Đoạn Tình Kết
|
|
Chương 45.
Ban đêm, giờ hợi, rừng rậm. Bắc Đường Ngạo dựa vào ám hiệu do Tây Môn Việt lưu lại, tìm được một vật được giấu dưới gốc cây khô. “Môn chủ, xảy ra chuyện gì?” “Sự tình có biến.” Bắc Đường Ngạo dương dương mật hàm trong tay. “Chúng ta phải đến biên cảnh Việt quốc gặp bọn họ.” Thiên Môn phân đà đóng ở trong Hoa Thành nhiều năm, bàn chi thác tiết (*), kéo dài nhiều nhánh, không phải dễ dàng một sớm một chiều toàn bộ có thể di tản. Hiện tại nếu cùng Việt quốc phát sinh xung đột chính diện, để đảm bảo toàn bộ người của Thiên Môn an toàn rút lui, Tây Môn Việt phải mang theo mấy trăm danh huynh đệ đi đến biên cảnh trước. Ven đường lưu lại tín hiệu, bảo trì liên lạc. (*) bàn chi thác tiết: quan hệ rộng và phức tạp, liên quan đến nhiều đối tượng khác (tham khảo tangthuvien). Bắc Đường Ngạo nhìn khu rừng tối đen, đột nhiên có một khẩu tiếu (trạm gác) phát ra ánh sáng. Chỉ một lúc sau, giữa màn đêm, một tuấn mã như tuyết phi đến, theo sau là một tuấn mã màu mận nữa. Tây Môn Việt thật chu đáo, giữ ngựa lại cho bọn họ. Bắc Đường Ngạo đến gần Mặc Tuyết, vuốt vuốt lông mao của nó, xoay người lên ngựa. Ngôn Phi Ly cũng sải bước đến con ngựa kia. “Đi.” Tuấn mã phi băng băng, nháy mắt đã mất hút trong rừng rậm sâu thẳm. Hai người một mạch phi đến bình minh, cuối cùng cũng tạm thoát khỏi phạm vi truy bắt của Hoa Thành. Sơn lâm buổi sớm mai, sương giăng dày đặc, mang theo hơi lạnh, không khí cũng ướt át. Đi qua một dòng suối, Bắc Đường Ngạo nhìn Phi Ly, nói: “Phi Ly, chúng ta nghỉ ở đây một lát đã.” “Vâng.” Dắt ngựa đến bên suối uống nước. Nước suối lạnh buốt, hai người chỉ đơn giản tẩy rửa một chút. Bắc Đường Ngạo cảm thấy sắc mặt Ngôn Phi Ly không tốt lắm. Y vừa mới khỏi bệnh, lại phải chạy thục mạng suốt một đêm, tuy nội lực đã khôi phục, nhưng thể lực vẫn chưa được như trước. Ngôn Phi Ly tháo bao phục trên lưng ngựa mà Tây Môn Việt để lại xuống, bên trong có ngân lượng, dược vật, y phục cần thiết, còn có lương khô. Chuẩn bị thật đầy đủ. Ngôn Phi Ly mang bao phục về phía đại thụ gần dòng suối chờ Bắc Đường Ngạo, đột nhiên thấy hoa mắt. “Phi Ly!” Bắc Đường Ngạo cả kinh, vội đỡ lấy y. “Ngươi làm sao vậy?” Thấy thần sắc y khác thường, nhanh chóng đỡ y ngồi xuống dưới táng cây. “Thuộc hạ không sao.” Ngôn Phi Ly tỉnh lại một chút, muốn mở bao phục, nhưng tay run rẩy kịch liệt, dĩ nhiên không mở nổi. Run rẩy một lát, thật vất vả mới tháo gỡ được, cầm lấy một cái màn thầu, muốn đưa cho Bắc Đường Ngạo, nhưng vẫn cứ run lên, màn thầu rơi xuống đất. Ngôn Phi Ly không ngờ dược tính lại phát tác mau vậy. Có lẽ đêm qua nội lực đã hao hụt, lại phải một mạch chạy nhanh, máu tuần hoàn cũng nhanh hơn, thôi động dược tính. Bắc Đường Ngạo thấy dáng vẻ của y, đã nhận ra. “Phi Ly, có phải dược tính phát tác?” Ngôn Phi Ly khó khăn gật đầu. Bắc Đường Ngạo thấy y cắn môi, thân thể không ngừng lẩy bẩy, hai tay nắm chặt, dường như đang cố nén thống khổ. “Môn, môn chủ, nếu, nếu như thuộc hạ, không, không chống đỡ được, thỉnh ngài trói, trói ta lại…” Bởi vì đây là lần đầu phát tác, cả hai đều chưa chuẩn bị tâm lý, cũng không ngờ dược tính của Mê Đà Tiên đến không báo trước thế này, phát tác rất mãnh liệt. Trong khoảnh khắc, toàn bộ bắp thịt của Ngôn Phi Ly bị khống chế đến cứng ngắc. Khó khăn phun ra mấy chữ, Ngôn Phi Ly đã hết sức rồi. Y biết bọn họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hiểm cảnh, bản thân vô luận thế nào cũng phải chịu đựng được. Bắc Đường Ngạo không thể điểm huyết đạo của y, như vậy chỉ khiến kinh mạch vận hành không mau, độc tố sẽ lắng lại khó thoát ra, buộc lòng phải để y tự sinh kháng. Nhưng dù biết vậy, nhìn thấy dáng vẻ đó của y, hắn sao có thể ngồi yên được. Toàn thân Ngôn Phi Ly khó chịu muốn chết, nói không nên lời, chỉ cảm thấy vô pháp kiềm chế bản thân. Hai tay siết chặt, móng tay bấm vào thịt đến chảy máu, cơ thể run rẩy càng lúc càng ác liệt. Bắc Đường Ngạo thấy thần chí y bắt đầu mê loạn, thống khổ tăng lên, sợ y không chịu nổi độc tính phát tác, khả năng sẽ tự làm hại bản thân. Cuối cùng không nhịn được, từ sau ôm lấy y, dùng sức tách hai nắm tay ra, để y nắm lấy tay mình. Thái dương dần dần lên cao, không gian cũng trở nên ấm áp hơn. Dưới tán cây thông rậm rạp, nước chảy bên suối, Bắc Đường Ngạo gắt gao ôm chặt Ngôn Phi Ly, cả hai đều mồ hôi nhễ nhại. Qua hai ba canh giờ, cơn phát tác cuối cùng cũng dần dừng lại. Ngôn Phi Ly không biết từ lúc nào đã mê man trong lồng ngực Bắc Đường Ngạo. Bắc Đường Ngạo bắt mạch cho y, tạm yên lòng rồi. Cẩn thận để y dựa vào thân cây, đứng dậy. Toàn thân Bắc Đường Ngạo cũng có chút cứng ngắc, huống hồ là Phi Ly. Lấy quần áo từ trong bao ra, đắp lên cho Ngôn Phi Ly. Bắc Đường Ngạo nhìn y trầm ngủ, biết y vừa mới tiêu hao phần lớn tinh lực. Mình cũng bị cảm giác mỗ hôi thấm ướt cả người làm khó chịu. Đi đến dòng suối, thấy chỗ này hẻo lánh, chung quanh chỉ có hai người hai ngựa an tĩnh, Bắc Đường Ngạo không lo nghĩ nhiều, cởi hết y vật, đi xuống suối.
|
Chương 46.
