Á Nô
|
|
Chương 149: Độc chiếm
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi
Mộc Sơ cho là mình chiếm được tiên cơ, lại không nghĩ tới Trấn Bắc Vương nói một câu đã vạch trần thân phận của hắn. Mộc Sơ bị nhìn thấu không chút hoang mang mà gật đầu nói: "Vương gia tuệ nhãn như đuốc, quả thực Mộc Sơ chỉ là tên giả của tại hạ ở Cao Ly, tại hạ là Sở Linh, tình cảnh của nhất tộc Sở thị Vương gia đã biết rõ, kính xin Vương gia không nên trách tội." "Ngươi họ tên là gì Bổn Vương không có hứng thú." Quân Huyền Kiêu hừ nhẹ nói, "Bổn Vương chỉ không thích có người giả thần giả quỷ ở trước mặt ta." Nếu như là trước kia, Quân Huyền Kiêu nhận ra người này họ Sở , chắc chắn sẽ bắt hắn lại, nhưng từ khi thiếu chút nữa để mất đi Thẩm Ngọc, hứng thú của hắn đối với Sở Vương mộ càng ngày càng nhỏ, thậm chí còn trở thành một điều cấm kị trong lòng hắn, đầu ngón tay máu thịt lẫn lộn ở trong hộp phỉ thúy, biến thành bóng đen mà hắn không thể nào xua đi được. Sở Linh liền thưa vâng, cười nói: "Tại hạ đưa ra đề nghị, mong rằng Vương gia cân nhắc suy xét." "Cân nhắc?" Trấn Bắc Vương gõ gõ ngón tay lên tay nắm long ỷ (ghế ngồi của vua), nói: "Bổn Vương chưa kéo ngươi ra ngoài chém, ngươi nên cảm tạ bản thân mình mang họ Sở." Sở Linh không tự ti cũng không kiêu ngạo đáp lời: "Vương gia sẽ không làm vậy, tuy rằng bên ngoài đồn đại Vương gia là người tàn bạo dễ bị kích động, nhưng dựa theo nghe ngóng của Sở Linh, Vương gia trong thô có mịn*, không phải là kiểu mãng phu chỉ biết động đao kia." *thô trung hữu tế: bên ngoài thô kệch, bên trong tinh tế Quân Huyền Kiêu khẽ cười một tiếng, dựa theo tính khí của hắn, hẳn đã sớm giết chết Sở Linh rồi, nhưng hắn ta mang họ Sở...Quân Huyền Kiêu không khỏi suy xét đến cảm nhận của Thẩm Ngọc, trên đời này của y trừ mình ra, cũng không có người thân nào khác, ngay cả người hơi mang cùng huyết thống cũng không có, giống như lá bèo không có rễ, cô đơn sót lại trên đời. "Hiện nay Đại Tĩnh bị bao vây tứ phía*, còn có một Diệp Đế ở trong tối, có thể nói Vương gia loạn trong giặc ngoài, hiện giờ chỉ cần Vương gia trả giá một ít tiền của, thì có thể bớt đi một kẻ địch gia nhập, trong lúc Vương gia đang ứng phó tai họa ngầm khác, sẽ thoải mái hơn rất nhiều, vụ trao đổi này, Vương gia nghĩ xem như nào cũng có lợi cho ngài nhất." *Tứ diện sở ca: Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử. Sở Linh nói chuyện ôn hòa nho nhã, mạch lạc rõ ràng, hơn nữa ngữ khí khẩn thiết, một người bình thường nghe xong sẽ rất dễ bị hắn dắt mũi. Trấn Bắc Vương nghiêng mắt bễ nghễ nói: "Tộc nhân Sở thị các ngươi đã lác đác không còn mấy người rồi, còn muốn nghỉ ngơi dưỡng sức thu vén tiền tài dự tính khôi phục Đại Sở sao?" "Cũng không phải là như thế." Sở Linh nói, "Nguyên khí Sở thị bị tổn thương nặng, giống như lời Vương gia nói, dòng chính Hoàng tộc chân chính chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, tạm thời trong vòng trăm năm sẽ không có biện pháp tro tàn lại cháy, Vương gia cứ yên tâm đi, nhưng Sở nhân có kiêu ngạo của mình, dù cho sa sút hơn nữa, cũng không ngừng kéo dài hơi tàn, mỗi năm nuôi sống hơn ngàn nô bộc đều tốn khoản phí không nhỏ, cho nên không thể không xuống núi kiếm ít ngân lượng sống qua ngày mà thôi." Quân Huyền Kiêu im lặng, cân nhắc xem lời mà Sở Linh nói có mấy phần là đáng tin. Sở Linh cho rằng hắn động lòng, tiếp tục nói: "Tại hạ ở trước mặt Cao Ly Vương, lời nói có chút trọng lượng, nếu Vương gia đáp ứng, thậm chí ta có thể thuyết phục Cao Ly Vương phản chiến về cùng phe với Vương gia, như vậy, người Hung Nô sẽ bị thiếu hụt lương thảo tiếp đó không còn sức lực, còn Vương gia có thêm một đồng minh..." "Nói xong chưa?" Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời hắn, "Lần này ngươi tới Kinh thành, nếu như chỉ có một mục đích này, vậy Bổn Vương sợ rằng Sở nhân trên đời, sẽ ít đi một người." Sở Linh bỗng chốc nghẹn họng, than nhẹ một tiếng, vẫn nho nhã lễ độ nói: "Vương gia, trên thực tế, lần này Sở Linh tới cũng là nhận ủy thác của tộc lão, tới gặp vị tộc nhân Sở thị ở bên cạnh Vương gia kia một lần." Quân Huyền Kiêu không vui nhíu nhíu mày kiếm, khiến cho khí chất hắn thoạt nhìn càng sắc bén uy nghiêm. "Vương gia đừng hiểu lầm, thật ra yêu cầu của các tộc lão xuất phát từ quan tâm, ngài cũng biết tộc nhân Sở thị chúng ta còn thừa lại không nhiều lắm, mỗi một người trong tộc đều được coi trọng, nếu không phải những năm này chúng ta dốc hết hết sức lực, mang tộc nhân tiếp nhận trở lại nơi ẩn cư, sợ là Sở thị đã biến thành lịch sử rồi." "A? Xem ra đối với tình hình của Đại Tĩnh, chuyện lớn chuyện nhỏ gì các ngươi cũng thăm dò rất rõ ràng mà." Quân Huyền Kiêu cười lạnh. Sở Linh khiêm tốn nói: "Không dám, Quân Sơn Lăng chính là tổ lăng của Sở nhân chúng ta, trước đó vài ngày bỗng nhiên bị Diệp Đế tìm thấy, cho nên chúng ta mới mới âm thầm truy xét, cũng không dò xét ý tứ riêng tư của Vương gia." "Nếu như y thật sự là con cháu Sở thị các ngươi, ngươi định làm như thế nào? Mang y đi?" Sở Linh vội vàng xua tay nói: "Người của Vương gia sao chúng ta dám tùy ý lộn xộn? Nói thực, kết quả chúng ta ngầm điều tra, đã xác định y là dòng chính Hoàng tộc Sở thị, thậm chí còn có họ hàng vừa hay đến đời thứ 5* với tại hạ, nói như vậy, Sở thị chúng ta và Vương gia không chỉ không cần đối địch nhau, mà quan hệ còn có thể càng thêm mật thiết." *bản gốc la ngũ phục: dựa theo chế độ gia tộc phụ hệ cấu tạo thành xã hội cổ đại Trung Quốc, lấy dòng họ người cha làm trọng. Phạm vi họ hàng bao gồm từ cao tổ đến con cháu nam hệ và vợ trở xuống, tức là chín đời từ cao tổ đến cháu cao (cháu đời thứ 4), bình thường gọi là bổn tông cửu tộc.(baidu) Mô hình Cửu hệ (google) [+4]. Cao tổ (khảo)-Kỵ [+3]. Tằng tổ (khảo)-Cụ [+2]. Hiển tổ (khảo)-Ông [+1]. Hiển (khảo)-Cha/chú/bác [0]. Bản thân [-1]. Tử-Con [-2]. Tôn-Cháu [-3]. Tằng tôn-Cháu cố [-4]. Huyền tôn.-Cháu cao "Hiện tại Ngọc Nhi không phải là dòng chính Hoàng tộc Đại Sở gì hết, cũng không phải sợi dây gắn bó giữa Bổn Vương và Sở thị, ngươi càng không cần vọng tưởng lợi dụng vào quan hệ của Bổn Vương và y." Thái độ Quân Huyền Kiêu cứng rắn, Thẩm Ngọc là của riêng một mình hắn, do hắn độc chiếm, chỉ một điểm này thôi là đủ rồi. Trên xe ngựa trở lại sơn trang, Quân Huyền Kiêu vẫn còn cân nhắc có nên để cho Thẩm Ngọc gặp lại tộc nhân của y một lần hay không. Cái thân phận "Sở thị" này đã mang lại cho y rất nhiều tổn thương rồi, Quân Huyền Kiêu cũng không hy vọng y và Sở thị còn bất kỳ dây dưa gì, nhưng hiện tại Quân Huyền Kiêu đã bắt đầu đứng ở lập trường của Thẩm Ngọc, suy xét cảm thụ của y, nếu như Ngọc nhi biết, trên đời này y vẫn còn người thân, có phải sẽ rất vui mừng? Chỉ cần có khả năng lấy lòng y, Quân Huyền Kiêu có thể buông bỏ ý nguyện của bản thân. ... Tác giả có lời - Khương Đường Chương trước sửa đổi tí xíu, có lẽ cái mới không nhìn cũng sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn, chính là Ngọc Nhi chưa tiếp nhận Quân Huyền Kiêu, nhưng không sợ hắn như vậy nữa~ truy thê còn chưa thành công, Vương gia vẫn cần nỗ lực...Một cái điều tra nhỏ: tiếp nhận sinh con ấn 1, không tiếp nhận...cũng đừng bỏ truyện... ... Hôm nay có mấy chương? Có thể là 3 nhưng cũng có thể là 1 nha các cô, để edit được 1 chương như này, lặn lội baidu đến mệt lả luôn, hãy dành lời khen đến Tiểu Vũ của chúng ta ~
|
Chương 150: Muốn
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Bên ngoài sơn trang đã treo đèn lồng, trong phòng Thẩm Ngọc truyền ra ánh nến lờ mờ, Quân Huyền Kiêu xuống xe ngựa, trong lúc nhìn từ phía xa, không biết sao lại hoảng hốt một chút, dã tâm nóng nảy giống như bụi trần rơi xuống vậy, bỗng nhiên có nơi thuộc về. Cho dù là ở Vương phủ Bắc Đô, Quân Huyền Kiêu cũng chưa từng có loại cảm giác này, hắn vốn không phải một người có bản tính an phận, quanh năm chinh chiến, hầu như đều là Trấn Bắc Vương chém giết ở chỗ nào, nơi đó liền trở thành mảnh chiến trường. Cha mẹ của hắn mất sớm, từ lâu đã dưỡng thành thói quen coi bốn bể là nhà, về sau được Hoàng đế tứ hôn, thành thân cùng công chúa Đại Nhu, cũng chưa bao giờ chân chính trải qua cảm giác phu thê ân ái tương trợ lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, hắn phong lưu thành tính, trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ coi nữ thiếp nam sủng như xiêm y, nhưng hết lần này đến lần khác Thẩm Ngọc xông vào đáy lòng của hắn, từ đó buồng tim Quân Huyền Kiêu chỉ chứa đầy một người. Quân