Trầm Nịch
|
|
.::Đệ Cửu Thập Nhất Chương::. Mặc kệ Dung Khâu không hề muốn nhưng vẫn đến đúng ngày. Vào ban đêm mùng năm, hắn mang theo hòm thuốc cùng với sắc mặt u buồn đến Nhân Tâm Đường. Đã nhiều ngày qua Tần Ca viện cớ không khỏe nên không lộ diện, trong khi Dung Khâu để cho vài vị Thái y về nhà mừng tất niên, trong cung chỉ còn một mình hắn là Thái y. Tứ phía ở Nhân Tâm Đường vô cùng yên lặng, thân là Nhật Quỷ nên Diêm Nhật đã bố trí hơn chục tên tiểu quỷ mà hắn tín nhiệm nhất để canh giữ ở chỗ bí mật gần đó, bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng. Bưng một chén dược bốc khói nghi ngút tiến vào, dựa theo trình tự để sắp xếp trên bàn. Trong phòng ngủ có lò lửa, còn có bảy tám chậu than, vô cùng ấm áp. Tần Ca phủ nội y ngồi trên giường nhìn Dung Khâu và Diêm Nhật lần lượt ra ra vào vào. Đến khi chén dược cuối cùng được đặt lên bàn thì Dung Khâu mới hít sâu một hơi rồi ra hiệu cho Diêm Nhật. Diêm Nhật mang một chén nước đến bên giường, Dung Khâu nói, “Hoàng Thượng, đây là mê dược, khi châm cứu sẽ rất đau.” Sắc mặt của Tần Ca rất bình thản, hắn tiếp chận chén mê dược rồi uống cạn, sau đó Dung Khâu mới nói tiếp, “Thỉnh Hoàng Thượng nằm xuống, thần sẽ châm cứu cho ngài.” Tần Ca nằm xuống, cởi bỏ nút thắt, hạ thân của hắn hoàn toàn xích lõa, che phủ bởi một tắm khăn, chỉ lộ ra phần bụng. Dung Khâu đến bên giường rồi mở ra túi ngân châm, sau đó nói với Diêm Nhật, “Từng cái chén đều có dán dấu hiệu, trong chốc lát ta muốn chén nào thì ngươi bưng đến cho ta chén đó.” Diêm Nhật gật đầu. Đợi trong chốc lát, Dung Khâu nhẹ nhàng đè xuống bụng của Hoàng Thượng rồi nhẹ giọng hỏi, “Hoàng Thượng, ngài có cảm giác gì hay không?” Tần Ca lắc đầu, Dung Khâu biết mê dược bắt đầu có hiệu quả, hắn quyết tâm rút ra một cây ngân châm. “Long huyết thang.” Diêm Nhật lập tức đem chén dược đựng long huyết thang, sau khi dùng ngân châm chấm vào long huyết thang thì Dung Khâu mới chậm rãi đâm vào huyệt thiên xu của Tần Ca. “Quy giáp thang.” Châm thứ hai đâm vào huyệt địa hải. “Khí huyết thang.” Châm thứ ba đâm vào huyệt trung chú. “Nữ oa thang.” Huyệt thủy đạo. “Địa tàng thang.” Huyệt trung cực. Ngay từ đầu Tần Ca không có cảm giác gì, nhìn Dung Khâu phân phó Diêm Nhật bưng qua từng chén dược. Đến khi bụng của hắn bị châm càng lúc càng nhiều thì hắn mới cảm thấy như có ngọn lửa đang thiêu đốt trong bụng của hắn, cái loại cảm giác này đã vượt quá hiệu quả của mê dược, Tần Ca cắn chặt khớp hàm. Dung Khâu không dám nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, hắn hết sức chăm chú, không dám lãng phí nửa điểm thời gian để châm vào bụng của Hoàng Thượng. Khi mồ hôi của hắn thấm ướt y phục thì hắn mới nghe được tiếng rên rỉ vì Hoàng Thượng rốt cục không thể khống chế được nữa. Bàn tay của Diêm Nhật liên tục run rẩy, nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng trở nên trắng bệch, ánh mặt lộ ra sự thống khổ, hắn thừa dịp đem một chiếc khăn nhét vào miệng của Hoàng Thượng. Hàm răng run rẩy căn bản là cắn không được chiếc khăn, Tần Ca không ngừng lặp đi lặp lại ở trong lòng: Cố gắng! Cố gắng! Chỉ cần cố gắng chịu đựng là hắn có thể có được nhi tử. Giống như có vô số ngọn lửa cháy bập bùng trong bụng của hắn, chén mê dược kia căn bản không thể ngăn cản loại đau đớn này. “Ngô….” Dung Khâu còn một nửa ngân châm phải tiến hành, trong khi tiếng rên rỉ của Tần Ca đã đau đến mức trở nên run rẩy. Chiếc khăn rơi xuống bên tai, mồ hôi lũ lượt toát ra khiến cho chiếc khăn dưới thân trở nên ẩm ướt. Khóe mắt cũng bởi vì không thể chịu đựng thống khổ mà bắt đầu rơi lệ, bờ môi của Tần Ca đã trở nên tái nhợt. Hắn thuộc về thể hàn, cho nên điều trị như vậy so với người khác mà nói là thống khổ gấp đôi, thậm chí là gấp vài lần. Cho dù là hán tử tráng kiện thì cũng sẽ bị đau đớn đến mức gọi cha gọi nương, nhưng Tần Ca lại chỉ cất lên tiếng rên rỉ là hết mức. Mồ hôi cùng nước mắt nhanh chóng làm mờ đôi mắt, khi Tần Ca đau đến mức sắp tắt thở thì Dung Khâu đã đặt mũi châm cuối cùng lên bụng của Tần Ca. Cơ hồ là cùng lúc Diêm Nhật nâng Hoàng Thượng ngồi dậy, Dung Khâu mặt tái nhợt hơn cả tờ giấy, hắn đem chén dược đặt trên tay của Diêm Nhật, Diêm Nhật chậm rãi đút cho Hoàng Thượng uống. Tần Ca đau đến mức không thể há mồm, toàn thân đều run rẩy, Diêm Nhật đẩy cằm của Tần Ca ra, đem từng muỗng dược đút vào miệng của Hoàng Thượng. Rốt cục cũng uống cạn, y phục của Diêm Nhật bị mồ hôi lạnh từ trên người của Tần Ca thấm ướt. Dung Khâu lại nhanh chóng đút cho Hoàng Thượng một chén mê dược, đôi mắt của hắn cũng đỏ ửng giống như Diêm Nhật, nước mắt cơ hồ muốn tràn ra khóe mi. Hắn rất muốn hỏi Hoàng Thượng, người đã làm cho Hoàng Thượng cam nguyện chịu đựng đau đớn đến mức này chỉ để sinh con là ai. Nhưng hắn không thể hỏi, điều duy nhất mà hắn có thể làm chính là nhanh chóng giúp Hoàng Thượng thoát khỏi nỗi đau này. Chén mê dược thứ hai cũng không giảm bớt cơn đau cho Tần Ca được bao nhiêu. Sau khi hiệu quả của mê dược mất tác dụng thì hắn lại bấu chặt tay xuống sàn giường đến mức muốn bật cả móng. “Hoàng Thượng, ngài đau thì cứ la lên đi…” Dung Khâu quỳ gối bên giường vừa khóc lóc vừa khẩn cầu, hai chén mê dược đã là cực hạn, trước khi rút châm thì Hoàng Thượng chỉ có thể cố gắng chịu đựng. “Nước….” Khóe miệng của Tần Ca có vết máu, hắn đã cắn nát môi của mình. Diêm Nhật lấy nước đến, dùng từng thìa một đút vào miệng của Hoàng Thượng, hắn cũng không nhận ra trên khuôn mặt luôn luôn bình thản của mình đã ướt đẫm nước mắt. Hắn cứ như vậy mà lặng lẽ vừa khóc vừa lau mồ hôi cho Hoàng Thượng, đồng thời đút Hoàng Thượng uống nước. Dung Khâu cũng không ngừng lau nước mắt, Hoàng Thượng đã đau đến mức toàn thân đều tái xanh, nhưng hắn cũng đành phải bất lực. Hô hấp của Tần Ca cũng trở nên run rẩy, hàm răng mất tự chủ mà lập cập va vào nhau, đau đến mức hắn không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ nhớ rõ bản thân mình phải cố gắng chịu đựng. Sau khi Tần Ca đau đến mức hôn mê, rốt cục hai canh giờ lâu dài cũng trôi qua. Dung Khâu không dám trì hoãn mà nhanh chóng rút tất cả ngân châm ra khỏi người của Tần Ca. Thân thể tái nhợt của Tần Ca hóa thành màu đỏ tím, đau đớn và nóng sốt cùng lúc ập đến. Đây là thời khắc mà Dung Khâu sợ hãi nhất, sau khi điều trị như vậy sẽ làm cho người ta bị sốt cao, Hoàng Thượng vốn là thể hàn, hắn cũng không biết tình trạng sốt cao này sẽ kéo dài bao lâu. Dung Khâu và Diêm Nhật hai người cùng thay đổi xiêm y cho Tần Ca, lại thay đổi đệm chăn đã ướt đẫm mồ hôi. Hai người lo lắng đề phòng, không ai dám rời khỏi Tần Ca nửa bước. Đến giữa khuya thì Tần Ca sốt rất cao, nhưng một giọt mồ hôi cũng không có, Dung Khâu và Diêm Nhật sợ hãi, càng không ngừng dùng khăn lạnh chà xát trong lòng bàn tay và gan bàn chân của Tần Ca, lúc này Dung Khâu không dám tùy tiện cho Hoàng Thượng dùng dược, chỉ có thể dùng biện pháp dân gian nhất để hạ nhiệt độ cho Hoàng Thượng. Trời đã sáng, Tần Ca vẫn chưa có dấu hiệu hạ sốt, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, thân thể thỉnh thoảng lại co giật. Dung Khâu đã sẵn sàng nghĩ đến việc không thể đảm bảo cái mạng nhỏ của mình, hắn dặn dò Diêm Nhật chăm sóc cho Hoàng Thượng chu đáo rồi nhanh chóng rời khỏi Nhân Tâm Đường. Diêm Nhật sắp bị hù chết, hắn liên tục dùng khăn lạnh chà xát vào tay và chân cho Hoàng Thượng, đút Hoàng Thượng uống nước. Khi hắn đụng đến Hoàng Thượng thì có cảm giác như bị phỏng. Diêm Nhật sốt ruột, hắn bị mâu thuẫn giày vò, hắn rất muốn liều lĩnh nói cho Vương gia biết chuyện mà Hoàng Thượng đang làm. Nhưng trong lòng lại có một âm thanh nói cho hắn biết Vương gia đang trên đường xuất chinh, vì đại cục cho nên hắn phải cố gắng nhẫn nại. Ngay khi Diêm Nhật sắp bị điên vì mâu thuẫn thì Dung Khâu lại thở hồng hộc mà tiến vào, phía sau là phụ thân Dung Niệm của hắn. Dung Niệm vừa thấy bộ dáng của Hoàng Thượng thì hung hăng đánh cho Dung Khâu một quyền, “Ngươi thật sự là hồ đồ.” Đẩy Diêm Nhật ra, Dung Niệm nhanh chóng mở cái hòm thuốc đã mang đến, lấy ra vài dược hoàn rồi bảo Dung Khâu pha vào nước cho Hoàng Thượng uống, sau đó mới châm cứu ở tứ chi của Hoàng Thượng một chút. Màu tím bầm trên mặt của Tần Ca lui xuống một ít nhưng tình hình vẫn vô cùng nguy hiểm. Dung Niệm xanh mặt, Dung Khâu tái nhợt, hai người không hề dừng lại động tác trong tay, Diêm Nhật tạm thời không thể giúp ích gì cho bọn họ, hắn công đạo vài câu rồi vội vã ra Nhân Tâm Đường, gọi vài tên tâm phúc đến rồi thì thầm một chút, sau đó lại lấy ra thủ dụ của Hoàng Thượng từ trước ngực, phái một người trong số đó nhanh chóng đưa đến quý phủ của Thái sư. Đến khi quay về Nhân Tâm Đường thì Diêm Nhật không ngừng chà xát mồ hôi trên mặt, trầm giọng nói, “Chuyện Hoàng Thượng sinh bệnh không lừa được bao lâu, nói không chừng hiện tại đã lan truyền ra ngoài. Dung đại nhân, mặc kệ ai hỏi gì thì ngươi cứ y theo an bài trước đó mà hồi đáp. Hoàng Thượng chịu khổ như thế, tuyệt đối không thể để cho công lao đổ sông đổ biển, càng phải đề phòng có người thừa dịp gây rối.” Trong lòng biết tình huống nghiêm trọng nên Dung gia phụ tử chỉ có thể gật đầu, mệnh của bọn họ treo cùng với mệnh của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng xảy ra chuyện thì cả nhà Dung gia đừng hòng thoát tội. ………… Sau đó Diêm Nhật không cho bất luận kẻ nào đến gần Nhân Tâm Đường, lại phái người xuất cung báo tin khẩn cho Ôn Quế và Khổng Tắc Huy mau chóng hồi kinh. Đây đều là kế hoạch mà Tần Ca đã an bài trước đó. Diêm Nhật dù sao cũng chỉ là Phó tổng quản, nếu xảy ra chuyện gì thì hắn căn bản không thể gánh vác. Sau khi căn cứ theo ý chỉ của Hoàng Thượng để công bố từng mệnh lệnh, Diêm Nhật còn chưa kịp hít thở thì Thái sư Lâm Giáp đã mang theo bộ mặt ngưng trọng đi đến Nhân Tâm Đường. “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?” Vừa thấy Diêm Nhật thì Lâm Giáp lập tức chất vấn. “Thỉnh Thái sư đừng làm ầm lên, xin hãy cùng nô tài tiến vào.” Dẫn Lâm Giáp tiến vào bên trong Nhân Tâm Đường, Diêm Nhật còn chưa mở miệng thì Lâm Giáp đã hoảng hốt, hắn bổ nhào vào bên giường rồi hít sâu một hơi lãnh khí, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, ngài đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó hắn mới nắm lấy y phục của Dung Khâu mà quát to, “Ngươi làm Y thủ như thế nào mà lại để cho Hoàng Thượng trở thành như vậy!” Dung Khâu run rẩy trả lời, “Buổi chiều hôm qua Hoàng Thượng cảm thấy khó chịu, hạ quan đã bắt mạch cho Hoàng Thượng nhưng không tra ra có sự cố gì, hạ quan dặn dò Hoàng Thượng phải nghỉ ngơi nhiều, nhưng đến buổi tối thì Hoàng Thượng lại không thích hợp, hít thở khó khăn. Hạ quan mới cho Hoàng Thượng uống chén dược Tâm Hoạt Mạch, sau khi Hoàng Thượng uống xong thì khá hơn một chút. Nhưng hạ quan không yên lòng, đêm qua ở ngay bên ngoài canh giữ, đến nửa đêm thì Hoàng Thượng liền bị sốt cao và khó thở. Hạ quan ngu dốt, đến lúc ấy hạ quan mới tra ra Hoàng Thượng là bị…..người ta hạ độc!” “Cái gì?” Lâm Giáp chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, “Vì