Tình Yêu Đau Dạ Dày
|
|
Chương 5: Trường học kỳ quái
Hôm sau tỉnh dậy, Tiêu Phàm đi vào nhà vệ sinh, thấy Vệ Đằng đang đánh răng, lúc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt cậu có chút khác lạ. Tiêu Phàm chẳng hiểu gì cả, quay người chạy ra ban công thưởng thức không khí trong lành.
Vệ Đằng khổ sở vò tóc, xem ra Tiêu Phàm chẳng nhớ gì sất, những lời thoại được chuẩn bị sẵn đều trở nên vô đụng. Thôi bỏ đi, Vệ Đằng vốn không phải người hay so đo tính toán, Tiêu Phàm không nói thì cậu cũng không nhắc đến, tránh làm cả hai cùng bối rối. Vệ Đằng dứt khoát gạt chuyện này sang một bên, bắt đầu thu dọn hành lý.
Nhưng trong lòng lại luôn có cảm giác rất khác thường, nhất là khi bắt gặp ánh mắt đầy hàm ý của Tiêu Phàm, Vệ Đằng liền cảm thấy đau bụng, hoặc là lòng nhức nhối?
"Cứ thu dọn hành lý trước, buổi chiều đi dạo một chút, trước khi lên tàu vẫn kịp ngắm cảnh đêm." Vệ Đằng vừa tất bật thu dọn hành lý vừa lẩm bẩm một mình, mười giờ phải lên tàu, buổi chiều đi mua một ít đồ đạc ở đường Chính Dương, tám giờ tối vẫn kịp chiêm ngưỡng tháp đôi Nhật Nguyệt nổi tiếng trong truyền thuyết, Vệ Đằng không muốn lãng phí một giây phút nào.
Tiêu Phàm mỉm cười, "Tôi sẽ đi cùng cậu".
Câu nói ấy khiến Vệ Đằng có chút ngỡ ngàng, chỉ là Tiêu Phàm cảm thấy một mình ngồi trong khách sạn thật vô vị, mặc dù Vệ Đằng khá ồn ào, nhưng cùng cậu ta lượn quanh một vòng vẫn tốt hơn nằm lì trong khách sạn.
Trên đường, rất nhiều đôi tình nhân tay nắm tay dạo quanh các gian hàng, Tiêu Phàm đi sau Vệ Đằng cảm thấy kỳ lạ. Chỉ là một người mới quen không lâu, sao mình lại cùng cậu ta đi dạo phố thế này? Trời nắng chang chang lại tự nguyện đi theo sau một tên nhóc nhiệt tình sôi nổi quá đáng, Tiêu Phàm nghĩ cơn sốt hôm qua đã làm đầu óc anh mụ mị mất rồi.
Chẳng thà nằm mốc meo trong khách sạn còn hơn.
Đối với Vệ Đằng, tâm lý Tiêu Phàm luôn mâu thuẫn như vậy. Có lúc thấy cậu ta rất phiền phức, lúc lại thấy cậu ta rất thú vị. Khi thấy cậu ta nhe răng cười như ma cà rồng, đôi lúc lại thấy nụ cười ấy rất đáng yêu.
Bản thân rất ghét loại người như cậu ta, đó là điều không có gì phải nghi ngờ nhưng kỳ lạ là, ở bên cậu ta lại cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái chưa từng có.
Tiêu Phàm bất đắc dĩ theo sau Vệ Đằng, xem cậu ta tranh cướp về một đống đồ đặc sản, đầy căng một túi lớn, trên đường về, Vệ Đằng mua tặng Tiêu Phàm một chiếc dây đeo di động.
Nhìn chiếc dây đơn giản xuyên qua hai mảnh kim loại hình thoi, phía trên viết hai chữ Tiêu Phàm tâm tư anh trở nên phức tạp.
Món đồ đáng giá hai tệ này, nói không chừng hai hôm nữa đã han rỉ, có vứt đi cũng chẳng ai thèm nhặt.
Nhưng đây là lần đẩu tiên nhận được một món quà như thế, rõ ràng chỉ là một sợi dây đeo di động hết sức đơn giản nếu không muốn nói là tầm thường, tại sao đột nhiên anh lại thấy cảm động?
Tiêu Phàm lắc đẩu, gạt đi thứ cảm xúc kỳ quái đó, nhận sợi dây đeo, cảm ơn một tiêng rồi cho vào túi áo.
Vệ Đằng vừa cười vừa đặt hàng với chủ quán.
"Bác cho cháu thêm hai chiếc, một chiếc viết Vệ Nam, chiếc kia viết Châu Vũ, lấy kiểu bốn chiếc lá ghép lại kia..."
Đi chơi một chuyến mà không quên mua quà về cho bạn bè, nhìn cậu ta hào hứng như vậy, Tiêu Phàm không khỏi nghĩ, tại sao mình không có một người bạn như thế chứ?
Những người như Diệp Kính Văn, Lâm Vi rất cao ngạo, đi đâu chơi cũng không bao giờ mua quà về cho bạn, bởi vì bọn họ có suy nghĩ như mình, cảm thấy mấy món đổ ven đường quá tầm thường.
Nhưng Vệ Đằng thì khác, cậu ta luôn cảm thấy thích thú với mấy món đồ này, có thể xem thứ đáng giá vài tệ như bảo bối, nhét vào trong túi áo để về tặng bạn bè.
Có lẽ ai cũng yêu quý cậu ta.
Tiêu Phàm so sánh thấy hai người quá khập khiễng, mấy ngày này phải nhường nhịn lẫn nhau mới có thể xem như bình an vô sự, may mà chuyến du lịch đáng sợ sẽ kết thúc vào tối nay.
Tối đến, thu dọn xong hành lý để trở về, Tiêu Phàm quay đầu nhìn lại lần nữa căn phòng ở cùng Vệ Đằng trong ba ngày, khẽ mỉm cười, tạm biệt cơn ác mộng của tôi!
Trong giấc mộng mình đã hôn cậu ta, đúng là điên rồi.
Tiêu Phàm đang định bước ra khỏi cửa, Vệ Đằng đột nhiên chìa ra một mảnh giấy, phía trên có một loạt dãy số.
"Bên trái là số di động, bên phải là tài khoản QQ, ở giữa là địa chỉ email của tôi." Vệ Đằng vừa gãi đầu vừa giải thích, vẻ mặt của cậu ta dường như hơi bối rối, "Từ mai là không có cơ hội gặp nhau nữa, sau này nếu anh thấy chán, lúc nào tìm tôi cũng được. Đúng rồi, nhớ gửi email cho tôi, tôi sẽ gửi ảnh cho anh".
Tiêu Phàm “Ừ" một tiếng, nhét mẩu giấy vào túi áo.
Nói đùa à, chán thì tìm cậu? Tôi không rảnh đến mức tự chuốc phiền toái đâu, còn mấy cái ảnh, chẳng có giá trị gì.
Không hiểu tại sao, dọc đường Vệ Đằng cứ cúi đầu mãi, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tiêu Phàm đợi hồi lâu vẫn không thấy cậu ta lên tiếng.
Đến khi lên tàu, hành lý đặt đâu đấy, ngồi yên vị rồi, Vệ Đằng vẫn không nói gì.
Khác với lần trước, có thêm một hành khách được dồn vào, bảy người chen chúc trong khoang dành cho sáu người.
Tiêu Phàm ngồi gần cửa sổ nhìn ra ngoài, bầu trời đen kịt, tàu rời khỏi thành phố, thi thoảng những ánh đèn mờ nhạt hắt qua khung cửa.
"Tiêu Phàm, ra ngoài thay đổi không khí chút đi."
Trực giác cho Tiêu Phàm biết cậu ta nhất định có điều muốn nói, cuối cùng không kìm nén nổi nữa phải không? Tiêu Phàm khẽ cười, đứng dậy theo cậu ta ra ngoài. Vì ban đêm nên khoang tàu rất yên tĩnh, hai người đến nơi tiếp giáp hai khoang tàu, mỗi người dựa vào một bức thành kim loại lạnh băng.
"Nói đi." Tiêu Phàm khoanh tay trước ngực, đợi Vệ Đằng mở miệng.
