Thiên Sư Chấp Vị
|
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 3 : Ngũ viên
Tác giả : Phiền Lạc
Edit : Popo
Chương 2
Niếp Hành Phong ngủ thật sự không an ổn, ngực giống như có cái gì đè ép làm anh không thở nổi, tai nghe thấy có tiếng cãi vả không ngừng, anh phiền toái kéo kéo áo, nghĩ thầm nơi này nói như thế nào cũng là khách sạn năm sao, mà sao thiết bị cách âm lại kém như vậy.
Rốt cục bị tiếng ồn ào không dứt đánh thức, anh mở mắt ra, hơn nửa ngày mới nghe ra âm thanh từ phía trên đỉnh đầu truyền đến, nói chính xác là từ phía bên phải trần nhà truyền đến.
Bắt đầu là tiếng cãi vã và rên rỉ nho nhỏ, nhưng sau khi anh tỉnh lại, tiếng rên rỉ càng lúc càng vang, có thể rõ ràng nghe được là giọng rên rĩ khàn khàn của một cô gái.
Rốt cục cảm thấy được sự tình khác thường, Niếp Hành Phong định rời giường xem xét một chút, nhưng lập tức liền phát hiện mình không thể hoạt động, tựa hồ như có sợi dây vô hình gắt gao trói chặt anh ở trên giường, ngay cả khẽ động ngón tay cũng trở nên khó khăn dị thường. anh mờ mịt nhìn về phía trần nhà, phát hiện nơi góc tường mơ hồ có nước thấm dần xuống, nước thấm càng lúc càng dày đặc, rất nhanh liền tụ thành một mảng lớn, bắt đầu tí tách rơi xuống.
Phòng rất tối, nhưng Niếp Hành Phong lại có thể tinh tường nhìn thấy nước có màu đỏ sẫm quỷ dị, Ngay sau đó là khuôn mặt méo mó vặn vẹo của một cô gái từ trong vùng nước chậm rãi lộ ra, bắt đầu là một bên mặt, sau đó là cả khuôn mặt và nửa thân mình vặn vẹo xuất hiện ở giữa không trung.
Cô gái có vẻ như rất muốn giãy dụa thoát ra, mặt bởi vì thống khổ mà căng ra đỏ bừng lên, con mắt lồi lên một cách quỷ dị , tay cố vươn về phía Niếp Hành Phong, môi run rẩy nói: “Ngũ viên, ngũ viên. . . . . .”
Niếp Hành Phong trên trán đã thấm đẫm mồ hôi, trái tim không chịu nổi kịch liệt nhảy lên . Không phải sợ, mà là cảm giác khẩn trương và hít thở khó khăn, thân thể hoàn toàn không thể hoạt động, chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy cô gái đó không ngừng rên rỉ giãy dụa, mưu toan thoát ra khỏi thứ chất lỏng đang vây quanh cô, nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi bị kéo lại vào giữa vòng nước xoáy, sau một tiếng gào thê lương, đầu của cô rớt xuống, ngay giữa vũng máu tích tụ trên mặt sàn.
Khoảng cách rất gần, Niếp Hành Phong nhìn thấy cô gái đó tóc tai tán loạn che kín khuôn mặt đầy vết rách như mạng nhện, cảm giác như nhìn thấy một bình sứ được dán lại từng mảnh sau khi bị vỡ, giữa những vết rách con mắt xanh trắng nhìn chằm chằm vào anh.
“Ngũ viên!”
Tiếng thét chói tai vang lên, trước mắt cảnh vật đột nhiên lay động dữ dội, Niếp Hành Phong ngực đau nhói, thần trí nháy mắt trở thành trống rỗng.
Sáng sớm, Niếp Hành Phong tỉnh lại, trong phòng yên tĩnh, không có ảo giác kì quái như tối hôm qua nhìn thấy, ánh mặt trời chiếu xuyên qua rèm cửa, hết thảy bình tĩnh như thường.
Kim đồng hồ chỉ hơn tám giờ rưỡi, thời gian còn sớm, có điều trong hành lang thỉnh thoảng vang lên âm thanh đi lại, Niếp Hành Phong cảm thấy có chút kỳ quái, rời giường rửa mặt xong, thay quần áo đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang đứng rất nhiều người, tốp năm tốp ba ghé vào nhỏ giọng nói chuyện, Lý Đình đang đứng ở phía cầu thang nhìn xung quanh, nhìn thấy Niếp Hành Phong, liền vội đã chạy tới.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hình như trên lầu có việc gì đó, có rất nhiều cảnh sát, Aota tiên sinh cũng đến, có điều tôi không dám lại gần chào hỏi anh ấy.”
Aota Shigeru phụ trách các vụ án hình sự, nếu cậu ta đến thì đại biểu một sự kiện – đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Nghĩ đến hình ảnh quỷ dị tối hôm qua, Niếp Hành Phong giật mình, nói với Lý Đình: “Tôi đi xem một chút.”
Trên lầu có rất nhiều cảnh sát, một đoạn chính giữa có dây cảnh giới vây quanh, một cảnh sát nhìn thấy Niếp Hành Phong, vội ngăn anh lại, “Thực xin lỗi, tiên sinh, nơi này tạm thời không thể vào được.”
“Tôi là đến tìm cảnh sát Aota, phiền toái thông báo cho anh ta dùm được không?”
“Xin chờ một chút.”
Aota Shigeru một lát liền ra ngay, nhìn thấy Niếp Hành Phong, kéo anh đến một bên nói nhỏ: “Nơi này xảy ra án mạng, cậu nên đổi sang chỗ khác ở đi.”
Trên người Aota Shigeru có một mùi dị thường cổ quái, Niếp Hành Phong cảm thấy ngực khó chịu, cậu ta đi ra từ căn phòng kia, theo biển số phòng thì đó đúng là cản phòng ngay phía trên phòng anh ở.
“Án mạng?”
