Đạp Vỡ Khoảng Cách
|
|
Chương 24: Rõ ràng
Hứa Trác không hề biết hậu quả mà mình làm ra như thế nào chỉ biết làm theo bộ não réo rít trong đầu cậu, môi Quý Thừa khô ráo chẳng có gì mà lại khiến Hứa Trác tim phập phồng khó thở, khó thở đến nổi đẩy mạnh Quý Thừa, chưa nói gì liền chạy đi, chạy ngược gió, gió tát mạnh vào mặt bỏng rát Hứa Trác mới hoàn toàn thấy tỉnh táo. "Đệt mẹ! Sao lại tỉnh táo như vậy!" "Mẹ nó!" Hứa Trác ước gì mình say bí tỉ, say đến nỗi không biết mình đang làm ra hành động gì, nhưng cậu lại tỉnh, mặt cũng trướng ra, Hứa Trác chạy băng qua đèn đỏ hít thở một chút, mặt đã tê cứng hết rồi, cậu nhìn ánh đèn lòa nhòa phía xa, nhìn cột đèn đỏ muốn phi lại làm một đấm, tim như nổ trống nhảy vũ điệu trong lồng ngực, khó thở quá, cậu hồi lâu vẫn chưa cảm thấy tiếp thu nổi. Thật ra rất dễ nói, Hứa Trác cảm thấy mình không bình thường từ những cử chỉ hàng ngày của mình rồi, lén lút nhìn Quý Thừa, lo lắng cho hắn trong đó còn có cảm giác sợ hãi từ tận đáy lòng, Hứa Trác đã tự hỏi bao nhiêu lần trong đầu mình rồi, rằng đây là cảm giác gì, trước đây cậu chưa từng như thế này, đối với những người xung quanh cũng như đối với Quý Thừa. Không! Quý Thừa khác với tất cả mọi người, Quý Thừa khác trong ánh mắt cậu, bao nhiều lần Hứa Trác trốn tránh vấn đề này, thậm chí cậu không có hy vọng mà lật đổ trong đầu mình, bây giờ hành động lẫn tim đập nhanh của mình, như lời thề hèn mọn trước chúa. Hứa Trác là đàn ông, cậu muốn cư xử như đàn ông, nói thích là thích, không phải là mập mờ vô cớ, chính xác, cậu chính là thích Quý Thừa, cậu chưa từng thích ai, nhưng cậu dám cá chính là cảm xúc này, hắn không biết vô tình hay cố ý chui vào trong tim của cậu rồi, hơn nữa sức nặng lại rất lớn. Hứa Trác từ trước đến nay thừa nhận chính xác mình không phải là Gay, với Trí Tiết Lâm hay Lý Lâm cũng thế cậu không hề có cảm giác gì, nhưng cảm giác với Quý Thừa lại rõ ràng khiến cậu không còn đường chối cãi. Cậu đã làm ra như thế rồi, Hứa Trác vẫn không biết Quý Thừa có phải là loại người đó không? Hắn sẽ dễ chấp nhận chứ. Hứa Trác hỗn loạn quá, cậu chạy dọc đường đi, càng chạy càng rối rắm, cảm xúc này không dễ dàng gì, Quý Thừa dễ dàng lắm sao, nhưng cậu thích hắn rồi phải làm sao? Hứa Trác điên khùng chạy về nhà, đánh răng xong nằm thẳng cẳng lên giường, cậu không muốn nghĩ nữa, nhưng khuôn mặt phủ đầy kinh ngạc của Quý Thừa cứ hiện ra trong đầu cậu, cậu trước giờ tự nhận mình là trai thẳng, chuyện này thật sự rất khó để chấp nhận với cậu. Hứa Trác nghĩ tới mình hôn Quý Thừa, không biết hắn sẽ có cảm giác thế nào khi khuôn mặt xa lạ hôn hắn, lại còn là con trai, nếu ai đó làm như vậy với cậu, cậu sẽ tởm chết mẹ, Hứa Trác không biết ngày mai phải vác mặt đi học như thế nào. Quý Thừa ngồi rất lâu trong quán, hắn chẳng ăn uống thêm gì nữa, chỉ là hút thêm hai điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống đất bay phất phơ. Bây giờ hắn đã có đáp án, Triển Dịch chính là loại người đó, cậu là Gay, với Quý Thừa chuyện này rất bình thường, chỉ cần không liên quan tới hắn, nhưng Triển Dịch cậu ta hình như thích hắn, chỉ hình như thôi, có thể cậu ta có xúc động nhất thời do bia, nhưng ánh mắt Triển Dịch nhìn hắn thật sự không thể chối cãi được. Hắn không dám để mình nghĩ nhiều, cảm xúc của hắn dành cho người khác nhiều hơn, Triển Dịch chỉ là người bị hắn thay thế cảm xúc, hắn không nắm chắc là hắn có thích Triển Dịch không, bởi vì hắn đang sống trong quá khứ, hắn cần thời gian để thoát ra và thời gian đó rất nhiều, hắn chưa biết được, Quý Thừa xưa nay không thích phụ lòng ai, cái gì phải rõ ràng, hắn không muốn để người khác có ý định xa vời hơn nữa, hắn sợ hắn mệt mỏi, người khác cũng tổn thương. Mắt thấy Trí Tiết Lâm uống rượu không ngừng, hắn đứng dậy, ra lan can đứng một chốc, xem ra mai sẽ có mưa, mưa đầu mùa, hắn từ từ móc điện thoại ra. Hứa Trác đang rối rắm bỗng dưng nhận được điện thoại, cậu vừa nhìn vào liền hết cả hồn, Quý Thừa, hắn điện cho cậu làm gì, cậu chưa đủ mất mặt sao? Hứa Trác ngay lập tức muốn tắt điện thoại, nhưng làm như vậy hắn càng nghĩ mình trốn tránh, Hứa Trác liền bấm nhận cuộc gọi, nhưng không nói gì cả, Hứa Trác nghe được cả tiếng sóng biển rì rầm qua tai nghe. 『 Tôi chỉ muốn làm rõ một điều, Triển Dịch cậu thích tôi sao? 』 Quý Thừa một hơi nói thẳng tâm tư hèn mọi của cậu, làm cậu sửng sốt đến khó thở, Hứa Trác là một thằng đàn ông, cậu có cảm xúc kì lạ, cậu không muốn chối. 『 Ừ! 』 『 Tôi nghĩ bây giờ không thích hợp, tôi nghĩ mình đang bị chi phối cảm xúc, mà cảm xúc đó không hề có cậu 』 『... 』 Hứa Trác không hiểu vì sao lại thấy tức ngực, vừa khó thở vừa tức ngực, giọng hắn vang đều đều mềm nhẹ, nhưng vào tai cậu lại như sấm như chớp, hắn triệt để từ chối cậu, triệt để nhanh gọn như vậy, Hứa Trác biết mình đang khó chịu dữ dội, đây là cảm giác bị từ chối sao? 『 Triển Dịch cậu chờ tôi được không, tôi cần thời gian! Tôi nghĩ mình cũng có chút cảm xúc với cậu 』 『... 』 Quý Thừa nói như vậy là có ý gì? 『Chúng ta là đàn ông, khác với tình cảm bình thường, Triển Dịch cậu biết không chính là thể loại khác người trong mắt người khác』 Nghe Quý Thừa nói xong câu này, Hứa Trác liền xác định hắn đính thị là Gay, cậu đang khó chịu, chẳng để ý mấy thứ như Quý Thừa là Gay mà bây giờ cậu mới biết, cậu căn bản chẳng quan tâm, Hứa Trác bây giờ mới nói một câu: 『 Quý Thừa cậu sợ điều này sao? 』 Quý Thừa chỉ muốn nói cho Hứa Trác biết như vậy, người như bọn họ sống không hề dễ dàng gì, hắn không có ý làm Triển Dịch khó xử. 『 Mụ nội nó, chờ con mẹ cậu, khác người mồ mả nhà cậu phát, cậu là thằng đàn bà chết tiệt 』 『 Triển Dịch cậu đừng xúc động 』 "Tút...tút..." Quý Thừa cố gắng nói gì đó đã bị Hứa Trác cắt ngang, cậu đang tức đến phát điên, Quý Thừa cố giải thích cái gì chứ, hắn không thích thì nói không thích, mắc mớ gì phải giải thích, mệt cho cậu mà mệt cho cả hắn, Hứa Trác sợ khác người sao? Cậu còn không sợ, hắn con mẹ nó sợ cái gì, Hứa Trác vứt điện thoại, tự tụng kinh trong đầu. Sáng ngày mai đi học, trời liền tối sầm xuống, mưa nhỏ tí tách không ngừng xem ra Hứa Trác đoán đúng, hôm nay sẽ có mưa, mưa đầu mùa, Hứa Trác giống như quên hết thảy mọi chuyện vậy, muốn không nhớ thì cậu sẽ không nhớ nữa, Quý Thừa đã thẳng thừng từ chối cậu như vậy mà cậu còn chai mặt thì ra thể thống gì nữa. Trí Tiết Lâm từ trên bàn đi xuống vẻ mặt cậu ta hơi mệt mỏi chắc hôm qua uống nhiều quá: "Sao hôm qua cậu về sớm thế, không đợi anh em gì hết!" "Tao đau bụng, chạy về mới kịp!" "Ở đây có nhà vệ sinh mà!" "Không quen!" "Cậu nói giống như là đang giận dỗi tôi vậy, nói đi tôi đã làm gì sai!" "Cậu đi ra cho tôi học bài!" Trí Tiết Lâm tránh xa, Hứa Trác lòng không tạp niệm đi học và đi về, nhưng ông trời không cho phép, cậu liền gặp ngay Quý Thừa, chắc hẳn đã tập kích ở đây lâu rồi, Hứa Trác không muốn nói chuyện gì với hắn ta, chuyện hôm qua đã đủ mất mặt rồi, nhưng khi cậu đi qua, hắn liền nắm cổ tay cậu, Hứa