"Ưm... chúng ta mới quen vài ngày, tôi biết tôi không có tư cách nói với anh những lời này, nhưng..." Vệ Đằng nói bằng giọng rất nghiêm túc, gương mặt trông có chút kỳ quái, "Chúng ta chỉ mới quen vài ngày, tôi nhận thấy anh sống rất mệt và không hề vui vẻ, tôi không biết anh có quá khứ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, còn trẻ như vậy, có chuyện gì mà không thể bỏ qua được chứ, anh vui vẻ hay không thì trái đất vẫn quay".
Tiêu Phàm không nói gì, chỉ thấy đối phương vẻ mặt ủ rũ, khẩu khí giáo huấn đã hoàn toàn tiêu tan, cả thái độ nghiêm túc cũng không thấy đâu nữa.
"Vậy thì... có gì... anh tự lo liệu lấy đi, tôi đoán là đi ra khỏi đây anh sẽ quên luôn những lời vừa rồi, tôi cũng chẳng biết phải khuyên nhủ anh như thế nào nữa."
"Vậy thì... cứ thế đi." Vệ Đằng nở nụ cười nhìn Tiêu Phàm, quay lưng chạy về khoang tàu, đến cửa còn bất ngờ quay lại làm mặt hề, "Tự mình phải yêu lấy mình, mặt mày nhăn nhó thế để ai nhìn chứ?".
Vệ Đằng không bao giờ để chuyện buồn trong lòng, luôn sống lạc quan, giản dị.
Nhưng chúng ta không giống nhau.
Đợi cho bóng dáng Vệ Đằng khuất hẳn, Tiêu Phàm mới thở dài một cái.
Vệ Đằng, cậu không biết rằng cậu là người đầu tiên quan tâm xem tôi sống có vui vẻ hay không, có điều, giữa chúng ta chỉ là tình cờ gặp gỡ. Cậu không thể hiểu được nỗi đau của tôi, đương nhiên, cậu cũng không cần phải hiểu.
Trở về chỗ ngồi, đám người đang chơi Đấu địa chủ, Vệ Đằng ngồi bên cạnh xem, bộ dạng vui vẻ hứng thú, dường như đã sớm quên béng đoạn hội thoại lúc nãy.
Tiêu Phàm thì rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lai được.
Lí lẽ mà Vệ Đằng nói vừa nãy thực ra rất đơn giản, đúng đắn nhưng để làm được lại rất khó. Không phải tôi muốn mặt nhăn mày nhó mà là thực sự chẳng có chuyện gì đáng vui vẻ để có thể cười rạng rỡ như cậu cả.
Chuyến du lịch ngoài dự tính đã kết thúc như vậy, kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn còn dư ba ngày.
Vệ Đằng về đến nhà liền đổ rầm xuống giường, nói là phải ngủ bù. Thực ra mấy hôm ở cùng Tiêu Phàm cậu cũng không ngủ ngon, nằm mơ thấy bị chó cắn, xe tông, thậm chí bị sét đánh, tóm lại đều là những giấc mơ không thể tưởng tượng nổi, điểm giống nhau duy nhất chính là hai chữ "đen đủi".
Vệ Nam áy náy trong lòng, vì thế sau khi anh trai trở về liền tự giác lôi quần áo bẩn của anh cho vào máy giặt, còn giúp anh sắp xếp lại đồ đạc.
Chiều tối, Vệ Đằng tỉnh dậy, em gái đã ngoan ngoãn nấu xong cơm tối. Vệ Đằng ăn như thể sắp chết đói đến nơi, vét nhẵn thức ăn mới hài lòng xoa cằm, nhếch mắt lên nói với em gái: "Nam Nam, ngày kia anh phải đến trường làm thủ tục".
"Thủ tục gì?"
"Trao đổi sinh viên, biết không?"
"Anh á? Không phải chứ?" Như anh thế này, chuyển đến trường khác học sẽ làm xấu mặt trường cũ lắm.
"Đúng thế, khoa Hóa trường anh với Đại học Thiên Hà năm nào cũng có một số suất trao đổi sinh viên."
"Ờ... cái này em có nghe nói rồi." Hiện nay giữa các trường đều có chương trình trao đổi sinh viên, nói là để học tập lẫn nhau, thúc đẩy sự giao lưu về phương pháp học tập. Vệ Nam không rõ chuyện của khoa Hóa lắm, vì thế không thể ngờ anh mình lại chuyển đến Đại học Thiên Hà với tư cách sinh viên diện trao đổi.
"Anh đến đó em phải hết lòng che chở anh đấy, nghe rõ không?" Khẩu khí của Vệ Đằng với em gái lúc nào cũng là câu mệnh lệnh.
Cái mặt anh lúc tức lên trông chẳng khác gì lưu manh còn cần em che chở sao? Vệ Nam mắng thầm trong bụng, ngoài mặt thì cười rất tươi: "Anh cứ yên tâm, trường chúng ta không đáng sợ vậy đâu, lang sói không nhiều". Cũng chỉ có cái tên đi du lịch cùng anh và tên cho em vé du lịch thôi. Nghĩ đến đây, Vệ Nam không khỏi thở dài, trời đất ơi, hai anh em ta tại sao lại đụng phải hắc bạch song lang nổi tiếng của Đại học Thiên Hà chứ?
"Nam Nam, ngày mai cùng anh đi nhuộm lại tóc, anh sợ mái tóc này đến trường em sẽ trở thành mục tiêu chú ý mất."
"Ok, phải rồi anh, trao đổi trong bao lâu vậy?"
"Một năm, học chung với sinh viên năm ba bên em, nhẽ ra lúc khai giảng đã phải làm thủ tục, nhưng bảng điểm học kỳ trước chờ mãi không được, bọn người ở phòng Giáo vụ đúng là chậm như rùa."
"Ố, ra là vậy."
Vệ Nam miệng thì trả lời vậy, trong bụng lại thấp thỏm không yên, anh trai mình là một sản phẩm hiếm có của tạo hóa, vào trường rồi chính là lạc vào động Bàn Tơ, không biết sẽ nhanh chóng hòa nhập hay gây nên cuộc chiến của những người đặc biệt đây?
Hôm sau, Vệ Đằng lôi em gái đến quán cắt tóc, còn mặc em gái căn cứ vào trào lưu hiện nay ở trường làm tham mưu.
Theo sự chỉ dẫn huơ chân múa tay của Vệ Nam, cuối cùng người ta cũng biến mái tóc dựng màu vàng trở về màu đen nguyên thủy, cố ý để lại vài sợi làm bờm, cứ có gió thổi là bay bay phía cuối lông mi.
Vệ Đằng vốn có nước da trắng, ngũ quan thanh tú, mặc dù tính cách thô kệch nhưng tuyệt nhiên không có dáng vẻ mắt to mày rậm, cắt tóc thế này bỗng trở thành một cậu thư sinh nho nhã. Chỉ tiếc cười một cái liền lộ rõ bản chất, mở miệng cả chục câu thì chục câu không thoát khỏi từ đếch gì, thật là sỉ nhục khuôn mặt thanh tú ấy.
Vệ Nam nghĩ thầm, cũng may anh mình nhiệt tình quá mức, sôi nổi quá đà, trọng nghĩa khí, là điển hình của trường phái phóng khoáng, không thì với ngoại hình thế này hoàn toàn đáp ứng tiêu chuẩn tiểu nhược thụ trong tiểu thuyết đam mỹ [tiểu thuyết có nội dung về chuyện tình yêu, tình bạn cùa những nhân vật nam đồng tính].
Trước khi rời trường, Vệ Đằng rủ Châu Vũ đi ăn một bữa, vừa nhìn thấy Vệ Đằng, Châu Vũ liền tiên lại vỗ vai, nói: "Nhìn này, giống chủ nhân vuốt ve cún con không nhỉ?".
Hai người chơi với nhau từ bé, là anh em tốt sẵn sàng vì nhau tuốt kiếm, bây giờ Vệ Đằng sắp phải đi, Châu Vũ chẳng tỏ ra buồn bã chút nào, ngược lại mặt mày hớn hở, "Rốt cuộc cậu cũng có thể gây họa ở chỗ khác rồi".
