Cặn Bã Hoàn Lương
|
|
Chương 20: Vết son khó phai (7)
Một tuần sau khi Hà Khôi ra đi, Trương Viễn Hoài những tưởng có thể hưởng thụ nhàn hạ, ai ngờ rắc rối cứ thích tìm đến cửa.
Chẳng phải lúc trước hắn lợi dụng Bùi Nhan để chèn ép Hà Khôi hay sao? Giờ thì hay lắm, Bùi Nhan vì Diệp Hàn lại ngứa mắt hắn. Người xưa có một câu rất hay, đúng là "Quả táo nhãn lồng không chừa một ai (Quả báo nhãn tiền:v)"
Nói về thủ đoạn của Bùi Nhan, hắn cứ mãi dùng một chiêu, tuy thuần thục thuận lợi nhưng không khỏi tránh bị Trương Viễn Hoài chửi ngu si nhàm chán. Bùi Nhan chu đáo hơi dư thừa, sai học sinh trộm vở Trương Viễn Hoài, học sinh đó mò cả buổi trời mới phát hiện Trương Viễn Hoài vốn không đem theo vở, đúng rồi, là không đem theo một cuốn vở nào cả!
Kể từ khi được Diệp Hàn hậu thuẫn, hắn vô pháp vô thiên coi trời bằng vung rồi!
Mắng hắn tiện không oan chút nào, lúc trước một thân một mình ỷ phần nhan sắc, bất quá không thèm học hành. Giờ có Diệp Hàn âm thầm chống lưng liền ngông cuồng đến nổi sách vở cũng không đem, chẳng ai có thể làm gì được.
Nhân tình, ân tình, ân sủng, đặc cách gì đó của Diệp Hàn hắn đều không chút liêm sĩ nhận tất, vậy mà ngay cả chút sắc mặt tốt cũng chưa bao giờ cho người ta.
Thay vì nói là nuôi sủng vật thì gọi là đốt tiền đúng hơn. Bởi vì thú cưng ít nhất cũng biết cho chủ nhân mặt mũi, còn Trương Viễn Hoài chỉ biết nhận, không biết trả lại, cho hắn là xác định mất luôn.
Diệp thiếu gia đã từng đi qua ngàn bụi hoa sao không biết mình đang bị trắng trợn lợi dụng, có điều tên nhóc này luôn có cách thu hút y, khiến y không dứt ra được. Quá nhiều lần y chỉ biết thở dài cảm thán: "Mẹ nó đúng là hết thuốc chữa."
Quay lại câu chuyện với tiêu đề "Hành trình tìm chết của Bùi Nhan" thì kể từ ngày trách phạt Trương Viễn Hoài, Hoài Karma đã cực nhạy bén nắm bắt được lời khiêu chiến của đối phương.
Trái với tưởng tượng của Diệp Hàn về học sinh lớp 11, Trương Viễn Hoài không hề tỏ ra sợ sệt mà còn vô cùng phấn khích, một lần nữa chạm vào vị trí đặc biệt trong lòng y.
Buổi chiều thứ bảy, học sinh đa phần đã nghỉ, chỉ có vài lớp học bù còn hoạt động. Trương Viễn Hoài một mình đi trên hành lan vắng vẻ, bước chân thong thả như chẳng phát hiện một bóng đen ẩn nấp phía sau.
Hắn chậm rãi vào nhà vệ sinh giáo viên, bóng đen lập tức mờ ám tọt vào theo.
Bùi Nhan tiến lại gần dãy phòng vệ sinh, đôi mắt to tròn đáng yêu từng hạ gục biết bao đại gia giờ khắc này lóe lên tia sáng thâm độc. Hắn tập trung vào cửa phòng vệ sinh đang đóng duy nhất, nụ cười ngọt ngào chậm rãi vươn lên.
"Là mày không biết lượng sức!"
Hắn dùng sức đem thùng nước và chổi chặn cánh cửa từ bên ngoài, sau đó hưởng thụ cầm xô nước hất vào bên trong.
Những tưởng sẽ nghe được tiếng la thảm thiết, không ngờ thứ lọt vào tai lại là một giọng nói châm chọc.
'Tách' Đèn flash lóe lên, Trương Viễn Hoài thu điện thoại lại, nhìn hắn cười kinh bỉ: "Nhìn xem bộ dạng của mày bây giờ có bao nhiêu ngu xuẩn kìa~"
Bùi Nhan vừa nghe liền xoay người về hướng phát ra tiếng nói, đặt vào mắt hắn là hình ảnh Trương Viễn Hoài ung dung khoanh tay dựa vào cửa lớn đang dùng đôi mắt thượng đẳng nhìn hắn.
Cảm xúc nhục nhã như thác nước dội vào đầu hắn, Bùi Nhan tức đến vặn vẹo khuôn mặt: "Sao mày lại ở đây?"
Ý cười của Trương Viễn Hoài càng sâu, bước chân như nặng như nhẹ tiến lại gần Bùi Nhan. Hắn vừa đến gần, Bùi Nhan liền cảm nhận được một cỗ áp lực đè xuống, nặng nề đến khó thở.
Bùi Nhan nói lắp: "Mày, mày muốn làm gì? Mày tưởng tao sợ mày à?"
Trương Viễn Hoài đột ngột bước nhanh, không tới hai giây đã phi tới trước mặt Bùi Nhan. Bùi Nhan còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn nắm đầu đè xuống thùng nước trước cửa phòng vệ sinh.
Lực tay Trương Viễn Hoài không yếu, một khi nắm chặt thì rất khó gỡ, huống hồ Bùi Nhan còn phải đớp nước.
Đoán hắn đã uống đủ rồi, Trương Viễn Hoài lôi đầu hắn lên, khiêu khích: "Còn muốn chơi tao không?"
Không đợi Bùi Nhan trả lời, hắn lần nữa ấn đầu người ta xuống nước. Một lần rồi lại một lần, Bùi Nhan bị hành hạ đến mức hoảng loạn.
"Đố kị rất tốt, nhưng mày bắt nạt sai người rồi!"
Từng lời nói lạnh lẽo của Trương Viễn Hoài vang lên đỉnh đầu khiến Bùi Nhan vô cùng sợ hãi, cơ thể hắn bắt đầu rét run, không biết vì lạnh hay vì sợ chết nữa.
"Còn dám tính kế ông nữa không? Hả?"
Bùi Nhan hoảng sợ đáp, "Khôn--!!! Ọc"
Trương Viễn Hoài còn lâu mới cho người ta cơ hội trả lời. Vì trong lúc nguy nan con người sẽ làm bất cứ điều gì để cầu sinh, lời nói, hứa hẹn gì đó hắn đều không tin, cũng không muốn lãng phí thời gian.
"Em còn nhấn nước nữa là hắn chết thật đó." Bóng dáng Diệp Hàn lửng thửng xuất hiện ở cửa lớn.
Trương Viễn Hoài nắm đầu Bùi Nhan lôi lên, không chút thương tiếc quăng cơ thể mềm nhũn của hắn xuống sàn, ghét ra mặt: "Chuyện cứt gì cũng có mặt anh."
