Tiểu Long Nữ Bất Nữ
|
|
Chương thứ hai mươi tám Xưng hô độc nhất vô nhị
☆ ☆ ☆ Tiếu Lang cảm giác, trái tim của mình giống như bị một cái kềm điện hơn 1KV giật một cái… Một loại cảm giác không thể nào mô tả bằng lời, một loại cảm giác mà Tiếu Lang chưa từng trải nghiệm qua… sợ hãi, hoảng hốt, lại có chút xấu hổ, vui sướng… vì cái gì lại như vậy? Vương Mân “Có chơi là phải có chịu nha, không được chơi xấu.” Thanh âm của thiếu niên thật ôn nhu… theo gió tản đi thật nhẹ, thật nhẹ… Tiếu Lang “…” Xấu chính là ông thì có! Bình thường nói đùa nói giỡn, gọi một tiếng anh cũng rất dễ dàng…. Cố tình lại bắt buộc ngay lúc này, trong không khí như này… A~~~~ Không sai, hiện tại là một buổi đêm không sao cũng không trăng, nơi này là góc sân thể dục tối đen không một bóng người, thiên thời lẫn địa lợi… ra vẻ như không giống ai. Nhưng là… nhưng là… tại sao lại cảm giác trong ngực có chút nhột nhạt, thực khó chịu a! Tiếu Lang đang định rút tay đi, liền bị Vương Mân nắm kéo lại, nhẹ giọng thúc giục “Kêu đi.” Một chữ nọ bị Tiếu Lang ngậm trong miệng, nhai tới nhai lui một hồi, cuối cùng mới được phun ra “Anh…” Vương Mân nở nụ cười, cười rất khẽ, sau đó mới nói một tiếng đáp lại “Ừ.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Anh gọi em là gì bây giờ, em trai?” Tiếu Lang “…Tùy anh.” Vương Mân “Trong nhà thường gọi em là gì?” Tiếu Lang “Ba thì gọi là… bé lớn, còn mẹ hay gọi Long Long, em trai thì kêu anh hai…” Vương Mân “Hm, vậy những cái đó không thể dùng, Tiểu Long Nhân với Tiểu Long Nữ cũng không thể dùng.” Tiếu Lang “Tại sao vậy?” Vương Mân “Anh muốn một xưng hô độc nhất vô nhị.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Long Nhi, thế nào?” “…” Quỷ dị quá đi… thiệt là muốn khóc chạy quá đi đó mà~~ Vương Mân “Sao vậy, không thích tên này?” Tiếu Lang “Có lựa chọn nào khác sao?” Vương Mân “Không thì kêu Tiểu Tiểu?” Tiếu Lang “Tiểu Tiểu?” Vương Mân “Bởi vì cảm thấy em rất nho nhỏ.” Thao… Nho chỗ nào nhỏ chỗ nào! Cùng lắm thì lùn hơn ông 4 cm thôi chứ mấy!! Nhẹ hơn có 9kg thôi… chứ mấy!!! Vương Mân “Long Nhi, hoặc Tiểu Tiểu, chọn một cái.” Tiếu Lang rối rắm hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói “Tiểu Tiểu đi.” Long Nhi nghe thực sự rất quái đản, cảm giác như trong phim truyền hình người ta mới kêu như vậy… Vương Mân trầm mặc hồi lâu, nói “Tiểu Tiểu, còn nhớ tuần trước anh nói, em đừng bắt chước cách nói chuyện của nữ sinh không?” “A? Nhớ chứ, sao vậy?” Trước đó đám người Triệu Vu Kinh làm đủ trò trêu ghẹo ăn hiếp Tiếu Lang, Tiếu Lang lại đi học đám nữ sinh nhõng nhẽo nũng nịu làm cả đám buồn nôn, sau lần đó Vương Mân có nhắc với cậu về việc này một lần, bất quá lúc đó Tiếu Lang cũng không cảm thấy có gì không đúng. Vương Mân nói tiếp “Sau này không được làm như vậy.” Tiếu Lang “?” Vương Mân “Bởi vì anh không thích.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Tiểu Tiểu, nghe lời anh.” Tiếu Lang “Ờ… biết rồi.” Hu hu hu, thiệt quỷ dị quá mà… Tên Vương Mân này quả nhiên đáng sợ quá đi!! Vương Mân “Ha ha, sau này anh không để người khác khi dễ em đâu.” Hai người lại ngồi thêm một lúc trên xà đôi, trời càng khuya càng lạnh, Tiếu Lang mở lời “Vương Mân, về đi ha? Lạnh qua a…” Vương Mân “Gọi anh là gì?” Tiếu Lang “…Anh, em lạnh…” Vương Mân cười nói “Ừ, vậy đi về.” ☆ ☆ ☆ Ngày hôm sau, cơ hồ là toàn bộ các lớp của cả khối năm nhất đều biết được chuyện có một học sinh ở lớp bình thường lại đạt được số điểm cực kỳ biến thái trong cuộc thi giữa học kỳ. Hiện tại, không cần đám C1 mỗi ngày phải vênh váo tự đắc hất mặt nghênh ngang khi đi qua cửa các lớp, bọn họ chỉ cần ngồi ở trong lớp của chính mình, đã có thể nhận được chiêm ngưỡng từ các bạn học lớp khác. Đúng vậy, cứ đến mỗi lần nghỉ giữa tiết, ở cửa lớp C1 sẽ xuất hiện vài học sinh của các lớp khác, nam có mà nữ cũng có, mấy tên nam đa phần đều là một bộ mặt đơ đơ không chút biểu tình, vừa đẩy kính mắt vừa giả vờ như mình chỉ là đi ngang qua, vừa dùng khóe mắt liếc liếc vào bên trong. Còn nếu như là nữ sinh thì, có phần trắng trợn không thèm kiêng nể ai hơn, mấy nhỏ sẽ lấp ló ngay ở cửa sổ, hoặc giả đứng núp gần cửa lớp, xí xa xí xô cùng nhau thảo luận “Ai là hạng nhất vậy?” “Ai là Vương Mân a?” “Có đẹp trai hay không?”, vân vân và vân vân… Một con người vốn dĩ khiêm tốn đến mức cơ hồ chẳng có chút cảm giác tồn tại, cứ như vậy bị một đám người lôi lôi kéo kéo đào bới ra, bại lộ dưới tầm mắt của công chúng. Trong lúc nhất thời, các loại ngôn luận có dính líu tới “Vương Mân” bay đầy trời, có vài người vốn dĩ lúc trước từng học chung một trường sơ trung với Vương Mân, một phen ba hoa chích chòe thổi phồng lên, nói Vương Mân hồi còn ở Nhất Trung là một người nổi tiếng tới mức nào, giật được bao nhiêu cái giải thưởng Olympic, được bao nhiêu trường tuyển thẳng, là thiên tài vận động, là bạn trai của mối tình đầu hoàn mỹ nhất trong mắt vô số nữ sinh sơ trung… Còn có người tiết lộ chuyện nhà của Vương Mân gia tài bạc triệu, cha mẹ đều là cán bộ quan lớn, thân thích toàn là phú thương, vân vân và vân vân… Trời ạ, một cái nam sinh truyền kỳ như vậy, cư nhiên lại vào một lớp thông thường? Hơn nữa, vào Hoa Hải một thời gian lâu như vậy mới bắt đầu sủi bong bóng… Mà, tin tức mang hiệu quả bùng nổ nhất trong số các loại tin tức, chính là về bạn gái Vương Mân! Bạn gái Vương Mân chính là một cô nàng trong lớp thực nghiệm năm nhất của Hoa Hải, Liêu Tư Tinh — nguyên là hoa hậu của trung học Thập Tam, người dẫn chương trình của tiết mục thiếu nhi đầy ưu tú, mười thiếu nữ thanh lịch của C thị! Các nam sinh khi nghe được tin tức này đều nguyện cam bái hạ phong, các nữ sinh thì tiếc nuối vạn phần. Đối với phản ứng của đương sự khi bị chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, mọi người chỉ nghe được đúng một câu duy nhất, là một bữa nào đó Vương Mân cùng Tiếu Lang hai người đi WC, sau đó lại bị đám đông bu xem ở trong …WC, vì thế, Vương Mân liền nhỏ giọng lẩm bẩm một câu “Thi hạng nhất quả thực phiền toái.” Mọi người “…” Lại sau nữa, có người truyền ra lời đồn, là Liêu Tư Tinh không xứng với Vương Mân. Tiếu Lang đối với lời đồn này cảm thấy thực sự rất kinh ngạc, như thế nào lại nói như vậy nha? Liêu Tư Tinh cấp bậc nữ thần mà còn không xứng, người nào mới xứng a? Vương Mân cũng rất kỳ quái “Mình quen với ai, liên quan gì đến bọn họ nhỉ?” Nhưng sức mạnh của lời đồn thực sự rất đáng sợ, trong nháy mắt, đám người ủng hộ cặp đôi Liêu Tư Tinh cùng Vương Mân với đám người không ủng hộ hai người quen nhau bắt đầu cãi nhau. Người không ủng hộ tất nhiên là có lý do không ủng hộ của mình, nói như thế này : Loại nam nhân vĩ đại (?) giống như Vương Mân vậy, chỉ có hoa hậu toàn trường của Hoa Hải mới xứng đôi thôi. Mọi người đều biết đó, Liêu Tư Tinh đâu phải là cô gái xinh đẹp nhất Hoa Hải đâu. Xinh đẹp nhất chính là người dẫn đầu lần đó của C1 -cái cô nàng tên Tiếu Lang đó! Tiếu Lang rối rắm : sao tự dưng lại kéo lão tử vào chuyện này a! Còn nữa, lão tử là nam nhân a!!! ☆ ☆ ☆ Một bữa nọ, sau giờ cơm chiều, Vương Mân cùng Tiếu lang trở về ký túc xá làm bài tập, trên đường tình cờ gặp Liêu Tư Tinh. Nam vai chính cùng nữ vai chính trong scandal mới nhất trong trường ở cửa căn-tin ngõ hẹp gặp nhau! Bên cạnh nam vai chính còn theo một người– “Tên nam sinh kia là ai vậy?” “Bạn cùng lớp chăng?” “Nghe đồn tên là Tiếu Lang.” “Tiếu Lang!? Dẫn đầu C1 trong đại hội văn hóa thể thao vừa rồi?” “Người dẫn đầu của C1 không phải nữ sao? Sao giờ thành nam rồi!!” Mọi người “= 口 =! …” Chỉ trong nháy mắt, Tiếu Lang cảm giác được tầm mắt của những người chung quanh đều tập trung đến ba người bọn họ! Liêu Tư Tinh bị chú mục nhưng vẫn rất thoải mái, không thèm để ý đến chuyện người xung quanh có chú ý mình hay không, trước hết chủ động chào hỏi hai người “A Mân, Tiếu Lang, mới ăn cơm xong hả?” Vương Mân “Ừ, mới tan học sao?” Liêu Tư Tinh “Phải a, bởi vì anh thi được hạng nhất, cả lớp giáo viên lẫn học sinh ai cũng bực mình, bảo là phải tăng cường học, ha ha, cho nên về sau ngày nào cũng tăng tiết.” Vương Mân “…sorry.” Liêu Tư Tinh “Mà sao tự dưng lại thi lấy hạng nhất vậy?” Liêu Tư Tinh nói những lời này, ngữ khí không có chút nào giống như đang hoài nghi năng lực của Vương Mân, ngược lại giống như đang muốn biểu đạt nghi vấn của mình “Bị chứng gì mà lại làm ba cái chuyện như thế?” Vương Mân bảo “Vốn dĩ cũng không muốn, bởi vì người này nè.” nói dứt lời, cánh tay cũng rất tự nhiên mà choàng qua khoác lên bả vai của Tiếu Lang. Tiếu Lang “…” Liêu Tư Tinh kinh ngạc nói “Bởi vì Tiếu Lang? Ha ha, Tiếu Lang, cậu làm gì người này vậy?” Tiếu Lang mau chóng trốn tránh trách nhiệm “Chị dâu, không liên quan gì tới em nha… là người này tự muốn làm vậy.” Liêu Tư Tinh 囧 nói “Chị… chị dâu?” Vương Mân cũng 囧 “Đừng có kêu cô ấy chị dâu…” Tiếu Lang ngó qua nhìn Vương Mân, xoay lại nhìn Liêu Tư Tinh, đột nhiên cũng rất là 囧. Liêu Tư Tinh “Ha ha… A Mân, anh làm gì cậu ấy vậy?” Vương Mân “Không có gì, cậu ấy là em anh.” Liêu Tư Tinh gương mặt rất là quỷ dị, giống như nhịn cười nhịn tới mức khó chịu. Sắc mặt của Tiếu Lang cũng rất quỷ dị : hai người này đang làm cái trò gì vậy!! “Tiếu Lang a…” Liêu Tư Tinh đột nhiên tiến đến gần Tiếu Lang, kề sát vào tai cậu, thấp giọng nói “A Mân là một đứa nhỏ thiếu tình thương đó na.” Vương Mân “Uy! Nói bậy gì vậy?” Liêu Tư Tinh lui về phía sau, giơ hai tay “Không có nha.” Vương Mân “Tiểu Tiểu, cô ấy nói gì với em?” Tiếu Lang “Nói anh thiếu tình thương.” Liêu Tư Tinh “…” =_= nhanh như vậy đã bị bán đứng, quá nhiên tình cảm rất tốt a… Vương Mân “Tụi này phải về, em cũng mau đi ăn đi.” Liêu Tư Tinh “Ừ, lần sau mới nói tiếp. À phải rồi, A Mân, bác trai bảo cuối tuần này anh về nhà một chuyến đi.” vương Mân “Ờ, biết rồi.” Liêu Tư Tinh “Tiểu Tiểu, bái bai nha~” Tiếu Lang “…” Vương Mân “…” con nhỏ này… Trở lại ký túc xá, Tiếu Lang lật bài tập của mình ra, làm được một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vương Mân, Vương Mân cũng ngẩng đầu lên “?” “Anh…” Tiếu Lang “Anh thực sự thiếu tình thương sao?” “…” Mặt của Vương Mân đột nhiên đỏ lên một cách khả nghi, sau đó chạy vọt đi WC. ☆ ☆ ☆ Ngày hôm sau, lời đồn phiên bản cũ được update. Cả đám người rảnh rỗi cư nhiên bắt đầu đào xới bí sử cũ của Tiếu Lang ra, nói Tiếu Lang vốn cũng học ở trung học Thập Tam, còn là bạn học của Liêu Tư Tinh. Thế là quan hệ của cả ba bị điều chỉnh như sau : vốn dĩ Tiếu Lang thích Liêu Tư Tinh, Liêu Tư Tinh lại thích Vương Mân, nhưng Vương Mân thì thích Tiếu Lang (?), quan hệ tay ba đầy rắc rối… “Cái gì mà quan hệ tay ba chứ!” Tiếu Lang rối rắm “Có lộn hay không vậy! Vương Mân mắc gì thích tui!!?” Nhạc Bách Kiêu sờ sờ cằm, phát biểu “Vương Mân đúng là rất thích ông mà, cậu ta đối với cậu tốt quá chừng, hoàn toàn khác hẳn với những người khác na.” Mọi người nghe lời này, ban đầu là sửng sốt, tiếp đó đồng loạt gật đầu. Tiếu Lang “…” Triệu Vu Kính giống như nghĩ ra được điều gì, nói “Tiểu Long Nhân, hóa ra cậu thích bạn gái của Vương Mân a!” Cố Thuần thở dài “Tiểu Long Nhân à, cậu làm vậy là không đúng, tục ngữ có câu, vợ bạn không thể đùa giỡn, huống hồ gì Vương Mân coi cậu như anh em ruột mà đối đãi, vợ của anh em càng không thể vọng tưởng…” “Đúng đó, đúng đó!” mọi người nhất tề hô, ai ai cũng một bộ biểu tình lên án “Tiếu Lang không phúc hậu chút nào!” Vương Mân đứng ở bên cạnh lắng nghe, tủm tỉm nhìn cả đám, mãi cho đến Tiếu Lang bão nổi, mới bắt đầu dập lửa “Đừng nghe bọn họ nói bậy, đều chọc ghẹo cậu thôi mà.” Vương Mân lại quay sang căn dặn mọi người “Nếu biết tớ cưng cậu ấy, mọi người cũng đừng nên ăn hiếp cậu ấy, biết không?” Triệu Vu Kính “Mân ca nói lời này là ý gì chứ~~ Tiểu Long Nhân đáng yêu như vậy, tụi này làm sao lại ăn hiếp chứ!” Mọi người “Đúng đó đúng đó! Đâu có ăn hiếp đâu, đâu có đâu!” Tiếu Lang “…” Coi bộ, năng lực kêu gọi của đám học sinh năm nhất, có hiệu quả là một người hô trăm người hét… ☆ ☆ ☆ Lại thêm một cái cuối tuần trôi qua, Tiếu Lang từ nhà trở lại trường học, lần đầu tiên bước vào phòng ký túc mà không thấy Vương Mân đâu cả. Chăn gối trên giường Vương Mân gấp rất chỉnh tề, trên bàn cũng được thu dọn rất sạch sẽ gọn gàng. Tiếu Lang ngồi ở ký túc xá một lát, cảm thấy tịch mịch muốn chết đi, cũng không muốn một mình chạy ra quán Net chơi game, cho nên đi ngủ. Nhưng là, cả phòng im lặng đến như thế, ngược lại không ngủ được… khoảng hơn một tiếng sau, cửa phòng ký túc đột nhiên truyền đến tiếng bước chân rất khẽ. Tiếu Lang ngủ không say lắm, nghe được thanh âm liền lập tức dùng khuỷu tay nâng người bật dậy trông về phía cửa phòng ký túc. Cửa vừa mở ra, quả nhiên liền nhìn thấy Vương Mân, trên người cậu mặc một kiện áo khoác kaki, nhìn qua trông rất chín chắn. Tiếu Lang vui vẻ nói “Trở lại rồi a!” Vương Mân đứng ở cửa ký túc xá, sững sờ nhìn Tiếu Lang, môi khẽ mấp máy, qua vài giây, mới cất tiếng gọi cậu “Tiểu Tiểu.” Sắc mặt của Vương Mân rất khó coi, có vẻ như rất mỏi mệt, Tiếu Lang hỏi “Anh làm sao vậy, bị bệnh sao?” Vương Mân lắc đầu “Không có gì, chỉ là đi đường có hơi mệt.” Tiếu Lang nhảy xuống giường, xỏ dép lê vào lẹp xẹp lẹp xẹp bước đến rót nước đưa Vương Mân uống “Hôm nay đến sớm hơn ông, làm một mình chán muốn chết a.” Vương Mân cởi áo khoác ngoài, bên trong cậu mặc một kiện áo len tay dài màu trắng bó sát người, cậu đưa tay nhận lấy ly nước Tiếu Lang đưa, ngửa cổ uống một hơi, sau đó đặt xuống bàn học của mình. Tiếu Lang vẫn là phát hiện được Vương Mân có gì đó khác thường, bởi vì hốc mắt của Vương Mân hơi đỏ ửng lên, giống như vừa mới khóc… “…” Trong lúc nhất thời, Tiếu Lang cảm thấy tay chân có chút luống cuống, kêu một tiếng “Anh” sau đó đưa tay khoác lên bả vai của Vương Mân, vỗ vỗ vài cái. Thoáng một cái, tay cậu bị Vương Mân nắm lấy, đối phương dụng lực một chút, Tiếu Lang liền bị ôm lấy thật chặt… Tiếu Lang “…” =_= Bởi vì nguyên do chiều cao chênh lệch, cằm của Tiếu Lang vừa vặn có thể gác lên hõm vai của Vương Mân. Vương Mân cũng vậy, nhưng là Vương Mân lại gục đầu xuống, thấp giọng nói “Để cho anh ôm một lát.” Tiếu Lang “A…Ừ…” Na… ôm cũng cả phút rồi a? Muốn ôm bao lâu nữa đây? Tiếu Lang đưa tay vòng qua sau lưng Vương Mân, hơi hơi vỗ lưng cậu… Tay của Vương Mân đột nhiên xiết lại thật chắc, làm cho cả người Tiếu Lang bị ép tới phát đau. Tiếu Lang “…” =_= Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì a? Chẳng lẽ cứ ôm hoài vậy sao? Mình nhất định sẽ bị ép dẹp lép như con tép cho coi!!! Ngay thời điểm thân thể của Tiếu Lang vì đau mà run lên thì, Vương Mân buông cậu ra “Tiểu Tiểu, em vẫn luôn ở cạnh anh đúng không?” Cái này… Rốt cuộc là vấn đề quỷ quái gì đây a? 囧 Tiếu Lang “Vẫn luôn? Tốt nghiệp rồi làm sao đây?” Vương Mân “Cả hai chúng ta vẫn sẽ cùng nhau.” Tiếu Lang “Đại ca~~ nguyện vọng của ông đúng là rất đẹp, nhưng mà ông phải thi vào Khoa Đại đúng không? Mọi người đều bảo ông có thể vào Khoa Đại, thành tích của tui chắc chắn là không thể nào…” Vương Mân ngắt lời cậu “Có anh ở đây, em còn sợ thành tích không thể tiến bộ sao?” Tiếu Lang nghe xong những lời này, cảm giác như mình đang gặp một viên kẹo nạm đầy vàng lấp lánh quanh thân từ trên bầu trời rơi xuống, “beng” một cái, hung hăng đập vào đầu mình! Hai mắt cậu sáng rực lên “Anh nói thật hả?” Vương Mân sủng nịch nhìn Tiếu Lang, nói “Tiểu Tiểu, anh chưa từng nói gạt em.” Tiếu Lang chóng mặt lâm vào bên trong những ảo tưởng của mình : Khoa Đại nha, có thể vào được Khoa Đại nha… Nghĩ một hồi, trong đầu Tiếu Lang đột nhiên “đinh” một tiếng, như tiếng chuông kéo cậu về với thực tại, cậu hỏi Vương Mân “Nói mau, lúc nãy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!” Vương Mân “Không có chuyện…” Tiếu Lang “Thôi đi, vừa nhìn thấy mặt là biết không bình thường rồi, lúc bình thường ông đâu có như vậy!” Vương Mân “Bình thường anh như thế nào?” Tiếu Lang “Rất bình tĩnh, rất tự tin… ừ, chính là giống hiện tại nè…” Vương Mân “…” Tiếu Lang “Ông nói tui phải ở cạnh ông, thân làm anh em… à không, làm em trai… Cảm thấy bản thân có lẽ nên quan tâm một chút tâm lý sức khỏe của anh em mình.” Vương Mân đưa tay sờ sờ đầu Tiếu Lang, bị Tiếu Lang hất ra “Đừng tưởng sờ sờ tui mấy cái là có lệ cho qua nha…” Vương Mân “…’ Tiếu Lang lôi kéo Vương Mân ngồi xuống, dùng thanh âm mà bản thân tự cho là dịu dàng nhất ôn nhu nhất, bắt đầu khai đạo “Mẹ tui nói á, nếu trong lòng cảm thấy không được thoải mái, nhất định phải nói ra, nếu cứ nghẹn như vậy, thân thể sẽ rất ức chế. Trong chuyện cổ tích cũng có khuyên chúng ta đó, bảo là khi nào không nhịn được phải đi kiếm một cái hốc cây nói…” Vương Mân : Ở đâu ra chuyện cổ tích quái đản vậy? Tiếu Lang lại tiếp tục nói “Mẹ của tui còn nói, tâm sự chính là thức ăn khó tiêu hóa nhất, một cái tâm sự để trong lòng nghĩ một năm trời cũng không cách nào xóa nó đi được, cho nên cũng không thể tiêu hóa được. Nhưng nếu như mình nói ra rồi, chức năng dạ dày của người khác so với mình tốt hơn, liền có thể giúp mình tiêu hóa nó!” Vương Mân hoài nghi nhìn nhìn Tiếu Lang “Dạ dày của em so với anh tốt hơn sao?” Tiếu Lang “Này là so sánh, là so sánh có hiểu hay không!!” Vương Mân tựa hồ như lâm vào do dư : thôi vậy, năng lực tạo không khí của Tiếu Lang quả thực rất mạnh, hiện tại mình cũng rất rất là muốn nói ra hết… Vương Mân hỏi “Chỉ im lặng lắng nghe thôi đúng không?” Tiếu Lang “Không thể phát biểu ý kiến sao?” Vương Mân “Trong chuyện cổ tích không phải khuyên chúng ta nhịn không được thì đi kiếm gốc cây nói hết sao? Gốc cây có thể phát biểu ý kiến?” Tiếu Lang “…Vậy được rồi, không lên tiếng là được.’ Vương Mân “Còn nữa, lúc nói chuyện, không cho phép nhìn mặt của anh.” Tiếu Lang “Ha, vậy muốn làm sao? Bắt quay lưng lại nghe hả?” Không muốn cho người nhác nhìn mặt, là vì sợ sẽ khóc sao? Vương Mân “Giống như lúc nãy ấy, để cho anh ôm em.” Tiếu Lang “…”