"Biết là cái miệng cẩu của cậu không thốt ra được câu gì hay ho mà."
"Cậu miệng cẩu, mình cũng miệng cẩu, có thế mới giao lưu được với nhau, chứ cậu tưởng cậu có thể hiểu được tiếng người chắc?" Châu Vũ tiếp tục đùa, trước khi Vệ Đằng nổi giận liền chuyển qua giọng điệu nghiêm túc, "Mình nói cho cậu biết, Đại học Thiên Hà toàn là những kẻ tính tình quái dị, cậy tài khinh người, mưu ma chước quỷ nhiều như rơm rạ, để tự bảo vệ mình thì tốt nhất đừng có gây sự chú ý, biết không hả?".
"Cậu nói nhiều thành ngữ như thế không mệt à?" Vệ Đằng lườm cậu ta một cái, nghĩ đến lời dặn dò ấy cũng thấy buồn buồn.
|
Nghe nói ở trường đó người giỏi bạt ngàn, vốn là thủ khoa đại học của các trường trong thành phố, chiếm đa số nhân tài các nơi, cộng thêm phong cách nhà trường rất thoải mái nên học sinh được tự do phát triển, rất có cá tính, cá tính quá chuyển sang lập dị, lập dị quá lại thành biến thái.
Dĩ nhiên những điều đó chỉ là nghe thiên hạ đồn đại, loại người như em gái mình còn làm đến chức Chủ tịch Ban văn hóa giải trí của trường, chắc là rất dễ đôi phó đây. Vệ Đằng tự an ủi bản thân.
Khuôn viên Đại học Thiên Hà rất đẹp, có thảm cỏ, bồn hoa, hồ nhân tạo, không khác gì công viên, cũng có thể coi đó như địa điểm du lịch được.
Vệ Đằng bước dưới những vòm cây, tâm trạng rất tốt, con gió mơn trớn trước mặt dường như cũng có mùi hương vậy.
Vệ Nam sớm đã đứng ở chỗ hẹn chờ cậu, thấy anh trai xách túi to túi nhỏ liền mỉm cười đỡ một tay.
"Nam Nam, khuôn viên trường em hơi bị được đó." Vệ Đằng đưa va li to tướng cho em gái, ấn chặt mũ lưỡi trai, chỉnh lại chiếc kính râm to tổ chảng che hết nửa khuôn mặt, miệng cười để lộ răng.
Vệ Nam thở dài chán nản, tại sao mỗi lần xuất hiện anh mình đều có tạo hình kinh khủng như vậy? Khiến người ta kinh ngạc cực độ đã gặp là không thể quên.
"Anh, đi thôi, trước tiên về ký túc cất đồ đã."
Vệ Đằng gật đẩu, bước theo em gái về phía ký túc xá.
Kỳ nghỉ Quốc Khánh vừa kết thúc, sinh viên ùn ùn trở lại làm trường học trở nên náo nhiệt vô cùng, khắp nơi đều là những nụ cười tươi tắn.
Vệ Đằng cảm thấy hối hận vì đã nhuộm lại tóc đen, lúc đầu nghĩ là đến trường mói phải chú ý bề ngoài một chút, ai dè đến nơi rồi mới biết sinh viên trường này rất chịu chơi, không nói đến quần áo, giày dép, chỉ riêng tóc tai đã muốn hình vạn trạng, xanh đỏ tím vàng có đủ.
"Nội quy trường này tương đối thoải mái, nói là muốn phát huy cá tính của sinh viên. Mấy người tóc vàng khè đỏ hoe vừa rồi là sinh viên khoa Mỹ thuật", Vệ Nam giải thích.
“Ừm." Vệ Đằng không có hứng thú vói đám người kia, hứng thú của anh dồn hết vào hai chàng trai đứng ở phía xa.
Gần sân vận động, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng đang dựa vào thân cây, khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng thân thiết, chỉ cần nhìn cũng biết là loại người rất dễ kết bạn.
Chàng trai kia mặc áo sơ mi màu đen, giữa ngực là hình bộ xương khô, quần bò bó sát, thắt lưng màu bạc lấp lánh. Bộ dạng chải chuốt thế khiến người khác phải nhức mắt.
So với anh ta thì chàng trai cười hiền lành kia quá giản dị chất phác nhưng từ cậu ta lại toát ra sự nho nhã quý phái.
Hai người đứng bên nhau không biết đang nói chuyện gì, chỉ thấy khung cảnh rất hòa hợp.
Vệ Đằng bỏ kính râm xuống, liếc bên đó một cái rồi quay ra cười với cô em: "Nam Nam, nam sinh trường em khá quá nhỉ?".
"Khá cũng chả để làm gì, có phải đi mua rau đâu." Bởi Vệ Nam tay xách va li quá nặng, tâm trạng không vui nên khẩu khí càng khó chịu. Vì chuyện tấm vé du lịch mà có chút áy náy với anh trai, hơn nữa bao năm nay quen chịu sự áp bức của anh rồi nên cô đành biến đau thương thành sức mạnh tiếp tục kéo va li đi.
Đi được hai bưóc, cô hờ hững ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt anh, Vệ Nam đột nhiên đứng sững lại, một lúc sau mới cất tiếng: "Anh, thật không may phải nói cho anh biết, hai anh chàng mà anh vừa nhìn thấy là khá nhất trường em đó...".
Hai người đó như thể có thần giao cách cảm liền quay đầu lại, người mặc áo đen còn cười vói Vệ Nam, vẫy tay chào và tiến lại gẩn.
"Em gái, đi Quế Lâm thế nào?"
Nụ cười chói mắt, khóe môi cong lên mang theo cảm giác nham hiểm, nhìn đã biết không phải tốt đẹp gì. Vệ Đằng đảo mắt quan sát anh ta rồi quay lại nhìn em gái với ánh mắt dò hỏi.
"Hi hi, cảm ơn anh, bọn em chơi vui lắm, Quế Lâm rất đẹp, đúng là thiên đường hạ giới."
"Vậy thì tốt quá." Hắn ta ngước mắt nhìn Vệ Đằng, nở nụ cười thâm thúy, sau đó bước lại chỗ anh chàng đang mỉm cười đợi hắn, hai người sóng vai rời khỏi sân vận động.
"Kính Văn, anh bảo đưa vé cho em gái, chính là cô bé đó à?"
“Ừ, anh không quen nhiều các em gái. Sao bầu không khí... tự dưng lại có mùi chua thế này?"
"Mũi anh là mũi cẩu sao?"
Tiếng trò chuyện nhỏ dần rồi khuất xa cùng bóng dáng hai người sau chỗ rẽ.
Vệ Đằng nhìn em gái ngờ vực, nghiêm túc nói: "Em thành thật khai mau, tấm vé đi Quế Lâm rốt cuộc là thế nào?".
Vệ Nam cười lúng túng, "Thì là cái người Hội trưởng Hội sinh viên lúc nãy, dịp Quốc Khánh định đi du lịch cùng người yêu, chẳng dè cả hai người cùng mua vé, vé thừa thãi nên cho em hai tấm đi Quế Lâm. Bởi em phải đi xem triển lãm truyện tranh nên đưa vé cho anh, là thế đó".
Vệ Đằng gật đầu tỏ ý đã hiểu: "Vậy tấm vé nữa em cho ai?".
"Cho người chị em Tiêu Tình, bạn ấy cũng đi xem triển lãm nên đã cho ông anh họ, rồi tạo nên nghiệt duyên giữa anh và Tiêu Phàm."
Thì ra là thế.
Chẳng trách cậu và Tiêu Phàm chung nhau cặp vé tình nhân, hóa ra là hai cô em bé bỏng vì triển lãm truyện tranh mà bán đứng anh trai mình, tạo nên mối nghiệt duyên ngoài sức tưởng tượng.
Vệ Đằng bỗng thấy nhơ nhớ con người hơi tí là chau mày kia, thật ra trêu anh ta rất vui, nhìn bộ dạng bó tay của anh ta, Vệ Đằng luôn thấy tâm trạng thoải mái.
