Lưu Manh Thỏ Dữ Oa Biên Thảo
|
|
Tác giả: Lê hoa yên vũ
Edit: Mai Lạc
Văn án: hắn là một con thỏ tinh ngàn năm, vô cùng phong lưu. Nay, ngày hạ sơn đến, mơ ước của hắn là có một câu chuyện tình yêu tốt đẹp với một mỹ nữ.
Cái gì?
Như vậy sẽ không thể phi thiên? Nếu như cùng một tỷ tỷ xinh đẹp làm bạn, cho dù không thể phi thiên thì có sao?
Con thỏ Cư Nguyên ảo tưởng một cuộc sống tốt đẹp với một mỹ nữ xinh đẹp, cho dù có đào tâm đào phế cũng chẳng hề (moi tim, moi phổi ) --- Khang Kiệt đau đầu vì con thỏ của mình. Người này…thấy mỹ nữ thì dừng bước, nước miếng chảy dài ba trượng…
Cia gì? Kẻ kia! Ngươi muốn đưa cho hắn mười vũ nữ tuyệt đẹp? Nói dỡn! Chờ vũ nữ kia vào phủ, trong mắt con thỏ còn tồn tại y sao?
Đến đây, hảo Cư Nguyệt, ta mang ngươi đi xem cải củ thượng phẩm!
Khang Kiện cười tủm tỉm… Dùng cải củ và một mỹ nhân dẫn ánh mắt con thỏ nhỏ
Hi hi ha ha, ngươi dâng ta cái mông
Đây là chuyện xưa về con thỏ lưu manh thông minh nhất
|
Chương 1
Xuống núi tìm kiếm đáp án của câu hỏi ‘tình thị hà vật’, con thỏ cứ dài dòng nói mãi. Thời điểm trước, hắn là một con thỏ trắng bình thường, hắn cư ngự trên một ngọn núi cao, ngọn núi cao này có một ngôi chùa, hương khói rất nhiều. Lúc này, trừ thời gian đi kiếm ăn, hắn liền thích nhất ngồi xổm trên bãi cỏ gần thềm đá. Trừng mắt nhìn người tới dâng hương tạ lễ thần linh, nhiều người có nhan sắc như hoa, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Còn nhớ rõ có một lần bị thợ săn đuổi theo, vì chạy trối chết, kết quả nhảy tới thềm đá cao, vừa lúc một tỷ tỷ xinh đẹp vừa ôn nhu đi qua nơi đó, nhìn thấy hắn liền ôm hắn vào lòng, vừa vuốt ve bạch mao của hắn vừa dùng thanh âm như xuân phong khen hắn đáng yêu, cuối cùng còn thay hắn đuổi tên thợ săn kia đi. Lúc ấy hắn thấy mình là con thỏ hạnh phúc nhất thế gian này, hắn quyết định hảo hảo báo đáp tỷ tỷ xinh đẹp, vì thế liền dùng đầu và móng vuốt của mình cọ vào ngực của tỷ tỷ xinh đẹp. Đến lúc tỷ tỷ đưa hắn bỏ vào bụi cỏ, hắn vẫn lưu luyến cảm giác mềm mại kia.
Con thỏ tinh nghĩ đến đây, siết chặt tay lại, đúng vậy, lúc này hắn đến nhân gian, nhất định phải tìm một non xanh nước biếc, tốt nhất tìm được một mỹ nữ tỷ tỷ cùng hắn thử nghiệm tình yêu. Nếu có chuyện tình giống như Hứa Tiên và Bạch nương tử,không phi tiên hắn cũng không hối hận.
Hắn tự lầm bầm mình là con thỏ tinh có tình có nghĩa, tuyệt đối sẽ không phụ mối tình thắm thiết của mình và tỷ tỷ xinh đẹp.