Huyền Kiêu nhìn ngọn đuốc ở sơn trang, khóe miệng lơ đãng nâng lên nụ cười. Đây là căn nhà nhỏ của Quân Huyền Kiêu và Thẩm Ngọc, không cần phải vàng son lộng lẫy giống như Hoàng cung, có một người chờ hắn trở về là đủ rồi. Quân Huyền Kiêu nhón chân nhẹ nhàng đi vào trong phòng, nhìn thấy bóng lưng thanh lệ trang nhã, trong lòng ấm áp, Thẩm Ngọc đang cúi đầu chuyên tâm ghi ghi vẽ vẽ, không hề phát giác Quân Huyền Kiêu đã đứng ở phía sau lưng y. "Ngọc Nhi, ngươi đang viết gì thế." Âm thanh dịu dàng, nhưng vẫn khiến Thẩm Ngọc bị dọa đến mức thân thể cứng ngắc. Hù hù dọa dọa, có lẽ là đã quen với sự tồn tại của hắn, không còn sợ hắn nữa sao? Quân Huyền Kiêu nghĩ muốn đùa dai, nhưng cuối cùng không dám hù dọa Thẩm Ngọc thật, ngộ nhỡ chữa tốt thành xấu, hắn có khóc cũng không trở lại như cũ được. Quân Huyền Kiêu ngồi đối diện Thẩm Ngọc, liếc mắt nhìn tờ giấy trên bàn. "Kinh nghĩa?" Quân Huyền Kiêu thấy khó hiểu hỏi, "Ngọc Nhi, ngươi muốn tham dự khoa khảo*?" *kinh nghĩa là một loại thể thức văn bản quan trọng trong kỳ thi khoa cử của Trung Quốc cổ đại. Khoa khảo: một bài thi sơ khảo trước vòng thi Hương (một khoa thi liên tỉnh-3 năm tổ chức 1 lần)-baidu. Thẩm Ngọc không muốn làm phản ứng gì với tên ác bá này, cầm lấy kinh nghĩa xoay người sang chỗ khác, để lại cho Quân Huyền Kiêu một cái ót. Thẩm Ngọc đã hạ quyết tâm, nếu muốn triệt để thoát khỏi trói buộc của ác bá, y nhất định phải có bản lĩnh, cho dù vai không thể chống đỡ tay không thể đối kháng, nhưng trí nhớ của y rất tốt, đọc sách lâu như vậy, cuối cùng đã có chỗ dụng võ, khoa cử năm nay sắp tới, y đã bảo hạ nhân báo danh cho mình rồi. Quân Huyền Kiêu bị Thẩm Ngọc lạnh nhạt quen rồi, trong lòng si ngốc nghĩ: Ngọc Nhi nhà ta đến cả cái ót cũng đẹp! "Ngọc Nhi, ngươi thật sự không đếm xỉa đến Bổn Vương?" Quân Huyền Kiêu lắc đầu than thở nói, "Vốn dĩ ta còn có tin tốt nói cho ngươi, ngươi có người thân trong tộc đến Kinh thành tìm, Ngọc Nhi, trên đời này, ngươi còn có người thân đấy." Quân Huyền Kiêu không giấu diếm, để Thẩm Ngọc cô đơn lẻ loi như này, hắn thật sự không đành lòng. Quả nhiên, lúc này lỗ tai của Thẩm Ngọc mới hơi động, thoáng nghiêng mặt qua. Không được, ác bá quỷ kế đa đoan, không thể lại bị mắc lừa nữa, Thẩm Ngọc rất bối rối. "Lời Bổn Vương nói là thật! Hiện tại không lừa ngươi. Hắn tự xưng là họ hàng của ngươi, bất quá nếu ngươi không muốn gặp, ngày mai ta sẽ đuổi hắn đi." Quân Huyền Kiêu nhìn động tác nhỏ của y, không khỏi bật cười. Thẩm Ngọc siết nắm tay, cuối cùng xoay nửa người sang, hoài nghi liếc nhìn Quân Huyền Kiêu, nếu ác bá ngươi dám lừa ta một lần nữa, ta và ngươi không đội trời chung! "Ngươi muốn gặp hắn sao? Ngươi nói với Bổn Vương, một câu nửa câu cũng được, có thể một chữ thôi, được không?" Quân Huyền Kiêu thừa cơ dụ dỗ, giống như cầm một miếng thịt thăm dò một con thú nhỏ. Thẩm Ngọc và Hồng Liên, Biển Thập Tứ hai người có thể trò chuyện tự do, nhưng lại nhất định không chịu một lần mở miệng với hắn. Tâm lý đề phòng của Thẩm Ngọc chưa tiêu tan, cúi đầu nhếch miệng không lên tiếng. "Ai..." Quân Huyền Kiêu đứng dậy thở dài nói, "Xem ra ngươi không muốn gặp hắn, vậy ngày mai Bổn Vương sẽ nói với hắn, bảo hắn trở về, Ngọc Nhi chỉ muốn ở lại Kinh thành, ở lại bên cạnh Bổn Vương, Ngọc Nhi thích ở cùng một chỗ với Bổn Vương, sau này song túc song tê..." Nói láo! Thẩm Ngọc nôn nóng, nắm chặt tay áo Quân Huyền Kiêu, môi mỏng hé mở: "Muốn..." Giọng nói không lớn, hơi khàn khàn, hơn nữa phát âm không rõ ràng, thiếu chút nữa Quân Huyền Kiêu nghe thành "Ờ"*, nhưng đối với Quân Huyền Kiêu mà nói, như là âm thanh của thần tiên, Quân Huyền Kiêu vui mừng khôn xiết, tình cảm bộc lộ trong lời nói, nhìn chăm chăm vào đôi mắt đen của Thẩm Ngọc, kích động không nói ra lời. *chữ muốn (要)- yāo và chữ ờ (噢)- ō Cho dù phương thức có chút hèn hạ, nhưng Thẩm Ngọc không tình nguyện vẫn chịu nói với hắn một chữ, Quân Huyền Kiêu đã vui mừng đến quên hết tất cả. Nhưng nghĩ tới, Ngọc Nhi là vì để lộ chân tướng thân thích kia, mới nói câu đầu tiên với hắn, Quân Huyền Kiêu vừa đố kị vừa tức giận bất bình. ... Tác giả có lời - Khương Đường Số lượng từ chương này không nhiều, lâu lâu não bị đau...Ngày mai có lẽ sẽ tăng thêm?
