Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản
|
|
Chương 31
Trong truyền thuyết vị thần ái tình Cupid là một đứa bé nhỏ nhen mà bốc đồng, cho nên thần khiến cho trong mắt những kẻ đang yêu ngoài tình nhân ra không còn chỗ trống nào dù chỉ bằng một nửa hạt cát.
Một bên là một thùng dấm chua, một bên là một vại dấm chua, hơn nữa đều có dung lượng siêu lớn, không phân hơn kém. Bây giờ vại dấm vỡ tan tành , thùng dấm thì nổ tung, hai người toàn thân chết chìm trong không khí tràn ngập mùi chua, sóng dấm cuộn trào mãnh liệt.
Trịnh Ngạn mặt đen xì, túm lấy cánh tay Dương Khánh Kiều, không thèm nghe giải thích, cứ trực tiếp kéo đi!
“Ngạn!”, ngôi sao thần tượng ai oán kêu lên.
“Cút, sau này cấm xuất hiện ở trước mặt tôi.” Trịnh Ngạn cũng không quay đầu lại nói.
Hừ, kêu cũng thật thân thiết đó. Dương Khánh Kiều lập tức dấm chua phiên thiên, căm giận giật tay khỏi tay anh, xoay người muốn quay lại hội trường.
Trịnh Ngạn lại bắt lấy cậu. ”Trở về!”
“Buông!”, Dương Khánh Kiều muốn bỏ tay anh ra, lại bị nắm chặt, nắm đến phát đau.
Trịnh Ngạn biểu tình càng khó coi, so với tảng đá trong hố phân càng cứng càng thối hơn, kéo theo cậu đang phản kháng đi đến bãi đỗ xe, không để ý tới dọc theo đường đi không hề thiếu nhân viên công ty kinh ngạc nghi hoặc nhìn bọn họ.
“Mau buông tôi ra, người khác đều đang nhìn!”
“Muốn nhìn cứ nhìn.” mở cửa xe cường ngang ngược đem người nhét vào, rồi mới oanh một tiếng vọt ra ngoài.
Dương Khánh Kiều tức giận hướng mặt về cửa sổ, không thèm nhìn Trịnh Ngạn, bên trong xe không khí ngột ngạt.
Trịnh Ngạn mạnh bạo nhấn ga, tốc độ xe không ngừng nhanh lên.
Dương Khánh Kiều cảm thấy không thích hợp, tốc độ xe quá nhanh đến mức dị thường làm cho cậu có chút sợ hãi, nhịn không được quay đầu nói: ”Anh làm gì chạy nhanh vậy?”
Trịnh Ngạn mặt lạnh băng không lên tiếng trả lời, không giảm tốc, ngược lại càng dùng sức đạp chân ga.
“Anh điên à?! Tôi không muốn cùng anh tự sát!” kinh hoảng kêu to.
“Em có biết không, anh từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó anh chết trước em, vậy anh sẽ giết em trước, để em theo anh cùng chết.” Trịnh Ngạn trầm giọng nói. ”Anh là một người ích kỷ cực độ, là một người có dục niệm chiếm hữu rất lớn, chỉ cần là của anh, người khác động một chút cũng không được, hơn nữa đến chết cũng sẽ không buông tay.”
Ngay cả chết cũng không muốn tách ra sao? Này không thể nghi ngờ chính là lời nói kích tình nhất giữa các đôi tình nhân.
“Anh……”, Dương Khánh Kiều nhất thời nghẹn lời.
“Anh không chỉ một lần thật sự lo lắng, đem em nhốt tại nơi chỉ có mình anh biết đến, không cho người khác tiếp xúc em, nhìn thấy em, để em chỉ có thể dựa vào anh mà sống, không có anh em sẽ chết.”
“Anh sẽ không làm như thế…… Đúng không?”
“Đúng vậy, anh sẽ không làm như thế, bởi vì nếu anh thật sự làm như thế, em sẽ hận anh.”