Nhiều năm chinh chiến sa trường, đã tạo nên cho Ngôn Phi Ly một thói quen, giữa bất kì thời khắc nguy cấp nào cũng tỉnh ngủ được. Cho nên dù đang kiệt sức, y cũng rất mau tỉnh lại. Toàn thân đau đớn vô cùng, các khớp xương cứng đờ như người bị bệnh thấp khớp. Ngôn Phi Ly khó khăn động thân, nghe thấy tiếng nước bên suối khác thường, nhìn theo. Ánh dương sau giờ ngọ, lấp lánh phản xạ nước suối trong veo. Một thân ảnh trắng trẻo thon dài, giữa bầy cá chép múa lượn, bay vụt lên từ mặt nước, duyên dáng nhào lộn, vẽ lên một vòng cung thật đẹp trên không trung. Ngôn Phi Ly vô thức vươn tay che trán, si mê nhìn cảnh sắc tuyệt lệ trước mắt, trong chốc lát không khỏi bị mê hoặc, cho rằng mình vô thức đã xông vào thiên trì của tiên nhân. Người kia lúc ẩn lúc hiện trong nước, lần nữa lại nhô đầu lên, mái tóc đen như mực lấp lánh, mang theo ánh bạc của bọt nước. “Phi Ly, ngươi tỉnh.” Người nọ nở nụ cười như trắng sáng giữa bầu trời, dưới ánh dướng, càng thêm diễm lệ. Ngôn Phi Ly nhìn Bắc Đường Ngạo phơi lộ nửa thân trên, đường cong lãnh ngạnh ưu mỹ, tràn trề năng lượng và kiện phách, vết roi hằn vẫn chưa lành cũng khiến người ta nổi lên dã tính. Ngôn Phi Ly siết lấy áo ngoài, chợt thấy có chút khô miệng. “Phi Ly, đón lấy.” Bắc Đường Ngạo đột nhiên vung tay, một con cá chép nhằm hướng Ngôn Phi Ly phi tới. Ngôn Phi Ly không kịp chuẩn bị, cuống quít bắt lấy, vẩy cá trắng trơn, trượt khỏi tay, rơi xuống đất. Ngôn Phi Ly mới thoát khỏi dược tính, người còn thiếu linh hoạt, lúc này không khỏi lúng túng, cố cũng không bắt được. “Ha ha ha…” Nhìn dáng vẻ vụng về của Ngôn Phi Ly, tiếng cười sang sảng thoát ra từ Bắc Đường Ngạo, chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế. Ngôn Phi Ly thoáng buồn bực liếc hắn một cái, nhưng ngoài ý muốn trông thấy dáng vẻ tươi cười kia, không khỏi ngây người. Bắc Đường Ngạo chậm rãi lên bờ, trong tay vẫn còn cầm một con cá béo, thấy ánh mắt đang chăm chăm sững sờ nhìn mình của Ngôn Phi Ly thì đột nhiên quay đầu đi, lỗ tai rõ ràng đỏ bừng lên. Nam nhân này lớn tướng rồi, còn từng cùng mình nhiều lần tình dục, thậm chí hài tử cũng đã sinh, nhưng vẫn đơn thuần khiến kẻ khác kinh ngạc đến thế. Bắc Đường Ngạo mỉm cười ném cá xuống đất, không e ngại cơ thể xích lõa vẫn đang phơi bày dưới ánh dương nóng bỏng. “Phi Ly, ngươi khá hơn chưa?” “Ân! Hảo, khá hơn, đa tạ môn chủ quan tâm.” Nghe tiếng mặc quần áo sau lưng, Ngôn Phi Ly không dám quay lại, chỉ cố gắng đè chặt hai con cá béo xuống đất. “Ngươi nếu không có chuyện gì, thì bôi giúp bản tọa.” “Bôi cái gì?” Ngôn Phi Ly vô thức quay đầu, trông thấy Bắc Đường Ngạo chỉ mặc một cái khố, đang đứng phía sau y. “Nào, giúp bản tọa bôi thuốc.” Bắc Đường Ngạo ném cho y một chiếc lọ, bên trong chính là thuốc trị thương Tây Môn Việt để lại. Lọ dược của hắn đã bị Ngột Kiệt lục soát đoạt đi, chỉ có Ngân Long tiên là lấy lại được từ chỗ thái tử Việt quốc. Ngôn Phi Ly nhìn Bắc Đường Ngạo mà đau đớn. Hắn đưa lưng về phía y rồi ngồi xuống, mái tóc đen vắt trước ngực, lộ ra tấm lưng trắng trẻo mạnh mẽ, cũng đường cổ duyên dáng. Trước kia cùng môn chủ hành động, thân thủ của Bắc Đường Ngạo cao cường, hầu như chưa bao giờ bị thương. Hai lần gần đây nhất, cũng là từ khi hắn mười sáu tuổi, trước khi thần công đại thành. Bất quá khi đó, đã có những người khác, bị thương thì có đại phu Thiên Môn đặc biệt trị thương. Ngôn Phi Ly có chút hổi hộp. Mở lọ, đổ dược ra, chậm rãi xoa cho hắn. Những vết sẹo ấy chồng chéo, không biết đã phải chịu bao nhiêu lần roi. Lòng Ngôn Phi Ly lúc đầu thì ngượng ngùng, nhưng giờ bị thay thế bởi lửa giận và thương xót. “Môn chủ, bọn chúng làm gì với ngài thế này?” “Làm gì với ta? Không phải là như vậy sao?” Khẩu khí Bắc Đường Ngạo cứ như người ta đang hỏi hắn “Môn chủ, hôm nay ngài ăn gì?”, trả lời “Ăn cái gì? Không phải là cơm rau sao?”. “Môn chủ!” Ngôn Phi Ly không thể dửng dưng như hắn. “Phi Ly ngươi xót?” Bắc Đường Ngạo quay đầu lại cười, trêu chọc. “Môn chủ, đừng đùa.” Ngôn Phi Ly không để tâm đến vẻ đùa giỡn hiếm thấy của hắn. “Là tình địch của Thiên Môn, dám bất kính với môn chủ, đây là việc đại sự, nhất định phải nhanh chóng báo cáo Tổng đà, kịp thời xử lý.” “Không cần lo lắng, ta sẽ bắt bọn chúng phải trả một cái giá đắt.” “Môn chủ…” Ngôn Phi Ly còn muốn nói nữa, nhưng đột nhiên dừng lại. Bắc Đường Ngạo ngoảnh lại nhìn, thấy biểu tình của y rất quái dị mà nhìn chăm chú vào vai hắn. Nhìn lại vai mình, có mấy vết trảo thâm lại, hằn sâu thành hình năm ngón tay, rất kinh tâm. “Phi Ly, ngươi