Đám mây dừng lại một nơi náo nhiệt phồn hoa, con thỏ tinh nhìn kỹ, phát hiện nơi đây non xanh nước biếc, địa hình nhân kiệt, vì thế hắn rất vừa lòng, hạ mây dừng lại ở một rừng cây không người,
“Trước hết phải cho mình một cái tên.” Hắn thì thào tự nói, ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn ở hướng tây, đột nhiên nhớ tới cung nguyệt. Con người xoay động, quyết định giả danh là Cư Nguyện, giống như con thỏ trên mặt trăng, hắn chân thành hy vọng mình vận mệnh tốt, cũng tìm được Hằng Nga tỷ tỷ xinh đẹp.
Ra khỏi rừng cây, dọc theo đường nhỏ đi vào thành, rốt cục Cư Nguyên đứng trước cổng thành đã đóng.
Lúc này thời gian lên đến rực rỡ, Cư Nguyên đứng trên đường cái, thầm nghĩ thành thị thực phồn hoa, ban đêm mới có nhiều người thường xuyên lưu tới. Chính là nhiều người như vậy, làm sao biết các tỷ tỷ xinh đẹp tụ họp ở đâu?
Hắn bước từng bước, trong lòng chẳng thể nén giận, làm gì mà phải thực hiện quy định không sử dụng phép thuật, sẽ chẳng cần nhảy loạn cả lên, chỉ cần động hai ngón tay một phen, liền biết mỹ nữ ở đây?
Ngay lúc đứng dưới ánh trăng tự nói thầm, bỗng dưng xuất hiện một lầu các xa xa, tiếng đàn ẩn ẩn, uyển chuyển vô cùng du dương.
Trong lòng Cư Nguyên vui vẻ, thầm nghĩ, tiếng đàn như vậy, nam tử thô lỗ tuyệt đối không thể tấu, nhất định là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành. Lúc trước còn do dự vì không có tiền, lúc này hắn nhắm ngay hướng có tiếng đàn mà chạy tới.
Đến lúc tới nơi, cảnh tượng trước mắt làm thỏ tinh kích động, chỉ thấy một số nữ tử xinh đẹp ẩn hiện trên lầu cao tráng lệ, trong đại sảnh, tuy rằng cũng có một số nam nhân làm hắn không vừa ý, nhưng lúc này không phải lúc đố kỵ. Cư Nguyên hưng phấn, trong lòng sinh ra vạn ý nghĩ hào hùng, không thèm hỏi thăm nơi đây là đâu, liền ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi vào.
Vừa vặn tú bà kỹ viện đang tiếp đón khách nhân, thấy con thỏ tinh, hai mắt sáng ngời, vặn vẹo vòng eo không hề mảnh khảnh tiến lên giữ chặt Cư Nguyên, la lớn:
“Tiểu tử hảo tuấn tú, các cô nương tiếp khách.”
Ngay sau đó, ‘phần phật’ một tiếng, giống như một đám ong mực thấy một đóa hoa, Cư Nguyên bị bao vây, vô số cánh tay trắng nõn phấn nộn kéo áo hắn, cảm xúc mềm mại khiến cho máu mũi Cư Nguyên suýt chút nữa chảy ra.
“Ta muốn đến chỗ tỷ tỷ đánh đàn.”
|
Ngay sau đó, ‘phần phật’ một tiếng, giống như một đám ong mực thấy một đóa hoa, Cư Nguyên bị bao vây, vô số cánh tay trắng nõn phấn nộn kéo áo hắn, cảm xúc mềm mại khiến cho máu mũi Cư Nguyên suýt chút nữa chảy ra.
“Ta muốn đến chỗ tỷ tỷ đánh đàn.”
Tiếng đàn lại vang lên, kéo tâm hồn đang lâng lâng của Cư Nguyên về. Sau đó hắn nghe tú bà cười một cách quái dị: “Nga, tiểu công tử thật biết nhìn hàng, tuổi còn nhỏ đã hiểu biết, khí chất và ăn mặc của người không tầm thường, Tiền Thăng, dẫn hắn đến chỗ Bích Thược, dù sao hôm nay nàng cũng không tiếp khác, ta không tin nàng nhẫn tâm cự tuyệt tiểu công tử đáng yêu như vậy.”