"À đúng rồi, anh ơi, trường em có một tin đồn." vẻ mặt Vệ Nam hết sức huyền bí, rất thành công trong việc khơi gợi sự tò mò của anh trai, "Đừng làm bộ làm tịch nữa, mau nói đi, không phải ở khu nào có ma đó chứ?", Vệ Đằng hiếu kỳ nhìn em gái.
Vệ Nam ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Trong trường có hai người được mệnh danh hắc bạch song lang, một người là Hội trưởng Hội sinh viên, một người là Bí thư Ban chấp hành Đoàn, hỗ trợ lẫn nhau trong rất nhiều hoạt động, từng có một thời gian, bọn họ như hình với bóng, thậm chí có người hoài nghi ống tay áo của hai người nối liền nhau, cả hai đều rất giỏi, rất đáng sợ, cùng nhau xây dựng một chương trình thì hiệu quả lớn như bão táp...".
"Cừ vậy sao, không phải là hai người vừa rồi chứ?"
"Không phải, người mặc áo đen cho em vé lúc nãy tên là Diệp Kính Văn, chính là hắc lang - sói đen - còn sói trắng thì anh cũng quen đấy."
"Ai?"
"Tiêu Phàm."
Vệ Đằng cũng không biết mình bị sao, nghe em gái nói thế trong lòng trở nên vô cùng bối rối.
Không ngờ Tiêu Phàm lại học trường này, sau này sẽ có cơ hội gặp lại nhau, điều này làm Vệ Đằng rất phấn khởi.
Có điều, cậu cảm thấy mình hiểu Tiêu Phàm quá ít.
Một Tiêu Phàm đã từng chau mày cố gắng nuốt hết bát mì cay sè trên tàu hỏa, bực mình với sự niềm nở quá đáng của cậu nhưng chỉ thở dài ngao ngán, bộ dạng khi hút thuốc trông thật lịch lãm, còn toát ra vẻ cô đơn sâu thẳm, người ướt như chuột lột mà vẫn quan tâm nhường cậu tắm trước để rồi bị cảm cúm, nhìn anh ta lúc ốm yếu rất đáng thương.
Còn nữa, trong cơn mộng mị Tiêu Phàm đã ôm chặt cậu không rời.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Vệ Đằng đã thấy được nhiều biểu cảm của Tiêu Phàm, bây giờ nghĩ lại, tất cả chỉ là phần nổi của tảng băng trôi.
Con người thật của anh ta như thế nào, Vệ Đằng hoàn toàn không hay biết.
Ví dụ vì sao anh ta không vui, sao lúc nào cũng chau mày, câu chuyện luôn ám ảnh mà anh ta không thể nói ra là gì?
Vệ Đằng rất muốn tìm hiểu, không biết vì sao, đối với Tiêu Phàm sự tò mò của cậu đã ở mức độ rất cao.
Đồng thời, trong lòng cậu cũng thấy buồn buồn, ngoài cảm giác khoảng cách giữa cậu và Tiêu Phàm quá lớn, lí do lớn nhất khiến Vệ Đằng khó chịu chính là tên gọi hắc bạch song lang.
Mặc dù chỉ là biệt danh do mấy cô gái nhiều chuyện trong trường đặt ra, nhưng Vệ Đằng không thích bọn họ bàn tán về Tiêu Phàm và Diệp Kính Văn, càng khó khi chịu bọn họ nghi ngờ hai người đó đổng tính.
Nói đùa, Tiêu Phàm sao có thể là đồng tính chứ, mà dù có đồng tính cũng không thể cặp đôi với cái tên họ Diệp kia được, nụ cười của hắn nham hiểm thế, hoàn toàn không xứng với Tiêu Phàm.
Vệ Đằng cũng thấy lối suy nghĩ của mình rất kỳ quái, cho dù Tiêu Phàm với Diệp Kính Văn là một đôi cũng đâu liên quan gì đến mình? Cho dù mình có là bạn của Tiêu Phàm cũng không thể xen vào được, huống hổ cũng chẳng phải là bạn.
Vậy tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, khó chịu một cách kỳ lạ.
Vệ Đằng rầu rĩ bước đi, không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của em gái.
"Anh, mặt mũi nhăn nhó hết lại kìa, anh đang nghĩ gì thế?"
"Anh đang nghĩ xem tối ăn gì", Vệ Đằng thểu não đáp.
Hai anh em bước vào phòng cuối cùng trên tầng năm của ký túc xá số ba, mở cửa cho họ là một anh chàng cao, gầy, đeo kính dày, nhìn Vệ Đằng một cái lạnh nhạt rồi quay người chừa lối đi.
"Hi, chào cậu, mình là Vệ Đằng."
"Châu Ngư."
Vệ Đằng và Vệ Nam ngơ ngác một lúc, đối phương cũng chẳng thèm để ý đến họ, quay lưng bước vào phòng, trèo lên giường tiếp tục đọc sách, thần sắc có vẻ buồn rầu.
"Hi hi, tên của cậu rất giống một người bạn của mình."
"Ờ, vậy hả."
"Từ giờ trở đi mình sẽ ở phòng này, mong cậu chỉ bảo." Vệ Đằng niềm nở giơ tay ra, Châu Ngư cũng chìa tay ra bắt, xong xuôi lại cúi đầu đọc sách.
"Hai người anh em khác trong phòng chúng ta đâu cả rồi? Sao giường không trải đệm?", Vệ Đằng vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi.
"Một người nhà ở đây, một người thuê phòng trọ sống cùng bạn gái."
|
"Vậy sao...?" Cái cậu Châu Ngư này, thật khó gần, tên giống Châu Vũ mà khác biệt lớn vậy.
"Này, Châu Ngư, đi ăn cơm không?"
"Không, hai người đi đi."
Vệ Đằng “Ừ" một tiếng, cũng không nghĩ nhiều về thái độ lạnh nhạt của cậu ta, quay người kéo em gái đi ăn.
Lúc ăn cơm mới hay, sau lễ Quốc Khánh, khoa Hóa có một môn phải làm bài kiểm tra trắc nghiệm, vì thế sinh viên đều trở về ký túc xá sớm để ôn thi.
Cái cậu Châu Ngư ấy, nhìn mặt mày trắng bệch, hai mắt thâm quầng là đủ biết chắc chắn do cậu ta thức thâu đêm học bài.
Buổi chiều đến phòng quản lý làm thủ tục, coi như Vệ Đằng đã chính thức trở thành sinh viên trường này rồi.
Châu Ngư vẫn đang đọc sách, Vệ Đằng cũng không làm phiền cậu ta, trở về ký túc xá tắm giặt rồi ngủ một giấc.
Giấc mơ đưa cậu trở lại Dương Sóc, đối diện với con bướm lớn ở suối Hồ Điệp, Vệ Đằng thấy mình hớn hở cầm máy ảnh bấm tí tách, còn Tiêu Phàm nhăn mặt đứng phía sau, thở dài ngao ngán.
Trong giấc mơ, Vệ Đằng giống như người ngoài cuộc, có thể nhìn rõ mọi biểu cảm của Tiêu Phàm.
Tỉnh dậy, Vệ Đằng đột nhiên rất muốn biết, có thật là Tiêu Phàm ghét cậu hay không? Mấy hôm đó, cùng ăn cùng ngủ, Tiêu Phàm có phải đã hết sức nhẫn nhịn mói có thể không thốt ra câu “Cút đi, đồ phiền phức" không?
Thật sự rất phiền phức sao?
Vệ Đằng trong lòng rối bời vò tóc, mái tóc đen tuyền mềm mại trong lúc ngủ bị đè thành một mớ rối bù, cộng thêm việc bị cậu ra sức vò, trông không khác gì tổ quạ.
Xem ra niềm nở cũng phải biết chọn người, dạo gần đây thời vận của cậu không được tốt, lòng tốt cứ bị nghi oan, nhiệt tình lại bị người ta ghét bỏ.
Tỉnh dậy rồi khó mà ngủ tiếp được, Vệ Đằng đành ngồi dậy mở máy tính bật QQ.
Nick của Châu Vũ đang sáng, thấy Vệ Đằng online liền nhảy vào chat, hệt như phát lệnh truy nã vậy.