|
Chương 151: Nghe lén
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ Thời điểm Sở Linh đi gặp Thẩm Ngọc, không mặc quan phục Cao Ly nữa, mà thay vào đó là bộ màu xanh lam viền vạt áo màu vàng kim, ngọc quan mạt ngạch, hoàn toàn là cách ăn mặc Sở nhân tiền triều thích nhất. Vóc người vốn thon dài nay lại càng trở nên cao hơn, chênh lệch cùng Quân Huyền Kiêu không đáng bao nhiêu, bất quá dáng người không khôi ngô cường tráng bằng Quân Huyền Kiêu, vai hơi hẹp, có loại thanh tu nho nhã như trúc vậy. "Một thân này của các hạ, đã sớm không còn hợp thời nữa rồi." Quân Huyền Kiêu khinh thường nói một câu, vốn là còn không chú ý đến tướng mạo của Sở Linh ra làm sao, mặc một lớp y phục dày, vậy mà khí chất phong thái vẫn trở nên tao nhã, Quân Huyền Kiêu hoài nghi có phải hắn là vì đến gặp Thẩm Ngọc, nên mới cố ý ăn mặc áo mũ chỉnh tề, Quân Huyền Kiêu liền có chút ghen tuông. Lại có thể mang một nam nhân khác đi gặp Ngọc Nhi, bản thân Quân Huyền Kiêu cũng chưa từng nghĩ tới, cho nên nhịn không được lồng ngực thẳng tắp, muốn âm thầm so sánh cao thấp. Nhưng dẫu sao cũng đáp ứng rồi, giờ đây nuốt lời sẽ lộ ra là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Sở Linh giống như không phát hiện ra lòng thù địch của Quân Huyền Kiêu, cười nói: "Tại hạ mặc y phục theo tập quán của Sở quốc, xin Vương gia chớ trách móc." "Hừ." Quân Huyền Kiêu hừ nhẹ một tiếng, hắn có cái gì mà phải trách móc? Tuy nói khí chất của Sở Linh xác thực không tầm thường, thế nhưng Quân Huyền Kiêu vẫn tự tin về bản thân mình hơn. Quân Huyền Kiêu hạ mắt, xa xa thấy Thẩm Ngọc đang đứng ở bên ngoài, dáng vẻ đầy chờ mong, khiến Quân Huyền Kiêu nhíu mày một cái. Có lẽ là thật sự mong đợi nhìn thấy người thân trên đời, đôi mắt Thẩm Ngọc sáng lấp lánh, tâm tình rất tốt, sự kích động gần như viết hết ở trên mặt. Thấy ánh mắt Thẩm Ngọc dừng lại ở trên người Sở Linh, ngay cả ngắm cũng không ngắm hắn người chính chủ này một cái, Quân Huyền Kiêu cao giọng gọi thật to. "Ngọc Nhi!" Vẫn không nhìn hắn. Mặt mày Thẩm Ngọc vẫn luôn tích tụ tức giận cuối cùng đã giãn ra không ít, nhìn thấy Sở Linh y liền cảm thấy thân thiết, có lẽ là máu mủ tình thâm, có quan hệ huyết thống sẽ tăng thêm thiện cảm, cũng có thể là do Thẩm Ngọc quá khát khao có người thân. Bất kể như thế nào, lần này ác bá thật sự không trêu đùa y. "Ngươi gọi là Ngọc Nhi?" Giọng điệu Sở Linh ôn hòa, cũng cao hứng đánh giá Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc gật đầu, Sở Linh nở nụ cười hòa ái, đưa tay vuốt ve đầu Thẩm Ngọc, mang theo sủng nịnh của một người huynh trưởng. "Quả nhiên không hổ là hậu nhân của Sở thị chúng ta, Ngọc Nhi thật là đẹp mắt, cho dù đặt ở trong Sở nhân, cũng là vạn người chưa chắc có được một, ít nhất ta chưa từng thấy người nào đẹp hơn so với Ngọc Nhi. Ta là Sở Linh, phải gọi mẹ ngươi là cô cô, cho nên ngươi có thể gọi ta là huynh trưởng." Thẩm Ngọc không nói gì, tuy rằng y cảm thấy Sở Linh rất thân thiết, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên gặp mặt, còn là người xa lạ, y thật không tiện mở miệng. Thẩm Ngọc kéo kéo tay áo của Sở Linh, ra hiệu mời hắn vào nhà. Quân Huyền Kiêu đã từng dặn qua Ngọc Nhi vừa mới biết học nói chuyện, bình thường nếu không phải người quen y đều giữ im lặng, cho nên Sở Linh cũng không bất ngờ lắm, cất bước đi theo. Hoàn toàn bị Thẩm Ngọc không đếm xỉa đến, một người