muốn nói gì?” “A? Không có, không có gì.” Ngôn Phi Ly đóng nắp bình dược lại, “Môn chủ, đã xong rồi.” Bắc Đường Ngạo không tiếp nhận, lại đột ngột xoay người, một phen đè y lại. Ngón tay mơn trởn đôi môi y, khôi hài hỏi: “Phi Ly, ngươi vừa rồi nghĩ cái gì?” Nghĩ gì chứ? Ai nhìn thấy vết tích đó, chẳng phải sẽ muốn hỏi ở đâu lúc nào mà có vết tích ấy ư? Ngôn Phi Ly lần thứ hai đỏ mặt. “Không nghĩ gì cả… Môn chủ, ngài, ngài mau mặc y phục vào đi, không thì bị lạnh.” Bắc Đường Ngạo nhếch nhếch môi cười: “Ta còn chưa lo, ngươi cấp bách cái gì. Phi Ly…” Thanh âm của hắn kéo dài, mang theo vị đạo thân mật: “Ta hiện tại muốn, cùng ngươi như vậy.” Cái gì? Ngôn Phi Ly còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị đôi môi Bắc Đường Ngạo chế ngự. Nụ hôn này rất ôn nhu. Đầu tiên thì tinh tế mà lướt qua cánh môi y, từng chút từng chút, càng tiến sâu. Lại chậm rãi thâm nhập, khiêu khích bên trong môi y, câu dẫn đầu lưỡi của y. Bắc Đường Ngạo ôm lấy lưng y, ngón tay thon dài linh hoạt vuốt dọc theo đường cổ, dần đi xuống theo đường cột sống, cho đến tận điểm cuối, nhẹ nhấn một cái. “A—” Ngôn Phi Ly không kìm nổi tiếng kêu của mình, trừng mắt nhìn hắn. Bắc Đường Ngạo mỉm cười, bản thân rõ như lòng bàn tay những điểm mẫn cảm của y a. Dù sao trước khi y rời khỏi Tổng đà, họ cũng đã có vài đêm, có thẻ nói là ‘thân mật’. Ngôn Phi Ly trong lòng thầm giận. Y tuyệt đối không có ý nghĩ giống môn chủ! “Môn chủ, bây giờ, chúng ta…” Y cũng không biết phải nói thế nào, hay nên nói gì. Nhưng tóm lại, hai người họ không nên nhàn hạ thoải mái làm cái chuyện này mới đúng. “Chúng ta làm sao?” Bắc Đường Ngạo bất vi sở động, cúi thấp đầu muốn tiếp tục, đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng động khiến cả hai phải giật mình. Nhìn về nới phát động, nguyên lai là hai con cá béo. Ngây người trong chốc lát, đều không kìm được tiếng cười. “Đồ cá ngu!” Đầu Bắc Đường Ngạo thầm mắng một tiếng. Bầu không khí đã bị phá hủy, Bắc Đường Ngạo liền đứng lên, mặc quần áo, mái tóc dài còn ẩm rất nhanh được nội lực sấy khô. Ngôn Phi Ly vừa bị hắn khiêu khích một phen, trong người vẫn còn chút cảm giác tê dại, lồng ngực thoáng vắng vẻ. Bất quá cũng không còn gì đáng ngại. Ngôn Phi Ly ổn định lại lòng mình, mang hai con cái lớn đi sửa soạn, tìm mấy nhành cây, nhóm lửa.
|
Chương 47.
Trước tiên mang hai con cá lọc sạch nội tạng, dùng bùn bên suối đắp kín, đêm nướng trên lửa, một lúc sau đã có được một món ăn ngon. “Mùi vị không tồi. Phi Ly, thủ nghệ của ngươi càng ngày càng tốt đấy.” Bắc Đường Ngạo cũng không tiếc lời khen. Ngôn Phi Ly mỉm cười. Y từ nhỏ có xuất thân ăn xin, tay nghề biến thức khó ăn thành mỹ thực để lót bụng, quả thực không ngoa, huống chi hai con cá còn mập mạp, lớn như vậy. “Môn chủ, chúng ta nên xuất phát.” Bởi vì liên quan đến cơn phát tác dược tính của y, đã làm hành trình ban ngày bị chậm đi. Bắc Đường Ngạo xem sắc trời, quả thật đã không còn sớm. Hiện tại xuất phát, chắc là đến nơi. Ngôn Phi Ly xóa sạch dấu vết ở đây. Hai người cưỡi ngựa, ra khỏi sơn cốc. Nhưng Bắc Đường Ngạo không trực tiếp đi về phía bắc, biên cảnh Việt quốc, mà lại vòng sang hướng đông. “Môn chủ, chúng ta đi đâu vậy?” Bắc Đường Ngạo mỉm cười không đáp, vẫn cứ ra roi thúc ngựa, chạy về phía trước. Chạy thẳng một đường, qua hai thành trấn, sắc trời mờ mịt, đi tới chân một ngọn núi. Ngôn Phi Ly theo hắn đi tới đi lui trong núi, cuối cùng ở nơi sơn cốc sâu nhất tìm được một sơn động bí mật. Bắc Đường Ngạo nhảy xuống ngựa, nói với Ngôn Phi Ly: “Đêm nay ở đây, ngươi chiếu cố ngựa một chút.” Nói xong thi triển khinh công, nháy mắt đã không thấy tung tích. Ngôn Phi Ly dắt hai con ngựa đến dưới một táng cây non, đi vào sơn cốc, đơn giản rửa ráy khỏi bụi bặm, cũng đồng thời tìm chút cỏ khô. Thu thập bốn phía, nhìn lại cũng được đống củi nhỏ, nhóm lửa. Khi Bắc Đường Ngạo trở về, trong tay đã có con thỏ rừng, ném cho y xử lý. Ăn xong bữa thịt thỏ, Bắc Đường Ngạo nói với Ngôn Phi Ly: “Phi Ly, theo ta.” Ngôn Phi Ly đi theo hắn ra khỏi sơn động, đi tới một dãy núi thấp phía trước. Núi không cao, nhưng lại vô cùng hiểm trở, tựa hồ rất khó leo lên. Bất quá đối với những người có võ công, cũng không đáng gì. Hai người đến bên sườn núi, một hang động rộng rãi mở ra. Bắc Đường Ngạo vén đám dây leo rậm rạp lên. Đó là một huyệt động bán cao, bên trong có chút tối tăm, nhưng nham bích hiện lân quang, vẫn thấy đường. Ngôn Phi Ly không rõ vì sao, vẫn cứ theo sau môn chủ trong sơn động mờ mịt, chốc lát ở đây chợt phát ra