Xuất Giá Nam Nhân
|
|
Thuần Vũ Kỳ và Các Đa Nhĩ gặp nhau ở một cái nơi quả thực rất độc đáo.
Kĩ viện.
“Ngươi có biết lễ phép không vậy? Đến nhà người ta khi đi phải nói một tiếng từ biệt chứ, còn ngươi…”
Thuần Vũ Kỳ không nhịn được nữa, khóe mắt hình như có gì đó rưng rưng, tức giận chỉ vào mặt nam nhân to lớn mà chửi. Cái môi dao động liên tục tạo nên sắc thái gợi cảm đến tuyệt mỹ.
Các Đa Nhĩ nhìn điệu bộ thập phần đáng yêu kia, liền không thể chịu nổi lập tức xông đến ra sức mà ngấu nghiến.
Cái dục hỏa phía dưới từ hôm qua đã bắt đầu không biết an phận. Liên tục quấy phá nội y bên trong. Hắn không thể kìm chế được nữa. Kế hoạch lần này đến Việt Quốc thất bại cũng không sao nhưng việc này phải ưu tiên làm trước.
“Uummm… bỏ ta ra…….. ngươi……..” Những lời nói của thiếu niên bị Các Đa Nhĩ nuốt chửng.
“Ngươi chẳng phải tất bật tìm ta từ sáng đến giờ sao, theo lý ta phải đền bù cho ngươi thỏa đáng… ha... ha…”
Các Đa Nhĩ đè Thuần Vũ Kỳ xuống giường.
Thiếu niên bên dưới vừa sợ hãi vừa dao động chống trả kịch liệt. Y tự biết, thân thể của mình rất khác biệt so với nam nhân bình thường.
“Bỏ... ta... ra… không được…” Thuần Vũ Kỳ đánh vào vùng ngực rắn chắc của nam nhân kịch liệt, tất nhiên đối với tên ác ma phía trên chẳng khác nào gãi ngứa cho hắn.
Các Đa Nhĩ hai chân trụ thân dưới của tiểu mỹ nhân còn hai tay thì nhanh chóng cởi bỏ lớp kì bào bên ngoài.
Một thoáng, thân thể nam nhân hiện ra với những cơ bắp săn chắc tráng kiện, tuấn lãng vô song, nếu là nữ nhân dù chỉ nhìn lướt qua cũng đã say đắm đến ngây ngất…
Thuần Vũ Kỳ thì cũng bị điều đó thu hút… phút chốc nín bặt không la ó nữa…
Nhưng khi Các Đa Nhĩ đưa tay định cởi áo y ra thì mỹ nhân lại một lần nữa giãy giụa…
Nam nhân bất quá chỉ dùng một tay đã khống chế được thân trên của thiếu niên, nhanh chóng quăng bộ bạch y xuống giường…
“Ngoan nào…”
“Ngươi…”
Câu nói chưa kịp phát ra, Các Đa Nhĩ liền đưa đôi môi nam nhân xuống hai đóa phù dung kiều diễm trên ngực của mỹ nhân ra sức mút liếm.
“Ân… không… được… a…” Tiếng rên rĩ ngân nga âm trầm khiến dục vọng của Các Đa Nhĩ càng lúc càng trào lên vô pháp kiềm chế.
Các Đa Nhĩ luồng tay xuống dưới khố của mỹ nhân bắt được một bảo vật thiên ban.
Ngay sau đó cái nội y của Thuần Vũ Kỳ cũng bị cởi xuống.
Nam nhân thân hình vạm vỡ đứng trên giường vứt bỏ thắt lưng xuống đất. Cầm lấy cự vật to lớn của mình mà khoe mẽ trước thiếu niên nằm dưới.
“Là ngươi khơi lên dục hỏa của nó thì phải chịu trách nhiệm… phải làm cho nó dục tiên dục tử… ha ha…”
Nhìn thấy cự vật cực khủng của nam nhân cùng với hai bắp chân săn chắc lộ rõ trước mặt, Thuần Vũ Kỳ thần trí bất giác hỗn loạn, nhịp tim bỗng nhiên nhộn nhạo cả lên, mê đắm một hồi đến khi nam nhân cao lớn cưỡng hôn y một lần nữa mới hồi tỉnh lại.
Các Đa Nhĩ cọ sát kịch liệt với phần thân thể kiều diễm mịn màng phía dưới, ra sức liếm láp khắp cơ thể tiểu mỹ nhân.
Cái môi thiếu niên bị mút đến đỏ tấy cả lên, nam nhân thô lỗ liền chuyển xuống cái cổ trắng nõn mà âu yếm…
“Ta không ngờ thịt ngươi lại có mùi vị thơm ngon đến thế…” Nói một cách gian tà Các Đa Nhĩ lại tiếp tục tiến xuống phía dưới.
“Ta… xin ngươi… không được… làm như vậy…đâu…”
Thuần Vũ Kỳ lần đầu tiên được “sủng”, thần trí bây giờ đã không còn được mẫn hoạt như trước, thân thể tê dại và quằn quại trên giường uốn éo một cách mê hồn… y thực sự chỉ còn một cách là “thụ hưởng”.
Làn da trắng hồng sau một hồi vật vã với sự yêu thương của Các Đa Nhĩ đã trở nên đỏ ửng đầy dấu vết, mồ hôi nhễ nhại khắp người càng làm cho mỹ nhân càng mỹ nhân hơn…
“Thân thể ngươi thật yếu đuối, chưa vào cuộc mà đã gục rồi sao…”
Thực sự lúc này Thuần Vũ Kỳ đã không còn biết gì, thân thể như rã ra chỉ mặc nam nhân muốn làm gì thì làm, mồ hôi ướt đẫm cả người…
Các Đa Nhĩ thấy vậy yêu thương bế lên người mà vuốt ve…
Khắp thân thể mỹ nhân là một màng nước bao phủ, mái tóc dài đen mượt bị ướt đẫm vương vấn trên ngực và cổ khiến nam nhân say đắm ngẫn ngơ phát ra một câu ngu khinh khủng.
“Ngươi thật là đẹp…”
Nãy giờ Các Đa Nhĩ mải mê ăn món khai vị mà không vào món chính khiến cái cự vật bên dưới gào thét điên dại…
Nam nhân không chịu nổi nữa liền đặt Thuần Vũ Kỳ nằm xuống, lấy hai chân của mỹ nhân đặt lên ngực mình rồi từ từ cho cự vật xâm nhập bên trong nội bích…
“Á…..” Sự Đau đớn khiến cho thiếu niên nằm dưới không khỏi kêu lên. Đây là lần đầu tiên khó trách thân thể chưa thích ứng kịp.
Nhưng điều đó nhanh chóng qua đi, thay vào đó là từng đợt từng đợt khoái cảm trào dâng lên não khiến mỹ nhân bắt đầu kêu lên những ái ngữ yêu kiều đầy câu dẫn…
“Ân……. không được……. ngươi… rút ra đi… a….. ummmm…..”
Cảm giác ngứa ngấy khắp vùng hạ thân, khiến Thuần Vũ Kỳ bất kham kêu lên những ái ngữ xuất thần tình tứ…
“Ta… chịu không nổi… ngươi… mau bỏ ra…”
Kêu bỏ ra bằng cái giọng nhẹ nhàng câu dẫn như nữ tử khó trách Các Đa Nhĩ sướng càng thêm sướng.
“Chặt quá….. thật là chặt quá……. a……. ta… thật là sảng khoái….. a…..”
Cự vật kinh khủng bị tràng bích co thắt liên tục khiến chủ nhân của nó muốn điên thần đảo trí… hư hư thực thực………
Các Đa Nhĩ do dục hỏa trào dâng điên cuồng tiến nhập mật động xinh đẹp, thoáng chút người hắn cũng đã ướt đẫm…
“Thật là sảng khoái….. mỹ nhân……. a…. a….”
Nam nhân kêu lên dâm tà nhìn Thuần Vũ Kỳ vật vã bên dưới.
“Ưmmm…… ta không chịu nổi nữa…… ngươi lấy ra đi…… đau quá… umm... a……..”
Do thân thể là của nữ minh tộc kế thừa mà có nên nội bích bên trong tiết ra chất dịch màu trắng khiến cho cự vật của nam nhân dù có tiến nhập cuồng bạo cũng không gây nên thương tổn…
Thoáng thấy Thuần Vũ Kỳ nhăn mặt hơi đau, Các Đa Nhĩ liền dừng lại áp lên người Thuần Vũ Kỳ hôn nhẹ nhàng đôi môi y…
“Ngươi đau lắm sao… ta xin lỗi… ta sẽ cố ôn nhu hơn…”
“Ưm……”
Thuần Vũ Kỳ mơ màng gật đầu… sắc thái mỹ miều cực điểm lúc này thực sự làm Các Đa Nhĩ muốn nuốt chửng y.
Nam nhân thấy thiếu niên đã có ý “cam tâm tình nguyện” vui sướng vô cùng liền ẵm Thuần Vũ Phi ngồi lên người mình gắn kết hai thân thể lại với nhau, cự vật hắn từ bên dưới mà tiến xuất…
Đóa mẫu đơn phía trên được hôn đến mê dại, còn đóa cúc nhỏ phía dưới cũng được yêu không kém khiến một lúc sau Thuần Vũ Kỳ đã không kiềm chế được nữa ôm chặt bờ vai vạm vỡ của nam nhân mà phóng tiết…
Các Đa Nhĩ thấy chất dịch ấm áp phóng đầy ngực mình, biết là mỹ nhân rất sảng khoái hắn cũng nhanh chóng sau đó đạt đến cực điểm…
“Mỹ nhân… ta ra đây…… a………”
Nam nhân kêu lên một tiếng rồi dòng dịch nóng hổi phóng thẳng vào người Thuần Vũ Kỳ, khiến cơ thể nhạy cảm bất giác run lên…
“Ta yêu ngươi…”
Thuần Vũ Kỳ nhìn Các Đa Nhĩ một cách say đắm rồi gục trên ngực của hắn…
Hai nam nhân quấn vào nhau tạo nên dục cảnh thần tiên…
Ba ngày sau...
Tết Đoan Dương vừa xong, Việt Quốc lại tiếp tục trải qua một đại lễ nữa…
Đại Thọ của Thiên Vũ Hoàng Thái Hậu…
“Hoàng Thượng… Phụ Trình cục có việc cấp báo…”
Mạch công công đang ở bên cái lư đồng lớn bẩm báo…
“Ừm………”
Nam nhân ngồi với vẻ hơi phóng đãng trên tay ẵm nam hài tử đẩy lên đẩy xuống làm trò vui nhộn…
Long Phi được phụ thân đu đưa trên không cười bi bô hình như là thích lắm…
Quan bên Phụ Trình cục bước vào thấy Mặc Long Thanh cùng thái tử liền quỳ xuống hành lễ…
“Hạ Thần khấu kiến hoàng thượng, thái tử.”
“Có việc gì thì khởi tấu nhanh đi, hoàng nhi của trẫm buồn ngủ rồi đấy phải không nào…” Mặc Long Thanh chu chu cái miệng đùa cợt với hài tử, chẳng thèm nhìn đến ai bên cạnh cả…
Quỳ bên dưới là một nam nhân trạc tứ thập… nghe hoàng đế nói, nam nhân liền bẩm…
“Hôm nay Ngoại Đại Phủ bên ngoài vừa nhận được thư của Mông Quốc… hoàng tử của họ đã đến Việt Quốc…”
Mặc Long Thanh nghe xong chấn động một lúc, hắn ngồi ngay lại ôm hài tử vào lòng… có vẻ lo lắng…
“Mạch Tường… ngươi nói xem lần này Mông Cổ đưa hoàng tử sang nước ta vì mục đích gì…”
Mạch công công, là tâm phúc của Mặc Long Thanh, làm đến chức đại tổng quản nhị phẩm nên có việc gì Mặc Long Thanh cũng bàn với y.
Lão nam nhân đã lớn tuổi cúi đầu bẩm.
“Hoàng thượng chắc đã có thánh ý…….. Nô tài ngu xuẩn không dám đoán bừa….. nhưng xem ra đây không phải là việc ban giao bình thường…… Mông Cổ ở phía bắc ngày càng lớn mạnh, mấy năm nay xem Chiêu Minh quốc như miếng mồi trong miệng, thường xuyên đem quân sách nhiễu, e là lần này định lập thế gộng kìm với Bắc Quốc… thừa thắng nam hạ, bình định trung nguyên, hoàng thượng nên suy nghĩ kĩ…”
“Ừm... để xem chúng có mưu kế gì… nhưng trước tiên phải tiếp khách chu đáo cái đã…”
Mặc Long Thanh ngước nhìn kẻ còn đang quỳ dưới nền của ngự thư phòng. “Ngươi đứng lên đi.”
“Tạ hoàng thượng.”
