Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Chương 131-135 131 – Cảm giác an toàn
Tháo bỏ lớp vỏ bỡn cợt đời, lần đầu tiên Quách Thành Vũ nghiêm túc nói chuyện với Khương Tiểu Soái.
Trong phòng khám thoang thoảng mùi thuốc khử trùng.
Trầm mặc hồi lâu, Quách Thành Vũ mở miệng: “Tối hôm đó tôi không chạm vào cậu.”
“Tôi biết.” Khương Tiểu Soái lạnh nhạt.
“Biết rồi cậu còn tránh tôi?” Quách Thành Vũ chuyển giọng: “Lẽ nào cậu đang trách tôi tối hôm đó không ngủ với cậu?”
Lập tức đổi lấy một tiếng cút.
Qua một lát, không biết Khương Tiểu Soái nghĩ đến điều gì, tự dưng lại cười.
“Thật ra hôm đó trước khi vào nhà anh, tôi đã biết anh sẽ không làm gì tôi, con người khi rơi vào trạng thái tuyệt vọng, sẽ không có tinh thần làm những chuyện đó. Đương nhiên, anh có thể phủ nhận, giống như anh đã phủ nhận anh không đi theo xe của anh ta vậy.”
Quách Thành Vũ không theo kịp suy nghĩ của Khương Tiểu Soái.
“Tuyệt vọng? Tại sao tôi phải tuyệt vọng?”
Khương Tiểu Soái cũng không quanh co nữa, nói thẳng: “Vậy tối hôm đó tôi xông vào nhà anh chất vấn anh, chắc anh đã biết rõ tôi lén chuồn về phòng khám, thấy cảnh tượng không hài hòa, mới vạch trần gian kế của anh. Cho nên vào lúc đó, trong lòng anh rất tuyệt vọng, vì tôi chạy tới hỏi tội, đại biểu cho một quá trình hoan ái bị tôi tận mắt chứng kiến.”
Quách Thành Vũ cười phả một hơi thuốc.
“Hóa ra cậu phát hiện như thế à?”
Khương Tiểu Soái bĩu môi: “Không giả vờ sẽ chết hả?”
Quách Thành Vũ thật khó hiểu: “Rốt cuộc thì tôi giả vờ cái gì?”
Khương Tiểu Soái cười lạnh, lại nói: “Anh biết không? Trì Sính xa Ngô Sở Úy một tiếng là chịu không nổi rồi. Mỗi ngày anh ta đều bám dính lấy Ngô Sở Úy, xa nhau một chút là phải gọi điện thoại nói chuyện, tên tài khoản mạng của anh ta là ‘cậu là nhóc tệ hại tâm ái của tôi’, bên trong chỉ có một bạn tốt, chính là Ngô Sở Úy.”
Câu này ngược lại khiến sắc mặt Quách Thành Vũ thay đổi, ngay lập tức mở miệng hỏi: “Thời kỳ cuối rồi?”
Khương Tiểu Soái bị hỏi ngẩn ra: “Thời kỳ cuối gì?”
Quách Thành Vũ cười cười, “Người ta khi sắp chết sẽ nói lời thật lòng, không mắc phải bệnh hiểm nghèo, sao lại làm chuyện nhân tính hóa thế được.”
Khương Tiểu Soái nói: “Xin lỗi, làm ngài thất vọng rồi, người ta vẫn khỏe mạnh, không bệnh tật.”
“Cậu là muốn biểu đạt lòng ghen tỵ của cậu với tôi đó à?” Quách Thành Vũ hỏi.
Khương Tiểu Soái chẳng chút lưu tình phản bác: “Da mặt của anh có thể dày thêm chút nữa không? Suy nghĩ của bản thân mà cứ luôn đẩy qua cho người khác, tôi đã nói đến nước này rồi, anh thú nhận đi thôi!”
Quách Thành Vũ bị Khương Tiểu Soái làm cho hoang mang khó hiểu, ngẩn ngơ không biết hắn phải thú nhận cái gì. Thấy Khương Tiểu Soái lúc căng thẳng lúc hưng phấn, trong lòng cũng lo ngại, giơ tay vuốt trán Khương Tiểu Soái, ấm áp, không giống bị bệnh nha!
“Có phải cậu trúng tà rồi không?”
Mặt Khương Tiểu Soái triệt để lạnh đi, vung tay, ngữ khí lạnh nhạt.
“Anh đi đi, tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Quách Thành Vũ dùng cái đầu lươn lẹo của mình xâu chuỗi tất cả những lời của Khương Tiểu Soái lại với nhau, suy xét cả buổi, thoáng chốc bùng ra một suy nghĩ đáng sợ, suýt nữa thiêu cháy tóc hắn.
“Chắc không phải cậu cảm thấy, tôi thích Trì Sính chứ?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng trở nên tập trung.
“Cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi.”
Quách Thành Vũ không biết nên nói gì mới tốt, lấy điếu thuốc cài ở tai bỏ vào miệng, dồn sức hút vài cái, hiện tại hắn cần phải bình tĩnh một chút.
