Thiên Sư Chấp Vị
|
|
Thiên sư chấp vị I
Quyển 4: Chiếu linh
Tác giả: Phiền Lạc
Edit: popochan
Chương 3
Niếp Hành Phong ở công ty đợi cho đến khi trời tối đen cũng không thấy Trương Huyền trở về, cũng không thấy gửi điện trả lời, anh đành phải một mình về nhà.
Cuối tuần bãi đỗ xe so với bình thường trống trải hơn nhiều, Niếp Hành Phong đánh tay lái vừa mới quẹo vào đường xe chạy, liền nhìn thấy trước mắt chợt lóe lên bóng trắng, có một người bổ nhào vào mặt kính trước của xe, hướng về phía anh ra sức gào thét, gió thổi lạnh như băng quét qua, lồng ngực anh đập dồn dập, lập tức đạp phanh xe.
Trấn tĩnh lại, chỉ thấy phía trước đèn đường lóe sáng, không có một bóng người, Niếp Hành Phong nhẹ nhàng thở ra, sau khi nghe thấy phía sau không ngừng vang lên mấy tiếng còi inh ỏi, vội vàng khởi động xe.
Số lần nữ quỷ xuất hiện càng ngày càng nhiều , anh biết ác mộng này cuối cùng sẽ có một ngày hoàn toàn cắn nuốt mình, tử vong kỳ thật cũng không đáng sợ, anh chỉ hy vọng, oan hồn chỉ tìm mình lấy mạng, mà không làm hại tới những người khác.
Niếp Hành Phong về nhà cơm nước xong, đi vào nhà Trương Huyền, Trương Huyền còn chưa trở về, anh đành phải dùng chìa khóa của anh mở cửa đi vào.
Trong phòng khách thờ phụng hương án Trương thiên sư tổ sư gia, ma xui quỷ khiến, Niếp Hành Phong đi đến trước hương án mà bình thường anh không tới gần, tưởng tượng tình cảnh Trương Huyền mỗi ngày dâng hương, cũng đốt một que hương cắm vào trong lư hương, lại thuận tay lau đi đống tro hương rơi xuống, thứ gì đó đặt ở một góc hương án bị anh không cẩn thận phẩy rớt xuống mặt sàn.
Niếp Hành Phong nhặt lên, là cái đồng lệnh* nho nhỏ, một mặt khắc một chữ “sắc”, mặt còn lại khắc một ít hình quái dị như huyền vũ chu tước.
~~~~~~~~
Cái đồng lệnh này mọi người còn nhớ không? Là cái Lý Thuận Trường đã dùng để đối phó Trần Tuyết Nhi ở quyển 1mà sau đó Trương Huyền lấy về để trên hương án ấy. Nếu không nhớ, mời mọi người đọc lại chương 9,10 quyển 1. Mọi người chú ý chi tiết này nhé vì sau này sẽ còn nhắc đến trong quyển 5.
~~~~~~~~
Thứ này nhìn qua có chút quen mắt, giống như gặp qua ở đâu đó.
Niếp Hành Phong xoay xoay đồng lệnh, nó đột nhiên sáng lên, chiếu rọi thẳng vào mắt anh, anh chỉ cảm thấy thần trí chợt hoảng hốt, chờ đến khi hoàn hồn lại nhìn đồng lệnh, nó vẫn lẳng lặng nằm ở lòng bàn tay của mình, phát ra màu đen ám của đồng.
Niếp Hành Phong nhíu mày, đem đồng lệnh bỏ lại chỗ cũ, lúc này phía sau vang lên tiếng bước chân, Trương Huyền đi đến.
“Di, chủ tịch anh sao ở nhà của tôi thế?”
Nơi này hình như là nhà của anh, từng tháng tiền thuê nhà còn đều là do anh trả đấy!
Trương Huyền đi thẳng đến sô pha ngửa mặt nằm xuống, nói: “Khát quá, chủ tịch rót giúp tôi chén nước đi.”
Chủ tịch hai chữ kêu thật sự dễ dàng, bất quá làm Niếp Hành Phong có cảm giác như là đang sai sử người hầu, Trương Huyền trên người có mùi nước hoa rất nồng, còn có lẫn lộn cả mùi rượu, lại nhìn thấy trên cổ cậu ta có mấy dấu son đỏ, Niếp Hành Phong tức giận mà đem nước đưa tới rồi xoay người bước đi.
Hóa ra tiểu thần côn chết tiệt đi quán bar chơi bời, làm hại anh ở công ty ngồi chờ.
“Từ từ.”
Mới đi chưa được nửa bước đã bị Trương Huyền gọi lại, Niếp Hành Phong do dự một chút, quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Trương Huyền trở mình trên sô pha, nói: “Mát xa giúp tôi một chút, chạy một ngày, mệt mỏi quá, trước kia đều là tiểu hồ ly xoa bóp cho, nó không ở đây, anh giúp tôi. . . . . .”