Diệp Hàn nở nụ cười u mê nhìn Trương Viễn Hoài, lời nói dơ bẩn theo nghĩa đen: "Vì em là cứt~" (Phiên dịch tiếng người: Vì đó là chuyện của em:v)
Trương Viễn Hoài: Cmn!!! "Anh mới là cứt! Cả nhà anh đều là cứt!"
Trong khi đó, Đại Lợi điên cuồng giật lightstick một mình: "Chủ nhân thả thính hay quá hú hú."
Chuyện này đã dạy cho Bùi Nhan một bài học nhớ đời, từ đây mọi chuyện kết thúc, Trương Viễn Hoài sống một cuộc sống tốt đẹp đến cuối đời...
Xạo đó!
Hoài Karma của chúng ta làm sao có thể dễ dàng tha cho Bùi Nhan như vậy được. Thật ra cũng không phải vì Trương Viễn Hoài thù dai, mà là vì đức hạnh của Bùi Nhan quá nát. Như đã nói từ trước, Bùi Nhan là một kỹ nam đời tư hỗn loạn, nếu không nhắc đến một chân đã bị đứt với Diệp Hàn, thì còn có vô số chân khác, mà vững vàng nhất chính là hiệu trưởng. Không sai, là hiệu trưởng trường cấp ba của Trương Viễn Hoài.
Chính vì có cây cao bóng cả này nên Bùi Nhan có thể lộng hành trong trường, mới dám khiêu chiến đứa nhóc không quyền không thế như Phan Thần.
Đương nhiên thân phận Diệp Hàn rất đáng quan ngại, nhưng Bùi Nhan tin rằng y sẽ không vì một nhóc con kiêu ngạo mà ra mặt làm lớn chuyện.
Có điều hắn không ngờ, nguyên nhân Diệp Hàn mãi không ra mặt lại là vì mong chờ chứng kiến thủ đoạn của Trương Viễn Hoài.
Sau cái ngày làm "công chúa thủy tề", Bùi Nhan không dám đi một mình nữa. Nhưng hắn vẫn không thể nuốt trôi cục tức đó, nên có dịp là sẽ kéo bè cánh công khai xử phạt Trương Viễn Hoài, không có thì tự tạo. Riết rồi mỗi buổi sáng thứ hai, màn đọc kiểm điểm của Trương Viễn Hoài không thiếu tuần nào. Đến mức học sinh ba khối và lân cận ai cũng biết trong trường này có một thằng nhóc đẹp trai bại hoại đạo đức.
...
Trương Viễn Hoài đứng trên lầu cao, mái tóc vàng nhạt yên lặng bất động như khuôn mặt không chút biến hóa của hắn.
Chỉ vì để quan sát thật rõ một màn hôm nay mà hắn phải đeo cặp kính cận dày của mình. Ánh sáng kim loại lóe lên trong nắng, nụ cười đắc ý chậm rãi nâng lên của Trương Viễn Hoài càng chói mắt.
Hắn nhìn một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt xuống con xế hộp đắt tiền, đánh giá sơ bộ có thể miễn cưỡng gọi là quý phái. Bà ta bước chân vội vã vào văn phòng hiệu trưởng, Trương Viễn Hoài đợi một lát vẫn không thấy ai ra, trong lòng liền bực bội.
Bỗng nhiên một bàn tay to lớn vòng qua eo hắn từ phía sau, Diệp Hàn trầm giọng dụ dỗ: "Muốn đi xem không?"
Trương Viễn Hoài ghét bỏ đẩy hắn ra: "Mẹ nó đương nhiên muốn!"
Vốn tưởng với tính cách sồn sồn của bà ta thì phải đánh ghen tại cổng trường luôn chứ, ai ngờ còn chút tỉnh táo vào văn phòng, hại Trương Viễn Hoài chả thấy được cọng lông nào cả.
Lúc này trên đỉnh đầu vang lên nụ cười sủng nịch: "Đi thôi."
Khi Trương Viễn Hoài theo Diệp Hàn đường đường chính chính hóng drama thì vừa đúng đến cao trào. Người phụ nữ bị hiệu trưởng ôm lại trong lòng, ngăn không cho bà ta cắn bừa. Phía đối diện, Bùi Nhan hai tay bưng khuôn mặt đỏ chót khóc sụt sùi.
|
Chương 21: Vết son khó phai (8)
Hiệu trưởng thấy hai kẻ vừa đến hóng chuyện, trong lòng bất mãn, ngoài mặt chỉ có thể khuyên ngăn người của mình: "Có gì thì về nhà nói, em đừng kích động như vậy."
Người phụ nữ rơi nước mắt, khổ tâm chất vấn: "Tại sao anh có thể qua lại với loại tiện nam này? Anh có còn để em mắt không hả?"
Hiệu trưởng lập tức dỗ dành: "Đừng giận mà, anh chỉ là nhất thời lầm đường thôi, là cậu ta dụ dỗ anh, không tin em hỏi đi."
Người phụ nữ nhìn Bùi Nhan, hắn đè xuống cảm giác thống hận, mặc khuôn mặt bỏng rát in dấu tay của mình, chỉ có thể uất ức ôm tội: "Là tôi không biết liêm sĩ."
Người phụ nữ vừa nghe liền nổi giọng chanh chua, kích động muốn xé mặt Bùi Nhan, may là hiệu trưởng cản kịp.
Hiệu trưởng: "Em đừng kích động tổn hại hình tượng, anh yêu em nhất, trời xanh chứng giám."
Trương Viễn Hoài nhìn một màn này, cảm thấy hơi ngứa miệng. Nếu không phải vì giữ hình tượng cao lãnh thì hắn đã ôm bụng cười lăn nãy giờ rồi.
"Ông vừa nói cái gì?" Một người phụ nữ cao ráo đột ngột xuất hiện hỏi.
Trương Viễn Hoài đợi cảnh này lâu lắm rồi, hả hê lẩm bẩm: "Cho ông yêu nhất nè~"
Thấy người phụ nữ vừa tới, ba người còn lại lập tức biến sắc, mặt cắt không còn một giọt máu.
Hiệu trưởng nóng lòng: "Tại sao bà lại ở đây?"
Người phụ nữ lòe loẹt cười gượng gọi một tiếng: "Chị!"
Bùi Nhan sợ hãi: "Phu, phu nhân..."
Vợ hiệu trưởng nhìn ba người họ, khuôn mặt hiện lên vẻ thất vọng, ngay sau đó lạnh lùng nói: "Không cần giải thích nữa, chúng ta lập tức kí giấy li hôn!"
Hiệu trưởng quýnh lên, muốn níu tay bà nhưng bị bà thẳng thừng đẩy ra: "Bà đừng giận quá mất khôn, tất cả chỉ là hiểu lầm!"
Quý bà lòe loẹt lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chị bình tĩnh đi em có thể giải thích."