bị bỏ quên ở phía sau, Quân Huyền Kiêu ghen ghét dữ dội, mắt tỏa ra sát khí. Thẩm Ngọc cùng Sở Linh ngồi đối diện nhau, Quân Huyền Kiêu hùng hùng hổ hổ đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngọc, ngồi sát sít lại gần. Thẩm Ngọc nghiêng mặt liếc hắn một cái. Ác bá chính là ác bá, cái mông cũng thật lớn, chiếm hơn một nửa đệm nỉ mềm, Thẩm Ngọc hơi dịch chuyển sang bên cạnh. "Ngọc Nhi, nhà của ngươi thật không tệ, thanh tĩnh không người quấy rầy." Sở Linh nhìn quanh bốn phía, khen tự đáy lòng. Quân Huyền Kiêu nhếch miệng, bưng lên một ly nước trà, hắn bố trí cho Ngọc Nhi dĩ nhiên là tốt nhất, cần phải ngươi nói? "Cha mẹ ngươi...." Sở Linh ôn nhu dò hỏi. Vẻ mặt Thẩm Ngọc ảm đạm, vẫn bình tĩnh mở miệng nói: "Đã qua đời." Thiếu chút nữa Quân Huyền Kiêu phun ngụm trà ra ngoài. Hắn quấy rầy đòi hỏi một thời gian dài, đến vừa dỗ vừa lừa, mới khiến cho Thẩm Ngọc mở miệng nói với hắn một chữ, kết quả chưa tới nửa thời gian cạn chén trà vị thân thích mới quen này đã phá hỏng, khiến cho Ngọc Nhi mở rộng nội tâm. Lại còn nói nhiều hơn hai chữ! Nếu như là Biển Thập Tứ hay mấy người thân cận thì cũng thôi đi, Sở Linh này tính là thứ gì? "Có thể có những huynh đệ tỷ muội khác, hoặc là người thân vẫn còn?" Sở Linh tiếp tục hỏi. Thẩm Ngọc lắc đầu nói: "Từ khi mẹ qua đời, chỉ còn lại có một mình ta." Đôi mắt sói âm u của Quân Huyền Kiêu nhìn chằm chằm Sở Linh, cầm một cái bánh quai chèo* ném vào trong miệng, dùng sức nhai đến vang cồm cộp, giống như là đang nhai xương cốt của Sở Linh. *bánh quai chèo "Vương gia....." Sở Linh không nhịn được nói, "Tại hạ muốn nói mấy chuyện riêng tư với Ngọc Nhi, Vương gia có thể tránh đi trong chốc lát không? Nếu như Vương gia không yên tâm, ở ngoài cửa chờ cũng được." Quân Huyền Kiêu đập tay lên bàn trà, tuy là đã khống chế lực đạo, vẫn đập đến độ nắp ấm trà nảy lên. Đang định nổi giận, Quân Huyền Kiêu lại thấy Thẩm Ngọc cũng phiền chán mà nhìn mình, hỏa khí bừng bừng kia của Quân Huyền Kiêu giống như là bị đất cát che giấu đi, cưỡng ép dồn nén xuống. "Ngọc Nhi, ngươi muốn nói chuyện riêng cùng hắn sao?" Quân Huyền Kiêu hỏi. Thẩm Ngọc đương nhiên gật đầu, còn không phải là từ lúc hắn bắt đầu bước vào cửa, đã khua chiêng gõ trống, giống như trâu rừng vào phòng vậy, quấy rối bọn họ nói chuyện. Ngược lại Quân Huyền Kiêu hít vào một hơi, cứng rắn đem lửa giận nuốt vào trong bụng, nhịn xuống kích động nắm lấy Sở Linh ném ra ngoài, hắn đã thề phải tôn trọng tâm nguyện của Thẩm Ngọc, không được tiếp tục độc đoán tự chủ trương nữa. "Được rồi, ngươi có chuyện gì, cứ gọi Bổn vương." Quân Huyền Kiêu đứng dậy, ra khỏi phòng, lúc đóng lại cửa, ánh mắt như dao, gần như muốn chém Sở Linh thành tám mảnh. Quân Huyền Kiêu cũng không đi ngay, ngược lại hắn là muốn nghe một chút, xem Sở Linh có thể nói cái chuyện riêng tư gì cùng Ngọc Nhi. "Vương gia...." Người phu xe đi ngang qua, thấy Quân Huyền Kiêu nghiêng nghiêng người, kề sát tai vào cửa, không hiểu đường đường là Vương gia làm sao có thể làm ra loại chuyện như này.....Nghe lén người khác. Quân Huyền Kiêu trừng mắt nhìn người phu xe một cái, dáng vẻ ngay thẳng, đứng khoanh tay. "Khụ, Bổn vương..." Quân Huyền Kiêu tức giận một trận, "Cút! Bổn vương làm cái gì, đến phiên ngươi tra hỏi sao? !" "Dạ, dạ...." Người phu xe sợ đến chân mềm nhũn, liền vội vàng dắt ngựa rời đi.
|
Chương 152: Bổn vương yêu y!
