack’, kết quả hắn ‘kinh hỉ’ phát hiện y đang mang vẻ mặt tươi cười ngọt ngào liếc mắt đưa tình với Rose tiểu thư. Trong lòng Cal ngập tràn lửa giận — chính xác hơn là đố kị — hừng hực bùng cháy. Nhưng cảm xúc trong Cal ngay lập tức bị dập tắt bởi cậu nhóc , Jack nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn thì ngây ngẩn cả người, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Cal mỉm cười. Nụ cười của Jack nhắc nhở Cal mọi chuyện phát sinh lúc trước giữa bọn họ đều là chân thật. Đúng vậy, có hắn tồn tại, đây vốn không là câu chuyện tình yêu đắm tàu nguyên bản nữa. Tâm tình Cal chậm rãi bình tĩnh trở lại, muốn nói gì đó điều tiết không khí, hoặc khích lệ Jack một câu. Cal hạ quyết tâm tiếp tục kế hoạch của hắn, dù cho Rose và Jack xày ra chuyện gì hắn sẽ không để nó có cơ hội xảy ra. Jack Dawson, y thuộc về hắn. Là Cal phát hiện ra y, phát sinh tình cảm với y trước, nhưng quan trọng nhất là : hắn có thể dễ dàng dùng tiền tài và quyền thế của mình khiến cho ‘Rose và Jack’ tách ra — Cal tính đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra, bất quá xé rách da mặt đem mẹ con Bukater tống ra ngoài, hắn không phải là một kẻ yêu sỉ diện. Nhưng so với Cal thì Dewitt phu nhân lại càng sợ hãi hơn nhiều, bà đã muốn thấy được tương lai của mình, đem bán hết sản nghiệp tổ tiên như cũ vẫn không lấp vào khoản nợ mà người chồng đã mất để lại, không thể có một cuộc sống sung sướng nữa! Dewitt phu nhân quan sát sắc mặt trầm xuống của Cal, hoàn toàn hiểu lầm ý tứ của hắn. Khuôn mặt bà tươi cười cố ý làm khó Jack: “Cậu Dawson, hiện tại cậu đang ở đâu?” Jack biểu hiện như thời điểm lần đầu y gặp Cal vậy, y chỉ mỉm cười bình tĩnh nói: “Hiện tại trên khoang tàu, còn về sau thì để Thượng đế an bài vậy.” “Ồ? Như vậy à, vậy cậu Dawson, cậu lấy đâu ra tiền để đi du lịch vậy? ” Dewitt phu nhân từng bước ép sát hỏi. Cal biết sắc mặt của hắn hiện tại rất kém, hắn càng muốn nhanh chóng hủy bỏ hôn ước với Rose, mẹ của cô ta thật khiến người khác không thể chịu được. “Tôi bình thường làm công đây đó, ngồi lên các thuyền hàng tới quốc gia này thành phố kia.” Jack nói xong có chút thô lỗ đưa tay xoa xoa cánh mũi của mình “Vé tàu Titanic là do tôi đánh bài thắng, rất may mắn.” Jack nói xong thì cùng Rose tiểu thư thâm ý nhìn nhau cười. Cal nâng ly rượu lên uống một ngụm áp chế lại, hắn căn bản không có biện pháp tỉnh táo, Cal lúc nào cũng lo lắng Jack bị xấu mặt, hắn không có tâm tình tốt như Rose mắt đi mày lại với Jack. Tại đây đủ loại quý tộc, nói sai một câu có thể ảnh hưởng cả đời. Cal có thêm một xác định, tình cảm của hắn đối với Jack so với vị hôn thê của mình sâu đậm hơn nhiều — Rose tiểu thư cảm nhận được là sự hưng phấn mạo hiểm mới lạ, còn cái Cal quan tâm là lòng tự trọng và tự tôn đàn ông của Jack. Người luôn dựa vào vận khí để đầu tư, ngài Guggenheim lập tức nâng ly rượu nói: “Cuộc sống con người dựa vào vận may là chính.” Cal liền nâng ly cười nói: “Đàn ông tự tạo ra vận may cho mình không phải tốt lắm sao?” Nói xong Cal không quên nhìn thoáng qua Jack mang theo chút ẩn ý, Jack lập tức mở to mắt, rất