“Đi tìm một người hầu mà sai, nhất định có thể hầu hạ làm Trương thiếu gia vừa lòng.” (đây có phải là ghen không nhỉ J)
Lạnh lùng đáp lại đổi lấy cái nhìn căm tức của Trương Huyền, bất quá đôi mắt xanh lại làm cho sự giận dữ biến thành vẻ mị hoặc đầy phong tình.
“Thật là vô tình, tôi vì anh chạy cả ngày, bây giờ nhờ anh mát xa một chút, anh lại một mực từ chối.”
“Vì tôi?”
“Đúng vậy, giúp anh điều tra manh mối, còn bị ép đến mức phải bán đứng nhan sắc của mình, từ khi rời khỏi văn phòng thám tử, chiêu mỹ nam kế này của tôi đã lâu không còn phải sử dụng nữa.”
Niếp Hành Phong tâm tình đột nhiên trở nên vui vẻ, bên miệng dãn ra, mỉm cười, “Đi tắm rửa đi, gột sạch mùi lạ trên người, tôi giúp cậu mát xa.”
******
“Vai trái, mạnh thêm một chút, phía sau lưng, xuống phía dưới một tí, đúng đúng, là chỗ đó. . . . . .”
Một tiếng sau, Trương Huyền ghé vào trên cái giường King Size, vênh mặt hất hàm sai khiến như thể là hoàng đế, nghĩ đến cậu ta là vì mình mà đi thăm dò manh mối, Niếp Hành Phong ngầm đồng ý để cậu ta làm càn.
“Chủ tịch, không ngờ anh còn có khả năng thế này, xem ra tương lai cho dù Niếp thị đóng cửa, anh cũng không cần lo lắng tìn công việc khác.”
Sau khi được mát xa một hồi, Trương Huyền bắt đầu mệt rã rời, thuận miệng than thở.
Lười nghe cậu ta nói lung tung, Niếp Hành Phong hỏi: “Chạy ra ngoài một ngày, đều tra được chút gì không?”
“Những điều nên tra được đều tra được, có điều không tính nói cho anh, bởi vì tôi vẫn còn đang bực mình, ôi. . . . . .”
Niếp Hành Phong dưới tay tăng thêm lực, Trương Huyền lập tức phát ra kêu thảm thiết: “Chủ tịch anh thật quá đáng, chuyện nghiêm trọng như vậy mà vẫn giấu tôi, anh đã không tin tôi, thì quản tôi làm gì?”
Niếp Hành Phong tức giận nói: “Tôi đâu có không tin cậu? Tôi chỉ là lo lắng cậu xảy ra chuyện không may!”
“Lo lắng tôi gặp chuyện không may?”
Không có nghe hiểu, Trương Huyền bất chấp bàn tay đang mát xa, lập tức đứng lên ngồi xếp bằng lại, hỏi: “Có ý gì?”
Niếp Hành Phong do dự một chút, anh biết tính cách của Trương Huyền, mình càng không nói, cậu ta lại càng tìm hiểu, còn không bằng ngay từ đầu liền nói ra, có lẽ còn có thể tránh cho chuyện ngoài ý muốn kia.
“Kỳ thật, gần đây tôi thường xuyên xuất hiện ảo giác, tôi nhìn thấy cậu . . . . . Bị giết.”
Trước hết là cô gái mặc váy áo trắng kia, sau đó hình ảnh càng ngày càng đẫm máu, anh nhìn thấy Trương Huyền người đầy máu tươi ngã trên mặt đất, ngực cắm dao nhọn, anh biết đó là cô gái kia cảnh cáo, cô ta đang trả thù anh, nghĩ muốn cướp đi thứ quan trọng của anh. . . . . .
“. . . . . . Phụt ha ha. . . . . .”
Trầm tĩnh hơn nữa ngày, làm Niếp Hành Phong nghĩ Trương Huyền hiểu được mình nói cái gì thì cậu ta lại không hề nể tình cười ha hả.
“Đây là truyện cười hài hước nhất tôi từng nghe, chủ tịch, anh nên biết muốn tôi chết cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu, anh đừng lo lắng vô cớ, giống như ác mộng lần trước vậy, mộng đến mộng đi, đến cuối cùng giấc mộng đó cũng là hàng giả, ha ha. . . . . .”
|
“Tôi không có kể chuyện cười, cậu đứng đắn chút cho tôi!”
Bị rống to, Trương Huyền thu hồi nụ cười, vẻ mặt ủy khuất, “Tôi nói đều là lời nói thật, nào có gì không đứng đắn?”
“Nhưng những chuyện này đều có nguyên nhân!”