“Truyền ý chỉ của trẫm cho Ngoại Đại Phủ, tiếp đón sứ giả chu đáo… nếu không phải việc quá đáng, chúng yêu cầu gì thì cứ làm theo... đêm nay là đại yến của Thái Hậu ở Khánh Mai Đình, truyền ý của trẫm nếu sứ giả muốn vào cung trước để dự yến thì ta rất hoan nghênh đón tiếp…”
“Thần tuân chỉ, xin được cáo lui trước…”
“Ừm… lui đi…”
Ý của Mông Cổ lần này đến Việt Quốc để làm gì… Còn Chiêu Minh công chúa đã ở Việt Quốc nửa tháng mà vẫn dùng dằng chưa chịu về… ý ả là gì…
Lão Thiên Gia chắc tận tường hơn ai hết…
Hai canh giờ sau…
Ngự thư phòng…
“Hoàng Thượng… Thái Hậu ngự giá…” Mạch công công ở trong thư phòng nghe bên ngoài hô to liền chạy ra nghênh giá…
“Thái hậu vạn phúc… Hoàng thượng đang đợi người…”
“Ta biết rồi… ngươi cũng vào luôn đi…”
“Tâu vâng.”
Vừa thấy Mẫu Hậu, Mặc Long Thanh liền tiến đến đỡ lấy tay bà ngồi xuống bộ trường kỹ dài…
“Mẫu hậu có việc sao không truyền triệu thần nhi đến tẩm cung mà lại phải đích thân di giá đến… có việc gì quan trong lắm sao?”
Hai mẫu tử này từ sau việc của Thuần Vũ Phi quan hệ trở nên khắng khít hơn.
Thái hậu lộ vẻ lo ngại hỏi Mặc Long Thanh… “Mẫu hậu nghe nói hoàng tử Mông Cổ đã đến Việt Quốc của ta, tin này là thật sao?”
Mặc Long Thanh trên tay lúc này là một bản tấu chương của Ngoại Đại Phủ… hắn đang rất đau đầu… về việc viết trong tấu chương đó…
“Dạ, đúng vậy... hình như mới đến… đêm nay chắc chúng sẽ dự yến với chúng ta… thái hậu chấp thuận chứ…”
“Việc đó thì không sao nhưng bệ hạ không thấy lo lắng gì sao… tại sao chúng cử sứ thần đến nước ta vào lúc này mà lại đích thân hoàng tử của chúng đi sứ thì quả là chuyện kì quặc… bệ hạ cần cẩn trọng thì hơn…”
Nữ nhân đặt tay lên mặt hài nhi âu lo nói…
“Mẫu hậu… điều chúng ta lo cuối cùng đã đến rồi…”
Mặc Long Thanh cố nói với giọng bình thản nhưng bên trong lại chứa đầy phiền muộn... Hắn đưa về phía mẫu thân bản tấu chương đang cầm trên tay…
“Đây là gì…”
“Là tấu chương của Ngoại Đại Phủ, theo ý của sứ giả Mông Cổ mà viết ra… mẫu hậu xem đi…”
Thái hậu nhanh chóng cầm lấy tờ giấy lụa màu đỏ…
Phút chốc bất giác thái hậu đặt mạnh tờ tấu chương xuống bộ trường kỹ…
“Cầu thân…”
“Đúng vậy, là cầu thân…” Mặc Long Thanh đứng lên đi vài vòng rồi nói.
“Nhi thần thiết nghĩ, Mông Cổ là một nước lớn hà tất gì phải sang cầu thân với ta… nếu chúng chỉ có mục đích tiêu diệt Bắc quốc thì không sao nhưng nhi thần chỉ sợ họa cập quốc vận…”
Thái hậu hai mắt có chút nhíu lại cũng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía Mặc Long Thanh… nắm tay hài nhi nói…
“Ý con muốn nhắc đến An Thiên Vương trong Sử Thư…”
“Không sai… năm xưa An Thiên Vương suy nghĩ chưa đến liền gả công chúa cho giặc nên phải chịu họa mất nước, sát thân… trẫm cũng vì lẽ đó mà đang suy nghĩ… với lại hoàng thất ta có còn nữ nhân nào đủ bản lĩnh mà xuất giá ngoại quốc…”
Mặc Long Thanh nói đến đó bỗng có tiếng quan nội thị bên ngoài truyền vào…
“Bẩm Hoàng Thượng có hoàng hậu nương nương xin cầu kiến.”
Bốn tiếng hoàng hậu nương nương lọt qua khe cửa khiến Mặc Long Thanh tâm trạng cải biến nhanh chóng, miệng liền cười toe toét như hài tử…
“Mau cho hoàng hậu vào…” Vừa nói Mặc Long Thanh vừa tiến nhanh ra cửa…
“Bảo bối cẩn thận…” Giọng nói oai nghiêm khi nãy bây giờ lại ngọt ngào nồng ấm như kẹo đường khiến Thái Hậu và Mạch công công có mặt ở đó muốn nôn ra… bất quá cả hai không dám…
Mặc Long Thanh ân cần đỡ Thuần Vũ Phi qua ngạch cửa, cử chỉ so với khi đỡ mẫu hậu của mình thì ôn nhu hơn đến thập phần…
“Thái Hậu thiên tuế…”
“Bình thân… hoàng hậu đến đây có việc gì?” Thái Hậu tiến về bộ trường kỹ ngồi xuống…
“Thần thiếp nghe tin hoàng tử Mông Cổ đã đến Việt Quốc cầu thân… việc này không biết hoàng thượng đã chọn được người chưa?”
Mặc Long Thanh dẫn Thuần Vũ Phi ngồi xuống cái phụng ỷ bên trái thái hậu rồi hỏi…
“Tại sao hậu lại biết… chẳng phải đây là mật hàm sao…”
Thuần Vũ Phi ấp úng một hồi rồi trả lời… “Việc quan trọng bây giờ chẳng phải là tìm hướng giải quyết sao? Nếu hoàng thượng và thái hậu chưa nghĩ được cách thần thiếp xin tiến cử một người.”
“Ai”….. “Ai”. Hai mẹ con đồng thanh mừng rỡ kêu lên…
Nam nhân tuấn mỹ bình thản đứng dậy tựa vào ngực Mặc Long Thanh nở nụ dễ thương đến mê hồn bất quá có chút gian xảo… y nói…
“Chiêu Minh công chúa”…
“Chiêu Minh Công Chúa”……….. “Chiêu Minh Công Chúa.”
“Không thể được, Chiêu Minh quốc và Mông Cổ là kẻ thù không đội trời chung, nếu việc vỡ lẽ ra ai gia sợ đại họa sẽ ập đến…”
Thái hậu vừa nghe Thuần Vũ Phi nói lập tức chấn kinh… liền đứng dậy phản đối…
Mặc Long Thanh dù thấy lời nói của Thuần Vũ Phi thập phần không ổn nhưng lại chẳng dám ra mặt phản đối chỉ nói vu vơ vài câu ủng hộ thái hậu…
“Thái hậu nói đúng, nếu chúng biết mình bị lừa, e rằng Bắc quốc và Mông Cổ sẽ liên thủ với nhau, như vậy rất nguy hiểm… hay là ta tính cách khác…”
Nam nhân cao cao tại thượng hạ giọng đến mức cực tiểu, nếu không cố gắng sẽ khó mà nghe hết được trọn câu…
Thuần Vũ Phi như thỏ thấy cỏ non liền đâm Mặc Long Thanh một nhát… “Là hoàng thượng không muốn hay là không nỡ… ây… dù sao nàng ta cũng ở đây lâu như vậy, khó trách làm cho hoàng thượng động tình…”
Thuần Vũ Phi lại giở cái giọng ẻo lả như nữ nhân khiến Mặc Long Thanh sợ chết khiếp… tại mỗi lần mỹ nhân nói với điệu bộ như thế cũng là lúc y giận nhất… mà mỗi lần tức giận thì tấm bia xả tức duy nhất không ai khác là hắn…
“Không phải vậy… ta không có ý đó…” Mặc Long Thanh lắc đầu, lắc tay liên tục một mực khẳng định không có việc đó…
Thấy nam nhân cuống cuồng lên, Thuần Vũ Phi trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp vô cùng liền ôn nhu cười một cái rồi dựa vào lòng Mặc Long Thanh mà nũng nịu…
“Nếu không có ý đó bây giờ hoàng thượng hãy kết nghĩa huynh muội với nàng ta, thì nàng ta sẽ là công chúa Việt Quốc, dù Mông Cổ sau này có phát giác sự thật cũng không thể trách ta được… với lại chuyện của Bắc quốc cứ để nàng ta giải quyết… dù sao nàng ta tư sắc cũng có phần đặc biệt… hoàng tử Mông Cổ chắc sẽ ưng ý…”
Mặc Long Thanh bị ánh mắt của Thuần Vũ Phi mê hoặc tựa thế ôm ấp mỹ nhân trong lòng… Bị mỹ nhân “cấm cung” lâu như vậy, khiến Mặc Long Thanh hạ thân “có chút” gào thét inh trời… thân thể bất giác nóng ran lên…
Thái hậu vẫn cảm thấy rất lo lắng liền hỏi, không để mắt đến hai phu phụ đang ân ân ái ái trước mặt.
“Vậy có ổn không, còn hoàng đế Bắc quốc… phải trả lời sao với ông ta…”
Thuần Vũ Phi thấy ánh mắt ngờ ngờ của Mạch công công nhìn mình và Mặc Long Thanh vội đẩy nam nhân lùi ra chỉnh lại y phục trả lời thái hậu…
“Hiện nay Bắc quốc rất nguy khốn, nếu có cách giải quyết thì dù là hi sinh thêm ba bốn công chúa nữa chúng cũng sẽ đồng ý… việc này thần thiếp nghĩ không cần che dấu… cứ đưa quốc thư đến Trường Châu (Kinh Đô của Bắc quốc)… nói rõ kế sách đó… thần thiếp cho rằng ông ta sẽ đồng ý… Công Chúa của Chiêu Minh quốc một khi lấy lòng được hoàng tử của Mông Cổ thì chỉ cần nàng ấy ra chút mưu, thần thiếp nghĩ Mông Cổ sẽ không động binh trong một thời gian dài với Chiêu Minh quốc…”
“Nếu mưu kế thất bại…” Thái hậu lại lo lắng nắm chặt tay Thuần Vũ Phi.
“Trong quốc thư hãy nói ra… nếu thất bại chúng ta sẽ không hợp tác với Mông Cổ tạo thế gộng kiềm với chúng, mặc khác có thể ra tay giúp chúng… vốn dĩ hoàng đế cho công chúa đi sứ cũng vì mục đích này thôi… bây giờ tự dưng không mất hoàng nhi, lại có thêm cơ hội mới, thần thiếp nghĩ Chiêu Minh quốc sẽ đồng ý hợp tác, Thái Hậu đừng quá lo…”
“Mong được như con nói… vậy mọi chuyện phải tiến hành ngay… Hoàng nhi con thấy sao?” Nữ nhân mặc cái cẩm bào thêu chim phượng đỏ rực quay sang hỏi Hoàng đế.
“Nhi Thần…”
“Hoàng thượng…” Thuần Vũ Phi rên rĩ…
“Được… được cứ làm theo lời của Hoàng Hậu…”
Mặc Long Thanh không phải không có chính kiến chỉ là vì thấy Thuần Vũ Phi nói có lý thôi (biện hộ)…
|
Phiên ngoại 3.
Năm Tuệ Vũ thứ tám.
Đại thọ tứ thập nhất của Thiên Vũ Thái Hậu.
Các chư hầu phía nam và phía tây đều có sứ thần đến dự.
Ngay cả Chiêu Minh quốc cũng phái sứ thần đến chúc mừng.
Tất nhiên sứ thần Mông Cổ thì đã có mặt ở Việt Quốc từ rất sớm.
Đêm nay trăng thật sáng…
Khánh Mai Đình lại được bao phủ bởi sự huy hoàng và phồn thịnh của đất nước…
Đừng bị cái tên của nó đánh lừa…
“Khánh Mai Đình” thực sự là một biệt điện nguy nga nằm ở phía tây nam của hoàng cung... hơn một trăm cây trụ lớn dùng làm cột có sơn son thếp vàng… ngồi bên trong đình mọi người sẽ có cảm giác như thể nhìn thấy trăng ngay trên đỉnh đầu… mái vòm của điện được dát bằng lưu ly và đá cẩm thạch trắng tinh là cống phẩm từ Lan Quốc đưa đến… không những thế ở trong đình còn có thể nghe được tiếng hỷ tước liên tục phát ra thanh âm trầm bỗng làm cho chúng nhân tưởng như lạc vào cõi thần tiên… thiết kế tinh tế xuất thần này chính là của đại mỹ nhân trong truyền thuyết mà người người Việt Quốc đều sùng kính – Mặc Vân hoàng tử.