ánh sáng. “Phi Ly, ngươi xem.” Bắc Đường Ngạo nói với y. Phía trước, dưới động nham là một ôn tuyền lộ thiên. Nước suối cuồn cuồn từ mạch ngầm tuôn ra, còn mang theo hơi nóng lờ mờ. Ngẩng đầu nhìn lên, ánh trăng tựa như gần ngay trước mặt. Trời không sao, chỉ có ánh trăng đơn độc, vậy mà lại là cảnh sắc mỹ lệ đáng lay động. “Ôn tuyền này có công hiệu chữa thương, có lợi cho ngươi.” Ngôn Phi Ly có chút giật mình, “Môn chủ, sao ngài tìm ra được chỗ này?” “Không phải ta tìm được, chỉ là nghe người khác từng nhắc qua, mới thử vận. Không ngờ đúng là thấy nó.” Nơi này là do Đông Phương Hi phát hiện. Hắn ta một thân phong lưu tiêu sái, không chịu nổi ràng buộc, tuổi còn trẻ đã tam xuyên ngũ nhạc, đông hải tây lĩnh, chỗ nào cũng đã từng đặt chân đến. Nơi này do hắn ngẫu nhiên tìm ra, không biết đã nói cho Bắc Đường Ngạo từ lúc nào. Kỳ thật tại cơn nghiện phát tác của Ngôn Phi Ly khiến hắn lo lắng. Thấy với tình hình như vậy, chạy tới biên cảnh thực sự miễn cưỡng. Nếu lần phát tác sau, không biết y làm sao chịu đựng được. Đáng giận là không có thuốc giải, không biết còn phải trải qua mấy lần độc phát, mới có thể thoát khỏi sự trói buộc của dược tính. Buổi trưa khi lặn xuống nước, Bắc Đường Ngạo đột nhiên nghĩ tới chuyện Đông Phương đương niên đã từng nói với hắn về ôn tuyền này, nghe đâu có lợi cho việc giải độc. Nhớ lại hình như là ở nơi giao giới giữa Văn quốc và Việt quốc, mất nửa ngày để đến nơi. Bắc Đường Ngạo thông minh hơn người, trí nhớ cũng tốt. Chỉ dựa vào mấy chi tiết miêu tả vụn vặt mà Đông Phương Hi năm đó nói đến, thêm nữa do hắn vận khí tốt, thực sự đã tìm được. “Phi Ly, ngươi xuống ngâm đi.” “Việc này…” Ngôn Phi Ly hơi bối rối nhìn Bắc Đường Ngạo. Kỳ thật lúc y trông thấy ôn tuyền, đã không nhịn được tâm động. Phải nhớ rằng, ba ngày trước khi bị Ngột Kiệt bắt đến giờ, lại bị giam giữ, còn bôn ba, sáng sớm mồ hôi nhễ nhại vì độc phát lần đầu, lúc này thực sự muốn hảo hảo ngâm mình. Chỉ là môn chủ ở bên, bảo hắn sao dám khoan khai tháo thắt lưng. Bắc Đường Ngạo biết tác phong người này có chút hướng nội, mỉm cười: “Ta trở về sơn động đợi ngươi.” Nói rồi xoay người ly khai. Ngôn Phi Ly đợi môn chủ đã đi xa, cuối cùng vẫn là không chịu nổi, cởi y vật, chậm rãi đi xuống ôn tuyền. Khi nước suối bắt đầu bao lấy y, nhiệt khí bừng bừng theo lỗ chân lông toàn thân ngấm vào, sóng dợn sóng dợn, nhanh chóng hấp lấy hơi người, nhanh đến độ suýt phi thiên. Ngôn Phi Ly thả lỏng cơ thể ngâm mình trong nước, bơi bơi lặn lặn, bệnh trong người dường như đỡ lên không ít. Đầu tiên là những đau nhức toàn thân, nhanh chóng thuyên giảm, thư thái không nên lời. Y hoàn thoàn buông lỏng cả người, mượn sức nước lại bơi lại lặn, chỉ còn mỗi cái đầu nổi lên mặt nước. Trong không gian mơ hồ, trong đầu nghĩ đến đủ chuyện, nếu là lúc bình thường sẽ tuyệt không nghĩ đến. Tỉ như… Trưa nay, hương diễm của môn chủ lúc đắm mình. Đang miên man suy nghĩ bậy bạ, thình lình cảm giác thấy có một hương thơm quen thuộc, Ngôn Phi Ly vội vàng quay đầu, đã thấy Bắc Đường Ngạo đừng trên bờ chậm rãi cởi thắt lưng. “Môn chủ, ngài, ngài quay lại?” Vừa thất kinh: “Ngài làm gì vậy?” “A, vừa rồi quên mang theo y vật, bản tọa đặc biệt mang tới cho ngươi.” Bắc Đường Ngạo chỉa chỉa về bao phục bên cạnh, cởi hết y vật của mình, đi xuống ôn tuyền, “Bản tọa chợt nghĩ, cũng muốn ngâm nước nóng.” Ngôn Phi Ly bất ngờ, lộ vẻ lúng túng. Dẫu sao cũng là hai đại nam nhân, cùng ngâm ôn tuyền có gì là lạ. Nhưng y vừa mới nghĩ đến cảnh tượng kiều diễm của môn chủ vào ban trưa, lúc này cái cảnh ấy lại một lần nữa tái hiện trước mặt, thật sự khiến y không chịu nổi. Ngôn Phi Ly muốn lên bờ sớm, nhưng ôn tuyền này không lớn lắm, chỗ đặt y vật lại ở phía môn chủ, vô luận thế nào, đều phải đi qua hắn. Ngôn Phi Ly vừa mới đến gần chỗ Bắc Đường Ngạo được một thước, đã bị hắn tóm lấy cổ tay. “Sao đã vội lên, ngươi phải ngâm thêm một lúc nữa.” Bắc Đường dấn thân đến, cơ ngực ngay sát phía sau y. Ngôn Phi Ly thở dốc đến kinh ngạc, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã nhào vào ao. “Không sao, thuộc hạ đã ngâm đủ rồi.” Ngôn Phi Ly liều mạng muốn thoát khỏi những ngón tay của Bắc Đường Ngạo, nhưng thế nào cũng không thể. Làm sao đây? Y, y, hạ thể của y đã có phản ứng! Màu đỏ từ bờ vai trần lan ra toàn thân, hai má sớm đã như con cua luộc. Cả đời Ngôn Phi Ly cũng chưa gặp chuyện gì nan kham đến vậy. Mặc dù trước kia còn sinh con trước mặt môn chủ, cũng không thấy xấu hổ và ảo não thế này. Ôn tuyền vốn là thứ dễ kích thích