Lương Tuyển nhìn chằm chằm hai ngọn đồi trắng nõn ưỡn lên ngạo nghễ của Lục Trường An, mặt hắn đột nhiên nóng ran, trong lòng tự nhủ phi lễ chớ nhìn nhưng đôi mắt lại cứ dán chặt vào đó không cách nào dứt ra được.
Lương Tuyển giống như mê muội vươn tay ra bao phủ cặp mông tròn trịa của Lục Trường An rồi dùng sức xoa một hồi, bờ mông vừa rắn chắc vừa co dãn lập tức run rẩy, hô hấp của Lương Tuyển trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Lục Trường An chôn mặt vào cánh tay, cắn chặt răng không dám lên tiếng, nhưng loại cảm giác này thật sự quá tốt rồi, khi lòng bàn tay ấm áp của Lương Tuyển áp lên mông mình, Lục Trường An rõ ràng cảm giác được khoái cảm bắt đầu lan ra từ mũi chân khiến toàn thân đều run rẩy.
Lục Trường An không kìm nổi tiếng thở dốc, Lương Tuyển đột ngột phản ứng lại được, hai tai hắn nóng rực, siết chặt nắm đấm đè xuống ngọn lửa trong người rồi tự trấn định cầm chai dầu thuốc đổ vào lòng bàn tay xoa nóng, sau đó lại phủ tay lên mông Lục Trường An chuẩn bị xoa vết thương cho y.
Lương Tuyển hít sâu một hơi, bắt đầu xoa nắn: "!!!"
Lương Tuyển đột nhiên ngẩn người, bờ mông Lục Trường An vì bị hắn xoa nắn mà hở ra, đóa hoa nhỏ diễm lệ chôn sâu trong khe mông lúc này đang thẹn thùng rụt lại dưới ánh mắt lửa nóng của hắn.
Lục Trường An khẽ run rẩy, khuôn mặt chôn trong cánh tay nóng ran, mông không tự chủ run lên một cái.
Lương Tuyển như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, tim đập như trống, hắn nhắm mắt lại ép mình không được nghĩ gì nữa, động tác xoa nắn không ngừng tăng tốc.
Lục Trường An kêu lên một tiếng, sẵng giọng: "Đau quá, ngươi nhẹ chút đi."
Lương Tuyển mặt đỏ tới mang tai ho khan một tiếng thu tay lại rồi mở mắt ra nhìn cặp mông xinh đẹp đã bị hắn xoa đỏ bừng, sau đó vội vàng kéo áo bào của Lục Trường An xuống.
Hắn khàn khàn nói: "Xong rồi."
Lục Trường An vùi đầu không ngẩng lên, chờ nghe thấy tiếng bước chân Lương Tuyển đi xa mới dám giải phóng tiếng rên rỉ đè nén trong cổ họng, y vẫn không ngừng hoài niệm dư vị bàn tay to lớn ấm áp của Lương Tuyển chậm rãi xoa mông cho mình. Nhưng lúc nãy y sợ Lương đầu gỗ nổi tính bướng bỉnh không tiếp tục xoa vết thương cho y nữa nên chỉ có thể kìm nén mọi thanh âm trong bụng.
Haizz, thật là phiền muộn!
Lục Trường An nghĩ thầm đợi sau này tóm được tên đầu gỗ ngươi về tay thì phải đòi lại hết món nợ hôm nay mới được! Hừ!
Y quay lại nhìn nam nhân đang bận bịu mổ heo ở góc sân, trong lòng lại bắt đầu nở hoa đào.
Nhìn thân hình cường tráng cao lớn, sức lực vung đao, cánh tay cơ bắp của nam nhân kia đi! Ngay cả tư thế cắt thịt cũng đặc biệt quyến rũ!
Lương Tuyển bận rộn cả buổi chiều mới xử lý xong hai con lợn rừng, cắt thịt heo từng thành miếng to rồi bỏ vào vạc ướp, chờ ngấm gia vị là có thể hong khô để dành.
Lục Trường An đang nằm sấp ngủ một giấc nặng nề, Lương Tuyển rửa sạch tay, thấy y nằm sấp khó chịu nên nhẹ nhàng đi tới lật y nằm nghiêng lại.
Lương Tuyển nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Lục Trường An, ngón tay giật giật, nhịn một hồi vẫn đưa tay nhẹ nhàng gạt ra mấy sợi tóc bị mồ hôi làm dính vào mặt Lục Trường An.
Khi Lục Trường An ngủ thiếp đi, cả người đều lộ vẻ ngoan ngoãn khiến người ta yêu thương, mặt tròn môi đỏ, lông mi vừa dài vừa cong, chính là đại bảo bối ngoan hiền, không nhìn ra được dáng vẻ dễ cáu ngày thường của y.