“Đúng vậy, một cô gái trẻ bị giết, hung thủ thật tàn nhẫn, không chỉ rạch mặt cô ta, còn cắt ngang đầu, bạn trai đi cùng với cô ta thì mất tích , trước mắt anh ta là đối tượng bị tình nghi lớn nhất. Đúng rồi! Phòng này vừa lúc lại là phòng ngay phía trên phòng cậu, tối hôm qua cậu có nghe được thanh âm khác thường nào không?”
“Không có. . . . . .”
Niếp Hành Phong do dự một chút, trả lời. Nếu đem chuyện mình trải qua nói cho Aota Kaze nghe, có thể trước tiên sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
“Án mạng là xảy ra lúc mấy giờ?”
“Ước chừng khoảng rạng sáng từ hai giờ đến năm giờ, pháp y tạm thời còn không thể phán định cụ thể thời gian tử vong, không biết hung thủ dùng thủ đoạn gì, trên cổ cô gái đáng thương kia thế nhưng lại không hề đổ máu.”
Xem ra tối hôm qua anh đều không phải là thấy ảo giác, mà là chân thật thấy được hình ảnh giết người, cô gái đó ở lúc sắp chết liều mình cầu cứu anh. . . . . Không, cô ta không cầu cứu, mà là đang không ngừng lặp lại hai từ “Ngũ viên”.”Ngũ viên” đến tột cùng là có ý gì, khiến cho cô ta coi trọng hơn cả sinh mệnh của bản thân mình như vậy. . . .
Niếp Hành Phong không tiếp tục quấy rầy Aota Shigeru phá án, anh xoay người xuống lầu, đem những điều nghe được đơn giản nói một chút cho Lý Đình, Lý Đình sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trắng bệch.
“Rất kinh khủng, chủ tịch, chúng ta đổi khách sạn đi?”
Niếp Hành Phong đồng ý, gọi điện thoại kể lại tình huống cho Hajimu Iyoshi, bảo ông ta lập tức đặt phòng ở một khách sạn khác.
Hajimu Iyoshi rất nhanh liền chạy tới , thấy ông ta sắc mặt u ám suy sụp, Lý Đình hoảng sợ, nén giận nói: “Tôi đã nói ông thân thể mới vừa phục hồi, không thể uống rượu nhiều như vậy, ông xem hôm nay khí sắc của ông tệ thế nào.”
“Tôi tuột huyết áp, thức dậy khó chịu sắc mặt sẽ rất kém cỏi, không liên quan gì đến chuyện uống rượu.”
Hajimu Iyoshi trả lời, rồi nói với Niếp Hành Phong là ông ta đã đặt phòng khách sạn, bọn họ có thể lập tức chuyển đi.
Trên đường đi khách sạn, Niếp Hành Phong thấy tay cầm tay lái của Hajimu Iyoshi có chút phát run, tình trạng thật sự không tốt, liền nói: “Ông hôm nay không cần đi hội chợ , sau khi đem chúng ta đến khách sạn, trở về nghỉ ngơi đi.”
“Tôi không sao. . . . . .”
“Đây là mệnh lệnh, nếu để ông mệt đến độ phải vào bệnh viện, người của công đoàn nhất định sẽ khiển trách tôi ngược đãi công nhân.”
Bị câu nói đùa Niếp Hành Phong làm buồn cười, Hajimu Iyoshi không tiếp tục kiên trì, gật đầu đáp ứng.
Khoảng thời gian sau đó Niếp Hành Phong đều ở hội trường của hội chợ, chạng vạng tùy tiện đi cùng Lý Đình dạo xem cửa hàng đường phố gần đó, vốn hẹn Aota Shigeru cùng nhau đi ăn cơm chiều, nhưng có án mạng xảy ra, Niếp Hành Phong nghĩ cậu ta nhất định không có thời gian rảnh, cũng sẽ không gọi điện thoại quấy rầy cậu ta, đi cùng Lý Đình đến một nhà hàng ăn cơm, sau đó quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Khách sạn trang hoàng rất khá, có điều khi Niếp Hành Phong ngâm nước tắm, vẫn luôn có cảm giác bất an, bồn rửa mặt bên cạnh không ngừng vang lên tiếng tí tách, làm cho anh nhớ tới âm thanh chất lỏng nhỏ xuống tối hôm qua.
Anh ngâm nước nóng xong, đi đến trước bồn định đóng van nước lại, lại phát hiện van nước căn bản không có nước nhỉ ra, bồn chứa cũng khô ráo.
Kỳ quái. . . . . .
Niếp Hành Phong vẫn là đem xoay van nước cho chặt lại, sau đó đứng trước gương bắt đầu sấy tóc, xuyên thấu qua tầng hơi nước che kín mặt kính, anh bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài cánh cửa thủy tinh mơ hồ có bóng người hiện lên, vội đẩy cửa đi ra ngoài.
|
Trong phòng ngủ có một người phụ nữ trẻ mặc kimono điểm hoa đang đứng, bất quá kimono kia kỳ thật chính là một loại áo tắm, bên hông chỉ đơn giản buộc lại bằng một vòng thắt lưng.
Thấy Niếp Hành Phong đi ra, người phụ nử mỉm cười, nghiêng người đi về phía trước, cúi đầu ôn nhu nói: “Tiên sinh, xin cho tôi hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”
“Tiểu thư cô lầm rồi, tôi không có kêu phục vụ.” Niếp Hành Phong không đồng ý nói.
Khi vào ở, quản lí khách sạn luôn mãi khoe khoang rằng nơi này thiết bị bảo vệ là hạng nhất, chẳng lẽ hạng nhất còn là vì cái loại phục vụ này?
Người phụ nữ không để ý, đi lên phía trước cười nói: “Không sao, nếu bây giờ tiên sinh cần, tôi cũng có thể hầu hạ ngài.”
Niếp Hành Phong nhăn mặt nhíu mày, xoay người cầm lấy điện thoại bên cạnh, gọi cho quầy phục vụ, “Thực xin lỗi, mời anh đến bảo vị tiểu thư đến phục vụ lập tức rời khỏi phòng tôi!”
“Cái gì phục vụ?”