Khương Tiểu Soái còn đang lầm bầm: “Nhưng tôi cảm thấy cơ hội của anh không quá lớn, Trì Sính si mê đại Úy rồi, dù món dưa chua của anh ngâm càng lâu càng ngon, cũng không thể sánh bằng bữa tiệc tinh xảo ngon lành đó.”
Quách Thành Vũ không nói gì, bảo trì trầm mặc.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Nhân còn sớm rút lui đi, hai anh không hợp thuộc tính, căn bản không thể bên nhau.”
Điếu thuốc trong tay Quách Thành Vũ chỉ còn lại một đoạn ngắn.
Khương Tiểu Soái vẫn chưa chịu ngưng, “Thôi thì anh cũng là người bị thương tâm, sau này đến phòng khám, anh đây sẽ bày rượu bày đồ ăn chiêu đãi anh.”
“Sau này tôi sẽ không đến quấy rầy cậu nữa.” Quách Thành Vũ đột nhiên mở miệng.
Khương Tiểu Soái nghiến ra mấy chữ: “Vậy tôi cảm ơn anh.”
Quách Thành Vũ nói tiếp: “Cậu nên bỏ thêm nhiều thời gian khám bệnh cho bản thân đi.”
Khương Tiểu Soái: “…”
Quách Thành Vũ cho một bình luận hoàn mỹ với cái độ suy diễn vĩ đại của Khương Tiểu Soái.
“Vậy tôi hỏi cậu, hôm đó cậu thấy hiện trường ‘biểu diễn’ của hai người họ, tại sao lại kích động chạy tới chỗ tôi hỏi tội? Cậu vừa thấy hai người họ thân thiết, tại sao lại tức giận bừng bừng quay đầu về nhà? Khi Ngô Sở Úy bị rắn độc cắn, tại sao cậu liều mạng chạy tới? Ngô Sở Úy chơi trò tâm nhãn lừa Trì Sính, tại sao cậu sẵn lòng đứng sau bày mưu tính kế mà không mong chút báo đáp? Theo như suy nghĩ của cậu, có phải tôi cũng nên hỏi một câu, cậu thích Ngô Sở Úy đúng không?”
Khương Tiểu Soái tức giận không kìm được: “Anh đừng dời vấn đề lên người tôi!”
Quách Thành Vũ lại nói, “Để tôi cho cậu biết tại sao tối hôm đó tôi không ngủ với cậu. Vì cậu bị tôi bỏ thuốc rồi, vẫn luôn gọi tên người khác, tôi thấy cậu đáng thương, không nhẫn tâm hạ thủ.”
“Cút, cút càng xa càng tốt!”
Quách Thành Vũ cười lạnh, “Trước khi tôi đi, tôi còn muốn nhắc nhở cậu một câu: Khuyên đồ đệ của cậu đi, nếu không muốn chuốc phiền toái lớn, nên mau chóng thừa nhận với Trì Sính cậu ta là bạn trai cũ của Nhạc Duyệt.”
Khương Tiểu Soái lộ vẻ kinh hãi, Quách Thành Vũ đã ra đến cửa, hắn liền la lên một câu.
“Đợi một chút, mẹ kiếp anh trở lại cho tôi!”…
Sau khi về nhà, Ngô Sở Úy vẫn luôn nghĩ biện pháp để hạ thủ với di động trong túi áo Trì Sính, muốn nhân lúc Trì Sính không chú ý, xóa đi cái tin nhắn 2B trước đó. Kết quả tìm hoài không thấy cơ hội, mỗi lần đều là vừa thò tay vào, đã bị Trì Sính nắm lại.
Trì Sính kéo tay Ngô Sở Úy qua, ép buộc cắt móng tay cho y.
Ngô Sở Úy oán thán đầy miệng, “Vừa mới mọc ra một chút thôi, anh lại cắt của tôi! Cắt sát như thế làm gì chứ? Thư ký của tôi cũng cười tôi, toàn thân trên đưới không có một chỗ nào không hói.”
“Đừng động đậy.” Trì Sính căng mặt, “Giữ móng tay để cậu lẳng lơ cho ai xem?”
Ngô Sở Úy không hiểu, sao y để móng tay lại là lẳng lơ?
|
“Vậy nhóc lẳng lơ ở câu lạc bộ kia dụ dỗ anh, móng tay cậu ta vừa nhọn vừa dài, không phải anh rất thích sao?”
“Cậu so sánh với cậu ta?” Trì Sính trừng mắt hổ: “Nếu cậu đặt mình vào cùng một hàng ngũ với cậu ta, vậy hiện tại để tôi quất một trận, rồi muốn để móng tay dài cỡ nào tôi cũng không quản nữa!”
Ngô Sở Úy sụ mặt không lên tiếng.
Thật ra nguyên nhân chân chính Trì Sính ép Ngô Sở Úy cắt móng là hôm đó hắn thấy nữ nhân viên của công ty Ngô Sở Úy nhờ y nạy đồ giúp, Ngô Sở Úy đặc biệt nhiệt tình giúp đỡ, lúc đó đã dùng móng tay để nạy. Thế là Trì Sính cho ra kết luận, hễ là bộ vị nào dư thừa trên người Ngô Sở Úy, đều có thể trừ bỏ tất.
