Siêu Sao, Tính Cái Gì ?!
|
|
Chương 6. Chính thức thử vai
Ba người đến trường quay sớm hơn giờ hẹn ba mươi phút, Đan Á Đồng được trợ lý đạo diễn dẫn luôn vào phòng thử trang phục.
Người trợ lý đạo diễn đối xử khá tốt với người mới này. Trong lòng ai cũng hiểu rõ đây là người mà đạo diễn lừng danh cả nước mời tới thử vai, chắc chắn đằng sau có hậu thuẫn, vẫn nên khách sáo một chút.
“Lâm Thành” là bộ phim cổ trang viết về mối quan hệ giữa các nước, câu chuyện về tình huynh đệ, thế nên đề tài cũng không thật đặc biệt hay “kinh thế hãi tục” gì. Điểm nhấn của bộ phim đề cập đến tinh thần đại nghĩa của dân tộc và trong đó sẽ có kết thúc thật cảm động của một tình yêu.
Cậu đóng vai em trai của nam diễn viên chính, từ nhỏ được ca ca cưng chiều sinh hư, cuối cùng vì anh trai và người yêu của anh mà chết dưới mũi tên của kẻ thù.
Đoạn thử vai của Đan Á Đồng là một cảnh ấm áp.
Phân cảnh này, Liên Dư cùng anh trai Liên Kỳ nói chuyện trong hoa viên của phủ. Liên Dư ngồi trên cành cây cao còn Liên Kỳ cầm chén rượu ngồi cạnh bàn đá.
Đan Á Đồng đã thay trang phục, là một chiếc áo choàng trắng, mũ ngọc trên đầu, bên hông buộc bạch ngọc được chạm khắc tinh xảo, cả người toát lên vẻ công tử con nhà giàu luôn được người nhà bảo bọc.
Trợ lý Dương và Đinh Nham đứng bên cạnh đều có chút không tin vào mắt mình, thật không ngờ Đan Á Đồng lại có thể mặc hợp trang phục cổ trang như vậy.
Lâm Nghệ Thiên nhìn Đan Á Đồng sau khi hóa trang, hài lòng gật đầu một cái rồi quay lại thấp giọng nói gì đó với trợ lý đứng sau lưng sau đó nói với Đan Á Đồng “Giờ cậu cứ chuẩn bị đi, chờ chút nữa Kỳ Thậm ra diễn cùng cậu.”
Đan Á Đồng gật đầu, mắt nhìn cái cây to bên cạnh, dường như đang suy nghĩ làm thế nào để leo được lên cây kia.
“Thật ra là quay cận cảnh nên không nhất thiết phải leo lên cây.” Lâm Nghệ Thiên nhìn ra suy nghĩ của cậu. “Chẳng qua vì muốn cảnh quay đạt hiệu quả cao nên tôi hy vọng diễn viên có thể nhập vào vai diễn của mình.” Thản nhiên nói vậy nhưng rõ ràng là anh đang đưa ra yêu cầu.
Đan Á Đồng gật đầu, mắt nhìn cái thang nhân viên hậu trường đưa đến, cậu kéo vạt áo tới eo rồi không chút do dự đến gần cái cây.
Lúc bò lên cây, trên người cậu không có cái dây nào, là một diễn viên mới đến thử vai đương nhiên cậu sẽ không ngu ngốc đến độ nhờ đoàn làm phim tìm cho cậu cái dây để bảo hiểm rồi. Trèo được lên cây, cậu đưa mắt nhìn về mấy vị trí máy quay lia tới rồi lựa chọn một cành cây to để ngồi, buông vạt áo xuống, nhìn xa xăm, nghiêm túc trở thành một công tử giàu có ở Giang Nam cả đời chưa bao giờ biết đến sầu khổ.
Khi Tiếu Kỳ Thậm đi ra, ngẩng đầu lên liền thấy chàng trai ngồi trên cành cây cao cao, trong nháy mắt, hắn thật sự cảm thấy đó chính là thiếu niên trong kịch bản. Liên Dư là một con người đơn thuần không biết đến thế sự nhưng lập trường lại kiên định vô cùng.