Vợ sắp cũ của hiệu trưởng vừa nhìn cảnh tượng "phu xướng phụ tùy" của họ, không kìm chế được mà lớn tiếng chất vấn: "Tôi hiểu lầm cái gì? Hiểu lầm ông ngoại tình? Hiểu lầm ông bao nuôi tình nhân nam? Hay hiểu lầm ông lên giường với em vợ? Tôi... hiểu lầm sao? Không, nó là sự thật!"
Người phụ nữ phẫn nộ, câu cuối dường như là bùng nổ hét lên. Bà hít một hơi bình ổn trạng thái, sau đó mặt lạnh như tiền quét qua mắt họ rồi xoay đầu bước đi. Ánh mắt của bà lướt đến, ai nấy đều không tự chủ cúi gằm mặt, nên đến cơ hội ngăn bà bỏ đi, cứu vãn tình thế cũng vuột mất.
Chuyện chồng có quan hệ ngoài luồng, bà thân là một người vợ làm sao mà không chút hay biết?
Có điều cuộc hôn nhân này từ đầu đã không có tình yêu, với tư cách là một người mẹ, bà chỉ có thể mắt nhắm mắt mở. Nhưng từ khi bàn tay ông ta chạm đến người thân của bà, cũng chính là lúc vượt qua giới hạn bà có thể nhượng bộ.
Bao nuôi tình nhân cũng được, đàn bà hay đàn ông đều được, nhưng rớ tới em gái bà thì tuyệt đối không! Bà không thể chấp nhận được chuyện em gái mình và chồng có mờ ám, càng không thể tha thứ cho họ!
Rất nhanh sau đó, trong trường có tin đồn hiệu trưởng và vợ li hôn, thầy Bùi bị sa thải không rõ lí do.
...
Ngày tháng êm đẹp cứ thế tiếp diễn, loay hoay Hoài Karma sắp tốt nghiệp cấp ba với học bạ vô cùng nát.
Trước kì thi tốt nghiệp một tháng, Trương Viễn Hoài nhận được một tin chấn động cột sống. Hắn tức tới mức có thể phun được mấy thau máu.
"Má! Hà Khôi vậy mà vẫn được vào giải trí Tinh Hoa?"
Hệ thống hiểu cho cảm xúc của hắn, an ủi: "Cái gọi là vận mệnh ấy mà, chậc... khó lường. Cậu đừng có phiền lòng chi cho mau già."
Không ngoài dự đoán, Đại Lợi vừa mở mồm liền chọc Trương Viễn Hoài nổi điên hơn. Hắn xù lông chất vấn: "Ý mày là tao già, xấu hơn Hà Khôi?"
Hệ thống: "...Tui hong hề có ý đó." Vì nó là sự thật không cần nói ai cũng thấy mà...
Trương Viễn Hoài nhìn cái học bạ không thể nát hơn của mình, ai ui đau đầu quá!
Giờ muốn nâng điểm cũng không kịp nữa, chỉ có thể thi tốt một chút để đi quy tắc ngầm không quá khó coi thôi.
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Trương Viễn Hoài mang theo bộ mặt đầy toan tính nhận lời đi chơi đêm với Diệp Hàn. Sau khi dùng bộ mặt miễn cưỡng chơi đua xe xong, Diệp Hàn cuối cùng cũng không nhịn được lên tiếng trước: "Rốt cuộc là em muốn gì?"
Trương Viễn Hoài âm thầm mắng: "Má nó giờ này mới hỏi!"
Hệ thống nói câu công bằng: "Cậu xin xỏ người ta thì ra dáng xin xỏ chút đi, làm như Diệp Hàn bắt ép cậu không bằng."
Trương Viễn Hoài chán ghét đáp một tiếng, hắn cố gắng thu lại ác cảm, biểu tình miễn cưỡng gọi là nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn làm diễn viên."
Diệp Hàn chưa hiểu lắm: "?"
Trương Viễn Hoài thấy hắn không hiểu, có lẽ vì lòng tự trọng nên ngay lập tức muốn trở mặt nhai đầu tên ngu này.
Không được! Cam đào, cam đào (calm down).
Hắn tự nhắc nhở bản thân đang cầu xin, phải từ tốn dịu dàng: "Tôi muốn vào giải trí Tinh Hoa, nhưng thực lực hiện tại... có hơi thiếu một chút."
Diệp Hàn nghe đến đây rốt cuộc đã hiểu được ý đồ của hắn, y cười ám muội: "Em là đang muốn chơi quy tắc ngầm với tôi?"
Mặc dù biết là vậy, nhưng Trương Viễn Hoài nghe người này trực tiếp vạch trần liền cảm thấy không vui chút nào. Bỗng nhiên hắn lạnh mặt, muốn quẳng gánh giữa chợ. Trương Viễn Hoài dở dở ương ương đá cửa xuống xe, Diệp Hàn phải nhanh lắm mới bắt được hắn lại.
Y gấp gáp: "Em chạy cái gì?"
Trương Viễn Hoài da mặt mỏng không đúng chỗ, nhưng hơi bị đáng yêu trong mắt Diệp Hàn.
Hắn nhìn khuôn mặt xuất xắc của Diệp Hàn... muốn đánh ghê: "Thôi dẹp mẹ đi."
Bắt hắn bán mông cho đàn ông? Xin lỗi, hắn không làm được...
Diệp Hàn phì cười: "Tôi còn chưa nói mà, em dẹp cái gì mà dẹp."
Trương Viễn Hoài không lọt tai, dứt khoác bày tỏ *Éo muốn nghe*.
Diệp Hàn nhìn bộ dạng muốn bỏ trốn của hắn, trái tim như hụt mất một nhịp, bất giác nụ cười của y càng ngọt ngào.
Y hiếm khi nghiêm túc hỏi: "Em không thích đàn ông?"
Trương Viễn Hoài thật sự suy nghĩ, sau đó hắn thẳng thắn trần thuật: "Không biết nữa, chưa từng có ai thích tôi ngoài anh, có khi là không ưa anh cũng nên."
Diệp Hàn: "..." Em đủ ác đó!
Nhưng mà... chưa từng có ai thích, đồng nghĩa là hắn cũng chưa từng yêu đương phải không? Y có nên cao hứng sau khi bị ghét bỏ như vậy?
Diệp Hàn không mất quá nhiều thời gian để rối rắm, quả quyết vứt bỏ mặt mũi sang một bên. Tự bổ não, không có mặt mũi sẽ không bị mất mặt!
"Vậy tôi cho em tất cả thứ em muốn, còn em chỉ cần bỏ qua thành kiến, thử chấp nhận tôi, được không?" Diệp Hàn chờ mong nhìn hắn, bắt gặp đôi mắt do dự của Trương Viễn Hoài, bỗng nhiên y sợ phải nghe kết quả. Ngay lúc hắn vừa mở miệng, y vội vàng bổ sung: "Tất nhiên, em sẽ là người yêu có danh phận của tôi, chúng ta từ từ tìm hiểu nhau, tôi thề sẽ không ép buộc em làm việc em không thích."
Nghe có vẻ hời nhỉ?