|
Chương thứ hai mươi chín Cưới Tiểu Tiểu về nhà
☆ ☆ ☆ Lần ôm này, Vương Mân dùng lực nhẹ hơn rất nhiều, chỉ hơi dùng sức một chút ôm lấy Tiếu Lang. Tay Tiếu Lang vẫn như cũ vòng ra sau ôm lấy thắt lưng Vương Mân, ngoan ngoãn dựa vào lòng ngực cậu, bảo trì trầm mặc. Ba phút trôi qua, Tiếu Lang nhịn không được lên tiếng “Sao vẫn còn chưa nói?” Vương Mân vỗ vỗ lưng của cậu “Vẫn đang chuẩn bị.” Lại qua ba phút nữa, Tiếu Lang quả thực không còn gì để nói “Chuẩn bị nãy giờ… vẫn là chưa xong sao?” Vương Mân “Không biết phải bắt đầu như thế nào…” Tiếu Lang “Hiện tại trong lòng đang suy nghĩ cái gì? Đem những thứ đang suy nghĩ đó nói ra hết đi…” Vương Mân “Trong mắt ông ấy, anh căn bản không phải con người.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Chỉ đơn giản là một con cờ trong tay ông ấy, là công cụ mà ông ấy nuôi dưỡng!” Tiếu Lang “…” “Ông ấy bảo trong lòng anh đang suy nghĩ những gì, ông ấy đều rõ ràng hơn ai hết, những ý nghĩ vặt vãnh trong lòng anh ông ấy vốn dĩ không đặt ở trong mắt, bảo anh tầm nhìn hạn hẹp, không có chí tiến thủ…Chó má!” Có được bắt đầu, Vương Mân liền từng câu từng câu có chút ngắt quãng kể ra… Quả nhiên, vạn sự khởi đầu nan a… Tiếu Lang cũng hùa theo một câu “Ừ, chó má!” Nếu như lời Vương Mân nói thì người kia quả thực cũng rất quá đáng a… Vương Mân rất thông minh mà, Vương Mân thi được hạng nhất toàn khối, tới 891 điểm lận đó… người kia cứ thử thi coi có đạt được điểm cao vậy không… Bất quá, ông ấy rốt cuộc là ai a? Vương Mân “Ông tưởng ông là con giun trong bụng người khác sao? Ông nghĩ mình hiểu rõ tôi sao? Ông căn bản một chút cũng không hiểu tôi đang suy nghĩ gì! Dựa vào cái gì ông lại dám hạ kết luận như thế chứ!” Tiếu Lang “Ừ, không phải con giun!” vương Mân “…Thân là một người nam nhân, vậy mà không có được một người thật lòng yêu mình, không có bất cứ bằng hữu tri tâm nào, mỗi ngày đều đắm chìm mình trong thế giới chỉ biết đấu đá với nhau, ông tưởng mình vĩ đại lắm sao? Ha… Thực là buồn cười! Một nam nhân mà ngay cả gia đình cũng không thể giữ được, ông có tư cách gì chỉ trí quan điểm nhân sinh của người khác chứ! Ở trong mắt tôi, ông chính là kẻ đáng thương bị tiền cùng quyền lực làm cho mê đảo đến chỉ biết quay quanh chúng nó thôi! Thế tục tiểu nhân!” Tiếu Lang “Ừ… đúng là đáng thương…” Gia đình không giữ được? Ai vậy a? Vương Mân lúc trước từng bảo cha mẹ mình đã ly hôn… Woa, chẳng lẽ đang nói về ba của Vương Mân sao? Tiếu Lang lại nghĩ đến sự kiện xe ô-tô đậu trước cổng trường lần trước ——Bingo! Lão đại hắc đạo người nào cũng có dục vọng cực lớn đối với tiền và quyền lực a! A, quả nhiên… ba của Vương Mân là hắc đạo đại ca! Bất quá, ba ba tựa hồ đối với Vương Mân thực nghiêm khắc a… Vương Mân càng nói càng trở nên kích động “Cái gì mà chờ xem tôi bị té ngã chứ, chờ tôi hối hận cầu xin ông… Ông cho ông là người Maya có thể tiên đoán được tương lai sao? Lần nào cũng tự cho mình là đúng… Từ nhỏ đến lớn tôi có từng làm sai chuyện gì bao giờ sao? Bảo tôi khiến ông mất mặt? Bảo tôi khiến ông bị tổn thương tinh thần?… Ông làm tôi mất mặt mới đúng! Ông khiến tôi thương tâm mới đúng!…” Tiếu Lang cảm giác được sống lưng của Vương Mân có một chút run rẩy nho nhỏ, ngữ điệu cũng dần trở nên khác thường. Cậu nhẹ nhàng vỗ lấy lưng Vương Mân, giống như muốn trấn an cảm xúc đang kích động của cậu ấy “Ừ, phải đó, là ông ấy không đúng…” Đúng đó… Nếu như để cho người khác biết chuyện ba của mình là lão đại hắc đạo, người khác chắc chắn sẽ bởi vì sợ hãi mà trốn tránh Vương Mân.. Nếu như vậy, Vương Mân sẽ trở nên cô độc không có ban bè rồi! Ba của Vương Mân thực sự là không vì Vương Mân suy nghĩ chút nào!… “…Ông không nghĩ đến tại sao tôi phải vào Hoa Hải học sao, bởi vì tôi chán ghét ông, muốn tránh mặt ông, ông không lẽ không có chút nào tự mình hiểu lấy sao? Tôi ở trong này rất tốt, rất thoải mái, ông lại muốn can thiệp vào, muốn tiếp tục thương tổn tôi sao…” Vương Mân nghẹn ngào, thân thể không ngừng run rẩy, cánh tay ôm lấy Tiếu Lang cũng ngày càng xiết chặt hơn. Tiếu Lang : Vương Mân thực đáng thương, có một ba ba hắc đạo như vậy chắc chắn khiến cậu ấy rất thảm a… . . . A… hình như… Vương Mân khóc… Tiếu Lang tiếp tục vuốt ve giúp Vương Mân bình tĩnh lại, yên lăng trấn an cậu. “Ông muốn tôi trở thành loại người nào, thì tôi nhất định phải trở thành như vậy sao? Ông dựa vào cái gì chi phối cuộc sống của tôi? Khốn kiếp…” Vương Mân khóc càng lúc càng lớn tiếng, tuy là không phải là gào khóc một cách thê thảm, nhưng nức nở nghẹn ngào trong im lặng lại càng khiến người khác cảm thấy đau lòng hơn. Tiếu Lang “Ừ, rất khốn kiếp!” Phải đó, dẫu cho là người nào cũng không muốn cuộc sống ngày ngày đều nhìn thấy máu me, lúc nào cũng lo lắng đề phòng a! Tiếu Lang cảm thấy mình cũng muốn khóc rồi, cậu khó chịu dùm cho Vương Mân, hic hic… Vương Mân thực sự rất đáng thương, khóc đến giống như bản thân ủy khuất muốn chết… Tiếu Lang nhẹ nhàng vỗ lưng Vương Mân, nhỏ giọng nói “Nè… có cần lấy khăn không?” Vương Mân dừng lại một chút, tiếp theo lại vùi mặt vào hõm vai Tiếu Lang, nhẹ nhàng chùi chùi… nước mắt. Tiếu Lang “…” Chùi xong rồi, người nào đó tựa hồ khá hơn một chút, nhưng vẫn còn thi thoảng nấc một cái, thanh âm khàn khàn nói “Mỗi người đều có quyền lợi lựa chọn lối sống của bản thân.” Tiếu Lang “Ừ…” Không sai! Vương Mân “Mỗi người đều muốn trải nghiệm cuộc sống theo ý mình (nấc)…” Tiếu Lang “Ừ… (vỗ nhẹ)” Nếu để tui lựa chọn, tui cũng sẽ lựa cuộc sống của người bình thường! Vương Mân “Ông ấy dựa vào cái gì can thiệp tự do cá nhân của người khác…” Tiếu Lang “Ừ… (tiếp tục vỗ nhẹ)” Đúng đó! Quyền tự do cơ bản của người khác không thể xâm phạm! Dù có là hắc đạo ba ba cũng không được phép! Vương Mân “Mệt quá.” Tiếu Lang “Ha?” Vương Mân khẽ hừ một tiếng nói “Buồn ngủ quá…” “Ồ,” Tiếu Lang nói “Vậy ngủ một lát ha?” Nói xong, nhưng Vương Mân vẫn là ôm cậu không chịu buông… “Na… buông ra trước đi.” Vương Mân “Không buông.” Tiếu Lang “…” Tại sao có loại cảm giác giống như Vương Mân đang làm nũng vậy… Vương Mân “Ôm như vậy ngủ.” Tiếu Lang “Nhưng dù vậy cũng phải buông ra trước a, sau đó mới có thể lên giường được!” Vương Mân “Để như vậy lên đi!” Tiếu Lang “…Ờ.” Hai người hướng về phía giường nhích từng bước, Tiếu Lang hơi hơi nghiêng mặt ngó về phía giường, kết quả bị Vương Mân một bàn tay vung lên đè cái ót của Tiếu Lang ấn xuống “Không được phép nhìn.” Cằm của Tiếu Lang va mạnh vào bả vai Vương Mân, cậu buồn bực nghĩ : đâu phải nhìn ông đâu, là nhìn coi giường ở hướng nào a! Nhích tới giường rồi, hai người cùng nhau ngồi xuống, tư thế hết sức quỷ dị. Sau đó, vấn đề liền xuất hiện… ôm nhau như vậy thực sự rất khó ngã người nằm xuống, lại còn không cho phép nhìn mặt nhau nữa… “…” Vương Mân có vẻ thực rối rắm, bất quá cậu chàng rất nhanh liền nghĩ ra biện pháp “Cậu nhắm mắt lại, nằm xuống trước, xoay mặt vào vách tường!” Nha, độ khó rất cao a! Nhưng là… Vương Mân lúc này giống như một đứa bé đang khó chịu giận dỗi… Thôi vậy… Tiếu Lang làm theo như lời Vương Mân nói, mò mẫm nghiêng người nằm xuống, sau đó cảm giác được Vương Mân cũng nằm xuống, áp lại gần… tiếp theo tay của đối phương vòng qua, ôm lấy mình từ phía sau. “Tiểu Tiểu.” “Hở?” “Tiểu Tiểu…” Vương Mân dùng mũi cọ cọ lên gáy tóc của Tiếu Lang, thanh âm nói pha tạp một chút âm mũi đặc biệt sau khi khóc mới có, nói “Em có đang nghe không?” Tiếu Lang “Có a…” Vương Mân “Em có cảm thấy ông ấy là một người xấu xa không?” Đạ ca!! Lúc nãy người nào không cho phép người ta phát biểu ý kiến a!? Tiếu Lang “Ừ, rất xấu xa!” Vương Mân “Đúng đó… Ông ấy là tên xấu xa hai mươi mốt ngày cũng không ấp được gà con.” “…” Tiếu Lang “Tại sao lại là hai mươi mốt ngày?” Vương Mân “Bởi vì trứng tốt hai mươi mốt ngày có thể ấp ra gà