Bé Thỏ Con Của Hổ Thần
|
|
34 Lão hổ nhấn mấy cái vào bụng của bé thỏ nhỏ, chỉ chốc lát sau nhìn đôi chân ngắn của bé thỏ giật giật cũng biết bé sắp tỉnh. Bé thỏ nhỏ mở mắt ra thấy Khiếu trước tiên kêu một tiếng. -Hổ ca ca. Bảo nhi ở bên cạnh giỏ hoa vừa nhìn Bính Bính vừa kêu lên. -Tốt lắm tốt lắm, nó tỉnh. Bính Bính nhìn về phía Bảo nhi, mở to đôi mắt tròn, phảng phất bị kinh sợ. -Quỷ a! Bính Bính vọt tới ôm chặt lấy đầu lão hổ, không chịu xuống. Lão hổ lắc lắc đầu, dạy dỗ. -Bé thỏ nhỏ xuống cho ta. -Quỷ, quỷ! Bé thỏ nhỏ nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm. Bảo nhi chỉ chỉ lỗ mũi mình. -Ngươi nói ta sao? Nhưng ta còn chưa có chết a, mà ta sau khi chết ngay cả quỷ hồn cũng không thành, ta là một khúc xương thành tinh mà thôi. Khiếu đem đầu đưa vào trong giỏ hoa dùng sức lay động mới đem bé thỏ nhỏ đẩy được vào trong giỏ hoa, chờ bé thỏ nhỏ đứng vững, thấy được cẩu Thần Quân Ngao. -Ta thấy hắn cắn đầu của ngươi. -Thường xuyên, hắn muốn mang ta về nhà. -Ngươi không đau sao? -Không, ta cũng đã quen rồi. -Hắn thật là đáng sợ. Bính Bính nói xong hướng bên lão hổ nhẹ nhàng bay tới gần, đến gần mới cảm thấy an toàn một chút. -Ngươi thật đúng là kỳ quái, không sợ lão hổ, lại sợ cẩu. -Bởi vì hổ ca ca sẽ không cắn người, rất tốt với ta. Bính Bính đem khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần Khiếu nhìn nơi mình mới vừa cắn một chút, dùng miệng thổi thổi. -Hổ ca ca không đau chứ? -Ngươi cũng không có dùng lực, ta không có sao. Bính Bính lúc này mới yên tâm để cho giỏ hoa đáp xuống, bé đầu tiên là nhìn cổ của Bảo nhi một chút. -Ngươi thật không có sao, ngay cả dấu răng cũng không có. -Ân! Ta rất rắn chắc, mỗi ngày bị thối cẩu cắn thật là nhiều lần cũng không có chuyện gì. -Ngươi thật là đáng thương. Bính Bính rất bất mãn nhìn Ngao.
|
35 -Hắn đáng thương? Để cho hắn đi xuống, ta làm sao đây. -Ta tên là Bính Bính, tiểu ca ca gọi là gì? -Ta tên là Bảo nhi, ta rất lợi hại, sau này ta làm lão đại, có chuyện gọi Bảo nhi ta là tốt rồi. -Ân! Ngao đem móng vuốt qua vỗ một cái lên thân Bảo nhi. -Không truy cứu tới ngươi là may rồi, ngươi mỗi lần xen vào chuyện của người khác không phải là ta ở phía sau giúp ngươi dọn dẹp sao? -Cẩu thối ngươi lại đột nhiên tập kích, sớm muộn ta cũng sẽ bị gãy xương. -Cái này ta không lo, ngươi chỗ tốt nhất chính là rất rắn chắc. -Ha ha, như vậy a. Bính Bính cho giỏ hoa rơi vào trong lòng lão hổ mới dám nói. -Cái người xấu đó khi dễ tiểu ca ca. -Đó không phải là khi dễ đó là giáo dục. -Ta có thể mời tiểu ca ca đến nhà chúng ta chơi không? -Có thể. Bính Bính rất vui vẻ đi ra mời Bảo nhi đến nhà bé chơi. -Hảo