Dương Khánh Kiều im lặng, chưa bao giờ nghĩ Trịnh Ngạn sẽ có ý nghĩ như vậy, vẫn cho là bản thân mình có vẻ thương anh nhiều hơn, nay mới giật mình phát giác, nguyên lai anh so với suy nghĩ của mình càng yêu mình hơn, thậm chí so với chính cậu càng thương cậu hơn, dùng phương thức của anh để yêu cậu.
Hai người trầm mặc, ai cũng không nói nữa, đều đeo đuổi tâm sự riêng.
Giữa người với người, thường thường phải trải qua khắc khẩu, mới có thể càng thấu hiểu đối phương, những người yêu nhau không nhất định chỉ có ở chung, bọn họ còn có nhiều chuyện tình phải học tập cùng bao dung.
Đó gọi là sự hòa hợp.
Sau khi về đến nhà, Trịnh Ngạn dựa theo phương pháp đối phó khi có chuyện khắc khẩu thông thường, trực tiếp đem Dương Khánh Kiều đẩy ngã lên giường, thô lỗ cởi bỏ quần áo của cậu, tính ở trên giường dùng vũ lực cùng thể lực chế phục cậu, để cho cậu dùng thân thể hiểu được ai mới là lão đại.
Cơn tức giận trong Dương Khánh Kiều không khỏi lại tăng lên, điều này làm cho cậu liên tưởng đến cái đêm cậu đề nghị chia tay, nhưng tình huống này lại cùng lần trước bất đồng, ít nhất hiện tại cậu cùng Trịnh Ngạn là tình nhân chính thức, là người cùng sống chung, một khi biết mình được yêu, liền không có chỗ nào sợ hãi.
“Không cần! Lần nào có chuyện cũng đều làm vậy, anh cho là mặc kệ là chuyện gì đều có thể dùng tình dục để giải quyết sao? Anh rốt cuộc xem tôi là cái gì hả?!”, liều chết không theo, ra sức phản kháng.
“Anh xem em là gì, em còn không rõ sao?” Trịnh Ngạn rống lại, một người trầm ổn như anh hiếm khi đem cảm xúc táo bạo biểu hiện ra ngoài, tiểu cừu này luôn có biện pháp khiến anh không khống chế được.
“Anh căn bản xem tôi là công cụ tình ái!”
“Em đã cho mình là công cụ tình ái, anh đây liền đem em trở thành công cụ tình ái!”
Dương Khánh Kiều cả người phát run, tức giận đến chết khiếp.
Trịnh Ngạn sắc mặt xanh mét, tức giận đến đòi mạng.
Lời nói không hòa hợp, hai người lại bắt đầu chiến đấu trên giường.
“Cút ngay! Anh là cái đồ con heo tinh trùng ngập não!”
“Xem ra anh thật đã chiều hư em!”
|
Lăn đến xoay đi, cuối cùng người bị áp đương nhiên là một Dương Khánh Kiều có vẻ gầy yếu.
Cậy quả thực tức giận đến phát điên, khẩu không trạch ngôn bật thốt lên: ”Nếu anh hôm nay dám hung hãn thượng tôi, tôi…… Tôi sẽ chia tay với anh! Tôi nói thật, tôi tuyệt đối sẽ không cùng người không tôn trọng tôi cùng một chỗ!”
Trịnh Ngạn dừng một chút, thái độ cường ngạnh có một tia dao động.
Dương Khánh Kiều bắt lấy dao động trong nháy mắt này, liền đại phản công, tức khắc long trời lỡ đất, đổi ngược cậu đem Trịnh Ngạn đặt ở phía dưới.
Thụ quân cũng là người, cùng công quân giống nhau là do cha mẹ sinh dưỡng, được hưởng quyền lợi công dân hợp pháp, còn ở trong phạm vi bảo hộ của uỷ ban nhân quyền liên hiệp quốc, không thể có chuyện bị đàn áp ép bức đơn phương, tùy ý công quân làm thịt vô lý.
Tôi muốn đấu tranh cho tự do dân chủ, tôi muốn phản kháng chính sách độc tài tàn bạo, tôi muốn tự lập tự cường!
Tiểu cừu nổi giận!
Tiểu cừu nổi điên!
Tiểu cừu muốn xoay người phản kháng!