"Người anh em, đến nơi chưa? Ổn cả rồi chứ? Thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi không có gì phải bàn cả."
"Như thế nào?"
"Chẳng thế nào cả, ngày kia mới lên lớp, hết Quốc Khánh đã phải đi thi."
"Chà."
Sau lời đó không thấy Châu Vũ nói gì thêm, Vệ Đằng tắt khung trò chuyện đi, dùng QQ chơi Đấu địa chủ.
Rất lâu sau lại thấy nick của Châu Vũ nhấp nháy, mở ra xem thì thấy câu câu thế này:
"Em yêu, rốt cuộc em cũng chịu lên mạng rồi à? Hôn một cái nào."
Vệ Đằng cảm thấy đám tóc đang dựng chổng vó của mình phút chốc cụp hết cả xuống.
"Châu Châu nhỏ bé yêu quý, cậu gửi nhầm mất rồi."
"Đếch gì, lãng phí cảm xúc."
Một hồi lâu không thấy nói năng gì là biết cậu ta xoắn đuôi theo bạn gái rồi, cái đồ ham sắc bỏ bạn.
Vệ Đằng chả có việc gì làm, tiện tay mở hòm thư, định viết cho thầy giáo một bức nói mình đã đến nơi bình an, không ngờ lại có thư mới.
Địa chỉ thư lạ, người gửi tieupham0501.
Là Tiêu Phàm ư?
Tim Vệ Đằng bỗng đập loạn nhịp.
|
Chương 6: Bất ngờ gặp lại
“Tôi là Tiêu Phàm, nếu rảnh thì gửi ảnh hôm du lịch cho tôi nhé."
Vệ Đằng đọc xong bức thư chỉ vẻn vẹn một câu, trái tim như muốn nhảy lên reo hò, xem ra tên đó chưa hoàn toàn quên mình, còn tưởng anh ta chẳng thèm để ý đến mấy bức ảnh đó chứ.
Vệ Đằng vội nén folder ảnh đã được chỉnh sửa, đặt một cái tên kỳ lạ, "Tiêu Vệ du ngoạn Quế Lâm" rồi lập tức gửi cho Tiêu Phàm.
Xong lại tiếp tục chơi Đấu địa chủ, thắng liền mấy ván, Vệ Đằng cảm thấy hôm nay mình thật may mắn.
Dù biết khả năng Tiêu Phàm hồi âm lại rất thấp, nhưng cậu vẫn nhen nhóm hy vọng nhận được email của anh ta. Dù sao đống ảnh đó mình đã mất rất nhiều công sức chỉnh sửa, nén dung lượng, đổi đuôi, thay tên.
Chẳng ngờ hôm nay đúng là may mắn đến đáng sợ, chỉ mười phút sau đã thấy email hồi âm của Tiêu Phàm.
"Cảm ơn nhé, tôi xem ảnh rồi, chụp rất đẹp, vất vả rồi."
Chỉ một câu nói cũng đủ khiến Vệ Đằng mở cờ trong bụng.
Bị người khác ghét chẳng bao giờ là chuyện tốt cả. Vệ Đằng dùng lý do này để giải thích cho sự vui vẻ kỳ lạ của mình, nghe rất có lý, thở sâu một hơi rồi tiếp tục chơi Đấu địa chủ.
"Tiểu Vệ, đến trường mới thế nào rồi?", Châu Vũ lại nhảy vào nick cậu.
"Nói chuyện với người yêu xong rồi hả?"
"Sư tử Hà Đông nhà mình bắt mình mai phải đi bộ dạo phố với cô ấy, chết tiệt, đó đâu phải chỗ đàn ông con trai qua lại, hàng quán la liệt khiến mình hoa mắt chóng mặt. Thật không hiểu nổi tại sao con gái lại thích dạo phố như thế?"
"Được rồi được rồi, có phúc mà không biết hưởng, dù sao cũng tốt hơn lính phòng không như mình, muốn đi dạo phố cũng không được."
"Nghe nói con gái Đại học Thiên Hà hơi bị được, hay là thử làm quen lấy hai cô, một em gái một vợ?"
"Nói dễ nghe thế, không bằng cậu giúp mình làm quen một cô đi. Mình đi chơi Đấu địa chủ đây, nóng quá không ngủ được, bye."
Cũng không biết nguyên nhân không ngủ được là quá nóng hay do cảm xúc mãnh liệt trong lòng.
Vệ Đằng chơi Đấu địa chủ đến nửa đêm vẫn không buồn ngủ, nằm trên giường mở mắt nhìn lên trần nhà.
Trường học rộng như thế gặp được Tiêu Phàm cũng không phải dễ dàng gì, hắc bạch song lang rốt cuộc là như thế nào? Chàng trai đứng cạnh cái tên Diệp Kính Văn ấy là ai? Thắc mắc trong lòng càng lúc càng nhiều, tăng lên gấp bội, nghĩ đến Tiêu Phàm quen nhiều chàng trai điều kiện tốt như vậy, Vệ Đằng cảm thấy buồn bực vô cớ.
Tại sao lại nhớ tới anh ta? Đúng là quái đản.
Vệ Đằng lại lồm cồm dậy mở máy tính, dạo quanh trang blog cá nhân.
Mấy năm nay đi du lịch nhiều nơi, quen biết bạn bè cũng không ít, cộng thêm cả đống bạn học đồng đảng anh em, blog của Vệ Đằng rất nhộn nhịp, nhưng kỳ lạ là, trong phần nhật ký chỉ có một bài viết, chính là thông báo chào mừng tự động: "Các bạn ơi, mình chính thức gia nhập diễn đàn XX, hoan nghênh ghé thăm mình nhé!".
Hồi đó Vệ Đằng lập blog theo trào lưu, tiếc là lười quá, một bài nhật ký cũng không viết, sau chỉ dùng nó như công cụ lưu trữ tài liệu.
Hôm nay đột nhiên muốn viết gì đó, nhưng bản thân quả thật không thích hợp với việc hoài xuân tiếc hạ, cũng chẳng viết ra được những câu chữ đẹp đẽ nào, gì mà năm tháng trôi qua vùn vụt, thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong chớp mắt biển cả hóa nương dâu...
"Phát hiện gần đây bản thân có chút kỳ lạ, sự tò mò đối với một người vượt quá tầm kiểm soát, chẳng lẽ bị ác quỷ nhập xác rồi?"
Viết một dòng đơn giản thế thôi, ngay lập tức đã có hồi đáp:
“Ác quỷ dám tìm cậu? Còn chưa kịp đến gần đã bị cậu dọa chạy đứt dép rồi, ha ha. Tiểu Vệ này, sự hiếu kỳ có thể giết chết mèo hoang đấy, cẩn thận chút, nói không chừng sự tò mò của cậu ẩn chứa sức công phá của bom nguyên tử đó." Người trả lời: Ngưu San San.
Nhất định là đánh dấu blog của mình, không thì làm sao trả lời nhanh vậy được.
Cô nàng này, từ lúc sánh duyên cùng Châu Vũ cũng coi Vệ Đằng như anh em, rất có cá tính, tiếc là hơi ngang ngược một chút.
Tiện tay ấn chuột vào blog cô nàng, thấy một tấm ảnh, khuôn mặt cô nàng chiếm gần hết, trang điểm rồi, đôi mắt to tròn.
Vệ Đằng run tay tắt luôn trang web.
Châu Vũ, người anh em tốt, thấy thương cậu quá.
Hôm sau bầu trời trong xanh, tờ mờ sáng Châu Ngư đã bò dậy học bài, Vệ Đằng đánh răng rửa mặt đều cố gắng nhẹ nhàng hết mức để tránh bị người ta ghét.
Ăn sáng xong, kim giờ vẫn chưa chỉ tới số tám, Vệ Đằng nghĩ quay lại ký túc cũng chẳng có vị gì, vì thế quyết định đi dạo thăm thú khuôn viên trường học.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc Khánh, phần lớn sinh viên đều đã trở lại trường, sân điền kinh có người đang chạy, sân bóng rổ cũng đông đúc.
Vệ Đằng trước giờ không ngại người lạ, chui vào sân bóng, chẳng mây chốc đã hòa nhập vào cuộc chơi.