tình dục con người ta, huống chi y vừa mới mơ tưởng đến dáng vẻ hương diễm ban trưa của môn chủ. Bắc Đường Ngạo biết y đã động tình, từ đằng sau gắt gao giữ lấy y, không cho y chạy trốn. Hai tay từ từ vươn ra, lướt qua bờ ngực y. Làn da Ngôn Phi Ly trơn bóng mịn màng không thể tả, vậy mà lại rất co dãn và dẻo dai, đưa tay chạm, từng giọt nước chảy dài, càng tăng thêm vẻ gợi cảm. Bắc Đường Ngạo không biết vô tình hay hữu ý, đầu ngón tay khẽ động đến tiêm nhũ trước ngực y, hơi thở phả đến bên tai y. “Phi Ly, bản tọa đặc biệt mang ngươi đến nơi này chữa thương, sao có thể nhanh chóng rời đi như vậy?” Ngôn Phi Ly không thể chịu nổi nữa, cả người mỏi nhừ, ngã vào lòng Bắc Đường Ngạo. Đôi môi Bắc Đường Ngạo di động, hôn lên vành tai sau của y, dùng răng nhẹ nhàng nhấm nháp, lời nói ôn nhu mà hàm hồ: “Phi Ly, ta biết lời ngươi nói ngày đó là không thật tâm, thật ra ngươi rất muốn, đúng không?” Ngôn Phi Ly bị ôn tuyền và tình dục làm cho hư nhuyễn cả người, đầu óc không còn rõ ràng, mơ mơ hồ hồ phát ra tiếng. Bắc Đường Ngạo xoay y lại, để y dựa lên vách ao, cúi người dán sát lấy y, đưa tay xuống phía dưới, cười khẽ. “Đã cứng thế này rồi sao? Xem ra ngươi đã nhịn từ lâu rồi nhỉ…” “Môn chủ…” Mặt Ngôn Phi Ly càng đỏ lên, nhìn người ngay trước mặt mình, cảm thấy dục vọng nơi khố hạ như càng lúc càng phát lớn, cuống quýt nhắm chặt hai mắt, không dám nói chuyện, cũng không dám nhìn hắn lấy một cái (ngất~ Ly ca, anh có cần kute thế không~). Bắc Đường Ngạo mơn man đôi môi mọng, ghé vào tai y khẽ rì rầm: “Yên tâm, bản tọa sẽ thỏa mãn ngươi.” Nói rồi, mở rộng hai chân y ra, bàn tay lần mò xuống, năm lấy phân thân của y. Cảm giác thoáng động, ngón tay linh hoạt bắt đầu trượt đến nơi quan trọng nhất, vuốt ve theo quy luật.
|
Chương 48.
Thân thể của Ngôn Phi Ly đôi với Bắc Đường Ngạo là cực kì mẫn cảm, lúc này thân thể ấy đang run rẩy, cắn chặt môi, mới không để tiếng rên rỉ thoát ra. Bắc Đường Ngạo một mặt vừa khiêu khích phân thân của y, một mặt áp lên môi lên môi y, dùng răng và lưỡi khai mở cánh môi mềm, nhỏ giọng: “Phi Ly, ta đã nói rồi, không cần miễn cưỡng mình.” Ngôn Phi Ly hé miệng, mặc cho hắn tiến vào. Hai cơ thể dính sát vào nhau, nước suối ấm áp tựa hồ muốn nấu chảy bọn họ. Phân thân cũng đã nóng rực, Bắc Đường Ngạo cứng ngắc đặt vào giữa lối vào của y. Bắc Đường Ngạo nâng Ngôn Phi Ly lên, nhấc hẳn hai chân y, quắp lấy lưng mình. “Không, đừng…” Ngôn Phi Ly có chút bối rối, bộ dạng này thật sự… Bắc Đường Ngạo chặn miệng y lại. Một ngón tay đã đi vào. Cả người Ngôn Phi Ly căng cứng, không tự chủ kẹp chặt nơi đó. Hai tay siết chặt lấy bả vai Bắc Đường Ngạo, giúp mình tựa bên thành ôn tuyền. Bắc Đường Ngạo mở rộng thêm song đồn (dạ… là cái bản tọa, ta đi chết đây~), đem hai ngón tay đi vào, bên tai nghe thấy một tiếng rên khẽ từ Ngôn Phi Ly. Kỳ thực Bắc Đường Ngạo biết y chịu được. Không ai hiểu rõ nam nhân này hơn hắn, cũng không có thân thể nào rõ ràng cương nhận (*) hữu lực như người này, vừa chặt lại vừa mềm. (*) cương nhận: cương – dạ, xin đừng bắt ta giải thích; nhận – mềm lỏng ra – đừng bắt ta nói thêm~ Đi đâm đầu vào gối tập 2. Cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn được nữa, Bắc Đường Ngạo rút ngón tay ra, đem phân thân chậm rãi đi vào. “Ngô…” Ngôn Phi Ly rên rỉ một tiếng nữa. Huyệt khẩu chặt chẽ kia đã hoàn toàn mở ra, dưới tác dụng của ôn tuyền, lại càng dễ dàng. Y cố sức thả lỏng thân thể, cuối cùng cũng nuốt hết được toàn bộ phần thân của môn chủ. Bắc Đường Ngạo cảm thấy sự tiến nhập của mình thuận lợi đến không ngờ, bởi vì Ngôn Phi Ly hoàn toàn phối hợp với hắn. Vậy thì sao có thể nhẫn đây? Va chạm, không dừng. Ngôn Phi Ly không thể thở nổi nữa, siết chặt lấy thêm tấm lưng của hắn. Bắc Đường Ngạo cũng bất chấp tất cả, dùng lực trừu sáp. Nội bịch của Ngôn Phi Ly quả thực mạn diệu, không có cách nào miêu tả. Mỗi lần sáp nhập đều chặt đến khó khăn, mà mang theo khoái cảm cực đại; khi trừu xuất lại nhu nhuyễn ấm áp như nước ấm. Bắc Đường Ngạo vốn định đối xử với y ôn như một chút, thế nhưng vô pháp dừng lại được. Dục vọng mãnh mẽ dị thường, mỗi lần tiến xuất càng lúc càng nhanh. Sóng dập dờn kịch liệt theo cử động của hai cơ thể. Những thúc đẩy lên xuống của cả hai, mỗi lúc một kích thích tình dục đối phương. Lúc đó, phong cảnh kiều diễm trong sơn động là vô hạn. Rên rỉ và thở dốc không ngừng từ ôn tuyền truyền ra, hai thân thể xích lõa đang giao hợp tắm trăng rửa tội. “A —” Ngôn Phi Ly thở mạnh, bị Bắc Đường Ngạo ép vào bờ ao, một thân co quắp ngẩng