Á Nô
|
|
Chương 199: Hôn lễ gián đoạn Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Bên ngoài người chủ trì thấy mặt trời càng ngày càng lên cao, đã sắp lên đến đỉnh đầu rồi, vừa oi bức lại nôn nóng, khiến hắn đổ mồ hôi đầy đầu. "Linh công tử, Ngọc công tử, đã sắp đến giờ Ngọ rồi, không thể kéo dài thời gian được nữa, nếu không sẽ không được may mắn đâu..." Người chủ trì lau mồ hôi trên trán thúc giục. Sở Linh không nói gì, trong tay cầm một đầu dây khiên hồng*, Thẩm Ngọc cắn môi trắng bệch. *Dây khiên hồng: dải lụa đỏ, tân lang tân nương mỗi người cầm một bên gọi là khiên hồng.
"Ngọc Nhi..." Sở Linh gọi một tiếng. "Dạ?" Thẩm Ngọc mờ mịt ngẩng đầu, trước mặt là một đầu khác của khiên hồng, hoa hồng kết ở bên trên như ẩn như hiện trước mắt y, y run rẩy đưa tay ra, chậm chạp đến gần khiên hồng. Đang lúc định cầm lên, bên ngoài ồn ào náo động một trận. Ầm ầm ầm ------- Tiếng đập cửa dồn dập, từ trên ghế đệm Thẩm Ngọc suýt nữa thì nhảy bật lên, màu xám tro trên mặt tan đi, mừng rỡ như điên. "Hắn tới rồi! Nhất định là hắn tới..." Thẩm Ngọc bỏ qua dây khiên hồng, chạy như bay đến bên cửa, nhất định là ách vệ, nếu như không phải là hắn, làm sao lại gõ cửa đầy nôn nóng như vậy? Đập vào mắt là khuôn mặt của Sở Dực. "Ngọc ca... Linh ca! Linh ca!" Sở Dực gật đầu xin lỗi Thẩm Ngọc một cái, sau đó xông vào trong. "Xảy ra chuyện rồi!" Sở Dực hoang mang rối loạn hô to, "Huynh mau đi xem một chút đi, hộ vệ canh lối ra đào nguyên truyền tin, nói có người bao vây lối ra, đang muốn tấn công vào đây...." "Cái gì?!" Sở Linh cả kinh thất sắc, "Đệ nói cho rõ, là người nào?" "Đệ không biết, hộ vệ kia lại ở bên ngoài, cũng chỉ vội vàng tới đưa tin, hình như là quân lính, không phải quân phỉ đạo (trộm cướp), tình huống khẩn cấp, lúc này trưởng bối trong tộc mới để cho đệ đến tìm huynh..." Sở Dực thở hổn hển vội vã nói xong, chạy bất chấp làm cả người toát mồ hôi. "Quân lính? Làm sao quân lính tìm được tới đây?" Sở Linh lẩm bẩm nói xong, nghĩ đến một loại khả năng, nếu như là hắn, dưới cơn nóng giận làm ra loại chuyện này, ngược lại cũng hiểu được. "Ta đi xem một chút!" "Vậy hôn lễ làm thế nào? Tiếp tục hay là..." Người chủ trì hỏi. "Đại sự làm trọng, trước cứ hoãn một chút đi." Sở Linh vội vàng bỏ lò sưởi tay xuống, bước nhanh ra khỏi phòng, đột nhiên dừng lại ở cạnh cửa. "Ngọc Nhi, trước tiên đệ cứ chờ ở nơi này một chút, ta đi kiểm tra trước, nếu không có việc gì, sẽ trở lại tiếp tục." Sở Linh dặn dò, "Mọi người giải tán trước đi, Sở Dực, truyền lệnh tất cả hộ vệ qua đây canh giữ." Thẩm Ngọc còn đang ở trong kinh hoàng, bị chuyện đột phát làm cho ứng phó không kịp, đại lễ thành hôn êm đẹp bị gián đoạn, người bên ngoài cũng mù mịt đầy đầu, có điều vẫn đi nghe lệnh, mới vừa rồi sân nhỏ nhốn nháo bỗng nhiên yên tĩnh trở lại. "Ngọc công tử..." Tiểu nha hoàn vào phòng, bưng tới một chén canh sâm, với mấy đĩa thức ăn tinh xảo. "Từ sáng sớm đến bây giờ người vẫn chưa dùng bữa, ăn trước một chút lấp đầy bụng đi, ta lấy từ phòng bếp tới đấy." Nha hoàn hầu hạ ở bên cạnh, thấy Thẩm Ngọc hồi lâu không nhúc nhích, cho là y thương tâm vì chuyện hôn lễ gián đoạn. "Ngọc công tử, người không cần lo lắng, chẳng qua là chậm trễ chút, Linh công tử trở lại nhất định vẫn có thể thành thân." Thẩm Ngọc không phải đang đau lòng, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua đầu óc y rối loạn, nghe Sở Dực nói có quân lính đang tấn công cửa vào, vậy quân lính là ai phái tới? Nếu như là Quân Huyền Kiêu, vậy hắn từ kinh thành ngàn dặm xa xôi tìm tới, hay hắn chính là ách vệ, mấy ngày nay không xuất hiện, không thể để lộ thân phận, nên muốn xuất hiện vào lúc này? Nhưng dựa theo tính tình Quân Huyền Kiêu sao lại còn chạy đi hiệu lệnh quan binh? Hắn có ngang ngược tàn bạo đến đâu, cũng phải phá hỏng hôn yến trước đã rồi nói sau. Thẩm Ngọc đã không phân biệt được rõ nữa rồi. Là