Tuy còn ba ngày nữa mới đến đại thọ nhưng các quan thiên tượng có tâu với thái hậu rằng… “hiện có luồng phúc khí đang từ phương bắc tràn xuống, thái hậu vì vậy nên mở cửa Khánh Mai Đình nhằm đón vận tốt, thánh nhân cát lợi sẽ quy long nhập điện trong nay mai.” Chính vì mấy câu nói đó… biệt điện vắng lặng dùng làm nơi tịnh dưỡng bây giờ đã tấp nập hoàng thất, các quan lại cùng sứ thần các nước…
Thảm hoa được phủ đỏ rực bên ngoài điện…
Quốc thư của Mặc Long Thanh đã được gởi đi… ngựa nhanh tám trăm dặm tất nhiên trong một ngày sẽ không đến được Trường Châu… vậy thì phải “tiền trảm hậu tấu” thôi…
Chiêu Minh công chúa tội nghiệp kia tưởng chừng được phong hoàng quý phi rồi ở lại Việt Quốc làm công việc ngoại giao mà ả vô cùng “cam chịu” nhưng tiếc thay…
Ả nhận được chiếu thư của phụ hoàng là phải nhận hoàng đế Việt Quốc, người mà theo dự tính sẽ là phu quân của ả, làm hoàng huynh rồi phải chấp nhận gả cho hoàng tử Mông Cổ…
Ả làm gì mà chấp thuận… nhưng Thuần Vũ Phi có phần cao tay hơn… Đại Ngoại Phủ, Hoàng Hậu nương nương này nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ trong vài canh giờ, bức họa hình tướng của hoàng tử Mông Cổ đã hiện hữu trên chiếc bàn trong tẩm cung của Chiêu Minh công chúa.
Nữ nhân say mê nhìn nó khoảng hai canh giờ cho đến khi Mặc Long Thanh đến…
Tất nhiên, ả là người biết phân nặng nhẹ, lệnh phụ hoàng không thể không tuân, đành chấp nhận “thiệt thòi”, vì lợi ích của xã tắc góp chút sức theo ả cũng là việc nên làm…
Hoàng thất Việt Quốc chỉ trong vài canh giờ đã chui đâu ra một Khánh Linh Công Chúa, tất nhiên bá quan văn võ chỉ biết thế mà im bặt…
Năm Tuệ Vũ thứ tám, Mông Cổ ở phía bắc đã là một đế quốc, lãnh thổ gấp chừng hai mươi lần Việt Quốc.
Đèn lưu ly được thắp sáng rực…
Tọa trên cùng trong trung tâm của Khánh Mai Đình là Thái Hậu, bên phải là Hoàng Thượng, bên trái là Hoàng Hậu dưới hoàng hậu còn có dãy ghế dành cho Hoàng quý phi, quý phi và các bậc nhất phẩm, nhị phẩm nhưng mặc nhiên không có một người…
Bên dưới có ba bậc đá phân cấp rõ ràng…
Bậc thứ nhất có sáu dãy bàn ghế, mỗi bên tả hữu ba ba dành cho các hoàng tử, công chúa, vương gia và tôn thất tước vị cao…
Bậc thứ hai đúng ra có tám dãy bàn ghế mỗi bên bốn bốn. Bên hữu dành cho quan văn, bên tả dành cho quan võ. Tuy nhiên hôm nay sứ thần ngoại quốc đến Việt Quốc rất đông nên bộ lễ biên chế bậc thứ hai có mười dãy bàn ghế mỗi bên năm năm, bên hữu dành cho quan lại bên tả dành cho sứ thần…
Bậc cuối đến ba mươi dãy bàn ghế dành cho sĩ phu trong nước, chủ yếu là ở Bắc Hà… năm nay thái hậu còn cho phép các quan tỳ trong cung dự yến.
Các Đa Vệ cùng Các Đa Nhĩ, còn có sứ thần Chiêm quốc, Lan quốc, Xiêm quốc do thân phận là hoàng tử nên được đặc cách ngồi ở bậc thứ nhất.
“Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu, Hoàng Hậu nương nương giá lâm.” Tiếng tổng quản thái giám hô to… đồng loạt tất cả các thái giám trong điện truyền miệng nhau, âm thanh vang vọng đến cả hậu viên đằng xa xa.
Tất cả các khách tham dự lúc đó đồng loạt đứng dậy… quan thần trong nước và sứ thần chư hầu thì quỳ bái, sứ thần Mông Cổ, Xiêm quốc, Bắc quốc thì cúi chào.
“Miễn lễ… tất cả hãy an tọa”
“Tạ thái hậu…”
Mặc Long Thanh đêm nay mặc cái trường bào màu xanh, có thêu rồng vàng trước ngực, thắt lưng là đai ngọc màu đỏ, hiển ra phong thái tuấn lãng xuất thần, khiến đám nữ nhân vốn là con của quan viên tước vị cao ngồi phía bên dưới điên thần đảo trí…
Còn Thuần Vũ Phi, thường ngày chỉ thích mặc bạch y nhưng do hôm nay là đại tiệc, thái hậu buộc y phải mặc cái hồng y rực rỡ vào người…
Làn da trắng như tuyết kết hợp với màu đỏ chói của lửa khiến hoàng hậu đã mỹ nhân lại càng mỹ nhân hơn, ánh mắt Thuần Vũ Phi ngưng đọng xuống phía dưới một khắc lập tức khiến đám nữ nhân kinh sợ thu lại tầm mắt nhìn Mặc Long Thanh… rồi im lìm đến cuối buổi tiệc…
Mặc Long Thanh với Thuần Vũ Phi bị thái hậu cách ngăn khiến hoàng đế trẻ có chút bực bội vì vậy hắn thèm thuồng túc trực nhìn nương tử của mình sợ như có ai cướp mất trong khoảnh khắc… Thuần Vũ Phi của hắn hôm nay thật đẹp… ngay lập tức đầu óc nam nhân suy nghĩ chuyện dâm tà, gương mặt bất giác tự đỏ lên liền quay xuống phía dưới…
Sứ thần các nước nghe nói ở Việt Quốc có tộc người Nữ Minh nam nhân cũng có thể sinh con, và hoàng hậu Việt Quốc là một người như thế.
Khách ngoại quốc chăm chú nhìn hoàng hậu như bị thôi miên không thể dứt ra, phút chốc sợ thất lễ lại cúi gầm mặt xuống…
Các Đa Nhĩ theo quán tính cũng nhìn nam nhân tuyệt thế ngồi trên cái bảo tọa có điêu khắc chim phượng hoàng bằng vàng rồng phía sau, thấy quen quen… đúng thực là quen mà… mỹ nhân “của” hắn có gì đó giống với nam nhân phía trên…
Thật sự rất giống…
Còn một lát nữa mới khai lễ nên phía bên dưới rất ồn ào…
Bỗng nhiên bầu trời đêm bên ngoài ánh lên một điểm sáng… tất nhiên không phải đại nguyệt bởi vì ai nhìn lên cũng có thể thấy nó ngay trên đỉnh đầu mình…
Nhiều ánh mắt tập trung về phía cửa điện… nam nhân mặc lam y bình dị… thắt lưng chỉ làm bằng vải sợi nên lộ ra vẻ dịu dàng đáng yêu…
Thuần Vũ Kỳ bước vào điện, đi lối bên ngoài nhưng hàng trăm ánh mắt vẫn đổ dồn về phía y, trong đó ánh mắt Các Đa Nhĩ là mãnh liệt nhất…
“Giống quá…”
“Phải… giống thật…”
Nhiều tiếng xì xầm nháo lên…
Với trang phục bình dị như vậy đa số mọi người đều cho rằng nam nhân thanh tú kia là sĩ phu hay là chức quan thấp nào đó không ai biết đến…
Nam nhân cứ bước lên các bậc thang đá… trong khi tiếng ồn ào nhốn nháo ngày càng dâng cao…
Bậc thứ nhất y không dừng lại…
“Y không phải là sĩ phu vậy là quan lại rồi…” Đại tiểu thư con của Hình Bộ Thượng Thư quay sang nói với nha hoàn đang đứng hầu… trong lời nói hình như lộ vẻ mong chờ điều gì đó…
Bậc thứ hai y cũng không dừng lại… các quan lại cũng lần đầu tiên thấy nam nhân này… vậy y là ai… Thuần Vũ Kỳ sắp bước lên bậc thứ ba – bậc cao nhất thì cúi đầu với tể tướng một cái.
Thuần Dụ cười nhẹ ra hiệu, Thuần Vũ Kỳ tiếp tục bước đi…
… Đứng giữa đại điện…
Tất cả phía dưới tự dưng im bặt…
Thanh âm trong như tiếng suối chảy nhẹ nhàng vang lên hòa quyện trong lời hát của hỷ tước thật tuyệt diệu làm sao.
“Kỳ Vương bái kiến Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương… »
Kỳ Vương – Đúng vậy nam nhân mỹ mạo xuất chúng này chính là con trai đầu lòng của Nguyên Bình Đại Nguyên Soái Thuần Văn Sở và Yên Hưng Vương Mặc Kính Vân.
Mẫu thân y là em trai của Minh Vũ Hoàng Đế (Phụ thân của Mặc Long Thanh), phụ thân là tôn tử chính thống của Thuần Vũ Siêu… do vậy nam nhân này thân phận thực không thể xem thường…
Mới sinh ra chưa được một tháng đã được thái hậu phong cho tước hầu, ba năm sau lại phong làm Kỳ Vương…
“Kỳ vương miễn lễ… thí tọa…”
“Nhi thần tạ ơn”. Thuần Vũ Kỳ cúi đầu một cái rồi nhẹ nhàng bước đến chiếc bàn trống phía sau lưng nhất phẩm đại phu nhân Mặc Hiền ngồi xuống.
Bỗng Thuần Vũ Kỳ như bị hóa đá… ánh mắt phút chốc ngưng đọng trên người của nam nhân oai dũng như thần trước mặt…
Các Đa Nhĩ nhìn mỹ nhân ngồi đối mặt với mình… khóe miệng bỗng dưng nở một nụ cười gian tà.
Hai nam nhân cứ như thế nhìn nhau.
Kẻ khoái chí, kẻ lại thẫn người.
Các Đa Nhĩ thấy ánh mắt mỹ nhân đăm chiêu nhìn mình hận không thể lập tức nhào đến nuốt chửng y…
Một lúc sau, mọi người đã đến đông đủ. Thái Hậu bỗng đứng lên.
Đồng loạt chúng nhân phía dưới cũng đứng lên…
Giọng nữ nhân uy nghiêm đỉnh đạc cất lên vang vọng cả điện.
“Hôm nay tuy đại thọ của bổn cung chưa đến nhưng đại nguyệt sáng rỡ bất thường, là điềm đại cát của năm, nên bổn cung vời các khanh đến đây để thưởng yến, vì vậy mọi người cứ tự nhiên…”
“Tạ Thái Hậu”. Khắp dưới điện vang lên tiếng cảm tạ khi nữ nhân tôn quý ngồi xuống.
Tiếng vũ nhạc cất lên thánh thót vang vọng… trầm bỗng du dương… tạo cho khung cảnh một màu sắc huyền ảo như ở thiên giới.
Tiếp đó Mặc Long Thanh lại đứng lên.
Cầm trên tay chén rượu bằng ngọc, nam nhân uy dũng hướng đến các bàn sứ thần mà nói.
“Hôm nay Đại Việt ta rất vui được đón tiếp các vị từ tứ phương đến đây, trẫm thay mặt cho thần dân Việt quốc mời các vị một chén… mong tình giao hữu của chúng ta mãi mãi bên chặt.” Mặc Long Thanh cầm chén rượu lên uống ừng ực…
Mọi người ở dưới đều đồng loại vỗ tay tán thưởng, các sứ thần đứng lên cúi đầu rồi cũng theo đó mà uống hết rượu trong chén…
Bỗng Các Đa Nhĩ hướng cái bàn lớn phía trên cùng nói, giọng nói oai nghiêm trầm ấm không kém gì Mặc Long Thanh.
“Hôm nay ta được đến đây, chung vui cùng thái hậu, thật sự vinh dự vô cùng. Cảm tạ ân điển thái hậu.”
Nữ nhân mặc phụng bào đỏ thẫm phía trên tỏ ý hài lòng cười nói với nam nhân tuấn tú bất phàm phía dưới.
“Hoàng tử khách sáo, Mông Cổ cách Việt quốc xa xôi vô cùng, ngươi thân là hoàng tử mà phải đích thân vượt đường xa đến đây dự đại thọ của bổn cung, bổn cung phải cảm tạ mới phải.”
Nhiều tiếng xì xào vang lên khắp nơi… đặc biệt là từ dãy bàn của các sứ giả…
Lan quốc, Chiêm quốc nằm ở tận phía nam mà còn nghe danh của quân Mông Cổ, nay đích thân hoàng tử của chúng đến đây thì thực sự Việt quốc không phải chỉ có hư danh.
Nội thuộc Việt quốc đối với chúng cũng xem như vô cùng có lợi.
Còn Chiêu Minh quốc, dẫn đầu sứ thần lần này là Phúc Hoài Hầu. Nam nhân nhìn Các Đa Nhĩ bằng ánh mắt căm thù thấy rõ. Ai cũng biết mấy năm nay Mông Cổ thường xuyên đánh xuống phía nam, cướp đi rất nhiều vùng đất của Chiêu Minh Quốc. Uy thế của bắc quốc vì vậy mà suy giảm thấy rõ.
Trớ trêu thay, sứ giả của hai nước lại hội tụ tại nơi đây.
Các Đa Nhĩ nghe thái hậu nói liền cung kính đáp lại.
“Thái hậu quá lời, lần này sang thăm Việt quốc ngoài việc chính là chúc thọ thái hậu, ta còn mang theo lời cảm tạ của Phụ vương đến Tể Tướng của quý triều, Thuần Dụ đại nhân.” Vừa nói Các Đa Nhĩ vừa quay mặt xuống phía dưới.