Trác sắc mặt không tốt nhìn hắn. "Cậu làm gì vậy?" "Chúng ta nói rõ đi!" "Được thôi! Cậu nói rõ đi, đừng lôi vấn đề khác người ra nói với tôi, tôi khinh đấy!" Quý Thừa suy nghĩ một chút, hắn vẫn nên nói một chút: "Tôi thích người khác rồi, cho nên...!" Hứa Trác điếng người, sửng sốt không cách nào ngăn lại được, không ngờ đây chính là câu trả lời của hắn, Hứa Trác mặc dù tâm vô phế nhưng cũng thấy buồn chứ, khó khăn lắm mới thích một người, còn bị người ta từ chối, Hứa Trác chẳng muốn thắc mắc thêm nữa. "Cậu nói như thế từ hôm qua là tôi đã hiểu rồi, con mẹ nó sao phải vòng vo làm gì, tôi mệt mà cậu cũng mệt!" Hứa Trác chẳng tò mò hắn thích ai, đôi khi chỉ là cái cớ do hắn tạo ra mà thôi, cậu lái xe đạp đi khuất, hai ngày nữa thi rồi cậu muốn tập trung hơn, yêu đương chết tiệt là cái thá gì, biến mẹ đi! mẹ nó thi cử quan trọng hơn. Ngày Hứa Trác lên thớt, trời hôm đó đổ mưa, ông trời cũng muốn làm khó cậu, Hứa Trác không thi cùng phòng với Quý Thừa, trong lớp chia này chỉ có một mình Mộng Hy là quen, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xối xả, nặng nề nặng hạt chạy dọc xuống cửa kính, Hứa Trác bắt đầu làm bài, cậu thật ra học cũng tàm tạm chỉ là không muốn học, mấy bài toán này cũng làm được chút ít, năm nay nghĩ hè coi như suôn sẻ. Trời mưa cả một tuần không có một ngày nắng, rốt cuộc Hứa Trác cũng thi xong, mấy ngày cuối cậu hay trốn học, điểm thi đã có rồi, trên trung bình hết, vậy là tốt nhất từ trước đến nay rồi, Hứa Trác tự cảm thấy bội phục chính mình, Trí Tiết Lâm làm bài rất tốt, còn Quý Thừa cậu nghe loáng thoáng được, hắn năm nay sẽ có mặt trong top 5 của trường, Hứa Trác chỉ nghe được đến đó. "Triển Dịch đợi con bế giảng xong, cả nhà mình về ngoại rồi về nội chơi ba tháng hè!" Hứa Trác đang ăn cơm, cũng gần như sắp sặc đến nơi: "Ba tháng hè ạ?" Ba Triển Dịch nói: "Đúng vậy! Lâu rồi không về, cả năm làm quần quật, tết cũng có về đâu, ông bà ngoại nội mong con lắm!" Ba tháng hè, đùa cậu chắc, cậu ở một nơi không quen biết ai cả ba tháng, có chút không tình nguyện lắm, mặt Hứa Trác ủ ê lên phòng, Trí Tiết Lâm vừa mới nói kế hoạch đi chơi hè mà chưa gì đã bị dập tắt. Đúng như Hứa Trác nghe được, Quý Thừa lọt vào top ba của trường, trên hắn còn có hai thằng biến thái khác, lễ nhận giải Quý Thừa đứng ở trên cao, ở dưới có hàng trăm con mắt hâm mộ, trong đó không có Hứa Trác, từ chuyện hôm đó, cậu với hắn ít nói chuyện hơn, hè này về quê chắc chắn tình anh em gì đó sẽ nhạt màu, Hứa Trác nghĩ cũng tốt, đó sẽ là cách Hứa Trác quên đi đoạn tình cảm không chân thật này. _________
|
Chương 25: Bí mật của hắn
Sau nhiều ngày mưa rốt cuộc cũng có ngày nắng, nhưng mây vẫn che, trời hanh hao khó chịu lắm, bắt đầu những ngày nghỉ hè đầu tiên, cả nhà Triển Dịch liền dọn đồ đạc, Triển Dịch không có thứ gì để dọn, chỉ đem theo một ba lô đồ đạc, nghe nói quê của bà ngoại Triển Dịch hình như rất xa, đi đường cao tốc phải đi tận bốn tiếng đồng hồ, mà ba Triển Dịch tự mình lái xe, Hứa Trác định nhắn một tin cho Trí Tiết Lâm nhưng nghỉ lại thôi, cậu ta chắc cũng về quê với bà ngoại. "Con đã đem đầy đủ đồ đạc chưa?" Triển Dịch nhíu mày với sắc trời khô ráo ra chỗ để xe: "Dạ con đem đủ rồi!" Ba mẹ Triển Dịch mua rất nhiều đồ đạc biếu ông bà, Hứa Trác lên xe, xe bắt đầu xuất phát, cậu cứ thế nhắm mắt ngủ luôn, trời nắng như vậy chẳng có gì để ngắm nổi. Đi gần đến trưa, nữa buổi mẹ Triển Dịch có gọi cậu dậy ăn chút gì đó rồi đi tiếp, Hứa Trác bây giờ mới nhìn ra cửa kính, thứ cậu nhìn thấy chính là một cái nghĩa địa nằm trên đường cao tốc, trải dài, đi mãi vẫn thấy, Hứa Trác chưa bao giờ thấy cái nghĩa địa nào hào nhoáng như vậy, chắc chắn là dòng dõi con ông cháu cha, đến chết cũng phải huy hoàng, Hứa Trác tiếp tục ngủ, đến khi ba Triển Dịch gọi cậu tỉnh. "Triển Dịch chúng ta tới rồi, con tỉnh một chút đi rồi xuống chào ông bà!" Hứa Trác đột nhiên thấy mình căng thẳng, chào ông bà lạ hoắc cậu chào thế nào, Hứa Trác mang ba lô bước xuống xe, lúc này mới để ý, nhà bà ngoại Triển Dịch cũng ở gần núi, còn một ngọn đồi đầy cỏ, bên trên toàn là bò đang thả rông, chỗ này cũng gần nghĩa địa tự phát nhỏ, nhà ngoại Triển Dịch cũng hệt như mấy nhà ở quê, ba Triển Dịch đi đỗ xe, cậu và mẹ Triển bước vào nhà. Không điều hiu như nhà bà ngoại Trí Tiết Lâm, nhà ngoại Triển Dịch rất đông, Hứa Trác vừa bước vào nhà đã bị sự đông đúc này làm cho sửng sốt, bốn bề đều là mắt, nhìn cậu chằm chằm, như muốn lột da cậu xem bên trong là thứ gì. Ông bà Triển Dịch theo như cảm nhận của Hứa Trác thì tương đối nghiêm khắc, bọn họ thấy cậu vào cũng chẳng nói năng gì, chỉ có mẹ Triển Dịch lên tiếng nói. "Mẹ con về rồi, cô tư với bác năm cũng ở đây ạ, chào ông bà ngoại đi Triển Dịch" Hứa Trác nghiêm túc chào ông bà chỉ còn nước không vòng tay lại thôi: "Dạ chào ông bà, ông bà vẫn mạnh khỏe chứ ạ!" Bà ngoại Triển đâm trầu chào cái chén nhỏ, miệng khẽ nói: "Tao vẫn khỏe, chúng mày sao không ở trên đó luôn đi, vẫn còn nhớ tới bà già này à!" "Kìa mẹ, mẹ nói gì vậy Triển Dịch lâu lâu mới về lần, chẳng phải là bọn con còn đang bận việc sao!" Ông ngoại Triển Dịch khá hơn chút: "Thôi về rồi, lên gác cất đồ đi, đi đường cũng mệt lắm phải không, Triển Dịch lại đây ông rót nước cho uống!" Triển Dịch ngoan ngoãn đi lại cái bàn ghế gỗ nhỏ mà đến bốn người già, mấy đứa thanh niên chắc trạc tuổi cậu, với mấy đứa nhóc nhỏ, chắc con cô dì chú bác tụm lại, ông ngoại Triển rót nước cho cậu, là nước chè, Hứa Trác cầm lên uống, ngược lại còn rất thơm. "Mấy đứa lâu rồi mới gặp nói chuyện chơi đi, để ông kho cá hồi sáng mới bắt ngon lắm!" Ông ngoại Triển lụ khụ rời đi, ông vẫn còn rất khỏe, chỉ là bà ngoại hơi dữ một chút. Cô tư với bác năm kéo mẹ Triển Dịch đi nói chuyện, trong bàn chỉ còn lại cậu và hai thằng lớn, không biết phải xưng hô thế nào, không khí dần trở nên gượng gạo. "Ê Triển Dịch mày làm gì khúm núm như thế, chẳng giống mày chút nào!" Hứa Trác hùa theo giọng điệu của thằng đó nói: "Tao đang mệt!" Thằng khác có cái đầu đinh lên tiếng: "Mệt con khỉ! Mẹ mày! Năm trước mới về còn lên đồi dí bò chạy thụt mạng, nó ngã dốc, nó chết tươi, mà mày nói mệt à! Mẹ nó làm ông bà chửi tao đến năm nay vẫn chửi còn mày bỏ lên xe về nhà trốn chạy!" Hứa Trác mồ hôi chảy ròng, mẹ nó Triển Dịch thật sự là con người thế nào vậy, cậu sao phải chịu mang cái tiếng xấu này, cậu cứ thế ngồi chẳng nói gì. "Bò nó hoảng sợ thôi, không phải lỗi của nó!" "Mày đi cất đồ đi, lên gác đó, đừng lấn vào giường của tao!" Đầu Hứa Trác ong lên, chẳng lẽ tối phải ngủ chung với mấy đứa này, Hứa Trác yên lặng trèo thang gỗ lên cất đồ, ở đây có hai cái giường gỗ, không gian rất chật chội, cũng may còn có cửa sổ, nếu không cậu có thể nghẹt chết. Hứa Trác sống như vậy cho đến hết nữa tháng hè, chiều chiều cùng hai đứa đầu đinh với mắt hí đi canh bò trên núi, ở lâu mới biết được, đứa đầu đinh tên Khánh học lớp 11, đứa mắt hí tên Hoàng học lớp 10, chiều tối lùa bò về muốn gần chết, mẹ nó có con ngu tới nỗi chạy vào nghĩa địa làm Hứa Trác phải khấn trời khấn đất khấn người trên bia mộ, mới lùa được nó ra. Cậu có liên lạc với Trí Tiết Lâm vài lần, nó nói nó cùng Quý Thừa và Lý Lâm về nhà bà ngoại nó, hiện tại đã về nhà rồi, hôm nay trời lại nắng, Hứa Trác liên lạc với Trí Tiết Lâm một chút, nó rất lâu mới hồi đáp. 