Quân Huyền Kiêu vẫn tốt, ít nhất sẽ còn vì y lưu lại một ít tình cảm, sẽ không làm gì tộc nhân Sở thị, nhưng điều Thẩm Ngọc lo lắng lại là người bên ngoài không liên quan đến Quân Huyền Kiêu. Thẩm Ngọc cảm thấy không bằng tự mình đi xem cho biết, còn hơn ở đây nghĩ ngợi lung tung. "Ngươi gọi người dắt giúp ta một con ngựa tới đây." Thẩm Ngọc nói với nha hoàn. "Bây giờ sao? Nhưng Linh công tử bảo người yên lặng chờ tin tức, chắc chắn nơi đó rất nguy hiểm, nếu chạy loạn..." Nha hoàn ngập ngừng nói. "Không sao, ngươi cứ đi đi." Nha hoàn không lay chuyển được y, chỉ đành bảo nam đinh đi dắt ngựa tới, Thẩm Ngọc chưa quá thành thạo cưỡi ngựa, cứ đi như vậy, nha hoàn cho là y lo lắng Sở Linh công tử, liền bắt đầu cảm động đến rơi nước mắt. Cửa vào vùng phụ cận bách tính đã rút lui, không dễ gì Thẩm Ngọc mới tìm được người hỏi đường, tìm được chỗ. Hộ vệ Sở thị đều ở núi bên này, hành lang lối vào duy nhất có đá lớn ngăn trở, không thấy được tình huống bên ngoài, Thẩm Ngọc chỉ nghe thấy âm thanh khua gõ leng keng loảng xoảng. Thẩm Ngọc bỏ ngựa một bên, leo lên dốc núi, y đã thấy Sở Linh rồi, hắn đang đứng ở trên gò, dẫn đầu các hộ vệ kiểm tra. "Sở Linh đại ca!" Thẩm Ngọc lớn tiếng gọi hắn. Sở Linh quay đầu, thấy là Thẩm Ngọc, chạy tới kéo y một cái, lo lắng nói: "Ngọc Nhi, sao đệ lại tới đây? Nơi này nguy hiểm, đệ mau trở về đi!" "Bên ngoài là quân lính sao? Là do người nào phái tới?" Thẩm Ngọc đứng ở chỗ cao, tầm nhìn mở rộng, có thể thấy dưới núi có hơn ngàn người, quả thực là trang phục quan quân binh sĩ. "Không thể xác định, ta nghi ngờ là người Hung Nô!" .... Haizz, vẫn không thấy Quân Huyền Kiêu đâu, Ngọc Nhi tưởng Quân Huyền Kiêu đến mà mừng phát điên lên, thương thật sự
|
Chương 200: Mặt nạ ác quỷ
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ "Người Hung Nô?". Thẩm Ngọc sững sờ, tuy nơi này không nằm gần nội địa Đại Tĩnh, thế nhưng vẫn thuộc quốc thổ Đại Tĩnh, sao lại có thể xuất hiện đến hơn một nghìn người Hung Nô chứ? "Ta và người Hung Nô từng qua lại, bọn họ có lông mày thấp mắt sâu, con ngươi có màu nâu, đa số để râu quai nón rậm rạp uốn lượn, mặc dù ta nhìn không rõ lắm, thế nhưng nghe bọn họ nói chuyện, là ngôn ngữ của người Hung Nô.". "Sao người Hung Nô lại chạy đến tận đây?" Thẩm Ngọc hỏi. "Đệ còn nhớ lúc chúng ta ở vùng ngoại ô kinh thành có giết chết mấy người Hung Nô không? Bọn họ thừa dịp thay đổi triều đại, Đại Tĩnh vừa lập, triều chính chưa ổn định, có thể lén lút vào kinh thành, nói không chừng khi đó chúng ta để lại dấu vết, bọn họ lần theo đến tận nơi này.". "Nhưng tại sao người Hung Nô lại muốn lần theo dấu vết của chúng ta?" "Dĩ nhiên là vì tiền tài, người bên ngoài đều truyền tai nhau mặc dù Sở triều diệt vong, nhưng cũng nắm giữ giang sơn mấy trăm năm, thu lại không biết bao nhiêu là tiền bạc châu báu, cộng thêm truyền thuyết về Quân Sơn Lăng, thứ người Hung Nô thiếu chính là vật tư lương thảo chiến tranh, sao lại không đỏ mắt* chứ?" * Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng Sở Linh nhíu mày thật sâu, nếu như nơi Sở nhân ẩn cư bị bại lộ, vậy sẽ là một mối nguy lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tộc nhân Sở thị sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu. Thẩm Ngọc thấy người phía dưới đang dùng cuốc xẻng cùng các loại đồ vật có thể dùng được, không ngừng đánh lên tảng đá lớn chắn ở lối ra vào, nhìn điệu bộ này, bọn họ không vào được cũng phải đào cả núi ra. Ước chừng ngọn núi này cao gấp đôi tường thành, phía trong này là dốc thoải, phía bên ngoài là vách đá dựng đứng, dễ thủ khó công, nếu muốn đánh vào trong, chỉ có cách là tiến công từ cửa vào. "Không thể ngồi đây khoanh tay chờ chết được, mặc dù cửa vào có tảng đá lớn chắn kín đường, bọn họ không biết mở cơ quan, thế nhưng cứ đào xuống như vậy, thế nào cũng bị đào ra." Sở Linh tiếp tục truyền lệnh cho hộ vệ, Sở