Tâm Cư Nguyên đều hô lên mấy chục đời tổ tông, nhìn người như thế mà dám nói tuổi ta nhỏ. Nhưng hắn không thể nói mấy lời này. Đùa, hắn không muốn bại lộ thân phận lão yêu ngàn năm. Nếu tỷ tỷ đánh đàn nghe được mình là con thỏ ngàn năm, chỉ sợ sẽ ném hắn ra ngoài cửa sổ. Hắn đang nghĩ, chợt nghe tiếng đáp ứng của một nam nhân tên Tiền Thăng, sau đó một bàn tay to chen vào đám người kéo hắn ra ngoài.
Tiền Thăng vừa dẫn hắn lên lầu vừa nói: “Tuy tiểu Thư Bích Thược của chúng ta khó tính, nhưng nàng thích nhất hài tử đáng yêu, công tử bộ dạng xinh đẹp như thế, tuổi lại còn nhỏ, chỉ cần nói một vài câu dễ nghe, không chừng sẽ lấy được tâm của Bích Thược cô nương, được nghe vài khúc đàn. Nhưng, ngươi phải nhớ, ngàn vạn lần không thể ở trong phòng nàng qua đêm, nếu không ngày hôm sau, bộ dáng của ngươi đảm bảo không ai nhận ra, đến lúc đó đừng có nói Tiền Thăng không dặn dò trước a.”
Tâm Cư Nguyệt sao còn để ý, hắn đang tưởng tượng đến bộ dáng xinh đẹp của tỷ tỷ đánh đàn.
Khang Kiện kỳ thật không thích thanh lâu, tuy có đôi khi y cũng đến nơi này giải quyết nhu cầu, nhưng có lẽ do tính cách lãnh khốc vô tình và xuất thân phú quý, y khiến biết bao nhiêu nữ tử có tình ý mãnh liệt, cố gắng lấy lòng y dù việc khó như lên trời, thường nhân chẳng ai có thể bằng y về tiền tài, quyền lực, cũng chẳng có ai có gương mặt anh tuấn khuynh đảo nữ nhân và biểu tình ngàn năm băng đá như y, khiến y dễ dàng nắm giữ tâm tư của tất cả các hoa khôi thanh lâu – trừ hoa khôi kỳ quái Bích Thược kia.
Nhưng, Khanh Kiện không phải là loại người này, thủ đoạn mềm mỏng đối với nàng nửa điểm cũng không có tác dụng, nếu Bích Thược không chịu hiến thân, y cũng lười theo đuổi. Cho nên khi vừa nghe nói khách đến từ Cẩm Nguyên Quốc thiết yến ở Cẩm Tú Lâu, trong lòng có chút không thoải mái. Nhưng bất giác lại thoải mái, cũng chỉ là một thanh lâu, vì bọn họ coi trọng Bích Thược, đi xem thì có gì ngại?
Y không ngờ khách đến từ Cẩm Nguyên Quốc có thể uống rượu, tửu lượng của y không tệ, nhưng không chịu nổi bọn họ liên tiếp chúc, cũng may khế ước đã hoàn thành thuận lợi.
Đã có hơn ba phần say, y không chịu nổi nữa, đang định đứng dậy cáo từ thì thấy người hầu Tiểu Tứ say đến mức nằm lăn ra đó. Y không hề nề hà, hướng tú bà chuẩn bị một gian phòng nhưng không gọi cô nương tới.
Cho tới giờ, cái gì y cũng muốn tốt nhất, nếu không thà rằng không cần, mà cũng thực rõ ràng, Bích Thược kiêu ngạo, dù mạnh tay hay mềm mỏng, nàng cũng không chủ động, cho nên Khanh Kiện không gọi cô nương qua đêm ở kĩ viện. Canh bốn, Khanh Kiện cảm thấy khó ngủ nhìn tiểu tử bên cạnh vẫn ngủ như lợn chết, y chậm rãi ra khỏi phòng, định múc nước rửa mặt.
|
Kỹ viện hoạt động vào đêm, nên lúc canh bốn, không còn nô tài hầu hạ. Khang Kiện bước dọc theo hành lang dài, vẫn không thấy cái bóng của bất kì ai, y lắc đầu, thầm nghĩ, đi nữa cũng không có người, y xoay người trở về.