Tiểu cừu khí thế hùng dũng kêu to:”Bổn đại gia muốn làm nữ. vương. thụ!!”
……………
……………
Trịnh Ngạn ngẩn người, đầu tiên là mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú cậu trong chốc lát, rồi mới quay đầu đi, bả vai hơi run run.
“…… Muốn cười liền cười đi, coi chừng nghẹn đến nội thương……”, khí diễm xuống dốc không phanh, Tiểu Kiều nội tâm tuôn lệ.
Ô ~ cậu rõ ràng là muốn nói “Bổn đại gia muốn phản công!” a.
|
Xôi thịt nữa nhá!!
Chương 32
Không khí nguyên bản khẩn trương chốc lát tan thành mây khói, thiên đại lửa giận cũng bị dập tắt.
Tiểu cừu dịu ngoan cuối cùng dám anh dũng phản kháng, đáng tiếc lộng xảo thành chuyên, Trịnh Ngạn thật không khách khí cất tiếng cười to.
“Ha ha ha, em thật sự là bảo bối!”, kéo lấy Dương Khánh Kiều đang ngồi trên người xuống, dùng đại lực ôm vào trong lòng.
“Ý anh là bảo đùa giỡn với tôi vui lắm chứ gì.”, Dương Khánh Kiều thật sự xấu hổ, vốn là một cơ hội phản công tuyệt hảo liền lãng phí như thế, bất quá sau khi cậu gặp gỡ Trịnh Ngạn, liền đem mình định vị là 0, bởi vậy đối với việc làm 1 cũng không có dục vọng quá mạnh mẽ, chỉ ngẫu nhiên đối với việc ở trên có chút tò mò.
Huống hồ Trịnh Ngạn dù thế nào cũng tuyệt đối là công, phúc hắc công, có khi còn có thể là khách suyến súc công, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra bộ dáng bị áp.
Nói thật, cho dùTrịnh Ngạn thực nguyện ý để cho cậu áp, cậu cũng không dám, ai biết sau khi áp một lần, có thể hay không lọt vào ép buộc thảm hại hơn, vô nhân, vô đạo ức hơn.
Thật là cái đồ vô dụng! Có lẽ cô muốn cười nhạo cậu ấy như vậy, nhưng Tiểu Kiều người ta chính là cực phẩm thiên nhiên thụ, kỳ vọng cậu làm cường hãn công quân, không khác gì muốn gà giống diều hâu mà biết bay, thật khó như lên trời nha.
Đương nhiên, Trịnh Ngạn cũng sẽ không cho cậu cơ hội, cho dù bình thường thường dung túng cậu thái tuế gia xúc phạm người có quyền thế, cũng sẽ như trước khiến cho cậu cưỡi đến vô pháp vô thiên mà giương oai.
Thân ái tiểu dương nhi, cậu vẫn là ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ đi!
Dương Khánh Kiều ghé vào ngực Trịnh Ngạn, tiếng cười ầm vang bên tai, tựa như sấm mùa xuân.
Tuy rằng không hề còn đối địch, nổi giận đùng đùng, nhưng thân thể bọn họ vẫn trong trạng thái ngẩng cao phấn khởi, lửa giận tự nhiên chuyển hóa thành dục hỏa nóng cháy.
Tay Trịnh Ngạn trườn xuống vuốt ve thắt lưng Dương Khánh Kiều, vừa mới quần nhau làm bọn họ quần áo hỗn độn, nhất là sau đó, nút áo sơ mi đều bị bứt đứt mấy cái, lộ ra mảng ngực trắng nõn, nhị đóa nụ hoa phấn hồng lập loè.
Kéo lớp áo của cậu ra, vuốt ve da thịt mềm nhẵn.
Gần như vậy nhẹ nhàng sờ soạn, Dương Khánh Kiều liền cũng phát khởi dục niệm, địa phương bị vuốt ve trở nên dị thường mẫn cảm, tô tê ma dại ngứa ngấy, nổi cả da gà.
Trịnh Ngạn đình chỉ cười to, nghiêng người hôn lên trán cậu.