nhân ở cửa cũng sớm chuẩn bị nghênh địch, bọn hộ vệ thỉnh thoảng đẩy mấy viên đá cùng trụ gỗ đến, Sở Linh vung tay lên, cục đá và trụ gỗ đồng thời bị đẩy xuống. Bởi vì vách núi gần như là dựng đứng, cho nên đá tảng và trụ gỗ trực tiếp lăn xuống, giống như sấm chớp cuồn cuộn, thế đi doạ người, tiếng ầm ầm nổ vang rơi xuống đất. Người Hung Nô không nhìn thấy Sở nhân trên núi, chờ nhìn thấy thì đá tảng đã lăn xuống, không kịp lùi lại, phía trước lại tập trung nhiều người, người Hung Nô gào thét ầm ĩ xô đẩy lẫn nhau, đường lại không được rộng, không kịp lùi về sau, bị đập ngay chính giữa. Lần đầu tiên Thẩm Ngọc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặc dù trong sách có miêu tả qua hình ảnh trên chiến trường, thế nhưng y vẫn chấn động không thôi. Đá tảng đập xuống tạo thành một cái hố to, cát đá bùn đất bắn tung toé, người phía dưới bị nghiền thành thịt nát, bị khúc gỗ đè phải thì đỡ, có thể chết toàn thây, bị đá tảng đập phải, tất cả đều bị cụt tay cụt chân, ngay cả một khối thịt hoàn chỉnh cũng không tìm thấy. Người Hung Nô tức giận la to, dùng ngôn ngữ của mình kêu rút lui, rút khỏi đường nhỏ giữa vách núi, để lại một mảnh hỗn loạn. "Hay lắm!" Sở nhân và bọn hộ vệ đánh lui người Hung Nô tiến công, vui mừng rối rít khen hay. "Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta đóng giữ ở trên cao đánh úp bất ngờ, lần này cũng chỉ giết chết được có khoảng trăm người." Chân mày Sở Linh vẫn chưa giãn ra, tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ hành động tiếp theo của người Hung Nô, bọn họ phải có phương pháp đáp trả lại thế nào. Dùng đá lăn cùng gỗ tròn tuy hữu hiệu, nhưng có chuẩn bị gỗ đá nhiều đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, mà người Hung Nô cũng có phòng bị, sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Thẩm Ngọc nhìn người Hung Nô đi tới đi lui, đang chuẩn bị trong tay thứ gì đó. "Là cự nỏ!" Thẩm Ngọc đứng đầu nhìn thấy, thứ người Hung Nô đang đẩy tới rõ ràng chính là cự nỏ, dẫu sao Thẩm Ngọc cũng đọc qua nhiều ghi chép về chiến thuật chiến sự của Quân Huyền Kiêu, vừa nhìn thấy đã nhận ra. Sở nhân chọn nơi này làm cửa vào, cũng là bởi vì độ cao ở đây vượt qua tầm bắn của cung tên bình thường, thế nhưng cự nỏ có uy lực rất lớn, vượt xa cung tên bình thường nhiều. Sở Linh vừa nghe y nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, vội hô: "Rút lui trước! Tìm chỗ ẩn núp! Ngọc Nhi, đệ xuống núi trước đi...." Vừa dứt lời, vèo một tiếng, tên của người Hung Nô đã phá không mà đến, rơi cách chỗ Thẩm Ngọc đứng không đến hai trượng, dài khoảng nửa thân người, mũi tên cực lớn, đâm vào cục đá hai thước, bề mặt tảng đá nổ tung, vang lên tiếng nứt răng rắc. *Theo Trung Hoa, 1 thước Trung Quốc cổ = 0,333 mét nên 1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét. Sở nhân đều hoảng sợ đến lạnh cả sống lưng, bị cung tên hung hãn như thế bắn trúng, người còn có thể sống sao? Bọn hộ vệ dồn dập tìm chỗ trốn, Sở Linh phải trấn thủ cửa vào không thể rời đi được, chỉ có thể giao phó Thẩm Ngọc vài câu, bảo y nhanh chóng xuống núi. Âm thanh mũi tên vèo vèo truyền đến, Thẩm Ngọc nhìn thấy hai mươi, ba mươi mũi tên đồng thời được bắn lên không, có mấy mũi tên vừa vặn bắn về phía y, khó mà đoán được mũi nào sẽ đâm vào người của y. "Ngọc Nhi chạy mau!" Sở Linh nôn nóng. Thẩm Ngọc có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn cung tên, một mũi tên rơi xuống cách y không đến một trượng, lòng y hoảng hốt, dưới chân đạp hụt. Thời điểm lăn xuống gò núi, bên cạnh Thẩm Ngọc lóe lên bóng người, liền bị người nọ nhào đến, Thẩm Ngọc được thân thể cao to bảo vệ ở trong lòng, người vừa đến thân thủ mạnh mẽ, lộn mấy vòng liền dừng lại. Ngay cả đầu Thẩm Ngọc cũng được che chở chặt chẽ, cũng không cảm thấy bị thương chỗ nào, chỉ là vẫn sợ hãi không thôi. Ngẩng đầu lại nhìn thấy mặt nạ ác quỷ.