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ Trong phòng chỉ còn lại Sở Linh và Thẩm Ngọc, không còn Quân Huyền Kiêu ở bên cạnh, Thẩm Ngọc cũng không cần thận trọng như vậy nữa. "Ngọc Nhi, những năm qua ngươi vẫn sống tốt chứ?" Sống có tốt hay không, Thẩm Ngọc chưa từng nghĩ tới, y chưa thấy bao nhiêu cảnh đời, dĩ nhiên không biết so sánh với người khác, cuộc sống của y có tính là tốt hay không, với y mà nói, mẹ con hai người đoàn tụ, chính là chuyện hạnh phúc nhất. Thẩm Ngọc im lặng không nói, Sở Linh cũng không hỏi kĩ nữa, ánh mắt rơi xuống tay trái của Thẩm Ngọc, dưới lớp vải băng kia ngón út đã không còn. "Ngươi bị thương." Ánh mắt Sở Linh trầm ngưng, muốn đưa tay chạm vào vết thương của Thẩm Ngọc, bị Thẩm Ngọc né tránh, y không muốn tiếp xúc cùng người ngoài. "Là Trấn Bắc Vương làm?" Trong lòng Sở Linh biết rõ ngón út hậu nhân Sở thị có tác dụng gì. Thẩm Ngọc lắc đầu phủ nhận, là chính y chặt đứt, Sở Linh cau mày, đau lòng không thôi. "Thế nhân lòng tham không đáy, Trấn Bắc Vương lại dã tâm bừng bừng, ta nghe nói hắn cưới ngươi làm Trắc phi, cho là hắn sẽ che chở ngươi chu toàn, lại không nghĩ tới, vì kho báu trong Sở vương mộ, hắn cũng không tránh được tầm thường, lại nhẫn tâm tổn thương ngươi, ngươi không cần phải che giấu thay hắn, ta cũng dự đoán được mấy ngày này ngươi chịu bao nhiêu khổ cực rồi." Thẩm Ngọc không phản bác lại, ánh mắt bình tĩnh, trên thực tế, y không cảm thấy đau lòng, cũng không cảm thấy hận. "Ai.... Các vị tổ tiên phong công vĩ nghiệp*, cũng không ngờ tới sẽ trở thành tai họa của hậu nhân." Sở Linh ung dung nói, "Hoàng đế Đại Tĩnh si tâm vọng tưởng đến di vật của Sở thị chúng ta, cho nên sau khi lập quốc, trắng trợn bắt giết Sở nhân, không chỉ có hoàng thất Đại Tĩnh, tộc nhân Sở thị còn là mục tiêu công kích của các phe thế lực, mấy trăm năm qua, tộc nhân Sở thị bị tàn sát đến gần như diệt tộc, chỉ có một số ít trốn đi mai danh ẩn tích, mới có thể kéo dài hơi tàn, hơn phân nửa còn lại đều giống như ngươi." *Phong công vĩ nghiệp: công to nghiệp lớn "Vì kéo dài hương khói Sở thị, mấy tộc lão âm thầm tìm kiếm hậu nhân Sở thị thất lạc ở khắp nơi, đón đến nơi ẩn cư, nhưng phần lớn Sở nhân không dám để lộ thân phận của mình, thông hôn cùng người ngoài, hậu nhân huyết mạch thuần khiết đã lác đác không còn mấy người, đến đời của ta, bao gồm cả ta ở trong tộc cũng chỉ còn sót lại hai nam một nữ, may là tìm được ngươi, Ngọc Nhi." Thẩm Ngọc hiểu loại cảm giác chí lớn gặp nhau* này, giống như y sau khi không còn mẹ, đối với người thân càng có khát vọng nồng đậm hơn. *Nguyên văn là " tinh tinh tương tích": hàm nghĩa chỉ những người có tính cách, chí thú, cảnh ngộ giống nhau thường yêu quý bảo bọc lẫn nhau. "Cho nên Ngọc Nhi, ngươi nguyện ý cùng ta trở về nơi ẩn cư, gặp tộc nhân một lần chứ? Bọn họ nhìn thấy ngươi nhất định sẽ rất vui mừng." Thẩm Ngọc ngẩng đầu, gần như muốn bật thốt lên đáp ứng, đương nhiên y muốn gặp người thân của mình, huống hồ y không nghĩ sẽ ở lại ở bên cạnh ác bá, cả ngày lo lắng đề phòng. Nhưng y lại có chút mờ mịt, bất tri bất giác, gần như tất cả mọi thứ của y đều liên quan đến Quân Huyền Kiêu, rốt cuộc cũng có cơ hội rời đi, Thẩm Ngọc lại do dự. Y cần phải quyết đoán đáp ứng, nhưng bóng dáng khó ưa kia của ác bá giống như một tòa núi cao, cản ở trước mặt y, khiến người ta sinh ra sợ hãi. "Ngọc Nhi không muốn sao? Trấn Bắc Vương hắn..... đối với ngươi tàn nhẫn như vậy, ngươi không cần phải lưu luyến hắn." Sở Linh bất ngờ hỏi, "Có phải là ngươi sợ Trấn Bắc Vương không đáp ứng? Nếu như ngươi nguyện ý, vi huynh có thể bàn luận cùng Trấn Bắc Vương..." "Không cần bàn luận!" Uy thanh chấn động, Quân Huyền Kiêu một cước đá văng cửa xông vào. Quân Huyền Kiêu vốn không định nghe lén, nhưng hắn lo lắng cho sự an nguy của Thẩm Ngọc, cho nên vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, lại nghe được Sở Linh từng bước từng bước đầu độc Thẩm Ngọc, rõ ràng là muốn lừa y đi. Để cho hắn nói một lát nữa, bảo đảm Thẩm Ngọc sẽ thật lòng mền nhũn đáp ứng! Quân Huyền Kiêu nhịn không được nữa, phá cửa xông vào, ôm Thẩm Ngọc vào trong ngực, trừng mắt nhìn Sở Linh. "Nếu như Bổn vương sớm biết, ngươi gặp Ngọc Nhi nhất định là vì muốn mê hoặc y đi theo ngươi, vậy nên giết ngươi mới phải!" Trấn Bắc Vương khí thế bức người, Sở Linh giống như đối mặt với kim qua thiết mã*, hắn