Lục Trường An tỉnh lại từ trong mộng đẹp, cả người còn thất thần, thấy Lương Tuyển từ trong bếp đi ra thì không tự chủ nhe răng cười ngọt ngào với hắn.
Khóe miệng Lương Tuyển cũng không nhịn được cong lên: "Dậy đi, chuẩn bị ăn cơm."
Bữa tối Lương Tuyển nấu canh sườn và thịt kho tàu, vì mông sưng đau nên Lục Trường An chỉ có thể đứng ăn cơm, nhưng cũng ăn hết sức ngon lành.
"Lương Tuyển, tài nấu nướng của ngươi lại tiến bộ lên rồi!"
Lục Trường An ngọt ngào khen ngợi, Lương Tuyển chỉ bình tĩnh gật đầu.
Lục Trường An đã quen với kiểu không bao giờ bộc lộ cảm xúc này của hắn nên cũng lơ đễnh.
Ăn cơm xong, Lục Trường An ngồi chờ tiêu cơm, đến khi trăng lên giữa trời lại bắt đầu làm nũng.
"Sắp tới giờ Hợi rồi nhỉ? "Lục Trường An tựa trên giường hỏi Lương Tuyển mới tắm xong đi ra.
Lương Tuyển vắt khăn phơi lên sào trúc rồi đi qua nhìn chuông hương, sau đó nói: "Ừ sắp tới giờ Hợi rồi."
Lục Trường An nũng nịu nói: "Vậy ngươi mau tới bôi thuốc cho ta đi, ta mệt rồi, chuẩn bị đi ngủ đây."
Lương Tuyển đốt đèn mỡ lợn bưng tới, ngọn đèn rất sáng, cộng thêm ánh trăng vằng vặc trên trời nên dù là đêm tối vẫn có thể thấy rõ mọi thứ.
Đã có kinh nghiệm lúc trưa, Lục Trường An cũng không cần Lương Tuyển vén y phục mà tự giác kéo áo bào lên ngang hông, lộ ra nguyên cái mông bầm tím ưỡn lên ngạo nghễ.
Lương Tuyển khựng lại, ánh mắt tối hẳn đi, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng hắn vẫn phải trấn định tinh thần một hồi mới bắt đầu xoa vết thương cho Lục Trường An.
Lục Trường An cũng yên tĩnh lại, y tựa đầu vào khuỷu tay cẩn thận cảm giác nhiệt độ bàn tay của Lương Tuyển, khóe miệng nhếch lên, trong lòng vui phơi phới.
Chờ xoa được một nửa, Lục Trường An lại nũng nịu hỏi nhỏ: "Mông ta giờ sao rồi?"
"Đã biến thành tím xanh."
"A!" Lục Trường An kinh hãi: "Vậy chẳng phải bây giờ mông ta rất khó coi sao?"
Y uốn éo cái eo, sốt ruột nói: "Vậy ta không bôi dầu thuốc nữa đâu."
Để ngươi thấy cái mông của ta khó coi như vậy, lỡ ngươi không thích nó thì sau này làm sao bây giờ!?
Lương Tuyển nhướn mày, nói giọng khàn khàn: "Dầu thuốc sao có thể bôi một nửa rồi dừng lại được."
Lục Trường An vẫn muốn vặn vẹo tránh đi, Lương Tuyển không biết làm sao, theo phản xạ giơ tay đập vào mông "bốp" một tiếng, trầm giọng nói: "Đừng rộn!"
Lục Trường An cứng đờ, ngón tay bị kích thích co quắp.
Hắn hắn hắn hắn, Lương đầu gỗ thế mà lại đánh mông mình ư?
Trên mặt Lương Tuyển cũng bắt đầu nóng rực, hắn rụt lại bàn tay vừa nhất thời xúc động đánh Lục Trường An, ngón tay nhịn không được khẽ run rẩy.
Thật ra mông Lục Trường An không hề khó coi chút nào, dù phía trên có bị bầm tím cũng không khó coi, hai bờ mông vừa tròn vểnh vừa láng mịn, khi hắn bôi dầu thuốc, một tay khó khăn lắm mới phủ hết một bên mông, lúc xoa nắn xúc cảm vô cùng tốt, rắn chắc nhưng không mất đi sự mềm mại, đã đặt tay lên đó thì không muốn bỏ ra nữa.
Lương Tuyển ho một tiếng rồi quay đầu đi, trên người hắn lại bắt đầu sốt nóng.
"Sao ngươi có thể đánh chỗ đó của ta?"
Lục Trường An hất cằm lên, trong mắt như có ánh sáng lấp lánh, y nói với lý lẽ hùng hồn đanh thép: "Chỉ có phu quân tương lai sau này động phòng mới được đánh chỗ đó của ta thôi!"