Cuối cùng khi thấy Trương Viễn Hoài chậm chạp gật đầu, tảng đá đè nặng trong lòng y cũng biến mất, thay vào đó là phấn khích khó tả cùng cảm xúc vỡ òa như vừa làm được một chuyện vô cùng trọng đại.
Diệp Hàn không khỏi cười khổ, mình vậy mà thật lòng.
Chết tiệt, điên mất rồi!
Hoa thơm cỏ lạ gì chưa từng gặp? Tại sao cứ phải động lòng với cái tên bất kham này?
Y nào hay biết, trái với kích động như sóng cuộn của mình, lòng Trương Viễn Hoài trước sau như mặt hồ yên ả không chút dao động.
Cuộc tình này, từ đầu đã không cân bằng, định trước kẻ yêu nhiều sẽ tổn thương.
Thi tốt nghiệp xong, Trương Viễn Hoài mây trôi nước chảy dọn đến nhà riêng Diệp Hàn, sau đó lấy nghệ danh Trương Viễn Thần, họ Trương là họ của mẹ Phan Thần, Viễn trong Viễn Hoài, Thần trong Phan Thần, thuận lợi trở thành người mới được Tinh Hoa dốc lòng đào tạo.
Nói một chút về tình hình giải trí Tinh Hoa, không chỉ được biết đến là công ty giải trí hàng đầu quốc gia, mà nhìn xa một chút, còn là công ty con của tập đoàn Diệp thị. Thời điểm hiện tại, Diệp thị vẫn là ông lớn một tay che trời, không cần suy nghĩ, người có não đều biết nên đầu quân cho ai. Đó cũng chính là nguyên nhân ban đầu Trương Viễn Hoài đánh chủ ý lên Diệp Hàn.
Quả nhiên Diệp Hàn không làm hắn thất vọng.
|
Chương 22: Vết son khó phai (9)
Trương Viễn Hoài không hổ danh đê tiện, trong khi Hà Khôi vẫn đang cực khổ đi lên từ vai phụ của phụ, thì hắn vừa xuất đạo liền chỉ lựa vai chính mà ăn.
Ngoại hình xinh đẹp, khí chất cao lãnh, có chút thiên phú, cộng với hậu thuẫn Diệp nhị thiếu không ngừng buff tài nguyên, không lâu sau liền trở thành minh tinh hạng A trong nước với lượng fan vô cùng đông đảo.
Trước sảnh lớn của công ty giải trí Tinh Hoa, Trương Viễn Hoài buộc nửa phần tóc vàng nhạt ra sau gáy, toàn thân hàng hiệu bước xuống siêu xe trong sự săn đón của các trang báo lớn cùng với sự hò hét của vô số người hâm mộ.
Dưới sự kích động của người xung quanh, hắn như đóa hoa kiêu ngạo không vướng trần tục mà lãnh đạm gật đầu một cái rồi đi vào công ty.
Hệ thống muốn cố gắng thuyết phục lần nữa: "Cậu thực sự không suy nghĩ lại sao?"
Trương Viễn Hoài hờ hững: "Có gì phải suy nghĩ chứ?"
Đại Lợi có chút cáu gắt, hận không thể xem tim của kí chủ là màu đỏ hay đen. Mà có khi là chả có tim cũng nên.
Hệ thống chất vấn: "Diệp Hàn đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao cậu không chịu giúp hắn hả? Chỉ cần cậu âm thầm chỉ điểm một chút, một chút thôi! Là hắn có thể thay đổi số phận rồi! Cậu đành lòng nhìn người yêu cậu nhất thế gian thân bại danh liệt sao? Bây giờ còn kịp đó, mau bảo hắn mách anh trai đề phòng mấy thằng anh em cây khế kia đi!"
Hệ thống tốn nước bọt tẩy não hắn cả buổi trời, Trương Viễn Hoài nhàn nhã không nghe, đợi nó im lặng nghỉ mệt rồi, hắn mới thản nhiên nói: "Tao đâu có ép hắn yêu tao?"
Hệ thống tức điên: "Ah ah ah cái con người vô tâm đáng ghét này!!! Diệp Hàn rớt đài thì cậu được lợi ích gì hả?"
Trương Viễn Hoài: "Không có, chỉ là chướng mắt anh ta."
Hệ thống câm lặng: "..."
Tui cần một góc bình yên, sao trên đời lại có người ngang ngược thế này.
...
Một tháng sau, phim của Trương Viễn Hoài đóng máy, hắn vừa rời đoàn, lập tức một con siêu xe bản giới hạn xuất hiện trước mặt hắn.
Diệp nhị thiếu càng ngày càng ra dáng chồng hiền chồng đảm, không những trở nên đứng đắn mà còn rất chu đáo. Y vừa tới nơi liền xông xáo phi xuống xe cất va li giúp Trương đại minh tinh, ân cần quấn khăn choàng cổ cho hắn rồi mới hộ tống về nhà.
Diệp Hàn có một người anh trai hoàn hảo luôn gánh vác và xử lí mọi chuyện chu toàn nên từ khi sinh ra, y luôn được gia đình bảo bọc chở che, đơn thuần là một thiếu gia chỉ biết ăn chơi trác táng. Nay rơi vào lưới tình với một diễn viên không gia thế, bộ dạng trong mắt người ngoài càng thảm hại hơn. Dù vậy, y vẫn không hề quan tâm, trong thế giới của y chỉ có mỗi Trương Viễn Hoài.
Ba ngày nữa, chỉ ba ngày nữa thôi, ngai vàng sẽ không còn là của Diệp gia nữa. Lúc này đây, Diệp Hàn không bao giờ ngờ được, ba ngày nữa bản thân sẽ mất những gì. Ba đột quỵ, mẹ tự sát, anh trai bị tai nạn giao thông, cao tầng đổi chủ, tập đoàn thay máu... tất cả bất hạnh đều ập lên đầu nhị thiếu bất tài là hắn.
Có lẽ khiến người ta đau lòng nhất chính là người hắn đặt trên đầu quả tim hết mực yêu thương kia hoàn toàn có khả năng thay đổi kết quả, lại lựa chọn im lặng đứng nhìn như người dưng.
Ba ngày sau...
Thời điểm Diệp gia sụp đổ, tin dữ lũ lượt ập xuống Diệp Hàn, chấn động lan tràn khắp các mặt báo, vậy mà Trương Viễn Hoài lại vô tâm quên bén mất.
Cả ngày hắn vùi đầu trong studio chụp ảnh, đến khi tan làm trở về nhà thấy một bóng dáng tiều tụy trước cửa, hắn mới nhớ ra hôm nay Diệp Hàn đã đối mặt những gì.
Diệp Hàn thấy Trương Viễn Hoài trước, y như tìm được oxi của chính mình, gấp gáp bước đi, gần như là chạy đến trước mặt hắn.
Rõ ràng đã đi được xa như thế, tưởng chừng một bước cuối cùng này y sẽ ôm trọn hắn vào lòng để thõa nỗi cô độc. Nhưng y đã dừng lại, cách Trương Viễn Hoài một bước chân.