Những người này dường như ở đội bóng rổ của trường, chiều cao thấp nhất cũng trên 1m85, Vệ Đằng cao lm78 mà đứng cạnh họ cũng trở nên thấp bé nhẹ cân.
Chiều cao khiêm tốn nhưng ném bóng bách phát bách trúng. Đám đông nhìn cậu ra chiều hâm mộ thích thú.
"Cậu em kĩ thuật khá lắm, nhìn là biết tay lão luyện. Tên gì?", một chàng trai da ngăm đen, cười rất tươi vỗ vai Vệ Đằng hỏi.
"Hì, mình năm ba, tên Vệ Đằng."
"Hóa ra là đàn anh... ha ha, mình tên Sâm Lâm." Chàng trai bối rối quệt mũi, nhặt quả bóng ở phía xa, mỉm cười chuyên cho Vệ Đằng.
Thực ra những người ở đây rất dễ gẩn, cũng có những cậu em tốt, ngay thẳng, như Sâm Lâm chẳng hạn.
Vệ Đằng đón bóng, đám người tự động chia làm hai phe tiếp tục chơi.
Một lúc sau, họ kết thúc buổi tập đi về, trước khi đi còn xin số điện thoại của Vệ Đằng.
Đằng nào cũng chẳng có gì làm, thư viện lại có điều hòa mát mẻ, vào đó ngồi đọc tạp chí cũng không tệ.
Thư viện của Đại học Thiên Hà rất hiện đại, một tòa nhà hon mười tầng, cửa sổ kính sát đất cực lớn, đứng ngoài cũng có thể nhìn thấy người ngồi trong đang đọc sách.
Vệ Đằng bước vào thư viện, vừa định tìm phòng đọc thì đau khổ vì phát hiện mình không thể vào được.
Cái đếch gì, vào thư viện cũng cần quẹt thẻ. Mình vừa chuyển đến lây đâu ra thẻ mà quẹt chứ? Ở trường cũ đâu cần quẹt thẻ, cái nơi kỳ quái này đưa ra thật lắm quy định quái quỷ.
Vệ Đằng càu nhàu không dứt, chán nản tựa vào chiếc ghế đặt ở góc rẽ tầng một, hờ hững nhìn bức bình phong trưng bày lịch sử trường.
"Xin hỏi thư viện có cuốn Sự tự do trong khuôn khổ pháp luật của La Ninh không?"
Một giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, Vệ Đằng lập tức dỏng tai nghe ngóng.
"Rất tiếc, người khác mượn hết rồi."
"Thời hạn trả sách là bao giờ? Tôi có thể xem người mượn là ai không? Tháng Mười hai à? Được rồi, cảm ơn."
Người bước ra từ phòng mượn sách tầng một quả nhiên là Tiêu Phàm.
"Hi, lại gặp nhau rồi." Vệ Đằng cố kìm nén niềm vui sướng trong lòng, tiến lại phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm ngạc nhiên nhìn chàng trai đứng chắn trước mặt mình, hồi lâu mới buông câu, "Xin hỏi cậu là ai?".
Thấy đối phương đứng thẫn thờ nhìn mình, Tiêu Phàm lại hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?".
Vệ Đằng đang vui mừng phấn khởi, nghe anh ta nói vậy liền ủ rũ mặt mày, tay vòng ra sau gáy, mặc sức vò đầu bứt tai.
"Vệ... Đằng...?", giọng nói của Tiêu Phàm chứa đầy kinh ngạc.
"Nhận ra rồi à?" Vệ Đằng lập tức vui vẻ trở lại, ngẩng đầu tươi cười nhìn Tiêu Phàm, nhưng biểu cảm của Tiêu Phàm lại có phần phức tạp như thể đang cố gắng kìm nén gì đó.
Có Trời mới biết, tên phiền phức này lại học cùng trường với anh, còn tình cờ gặp mặt nữa. Tiêu Phàm cứng miệng đưa mắt lên trần nhà.
"Cậu, sao tự dưng lại chuyển từ trường phái phóng khoáng sang trường phái thanh nhã vậy?", nhìn mái tóc đen tuyền của Vệ Đằng, Tiêu Phàm mỉm cười hỏi.
"Ha ha, em gái tôi bảo thế này thuận mắt hơn." Vệ Đằng xấu hổ, lại giơ tay lên vò tóc, mặt ửng đỏ, "Tiêu Phàm, anh thật chăm chỉ, nghỉ lễ cũng đến thư viện". Hai người cùng đi ra ngoài, Vệ Đằng hớn hở vừa đi vừa nói, không nhận ra sắc mặt khác thường của Tiêu Phàm.
"Tôi đến mượn sách."
“À, ra thế… ha ha, cái đó…”
"Sao?" Tiêu Phàm đứng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Vệ Đằng, phát hiện ánh mắt đối phương nhấp nháy, cố ý lẩn tránh cái nhìn của mình.
"Tôi nói, chúng ta tình cờ gặp lại như thế này là rất có duyên."
Rất vui khi gặp lại anh.
Mặc dù Vệ Đằng rất muốn nói như thế, nhưng nhìn bộ dạng của Tiêu Phàm, như thể gặp lại mình đối với anh ta chẳng phải chuyện vui vẻ gì, nên không nói nữa.
"Đúng thế, cứ cho là vậy đi." Tiêu Phàm rõ ràng chỉ trả lời khách sáo có lệ, đối với anh ta, chuyến du lịch mấy ngày đã phải chịu đủ rồi, hôm lên tàu còn thở phào nhẹ nhõm, tưởng là sau này không ai đến quấy nhiễu mình nữa, ai dè cục nợ này lại chình ình trước mắt.
Chẳng hiểu sao, nhìn khuôn mặt tươi cười hớn hở ấy, Tiêu Phàm vui vẻ một cách kỳ lạ, thậm chí ngay cả động tác gãi đầu của cậu ta cũng làm anh thấy nhớ.
Vệ Đằng so với lần trước gặp dễ nhìn hơn nhiều, tóc không lởm chởm như lông nhím nữa, quần áo cũng bớt hoa hòe hoa sói thập cẩm trăm màu, nhìn rất ngay ngắn, suýt nữa thì anh không nhận ra.
"Đếch gì, tôi bị muỗi đốt."
Tiêu Phàm so vai chán chường, đã biết cái nết đánh chết không chừa mà, bề ngoài có nho nhã đến mấy cũng không che giấu được bản chất thô lỗ bên trong.
Hai người sánh vai bước đến góc rẽ, Tiêu Phàm phải về ký túc xá dành cho thạc sỹ, liền nói lời tạm biệt Vệ Đằng.
Vệ Đằng vội vàng tranh thủ cơ hội xin số di động của Tiêu Phàm.
Người cao ngạo như Tiêu Phàm, sao có thể chủ động liên lạc với cậu chứ, có mà anh ta hận không đạp cậu một cái bay lên chín tầng mây mới phải, vì thế cậu đành xin số anh ta phòng khi cần đến.
Vệ Đằng lưu số di động của Tiêu Phàm vào danh bạ điện thoại, trong lúc đặt tên cố ý thêm một ký hiệu, như thế số của Tiêu Phàm sẽ đứng đầu danh bạ.
Những người được hưởng đặc quyền này chỉ có bố mẹ, Nam Nam và Châu Vũ, Vệ Đằng cũng không biết tại sao lại đối xử đặc biệt với Tiêu Phàm như thế.
Vệ Đằng vốn dĩ không phải người nhạy cảm, khi thấy hành động của mình lạ lùng cũng chỉ gãi đầu, không suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Mặc dù Tiêu Phàm vẫn bộ dạng lạnh lùng, áo sơ mi và quần bò, tóc tai gọn gàng, lịch lãm tao nhã; xung quanh vẫn là khối bảo vệ vô hình, bất kỳ ai muốn tiếp cận đều bị hất ngược trở lại; khuôn mặt vẫn hiếm thấy nụ cười, suốt ngày chau mày, nhung Vệ Đằng bỗng cảm thấy rất vui khi nhìn thấy và cũng rất kỳ vọng mau chóng được gặp lại anh ta.
