Bé Thỏ Con Của Hổ Thần
|
|
23 Bé thỏ nhỏ thất vọng cúi đầu cùng Khiếu lên đường. Khiếu rất nhanh tìm được căn tiệm “ Nồi thỏ thơm lừng ”, nhưng nơi đó trải qua mười mấy năm đã có rất nhiều sự thay đổi, trước cửa biến thành một khu chợ nhỏ, cửa tiệm kia cũng đổi thành một nhà trọ. Khiếu mang theo Bính Bính mới đứng trước cửa quán trọ, Khiếu chợt nghe thấy tiếng tim Bính Bính cuồng loạn đập. - ! ! ! Mắt thấy bé thỏ nhỏ sắp bị dọa bất tỉnh. Khiếu vội vàng mang theo bé tìm một hẻm nhỏ không người chui vào. - Bính Bính ngươi có khỏe không? Bính Bính co lại thành một khối. -Hổ ca ca, thấy ngôi nhà này Bính Bính rất sợ làm sao bây giờ? -Ngươi không cần đi vào, ta đi vào hỏi thăm một chút liền đi ra, ngươi biến thành người ở đối diện chờ ta. Bé thỏ nhỏ biến thành đứa trẻ đứng ở góc đường chờ Khiếu, Khiếu đi vào quán trọ, tiểu nhị đi lên hỏi. -Khách quan tìm nơi trọ hay là ăn cơm? -Đều không phải, ta chỉ là muốn hỏi thăm một chút trước kia ở chỗ này là quán ăn “ Nồi thỏ thơm lừng ” giờ đã dọn đi đâu? -Quán ăn kia a, đóng cửa mấy năm trước rồi. -Vậy toàn bộ số thỏ ở hậu viện trước kia đâu? -Trước khi bọn họ đóng cửa cũng cho xử lý xong. -Cám ơn a. Khiếu xoay người đi ra phía ngoài, đột nhiên phát hiện không thấy Bính Bính, hỏi mấy hàng quán ven đường đối diện mới vừa rồi Bính Bính còn đứng gần. -Làm ơn cho hỏi một chút, ngài thấy mới vừa rồi có thấy một tiểu hài tử đứng ở chỗ này không? -Nó vừa chạy theo người bán thỏ rồi, ta nói đứa bé kia có phải không bình thường không, nó đi theo xe đẩy của người bán thỏ liền nhào lên kêu mụ mụ, người ta đem nó đẩy xuống nó cũng chạy theo. -Vậy ngài biết bọn họ đi nơi nào không? -Trước mặt không xa chính là nơi buôn bán động vật bò, ngựa, lừa, thỏ, gà, vịt, ngan ngỗng đều bán ở đó. Khiếu cám ơn người bán hàng rong đi tìm nơi đó, nhìn khắp nơi lại không thấy Bính Bính, riêng bán thỏ cũng có mười mấy gian hàng.
|
24 Khiếu ở trong khu chợ tìm ở bày tám gian hàng rồi, cẩn thận tìm kĩ từng cái lồng thỏ, những con thỏ cùng Bính Bính giống nhau có rất nhiều. Bên trái có một gian hàng, bên phải cũng có, cách đó không xa bên trong cũng có, chẳng qua là cách đó không xa kia một cái lồng thỏ có chút kỳ quái, dường như có một con thỏ trong lồng bị dẫm đạp, Khiếu đi lên liền nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của Bính Bính. -Ô ô! Ta muốn mụ mụ, mụ mụ. -Thỏ hoang từ đâu tới, dựa vào Đại tỷ của ta gọi mụ mụ, hơn nữa ngươi với chúng ta không phải cùng ổ đi? Ngươi từ đâu tới đây? Thì ra là ma cũ bắt nạt ma mới, nhìn Bính Bính không phải cùng một ổ nên bị chúng khi dễ. -Mụ mụ. Bính Bính nhìn một con thỏ mẹ, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng gọi mụ mụ. Khiếu nghĩ có lẽ là con thỏ kia cùng mụ mụ Bính Bính dáng dấp rất giống đi. Làm thế nào đem Bính Bính từ trong lồng tre cứu ra đây? Khiếu đi tới trước người bán thỏ. -Ông chủ thỏ của ngươi bán thế