Ngô Sở Úy nhân lúc hai tay Trì Sính đều bận rộn trên người mình, thò tay xuống dưới ra giường với qua, trực tiếp nhắm vào túi áo Trì Sính.
“Tay đó cũng đưa qua đây.”
Sau đó hai tay đều bị người ta nắm lấy, cắt cùng lúc!
Cắt xong, Ngô Sở Úy hỏi: “Anh có nóng không? Nóng thì cởi áo khoác ra đi.”
Trì Sính tựa nghiêng trên đầu giường, đưa mắt ý bảo Ngô Sở Úy cởi cho mình.
Ngô Sở Úy cầu còn không được, lập tức thò tay qua.
Vừa mới mở dây kéo, đã bị Trì Sính ấn vào ngực, sau đó Trì Sính lại xấu xa kéo dây kéo lên, “mặc” Ngô Sở Úy vào trong áo, nghẹn không ra được.
Cho cậu không thành thật ở bên tôi, rảnh rỗi chạy ra ngoài đa tình!
Ngô Sở Úy giãy một hồi thì không động đậy nữa, mặt dán lên ngực Trì Sính, bên trong Trì Sính mặc áo sơ mi, mùi nước giặt thoang thoảng, còn xen lẫn mùi vị đặc biệt trên người hắn, ngửi rất dễ chịu.
Khi Trì Sính mở dây kéo ra, áo bên trong đã ẩm ướt một vùng.
Khẩn cấp ấn Ngô Sở Úy xuống bắt đầu đòi hỏi, hắn từng nhẫn nhịn được, hiện tại hoàn toàn nhịn không được, Ngô Sở Úy cứ lặng lẽ nuốt chửng lòng nhẫn nại của hắn.
Chưa từng điên cuồng như thế này vì một ai, ngửi mùi hương cơ thể của y thôi cũng có thể hưng phấn đến mức không thể tự thoát.
Ngô Sở Úy cũng thế, y cũng hoài nghi bản thân bị bỏ thuốc, sự điều giáo của Trì Sính dành cho y đã đạt đến đỉnh cao. Có lúc chỉ mới bị hắn đùa nghịch đầu nhũ, thì đã lên cao trào.
Sau một hồi hoan hợp, Ngô Sở Úy tựa vào đầu giường, ánh mắt có chút mê mang.
“Anh từng xem bộ phim ‘Cảm quan thế giới’ chưa?”
Trì Sính từng xem, nhưng không nói.
Ngô Sở Úy lại nói: “Đó là một bộ phim cấm, hai người trong phim truy cầu tình dục không ngừng nghỉ, thậm chí họ còn không ăn không uống để làm tình, nhưng càng làm càng khó thể đạt được thỏa mãn. Cho đến một ngày, hai người họ làm đến cực điểm, cô gái bóp cổ giết chết chàng trai, cắt bỏ bộ phận sinh dục của anh ta, mong được một khắc hoan lạc cuối cùng.”
Trì Sính nói: “Yên tâm, chuyện đó sẽ không xuất hiện trên hai chúng ta.”
“Tại sao?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính nói: “Cậu cắt không được.”
Ngô Sở Úy: “…”
Trầm mặc nửa ngày, Ngô Sở Úy lại nói: “Thật ra không phải tôi muốn cường điệu hậu quả của hai người, mà là quá trình, có một chi tiết anh có chú ý không? Hai người họ không ăn không uống để làm tình.”
Trì Sính không có một chút phản ứng nào.
Ngô Sở Úy lại cường điệu đơn giản ngắn gọn: “Vì làm tình mà không ăn không uống, không ăn không uống!”
Mười lăm phút sau, Trì Sính đặt một phần cơm tối ở cửa hàng thức ăn nhanh dưới lầu đưa tới bên giường cho Ngô Sở Úy, Ngô gia gia tràn đầy cảm khái. Nằm vắt trên giường ăn vồm ăn vã, sau đó phát hiện Trì Sính đang nhìn mình, liền có phần xấu hổ.
“Này, tôi từng xem qua một bài viết, nói đến mười hành động sát phong cảnh nhất trên giường. Trong đó có một cái chính là ăn trên giường, cho dù anh chỉ có 50 ký, cũng khiến bạn đời cảm thấy anh là kẻ ham ăn. Hiện tại có phải anh cảm thấy như thế không?”
Trì Sính hờ hững đáp: “Sát phong cảnh cũng rất tốt, bớt cho tôi cả ngày thượng hỏa.”
Ngô Sở Úy không khỏi mắc nghẹn, nghe ý của hắn, là thật sự rất ghét mình thế này sao?
Ngoài mặt thì không để tâm, nhưng ăn một hồi lại đưa lưng về phía Trì Sính, sau đó rón rén nhích xuống giường.
Trì Sính cảm thấy, có lúc những động tác nhỏ biểu hiện ra trong lúc vô ý của Ngô Sở Úy đặc biệt có thể khiến hắn xúc động.
Tối trước khi ngủ, Trì Sính đột nhiên cảm khái một câu: “Cậu đã lâu lắm rồi không nhét đồ ăn vặt vào túi áo của tôi nữa.”