Bỗng nhiên “Phanh” một tiếng, hàng lang phía đông, một gian phòng mở ra, sau đó một bóng người nho nhỏ chạy như điên ra, miễn cưỡng xem là nho nhỏ, vì người nọ có chút nhỏ hơn y. Y thấy tiểu hài tử với mái tóc đen nhánh nhắm hướng mình, vừa chạy vừa khóc lớn: “Bích Thược tỷ tỷ, ta sẽ mang bạc tới…ô ô ô…Ngươi đừng… Tới gần ta”
Khang Kiện hít lãnh khí, nhìu mày nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử xinh đẹp từ trong phòng đuổi tới đây. Vừa cười khanh khách vừa nói: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, không sao, tỷ tỷ không cần bạc của ngươi.”
Động tác và ngôn ngữ vô cùng phóng đãng, thân thể nàng toát lên khí thế nhưng lại phong tình vạn chủng, không ai xinh đẹp bằng. Khang Kiện trầm xuống, thầm nghĩ, quả nhiên là Bích Thược, nhưng nàng truy đứa nhỏ này làm gì? Không lẽ bức nó làm chuyện gì bất lương sao? Chắc không, nghe nói Cẩm Tú Lâu khách rất đông, nữ tử bán mình đều là tự nguyện, không có người nào ép buộc, vậy là chuyện gì ?
Một lúc sau, Bích Thược cũng thấy y, cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ đột nhiên cười to, nói với con tinh đang lạnh run phía sau y: “Tiểu Nguyệt nguyệt, ngươi không đến chỗ tỷ tỷ sao? Nói cho ngươi biết, tỷ tỳ là con cọp cái! Nhưng người đang đứng trước ngươi, là kẻ ăn thịt người không phun xương, ác lang đó nga.”
Cọp cái? Thật là vũ nhục lão hổ quá đi, trong lòng Cư Nguyệt phẫn hận và bất bình vô cùng. Nghĩ đến lão hổ tinh , ở trên núi cũng là kẻ phúc hậu, còn thường xuyên bị ta trêu đùa, lão hổ như thế, ôn nhu hơn hẳn cọp cái! Thật không biết vì sao nữ tữ nhân gian lại hung hãn thế kia.
Sắc mặt Khang Kiện có chút đen, Bích Thược này thực không phúc hậu, nàng cự tuyệt y, y cũng không trả thù, thế mà nàng lại ‘khen’ y như vậy. Ác lang cũng đem ra ví von. Y ngẫm lại, nàng ta cũng tự xưng mình h là cọp cái?
Vừa định rời đi, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân. Ngay sau đó xuất hiện thanh âm hoảng loạn: “Ôi tiểu công tử, sao ngươi lại thành thế này, ta nói ngươi đừng ở phòng Bích Thược qua đêm, sao lại không nghe ta?”
Y quay lại, chỉ thấy mười mấy cô nương và tú bà vây quanh y. Ánh mắt vô cùng thân thiết nhìn đứa nhỏ bên người. Cũng có vài ánh mắt lén lút liếc nhìn y, nhưng y vờ như không thấy gì.
Khang Kiện vốn tưởng đứa nhỏ này là người hầu của kĩ viện, nhưng không ngờ đây lại là khách, kinh hãi nhìn về phía Cư Nguyệt, chỉ thấy Cư Nguyệt giả vờ ho một tiếng, thanh cổ họng, vươn bàn tay trắng, ngón tay thon dài vỗ trán vài cái, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh: “A không sao cả, các ngươi đừng lo lắng, Bích Thược tỷ tỷ rất tốt, chúng ta cùng nhau tạo kiểu tóc mà thôi “
|
Đứa nhỏ này thật thú vị. Khang Kiện mỉm cười, vừa định rời đi chợt nghe tú bà nói với Bích Thược: “Sao ngươi có thể lãng phí như vậy, hắn chưa đưa ngươi bạc….”. Không đợi nói xong, Bích Thược cười khanh khách: “Ma ma, hắn không có tiền, muốn đem mình bán cho ta, kết quả, vừa mới bắt đầu, hắn đã không chịu.” Nàng đi về phía trước vài bước, dáng điệu xinh đẹp: “Tiểu quai quai, hiện tại ngươi bán cho ta vẫn còn kịp a, dù sao ban ngày ta chỉ ngủ thôi, sẽ không ngoạn ngươi”. Nói xong còn cố ý liếc mắt đưa tình với Cư Nguyệt.