sao ngươi không sớm phái người báo cho ta biết!” Túm lấy y phục của Dung Khâu mà kéo đến trước mặt, Lâm Giáp cắn răng nói, “Chuyện trọng đại như thế mà đến bây giờ ngươi mới nói cho ta biết! Vì sao ngươi không sớm điều tra ra! Lão phu nhất định phải trị tội ngươi!”fynnz.wordpress.com Diêm Nhật vội vàng tiến lên rồi bắt lấy tay của Lâm Giáp, “Thái sư, chuyện này là vì Hoàng Thượng không cho tiết lộ. Trước khi Hoàng Thượng hôn mê đã nói chuyện này tuyệt đối không được để lộ ra ngoài, bảo rằng chờ đến khi trời sáng thì mới cho nô tài bí mật thông báo với Thái sư để phòng ngừa người khác chú ý. Hiện tại Vương gia không ở kinh thành, tin tức Hoàng Thượng trúng độc một khi truyền ra ngoài thì triều đình sẽ rối loạn.” Đôi tay của Lâm Giáp run rẩy, khóe mắt như muốn nứt ra, “Hoàng Thượng….có, có thể cứu chữa hay không….” Dung Niệm đỡ lấy Lâm Giáp rồi nói, “Có thể cứu chữa nhưng phải chậm rãi. Độc này phi thường âm hiểm, trước khi độc phát thì căn bản không thể tra ra, cũng may Hoàng Thượng ăn vào không nhiều lắm, Dung Thái y đã bức ra không ít độc cho Hoàng Thượng, phần độc còn lại thì chỉ cần chậm rãi chữa trị là sẽ vô sự. Hiện tại quan trọng nhất là ngày mai phải lâm triều, Thái sư phải trụ trì đại cục trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại, ổn định triều cương. Hạ quan cho dù liều cái mạng già này thì cũng phải cứu Hoàng Thượng cho bằng được.” Lâm Giáp cầm chặt tay của Dung Niệm, nhìn Hoàng Thượng hô hấp yếu ớt trên giường bệnh, không biết sinh tử như thế nào, hắn càng không ngừng hít sâu. Hắn là nguyên lão tam triều, cả đời từng trải qua vô số sóng gió. Nhắm mắt lại, đến khi mở ra thì trong mắt của Lâm Giáp liền hồi phục sự bình tĩnh. “Dung Thái y, như vậy lão thần giao Hoàng Thượng cho các ngươi, nếu các ngươi cứu được Hoàng Thượng thì lão thần sẽ thỉnh công cho các ngươi; nếu các ngươi….toàn bộ Dung gia của các ngươi sẽ chôn cùng Hoàng Thượng.” Dung Niệm và Dung Khâu quỳ xuống, “Lão Thái sư cứ an tâm giao chuyện này cho chúng ta.” “Việc này không được tiết lộ.” “Hạ quan hiểu rõ.” Tiếp theo Lâm Giáp lại công đạo Diêm Nhật, “Tức tốc gọi Ôn tổng quản và Khổng thống lĩnh quay về.” “Nô tài đã bí mật phái người truyền tin.” Lâm Giáp tiếp tục nói, “Ba người các ngươi canh giữ ở Nhân Tâm Đường, trước khi Hoàng Thượng tỉnh lại thì không được để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy Hoàng Thượng. Nói với bên ngoài là Hoàng Thượng bị bệnh nhẹ, cần phải tĩnh dưỡng, có chuyện gì thì bảo bọn họ đến tìm ta.” “Nô tài hiểu rõ.” “Hoàng Thượng có lưu lại ý chỉ cho Nội Các hay không?” “Trước khi hôn mê thì Hoàng Thượng đã lưu lại thủ dụ để Thái sư tạm thời thống lĩnh Nội Các, hết thảy do Thái sư làm chủ.” Nói xong, Diêm Nhật đưa thủ dụ giao cho Lâm Giáp. Vừa thấy nét chữ quen thuộc của Hoàng Thượng thì Lâm Giáp suýt nữa đã rơi lệ. Nhịn xuống bi thương, Lâm Giáp chăm chú nhìn Tần Ca một lúc lâu, sau đó mới lau khô mắt rồi giả vờ vô sự mà nhanh chân ly khai Nhân Tâm Đường. Hắn vừa đi thì Dung Khâu và Dung Niệm lập tức mềm nhũn toàn thân, co quắp ngồi bệt xuống đất.
|
.::Đệ Cửu Thập Nhị Chương::. Trước khi Tần Ca điều trị thân mình thì đã chuẩn bị chu đáo. Mùng sáu tuy rằng đã có phong phanh truyền ra ngoài nhưng bởi vì vẫn chưa khai triều nên chưa có động tĩnh gì. Mùng bảy khai triều, Lâm Giáp ở trên triều đọc thánh chỉ của Hoàng Thượng [do Lâm Giáp lén chuẩn bị]: Thánh Thượng mang bệnh nhẹ, cần phải điều dưỡng cẩn thận, lệnh cho Thái sư Lâm Giáp chấp chưởng Nội Các, xử lý triều chính. Thống lĩnh triều đình Khổng Tắc Huy chấp chưởng an nguy trong cung, thủ bị quan kinh thành Quan Độ bảo vệ an bình của kinh thành. Trước khi long thể của Hoàng Thượng bình phục, kẻ nào nhân cơ hội làm loạn thì ấn theo tội mưu phản mà xử, Thái sư không cần thượng tấu, trực tiếp trừng phạt. Thánh chỉ vừa được ban ra thì quan viên đều ngửi được mùi vị khác nhau. Nếu Hoàng Thượng chỉ bệnh nhẹ thì cần gì phải hạ thánh chỉ như vậy? Điều này chứng tỏ thân thể của Hoàng Thượng có vấn đề nghiêm trọng, nhưng rốt cục Hoàng Thượng đã xảy ra chuyện gì? Lập tức có quan viên đưa ra dị nghị, Lâm Giáp lập tức lấy tội danh nhiễu loạn triều đình để bãi chức mấy tên quan dị nghị chuyện này. Trên tay của Lâm Giáp không chỉ có thánh chỉ mà còn có Thượng Phương bảo kiếm do Hoàng Thượng ban cho, ai dám xằng bậy sẽ bị khảm đầu ngay lập tức. Gần bốn vạn thị vệ ở trong cung do Khổng Tắc Huy chấp chưởng, thống lĩnh quân thị vệ kinh thành Quan Độ lại là tri kỉ của Ngũ Tử Ngang, cho nên đám triều thần trên tay không có binh quyền chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận thánh chỉ sau khi Lâm Giá ra uy. Sau khi Hoàng Thượng đăng cơ thì Lâm Giáp mới dần dần rời khỏi triều đình, chuyên tâm vào học vấn, nhưng uy nghi của hắn vẫn còn. Hiện tại hắn có thánh chỉ lại có Thượng Phương bảo kiếm, có hắn ra mặt thì ngay cả Nội Các cũng không dám làm gì hắn. Chỉ trong một ngày Lâm Giáp đã khống chế triều đình. Sáng sớm từ Cẩm Đà Tự chạy về, Khổng Tắc Huy cùng Phó thống lĩnh Lý Thao phái thị vệ bao vây Nhân Tâm Đường, không cho bất luận kẻ nào đến gần. Kinh Thành cũng được cai quản nghiêm ngặt, kiểm tra chặt chẽ dân chúng ra vào thành, trời vừa tối thì xe ngựa không được đi lại, dám can đảm ở bên ngoài gây rối thì không cần hỏi lý do mà cứ lập tức bắt vào đại lao. Dân chúng trong kinh và người trong hoàng cung đều nơm nớp lo sợ, một chút vô ý nho nhỏ diễn ra ngay thời kỳ mẫn cảm như vậy đều có thể dẫn đến họa sát thân. Trong hoàng