Ngô Sở Úy nói: “Anh sờ túi áo đi.”
Trì Sính sờ thử, thật sự moi ra được hai miếng đậu khô, đương nhiên, hắn biết Ngô Sở Úy là vì thuận tiện lấy di động đi mới cố ý bỏ vào, nhưng cũng không vạch trần, cố ý trêu chọc một câu.
“Cậu đúng là không uổng từng làm kẻ trộm.”
Ngô Sở Úy lấy di động của Trì Sính, lục tìm phần tin nhắn, mới phát hiện hắn đã xem rồi.
“Anh đúng là cũng không uổng từng làm cảnh sát.”
Nói xong câu này, thì không lên tiếng nữa, nhắm mắt giả chết.
Thật lâu sau, Trì Sính mở miệng.
“Tôi biết cậu không có cảm giác an toàn.”
Ngô Sở Úy đột nhiên thắt lòng, lời của Trì Sính đánh thẳng vào chỗ yếu hại, y quả thật không có cảm giác an toàn. Mỗi ngày y hưởng thụ sự thương yêu và quan tâm như thế, nhưng trong đầu lại nghĩ đến khi nào sẽ mất đi.
Y không dám dễ dàng chìm sâu vào tình cảm này, cho nên luôn ám thị bản thân phải giữ tỉnh táo.
“Cậu không cần sợ hãi.” Trì Sính lại nói, “Tôi thật sự có tình cảm với cậu.”
Có lẽ Ngô Sở Úy vẫn chưa thể nhận định được rõ ràng, câu “có tình cảm” của Trì Sính rốt cuộc có sức nặng bao nhiêu.
|
132 – Ngô mắt to
Từ sau khi Trì Sính nói câu này, Ngô Sở Úy cũng không còn nghĩ lung tung nữa, thật lòng thật dạ qua lại với Trì Sính. Tuy rằng không thể so sánh với thái độ quấn chặt không buông đối với Nhạc Duyệt lúc xưa, nhưng so với những ngày trước đó, Ngô Sở Úy thật sự “thân” với Trì Sính hơn nhiều.
Công việc của Trì Sính khá rảnh, cho nên hắn thường xuyên lái xe đưa Ngô Sở Úy đi làm, vì công ty cách nhà khá xa, đụng phải giờ cao điểm đi làm, có thể kẹt cả tiếng đồng hồ. Ngô Sở Úy ngủ không đủ, vì để y có thể ngủ bù trên đường, sáng mỗi ngày Trì Sính sẽ đưa y đến công ty trước, rồi mới lái xe đến đơn vị.
Mỗi tuần đều có một ngày, Ngô Sở Úy cũng đưa đón Trì Sính đi làm, không phải là do hôm đó rảnh quá, mà chính là chủ nghĩa đàn ông của Ngô Sở Úy bùng phát, nhất định phải làm hình thức như thế.
Hai người khi ở cùng rất ít khi nói chuyện công việc, nhưng vẫn âm thầm nhọc lòng vì đối phương.
Trì Sính thật sự tận tâm tận lực cho công ty của Ngô Sở Úy, chuyện lớn chuyện nhỏ hắn đều lo, cơ bản tương đương với phó tổng giám đốc, có lúc lực uy hiếp còn lớn hơn cả tổng giám đốc chính cống. Ngô Sở Úy đối với Trì Sính cũng không kém, âm thầm làm quen với rất nhiều đồng nghiệp của Trì Sính, vì y, thái độ của Trì Sính đối với những người đó cũng thay đổi không ít, quan hệ ở đơn vị cũng càng lúc càng tốt.
Hôm nay lại đến ngày chủ nghĩa đàn ông của Ngô Sở Úy bùng phát, sáng sớm đã ngáp dài thức dậy, nhất định muốn đưa Trì Sính đi làm, lại đụng phải bữa công ty tăng ca, Trì Sính tan ca xong đợi ở trước cửa đơn vị hơn một tiếng, Ngô Sở Úy vẫn chưa đến. Nếu hắn tự lái xe đi tìm Ngô Sở Úy, vậy tên đó dám ba ngày không để ý đến hắn lắm.
Cho nên Trì Sính chỉ có thể đợi.
Bảy giờ tối, trong tòa nhà làm việc rất nhiều phòng đã tắt đèn, Ngô Sở Úy mới vội vã chạy qua.
Đồng nghiệp của Trì Sính là tiểu Phan đúng lúc mới bước ra cửa, thấy xe của Ngô Sở Úy đậu bên ngoài, không kìm được trêu chọc Trì Sính một câu, “Ngô mắt to lại đến đón cậu hả?”
“Cậu gọi cậu ta là gì?” Trì Sính hỏi.
“Ngô mắt to đó! Cậu nhìn đôi mắt to của của cậu ta đi, vừa đen vừa sáng. Hôm đó tôi và Đồng tử uống rượu có nói đến chuyện này, cậu ta nói gương mặt của Ngô mắt to có thể so với bản đồ TQ, hai con mắt đó đã chiếm 8 triệu km2, còn lại 1tr6 phân bố những ngũ quan khác, ha ha ha ha…”
Trì Sính nhìn chằm chằm hắn cười, không nói gì cả, bước lên xe Ngô Sở Úy.