Khoảng cách như ranh giới của hai người, mà Trương Viễn Hoài thì chưa bao giờ cho phép Diệp Hàn bước qua.
Có lẽ y cũng ý thức được Trương Viễn Hoài trước nay vẫn luôn không thay đổi, chính là... chưa từng thuộc về y.
Nếu hai người có thể ở bên nhau mà một người không chịu thay đổi, thì chắc rằng kẻ phải thuận theo là người còn lại. Vứt bỏ nguyên tắc, đánh mất tôn nghiêm, mặc kệ bản thân, nhường nhịn, cam chịu,... tất cả bao dung Diệp Hàn đều cho Trương Viễn Hoài hết rồi.
Y đứng trước mặt Trương Viễn Hoài, khổ sở đến nổi chỉ gọi được tên hắn bằng giọng điệu nỉ non phi thường mệt mỏi: "Thần..."
Khoảnh khắc này, mọi lời nói, cả lời kể khổ đều trở nên vô nghĩa, thứ y cần chỉ có hắn mà thôi.
Trương Viễn Hoài lạnh nhạt liếc nhìn bộ dạng thảm hại của y, cảm thấy vô cùng chán ghét, hắn không vòng vo đề nghị: "Chia tay đi."
Lời này nói ra chẳng khác nào quả bom nguyên tử dội xuống đầu y, khiến y tan xương nát thịt.
Thật ra, Diệp Hàn là cao thủ tình trường, lí nào không biết Trương Viễn Hoài là loại người gì? Y rất rõ ràng, từ đầu đã biết con đường chinh phục rất khó khăn, xác suất rất cao là sẽ có một ngày phải đối mặt sự vứt bỏ của hắn. Nhưng đã biết trước thì sao chứ? Trái tim y một mực hướng về hắn, yêu hắn chưa bao giờ ngừng lại. Thâm tâm y luôn tin tưởng bản thân có thể làm hắn cảm động, vẫn lựa chọn hi vọng ngày đổ vỡ sẽ vì nỗ lực của mình mà không xảy ra.
Kết quả này không ai hiểu hơn y, nhưng cho dù là hiểu cũng không tránh được đau lòng.
[Khoảng khắc em dứt khoát vứt bỏ tôi chẳng chút quyến luyến, tôi khổ sở nhận ra mọi nỗ lực của mình đều là vô nghĩa.]
Diệp Hàn đầu tiên là chấn động, sau đó, không cần phải nói nữa, y có tư cách để từ chối sao? Y chỉ có thể đè nén tiếng nấc vì sợ hắn ngột ngạt, nước mắt lại không thể kiềm chế mà rơi thành dòng. Y biết bộ dạng hiện tại của mình có bao nhiêu thảm hại, nhưng không ngăn được sự hèn mọn của bản thân mà hi vọng hỏi: "Em... có từng động lòng vì tôi chưa?"
[Bởi vì yêu em quá nhiều, nên không cam lòng cứ thế mà rời đi...]
Trương Viễn Hoài lần đầu nghiêm túc nhìn vào mắt y, phũ phàng như dao sắc, một đường chém xuống tim y: "Chưa từng!"
Lời nói vô hình không thể làm thể xác chúng ta ngộ thương, nhưng nó là lưỡi liềm của thần chết, có thể đoạt lấy linh hồn con người.
Một nhát sắc bén dứt khoác, chặt đứt mọi ảo tưởng của Diệp Hàn. Y đột ngột siết chặt ngực trái, nơi đây... đau đến không thở nổi.
Không cho Diệp Hàn cơ hội bộc bạch gì thêm, Trương Viễn Hoài mất kiên nhẫn bước qua y đi vào nhà. Rầm một cái đóng lại, cánh cửa kia lập tức ngăn cách ra hai thế giới.
Đêm hôm đó, Trương Viễn Hoài đã say giấc trên giường, một bóng đen chậm rãi đến gần.
Diệp Hàn ngồi xuống cạnh hắn, tay cầm dây chuyền mặt nhẫn cẩn thận đeo lên cổ Trương Viễn Hoài. Tay y rời khỏi cổ lại chạm lên mặt hắn, lưu luyến không thôi. Nụ hôn dịu dàng đột ngột áp xuống trán Trương Viễn Hoài, âm thanh nghẹn ngào kìm nén cảm xúc thì thầm: "Cầu cho em cả đời bình an tỏa sáng."
Nói xong, y lập tức đứng dậy, vội vã rời đi mà trên trán Trương Viễn Hoài còn lưu lại một giọt nước ấm.
[Từ nay sẽ không còn chung đường, em trở thành vết thương mang độc mà anh vĩnh viễn không muốn bỏ đi...]
Diệp Hàn vừa đi, người vốn ngủ say trên giường lập tức ngồi dậy, Trương Viễn Hoài nâng nhẫn bạc có thiết kế phức tạp trên tay, đắc ý nở nụ cười gian xảo, "Là anh tin sai người."
Hệ thống khóc thét: "Hu hu, cậu đừng có..., đừng có... khốn nạn như vậy được không?"
Nó vốn muốn mắng Trương Viễn Hoài bằng cái từ đã hứa sẽ không bao giờ nói kìa!
Trương Viễn Hoài ý cười càng sâu, "Tao làm sao chứ? Làm người phải biết nắm bắt cơ hội phải không?"
Hệ thống tuyệt vọng ngăn cản: "Không! Không đâu! Đừng làm vậy mà!"
|
Chương 23: Vết son khó phai (10)
Diệp gia rớt đài, Diệp Hàn biến mất, tình thế này biểu thị cái gì? Chẳng phải là đồng nghĩa với việc Trương đại minh tinh mất đi hậu thuẫn?
Khi một người đứng trên bậc cao trở nên lao đao sẽ có nhiều người nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, càng không phải nói đến thành phần ghen ăn tức ở luôn chực chờ bỏ đá xuống giếng. Huống hồ với cái nết đối nhân xử thế của Trương Viễn Hoài, số lượng này hứa hẹn sẽ rất "vĩ đại" đi.
Trương đại minh tinh hôm nay phải đi quay một chương trình tạp kỹ, dù không kể đến một đống ánh mắt kì lạ đổ dồn vào hắn vì lúc nào mắt Trương Viễn Hoài cũng để trên đầu. Thì vẫn còn cả tá bất ngờ chào đón kẻ thất thế của chúng ta.
Trước đây Trương Viễn Hoài luôn có một phòng hóa trang riêng, dù là quay phim hay bất cứ chương trình lớn nhỏ gì. Nhưng chỗ dựa vừa mất một cái, đãi ngộ này cũng biến đi theo.
Giờ khắc này ít ai biết dáng vẻ cao lãnh của hắn khi nhìn trợ lý đấu khẩu với cả đám tạp nham đang ẩn chứa suy nghĩ kinh tởm gì trong đầu.
Cãi vã ấy mà, kẻ vây xem hóng hớt rất nhiều. Có điều ít ai được như Trương Viễn Hoài, người đối đầu còn đông hơn kẻ hóng hớt. Xem nào, có trợ lý của đồng nghiệp, có nhân viên, có người của đài truyền hình... Diễn viên flop thì ra sức dìm hắn, minh tinh lớn một chút thì ra vẻ tốt đẹp thỉnh thoảng chen vài ba câu đạo lí. Ha, cảm giác cứ như cả thế giới đang chống lại hắn vậy.