cung, Ôn Quế quỳ gối bên giường Hoàng Thượng, vừa khóc vừa lau thân mình cho Hoàng Thượng. Bị triệu hồi khẩn cấp, hắn căn bản không thể tưởng tượng là khi về đến hoàng cung thì lại nhìn thấy Hoàng Thượng sinh tử chưa biết. Nếu không phải có Diêm Nhật và Khổng Tắc Huy ở đây thì hắn có lẽ đã suy sụp. Nghĩ đến thân phận của mình, nghĩ đến Hoàng Thượng, Ôn Quế miễn cưỡng lấy thân phận Tổng quản an bài cung nhân, sau đó mới ở lại trong Nhân Tâm Đường không chịu bước ra. Hắn kiên cường là vì Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng mất thì hắn phải làm sao. “Khổng thống lĩnh.” Ngoài phòng truyền đến giọng nói của Dung Khâu, Ôn Quế đi nhìn về hướng bình phong, chỉ thấy một người vội vàng đi đến, vừa nhìn thấy người nọ, Ôn Quế càng liên tục rơi lệ. Dưới cằm của Khổng Tắc Huy mọc đầy râu, sắc mặt trầm trọng mà đi đến bên giường rồi cất tiếng hỏi, “Tình hình của Hoàng Thượng như thế nào?” Ôn Quế kiềm nén tiếng khóc, hắn lắc đầu nói trong nghẹn ngào, “Vậy vậy, sốt rất cao, không chịu lùi….Dung thái y cho Hoàng Thượng uống dược nhưng không có gì khởi sắc, Dung thái y nói Hoàng Thượng phải tự mình chống đỡ….” Tâm tư của Khổng Tắc Huy thẳng tắp hạ xuống, hắn vỗ về Ôn Quế, “Vẫn chưa tìm được người hạ độc, ngươi phải chịu đựng. Ngươi là Tổng quản, không thể giấu mặt ở nơi này quá lâu. Đem chuyện ở đây giao cho Diêm Nhật, ngươi ra ngoài trấn an cung nhân, để cho bọn họ biết Hoàng Thượng vẫn vô sự.” Nuốt xuống nước mắt, Ôn Quế lau khô mắt rồi đứng lên, “Ta đi rửa mặt, chờ đến khi mắt không còn sưng thì lập tức ra ngoài.” “Ân.” Lại siết chặt bả vai của Ôn Quế để khích lệ hắn, Khổng Tắc Huy nói, “Hoàng Thượng sẽ chịu đựng được, hắn sẽ không làm cho Vương gia đau lòng. Ta đi đây.” “Ân.” Khổng Tắc Huy lại nhìn Hoàng Thượng, hắn mím chặt môi sau đó liền ly khai. Ôn Quế vội vàng lau nước mắt, đến bên chậu nước vừa giặt sạch khăn vừa lau mặt rồi mới gọi Diêm Nhật để thương lượng. Trong hôn mê, Tần Ca mơ hồ nghe được tiếng khóc nức nở của Ôn Quế, nghe được ngữ thanh trầm trọng của Khổng Tắc Huy, tiếng rống giận của Thái sư, nhưng chỉ là thấp thoáng. Nóng, vô cùng nóng, nhưng lúc này cơn đau đớn trong người so với lúc trước mà nói thì vẫn có thể nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được. Hắn không lo lắng triều chính sẽ xảy ra chuyện gì, có Thái sư, có Khổng Tắc Huy, có Diêm La Điện thì Đại Đông sẽ bình an vô sự. Trong lòng an tâm, Tần Ca lại lâm vào hôn mê, trước khi hôn mê, ý niệm duy nhất ở trong đầu của hắn chính là: Hắn nhất định phải tiếp tục kiên trì, nhất định! Bảy ngày sau, ôm bài vị của Phụ Vương trở về, sau khi thái tử Hà Hoan đến Nhân Tâm Đường thỉnh an Hoàng đế ca ca thì cũng không thấy đi ra. Vì sợ hắn giữ không được bí mật nên Ôn Quế giữ hắn lại trong Nhân Tâm Đường, bất quá không cần Ôn Quế lên tiếng thì Hà Hoan cũng sẽ không rời xa Nhân Tâm Đường nửa bước. Vừa mới mất Phụ Vương, Hà Hoan sợ Hoàng đế ca ca cũng rời bỏ hắn, đôi mắt vừa mới bớt sưng không được bao lâu lại trở nên sưng húp như hai trái đào. ………. Mãi cho đến hai mươi tháng giêng mà Tần Ca vẫn chưa lộ diện, lòng người trong triều hoảng sợ, sợ Hoàng Thượng lâm trọng bệnh. Hoàng Thượng chưa có con nối dõi, cũng chưa lập người kế thừa ngôi vị, ngộ nhỡ Hoàng Thượng xảy ra bất trắc thì Đại Đông nhất định sẽ lâm vào hỗn loạn. Tiếu Thọ dẫn đầu những người bên phe của Lương Vương thỉnh Lâm Giáp cấp tốc triệu Lương Vương quay về trụ trì đại cục; trong khi các trọng thần trong Nội Các như Khấu Dư dẫn đầu phe chống lại Lương Vương thì yêu cầu thừa dịp Lương Vương không ở trong kinh thành, tước bỏ Vương vị của hắn, khống chế người nhà của hắn rồi thu hồi binh quyền; Còn lại một vài người như Trần Hí Ngôn ở phe trung lập thì im lặng không lên tiếng, chờ Lâm Giáp định đoạt. Thậm chí còn có người dâng tấu chương thỉnh triệu hồi An Lăng Vương Tần Úy Thần quay trở về kinh thành, đương nhiên người dâng lên tấu chương này lập tức bị Lâm Giáp tháo xuống mũ ô sa, xem như bắn tiếng đe dọa, làm loạn triều đình sẽ bị đắc tội. Thời điểm mẫn cảm này muốn An Lăng Vương bị lưu đày quay trở về thì càng dẫn đến bất an. Chiêu này của Lâm Giáp chấn động bá quan, lão Thái sư không phải xem Thượng Phương bảo kiếm là một vật để trưng bày. Trong lúc nhất thời cả triều đình đều hỗn loạn, Liễu gia và Ngũ gia cũng hỗn loạn, Lâm Giáp có tiếng là không thích Ngũ Tử Ngang. Hiện tại không thấy Hoàng Thượng, Lâm Giáp nắm quyền, chỉ cần hắn hạ lênh thì mạng của Ngũ gia sẽ không thể bảo đảm. Nhưng vượt ngoài dự kiến của mọi người, Lâm Giáp lại răn dạy những người phản pháo Lương Vương, nói bọn họ không nên tồn tại tư dục ở sau lưng. Lương Vương xuất chinh là vì thiên hạ của Đại Đông, há có thể vì tư dục cá nhân mà bất nghĩa với Hoàng Thượng, không bận tâm đến an nguy của Đại Đông. Lâm Giáp ra lệnh cho Khổng Tắc Huy điều ba trăm thị vệ canh giữ Lương Vương phủ đề phòng ngừa có người lợi dụng thời cơ làm loạn. Hành động liên tiếp của hắn làm cho người ta không dám tùy tiện lỗ mãng, mặt ngoài của triều đình của dần dần trở nên bình tĩnh. Mà lúc này Ngũ Tử Ngang thống lĩnh đại quân xuất chinh lại không hề hay biết kinh thành đã xảy ra đại sự. Vì không muốn ảnh hưởng đến hắn nên Ôn Quế và Khổng Tắc Huy lựa chọn giấu diếm chuyện này; Lâm Giáp cũng không phái người nói cho hắn biết, nhưng lại hạ lệnh không cho gia nhân của Ngũ gia và Liễu gia để cho Ngũ Tử Ngang biết chuyện. Hiểu rõ trước khi đại quân xuất chinh thì không thể làm rối loạn tâm tư của thống soái cho nên không ai viết