|
Chương 201: Ta chỉ bảo vệ ngươi
Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ Thời điểm Thẩm Ngọc bị đè ở dưới thân, lo lắng của mấy ngày hôm nay rốt cuộc cũng được buông xuống, tay của Ách Vệ đệm ở sau gáy của y, che chở đến kín kẽ không một lỗ hổng. Nhưng mà Ách Vệ thực sự đã ngồi yên, nếu không phải bị người Hung Nô xâm lấn, có phải là từ đầu đến cuối hắn sẽ dự định không xuất hiện hay không? "Lúc này ngươi tới để làm gì?" Trong lòng Thẩm Ngọc bức bối, trợn mắt nhìn, lúc nói chuyện cổ họng có chút nghẹn ngào, cho nên giọng mũi tăng thêm, nghe không giống quở trách một chút nào, ngược lại giống như làm nũng lại dường như oán trách. Tất nhiên là Ách Vệ không trả lời y, hai người nấp ở dưới một tảng đá, Ách Vệ dáng người to lớn, bao phủ Thẩm Ngọc vững vàng. Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Ngọc có chút không được tự nhiên chuyển rời tầm mắt, thân thể giật giật, bởi vì hai người đều là nam nhân, lúc thân thể dính sát vào nhau, thứ nhô ra cũng chạm chung một chỗ, cách tấm y phục đơn bạc, thậm chí Thẩm Ngọc còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương, nháy mắt mặt liền đỏ tới tận mang tai. Hai người vẫn duy trì cái tư thế này mãi cho đến khi đợt bắn tên thứ nhất đi qua. "Được rồi, ngươi mau xuống đi!". Thẩm Ngọc đẩy lồng ngực hắn một cái, Ách Vệ từ trên người Thẩm Ngọc bò dậy, đưa tay muốn kéo y lên, Thẩm Ngọc coi như không nhìn thấy, tự mình đứng lên, đi xuống dưới núi. Ách Vệ đuổi theo kéo lấy tay y, Thẩm Ngọc dùng sức hất ra. "Đừng có mà lôi lôi kéo kéo, bây giờ ta là người đã thành thân..." Lời Thẩm Ngọc còn chưa nói hết, eo của chính mình đã bị chặn lại, Ách Vệ vòng tay, trực tiếp ôm y lên, giống như xách một con gà con vậy. "Ngươi định làm gì? !". Toàn bộ trọng lượng thân thể Thẩm Ngọc dồn lên bụng, bị trào ngược dịch dạ dày, khó chịu đến nỗi mắt che phủ một tầng hơi nước. Y vốn định giãy dụa, nhưng Ách Vệ ôm lấy y như lướt trên mặt đất bằng phẳng, dùng tốc độ cực nhanh xuống núi rồi buông y ra. "Có phải ngươi uống rượu không?". Thẩm Ngọc vừa mới cùng Ách Vệ lăn qua lăn lại, lại còn ôm ôm ấp ấp, ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu nhàn nhạt. "Mấy ngày hôm nay ngươi trốn đi đâu? Sao lúc này mới chịu ra?". Ách Vệ điềm tĩnh dùng thủ ngữ nói: "Ta là ám vệ của ngươi, ngươi gặp nạn, ta đương nhiên phải bảo vệ ngươi." Thẩm Ngọc tức giận, thứ y muốn không phải là đáp án này. "Được, hiện tại ta đã an toàn, ngươi đã hết chức trách, cần phải làm gì thì làm đi, ta muốn trở về Sở phủ, ngươi đã cứu ta, sau khi trở về sẽ thưởng cho ngươi." Thẩm Ngọc muốn hỏi hắn vì sao lễ thành hôn không xuất hiện, nhưng bị thái độ thanh lãnh của Ách Vệ kích động, không thể diễn đạt thành lời. Ách Vệ không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhìn y chằm chằm, thấy vậy Thẩm Ngọc ngược lại chột dạ, giống như y mới là tiểu hài tử càn quấy không hiểu chuyện vậy. Thẩm Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, nhìn lên trên núi thấy một đợt cung tên nữa lại vọt tới, Sở nhân rơi vào tình cảnh rất khẩn cấp. "Ta tự mình trở về được, ngươi có thể đi giúp Sở Linh đại ca một chút được không?" Thẩm Ngọc khẩn cầu nhìn hắn. Ách Vệ lắc đầu, không chút suy nghĩ, trực tiếp từ chối. "Tại sao?". Thẩm Ngọc khó hiểu, thân thủ của Ách Vệ lợi