Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Chào bạn, cho mình hỏi, bạn đã xin phép bạn Light-Raito44 chưa mà lại đem truyện nhà bạn ấy post lên đây? Bạn biết nghĩa của từ "ăn cắp, ăn trộm" không?
|
Mặc dù đã ra phim nhưng đọc truyện vẫn hay hơn, bạn tiếp tục edit nha. còn bạn #thanden này cũng lạ chắc bạn ấy xin phép rồi, mà cho dù chưa xin thì để bạn ấy với bác kia tự giải quyết tự nhiên cmt không thấy vô duyên à. "trong cuộc hay ngoài cuộc cũng để cho người ta tự giải quyết đi "
|
bắt đầu từ chap 15, mình sẽ đăng tải thay thế chủ topic nha Nguồn lấy từ Editor: minihouseforsuju
NguyenVuLe rất tôn trọng các dịch giả cũng như tác giả và với mục đích muốn chia sẻ cùng với cộng đồng đam mê đam mỹ trong kênh truyện, HOÀN TOÀN PHI LỢI NHUẬN nên nếu các dịch giả hay tác giả có lướt qua thì thứ nhất cho NguyenVuLe gửi lời xin lỗi và mong Các Editor và tác giả bỏ qua cho nhé
|
☆,15 Cậu vẫn còn muốn đi sao?
Lý Vượng dùng ánh mắt ám chỉ Quách Thành Vũ, muốn đem Tiểu Long lại đây không?
“Xem tính tình của hắn, tám chính phần mười là đã nghe được người ta mách lẻo rồi. Cậu lại tìm đồ dỏm tới, còn không sợ chọc giận hắn sao?”
Lý Vượng quay đầu rời đi.
Trì Sính như trước cười trêu chọc Quách Thành Vũ, “Luyến tiếc rồi hẳn tính.”
“Đừng có giỡn.” Quách Thành Vũ hung hăng kéo cổ áo Trì Sính, “Hai chúng ta là ai với ai a!”
Cửa sắt chỗ ao dùng để đấu xà được mở ra, hai trợ thủ của Trì Sính đi vào, đem con mãng xà dài hơn năm thước (khoảng 1,15 m O.O) ôm ra, đặt xuống đất. Mãng xà cũng trúng độc, nếu không nhanh chóng trị liệu, trong thoáng chốc công phu cao cường thế nào cũng chết.
Quách Thành Vũ đi qua, ngồi xổm xuống, dưới tình huống hai người bên cạnh không một chút cảnh giác, một đao bổ xuống bảy tấc (gần 16,1 cm) phía trên con mãng xà .
Cái đuôi con mãng xà giơ mạnh lên, hung hăn quất một phát trúng phải một người phía sau, suýt chút nữa khiến người đó hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi muốn làm gì?” Một người khác kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không nói chuyện, đao nhọn tại bụng con mãng xà rạch một đường thật dài, từ bên trong cắt ra một miếng thịch, dùng dao lấy ra, bỏ vào trong miệng.
Trì Sính đứng ở một bên nhìn, mắt báo trừng trừng.
Ai cũng biết, Trì Sính ở chố này quyết không cho phép giết rắn, lại càng không cho phép ăn rắn.
Quách Thành Vũ chép chép miệng, không phúc hậu cười cười,“Còn cứ cấm ăn ……” Dứt lời lại cắt bỏ một miếng, đem dao tới trước mặt Trì Sính,“Cậu muốn nếm thử một ngụm không?”
Ngồi xổm người bên cạnh liền khó chịu,“Chúng ta không thể ăn rắn!”
Quách Thành Vũ tà tà liếc hắn, “Tôi cũng đã ăn rắn nhà các người đâu a! Tôi là ăn Đầu Phong nhà tôi a, tại con mãng xà nhà mấy người ăn mất nó rồi, không tìm trong ngực nó thì tim đâu đây? Nếu thực không nhìn rõ, cắt nhằm thịt của mãng xà nhà các người, ông chủ các người còn không cùng tôi trở mặt ư?”
Trì Sính một câu cũng không nói, cứ như vậy nhìn chầm chầm Quách Thành Vũ, giữ nguyên như vậy được cỡ mười phút,
Người bị đưa tới tiếp theo là nam, chính là Tiểu Long trong miệng Lý Vượng, Quách Thành Vũ vất vả lắm mới có thể truy được đến tay, năm nay mới hai mươi, còn đang đi học. Nam hài này quả thực xinh đẹp, Trì Sính cái gì tuyệt sắc còn chưa thấy qua? Ánh mắt cũng chỉ dừng lại trên người cậu vài giây.
“Cậu cũng có loại khẩu vị này sao?” Trì Sính cố ý trêu chọc.
Quách Thành Vũ lại về với kiểu nông cạn thô tục dễ hiểu, “Chỉ cần nửa dưới có lỗ nhỏ, ta đều dùng được a.”
Trì Sính ha ha cười vài tiếng, sải bước trở về phòng ở.
Quách Thành Vũ nhìn Tiểu Long, trong cổ họng liền phát ra vài tiếng đâm chọt, cực kỳ không thoải mái.