Trợ lý bị đám đông tranh luận uất ức đến lệ rơi đầy mặt, đồng thời ánh mắt Trương Viễn Hoài càng rét lạnh hơn. May mà trước khi hắn nổi khùng lên lao vào đánh nhau đã nhận được tin nhắn từ một đại diện người hâm mộ của hắn.
[Vĩnh Viễn Là Thần*: Tụi em chờ anh tỏa sáng! Cố lên!!!]
*Tên fandom của Trương Viễn Thần.
Kèm theo tin nhắn là một tấm ảnh chụp rất nhiều người đang giơ tay hình chữ V về phía màn hình với nụ cười toe toét.
Nhìn khung cảnh xung quanh đoán là bọn họ đang ngồi ở hàng ghế khán giả xem trực tiếp.
Trương Viễn Hoài xem xong không tự chủ cười một cái ngọt ngào tận tâm can, hắn mắng yêu:
"Cái bọn xấu xí này đang làm gì vậy chứ?"
Hắn ngẩng đầu ra khỏi điện thoại, tốt tính kêu trợ lý ra khỏi hỗn chiến, ẩn nhẫn đi vào phòng hóa trang chung.
Người ta nghĩ hắn cam chịu làm rùa rụt đầu không dám hóng hách, nào biết hắn chỉ là sợ muộn nên tạm thời ghi sổ nợ thôi. Mà bạn biết rồi đó, nợ không trả sớm, lãi sẽ càng cao.
Ghi hình và chào hỏi fans xong, Trương Viễn Hoài còn chưa kịp tìm quản lí tính sổ lại bị một người đụng trúng, cú va chạm không mạnh lắm, chỉ khiến hắn hơi lảo đảo một chút. Trương Viễn Hoài nóng lòng vả mặt đám ngu xuẩn kia, không thèm đôi co với người nọ.
Ai ngờ người nọ lại không biết tốt xấu cắn ngược lại Trương Viễn Hoài. Tên đó mặt mày vặn vẹo nắm áo hắn, lớn giọng mỉa mai như sợ người ta không nghe thấy:
"Tưởng kẻ nào không có mắt đụng trúng ông, hóa ra là Trương đại minh tinh à?"
Màn cãi vã này vừa xảy ra, xung quanh lập tức lặng ngắt như tờ. Một đám coi như có chút mặt mũi vội vàng chạy đến.
Trương Viễn Hoài cau mày kéo tay hắn ra, vẻ mặt khó ở như vừa bị rác rửi bám trên người.
Trợ lí Trương Viễn Hoài hét lên: "Đình Do cậu đang làm gì vậy? Mau buông tay ra!"
Người tên Đình Do nghênh mặt thách thức: "Trương đại minh tinh không dạy trợ lí của mình phải biết lớn nhỏ à?"
Trương Viễn Hoài hất tay Đình Do, ngạo nghễ cười vào mặt hắn ta một cái: "Trương đại minh tinh thì đúng rồi, còn kẻ nhỏ là ai thì chưa biết đâu."
Đình Do vừa nghe liền nổi khùng lên: "Mẹ nó, ý mày là sao hả? Tao không bằng trợ lý của mày?"
Trương Viễn Hoài cong môi tán thưởng: "Trông mặt ngu vậy mà cũng không đến nổi nào."
"Má! Mày tưởng mày còn là con đix của Diệp nhị thiếu à? Diệp gia rớt đài, mày cũng flop nhanh thôi thằng chó! Đix bán mông mà tưởng mình ngon lắm chắc?" Hắn luôn mồm sỉ nhục Trương Viễn Hoài, lời lẽ thô tục gì cũng đều không ngại nói.
Đình Do vốn tưởng sẽ nhìn thấy được sắc mặt khó coi, nhục nhã của Trương Viễn Hoài, không ngờ lại bị vẻ mặt khinh bỉ và nụ cười lạnh của hắn làm nhục ngược, dáng vẻ cao cao tại thượng dù bị mắng là đix thì vẫn cao quý không vướng chút bẩn đó đúng là khiến người ta oán hận mà.
Trương Viễn Hoài: "Đỡ hơn có người muốn bán thân mà không ai thèm mua~"
Máu dồn lên não, Đình Do như chó điên lao vào muốn đánh Trương Viễn Hoài, miệng mắng chửi ngày càng thậm tệ.
Trương Viễn Hoài vốn đợi trợ lý và bảo vệ ngăn cản giúp mình, ai ngờ 'Bụp' một cái, cú đấm không chút trở ngại giáng lên mặt hắn. Hắn chấn động, vô thức tìm kiếm bóng dáng trợ lý của mình, tên nhóc đó không biết từ bao giờ đã bị người ta kìm lấy không thể động đậy.
"Ha!" Trương Viễn Hoài bực bội vuốt tóc mái ngược lên, hắn nhìn Đình Do bỗng nhiên nở nụ cười chết chóc.
'Rầm' Đình Do còn chưa kịp lí giải nụ cười của hắn thì bản thân đã bị Trương mảnh mai đạp xuống sàn trước ánh mắt kinh ngạc của đám người. Đáng sợ không dừng lại ở đó, hắn còn kinh hồn hơn khi phát hiện mình làm cách nào cũng không thoát khỏi ma chưởng của Trương Viễn Hoài. Nhiều lần hắn có cơ hội đấm vào mặt Trương Viễn Hoài, nhưng cái tên yếu ớt hắn coi thường không bị trúng đòn thêm một lần nào nữa, ngược lại hắn ăn đủ.
Trương Viễn Hoài càng đánh càng hăng, bộ dạng hung thần ác sát như đánh mất kí trí khiến người ta không khỏi rùng mình sợ hãi.
Trong tình huống căng thẳng thế này, bỗng nhiên một người đâm bang phát ngôn: "Thật không nhìn ra cái tên liễu yếu đào tơ này lại biết đánh người ghê ta~"
Đám đông: "..." Cậu không thấy sợ hả? Hắn nhai đầu cậu luôn bây giờ!
Cậu ta như không nhận ra ánh mắt quan ngại của người xung quanh bồi thêm một câu: "Chậc, đánh người cũng đẹp như vậy".
Một người tốt bụng nhắc nhở: "Thẩm Thương Ngọc cậu muốn chết à? Mau im lặng đi."
Trợ lý thất kinh không lâu, nhân lúc những người kia lơ là liền lách cơ thể nhỏ nhắn thoát thân, vội vàng chạy đến cuộc hỗn chiến kéo Trương Viễn Hoài ra ngoài.
Cũng may là Trương Viễn Hoài lưu manh ăn sâu vào máu, hành động đánh người lúc này chỉ là đang bọc phát tính nết chứ không phải thực sự mất lí trí. Nếu không đoán là khuôn mặt chim rơi cá chết của trợ lý sẽ thăng cấp thành mỹ nam đầu heo mất.