hại hơn rất nhiều so với hộ vệ khác trong Sở thị, nếu như hắn đi trợ giúp, thế nào cũng là một giúp đỡ lớn. "Ta chỉ bảo vệ ngươi.". Lúc Ách Vệ dùng tay ra hiệu nói ra câu nói này, ánh mắt vẫn lãnh khốc không chút gợn sóng như cũ, Thẩm Ngọc giống như bị đánh đòn phủ đầu, lòng tràn đầy oán niệm bỗng chốc tan thành mây khói, nóng nảy cái gì cũng biến mất. "Hắn xuất phát từ chức trách, chứ không phải từ tâm tư." Suy nghĩ của Thẩm Ngọc vẫn loạn thành một đoàn, không biết nên thấy cay đắng hay là ngọt ngào. Thẩm Ngọc không thể nào biết được, đây chính là lời trong lòng của Quân Huyền Kiêu, hưng vong của Sở thị hắn không quan tâm, cho dù có bị diệt tộc, hắn cũng làm ngơ, hắn chỉ lo lắng cho một người đó chính là Thẩm Ngọc. An nguy hỉ nộ của Thẩm Ngọc, mới là chuyện duy nhất khiến Quân Huyền Kiêu quan tâm đến. "Ngươi chờ ta." Cuối cùng Quân Huyền Kiêu vẫn không đành lòng nhìn thấy Thẩm Ngọc thương tâm, dùng thủ ngữ dặn y xong, tự mình lên trên núi. Phía trên đỉnh núi bị cung tên của người Hung Nô tấn công liên tiếp, khắp nơi đã toàn là đá cùng với bụi bặm, có vài hộ vệ Sở nhân không kịp né tránh, bị cung tên bắn đến, chết không ít, Sở Linh tự mình sai người đưa người bị thương tàn phế xuống núi cứu chữa. "Quân.... không phải ngươi bảo vệ Ngọc Nhi trở về sao?" Sở Linh lo lắng hỏi, "Ngọc Nhi không sao chứ? ". "Có ta ở đây, đương nhiên sẽ không để người nào tổn thương đến y dù chỉ là một chút." Quân Huyền Kiêu lạnh lùng nói. Sở Linh tự trách nói: "Đúng, ta không bằng ngươi, không có cách nào bảo vệ y chu toàn.". Quân Huyền Kiêu nhìn xuống dưới núi hỏi: "Những người Hung Nô này, ngươi nắm chắc mấy phần có thể đánh lui?" "Nơi này là một đào nguyên bí mật, dễ thủ khó công, cũng tương tự khó có thể chủ động tiến công. Chúng ta có bốn trăm hộ vệ đã trải qua huấn luyện, nếu người Hung Nô chỉ có hơn ngàn người, không nói đến đánh lui, ít nhất ta còn có thể bảo đảm phòng thủ được, nhưng thực sự không biết rốt cuộc chúng có bao nhiêu người..." "Không dưới ba ngàn." Quân Huyền Kiêu quả quyết nói. "Ba ngàn? !". Sở Linh cả kinh há to miệng, Quân Huyền Kiêu sẽ không ăn nói lung tung, nhất định hắn đã âm thầm dò xét rồi mới có thể nói như vậy, người Hung Nô xảo trá, hai ngàn người khác khẳng định đang mai phục ở chỗ tối, định bụng chờ lúc Sở nhân buông lỏng cảnh giác, đồng loạt tiến công. "Ba ngàn....." Sở Linh lẩm bẩm nói," Vậy....vậy chúng ta không khác nào lấy trứng chọi đá! Đành bỏ nơi này vậy, phía sau núi còn có một cửa ra bí mật, chúng ta kéo dài thời gian, để tộc nhân rút lui từ phía sau núi!". "Phía sau núi có người Hung Nô đóng giữ, đông người di chuyển sẽ bị phát hiện." Lời nói của Quân Huyền Kiêu khiến Sở Linh rơi vào tuyệt vọng. "Sở thị..... Cứ như vậy mà diệt vong?". Sở Linh lo lắng vô cùng, nhưng không nghĩ ra được biện pháp gì, nơi ẩn cư chính là một thanh kiếm hai lưỡi, một mặt có thể lấy ít thắng nhiều chống đỡ kẻ địch bên ngoài, một mặt lại bó chân Sở nhân trong phạm vi nhỏ hẹp, phía sau núi vốn thiết lập một cửa ra ứng phó lúc cần thiết, lại đúng lúc bị người Hung Nô chắn kín. "Các ngươi có thể chống đỡ được bao lâu?". Câu hỏi của Quân Huyền Kiêu khiến cho Sở Linh dấy lên một tia hi vọng. "Mười ngày nửa tháng người Hung Nô đừng hòng đánh vào, ngươi có biện pháp để giải vây rồi sao?"