nào? -Ba lượng một cân, thỏ tùy tiện chọn, toàn là hàng tốt sẽ không để cho ngài thua thiệt. Khiếu đi quanh lồng thỏ một vòng, buồn cười thấy Bính Bính bị chen đến ép vào một góc, nhìn con thỏ kia rất giống mụ mụ của bé, không biết nói sao nước mắt lưng tròng, còn không hết hy vọng tùy thời tìm cơ hội muốn dựa vào. Những con thỏ khác vừa phát hiện ý đồ của bé, liền đem bé ép trở về, Bính Bính như bây giờ thật đáng thương, không nơi nương tựa, Khiếu đem tay đưa vào lồng thỏ bắt lấy lỗ tai Bính Bính đem bé ra. -Ta lấy con này. -Con này a. Ngươi muốn mua về cho hài tử chơi sao? Con này không nặng bao nhiêu không bán. Người bán hàng rất muốn bán một con nặng một chút, cũng thu tiền nhiều hơn, nhìn Khiếu nói muốn lấy con nhỏ như vậy hắn cảm thấy kiếm không được bao nhiêu tiền, không muốn bán. -Ta chỉ lấy con này, cũng không cần dùng cân, ta cho ngươi một lượng hai. - Được được, có muốn ta giúp ngươi một tay đem con thỏ cột lên hay không? Người bán hàng cho là gặp kẻ coi tiền như rác, rất nhiệt tình. 25 -Không cần. Khiếu nhìn xung quanh một chút, Bính Bính ở chỗ này thì giỏ hoa của bé đi nơi nào, đột nhiên Khiếu phát hiện giỏ hoa kia ở sau xe đẩy. Khiếu từ trong ngực lấy ra một ít tiền đưa cho người bán hàng. -Con thỏ này ta mua về để nuôi, ông chủ có thể đem nó bỏ vào giỏ hoa phía sau xe được không? Người bán hàng coi như lượm được món hời, con thỏ kia tự mình nhảy lên xe của hắn, giỏ hoa cũng không biết thế nào xuất hiện ở sau xe hắn, tóm lại đều là nhặt được chút đồ, nhưng chút đồ này lại có thể bán được giá cao. Người bán hàng đem giỏ hoa lấy tới cho Khiếu. Khiếu đem Bính Bính bỏ vào giỏ hoa, xoay người đi. Bính Bính lại từ trong giỏ hoa nhảy xuống, chạy về bên cái lồng kia, cố chấp nhìn bên trong. Bởi vì có người ở đây, Khiếu cũng không có biện pháp mở miệng cùng Bính Bính nói chuyện, phải biết một con người mà cùng với một con thỏ nói chuyện, sẽ bị xem là có bệnh. Khiếu đi qua đá đá cái mông nhỏ của Bính Bính, dùng tâm ngữ truyền thanh hỏi bé. -Ngươi còn muốn làm cái gì? Bính Bính quay đầu dùng thỏ ngữ nói. -Mụ mụ, mụ mụ ở bên trong. -Những con thỏ kia không phải đã nói cho ngươi biết, đó không phải là mẹ ngươi sao? -Ta không tin, dáng dấp giống như mụ mụ của ta. Bé con cố chấp. Khiếu xoay người muốn bắt lấy bé mạnh mẽ mang đi, lại bị Bính Bính nhảy ra. -Ngươi còn dám chạy. -Ta muốn mụ mụ! Bính Bính vẫn còn đang kêu, đột nhiên người mới vừa rồi bán cho Khiếu bé thỏ kia từ phía sau bắt được lỗ tai của bé, đối với Khiếu nói. -Ngài đem nó để trong giỏ hoa, nó sẽ không ngây ngốc ở đó đâu, hay là ta giúp ngài đem nó trói lại. Khiếu nghĩ, gặp phải Bính Bính không thể nói lý, chỉ có thể cưỡng chế mang bé đi, rời khỏi địa phương loạn thất bát tao này rồi giải thích cho bé. Người bán đem hai chân Bính Bính trói lại, xách lỗ tai đưa cho Khiếu. Khiếu xách theo Bính Bính không ngừng gọi mụ mụ rời khỏi khu chợ.