ổn định lại tinh thần để không bị ảnh hưởng. *Kim qua thiết mã: Tạm dịch là giáo vàng ngựa sắt. Có thể là chỉ chiến tranh/chiến trận "Vương gia, để Ngọc Nhi đoàn tụ cùng người thân, mới là có lợi với y, tại hạ cũng là có lòng tốt, tuyệt đối không có ác ý, Vương gia cần gì phải gấp đến như vậy?". "Ác ý? Ngươi mưu toan đem y từ bên người Bổn vương mang đi, chính là ác ý lớn nhất! Chẳng lẽ ngươi không biết Ngọc Nhi là người nào của Bổn vương sao? Ngươi muốn mang y đi, đã được Bổn vương cho phép chưa?!" Quân Huyền Kiêu cứng rắn quát lên, nếu không phải trông thấy Thẩm Ngọc coi Sở Linh là người thân huynh trưởng, Quân Huyền Kiêu đã một đao chém chết hắn. Sở Linh há miệng, khó hiểu nói: "Trắc phi của Vương gia không chỉ có một mình Ngọc Nhi, trước đây Vương gia từng có không ít, sau này lại càng nhiều vô số kể, thiếu một người cũng không ít đi, cần gì phải cố chấp với Ngọc Nhi như vậy?" Trên trán Quân Huyền Kiêu nổi đầy gân xanh, hắn không thích người khác đề cập đến chuyện này, nhất là hắn đã có lòng hối cải, lại còn bị người khác nhắc tới ở trước mặt Ngọc Nhi. "Ngọc Nhi không giống bọn họ." Quân Huyền Kiêu kiên định nói, "Bổn vương yêu y!" Ngược lại điều này làm cho Sở Linh bất ngờ, Quân Huyền Kiêu nóng nảy phản ứng quá mức kịch liệt. "A, tại hạ biết. Nhưng tại hạ có một chuyện không rõ, nếu Vương gia yêu y, vì sao ta lại thấy trên người Ngọc Nhi, khắp cả người toàn là vết thương cũ? Dám hỏi Vương gia, tại sao cổ tay Ngọc Nhi lại vặn vẹo như vậy? Ngón út đã mất đi đâu? Làm sao phải khép kín lòng mình?" Giọng Sở Linh vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lại khoét thẳng vào tim phổi của Quân Huyền Kiêu. ... Vĩnh Nhi Tin sét đánh ngang tai: Tuần sau t phải đi học rồi các cô ạ, Tiểu Vũ thì bận ôn thi với đi làm, k up truyện đều được nữa rồi, huhu, mai t sẽ chốt lịch up truyện nhé, các cô muốn đọc vào những ngày nào nè, 246 hay là 357 đây~
|
Chương 153: Cam kết
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Quân Huyền Kiêu nhíu chặt mày kiếm, từng câu từng chữ của Sở Linh đâm thẳng vào trái tim hắn, nhưng hắn lại không phản bác được, bởi vì những chỗ Ngọc Nhi bị thương, hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp, đều có liên quan đến hắn. "Ngươi đang chất vấn Bổn Vương?" Ngữ khí Quân Huyền Kiêu nghiêm nghị, nhưng cánh tay thoáng dùng sức, ôm chặt Thẩm Ngọc một chút, hắn cảm thấy hổ thẹn, nhưng bất kể có làm gì đi nữa, vết thương trên người Thẩm Ngọc cũng không lành lại được, đây là chứng cứ phán quyết cho tội trạng của hắn. "Không dám." Sở Linh tránh đi mũi nhọn mà hắn hướng về mình, nói: "Chỉ là tại hạ còn có nghi vấn với Vương gia mà thôi, dựa vào năng lực của Vương gia, vì sao ngay cả mẹ Ngọc Nhi cũng không bảo vệ được? Nếu như đây cũng là tình yêu của Vương gia, vậy sợ rằng Ngọc Nhi vô phúc hưởng thụ." Quân Huyền Kiêu siết nắm đấm, khí huyết đập thẳng vào bản tính cuồng bạo trong lòng hắn. Nhưng hắn không thể giống như trước kia, ai chọc giận hắn sẽ giết chết người đó như vậy được, bởi vì hắn từng phát lời thề muốn thay đổi với Ngọc Nhi, nên nhất định hắn phải làm được. "Bổn vương...từng làm một số chuyện không thể tha thứ, nhưng từ nay về sau, Bổn vương sẽ không để Ngọc Nhi phải chịu chút xíu tổn thương nào, sẽ toàn lực bù đắp cho y!" Quân Huyền Kiêu cắn răng nói, "Đây là chuyện giữa Bổn vương và Ngọc Nhi, không tới phiên một người ngoài như ngươi quơ tay múa chân!" Sở Linh nhìn Quân Huyền Kiêu cả người đằng đằng sát khí, Trấn Bắc Vương là một người có tính tình trầm tĩnh thâm thúy, lúc bình thường đối với người ngoài luôn là giữ mặt lạnh không bận tâm, chỉ lúc có Thẩm Ngọc ở bên cạnh, lúc nên cười thì cười, lại cũng rất dễ dàng nổi điên lên. Chẳng lẽ hắn nhìn lầm rồi sao? Quân Huyền Kiêu thật sự động lòng với Thẩm Ngọc? Bạc tình nhất là bậc đế vương, Quân Huyền Kiêu nhìn thế nào cũng không giống một người mê muội vì ái tình. "Ai...là tại hạ quan tâm đến nóng vội, xin Vương gia lượng thứ." Sở Linh bất đắc dĩ nói: "Nhưng tại hạ coi Ngọc Nhi như đệ đệ của mình, vẫn nhịn không được muốn hỏi ngài một câu, Vương gia nói yêu, là muốn toàn tâm toàn ý cùng y đến bạc đầu giai lão, hay chỉ coi như là một trong những Trắc phi của Vương gia?" "Ngươi có ý gì?" Ánh mắt Quân Huyền Kiêu lóe lên. "Tại hạ lo lắng, Ngọc Nhi là nam nhân, y không có cách nào nối dõi tông đường cho ngươi, ngươi cũng