『 Mày đi lần đi tông ba tháng hè luôn à 』 『 Tao thấy ở đây cũng được 』 Hứa Trác chỉ là lâu chưa gặp Quý Thừa, hơi nhớ cái bản mặt hắn chút. 『 Chiều nay bọn tao đi gặp lại bạn cũ 』 『 Bạn cũ? 』 『 Là Hứa Trác ngồi bên cạnh Quý Thừa đó, hôm nay là ngày giỗ của nó, bọn tao chiều nay sẽ tới thăm nó 』 Hứa Trác sửng sốt, mẹ nó, đệt con mẹ nó, đến ngày cậu chết cậu còn chẳng nhớ nỗi, cậu nhớ là hình như giữa tháng tám, ấy vậy mà mình đã "chết" một năm rồi, mà mọi người đã làm giỗ cho cậu rồi ư, Hứa Trác điện thẳng cho Trí Tiết Lâm luôn. 『 Mấy cậu chiều nay mấy giờ đi? 』 『 Cậu hỏi làm gì? Thì sáng cúng, chiều ba bốn giờ gì đó đi!』 Trí Tiết Lâm bên đầu dây vô cùng thắc mắc thì Hứa Trác đã cúp máy. "Tút..tút...!" Hứa Trác vội quá nhìn thử đồng hồ, hoàn hảo, bây giờ mới mười giờ trưa, bốn giờ chiều vẫn còn kịp, cậu biết nghĩa trang đó ở đâu, ở chỗ cậu chỉ có một nghĩa trang đó, cậu mặc vội đồ đạc túm thằng Khánh lại hỏi thử có chuyến xe buýt nào giờ này không, rồi chạy như biến, Hứa Trác xúc động muốn về xem một chút, dặn thằng Khánh nói cho mẹ cậu, sáng mai cậu mới về, Hứa Trác chạy bộ ra bến xe, Hứa Trác không thể hiểu tâm trạng của mình giờ phút này, cậu muốn về gấp, thật sự mà nói để nhìn trực diện mồ mả của mình là điều gì đó rất kinh khủng, nhưng cậu không thể trốn tránh, cậu muốn nhìn thử, thân xác của cậu đang nằm ở đó. Xe buýt đi đương nhiên chậm hơn xe ba Triển Dịch chở, đi khoảng năm tiếng mới đến nơi, Hứa Trác xuống bến mệt đến sắp ngất đến nơi, bụng đói đến mức cồn cào, trưa vẫn chưa có thứ gì bỏ bụng, cậu cũng mặc kệ, đón taxi chạy thẳng tới nghĩa trang luôn. Xế chiều, sắc trời hơi tối, nghĩa trang này cũng là nơi chôn thi thể của mẹ cậu, Hứa Trác không hiểu vì sao chân lại run lẩy bẩy, khớp xương dần căng cứng, cậu vừa muốn bước vào vừa muốn bỏ chạy, lê gót chân tê cứng của mình bước vào, phía sau là núi, trời đã âm u, xem chừng sắp mưa đến nơi, Hứa Trác vẫn quyết tâm đi vào, lướt qua mộ mẹ cậu tiến thẳng tới đám người phía trước, đám người mặc áo đen quen thuộc đứng một dãy ở đó, đầu Hứa Trác căng lên, cậu đứng ở một phần mộ có gốc cây che chắn, Hứa Trác mở mắt ra nhìn thử. Phía trước có mấy đứa trong lớp có Trí Tiết Lâm, còn có cả Quý Thừa, Lý Lâm cậu ta về quê rồi, đương nhiên dượng và Hứa Dật cũng ở đó, thứ Hứa Trác đời này không ngờ nhất là tất cả mọi người đi rồi, dượng bế Hứa Dật, đôi mắt của ông đỏ hoe, vẻ mặt già nua nheo lại, khó coi vô cùng, Hứa Trác chưa bao giờ thấy ông ta có biểu hiện khổ sở như vậy. "Hanh quá! Tao bế Hứa Dật về đây, bọn Quý Thừa mày ngồi ít thôi rồi về" Dượng bế Hứa Dật về Hứa Trác che thân mình lại, ông ta khúm núm đi khuất, Hứa Trác chỉ còn thấy Quý Thừa với Trí Tiết Lâm, hai đứa bọn nó, mẹ nó đang uống rượu, còn đưa trước phần mộ của cậu cốc nước coca bỏ đá đàng hoàng, Hứa Trác khung ảnh gì cũng thấy rồi duy chỉ phần mộ chứa thân thể của mình là chưa thấy, đến bây giờ thấy rồi mới cảm thấy mọi thứ thật sự không chân thật chút nào, thứ mà khi người ta chết đi rồi mới thấy ai thật lòng với mình, Hứa Trác bây giờ mới thấu hết, cũng giống như nước mắt của dượng, cũng giống như thân thể đơn bạc của Quý Thừa, hắn ngồi xuống thềm đá, lá phủ kín còn có nước mưa đọng lại, mà hắn vẫn ngồi như không cảm nhận được gì. Hứa Trác cảm thấy mình không nên nhìn lén như vậy, như vậy thật sự hèn mọn lắm, nhưng cậu thấy Quý Thừa hình như không đúng lắm. "Mày ngồi cả buổi rồi đó, chúng ta về thôi, nhà Hứa Trác còn chưa dọn dẹp xong, để mình dượng nó dọn thì mệt lắm!" Quý Thừa ủ rũ lưng khom lại vẫn không nhúc nhích gì: "Tao ngồi thêm chút nữa!" Trí Tiết Lâm liền nhìn trời: "Sắp mưa rồi, mày tìm chỗ núp đi tao xuống đường cái mua áo mưa!" Bầu trời sa sầm mây đen kịt, khiến cả khoảng trời phủ đầy âm u, Hứa Trác cũng thấy mình nặng nề hơn, cậu có chút xúc động muốn lao tới nắm cổ áo Quý Thừa, lôi hắn vứt xuống đường cái, mẹ nó về mẹ nhà đi, ở đây làm cái quái gì, Hứa Trác cảm thấy tâm tư của mình như lừa dối tất cả mọi người, cậu không thích ai thương hại mình như thế, Quý Thừa hồi lâu vẫn chưa thấy ngẩng đầu lên. Hứa Trác vì tránh mưa nên kệ mẹ hắn, cậu không muốn ở đây nữa, hắn muốn làm gì thì làm, đó cũng chỉ là cái xác thối rửa của cậu thôi. "Cậu thật sự chẳng lưu luyến gì cả...cậu con mẹ nó khiến tôi đến dũng khí cũng không có!" "..." Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của hắn lọt vào tai cậu, chân cậu khựng lại, mắt thấy mưa lấm tấm rốt cuộc cũng rơi xuống, phủ lên đầu Quý Thừa ướt hết cả tóc, dính dấp vào áo hắn, mà hắn nửa bước cũng chẳng rục rịch, biểu tình trên mặt hắn không thể nói rõ, như thể tính tụ quá nhiều thứ, khiến hắn còn trẻ như vậy lại trưởng thành trông thấy, không gian lắng đọng chỉ nghe tiếng mưa nhẹ lất phất, Quý Thừa gắt gao cuối gầm mặt, nghĩa địa hoang vắng này quẩn quanh tiếng gọi nhè nhẹ của hắn, dáng ngồi lù khù như ma quỷ. "Hứa Trác!" "..." "Hứa Trác" "..." Tiếng gọi quen thuộc này vang vào tai cậu như thể muốn nhấn chìm cậu, Hứa Trác rất muốn đáp lại mỗi một tiếng của hắn, nhưng cậu không có đủ dũng khí, đáp lại như thế nào? Đối với sự thẩn thờ của hắn Hứa Trác cũng thấy mình khó chịu, không hề thoải mái gì, dường như thấy mình đã bỏ qua thứ gì, Hứa Trác rốt cuộc đến bây giờ mới nhận ra, nhận ra những thứ quá đỗi rõ ràng trước khi Hứa Trác còn "sống" Quý Thừa vì sao phải khổ như vậy? Tôi thích người khác rồi! Trước giờ Hứa Trác chưa từng và không có ý định nghĩ người khác trong lời nói của hắn là ai, cậu chỉ mặc định nó là cái cớ hoàn hảo của hắn, chứ chưa bao giờ thử nghĩ kĩ, những thứ rõ ràng đến mức như đấm vào đầu cậu từng cử chỉ nhất động của hắn, hắn đánh cậu chỉ vì cậu làm rơi khung ảnh, hắn từ chối cậu chỉ vì "người khác" vậy "người khác" là ai? Hứa Trác cảm thấy suy nghĩ của mình quá đỗi mơ hồ, nhưng lại rõ ràng đến như vậy, một chút giấu diếm cũng không có, Quý Thừa không phải là tên giỏi giấu diếm chỉ là Hứa Trác quá đỗi ngu dốt, cậu trước giờ không hiểu nhân tình thế thái, đến bây giờ vẫn như vậy, Hứa Trác đột ngột nhớ tới quyển tiểu thuyết khiến lòng day dứt đó, lúc đó chỉ nghĩ hắn vì tưởng nhớ cậu, vậy cậu lúc đó là "nỗi nhớ" của hắn sao? 