con.” Tiếu Lang “…” …Ha ha ha ha!! ‘ Xấu xa ‘ không ấp ra gà con, mắc cười quá đi! Vương Mân lại cọ cọ Tiếu Lang, ngẫu nhiên thốt ra vài câu rất kỳ quái… Tiếu Lang đột nhiên cảm thấy, Vương Mân sau khi khóc tựa hồ như chỉ số thông minh bị hạ thấp, trở nên thực ngây thơ a.. Chín chắn? Đó là cái gì? Lý trí? Là mây bay sao? Hai người nằm trong chốc lát, Vương Mân nói “Cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” “Ha ha, thấy không, đã bảo rồi mà, nói ra lời rồi sẽ cảm thấy khá hơn nhiều!” Tiếu Lang đắc ý vênh váo, muốn quay đầu lại xem, kết quả bị Vương Mân nhéo một thắt lưng một cái “A!” làm gì nhéo người ta… hu hu… Vương Mân “Em đang suy nghĩ cái gì?” Tiếu Lang tiếp tục đối mặt với tường “Nghĩ cái gì?” Vương Mân ép hỏi “Em biết được bí mất của anh rồi, khẳng định trong đầu suy nghĩ rất nhiều đúng không! Nói, đang suy nghĩ cái gì?” Người này giống như bắt đầu biến lại như cũ… 囧 Tiếu Lang lập tức nói “Không nghĩ cái gì! Tiêu hóa hết trơn rồi…” “…” Vương Mân “Không thể nào!” Tiếu Lang lại bị nhéo thắt lưng mấy cái, cậu cảm thấy bản thân thực sự rất rất là vô tội a… “Được rồi, ờ thì… nếu tiêu hóa không xong thì… đóng gói vậy, tui đóng gói bài tiết ra ngoài hết…” Vương Mân lần này hết lời nào để nói, cậu trầm mặt một lúc lâu, cúi đầu áp trán của mình lên lưng Tiếu Lang. Tiếu Lang “Anh…” Vương Mân phát ra thanh âm có chút uể oải “Cảm thấy được rất mất mặt…” Tiếu Lang đột nhiên có loại cảm giác “biết quá nhiều kiểu gì cũng bị Vương Mân diệt khẩu” hết sức bi kịch… Sau đó, Vương Mân không nói thêm lời nào nữa, ôm lấy Tiếu Lang mà ngủ. Tiếu Lang bị Vương Mân ôm vào lòng, không dám nhúc nhích cục cựa, sợ mình sẽ đánh thức Vương Mân, kết quả nằm một lát, cũng ngủ mất… Đợi đến lúc tỉnh lại, hai người giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra hết. Vương Mân rửa mặt, một lần nữa khôi phục lại bộ dạng mặt than của mình. Mà Tiếu Lang thì lại cho rằng, loại chuyện như “Vương Mân ôm mình khóc” này thực sự rất rất khó mà tưởng tượng ra nổi, vì thế cậu tự thôi miên chính mình : A! Lúc nãy cư nhiên nằm mơ thấy Vương Mân khóc! Cho nên sự kiện này, cứ như vậy liền kết thúc! ☆ ☆ ☆ Ba giờ chiều hôm đó, cả hai người dọn dẹp đồ đạc một chút, sau đó cùng đi chơi Hiệp Minh. Acc Thần Tượng Âu Dã Tử của Vương Mân lúc này đã có thể chen vào hàng ngũ cao thủ của Tây Phong Phái, mà Tiểu Long Nữ của Tiếu Lang, vẫn còn đang lăn lộn trong đám quần chúng tầng thấp nhất ở Bắc Vân Phái. Bất quá, khác với đại đa số người chơi mới, tốc độ thăng cấp của Tiếu Lang có thể xem như là rất nhanh! Dù sao lúc đầu mới chơi game có Phong Hỏa, rồi Thường Tiếu Thiên, Mạt Danh… lúc nào cũng sẵn sàng kéo cấp giúp cậu, bây giờ cấp bậc không cao nhưng lại có thể gia nhập Bắc Vân Phái, trong môn phái cao thủ nhiều như mây, tùy tiện hô một tiếng tự động có một đống ‘ khác phái cao thủ ‘ cùng nhau kéo mình. Điều duy nhất khiến Tiếu Lang cảm thấy tiếc nuối từ sau khi gia nhập Bắc Vân Phái là phải cùng đám người Mạt Danh giữ khoảng cách, ngoại trừ gửi tin nhắn riêng, bọn họ không thể chơi chung với nhau, ở chung một đội, cả Âu Dã Tử cùng Phong Hỏa cũng vậy, bởi vì hai người họ trước đó không lâu đã gia nhập vào Tây Phong Phái. Chuyện này Vương Mân lén nói cho anh mình, Phong Hỏa cảm thấy rất là thần kỳ nha, tiểu học đệ vậy mà lại đi làm nằm vùng ở Bắc Vân Phái? Trò chơi này đúng là càng chơi càng phấn khích!! Hôm nay sau khi vào game, tình cờ bắt gặp Phong Hỏa cũng đang trên game. Tiếu Lang lâu lắm rồi không gặp Phong Hỏa, vừa thấy nhất thời cao hứng liền gửi tin qua chào hỏi Tiểu Long Nữ : “ học trưởng!” Phong Hỏa : “ học đệ!… Không phải đang đi làm nằm vùng sao? Như thế nào còn dám cùng anh mày tán gẫu vậy.” Tiểu Long Nữ : “Tán gẫu đâu có sao đâu?” Phong Hỏa : “Dùng plu-in (2) có thể bị phát hiện a, nghe đồn plu-in XX có thể xem xét trang bị của người khác, cả khung nhiệm vụ, hảo hữu, luôn cả đối tượng tán gẫu, địa điểm hiện tại… đều tra được hết!” Tiểu Long Nữ : “…” Phong Hỏa : “A! Chủy thủ cùng thủ liên này đều là thằng đệ anh đưa cho chú mày hả? Tinh phẩm thượng cấp?…” Tiểu Long Nữ : “Ùa” Phong Hỏa : “Nó có thu tiền của chú mày không?” Tiểu Long Nữ : “Không có.” Phong Hỏa : “ anh kêu nó làm thần khí cho anh, nó cư nhiên anh phải trả tiền a! Hu hu hu…” Tiểu Long Nữ : “…Cậu ấy không chịu làm cho anh?” “Phong Hỏa : “Ùa, anh muốn một cây Phi Thiên Ngự Kiếm, thần khí cao cấp nhất của Kiếm Khách, giống kiểu mà Dạ Hành Vân sử dụng đó!” Tiểu Long Nữ : “Hình như rất quý ha.” Phong Hỏa : “Phải a, làm một cây tốn khoảng mười vạn.” Tiểu Long Nữ : “…” Phong Hỏa : “ cư nhiên đòi tiền anh nó a, đúng là đồ quỷ mà!” Tiểu Long Nữ : “Chắc là mắc quá a… Vương Mân làm gì nhiều tiền như vậy…” Phong Hỏa : “Làm gì không có! Tên quỷ đó một tháng thu hơn một vạn kim! Một năm để dành liền hơn mười vạn!!” Tiểu Long Nữ : “…Một tháng thu vào hơn vạn kim!” Phong Hỏa : “Chú mày không biết sao? Bây giờ nó giúp người khác làm thần khí, một tuần làm một cái, một cái thu khoảng ba ngàn, một tháng làm bốn cái, thu về hơn một vạn!” . . . Tiếu Lang chấn kinh rồi, cậu thử tính toán, dựa theo lời của Phong Hỏa nói, Vương Mân một tháng có thể kiếm được một vạn hai ngàn kim trong game, tương đương đổi ra khoảng một ngàn hai trăm nhân dân tệ —— tương đương tiền lương của một người bình thường ở C thị ! 囧 Tiếu Lang chợt nhớ đến, lần trước lén nhìn ngăn tiền trong ví của Vương Mân, bên trong hình như có một xấp nhân dân tệ màu đỏ, chẳng lẽ đều là tiền do cậu ấy kiếm sao? . . . Hết thảy những thiếu niên vào độ tuổi này, ít nhiều gì đều có một chút ảo tưởng… Ví dụ như ảo tưởng hết thảy nữ sinh xinh đẹp đều là hồng nhan tri kỷ của mình, ảo tưởng bản thân một ngày nào đó có thể kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, ảo tưởng mình trở thành triệu phú, ảo tưởng bản thân mười mấy tuổi đã nổi tiếng toàn thế giới, sau đó tự do tự tại tiêu phí thanh xuân… Nhưng là có vài chuyện, thực sự có người có khả năng làm được. Đó là một loại hư vinh nho nhỏ khiến cho tất cả mọi người ôm ấp trong lòng suy nghĩ muốn đạt được nó, một loại phức cảm (1) đặc thù về ba thứ : thành thích, ưu tú khác giới cùng với tiền tài… Dẫu cho rất ít, tỷ lệ chỉ một phần ngàn, hay là một phần vạn đi nữa, thậm chí càng khan hiếm hơn, vẫn là có người có thể làm được. ——Loại người mà sự tồn tại của họ giống như đứa con đáng kiên ngạo của chúa trời, chỉ mười lăm tuổi thôi, có khả năng thi được hạng nhất toàn khối, có thể quen được một người bạn gái xinh đẹp khiến mọi người hâm mộ, lại có thể độc lập về mặt kinh tế. Người ấy… chính là Vương Mân. Nam hài mà lần đầu gặp mặt ngỡ như bình thường như bao người, giờ khắc này trong mắt Tiếu Lang, lại cảm thấy tựa như được bao phủ bởi một tầng kim quang rực rỡ. Mái tóc ngắn gọn gàng lại thoải mái, che phủ lấy hàng lông mi dài đậm, đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi cứ mỗi lần cất tiếng nói đều mang theo một cảm giác ung dung trầm tĩnh… Những thứ ấy đặt cùng một chỗ, hợp nên gương mặt thiếu niên với góc cạnh vẫn chưa rõ ràng lắm… Tiếu Lang càng nhìn, càng cảm thấy Vương Mân trở nên tuấn tú hơn… Không lẽ, đây chính là mị lực nhân cách trong truyền thuyết? “Làm sao vậy?” Tiếu Lang đang trầm tư đi vào cõi thần, đột ngột bị thanh âm của Vương Mân kéo trở về sự thật. Tiếu Lang lúc này mới phát giác bản thân mình từ nãy đến giờ cứ ngây ngốc nhìn người ta… Vương Mân thấy Tiếu Lang một bộ ngơ ngác, ngẩn ra không nói lời nào, cười hỏi “Làm gì cứ nhìn chằm chằm anh thế?” Tiếu Lang phát giác mặt mình nóng lên, lập tức nói “Anh, học trưởng nói anh mỗi tháng có thể kiếm tiền rất nhiều trong game, có thật không?” Vương Mân “Cũng không phải nhiều lắm, chỉ là tùy tiện kiếm một ít.” Tùy tiện kiếm một ít? Mèn ơi… Tiếu Lang “Nghe… nghe nói mỗi tháng anh sơ sơ có thể kiếm được hơn một ngàn tệ…” Vương Mân lật lật xem thử tổng số tiền lời mà mình thu được, hơi gật đầu “Cũng cỡ cỡ như vậy.” Tiếu Lang “Nhiều ghê… vậy phí sinh hoạt đều là tự mình kiếm sao?” Vương Mân “Không có, phí sinh hoạt là dùng tiền nhà cho.” Tiếu Lang “…Vậy anh còn kiếm tiền trong game nhiều như vậy để làm gì?” Vương Mân quay sang nhìn Tiếu Lang, sau đó lại quay mặt về nhìn vào màn hình của mình, tiếp theo khóe môi gợn lên nụ cười, nói “Dành dụm tiền cưới Tiểu Tiểu về nhà.” -------------------- Phụt, cuối cùng thì tui đúng nha, A Mân yêu Tiếu Lang trước
|
Kha...kha... De thuong wa di thoi a. Cai doan Ny Sieu Tien ay cuoi non ruot luon... ha...ha... Cu moi lan nho toi la lai mac cuoi a...