Dương Khánh Kiều tự nhiên ngẩng mặt, môi hướng lên nghênh đón, mút lấy chiếc lưỡi trơn mềm đang trượt vào giữa hai môi cậu, một trận nồng nhiệt làm người ta vui thích đến gần như hít thở không thông, vì thiếu dưỡng khí mà trở nên phiêu phiêu bềnh bồng.
Cậu rất thích cảm giác cùng Trịnh Ngạn hôn môi, thân mật lại ngọt ngào khiến người say mê, cả người đều muốn tan chảy.
Khi hai đôi môi khó khăn mà rời nhau ra, một sợi chỉ bạc dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, phảng phất như không muốn chia lìa.
Thế là Dương Khánh Kiều lại hôn đáp lại, lần này đổi lại là cậu chủ động dùng đầu lưỡi quấy nhiễu khoang miệng Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn đôi mắt lóe lên kinh hỉ, thuận theo mà say sưa chìm đắm trong nụ hôn này, hai cái đầu lưỡi không ai nhường ai truy đuổi quấn quanh, thẳng đến khi hai người đều thở hồng hộc mới lại tách ra.
“Hiếm khi thấy em nhiệt tình chủ động như thế, lần này quyền chủ động nhường cho em.” Trịnh Ngạn hiếu khi hào phóng, lộ ra biểu tình trêu tức, nói: ”Nữ vương, thỉnh hảo hảo yêu thương anh đi.”
Dương Khánh Kiều hai gò má đỏ lên như lửa nóng, lại bị trêu đùa đáng giận cười nhạo, vẻ mặt giả bộ hung ác.”Hừ, đây là anh nói nha, đừng có hối hận.”
“Trong từ điển của anh không có hai chữ hối hận.”, nhíu mày. ”Trừ phi kỹ xảo của em quá kém.”
“Em là do anh dạy dỗ, nếu kỹ xảo quá kém, nhất định là bởi vì anh dạy rất tệ.”, không phục cãi lại.
“A, nói cũng đúng!” Trịnh Ngạn cười lớn một tiếng, vỗ vỗ hai má cậu. ”Vậy cứ cho là nghiệm thu thành quả, đừng khiến anh quá mất vọng, nếu không anh chỉ còn cách lại cố gắng dạy dỗ em vài lần, nhưng phải gia tăng một ít giáo cụ phụ trợ nga.”
Những lời này chính là uy hiếp mà! Dương Khánh Kiều cảm thấy chính mình đã rơi vào một cái cạm bẫy vô luận làm thế nào đều chịu thiệt, nhưng tâm khiêu chiến đã bị khơi mào, không chịu chịu thua, nói cái gì cũng muốn khiến cho Trịnh Ngạn tâm phục khẩu phục.
Chuyện tình dục từ trước đến nay chủ đạo đều là Trịnh Ngạn nắm trong tay, Dương Khánh Kiều chỉ cần đem chính mình hoàn toàn giao cho anh là được, theo anh mà khởi vũ trầm luân.
Nghĩ nghĩ một chốc, chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sang bên cạnh tùy ý lấy một chiếc cravat, che lại hai mắt Trịnh Ngạn. Trước kia Trịnh Ngạn cũng từng che kín mắt cậu, mất đi thị lực, cảm quan càng tăng lên làm cho người ta sợ hãi.
Bất quá mục đích của cậu cùng Trịnh Ngạn bất đồng, cậu chính là không muốn để cho Trịnh Ngạn từ đầu đến đuôi mở mắt thao láo nhìn cậu, vậy sẽ khiến cho cậu khiếp sợ, không dám lớn mật tiếp tục.
Khóe miệng Trịnh Ngạn nhếch lên, lẳng lặng nằm yên, chờ đợi bước hành động tiếp theo của cậu.
Dương Khánh Kiều cởi nút áo anh ra, hai tay xoa lên khung ngực đầy đặn, ngón tay quét về phía nhũ thủ, từ trên xuống dưới tảo động đùa bỡn, rồi mới cúi người hàm trụ một bên, đầu lưỡi ở nơi này nhiễu loạn một vòng.
Trịnh Ngạn vẫn im lặng, nhưng tần suất hô hấp có chút thay đổi.