vui vẻ tươi cười “Ừm” một tiếng. Cal hiện tại đã bình tĩnh lại, Jack so với suy nghĩ của hắn tài giỏi hơn nhiều, y kỳ thực rất ưu tú. Dewitt phu nhân tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội nào làm Jack bẽ mặt, bà không ngừng cố gắng nói: “Cậu thích cuộc sống lang thang mỗi ngày đúng không, cậu Dawson? ” Lời này vừa nói ra ngay cả người tính tình luôn luôn tốt như Brown phu nhân cũng trầm mặc, Jack hơi rũ đầu, trong mắt hiện lên mạt ảm đạm, hoàn toàn mất đi quang mang hy vọng, ngay cả tươi cười trên khóe miệng cũng trở nên nhợt nhạt vô lực, nhưng Jack rất nhanh trấn áp cảm xúc, lộ ra tươi cười: “Đúng vậy phu nhân, tôi rất thích lang thang đây đó khắp nơi. Ý tôi là toàn bộ gia sản tôi đều mang theo bên người, tôi có thân thể khỏe mạnh, có đầy đủ giấy vẽ. Mỗi ngày rời giường đều suy nghĩ xem hôm nay sẽ có điều gì tốt đến với mình, hoặc nghĩ có thể đến nơi nào để tìm linh cảm sáng tác. Tôi rất thích cảm giác này. Có đêm tôi còn qua đêm ở gầm cầu, hiện tại lại cùng các ngài đây, những người thành công ngồi uống champagne. Sinh mệnh là do thượng đế ban cho, tôi tuyệt đối không lãng phí nó! Thế sự khó mà đoán trước, tôi chỉ có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nắm chắc mỗi một cơ hội.” Nghe xong những lời này, Cal mỉm cười, hắn là một thương nhân giàu có, nhưng tài sản phần nhiều đều do chính mình kiếm được. Hắn thích câu Jack nói, cuộc sống hoàn toàn do bản thân phấn đấu, hơn nữa cũng không quên tận hưởng lạc thú trước mắt. Ánh mắt Rose thay đổi, nàng chuyên chú nhìn Jack nâng ly: “Kính cho nắm chắc mỗi một cơ hội.” Cal tuy rằng nâng ly nhưng trong lòng lại cưỡng chế ngọn lửa một lần nữa bốc lên. Bữa tối rất nhanh kết thúc, Cal rút một điếu thuốc lá sau đó ném hộp thuốc cho Jack, mỉm cười, lại phát hiện chính mình tránh không khỏi vận mệnh, Jack thế nhưng lại đem hộp thuốc nhét vào túi. Cal thở dài, Jack rõ ràng là một người hút thuốc, hắn quan sát ngón tay cậu, đầu ngón tay ngả vàng đặc trưng cho người hút thuốc. Nhưng hiện tại Jack chỉ vội muốn đối diện với Rose. Bữa tối kết thúc các quý tộc đều có hội họp khác, bọn họ rời khỏi vị trí của mình. Cal khẽ liếc Rose tiểu thư, nàng vẫn dùng ánh mắt triền miên với Jack, Cal nhíu mày quay đầu nói với quản gia Lovejoy: “Lovejoy, giám sát bọn họ chặt chẽ, đừng làm lỗi chuyện của ta.” Nói xong Cal đến đối diện Jack, hai tay đè lại bả vai cậu nhóc, tiến nhanh đến vành tai y nói khẽ: “Nếu buổi tối vẫn thấy phòng cậu tranh cãi ầm ĩ thì tới phòng tôi ngủ. Giường của tôi rất lớn, hơn nữa tướng ngủ của tôi tốt lắm.” Nói rồi Cal ung dung rời khỏi hội trường, lưu lại Jack có điểm ngây người nhìn thân ảnh hắn rời đi.
|
Chương 18
0o0——–0o0 Kỳ thực thủ đoạn ti bỉ vô sỉ cũng không có gì không tốt ————–
Cal đi là lúc tâm tình hắn hoàn toàn không thể bình tĩnh, nhưng là hội họp của giới quý tộc hắn không thể không tham gia — bao nhiêu người muốn mà không thể vào. Không chỉ vì việc kinh doanh, Cal còn muốn thông qua các buổi tụ hội quý tộc như thế này để hiều hơn về xã hội hiện tại — cuộc sống ở thế kỉ 21 không hề giống cuộc sống thể kỉ 20 này.