Cai doan A Man khoc ay, toi wa a... Ko biet hai ban tre cua chung ta co gap phai song gio gi trong tuong lai ko nhi?...
|
có chứ, nói là lại giận điên người nè, là do Tiếu Lang hết á, toàn cái kiểu lo sợ vẫn vơ cộng với ngộ nhận điên cuồng mà làm khổ Vương Mân Chương thứ ba mươi Thật là chịu thua em luôn
☆ ☆ ☆ “Cưới… c.. cưới…” Bộ não cấu tạo đơn giản của Tiếu Lang không cách nào xử lý được tin tức quá mức phức tạp (?) như thế, cho nên câu nói kia của Vương Mân vừa nện vào, hệ thống liền treo máy trong nháy mắt. Vương Mân nói “Ừ, trong Hiệp Minh có hệ thống kết hôn mà, sau khi kết hôn rồi sẽ có rất nhiềm nhiệm vụ phu thê, kỹ năng phu thê, nghe nói là cũng khá thú vị, anh muốn thử xem sao. Có điều anh không có quen ai chơi nhân vật nữ hết, cho nên người duy nhất có thể cưới là em a.” Vẻ mặt Tiếu Lang lúc này hơi bị… đặc sắc, một trận màu sắc đảo trên mặt cậu liên tục một vòng, sau đó Tiếu Lang mới lắp bắp nói “Nhưng… tui là… nam mà!” Vương Mân tuyệt đối không thấy có gì kỳ lạ, nói “Có sao đâu, ‘ Tiểu Long Nữ ‘ là nữ thì được rồi, không phải sao?” Tiếu Lang rối rắm nói “Căn cứ theo năng lực kiếm vàng của ông, chỉ cần lên kênh thế giới hô một câu cần tìm bà xã, tuyệt đối sẽ có một đám nữ sinh nhào tới a!” “Anh không muốn tiêu tiền cho người mà mình không quen biết,” Vương Mân dùng ngữ khí cực kỳ kiên định nói “Anh chỉ muốn lấy Tiểu Tiểu thôi, bởi vì cho tiền em trai mình xài sẽ không thấy tiếc.” Vương Mân vẻ mặt cực kỳ chân thành, cực kỳ đáng tin, Tiếu Lang khóc không ra nước mắt : không lẽ Vương Mân thực sự muốn sau lưng chị dâu lén lút làm loại chuyện ‘ thông gian ‘ này sao?… Hơn nữa đối tượng ‘ thông đồng ‘ còn là mình nữa, làm sao bây giờ đây chị dâu… em thực sự rất vô tội a chị dâu… Vương Mân “Cũng đâu cần em làm cái gì, chỉ cần ngoan ngoãn chờ anh lấy về là được rồi… Hay là, em có thích người nào đó trong trò chơi này? Nhưng mà dù có thích cũng vô dụng a, Tiểu Long Nữ là acc nữ, dù em thích cô bé nhà nào đi nữa, cũng không thể cùng đối phương kết hôn được.” Tiếu Lang “…nói cũng có lý.” Nhưng mà, lỡ đâu có người khác muốn kết hôn với tui thì sao? Ý niệm này vừa toát ra trong đầu, đã bị Tiếu Lang ngay lập tức bóp chết : suy nghĩ cái gì vậy đồ ngốc… Vương Mân “Cứ quyết định như vậy đi.” Tiếu Lang “…ồ.” Sao cứ có cảm giác có chỗ rất kỳ quái a… nhưng lại không thấy rõ được là chỗ nào kỳ quái… Thôi vậy, cũng không cảm thấy có gì không tốt… Lúc này trong game, vài người cùng môn phái gửi lời mời hỏi Tiếu Lang vào đội làm nhiệm vụ. ☆ ☆ ☆ Tiếu Lang của bây giờ không còn là con gà mờ thưở mới tập tễnh dấn thân vào game nữa, động tác ấn phím hot key của cậu vừa nhanh nhẹn, chính xác lại hết sức thuần thục, hơn nữa cậu cũng thường hay một mình luyện tập kỹ năng, cho nên khi chơi cũng tạo cảm giác có chút thành thạo lão luyện. Hơn nữa, lại thêm thanh chủy thủ mà Vương Mân căn cứ vào thuộc tính đặc biệt chế tạo riêng cho Tiếu Lang, cho nên hiện tại dù có PK với những người chơi cùng chức nghiệp thích khách ngang đẳng cấp, Tiếu Lang trên cơ bản đều có mười phần chiến thắng. Trong trò chơi, những người chơi nữ trang điểm cho nhân vật của mình thật xinh đẹp không phải hiếm, chỉ cần là kẻ có tiền, kiểu tóc hay thời trang đều có thể đổi bất cứ lúc nào, bất quá những người này, đa số đều là người chơi RMB, hoặc là người chơi kiểu ‘ bình bông ‘ Hiệp Minh cũng như bao trò chơi khác, kẻ cố tình giả đáng yêu hay ra vẻ ngốc nghếch cũng tuyệt không hiếm, nhất là những cô nàng tân thủ, vừa vào trò chơi mà thấy người nào cấp cao hơn mình, liền anh ơi chị ơi, sư huynh sư tỷ liên tục một tràng nũng nịu nhõng nhẽo, tới thời khắc mấu chốt thì bắn ra lực sát thương cực kỳ gà mờ, khiến cho mọi người cơ hồ đều phòng ngự vô lực, hận không thể một đao đâm nó chết cho rồi. Chơi game, người chơi nữ thao tác tốt cũng không phải hiếm thấy, giết boss không hề nháy mắt, cùng người khác PK cũng không nương tay, mà tên thì đặt kiểu như ‘ Em gái yêu anh trai ‘, ‘ Người đẹp hết sức dịu dàng ‘ vân vân…, không cần suy nghĩ chi cho mệt, trăm phần trăm là nhân yêu. Nhưng là, nếu như có một người chơi nữ, mỗi tuần đổi một bộ thời trang giá cả trên dưới 1000 kim, tuy rằng cấp bậc không cao lắm, nhưng trên người lại mặc một thân trang bị cực phẩm, đi phó bản không hề nói những lời vô nghĩa, ra tay giết kẻ thù đao đao tinh chuẩn, lúc bình thường không kiêu căng không ngạo mạn, chưa bao giờ đòi những người chơi nam tiền bạc hay vật phẩm, cho dù người khác muốn tặng cũng sẽ ra sức từ chối, ngoài ra… đôi lúc có thể ngẫu nhiên nũng nịu một cái đáng yêu ngốc nghếch một chút, khiến ai cũng thấy buồn cười… Người như vậy, có thể coi như một loại ‘ vạn nhân mê ‘ trong thế giới game online… Người này, không ngoài ai khác… chính là Tiểu Long Nữ của chúng ta. Tiếu Lang sau khi gia nhập vào Bắc Vân Phái, lăn lộn quả thực vui vẻ đến tưng bừng, dẫu cho vẫn còn nằm ở tầng chót, chưa thể trà trộn vào tầng lớp cao cấp trong địch quân, nhưng quần chúng thông thường trong môn phái cùng đại bộ phận cao thủ, Tiếu Lang đa phần đều quen thuộc. Đám cao thủ đa phần đều là nam sinh, nam sinh đều rất thích ‘ cô nàng ‘ Tiểu Long Nữ. Ngoài ra, Bắc Vân Phái có một vị nữ đường chủ, nữ đường chủ tên gọi Băng Lăng, cũng là chơi chức nghiệp thích khách. Tiếu Lang từng cùng Băng Lăng tổ đội đi phó bản một lần, đối phương biết cậu còn đang học trung học, liền đưa ra ý tưởng muốn kết bái : muốn nhận Tiểu Long Nữ làm muội muội của mình. Hiện tại, người mời Tiếu Lang đi phó bản làm nhiệm vụ, chính là Băng Lăng. Băng Lăng : “Long muội muội, lâu rồi không gặp, hôm nay tại sao onl trễ tới vậy a? Gần bốn giờ rồi còn gì.” Tiểu Long Nữ : “Tiểu Băng tỷ tỷ, buổi chiều em phải làm bài tập.” Chậc, chung quy cũng không thể nói hồi chiều Vương Mân ôm mình khóc, sau đó hai đứa ôm nhau ngủ một giấc… Không đúng không đúng, chuyện này đã muốn quên đi rồi, lui tán, lui tán! Hai người vứa làm nhiệm vụ, vừa tiếp tục tán gẫu. Băng Lăng : “Em cũng ngoan quá ha, thành tích chắc là cao lắm nhỉ, không giống như chị, hồi trung học không ngoan ngoãn học, bây giờ chỉ có thể đi vào chuyên ngành học… Ha ha, không nói mấy thứ này, hôm nay cũng chơi được một lát là phải về đúng không?” Tiểu Long Nữ : “Ùa, trước sáu giờ phải out đi về.” Băng Lăng : “Nhắc mới nhớ, hình như em chỉ có chiều chủ nhật mới lên được thì phải…” Tiểu Long Nữ : “Ùa, bình thường ở trong trường không ra ngoài được.” Băng Lăng : “Đáng thương thiệt ha, thứ bảy thì sao?” Tiểu Long Nữ : “Thứ bảy phải về nhà, trong nhà có máy nhưng không chơi game được.” Băng Lăng : “A, vậy bây giờ không phải đang ở trong nhà sao?” Băng Lăng : “Em vẫn chưa thành niên mà? Sao dám đi một mình đến tiệm Net a?” Tiểu Long Nữ : “Đi chung với bạn học a.” Băng Lăng : “Bạn học nào vậy a? Người kia cũng chơi game này với em sao?” Tiểu Long Nữ : “Dạ.” Băng Lăng : “Vậy sao không thấy em với nhỏ đi chung với nhau lần nào nha? Nhỏ đó cấp mấy rồi?” Bà chị này… hỏi nhiều quá vậy… 囧 Tiếu Lang nghĩ nghĩ, nói : “Cậu ấy 86 cấp rồi, cấp của em với cậu ấy chênh lệch nhiều quá, cho nên không thể đi chung phó bản hay nhiệm vụ được.” Băng Lăng : “Ồ, hóa ra là bạn học nam a! Lần trước em bảo trang phục đều là bạn đưa, là cậu ta tặng cho em sao?” Tiểu Long Nữ : “Dạ.” Băng Lăng : “Cậu ta đối với em tốt thiệt đó nha, tặng quá chừng trang phục thời trang luôn, đều rất mắc nhỉ? Ha ha ha, cậu ấy có phải đang theo đuổi Long muội muội không a?” “Không có mà, cậu ta chỉ là tiền nhiều lắm, xài không hết thôi.” Tiếu Lang mồ hôi rơi như mưa, hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy, người thì đòi cưới kẻ thì bảo theo đuổi… Băng Lăng : “Hâm mộ em thiệt đó nha, có người đưa trang phục cho mặc, trang phục này của chị mặc lâu lắm luôn, hồi trước cũng phải nhịn nửa tháng tiền cơm mới mua được, lúc mua giá mắc muốn chết, bây giờ thì nó sắp hết hạn sử dụng rồi.” Chậc, còn nhịn tiền cơm… vì trò chơi mà phải như vậy đúng là đáng thương a… Tiểu Long Nữ : “…hay là em bảo cậu ấy tặng chị một bộ?” Băng Lăng : “(hưng phấn) thật không? Cậu ta sẽ tặng cho chị thiệt chứ?” Tiểu Long Nữ : “Chắc là có thể đi, để em hỏi thử.” Tiếu Lang quay sang hỏi Vương Mân ngồi bên cạnh “Anh, trong game có một người bạn, trang phục thời trang sắp hết hạn, không có tiền mua, anh có thể mua một bộ tặng cho người ta được không?” Vương Mân “Bạn nào?” Tiếu Lang “Một đường chủ trong Bắc Vân Phái, tên Băng Lăng, tính cách cũng không tệ lắm.” Vương Mân “Là con gái?” Tiếu Lang “Phải a.” Vương Mân “Không tặng.” Tiếu Lang “…!” Vương Mân “Cũng đâu phải vợ chưa cưới của anh, mắc gì phải tặng trang phục cho người đó chứ.