Nói đến trọng điểm rồi, cậu biết là chiêu tài miêu sẽ không vô duyên vô cớ căng thẳng như vậy, Trương Huyền thanh thanh giọng, bắt đầu đặt câu hỏi: “Chúng ta liền nói rõ từ đầu đi, cuối tuần trước ở biệt thự của Trình Lăng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Kỳ thật, ngay cả chính tôi cũng không biết đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Có lẽ anh không nên uống rượu, rượu sau làm loạn, rất dễ dàng tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Sau khi anh gặp lại Trình Lăng, nói chuyện một hồi thì biết được hoá ra Trình Lăng là con gái riêng của Lục Thiên Khang người rất nổi danh trong giới kiến trúc, cho nên mới nhận lời mời của cô ta, chứ không liên quan gì đến chuyện tình cũ, chỉ thuần túy là bởi vì anh cảm thấy được nghiệp kiến trúc có hạng mục thích hợp có thể tham gia, mà Trình Lăng là mối quan hệ tốt nhất.
Hóa ra mấy bữa ăn xã giao gần đây của chiêu tài miêu chính là đi ăn cơm với bạn gái cũ, vừa thấy có thể có lợi, anh ta liền lập tức đuổi theo, không hổ là gian thương.
Trương Huyền oán hận nghĩ, không nói lời nào, tiếp tục nghe.
Cuối tuần trước, Niếp Hành Phong sau khi rời khỏi tiệc rượu ở biệt thự của Trình Lăng, mấy giờ sau đột nhiên lại nhận được điện thoại của cô ta, nói cảm thấy mình đang có nguy hiểm, bảo anh lập tức tới đó, theo giọng nói nghe ra được Trình Lăng đang ở trong trạng thái cực độ khẩn trương, cho nên anh lập tức lái xe đến.
Tiệc rượu đã tan, trong biệt thự chỉ có một mình Trình Lăng, nhìn thấy anh, liền kéo anh lên phòng nghĩ ngơi trên lầu hai, bắt đầu tán tỉnh anh, lúc ấy anh uống không ít rượu, vì thế. . . . . .
“Vì thế liền quan hệ? Uống rượu xong lái xe, còn loạn tính, thật sự là không tiết tháo!”
“Không có! Lúc đó Trình Lăng đột nhiên liều mạng phản kháng, lại la to, giống được bị điên, tôi bị cô ta làm cho bực bội, liền bóp cổ cô ta, ai ngờ. . . . . .”
Ai ngờ xuống tay quá mạnh, Trình Lăng cứ như vậy không còn thở được nữa.
Anh lúc ấy rất bối rối, nghĩ đến nếu hậu quả báo án, liền trở nên nhẫn tâm, quăng thi thể lên núi hoang, đêm đó trời mưa rất lớn, anh biết mưa to có thể giúp anh che dấu tội chứng, chính là rất không may, khi anh trở lại chung cư lại gặp Lão Uông bảo vệ, không có biện pháp đành hạ thủ thêm một lần, sau đem thi thể Lão Uông chôn ở một chỗ bỏ hoang bên bờ sông.
Về phần máy theo dõi ở tòa nhà anh cũng suy nghĩ qua, ở khu chung cư này phần lớn đều là thành phần tri thức, quần áo ăn mặc tương tự nhau, cho nên trong băng ghi hình khẳng định sẽ xuất hiện người có dáng vẻ giống mình, chỉ cần không có căn cứ chính xác, cảnh sát sẽ không nghi ngờ đến anh.
Có điều không xong chính là sau đó anh phát hiện móc di động đã đánh mất, anh lo lắng là bị rớt ở biệt thự, vì thế lấy móc di động của Trương Huyền thay thế, để ứng phó với cảnh sát, chính là cô gái quỷ dị đó cứ xuất hiện, không ngừng quấy rầy anh, đe dọa anh . . . . .
“Anh cho rằng đó là Trình Lăng đang hướng anh đòi mạng? Cũng lấy mạng của tôi đến để uy hiếp anh?”
“Tôi không biết, tôi nhìn không rõ mặt cô ta, chỉ nhìn thấy một thân váy trắng, còn có một đầu tóc đen. . . . . .”
“Trình Lăng là tóc ngắn có màu da cam.” Cắt ngang lời thì thào tự nói của Niếp Hành Phong, Trương Huyền tức giận nói.
Chiêu tài miêu ngu ngốc, đem chuyện này giấu diếm cậu một tuần, hoảng loạn mà vẫn tự mình chuốc lấy cực khổ.
“Tôi chỉ nghe nói qua thiên sư tróc quỷ, chưa từng nghe qua quỷ giết thiên sư, chủ tịch, anh có ảo giác như vậy, quả thực chính là sự miệt thị nghiêm trọng đối với chức nghiệp của tôi!”
Niếp Hành Phong cúi đầu nhìn hai tay mình, cười khổ nói: “Nhưng tôi đã giết người, cái này thì không cần hoài nghi nữa đúng không?”