Lâm Nghệ Thiên thấy Tiếu Kỳ Thậm cũng đã đổi trang phục liền dùng tay ra hiệu với nhân viên hậu trường, sau đó quay sang gật đầu với Tiếu Kỳ Thậm. Cả hai hợp tác với nhau đã nhiều năm nên chẳng cần nói thêm gì thì trong lòng đều đã hiểu rõ ý của đối phương.
Vén áo ngồi xuống cạnh cái bàn đá, hắn ra dấu OK với Lâm Nghệ Thiên.
Đan Á Đồng mắt nhìn về phía Tiếu Kỳ Thậm ngồi, nhàn nhạt cười một tiếng, xòe cái quạt giấy trong tay ra chờ lệnh từ đạo diễn.
“Bắt đầu!”
“Tiểu Dư, đệ leo cao như vậy làm gì?” Liên Kỳ nhẹ nhàng nhâm nhi chén rượu trong tay, cũng không thèm nhìn thiếu niên đang muốn bò từ cây xuống “Lần này đệ lại làm gì nữa mà đại môn cũng không dám qua?”
“Cái đó, nào có…” Liên Dư ngồi trở lại trên cây, phe phẩy cái quạt trong tay, rung đùi đắc ý nói “Đệ là đang ngồi đây thưởng thức quang cảnh trong phủ.” Nói xong còn làm ra cái bộ dạng rất ư là nghiêm túc.
Liên Kỳ đặt chén rượu trong tay xuống “Sao ta lại nghe nói đệ đêm qua không về nhà?”.
Liên Dư đong đưa nhẹ cây quạt rồi gấp lại, cười nịnh hót mà ngay cả cặp mắt cũng như nai con lộ vẻ hồn nhiên, ngây thơ “Đại ca, huynh ngàn vạn lần đừng nói cho cha biết, đệ lần sau không dám như thế nữa đâu.” Nói xong, chắp tay lại “Đệ van xin, xin huynh đấy.”
“CUT” Lâm Nghệ Thiên đứng lên, nói với Đinh Nham đang đứng bên cạnh “Chính là cậu ấy.”
Đoạn diễn vừa nãy cũng không phải quá khó, cái khó chính là ánh mắt của Liên Dư khi nhờ vả Liên Kỳ. Ánh mắt đó vừa mang vẻ khờ dại lại có vẻ vô lại, cậu ấy đã nắm bắt tâm lý nhân vật Liên Dư rất khá, thậm chí còn tốt hơn dự liệu của anh.
Đinh Nham lấy lại tinh thần từ phần diễn của Đan Á Đồng, vội cười nói “Vậy thì xin cảm ơn đạo diễn.”
Lâm Nghệ Thiên khoát khoát tay, không có hứng thú nói chuyện tiếp.
Đinh Nham ít nhiều gì cũng đã nghe qua lời đồn về tính cách nóng nảy của đạo diễn Lâm nên anh cũng không làm phiền đối phương nữa, gật đầu với Tiếu Kỳ Thậm đang ngồi cạnh đấy một cái rồi ra phụ trợ lý giúp Đan Á Đồng leo thang xuống đất.
Tiếu Kỳ Thậm cầm chai nước do trợ lý đem tới, uống một ngụm rồi đứng lên đi đến bên cạnh Đan Á Đồng, khen ngợi “Diễn rất khá.”
“Cám ơn anh Tiếu.” Đan Á Đồng bày ra vẻ mặt ngượng ngùng của một tân binh khi được khen ngợi, cúi đầu xuống, cả người không được tự nhiên.
“Lúc quay chính thức thì cố lên nhé.” Tiếu Kỳ Thậm vỗ vai cậu, xoay người nói với trợ lý, “Chúng ta đi thôi.”
“Anh Tiếu đi thong thả.” Đan Á Đồng nhìn bóng lưng Tiếu Kỳ Thậm, không ngờ người diễn cùng mình lại là Tiếu Kỳ Thậm, chẳng qua chỉ là thử vai cho dù Lâm Nghệ Thiên làm việc cẩn thận nhưng cũng không đến mức bởi một người mới đến thử vai mà mời cả một minh tinh Thiên vương chứ. Hay vì đã bốn năm trôi qua nên tác phong làm việc của Lâm Nghệ Thiên đã thay đổi?