Trong xe ríu ra ríu rít rất náo nhiệt, Trì Sính biết, không biết Ngô Sở Úy lại lôi từ đâu ra một túi chim sẻ. Mỗi lần ra ngoài quan sát có một chuyện nhất định sẽ làm chính là tìm tổ chim, sở thích này của y đã truyền khắp công ty.
“Sau này đừng cho nó ăn mấy thứ hoang dã này hoài.” Trì Sính nói: “Dưỡng cho nó kén ăn rồi, sau này đút thức ăn chế biến nó sẽ không ăn nữa.”
Ngô Sở Úy không bận tâm, có đồ ngon thì cứ nhét vào miệng Túi Dấm Nhỏ, không có đồ ngon thì để Trì Sính đút, không cho hắn làm người tốt, dẫn đến Nhị Bảo giờ đây chỉ nhận người anh này, không còn thân thiết mấy với cha nuôi kia nữa.
Đi ngang một tiệm ăn, Ngô Sở Úy đi chậm lại, suy nghĩ xem tối nay ăn gì.
“Đúng rồi, chúng ta đã rất lâu không ăn bánh nướng nhân hẹ rồi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính lập tức phủ quyết, “Cậu quên tuần trước đã ăn một lần, cậu trên ăn dưới xả giày vò hơn nửa đêm rồi sao? Hẹ bây giờ toàn bị bỏ thuốc, muốn rửa sạch hoàn toàn ít nhất phải ngâm trên nửa tiếng, đầu bếp tiệm ăn có kiên nhẫn như thế sao?”
Ngô Sở Úy nói: “Tôi không quên, nhưng tôi vẫn muốn ăn.”
“Ăn mầm hẹ.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Không thơm bằng hẹ.”
“Một là mầm hẹ, hai là khỏi ăn.” Trì Sính nghiêm giọng.
Ngô Sở Úy không thèm nghe theo, đột nhiên thắng xe, dừng lại trước tiệm ăn.
Ra vẻ muốn xuống, lại bị Trì Sính níu lại.
“Tôi không trấn áp được cậu phải không?” Giọng Trì Sính trở nên lạnh lẽo.
Ngô Sở Úy vừa chạm phải ánh mắt của Trì Sính, khí thế giảm đi hơn nửa, hết cách, người bình thường thấy ánh mắt này của Trì Sính, sớm đã cầm một góc bánh mầm hẹ, nước mắt lưng tròng, ngồi xổm trong góc mà ăn. Ngô Sở Úy coi như lợi hại, bị ánh mắt này uy hiếp, còn dám lùi một bước bàn điều kiện với Trì Sính.
“Tôi mua một bó hẹ về chúng ta tự nướng được không? Tôi sẽ ngâm hơn một tiếng, không tin không rửa sạch được.”
Trì Sính sầm mặt, “Cậu muốn ăn đến vậy sao?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Thà rằng trên ăn dưới xả, cũng phải ăn?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính cũng hết cách, cái kiểu ‘cố chấp’ của Ngô Sở Úy cũng không phải ngày một ngày hai, nếu y dự định làm một chuyện, không làm xong sẽ quyết không nghỉ. Cũng như lần trước y muốn ăn thịt, thà rằng ăn xong phải vào nhà vệ sinh tru tréo, cũng phải ăn thịt vào bụng trước. Cho nên Trì Sính vẫn luôn lo lắng một chuyện, Ngô Sở Úy không đè được mình một lần, có phải cũng sẽ đấu tranh đến chết?
Ngữ khí hòa hoãn đi, hỏi Ngô Sở Úy: “Cậu biết nướng bánh sao?’
Hiếm khi Trì Sính thả lỏng, Ngô Sở Úy nhất định phải gật đầu, thật ra y chỉ từng nhìn bà Ngô làm qua thôi.
Trì Sính lái xe đến một vườn ươm rau hữu cơ, mua hai bó hẹ xanh biếc không bị bỏ thuốc, nhưng dù là vậy, về vẫn phải ngâm rất lâu.
Hai người chính thức bắt đầu.
Ngô Sở Úy phụ trách làm bột, Trì Sính phục trách băm nhân.
Dao gì Trì Sính cũng từng cầm qua, chỉ có mỗi dao nấu ăn là chưa từng rớ tới, dao cầm thì rất ổn, nhưng mà xắt thì lại không ra sao. Ngô Sở Úy nghiêng đầu nhìn, cố ý sỉ vả: “Hẹ anh xắt là định đem đi xào hay là lấy làm nhân bánh vậy hả? Có thể nào xắt nhỏ một chút không vậy?’
Trì Sính hỏi vặn lại: “Cậu có thể nhào bột cho mềm thêm một chút không?”
Ngô Sở Úy không hiểu giả ngốc: “Bột cứng chắc mới không dễ bị bong nhân.”
Nói xong, lại cố sức nặn vài cái.
Trì Sính bắt đầu thêm gia vị vào nhân, hắn ăn mặn, bỏ bao nhiêu muối Ngô Sở Úy cũng nhìn như không thấy, kết quả vừa nhỏ hai giọt dầu mè, thiết công kê nam châm liền ở bên cạnh kêu réo.