“Chính là dịch vụ đặc biệt có một tiểu thư đến phục vụ, mời anh đến dẫn cô ta đi. Còn có, lần sau đừng cho người khác tự tiện tiến vào phòng của tôi!”
“Tiên sinh, ngài nhất định lầm, khách sạn chúng tôi không cung cấp phục vụ tình dục, xin đợi một chút, tôi lập tức tới đó xác nhận.”
“Này. . . . . .”
Đối phương đã cúp điện thoại, Niếp Hành Phong cầm microphone, đột nhiên cảm thấy được rất không thích hợp.
Nếu khách sạn không cung cấp phục vụ tình dục, vậy người phụ nữ kia vào bằng cách nào?
“Tiên sinh. . . . . .”
Thanh âm dịu dàng tiến lại gần Niếp Hành Phong, cho dù anh không quay đầu lại cũng có thể cảm giác được sau lưng âm lãnh truyền đến, một mùi hương thoảng thoảng khó có thể diễn tả bay tới, giống như mùi vị buổi sáng ở trên người Aota Shigeru, là thứ mùi từ trong căn phòng kia.
“Cô rốt cuộc là ai! ?”
Niếp Hành Phong xoay người quát lên, người phụ nữ có chút lo lắng, vươn tay ra định kéo anh, ai ngờ lại chạm vào phật châu trên cổ tay anh, lập tức đau đớn rút tay về, phát ra một tiếng thét chói tai.
“Chết tiệt, ngươi đeo cái đồ quỷ gì!”
“Như vậy ngươi cũng nói cho ta biết, ngươi là cái quỷ gì không?”
“Chết tiệt, Anna trước khi chết đến tột cùng nói gì với ngươi! ?”
Anna? Trước khi chết? Chẳng lẽ là chỉ tối hôm qua. . . . . .
Niếp Hành Phong bình tĩnh thản nhiên nói: “Tiểu thư, ăn nói thô tục không phải là hành vi tốt đâu.”
“Đáng chết!”
Khuôn mặt nhu mì của người phụ nữ hóa thành huyết sắc loang lổ, mười ngón giơ lên đánh về phía Niếp Hành Phong, lại bị phật châu bay lên phản kích, giữa luồng kim quang sắc bén, cô ta hét thảm một tiếng, hóa thành khói đen biến mất ở không trung.
Trong nháy mắt Niếp Hành Phong cảm giác được móng tay bén nhọn lạnh như băng của đối phương để ở trên cổ mình, anh tiến lên nhặt lên phật châu một lần nữa đeo vào trên cổ tay, lòng còn sợ hãi thở hổn hển.
“Tiên sinh. . . . . .”
Tiếng đập cửa vang lên, Niếp Hành Phong đi tới mở cửa ra, thấy một nhân viên phục vụ tất cung tất kính đứng ở bên ngoài.
“Tiên sinh, xin hỏi là ai đến quấy rầy ngài?”
“Đã đi mất.”
Đuổi nhân viên phục vụ đi, Niếp Hành Phong đóng cửa, trong phòng tràn ngập mùi hương kia làm cho anh rất không thoải mái, anh mở cửa sổ, lại lấy di động gọi cho Trương Huyền, nhưng lại gọi mãi không được.
Niếp Hành Phong nghĩ nghĩ, lại gọi cho Aota Shigeru.
Điện thoại của cậu ta thế nhưng lại thuận lợi chuyển được, nói xong những lời thăm hỏi cần thiết, Niếp Hành Phong hỏi: “Hôm nay án kiện có tiến triển gì không?”
“Đã phát ra lệnh truy nã bạn trai cô ta, hy vọng có thể mau chóng bắt được hung thủ. Thế nào? Ngày đầu tiên đến Tokyo liền phát sinh chuyện như vậy, có phải cảm giác rất không thoải mái không?”
“Quả thật như thế, đúng rồi, tên người bị hại gọi là gì?”
“Di, Cậu không có xem TV sao? TV đem cái vụ án này kể lể chi tiết, ai, nếu tốc độ phá án của cảnh sát có thể nhanh chóng như những phóng viên săn tin thì sẽ không có nhiều hung án như vậy xảy ra.” Aota Shigeru nói đùa.
Cô gái đó tên là Kikufuma Anna, năm nay hai mươi tuổi, quê quán ở một trấn nhỏ khá xa ở tỉnh Kumamoto* , Cô một mình đến Tokyo theo học tại một trường đại học Y. Bạn trai cô tên là Wakabayashi Ibu, Người Kansai, lớn hơn cô năm tuổi, là nhân viên của một công ty kiến trúc, nghe bạn học của Anna nói sau khi hai người quen nhau không lâu, Anna hình như đã từng đưa ra lời đề nghị chia tay Wakabayashi, nhưng bị cự tuyệt , cho nên bước đầu suy đoán là giết người vì tình.
“Kikufuma, là một dòng họ rất ít gặp.”
“Đúng vậy, tôi hôm nay điều tra một chút mới biết được, nguyên lai gia tộc Kikufuma trước kia cũng không đơn giản đâu. Bọn họ có nguồn gốc từ thời kỳ Muromachi**, cùng tồn tại với hai nhà Jinguji và Tamakoshi. Kikufuma là pháp sư trừ ma, Jinguji là thầy bói, Tamakoshi là pháp sư gọi hồn (thầy đồng theo nghĩa Việt ^_^), lúc ấy được coi là ba danh gia vọng tộc, có điều thời đại thay đổi, hiện tại ở Nhật Bản ngoại trừ gia tộc Jinguji vẫn còn được sùng kính, thì đã không mấy ai biết đến nhà Tamakoshi và Kikufuma nữa, tôi thậm chí còn chưa liên hệ được với người nhà Anna.”
“Trừ ma, bói toán, gọi hồn, tất cả những thứ này không phải đều là một loại sao?”
Ít nhất anh biết Trương Huyền đều có thể làm mấy thứ này, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có đủ tiền.
“Không, ở Nhật Bản chúng được phân chia rất rõ ràng, đương nhiên ít nhiều cũng sẽ có một ít liên hệ, Hử? Cậu sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với bói toán thế?”