thư báo cho hắn. ……… “Hoàng đế ca ca……Hoàng đế ca ca….” Nằm úp bên giường của Tần Ca, Hà Hoan không thể ngừng khóc, Ôn Quế khuyên bảo thế nào cũng vô dụng. Bất quá hắn cũng không thể ngừng khóc, gần một tháng qua Tần Ca vẫn lâm vào hôn mê. Nhiệt độ có hạ xuống một chút nhưng thân mình của Tần Ca vẫn rất nóng. Dung Niệm và Dung Khâu dùng hết biện pháp cũng không thành công, thân mình của Hoàng Thượng rắc rối hơn so với bọn họ dự đoán rất nhiều. Phương thuốc điều trị kia cùng với thể chất của Tần Ca có thể nói là hai thái cực hoàn toàn tương phản, cho nên tình trạng thân thể của Tần Ca mới nghiêm trọng như thế. Dung Khâu bưng chén dược bổ thân đi đến, Hà Hoan lập tức thối lui sang một bên. Ôn Quế với cặp mắt sưng húp nâng Hoàng Thượng ngồi dậy, Thân Mộc nhẹ nhàng mở miệng của Hoàng Thương ra, Dung Khâu đút từng thìa một vào miệng của Hoàng Thượng. Ôn Quế dùng khăn lau đi nước thuốc chảy xuống ở khóe miệng của Hoàng Thượng, mỗi lần lau thì nước mắt của hắn lại nhiễu xuống vài giọt. Mỗi ngày Lâm Giáp cùng Khổng Tắc Huy đều đến Nhân Tâm Đường vài lần, mỗi lần đều mang theo sắc mặt trầm trọng mà rời đi. Nhưng vừa ly khai Nhân Tâm Đường thì bọn họ sẽ giả vờ như vô sự. Ôn Quế không chỉ một lần muốn viết thư cho Vương gia, nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Lúc này mà báo cho Vương gia thì chỉ càn làm cho Hoàng Thượng thêm lo lắng. Thật vất vả mới đút cho Hoàng Thượng xong chén dược, sau khi tiến cung từ mùng năm thì vẫn chưa rời khỏi hoàng cung, lúc này Dung Khâu liền đi ra ngoài tiếp tục phối dược. Nhiệt độ trên người của Tần Ca vẫn chưa hạ xuống, nếu càng kéo dài thì tình hình sẽ càng nguy hiểm. Bởi vì Dung gia phụ tử nói là Hoàng Thượng trúng độc nên Khổng Tắc Huy và Ôn Quế âm thầm điều tra người khả nghi ở trong cung, quả thật điều tra ra vài người có tâm tư bất chính. Không khí trong cung và triều đình đều rất khẩn trương, mùng bảy tháng hai, Tần Ca hôn mê suốt một tháng trời rốt cục cũng tỉnh lại. Chẳng qua hắn rất suy yếu, vẫn hơi sốt như cũ, xoay người cũng rất khó khăn, nhưng mọi người rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm. Chuyện đầu tiên mà Tần Ca thi hành sau khi tỉnh lại là hạ chỉ: Trong lúc thân mình của trẫm không khỏe, kẻ nào nhân cơ hội làm loạn, xâm chữ lên mặt rồi đem đi lưu đày; nếu nghiêm trọng hơn, trảm ngay lập tức! Không thể tự viết thủ dụ, Tần Ca phải nhờ Lâm Giáp cầm tay chậm rãi viết từng chữ một. Sau đó Lâm Giáp mới nhịn xuống nước mắt đã ẩm ướt nơi khóe mi rồi mang thủ dụ của Hoàng Thượng lâm triều. Lần Này Tần Ca muốn cho những người đó hiểu rõ, chỉ cần hắn chưa chết thì Đại Đông vẫn là của hắn, các ngươi đừng hòng xằng bậy! Hoàng đế tự tay viết thủ dụ, triều đình lập tức trở nên yên tĩnh. Những kẻ từng gây sự phản pháo Lương Vương sau khi bị Lâm Giáp trừng trị, đồng thời lúc này Hoàng Thượng đã tỉnh lại khiến cho bọn họ cũng không thể không quay về nề nếp. Phe trung lập sau khi tiếp nhận thủ dụ thì lập tức chuyển thành phe ủng hộ Lương Vương, phe phản pháo Lương Vương lại thế đan lực bạc. Sau khi Ngũ Tử Ngang rời khỏi kinh thành, triều đình bởi vì Tần Ca trúng độc mà rõ ràng xảy ra biến hóa. (thế đan lực bạc = yếu thế) ————-
|
.::Đệ Cửu Thập Tam Chương::. Nhẹ nhàng vén rèm lên, Ôn Quế nâng khay đi đến. Nhìn thấy hắn tiến vào, Thân Mộc nâng dậy Hoàng Thượng vẫn còn rất suy yếu. Diêm Nhật lấy dược thiện từ trên khay xuống, Ôn Quế buông khay, mang đến một cái đĩa nhỏ rồi gắp một chút thức ăn lên đĩa rồi mới ăn thử. Ăn xong thấy bản thân mình không có phản ứng gì thì hắn lại dùng đôi đũa bằng bạc để cẩn thận kiểm tra một phen, sau đó mới gật đầu với Diêm Nhật, để cho Diêm Nhật đút Hoàng Thượng ăn. Ôn Quế đích thân đảm nhiệm trọng trách nếm thử thức ăn, hắn tình nguyện chính mình gặp chuyện bất trắc chứ tuyệt đối không thể để cho Hoàng Thượng lại xảy ra chuyện gì, mỗi ngày Khổng Tắc Huy đều cho hắn ăn vài viên thuốc giải độc vì sợ hắn bị trúng độc. Hà Hoan ngồi yên mà nhìn, hắn đã dọn đến bên cạnh Nhân Tâm Đường, chuyện Tần Ca trúng độc khiến hắn rất sợ hãi, sợ người thân yêu duy nhất còn sót lại trên đời này của mình cũng bỏ hắn ra đi, Hà Hoan không chịu rời Nhân Tâm Đường nửa bước. Tuy rằng trong di chiếu của Phượng Minh Vương bảo rằng để cho Hà Hoan nhận thức Ngũ Tử Ngang là nghĩa huynh, nhưng trong lòng của Hà Hoan thì Tần Ca lại thân thiết hơn một ít, hắn không thể tự chủ được mà chỉ muốn ỷ lại vào Tần Ca. Mỗi khi nhìn thấy Hà Hoan ỷ lại vào Tần Ca thì cảm xúc trong lòng của Thân Mộc lại trở nên phức tạp, đây có lẽ nên gọi là huyết thống thân tình. Ăn được một nửa thì Tần Ca lại ăn không vô. Ôn Quế lấy nước trà để Hoàng Thượng súc miệng, Thân Mộc đặt Hoàng Thượng nằm xuống, Ôn Quế đắp chăn lại cẩn thận. Qua một lát thì Tần Ca mới nhắm mắt lại, Ôn Quế lại buông rèm. Hết thảy đều tiến hành trong im lặng, động tác của mọi người đều vô cùng cẩn thận, tận lực không phát ra bất cứ tiếng vang nào, để cho Tần Ca có không gian tuyệt đối yên lặng mà tĩnh dưỡng. “Thái tử điện hạ, ngài đi nghỉ đi.” Ôn Quế nhỏ giọng nói, Hà Hoan lắc đầu, hắn không muốn rời đi. Lúc này Diêm Nhật liền lên tiếng, “Thái tử điện hạ, nô tài có việc tìm ngài, ngài đi theo nô tài một chút.” Hà Hoan nhìn lên giường, do dự một lúc thì mới đứng dậy để đi theo Diêm Nhật. Thân Mộc cũng đi theo ra ngoài, Ôn Quế ở lại trong phòng để trông chừng Hoàng Thượng. Trong phòng không có người ngoài, chỉ trong khoảnh khắc đôi mắt của Ôn Quế liền đỏ ửng. Theo Hoàng Thượng nhiều năm như thế, hắn chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng suy yếu như vậy. Thật đáng giận vì chưa tìm được kẻ hạ độc, nếu tìm được người nọ thì hắn nhất định phải tự mình lột da người kia! Nghiền xương thành tro! Ra khỏi phòng, Hà Hoan hỏi, “Diêm Nhật, ngươi tìm ta có chuyện gì?” Diêm Nhật nói, “Thái tử điện hạ, hiện tại trong cung và ngoài cung cũng không thái bình, nô tài dựa theo ý chỉ của Hoàng Thượng mà chọn một người thị vệ cho ngài, sau này ngài đi bất cứ nơi nào cũng phải dẫn hắn theo. Hiện tại thân mình của Hoàng Thượng không được tốt, ngộ nhỡ ngài có gì sơ suất, bị kẻ gian thừa cơ hội thì rất phiền toái.” “Nga, hảo, ta nghe Hoàng đế ca ca an bài.” Hà Hoan không hề dị nghị mà chỉ gật đầu, vừa nghe là chọn cho Hà Hoan một người thiếp thân thị vệ thì Thân Mộc liền cảm thấy xúc động. Diêm Nhật nói tiếp, “Người nọ không tiện đến Nhân Tâm Đường, nô tài mang theo thái tử điện hạ đi gặp. Thái tử điện hạ nên quay về thu dọn, ban ngày điện hạ ở lại Nhân Tâm Đường trông nom Hoàng Thượng thì hắn chỉ có thể ở ngoài canh giữ, không thể tiến vào đây. Thái tử điện hạ không cần lo lắng cho Hoàng Thượng, thân mình của Hoàng Thượng mỗi ngày lại chuyển biến khả quan hơn, có Dung thái y, Hoàng Thượng sẽ ổn thôi.” Hà Hoan lộ ra vẻ mặt khó xử, “Ta không muốn rời khỏi Hoàng đế ca ca….” Thân Mộc khuyên nhủ, “Điện hạ, thân mình của Hoàng Thượng không khỏe mà vẫn nghĩ đến ngài, ngài cũng nên để cho Hoàng Thượng yên tâm mới đúng. Hoàng Thượng làm nhiều chuyện vì ngài như thế chẳng phải là muốn cho ngài cao hứng hay sao? Hơn nữa Diêm công công cũng nói ban ngày điện hạ có thể lại đây vấn an Hoàng Thượng cơ mà.” Diêm Nhật nhân cơ hội nói, “Hoàng Thượng sợ trong Nhân Tâm Đường tràn ngập mùi dược sẽ khiến cho điện hạ phiền muộn, ở lâu cũng không có lợi cho thân mình của ngài.” Nghĩ đến bản thân mình làm cho Hoàng đế ca ca lo lắng, Hà Hoan cho dù không muốn cũng phải đồng ý, “Hảo, hôm nay ta sẽ thu dọn, khi Hoàng đế ca ca ngủ thì ta sẽ quay về, khi Hoàng đế ca ca tỉnh thì ta sẽ ở bên cạnh Hoàng đế ca ca.” Diêm Nhật cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, “Tốt rồi, vậy hiện tại điện hạ đi cùng nô tài gặp người thị vệ kia có được hay không?” “Hảo.” “Thân công công cũng đi cùng đi, nếu điện hạ cảm thấy không hài lòng thì nô tài sẽ lựa chọn người khác.” “Làm phiền Diêm công công.” “Thân công công khách khí.” Cứ như vậy, Diêm Nhật dẫn Hà Hoan và Thân Mộc đi gặp người thị vệ mà hắn đã chọn mặt gửi vàng. Diêm Nhật cũng không phải lừa gạt Hà Hoan, Tần Ca không muốn Hà Hoan mỗi ngày đều buồn bã ở trong Nhân Tâm Đường, cũng không nguyện ý để cho Hà Hoan nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình. Lúc trước hắn nói không nên lời, chỉ có thể coi như không có gì, hiện tại có thể nói nhưng lại không tiện mở miệng để Hà Hoan rời đi, nghĩ đến nghĩ lui thì liền suy nghĩ ra cách này. Hơn nữa bên cạnh Hà Hoan cũng có thêm một người thị vệ, như vậy khi hắn mang thai không thể chiếu cố Hà Hoan thì hắn cũng có thể yên tâm. Dẫn Hà Hoan và Thân Mộc ra ngoài Nhân Tâm Đường, chốc lát sau thì mọi người đi đến một tiểu hoa viên bên ngoài Nhân Tâm Đường. Nhìn thấy người kia có vóc dán cao ngất, khuôn mặt nghiêm túc, trong lòng của Hà Hoan và Thân Mộc lập tức trở nên an tâm không ít, thoạt nhìn là một người có thể tin cậy. Sau khi người nọ nhìn thấy bọn họ đi tới thì liền đứng trước mặt Hà Hoan rồi quỳ gối hành lễ, “Thuộc hạ Diêm Hoán, tham kiếm thái tử điện hạ.” “A, mau mau đứng lên.” Hà Hoan hơi thoáng luống cuống tay chân mà nâng Diêm Hoán đứng dậy. Ở trong đây hắn chỉ là một hoàng tử thất thế lưu vong mà thôi, đối phương hành lễ như thế làm cho hắn cảm thấy rất thẹn thùng. Diêm Nhật biết Hà Hoan ngừng ngùng nên lập tức nói, “Thái tử điện hạ, Diêm Hoán sau này chính là thị vệ bên cạnh ngài, ngài không cần phải ngượng ngùng. Ngài là nghĩa đệ của Hoàng Thượng, lại là thái tử Phượng Minh, có việc gì thì cứ phân phó cho hắn là được.” Hà Hoan từ trước đến nay chưa từng tác oai tác quái, bị Diêm Nhật nói như thế thì lại càng mất tự nhiên, sắc mặt đỏ ửng. Hắn liên tục gật đầu, nói quanh co, “Như vậy sau này, ân, làm phiền Diêm thị vệ.” Bộ dáng của người này thoạt nhìn rất hung dữ. Thân Mộc ở bên cạnh hỏi một cách lơ đãng, “Diêm thị vệ và Diêm công công là thân thích?” Diêm Hoán bình tĩnh trả lời, “Thuộc hạ và Diêm công công đều là nô tài của Hoàng Thượng, họ Diêm là do Hoàng Thượng ban cho.” Thân Mộc nghe xong thì lập tức hiểu rõ, ở Đại Đông quả thật có một Diêm La Điện, sau đó hắn mở miệng, “Có Diêm thị vệ thì nô tài cũng an tâm.” “Thân công công cứ yên tâm, thuộc hạ phụng lệnh Hoàng Thượng để bảo hộ an nguy của thái tử điện hạ, thuộc hạ có chết cũng không thoái thác trách nhiệm.” Diêm Hoán nói một cách hùng hồn, Hà Hoan tinh tế quan sát hắn từ trên xuống dưới, trong lòng buồn bực, vì sao hắn càng nhìn càng cảm thấy hình như đã gặp người này ở đâu rồi? ………… Đêm đó Hà Hoan dọn về tẩm cung của mình, Diêm Hoán cũng đi theo, từ hôm nay trở đi hai người sẽ sớm chiều ở chung. Bộ dạng của Diêm Hoán không được dễ xem cho lắm, hơn nữa mi tâm luôn nhíu chặt làm cho người ta thoạt nhìn rất sợ hãi. Hà Hoan không nói chuyện với hắn thì hắn cũng sẽ không chủ động mở miệng, cho nên hai người ở chung vài canh giờ mà vẫn chưa nói được hai câu. Sau khi rửa mặt rồi lên giường, Hà Hoan không thể nào nằm ngủ, Hoàng đế ca ca tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn rất suy yếu, hắn rất sợ, sợ Hoàng đế ca ca sẽ giống như Phụ vương rời xa