Giết người, bình tĩnh xử lý hiện trường, cả người có thể chỉ ra và xác nhận anh, anh cũng không lưu tình chút nào giết chết, những hành vi này ngay cả chính anh nhớ lại cũng cảm thấy trái tim băng giá, có lẽ ban đầu là anh vô tình, nhưng vì che dấu sai lầm, anh chỉ có thể tiếp tục làm sai, bởi vì không còn đường thối lui.
“Tôi đây hiện tại cũng biết chân tướng, anh sẽ giết tôi sao?”
“Đương nhiên sẽ không!”
Trương Huyền gật gật đầu, hơi trào phúng nói: “Anh đương nhiên sẽ không, bởi vì anh căn bản không có khả năng giết người, bởi vì anh là chiêu tài miêu!”
“Nhưng là Trình Lăng mất tích , Lão Uông cũng mất tích . . . . . .”
“Mất tích cũng không có nghĩa là đã chết!”
Thấy Niếp Hành Phong tâm tình bất an, Trương Huyền vươn tay ra, nắm chặt tay anh, nói: “Tuy rằng tôi tính không ra được Trình Lăng ở đâu, nhưng quẻ bói biểu hiện cô ta không có ‘tử mệnh’, nói cách khác cô ta hiện tại nhất định còn sống, Nhưng là tình trạng có thể rất nguy hiểm.”
Niếp Hành Phong sửng sốt, “Vậy, cô gái mặc váy trắng là ai?”
“Là quỷ, anh thể chất cực âm, không chịu uống nước bùa, lại nuôi dưỡng tiểu quỷ (bạn Nhan Khai mà là tiểu quỷ á), nhìn không thấy quỷ mới gọi là không bình thường ấy, có điều đừng lo lắng, cô ta đối với anh không có ác ý, có thể chỉ là du hồn anh ngẫu nhiên nhìn thấy thôi, anh có bảo hộ linh trấn quỷ, nếu có ác quỷ quấy phá, hắn sẽ lập tức cảm ứng được.”
Nhớ tới buổi sáng khi mình làm tay bị thương, Nhan Khai lập tức xuất hiện, Niếp Hành Phong cảm thấy lời Trương Huyền nói có chút đạo lý, cũng không biết vì cái gì, anh luôn luôn có cảm giác, nữ quỷ như là có mục đích quấy rầy anh.
Thấy sắc mặt Niếp Hành Phong dịu xuống, Trương Huyền biết lời giải thích của mình có hiệu quả, vì thế lại quay người nằm úp sấp trên giường, nâng ngón tay chỉ lưng, ý bảo anh tiếp tục.
Niếp đại chủ tịch đành phải tiếp tục sự nghiệp phục vụ mát xa của mình, hỏi: “Nếu Trình Lăng còn sống, vậy trí nhớ của tôi đêm đó thì phải giải thích thế nào?”
Anh khẳng định đó không phải là nằm mơ, bởi vì anh tinh tường nhớ rõ từng chi tiết, giết người, quăng xác, sau lại chế tạo chứng cứ cho mình, cách làm việc bình tĩnh trấn định đó tuyệt đối là tác phong của mình.
“Đúng là rất giống tác phong làm việc nhất quán của anh, nếu không có việc móc di động bị rơi mất, vậy có thể nói là hồ sơ phạm tội hoàn mỹ. Nhưng mà không có động cơ giết người, cho nên mặc kệ đằng sau có sắp đặt hoàn mỹ cỡ nào, phạm tội cũng sẽ không được thành lập.”
“Động cơ giết người?”
“Đúng vậy, chủ tịch, anh không tin vào sự tự chủ của mình sao? Nghĩ lại xem, anh là toàn thạch vương lão ngũ*, bề ngoài cũng là cấp bậc kim cương, phụ nữ nịnh bợ anh còn không kịp, như thế nào có thể cự tuyệt? Cho nên, Trình Lăng không có lý do phản kháng, bởi vì vốn chính là cô ta mời anh, cho dù đầu óc cô ta tạm thời phát sốt, không muốn nối lại tình cũ với anh, anh cũng sẽ không bắt buộc cô ta, về điểm này, tôi đối với anh vẫn là thực tín nhiệm đích, tuy rằng anh không có bạn gái, nhưng một tuần chắc cũng DIY vài lần đi, sẽ không đến mức đói bụng ăn quàng, nói thật mà nói, mắt thẫm mỹ của anh không phải kém một cách bình thường đâu, diện mạo như thế mà cũng có thể cho làm anh quyến luyến không quên. . . . . .”
~~~~~~~~~
Toản trạch vương lão ngũ: là cách nói của TQ chỉ những người đàn ông đạt được năm tiêu chí.
Nhiều tiền, một là có sự nghiệp, hai là do thừa kế tài sản của gia đình. Anh tuấn đẹp trai có cá tính riêng Có bằng cao học hoặc có bằng cao học ở nước ngoài. Có năng lực giải quyết các vần đề về công việc, có thái độ tích cực kiên cường khám phá xây dựng sự nghiệp. Không để lộ nhiều chuyện về bản thân, tận lực ẩn mình trong những người bình thường, tránh bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Ý đại khái là những người tốt tính thành công giàu có đẹp trai… (hàng hiếm).