Cal cần những thông tin thuộc dạng ‘đồ cổ’, những thứ mà hắn từng cho rằng không đáng để nhớ vào đầu. “Hey, Cal, ngài nghĩ luật ‘chống lũng đoạn’ sẽ lưu hành chứ?” Một quý tộc vỗ nhẹ Cal cười nói. Cal theo bản năng mỉm cười: “Luật sư của tôi sẽ giải quyết hết thảy những vấn đề này.” Nói xong những lời này, nét cười trên mặt Cal càng thêm nghiền ngẫm, hắn nhớ không lầm thì bộ luật này sẽ được thông qua, bằng không vì sao nhiều công ty hàng năm đều phải bồi thường tiền cho chính phủ như vậy. Nói đến luật chống lũng đoạn Cal chỉ tỏ vẻ bất đắc dĩ, nó đương nhiên có ích cho xã hội, chẳng qua luật chống lũng đoạn chưa bao giờ phù hợp với tinh thần người Mĩ. Gã quý tộc đối diện bất mãn lộ ra vẻ mặt nhàm chán, như Cal đang lừa gạt gì gã: “Đúng vậy, đúng vậy, Rockefeller cũng nói như vậy, nhưng pháp viện tối cao căn bản không nói lý, bọn họ chẳng lẽ chê chúng tôi kiếm tiền còn chưa đủ nhiều sao?” Bộ mặt tươi cươi của Cal càng thêm mê người, ‘Rockefeller’ sao? Tài nguyên khí đốt, loại tài nguyên có sức cạnh tranh mạnh nhất cũng là loại tài nguyên dễ cạn kiệt nhất ở thế kỉ 21. Cal cảm thấy việc kinh doanh bất đồng với nền kinh doanh đế quốc cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, hắn biết tương lai phải đầu tư như thế nào để thành công. Đàn ông, nhất là đàn ông giàu có tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm thì đề tài vĩnh viễn không gì khác ngoài tiền tài, chính trị và phụ nữ, những đề tài này là an toàn nhất cũng hứng thú nhất. Cal rất nhanh nhập cuộc , qua một khoảng thời gian trò chuyện, Cal càng thêm kiên định với quyết tâm bán đi cổ phiếu công ty White Star trong tay. Cal rốt cuộc đã nhớ công ty White Star là gì, nó căn bản vài ba lần gặp phải nguy cơ phá sản, cuối cùng bị lão đối thủ, công ty Canard thu mua mất – Công ty hàng vận White Star — bị thu mua quá sớm, khó trách hắn nghĩ mãi cũng không nhớ ra. Loại công ty này chuyên kiến tạo tàu biển chở khách qua Đại Tây Dương theo định kì, không có ích lợi gì đáng nói, đợi nguy cơ tài chính bùng nổ, vé tàu sang quý chỉ có thể kéo White Star xuống bờ hủy diệt. Mà chẳng sợ công ty White Star hiện tại không phá sản, Cal cũng không muốn vì tàu chìm mà trở mặt với công ty bảo hiểm của tàu Tiatanic. Quả nhiên cần phải bán đi mớ cổ phiếu trong tay. “Ngài Ismay, nghiêm túc mà nói chẳng lẽ ngài không thể giúp tôi…ha ha, muốn một đao chém người sao?” Cal mượn cơ hội tựa gần vào Ismay bên cạnh nhỏ giọng nói. Ngài Ismay lập tức lộ ra tươi cười. “Ai gặp ngài ở tình huống như vậy mà không hung hăng bổ một đao đâu? Muốn tôi giúp, ngài nên thành thật chờ chuyến đi kết thúc, về tới New York cổ phiếu cũng bán được giá hơn không phải sao?” Cal không nề hà lộ ra nụ cười chua xót: “Chẳng lẽ ngài không thấy Rose không muốn gả cho tôi sao? Tôi ngoài việc không ngừng lấy lòng nàng còn có thể thế nào? Mau giúp tôi tìm vài người mua đi, hay là thế này, không bằng ngài thu về cổ phiếu trong tay tôi, thế nào? Không tính đến giá gốc, tôi giảm ngài 2%.” Cal đối với lời mình nói rất đắc ý, có bao nhiêu hấp dẫn trong đó hắn biết rõ, Ismay quả nhiên động