hắn. Nghĩ đến đây thì đôi mắt của Hà Hoan lại ửng đỏ, hắn nhớ Phụ Vương. Hắn hiểu bản thân mình phải trưởng thành, phải học cách đặt Phụ Vương ở trong lòng mà không phải giống như bây giờ, hở một tí lại khóc, nhưng khi ở một mình thì hắn thường khó khống chế được chính mình. Mười mấy năm qua có thể nói là hắn và Phụ Vương sống nương tựa lẫn nhau. Hiện tại Phụ Vương đã mất, Hoàng đế ca ca lại bệnh nặng, hắn rất bất an, rất bàng hoàng. Nghĩ đến nghĩ lui, nước mắt của Hà Hoan càng chảy càng nhiều, khi có người vén rèm lên thì hắn mới phát hiện chính mình đã khóc thành tiếng. Diêm Hoán đứng bên giường cầm lấy một chiếc khăn ấm, sau đó mới khom người trong lúc Hà Hoan đang giật mình rồi lau mặt cho hắn. “Điện hạ, đêm đã khuya, ngài nên nghỉ ngơi.” Cũng không biết là xảy ra chuyện gì, khi Hà Hoan nghe thấy một câu như thế thì toàn bộ đau thương và sợ hãi chôn giấu dưới đáy lòng đều bộc phát. Hắn mạnh mẽ ngồi dậy rồi bổ nhào vào lòng của Diêm Hoán, sau đó khóc rống lên. Diêm Hoán nhất thời sửng sốt, hắn chỉ nghe thấy tiếng khóc của Hà Hoan càng lúc càng rõ, nghĩ đến lúc gần đi Vương gia đã công đạo với hắn, ở Diêm La Điện cũng dặn dò hắn, hắn liền vắt một chiếc khăn ấm rồi vén màn lên, hắn không ngờ hành động của mình lại làm cho Hà Hoan thái tử khóc thương tâm như thế. Bất quá khác với những người ở trong Diêm La Điện, hắn đi theo Ngũ Tử Ngang đã nhiều năm nên hắn có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, một tay choàng qua bờ vai đang run rẩy vì khóc nức nở của Hà Hoan, lặng lẽ an ủi vỗ về. Lúc trước Hà Hoan đã gặp hắn tại Lương Vương phủ, bất quá có lẽ Hà Hoan không nhớ rõ. fynnz.wordpress.com Diêm Hoán an ủi càng làm cho Hà Hoan không thể ngừng khóc, Diêm Hoán bị hắn ôm chặt cũng không dám động đậy, nhưng lại không thể để cho hắn cứ tiếp tục khóc như vậy, Diêm Hoán suy nghĩ một chút rồi nghẹn ra một câu, “Thái tử điện hạ hãy nén bi thương, ngài khóc như vậy sẽ tổn hại thân mình, Hoàng Thượng sẽ lo lắng.” Hà Hoan vừa khóc thút thít vừa nói, “Ta rất sợ, sợ Hoàng đế ca ca rời bỏ ta giống như Phụ Vương….Rốt cục là ai ác độc như vậy, muốn làm hại Hoàng đế ca ca….Ta rất sợ….” Đôi mắt của Diêm Hoán lập tức âm trầm, hắn lặng lẽ hỏi, “Hoàng Thượng bệnh rất nặng?” Hà Hoan trả lời theo bản năng, “Hoàng đế ca ca không phải bị bệnh mà là bị trúng độc….Có người hạ độc Hoàng đế ca ca, Hoàng đế ca ca tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn đang rất nguy hiểm.” Nói xong, Hà Hoan còn đang khóc lại đột nhiên khôi phục tinh thần, hắn làm sao lại có thể nói ra chuyện này! ————–
|
.::Đệ Cửu Thập Tứ Chương::. Vội vàng ngẩn đầu, Hà Hoan khẩn trương nói, “Ta, ta, làm sao vậy? Chuyện này ta không thể nói với người khác.” Diêm Hoán bình thản nói, “Thuộc hạ là thiếp thân thị vệ của điện hạ, ắt hẳn không tính là người khác chứ.” “Nhưng mà Thái sư, Ôn công công, Thân công công và Diêm Nhật đều dặn ta không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, để cho người có mưu đồ nghe được thì sẽ rước lấy phiền toái.” Chính mình lỡ miệng, Hà Hoan khẩn trương đến mức mặt mày trắng bệch. Diêm Hoán lại tiếp tục bình tĩnh nói, “Thuộc hạ là thiếp thân thị vệ của điện hạ, xem như người một nhà với điện hạ, điện hạ phải tin tưởng thuộc hạ mới được. Chuyện này sự tình trọng đại, thuộc hạ tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ. Hơn nữa thuộc hạ cũng là người của Hoàng Thượng, cho dù điện hạ không nói thì thuộc hạ cũng sẽ không nói lung tung ra ngoài.” Hà Hoan an tâm một chút, nắm chặt xiêm y của Diêm Hoán rồi thấp giọng dặn dò, “Vậy ngươi nhất định phải giữ bí mật, ta không thể để cho Hoàng đế ca ca gặp phiền toái.” Diêm Hoán gật đầu, “Điện hạ cứ yên tâm, nếu ngay cả như vậy mà thuộc hạ làm không được thì thuộc hạ cũng không còn mặt mũi làm thiếp thân thị vệ của điện hạ.” Hắn cố ý nhấn mạnh hai từ thiếp thân làm cho Hà Hoan trở nên khẩn trương. Lúc này Hà Hoan mới phát hiện chính mình đang chui vào lòng của Diêm Hoán, còn khóc ướt y xiêm y của người ta, hắn vội vàng buông tay, sắc mặt nháy mắt trở nên đỏ ửng, vậy mà hắn lại làm ra hành động như thế với người thị vệ vừa mới nhận thức. Diêm Hoán vẫn vô cùng trầm ổn như cũ, “Điện hạ, đêm đã khuya, ngài nên ngủ đi. Thuộc hạ ở ngay trong phòng, có chuyện gì thì ngài có thể phân phó bất cứ lúc nào.” Đang cúi đầu tự âm thầm phỉ nhổ chính mình, Hà Hoan vừa nghe xong thì liền ngẩng đầu kinh ngạc hỏi, “Ngươi không ngủ hay sao?” “Thuộc hạ là thiếp thân thị vệ của ngài, đương nhiên lúc nào cũng phải ở bên cạnh ngài.” “Vậy ngươi ngủ ở chỗ nào?” Hà Hoan nhìn quanh căn phòng một lượt, ngoại trừ hai cái ghế dựa thì căn bản không còn chỗ nào có thể nằm ngủ. Diêm Hoán nói, “Thuộc hạ có thể ngủ trên ghế cũng được, điện hạ mau đi nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn chuẩn bị buông rèm. “Đợi đã!” Trong tình thế cấp bách, Hà Hoan bắt được tay của Diêm Hoán, nhìn hai cái ghế dựa kia, lại nhìn cái đầu của Diêm Hoán, cuối cùng thì nhìn xem cái giường của mình, hắn do dự nói, “Nếu không….Ngươi cùng ta ngủ trên giường đi, ngươi là thiếp thân thị vệ của ta….cũng không thể mỗi ngày đều ngủ trên ghế….