《 Cậu là nỗi nhớ của tôi, còn tôi chính là người muốn lưu lại trong nỗi nhớ của cậu 》 Cậu là nỗi nhớ của hắn, còn hắn đang cố gắng để mình lưu lại trong nỗi nhớ của cậu, nhưng Hứa Trác trước đó chỉ coi Quý Thừa là anh em, cậu không hề nghĩ gì khác, cậu cũng chưa từng nghĩ cho cảm nhận của hắn. Ai có thể giải thích cho cậu, những thứ rõ ràng này đi, cậu với hắn lúc trước chỉ là bạn thân thôi mà, sao hắn phải làm tới mức này, như một miếng mẻ chai cứa vào tay cậu, cậu nghĩ nhiều hay Quý Thừa căn bản là như vậy? Dũng khí của hắn là cậu sao? Hứa Trác hỗn loạn quá, vậy thì phải làm sao, cậu thích hắn, hắn thích cậu đã "chết" đó, chẳng lẽ cậu phải chạy trước mặt hắn gào lên. "Thật ra tôi là Hứa Trác đã chết đó!" Hắn sẽ đấm cậu cho tới chết, Hứa Trác đến bây giờ mới hiểu được, thì ra Quý Thừa không hề coi cậu là bạn, cảm xúc này không dễ dàng gì, Quý Thừa dễ dàng lắm sao? Khuôn mặt phủ đầy bi thương của Quý Thừa cứ hiện ra trong đầu cậu, lúc đó cậu hiểu được lòng hắn thì sao chứ, lúc trước cậu cứ nghĩ mình là trai thẳng cậu sẽ không đến với hắn đâu, chuyện này thật sự rất khó để chấp nhận với cậu. Mặc dù Hứa Trác đứng dưới gốc cây, trên người cậu cũng đã bị ướt hết, Quý Thừa khỏi phải nói, hắn hệt như cây cối bị mưa xối ướt, rũ rượi mặc gió cào xé, Hứa Trác thấy ngực mình vô cùng khó chịu. "Triển Dịch?" Hứa Trác hoảng hốt nhìn thấy Trí Tiết Lâm mặc áo mưa chạy tới, Hứa Trác biết chắc cậu ta chỉ đoán thôi, bởi vì mưa to như vậy, cậu ta căn bản không thấy rõ được cậu, cậu cởi áo khoác ra, phủ lên đầu, chạy như điên. "Triển Dịch, Triển Dịch phải không?" Quý Thừa phút chốc đứng dậy, nghe Trí Tiết Lâm gọi tán loạn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn theo thân ảnh chạy điên cuồng trong mưa, mắt hắn chớp động như nhìn thấu thân ảnh đó, không biết lấy gì để chứng minh nhưng Quý Thừa liền biết được người đang chạy là Triển Dịch! __________
|
Chương 26: Chuyện cũ
Khi Quý Thừa ngồi trong nhà, nghe được tiếng người la hét chói tai nhà bên cạnh, đi ra hắn mới biết là nhà của Hứa Trác, hắn mang vội dép chạy ra, tiếng ông cụ hét lớn Quý Thừa chạy tới nghe đến bàng hoàng lẫn mơ màng, hắn vẫn chưa xác định được chuyện gì đang xảy ra. "Thằng Nghĩa mày mau ra trông con trai mày đi, nó bị người ta tông không biết sống chết, được người ta đưa đi bệnh viện rồi!" "Cái thằng khỉ nát rượu này, con mày mà chết mày hối hận cả đời đi!" Ông cụ hàng xóm gào rát cổ họng rồi lắc đầu quay lưng đi, Quý Thừa đứng như khúc gỗ trước cổng nhà Hứa Trác, đầu hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy choáng váng, có lẽ vì lời ông cụ nói quá mức vô lý, sau đó mắt hắn nhìn thấy dượng Hứa Trác bế Hứa Dật chạy như điên, đến dép cũng không thèm mang, Quý Thừa thời khắc đó mới tỉnh táo lại hắn điên cuồng chạy ra đường cái, bắt taxi lôi dượng Hứa Trác lên xe, Hứa Dật nằm trong lòng dượng, nó chẳng hiểu gì hết, nó chỉ thấy trước mắt mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nó muốn hỏi nhưng khi thấy sắc mặt tệ hại của anh Quý Thừa và dượng nó, nó không dám. Bệnh viện không hiểu vì sao chật ních người, Quý Thừa chạy vào trước, bệnh viện chỗ hắn chỉ là một bệnh viện nhỏ, căn bản đi một lát đã tới cuối, ở đây thường xuyên đông người, chủ yếu là người lớn tuổi, tròng mắt thấy có gã bị gãy chân ngồi la hét trên xe lăn, có gã bị sao đó mà trán toác một mảng lớn, người nhà đứng chờ một dãy, trong tai hắn ngoài tiếng rên la, tiếng gào vì đau ra thì không còn gì khác. Quý Thừa tin rằng ông cụ chỉ đang nói láo, căn bản đang hù dọa Trạch Tư Nghĩa, Quý Thừa bây giờ mới thấy dây thần kinh não của mình bị trì trệ, căng cứng, hắn khó khăn lắm mới đi tới hỏi một chị y tá, hắn mong là chỉ hỏi thế thôi, hắn không mong chị ta trả lời thông tin gì cho hắn hết. "Có! Có hai bệnh nhân mới được chuyển đến đây, thương tích rất nặng, đang trong phòng cấp cứu!" Chân Quý Thừa phút chốc chùm xuống, cơ thể trì trệ đến nỗi muốn ngất đi, tại sao lại trả lời hắn, hắn không cần trả lời, chỉ cần nói là không có, không được sao? sau đó, hắn lại tự đánh lừa mình rằng, có thể không phải cậu, bởi vì người bị thương nặng nhiều như thế, căn bản không phải Hứa Trác, Quý Thừa muốn đi chứng thực, một mình hắn tới phòng cấp cứu, phòng cấp cứu tương đối lạnh lẽo, vì ngày thường rất ít ai bị thương nặng, Quý Thừa thấy cửa phòng cấp cứu đóng kín như bưng. Sau đó không gian u hẹp yên tĩnh này, lại xuất hiện thêm một cặp vợ chồng, bọn họ đứng ngồi không yên, người đàn bà kia khóc đến nỗi lết xuống sàn, tiếng khóc như thể cướp mất sinh mạng của bà ta, khiến bà ta chìm trong biển nước mắt, Quý Thừa vẫn chưa làm ra hành động gì khác thân thể đơn bạc của hắn ngồi lên ghế chờ, hắn lục đục muốn lấy một điếu thuốc nhưng lại nhìn biển cấm hút thuốc, hắn mới thôi, cứ lấy ra rồi lại thôi, dằn vặt như thế đến khi cửa phòng cấp cứu mở. Giây phút đó, từ tận sự hèn mọn bẩn thỉu trong cơ thể hắn, hắn đã cầu cho người bị thương là con trai của cặp vợ chồng đó, người nằm trong đó căn bản không phải Hứa Trác, khi đó hắn chưa thể xác định được có phải cậu hay không, hắn đã cầu trời như vậy, có lẽ do sự bẩn thỉu của hắn, ông trời đã thẳng thừng trừng phạt hắn. Cặp vợ chồng tóm bác sĩ mới vừa ra, chưa hỏi chỉ có khóc, lúc đó hắn nghe đến rõ ràng. "Chúng tôi đã cố gắng hết sức chỉ cứu được một người!" Quý Thừa bây giờ đã bắt đầu hoảng loạn, hắn không biết bây giờ mình phải làm sao, đi xác nhận hay là không đi xác nhận, cặp vợ chồng nọ đã chạy vào hắn vẫn còn nghe tiếng khóc, lúc đó hắn nghĩ có lẽ đứa chết là con của cặp vợ chồng đó, hắn mới quyết định đứng dậy, phía trước liền thấy thân ảnh ôm Hứa Dật chạy tới, chân nhuộm máu, thấm vào sàn, ông ta chạy cả đoạn đường bằng chân đất, Quý Thừa đứng một chút liền nghe bên trong phát ra tiếng gào thảm khốc. Là tiếng của Trạch Tư Nghĩa, ông ta gào lên rất to, sau đó là tiếng khóc khàn cả cuống họng của ông ta, sau đó là tiếng Hứa Dật bị dượng dọa sợ mà khóc, hỗn loạn cực kì, Quý Thừa như muốn bước chân chạy ra khỏi đây, nhưng một phút nào đó hắn lại nghĩ, một khi bước chân ra khỏi đây có khi cả đời này hắn sẽ không gặp lại Hứa Trác, sao Trạch Tư Nghĩa lại khóc, khóc thảm như vậy? Quý Thừa thấy hai vị bác sĩ đẩy giường ra, khuôn mặt người trên giường đó hắn thấy rõ, là một khuôn mặt máu me xa lạ, người đó không phải là Hứa Trác, đi sau còn có cặp vợ chồng nọ, tất cả đều đi khuất, Quý Thừa ngồi bệt xuống sàn, như thể sinh mạng mình đang bị rút cạn đi, vậy ai nằm trong đó, ai mà Trạch Tư Nghĩa lại khóc thảm như vậy, Quý Thừa lúc này sợ đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu nào, thân thể như không có trọng lượng. Quý Thừa lê chân vào, thứ mà hắn thấy trong không gian tràn ngập mùi máu tươi này, người nọ nằm bất động trên giường, khăn được Trạch Tư Nghĩa giật xuống, ngực bị phanh ra, hắn thấy lồng ngực dập nát máu tràn xuống sàn, nhỏ tí tách, cả ga giường và khăn mỏng đắp cũng đã bị máu thấm ướt nhèm, hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua một Hứa Trác như vậy, cậu ta bất động, cậu ta yên tĩnh, cậu ta đã chết, thứ mà hắn không cảm nhận được duy nhất chính là hơi thở của cậu, Quý Thừa giờ phút này như người giấy, chỉ cần một cái đẩy cũng khiến hắn ngã chết, hắn đang dữ dội không tin tưởng, hắn muốn móc mắt mình ra. Thứ như sinh mạng con người, chỉ như cỏ rát thôi sao? Vừa mới mấy tiếng trước Hứa Trác có nhắn tin cho hắn, cậu