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Huống hồ gì đó lại là người của Bắc Vân Phái, là kẻ địch của anh còn gì.” Tiếu Lang “Lý do chỉ vậy thôi sao! Bây giờ em đang ở Bắc Vân Phái làm gián điệp còn gì, anh không biết là làm gián điệp trước hết phải tạo quan hệ vững bền với cơ sở quần chúng sao? Băng Lăng đó còn là đường chủ nữa, sau này chắc chắn sẽ có tác dụng rất lớn!” Tiếu Lang cảm thấy như vầy, làm một tên nằm vùng do Tây Phong Phái cử đến, phải có tố chất cùng năng lực cơ bản nhất của nằm vùng, phải lợi dụng hết thảy cơ hội thu mua lòng người! Vương Mân “…” Tiếu Lang thấy Vương Mân giống như đang do dự, liền ngân giọng kéo dài làm nũng “Anh~~~~” Vương Mân “Đúng là chịu thua em luôn, năm phút sau lại tiền trang nhận đi.” Tiếu Lang “Yes sir!” Tiểu Long Nữ : “Tiểu Băng tỷ tỷ, tên kia đồng ý rồi!” Băng Lăng : “Hay quá, cảm ơn em nha, Long muội muội.” Tiểu Long Nữ : “Không cần khách sáo, lát nữa em đi lấy trang phục, chị ở đây chờ một lát ha?” Băng Lăng : “Không đi cùng sao? Chị tính tự mình cảm ơn cậu ta.” Lúc này, Tiếu Lang phát giác tình huống có chút không ổn, nếu như Băng Lăng đi theo cùng cậu gặp Vương Mân, vậy là thể nào cũng gặp được Âu Dã Tử, sau đó biết Âu Dã Tử là người của Tây Phong Phái… (Ở chương trước Phong Hỏa có nói với Tiếu Lang, dùng plu-in XX có thể xem xét được tin tức của người chơi. sau khi nghe tin này, Tiếu Lang liền xóa hết thảy những hảo hữu Tây Phong Phái trong danh sách hảo hữu của mình, chung quy lúc cậu onl thì cũng đi cùng với Vương Mân, có cái gì cần câu thông với đám người Thường Tiếu Thiên, liền trực tiếp nói với Vương Mân, sau đó nhờ Vương Mân chuyển lời là xong.) Rối rắm hồi lâu, Tiếu Lang đành nói dối với đối phương “Cậu ta bảo không cần, cậu ấy bận ghê lắm, đưa xong là phải đi liền a…” Nếu Tiểu Long Nữ nói như vậy, Băng Lăng cũng đành chịu, nói “Vậy thay chị cảm ơn bạn học của em nha.” Tiếu Lang : yo~ yo~~ may mắn mình cảnh giác cao độ! Nếu không là bị bại lộ thân phận rồi! Thân là một tên nằm vùng do Tây Phong Phái phái đến, phải có đầy đủ phẩm đức chức nghiệp của một gã nằm vùng nên có! Nhất định phải phân rõ giới hạn, giữ khoáng cách với tất cả người thuộc Tây Phong Phái! ☆ ☆ ☆ Tiếu Lang đi vào tiền trang, lại không thấy Vương Mân đâu cả, liền quay sang hỏi “Anh, tới chưa vậy?” Vương Mân nói “Quầy số 1839 trong tiền trang, trực tiếp qua đó lĩnh về đi, anh bỏ vào rồi, mật mã là sinh nhật của em 8X0214.” Tiếu Lang sửng sốt, Vương Mân làm sao biết sinh nhật của mình? Nhập mật mã vào rồi, rương giữ đồ liền tự động mở ra. 『 Hệ thống 』nêu lên : x giờ x phút ngày x tháng x năm xx, thu được từ người chơi Âu Dã Tử ký gửi 5000 kim, xin người chơi tự bảo quản tài sản, chú ý an toàn. “…” Tiếu Lang lại quay sang hỏi “Sao tự dưng gửi qua nhiều tiền như vậy?” Vương Mân giải thích “À, tiền đó là cho em, muốn xài như thế nào thì xài như thế đó đi, muốn mua trang phục cho ai cũng tùy em, như vậy sẽ không coi như là anh tặng người kia quà.” Tiếu Lang “…” Vương Mân “Xài hết rồi báo với anh một tiếng, anh lại gửi nữa.” Tiếu Lang cảm động đến cái mũi cũng ê ẩm theo, châm chước nửa ngày trời cũng không nghĩ ra lời nào thích hợp để cảm ơn Vương Mân, chỉ có thể lại kêu một tiếng “Anh…” “Hử?” “Anh thật tốt.” Vương Mân khe khẽ mỉm cười một chút, nói “Đi chơi đi.” Tiếu Lang quay lại tìm Băng Lăng, để cô nàng tự mình mở thương điếm tự chọn một bộ. Băng Lăng tuyển bộ ‘Luyến ái tâm tình’ mới được ra mắt cách đây không lâu, giá 1280 kim. Tiếu Lang trả tiền mua về rồi, lập tức thấy tài sản hao hết gần 1/3, đột nhiên cảm giác có chút đau lòng. Trong lòng thầm nghĩ, này là tương đương 128 tệ a! Thêm một ít là có thể mua được combo family của KFC rồi!… Ai thôi vậy, nếu hứa với người ta rồi mà còn nhăn nhăn nhó nhó khó coi thì không giống nam nhân rồi, số tiền còn lại dùng tiết kiệm đi vậy. Băng Lăng thay trang phục mới, vui vẻ vô cùng. Cô nàng tặng lại cho Tiếu Lang một đống dược phẩm trung cấp cao cấp, còn bảo những lúc giết quái nếu sử dụng có thể tăng một vài loại buff. Tuy là Tiếu Lang đối với mấy thứ kia căn bản là không thèm để vào mắt (bởi vì Thường Tiếu Thiên cứ cách một thời gian sẽ bí mật ký gửi cho cậu một ít linh đan diệu dược), nhưng dù sao đó cũng là một chút tâm ý của Băng Lăng… Hai người làm xong một vòng nhiệm vụ, Băng Lăng nói dẫn theo Tiếu Lang đi phó bản Xà Yêu. Phó bản Xà Yêu là một phó bản 80 cấp, đội ngũ cần phải năm người trở lên mới có thể vào được, hơn nữa nhất định phải có Dược Sư trị liệu. Hiện tại Tiếu Lang mới 71 cấp, thực lực căn bản là không đủ, cho nên chỉ có thể đi theo người ta để làm sâu gạo… Băng Lăng hô một câu trong kênh tán gẫu môn phái kiếm người vào đội : “80+ phó bản Xà Yêu, cần hai cái tank với một Dược Sư!” Hô một hồi, có người xin thêm đội, Tiếu Lang nhìn, hai tank đều là lần trước Mộ Dung Vô Địch kéo cậu thăng cấp thì quen biết, Dược Sư cũng là người quen, là lần đó Thường Tiếu Thiên dẫn cậu đi làm nhiệm vụ Công chúa thật giả gặp phải, Tử Vận Nhi! Hai cái tank A + B nhìn thấy Tiếu Lang, liền nhiệt tình cùng cậu chào hỏi “Tiểu Long Nữ, hôm nay onl a!” Tiểu Long Nữ : “Ùa, chào hai người.” Tử Vận Nhi vừa vào đội liền nói : “Tại sao lại vác theo cái cục nợ vậy a?” Mọi người : “…’ Băng Lăng : “Tiểu Long Nữ cấp bậc thấp, cho nên chúng ta mới phải kéo cô ấy.” Tank A : “Ha ha, mang một người cũng phải đánh, mà mang hai người cũng phải đánh, đều giống nhau thôi.’ Tank B : “Đúng đó đúng đó.” Tử Vận Nhi : “Nói vậy là có ý gì? Tôi là YS, mấy người không mang theo tôi để cho chết hết cả à?” Tank A : “Không dám không dám, Vận Nhi muội muội mà, nhất định phải dẫn theo chứ, máu của ca ca nhờ vào muội hết đó!” Tử Vận Nhi : “Vậy mới coi được chứ.” Tank B : “Tiểu Long Nữ cũng ngoan nha, đi theo sau lưng anh, đừng có chạy lung tung.” Tiểu Long Nữ : “Ừ, biết rồi.” Băng Lăng : “Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi.” Tiếu Lang theo bọn họ vào phó bản, chờ đến lúc hai cái tank kéo quái về rồi bắt đầu đánh thì, cậu chỉ có thể đứng ở cạnh nhìn, còn phải cẩn thận tránh né đừng để mình bị tập kích lây. Nói thật, Tiếu Lang cảm giác trong lòng có chút bực bực, cậu không muốn đi phó bản này cho lắm. Bởi vì mỗi một vòng đánh quái, bọn họ đánh tốn thời gian rất lâu. Hiệu suất thấp không cần phải nói, kinh nghiệm cũng không nhiều cho lắm. Trước kia cấp bậc thấp, bản thân làm sâu gạo ăn ké thì thôi đi, nhưng sau này khi thao tác thuần thục hơn, Tiếu Lang lại cảm giác thích bản thân tự chơi tự thăng cấp hơn. Mỗi lần ám sát giết chết được quái, đều cảm thấy rất có cảm giác thành tựu. Nhưng là hiện tại, Băng Lăng cũng chơi thích khách như mình, tùy tiện một tay có thể giết chết quái, mà mình lại cái gì cũng không làm được, chỉ đứng nhìn người ta đánh, thực sự rất là chán! Tiếu Lang định chờ đi xong phó bản này rồi, tạm biệt mọi người tự chạy đi chơi một mình. Phó bản Xà Yêu có ba lượt quái, mỗi một lượt về sau so với trước đó càng thêm lợi hại, cuối cùng phải giết chết boss mới xem như hoàn thành. Hiện tại đang ở lượt quái thứ hai, Tiếu Lang cảm thấy đội ngũ lúc này đã muốn cố hết sức, mà chính mình cũng thường thường bị quái tập kích lây đến. Tuy là hai tên tank đều rất lưu ý an toàn của cậu, nhưng bởi vì Tử Vận Nhi phản ứng quá chậm, mỗi lần cách rất lâu mới chịu hồi máu cho Tiếu Lang. Hơn nữa bởi vì căng thẳng, không ai dư thời gian mà tán gẫu với nhau, không khí trở nên có chút cứng ngắc, cả đội giống như chẳng ai thoải mái chút nào. Chờ đến lượt quái thứ ba thì, Tiếu Lang đột nhiên có một loại dự cảm không được tốt lắm… Quả nhiên, quái vừa ra cậu lập tức bị ba con xà vây lấy tấn công, chết. Tử Vận Nhi bản thân mình còn khó bảo toàn, nói gì đến chiếu cố Tiếu Lang. Thi thể của Tiểu Long Nữ nằm trên mặt đất hơn 10 giây, cũng không thấy Tử Vận Nhi đến cứu mình. Cậu buồn bực lựa chọn trực tiếp trở về Địa phủ, ngồi ngốc ở Địa phủ cho đủ một phút, sau đó hồi thành. Trên lý thuyết mà nói, nếu như đội vẫn chưa chết hết, cậu vẫn có thể trở vào phó bản tiếp tục, nhưng là cậu không muốn đi. Tiếu Lang mở khung đội ngũ ra, lựa chọn rời khỏi đội.