Hôm sau Vệ Đằng lên lớp cùng sinh viên khoa Hóa, bài kiểm tra trắc nghiệm nghe đồn đã tiêu diệt cả đống người, sắc mặt sinh viên đều không tốt lắm, Vệ Đằng cũng chẳng tìm người nói chuyện phiếm, cậu ngồi ở bàn sau cùng trong mỗi buổi lên lớp.
Vài ngày sau, Châu Ngư bỗng thay đổi thái độ, hớn ha hớn hở mời Vệ Đằng một bữa cơm.
Vệ Đằng có chút kinh ngạc, nhưng lập tức hưởng ứng vỗ vai bạn cùng phòng đi vào nhà ăn.
"Mấy hôm nay thờ ơ với cậu là mình không tốt, trong phòng chỉ có hai đứa mình, thờ ơ với nhau thì phòng biến thành nghĩa trang mất."
"Đúng thế mình còn tưởng cậu thấy mình chướng mắt, không muốn nói chuyện với mình cơ đấy." Chuyện nói rõ ra, Vệ Đằng như trút được gánh nặng.
"Có phải cậu thấy mình rất quái lạ? Thực ra đó là bệnh trước mỗi kỳ thi, cứ gần đến ngày thi mình không quan tâm bất cứ điều gì, có liều mạng cũng phải được điểm trung bình, bảng điểm kỳ nào cũng phải gửi về nhà xin chữ ký của bố mẹ, mình không muốn bệnh cao huyết áp của bố tái phát."
"Đúng rồi, học cấp ba lúc nào cũng lo xếp hạng, học đại học thì gửi bảng điểm, đời học sinh trăm thứ khổ!"
"Đúng đúng, chính thế mình đã học thuộc ba ngày liền không ngủ, cảm thấy sắp biến thành thần tiên luôn rồi."
"Ha ha, mình cũng na ná, lần nào thi cũng như vậy cả."
|
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, cậu một câu, mình một câu, không biết thầy Triết học đang ngồi cách đó một bức tường vừa ăn cơm vừa nở một nụ cười thâm thúy.
Hai chàng trai ồn ào chẳng khác gì tổ ong vò vẽ bị chọc vỡ.
Sau kỳ thi trắc nghiệm, Vệ Nam nói muốn mời anh trai ăn bữa cơm, tiện thế giới thiệu chị em tốt của cô ấy. Đương nhiên là Vệ Đằng nhận lời vì nể mặt em gái.
Theo sau em gái đến gian phòng tầng hai quán ăn Ẩn Hổ, nhìn thấy hai mỹ nữ đã ngồi đợi từ sớm.
Một người toát lên khí chất kiêu hãnh, tóc ngắn, trông rất thông minh nhanh nhẹn; người kia nhỏ nhắn dễ thương, buộc tóc đuôi gà.
"Bạn này là Kỳ Quyên, còn đây là Tiêu Tình, hmm, anh trai mình."
Vệ Đằng rất tự nhiên chào hỏi hai cô gái, biết Tiêu Tình là em gái Tiêu Phàm, còn đặc biệt nhìn cô ấy thêm một cái, đúng lúc bắt gặp Tiêu Tình cũng đang nhìn mình.
"Anh không giống với những gì Nam Nam miêu tả lắm", Tiêu Tình cười, trên má có một lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.
"Vậy à... ha ha."
"Vâng, nhìn anh rất nhã nhặn."
Nhã nhặn?
Vệ Nam phì ngụm trà đang uống, Kỳ Quyên tay chân nhanh nhẹn lấy quạt che lại.
"Vệ Nam, cậu kiềm chế một chút đi", Kỳ Quyên lườm Vệ Nam một cái. Vệ Nam hối lỗi đưa cho cô một chiếc khăn tay, quay đầu nói với Tiêu Tình: "Anh mình không nhã nhặn đâu, cậu không biết cơn nhiệt tình sôi nổi của anh ấy có thế khiến người chết sống lại đó".
"À, chuyến du lịch vừa rồi anh với anh họ em ở chung có thuận lợi không?"
“Ừ, rất thuận lợi." Vệ Đằng cúi đầu, sắc mặt như không có chuyện gì, thực ra tim cậu đang đập thình thịch. Mấy ngày đó, thực sự ở bên nhau rất thuận lợi...
"Vậy thì tốt, lúc đầu em đưa vé cho anh ấy là muốn anh ấy và Nam Nam có cơ hội ở bên nhau, không ngờ lại thành ra anh và anh ấy cùng đi, em lo anh sẽ làm anh ấy nổi khùng lên... anh họ em là người rất đáng sợ."
"Không thể nào, anh cảm thấy rất..." Vệ Đằng cố trấn áp để chữ dễ thương không phun ra khỏi miệng, cười hì hì, "Rất... tốt...".
Kỳ Quyên đột nhiên nghiêm túc nói: "Ở trường bọn em, anh Tiêu Phàm là một truyền thuyết".
"Truyền thuyết? Sao lại nói vậy?", Vệ Đằng tò mò buột miệng hỏi. Theo quan sát của Vệ Nam, phản ứng của anh trai quá nhạy cảm.
"Lúc anh ấy đang học đại học, làm ở Ban chấp hành Đoàn quen rất nhiều người, ăn nói cũng nho nhã lịch sự. Nhưng ai dè lên thạc sỹ lúc nào cũng thui thủi một mình, cả ngày phụ giúp thầy giáo làm chuyên đề, không giao lưu tiếp xúc với bất kỳ ai, gặp bọn em, cùng lắm là gật đầu xem như đã chào hỏi rồi."
"Thế à? Ha ha..." Chắc anh ta cô đơn lắm, không biết có chịu kết bạn với mình không đây. Vệ Đằng nghĩ thế, nhân thế hỏi thăm về sở thích của Tiêu Phàm, "Tiêu Phàm thích yên tĩnh à?".
Ba cô gái cùng lúc ngẩng đầu nhìn anh, Vệ Đằng cười sảng khoái, che đậy sự quan tâm quá mức của mình, "Trong mấy ngày ở cùng, anh cảm thấy hình như Tiêu Phàm rất ghét bị người khác làm ồn, thích sự yên tĩnh".
Kỳ Quyên gật đầu đồng tình, "Đứng thế bộ dạng như muốn nói kẻ nào lại gần ta sẽ chết vậy, những cô gái muốn theo đuổi anh ấy đều bị dọa cho sợ hãi mà chạy mất. Cả ngày trong thư viện, cũng không tham dự những hoạt động tiệc tùng buổi tối, chỉ biết có học hành thôi".
"Anh họ em khá là khó gần, thế hệ trẻ họ Tiêu nhà em chỉ có mỗi em với anh ấy, vậy mà anh ấy cũng chẳng thèm để ý đến em", Tiêu Tình bắt đầu than vãn.
"Hi hi", Vệ Nam nhìn anh trai, cất tiếng cười khờ khạo.
Dưới gầm bàn, Vệ Đằng đạp Vệ Nam một cước, trợn mắt như muốn nói: Có ông anh tốt thế này, mở mày mở mặt chưa hả?.
Vệ Nam lập tức ủ rũ cúi đầu như bông hoa bị mưa gió làm cho tơi bời. Anh trai mình mặc dù có để ý đến cô em gái này, nhưng lại để ý quá mức... Cả hai ông anh đều kỳ quái, giá mà được như Kỳ Quyên, là con một thì hạnh phúc biết bao.
Vù một cái là đến kỳ thi giữa kỳ, cả trường thi cùng đợt, căn bệnh trước thi cử của Châu Ngư lại tái phát, ngày nào cũng ôm sách ngồi tụng, hai mắt thâm quầng như gấu trúc.
Vệ Đằng hằng ngày dậy sớm, đeo cặp sách đến thư viện.
Nghe Kỳ Quyên nói Tiêu Phàm thích ngồi lì trong thư viện, nói không chừng có thể gặp được anh ta ở đó.