|
26 Chỗ này so với mười mấy năm trước, thay đổi không ít, náo nhiệt, nhưng rừng cây cũng ít đi, rừng cây cách bọn họ khá xa, vì muốn tìm một nơi cho Bính Bính biến thân, hơn nữa còn yên tĩnh để hắn có thể nói chuyện, Khiếu không thể làm gì khác hơn là tìm một quán trọ mướn một phòng. Vào phòng khóa cửa, Bính Bính lập tức biến thành đứa trẻ, muốn hướng cửa đi ra, bị Khiếu từ phía sau ôm lấy. -Ngươi muốn đi nơi nào? -Tìm mụ mụ. -Con thỏ vừa rồi không phải là mẹ ngươi. Bính Bính cắn môi quay đầu lại, trong mắt lấp lánh nước. -Vậy mụ mụ ta ở đâu? Khiếu ngồi ở mép giường đem Bính Bính ôm vào trong ngực. -Hãy nghe ta nói, ta dẫn ngươi lên trời cũng đã mười một ngày, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, bây giờ so với thời điểm ta gặp ngươi cũng đã mười một năm, tuổi thọ của một con thỏ là sáu đến tám năm, mẹ ngươi đã chết. -Oa! mụ mụ. Bính Bính nhào vào trong ngực Khiếu khóc rống lên. Khiếu vụng về dỗ dành Bính Bính, thậm chí hắn còn vươn đầu lưỡi tôn quý liếm liếm nước mắt trên mặt Bính Bính. Tiểu Bính Bính bị liếm đến tạm thời an tĩnh một hồi, lại bắt đầu đổi thành khóc thút thít. Nhìn Bính Bính tạm thời an tĩnh một hồi Khiếu dành chút thời gian cởi xiêm áo bị tiểu Bính Bính khóc ướt đẫm ra, đặt ở trên ghế có lẽ sáng mai sẽ khô. Quay đầu lại, bé thỏ nhỏ đã quang lõa, đem y phục của mình ôm ở trong ngực, hướng trong giường, vùi đầu trong lớp y phục, thân thể bé nhỏ vẫn còn run rẩy từng đợt. Vẫn còn rất thương tâm. Khiếu đi qua, đem thân thể nhỏ bé ôm lấy, quả nhiên vẫn còn đang khóc. -Bính Bính cho dù mẹ ngươi còn sống, cũng không thể chiếu cố ngươi cả đời, ngươi còn có rất nhiều đồng loại, không phải là mới đầy tháng liền phải rời khỏi mụ mụ sao? So với bọn họ ít nhất mẹ ngươi còn ở bên ngươi tới khi cai sữa a. -Ân! Nhưng ta nhớ mụ mụ, nhớ tới được mụ mụ liếm, khi đó cảm giác thật hạnh phúc.
|
27 Bé thỏ nhỏ khi nghĩ về cuộc sống trước kia tựa hồ chỉ nhớ những thứ tốt đẹp, bị ca ca tỷ tỷ khi dễ không ăn được cơm bé đều đã quên, chỉ nhớ mụ mụ, được mụ mụ liếm, ngọt ngào cưng chìu. Khiếu cũng không có biện pháp, hắn nhìn trong phòng người, quỷ, tiên đều không có một ai, Khiếu biến thành hình dáng mụ mụ của Bính Bính, dùng đầu lưỡi liếm liếm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bính Bính. -Có phải như vậy hay không? -Mạnh hơn thế này. Bính Bính biến thành con thỏ nhỏ để Khiếu có thể dễ dàng liếm. Khiếu tăng thêm lực đạo, kể từ khi thành tiên tới nay hắn cũng rất ít dùng đầu lưỡi liếm lông mao, mình cũng may mắn, làm thần tiên cũng không cần liếm lông, đây là lần đầu tiên liếm người khác, vừa mềm lại vừa nóng, cẩn thận còn nghe thấy mùi rau cỏ và hương cà rốt. Một cái, hai cái, Bính Bính thay đổi tư thế để cho Khiếu có thể liếm toàn thân bé. Khiếu liếm một hồi muốn dừng, tiểu Bính Bính liền bắt đầu rên rỉ trong cổ họng, làm cho Khiếu không dừng được. Bé thỏ nhỏ thân thể nóng bừng đang ở trước mắt, kích thích bản năng nguyên thủy của Khiếu, có khuynh hướng càng liếm nước miếng càng