~~~~~~~~~
|
Những câu trước Niếp Hành Phong nghe được rất cảm động, nhưng sau đó càng nghe càng cảm thấy không đúng, anh nào có quyến luyến không quên đượcTrình Lăng, nếu không có mùi nước hoa CK trên người Trương Huyền, anh sớm đã quên Trình Lăng là người thế nào .
Niếp Hành Phong tay chuyển qua xoa bóp trên cổ Trương Huyền, chuẩn bị nếu người này còn nói linh linh, anh sẽ lập tức bóp cổ.
Còn không biết số mệnh của mình đang treo trên một sợi dây, Trương Huyền tiếp tục nói: “Hơn nữa, anh còn nói trước đó đã đi xác nhận, sao lại có thể không phát hiện móc di động bị rớt? Tôi cảm thấy là có người cố ý giăng bẫy để anh chui vào, phải nghĩ biện pháp ứng phó mới được. . . . . . Đem di động của tôi lại đây.”
Thực buồn bực phát hiện danh hiệu chủ tịch của mình đối với Trương Huyền chỉ là hữu danh vô thực, Niếp Hành Phong làm một động tác như tuân lệnh, đưa di động cho cậu ta.
Trương Huyền gọi điện thoại cho Hoắc Ly, tiếng chuông vang nửa ngày, cuối cùng nghe lại là Tiểu Bạch.
“Tìm tiểu hồ ly hả? Nó đã ngủ rồi, có muốn ta gọi nó dậy không?”
“Không cần, nói với ngươi cũng được.”
Trương Huyền cảm thấy được ở đại sự Tiểu Bạch so với Hoắc Ly càng làm cho người ta tin cậy hơn, vì thế nói: “Chủ tịch xảy ra chút phiền toái, đem cái dây móc hình chân mèo của ngươi cho chúng ta, nói với Tiểu Ly, nếu có người hỏi chuyện móc điện thoại, thì nói là chúng ta chỉ mua ba cái, nhớ không?”
“OK, bảo Nhan Khai tới lấy đi, vừa lúc hôm nay đi dạo phố, ta thấy Chanel có mặt dây chuyền viên pha lê nhỏ rất đẹp, cậu không ngại mua cho ta chứ?”
“Lão Đại, ngươi chính là một con mèo!” Bị Tiểu Bạch gài bẫy, Trương Huyền nghiến răng nghiến lợi nói.
“Không nên kỳ thị động vật!”
Không đợi Trương Huyền phản bác, điện thoại đã muốn bị ngắt .
Trương Huyền trở mình thấy Niếp Hành Phong bật cười, cậu tức giận ném di động sang một bên.
“Chủ tịch, anh đều nghe thấy được, tiền mua dây chuyền Chanel anh chi, tôi cũng không nhiều tiền để nuôi dưỡng thú cưng cao cấp như vậy. Đừng cười , anh mau triệu thị vệ thần nhà anh tới đi (thức thần chứ, bạn Huyền), tôi có chuyện muốn nói.”
“Làm sao để triệu?”
Trương Huyền dùng sức vỗ vỗ trán mình một chút, rên rỉ: “Trời ạ, cư nhiên có người nuôi dưỡng tiểu quỷ như vậy ! Anh ở trong lòng mặc niệm tên Nhan Khai, hắn tự nhiên sẽ xuất hiện .”
“Không cần pháp chú gì sao?”
Trước kia khi Nhan Khai làm thức thần gia tộc Tamakoshi, không có pháp chú thì không thể gọi hắn hiện thân, hơn nữa Niếp Hành Phong chưa từng coi hắn như người hầu, cho nên cũng không biết quy tắc gọi hắn.
“Hắn là chủ động thần phục anh, không cần pháp chú.”
Vừa dứt lời, trong phòng chợt lóe lên ánh sáng bạc, Nhan Khai đã đứng ở trước mặt bọn họ, cúi đầu khom người chào Niếp Hành Phong .
Nhan Khai vẫn cư trú ở trong thanh đao, vài ngày không thấy, mái tóc màu bạch kim của hắn trở nên sáng lên, quanh thân như có luồng sáng bạc không ngừng uốn lượn, là căn cứ chứng minh linh khí của thanh đao hòa hợp thành một thể với hắn.
Trương Huyền mở lớn miệng, “Hừ, giống như thể ta đang nhìn thấy cột thu lôi tự nhiên ấy, ngươi sống quả là rất tự tại a, không biết chủ tử nhà ngươi bị quỷ triền sao?”
Sớm thói quen bị Trương Huyền chế ngạo, Nhan Khai mặt không chút thay đổi đáp: “Không có quỷ đến triền chủ nhân, có điều đúng thật là chủ nhân gần đây tinh thần không ổn định.”