“Lão” mỹ nhân vừa bắt gặp ánh mắt của nam nhân nhìn mình liền đứng lên mơ hồ hỏi. “Cảm tạ ta…”
Bây giờ tất cả tâm điểm đều dồn đến Thuần Dụ – phụ thân của hoàng hậu nương nương.
“Đúng vậy, chính là ngài...” Các Đa Nhĩ tươi cười khẳng định.
“Chắc là có hiểu lầm chăng, ta…” Thuần Dụ hơi ngơ ngác nhìn lên đứa hiền tế cao cao tại thượng tỏ ý nhờ giúp đỡ.
Nhưng Các Đa Vệ đã nhanh chóng trả lời.
“Chẳng lẽ, ngài đã quên, năm xưa Kiến Trung Đế của Chiêu Minh quốc vì động lòng trước mỹ mạo xuất thần của ngài, đem quân tấn công Việt quốc, quyết giành cho được mỹ nhân…”
Ba chữ “Kiến Trung Đế” phát ra làm cho Phúc Hoài Hầu có vẻ chấn động dữ dội, hai mắt giật giật liên hồi.
“Ân… chuyện đã lâu như vậy khó trách ta đã quên mất…” Thuần Dụ vừa nói vừa lo sợ nhìn lên Mặc Hiền.
“Khi xưa Chiêu Minh quốc còn hùng mạnh thường đem quân đồ sát đô thành của chúng tôi… phụ hoàng khi đó còn nhỏ nhiều lần phải đi chạy giặc, năm Kiến Trung Đế thứ mười chín, Chiêu Minh quốc đem gần hai mươi vạn quân. Đóng ở biên giới chuẩn bị tiến công hủy diệt kinh đô La Nạp. Nhưng may thay ngay lúc nguy cấp ấy, Chiêu Minh quốc buộc phải rút quân…”
Thuần Vũ Phi lúc nhỏ có từng nghe nói đến việc này nên liền nhanh chóng nói thay Các Đa Nhĩ…
“Bổn cung nghe nói năm đó nông dân nổi dậy ở Triết Giang, bắc quốc buộc phải đem quân đến đó trấn áp, lại còn phải đem quân tấn công Việt quốc, chắc vì lẽ đó mà Kinh Đô La Nạp được cứu…”
Mọi người nghe Thuần Vũ Phi nói xong liền cơ hồ hiểu rõ được sự chuyện…
“Đúng vậy, hoàng hậu nương nương quả nhiên thông minh vô cùng, ta rất lấy làm ngưỡng mộ hoàng thượng có được mỹ nhân xuất chúng như thế… ha..ha…” Nam nhân cười rất to, phong thái tuấn dật vô cùng làm đám nữ nhân bên dưới nhốn nháo, chết mê chết mệt…
Mặc Long Thanh nghe xong cảm thấy có phần thỏa thích nhìn Thuần Vũ Phi… rồi khen Các Đa Nhĩ một tiếng.
“Hảo ngôn… ha… ha...”
Thuần Vũ Kỳ bây giờ lại rất bấn loạn… vẫn bất động ngồi đó nhìn xuống gầm bàn…
Còn Các Đa Nhĩ đang cố gắng tranh thủ sự ủng hộ của nhiều phía cho mục đích cuối cùng của hắn…
“Thì ra là vậy, ta thật lấy làm thổ thẹn với quốc gia…” Thuần Dụ nhớ đến chuyện năm xưa liên tục lắc lắc đầu.
“Đại huynh, y đã có lòng cảm tạ huynh thì huynh cứ nhận…” Thái hậu tươi cười nói với Thuần Dụ.
“Vậy, thần miễn cưỡng nhận lời cảm tạ của Hãn Vương, chúc Hãn Vương vạn sự mỹ mãn, Mông Cổ ngày càng cường thịnh.”
Mỹ nhân thật là mỹ nhân, bao nhiêu năm như vậy sắc đẹp vẫn mê hồn, bá quan nhất nhất nghe theo lời y cũng là vì có lý do bí ẩn này.
“Cảm tạ đại nhân.” Các Đa Nhĩ lại muốn nói điều gì đó nhưng lại bị Phúc Hoài Hầu đứng lên cắt ngang. Sứ thần Chiêu Minh quốc đã không nhịn được nữa liền phẫn nộ ra mặt.
“Này Hoàng Tử Mông Cổ, hôm nay là đại thọ thái hậu, ngươi đem chuyện hôm xưa ra nói chẳng phải là mượn dịp sỉ nhục Thiên Triều ta… thật quá ngông cuồng…” Phúc Hoài Hầu miệng thì hét lớn, tay đăm đăm chỉ vào mặt của Các Đa Nhĩ, giận dữ mắng…
Cả điện im lặng như tờ, ngay cả tiếng hỷ tước cũng không còn nghe nữa…
Nam nhân uy dũng bình thản cười nhẹ rồi đáp với người chỉ cách mình có hai cái bàn, y nói “Ta cốt ý chỉ muốn cảm tạ Tể Tướng đại nhân, không có ý gì khác…”
Phúc Hoài Hầu nghe xong còn tức giận hơn hướng Mặc Long Thanh cúi đầu nói.
“Hoàng Thượng, Chiêu Minh quốc cùng Việt quốc xưa nay vẫn luôn gắn bó như huynh đệ, dù trong quá khứ có nhiều chuyện hiểu lầm nhưng việc hắn nói ra lời ngông cuồng như thế thật không thể chấp nhận được, nay thần được thánh thượng ra lệnh đến Việt quốc để mừng đại thọ của thái hậu, nếu Thiên Triều bị mất thanh oai, Phúc Hoài Hầu tội không thể sống, xin hoàng thượng minh xét…”
Tên gian xảo này tuy miệng cung kính vô cùng nhưng trong lòng đã giàn sẵn cục diện âm hiểm chỉ chờ Mặc Long Thanh sa bẫy… nhưng tiếc thay… Khánh Linh Công Chúa đã mở lời trước để bảo vệ cho phu quân tương lai của ả…
“Phúc Hoài Hầu, Hoàng Tử Mông Cổ đã nói không có ý đó thì thôi, sao ngươi lại cố chấp đến thế…” Nữ nhân nãy giờ chỉ mãi lo ngắm diện mạo oai tuấn của Các Đa Nhĩ mà hình như quên mất người xung quanh…
“Công chúa… thần…”
“Ngồi xuống đi.”
“Công chúa…” Phúc Hoài Hầu tức tối kêu lên nhưng không dám kháng lệnh liền ngồi xuống một cách giận dữ… dù sao nữ nhân ngồi đối diện kia cũng là Công Chúa, hắn không nể mặt ả cũng không thể không nể mặt Hoàng Đế Bắc quốc…
Các Đa Nhĩ thấy có điều kì quặc. Tại sao sứ thần bắc quốc không xưng thần với Mặc Long Thanh mà lại xưng thần với vị công chúa ngồi bên kia… nam nhân thông minh cơ hồ hiểu ra điều gì đó liền quay mặt lên hướng Thái Hậu và Mặc Long Thanh cúi đầu…
“Lần này đến Việt Quốc thần còn có việc muốn cầu, xin hoàng thượng cho toại... »
Mặc Long Thanh – Thái Hậu – Thuần Vũ Phi trao đổi ánh mắt với nhau.
Một lúc sau Mặc Long Thanh hỏi.
“Có việc gì ngươi cứ nói” – hỏi cho có lệ thực sự hắn muốn nói gì Mặc Long Thanh dư sức biết…
Đại điện lại im lặng một lần nữa…
“Phụ Vương muốn hai nước chúng ta kết mối duyên tình…”
“Ý ngươi là…” – Thái hậu giả bộ dò hỏi… “Thần muốn cầu thân với quý quốc, xin thái hậu và hoàng thượng đồng ý” - Các Đa Nhĩ ngay lập tức đổi cách xưng hô…
Câu nói của nam nhân tuy không lớn nhưng uy lực thực sự không nhỏ…
Đám nữ nhân bên dưới xì xầm ồn ào lên, từ các dãy bàn các âm thanh bàn tán cũng inh ỏi khắp điện các…
Người mà được gọi là Khánh Linh công chúa đang cười tít mắt… vốn không hợp với lễ nghi của đại quốc phương bắc…
|
Phúc Hoài Hầu nhìn công chúa như vậy, tức càng thêm tức, hắn không thể tin hoàng thượng lại đồng ý gả công chúa sang Mông Cổ…
Nhưng tin hay không cũng không thể trái với “thánh ý”…
Quả thực Thuần Vũ Phi sắp đặt chuyện này thành công có thể nói là ngoài sức tưởng tượng… lừa được cả sứ thần bắc quốc…
Sau lưng nhất phẩm đại phu nhân Mặc Hiền, Thuần Vũ Kỳ tâm tình đang rất hỗn loạn… Hắn đã không nói thân phận thật của hắn… hắn cố che dấu y… là có ý gì đây… Thuần Vũ Kỳ đầu óc quay cuồng tựa như sắp khóc…
Cầu thân… có phải là y không… y lo sợ cúi gầm mặt xuống bàn…
Lúc đó tiếng Mặc Long Thanh cất lên. “Ha… ha… thì ra là chuyện đó… nếu hoàng tử ngươi đã ngỏ lời cầu thân… được…trẫm sẽ chấp thuận…”
“Tạ hoàng thượng đã cho toại, nhưng chẳng hay hoàng thượng đã có lựa chọn nào chưa?” Các Đa Nhĩ chẳng kiêng dè gì cả hỏi đại một câu làm cho mọi người cười ồ lên…
Các công chúa hoàng thất chủ yếu đã xuất giá hết, nếu còn chỉ là hoàng tộc xa, không đủ khả năng gánh vác trách nhiệm trọng đại này được…
“Ha… ha… ngươi thật là thẳng thắn quá… hoàng thượng trong phút chốc làm sao có thể tìm được người ưng ý cho ngươi…” Thái hậu nở một đóa ngọc trên môi với Thuần Vũ Phi rồi nói với Các Đa Nhĩ phía dưới cũng đang cười rất to…
Hoàng tử Xiêm quốc ngồi đó hai mắt cũng giật giật liên hồi… nếu Việt quốc và Mông Cổ có mối quan hệ hôn nhân chẳng phải Việt quốc như hổ thêm cánh, việc này đối với Xiêm quốc thì nguy hại vô cùng… nhưng bất quá hắn không thể ngăn cản được…
“Để trẫm suy nghĩ thử xem…” Mặc Long Thanh đóng kịch quả nhiên tài tình… có điều Các Đa Nhĩ đã phần nào đoán biết được lựa chọn…
Một lúc không lâu lắm… Mặc Long Thanh tằng hắng một tiếng trước khi đưa ra câu trả lời…
“Ưmmm… được vậy ta sẽ phối hôn cho ngươi với hoàng muội của ta là Khánh Linh Công Chúa…”
Nữ nhân vừa nghe thấy tên mới của mình liền nhanh chóng bước ra khỏi chỗ ngồi tiến vào giữa điện, hai tay chụm vào nhau đặt ở giữa thân cúi người chào Các Đa Nhĩ một cái theo nghi thức chào của Việt Quốc…
Các Đa Nhĩ cũng theo nghi thức của Mông Cổ để tay phải lên ngực trái mà cúi chào lại.
Thuần Vũ Kỳ sững người ra đó…
Lời nói của Mặc Long Thanh như hàng ngàn cây kim khâu đâm thẳng vào trái tim của y…
Chắc Các Đa Nhĩ sẽ từ chối sự phối hôn này, chắc vậy – nam nhân tin chắc vào lời hứa của người mình yêu…
Y chờ đợi… vẫn chờ đợi từng giây từng phút trôi qua quả thực vô cùng khó khăn…
………………..nhưng cuối cùng đã hết…
Không có một lời từ chối hay phản đối nào cả… tất cả đã ưng thuận…
Giữa điện kia là đôi nam nữ đang nhìn nhau bằng ánh mắt say đắm…
Thuần Vũ Kỳ vô thức để dòng nước mắt tuôn chảy mãnh liệt xuống hai cái má hồng hào xinh đẹp…
Y nhận ra sự cay xè ở mũi và miệng thì mang mùi vị gì đó chua chát lắm… y nghĩ tất cả đã hết…
Người ngồi cạnh y lúc bấy giờ là Kính Vương, em họ của Mặc Long Thanh…
“Tiểu Kỳ vương, sao lại khóc, có kẻ dám ăn hiếp đệ hả…” Kính Vương ngồi bên cạnh thấy Thuần Vũ Kỳ khóc ròng liền lấy vạt áo lau nước mắt cho y, ân cần hỏi…
“Không… đệ không có khóc, chỉ là bụi bay vào mắt thôi…”
Những dòng nước trong trẻo từ hai bên mắt vẫn tuôn chảy không ngừng trước sự điều khiển mãnh liệt của lý trí… nếu như vậy sẽ có người phát hiện… y sẽ không sống nổi… không được khóc… không được khóc… Thuần Vũ Kỳ cứ nói thầm trong miệng những câu như thế… nhưng hình như hoàn toàn vô hiệu…
“Hoàng muội, nếu xuất giá sang Mông Cổ phải nên cố gắng phụng sự hoàng tử Mông Cổ có biết chưa…” Mặc Long Thanh ra lời răn dạy.