tâm. Tròng mắt gã xoay tròn đảo vòng, cuối cùng tiến lại gần Cal, cố gắng nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy: “Cal, ngài nói thật hay chỉ nói đùa? ” “Tôi có trong tay 25% cổ phần công ty, nếu ngài nguyện ý, như vậy tối nay chúng ta đến thư phòng của tôi ký kết ổn thỏa, dù sao trên tàu Titanic có máy điện báo tiên tiến nhất không phải sao?” Cal nói xong vỗ vỗ bả vai Ismay, hắn làm ra bộ dạng thần bí: “Ngài chẳng lẽ không biết gần đây công ty Canard luôn tìm cách thu mua cổ phiếu công ty White Star sao? Tôi có thể không đề cập chuyện này với ngài, tàu cập bến liền giao dịch với bọn họ, nhưng chúng ta là bạn bè đã lâu, không thể không bàn luận với ngài” Lời của Cal lập tức đả động tới Ismay, gã giữ chặt Cal đang định ra ngoài, biểu tình khẩn trương nói: “Đi thôi, chúng ta đến thư phòng của ngài.” So với tưởng tượng của Cal càng thuận lợi, hắn rất nhanh tống đi mớ cổ phần công ty. Cal lộ ra vẻ mặt đau khổ, trừng mắt nhìn Ismay: “Bạn tốt, tôi cho ngài một món hời lớn rồi.” “Thì ngài cũng được trái tim mỹ nhân đó thôi.” Cal thở dài, sau đó một lần nữa lộ ra vẻ mặt si tình và may mắn: “Đúng vậy, Bruce, ngài biết tôi muốn tặng Rose lễ vật gì không? Trái tim đại dương, tôi đã tìm được nó.” “Ôi, thượng đế của tôi ! Cal, ngài quá điên cuồng.” Ismay cảm khái một câu, sau đó gã như sợ Cal hối hận, nhanh chóng nói lời từ biệt với Cal. Nhìn Ismay biến mất tại khoang thuyền của mình, nụ cười ôn hòa dối trá trên mặt Cal rốt cuộc tiêu thất, hắn nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn cuối cùng cũng đem tổn thất tài sản trong tai nạn trên biển lần này giảm đến mức thấp nhất. Dù cho không xảy ra tai nạn, hắn cũng muốn đem cổ phiếu White Star bán lấy tiền đầu tư cái khác. Cal mệt mỏi xoa xoa bả vai, quyết định tạm thời vứt bỏ nỗi sợ chìm tàu qua một bên hưởng thụ cảm giác ngâm mình thả lỏng một chút. Hắn nằm trong nước làn ấm, ***g ngực phun ra bọt khí, bất đắc dĩ cười cười, ‘Trái tim đại dương’ đang trước ngực hắn nhưng trong lòng hắn là hình ảnh cậu nhóc có lẽ đang vui vẻ bên Rose. Rose sẽ là tình yêu chân thật của Jack, hoặc là tình yêu cuối đời của y — nếu tai nạn biển xảy ra thật, thì Jack, cậu nhóc tóc vàng sẽ phải chết. “Trái tim đại dương? Trái tim của tôi đâu?” Cal lắc đầu, lại thở dài. Hắn hiện tại không cảm thấy phẫn nộ hay mất mặt đàn ông gì hết, chỉ đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực đối với mọi chuyện. Jack rõ ràng là một thẳng nam, đối với việc đụng chạm tay chân với đàn ông tuy rằng xấu hổ, nhưng không quá mẫn cảm, dù động tác của Cal đã ái muội đến cực điểm, Jack chỉ cảm thấy không được tự nhiên mà thôi. Mà ánh mắt lúc Jack nhìn Rose, cái loại ánh mắt thực khiến Cal lâm vào điên cuồng –trong mắt y ngập lửa, tựa hồ như muốn đem sinh mệnh mình thiêu đốt đi vậy. Cal cảm thấy đoạn tình này của mình như không có đường sống vậy. Có lẽ hắn nên suy xét thật kĩ, kỳ thực thủ đoạn vô sỉ cũng không có gì không tốt. Mặc kệ như thế nào, được là được, được so với mất tốt hơn nhiều không phải sao? Cal nghĩ nên chậm rãi điều giáo cậu, có lẽ bắt đầu từ thân thể!