|
Chương thứ ba mươi mốt Tui thích anh ấy
☆ ☆ ☆ Băng Lăng gọi cậu trong kênh tán gẫu môn phái : “Long muội muội, mau vào a, sắp sửa giết boss rồi!” Tiếu Lang “…” Tiếu Lang cũng không biết phải nói cái gì, chỉ đứng ngây ngốc vào màn hình, đầy người đến người đi trên đường lớn Trường An. Tank A cũng gọi cậu trong kênh môn phái : “Tiểu Long Nữ, xin lỗi nha, hồi nãy không chú ý đến muội, đang ở đâu vậy a?” Tank B : “Lúc nãy quá trời quái túa ra, tui tưởng tui cũng đứt luôn rồi chứ!” Tử Vận Nhi : “Nếu không có tôi thì ba người chết từ đời nào rồi.” Băng Lăng : “Long muội muội, sao không nói gì vậy, giận rồi sao?” Tiếu Lang “…” Lời này Băng Lăng vừa thốt ra, không ít kẻ thích lặn ở kênh môn phái xem náo nhiệt lẫn tám chuyện trồi lên sủi bong bóng. Môn phái quần chúng A : “Xảy ra chuyện gì vậy?” Môn phái quần chúng B : “Tiểu Long Nữ nổi giận? Tiểu Long muội muội cũng nổi giận sao? Tính của Tiểu Long Nữ tốt lắm a ~” Môn phái quần chúng C : “Tiểu Long Nữ a, ai khi dễ muội vậy, nói với ca ca đi, ca ca báo thù cho muội.” “…” Tiếu Lang cảm thấy bực bội, thuận tay che lại kênh môn phái. Tức giận sao? Chắc là không phải đâu… Nhưng là cảm thấy có chút nhàm chán, có chút cô đơn, có chút tưởng niệm đến những lúc cùng nhau chơi với đám người Mạt Danh, Thường Tiếu Thiên, Vọng Tình, Phong Hỏa… Lần nào cũng đều rất vui vẻ, rất khoái nhạc… Thật là… Đang yên lành tại sao lại phải vào Bắc Vân Phải chứ? Những người này đâu phải người quen của mình… Làm cho bây giờ danh sách hảo hữu ngoại trừ người của Bắc Vân Phái, chẳng còn ai hết, chẳng có đến một người để tán gẫu… Không lẽ đây là hi sinh mà tất cả những tên nằm vùng phải chịu sao? Ai… Tiếu Lang suy nghĩ miên man hồi lâu, ngẫm nghĩ hay là tự mình đi giết hầu tử một lát đi… đột nhiên khung hảo hữu chớp lên. Tiếu Lang mở ra nhìn, là Mộ Dung Vô Địch. Mộ Dung Vô Địch : “Tiểu Long Nữ, có chuyện gì xảy ra vậy? Em theo mấy người đó cãi nhau hả?” Tiểu Long Nữ : “Ha?” Mộ Dung Vô Địch : “Mấy đứa tụi nó đang ở kênh môn phái xin lỗi em kìa, Băng Lăng còn bắt Tử Vận Nhi phải nói xin lỗi em, Tử Vân Nhi không chịu nói xin lỗi, sau Băng Lăng lại nói nó vài câu, Tử Vận Nhi tức giận đến rời môn phái luôn rồi.” Tiểu Long Nữ : “…” Mộ Dung Vô Địch : “Hiện tại cả chưởng môn đều ra mặt xử lý chuyện này, đang lên tiếng hỏi em, sao em không trả lời?” Tình huống nào đây a, 囧… Lão tử chẳng qua muốn thay đổi tâm trạng một chút thôi mà! Tiếu Lang lại mở ra kênh môn phái, quả nhiên thấy một đám đang spam một đống. Mấy dòng cuối cùng là Dạ Hành Vân phát ra, phía trước tên của anh ta có kèm theo một cái danh hiệu vàng chóe hết sức màu mè 『Chưởng Môn』. 『 Chưởng Môn 』: Dạ Hành Vân : “Đừng spam nữa, Tiểu Long Nữ đâu, ra đây.” 『 Quần Chúng 』Tiểu Long Nữ : “…” Mọi người : “…” Dạ Hành Vân : “Ra đây nói xem, rốt cuộc chuyện là như thế nào?” Tiểu Long Nữ : “Lúc nãy đi phó bản, tui chết.” Dạ Hành Vân : “Sau đó?” Tiểu Long Nữ : “Đẳng cấp phó bản đó với tui mà nói thì có phần hơi cao, đội ngũ của tụi này hiệu suất không tốt, tui ở trong đội cũng không có tác dụng gì.” Dạ Hành Vân : “Ừ.” Tiểu Long Nữ : “YS thêm máu cũng khá chậm, không kịp chú ý tới tui.” Dạ Hành Vân : “Ừ.” Tiểu Long Nữ : “Cho nên tui chết trở về Địa phủ rồi về thành xong, không định trở lại chết nữa.” Mọi người : “…” Ha ha ha ha! Dạ Hành Vân : “Ha ha, nhỏ này coi vậy mà nhìn mọi việc cũng rõ ràng quá chứ.” Môn phái quần chúng A : “Long muội muội, qua bên ca ca nè, nơi này có ca ca chiếu cố muội, bảo đảm muội không chết.” Môn phái quần chúng B : “Đúng a, hiệu suất cao, kinh nghiệm nhiều, tới hay không?” Tiểu Long Nữ : “Cảm ơn hai người a, nhưng là nửa tiếng nửa tui đi về rồi.” Môn phái quần chúng hậm hực lui xuống, Băng Lăng tiếp đó gửi đi một dòng xin lỗi : “Long muội muội, xin lỗi nha, là lỗi của chị.” Tiếu Lang không còn gì để nói : “Không liên quan tới chị, không cần để ý.” Mới vừa nói xong những lời này, Tiếu Lang liền thu đến lời mời vào đội, mở ra nhìn người mời, là Dạ Hành Vân. Tiếu Lang “…” Dạ Hành Vân : “Còn nửa tiếng nữa về hả?” Tiểu Long Nữ : “Ừ.” Dạ Hành Vân : “Kéo nhỏ đi chơi một hồi ha, qua Phong Tuyết Sơn đi.” Tiếu Lang 囧, đội ngũ có năm người, Dạ Hành Vân cùng Sóc Địch đều là Kiếm Khách mãn cấp, còn có một vị thích khách 99 cấp, tên gọi A Phi, người này không quen. Một Dược Sư 98 cấp, tên là Trúc tử cật hùng miêu, cũng không quen. Phó bản Tuyết Phong Sơn là một trong mười phó bản khó đánh nhất trong Hiệp Minh, nếu không có đại thần cấp bậc cao thủ mang theo, cơ bản không có hi vọng đi hết phó bản này. Tiểu Long Nữ : “Tui mới 71 cấp, có thể vào Tuyết Phong Sơn sao?” Sóc Địch : “70 là có thể vào rồi, mau qua đây.” Tới Tuyết Phong Sơn rồi, Sóc Địch nói : “Phó bản này ra quái là căn cứ vào cấp bậc trung bình của tất cả người chơi trong một đội ngũ, bình thường đều sẽ mang theo một cái acc nhỏ 70 cấp. Bất quá đội ngũ cao cấp bậc thần như chúng ta, không có acc nhỏ cũng đi rất nhanh, không cần lo.” “…” Tiếu Lang theo bọn họ vào phó bản, vừa vào liền nhìn thấy, quái vật cấp 94. Thiệt là đáng sợ… ☆ ☆ ☆ Dạ Hành Vân là đội trưởng, trên cơ bản mà nói, tất cả quái vật đều bị anh quét kiếm một cái chết ngay tức khắc. Tiếu Lang đừng nói đến bị công kích, quái vật phỏng chừng chưa kịp nhìn thấy mặt mũi Tiểu Long Nữ ra sao, đã bị Dạ Hành Vân tiễn về nhà. Càng về sau quái ra càng nhiều, Sóc Địch mới bắt đầu động thủ giúp đỡ đánh một hai con. Thích khách tên A Phi mặc một thân hắc y phục, ngồi chồm hổm trong xó làm sâu gạo, bộ dạng cứ gọi là thoải mái hết sức. Cả cái tên Dược Sư kia nữa… Tiếu Lang hiếu kỳ hỏi : “Sao không để Dược Sư thêm máu vậy a?” Trúc tử cật hùng miêu : “Ha ha, quái 94 cấp làm sao khiến hai tên biến thái kia mất máu được chứ!” Tiểu Long Nữ : “Vậy bạn cũng là sâu gạo sao?” Trúc tử cật hùng miêu : ”Không phải.” Sóc Địch xen mồm vào nói : “Tên này là bị anh kéo vào để chiếu cố nhỏ đó.” Tiểu Long Nữ : “Cảm ơn.” Sóc Địch : “Bất quá theo tình huống bây giờ mà nói, không cần tên kia em cũng không chết nổi đâu, cho nên em nói đúng, tên kia giờ là sâu gạo.” Trúc tử cật hùng miêu : “…’ Chỉ cần hơn 8 phút, Dạ Hành Vân đã rửa sạch sẽ cả cái phó bản. Tiếu Lang cũng nhận được một đống kinh nghiệm, đang định nói cảm ơn hẹn gặp lại, Dạ Hành Vân lại nhận nhiệm vụ lần nữa, Tiếu Lang lại bị kéo vào phó bản lần nữa. Tốc độ biến thái quá đi a…囧! Sóc Địch : “Ai, thời gian trôi qua thiệt là mau a, nháy mắt thôi mà bé con ở bên bờ ruộng năm nào đã trở thành thiếu nữ rồi…” Trúc tử cật hùng miêu : “?” Sóc Địch : “Không phải nói mày.” A Phi : “?” Sóc Địch : “Cũng không phải nói mày.” Tiểu Long Nữ : “Tui?” Sóc Địch : “Không phải nhỏ thì còn ai vào đây! Nhớ năm đó anh cùng Tiểu Bạch Vân lần đầu gặp nhỏ ở Tiên Trúc Đảo không?” Tiểu Long Nữ : “…Nhớ.” Lần đó hai tên ‘Hắc Bạch Vô Thường’ giết chết đám người Thường Tiếu Thiên, chọc Tiếu Lang tức đến chết khiếp. Bất quá, đến lúc này Tiếu Lang mới cảm thấy được bản thân khi đó vừa ngu vừa xuẩn tới cỡ nào, thực sự là ngây thơ quá mức rồi! Cư nhiên lại có ý đồ nhào tới giết chết cái loại biến thái cao thủ như Dạ Hành Vân để báo thù cho đám người Thường Tiếu Thiên, khó trách Vọng Tình lại gọi mình là nhỏ ngốc… A ~~~ Dạ Hành Vân lại một đao phát ra giết chết hết một đám quái, thiệt là đáng sợ ~~~ Sóc Địch : “Lúc đó nhỏ này mới hơn ba mươi cấp, gặp anh cùng Tiểu Bạch Vân, câu nói đầu tiên chính là ‘ Cẩu tặc, hãy xưng tên đi ‘ …” Trúc tử cật hùng miêu : “ không phải chứ?” A Phi : “ thật vậy sao?” Tiếu Lang “…” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, nhỏ ngốc không muốn bị nhắc tới chuyện xấu hổ!! Dạ Hành Vân cũng chen một câu : “Phải đó, nhỏ này còn vọng tưởng giết chết tao, cầm một thanh chủy thủ cùi chọt tao.” Trúc tử cật hùng miêu : “Ặc.. ha ha ha ha!!” A Phi : “…” Trúc tử cật hùng miêu : “Ây nha lão đại! Cư nhiên có nữ nhân dám trước mặt lão đại gọi lão đại là cẩu tặc!” Dạ Hành Vân : “Phải đó, nhỏ này là người đầu tiên.” Sóc Địch : “Sau đó nhỏ ngốc này bị quái xà trên Tiên Trúc Đảo cắn chết.” A Phi : “Đáng yêu vậy…” Trúc tử cật hùng miêu : “Ây da… cười chết tui rồi!!! Ha ha ha ha…” Tiếu Lang không cảm thấy có chút nào mắc cười hết, mấy người này nói chuyện với nhau làm cậu cảm thấy bị sỉ nhục! Vì thế cậu liền nói với cái tên cười khoa trương nhất : “Miêu ca, đừng có cười nữa mà, tui lúc đó vẫn còn gà muốn chết, không biết chưởng môn của chúng ta lợi hại đến đâu thôi!” A Phi : “Miêu ca.” Sóc Địch : “Miêu ca.” Dạ Hành Vân : “Ha ha ha…” Trúc tử cật hùng miêu : “Thao! Lão tử không phải miêu!” Tiếu Lang nhìn màn hình, không biết nên nói cái gì bây giờ, đám này không cùng giống với mình sao? Tại sao chỉ gọi một tiếng Miêu ca thôi mà cả đám lăn ra cười tới vậy? Không gọi Miêu ca gọi gì bây giờ? Hùng ca? Hùng miêu ca? Trúc tử cật hùng miêu : “Tiểu Long Nữ, nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Long Nữ : “Mười lăm