“Đó là anh em tốt của tôi, mau vào trong hầu hạ cho tốt.”
Tiểu Long cho Quách Thành Vũ một ánh nhìn nghi hoặc, sau đó rất nhanh liền bước theo Trì Sính vào bên trong.
Quách Thành Vũ cùng Lý Vượng đứng ở bên ngoài, trong thoáng chốc, trong phòng liền truyền đến tiếng ngâm nga hừ hừ quen thuộc, không có chút bắt buộc cùng cảm giác không thích hợp.
Lý Vượng đem phần điếu thuốc còn lại còn vương khói ném xuống đất, hung hăng nghiền vài cái.
“Cảm tình cứ thế phát ra sao? Mới được bao nhiêu lâu chứ, anh nghe xem cái động tĩnh kia kìa.”
Quách Thành Vũ mặt lạnh,“Tôi con mẹ nó lỗ tai rất thính a.”
Lý Vượng không lên tiếng .
Hai đùi Tiểu Long bị treo trên thành giường, Trì Sính cử động eo, Tiểu Long bị thao đến phát khóc, mông lắc qua lắc lại, bị bàn tay Trì Sính trừu sáp vài cái, khóc không được mấy tiếng liền bắn.
Quách Thành Vũ nghe được rất chân thật, Tiểu Long khóc cầu xin tha thứ, cầu bị hung hăng làm.
Cùng y lên giường cũng chưa từng nghe được loại động tĩnh như vậy.
Lý Vượng xuyên qua tấm kính hướng vào trong nhìn một cái, trong lòng yên lặng chửi thâm “Ta tháo”, hắn lần đầu tiên nhìn thấy một nam nhân bị làm đến bắn ra, khí thế hung hăng, nhẹ nhàng vui vẻ tràn đầy sảng khoái.
Một lát sau, thanh âm Trì Sính từ bên trong phát ra.
“Quách tử, có muốn đổi thành cậu tới không? Tôi cảm thấy cậu ta không quá vui vẻ khi bị tôi làm a!”
Quách Thành Vũ không đáp lời, y biết dụng ý của Trì Sính.
Quả nhiên, tiếng Tiểu Long cầu xin liền theo sát sau đó,“Không cần…”
Quách Thành Vũ trong lòng liền nảy sinh một ý tưởng, Trì Sính, tôi thao con mẹ cậu!
Trì Sính xong việc liền kéo quần đi ra, trên mặt là biểu tình sảng khoái sau khi được phát tiết thích ý, bàn tay rộng rãi đặt lên vai Quách Thành Vũ, nói: “Cậu ta hôn mê rồi.”
Lý Vượng ở một bên hướng Quách Thành Vũ hỏi:“Cái kia anh có muốn đưa Tiểu Long về không a?”
Quách Thành Vũ nở nụ cười, cười đến Lý Vượng thấy sợ hãi.
“Cậu vẫn còn muốn đi sao?”
Nói xong lời này, Quách Thành Vũ hướng Trì Sính đánh một cái thực kêu, lái xe rời đi.
==========================================
Bạn tốt nha, biến thái như nhau, cầm thú giống nhau =……………
|
☆,16 Mau đi làm thành quản cho ba!
Thành quản: Cái này là một chức vụ chỉ những người làm nhân viên trị an đô thị, kiểu như chức quản lý trật tự đô thị của Việt Nam mình đó ế.
Trì Sính ban ngày ở lì trong phòng đùa giỡn cới con rắn nhỏ dễ thương, buổi tối lại chạy đi thao người khác, thời gian trôi qua thực sự là giống như một ngày của Đế Vương. Đáng tiếc là, làm Đế Vương chưa được mấy ngày liền có điện thoại gọi tới cắt ngang.
“Ba con nhập viện rồi, mau về nhà.”
Trì Sính đặt di động xuống, hai hàng mày kiếm xoắn lại thành một đường cong mạnh mẽ.
Tiểu Long tay còn đang ở mảnh rừng dưới bụng Trì Sính vuốt ve, trộm xem vẻ mặt bất thường của hắn, cái miệng nhỏ nhắn mân mê, thăm dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Trì Sính đem một Tiểu Long đang náo loạn vứt sang một bên, “Không phải việc của cậu.” Làm bộ muốn đứng dậy xuống giường.
Tiểu Long thoáng cái bay đến ôm lấy tay Trì Sính, hai chân tách ra trườn lên người hắn, ánh mắt khiêu khích.
“Em giúp anh bắn ra nhé, nếu không sẽ rất khó chịu a.”
Trì Sính nhìn Tiểu Long trong chốc lát, đột nhiên đưa tay đẩy cậu ta xuống, trực tiếp cưỡi lên mặt, cự vật trong miệng Tiểu Long thống khoái đâm chọt một trận, qua loa chấm dứt, mặc quần áo xuống giường.
Tiểu Long mắt nhìn Trì Sính rời khỏi, mới dám đem máu cùng nước bọt ngậm trong miệng phun ra.
“Nhớ xem chừng đám rắn cho tốt.” Trì Sính căn dặn hai trợ thủ.