Duyện liếm nhũ thủ rồi thần dần dần di động xuống phía dưới, giống muốn ăn anh mà cắn cắn lên da thịt, lưu lại những dấu răng rõ ràng, khi cắn đến bụng, liền tạm dừng lại.
Trịnh Ngạn cảm giác thắt lưng bị kép ra, quần dài xoát một tiếng liền bị cởi ra, trên người chỉ còn quần lót màu đen bao vây phân thân đã cương phân nửa.
Đối với nam nhân, trực tiếp xâm nhập bộ vị trọng điểm tuyệt đối là công kích tối hữu hiệu.
Cho nên Dương Khánh Kiều không có cầm hoặc vuốt ve nó, mà là cách qua lớp vải mỏng manh trực tiếp một ngụm cắn lên.
Tần suất hô hấp Trịnh Ngạn nhanh hơn, hơi thở tăng thêm.
Không có nam nhân không thích khẩu giao, Dương Khánh Kiều kéo quần lót xuống, tính khí cứng rắn liền nhảy ra, phần đỉnh ướt át sát qua chóp mũi cậu, dính thượng thủy ngân cùng hương vị của nam nhân.
Dương Khánh Kiều không khỏi cũng hưng phấn lên, điện lưu tình dục từ sau lưng không ngừng dâng lên. Liếc mắt nhìn Trịnh Ngạn đang bị che mắt một cái, xác định nút thắt vẫn chặt không bị lỏng hay kéo ra, rồi mặt mới đỏ bừng cúi đầu……
Không đếm được đã vì Trịnh Ngạn dùng miệng làm bao nhiêu lần, nhưng mà mỗi lần vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu được, nhất là dưới ánh nhìn chăm chú của Trịnh Ngạn thì cảm thấy so với bị trực tiếp sáp nhập càng dâm mĩ hơn, bởi vậy cậu mới muốn che đi đôi mắt của Trịnh Ngạn.
Cảm nhận được nơi đó của mình được một cảm giác nóng ấm bao lấy, liếm lộng, thân thể Trịnh Ngạn vì phấn khởi mà gồng lại, mỗi một khối trên cơ thể rắn chắc đều chứa đầy lực lượng.
Lặng lẽ đem chiếc cravat bịt mắt kéo lỏng ra một chút, lén lút nhìn trộm người đang chuyên chú giữa hai chân mình, đây là hình ảnh đẹp nhất trên đời, anh thích bộ dáng cố gắng lấy lòng anh của Dương Khánh Kiều, vừa đáng yêu lại vừa ngượng ngùng.
|
Aiz aiz, ra là đến 33 chương nha. Ta bị lú rồi :(
Này thì xôi thịt nhá, này thì tim bay phất phới nhá. Ôi, thật hợp không khí valentine nha!!!!
—
Chương 33
Cố gắng hảo một trận, Dương Khánh Kiều đem ánh mắt hướng về phía trước nhìn một cái, nghĩ muốn quan sát biểu tình của Trịnh Ngạn, kết quả là nhìn thấy anh đang thưởng thức cùng hứng thú dạt dào chăm chăm nhìn mình, mặt oa nhi lập tức cháy sạch như lửa đỏ, xấu hổ và giận dữ kêu to: ”Anh nhìn lén!”
Trịnh Ngạn thản nhiên kéo mảnh vải bịt mắt xuống.”Anh hiện tại là quang minh chính đại nhìn, nữ vương, thỉnh tiếp tục.”
“Không chơi nữa!”, xấu hổ, xoay người muốn nhảy xuống giường.
“Bỏ dở nửa chừng, không ngoan.” Trịnh Ngạn duỗi cánh tay ra, vòng qua thắt lưng cậu đem người kéo trở về, cười nhẹ nói: ”Tiểu dương không ngoan phải chịu xử phạt a.”
Dương Khánh Kiều hơi hơi run rẩy, mỗi lần Trịnh Ngạn nói muốn xử phạt cậu thì cậu đều thấy hảo hưng phấn…… Ách, là rất sợ hãi……
Có được cơ hội cùng lý do, đại dã lang mượn nước lật thuyền, phi thường khoái hoạt áp đảo tiểu cừu.