Ân, dù sao giường cũng đủ rộng, vả lại cũng có dư chăn.” Sắc mặt của Diêm Hoán lập tức hiện lên kinh ngạc, lúc này Hà Hoan mới cảm thấy lời nói của mình thật sự không đúng, hắn buông tay, ngượng ngùng nói, “A, ân, ta không có ý khác….chỉ là không quen thôi, ta ngủ trên giường, ngươi lại ngủ trên ghế….” Nói tới đây thì đầu của hắn đã cúi thấp, ngữ thanh như muỗi kêu. Kỳ thật sau khi Phụ Vương rời đi thì hắn rất sợ phải ngủ một mình. “Như vậy thuộc hạ đành vượt quá quy củ.” Khi đôi mắt to tròn của Hà Hoan nhìn về phía mình thì Diêm Hoán liền đem chăn gối dư thừa bên trong giường kéo ra, đặt ở mép ngoài, chuẩn bị đi ngủ. Mãi cho đến khi đối phương bắt đầu thoát ngoại bào thì Hà Hoan mới khôi phục tinh thần, tim đập thình thịch mà chui vào chăn của chính mình, sau đó trơ mắt nhìn Diêm Hoán thoát đi nội y còn sót lại rồi đặt bên cạnh giường, cuối cùng cũng tiến vào trong chăn. Một chưởng được tung ra, ánh nến trong phòng bị dập tắt. Bên cạnh có thêm một người xa lạ, nhịp tim của Hà Hoan đập kịch liệt nhưng cũng cảm thấy an bình. Hắn kéo chăn che một nửa khuôn mặt của mình, không thể tin được chính mình lại mời người khác ngủ chung. Nhưng mà hắn đang tưởng niệm Phụ Vương, lại lo lắng cho Hoàng đế ca ca, cho nên có một người như vậy ở bên cạnh hắn khiến hắn cảm thấy rất an tâm, rất an tâm. Qua một hồi lâu, ngay khi Diêm Hoán nghĩ rằng Hà Hoan đã ngủ thì lại nghe thấy một giọng nói lí nhí, “Diêm Hoán, đa tạ ngươi.” “Nên đa tạ là thuộc hạ mới đúng, cảm tạ điện hạ đã nguyện ý cho thuộc hạ được nghỉ ngơi trên giường.” Khuôn mặt của Hà Hoan trở nên đỏ bừng trong bóng đêm, “Không, không cần cảm tạ….Ân, ngươi, ngươi là thiếp thân thị vệ của ta, chuyện này ắt hẳn là rất, ngô, rất bình thường.” “Ân, rất bình thường.” Hà Hoan thở phào nhẹ nhõm, Diêm Hoán cảm thấy rất bình thường là tốt rồi, bằng không để cho Diêm Hoán nghĩ rằng mình là một người không biết tự trọng thì sẽ không tốt cho lắm. Nhắm mắt lại, hít sâu mấy hơi, Hà Hoan tạm thời dứt bỏ khổ sở trong lòng, làm cho chính mình đi vào giấc ngủ. Sau khi hô hấp của người bên cạnh trở nên ổn định thì Diêm Hoán liền mở mắt, đôi mắt lóe lên hào quang, hắn chậm rãi ngồi dậy, điểm huyệt ngủ của Hà Hoan rồi xuống giường. …… Đêm nay do Ôn Quế và Khổng Tắc Huy trực đêm, Diêm Nhật không cần gác đêm nên qua giờ tý thì hắn mới quay về chỗ nghỉ ngơi tạm thời của mình cách Nhân Tâm Đường không xa. Sau khi châm cứu cho Tần Ca thì sắc mặt của Diêm Nhật càng ngày càng tái nhợt hơn so với trước kia, cũng gầy đi nhiều. Người khác chỉ nghĩ là vì hắn chiếu cố Hoàng Thượng vất vả, cũng bởi vì như thế nên Ôn Quế luôn tìm cơ hội để cho hắn quay về nghỉ ngơi, nhưng Diêm Nhật cũng không đồng ý, nếu lúc này hắn không suy kiệt thì nhất định hắn sẽ trông nom bên cạnh Hoàng Thượng mỗi ngày. Vừa mới nằm xuống thì ngoài phòng lại truyền đến vài tiếng kêu của cú mèo. Diêm Nhật nhanh chóng xuống giường, khoác vào xiêm y rồi đi đến bên cửa sổ, sau khi đẩy cửa sổ ra thì có một người chớp nhoáng tiến vào, thuận tay đóng lại cửa sổ. Trong bóng đêm, người tới nghiêm mặt trực tiếp hỏi, “Ngươi có đem chuyện Hoàng Thượng bị trúng độc báo cho Vương gia hay chưa?” Diêm Nhật tựa hồ đoán được người này sẽ đến nên hắn không chỉ không hốt hoảng mà ngược lại còn tỏ vẻ kinh ngạc, “Hoàng Thượng trúng độc? Ai nói cho ngươi biết? Lần này thân mình của Hoàng Thượng không khỏe, còn có người dám nói lung tung hay sao? Nếu bị Thái sư biết thì sẽ rước lấy phiền phức.” “Đừng giả vờ hồ đồ với ta!” Người nọ nắm lấy vạt xiêm y của Diêm Nhật rồi nhấc hắn lên, “Lúc sắp ra đi Vương gia đã công đạo như thế nào với ngươi? Xảy ra chuyện lớn như thế mà ngươi lại có thể cùng những người khác giấu diếm Vương gia?” fynnz.wordpress.com Diêm Nhật không thay đổi sắc mặt, hắn giãy khỏi tay của người nọ, thản nhiên nói, “Ta không hề biết chuyện gì. Ngươi là thiếp thân thị vệ của thái tử Hà Hoan, tốt nhất đừng hễ có chuyện gì thì lại chạy đến chỗ của ta.” “Ngươi!” Người nọ rất muốn đấm Diêm Nhật một quyền. Diêm Nhật lẳng lặng nhìn hắn mà nói, “Ta là người của Vương gia, cũng là người của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng bảo ta làm cái gì thì ta liền làm cái đó, không cho ta làm thì ta cũng không thể làm. Hoàng Thượng nói bên cạnh thái tử Hà Hoan cần có một người đáng tin cậy, ta và Diêm La Vương chọn ngươi vì ta cảm thấy ngươi rất thích hợp. Ngươi và ta ở Diêm La Điện tuy là đồng cấp nhưng ở trong cung thì ngươi phải nghe lời ta. Quay về đi, đừng để cho người ngoài nhìn thấy ngươi tìm đến chỗ của ta.” Nói xong vài câu không liên quan đến nhau, Diêm Nhật ngáp một cái, ý tứ là muốn tiễn khách. Đôi mắt nheo lại mượn ánh trăng lạnh lẽo mà trừng trừng nhìn Diêm Nhật, người nọ cân nhắc mấy câu ở trong lòng, qua một lúc lâu, hắn nắm chặt quyền rồi buông ra, thấp giọng nói, “Sau này ta sẽ không tự tiện tới tìm ngươi, chiếu cố Hoàng Thượng cho tốt.” Cũng không chờ Diêm Nhật đáp lại, người nọ đẩy ra cửa sổ rồi lặng lẽ ly khai. Thở hắt ra, Diêm Nhật đóng cửa sổ rồi quay trở lại giường ngủ. Chui vào trong chăn, tiếng hít thở của Diêm Nhật mang theo vài phần trầm trọng. Hắn ngủ không được, mỗi khi nhắm mắt thì trong đầu lại xuất hiện hình ảnh đêm hôm đó, khuôn mặt tràn đầy thống khổ của Hoàng Thượng. Cho dù khi bị người ta xem như gia súc nhốt vào trong lồng sắc thì Diêm Nhật cũng không cảm thấy trầm trọng như thế. Nhưng hiện tại chỉ cần nhìn thấy Hoàng Thượng thì lồng ngực của hắn lại bị ép chặt đến mức không thể thở nổi. Hắn không biết làm như vậy là sai hay đúng, cũng không biết có thể rước lấy họa sát thân hay không, nhưng hắn không thể làm gì hơn. Nếu không làm một chút chuyện gì đó thì sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị sức ép nặng nề này đè chết.
|
That la dau long cho Tan Ca, toi nghiep cho Diem Nhat, Dung Khau, On Que... Doc cai chuong nay ma muon ngung tho luon a...
|