nói cậu lại cãi nhau với dượng, muốn tìm hắn nói chuyện, hắn đợi cậu đi mua đồ, đời này không ngờ nhất chính là người mình hay thấy nhất, chỉ cần hắn mở cửa sổ hắn sẽ thấy Hứa Trác đứng dưới giàn chanh dây, cậu ta thích ăn chanh dây lắm, mà bây giờ lại không nhìn thấy nữa, Quý Thừa có lật tung cả thế giới cũng không nhìn thấy nữa. Chưa bao giờ Quý Thừa nghĩ rằng Hứa Trác sẽ chết, hắn không hề quen chút nào, hắn đang muốn lưu lại nỗi nhớ của hắn thì phải làm sao đây? Cậu ác lắm, nói đi là đi, chẳng lưu luyến gì, nhưng mọi khi cứ nghĩ tới rằng Hứa Trác chết không lành lặn, cậu chết rất thảm, nghe người ta nói nếu chết vì tai nạn thì nơi đó sẽ có hình bóng lai vãng của người nọ, vậy mà Quý Thừa cứ tối lại ra đó đến một hình bóng của cậu hắn cũng không thấy, chết là hết, có lẽ Hứa Trác không còn lưu luyến về cuộc sống này nữa, cậu sống không mấy tốt đẹp, dượng cậu đổi tính, nhưng đến giờ phút cuối cùng, ông ta gào rống như kẻ điên đó sao, ông ta chân không mang dép, rách ra chảy máu, ông ta để mặc Hứa Dật khóc rần, Quý Thừa cũng không có sức lực để dỗ nó. Đến một năm nay, Quý Thừa vẫn chưa tin tưởng được, hắn cứ ngỡ vẫn là nhiều năm trước, chỉ cần hắn đi về thì sẽ thấy hình dáng Hứa Trác giỡn với Hứa Dật có khi sẽ vẫy tay chào hắn, đến khi tiếng gọi của Trí Tiết Lâm như đòi mạng, Quý Thừa mới hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này mưa xối xả vào mặt, trôi theo cả nước mắt của hắn, trời tối sầm xuống. "Về thôi Quý Thừa!" Quý Thừa chạy như điên xuống: "Cậu về trước đi!" Trí Tiết Lâm đội áo mưa chạy tới nhưng gọi không được hắn: "Này!" Hứa Trác bị mưa dính không vấn đề gì, nhưng tâm trạng khi thấy Quý Thừa đau thương lại khiến Hứa Trác khó chịu, khó chịu vô cùng, ngực vô cùng tức, như thể muốn làm gì đó lại không thể làm gì, có thể cậu chết đi, trong khoảng khắc nhanh chóng đó chẳng có cảm giác đau gì cả, từ trước tới giờ Hứa Trác chưa bao giờ nghĩ là người ở lại sẽ thống khổ như vậy, Hứa Trác khó chịu đến nỗi chạy cũng không nỗi nữa, trạng thái cơ thể vô cùng mệt mỏi, như sắp ngất đến nơi. Hứa Trác chạy về nhà nhưng cậu chợt nhớ đi vội quá không mang theo chìa khóa, làm sao cậu vào nhà, Hứa Trác mệt mỏi ngồi bệt xuống trước cổng, muốn cảm giác khó thở này mau mau kết thúc, mưa vẫn xối xả rơi xuống và không có dấu hiệu ngừng lại, Hứa Trác tối nay phải ở đâu, nếu cậu dầm mưa cả tối thì Hứa Trác sẽ chết thật đó, bây giờ cậu rất mệt, mệt không thể đi nỗi nữa. "Triển Dịch!" Hứa Trác cuối gầm mặt đột nhiên ngẩng đầu lên, kì lạ thật là Quý Thừa, hắn đứng trên cậu nhìn xuống, hình như hắn đuổi theo cậu đến đây, hắn cũng bị mưa dính ướt, Hứa Trác biết nói gì đây, chắc hắn cũng biết được là cậu lén chạy tới nghĩa trang, hắn thấy cậu rồi, cậu bây giờ đường nào chối nữa. "Triển Dịch, cậu mất cả ngày đi xe đến đây sao?" Hứa Trác đột nhiên cảm thấy câu hỏi của hắn hết sức dịu dàng, chẳng đâu vào đâu cả, hắn không hỏi cậu đến đó làm gì, chỉ một câu hết sức quan tâm cậu, sự quan tâm này làm Hứa Trác thấy tự trách mình hơn. "Ừ!" Bởi vì mưa mà Hứa Trác không nhìn được khuôn mặt hắn có biểu cảm gì: "Cậu về sao không nói với tôi?" "Tôi muốn xem thử "người khác" của cậu!" "Cậu biết rồi" "Ừ!" "Triển Dịch tôi xin lỗi!" "Cậu xin lỗi cái thá gì?" Quý Thừa không nói gì, hắn thấy cổng nhà cậu khóa lại mà cậu vẫn ngồi đây không vào trong, hắn liền biết cậu không mang chìa khóa, hắn đưa tay muốn đỡ cậu lên. "Tôi đưa cậu về nhà!" Hứa Trác bực bội thả tay ra: "Quý Thừa cậu hãy nghĩ cho cậu đi, cậu đừng nghĩ cho người khác nữa!" Quý Thừa vẫn cố chấp đỡ cậu lên, sức lực của hắn rất lớn, Hứa Trác đành phải đứng dậy, thân thể lung lay như sắp ngã, Hứa Trác mệt quá, cậu muốn ngủ một chút, ấy vậy mà ngủ thật, Quý Thừa tiếp tục cõng cậu đi dưới mưa xối xả, đừng về nhà lòa nhòa trước mắt, nước mưa chảy vào mí mắt cay xè, hắn chỉ nhíu mắt lại, cố gắng cõng Triển Dịch về nhà. "Ôi trời ơi, sao hai đứa ướt thế này?" mẹ Quý Thừa cuống cuồng lo lắng hỏi. "Bọn con đi thăm Hứa Trác bị mắc mưa!" "Thôi vào phòng đi coi chừng bị cảm!" Quý Thừa đỡ Hứa Trác vào phòng, cả người cậu ướt nhèm, hắn chỉ có thể thay đồ cho cậu, đỡ hắn nằm xuống giường, trán Triển Dịch rất nóng, xem chừng bị sốt rồi, hắn mở hộc tủ xem thử có thuốc hạ sốt không, hoàn hảo, vẫn còn một vĩ. "Triển Dịch!" "Triển Dịch!" Quý Thừa cầm ly nước sủi bọt trong tay, gọi Triển Dịch dậy uống. Hứa Trác nghe thấy tiếng gọi của Quý Thừa, đầu cậu nhức quá, mí mắt sụp mở không nổi, chỉ dầm mưa có một chút thôi mà mệt đến như vậy, cậu cố gắng mở mí mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt Quý Thừa phóng đại trước mắt. "Cậu ngồi dậy uống thuốc đi!" Quý Thừa để chỗ miệng cho Hứa Trác dễ uống, Hứa Trác như người bị lao bệnh nặng, cuối cùng cũng uống xong, chưa nói gì nhắm mắt ngủ luôn. Quý Thừa đi cất ly, một chốc lại nghe thấy Triển Dịch gọi như hết hơi. "Quý Thừa!" "Quý Thừa!" Quý Thừa mở cửa phòng đi vào: "Cậu có chuyện gì vậy?" Hứa Trác ngồi bật dậy, dường như thuốc có tác dụng rất nhanh, đầu Hứa Trác đã đỡ nhức rồi, chỉ là bụng réo ầm ĩ, có mệt cũng phải bật dậy, không có gì bỏ bụng cậu chết liền á. "Quý Thừa, nhà cậu có gì ăn không?" Quý Thừa nhìn Triển Dịch ôm bụng, vẻ mặt mệt mỏi đáng thương: "Đợi tôi chút!" ____________
|
Chương 27: Một ngày không cô đơn
Hứa Trác đói đến mức như sắp trút hơi thở cuối cùng luôn rồi, làm Quý Thừa phải lục thức ăn trưa còn dư hâm lại cho cậu, lúc Quý Thừa bưng đồ ăn vào, Hứa Trác lao vào ăn như hổ đói, giờ có ăn cơm chan nước mắm cậu cũng tình nguyện nữa. Quý Thừa ngồi lên ghế bàn học nhìn cậu ăn: "Cậu mắc chứng gì phải tự khiến mình mệt như vậy?" Hứa Trác lo ăn không nói, hoặc có thể cậu không muốn nói, bởi vì không biết nói như thế nào, chén sạch sẽ cơm trong bát, Hứa Trác đã có sức sống rồi, nằm xuống tiếp, định ngủ một giấc tự nhiên như nhà của mình, cậu nhìn qua ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, cậu thích mưa nhưng thích ở trong nhà trùm chăn ngắm mưa, chứ khi không dầm mưa cả buổi, ai mà thích cho nỗi. "Cậu khỏe rồi thì trả tiền coi nhà tôi như nhà nghỉ, cơm bưng tới miệng, có người đưa rước về nhà!" Hứa Trác tỏ ra đau đớn nói: "Đó là cậu tự nguyện không trách tôi được, hơn nữa tôi còn đang bệnh, ôi đầu tôi nhức quá, thân thể cũng không còn sức lực nữa!" Hứa Trác ôm thái dương, trùm chăn lại đánh một giấc, chăn mềm lưu lại mùi giống đực của Quý Thừa, còn có mùi nắng, không biết Quý Thừa có làm gì bây bạ không mà Hứa Trác hít lấy hít để. Phận làm người ở như Quý Thừa bắt đầu đem bát ra dọn dẹp, dọn dẹp xong đi vào đã thấy cậu ta ngủ rồi, Quý Thừa tăng nhiệt độ máy lạnh lên, ngoài trời đang mưa không khí bị giảm nhiệt độ, cho nên hơi lạnh, cũng gần tới mùa đông rồi, hắn định đem quần áo của Triển Dịch đi giặt, mắt thấy có gì đó rớt ra từ trong túi áo, hắn cúi xuống nhặt lên, thì ra là ví tiền bị mở ra, hắn thấy được thẻ căn cước của cậu ta. Triển Dịch. Giới tính: Nam Ngày sinh: 10/8/Xxxx