|
Chương 19
0o0——–0o0 Cal muốn cho Jack biết Rose tiểu thư có thể vì tiền tài mà rời y một lần, thì nàng có thể vì lý do đó mà rời đi y lần thứ hai. ————– Nội tâm Cal nặng nề, sau khi tắm xong hắn không ngủ được, mặc dù đã phái Lovejoy giám sát Jack và Rose, Cal vẫn không an tâm. Hắn phiền muộn rời giường, nhanh chóng thay bộ đồ dễ hoạt động, sau đó âm trầm đi xuống khoang hạng ba. Lovejoy theo lời Cal phân phó núp ở cầu thang nhìn trộm Rose tiểu thư. Làm một quản gia, ý nghĩ trong lòng Lovejoy hoàn toàn sai lệch với ý Cal — Lovejoy cho rằng Cal lo lắng vị hôn thê của mình ngoại tình, thực ra Cal lo lắng Jack ‘ngoại tình’ thì đúng hơn. Lovejoy nhìn thấy Cal thì lập tức xoay người hành lễ, lão chỉ cho Cal vị trí mà Rose và Jack đang đứng, bọn họ cười to ra tiếng, đứng ở sân nhảy, cùng nhau khiêu vũ. Cal trầm mặc nhìn vẻ mặt tươi cười của Jack, y hoàn toàn chìm đắm trong vũ khúc vui tươi giữa màn đêm. “Lovejoy, ông mang Rose tiểu thư về, nói rằng phu nhân Dewitt nhắc nhở nàng về món nợ của gia tộc Bukater — nhớ rõ trước mặt cậu Dawson nói thật lớn vào.” Cal mặt không chút thay đổi nói, Lovejoy lập tức xoay người thối lui sang một bên. “Cậu chủ, như vậy còn cậu Dawson?” “Ta còn chuyện khác với y, ông chỉ cần mời Rose tiểu thư về ngủ sớm một chút và không trở ra là được.” “Vâng thưa cậu chủ.” Lovejoy hoàn mỹ chấp hành nhiệm vụ Cal giao phó, lão rất nhanh đến sân nhảy, theo đúng quy củ thỉnh Rose tiểu thư về, trên mặt Rose ẩn nhẫn phẫn nộ, nàng đối với hành vi giám thị mình của vị hôn phu hoàn toàn không thể chấp nhận, nhưng những câu Cal nhắc hiển nhiên chạm trúng chỗ đau của Rose, rốt cuộc nàng chấp nhận mệnh lệnh vị hôn phu, trở về phòng nghỉ ngơi. Nhìn Rose theo quản gia rời đi vẻ khoái hoạt tươi cười vừa rồi trên mặt Jack biến mất, thất vọng trong mắt y không thể che giấu, chênh lệch tiền tài là thứ mà Jack vĩnh viễn không thể bổ khuyết được — Lovejoy làm theo chỉ thị của Cal, đem số tiền nợ của gia tộc Bukater nói rõ ràng ra. Cal muốn cho Jack biết rõ Rose tiểu thư có thể vì tiền tài mà rời y một lần, nên nàng có thể vì lý do đó mà rời y lần thứ hai. Cal muốn thấy như thế này, hắn muốn Jack tiêu tan ý định với Rose, làm cho tình yêu của họ chưa kịp đâm rễ nảy mầm đã bị bóp nát. Đợi một hồi, tạo ra bộ dạng mờ mịt vô thố chen vào đám người. Cal muốn biến mình thành một kẻ vô thố rất dễ dàng, nơi này rất náo nhiệt, rất nhiều người uống rượu, bọn họ bưng ly bia rượu giá rẻ lảo đảo đi lại trong sân nhảy. Cal biết rõ Jack đang đứng ngẩn người tại đâu, nhưng hắn cố ý để mấy gã cường tráng uống say đụng phải ngã trái ngã phải ngã đến trước mặt Jack, mà hắn còn làm bộ không nhìn thấy Jack. Một cô bé kéo ống quần Cal, mở to mắt hồn nhiên nhìn về phía Cal. Cal ngồi xuống như một quý tộc lễ tiết, hắn khẽ hôn mu bàn tay cô bé, ôn hòa hỏi “Công chúa xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được biết tên nàng hay không?” “Kara.” “Công chúa bé nhỏ, em thật xinh đẹp, không biết tôi có thể mời em một điệu nhảy chứ?” Cô bé nghiêng đầu chớp chớp mắt, sau đó mỉm cười thật tươi kéo váy khụy chân hành lễ: “Sẵn lòng thưa ngài.” Cal cười tủm tỉm dìu cô bé khiêu