“À, tôi chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi, các cậu đã đến điều tra nơi ở của Anna chưa?”
“Đã đi kiểm tra, sao thế?”
“Có thể mang tôi tới đó xem được không? Năm nay hội chợ rất nhàm chán, tôi muốn đi xem lung tung một chút.”
Aota Shigeru không hoài nghi, sảng khoái đồng ý. Ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong mở máy tính, lên mạng tìm tư liệu về tam đại gia tộc nổi tiếng thời kỳ Muromachi.
Gia tộc Jinguji rất dễ dàng tìm thấy, chỉ cần là những trang web liên quan đến thần quái thì đều nhắc tới bọn họ, có điều từ hai năm trước sau khi truyền nhân Jinguji Keiji của họ tai nạn xe cộ qua đời, nhà bọn họ rất ít khi lộ diện ở nơi công chúng.
Gia tộc Tamakoshi không được nhắc đến nhiều, Niếp Hành Phong nhìn đến tư liệu liên quan ở trong một trang web hiệp hội thần quái không được nổi bật cho lắm, mới biết được hậu duệ của họ Tamakoshi Hiroyoshi năm trước do công ty kinh doanh không tốt, nhảy lầu tự sát. Mà dòng họ Kikufuma thì không thể tìm thấy tin tức gì trên internet, anh tìm thật lâu mới tìm được một lời bình.
” Kikufuma cái loại tà đạo đó căn bản không xứng đáng lại được nhắc tới. . . . . .”
Kikufuma không phải gia tộc trừ ma sao? Tại sao lại bị gọi là tà đạo?
Tắt máy tính, Niếp Hành Phong xoa xoa mắt nằm lên giường.
Từng truyền nhân trong tam đại gia tộc thanh danh hiển hách lần lượt chết, một người tai nạn xe chết, một người nhảy lầu tự sát, một người bị giết, đây là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là tất yếu phát sinh?
Buổi sáng, thấy Aota Shigeru lái xe tới đón Niếp Hành Phong, Lý Đình lập tức ngầm hiểu nói:”Hóa ra chủ tịch hôm nay có hẹn, vậy thì để tôi đi hội chợ một mình là được rồi, yên tâm, tôi sẽ không nói lại với Trương Huyền đâu.”
Niếp Hành Phong tức giận cắn răng. Anh phát hiện từ khi Trương Huyền đảm nhận làm trợ lý của anh, tính hướng (e hèm xu hướng giới tính) của anh đã bị mọi người cố định, hơn nữa tựa hồ càng ngày càng không thể quay lại.
Nhà trọ của Anna ở vùng phụ cận nhà ga Hachioji (Nghĩa là bát vương tử ai từng đọc nana chắc biết hachi là số 8 rồi đúng ko, Hachioji là một thành phố thuộc Tokyo, Nhật Bản, cách khu trung tâm đặc biệt của Tokyo 40 km về phía tây.), một khu nhà trọ nhỏ củ kỹ, sau khi tới, Aota Shigeru lấy chìa khóa từ chỗ chủ cho thuê nhà, mang Niếp Hành Phong đi vào.
Gian phòng ở rất nhỏ hẹp, phòng bếp và phòng ngủ nối liền, trong phòng chỉ có một giường đơn và một cái bàn nhỏ, trên bàn thả rất nhiều thư, còn có một cái TV loại nhỏ.
Phòng khuất bóng, cho dù rõ ràng là ban ngày, nhưng lại có vẻ âm u. Lúc đi vào Niếp Hành Phong ngửi thấy thoang thoảng một thứ mùi khó chịu, rất giống với mùi trên người nữ quỷ tối hôm qua, chứng minh cô ta cũng đã tới nơi này.
Aota bật đèn, nói: “Kỳ thật nơi này không có gì đáng xem, rất nhiều thứ đều bị coi là vật chứng nên đã bị cầm đi.”
Niếp Hành Phong tùy tay trở mình lật lật một bộ sách, “Đều là sách thuốc.”
“Đúng vậy, vốn những quyển sách này đều đươc đặt trên bàn, có điều cấp trên người ta nói không có gì đáng để tra xét, hiện tại phần lớn tinh lực là đều đặt vào việc truy tìm hung phạm.”
Một quyển sách nhỏ rất mỏng khiến cho Niếp Hành Phong chú ý, tên là “Thuyết ma thần”, là quyển duy nhất không liên quan đến y học, anh rút quyển sách ra, tùy tiện lật xem, hỏi: “Đã liên hệ được với người nhà Anna chưa?”
“Xem như liên hệ tới rồi, là họ hàng đã lâu không có qua lại. Hóa ra cha mẹ Anna đã sớm qua đời, cô ấy không có thân nhân nào khác, có thể đến Tokyo đi học đều là do có người khác giúp đỡ, có thể sẽ không có người nào ngàn dặm xa xôi từ Kumamoto đến Tokyo để nhận tro cốt, quả là một cô gái đáng thương.”
Là hậu duệ của của gia tộc trừ ma thì theo thông thường đều phải nối nghiệp gia đình, mà kỳ quái là nơi này lại tìm không thấy một chút sách liên quan đến phương diện đó, điều này làm cho Niếp Hành Phong cảm thấy rất khó hiểu.
Cạch!
Thứ gì đó kẹp lẫn trong đống sách đột nhiên rớt ra, rơi xuống góc tường, Niếp Hành Phong tiến lại nhặt lên, chỉ thấy đó là một đồng tiền xu ngũ viên thực bình thường. . . . . .
Không, tuyệt đối không bình thường, Niếp Hành Phong tay có chút phát run, trực giác nói cho anh biết, đồng tiền xu này nhất định chính là ngũ viên trong lời nói của Anna, nữ quỷ từng đến đây tìm, đáng tiếc lại không tìm được.
Anh lật lật nhìn, hỏi: “Tiền xu Ngũ viên bắt đầu phát hành từ lúc nào?”
“Sao lại hỏi tôi thế, hình như là từ giữa thời Chiêu Hoà*** thì phải.”