Cậu ta liều mạng hét: "Anh, anh bình tĩnh lại đi, đánh chết hắn bây giờ!"
Trương Viễn Hoài nhìn khuôn mặt "khả ố" ngây ngất lòng người của Đình Do, cảm thấy sát thương cũng đủ rồi bèn nhân lúc có người can mà thu tay về.
Đình Do ôm khuôn mặt sưng vù, ánh mắt hận thù nhìn Trương Viễn Hoài: "Mày đợi đó!"
Hôm nay định trước là không suông sẻ, quả nhiên vừa bước chân ra khỏi trường quay, các tin xấu đồng loạt ập tới. Hàng loạt tít "Trương Viễn Thần thừa nhận bán cơ thể giao dịch quyền - sắc", "Minh tinh họ Trương cậy thế hiếp người" hay "Thần sắc dục" được hàng ngàn lượt truy cập, cư dân mạng chửi hắn thúi cả đầu.
Trợ lý ôm điện thoại cuống hết cả lên: "Đám nhà báo chết tiệt này!"
Trương Viễn Hoài dựa đầu vào ghế mềm, không chút gợn sóng: "Làm sao?"
Trợ lý khóc không ra nước mắt: "Bọn họ thông đồng vu oan anh xấu tính đánh người! Bây giờ anh bị chửi quá trời, nói cái gì mà thừa nhận chơi quy tắc ngầm, còn bị chửi là kĩ nam nữa! Rõ ràng mấy cái clip vừa tung trên mạng đều cắt ghép lại rồi mà đám dân mạng bị dắt mũi cứ lao vào mắng anh, khốn khiếp thật!"
Trương Viễn Hoài ngoáy tai: "Có phải lần đầu đâu, vài ngày nữa công ty sẽ tẩy được thôi."
Trợ lý ầm ĩ: "Anh còn trông chờ gì vào công ty nữa? Họ bỏ rơi chúng ta rồi!"
Cậu ta vừa dứt lời, Trương Viễn Hoài liền nhận được điện thoại của người đại diện.
"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Đến công ty ngay!" Nói xong không đợi hắn đáp liền ngắt máy.
Trương Viễn Hoài tức đến bật cười: "Đám chó chết này to gan ghê ha~"
Lần này Trương Viễn Hoài vào họp rất lâu, vốn bị chửi như con nhưng không biết vì lí do gì lại biến thành họp riêng với giám đốc. Mà kì diệu hơn là sau khi hắn trở ra, các tin hắc và tin xấu gì gì đó đều bị dẹp sạch sẽ, chuyện đánh người cũng được tung full clip lên vừa chữa oan vừa tranh thủ bán thảm.
|
Chương 24: Vết son khó phai (11)
Vài ngày sau, Trương Viễn Hoài xuất hiện trên hàng loạt mặt báo với thông tin Trương đại minh tinh trở thành cổ đông của Tinh Hoa. Cùng lúc đó, đám người đắc tội hắn lần lượt gặp vận hạn, nhẹ thì cắt lương, nặng thì như Đình Do, bị cáo buộc dùng chất kích thích, còn được lưu manh chăm sóc, nói chung là phế rồi.
Trong giới đồn nhau ngày đó hắn câu dẫn giám đốc, có kim chủ mới.
Nhanh như vậy đã tìm được chỗ dựa, không khỏi khiến người ta vừa ghen tị vừa hận hắn thấu xương. Nhưng tin đồn mãi mãi là tin đồn, ngày đó xảy ra chuyện gì chỉ có người trong cuộc mới biết được.
Nhìn ra gì không? Sợi dây chuyền Diệp Hàn chính tay đeo lên cổ Trương Viễn Hoài đã biến mất rồi...
Bạn có tin trên đời này có quả báo?
Làm sao tin được khi Trương Viễn Hoài đã làm ngần ấy việc xấu mà vẫn ung dung sống tốt?
Đừng vội thất vọng, vì... quả báo thường đến muộn.
...
Lại ba năm nữa trôi qua, xuân sang, hạ tới, thu qua, đông tàn... bốn mùa cứ thế thủy chung tuần hoàn. Nhưng sao níu được thay đổi tháng năm? Càng không níu được dáng hình sơ tâm của con người...
Ba năm qua đi, cho dù Trương Viễn Hoài có cố gắng phá hoại đến đâu cũng không thể chia rẽ song nam chủ. Năm mươi năm Hà Đông, năm mươi năm Hà Tây, vật đổi sao dời, vị thế đảo ngược.
Hà Khôi trở thành minh tinh hàng đầu trong nước, danh tiếng vượt vòng thoát ra cả nước ngoài, có được người đàn ông hoàng kim, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn. Ngược lại với anh họ đang tiến về kết cục mỹ mãn, quả báo của Trương Viễn Hoài chỉ mới bắt đầu.
Dù có được cổ phần Tinh Hoa, hắn cũng không thể nào che giấu nổi mùi vị hết thời. Tưởng rằng có chút tiền bạc đó là có thể an nhàn? Quả nhiên hắn vẫn còn ngây thơ lắm.
Mất đi chỗ dựa, những kẻ có chút thực quyền trong giới cũng đủ làm hắn lao đao. Hết kẻ này đến kẻ khác cản trở, ép Trương Viễn Hoài phục tùng chỉ vì muốn hưởng thức hương vị tình nhân của Diệp Hàn. Còn đồng nghiệp trong công ty ganh đua với hắn, không ngừng giở trò vặt.
Trương Viễn Hoài cầm cự tận ba năm, đối mặt với kẻ thù vẫn có thể giữ được chút hào quang cũng xem như tài giỏi. Nhưng thù trong giặc ngoài, cho dù có năng lực hơn nữa, cũng không thể chống đỡ mãi được.
Gần đây trên mạng lại được một phen rầm rộ vì các scandal của Trương Viễn Hoài bị blogger ác ý đào lên, tiếp đó là hàng loạt bài phốt nhân cách, bản thân hắn đã đen tẩy không nổi, người ta còn hắc hắn đen hơn ban đêm. Lần này còn nghiêm trọng hơn ba năm trước.
Vào thời điểm dầu sôi lửa bỏng, hắn lại nhận được tin dữ.
"Mẹ bị ung thư phổi giai đoạn cuối???"
Hắn ngắt điện thoại xong, lập tức bỏ mặt tất cả đến bệnh viện.
Người mẹ này không xinh đẹp, không hào nhoáng, cũng không hiền thục, ngây thơ như mẹ của Lý Khiêm. Bà ích kỉ, hám lợi, nói năng thô lỗ,... nhưng cuộc đời bà không suông sẻ, bà cũng từng là kẻ đáng thương. Điều quan trọng nhất là bà luôn yêu thương hắn.
Tình mẫu tử hắn chưa bao giờ cảm nhận thấy, thế mà ở những thế giới xa lạ không thuộc về mình, một lần rồi hai lần hắn có được.
