Bé Thỏ Con Của Hổ Thần
|
|
43 -Ta dẫn bé đi phàm trì để nhìn phàm trần, trước khi đi ta nói cho bé biết không thể nhảy vào, đi vào sẽ bị gió lớn trong đó cuốn đi, bé lúc ấy đáp ứng thật tốt, nhưng đến nơi đó, bé nói muốn xem bãi cỏ, mới nhìn một hồi, bé liền hướng phía dưới nhảy xuống, nhờ có ta kéo lỗ tai bé lại, làm ta sợ muốn chết, ta sau này cũng không cùng bé chơi nữa, thỏ ngốc nói sao cũng không hiểu, đi lên còn hỏi ta, tại sao không thể đi xuống, phía dưới có cỏ xanh biếc dáng vẻ ăn thật ngon, ta cũng nói với bé a, sẽ bị gió thổi bay, bị thổi trúng không biết sẽ bay đến đâu bé vẫn không hiểu. -Tốt lắm Bảo nhi, ngươi biết Bính Bính vẫn là như vậy, ta nghĩ Bính Bính là muốn bãi cỏ xanh biếc mới có thể quên lời nói của ngươi, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng bây giờ đã không sao, ngươi núp ở trong miệng lão cẩu không để ý tới bé, bé sẽ thương tâm. Bảo nhi đem đầu từ miệng lão cẩu thò ra, liền nhìn phía dưới Bính Bính ánh mắt mong chờ nhìn hắn. -Ngươi rất ngốc biết không? -Ân! Bính Bính gật đầu, chỉ cần Bảo nhi cùng bé chơi, bé bị chửi cũng không quan trọng, hơn nữa không phải là một hai lần bị chửi ngốc. Bảo nhi leo xuống hai người ôm một cái hòa hảo như lúc ban đầu, Bảo nhi nhớ tới hỏi. -Lão hổ ngươi đã đi đâu? Thật khó có dịp ngươi không mang Bính Bính xuất môn. -Ngày mai hạ giới chính là bắt đầu năm con hổ, nên ta đi giao ban. -Vậy ngươi không phải là muốn đi hạ giới? -Đúng vậy. Vậy ngươi nhớ để cho Bính Bính ăn đủ cỏ rổi hãy trở về, đá Thần Quân Thạch Lỗi bây giờ còn đối với bé thỏ thiếu chút nữa ăn mất cỏ nhỏ Cảnh Cảnh sinh nghi ngờ, lần sau Bính Bính thấy cỏ nhỏ Cảnh Cảnh hai mắt còn tỏa sáng, đá thần nhất định sẽ tức giận hơn. -Ta nhớ rồi. -Đúng rồi ngươi tại sao áp Bính Bính, ta đột nhiên nhớ tới cẩu thối dùng móng vuốt ngăn chận ta nhất định là vì phòng ngừa ta chạy trốn đi gây chuyện, nhưng Bính Bính lá gan thật nhỏ, lại nghe lời, lại yếu đuối ngươi tại sao áp bé? -Ta không phải là áp bé, là yêu bé. Lão hổ ngượng ngùng dùng móng trước gãi gãi mặt.
|
|
Nguoi ta la yeu ma, yeu moi ap chu...