Niếp Hành Phong đem một mặt tiền xu giơ lên cho Aota Shigeru xem, trên đó rõ ràng viết – Ngũ viên, năm thứ tư Minh Trị****.
“Không thể có khả năng này!” Aota Shigeru kêu lên, “Tiền xu Ngũ viên không có khả năng có lịch sử lâu đời như vậy!”
Tiền xu ở trong lòng bàn tay Niếp Hành Phong lộ ra sắc đồng nhàn nhạt. Cái này không giống là đồ cổ từ trăm năm trước, hơn nữa quan trọng là, trăm năm trước tiền xu giá trị ngũ viên còn chưa được sản xuất.
“Có chút kì quái, tôi cầm đi cho chuyên gia giám định nhìn xem thử thế nào.”
Lúc rời khỏi gian phòng, ngọn đèn đột nhiên tối đi một chút, Niếp Hành Phong quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chỗ góc tường có một cô gái, gương mặt tro tàn nở nụ cười, cúi người vái chào anh rồi liền biến mất, Niếp Hành Phong tim đập mạnh, anh biết đó là Anna.
“Sao vậy?” Aota Shigeru quay đầu hỏi.
“Không có việc gì.”
|
Niếp Hành Phong tắt đèn đóng cửa, yên lặng nhìn thấy cả gian phòng lâm vào hắc ám.
Ra khỏi khu nhà trọ, Aota đang muốn lái xe đưa Niếp Hành Phong quay về khách sạn, di động lại vang lên. Cậu ta nghe xong biểu tình dần dần trở nên nghiêm trọng, nói: “Cố gắng ổn định tinh thần hắn, tôi sẽ lập tức tới đó ngay!”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
“Tìm được Wakabashi Ibu, anh ta bây giờ đang ở tại một công trường xây dựng, tinh thần khá là kích động, giống như là có ý đồ tự sát.”
“Tôi có thể đi cùng với cậu không?”
Thấy Aota Shigeru lộ vẻ khó xử, Niếp Hành Phong vội nói: “Yên tâm, sẽ không gây thêm phiền toái cho cậu.”
Ở công trường vây quanh không ít cảnh sát, sau khi Aota đi vào, lập tức có người chạy tới, chỉ vào trên tầng báo cáo: “Wakabayashi Ibu đang ở ngay bên cạnh cửa sổ tầng tám, chuyên gia đàm phán đang thương lượng với hắn.”
Niếp Hành Phong nhìn qua, thấy chỗ cửa sổ thuộc khu vực trung tầng của tòa nhà có một người, hơn nửa thân người nghiêng ra bên ngoài, tựa hồ tùy thời đều có thể nhảy xuống.
Anh cùng với Aota Shigeru xông lên tầng tám, trên hành lang có vài nhân viên cảnh sát, chuyên gia đàm phán đang đứng ở cửa cật lực khuyên bảo: “Đừng kích động, có chuyện từ từ nói, tôi cam đoan những gì anh nói đều tôi đều tin.”
“Không, ông nhất định sẽ không tin, tôi biết không ai tin tưởng lời nói của tôi, tôi không có giết Anna, tôi yêu cô ấy như vậy, sao có thể giết cô ấy được chứ?”
Niếp Hành Phong đến gần cửa, thấy Wakabayashi ngồi vắt ngang ở cửa sổ, thân mình không ngừng hướng ra phía ngoài lắc lư, phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
“Tôi tin anh yêu cô ấy, anh không có giết cô ấy, vậy thì nói cho tôi biết đêm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì được không?”
“Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết, người phụ nữ kia thật độc ác, cô ta giết Anna. . . . . .” Wakabayashi Ibu ôm đầu điên cuồng gào khóc.
Aota Shigeru lặng lẽ kéo chuyên gia đàm phán đến một bên, hỏi: “Thế nào?”
Chuyên gia đàm phán thả lỏng người chỉ chỉ đầu mình, nói nhỏ: “Hình như là nơi này có vấn đề, hắn vẫn kiên trì nói có người giết Anna, nhưng rồi lại nói đao ở trong tay mình, hắn khống chế không được tay của mình, rất giống hai nhân cách.”
Niếp Hành Phong nhìn người thanh niên mặt xám như tro tàn ngồi ở cửa sổ, bộ dạng cậu ta rất thanh tú, nhìn qua nhỏ hơn so với tuổi thật. Làm cho Niếp Hành Phong có cảm giác là, người như vậy không chỉ nói là giết người, dù là cho cậu ta một con dao bảo cậu ta đi hù dọa người khác, cậu ta cũng không dám làm.
“Tôi không phải cảnh sát, đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể nói với tôi không?”
Niếp Hành Phong chậm rãi đi vài bước lên phía trước, nhẹ giọng hỏi, Aota Shigeru muốn kéo anh lại, bị anh xua tay ngăn cản.
Wakabayashi Ibu nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi là bạn của Anna, cô ấy từng nói có người muốn hại cô ấy.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Nghe Niếp Hành Phong nói, Wakabayashi kích động liên tục gật đầu: “Anna đúng là nói như vậy, cô ấy sợ liên lụy đến tôi, cho nên mới đòi chia tay, đêm đó cô ấy bảo tôi đến khách sạn gặp cô ấy, nói là có việc cần bàn với tôi, nhưng đến lúc tôi tới, cô ấy giống như điên rồi, lấy dao tấn công tôi.”
“Vậy sau đó con dao sao lại nằm trong tay anh?”
“Anna dường như rất thống khổ, vẫn nói cái gì là không cho phép nó phát sinh, tôi muốn chế trụ cô ấy, cũng không biết làm thế nào mà dao lại tới tay của tôi, mà tôi khống chế không được tay của mình, một người phụ nữ. . . . . . Đúng, là một người phụ nữ cầm chặt cổ tay của tôi. . . . . .”
Trong mắt Wakabayashi hiện lên sự sợ hãi, hai tay ở kích động khua loạn xạ, kêu lên: “Nhưng bọn họ không tin tôi, bọn họ đều nói tôi giết người. . . . . .”