Không như Dương Khánh Kiều xấu hổ ngượng ngùng, thủ pháp âu yếm của Trịnh Ngạn rất cao siêu, đủ loại thủ đoạn thậm chí có thể nói là dâm loạn hạ lưu, dễ dàng trêu chọc khơi lên dục hỏa hừng hực không thể vãn hồi.
Làm Dương Khánh Kiều cuối cùng chịu không nổi, hai chân siết lấy lưng Trịnh Ngạn, chủ động nâng lên cái mông kề sát vào anh, dùng động tác thúc giục anh tiến vào địa phương khát vọng được lấp đầy.
Trịnh Ngạn bỗng dưng xoay người, lại lần nữa thay đổi vị trí, để cho cậu ngồi ở trên bụng, tà khí mỉm cười, gợi cảm đáng giận dụ dỗ nói: ”Ngoan, muốn liền chính mình đến.”
“Anh……”, Dương Khánh Kiều nhíu mi trừng mắt liếc anh một cái.
Trong hai tròng mắt vì tình dục mà mênh mông thủy quang, hiện ra một loại tức giận mà dã mị phong tình, không hiểu được loại vẻ mặt này ngược lại càng khiến người muốn xâm phạm lăng nhục cậu, làm cho cậu chịu đủ dục vọng tra tấn cũng không phát tiết được mà khóc rên.
Trịnh Ngạn suýt nữa nhịn không được mà áp đảo cậu thúc vào, âm thầm hít sâu nhẫn xuống, so với giao cấu của loài vật khi động dục, anh càng muốn tận hưởng quá trình tán tỉnh tiền hí khi ân ái.
“Không muốn sao?”, thẳng lưng, thứ cứng rắn nóng như lửa ở giữa mông cậu ma sát, cố ý không tiến vào.
Mẹ nó! Dương Khánh Kiều thiếu chút nữa bật ra những lời thô tục, tuy cậu không phải thật muồn hơn thua, bình thường chịu sức ép một chút đã giơ tay xin hàng, nhưng thân là nam nhân cốt khí vẫn phải có, cậu không cần…… mới điên! Đùa giỡn gì vậy hả, đã đến nước này, làm sao mà lại không muốn chứ?
Cậu đường đường là nam tử hán đại trượng phu, cần gì phải thẹn thùng cố tình dục cự còn nghênh, chính mình đến liền chính mình đến, sợ anh sao. Dương Khánh Kiều căm giận cắn răng, mặc kệ cảm giác xấu hổ có nặng mấy cân mấy lượng, quyết định cùng Trịnh Ngạn liều mình. Hừ hừ, hôm nay nhất định để vắt kiệt anh ra, bổn đại gia quyết hi sinh bất cứ giá nào!
Hơi hơi nâng lên thắt lưng, đỡ lấy tính khí thẳng tắp hướng lên trời của Trịnh Ngạn, đặt lên nhụy hoa đã mềm mại ướt át, lại chậm rãi ngồi xuống, một tấc một tấc nuốt hết cực đại kinh người kia.
Vừa mới ngồi thẳng xuống, hai người liền nặng nề thở ra.
Dương Khánh Kiều bắt đầu cao thấp kỵ động, kịch liệt khoái cảm điên cuồng dâng lên, Trịnh Ngạn không hề yên lặng bất động, phối hợp một lần lại một lần thúc lên trên.
“Ân…… A…… A a……”, thân thể Dương Khánh Kiều ngửa ra phía sau tạo thành một độ cong tuyệt mỹ, hai mắt nhắm nghiền, nén không được mà buột ra những tiếng rên rỉ tràn đầy ngọt nị.
Kêu la, thở dốc, da thịt va chạm, trong phòng âm thanh dâm loạn quanh quẩn.
Rong ruổi luật động cuồng loạn, đến cuối cùng cũng không còn theo tiết tấu gì, Trịnh Ngạn xoay mình thẳng lưng ngồi dậy, thuận thế một lần nữa áp đảo Dương Khánh Kiều, đem hai chân cậu vác lên vai, triển khai một tràng công kích cường hãn khác.