đầu lên, trên bầu trời ngân nguyệt sáng tỏ mỹ lệ. Gần quá, hình như có thể đưa tay chạm vào. Đôi mắt Ngôn Phi Ly trở nên sương mù, đôi môi khẽ nhếch, thân thể càng co quắp lại, co rút, tiếng rên rỉ đầy khoái cảm hòa vào hơi thở hổn hển. “Phi Ly —” Bắc Đường Ngạo gọi, bỗng nhiên chạm vào khuôn mặt y, “Nhìn ta!” Minh nguyệt của bầu trời chợt gần ngay trước mặt. Ngôn Phi Ly mê mẩn nhìn khuôn mặt tuấn mỹ đầy sắc dục của hắn, đôi mắt như sao lóe ra một thần thái khác thường, khiến y nhớ đến quầng minh nguyệt kiểu nhiên ngày đầu gặp mặt. Một thân bạch y ấy, một thiếu niên tay cầm nhuyễn kiếm, lãnh diễm như hàn mai, một thiếu niên cao cao tại thượng như một vị thần trẻ tuổi, phía sau là lãnh nguyệt càn khôn, một thiếu niên tỏa ra ngân sắc nhàn nhạt. Thiếu niên ấy giờ khắc này đã hóa thành một cường giả chân chính, đang ở trước mặt y. “Môn chủ…” “Gọi Khiêm Chi…” “… Khiêm Chi…” Ngôn Phi Ly vươn tay, cảm nhận được hơi nóng của vầng minh nguyệt, tựa ôn tuyền cũng phải sôi sục. Bắc Đường Ngạo cúi đầu, ép môi vào môi y. Điên cuồng tàn phá, cắn mút nhiệt liệt. Ngôn Phi Ly nhắm mắt, đầu óc chẳng còn gì, mơ mơ hồ hồ nhớ lại buổi chạng vạng ở Quỷ lâm ấy, môn chủ cũng điên cuồng như vậy. Từng tấc da tấc thịt của cả hai đều dính sát lấy nhau, cho nhau những ma sát, cho nhau những dây dưa, chuyển động một cách có quy luật. Ngôn Phi Ly không còn muốn gì hơn. Không thể nghĩ đến nối chuyện ngày hôm qua hay chuyện ngày hôm nay, y chỉ biết, giờ khắc này, vầng minh nguyệt kiểu nhiên cao khiết này, cuối cùng y cũng chạm được vào rồi… … (oa ha ha ha, đang ngăn máu múi ~> câu này có trong bản raw, cơ mà cũng là tình trạng của bạn Lu) Bắc Đường Ngạo nhìn thân ngươi vô lực đang nằm trong lòng mình. Hắn đã giúp y mặc một chiếc áo đơn vào, bởi vì sau vài lần phun trào, y cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, giữa lúc tình cảm mãnh liệt, thở gấp rồi hôn mê. Dục vọng của Bắc Đường Ngạo đối với y hình như là bất tận khó kiềm chế, vô luận là bao nhiêu lần đều không đủ, chỉ thầm muốn không ngừng tác cầu. Đêm nay, Ngôn Phi Ly cũng rất ngoan ngoãn, hai thân thể phối hợp vô cùng thân mật khăng khít. Cuối cùng Bắc Đường Ngạo chợt nhớ tới lời Thu Diệp Nguyên nói, biết cơ thể y không thích hợp thụ thai, thuốc tránh thai của nữ tử bình thường không có tác dụng với y. Cho nên trước mắt, đến phút cuối đều lập tức rút ra. Đây là sự săn sóc hắn chưa từng dành cho bất kì ai. Nghĩ tới đây, Bắc Đường Ngạo càng ôm chặt lấy y vào ngực, nhìn khuôn mặt y, càng nhìn càng thấy y là chân dung của Ly nhi! Huyết thống này, thực sự kì diệu. Trên người nhi tử có dáng vẻ của hắn mà cũng có dáng vẻ của y. Hài tử ấy là mối liên hệ chặt chẽ của bọn họ. Bắc Đường Ngạo không kìm được ý nghĩ, giá có thể cùng y có thêm mấy hài tử nữa thì huyền diệu biết bao. … Khi bình minh sắp đến, Ngôn Phi Ly lại hôn mê vì độc tính phát tác, Bắc Đường Ngạo lần thứ hai ôm y vào ôn tuyền. Không biết là thật do kiệt sức hay là tác dụng đặc biệt giảm độc tính của ôn tuyền, Ngôn Phi Ly không cảm thấy đau đớn nhiều lắm. Thậm chí còn không hoàn toàn tỉnh táo, thời gian cũng không lâu như lần trước, khoảng chừng vài thần (tớ đoán là 1 đơn vị thời gian), đã giảm bớt. Ngôn Phi Ly mở đôi mắt mệt mỏi, phát hiện mình vẫn nằm trong ông tuyền ở sơn động, chỉ là bầu trời có vầng trăng sáng tỏ đã được thay thế thành một màu xanh biêng biếc. Khó khăn cử động thân thể mỏi nhừ, toàn thân vô lực. Vạt áo tuột xuống, lộ ra một nước da trắng mịn nhờ ngâm ôn tuyền, còn điểm vài vết lốm đốm. Ngơ ngác nhìn những dấu tích tình dục này, Ngôn Phi Ly nhớ đến sự hoang đường đêm qua. Thật sự… Quá điên khùng! Ngôn Phi Ly lấy tay che mặt, day day trán. Tuy rằng y tự nguyện, nhưng chuyện điên khùng như thế, y nghĩ cũng còn chưa nghĩ tới. Có lẽ là do chuyện môn chủ bị nhốt trong địa lao kích thích y, có lẽ là do hương diễm khi môn chủ tắm rửa khiêu khích y. Nhưng cũng không thể phủ định rằng, y thích kiểu yêu này, bởi vì người kia không phải ai khác mà là môn chủ của y, Bắc Đường Ngạo. Ngôn Phi Ly nhớ đến độc tính trong người vừa bộc phát, nhưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn so với lần trước rất nhiều, tựa hồ môn chủ vẫn ôm y suốt trong ôn tuyền, còn dùng nội lực giúp y sở giải độc tính. Ngôn Phi Ly đứng dậy, mặc y vật, động tác thong thả nhưng vẫn đâu vào đấy. Nhìn bốn phía không thấy thân ảnh Bắc Đường Ngạo đâu, chắc đã quay lại sơn động nghỉ ngơi như dự tính hôm qua của bọn họ, vội vã ra khỏi ôn tuyền sơn động, chậm rãi hạ sơn.
|
Chương 49.