Dương Quân thấy Đan Á Đồng dường như có chút không thể tin, đi đến bên cạnh cậu “Á Đồng, ra hậu trường thay trang phục đi, rồi chúng ta về công ty để bố trí việc quay phim của cậu.”
Đến hậu trường, sau khi thay bỏ bộ quần áo trong phim ra, lúc đi về Đan Á Đồng có chào hỏi với các nhân viên hậu trường, đến chỗ quẹo thì cậu gặp phải Tiếu Kỳ Thậm. Có chút ngẩn người, nhìn thoáng hai trợ lý phía sau hắn, cậu cúi đầu chào, “Anh Tiếu” rồi nghiêng người để Tiếu Kỳ Thậm đi trước.
Tiếu Kỳ Thậm nhìn Đan Á Đồng mỉm cười “Ừ, đi đường cẩn thận.”
Nữ trợ lý sau hắn ngẩng mặt lên nhìn Đan Á Đồng đang đứng bên cạnh, tuy là không tệ nhưng trong giới giải trí này vẻ ngoài trông được cũng không chỉ có mình cậu. Nhưng mà, dường như Kỳ Thậm rất xem trọng người này.
Đợi bọn họ đi xa, Đan Á Đồng mới thản nhiên nói với trợ lý Dương nãy giờ còn chưa lấy lại được tinh thần “Đi thôi, anh Nham còn chờ chúng ta ở bên ngoài.”
Dương Quân lấy lại tinh thần, đối với vẻ dửng dưng của Đan Á Đồng thì cảm thấy kinh ngạc, rõ ràng vừa rồi còn là dáng vẻ ngượng ngùng, bây giờ sao lại…
“Nhớ kỹ bây giờ anh là phụ tá của tôi.” Đan Á Đồng nhìn Dương Quân. “Trước kia thái độ của anh với tôi và Nguyên Văn ra sao giờ tôi sẽ không tính toán nữa, nhưng là từ giờ trở đi tôi không hy vọng trợ lý của tôi sẽ mang phiền phức lại cho mình đâu.”
Dương Quân sững sờ, đột nhiên từ trên người đối phương tản ra áp lực khiến cho toàn thân hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của Đan Á Đồng. Lúc trước hắn chọn nhầm chỗ nhưng mà cậu ta đã nói như vậy, ý hẳn là cho hắn cơ hội cuối?
“Tôi sẽ đến gặp anh Nham xin làm trợ lý riêng của cậu, chứ làm trợ lý chung như giờ cũng không thể để ý hết mọi thứ được. Dù gì thì từ giờ khi cậu đóng phim cũng cần một người chăm sóc.” Dương Quân dùng giọng điệu hết sức tự nhiên nói.
Giới showbiz chính là một canh bạc, nếu muốn thắng thì phải đặt cược trước, hắn đã đặt sai lần thứ nhất thế thì chẳng có lí do gì để không cho bản thân mình một cơ hội khác.
Đan Á Đồng lúng túng cười, “Vậy làm phiền trợ lý Dương rồi.”
Cứ như là con người tràn đầy áp lực lúc nãy không phải cậu. Dương Quân có một trực giác có lẽ sự lựa chọn lần này của hắn là đúng, ở trong nghề cũng một thời gian đương nhiên hắn nhìn ra được giữa Nguyên Văn và Đan Á Đồng, ai có tiềm lực hơn ai.
“Á Đồng, cậu cũng không nên nói lời khách sáo làm gì, dù sao tôi cũng là trợ lý của cậu không cần phải phân biệt so đo.” Dương Quân mỉm cười nói, ý tứ trong lời nói thì cả hai đều thật rõ ràng.
Đinh Nham mang vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Đan Á Đồng đang ngồi yên tĩnh bên cạnh “Hôm nay biểu hiện của cậu rất tốt.”
Lúc nhìn Đan Á Đồng diễn, anh suýt nữa thì quên mất đó là Đan Á Đồng, mà nhầm là nhị công tử Liên gia. Ngay cả diễn viên được đào tạo chính quy cũng chưa chắc diễn được đến trình độ này, mà Á Đồng lại có thể quả thật khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Rõ ràng Đan Á Đồng cũng rất hài lòng, đôi mắt nâu tràn đầy hưng phấn “Em sẽ cố gắng.”
Ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Dương Quân nhìn qua kính chiếu hậu thấy vẻ mặt Đan Á Đồng, người này trời sinh là một diễn viên.
Hết chương 6
|
Chương 7. Trò cười
Lúc trở lại công ty cũng đã là giữa trưa, tình cờ gặp được hai nhân viên vừa hết giờ làm việc, Đan Á Đồng đều mỉm cười với họ.
Bước vào thang máy, Dương Quân ấn nút xuống tầng trệt, thang máy chưa kịp đóng cửa thì có thêm hai người khác bước vào, một chàng trai trẻ mặc áo khoác trắng, đeo kính râm cùng với một người đàn ông trung niên mang cặp phía trước.
“Anh Nham” Chàng trai không chút nhiệt tình chào hỏi, gỡ mắt kính xuống, đảo mắt qua nhìn Đan Á Đồng một cái rồi cũng không để ý gì đến cậu.
“Viêm Kiềm, MV của cậu quay tốt không?” Đinh Nham cười hỏi.
“Vâng, còn lại phần chế tác sau cùng nữa thôi.” Lạc Viêm Kiềm gật đầu, đưa kính cho người đàn ông đứng sau lưng “Hôm nay về công ty báo cáo sau đó nghỉ một đêm, còn ngày mai thì đi đóng vai diễn khách mời cho một bộ phim truyền hình thần tượng.”
“Vừa mới trở về đúng là cần nghỉ ngơi một chút.” Đinh Nham không phải quản lý của Lạc Viêm Kiềm nên cũng không nói thêm lời nào nữa, trong chốc lát bầu không khí trong thang máy trở nên cứng đờ, thậm chí còn khá là nặng nề.
Đan Á Đồng thấy cậu thanh niên này chắc chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi. Thân thể này đối với người nọ cũng không có nhiều kí ức lắm, cậu chỉ biết mơ hồ hình như người này đang là thần tượng rất được yêu thích, nhờ vai diễn trong một bộ phim thần tượng mà nổi tiếng, sau đó album cũng có lượng tiêu thụ tốt. Và giờ thì cậu ta cũng đã có một chỗ đứng riêng trong làng giải trí.
Chàng trai này dường như không vui, Đan Á Đồng dời tầm mắt nhìn số tầng dần tăng lên, sau đó thang máy dừng ở tầng mười tám.
“Đinh.”
Cửa mở ra, Đan Á Đồng nhấc chân lên nhưng Lạc Viêm Kiềm lại đi ra khỏi thang máy trước tiên mà chẳng thèm nhìn một cái. Tuy số người chứng kiến màn xấu hổ này cũng không nhiều nhưng đối với một ngôi sao mà nói đây chính là một sự sỉ nhục. Thế nhưng, Đinh Nham lại thấy Đan Á Đồng vẫn vui vẻ như cũ, dường như cậu là người chỉ biết cười.
Lạc Viêm Kiềm vừa bước vào công ty liền nghe được đồn đãi rằng nhóm nhạc Thiên Không chuẩn bị giải tán.
Boyband Thiên Không, Viêm Kiềm cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi trong thang máy cái người mà từ đầu đến cuối không nói gì hình như là thành viên của nhóm đó. Cái nhóm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà việc sắp bị giải tán lại ầm ĩ đến độ tất cả người trong công ty đều biết?
“Viêm Kiềm đã trở lại à?”
“Viêm Kiềm, xin chào.”
Lạc Viêm Kiềm lạnh lùng gật đầu, không đi nữa mà quay đầu lại nhìn ba người đang bước tới, nhíu mày “Người trong nhóm Thiên Không kia, tên gì thế?”
“Đan Á Đồng.” Trong mắt người đàn ông trung niên mang theo ý cười, hướng về những nhân viên đang chào hỏi Viêm Kiềm “Cậu ta lớn hơn cậu một tuổi, sắp tới sẽ cùng học lớp bồi dưỡng chuyên môn với cậu.”
“Công ty để anh ta đi bồi dưỡng nghiệp vụ?” Lạc Viêm Kiềm không biết từ khi nào công ty lại hào phóng với một ngôi sao hạng hai như vậy.