Một buổi trưa, vì lười không muốn về nhà ăn của trường, Vệ Đằng đi lên nhà ăn trên tầng bảy của thư viện, gọi một suất cơm thịt ngồi ăn hùng hục, ăn xong vội vàng xuống tầng dưới đọc sách, đến góc rẽ thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một mình anh ta chiếm cả chiếc bàn lớn, trên bàn đặt la liệt những cuốn sách dày cộp. Anh ta xem sách rất tập trung, yên tĩnh, vài sợi tóc rủ xuống, cũng không để ý. Dường như anh ta rất có hứng thú với việc đọc sách, lông mi giãn ra, khuôn mặt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Ánh nắng lọt vào qua cửa sổ, nền nhà sáng bóng cũng không ảnh hưởng gì đến anh ta, bởi chỗ anh ta ngồi là góc khuất không bao giờ bị ánh sáng tìm đến.
Vệ Đằng chợt nghĩ, một Tiêu Phàm tập trung đọc sách như thế thật sự rất đẹp trai, rất quyến rũ.
Vệ Đằng nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, cầm cặp theo, sau đó nhẹ nhàng tiến về phía Tiêu Phàm.
"Hi, lại gặp rồi, he he."
Tiêu Phàm ngoảnh đầu nhìn, cái tên này sao cứ ám người ta mãi vậy? Miệng rộng ngoác thế kia, gặp tôi có đáng để cười đến mức ấy không? Anh mắt Tiêu Phàm dừng lại trên khuôn mặt Vệ Đằng một lúc lâu, làm cậu chàng đỏ mặt.
"Ha ha... anh nhìn tôi làm gì, mặt tôi lạ lắm à?"
Ánh mắt Tiêu Phàm di chuyển xuống dưới, dừng lại ở bờ môi Vệ Đằng không rời.
Vệ Đằng bắt đầu tim đập loạn nhịp, trong không gian tĩnh lặng, có thể nghe thấy rất rõ ràng tiếng tim đập thình thịch, Tiêu Phàm đang chăm chú nhìn đôi môi mình, thật kỳ lạ, Vệ Đằng lại nghĩ tới điều không nên nghĩ.
"Vừa ăn thịt lợn phải không?" Tiêu Phàm nghiêm túc đưa ra kết luận, quay người lấy một tờ giấy ướt trong túi sách đưa cho cậu, "Lau đi".
Vệ Đằng tiếp tục ngơ ngẩn, một lúc lâu mói hoàn hồn, mặt mày đỏ lựng cầm lấy giấy ướt lau miệng, "Cảm... cảm ơn".
Dùng động tác ném bóng rổ vứt tờ giấy ướt vào thùng rác xong, Vệ Đằng quay lại cười nói: "Tôi có thể ngồi đây không?".
Cậu có cảm giác mình như tên du côn đang tán tỉnh con gái nhà lành vậy. Thật thê thảm mà, không thể thê thảm hơn được nữa.
"Tùy." Tiêu Phàm chăm chú đọc sách, không thèm để ý cậu nữa. Tim Vệ Đằng cứ nhảy loạn cả lên, thật sự cảm thấy mình rất kỳ quái, liền uống một ngụm nước, thở sâu một cái để bình tĩnh lại, ngồi xuống, lôi sách giáo khoa ra đọc.
Cả hai đều im bặt.
Thi thoảng Tiêu Phàm quay đầu sang nhìn cậu, lần nào cũng bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó, Vệ Đằng mở to mắt xem sách được một lúc rồi lại nhắm, miệng lẩm nhẩm học thuộc lòng, đọc được nửa lại tắc tị, lại mở mắt ra nhìn chòng chọc vào trang sách.
Tiêu Phàm cảm thấy cách Vệ Đằng đọc sách cũng quái đản như tính cách cậu ta vậy, cứ như đánh nhau với kẻ thù không bằng, mắt long sòng sọc, đọc sách chứ có phải ăn sách đâu?
Vệ Đằng đôi khi cũng quay nhìn Tiêu Phàm, lần nào cũng bắt gặp khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng hoàn hảo của anh ta, bộ dạng cúi đầu đọc sách chăm chú như thế, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật từng trang sách, trên cuốn sổ gọn nhẹ là nét bút ngay ngắn.
Xem sách cũng có thể lịch lãm như thế quả nhiên khí chất là vốn trời sinh, không phải ai cũng có được.
Vệ Đằng nhìn cuốn sổ be bét, chằng chịt ký hiệu như tổ kiến của mình, mặt mày buồn thiu.
Hôm sau Vệ Đằng lại đến thư viện, quả nhiên tìm thấy Tiêu Phàm vẫn đang ngồi ở chỗ ngày hôm qua.
Vệ Đằng mặt dày ngồi xuống, Tiêu Phàm điềm tĩnh như không, dịch sách vở một chút, chào hỏi có lệ rồi tiếp tục đọc sách.
Vệ Đằng ngồi bên cạnh, không tài nào tập trung học được, ánh mắt lần theo khuôn mặt Tiêu Phàm lúc nào chẳng hay, nhìn mãi không muốn rời.
Như thế được hai ngày, sau đó không thấy Tiêu Phàm ngồi đọc sách ở chỗ cũ nữa.
Có việc không đến được? Hay là chán nhìn thấy mình nên trốn rồi? Suy đi nghĩ lại thấy cái thứ hai có khả năng lớn hơn, trong lòng đột nhiên cảm thấy như mất đi thứ gì đó.
Nhưng không có Tiêu Phàm ở bên, việc học hành của cậu thuận lợi hơn một chút.
Sau kỳ thi, Vệ Đằng bỗng nhận được tin nhắn của đàn em Sâm Lâm.
"Anh ơi, có hứng thú gia nhập đội bóng rổ không? Anh rất có khiếu chơi bóng đó."
Vệ Đằng lập tức hồi âm: "Chẹp, thực chất anh chỉ là cái gối chưa được thêu thùa hoa hoét gì cả, bên trong nhét đầy cỏ khô. Chơi bời chút thì được nhưng làm thành viên chính thức, anh xin kiếu".
Lúc đầu vì muốn ra vẻ có phong cách nên mới tập ném bóng, nếu thật sự ra sân chỉ tổ vạch áo cho người xem lưng.
"Anh nói chuyện thật thú vị, không sao, cuối tuần nào bọn em cũng tập luyện, khi nào rảnh thì đến chơi, em sẽ mượn bóng xịn cho anh."
“Ừ, vậy đi!", Vệ Đằng vui vẻ đồng ý.
Chuyên đến muộn nên Vệ Đằng lỡ mất đợt tuyển thành viên mới của các câu lạc bộ, trước giờ luôn yêu thích sự náo nhiệt nên mặc dù chỉ biết ném bóng, những món khác như đi bóng, giành bóng trên không, lách người, phòng thủ, cậu chẳng biết tí ti gì, Vệ Đằng vẫn cảm thấy đi chơi cùng mọi người vui hơn nằm ru rú trong phòng.
Sau kỳ thi, tương đối rảnh, nên Vệ Đằng hơi tí lại suy nghĩ lung tung.
Trước khi đi ngủ, cậu muốn biết Tiêu Phàm đang làm gì, định gửi tin nhắn cho anh ta nhưng lại sợ làm như thế đột ngột quá, hơn nữa hai người cũng chẳng phải bạn bè gì.
Vệ Đằng trước giờ không tinh tế nhưng bất kể chuyện gì liên quan đến Tiêu Phàm, cậu đều suy nghĩ rất lâu, không biết tại sao cứ muốn tạo ấn tượng tốt với anh ta, không muốn bị anh ta ghét bỏ.
Từ trường phái phóng khoáng chuyển sang trường phái hàm súc làm Vệ Đằng rất buồn chán, vì vậy cả ngày ôm bóng đi tìm Tiểu Sâm Lâm để giải tỏa nỗi lòng bất thường của mình.
Vệ Đằng thích gọi cậu ta là Tiểu Sâm Lâm, cảm thấy anh chàng ngăm đen hay xấu hổ này rất đáng yêu.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Vệ Đằng đã hòa nhập với trường mới, quen thêm cả đống bạn bè. Trở thành anh em tốt với người bạn cùng phòng Châu Ngư, kiêm luôn cả việc làm đồng hồ báo thức sinh học miễn phí cho cậu ta nữa.
|