“Có phải đó là một phụ nữ mặc Kimono không?” Niếp Hành Phong phỏng đoán hỏi.
“Đúng vậy, hóa ra anh cũng thấy, anh có thể chứng minh trong sạch của tôi đúng không?”
“Tôi có thể chứng minh anh vô tội, có điều anh phải xuống đây trước đã.”
Wakabayashi Ibu trầm tĩnh lại, lẩm bẩm nói: “Nhưng, thật sự thực vô lý, tôi không muốn bị người ta nói thành là kẻ giết người. . . . . .”
“Cho nên cậu mới phải xuống đi giải thích rõ ràng, xuống đi!”
Niếp Hành Phong vươn tay về phía trước, Wakabayashi chần chờ một chút, rốt cục do dự đưa tay ra, nhưng lập tức lại rút trở về, hét lớn: “Anh gạt người, anh căn bản không phải bạn của Anna. . . . . .”
Niếp Hành Phong chưa cho cậu ta có cơ hội lui về phía sau, kéo cổ tay cậu ta giật về phía trước, đưa cậu ta cách xa cửa sổ, một nhóm cảnh sát tiến lên, giữ chặt cậu ta.
“Hành Phong, làm được không tồi.” Aota Shigeru tiến lên vỗ vỗ bả vai Niếp Hành Phong, thở dài: “Thuận miệng có thể nói ra một người phụ nữ mặc Kimono, cậu rất có tiềm chất làm chuyên gia đàm phán. . . . . .”
“Khốn nạn, anh gạt tôi! Anh gạt tôi!”
Wakabayashi gầm rú bị mang ra hành lang, cậu ta giãy dụa quay đầu, hung tợn nhìn Niếp Hành Phong, nhưng biểu tình căm hận rất nhanh liền chuyển hóa thành sợ hãi, thét to: “Không. . . . . .”
Wakabayashi giãy khỏi sự khống chế của cảnh sát, cấp tốc lui về phía sau tới cửa sổ cuối hành lang, động tác quá nhanh, trong nháy mắt liền vọt tới phía trước cửa sổ, Niếp Hành Phong vọt lên nghĩ muốn kéo cậu ta, ai ngờ mới vừa chạm được vào cổ tay cậu ta, thì bị một lực rất mạnh đánh văng ra, trơ mắt nhìn thấy giữa tiếng kêu gào thê thảm cậu ta giống như con diều bay qua cửa sổ rơi xuống phía dưới.
“Ôi trời, đây là có chuyện gì?”
Tình huống rất quỷ dị, hơn nữa ngày mới có người thì thào đặt câu hỏi.
Nếu là đi về phía trước, còn có thể giải thích Wakabayashi là sợ tội tự sát, nhưng cậu ta là đi lùi rồi ngã xuống, cảnh tượng giống như là có người ở phía sau lưng kéo cậu ta đi, rõ ràng túm cậu ta rơi xuống lầu. . . . . .
Là người phụ nữ đó.
Trong nháy mắt Wakabayashi Ibu rơi xuống lầu, Niếp Hành Phong nhìn thấy phía sau cậu ta có một đoàn khói đen, giữa làn khói mơ hồ hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ đó.
Nếu không phải có phật châu phù hộ, có thể anh cũng sẽ gặp chuyện bất trắc giống như cậu ta?
|
*: Tỉnh Kumamoto: nằm ở trung tâm đảo Kyushu, đảo cực nam trong 4 hòn đảo lớn của Nhật Bản. Tỉnh này giáp với biển nội địa Ariake và quần đảoAmakusa ở phía Tây, với tỉnh Fukuoka và tỉnhŌita ở phía Bắc và giáp với tỉnh Miyazaki ở phía Đông. Trong lịch sử nơi này được gọi là tỉnh Higo và được đổi tên thành tỉnh Kumamoto trong thời kì cách mạng Minh Trị như là một phần của sự xóa bỏ chế độ phong kiến.
**: Thời kỳ Muromachi: là thời kỳ mạc phủ, một thời kỳ trong lịch sử Nhật Bản trong khoảng từ năm 1336 đến năm 1573. Thời kỳ đánh dấu sự thống trị của Mạc phủ Ashikaga, chính thức thành lập năm1336 bởi Shogun Muromachi đầu tiên Ashikaga Takauji. Thời kỳ này chấm dứt năm 1573 khi Shogun thứ 15 và cuối cùng Ashikaga Yoshiaki bị Oda Nobunaga đuổi khỏi thủ đô Kyoto.
***: Thời Chiêu Hòa là triều vua lâu dài nhất trong lịch sử Nhật Bản kéo dài từ năm 1926 đến 1989.
****: Thời Minh Trị: bắt đầu từ năm 1868 đến năm 1921,thời kỳ này bắt đầu sau thời Mạc phủ.
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 3 : Ngũ viên
Tác giả : Phiền Lạc
Edit : Popo
Chương 3
Wakabayashi va người vào khung sắt phía sau rơi thẳng xuống, bên dưới đều là những hòn đá sắc lẹm, vài cảnh sát trẻ sau khi nhìn thấy thảm trạng của cậu ta, cũng không dám tiến lên.
Aota Shigeru không cho Niếp Hành Phong tới gần hiện trường, kéo đến một bên khuyên anh trở về, Niếp Hành Phong đáp ứng, nói: “Nếu tra ra đồng tiền xu kia có vấn đề gì, lập tức cho tôi biết.”
Anh tạm biệt Aota Shigeru, trở lại Ikebukuro* (phường lớn nhất nằm ở Toshima , là một khu thương mại và giải trí của Tokyo , Nhật Bản), vào một quán cà phê ngồi xuống gọi điện thoại cho Trương Huyền.
Tam lưu thiên sư thì cũng là thiên sư, đã xảy ra sự kiện quỷ dị đến mức độ này, tự nhiên người Niếp Hành Phong nghĩ đến đầu tiên là Trương Huyền, nhưng thực đáng tiếc, điện thoại vẫn không liên lạc được, anh không có biện pháp, đành phải gọi điện thoại cho em trai. Niếp Duệ Đình vừa nghe anh muốn tìm Trương Huyền, lập tức cười rộ lên.