“Là trưa hôm nay mới đưa ra quyết định” Người đàn ông giải thích “Sáng nay truyền ra tin tức Đan Á Đồng sắp đóng vai Liên Dư trong bộ phim ‘Lâm Thành’.”
Hai người cứ vô tư bàn tán, Đan Á Đồng vào cửa sau nên nghe được nội dung nói chuyện của hai người, cậu cười nhạt với Lạc Viêm Kiềm “Từ giờ về sau xin được giúp đỡ nhiều.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn người trước mắt, tổng thể cho người khác một cảm giác dịu dàng nhưng mơ hộ lại lộ ra một loại cường thế không dễ dàng nhận thấy. Người này hình như không giống với hình ảnh trong lời đồn. Chí ít khi đối mặt với những lời bàn tán không chút e dè, trên mặt lại chẳng mảy may có chút lưu tâm nào, cả một chút mất tự nhiên cũng không có.
Hờ hững gật đầu một cái “Anh không phiền lòng là tốt rồi.” Nói xong, Lạc Viêm Kiềm liền xoay người đi vào văn phòng nằm trong góc. Người đàn ông đi theo sau Viêm Kiềm nhìn Đan Á Đồng một cái rồi cũng xoay người đi theo.
Ngay lúc đó thì cửa văn phòng mở, Nguyên Văn từ bên trong đi ra, sững sờ nhìn Đan Á Đồng rồi gương mặt tối sầm lại.
Đinh Nham nhíu mày, rõ ràng là đang nghĩ gì đó.
“Cuối cùng cũng có thể không phải chung nhóm với một người ngu ngốc như cậu.” Nguyên Văn đi đến trước mặt Đan Á Đồng, hừ lạnh “Không phải nổi tiếng cùng cậu cũng không cần phải chịu đựng cái vẻ gì cũng không biết của cậu. Đây đúng là chuyện khiến người ta vui mừng mà.”
Lạc Viêm Kiềm đang đi ở phía trước cũng dừng lại, xoay người thản nhiên nhìn trò cười đang diễn ra tại chỗ làm việc chung.
Đan Á Đồng có chút không tin, trong giới giải trí vẫn có người “hồn nhiên” như vậy. Là người nổi tiếng mà ở chỗ này nói như thế thì đúng là sai lầm trầm trọng. Làm người của công chúng mà không thể khống chế được lời nói và hành vi của mình, so với việc không biết diễn xuất, không có khả năng ca hát thì càng thất bại hơn.
“Thế tôi có phải nói tiếng chúc mừng cậu không?” Đan Á Đồng cười nhạt một tiếng “Vậy tôi xin chúc mừng cậu nhé.”
Dây thần kinh trong đầu Nguyên Văn bị dáng vẻ tươi cười, thờ ơ của đối phương kích động rốt cuộc đứt phựt, Nguyên Văn giận dữ hét lên “Đan Á Đồng, mày đang âm mưu gì thế?”
Cả hành lang yên lặng, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Nguyên Văn đang giận dữ, có một số người thấy gai mắt với hành vi như vậy của Nguyên Văn, cho dù ở trong nhóm có nổi tiếng hơn nhưng cư xử như vậy đúng là bắt nạt người quá đáng mà.
Đứng trước mặt mọi người, nụ cười trên mặt Á Đồng dần mất đi, tất cả mọi người đều cho rằng cậu sẽ tức giận nhưng cậu chỉ thản nhiên nói “Giờ cậu đang mất bình tĩnh nên tôi cũng không muốn tranh luận vấn đề này với cậu.”
“Mày tưởng bày cái vẻ giả nhân giả nghĩa đó ra là có thể khiến tao tin mày không có ác ý thật à.” Nguyên Văn tức tối nhìn vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc của Đan Á Đồng “Mày chẳng qua là lợi dụng Thiên vương để có cái vai trong bộ phim đó mà thôi.”
Đan Á Đồng khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nguyên Văn, cười nhạt “Giờ cậu có thể đi soi gương rồi đó, còn nữa…” Cậu đút tay vào túi quần nhìn Nguyên Văn bằng ánh mắt như của một vị đế vương nhìn xuống bề tôi hèn mọn “Để làm một nghệ sĩ thì tố chất của cậu còn kém lắm.”