“Thần muội đã biết, sẽ ra sức thực hiện trọn bổn phận để không làm hổ uy danh của Thiên triều ta, xin hoàng huynh đừng quá lo…”
“Ưm… vậy thì tốt… ha... ha…”
“Cùng công chúa của quý quốc kết nghĩa trăm năm thật là vinh hạnh cho ta, xin kính hoàng thượng một ly.”
Các Đa Nhĩ nâng ly rượu lên uống một cái liền hết ngay…
“Ha… ha…”
Tiếng cười vang vọng khắp nơi trong điện, mọi người có vẻ rất vui ngoại trừ những nữ nhân phía dưới không được cam tâm cho lắm… nhưng cũng đành chịu…
Thuần Vũ Kỳ nghe xong lời nói của Các Đa Nhĩ thân thể bỗng nhũn ra phải tựa vào Kính vương để ngồi vững…
Những tiếng nấc bị chôn dấu trong miệng đã khiến đôi môi xuất hiện vài đường tơ máu đỏ thẵm…
Y đã trao cái quý báu nhất của mình cho hắn và hắn đã phản bội y…
Thuần Vũ Kỳ muốn ra ngoài ngay lúc này… y không thể chịu đựng được nữa… nhưng y không thể…
“Tuy nhiên…” Tiếng hoàng đế cất lên lập tức cả điện liền nín khe…
“….Trẫm có một điều kiện…”
“Hoàng thượng cứ nói, nếu trong khả năng ta nhất định sẽ cố gắng hoàn thành…” Các Đa Nhĩ vừa nói vừa hoảng hốt nhận ra mỹ nhân của hắn đang sắp ngất ở dãy bàn bên kia…
Hắn cảm thấy hối hận vì đã đi hơi quá trớn nhưng lỡ rồi phải diễn cho hết cảnh này…
Mặc Long Thanh bắt đầu đưa ra điều kiện “Khánh Linh công chúa là hoàng muội yêu quý của ta, vì vậy sau khi ngươi lên làm Hãn Vương phải lập tức phong cho nàng ta làm Vương Hậu, ngươi có thực hiện được không?”
… Ngay lúc đó, Thuần Vũ Phi cũng đang vui vẻ nhìn xuống dưới điện.
Tống được nữ nhân kia đi y quả thực sảng khoái vô cùng… nhưng nào ngờ đâu y vô tình mang lại cái họa cho tiểu đệ yêu quý của mình.
Phía dưới kia, sau lưng mẫu thân mình, Thuần Vũ Phi nhận ra được Thuần Vũ Kỳ hai mắt không những đỏ hoe mà còn ướt đẫm nước, đôi môi hồng hào lúc nào bây giờ đã trắng bệch ra…
Chuyện gì đã xảy ra vậy…
Thuần Vũ Phi lo lắng lắm nhưng không biết phải làm sao liền dùng tay ra hiệu cho Nghi ma ma đến bàn của Thuần Vũ Kỳ xem xét…
Nói đến việc trả lời câu hỏi của Mặc Long Thanh, Các Đa Nhĩ có vẻ lung túng… nhìn sang Các Đa Vệ…
“Sao, ngươi có bằng lòng không?” Mặc Long Thanh có vẻ hối thúc… hắn nghĩ dù sao nàng ta cũng là công chúa của nước lớn nếu làm thiếp kẻ khác chắc hoàng đế bắc quốc sẽ không chấp nhận được…
Các Đa Nhĩ trong phút chốc nhìn thẳng lên Hoàng Đế Việt quốc dường như y đã có câu trả lời…
Âm thanh trong đại điện một lần nữa ngưng đọng…
Bỗng…
“A…..A……………………………..” Các Đa Nhĩ khụy xuống nền thảm đỏ, từ khóe miệng trào ra một ít nước bọt… vừa ôm ngực vật vã quay mấy vòng dưới đất… hình như là đau đớn lắm…
“A…………..A……….”
Tiếng kêu gào như điên dại làm nhiều người gần đó hốt hoảng di chuyển ra xa hết… Khánh Linh, nữ nhân này thì khỏi cần phải nói… phút chốc đã ở tận cửa điện…
“Gọi ngự y… mau lên…” Thái Hậu trên điện cao thấy như thế liền hét lớn…
Nhưng một giọng nam trầm phát ra trấn áp tất cả những âm thanh còn lại…
“Không cần... y không sao đâu…” Các Đa Vệ nhanh chóng tiến đến đỡ Các Đa Nhĩ ngồi dậy, rồi thuận tay nhét vào miệng y một viên thuốc màu trắng bóng như ngọc trai…
Thuần Vũ Kỳ với thân thể nhu nhược bấy giờ đã không thoát khỏi được bàn tay đang siết chặt của Kính Vương.
“Đệ thích hắn…” Thiếu niên tuấn tú hỏi Thuần Vũ Kỳ bằng hơi thở mang mùi giấm chua…
Nếu bỏ qua vẻ mặt bên ngoài thì dựa vào thái độ lúc này của y, Kính Vương thừa sức biết được mối quan hệ của y với người đang nằm vật vã bên kia sâu đậm dường nào…
Thế là rõ rồi…
Thuần Vũ Phi trên điện nhìn Thuần Vũ Kỳ bỗng lắc đầu một cái rồi vòng ra sau nói nhỏ với Mặc Long Thanh điều gì đó…
Một lúc sau… rất nhanh chóng… Các Đa Nhĩ đã hồi tỉnh, mọi người ai đều về chỗ nấy…
Thuần Vũ Kỳ vẫn bị Kính Vương kìm chặt trong lòng bàn tay bất chấp ánh mắt căm phẫn của Các Đa Nhĩ…
Nam nhân sau cơn bệnh định cố gượng đứng lên nhưng Mặc Long Thanh ra lời ngăn lại…
“Thí tọa cho ngươi không cần đứng lên”
“Tạ hoàng thượng” Các Đa Nhĩ mệt mỏi trả lời…
“Ngươi chẳng hay là có bệnh gì trong người, hay là lui về để thái y chuẩn bệnh...” Thái hậu nhìn dáng vẻ tàn tạ của nam nhân trong lòng bất an vô cùng, nếu lỡ hắn có chuyện gì, Việt quốc làm sao ăn nói với Mông Cổ.
Lần này Các Đa Vệ đứng lên trả lời… “Tạ thái hậu quan tâm, đại ca của ta đã khỏe lại…”
“Đại ca của ngươi là bị chứng bệnh gì…” Thái hậu hỏi nam nhân đang đứng đó.
“Thưa Thái Hậu, chuyện này là do ba năm trước Đại Ca cùng Tần La tướng quân đi đánh thành Kiết Tường của Chiêu Minh quốc bị mũi giáo có độc của địch bắn phải, tuy may mắn thoát chết nhưng phải mang một chứng bệnh gọi là Thánh Hoa Độc… căn bệnh này cứ hai canh giờ là phát một lần, làm cho người bệnh đau đớn vô cùng...”
“Thật tội nghiệp, vậy không tìm được thuốc giải sao?” Thái hậu thở dài một cái hỏi tiếp.
“Dù đã cố gắng lắm nhưng vẫn chưa tìm được thuốc trị…” Các Đa Vệ nói trong sự nhói đau của Thuần Vũ Kỳ.
Thì ra hắn bị căn bệnh hiểm độc như thế… mỹ nhân thấy trong lòng đau đớn khôn siết liền quên mất mối hận phụ tình của nam nhân vừa ban cho mình, vẻ mặt xót xa nhìn nam nhân tiều tụy trước mặt…
“Vốn xưa nay có thuốc độc thì phải có thuốc giải, ai làm độc người đó tự ắt có cách giải, sao các người không bảo Chiêu Minh quốc đưa thuốc giải?” Thuần Vũ Phi lần này có phần xả được căm tức trong lòng… tâm tình bỗng thấy nhẹ nhàng khác lạ…
Các Đa Vệ đáp “Chúng tôi có đề nghị đổi thành lấy thuốc giải nhưng Chiêu Minh quốc ngoan cố không chịu...”
Phúc Hoài Hầu nghe hai từ “ngoan cố” bỗng xung thiên lên, đứng dậy hét lớn vào mặt Các Đa Vệ.
“Đồ Man Di ngông cuồng sao dám thất ngôn như thế… đại ca ngươi bị như thế là do hắn tự chuốc lấy ác quả không liên quan đến Thiên Triều ta… Ngươi hãy chờ ngày chôn xác hắn đi…”
“Này, Phúc Hoài Hầu, không được manh động ở đây.”
Thấy Mặc Long Thanh có phần nhường nhịn nên lão già này càng ngày càng quá đáng, hết lần này đến lần khác cố tỏ thanh oai của Bắc quốc tại nơi tôn nghiêm của Việt quốc.
Tiếng nói của hoàng đế trẻ uy lực vô cùng làm Phúc Hoài Hầu phút chốc im bặt. Trước khi đến Việt Quốc, Chiêu Minh hoàng đế có căn dặn lão: Việt quốc bây giờ không còn là chư hầu của ta, thanh thế ngày càng lớn, sức mạnh không thể xem thường, phàm những việc gây tổn hại đến bang giao hai nước thì nên hết sức tránh…
“Ta đã quá khinh xuất, xin hoàng thượng thứ lỗi…” Phúc Hoài Hầu thận trọng cúi đầu rồi lại căm phẫn ngồi xuống…
Cả điện im lặng một lát…
“Muội muội, hoàng tử có bệnh trong người, vậy muội phải hảo hảo chăm sóc y hơn, cố gắng giữ trọn phụ đạo.” Mặc Long Thanh ánh mắt có vẻ trầm xuống nói với Khánh Linh Công Chúa…
“Hoàng thượng, thần muội có việc muốn khẩn cầu.”
Biết ngay mà, ả làm sao chịu làm nương tử của một tên bệnh hoạn (nghĩa đen) như thế. Thuần Vũ Phi lắc đầu nhẹ một cái ngao ngán…
“Có việc gì, sao sắc mặt của muội kém thế…”
Khánh Linh Công Chúa này từ từ bước ra giữa điện, gương mặt thập phần lo âu, hướng cái bàn trên cùng nói.
“Hoàng tử Mông Cổ có trọng bệnh trong người, thần muội xưa nay sống trong vàng son được cưng chiều hết mực, chỉ là mình hà đức hà năng, khó lòng phụng sự y, nếu làm không tốt chỉ sợ ảnh hưởng bang giao hai nước thì là tội lớn, khẩn thỉnh hoàng huynh rút lại kim ngôn.”
Thật biết cách nói chuyện, quả không hỗ là Công Chúa Đại quốc…
Bên dưới quần thần đang nhốn nháo bàn tán trước lời của nữ nhân…
|
Thuần Vũ Kỳ trong lòng đã bắt đầu có biến chuyển tích cực, y bức được ra khỏi tay của Kính Vương ngồi thẳng lên nhìn nam nhân trước mặt…
Chiêu Minh nữ nhân phòng ngừa nếu Mặc Long Thanh không chấp nhận sẽ nói hết sự thật thì Việt quốc khó tránh khỏi đại họa… bất quá lại lo cho tính mạng của mình ngàn cân treo sợi tóc…
Nhưng người nói trước không phải là Mặc Long Thanh…
“Muội muội, muội quá lo chăng, bên cạnh hoàng tử đâu chỉ có muội, còn có nhiều người khác giúp muội phụng sự y, hay là sắp làm Hoàng Hậu nước lớn trong lòng có chút hồi hộp bất an…”
Thuần Vũ Phi dùng nụ cười xuân thủy mê người trưng ra trên mặt dành tặng cho Chiêu Minh Công Chúa… nhưng cũng tiện nói luôn, nữ nhân kia là người duy nhất trên thế gian không có cảm xúc với nụ cười đó…
Trong lòng ả hận không thể nhào lên điện dùng kiếm phanh thây Thuần Vũ Phi thành vạn mảnh… ả cố nén giận định phản pháo lại…
Nhưng Các Đa Nhĩ đã cướp lời ả…
“Hoàng thượng, Mông Quốc có tục lệ Vương Hậu chỉ có thể là người Mông Cổ, xưa nay luôn là thế, nếu cùng ta đồng sàng e rằng chỉ có thể làm Vương Phi, mong hoàng thượng thông cảm…”
Các Đa Nhĩ có vẻ hồi phục nhiều, động tác so với trước thì nhanh nhẹn không kém là mấy, có điều đôi môi có chút tái xanh…
“Hoàng Thượng không thể như thế, Khánh Linh công chúa không thể làm phi được, điều này vạn lần không được, e rằng sẽ làm nhục quốc thể… của Việt Quốc, xin hoàng thượng minh xét.”
Lần này là đại đại trung thần của Bắc quốc, Phúc Hoài Hầu ra miệng. Vẻ mặt của hắn kinh hãi cũng không nhỏ… Đầu hắn với quốc thể của Chiêu Minh là đi liền mạch không thể tách rời.