Khoan đã 10/8? Hắn nhìn thử điện thoại, hoàn hảo, hôm nay đã là 11/8, Quý Thừa lắc đầu, bỏ quần áo vào máy giặt, đem thẻ căn cước ra để lên bàn cho cậu, nhìn Triển Dịch ăn xong rồi ngủ như bò hắn nắm áo khoác, mở dù đi ra khỏi nhà. Mưa đúng dai nhách như đỉa, trong con hẻm của Quý Thừa rất ít con nít, nhưng hôm nay ra đường lại thấy một bầy con nít tắm mưa ướt nhèm, hi hi ha ha cười trượt đuổi, Quý Thừa cầm dù đi thẳng, đi ra hẻm, gần đường lớn có một tiệm quà lưu niệm, hắn nghĩ chắc do Triển Dịch ra đây vội quá, người thân chưa kịp tổ chức sinh nhật cho cậu, hắn không hiểu mình bị làm sao, chỉ là muốn mua ít đồ cho cậu, giống như Triển Dịch tổ chức sinh nhật cho hắn bị hắn đạp đổ vậy, cầm dù nhưng vẫn bị mưa tạt ngang, Quý Thừa chạy nhanh vào quán, cửa vang lên leng keng. "Kính chào quý khách!" Trong quán chẳng có bóng ma nào hết, chỉ có mình hắn, cũng đúng không có ai trời mưa gió đi mua đồ hết á, Quý Thừa da mặt mỏng, cảm thấy hơi ngượng ngùng, mẹ nó, cũng không phải mua cho người yêu, ngượng con mẹ gì? Quý Thừa nhìn một chút, liền nghĩ mấy thứ này chỉ có đám con gái mới thích nỗi, hắn nhìn một hồi chẳng có thứ gì để mua được, lấp lé một hồi thì thấy hàng nhẫn inox lấp lánh trong mắt hắn, Quý Thừa đưa lên ướm thử, vừa khít ngón tình của hắn luôn, còn tại sao mới vừa đeo hắn liền đeo ngón tình thì hắn đeo đại thôi không có ý nghĩ gì khác, thử xong xuôi, thứ hắn chọn lại là vòng đeo tay, hắn thấy rất đẹp không biết làm bằng gì, có khối hình chữ nhật nhỏ khắc chữ "love you", còn có nam châm khít hay dây lại với nhau, hắn hỏi chị chủ quán rồi, dây này không bán lẻ, chỉ bán cặp, Quý Thừa đành mua cả cặp luôn, tặng Triển Dịch một dây, dây còn lại hắn sẽ không để Triển Dịch biết được. Gói xong chạy mưa về, ngoài đã tối hẳn, không biết Triển Dịch đã dậy chưa, vừa vào nhà liền nghe một mùi thơm tỏa ra, cơm mẹ hắn nấu. "Con đi đâu giữa trời mưa vậy?" "Dạ! Mua chút đồ!" "Vào gọi bạn con dậy ăn tối, tối nay ba con lại tăng ca rồi!" "Dạ!" Quý Thừa vào phòng, cởi áo khoác, Hứa Trác đã tỉnh rồi, cậu ta còn chơi game trên điện thoại, Quý Thừa còn nghe thấy tiếng ồn ào, kiếm va chạm khốc liệt. "Cậu đi đâu về vậy?" "Tôi đi mua chút đồ, cậu chơi game gì vậy?" "Game xàm thôi!" "Mẹ tôi gọi ra ăn cơm!" Hứa Trác bước xuống nền, coi bộ đã hết sốt rồi: "Coi bộ bây giờ tôi phải gọi mẹ cậu là mẹ quá!" Hình như Hứa Trác nói xong, cậu cảm thấy có gì đó sai sai, quay lại nhìn khuôn mặt ngờ nghệch của Quý Thừa, Hứa Trác cười gượng: "Tôi nói chơi thôi, đừng để ý!" Ăn cơm xong xuôi, tối lại ngủ chực tại nhà Quý Thừa, chen chúc trên cái giường của hắn, cứ mỗi lúc lại nghe điện thoại của hắn reo lên, Hứa Trác đang ngủ cũng phải tò mò mở mắt ra thấy hắn xoay lưng ra ngoài bấm điện thoại, hình như đang nhắn tin, Hứa Trác đột nhiên cảm thấy không vui, mặc kệ hắn nhắm mắt ngủ tới sáng ngày mai, cậu là bị điện thoại réo cho tỉnh, Hứa Trác mệt mỏi mò mẫm điện thoại. 『 Alo? 』 『 Triển Dịch con đang ở đâu? Mẹ nghe thằng Khánh nói con đón xe, con về thành phố sao? 』 Trong điện thoại là giọng của mẹ Triển Dịch, Hứa Trác tỉnh táo luôn, quên bén là cả nhà hiện đang ở quê, sáng sớm này cậu phải về gấp, Hứa Trác bật dậy, tìm quần áo của mình đã được Quý Thừa giặt sạch xếp ngăn nắp để lên ghế, Hứa Trác thay đồ xong rồi vẫn chưa thấy bóng Quý Thừa xuất hiện, thấy giờ đã sắp đến rồi, Hứa Trác vội quá, viết giấy để lại cho hắn, chào mẹ hắn rồi chạy ra bến xe, ngồi lên xe rồi bụng lại bắt đầu réo inh ỏi, mẹ nó, dạo này làm cái gì cũng thấy đói, Hứa Trác hệt như ông cụ già vậy, tự cảm thấy sức khỏe của mình không được tốt nữa. Xe bắt đầu khởi hành, Hứa Trác muốn điện cho Quý Thừa hỏi thử. "♬...Tôi muốn đạp vỡ khoảng cách, từng bước tiến gần về phía cậu, Đôi mắt cậu thâm tình tựa đại dương, tình yêu của tôi tựa...♬" Hứa Trác hết cả hồn, đây chẳng phải nhạc chuông điệu thoại của Quý Thừa sao? Hứa Trác quay ngược ra đằng sau, khuôn mặt quen thuộc dọa Hứa Trác chưa ăn sáng tái mét. "Mấy cậu...?" "Bắt ngờ lắm phải không!" Trí Tiết Lâm nhảy lên đưa mặt lên nói. "Sao...?" Hứa Trác nghẹn con mẹ nó họng, chẳng có từ gì phát ra nỗi, Quý Thừa im lặng nãy giờ lên tiếng: "Bọn tôi theo cậu cả đoạn đường mà cậu cũng không biết, cậu không có cảnh giác gì hết ngược lại là kẻ xấu thì sao?" Hứa Trác điên máu: "Ban ngày ban mặt ai theo dõi ông, có mấy cậu rảnh thì có, Lý Lâm đâu?" "Lý Lâm về quê chưa ra, đành thiếu mất nó vậy!" Hứa Trác hồi lâu vẫn chưa thể tin được: "Các cậu đi theo tôi làm gì!" Vẻ mặt Trí Tiết Lâm sung sướng lắm: "Muốn về quê cậu cho biết, bọn tôi cũng đang chán đây!" Nói thật Hứa Trác hơi cảm động, cứ tưởng sáng nay đi vội quá không gặp được Quý Thừa, ai ngờ hắn theo cậu tới đây, nói Hứa Trác không cảm động mới là lạ, mẹ nó im im mà tạo cho cậu bất ngờ lớn như vậy, ôi đúng là bạn của ta. Chuyến xe về này Hứa Trác không cảm thấy cô đơn nữa, mẹ nó không dài chút nào, năm tiếng thôi mà đổi lại tiếng cười của Trí Tiết Lâm và khuôn mặt không đổi sắc của Quý Thừa đáng lắm, Quý Thừa tâm lý lắm còn biết cậu chưa ăn sáng, hắn đưa cậu một bịch phồng tôm cuộn bánh giầy, còn có sữa đậu nành nóng. "Mày dẫn bọn tao đi đâu vậy, lòng vòng nãy giờ rồi!" Hứa Trác dẫn đầu từ khi xuống bến tới giờ, nói thật cậu chỉ đi qua có lần sao mà nhớ con hẻm nào, nãy giờ đi vào bãi đất trống rồi hẻm cụt, cậu cũng chẳng biết tên bà ngoại Triển Dịch nốt, có hỏi đường cũng không biết hỏi như thế nào. Sáng nắng chiều thì mưa, Hứa Trác thấy mọi người đang mệt lắm rồi, cậu không dám nói là mình quên đường. Quý Thừa đi đằng sau nói: "Cậu quên đường phải không Triển Dịch?" Hứa Trác giật thót: "Quên cái gì, làm sao mà quên được, đi một đoạn nữa là tới rồi!" Phía trước xuất hiện một ngọn đồi, đích thật là nơi Hứa Trác thấy đầu tiên rồi, phía trước còn có thằng đầu đinh chạy tới, thằng chả nắm cây roi nhỏ, mặt lem luốc chạy tới, chắc đang dí bò thấy cậu nên chạy tới đây. "Thằng Dịch, mày đi đâu hôm qua giờ mới về!" "Tao có việc lên thành phố một chuyến!" "Bận đón bạn về à, nói trước không có chỗ ngủ đâu!" Thằng Khánh nhìn hai tên người thành phố phía sau Triển Dịch, ánh mắt không mấy thiện cảm, Trí Tiết Lâm hơi khó chịu với thái độ của cậu ta, chưa gì đã nói không có chỗ ngủ. "À...chẳng lẽ nhà rộng nghe thế mà không có chỗ ngủ!" "Lên đồi mà ngủ!" thằng Khánh bỏ đi chăn bò, Hứa Trác quay mặt lại cười cười: "Đừng để ý tới nó!" Hứa Trác dẫn Quý Thừa và Trí Tiết Lâm về, mọi người chẳng ai thèm hỏi thăm gì hết, cứ như người vô hình, bữa tối cũng làm cho cả nhà ăn, chứ chẳng chừa phần gì cho bọn Quý Thừa hết, Hứa Trác ngại muốn bể đầu, là cậu dắt người ta về mà chẳng ai hoan nghênh, cũng may mẹ cậu với ông ngoại chừa thức ăn cho cậu một ít chia ra, buổi tối thằng Hoàng tốt bụng còn cho một đùm khoai sống với bắp sống mà thằng chả nhổ trên đồi. Hứa Trác rủ Quý Thừa cùng Trí Tiết Lâm lên đồi, đốt lửa nướng khoai, Trí Tiết Lâm nằm xuống đám cỏ luôn, kì lạ là ở đây ít muỗi lắm, hầu như