Sai khi bị sai đi đến chỗ Tiểu Bạch lấy móc di động, Nhan Khai lóe một cái đã không thấy tăm hơi, Trương Huyền nhìn thấy, hâm mộ vô cùng.
“Ma nam trạch (ma nhà) thiệt là tiện lợi, sớm biết như thế, lúc trước tôi thu nhận Nhan Khai thì tốt rồi, di, chủ tịch, anh đi đâu vậy?”
“Về nhà ngủ.”
Đã quá khuya, anh phải đi về nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi làm.
“Chờ tôi với, chúng ta ngủ chung, tôi giúp anh trấn quỷ.” Trương Huyền nhảy xuống giường, đuổi theo.
“Không cần. . . . . .”
Nghĩ cũng biết cự tuyệt sẽ không có tác dụng gì, Trương Huyền không đếm xỉa gì đến lời đáp lại của anh, tự động tự phát chạy lên trên lầu.
Niếp Hành Phong lắc đầu, tâm tình dùng hai chữ – đành vậy – là có thể hình dung.
Đối với việc Trương Huyền làm càn lần đầu tiên là anh bực mình, lần thứ hai là tức giận, nhưng khi làm càn thăng cấp đến lần thứ N, anh đã học xong cách không thèm để ý, nếu thật muốn cùng tiểu thần côn so đo, kia chính là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Rạng sáng, Niếp Hành Phong bị một trận tiếng chuông dồn dập thức tỉnh, anh mơ mơ màng màng mò lấy di động, mở ra nghe.
Đối diện truyền đến âm thanh chói tai, có giọng nam trầm thấp nói: “Tôi biết là anh giết người, anh chạy không thoát đâu!”
Niếp Hành Phong lập tức tỉnh táo lại, ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Tiên sinh, hiện tại trò quấy rối điện thoại đã không còn thịnh hành nữa đâu.”
“Tôi không có hứng thú rạng sáng gọi điện thoại quấy rối một người đàn ông, tôi chỉ là một người thích chụp ảnh, đúng lúc chụp được cảnh anh giết người quăng xác.”
Trương Huyền cũng tỉnh, vội ghé lại cùng nghe, Niếp Hành Phong đẩy đầu của cậu ta ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Nực cười!”
Vài tiếng vang ầm ầm truyền đến, xen lẫn giữa tiếng cười của người đàn ông, “Tôi biết anh không tin, không bằng chốc nữa tôi gửi ảnh chụp đến cho anh xem, tôi nghĩ anh nhất định cảm thấy hứng thú!”
Niếp Hành Phong còn muốn hỏi lại, đối phương đã ngắt điện thoại, nghe được tiếng tút tút, Trương Huyền lập tức nói: “Gạt người đấy, hắn nhất định không có ảnh chụp.”
“Nhưng hắn biết nội tình.”
Niếp Hành Phong nhìn xem màn hình, biểu hiện trên đó là số điện thoại công cộng, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, thời gian còn sớm, đối phương sớm như vậy chạy tới buồng điện thoại công cộng gọi điện cho anh, thật đúng là chịu khó a.
Trương Huyền rất không cam tâm nói: “Thời gian nói chuyện quá ngắn, nếu không tôi nhất định đã tìm ra được phương vị của hắn.”
“Yên tâm, hắn còn có thể gọi tới lần nữa.”
“Đưa di dộng cho tôi, khi nào gọi tới thì để tôi tiếp.” Trương Huyền đoạt lấy di động.
Khi ăn điểm tâm, Nhan Khai đem móc di động hình chân mèo của Tiểu Bạch cho Trương Huyền, Trương Huyền cắn bánh mì oán giận: “Ma nam trạch thật quá chậm , lấy có cái móc di động mà mấy cả đêm.”
Nhan Khai nhìn thoáng qua Niếp Hành Phong đang đọc báo, chậm rãi nói: “Ta tối hôm qua đã trở lại, có điều không thể phi lễ, ta nghĩ thời điểm chủ nhân đang vui vẻ không hy vọng ta quấy rầy.”
“Vui vẻ?”
Trương Huyền nhíu nhíu đôi mắt xanh, không hiểu, lập tức quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, người ngồi sau vẻ mặt bình tĩnh xem báo chí. Không sao cả, dù sao cái loại quan hệ này đã thành kết cục đã định đối với bọn họ, cho dù giải thích cũng không ai tin, cũng không biết phải chi bao nhiêu tiền, tiểu thần côn mới có thể đem chính mình bán đi. (câu này hay nha, đầy ẩn ý nha, anh Phong muốn mua đứt bạn Huyền)
Sau khi ăn xong Trương Huyền mãn nguyện lên xe chủ tịch đi nhờ đến chỗ làm, có điều mới ra khỏi nhà trọ không bao lâu cậu liền phát hiện phía sau có người theo dõi.