“A…… Không được…… A! A a a ──”, Dương Khánh Kiều thét chói tai, tinh dịch phun ở trên ngực mình cùng Trịnh Ngạn.
Trịnh Ngạn khàn khàn rống lên một tiếng, cuối cùng một lần thật sâu tẫn căn chàng nhập, tận tình khuynh tiết một dòng nhiệt lưu mạnh mẽ, tiết xong rồi, ngã vào trên người Dương Khánh Kiều mà thở.
|
Dương Khánh Kiều nâng lên cánh tay mệt mỏi ôm lấy anh, vuốt ve tấm lưng ướt mồ hôi, giống như tiểu miêu làm nũng mà dùng hai má cọ xát bên gáy anh, vươn đầu lưỡi khẽ liếm đi những giọt mồ hôi như châu bàn.
“Đừng khiêu khích anh như vậy, bằng không sớm hay muộn có một ngày anh sẽ chết ở trên người em.” Trịnh Ngạn nói, thanh âm như thở dài.
“Tinh tẫn nhân vong sao?”
“Đúng vậy, bị em vắt ra thành xác ướp.”
“A, cái này gọi là hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu.”, cười khẽ, tràn ngập phong tình.
Nuốt vào nước bọt của Trịnh tiên sinh, ngay cả giọng điệu đùa giỡn cũng học được vài phần , điều đó lại chứng minh, bọn họ tuyệt đối là ông trời tác hợp nên, là trời sinh một đôi.
Trịnh Ngạn không chịu nổi loại cố ý vô tình này, khiêu khích vừa hồn nhiên vừa tuyệt mỹ mê người, dục hỏa lại bùng lên, nói đúng hơn, dục hỏa đối với Dương Khánh Kiều chưa bao giờ tắt đi, giống như vực thẩm không đáy vĩnh viễn luôn bất mãn, hận không thể chết ở trên người cậu.
Còn như vậy tiếp tục, một ngày nào đó thật sự sẽ chết ở trên người cậu đi.
Nếu là như thế, tính ra cũng là cách chết tối hạnh phúc, khoái hoạt mà chết!
Nghĩ như vậy, phân thân được nhục bích nóng ẩm bao vây lại rục rịch, thì thầm như ác ma dụ hoặc: ”Nữ vương bệ hạ, làm cho anh tinh tẫn nhân vong đi.”
“Không được gọi em nữ vương bệ hạ!”, mặt oa nhi không nén được lại đỏ lên, cách xưng hô này quả thực là sỉ nhục cậu a!
Trịnh Ngạn khoái trá cười lớn một tiếng, lại cử động thắt lưng, khiến người dưới thân tiếp tục chìm nổi trong ái dục chi hải, không tiết chế mà phiên vân phúc vũ, đến khi cả hai đều đắm chìm trong dục vọng……
Rất lâu sau đó, sau lần thứ hai cùng lần thứ ba cuồng dã kích tình mới dần dần bình ổn, tẩy trừ sạch sẽ trở lại trên giường.
Trịnh Ngạn vuốt ve da thịt Dương Khánh Kiều, hưởng thụ cảm xúc sau khi làm tình.
Dương Khánh Kiều mệt chết khiếp nguyên bản đã buồn ngủ, nhưng lại nhớ tới cái ngôi sao thần tượng đã hôn Trịnh Ngạn kia, khó nén toan vị chất vấn: “Anh cùng người kia có quan hệ gì?”
“Ai?”
“Còn dám giả ngu với em?”, nâng lên nửa người trên tức giận trừng mắt.” Tên ngôi sao thần tượng hôn anh đó, thật thà sẽ được khoan nhượng, kháng cự sẽ bị nghiêm phạt, mau thành thật khai ra!”
Nga nga nga, khách quan các cô xem, tiểu cừu ôn thuần của chúng ta cuối cùng cũng đã có có vài phần tư thế sư tử Hà Đông rống kìa!
“Bạn tình trước kia, không là gì khác.”, Trịnh Ngạn sờ sờ cái mũi nói.