a, ngày khác ta đi tìm ngươi chơi, thuận tiện sẽ làm cho ngươi một bong bóng ước mơ của ngươi, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ xem mình có ước mơ gì. -Ân! Khiếu thật cao hứng, Bính Bính giao cho người bạn nhỏ, Bính Bính cùng Bảo nhi đi chơi, hắn cũng có thể thừa cơ cùng Ngao đấu cờ. Một ngày Bảo nhi đến tìm Bính Bính, bởi vì sợ Bảo nhi tự mình xuống hạ giới sinh sự nên Ngao cũng đi theo, Bính Bính cùng Bảo nhi ở phía sau đại môn hổ thần điện chơi, Khiếu cùng Ngao ở trong điện đánh cờ. Hơn một canh giờ sau liền nghe hai bé con ở sau đại môn cãi cọ cái gì. Bảo nhi nói. -Cái này cũng không được, còn nghĩ. Bé thỏ nhỏ ủy khuất nói. -Đây chính là ước mơ của ta a, tại sao không thể. -Cái này sao có thể coi là ước mơ a, ngươi không phải vẫn cứ sống như vậy chứ? Ước mơ cùng thực tế thì hai chuyện khác nhau. -Tại sao nhất định phải là hai chuyện khác nhau? Bé thỏ nhỏ có lúc chính là nói cũng không hiểu a
|
36 Lão hổ đi qua phía cửa liền thấy Bính Bính bị phê bình đang cúi đầu ủy khuất. Xương nhỏ cũng đang cau mày. Ngao ở bên kia nói. -Bảo nhi, mới vừa rồi còn rất tốt, tại sao một hồi ngươi liền khi dễ bé thỏ nhỏ của người ta, bé còn nhỏ ngươi phải chiểu cố bé. -Ta biết bé so với ta nhỏ hơn a, nhưng là bé rất ngốc, ta nói sao cũng không hiểu. Khiếu đem Bính Bính kéo lại gần hỏi. -Bính Bính, các ngươi ở đây tranh luận cái gì? -Bảo nhi ca ca nói cho ta một bong bóng ước mơ, làm cho ta nghĩ ta ước mơ là cái gì, Bính bính suy nghĩ hai cái ca ca đều nói không tính là ước mơ. -Vậy Bính Bính ước mơ cái gì? Bính Bính đỏ mặt, không chịu nói, Bảo nhi lấy ra một bong bóng ước mơ. -Nói cũng không rõ ràng lắm, cho ngươi xem bé thỏ nhỏ ước mơ gì. Thứ nhất, bé thỏ nhỏ đang bú sữa của mụ mụ bé, tựa sát ở bên người mụ mụ. -Bé cũng lớn rồi còn muốn bú sữa, mất mặt a. Bé thỏ nhỏ bắt đầu chà xát hai chân. Thứ hai, Bính Bính nằm cạnh miệng lão hổ đang ăn cà rốt, lão hổ thỉnh thoảng sẽ liếm bé vài cái. -Còn có cái này a, bé mỗi ngày đều là như vậy trôi qua, còn ước mơ cái gì, ước mơ cùng thực tế sao có thể giống nhau? Ngao hỏi. -Ước mơ tại sao không thể giống thực tế? -Không có ý nghĩa a, ước mơ đều là không thực hiện được trong thực tế, hoặc là rất khó thực hiện sao? -Nhưng một số ít người chỉ có ước mơ nho nhỏ a, tiểu hài tử chẳng qua là muốn một đôi giày mới, hoặc là một bộ quần áo mới, bé thỏ nhỏ kia ước mơ tại sao không thể là dựa vào Khiếu ăn cà rốt? -Cũng đúng a, bé thỏ nhỏ còn nhỏ ước mơ cũng nhỏ, cùng người mình thích cùng nhau ăn đồ ăn ưa thích, vậy thì cái này đi. Bảo nhi đem bong bóng chứa cảnh tượng xuất hiện trong giấc mộng kia trao cho bé thỏ nhỏ.