vũ, thời điểm hắn đọc sách cũng tham dự không ít những giờ như vậy, các cô y bé luôn đùa vui rất cao hứng. Cal dìu cô bé nhảy một vòng, cố ý đụng phải Jack, hắn lập tức điều chỉnh thành vẻ áy náy sau đó xoay người. “A, Jack, hóa ra cậu ở trong này, tôi vừa rồi không tìm thấy câụ, bất quá vô cùng may mắn, gặp được một vị công chúa xinh đẹp này đây.” Cal nói xong ôm cô bé đứng lên, cô bé nhìn Jack đối diện lộ ra tươi cười thoải mái, vươn tay đòi Jack ôm một cái. “Nguyên lai hai người biết nhau?” Cal lại một lần nữa nở nụ cười, Jack cảm thấy tình huống trước mắt có chút khó giải quyết, y tiếp cô bé ôm lấy rồi đặt xuống đất, Jack không ngừng gãi mái tóc vàng của mình. “Cal, anh sao lại ở đây? ” “Tới tìm cậu.” Cal nói vô cùng tự nhiên, tự nhiên tới mức làm cho Jack không dám tin. “Anh cố ý tới tìm tôi? ” “Tôi có chút lo lắng cậu ngủ không được tốt.” Jack nhìn ánh mắt quan tâm của Cal, biểu tình từ thong thả trở nên mê mang: “Chúng ta biết nhau còn không đến hai ngày.” Cal nhún nhún vai già vờ khó hiểu: “Rất tiếc, tôi không thể giải thích vấn đề này, Jack, nhưng tôi tin đây là Thượng đế chỉ dẫn, tôi vừa nhìn thấy cậu liền cảm thấy thân thiết. Nếu cậu có thể chấp nhận lý do này.” Mê mang trong mắt Jack không hề tiêu giảm, nhưng nhìn vào ánh mắt chuyên chú của Cal, Jack vươn tay về phía hắn: “Đêm nay đẹp như vậy anh không thấy về ngủ thì thật lãng phí sao?” “Ồ? Vậy cậu muốn dạy tôi khiêu vũ sao? Những điệu này tôi không rành lắm.” Ngữ khí của Cal hơi chần chờ, nhưng nụ cười thì phi thường chân thành: “Là chủ nhân nơi đây, Jack, cậu muốn chiêu đãi tôi à.” “Tôi? Không, tôi không phải chủ nhân gì cả, nhưng, đến đây đi! ” Jack vòng qua cánh tay Cal lôi kéo hắn hòa cùng một đám nam nữ tạo thành một vòng lớn, bọn họ theo nhịp nhạc nhảy vòng quanh, tiếng cười của Jack quanh quẩn bên tai Cal. Cal mỉm cười nhìn Jack, hắn có thể theo kịp nhạc nhưng lại cố ý vấp té ngã nhào lên người Jack. Người đàn ông trưởng thành cường tráng trực tiếp đè lên cậu nhóc gầy yếu, kết quả không cần suy đoán, Cal được đền bù như mong muốn áp đảo Jack, hai má bọn họ kề sát một chỗ, môi Cal vừa vặn lướt qua khóe môi Jack. Thân thể Jack cứng ngắc. Cal vẫn cười mặt không đổi sắc đứng dậy khỏi người Jack, hắn thuận tay kéo y đứng lên, sau đó lộ ra ánh mắt quan tâm nhìn Jack: “Jack, cậu làm sao vậy? Vừa rồi có phải hay không bị thương? Xin lỗi, tôi khá nặng.” Jack vừa tỉnh táo lại, nụ cười trên mặt vô cùng cứng ngắc, ánh mắt chăm chú nhìn vào môi Cal. Hắn vờ khó hiểu, chân thành mà chuyên chú nhìn Jack, hơi nhướng mi phát hiện Jack một mực yên lặng không nói. Cal nắm cánh tay Jack kéo y ra khỏi đám người. Cal đưa Jack lên nơi yên tịnh trên lầu rồi hỏi: “Cậu có khỏe không? Có bị thương? Trên tàu có bác sĩ, nếu cậu cần tôi đi tìm, cậu ở chỗ này đợi tôi. Không, cậu theo tôi về phòng tôi đi, tôi gọi bác sĩ tới.” Jack cuối cùng cũng thanh tỉnh lại: “Không, tôi ổn, chúng ta tìm nơi nào đó ít người uống chút rượu đi, người nhiều, dễ dàng ra…ách…chuyện khác.” “Được, trong phòng tôi có rất nhiều rượu ngon, Tequila hay Vodka?” Cal xoay người dẫn Jack về phòng mình, khóe miệng hiện lên một đường cong âm hiểm.
|