“Thực sự nhớ Trương Huyền như vậy thì từ lúc đầu dẫn cậu ấy đi cùng có phải tốt hơn không? Bây giờ có gọi điện thoại đến cũng vô dụng, cậu ấy không ở đây.”
Không có tâm tình nói lại lời trêu ghẹo của em trai, Niếp Hành Phong hỏi: “Cậu ta đi đâu ?”
“Không biết, cậu ấy không có tới công ty, cũng không gọi điện thoại xin phép, em còn nghĩ anh phải biết chứ.”
“Nếu em gặp cậu ấy, thì bảo cậu ấy lập tức gọi điện cho anh.”
Ngắt điện thoại, Niếp Hành Phong cúi đầu quấy cốc ca-cao nóng trong tay, đây là đồ uống Trương Huyền đề cử với anh, lúc không muốn ăn uống hoặc khi khó chịu, uống cốc ca-cao nóng sẽ làm tâm tình thả lỏng.
“Tiên sinh, tôi có thể ngồi xuống đây không?” Có người đi đến trước bàn, mỉm cười hỏi.
Niếp Hành Phong ngẩng đầu, thấy một ông già khoảng bảy mươi tuổi, tóc hoa râm, khuôn mặt hồng hào, sống lưng rất thẳng, làm cho anh nhớ tới ông nội, hơn nữa ngoài ý muốn của anh chính là, ông lão nói chuyện bằng tiếng Trung.
Anh gật gật đầu, mời ông lão ngồi xuống.
“Ấn đường của cậu phát ra màu tím ảm đạm, gần đây mọi việc chắc là không thuận lợi đúng không?”
Niếp Hành Phong kỳ quái nhìn ông lão, phát hiện mắt ông ta rất tối, giống như một lỗ đen sâu thẳm, có thể dễ dàng đem người ta cuốn vào trong đó.
Thần trí choáng váng, cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng lập tức liền tỉnh táo lại, Niếp Hành Phong trong lòng rùng mình, đề phòng nói: ” Jinguji tiên sinh, ông không biết rằng tùy tiện sử dụng thuật thôi miên với người khác là một thói quen không tốt sao?”
Tối hôm qua khi Niếp Hành Phong tìm tư liệu về gia tộc Jinguji, từng nhìn thấy qua ảnh chụp của ông lão này, có điều chỉ là một bức ảnh chụp nghiêng khá mờ, ông ta là ông nội của Jinguji Keiji – Jinguji Masato, luôn luôn ru rú trong nhà, trên internet cơ hồ tìm không thấy ảnh chụp thẳng mặt của ông ta.
Jinguji Masato mày hơi nhíu lên, cười nói: “Thuật thôi miên là cách gọi của người Phương Tây, gia tộc Jinguji chúng tôi gọi là ‘hoặc tâm’ , có điều hiệu quả giống nhau. Người trẻ tuổi, vừa rồi hơi thất lễ, có điều tôi cũng chỉ là muốn nhìn xem lực ý chí của cậu như thế nào thôi, bởi vì tình cảnh của cậu bây giờ khá là phiền toái.”
“Tình cảnh phiền toái?”
Niếp Hành Phong cũng sẽ không khờ dại cho rằng Jinguji Masato xuất hiện là trùng hợp, hỏi: “Sao lại nói như vây?”
Jinguji Masato cao thấp đánh giá anh, nói: “Tôi thấy cậu mi khoan (mặt mày) ngay ngắn, mắt lộ thần thái, là tướng đại phú đại quý, mệnh hỏa, hỏa phát tài, vốn là chuyện tốt, đáng tiếc năm nay là năm thủy, thủy khắc hỏa, mọi việc bất lợi, thậm chí nguy hiểm cho sinh mệnh.”
Khó trách năm nay anh hay gặp quỷ như vậy, thì ra là thế, điểm này Trương Huyền cũng không nhắc tới với anh. Xem ra nói đến thuật bói toán, tiểu thần côn so với gia tộc Jinguji còn kém xa.
Niếp Hành Phong sắc mặt không thay đổi, chỉ hỏi: “Nên làm thế nào để hóa giải?”
“Gặp phiền toái thì phải lập tức dứt ra ngay, không quan tâm đến, mới có thể bảo toàn tánh mạng. Đem chuyện Anna nói lại cho tôi, để tôi thay cậu giải quyết.”
Jinguji Masato tiến lên cầm lấy tay Niếp Hành Phong, nhưng sau khi nhìn thấy ấn kí chữ S trên cổ tay anh, thần sắc biến đổi, cười buông lỏng tay ra.
“Khó trách ác linh lại kiêng kị cậu như thế, hóa ra cậu có liên hệ với Thiên sư giáo, tôi thật là không có mắt.”
“Đúng vậy, cho nên tôi nghĩ một mình tôi hẳn là có thể ứng phó được.”
Không biết mục đích của Jinguji Masato là gì, Niếp Hành Phong thực tự nhiên từ chối.
Jinguji Masato không thèm để ý, mỉm cười nói: “Quả nhiên là nghé mới sinh không sợ cọp (ví là lớp trẻ dũng cảm, mạnh dạn, dám nghĩ dám làm), có điều đừng xem thường ác linh kia, ả ta đối với Anna chấp niệm rất sâu, không chiếm được thứ ả muốn, nhất định sẽ không ngừng quấy rầy, nếu chống đỡ không nổi thì đến tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô ta đi luân hồi.”
Sau khi ông lão rời đi, Niếp Hành Phong ngồi ở trên ghế, bổng nhiên thấy buồn ngủ, tựa lưng vào ghế ngồi nặng nề ngủ.
Vừa tỉnh lại, bên tai vẫn như cũ là tiếng âm nhạc du dương trầm bổng, Niếp Hành Phong cử động vặn mình, ánh mắt xẹt qua ngoài cửa sổ, đột nhiên kinh ngạc phát hiện bên ngoài đã tối đen.