“Anh chậm chút coi, một chai hơn bốn mươi tệ đó!”
Trì Sính nói: “Nếu cậu chê đắt, lần sau chúng ta không mua nhân thịt nữa, trực tiếp cắt một miếng thịt trên cái mông của cậu, cả thịt lẫn mỡ đều có đủ. Nói xong thò tay nhắm vào chỗ thịt dày bóp mạnh hai cái.
Kết quả bóp một cái liền hỏng việc, tay Trì Sính đặt lên rồi thì không nỡ lấy xuống, hắn ở dưới nhào Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy ở trên nhào bột, cuối cùng nhào đến mức bột cứng ngắc, có thể chọi ngất cái đầu kim cương của y.
Vốn dĩ Ngô Sở Úy rất có lòng tin với việc nhào bột của mình, bỏ nhân bánh vào, bao thành bánh bao nhỏ, lại lấy chày cán bột đè thành bánh dẹp. Kết quả đè quá mạnh, nhân bánh lòi hết cả ra, dính đầy tay Ngô Sở Úy.
Mẹ, chuyện gì đây?
Ngô Sở Úy lộ vẻ quẫn bách, trong ánh mắt trêu ghẹo của Trì Sính, tự điều đình cho mình.
“Không sao, coi như làm bánh pizza luôn.”
Bánh nướng nhân hẹ bưng lên bàn, Ngô Sở Úy khó khăn lắm mới cắn được một miếng, cố gắng nhai vài cái, suýt nữa bị mặn chết.
“Mặn quá, anh cho muối nhiều quá rồi.”
Trì Sính đổ một chút dấm vào chén y, nói: “Chấm miếng dấm sẽ không mặn nữa.”
“Ừm, lấy thêm một trái dưa leo.”
Ngô Sở Úy nói xong cầm một trái dưa leo lên, cắn một miếng dưa leo một miếng bánh, cắn một miếng dưa leo một miếng bánh, ăn ăn một hồi lại bị con chó đực đối diện nhắm trúng. Hậu quả không nói cũng biết, dưa leo chạy vào trong mông, một bữa cơm ăn đến ba tiếng mới coi như xong.
Tối trước khi ngủ, Ngô Sở Úy đặc biệt nghiêm túc vào nhà vệ sinh đánh răng. Từ khi sống chung với Trì Sính, thói quen sinh hoạt của y trở nên đặc biệt tốt, không phải là do Trì Sính cưỡng ép, mà do y tự nghiêm với bản thân. Cứ lấy chuyện đánh răng này ra nói đi, y đọc thấy trên tạp chí bảo nếu không làm sạch lưỡi sẽ bị hôi miệng vào sáng sớm. Từ đó về sau, mỗi ngày y đều nghiêm túc làm sạch miệng lưỡi, sau khi đánh răng còn phải súc nước tiêu độc, phải làm sạch hoàn toàn triệt để mới đi ngủ.
Mỗi lần Trì Sính thấy Ngô Sở Úy cầm bàn chải đánh răng chọt tới chọt lui trong miệng, vẻ mặt cực nghiêm túc, trong lòng rất vui. Ngô Sở Úy miệng nói là muốn làm tốt vệ sinh cá nhân, thật ra trong lòng Trì Sính sáng như gương, y chẳng qua là sợ mình không hôn y.
Hôm sau, tiểu Phan gọi “Ngô mắt to” đang đi trên đường, không biết sao bị người ta bịt mắt, tiếp theo người đó giơ tay tặng một đấm lên mắt trái của hắn.
Lúc đó đầu óc kêu ong ong, đợi khi mở mắt ra, kẻ đánh lén hắn đã đi mất rồi.
Má! Ai thiếu đạo đức dữ vậy?
Về đến đơn vị soi gương, xung quanh mắt không có dấu xanh tím, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà không đánh hư. Kết quả nhìn màn hình máy tính chưa bao lâu, mắt trái đã bắt đầu chảy nước mắt, ban đầu còn cho là mỏi mắt, nhỏ một chút thuốc, kết quả chẳng tác dụng, vẫn chảy nước mắt không ngừng, hơn nữa chỉ chảy một con.
Lúc đó tiểu Phan không biết, tuyến nước mắt của hắn bị người ta đánh bể, chỉ biết tìm Đồng tử phòng bên oán thán.
“Mẹ nó, hôm nay tôi xui xẻo muốn chết, trên đường đi làm bị người ta đấm một cái vào mắt, chảy nước mắt cả ngày nay. Nếu hai con cùng chảy thì cũng đỡ, nhưng má nó chỉ chảy có một con, khó chịu muốn chết.”
Vừa nói xong, Đồng tử một mắt ứa lệ nhìn hắn, vì Đồng tử cũng gặp cảnh tương tự.
“Cậu bị mắt bên nào?” Đồng tử hỏi.
“Bên trái, sao vậy?”
“Tôi bị mắt phải.”