nhiều. Khiếu cắn một ngụm lên lỗ tai dài của Bính Bính, Bính Bính nâng cái mông muốn quay đầu lại nhìn, liền bị lão hổ áp xuống dưới. Khiếu vẫn còn do dự đè ở trên người Bính Bính, làm hay không làm. Bé thỏ nhỏ thân thể non nớt cám dỗ làm hắn nhiệt huyết sôi trào, nhưng là ăn một bé thỏ còn nhỏ như vậy có phải không hề quang minh lỗi lạc chút nào? Bé thỏ nhỏ ở dưới người Khiếu ngọ nguậy, nhớ tới trước kia bị ca ca tỷ tỷ khi dễ cũng là bị áp như vậy. Bé thỏ nhỏ đem đầu vùi vào hai chân trước làm bộ dáng khuất phục, nhưng bé làm bộ dáng đáng thương càng thêm khơi gợi dục vọng cắn nuốt của Khiếu. Cắn một ngụm lên lớp lông của bé, hắn đem cái đuôi ngắn cản trở kia dùng một chân sau đè lại, Khiếu nằm ở trên lưng Bính Bính nhắm mắt muốn làm liều, muốn làm hậu đình bé thỏ nhỏ từ từ có thể tiếp nhận hắn. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Đại trùng kia thật rất lớn! Huống chi bé thỏ là lần đầu tiên lại còn rất nhỏ, đại trùng kia thật sự rất khó tiến vào ~~~~~~~~~
|
28 Đoán chừng là quá đau, bé thỏ nhỏ cố gắng giãy giụa đôi chân ngắn. -Buông ta ra, buông ta ra. Khiếu ở phía sau lưng Bính Bính vận động như piston, đang thời khắc mấu chốt làm sao nói là xuống là có thể xuống, không thể làm gì khác hơn là an ủi bé. -Bính Bính nhẫn một chút, đợi lát nữa là tốt rồi. -Ô ô, ngay cả hổ ca ca cũng khi dễ ta. Bé thỏ nhỏ co lại thành một đoàn khóc đến càng thêm thương tâm. -Ngao ô! Sắp tới cao trào lại bị ngắt ngang lão hổ phát ra một tiếng gầm đáng sợ, tiếng gầm làm tiểu nhị chú ý. Tiểu nhị đến gần cửa thấy trên cửa sổ là bóng một con hổ rất lớn. hét to một tiếng. -Mẹ ơi! Lão hổ! Tiểu nhị lảo đảo nghiêng ngả chạy ra đường để gọi người tới đánh hổ, một đám người ào vào cửa. Lúc này Khiếu đã biến trở về hình người , bé thỏ nhỏ núp ở trong chăn run run. Khiếu cố gắng thuyết phục những người đó, mới vừa rồi là tiểu nhị hoa mắt nhìn lầm, bé thỏ nhỏ núp trong chăn một hồi phát hiện bạc trong quần áo của Khiếu. Bé thỏ nhỏ ngửi một cái. Mới vừa rồi Khiếu chính là dùng cái thứ gọi là bạc để mua bé, bé có lẽ có thể dùng nó mua mụ mụ, có lẽ không phải là mụ mụ, chẳng qua là rất giống mụ mụ, nhưng là ít nhất có thể làm cho mụ mụ không bị người ta ăn mất. Bé thỏ nhỏ vụng về tha bạc đi, men theo tường ra cửa, trong nhà náo loạn hò hét, ai cũng không chú ý tới một con thỏ nhỏ chạy ra cửa. Bính Bính ra cửa sau đó tìm một chỗ không người ngồi xuống, cái mông đau. Bính Bính ôm đống bạc trong bụng, trời sáng mới biến thành đứa trẻ, đi ra khu chợ. Bính Bính tìm được người bán hàng ngày hôm qua, cùng người ta nói, muốn mua con thỏ rất giống mụ mụ của bé kia. Người bán hỏi. -Tiểu hài tử ngươi có tiền sao? Bính Bính học dáng vẻ Khiếu lấy ra một khối bạc. -Ta có! Người bán biết rõ biết rõ khối bạc kia có mua hết xe thỏ của hắn cũng còn dư, thấy lợi lóa mắt liền đem con thỏ kia ra khỏi lồng đưa cho Bính Bính. Cũng không nói sẽ trả lại tiền thừa. ==== mới tý tuổi đầu mà biết học ai tính ăn cắp tiền thế, phải điều giáo nhiều vào
|