Quay trở lại sơn động trước kia, mắt nhìn thấy 2 con ngựa đang nhởn nhơ gặm cỏ còn Bắc Đường Ngạo thì đang đứng ngớ người ra trước chỗ đốt lửa đêm qua. “Môn chủ… Ngài làm sao vậy?” Bắc Đường Ngạo nhìn thấy Phi Ly, hình như có chút lúng túng, khoát khoát tay chỉ thứ gì đó trên mặt đất nói: “Ta vốn định học ngươi làm mấy món dã vị, nhưng hình như lại không ra gì cả.” Ngôn Phi Ly nhìn trên mặt đất, thật sự là một đống hỗn độn, bất giác thấy chút buồn cười. Bắc Đường Ngạo đường đường là một môn chủ, là một vị thân vương của Minh quốc, tuy rằng luôn phải đi xa, có lúc xan dã lộ túc (1), nhưng chẳng bao giờ phải đích thân động thủ những việc thế này. (1) xan dã lộ túc: xan dã – cơm hoang dã; lộ túc – ngủ ngoài trời (QT). Câu tiếng Việt tương đương chắc là ‘màn trời chiếu đất’, ‘ăn hang ở lỗ’ được đấy nhỉ. Tuy nhiên, thiết nghĩ nó cũng không đến nỗi thế ‘___’ Trên mặt đất, thịt hươu đã được lột da, xuyên qua cành cây, gác ở trên đống lửa, đáng tiếc lại bị nướng cháy đen. Ngôn Phi Ly đi tới, kéo thịt hươu lại gần, xem xem. “Nếu không ăn được… ta… săn một con khác.” Bắc Đường Ngạo nhìn chính kiệt tác của mình, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. “Không cần, vẫn ăn được mà!” Ngôn Phi Ly cười cười, gỡ bỏ từng lớp thịt cháy khét, lộ ra lớp thịt thơm mềm hấp dẫn bên trong, tỏa hương nghi ngút. Bắc Đường Ngạo bước đến ngồi xuống bên cạnh Phi Ly, nhìn y chăm chú làm. Trước đây cũng đã từng như vậy, nhất là mỗi lần ra chiến trường, nhưng cho tới bây giờ, hắn chưa bao giờ để tâm. “Phi ly, thân thể ngươi không sao chứ?” “… Ân.” Bắc Đường Ngạo biết đêm qua bản thân có chút tác cầu vô độ, nhưng vẫn chẳng có chút xấu hổ gì. Dù thế nào hắn vẫn luôn muốn y. Từ khi ôm cơ thể gầy gò suy yếu của y trong đại trướng quân doanh, hắn đã biết. Sau này tại Hoa Thành, y bị kẻ khác bắt đi, Bắc Đường Ngạo cuối cùng cũng phải thừa nhận, hắn quan tâm nam nhân này, hơn nữa là còn quan tâm vượt xa tưởng tượng. Bắc Đường Ngạo xuất thân cao quý, từ nhỏ đã là tối chính thống, được giáo dục vô cùng nghiêm khắc, với nhân sinh luôn xác định mục tiêu và dự định rõ ràng. Cho tới bây giờ, chỉ riêng có cảm tình đối với Ngôn Phi Ly là vượt khỏi những dự liệu của hắn. Đương nhiên, Ly nhi cũng thế. Nhưng đối với một nam nhân mà nói, mặc kệ là với ai, có con trai nối dõi là việc đáng mừng nhất, huống hồ còn là trưởng tử của Bắc Đường gia. Bắc Đường Ngạo từ lâu đã tiếp nhận đứa con, hơn nữa định một ngày nào đó sẽ đưa nhi tử về nhận tổ quy tông. Chỉ là, Phi Ly không biết. Bắc Đường Ngạo biết bản thân đã động tình với y. Biết rõ y là một nam nhân, còn là thuộc hạ của mình, nhưng yêu là yêu. Trước đây hắn còn chưa minh bạch, còn dối mình dối người. Giờ thì đã biết, Bắc Đường Ngạo thật vô pháp thuyết phục bản thân tiếp tục vờ như không có gì xảy ra. Mà việc này, cũng không dễ giải quyết. “Phi Ly, chúng ta ở lại đây vài ngày đã rồi mới trở lại, có được không?” Giọng điệu thương lượng thế này, trước đây chưa từng có. “Cái gì?” Ngôn Phi Ly thất kinh, “Ở lại đây? Việc này không thể! Hiện tại tình thế đang cấp bách, chúng ta phải mau chóng trở về Tổng đà. Hơn nữa, ngài không phải đã hẹn Tây Môn môn chủ gặp nhau ở biên cảnh sao?” “Nơi đây bí mật, không dễ bị phát hiện. Hoa Thành hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, ta nghĩ sẽ không có nhiều người truy đuổi chúng ta lắm đâu. Còn về lời hẹn với Tây Môn…” Bắc Đường Ngạo đạm đạm nhất tiếu: “Chỉ mình hắn tín hàm nói thế, bản tọa còn chưa đáp ứng.” “Môn chủ, như vậy không được.” Ngôn Phi Ly nhíu mày, “Vì sao nhất định phải ở lại đây?” “Ôn tuyền không phải rất hữu hiệu với ngươi ư.” Bắc Đường Ngạo trả lời một cách bình thản. Ngôn Phi Ly nhìn hắn, môi mấp máy, rồi lại quay đầu đi. “Sao vậy? Ngươi muốn nói gì?” Bắc Đường Ngạo truy vấn. Ngôn Phi Ly trong nháy mắt có chút động tâm, mơ hồ có chút minh bạch tâm ý của môn chủ. “Thuộc hạ đã không sao rồi, không nên vì thuộc hạ mà làm lỡ đại sự của môn chủ. Chúng ta cần phải mau chóng đi gặp Tây Môn môn chủ.” Bắc Đường Ngạo bước tới gần, nằm xuống bên cạnh Ngôn Phi Ly, vén vén tóc y, để lộ ra hồng ngân trên cổ, đã thâm tím lại, vẫn còn dấu răng mờ mờ. Bắc Đường Ngạo xoa nhẹ chỗ đó, thở dài: “Ở lại đây đi, ngâm nước nóng thật sự tốt cho thân thể ngươi.” Vô luận là