Thuần Vũ Kỳ tâm trạng có phần khởi sắc, tự nghĩ nếu tên ôn thần đòi cưới y, y không cần danh phận gì cũng được, miễn được cùng hắn đồng sàng đồng mộng cũng đã quá đủ…
Chiêu Minh không chúa ngẫm nghĩ lời nói của Các Đa Nhĩ… Bảo ả cưới một tên cứ hai canh giờ là lên cơn bạo bệnh như thế lại phải làm thiếp của hắn… không thể nào được…
Vẻ oai dũng ấy bất quá cũng chỉ như anh hùng rơm… vô hữu vô thực…
“Hoàng huynh, xin hãy lựa chọn tài nữ khác trong hoàng thất, thần muội vạn lần cảm kích, mối ân tình với hoàng tử Mông Cổ đành xin nguyện cả đời này ghi tâm khắc cốt…” Nữ nhân hai mắt lúc này đã ròng ròng hướng Mặc Long Thanh cầu khẩn…
Dù gì cũng là nam nhân, hoàng đế trẻ có chút động lòng, vẻ mặt thương cảm thấy rõ…
“Thôi, được… được rồi… nếu muội muội đã lo sợ như thế thì đành vậy, ta sẽ lựa chọn người khác…”
« Tạ hoàng huynh…” Chiêu Minh nữ nhân cúi đầu với Mặc Long Thanh rồi quay sang Các Đa Nhĩ vẻ mặt buồn thảm nói.
“Ta thành thật không có khả năng, xin hoàng tử thứ lỗi cho…”
“Ta là kẻ nói xin lỗi mới phải, vì ta mà công chúa phải khó xử...” Các Đa Nhĩ vừa nói vừa tỏ ra điệu bộ của một người vô cùng nuối tiếc nhưng trong lòng hắn bây giờ lại cảm thấy vui vẻ khôn siết.
Hắn cuối cùng cũng đã dẹp được cái “nợ” trời ban…
“Lần này hoàng tử sang đây cầu thân, nếu không hoàn thành e rằng khó mà về nước phục mệnh, vậy bổn cung sẽ thay hoàng thượng tìm giúp mối lương duyên cho ngươi, ý ngươi thế nào?”
Thuần Vũ Phi thấy Thuần Vũ Kỳ bên dưới sướt mướt nên đành đi thẳng vào vấn đề…
Theo triều luật, ngay cả chánh cung hoàng hậu cũng không thể can dự vào việc chính sự của quốc gia, bất quá, Thuần Vũ Phi là một ngoại lệ…
“Vậy ta xin nghe Hoàng Hậu nương nương sắp đặt vậy...” Các Đa Nhĩ tươi cười trước phụng nhãn sáng ngời của mỹ nhân phía trên cao, hắn phần nào biết được sự lựa chọn của y.
Thuần Vũ Phi không suy không nghĩ tiến cử đệ đệ yêu quí của mình…
“Kỳ vương năm nay đã hơn thập thất, xuất thân trong danh môn Thuần Gia, lại là hậu duệ của Nữ Minh Tộc, tư sắc cũng coi như khã dĩ xuất giá Mông Quốc, tính đến chuyện trăm năm có lẽ không phải là quá sớm chứ?”
Tiểu mỹ nhân bên dưới nghe nói đến mình vừa vui vừa sợ từ từ bước ra trước điện nhưng đầu vẫn cúi gầm xuống không trả lời.
“Sao, hoàng tẩu hỏi Kỳ Vương, sao Kỳ Vương không hồi đáp, có gì khó xử hả?” Thuần Vũ Phi lặp lại một lần nữa, trong giọng nói để lộ vài tia lo lắng, tự hỏi: không phải đúng ý của đệ quá còn gì, lại còn bày đặt…
Nghe Thuần Vũ Phi hỏi, Thuần Vũ Kỳ không biết sao nước mắt bỗng lưng tròng, từng đợt từng đợt tuôn ra hai bên má… trả lời trong tiếng nấc…
“Kỳ Vương không dám… Kỳ Vương không phải là chính thống long tử làm sao có thể đại diện quốc thể xuất giá Mông Cổ, mặt khác Kỳ vương là… thân nam nhân, nếu về cùng hoàng tử… kết bái e rằng làm khó y…”
Các Đa Nhĩ thấy ái nhân nức nỡ trong lòng bỗng đau nhói… Định tiến đến ôm mỹ nhân vào lòng dỗ dành một trận nhưng đây không phải là ngoại thành mà là nội cung, nam nhân đành chỉ có thể tiến đến gần hữu lễ an ủi.
“Kỳ vương sao lại nghĩ thế, ta lần đầu ra mắt đã thấy trong lòng cực kỳ yêu mến người, đối với ta nam nhân hay nữ nhân đều không quan trọng, huống chi Kỳ Vương là hậu duệ của Nữ Minh Tộc, mai này có thể cùng bổn hoàng tử khai hoa kết trái cho Mông quốc, có gì không được chứ…”
Các Đa Nhĩ tuy lời lẽ cẩn kính nhưng bên trong lại ngào ngạt ái ý… khiến đám người phía dưới liền dậy lên sự ngưỡng mộ tột bậc đối với Thuần Vũ Kỳ…
Mỹ nhân vẫn không trả lời, cả điện sau nhiều trận xì xào đã bắt đầu ổn định…
Các Đa Nhĩ, tên hỗn đản khốn khiếp bây giờ cảm thấy lo sợ liền nhích đến gần Vũ Kỳ nói hơi gió…
[[[Sao không mau đồng ý… không phải thích ta lắm sao...]]]
[[[Ngươi chẳng phải cùng nữ nhân vừa rồi khanh khanh ta ta... vậy sao không van nài ả lấy ngươi đi...]]] – Thuần Vũ Kỳ tức tưởi đanh đá đáp lại…
[[[Ta chỉ xuôi chiều gió một chút... chẳng phải bây giờ đã thành công rồi sao...]]]
[[[Ta không muốn là không muốn...]]]
[[[Thực sự không muốn?]]]]
[[[Đúng, vạn lần không muốn...]]]
[[[Vậy ta đành nói chuyện của chúng ta ra thôi...]]]
[[[Ngươi dám...]]]
[[[Gạo đã nấu thành cơm, tiểu mỹ nhân ngươi còn không chấp nhận sao...]]]
[[[Ngươi đang bức ta...]]]
[[[Ta vạn lần không dám, ta là đang cầu lòng bao dung của bảo bối ngươi... về Mông quốc với ta được không...]]]
[[[.......]]]
Thấy mọi người im lặng hơi lâu, Mặc Long Thanh đành phải lên tiếng…
“Sao, Kỳ Vương, hoàng tử Mông quốc đã mở lời, đệ còn có ủy khuất gì nữa…”
“………”
Thiếu niên thanh tú trước Long Nhan lo lắng vẫn chưa thể trả lời… hình như y đang trăn trở điều gì đó quan trọng lắm…
Bỗng…
“Vút……..” Tấm Kim Bài bằng vàng rồng có đính ba viên dạ minh châu sáng tỏa cả hậu viên phía trước rồi xé gió cắm phập vào chiếc bàn gỗ cao nhất trên đại điện…
Cẩm Y Vệ như có sự chuẩn bị từ rất sớm… tất cả đã sẵn sàng hộ giá…
Thái Hậu hốt hoảng đứng dậy định rời khỏi cái bàn nhưng phút chốc bà đứng lại…
Cặp mắt xinh đẹp thừa hưởng từ Thuần Gia, bây giờ dưới ánh đại nguyệt bên ngoài rọi vào lại tạo nên mỹ thái xuất thần của kẻ nghiêng nước nghiêng thành…
Nhãn quang đặt trên bốn chữ trên tấm kim bài, thái hậu liền lập tức quỳ xuống thụ lễ…
Mặc Long Thanh nhìn Thuần Vũ Phi một cái rồi như tự biết là ai cũng liền lập tức quỳ xuống…
Cả điện đều đồng loạt quỳ xuống, trừ sứ thần Xiêm quốc, Chiêu Minh quốc, cùng Mông Cổ là chỉ cúi xuống bái…
“Thật là náo nhiệt quá…” Giọng nói thanh trong cất lên vang vọng cả điện, tiếng hỷ tước cũng vì thế mà im bặt một lúc rất lâu…
“Phụ Hoàng, Mẫu Hậu ngự giá, thần thiếp không kịp nghinh đón thánh giá, đắc tội... »
“Thiên Đế, Thiên Hậu khang an.”
“Bái Kiến Thiên Đế, Thiên Hậu.”
Hai nam nhân mỹ mạo sánh tựa thiên thần đang từ trên mái ngói lưu ly của Phúc Loan điện phi thân xuống…
Tiếng cười hòa trong tiếng gió nghe du dương êm ái đến tuyệt vời…
Mặc Hiển tay ôm thắt lưng của mỹ nhân sảng khoái đặt chân giữa đại điện.
“Được rồi, tất cả đứng lên đi…” Hai nam nhân đồng thanh hô lên rồi bất chợt nhìn nhau một cái yêu thương.
Một lúc sau…
Hai đại đại nhân vật đã an vị tại nơi cao nhất của chánh điện…
“Kỳ Vương”. Mặc Vân gọi thiếu niên xinh đẹp sau lưng nhi nữ ruột của mình là Mặc Hiền Đại Phu Nhân (sau khi lập thất với Thuần Dụ tước hiệu Công Chúa không còn dùng nữa, Mặc Hiền đáng ra là cô cô của Mặc Long Thanh).
Thuần Vũ Kỳ từ từ bước ra giữa điện rồi quỳ xuống, đôi mắt vẫn còn vương vấn một chút châu lệ.
“Kỳ Vương thụ lễ…”
“Bổn cung khi nãy nghe hoàng tử Mông Cổ hỏi con về việc lập thất, con không ưng sao?” Mặc Vân hỏi thẳng vào vấn đề.
Thuần Vũ Kỳ như chuẩn bị một lúc rồi cúi đầu trả lời…
“Tôn nhi bất tài chỉ e làm mất mặt quốc thể, xin Thiên Hậu thứ tội…” Thiếu niên chưa nói dứt câu liền bị Các Đa Nhĩ chen vào… Nam nhân oai dũng bước ra khỏi chỗ ngồi, trước sự kinh ngạc của mọi người, hắn quỳ xuống nói…
“Thượng nhân, Mông quốc tuy lãnh thổ rộng khắp tứ phương nhưng xưa nay không đặt nặng lễ tiết như quý quốc, nếu Kỳ Vương đồng ý cùng ta kết bái, ta nguyện bỏ qua hết tất cả, song long hòa hợp, vô lượng số kiếp mãi mãi yêu thương y không bao giờ thay đổi.”
Nhìn bộ dạng nam nhân quỳ xuống cầu khẩn, Mặc Vân phía trên cũng cảm thấy động lòng, xem ra đứa tôn nhi gả cho hắn thì tốt nhất… nhưng Thuần Vũ Kỳ – đứa cháu này bên ngoài tưởng chừng nhu mì nhưng thực chất rất ngoan cố…
Lại một mỹ nhân khác lên tiếng đánh trả lời nói của Các Đa Nhĩ…
“Thân là chánh cung như ta còn không thể an lành, huống chi đệ đệ ta chỉ làm thê thiếp của ngươi, phương bắc xa xôi, cách trở thiên lý, chỉ e một thân một mình nó không thể chịu nổi…” Thuần Vũ Phi vừa nói vừa liếc Mặc Long Thanh một cái, rồi tươi cười nhìn xuống Chiêu Minh Công Chúa...
Tuy biết Hoàng Hậu có dụng tâm khác mới nói vậy nhưng Các Đa Nhĩ cũng chân thật đáp lời…
“Lần này nếu được cùng Kỳ Vương kết bái, sau này khi thay thế Hãn Phụ, sẽ lập tức phong Kỳ Vương làm hậu nhất định không để cho y chịu bất cứ ủy khuất nào, xin Hoàng Hậu đừng lo lắng…”
“Ngươi chẳng phải vừa rồi nói không thể lập người dị quốc làm hậu sao?”
“Việc gì cũng có ngoại lệ, nếu hoàng hậu nương nương không tin, vậy được...” Các Đa Nhĩ bất giác đứng lên giơ ba ngón tay trái lên trời, tay phải đặt tại tim… “Các Đa Nhĩ, hậu duệ của tộc người Tác Ta, hôm nay đứng trước trời đất xin thề nếu được cùng Kỳ Vương kết nối lương duyên sẽ bằng mọi giá lập y làm hậu, nếu trái lời, thiên tru địa diệt, bị đày xuống địa ngục vạn kiếp bất phục, không thể luân hồi…”
“Ngươi…” Tiểu Kỳ Vương nghe “tướng công” thề trước mặt bao nhiêu người bằng những lời lẽ như thế trong lòng rạo rực một tình yêu thương cùng với sợ hãi khôn siết…
Các Đa Nhĩ nhìn Thuần Vũ Kỳ một cái rồi hướng Thuần Vũ Phi cúi đầu hỏi…
“Nương nương, người đã tin chưa…”
Thuần Vũ Phi định đáp lời nhưng Mặc Vân đã nhanh hơn y một bước.