|
Chương 202: Ta muốn linh đan mang thai
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi Binh lực quá chênh lệch, Quân Huyền Kiêu dự đoán Sở nhân cũng không có biện pháp trốn thoát, hắn vốn lười xen vào việc của người khác, sống chết của Sở nhân có liên quan gì đến hắn đâu? Nhưng Thẩm Ngọc coi Sở thị như nhà của mình, nếu Sở thị bị diệt tộc, nhất định Thẩm Ngọc sẽ thương tâm. "Ta đến Võ Định phủ cách nơi này gần nhất điều khiển binh phủ, khoảng 10 ngày sẽ trở lại đây." Quân Huyền Kiêu dừng một chút rồi nói, "Ta mang Ngọc Nhi đi cùng." Sở Linh biết ý của Quân Huyền Kiêu là không tin tưởng năng lực của Sở thị có thể ở dưới con mắt nhìn chằm chằm như hổ đói của người Hung Nô mà bảo hộ tốt cho Thẩm Ngọc. "Được." Sở Linh gật đầu nói, "Vốn dĩ Ngọc Nhi không cần chịu nguy hiểm cùng chúng ta, ở bên cạnh ngươi, thực sự là an toàn nhất..." Nếu Quân Huyền Kiêu chịu cho dùng viện binh, đừng nói là giải vây cho Sở thị dễ như trở bàn tay, ngay cả ba ngàn người Hung Nô kia muốn sống mà ra khỏi cương vực Đại Tĩnh cũng khó. Đương nhiên Sở Linh biết hành động này của Quân Huyền Kiêu, hoàn toàn là nể mặt Thẩm Ngọc. "Ngươi... thật sự chịu giúp chúng ta?" "Ta có một điều kiện." "Ngươi nói đi." Sở Linh không biết Quân Huyền Kiêu sẽ đưa ra yêu cầu gì, có điều đang lúc sinh tử tồn vong, hắn sẽ bất chấp trả bằng bất cứ giá nào. "Ta muốn linh đan mang thai." Ánh mắt Sở Linh phức tạp, Quân Huyền Kiêu muốn linh đan mang thai, chính là để cho hắn chủ động thoái hôn với Thẩm Ngọc, bởi vì không có linh đan mang thai, không thể kéo dài huyết mạch, lý do để bọn họ thành thân cũng không còn. "Làm sao người biết đến linh đan mang thai? Ngọc Nhi nói cho ngươi? Cũng đúng, y nhất định vì chuyện này mà bày tỏ hết khổ não với ngươi." Quân Huyền Kiêu không nói gì, Thẩm Ngọc cũng chưa từng nói chuyện linh đan mang thai cho hắn. "Ngọc Nhi vốn không muốn thành thân cùng ta, ngươi cứ yên tâm." Sở Linh cay đắng nói, "Ngươi không nhìn thấy, mấy ngày nay y đều ngày đêm ở đây chờ ngươi xuất hiện." Yết hầu Quân Huyền Kiêu di chuyển lên xuống, giọng nói luôn lạnh lùng cuối cùng cũng xuất hiện một chút ấm áp. "Ta biết." "Vậy vì sao ngươi..." Sở Linh hỏi một nửa liền im lặng không nói nữa, bất hòa giữa Thẩm Ngọc và Quân Huyền Kiêu, mặc dù hắn không biết tường tận, nhưng cũng có thể đoán ra sáu, bảy phần. "Được rồi, ta sẽ chủ động hủy bỏ hôn lễ. Nhưng linh đan mang thai chỉ có công hiệu với người mang huyết mạch Sở thị, ngươi lấy đi cũng vô dụng..." "Không cần ngươi quan tâm." Quân Huyền Kiêu cắt ngang lời hắn. Sở Linh nhìn người trước mắt này, càng cảm thấy không đoán được suy nghĩ của hắn, không kiềm được sinh lòng kiêng dè, Quân Huyền Kiêu người này sâu không lường được, sau này có lẽ làm bạn sẽ tốt hơn là làm địch. "Được, ta và Ngọc Nhi không thể kết làm phu thê, vậy linh đan mang thai đối với Sở thị ta cũng không có chỗ dùng, để ngươi lấy cũng không sao." Sở Linh lấy một bình đan trắng từ trong tay áo ra, đưa cho Quân Huyền Kiêu, một bên lắc đầu cười khổ. "Vốn tưởng rằng hôm nay có thể dùng đến, xem ra duyên phận không thể cưỡng cầu." Sở Linh nói xong, tự mình cởi lễ phục ngoại bào đỏ thẫm ra. "Trong vòng mười ngày, chắc chắn có viện binh." Quân Huyền Kiêu cẩn thận cất bình ngọc đan dược vào áo trong, cũng đưa ra lời cảm kết của mình. "Có cần ta phái thêm mấy người giúp ngươi không?" Sở Linh hỏi. "Không cần." Quân Huyền Kiêu xoay người rời đi, càng nhiều người càng dễ bị người Hung Nô phát giác, hộ vệ của Sở thị đối với hắn mà nói chẳng khác gì phiền phức. Thẩm Ngọc giương mắt chờ ở dưới gò núi, thấy Ách Vệ trở lại, vội vàng nghênh đón. "Thế nào? Sở Linh đại ca hắn..." "Lên ngựa." Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ, dắt tay Thẩm Ngọc đi, Thẩm Ngọc giống như giận dỗi mà tránh né. "Ngươi vẫn chưa nói cho ta, Sở Linh đại ca bọn họ thế nào?" Ánh mắt Quân Huyền Kiêu tỏa ra lạnh lẽo, còn chưa thành thân thật, Sở Linh đáng để ngươi nhớ nhung như vậy? Trái một tiếng Sở Linh đại ca, phải một tiếng Sở Linh đại ca, nghe đến mức Quân Huyền Kiêu bốc hỏa. "Hắn không sao, lên ngựa." Quân Huyền Kiêu lạnh lùng cứng rắn làm thủ ngữ, sau đó ném Thẩm Ngọc lên lưng ngựa, Quân Huyền Kiêu xoay thân đi lên, quay đầu ngựa. "Bây giờ đi đâu?" Thẩm Ngọc mờ mịt hỏi, "Không phải trở về Sở phủ sao?" Quân Huyền Kiêu thúc ngựa chạy như điên, chưa tới nửa canh giờ đã đến sau núi, dựa theo lời Sở Linh nói, tìm được một khối đá bình thường được che giấu, mặt trên khảm một miếng đá kê huyết* nhỏ, bởi vì phơi nắng phơi mưa, màu sắc chuyển từ đỏ tươi sang đỏ nhạt. "Ngươi biết mở cơ quan này không?" Quân Huyền Kiêu dùng thủ ngữ hỏi, ngày đó bọn họ cùng nhau tiến vào đào nguyên ẩn cư, Sở Linh biểu diễn qua một lần, người bình thường không nhớ được những thủ pháp phức tạp kia, nhưng Thẩm Ngọc có thể nhìn qua là nhớ. "Trước đó ngươi nói cho ta biết chúng ta đi đâu đã." Thẩm Ngọc trừng hai mắt, rõ là Ách Vệ càng ngày càng không nghe theo mệnh lệnh của y nữa, cứ luôn tự chủ trương, ngang ngược muốn y loay hoay thế nào thì loay hoay. Giống như một khuôn đúc ra với người nào đó. "Báo tin cầu viện." Quân Huyền Kiêu làm thủ ngữ. Thẩm Ngọc lập tức hiểu rõ, chỉ sợ Sở thị không chống đỡ nổi nếu người Hung Nô tấn công. "Vậy người Sở phủ làm thế nào? Mấy ngàn bách tính bình thường làm thế nào?" Thẩm Ngọc lo lắng hỏi. "Vậy phải xem tốc độ ngươi mang viện binh tới." Thủ ngữ của Quân Huyền Kiêu khiến Thẩm Ngọc bỗng cảm thấy trách nhiệm trọng đại, ngoan ngoãn im miệng.
|
Chương 203: Hai người câm
Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi "Được rồi!" Thẩm Ngọc loay hoay chỉnh hòn đá xong, im lặng chờ một lúc, đất đá trước mắt mới có chuyển động, bắt đầu hoàn toàn chìm xuống. Chỗ cơ quan này không giống cửa đá, Thẩm Ngọc không biết nó hoạt động như nào, chỉ cảm thấy đất đá dưới chân mình có thể chuyển động, ngạc nhiên không thôi. "Hả?" Thẩm Ngọc nghiêng đầu nhìn cực kỳ hứng thú, cánh tay lại bị kéo về sau một cái, đụng phải ngực Ách Vệ. Âm thanh ầm ầm uỳnh uỳnh vang lên, Thẩm Ngọc định thần lại, trước mặt đổ sụp một vùng, bùn đất đá vụn lăn đến bên chân, nếu như Ách Vệ không kéo y, nói không chừng đã bi chôn xuống dưới. "Đa...đa tạ." Ách Vệ đã cứu y rất nhiều lần, mặc dù Thẩm Ngọc đang giận dỗi, nhưng cũng rất cảm kích. "Đây là lối ra? Là nơi này sao? Sao ta nhìn không giống nhỉ..." Từ bùn đất sụp đổ, lộ ra một sơn động tối đen như mực, sơn động này không giống như người đào chút nào, ngược lại nhìn như nơi ở của dã thú. Có điều Sở thị đang nguy cấp, nên không cho phép Thẩm Ngọc suy nghĩ nhiều, đang lúc chuẩn bị bước vào, một bóng người khôi ngô ngăn cản trước mặt y, dắt ngựa đi trước tiến vào trong đó. Ách Vệ quay đầu liếc Thẩm Ngọc một cái, Thẩm Ngọc hiểu ý là bảo y đi theo sau Ách Vệ. Thẩm Ngọc không nói gì, buồn bực đuổi theo vào sơn động, trong chuyện này Ách Vệ bảo vệ y, đâu chỉ có tận tâm tận lực, coi như Ách Vệ nói chẳng qua là làm tròn chức trách, Thẩm Ngọc cũng không tin được. Bên trong sơn động không có ánh sáng, Ách Vệ thần bí lần mò trên vách đá một lúc, tìm được một cây đuốc, bên cạnh còn chuẩn bị đá đánh lửa, cũng không bị ẩm, còn có thể sử dụng được, Ách Vệ đánh mấy cái nhóm lửa lên. "Làm sao ngươi biết nơi này có đuốc? Ngươi đã tới đây sao?" Thẩm Ngọc hỏi xong bị Ách Vệ trợn mắt nhìn một cái, suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đây là lối ra phòng bị của Sở thị, dĩ nhiên sẽ chuẩn bị những thứ cần thiết. Ách Vệ đổi đuốc sang bên tay phải rồi giơ lên, đồng thời cũng nắm lấy dây cương, tay trái đưa về phía Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc chần chờ một chút, cuối cùng vẫn nói: "Ngươi không cần phải để ý đến ta, ta theo kịp, sẽ không kéo chân ngươi." Ách Vệ giống như không kiên nhẫn, bắt lấy tay Thẩm Ngọc, cũng không