chẳng có, Hứa Trác thấy Trí Tiết Lâm nằm xuống vẻ mặt nhăn lại như dẫm phải phân. "Mẹ nó! Mày biết cỏ này cứt bò rải rác không mà nằm!" "Kệ mẹ nó! Tao mệt quá! Tao nói này mày đừng buồn nha, hình như nhà bà ngoại mày chẳng ai để ý đến mày hết!" Hứa Trác cũng nhận ra sự khác biệt này, chỉ là lười làm ra hành động gì, Triển Dịch trước đây chắc phá phách lắm, nghe nói còn giết cả bò, bị ghét là đúng. "Ừ!" "Không dễ dàng gì!" Trí Tiết Lâm thốt ra một câu. Hứa Trác đốp lại: "Cuộc sống mà!" Hứa Trác ngửi thấy mùi khét lèn lẹt trong đống lửa, mẹ nó khoai bắp của cậu, trong khi Hứa Trác đang cầm gậy bươi khoai ra thì Trí Tiết Lâm cùng Quý Thừa lén lút mở ba lô ra lấy một hộp bánh nhỏ, lén lút đốt nến lên, cái mỏ nhọn của thằng Trí Tiết Lâm gào lên dọa Hứa Trác mất ba hồn bảy vía. "Happy New Year!!!" "Đệt cụ nó!" Hứa Trác vẫn chưa hoàn hồn nỗi quay mặt lại nhìn, chỉ thấy ánh nến lấp lánh trên con số một trăm tròn trĩnh, lập lè lên gương mặt của Quý Thừa, đôi mắt hắn hơi lim dim, Hứa Trác cũng thấy mơ hồ. "Mẹ nó Trí Tiết Lâm hôm nay sinh nhật mày hả, sao không nói sớm để tôi còn chuẩn bị chút quà mọn!" Vẻ mặt Trí Tiết Lâm như ăn phải cám heo nhìn chằm chằm Quý Thừa nói nhỏ: "Có phải cậu nhớ lộn không Quý Thừa! Nhìn cái bản mặt của Triển Dịch tao thấy nó ngơ ngơ sao á!" Quý Thừa nhíu mày: "Tao thấy rõ ràng trong thẻ căn cước của nó!" Hứa Trác nghi ngờ chớp mắt, đợi bọn nó hành động, Trí Tiết Lâm đã nói: "Mày giỡn mặt với tao hả? Đến ngày sinh nhật của mày mà mày cũng không nhớ?" Hứa Trác nhất thời cứng đờ, vội lục trong túi quần ra xem thử, cậu bây giờ mới phát giác được cậu là Triển Dịch chứ không phải là Hứa Trác. Mẹ nó 10/8 hôm qua sao? Hứa Trác cười lên: "Haha tao quên chút thôi mà!" "Chẳng lẽ ba mẹ mày cũng không nhớ!" Càng nói càng lộ đuôi, Hứa Trác nghĩ chắc ba mẹ Triển Dịch bận, hơi đâu nhớ đến cậu nữa, Hứa Trác cũng không ngờ mình được ăn bánh sinh nhật hờ như vậy, có cảm động đôi chút. "Mẹ nó một trăm tuổi là cái thứ gì?" "Chúc cậu sống lâu trăm tuổi!" Hứa Trác chẳng ước gì đã thổi nến, ngồi lù lù một đống, không biết phải làm thế nào, hôm nay cũng đâu phải ngày sinh nhật của cậu, ăn ngon được sao? Quý Thừa nhìn Triển Dịch chọc lửa: "Hôm nay vội quá, không mua được bánh lớn, vả lại không có chỗ để, chỉ mua được bánh nhỏ, cậu giận à!" Hứa Trác bị Quý Thừa nói đến như vậy, Hứa Trác xấu hổ vô cùng, bọn nó có tâm vô cùng, Hứa Trác rất cảm kích là đằng khác: "Tôi vui lắm, đưa đây tôi sẽ ăn hết!" Hứa Trác cắn một miếng lớn, chẳng biết ngấy là gì. "Tặng mày cái cái móc khóa nè, tao thấy mấy đứa con gái thích lắm nên tao mua cho mày!" "..." Trí Tiết Lâm tặng cậu cáu móc khóa inox hình trái tim, nói chung là đẹp lắm, vì đẹp nên được tha thứ. "Còn cậu...?" Hứa Trác nhìn Quý Thừa không chớp mắt, tuy rằng cậu chưa tặng quà cho hắn nhưng hôm nay sinh nhật hờ của cậu, cậu phải đòi. Quý Thừa vẻ mặt như không tình nguyện móc ra một cái hộp, mà một khắc nhìn cái hộp cậu đã thấy quen quen, đến khi cậu mở ra còn quen hơn. "..." Đúng là tâm ý tương thông nha! Chắc chắn Quý Thừa đã giấu dây còn lại rồi, Hứa Trác không chần chờ đeo vào tay luôn, vừa lại còn đẹp, bất chợt ghé mặt qua thì thầm vào tai Quý Thừa, làm Quý Thừa vừa xấu hổ vừa thấy không được tự nhiên. "Đừng tưởng tôi không biết, đây là dây cặp, dây còn lại đừng cất nữa, đeo vào tay đi, chúng ta là một đôi!" Hứa Trác chọc cho Quý Thừa nóng bừng mặt, thật ra Hứa Trác tùy tiện nói thôi chẳng có ý gì cả, ấy mà lại làm cho Quý Thừa xấu hổ, da mặt mỏng thế, nhưng dù sao gương mặt xấu hổ vẫn đẹp trai, mắt chớp chớp đáng yêu vô cùng, Hứa Trác kiềm chế lại ăn bánh của mình. Trí Tiết Lâm phá vỡ không khí: "Tối nay bọn tao ngủ ở đâu?" Một câu hỏi rất hay, Hứa Trác liền bỏ bánh xuống chỉ tay về phía bên kia đồi, nơi đó vừa đông đúc vừa phồn thịnh, có ánh đèn nhấp nháy còn phát ra hương thơm. "Đằng kia là một nơi lý tưởng!" Toàn thân Trí Tiết Lâm phát lạnh, chỉ thấy mấy ngôi mộ nhấp nhô trong đêm, mẹ nó cậu không hề biết ở đây còn có nghĩa địa. ___________
|
Chương 28: Không thể ngăn nỗi mình
Về đến nhà cũng đã trễ lắm rồi, nhà bà ngoại đã ngủ hết, Hứa Trác cùng bọn Quý Thừa lén lút mở rào chạy vào, leo lên gác Hứa Trác liền thấy hai thằng đó đã ngủ rồi, cũng may không tràn qua bên giường cậu, giường này vẫn rộng, ngủ ba người không thành vấn đề. Hứa Trác leo lên trước nói nhỏ: "Để tôi ngủ kế của sổ cho!" Quý Thừa đứng ở trong vẫn thấy gió lạnh cuốn vào, khiến người vừa lạnh vừa khó chịu, chăn lại mỏng, không biết là giặt từ khi nào rồi, hắn với Trí Tiết Lâm không có chê nhưng mà nhìn vào vẫn thấy không được tự nhiên lắm "Cái cửa này bị gỉ sắt rồi đóng không được nữa, yên tâm đi chăn này chính tay tôi giặt đó, lúc mới về tôi thà lạnh chứ không thèm đắp chăn dơ như quỷ này!" Quý Thừa lên giường, đẩy Hứa Trác qua: "Cậu tránh ra!" Hứa Trác chưa kịp nói gì đã thấy hắn cởi áo khoác ngoài bao phủ cửa sổ, dù cho gió vẫn lùa vào nhưng như vậy vẫn đỡ hơn là chết cóng, hắn làm xong rồi tự mình nằm gần cửa sổ luôn, Hứa Trác có lay hắn cũng chẳng động đậy. "Này! Này!" Thấy không lay được hắn Hứa Trác đành nằm xuống bên cạnh hắn, trong khi Trí Tiết Lâm vẫn đứng trên nền nhìn một màn tình chàng ý thiếp của bọn họ, che chở cho nhau sao, cho lạnh chết chúng mày, Trí Tiết Lâm nằm xuống, còn tệ hơn nhà bà ngoại cậu. Hứa Trác không hiểu sao lại không thể ngủ được, mấy khi nằm xuống liền ngủ như chết, có thể là do chỗ ngủ hơi chật, rục rịch một chút là đụng mông Trí Tiết Lâm, đụng mặt Quý Thừa, chi bằng khỏi ngủ luôn, Hứa Trác đưa tay mình lên thử, trong không gian tối om đến đèn cũng chẳng bật, ở quê hay tiết kiệm điện nước, Hứa Trác men theo ánh sáng le lói xuyên qua áo khoác của Quý Thừa mới thấy được dây đeo tay trên cổ tay mình, không ngờ là Quý Thừa tặng quà cho cậu, sợi dây y đúc cậu mua này không biết cậu đã vứt ở xó nào rồi. Sinh nhật thật sự của cậu phải tận tháng mười một kia, bây giờ vẫn còn sớm, ai ngờ cậu lại ăn bánh kem trước rồi, đời này Hứa Trác sống lại, không ngờ mình có thể kết giao bạn tốt như vậy, lúc còn là Hứa Trác cậu chỉ thân với Quý Thừa, trong mắt hình như chỉ có Quý Thừa, Trí Tiết Lâm với Lý Lâm là thằng nhãi nào đều bị cậu cho não mình lãng quên. Nhắc tới Quý Thừa, Hứa Trác kiềm không được ánh mắt nhìn về phía hắn, lông mi hắn dài đã nhắm chặt, hắn ngủ vòng tay xoay về phía cậu, có thể do lạnh quá, cậu nhìn môi hắn, môi hắn mỏng lắm, một gương mặt như vậy đến bây giờ cậu mới có cảm giác, một cảm giác mãnh liệt không thể ngăn nổi trái tim mình, gần như vậy Hứa Trác có thể ngửi được mùi cơ thể quen thuộc của Quý Thừa. Cậu là Hứa Trác, còn hắn là Quý Thừa, hắn thích "cậu" còn cậu có cảm giác với hắn, Hứa Trác hơi bối rối, như vậy phải làm sao, cậu cả đời này chỉ có thể sống cho người khác, cậu không phải là chính cậu nữa, Quý Thừa có khi sẽ không bao giờ thích cậu, thân thể này còn là người "giết" cậu, đột nhiên có một chút giận, có một chút tức vì chả