“Ha… ha… ngươi rất có lòng a… bất quá Kỳ Vương nhà ta không có thích ngươi…” Là Mặc Vân… y vừa nói vừa cười rất tươi…
Hai người được gọi là quân vương trên điện, bấy giờ chỉ như con rối ngoài đồng, tất cả đều phải do hậu cung chủ sự…
Mặc Hiển với Mặc Long Thanh nhìn nhau với vẻ thông cảm… rồi lại chăm chú nghe nương tử nói chuyện…
“Thượng nhân, ta muốn hỏi Kỳ Vương lần cuối…” Các Đa Nhĩ đến giờ phút này bắt đầu để lộ vẻ lo lắng…
“Được…” Mặc Vân chấp nhận…
“Kỳ Vương, ta muốn cùng Kỳ Vương trăm năm tương ái, Kỳ Vương xin hãy chấp thuận…”
“Rập…” Tiếng đầu gối nam nhân đập mạnh xuống nền đá…
Các Đa Nhĩ quỳ xuống với Thuần Vũ Kỳ… ánh mắt dào dạt ái ý, cái vẻ uy uy lẫm lẫm khi nãy bị thay bởi bộ dạng bấp bơ của kẻ cầu tình tha thiết…
“Xin hãy cùng ta kết bái…” Các Đa Nhĩ bắt lấy tay Thuần Vũ Kỳ, trong khi mỹ nhân đang cố né tránh…
Làm sao hắn có thể làm chuyện này ở đây được chứ… với tính cách của hắn… Thuần Vũ Kỳ còn tưởng là mình đang chìm trong giấc mộng…
“Ta… không biết…” Thuần Vũ Kỳ đang đắn đo… trong lòng y vẫn còn giận việc khi nãy… y quyết định đày đọa tên này một chút nữa…
“Ta cầu người đó, xin hãy chấp nhận…”
“Ta không biết…” Thuần Vũ Kỳ tiếp tục bướng bỉnh lắc đầu trước sự van nài hết sức nhiệt thành của nam nhân…
Tính tình vừa giận vừa yêu này Mặc Vân tất nhiên hiểu rõ nhất (Coi Huynh Đệ Chi Thiên Tử nha).
Biết ý Kỳ Vương, Mặc Vân muốn cho cả hai một vố đau để đời…
“Hai ngươi cứ ở đó mãi như thế thì biết bao giờ mới xong chuyện…”- Mặc Vân nói lớn có vẻ mất kiên nhẫn…
“Mẫu Hậu, hay để cho Kỳ Vương suy nghĩ một vài ngày, chắc nó sẽ suy nghĩ thông suốt rồi trả lời cho hoàng tử Mông Cổ sau cũng được.” Thái Hậu cúi đầu nói với Mặc Vân…
Mặc Vân liền chắt lưỡi mấy cái, cái lưỡi hồng hào mê người đưa lên đưa xuống trong miệng nương tử khiến Mặc Hiển ngồi kế bên hận không thể đem nó nuốt chững vào sâu trong bụng.
“Việc hôm nay thì phải giải quyết hôm nay, Kỳ Vương nếu con không trả lời thì ta sẽ thay con quyết định…” Mặc Vân nhìn qua Các Đa Nhĩ vẻ mặt nghiêm trọng…
“Hoàng tử Mông Cổ, nếu ngươi muốn cùng Kỳ Vương của bổn quốc kết bái thì phải có sính lễ thật sự quý báu…”
“Thượng nhân, mấy năm nay bổn quốc chinh phạt nhiều nơi, vàng bạc châu báu nhiều vô kể, trân châu, bảo ngọc tất cả đều không thiếu, chẳng hay ý thượng nhân muốn thế nào…”
Các Đa Nhĩ tự hào nói nhưng bắt đầu cảm thấy lo lắng… nam nhân trên kia chắc không phải đòi lễ vật bình thường… nhưng thôi đến đâu hay đến đó vậy…
“… ha... ha…” Mặc Vân cười khẩy lắc đầu liên tục.
“Vàng bạc châu báu chỉ là vật ngoài thân, bất quá cũng tan tận hết theo thời thế… nhưng có một cái quý báu vô cùng kể cả trăm vạn thứ quý cũng không thể đánh đổi…”
“Ý người là…”
“Mỗi người ai cũng có một tuổi thanh xuân, bất quá nó thật là ngắn, để chứng tỏ lòng yêu quý của ngươi với tôn nhi của ta, hãy cho ta một tuổi thanh xuân thật dài, ngươi có thể làm được không…”
“Nhưng ta không phải thần tiên, làm sao có thể thực hiện được việc đó…” Các Đa Nhĩ đáp lời với Mặc Vân rồi nhìn mỹ nhân vẻ mặt cũng đang rất lo lắng…
Thuần Vũ Kỳ không ngờ “Lão nhân” kia lại đưa ra thứ sính lễ oái oăm như thế, sao bây giờ…
“Nếu ngươi không thể thì xem như lời cầu thân của ngươi thất bại…”
“Thiên Hậu hay là yêu cầu sính lễ khác… tuổi thanh xuân e là không thể có được…” Thuần Vũ Phi biết được tình cảm của đệ đệ dành cho nam nhân anh tuấn quỳ phía dưới, nên đành đỡ lời dùm hắn…
“Kim khẩu của ta đã mở, sẽ không bao giờ thay đổi, phải không Thiên Đế?” Mặc Vân nhận ra tướng công của mình từ khi bước vào chưa nói được câu nào nên liền chuyển lời cho y.
“À… đúng đúng… đệ nói phải lắm…” Mặc Hiển cười hùa mặc dù không biết việc gì cả… (nãy giờ chỉ lo nhìn ai đó)
“Sao ngươi không trả lời ta…” Mặc Vân bắt đầu gằng giọng hỏi Các Đa Nhĩ.
“Thiên Hậu, lần này hoàng tử thân mang trọng trách cầu thân với Việt quốc, nếu chúng ta gây khó khăn, nhi thần e sẽ làm mất hòa khí giữa hai nước, vậy nhi thần nguyện chấp nhận hôn sự này…”
Lời nói vừa cất lên phút chốc đã thu hút tất cả những ánh mắt ở đại điện… Các Đa Nhĩ thì khỏi nói quay sang ôm mỹ nhân vào lòng bất chấp những lễ nghi phiền toái…
“Đa tạ ngươi… ngươi chấp nhận là tốt rồi… tốt rồi…”
“Bỏ ra đi… mọi người đang nhìn”. Thuần Vũ Kỳ ngượng ngùng dùng hiy tay đẩy vai của nam nhân ra khỏi người mình…
Thà bây giờ y ra miệng trước, nếu để hắn không thực hiện được việc này, y sẽ ra sao đây… bất quá “lão nhân” kia không dễ dãi như thế…
“Không được…”
Niềm vui mừng ngắn ngủi của Các Đa Nhĩ cuối cùng cũng bị tước đoạt mất…
Tất cả ánh mắt bấy giờ lại chuyển hướng nhìn về Mặc Vân…
“Mẫu hậu, chúng đều đã ưng thuận hay là mẫu hậu đồng ý cho chúng…” Nhất phẩm đại phu nhân Mặc Hiền bước ra cúi đầu nói.
“Nhi nữ, con có lòng xin cho chúng nhưng kim khẩu của mẫu hậu đã mở không thể rút lại, nếu không đáp ứng ta quyết không gả tôn nhi cho hắn…”
“Thiên Hậu hay là ngoại lệ một lần, tha cho họ”. Thuần Vũ Phi thấy mẹ xin cũng liền quỳ xuống cầu cùng mẹ…
“Không được…”
“Thiên Hậu xin người tác hợp cho họ đi”. Thái Hậu trên điện cũng quỳ xuống xin…
“Không được...”
Hai nam nhân trên điện bấy giờ thấy sự tình chuyển biến phức tạp không tưởng đành ra lời van xin...
“Nhi thần thấy hay là nên tác hợp cho họ, như thế ta và Mông quốc sẽ quan hệ tốt đẹp hơn…” Mặc Long Thanh nói hùng hổ nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Mặc Vân liền im bặt…
“Mỹ nhân hay là tha cho chúng một lần.” Người có tiếng nói nhất bấy giờ bắt đầu khai ngôn…
|
“Huynh đồng ý với họ sao… huynh nói là ta hành xử sai sao…” Mặc Vân nhỏ nhẹ hỏi… đôi mắt màu ngọc bích đã bắt đầu ươn ướt, vẻ mặt thập phần ủy mị khiến quân tử phải say đắm động lòng…
“Không không… bảo bối sao có thể sai, cứ làm theo lời đệ… cứ làm như vậy… đừng khóc… đừng khóc…” Mặc Hiển lấy tay áo chấm lên mắt của mỹ nhân, âu yếm ôm vào lòng…
“Thôi được, ta đồng ý lời người, tuổi thanh xuân chứ gì, được, ba ngày sau bổn hoàng tử sẽ đem đến… xin cứ tin tưởng mà chờ đợi…”
Thuần Vũ Kỳ ngơ ngác nhìn Các Đa Nhĩ… y lo lắng quá…
“Được… khá lắm… bổn cung sẽ chờ ngươi…” Mặc Vân vừa nói vừa dụi mắt vào vai áo của Mặc Hiển tỏ ý buồn ngủ…
“Bệ hạ, thần thiếp muốn về Thiên An Cung”. Mặc Vân nũng nịu nói… cái miệng nhỏ nhắn chu ra đáng yêu vô cùng…
“Ưm… được chúng ta sẽ về đó…” Mặc Hiển cưng chiều hôn lên trán mỹ nhân một cái rồi ôm thắt lưng mỹ nhân phi thân lên mái điện…
“Thiên đế, thiên hậu vạn tuế…”
Đêm đó…
Tại Thuần Phủ…
“Hức hức…”
Tiếng nấc văng vẳng trong căn phòng rộng lớn…
Thuần Vũ Kỳ nằm trên giường với tâm trạng rã rời… làm sao có cái sính lễ gọi là Tuổi Thanh Xuân được chứ… vậy mà hắn dám hứa… đồ đại ngốc… làm sao bây giờ…
Lại khóc…
Nước mắt lã chã rơi hai bên má ướt hết cả cái gối gấm…
“Kẹt…”
Tiếng cửa bỗng kêu lên… gió lạnh bên ngoài chớp được cơ hội liền tràn vào…
“Ai……..” Thuần Vũ Kỳ hốt hoảng ngồi bật dậy nhìn ánh trăng từ ngoài chiếu vào sáng rỡ…
“Rầm...”
Không gian tối tăm ngay lập tức bao trùm… Thuần Vũ Kỳ nhận ra bóng của một nam nhân quen thuộc đóng cửa lại… nhưng cảm giác sợ hãi vẫn bộc phát buộc y phải kêu lên…
“NGƯỜI…….UM…..UM…….”
“Là ta…..” Các Đa Nhĩ bỏ tay ra khỏi miệng của thiếu niên trên giường…
“Là ngươi…… hức……… làm ta sợ quá….. thật sợ……” Hai cánh tay nhỏ của Vũ Kỳ câu lên cổ của hắc y nhân, cả thân người cũng bất giác dựa sát vào người đó…
Mỹ nhân khóc thút thít…
Hắc y nhân thấy được loại biểu tình hiếm thấy này trong lòng thích thú vô cùng liền thuận thế đè mỹ nhân xuống giường…
“Ta thật có lỗi… ngươi đừng khóc nữa… nhưng bảo bối ngươi thật là nhớ ta đến thế sao… ha… ha…” Tiếng cười của nam nhân bị Thuần Vũ Kỳ kinh hoảng dập tắt bằng cái hôn yêu vào miệng…
“Nhớ… nhớ muốn chết……..” Lần đầu tiên nói ra cảm xúc thật của mình với Các Đa Nhĩ, thiếu niên cảm thấy ngại ngùng vô cùng, mặt đỏ ửng lên rồi cọ cọ vào cổ áo nam nhân.
“Ta rất yêu ngươi, bảo bối……”
Cái lưỡi của nam nhân bắt đầu không biết an phận, bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng của mỹ nhân…
Hai cái tay cũng vậy, vô phép vô tắc sờ mó lung tung trên người Thuần Vũ Kỳ…
“Ưm…. đừng làm vậy…….. lỡ có người phát hiện……” Thiếu niên vừa thoát khỏi cái miệng của Các Đa Nhĩ liền hốt hoảng nói…
“Ta mặc kệ……”
Thuần Vũ Kỳ lại tiếp tục bị nam nhân liếm láp cái cổ trắng nõn…
“Ưm… ngươi không lo lắng gì sao……..” Thiếu niên đẩy mặt Các Đa Nhĩ lên hỏi……..
“Lo lắng.”
“Ưm…”
“Việc này chẳng phải do ngươi mà ra sao… phải chi ngươi nói đồng ý sớm một chút có phải tốt không… giờ thì hay rồi… tuổi thanh xuân…….”
“Ta… ta xin lỗi…….. xin lỗi…….. ngươi……..”
Lại sướt mướt……..
“Thôi… thôi ngoan nào… ta không trách ngươi… lỗi tại ta… nhưng ta đã có cách giải quyết… ngươi đừng khóc nữa… chỉ cần ngoan ngoãn ở bên ta là được……..”
Các Đa Nhĩ hôn liên tiếp lên cái má xinh đẹp mấy cái.
“Thật sao…”
Tên háo sắc định cúi xuống làm tiếp công việc nhưng bị Thuần Vũ Kỳ ngăn lại…
“Thật sao… nói ta nghe đi……..” Thiếu niên lập tức ngồi dậy, vẻ mặt hớn hở nhìn « tướng công ».