sẽ không định lập y làm chính phi hoặc là hoàng hậu chứ? Có phải từ đầu đến cuối ngươi chỉ coi y là một Trắc phi có tướng mạo đẹp có thể để ngươi tiêu khiển đúng không?" Quân Huyền Kiêu bị hỏi khó rồi, hắn toàn tâm toàn ý muốn bù đắp cho Thẩm Ngọc, toàn bộ tâm tư đều nghĩ xem làm cách nào để Thẩm Ngọc tiếp nhận hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ qua vấn đề hiện tại này. Hắn có thể vì Thẩm Ngọc buông bỏ những nữ tử khác buông bỏ việc sinh con nối dõi sao? Nếu như một ngày kia hắn vì hậu tự, lấy một nữ tử khác, cảnh ngộ của Ngọc nhi sẽ như thế nào? Lần đầu tiên cái vấn đề khó khăn này bày ra trước mặt Quân Huyền Kiêu. Thấy Quân Huyền Kiêu lâm vào trầm tư, Sở Linh cho rằng hắn ngầm thừa nhận, nghĩ thầm, đây mới là Trấn Bắc Vương lòng tham không đáy, trên thực tế mỗi Đế Vương đều gần giống nhau, sao có thể thật sự vì một bông hoa đẹp nhất mà buông bỏ cả một bụi hoa? "Nếu đã như thế, vậy tại hạ nguyện ý vì Vương gia thu xếp tìm mỹ nhân thiên hạ để đền bù, chỉ xin Vương gia buông tay, cho tại hạ mang Ngọc Nhi trở về gia tộc." Mắt Quân Huyền Kiêu sáng như đuốc, hỏi: "Khi nào Bổn Vương từng nói qua sau này Ngọc Nhi chỉ là Trắc phi?" "Ngài..." Sở Linh kinh ngạc. "Bây giờ Bổn Vương là Trấn Bắc Vương, vậy Ngọc Nhi chính là chính phi duy nhất, nếu ngày nào đó xưng đế, Ngọc Nhi sẽ là Đế hậu, Bổn Vương sẽ không nạp bất kỳ thiếp sủng nào nữa, chỉ chuyên tâm yêu một người là Ngọc Nhi, cho dù không có hậu tự, cũng sẽ không để Ngọc Nhi chịu ủy khuất." Hắn vừa mới suy nghĩ trong phút chốc, liền dứt khoát đưa ra quyết định, trong lòng hắn đã có suy tính, không có người nào quan trọng hơn Thẩm Ngọc. Về phần Thẩm Nhược Phi người này chỉ là Trắc phi hữu danh vô thực, bỏ đi là được, căn bản là cho tới bây giờ hắn chưa từng coi nàng ta là nữ nhân của mình. Sở Linh kinh ngạc mà há to miệng, quên cả khép lại, đương nhiên hắn tin trên đời có nam tử một lòng si tình, nhưng làm sao Trấn Bắc Vương sẽ là người như này? Quân Huyền Kiêu thấy hắn nửa ngày chưa phản ứng lại, kiệt ngao* nhếch miệng, từ giờ trở đi, không người nào có thể lấy chuyện hậu tự chia rẽ hắn và Thẩm Ngọc. *kiệt ngao: ví von một người tính tình quật cường, không bị phục tùng Hạ xuống quyết tâm này, Quân Huyền Kiêu không cảm thấy nặng nề, ngược lại là thấy nhẹ nhõm bội phần, thì ra đây là cảm giác dốc lòng khiến một người an tâm. "Vậy nên ngươi cũng đừng vọng tưởng ly gián Bổn Vương và Ngọc Nhi, y sẽ không đi cùng ngươi đâu." Người trong ngực bỗng nhiên nhúc nhích thân thể một chút. Thẩm Ngọc bị Quân Huyền Kiêu siết đến khó chịu, vốn dĩ sức lực của ác bá này rất lớn, tuy là có ý kiềm chế, nhưng chỉ hơi kích động liền không biết nặng nhẹ, xương cốt Thẩm Ngọc đều đau cả rồi. Lại còn thường xuyên thích lớn giọng gầm gào, chấn động đến lỗ tai Thẩm Ngọc cũng đau. Thẩm Ngọc chui ra khỏi ngực Quân Huyền Kiêu, mới thả lỏng vai, vẻ mặt không vui mà trừng mắt Quân Huyền Kiêu. "Ngọc Nhi làm sao vậy? Ngươi không nguyện ý?" Quân Huyền Kiêu nhìn y xoay khuôn mặt nhỏ nhắn sang hỏi. Nguyện ý cái gì? Lỗ tai Thẩm Ngọc bị Quân Huyền Kiêu hét đến sắp điếc rồi, chỉ cảm thấy đau, không để ý Quân Huyền Kiêu lớn tiếng nói Đế hậu Vương phi gì đó. Yêu ai, chuyện này liên quan gì đến y? "Vậy là đáp ứng rồi." Thẩm Ngọc không lên tiếng, Quân Huyền Kiêu lập tức lợi dụng khoảng trống mà tiến vào. Sở Linh chắp tay nói: "Đã như vậy, xem ra tạm thời ta không mang Ngọc Nhi đi được rồi, nếu Vương gia tuân thủ cam kết, đối xử với Ngọc Nhi trước sau như một, tại hạ không tranh giành được với Vương gia, cũng không thể nói gì hơn, nhưng nếu ngày nào đo Vương gia thay đổi tâm ý, tại hạ vẫn hy vọng Vương gia giơ cao đánh khẽ, để cho ta đón Ngọc Nhi hồi tộc." "Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Quân Huyền Kiêu hừ lạnh nói, bất luận vọng tưởng nào có ý muốn mang Thẩm Ngọc đi, đều phải dập tắt từ khi ngọn lửa bắt đầu nhen nhóm. "Hy vọng là như vậy." Sở Linh cười nói. Thẩm Ngọc nhìn Sở Linh nghi hoặc hỏi: "Không đi nữa sao?" Sở Linh đành phải đáp: "Sau này có nhiều cơ hội, nếu như Ngọc Nhi muốn hồi tộc nhìn một cái, đương nhiên là vi huynh rất hoan nghênh." Thẩm Ngọc bán tín bán nghi liếc nhìn Quân Huyền Kiêu, không cần nghĩ, nhất định là ác bá ở giữa ngăn cản. Trong lòng càng chán nản hơn. Có sách nào ghi chép lại nông dân tạo phản, lật đổ địa chủ, thổ tài chủ như thế nào không?
|