Hai mắt Cư Nguyệt lập tức sáng lên, kêu vui mừng một tiếng, định tiến đến, vô tình va phải lưng Khang Kiện. Nhưng hắn không giận, bởi vì va chạm này làm hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, cách đó không xa là nữ tử vô cùng xinh đẹp, có thể so với yêu nghiệt xà tinh, nhưng hắn không có bạc tuyệt đối không thể tiếp cận a.
Chính là bạc, một ngàn năm hắn không rời khỏi Vu Ẩn sơn, hiện tại không biết bạc có hình thù gì, hơn nữa không thể sử dụng pháp lực. Cư Nguyệt suy nghĩ, vừa nhấc mắt, đang muốn rời khỏi Khanh Kiện, chợt trong đầu hắn nảy sinh một ý tưởng, sao mình không bán cho nam nhân này, đúng vậy, vừa nhìn đã biết y là kẻ có tiền, hẳn nha hoàn tỷ tỷ trong nhà cũng rất được, buôn bán có lời ,mình có thể tới nơi này, cũng không bị Bích Thược tỷ tỷ làm tóc.
“Vị đại gia này, ngươi nguyện ý thu lưu ta được không? Ta hiện tai không thân không thích, nếu ngươi không thu lưu ta, ngày mai ta sẽ lưu lạc đầu đường”. Cư Nguyệt chớp đôi mắt to nhìn Khang Kiện, đầy chờ mong, trong long có chút lo lắng: ở trong hoàn cảnh này lại không rơi được nước mắt a, trong long con thỏ tinh nguyền rủa chính mình.
Khang Kiện hờ hững đánh giá hắn vài lần, bỗng nhiên mở miệng nói: “Nếu ngươi muốn bán mình cho ta, mọi chuyện đều do ta sai bảo, ngươi làm được không?”
Nghe như thế, Cư Nguyệt ngẩn người, không ngờ nam nhân thoạt nhìn khôn khéo lại phi thường lãnh khốc, một lời liền thu nhận chính mình.
Thấy nam hài không có phản ứng hồi lâu, Khang Kiện hơi mất kiên nhẫn, đang muốn xoay người rời đi thì thấy con thỏ tinh giữ chặt góc áo, mừng rỡ nói: “Đương nhiên là được, công tử, nếu ta làm người hầu của ngươi thì tất nhiên phải nghe ngươi sai bảo.” Hắn lập tức vào vai diễn, năng lực thích ứng còn hơn lão hổ tinh nhiều lần.
Khang Kiện không hiểu vì sao y lại thu nhận Cư Nguyệt, xem tiểu tử kia, rõ ràng không phải người có thể làm việc, mà y đâu thiếu người hầu, tuy bộ dáng hài tử này xinh đẹp, nhưng y không phải là người thích nam sắc, chỉ có thể giải thích là, bản tính thiện liên tận đáy lòng hắn tự dưng bộc phát.
Nghĩ đến đây, Khang Kiện khinh thường cười cười: thiện lương? Hóa ra y còn bản tính này a…… “Được rồi, vậy theo ta, ta là Khang Kiện. Về phủ rồi lập khế ước bán mình của ngươi.” Y nói xong, bảo nô tỳ kêu Tiểu Tứ mang nước lên rửa mặt chải đầu cho y, ngay cả điểm tâm cũng không ăn ở Cẩm Tú Lâu, mang theo Tiểu Tứ và Cư Nguyệt ly khai.
|