Các Đa Nhĩ thấy Thuần Vũ Kỳ ngồi dậy bỗng mất hứng liền nằm lên đùi của thiếu niên bộ dạng uể oải…
“Bỏ theo ta được không?”
“Cái gì…”
“Bỏ theo ta… chúng ta sẽ về Mông quốc… làm đôi phu thê thần tiên………”
“Ta… sao có thể… đây là cách của ngươi sao?”
“Vậy ngươi có cách giải quyết tốt hơn sao… ta xin được nghe chỉ giáo của nương tử…”
“Còn đùa nữa… việc này là việc lớn… ta không thể hành sự lỗ mãng… còn phụ mẫu ta sẽ ra sao…” Thuần Vũ Kỳ lắc đầu không chấp nhận…
“Việc này hơi cấp bách nhưng chỉ có cách này thôi… ngươi theo ta về Mông quốc, ở đó không ai có thể cản trở hai ta, sau này ắt sẽ gặp lại được phụ mẫu ngươi…”
“Nhưng ta sợ lắm… lỡ hoàng thượng ban tội cho nhà ta thì sao?”
“Ha… ha… mỹ nhân ơi mỹ nhân… nếu hắn cho trị tội thì phải trị tội hoàng hậu của hắn trước……..”
“Đại huynh của ta sao?” Như hiểu ý của Các Đa Nhĩ, Thuần Vũ Kỳ bỗng ngơ ra…
“Đúng, y đã sắp xếp cho chúng ta trốn khỏi Việt quốc…”
“Đêm nay……” Đồng tử của mỹ nhân trơ ra…
“Đúng đêm nay… càng nhanh càng tốt… theo ta…….”
Nói chưa dứt câu, Các Đa Nhĩ nhấc bỗng Thuần Vũ Kỳ lên bằng hai tay rồi bước nhanh ra ngoài cửa…
“Ngươi… ta chưa chuẩn bị……….” Thiếu niên hốt hoảng giẫy giụa kịch liệt nhưng không dám la lên… y biết nếu có người phát hiện thì dù là cao thủ cũng khó thoát được…
Một trong Ngũ đại cấm địa của Việt quốc chính là nơi đây - Thuần Phủ.
“Ngoan nào…”
Những tiếng bất bình bây giờ đã nằm trong bao tử của Các Đa Nhĩ…
Nam nhân ẵm mỹ nhân chạy ra khỏi cửa băng qua hậu viên… tưởng chừng không ai nhìn thấy nhưng rất tiếc…
“Đứng lại…”
Là Mặc Vân… đêm khuya không ngủ lại đến đây làm gì chứ đồ quỷ bắt… Các Đa Nhĩ thầm rủa…
Các Đa Nhĩ nhìn thấy hồng y nhân tay cầm thanh sáo bạch ngọc trong suốt thập phần kiều diễm nhưng trong lòng sợ sệt không kém…
Hắn biết mình không đánh lại y nên lập tức thả Thuần Vũ Kỳ xuống, rút ở thắt lưng thanh kiếm dài sáng bóng chỉa lăm lăm về phía Mặc Vân…
“Thiên hậu nương nương…” Thuần Vũ Kỳ nhìn thấy Mặc Vân hoảng hốt tột cùng liền hành lễ… nhưng đầu gối chưa chạm được xuống đất thì bị một lực đạo kéo tay y đứng lên…
“Lúc nào rồi mà còn thủ lễ…” Các Đa Nhĩ la mỹ nhân một câu rồi quay sang Lão mỹ nhân.
“Thượng nhân, ta và người không thù không oán sao cứ ngăn cản ta…”
“Không thù không oán… nữa đêm dám đột nhập tư gia của ta, lại còn cướp đi tôn nhi của ta vậy mà dám nói là không thù không oán…”
“Người muốn sao đây…” Các Đa Nhĩ chau mày, tỏ ý mất kiên nhẫn…
“Ồ……… chẳng phải ta đã nói khi ở chánh điện sao…….. Tuổi Thanh Xuân……..”
“Nương nương……… xin tha cho chúng con………..”
Thuần Vũ Kỳ tức tưởi quỳ xuống van xin… Y thừa biết Mặc Vân là bậc đại cao thủ trong võ lâm… Đám Vũ Y vệ trong cung cũng không xứng xách hài cho y. Dù Các Đa Nhĩ có mạnh đến đâu cũng khó lòng trốn thoát được huống chi là đem theo y, một kẻ trói gà không chặt… nếu bị bắt lại hắn sẽ ra sao…
“Nương nương, xin tha cho chúng con một lần…” Các Đa Nhĩ không muốn nhìn Thuần Vũ Kỳ van xin như thế liền kéo y đứng dậy nhưng y nhất quyết không chịu…
“Đứng lên…”
“Không được… nương nương xin tha cho chúng con đi…”
Từng giọt từng giọt nước mắt chảy trên nền đá…
“Ngươi thực sự thích hắn...”
Thuần Vũ Kỳ nhìn Các Đa Nhĩ bằng ánh mắt yêu thương rồi quỳ đến trước Mặc Vân nói…
“Con rất thích hắn…”
“Đưa tay cho bổn cung…” Mặc Vân trầm mặt xuống ra lệnh…
“Người định làm gì hắn…” Các Đa Nhĩ lôi thiếu niên về phía sau tránh bàn tay của Mặc Vân đang định đưa ra bắt lấy.
Không thèm trả lời nam nhân, Mặc Vân vận một đạo lực rất mạnh từ lòng bàn tay chưởng thẳng đến ngực của Các Đa Nhĩ, khiến hắn văng xa đến mười trượng…
Rồi thừa cơ hội Các Đa Nhĩ chưa kịp chạy đến, Đại mỹ nhân bắt lấy tay của Thuần Vũ Kỳ…
Thì ra là xem mạch tượng…
“Nương nương… hắn…” Thuần Vũ Kỳ lo lắng nhìn Các Đa Nhĩ lật đật chạy đến…
“Im lặng…”
Nam nhân chắc là đau lắm, xoa xoa ngực… nhìn hai người đang ngồi đó…
Mạch tượng này quả là khác thường…
Một khắc sau, Mặc Vân đứng lên nhìn chằm chằm Thuần Vũ Kỳ mắng…
“Sao ngươi dám cùng hắn… thật to gan…” Mặc Vân đưa tay lên định đánh vào mặt Thuần Vũ Kỳ một cái nhưng…
“Bốp…”
Trên mặt Các Đa Nhĩ hiện rõ mồn một năm đường thẳng đỏ hồng. Nam nhân quỳ xuống chắn trước mặt Thuần Vũ Kỳ chịu đòn.
“Là lỗi tại ta, xin hãy trừng phạt ta, hắn hoàn toàn không có liên quan…”
“Xin nương nương tha thứ…” Thuần Vũ Kỳ ở đằng sau ôm chặt Các Đa Nhĩ vừa khóc vừa van xin Mặc Vân…
“Việc này nếu đồn ra ngoài thanh danh của Thuần gia ta sẽ tan tận hết…” Mặc Vân chấp tay ra sau rít lên một cách giận dữ…
“Vậy người hãy cho chúng tôi chạy trốn… đây là cách giải quyết tốt nhất… dù gì kim khẩu của người cũng không thể thay đổi…”
Các Đa Nhĩ nói với vẻ thành tâm nhưng lộ ra tiếu ý châm chọc khiến Mặc Vân dù giận nhưng cũng không làm được gì…
“Không được… không thể cho các ngươi chạy trốn…” Mặc Vân vẫn ngoan cố…
“Nương nương…”
“Người cố chấp vậy sao…”
Mặc Vân cất bước đi…
Một bước… Thuần Vũ Kỳ khóc lên một cách thảm thiết…
Hai bước… “Ta không muốn xa ngươi Đa Nhĩ…”
Ba bước… “Người ta đã vô tình như thế, chúng ta đành làm đôi phu thê dưới suối vàng… ân ân ái ái, chỉ tội cho hài nhi của ta…”
………………
“Thôi đi, hai ngươi… thật làm ta tức chết…” Mặc Vân quay mặt lại nhìn đôi phu phụ khanh khanh ta ta, vẻ mặt nộ khí xung thiên thảy từ tay áo ra một cái hộp gỗ…
“Cốp”.
Các Đa Nhĩ mở chiếc hộp gỗ ra. Bên trong là một đóa hoa màu vàng óng như ánh mặt trời gọi là Thiên điểu địa xà liên hoa…
“Đây là…”
“Thiên điểu địa xà liên hoa… có thể tăng tuổi thanh xuân đến ba lần… nó mọc lên từ thân xác của quái điểu ở Thiên Sơn Quán Âm… tháng trước ta cùng tướng công dạo chơi ở đó thì gặp được nó…”
“Người giúp chúng tôi sao…”
“Ta là giúp tiểu tiểu tôn nhi của ta, con không cha quả thực rất khó sống…” Mặc Vân không nói thêm gì nữa đạp chân nhẹ vào nền đá phi thân lên mái nhà rồi bay mất…
“Tạ ơn Thiên Hậu…”
“Tạ thượng nhân cho toại…”
Hai nam nhân còn quỳ đấy nhìn nhau đắm đuối... vừa vui vừa sợ…
“Vào trong, kẻo hài nhi của ta bị lạnh…”
“Ngươi chỉ lo cho hài nhi của ngươi thôi sao…”
“Sao có thể, ta rất yêu ngươi…” Các Đa Nhĩ yêu thương bế Thuần Vũ Kỳ vào phòng trong niềm vui vô hạn…
***
Năm Tuệ Vũ thứ tám.
Kỳ Vương Việt quốc xuất giá Mông Cổ…
Vàng bạc châu báu từ phương bắc chở xuống không thể đếm xuể… trong đó nghe đâu có một đóa hoa óng ánh như ánh mặt trời là thuốc trường sinh bất lão của Việt quốc…
Trên đường từ Việt quốc về Mông quốc, đoàn thuyền của hoàng tử Mông Cổ cùng tân nương bị sát thủ của Bắc quốc tấn công…
Tuy tân nương không bị sát thương gì nhưng hoàng tử Mông Cổ rất tức giận về việc này…
Chín tháng sau… mỹ nhân của Việt quốc hạ sinh một cặp long phụng tại Mông Cổ. Hãn Vương liền nhường ngôi cho Đại hoàng tử Các Đa Nhĩ…
Các Đa Nhĩ lên ngôi Hãn Vương… liền theo lời hứa phong cho Thuần Vũ Kỳ làm Hãn Vương Hậu.
Rồi cho sứ thần sang Việt quốc đem lễ vật báo tin mừng… nhưng đoàn sứ thần đi qua cương thổ của Chiêu Minh thì bị chặn đánh… tất cả phẩm vật đều bị lấy hết…
Nghe nói tân Hãn Vương rất tức giận, lập tức đem đại binh tấn công Chiêu Minh quốc…
Ba năm sau…
Chiêu Minh triều sụp đổ, Hoàng Đế bắc quốc xưng thần với Mông Cổ ở Bắc Kinh, rồi rút quân an phận về đất Triết Giang… Lưỡng quốc công chúa Khánh Linh bị đem ra đánh đòn tại điện Kính Thiên vì tội âm mưu sát hại Vương hậu của Mông Cổ…
Hai tháng sau khi vào Bắc Kinh, Các Đa Nhĩ xưng làm Thái Tổ Cao Hoàng Đế, niên hiệu Kỳ Vũ năm thứ nhất…
Mở rộng cương thổ Mông quốc ra hàng vạn dặm… Thiên sử lưu danh…
Cùng năm đó, hoàng hậu của triều đại nhà Nguyên hạ sinh thêm hai song long nữa…
Các Đa Nhĩ long nhan đại hỷ, dâng tặng cho hoàng đế Việt quốc hai châu Phùng Dương và Ô Văn vốn là đất thuộc Chiêu Minh trước đây…
Hoàng đế ở Triết Giang kia biết việc cũng đành lặng im…
***
Năm Tuệ Vũ thứ mười hai… Việt quốc đón xuân thái bình… hoàng hậu tài ba xuất chúng lại hạ sinh thêm một hoàng nam nữa… Mặc Long Thanh dương dương tự đắc nói.
“Các Đa Nhĩ dẫu giang sơn có rộng nhưng về cái mặt này thì còn kém ta lắm…”
“Ngươi thật là đồ hỗn đản…”
“Hay để đảm bảo tỉ số an toàn, chúng ta sinh thêm vài đứa nữa…” Mặc Long Thanh nở nụ cười gian tà nhìn Thuần Vũ Phi đang nằm trên giường cùng hài tử còn chưa được ba tháng…
“Ngươi… định… làm gì…”
“Hai đứa nữa thôi bảo bối...”
“Không… tránh ra…”
“Vậy một đứa...”
“Tuyệt đối không... Cẩm y vệ… mau hộ giá bổn cung…”
“Vũ y vệ lập tức… ngăn cản Cẩm y vệ cho trẫm…”
Mùa xuân năm ấy, may nhờ thái hậu đưa Hồng y binh đến can thiệp mọi việc mới được ổn thỏa…
***Hoàn***
|