thể làm gì, tất cả đều là bất khả kháng lực. "Triển Dịch! Cậu không ngủ được sao?" Hứa Trác giật thót tim, cặp mắt nhìn chằm chằm Quý Thừa trong khoảng cách gần, thôi xong, hắn biết cậu ngắm hắn nãy giờ, đường nào chối nữa. "Cậu...vẫn chưa ngủ sao?" Quý Thừa vẫn nhìn cậu như vậy, ánh sáng tối quá Hứa Trác không thể thấy được cảm xúc hiện tại của hắn. "Cậu nhìn tôi chòng chọc như thế tôi vẫn cảm giác được!" Hứa Trác tim đập loạn xạ, cậu không muốn chối không muốn trốn tránh, như vậy hèn lắm nên là Hứa Trác nói thẳng luôn. "Tôi không thể ngăn nỗi mình khi nhìn cậu được!" Tiếng Hứa Trác nói nhỏ như muỗi kêu nhưng Quý Thừa có thể nghe đến rõ ràng, mắt hắn sáng ngời, hỏi rõ: "Cậu không thể ngăn nỗi cái gì?" Hứa Trác ngập ngừng nói: "Cậu có thể đoán ra được, cậu...còn hỏi tôi làm gì, cũng giống như khi cậu thích "người khác" thôi!" "Người kia không thích tôi, chỉ mình tôi đơn phương, chúng tôi vẫn chưa là gì hết, cảm giác giống như cậu không dễ chịu gì!" Hứa Trác sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe Quý Thừa tỏ rõ lòng mình như vậy, cậu chỉ nghe chẳng thể làm gì. "Bởi vì tôi biết cậu không dễ chịu, người tôi thích đã chết rồi, cậu ta không còn nữa, tôi không thể sống trong quá khứ nữa, vậy nên Triển Dịch, cậu không ngăn nỗi cái gì cậu cứ làm với tôi đi!" Mẹ nó! Quý Thừa nói như vậy có ý gì, Hứa Trác có thể nghe ra được một câu nói xuất phát từ đáy lòng hắn, làm cậu vừa ngẩn ngơ vừa chìm đắm, nghe ra thật sự đáng thương, Hứa Trác giống như đang núp lùm để nhìn lén hắn, xem thử hắn nghĩ gì, Quý Thừa nói rất đúng, hắn không thể sống trong quá khứ nữa, nếu như Hứa Trác biến mất mãi mãi hắn vẫn thích một ai đó khác, cùng ai đó khác, cứ nghĩ đến như vậy Hứa Trác lại khó chịu, mặc dù đó là điều hiển nhiên, chẳng phải cậu vẫn còn sống sao, cậu còn sống sờ sờ đây, cậu sẽ không để ai cướp mất hắn đâu. Quý Thừa hồi lâu vẫn chưa thấy Triển Dịch động dậy, hắn nghĩ cậu đang tiếp thu lời nói của hắn, nhìn vẻ mặt của cậu ta, chắc chắn vẫn chưa tìm được trọng điểm, theo ánh mắt lấp ló mặt của Triển Dịch cứ chớp động những vệt sáng, hắn nói không ngăn nỗi trái tim thì cứ làm theo trái tim mình, vậy bây giờ hắn đang làm theo trái tim mình đây. Khuôn mặt Quý Thừa đột nhiên kề sát tới, Hứa Trác chưa kịp phản ứng gì, môi đã bị môi lạnh của Quý Thừa phủ lên, hết sức nhẹ nhàng, Hứa Trác vẫn chưa cảm nhận được cái gì, tim Hứa Trác như rơi khỏi lồng ngực, vừa ngạc nhiên vừa kinh hoàng, Quý Thừa đã buông ra, hắn đảo mình, xoay mặt về phía cửa, gương mặt nóng hổi. Hứa Trác cứng đờ toàn thân, như có dòng điện chạy quanh kích cho Hứa Trác giật não, Quý Thừa vừa mới làm cái gì? Hắn lại chủ động hôn cậu, Hứa Trác có làm sao cũng không tin được, chắc chắn ở trên đồi hắn đã bị ma nhập, nhưng cũng có ma ngượng ngùng sao? Hứa Trác nhìn bóng lưng hắn, miệng cười không khép lại được đến sáng ngày mai. Hôn đâu phải lần đầu còn ngại ngùng cái gì? Sáng mai tỉnh dậy Hứa Trác không ngủ cả đêm vẫn thấy tinh thần vô cùng tỉnh táo, giúp bọn Quý Thừa dọn dẹp đồ đạc, thật ra cũng chẳng có gì để dọn dẹp, Hứa Trác cũng muốn rủ bọn nó ở lại thêm mấy ngày, nhưng mà nhìn lại nhà này mình còn không được hoan nghênh huống hồ chi bọn nó, tiễn chân ra xe buýt. Trí Tiết Lâm nói: "Không phải bọn tao chê mà về sớm đâu, trên thành phố tao còn có việc, tao đang làm bán thời gian kiếm tiền!" "Ừ! Ráng làm đi!" Hứa Trác nhìn Quý Thừa cả sáng chẳng nói gì với cậu, mặt gì mà mỏng dữ, Hứa Trác chẳng buồn chọc gì hắn, Hứa Trác sẵn tiện nói vài câu lâm ly bi đát. "Này Quý Thừa, còn một tháng nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau, cậu làm cho tôi tương tư cậu rồi phải làm sao, ngủ mơ về tôi nhé, tới nhà phải nhắn tin tôi biết nhé!" Quý Thừa lên xe bỏ lại một câu trái với lòng: "Tôi sợ mơ thấy cậu thì giật mình nhảy đành đạch!" Hứa Trác cười cả ngày, cũng thu xếp đồ dạc dọn về nội, nhà nội không ngoài ý muốn đối xử rất tốt với cậu, còn coi cậu là cháu đính tôn, phá phách chỉ là chuyện nhỏ, ai đến tuổi này mà không tăng động cho được, Hứa Trác bị nuôi đến béo phì, về lại thành phố béo lên một cục. Sau khi về lại, mấy ngày còn lại Hứa Trác liền sang nhà Hứa Dật chơi, làm ít đồ ăn cho em ấy, sáng nay cậu mua rất nhiều đồ, nhưng không theo như ý muốn của cậu, cổng nhà lại đóng kín như bưng, Hứa Trác đoán chắc cửa khóa lại chẳng có ai ở nhà, dượng dắt Hứa Dật đi đâu rồi, mẹ kiếp không phải đi đánh bài rồi chứ? Hứa Trác liền sang nhà Quý Thừa, chẳng đợi được Quý Thừa lại đợi được mẹ hắn. "Cháu tìm Quý Thừa à?" "Quý Thừa đi đâu rồi dì?" Mặt mẹ Quý Thừa không khỏi lo lắng: "Sáng nay ba của bạn Quý Thừa tự dưng hộc ra máu, cho nên nó cuống cuồng đỡ ông ta đi bệnh viện rồi!" Hứa Trác kinh ngạc, như lờ mờ đoán được ai, cậu hốt hoảng nói: "Có phải là dượng của Hứa Dật không dì?" "Đúng rồi!" Hứa Trác nghe xong không khỏi bàng hoàng, cậu vứt túi đồ đạc chạy như điên, mẹ nó! Khi không lại hộc máu, uống rượu cho cố vào, Hứa Trác chửi ba đời nhà ông ta, nhưng thân thể lại tự động phát run, tay run lẩy bẩy bấm số gọi Quý Thừa cũng không nỗi, ngược lại cậu nghĩ, mình liên quan gì mà gọi cho hắn, báo tên bệnh viên cho bác tài, Hứa Trác chạy như điên vào bệnh viện. "Chị y tá cho em hỏi có bệnh nhân nào tên Trạch Tư Nghĩa mới chuyển vào không ạ!" "Bệnh nhân đang ở phòng cấp cứu!" Hứa Trác tới tới phòng cấp cứu, không ngoài dự đoán, bên trong có Quý Thừa đang bế Hứa Dật, Hứa Trác bên ngoài nhìn vào, nhìn thấy Trạch Tư Nghĩa miệng toàn máu tràn ra, thấm vào áo, Quý Thừa vừa bế Hứa Dật vừa lấy khăn thấm máu cho ông ta, bên cạnh có một người bác sĩ đang bu quanh làm gì đó, sau đó Quý Thừa bị đuổi ra, Hứa Trác hoảng hốt chạy ra góc khuất chỗ bức tường, mắt thấy Hứa Dật khóc dữ dội, Quý Thừa ngồi xuống dỗ nó. "Em đừng khóc nữa, dượng em không sao đâu!" Mặt Hứa Dật lấm lem: "Nhưng...em thấy dượng nôn ra máu...!" "Anh đã nói không sao, em không tin anh ư, em còn khóc nữa, anh không cho em gặp dượng đâu!" Hứa Trác đứng lặng người, không hiểu vì sao cậu lại có cảm giác không tốt, bệnh của ông ta chắc chắn là do rượu, hộc ra máu chỉ có bệnh liên quan đến dạ dày, máu còn nhiều như thế, chắc chắn đã chuyển biến nặng rồi, Hứa Trác hơi sợ, mặc dù cậu chỉ nghĩ như vậy nhưng không muốn ông ta lâm bệnh gì hết, theo cậu biết là ông ta đã không uống rượu mấy tháng nay rồi, lần nào cậu tới cũng thấy thuốc thang của ông ta để chỗ bếp, Hứa Trác chỉ nghĩ ông ta chỉ bệnh nhẹ không đáng ngại, không ngờ Hứa Trác lơ là ông ta liền trở nặng. Hứa Trác từ trước đến giờ không hề để ý đến ông ta, mặc ông ta uống rượu, cũng như mặc ông ta sống chết, cho đến bây giờ Hứa Trác mới cảm thấy mình thật sự tồi tệ, tồi tệ từ nhân cách đến con người, ông ta chẳng có máu mủ gì với cậu và Hứa Dật, tình cảm chỉ là sống chung lâu ngày, nuôi hai đứa con như thế, Hứa Trác có khi còn không chịu đựng được như ông ta, muốn tình thương từ ông ta Hứa Trác cảm thấy mình thật sự quá đáng. ___________
|