“…”
Từ đó về sau, không còn ai dám gọi là “Ngô mắt to” nữa, gặp mặt đều cung cung kính kính gọi một tiếng tổng giám đốc Ngô.
p/s : ai đặt mua trọn bộ sách Nghịch Tập thì liên hệ admin : 01662626888 nha
|
Oi troi, moi lan doc truyen nay la cuoi dau ca bung. Thiet la bo tay voi may chieu tro cua Dai Bao nha... Nhung ma hoi lo cho Dai Bao, neu Tri Sinh biet chuyen cua Dai Bao voi Nhac Duyet thi sao day???
|
133 – Đồng hồ tình nhân
Đến cuối năm, các xí nghiệp đơn vị lớn đều bận rộn làm tổng kết cuối năm, Ngô Sở Úy cũng không ngoại lệ. Gần nửa năm nay, công ty phát triển rất tốt đẹp, lợi nhuận rất khả quan, túi tiền riêng của y cũng sắp đầy.
Cho dù là thế, Ngô Sở Úy vẫn phát hiện ra không ít vấn đề.
Chủ yếu là vấn đề sản phẩm, tuy chất lượng tốt giá thành thấp, nhưng lại thiếu một vài đặc sắc. Ngô Sở Úy thường xuyên tận mắt kiểm tra hàng, y phát hiện dù có đổi đường mua thế nào đi nữa, sản phẩm đều không mấy khác biệt, quảng cáo về tính năng thì thăng cấp, nhưng thật ra chỉ đổi nước không đổi thuốc. Có lúc khách hàng đưa ra yêu cầu, nguồn cung ứng hàng hóa hạn chế, không lấy ra được sản phẩm phù hợp tiêu chuẩn, khiến khách hàng mất hứng bỏ đi.
Thứ hai là vấn đề thương hiệu, thời gian này Ngô Sở Úy không biết đã chạy đi bao nhiêu nơi, cung ứng bao nhiêu hàng hóa. Nhưng đi trên đường, nhìn những thiết bị chiếu sáng đủ hình đủ dạng, không có một cái nào có nhãn hiệu của công ty họ, sự chênh lệch tâm lý đó là rất mạnh mẽ. Không có thương hiệu riêng, xí nghiệp vĩnh viễn không thể nào làm lớn hơn mạnh hơn. Cho nên Ngô Sở Úy có dự định xây nhà xưởng, chuyển từ công ty kiểu thương mại sang công ty sản xuất, đi con đường sản xuất thực thể, đây mới là xu thế phát triển tương lai. Y lập kế hoạch cuối năm sẽ đến bờ biển đông nam khảo sát thị trường, học hỏi kinh nghiệm và kỹ thuật, để chuẩn bị đầu tư sản xuất cho năm sau.
Trì Sính nghe được chuyện này phản ứng đầu tiên chính là: “Ủng hộ, nhưng phải do tôi đi cùng.”
Ngô Sở Úy nói: “Đợi đơn vị của anh cho nghỉ phép, xí nghiệp người ta đã kết thúc công việc từ lâu rồi, đến lúc đó tôi đi khảo sát ai hả?”
“Tôi có thể xin nghỉ để đi cùng cậu.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy quả quyết cự tuyệt, cuối năm chính là thời gian ăn cơm xã giao nhiều nhất, đặc biệt là trong giới chính trị, lôi kéo quan hệ, làm thân nhiều người là rất quan trọng. Huống chi hiện tại đang lúc cao điểm tặng quà, vừa nghĩ đến mấy ngày Trì Sính chạy đông chạy tây cùng mình, sẽ nhận ít đi bao nhiêu quà, có nói sao Ngô Sở Úy cũng không chịu đồng ý!
“Tôi đi mấy ngày là về thôi.” Ngô Sở Úy nói: “Tôi sẽ giữ liên lạc với anh mọi lúc mọi nơi.”
Trì Sính không chống được kiểu mềm nắn rắn buông của Ngô Sở Úy, cuối cùng đồng ý.
Tối mấy hôm nay, Ngô Sở Úy có thời gian sẽ cầm máy tính bảng lên giường chọt chọt, có lúc giữ một tư thế mệt rồi, sẽ xem Trì Sính là đệm, nằm trên người hắn chọt.
Ban đầu Trì Sính cho rằng Ngô Sở Úy đang tra tài liệu, sau mới phát hiện y nửa đêm còn híp mắt ở đó chọt chọt chọt.
Trì Sính chống một tay đánh giá y, thấy y lúc thì nhíu mày, lúc thì ủ rũ, lúc thì căng thẳng, lúc thì vui sướng… biểu cảm rất chi là phong phú.
Cuối cùng hết nhịn nổi, đưa tay xoa trán y, hỏi: “Làm gì đó?”
“Đừng đụng!” Ngô Sở Úy vội giữ cổ tay Trì Sính, rất cẩn thận chọt lên màn hình, tiếp theo cười ha ha nói: “Cuối cùng tôi cũng giành được rồi.”
Trì Sính hỏi: “Giành được cái gì?”
“Vé máy bay giá ưu đãi!” Ngô Sở Úy ra vẻ như vừa vớ được món hời rất lớn, “Anh biết cuối năm vé máy bay khó giành thế nào không? Vì tấm vé được giảm còn bốn phần này, tôi vất vả lắm đó!”