nam nhân với nữ nhân, hay nam nhân với nam nhân, một ngày đã phát sinh loại quan hệ này, tự nhiên sẽ thân mật hơn. Hai người họ cũng không ngoại lệ. Ngôn Phi Ly yên lặng mặc hắn vuốt ve, không nói gì, vẫn như đang chuyên tâm nướng thịt hươu, chỉ nhãn thần là có chút dao động. Bắc Đường Ngạo tưởng rằng y vẫn không muốn mình là nguyên nhân làm lỡ đại sự, lại nói: “Phi Ly, ngươi không nên miễn cưỡng mình. Ngươi đã ăn Mê Đà Tiên, không biết bao giờ mới thoát khỏi sự ràng buộc của dược tính. Nhân tiện ở đây có ôn tuyền có thể giải được độc, sao lại không muốn giải? Lẽ nào ngươi thật muốn mang một cơ thể như vậy lên đường? Ngươi phải biết là dù có trở về Tổng đà cũng không có phương pháp tốt nhất để giúp ngươi.” Ngôn Phi Ly gỡ thịt hươu đã được nướng chín xuống, xé ra một cái chân, thấp giọng nói: “Môn chủ quyết định là được rồi.” Hai người lưu lại nơi thâm sơn này thêm 2 ngày. Ngôn Phi Ly hàng đêm đi đến ôn tuyền ngâm mình chữa thương, dĩ nhiên không thể thiếu Bắc Đường Ngạo đi theo, ở ôn tuyền mà điên loan đảo phượng một phen. (hanchul: ta có cảm giác là… anh ih lợi dụng chữa thương để “mần” em nhỏ, chứ nếu thật sự muốn tốt thì ngay lúc này không nên xyz…hix! - Lu: chẳng thế thì sao hở nàng =]) Qua sự việc ở lao ngục Hoa Thành, lòng cự tuyệt sớm đã bị dao động, rồi lại bị Bắc Đường Ngạo bức ra lời thật tâm, Ngôn Phi Ly cũng không thể che giấu tâm ý của mình lần nữa. Y là một nam nhân, dĩ nhiên cũng có dục vọng của nam nhân. Môn chủ là người y tâm tâm niệm niệm suốt 9 năm, lúc đầu là trung thành, ngưỡng mộ, quyến luyến, sau khi phát sinh chuyện ở Quỷ lâm thì biến đổi, huống chi hai người đã có chung một Ly nhi. Ngôn Phi Ly vốn có phần hết hy vọng với người này, nếu sớm biết bản thân với người ấy có một tình kết chém không đứt, thì hiện tại ngay ở nơi sơn lâm cùng cốc này sao dễ dàng bỏ hắn. … Bắc Đường Ngạo ôm lấy y, hai người nằm ngâm mình dưới ôn tuyền. Mấy ngày nay họ chính là sống ở đây. “Môn chủ, chúng ta thật sự không trở về sao?” “Ngươi gấp trở về sao?” Ngôn Phi Ly lặng lẽ không nói. Mấy ngày này, cùng Bắc Đường Ngạo ở chung một chỗ, không cần nghĩ ngợi cũng không cần lo lắng, với y mà nói thực sự là thế giới thần tiên, y thế nào mà có ý niệm quay về được? Bất quá, có một số việc y phải làm! Bắc Đường Ngạo cũng không muốn y trả lời, chỉ nói: “Độc trong người ngươi cũng đã được giải nhiều. Kể ra cũng nên về. Không biết ở nhà thế nào rồi…” Nói câu cuối như là lời tự lẩm bẩm. Suối nước nóng đúng là thần dược, Ngôn Phi Ly vốn trúng độc nặng, liên tiếp ba ngày ngâm ôn tuyền, còn được Bắc Đường Ngạo dùng nội lực tương trợ, dược tính của Mê Đà Tiên phải giảm đi 8 phần. “Môn chủ, ngài còn rất nhiều việc cần làm.” “Phi Ly, ngươi thực sự nguyện ý theo ta quay về Tổng đà?” Nhãn thần của Ngôn Phi Ly hơi tối đi, nhưng chỉ là chốc lát, không để người khác nhận ra. “Hiện tại rối loạn, ngài thân là Bắc Môn môn chủ, chắc chắn có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý.” “Phi Ly, có lúc ta thật sự không hiểu nổi ngươi.” Bắc Đường Ngạo nhìn hắn, ảm đảm than thở: “Rõ ràng là yêu ta như vậy, muốn cùng ta một chỗ như vậy, vậy mà không hề mở lời, chỉ yên lặng chờ đợi. Lúc này ta nguyện ý ở tại đây cùng ngươi, ngươi lại chỉ muốn đi.” Ngôn Phi Ly bỗng nhiên mặt đỏ, một tay đẩy hắn, lắp ba lắp bắp nói: “Ai, là ai… Môn chủ ngài nói bậy!” Bắc Đường Ngạo ngây người trong chốc lát rồi đột ngột cất tiếng cười to, một tay giữ lấy y. “Phi Ly, lẽ nào giờ này ngươi vẫn chưa muốn thừa nhận!” Mặt Ngôn Phi Ly nhanh chóng phiềm hồng. Vài phần xấu hổ, nhưng từ đày lòng thực sự dấy lên dư vị ngọt ngào hạnh phúc. … Ngày rời khỏi thâm sơn, Ngôn Phi Ly quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sương giăng đầy, u cốc ôn tuyền, núi xanh bích lục, đều bị che kín bởi tầng sa mỏng. Ba ngày hạnh phúc này tựa như cả năm sương mù phiêu đãng, lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta khán bất chân thiết (2). (2) khán bất chân thiết: nôm na ý hiểu là tựa như không thật. “Đi thôi!” Bắc Đường Ngạo hô một tiếng lớn, Mặc Tuyết vội đứng lên. Ngôn Phi Ly vội nén lòng, vung roi, đi theo sau. Chạng vạng ngày hôm sau, bọn họ chậm mất hai ngày so với dự tính, đến biên giới phía bắc, cũng không có ý kiến gì về cục diện lưỡng quân giằng co.
|