|
44 -Thương yêu? Bảo nhi nghe hiểu, thời điểm đại cẩu kéo hắn làm chuyện vợ chồng chi đạo cũng nói vì thương yêu hắn. Bảo nhi kéo Bính Bính sang một bên, nói cho bé biết. -Bính Bính cũng đã lớn rồi, Khiếu xuống hạ giới một năm này nhất định sẽ mang ngươi theo, nếu như hắn lại áp ngươi , ngươi sẽ dùng chiêu ta dạy cho ngươi đối phó hắn, nếu như kế này không thể dùng, vậy chờ hắn áp ngươi xong, ngươi liền nói cho hắn biết, ngươi muốn kéo đuôi lão hổ, sờ mông lão hổ, nếu không sẽ khóc cho hắn coi. -Tại sao phải kéo đuôi hổ ca ca, sờ cái mông hắn? -Bởi vì ta nghe người ta nói, cái mông lão hổ không thể sờ, rất nhạy cảm, có thể sờ tới cái mông lão hổ là một chuyện rất uy phong. -Uh! Bé thỏ nhỏ cố gắng gật đầu, khi hai tiểu gia khỏa đang xì xào bàn tán, Ngao trở lại. -Ta nghĩ tại sao ngửi không thấy mùi tiểu xương đâu, thì ra là chạy về thần điện rồi. -Ngao ngươi đi đâu vậy? Khiếu hỏi. -Ra cửa truy đuổi một số thứ, còn không phải là tiểu xương cốt giở trò quỷ. Chờ một chút nhất định phải cắn hắn hai cái. -Ngao có lúc ta thật hâm mộ ngươi. -Hâm mộ ta? Cả ngày đuổi theo phía sau Bảo nhi dọn dẹp rắc rối của hắn, hết lần này tới lần khác đánh hắn, mắng hắn, cắn hắn cũng không thể để cho hắn nhớ lâu hơn. Ngươi còn hâm mộ ta? -Ít nhất còn tốt hơn so với ta, có lúc tức giận ta cũng muốn cắn Bính Bính vài cái, nhưng thời điểm bé còn sống, ta sợ đem bé cắn chết, bé bây giờ không còn sống nữa, ta lại sợ cắn một ngụm, bé thật sự nằm gọn trong bụng ta thì làm sao? Thân hình của bé còn nhỏ hơn so với cổ họng lớn của ta. -Ai! Xương nhỏ nhà ta chỉ có chỗ rắn chắc này là tốt. -Ai! Hai người cùng lắc đầu, một quá nháo, một quá ngốc. Bảo nhi phát hiện Ngao trở về, đứng ở đàng xa hỏi hắn. -Ta buổi sáng làm mấy cái bong bóng ngươi bắt được chưa? -Bắt rồi, đã bị ta đập bể nát. 45 Ngao hướng phía Bảo nhi bước tới, Bảo nhi biết hắn muốn trừng phạt mình, đột nhiên hô to một tiếng. -Ngươi dám bước tới đây, ta liền làm tiếp một cái bong bóng như buổi sáng cho bọn Bính Bính cùng xem một chút. Ngao nghe nói như thế, móng trước nâng lên lại hạ xuống. -Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? -Ai kêu ngươi không để cho ta đi hạ giới, bắt ta lại liền đem ta đè xuống đất không tha a? -Ta là làm cho ngươi thanh tỉnh một chút. -Ta là làm cho ngươi vận động một chút, hừ! Cẩu Thần Quân nằm trên mặt đất, cặp mắt bao hàm tức giận nhìn Bảo nhi. Bính Bính hỏi. -Bảo nhi ca ca cẩu hư khi dễ ngươi sao? -Ân, hắn tối hôm qua đè ép ta một đêm không để cho ta ra cửa, bất quá sáng sớm ta cũng không có để cho hắn yên lành, ta làm một bong bóng bên trong có hình ảnh hắn trần truồng thả ra cửa, sau đó qua một canh giờ mới nói cho hắn đuổi theo, ha ha. -Phốc! Ngao đáng thương. Lão hổ bật cười. -Bất quá huynh đệ bong bóng mộng ảo đều là hư ảo, bị người thấy một con cẩu trần truồng cũng không có gì. -Là con người, còn là một người trần truồng, hơn nữa còn là dựa theo tỷ lệ nguyên mẫu chế tạo ra. -A? Ngao không có bị ai thấy đi? Mặt mũi mười hai con giáp bọn họ muốn vứt sạch, nhìn trong cái bong bóng đó chứa hình ảnh trần truồng của cẩu Thần Quân đang chạy a. Lão cẩu nằm trên mặt đất, rất buồn bực nói. -Ta không biết, hy vọng không có ai dậy sớm, nếu không thật là không có mặt mũi ra ngoài gặp ai. Lão hổ vòng qua Ngao, kéo Bính Bính đi. -Ngày mai chúng ta đã đi xuống giới, để tránh phiền toái, chúng ta tạm thời sẽ ở lại hạ giới, chúng ta bây giờ phải về nhà dọn dẹp một chút. Nói lời tạm biệt với bạn bè làm bé thỏ phải chịu sự mệt mỏi buồn bã cả về thể xác và tinh thần, ra cửa, lão hổ càng nhìn Bính Bính càng cảm thấy thỏa mãn. Bính Bính mặc dù ngốc một chút, nhưng ít nhất sẽ không gây phiền toái cho hắn. Hai người mới ra cửa liền nghe trong cẩu quân thần điện truyền ra một tiếng hét thảm của Bảo nhi. -A!