“Hình như là cảnh sát mặc thường phục, chủ tịch, cắt đuôi bọn họ đi.”
“Phía trước đang thi công, chỉ có đường một chiều thôi.” Niếp Hành Phong thật đáng tiếc nói.
Đường phía trước chung cư đang tu sửa, đường xe chạy tạm thời đổi thành đường một chiều, nếu không anh nhất định cùng mấy vị cảnh sát trẻ mặc thường phục này chơi trò đua xe, bảo đảm bọn họ lần sau không ai còn dám đi theo dõi.
Lúc ăn cơm trưa, điện thoại đe dọa quả nhiên lại gọi tới , đáng tiếc là trực tiếp gọi vào điện thoại trong văn phòng Niếp Hành Phong, chờ Trương Huyền chạy tới nghe thì đối phương đã dập máy.
“Hắn nói gì?”
“Muốn tôi chuẩn bị một trăm vạn, nếu không liền đem ảnh chụp giao cho Lục Thiên An, nghe nói Lục Thiên An đang treo giải thưởng tìm kiếm Trình Lăng, thuê cả thám tử.”
“Một trăm vạn? Hừ, nếu một trăm vạn dễ kiếm như vậy, tôi này thiên sư chính quy đã sớm gia tài bạc triệu, còn có thế không lý tưởng thế này đi làm thuê cho người ta sao?”
Trương Huyền than thở xong, liền nhìn thấy trên mặt chủ tịch phong vân biến sắc, cậu vội chuyển đề tài, “Đừng sợ, chúng ta đi đến Vân Phong một chuyến, nói không chừng thông linh giác quan thứ sáu của tôi ở chỗ đó sẽ hoạt động như bình thường, tìm được manh mối có liên quan đến Trình Lăng.”
Niếp Hành Phong đồng ý, có điều không phải vì tìm kiếm cái gì thông linh, mà là nghĩ muốn xác nhận trí nhớ của mình có lầm lẫn hay không.
|
Vì thế Trương Huyền lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Ly dặn dò nhiệm vụ, tiểu hồ ly những cái khác thì không được, nhưng làm chút thủ thuật che mắt người thường vẫn là rất lành nghề, dùng để đối phó rất thích hợp.
Sau khi tan tầm, Niếp Hành Phong trực tiếp lái xe đi đến núi Vân Phong, có Hoắc Ly hỗ trợ, cảnh sát mặc thường phục quả nhiên không có xuất hiện.
Trương Huyền ngồi ở bên cạnh, nói: “Tôi có điều tra về Lục Thiên An , ông ta khả năng xã giao không tồi, có điều kỳ thật chính là một hoa hoa công tử, không thể so sánh được với Lục Thiên Khang. Một nửa cổ phần công ty Lục gia nằm trong tay Lục Thiên Khang, Lục Thiên Khang lại không có con, sau khi ông ta chết, tài sản vốn đều thuộc về Lục Thiên An, chỉ tiếc Trình Lăng đột nhiên xuất hiện , nếu anh là Lục Thiên An, anh sẽ làm như thế nào?”
“Tài sản của Lục Thiên An so với Lục Thiên Khang cũng không ít hơn là mấy, hơn nữa ông ta đối với Trình Lăng cũng không tồi.”
Niếp Hành Phong nghe Trình Lăng nói qua Lục Thiên An rất quan tâm đến cô ta, lần Trình Lăng bị tai nạn, ông ta còn bảo con gái mình đến bệnh viện chăm sóc một tấc cũng không rời.
“Hứ, giả vờ ai mà không biết làm.”
Xe rất nhanh chạy đến địa điểm trong trí nhớ của Niếp Hành Phong, màn đêm buông xuống, đường xe chạy ở dưới bóng cây cổ thụ cao ngút có vẻ âm u đáng sợ, Niếp Hành Phong xuống xe, theo trí nhớ chỉ dẫn, đi đến một chỗ trước sườn dốc.
“Chính là chỗ này?”
Niếp Hành Phong gật đầu, trí nhớ là như vậy, thậm chí theo bản năng anh cho rằng, chỉ cần đi xuống thuận theo sườn dốc này, có thể nhìn thấy thi thể của Trình Lăng.
“Nếu không để tôi đi xuống một mình là được, anh ở đây chờ tôi.”
Thấy Niếp Hành Phong sắc mặt không tốt lắm, Trương Huyền đề nghị, Niếp Hành Phong lại cầm lấy đèn pin, nói: “Cùng đi.”
Mặc kệ phải đối mặt với kết quả như thế nào, anh cũng không muốn lảng tránh, nhát gan lùi bước cũng không phải là tác phong của người Niếp gia.
Triền núi khá là trơn, không dễ đi, hai người đi được một nửa, Trương Huyền đột nhiên dừng lại, hỏi: “Chủ tịch, anh có nghe được thanh âm cổ quái gì hay không?”
“Nghe được, rất nhiều tiếng bước chân.”