Anh không có khả năng ngủ lâu như vậy!
Niếp Hành Phong vội gọi nhân viên cửa hàng tới tính tiền, thuận tiện hỏi: “Tôi có phải đã ngủ quên ở đây rất lâu rồi không?”
Nhân viên cửa hàng nghĩ nghĩ, chần chờ nói: “Hẳn là không có.”
Nhất định là Jinguji Masato giở trò quỷ, ông ta không chỉ có thôi miên ý thức của anh, còn thôi miên cả nhân viên cửa hàng, nhưng tại sao ông ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ giữa gia tộc Jinguji và gia tộc Kikufuma có mối liên hệ gì đó?
Sự tình tựa hồ phức tạp nhiều so với tưởng tượng, Niếp Hành Phong ra khỏi quán cà phê, lập tức gọi điện thoại cho Lý Đình, nhưng lại không có người nghe, anh đành phải gửi tin nhắn lại, nói cho cô ấy biết nơi này xảy ra chút phiền toái, hoạt động hội chợ hủy bỏ, nói cô lập tức đặt vé máy bay về nước.
Gửi tin nhắn xong anh lại gọi điện thoại cho Aota Shigeru, di động vang thật lâu mới chuyển được, tiếng rẹt rẹt truyền đến, thanh âm thực hỗn loạn, giống như là chương trình phát thanh tần số sóng không tốt phát ra vậy.
“Aota, là cậu hả?”
Không có hồi âm, trong tiếng rẹt rẹt mơ hồ xen lẫn tiếng rên rỉ thở dốc, làm anh có dự cảm không tốt, Niếp Hành Phong vội kêu lên: “Xảy ra chuyện gì? Aota, cậu có thể trả lời tôi không?”
“Rời đi! Mau rời đi! Trốn. . . . . .”
Tiếng la hét của Aota Shigeru đột nhiên vang lên, tựa hồ như là cậu ta liều chết nói ra, chữ “Trốn” vừa mới nói ra, điện thoại liền bị ngắt, lưu lại tiếng tút tút liên hồi.
“Aota!”
Aota Shigeru nhất định là xảy ra chuyện, là đại sự sống còn, nếu không với cá tính không chịu thua của cậu ấy, tuyệt đối sẽ không nói ra từ ‘trốn’.
Niếp Hành Phong không kịp nghĩ lại, đóng di động liền phóng tới ga tàu điện, ai ngờ mới vừa chạy đến đầu phố, một chiếc xe có rèm che đột nhiên từ trong bóng đêm bay nhanh đến, đâm vào trước ngực anh, Niếp Hành Phong bị thúc bay ra xa mấy mét, ngã mạnh ở ven đường, trong lúc bị ngã phật châu trên cổ tay bị đứt ra, văng tung tóe.
Người lái xe ánh mắt đỏ đậm, cổ lệch sang một bên tựa lên lưng ghế dựa, thấy Niếp Hành Phong ngã xuống đất không đứng dậy nổi, khuôn mặt tràn đầy vết máu của cậu ra nổi lên một nụ cười vặn vẹo, giẫm chân ga, chạy như bay mà đi.
Wakabayashi Ibu!
*******
“Tiên sinh, ngài trước tiên phải đi chuyến tàu tốc hành từ Narita* (Narita là một thành phố ở tỉnh Chiba , khoảng 60 km về phía đông của trung tâm Tokyo . Thành phố này nổi tiếng nhất là các trang web của sân bay quốc tế của Tokyo, sân bay Narita .bạn Huyền đáp máy bay xuống đây) đến nhà ga Tokyo, sau đó đổi sang đi tuyến tàu điện Yamanote*(là tuyến xe lửa đi vòng quanh Tokyo), là có thể đến Ikebukuro, nếu không kịp, cũng có thể đi chuyến tàu tốc hành đến Ikebukuro sau một tiếng nữa.”
Được một thanh niên đẹp trai hỏi đường, nữ tiếp viên phục vụ ở sân bay trong mắt tim hồng bay ra, giải thích nhiệt tình chi tiết, chỉ tiếc cố gắng nói đến n lần, người đẹp trai này vẫn không hiểu gì.
“Vậy xe taxi đâu? Xe taxi, là TAXI!”
“Nếu đi Xe taxi, từ Narita đến Ikebukuro giá rất cao, hơn nữa lúc này lại là giờ cao điểm tắc xe, vẫn là đi tàu tốc hành thì sẽ nhanh hơn.”
Thấy người thanh niên đẹp trai lắp bắp nói tiếng Nhật, nữ tiếp viên liền giải thích bằng tiếng Anh, chỉ tiếc tiếng Anh của vị thanh niên đẹp trai này so với tiếng Nhật còn kém hơn, hai người hoàn toàn là ông nói gà bà nói vịt.
“Này, đi giúp đại ca ngươi đi, cậu ta hình như hoàn toàn nghe không hiểu người ta đang nói cái gì.”
Tiểu Bạch và Hoắc Ly đứng ở cách đó không xa nhìn, thấy Trương Huyền mất nửa ngày mà không làm được gì, Tiểu Bạch mất kiên nhẫn, đề nghị với Hoắc Ly. Nó hiện tại đang ló mặt ra ngoài từ ba lô của Hoắc Ly, chút pháp thuật nhỏ của Hoắc Ly vừa đi ra khỏi khu vực hải quan liền mất đi hiệu lực, vì thế Tiểu Bạch liền từ thú bông biến trở về nguyên hình.
Hoắc Ly có chút chần chờ, “Không được, nếu đại ca biết chúng ta cũng đến Nhật Bản, nhất định sẽ đuổi chúng ta về.”
“Đuổi chúng ta về? Cậu ta biết nói tiếng Nhật không? Ngôn ngữ không thông, không có chúng ta, cậu ta làm thế nào tìm người được?”
“Nhưng chúng ta cũng không biết mà.”
“Hồ ly ngốc, là ngươi không biết, không phải ta. Mau tới đó, ta giúp cậu ta phiên dịch.”
“Ngươi. . . . . .”
“Nhanh lên!”
|