Bị người yêu rống hung dữ như vậy, lại phát lên một loại tâm tình phức tạp kỳ dị, “thê quản nghiêm“ trong truyền thuyết có phải là loại tư vị vừa yêu lại vừa sợ này?
“Các người lúc ấy đang làm gì?”
“Cậu ta hy vọng anh có thể bao dưỡng cậu ta, cung cấp tiền bạc, nhưng anh cự tuyệt.”
“Thật sự?”
“Trước kia tất cả những kẻ cùng anh cùng một chỗ đều có mục đích, đại bộ phận là vì tiền, sẽ không chân chính yêu anh.”, bởi vì anh cũng sẽ không yêu bọn họ, liền đem bọn họ xem như bạn tình.
Dương Khánh Kiều nghe anh như thế nói, đột nhiên cảm thấy anh thật đáng thương, đau lòng ôm lấy anh.
Trịnh Ngạn tất nhiên biết cậu hiểu lầm, nhưng cũng không muốn giải thích, tiểu cừu thương xót ôm anh ôn nhu lại ấm áp, huống hồ cái loại biểu tình “anh thật đáng thương, sau này em sẽ hảo hảo yêu anh” này rất rất đáng yêu.
“Chuyện nữ nhân kia là sao?”, cuộc đối thoại liền chuyển hướng, đổi lại là Trịnh Ngạn lên án.
“Nga, cô ấy tỏ tình với em.” Dương Khánh Kiều cũng sờ sờ cái mũi, khí thế sư tử Hà Đông lập tức giảm đi một nửa.
“Em đối cô ta cũng có ý tứ?”
“Đương nhiên không có!”
“Cô ta hôn em.” Trịnh Ngạn mi tâm vì hờn giận mà nhăn lại.
“Cô ấy không có hôn em, chính là nhẹ nhàng chạm vào môi en một chút.” Dương Khánh Kiều vội vàng nói sạo.
“Ai cũng không được chạm vào em, một chút cũng không được.”
“Ân ân, sau này em sẽ cẩn thận không cho bất luận kẻ nào đụng vào em, một chút cũng không cho.”
Trịnh Ngạn dùng sức ôm cậu, thật muốn đưa cậu nhu tiến vào thân thể của mình, tràn ngập ý độc chiếm mà tuyên cáo: ”Em là của anh!”
“Hảo hảo, em là của anh, vĩnh viễn đều là của anh.” Dương Khánh Kiều liên thanh hứa hẹn phụ họa, vỗ vỗ trấn an anh, không khỏi cảm thán: ”Aiz, uổng em trước kia vẫn nghĩ anh thật bảnh.”
Lúc này nam nhân trước mắt, so với đại hài tử sợ hãi bảo bối yêu quý bị cướp đi thật không khác biệt lắm, một chút bất an, một chút tùy hứng, cùng với một chút không được tự nhiên.
Trịnh Ngạn đối với đánh giá thật bảnh kia từ chối cho ý kiến, biết được mình bình thường quả thật biểu hiện nghiêm túc, trong mắt người khác là hình tượng lạnh lùng không dễ thân cận, trên thực tế cũng đúng như vậy, chỉ có đối Dương Khánh Kiều là ngoại lệ.
“Ở First One , cái ngày chúng ta lần đầu tiên gặp đó, em thấy anh một mình ngồi ở quầy bar uống rượu, cái mặt xám xịt, giống như tất cả mọi người trên toàn thế giới thiếu anh mấy trăm vạn.” Dương Khánh Kiều nhắc lại chuyện cũ.
Bỗng nhiên nhìn lại, có một loại ảo giác kì diệu như từ một thế giới khác, lúc ấy ai cũng không thể đoán trước được bọn họ lại gặp lại, sau đó là dây dưa truy đuổi, thẳng đến hôm nay hàng đêm ôm nhau nhập mộng.
Aiz, không nghĩ tới một đêm tình lại ngủ sai người, lại không cẩn thận ngủ trúng ngay tân lão bản, thiên ý khó liệu, thế sự không có cái gọi là tuyệt đối, những lời đó chính là diễn đạt tình hình này.
|