tuổi.” Trúc tử cật hùng miêu: “Nhỏ xíu.” Sóc địch: “Nhỏ xíu.” Dạ Hành Vân: “Nhỏ xíu.” Tiếu Lang rơi lệ đầy mặt, mấy người rốt cuộc bự cỡ nào a!!! A Phi : “Đáng yêu ghê…” Trúc tử cật hùng miêu : “Uy uy A Phi, sao tao không biết mày có chứng yêu nhi đồng a?” A Phi : “Tiểu Long Nữ, em chịu làm bà xã của anh không?” Mọi người : “…” Tiểu Long Nữ : “…” Hôm nay là lần thứ mấy bị lái tới đề tài này rồi? Sóc Địch : “Cầu hôn phiên bản trực tiếp?” Dạ Hành Vân : “Vui à nha.” A Phi : “Anh cũng mười lăm tuổi nè, tiếc là lần nào gặp con gái cũng lớn tuổi hơn, vất vả lắm mới gặp một người bằng tuổi với mình, vui ghê!” Trúc tử cật hùng miêu : “A Phi! Lúc trước không phải mày bảo mày hai mươi lăm rồi sao!!!!” A Phi : “Gạt ông thôi.” Trúc tử cật hùng miêu : “ hóa ra lão tử chơi với một nhóc quỷ hơn nửa năm trời!” A Phi : “Giết ông bây giờ.” Trúc tử cật hùng miêu : “… ” A Phi : “Tiểu Long Nữ?” Tiểu Long Nữ : “Ha…” A Phi : “Anh cũng chơi Thích Khách nè, sắp max cấp rồi, mỗi ngày anh sẽ mang em đi thăng cấp, chịu không?” A Phi : “Em có thể làm bà xã của anh không?” Tiếu Lang lúc này vạn phần rối rắm a, cậu run rẩy đặt tay lên bàn phím đánh ra một câu : “Xin lỗi nha, A Phi, tui đã có chồng chưa cưới rồi.” Chị dâu, em xin lỗi chị nha!!! … Mọi người : đây là thời đại nào vậy? Chúng mình đã bị đào thải rồi sao? Nhìn xem một thằng con nít mười lăm tuổi cầu hôn, sau đó một nhỏ con nít mười lăm tuổi khác trả lời với đứa kia, rằng nó đã có chồng chưa cưới…? A Phi : “Cấp bậc tên đó cao hơn anh sao?” Tiểu Long Nữ : “Không, ông cao hơn.” A Phi : “Bây giờ anh đứng thứ ba trong bảng cao thủ Thích Khách, tên đó lợi hại hơn anh sao?” Tiếu Lang quay sang hỏi Vương Mân “Anh, anh có nằm trong bảng cao thủ Thần Tượng không?” Vương Mân nói “ Không có, có chuyện gì sao?” Tiếu Lang quay lại trả lời A Phi : “…Ông lợi hại hơn.” A Phi : “Tuy là anh không nằm trong bảng tài phú, bất quá mỗi tháng anh đều có thể nạp vào trò chơi một ngàn năm trăm tệ, tên đó nhiều tiền hơn anh sao?” Tiểu Long Nữ : “Chắc là không đi…” Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang vẻ mặt có chút khó coi, biểu tình rối rắm, lại chỉ lo nhìn màn hình mà không trả lời mình có chuyện gì xảy ra, liền nghiêng đầu qua tự nhìn màn hình của Tiếu Lang. Tầm mắt vừa lướt qua phần tán gẫu trên khung đối thoại, cả gương mặt Vương Mân nháy mắt đen thui. Tiếu Lang “Anh, làm sao giờ a?” Vương Mân “Từ chối đi!” Tiếu Lang “Nãy đã từ chối rồi a…” Nói xong, lại thấy tên A Phi kia lại gửi thêm một câu. A Phi : “Tên đó cấp bậc không cao bằng anh! Không lợi hại bằng anh! Tiền cũng không nhiều bằng anh, có tư cách gì đòi tranh với anh chứ! Em mau mau đá cái tên vừa nghèo vừa gà đó đi! Kết hôn với anh!” Vương Mân “…” Tiếu Lang chợt phát giác nhiệt độ không khí quanh mình đang dần dần hạ xuống, Vương Mân ngồi bên cạnh cậu, nhìn vào màn hình, thở ra khí cũng khe khẽ lướt qua mặt Tiếu Lang, cảm giác cũng là lành lạnh… Tiếu Lang khẽ cắn môi, tâm tình tựa như tráng sĩ đi chịu chết, gõ ra một câu. Tiểu Long Nữ : “Nhưng mà tui thích anh ấy!” Vương Mân sờ đầu Tiếu Lang “Ngoan.” Mọi người : “…” Dạ Hành Vân : “Địch Tử, chúng ta già rồi.” Sóc Địch : “…Đúng đó.” A Phi : “Trúc Tử, tui thất tình rồi!” Trúc tử cật hùng miêu : “Đáng đời.” A Phi : “ “ Trúc tử cật hùng miêu : “Đừng khóc đừng khóc, Trúc Tử ca ca mang nhóc đi chơi, chịu không?” Mọi người : “…” Tiếu Lang nhìn đồng hồ, cũng đã đến giờ, liền nói lời tạm biệt với cả đội, sau đó mau chóng chạy khỏi cảnh tượng quỷ dị này. ☆ ☆ ☆ Đến lúc cùng Vương Mân rời khỏi tiệm Net, cũng đã quá sáu giờ. Khí trời vào cuối thu, trời tối cũng nhanh hơn những mùa khác, hơn nữa càng tối càng trở nên lạnh. Tiếu Lang hít hà vài cái, kéo áo thật chặt, rụt cả người vào áo. Vương Mân hết sức tự nhiên nắm lấy tay cậu, nói “Lạnh lắm sao? Chúng ta đi mua cái gì đó về ký túc xá ăn đi?” Tiếu Lang : “Ùa.” Vương Mân kéo tay Tiếu Lang đi đến khu bán thức ăn, mua hai phần món luộc Quan Đông, một người một chuỗi xiên đậu hũ sấy, Tiếu Lang bảo muốn ăn bột chiên, Vương Mân liền mua cho cậu một phần, lại gọi thêm hai que xiên thịt sườn cùng với tim gà. Lại đi tới tiệm tạp hóa nhỏ, Tiếu Lang mua một ít thức ăn vặt như xí muội, mì ăn liền, khô bò, nước ngọt… Hai người mua xong rồi trở về trường, Tiếu Lang nhìn thấy trên tay Vương Mân còn cầm ba ly trà sữa, liền nói “Trà sữa đó mua cho Liêu Tư Tinh sao?” Vương Mân “Ừ.” Tiếu Lang “Vậy em về ký túc xá trước ha…” Vương Mân kéo lấy tay cậu hướng về phía mình định đi, nói “Cùng đi với anh đi.” Tiếu Lang “Ờ.” Đây là lần đầu tiên Tiếu Lang cùng Vương Mân đi tìm Liêu Tư Tinh. Ký túc xá của Liêu Tư Tinh nằm cùng tòa nhà của bọn họ, lầu hai nữ sinh, phòng số A1-003. Tiếu Lang bị Vương Mân lôi kéo, cảm thấy có hơi kỳ cục, liền rút tay trở về. Vương Mân buông cậu ra, đưa tay gõ cửa, không thấy ai lên tiếng. Đợi một lúc, Vương Mân thò tay vào túi lấy ra cái gì đó, lại bấm bấm mấy cái. Tiếu Lang nhìn kỹ, thứ kia đích thị là cái di động Nokia mà lần trước Tiếu Lang phát hiện được khi nhìn lén ngăn bàn của Vương Mân. Vương Mân nhìn thấy Tiếu Lang ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào di động trên tay mình, liền đưa cho cậu xem “Chưa từng thấy qua sao?” Tiếu Lang nhận lấy di động cầm xem một lúc, cảm khái nói “Chưa từng thấy học sinh trung học nào có di động…” nói chưa dứt câu, đột nhiên di động trên tay run lên, Tiếu Lang hoảng sợ, lập tức nhét lại vào tay Vương Mân. Vương Mân bấm mở ra xem, bảo “Mới nãy nhắn tin cho Tư Linh, nhỏ trả lời lại là, đang đi ăn cơm với bạn ở căn-tin, bảo chúng ta trở về ký túc xá đi, lát nữa nhỏ tự mình qua.” Hai người xuống lầu, trở về phòng ký túc của mình, Tiếu Lang cầm di động của Vương Mân, biểu tình tựa như một hài tử vừa mới được tặng một món đồ chơi mới lạ, yêu thích không muốn buông tay. Vương Mân thúc giục Tiếu Lang đi ăn cơm hai lần ba lượt, cậu đều ừ hử đáp qua loa. Cuối cùng âm điệu của Vương Mân bắt đầu lạnh dần “Tiểu Tiểu, đi ăn cơm.” Vừa mới bị kêu “Tiểu Tiểu”, Tiếu Lang giống như bị người ta bấm công tắc, lập tức nghe lời. Tiếu Lang vừa ăn vừa hỏi Vương Mân “Sao anh lại có di động vậy? Mắc lắm hả?” Vương Mân nói “Cũng bình thường, cỡ chừng hai ngàn.” Cỡ hai ngàn! Đối với Tiếu Lang mà nói, kia là con số trên trời! Tiếu Lang lại hỏi “Liêu Tư Tinh cũng có di động?” Vương Mân “Ừ, nếu không làm sao anh nhắn tin cho nhỏ được? Đồ ngốc…” Tiếu Lang bị ai đó gọi đồ ngốc không phục, một bên gặm thịt sườn, một bên nhăn mặt nhăn mũi hàm hồ nói “Hỏi thôi làm thấy ghê!” ◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊•◊ Tiểu kịch trường 001 [ Sinh nhật của Tiểu Tiểu ] Một ngày nọ, Cố Thuần từ trong phòng giáo viên bước ra, trên tay ôm một đống giấy tư liệu trở về làm công tác thống kê, mỗi một học sinh đều cần điền một ít tư liệu cá nhân, bao gồm ngày sinh, địa chỉ gia đình, tư liệu phụ huynh, điện thoại liên hệ, vân vân… Đám ba người Tiếu Lang bởi vì cùng chung phòng ký túc với Cố Thuần, cho nên trước hết nhận được giấy điền. Tiếu Lang nằm úp sấp trên bàn học của mình trong phòng ký túc điền hết các tư liệu cần thiết, sau đó đặt lên bàn của Cố Thuần, chuẩn bị đi tắm rửa. Lúc này, Vương Mân vừa mới tắm rửa trở về, Tiếu Lang cũng đã chuẩn bị xong xuôi khăn tắm cùng với quần áo thay sau khi tắm, trước khi đi tắm, cậu bảo “Vương Mân, Cố Thuần bảo điền xong lý lịch cá nhân rồi đem giấy để lên bàn ổng a.” Vương Mân “Ờ, biết rồi.” Vương Mân vừa dùng khăn lau tóc, vừa liếc mắt nhìn vào giấy lý lịch. Cư nhiên bắt điền tư liệu về phụ huynh? Cả đơn vị công tác của phụ huynh? Cậu cầm bút lên, nhanh chóng bắt đầu viết, địa chỉ gia đình chỉ viết ở khu nào, đường nào, điện thoại liên hệ thì viết số điện thoại di động của mình, còn về tư liệu phụ huynh : không biết. Viết xong, cầm lấy giấy bước tới bàn Cố Thuần đặt xuống, đột nhiên Vương Mân trông thấy… tờ mà Tiếu Lang mới điền lúc nãy —— [ Trung Học Hoa Hải niên khóa OX - Bảng thống kê sơ yếu lý lịch học sinh ] Lớp : Năm nhất – Lớp C1 Họ tên : Tiếu Lang Ngày sinh : ngày 14 tháng 2 năm 198x … Cha : Tiếu nghị – Hợp tác xã vận chuyển hàng hóa Thành Kiến C thị. Mẹ : Lâm Nguyệt Nhu – Hợp tác xã vận chuyển hàng hóa Thành Kiến C thị. Điện thoại gia đình : 5432XXX … Vương Mân cũng không biết vì cái gì mà… tờ tư liệu kia cậu chỉ nhìn một lần liền nhớ kỹ vào đầu, ngay cả mỗi một con số của dãy số điện thoài, cả ngày sinh của Tiếu Lang, tựa như là một chiếc máy chụp ảnh chụp lấy, khắc sâu vào đầu của cậu. Tháng 2… là sinh ra sau năm mới không bao lâu nhỉ.. Hóa ra cậu ấy nhỏ hơn mình những năm tháng, khó trách thoạt nhìn có phần hơi trẻ con. Một năm sau đó, anh của Vương Mân bảo Vương Mân giúp đỡ, đặt một bó hoa hồng tặng cho người mình thích, hôm ấy cũng chính là ngày 14 tháng 2… Lúc đó, Vương Mân mới biết được, sinh nhật của Tiểu Tiểu, cũng là ngày lễ tình nhân. ______________________
|