Dù không thừa nhận nhưng sâu trong nội tâm, hắn đã ngầm chấp thuận và trân trọng nó. Khoảnh khắc nghe tin bà lâm bệnh nặng, hắn bất giác nhớ đến ảnh thờ của bố mẹ Lý, trái tim vốn lạnh lẽo không tự chủ mà run rẩy.
Trương Viễn Hoài không muốn bà chết, bà là người thân duy nhất của hắn ở thế giới này. Hắn bất chấp số tiền chạy chữa khổng lồ yêu cầu phòng bệnh tốt nhất.
Với số tiền hiện tại, hắn dư sức sống thoải mái. Nhưng biến cố đột ngột này cộng với kẻ quyền lực khốn kiếp nào đó ẩn nấp trong bóng tối đang không ngừng gây sự đã khiến hắn lâm vào cảnh khốn cùng, bất lực hơn bao giờ hết.
Đại Lợi nhìn Trương Viễn Hoài chật vật chạy ngược chạy xuôi mà mủi lòng muốn khóc, thế mà trong lúc khốn đốn này Trương Viễn Hoài vẫn chứng nào tật nấy làm nó không khỏi thất vọng.
Trương Viễn Hoài ba lần bảy lượt xin gặp giám đốc của giải trí Truy Tinh.
Lúc đầu Đại Lợi tưởng hắn muốn đầu quân qua đó, bèn tán thưởng vài câu, khen ngợi tầm nhìn của hắn. Giải trí Truy Tinh là hắc mã mới gia nhập đường đua, tuy không có góc gác lâu đời như Tinh Hoa, nhưng tổng bộ cựa cứng, bấy giờ là đối thủ cạnh tranh duy nhất xứng tầm với Tinh Hoa.
Ai ngờ tên đê tiện đó vì nắm được trước tiên cơ, biết Hà Khôi sắp bị bỏ thuốc kích d*c nên chạy đi báo tin cho nam phụ si tình thứ hai (Trương Viễn Hoài tự phân) chuẩn bị lên giường với Hà Khôi nhằm chia rẽ song nam chủ.
Hành động vừa hèn vừa ngu xuẩn này khiến nó tức muốn xỉu.
Có điều dạo này Đại Lợi tâm phiền ý loạn hơi nhiều, đôi co với Trương Viễn Hoài vài ba câu, thấy hắn không chịu nghe liền không phiền nói thêm nữa.
Trong không gian hệ thống bấy giờ, Đại Lợi đang mở một màn hình theo dõi khác, nó quan sát người đàn ông trong đó mà phiền não vô cùng.
Hắn tên Thẩm Thương Ngọc - minh tinh mới nổi, kiêm người bạn hiếm hoi trong giới của Trương Viễn Hoài.
Thẩm Thương Ngọc có khuôn mặt thanh tú, nụ cười dịu dàng, dáng người cao gầy, khí chất cao quý như một vị công tử thời cổ đại. Ít ai biết, trái với hình tượng con nhà tông của bản thân, hắn là một kẻ nghèo kiết xác.
Đại Lợi nhìn Thẩm Thương Ngọc ngồi trong góc phòng nhỏ xíu liếm nắp sữa chua, máu nóng ầm ĩ sục sôi. Nó không chịu nỗi mà chửi: "Mẹ nó có thể giữ hình tượng chút được không?"
Nó ấn ấn cái chi nhỏ xíu vào khuôn mặt thoát tục của hắn trên màn hình, tiếp tục phàn nàn: "Ngoài khuôn mặt giống anh thì cái nết hai người chả liên quan gì nhau."
Nói xong nó càng sầu não: "Anh đi đâu rồi, sao không chịu trả lời?"
Không biết từ ngày nào, là bốn ba năm trước? Nó chỉ nhớ trong dòng thời gian của thế giới nhiệm vụ nhàm chán, Đại Cát đã không liên lạc với nó rất lâu rồi.
Bỗng nhiên Đại Lợi bật dậy, cơ thể nó lóe lên rồi cùng với lời nói biến mất: "Em phải xem anh đang làm cái mẹ gì mới được!"
Một lần nữa trong văn phòng toàn màn hình trong suốt kia, một con mèo đen xuất hiện nhưng không tìm thấy được chú mèo trắng của nó.
Đại Lợi rất tức giận, nhưng nhiều hơn là hoang mang.
Trong lúc bé nó hoảng loạn, một phong thư có bề ngoài nghiêm túc có dấu mộc đỏ đột ngột hiện ra trước mặt nó. Đại Lợi âm thầm hít một hơi, cẩn thận mở nó ra.
Trong thư rất ngắn, vỏn vẹn một câu.
[Hai lần tự ý rời khỏi vị trí, chuẩn bị tiếp nhận hình phạt.]
Tim Đại Lợi lụp bụp tuyệt vọng, nó oán than: "Bỏ mẹ rồi!"
Hóa ra cái thằng cha Thẩm Thương Ngọc kia thật sự là Đại Cát bên ngoài đạo mạo bên trong cầm thú nhà nó à?
Chủ nhân đáng sợ thật đấy, đi làm nhiệm vụ mà vẫn nắm được tình hình chỗ này. Chắc chắn là biết được Đại Cát ngụy tạo lệnh triệu tập nên đã bắt anh ấy đi "lịch kiếp" rồi!
Aiss cái tên khốn Đại Cát đó vậy mà trước khi đi không mách trước với nó, hại nó dính bẫy của chủ nhân, tội thêm một bật!
Tức chết bé rồi!
Đại Lợi mang tâm trạng không thiết sống trở về với Trương ngu ngốc.
Nó mới đi có một chút, không ngờ là Trương Viễn Hoài tìm chết nhanh như vậy, năng lực này thật khiến người ta bái phục sát đất.
Trương Viễn Hoài cuối cùng cũng hẹn được nam phụ thứ hai, hắn được nhân viên dẫn vào một căn phòng sang trọng có vẻ bảo mật.
Hắn tưởng đi nhanh về nhanh, ai ngờ cái tên khốn mắt để trên đầu đó mãi chưa xuất hiện. Tâm trạng vốn hớn hở như bị tạt một gáo nước lạnh. Hắn lẩm bẩm mắng: "Đm khinh người quá đáng" nhưng vẫn quyết tâm không gặp không về.
Trương Viễn Hoài dựa trên sô pha đợi mấy tiếng trời, đến khi mắt không chịu nổi mà thiếp đi, lúc này một người đàn ông mới chậm rãi đi vào.
Hắn ngạo nghễ nhìn xuống thiếu niên đang an giấc không chút phòng bị, đôi mắt ẩn chứa hận thù cùng lạnh lẽo thấu xương. Nhưng cho dù sát ý nồng đậm là vậy, động tác của hắn vẫn rất dịu dàng, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta sợ hãi, bất giác lạnh cả sóng lưng.
Hắn nâng khuôn mặt Trương Viễn Hoài, khẽ nói bên tai hắn: "Ngày tháng còn dài, khổ đau chỉ mới bắt đầu thôi, darling à~ ^_^"
Hôm đó, Trương Viễn Hoài mơ thấy ác mộng.
|