|
46 Bính Bính lo lắng ngẩng đầu hỏi. -Tiểu xương ca ca không có sao chứ? -Sẽ không. Khiếu chỉ hy vọng Ngao không có việc gì, vẫn là mang Bính Bính đi xuống hạ giới bình yên sống một năm đi, nếu cùng Bảo nhi tinh quái học mấy trò tinh ranh của hắn mình chắc là không chịu nổi. Lão hổ mang Bính Bính đi hạ giới, Bính Bính thực hiện ước mơ ở trên cỏ chạy nhảy, ăn cỏ đến nghiện. Nhìn Bính Bính ở trên cỏ đang đuổi bắt bươm bướm cái mông nhỏ xoay a xoay, lão hổ từ phía sau tiến lại gần, bé thỏ nhỏ trước mắt thật là mê người a. Bính Bính phát hiện ý đồ của lão hổ đột nhiên bốn chân hướng lên trời nằm ở trên đất, rất ủy khuất nói. -Có bản lãnh ngươi ăn hết ta đi. -Ân! Khiếu cảm thấy lời này vô cùng quen tai. -Bính Bính là xương nhỏ dạy cho ngươi? -Ân! Bé thỏ nhỏ gật đầu. -Cầu xin ngươi ngàn vạn không nên học hắn, chui vào trong miệng ta rất nguy hiểm. Bé thỏ nhỏ nghe cái hiểu cái không. Khiếu dùng đầu lưỡi liếm cái bụng nhỏ của bé thỏ, bé thỏ nhỏ thư giãn nhắm mắt hưởng thụ, cái bụng muốn, cái đuôi cũng muốn, khi lão hổ cưỡi trên người bé, bé cũng chỉ có thể yếu ớt kháng nghị một cái. -Ô ô biện pháp của xương ca ca không thể dùng. Lão hổ liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, thật là một bé thỏ khả ái, bé không cách nào hiểu được, không phải là biện pháp của tiểu xương không thể dùng, mà là chính bé bị hắn ngọt ngào dụ dỗ nên không có cảnh giác, bất quá nhắc tới, Bính Bính cũng không phải là ghét làm chuyện này, mà là đơn thuần bé không thích bị người áp, cái này nguyên nhân bởi vì khi còn bé ca ca tỷ tỷ cùng bé cướp thức ăn sẽ đem bé đè ở phía dưới, thời gian trôi qua chuyện này đã để lại trong lòng bé một bóng ma. Bé con đáng thương, kích tình qua đi, Bính Bính nằm ở trên đầu lão hổ, lỗ tai run run lên lắng nghe động tĩnh bốn phía, trong mộng là cảnh này, trên thảm cỏ xanh biếc, bé dựa trên người hổ ca ca ngủ thật ngon. -Bính Bính thích hổ ca ca. Lão hổ quay đầu, Bính Bính đang nói mơ. -Ta cũng thích ngươi, bé thỏ nhỏ.
|