Trì Sính đánh giá y rất lâu, ngay lúc Ngô Sở Úy sắp sửa xác nhận trả tiền, hắn mới bình tĩnh mở miệng.
“Tôi đã mua cho cậu rồi.”
Tay Ngô Sở Úy run lên, suýt nữa chọt lên màn hình, may mà rút lại kịp thời.
Sao không nói sớm hử?! Ông vì tấm vé này, cả ngày ăn chẳng màng uống chẳng mong, đến ngủ một giấc cũng không ngon! Vậy mà anh lại nói với tôi anh đã mua rồi?! Anh làm vậy không phải là cố ý lừa người ta đó chứ?!
“Anh mua khoang nào?”
Trì Sính không hề suy nghĩ: “Khoang hạng nhất.”
“Tôi biết ngay mà!” Ngô Sở Úy nện nấm đấm lên giường, “Anh nói đi, tiêu tiền bừa bãi như thế làm gì hả? Chỉ ngồi có hơn hai tiếng, ngồi khoang nào không như nhau?”
Trì Sính nói tiếp: “Vé khứ hồi cũng mua luôn rồi, cậu chỉ có thể trở về vào ngày đó.”
Ngô Sở Úy cầm vé lên nhìn, ngày về chỉ cách có năm hôm.
“Không đủ dùng đâu, tôi phải đi đến rất nhiều nơi mà.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính sụ mặt nói: “Tôi bất kể, cậu nghĩ biện pháp giải quyết xong mọi chuyện trong vòng năm ngày, làm không xong thì đổi chuyến bay, công ty hàng không này vẫn thu phí đổi chuyến bay với khoang hạng nhất, cậu tự xem rồi làm đi.”
Ngô Sở Úy hung ác nện hai đấm lên ngực Trì Sính, không nện cho hắn đau, thì cõi lòng y sẽ tê.
“Vào mùa này, phía nam ẩm ướt lạnh lẽo, còn không có lò sưởi, cậu chịu nổi sao?”
“Anh xem thường tôi quá rồi đó!” Ngô Sở Úy không để tâm nói: “Tôi cũng đâu phải lần đầu tiên qua mùa đông ở phía nam, nhớ lại năm đó khi tôi học năm hai, cùng Nhạc…”
“Nhạc gì?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy cứng người một chốc, đột nhiên vùi đầu vào hõm vai Trì Sính.
“Càng lúc càng luyến tiếc anh rồi!”
Vốn dĩ, Trì Sính có thể truy cứu sâu vào chuyện này, nhưng Ngô Sở Úy đột nhiên ôm hắn như vậy, cái gì hắn cũng quên hết.
Hôm sau, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đi dạo phố, thuận tiện mua chút đồ cần dùng trên đường.
Vốn dĩ Ngô Sở Úy đã đủ cẩn thận rồi, tăm xỉa răng, đồ ngoáy tai cũng hận không thể mang theo tất. Nhưng trong chuyện này, Trì Sính còn tỉ mỉ hơn y, gần như mua đồ suốt quãng đường, thấy cái gì cũng cảm thấy sẽ dùng đến, ngay cả tiệm thuốc cũng không bỏ qua. Thuốc cảm, thuốc phòng bệnh cảm, thuốc trị nứt da, thuốc chống mẫn cảm, thuốc giảm lạnh, thuốc say máy bay… đương nhiên không thể nào thả lỏng bảo dưỡng cho tiểu cúc hoa, Ngô Sở Úy đi một lần hết năm ngày, trở về còn phải đánh một trận dữ dội.
Vào cửa hàng, đi ngang qua quầy chuyên bán đồng hồ Armani, Ngô Sở Úy dừng lại tùy tiện ngắm nghía, kết quả thật sự nhìn trúng một kiểu.
“Chào anh, đây là kiểu đồng hồ tình nhân thần kỳ, một người điều chỉnh giờ, kim đồng hồ của người kia cũng sẽ xoay theo, rất thần kỳ đó! Cho dù xa xôi cách trở, cũng có thể thỏa mãn ham muốn khống chế của anh với người yêu.”
Nghe thì không tồi, nhưng giá tiền này đối với vị Ngô Sở Úy vì một tấm vé máy bay giá ưu đãi mà phấn đấu suốt mấy đêm liền mà nói, quả thật hơi tàn nhẫn, đặc biệt là nếu mua sẽ phải mua hai chiếc…
Liếc mắt nhìn vị bên cạnh, hình như người ta không hề có chút áp lực nào với cái giá này, nếu đã thế, có phải mình nên tỏ ý một chút?
Thế là, Ngô Sở Úy bắt đầu nói chuyện rôm rả với nhân viên bán hàng, biểu hiện cực kỳ hứng thú với cặp đồng hồ này. Chậm rãi tiêu hao thời gian, đợi Trì Sính mở miệng.
Nhưng hôm nay Trì Sính đặc biệt có định lực, Ngô Sở Úy ở bên đó nói chuyện, hắn liền đứng bên này nghe, không phát biểu bất cứ ý kiến gì.
|