|
37 Bé thỏ nhỏ cầm cái bong bóng đó như ôm bảo bối, một mực ôm vào trong ngực, xương ca ca nói cho bé biết lúc ngủ ôm bong bóng này liền có thể mơ giấc mơ giống như trong bong bóng. Lão hổ cũng không nghĩ tới ước mơ của bé thỏ nhỏ chỉ nhỏ bé như vậy, không trách thời điểm bé ăn cái gì cũng thường ngẩng đầu chú ý xem hắn có ở trước mắt hay không. Một bé thỏ thật dễ dàng thỏa mãn, nhìn bé thỏ từ từ trưởng thành, lão hổ cảm thấy bé lớn thật nhanh, lúc này mới nhớ tới bé chẳng qua là một con bạch thỏ nơi phàm trần, dựa theo quy luật sinh trưởng tự nhiên lớn lên, chính là nói bé thỏ nhỏ chỉ có không tới mười năm tuổi thọ. Mỗi khi nghĩ tới đây, lão hổ cũng rất cảm thương, bất quá hắn nghĩ, sau khi bé chết, mình tựa hồ có thể lưu lại linh hồn của bé, để cho bé cùng mình tu hành. Chẳng qua là không biết tuổi thọ trong sổ sinh tử của bé thỏ là bao lâu. Bé thỏ nhỏ đã lớn lên thành tiểu thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng lá gan vẫn nhỏ như vậy, mỗi ngày theo đường cũ đi lấy thức ăn, trở về liền ở trong thần điện cũng không đi ra ngoài, bé thỏ nhỏ tựa hồ rất thích sạch sẽ, mỗi ngày đều đem thần điện dọn dẹp đến sáng bóng. Một ngày lão hổ phải xuất môn tham gia hội tiên hữu, vốn là muốn dẫn bé thỏ đi, nhưng bé lại không thích đến nơi có nhiều người. Bé tiễn lão hổ đến cửa, ôm đầu lão hổ cọ cọ, nói với lão hổ. -Hổ ca ca trở về sớm một chút a, Bính Bính sẽ quét dọn sạch sẽ thần điện chờ ngươi trở về. -Ân! Ta nếu thấy Bảo nhi sẽ kêu hắn tới đây chơi cùng ngươi. -Ân! Bé thỏ nhỏ chờ đợi một lúc lâu, hơi có gió thổi cỏ lay lại chạy ra trước cửa nhìn xem có phải hổ ca ca trở về không, lại nghênh đón tiểu cốt đầu. Bé thỏ nhỏ bây giờ có chút hối hận vì không đi cùng hổ ca ca, một mình ở nhà thật nhàm chán, thật là nhớ hổ ca ca , xương nhỏ nhìn bé không có tinh thần, liền đề nghị dẫn bé đi tìm lão hổ, xương nhỏ biết đường a. Thế là Bính Bính cùng Bảo nhi đi tiên hữu hội.
|
38 Bé thỏ nhỏ đi tới cửa nhưng còn chưa dám đi vào, Bảo nhi nói giúp bé đi vào tìm người. Thỏ nhỏ một mình đứng đợi trên bậc thang, đột nhiên thấy phía sau cây cột có một cây cỏ nhỏ xanh biếc nhìn thật ngon mắt. Thế là bé đi tới, cúi đầu há miệng, bé tựa hồ thấy cây cỏ đang phát run, cúi đầu thấp chút nữa liền nghe thấy tiếng khóc. Bé thỏ nhỏ đang sững sờ, phía sau có người bắt được lỗ tai to của bé kéo lên. Lần này đổi thành bé thỏ nhỏ hoảng sợ. Bính Bính không ngừng giãy giụa hai chân, người nọ vừa buông tay, Bính Bính nhanh chóng chạy tới trước cánh cửa kia, bé muốn đi tìm hổ ca ca, quá đáng sợ, một cây cỏ nhỏ có thể khóc, còn có người bắt bé lại, ô ô. Bính Bính chạy vào cửa, bốn phía lui tới đều là người, đều là bàn chân to, bé có chút không biết làm sao. Cự linh thần chân to vừa bước tới một bước, liền nghe thấy Bảo nhi kêu to một tiếng. -Bính Bính! Thế là Bính Bính cứ như vậy biến thành u linh thỏ. Cự linh thần rất áy náy, hắn thật là không có thấy vật nhỏ dưới chân, Minh Vương bước qua vốn cũng muốn cho bé sống lại. Minh Vương mở sổ sinh tử ra. -Không phải là lỗi của ngươi, ngươi xem chỗ này viết, thỏ Bính Bính ở quán “ nồi thỏ thơm lừng” lâm tây trấn thọ mười một tháng lẻ mười ngày, bé vốn ở chỗ này sống hết tuổi thọ sau bị người ăn thịt mà chết, bởi vì hổ Thần Quân dẫn bé lên trời, mới có thể bị ngươi một cước …… , tóm lại sổ sinh tử đã viết bé sẽ chết vào ngày này thì bé lên trời cũng không thể sống lâu hơn. Lúc này lão hổ cũng đã tới, thấy tình huống này cũng không phải quá bi thương, chẳng qua là hỏi. -Hồn phách của bé ở nơi nào, không còn thân thể ít nhất còn có hồn phách cùng ta tu hành. Cự linh thần thật xấu hổ thoáng nhấc chân, u linh thỏ liền chạy đến trong ngực lão hổ, khóc kể. -Ngoài cửa có cây cỏ đang khóc, còn có người mới vừa rồi bắt lấy lỗ tai ta, đau quá. -Tốt lắm tốt lắm bé thỏ nhỏ bình tĩnh một chút, kể cho ta ngươi đã gặp người nào, một cây cỏ nhỏ, một nam nhân rất cao? -Ân! -Ngươi đã động phải bảo bối của đá tiên quân, đó là một cây tiên thảo không thể ăn. -Tại sao trên trời tốt như vậy lại có thật là nhiều đồ đều không thể ăn?
|