Hai người đồng loạt gật đầu, nhìn Trì Sính lái xe rời đi.
Tuy rằng đã làm biện pháp bảo vệ thật tốt, thế nhưng Trì Sính vẫn cảm thấy không yên lòng đối với bảo bối, đó là con lục mãng đã theo hắn tận sáu năm. Từ lúc Trì Sính bắt đầu nuôi rắn, con lục mãng này vẫn luôn ở cạnh hắn, bắt luận là đi đâu, Trì Sính cũng đều mang theo nó.
Trì Sính còn đặt cho con lục mãng này một cái tên cúng cơm, gọi là Bình dấm chua nhỏ.
Còn rắn này giống như tên mình, Bình dấm chua nhỏ thật sự là máu ghen không ít, nó nhiều năm chiếm lấy ổ chăn của Trì Sính. Người khác có thể ngồi lên giường, có làm chuyện “kia” nó cũng không ngăn cản, chính là đừng bao giờ nghĩ đến việc tiếng vào ổ chăn của Trì Sính. Một khi lãnh thổ bị chiếm, con rắn này có thể lập tức bò lên siết kẻ đó đến chết.
Trì Sính mặc một bộ áo màu xám, Bình dấm nhỏ một thân xanh biếc, bu trên thân hình cao ngất của Trì Sính, tựa như dựa vào một gốc cây đại thụ. Đầu nó tại ngón tay của Trì Sính đùa nghịch lay động một hồi, thừa dịp Trì Sính không chú ý liền liếm một cái lên mặt hắn.
“Ha ha ha …” Trì Sính sờ sờ đầu Bình dấm nhỏ, “Ta ai cũng không thích, chỉ thích mình ngươi.”
Bình dấm nhỏ dùng đuôi nịnh nọt cọ cọ bụng Trì Sính.
Đến nhà, lái xe dừng lại, Trì Sính ôm Bình dấm chua nhỏ cùng nhau xuống xe.
Chung Văn Ngọc, mẹ của Trì Sính, vừa mở cửa ra, liền mạnh mẽ lui vế sau vài bước, nhanh chóng xa thật xa.
“Ai u, con còn mang theo cái con này đến đây sao?”
“Để nó lại đó con không yên lòng.”
Vừa nói vừa đổi giày vào nhà, hướng Chung Văn Ngọc hỏi: “Mẹ không ở bệnh viện túc trực bên ba con sao?”
“Có nhiều bác sĩ luân phiên canh chừng rồi, mẹ tại chỗ đó cũng không có chuyện gì làm, liền quay lại đây chờ con.” Chung Văn Ngọc rót một ly nước đưa tới tay Trì Sính.
Trì Sính ừng ực hai ngụm liền uống xong, đứng dậy nói: “Vậy hiện tại con đi đã.”
“Đi đâu?”
“Đi bệnh viện xem ba thế nào.”
Chung Văn Ngọc có vẻ mất tự nhiên nói, “Không cần vội, ngày mai hẳn tới, lúc này ba con đã ngủ rồi. Cũng không phải bệnh gì nặng, không có gì đáng ngại.”
Trì Sính gương mặt căng cứng dần trở nên lạnh lùng, “Sớm biết vậy để ngày mai hẳn tới cũng được.”
“Mẹ muốn ở cùng con nhiều hơn một chút cũng không được hả? Con cả ngày cứ ở mãi căn nhà ở ngoại ô, một lần liền đi mất mấy tuần, mẹ với ba con đều không được gặp con. Con muốn nuôi dưỡng cái gì cũng được, tại sao lại đi nuôi thứ này cơ chứ, nếu lỡ như ngày nào đó bị cắn một cái, bên kia không có người ở, ai có thể cứu con a?”
Cắn một cái? Trì Sính trong lòng cười lạnh, tôi từng bị rắn độc cắn đến bảy tám lần, hiện tại cũng đâu có cái quái gì?
“Được rồi, không còn sớm nữa, con mau đem thứ này giam lại, rồi quay về phòng ngủ đi.”
Trí Sính như không nghe thấy, ôm Bình dấm nhỏ mang về phòng ngủ.
Chung Văn Ngọc lại đuổi theo, “Rương thủy tinh để ở đâu, con ôm nó vào phòng làm gì?”
Ầm một tiếng, cửa trực tiếp đóng lại trước mắt Chung Văn Ngọc.
Chung Văn Ngọc đứng ở trước cửa buồn bực, đứa nhỏ này không phải giận bà đó chứ? Thật sự là không thể khiến người khác bớt lo.
……
Buổi sáng hôm sau, Trì Sính bị một cú điện thoại đánh thức, cầm lấy di động nhìn thoáng qua, bây giờ đều đã qua mười giờ rồi, tại sao lại không có ai tới gọi hắn rời giường?
“Trì thiếu, có chuyện xảy ra rồi, có người đã đem mấy con rắn đi rồi!”
Trì Sính bật ngồi dậy, ánh mắt nghiêm túc tinh ranh bỗng chốc dại ra.
“Làm thế nào để người khác đem đi?”
|