quay đầu lại mà đi về phía trước. Thẩm Ngọc còn muốn tránh né, nhưng sức lực của Ách Vệ không biết lớn hơn bao nhiêu so với y, bàn tay to nắm chặt, y cử động một đầu ngón tay cũng khó, chỉ có thể bị kéo đi. Trong lòng Thẩm Ngọc không phục, dù sao việc nặng nhọc gì y cũng từng làm qua, càng không phải là tiểu thư khuê các mười ngón tay không dính nước mùa xuân, bây giờ y là người mang sứ mệnh đại anh hùng, lại bị đối xử như một người phiền toái. Nhưng sơn động này quả thật quá khó đi, ánh đuốc lớn như vậy, trong sơn động gồ ghề gập ghềnh, có lẽ đã đào rất nhiều năm rồi, còn có nhiều đá vụn, thậm chí có chỗ đã bị sụp, cộng thêm dưới đất đọng nước, dính nhơm nhớp. Hoa phục trên người Thẩm Ngọc chưa kịp thay, khắp người đều là bùn đất, giày đi ướt nhẹp, sơ ý giẫm phải đá một cái rất dễ bị trượt ngã trật khớp, nếu không có Ách Vệ dắt đi, y đã ngã mấy lần rồi. Bên trong động chỉ có âm thanh bước đi của người và ngựa, Thẩm Ngọc nhìn bóng lưng mơ hồ của Ách Vệ, cảm thụ sức lực trong lòng bàn tay hắn, lại bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, có người vì y che mưa chắn gió ở phía trước, Thẩm Ngọc sinh lòng ấm áp, lại có mùi chua xót. Bỗng nhiên Ách Vệ dừng lại, thiếu chút nữa đầu mũi Thẩm Ngọc đụng phải vai Ách Vệ. "Đã tới rồi sao?" Thẩm Ngọc ló đầu ra, quả nhiên thấy ánh sáng cách đó không xa, y vừa hy vọng mau ra ngoài để gọi cứu binh, vừa hy vọng con đường này mãi mãi không có điểm dừng, cứ đi tiếp như vậy cả đời. Nhưng chung quy điều này là không thể, hai người rất nhanh đã tới lối ra, gạt đi tầng tầng lớp lớp bụi gai cỏ dại, chui ra ngoài. Ách Vệ tiện tay ném cây đuốc tới một vũng nước để dập lửa, sau đó nắm hai tay Thẩm Ngọc xoa xoa mấy cái. Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, nhiệt độ sơn động thấp, phả khí lạnh vào người, dọc theo đường đi tinh thần Thẩm Ngọc không yên, nên cũng không chú ý tới tay mình đã bị lạnh. "Đi nhanh thôi..." Thẩm Ngọc rút tay về, trong lòng bộc phát tạp niệm. Ách Vệ vẫn đi trước như cũ, rất nhanh đã tới chỗ chân núi, hai tai hắn khẽ nhúc nhích, cảnh giác dừng bước lại. "Làm sao..." Lời của Thẩm Ngọc bị bàn tay che lại, Ách Vệ chỉ chỉ phía xa, Thẩm Ngọc thấy có một mảnh đất bằng phẳng, đóng hai cái lều vải trắng, có người Hung Nô đang đi lại, nói ít cũng phải có mười mấy người. Thẩm Ngọc cũng nhíu mày, nhìn sơn thế, nhóm người Hung Nô này đóng quân ngay đúng chỗ chân núi nơi lối ra duy nhất của bọn họ, hơn nữa quanh đây nói không chừng còn có nhiều người Hung Nô hơn, một khi bại lộ, bọn họ sẽ bị người Hung Nô vây giết. Thẩm Ngọc rất không muốn thừa nhận mình vào lúc này, hoàn toàn chính là một gánh nặng, chỉ có thể giương mắt nhìn về phía Ách Vệ. "Chờ đến đêm." Ách Vệ làm thủ ngữ. Dắt một con ngựa đi vào ban ngày rất dễ bị phát hiện, nhưng lại không thể bỏ đi, nếu không đoạn đường tiếp theo sẽ không có ngựa để đi. "Được." Thẩm Ngọc cũng ra dấu một cái, sau đó hơi buồn cười, không nhịn được nhếch miệng. "Ngươi cười cái gì?" Ách Vệ không hiểu giơ tay làm thủ ngữ hỏi. "Ngươi nhìn hai người câm chúng ta, lúc này phát huy tác dụng lớn nhất, không chỉ dễ dàng trao đổi với nhau, còn có thể trò chuyện nữa!" Ách Vệ giống như không còn lời gì để nói, cũng không làm một tràng thủ ngữ tán gẫu với Thẩm Ngọc, mà tập trung tinh thần nhìn chằm chằm động tĩnh của người Hung Nô bên kia. Thẩm Ngọc bĩu môi, cũng nhìn về phía bên kia, nhưng cuối cùng y không được kiên nhẫn như Ách Vệ, tháng bảy nhiều muỗi rừng, trên mặt Thẩm ngọc bị đốt mấy nốt đỏ, vẫn luôn gãi đầu gãi tai, còn dành ra một tay bóp một con côn trùng bò trên vai Ách Vệ. Sắc trời dần tối, doanh trại người Hung Nô đã đốt lửa, khói bếp bay theo gió, Thẩm Ngọc ngửi được mùi thịt, thiếu chút nữa nước miếng rơi xuống, cái bụng vang lên ùng ục. .... Thẩm Ngọc cute quá đáng, cái gì mà mang trọng trách lớn, cái gì mà đại anh hùng, cười chết t rồi, haha
|