Niếp Hành Phong xoay người, trước mắt đột nhiên sáng chói lên, ánh đèn pin đồng loạt chiếu về phía bọn họ, có người hét lớn: “Không được nhúc nhích!”
Nhìn đến đối diện một đoàn cảnh sát mặc đồng phục, Niếp Hành Phong quét Trương Huyền liếc mắt một cái, “Cậu không phải nói thủ thuật che mắt Tiểu Ly dùng thuần thục nhất sao?”
“Hì hì, theo lý thuyết là như thế.”
Bị xem như tội phạm bắt tại chỗ, Trương Huyền ở trong lòng đem tiểu hồ ly ngu ngốc mắng triệt để.
Dẫn đầu chính là một thanh niên mặt mày vuông vắn, trong ánh mắt lộ vẻ khá ngây thơ, có điều nhìn theo quân hàm của cậu ta, hẳn là người dẫn đầu, Thường Thanh thì lui xuống đứng cuối cùng đội ngũ.
Có điều có lui nấp thế nào cũng vô dụng, ánh mắt của Trương Huyền càng ở chỗ tối càng mạnh, lập tức tập trung mục tiêu, hung hăng trừng cậu ta, dám giấu diếm nội tình với mình, đêm nay phải mời vài linh hồn đi nhà cậu ta chơi vui vẻ một bữa.
Bị Rađa bắn phá, Thường Thanh mặt xanh mét , dùng sức lắc đầu.
Cậu thực sự bị oan, hành động lần này ngay cả là ai chỉ huy cậu cũng không biết, cậu còn tưởng rằng là dã huấn (tập huấn nơi rừng rậm), ai biết là mai phục bắt người.
Người thanh niên đi đến trước mặt Niếp Hành Phong, vẻ mặt nghiêm túc tự giới thiệu.
“Tôi là cảnh sát Ngụy Chính Nghĩa, các người lén lút làm gì ở khu vực tối tăm này?”
“Vị cảnh sát này, cậu cũng không biết chúng tôi ở đây làm gì, mà lại chĩa súng vào chúng tôi, không biết thế là rất quá đáng sao?” Trương Huyền cợt nhả nói: “Pháp luật hình như không quy định không cho phép người ta buổi tối đến rừng rậm.”
Ngụy Chính Nghĩa là nhận được báo án nói có người ở nơi này tiến hành hoạt động phạm tội, mới dẫn người tới, không ngờ lại là đối tượng tình nghi mà bọn họ đang theo dõi, vì thế trong đầu lập tức phán đoán – giết người hủy xác, che dấu chứng cớ, hiện tại chỉ cần tìm ra chứng cứ phạm tội, thì không sợ bọn họ không cúi đầu nhận tội, vì thế vung tay lên, chỉ huy những cảnh sát khác bắt đầu tìm tòi.
Thừa dịp bọn họ tìm kiếm chứng cớ, Trương Huyền nhỏ giọng hỏi Thường Thanh, “Đây là cảnh sát nhiệt huyết từ đâu ra vậy?”
“Mới từ nơi khác điều tới, chuyên môn phụ trách vụ mất tích của Trình Lăng, xuất thân rất tốt, mẹ là quan chức chính phủ, ba là tổng giám đốc sở cảnh sát, đại án có phần, tiểu án không thể thiếu, thích trừ bạo an dân, rất giỏi tử triền lạn đánh (bám chết không buông), phải cẩn thận nha.”
Dưới uy của quỷ, Thường Thanh bán luôn cả thủ trưởng mới vừa được điều tới.
Trương Huyền quay đầu nhìn Niếp Hành Phong, cười nói: “Đỡ tốn sức của chúng ta, chờ xem kịch vui đi.”
Một giờ sau, tiểu tổ hành động không sai biệt lắm đem mặt đất đào xới một lần lại không hề phát hiện gì, Ngụy Chính Nghĩa đành phải ủ rũ tuyên bố thu đội.
Lần này hành động thu hoạch duy nhất chính là tất cả cảnh viên trên người hơn không ít lá thông lông chim, Ngụy Chính Nghĩa còn thực không hay ho giẫm phải phân chim, cậu ta đi lên triền núi, thấy Niếp Hành Phong và Trương Huyền đang ngồi ở trên xe thể thao có mui, nhàn nhã tự tại ngắm sao.
Diệt cỏ tận gốc, tuyệt không có thể làm cho những phần tử tội phạm này nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Vì thế cảnh sát vừa mới được quang vinh thăng chức – Ngụy Chính Nghĩa không để ý thuộc hạ ngăn trở, vọt tới trước mặt bọn họ, rống to: “Mau xuống xe, căn cứ theo quy định của pháp luật điều thứ năm mươi sáu chương hai mươi tư, tôi hiện tại chính thức bắt các người!”
~~~~~
Dạo này lượng com giảm ế, buồn quá.
|
|