Nguyên Văn bị ánh mắt của Đan Á Đồng làm cho toàn thân phát lạnh, yết hầu như bị cái gì đó bóp chặt, một câu hắn cũng không thể nói nên lời.
Đinh Nham đứng sau lưng Đan Á Đồng nên không thấy được vẻ mặt của cậu mà chỉ có thể nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Nguyên Văn, anh liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, nói “A Văn, mấy ngày nay cậu mệt mỏi quá rồi đấy, trở về nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe đi.” Sau đó quay sang nói với Đan Á Đồng “Á Đồng, giờ cậu theo tôi vào văn phòng.”
Đan Á Đồng khẽ gật đầu, đi theo Đinh Nham cũng không hề quay lại nhìn Nguyên Văn một cái.
Lạc Viêm Kiềm khoanh tay trước ngực, cười khẩy nhìn trò cười này kết thúc, xem ra trận náo loạn này cũng không nhiều kịch tính lắm, mặt điềm tĩnh bước vào văn phòng làm việc của mình.
Hóa ra Đan Á Đồng là người như vậy.
Lúc Đan Á Đồng rời công ty cũng đã là vào buổi chiều, bụng lại đói, cậu nhìn dòng xe cộ đang tới lui bên ngoài công ty, chân mày cau lại.
“Muốn tôi đưa anh đi không?” Không ngờ một giọng nói quen thuộc ở đằng sau vang lên.
Đan Á Đồng ngoảnh mặt lại, thì ra là Lạc Viêm Kiềm cậu đụng phải lúc đi thang máy, cậu ta đang ngồi trong một chiếc xe thể thao của Lotus, sau đó cậu ta gỡ kính mắt xuống lộ ra đôi mắt phượng hẹp dài.
Lạc Viêm Kiềm ngửa đầu lên nhìn Đan Á Đồng, thấy được sự nghi hoặc lẫn vẻ lạnh lùng trong mắt đối phương, liền mỉm cười “Sao thế, anh không muốn ngồi xe của tôi à?”
Đan Á Đồng mở cửa xe ngồi vào ghế lái phụ, nghiêng đầu sang nhìn Lạc Viêm Kiềm hình như đang cười. Mới đây còn phớt lờ mình sao nhanh như vậy đã trở nên thân thiện như thế, hay phải nói rằng cậu ta không hổ danh là một ngôi sao?
“Đi đâu?” Lạc Viêm Kiềm khởi động xe xong hỏi.
“Về nhà, khu dân cư gần đường Đồng Hương” Đan Á Đồng dịch người một chút ngồi cho thoải mái rồi bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong xe chợt vang lên một giai điệu rất quen thuộc, Đan Á Đồng nghe ra được tình cảm sâu nặng trong ca khúc ‘Quay về’ mà lòng chợt nao nao.
“Anh cũng thích bài hát của anh ấy?” Lạc Viêm Kiềm nhìn Đan Á Đồng, thấy ánh mắt người đó đã hiện lên chút say mê. Nhưng Đan Á Đồng biết, sự cuồng nhiệt này không phải là dành cho cậu, mà là cho người chủ của ca khúc này.
Thích hay không thích?
Hết chương 7
|
Chương 8. Chung phòng với ngôi sao
Thích hay là không thích?
Đan Á Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ “Không biết, phải chăng là không có cảm giác.”
Lạc Viêm Kiềm nghe Á Đồng trả lời như vậy trong lòng cũng không rõ là thất vọng hay còn cảm giác nào khác mà chỉ im lặng lái xe, không hề nói một lời.
Gặp đèn đỏ, xe ngừng lại, Đan Á Đồng nghe thấy giọng hát ấm áp trong xe, hỏi “Cậu thích bài hát của anh ta à?”
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Lạc Viêm Kiềm khởi động xe. Chiếc xe từ từ chuyển động, Viêm Kiềm nhìn chằm chằm về phía trước “Cứ cho là thích đi.”
Thấy cậu ta trả lời mơ hồ, Đan Á Đồng cũng không có hứng thú tìm hiểu chuyện người khác, không khí trong xe lần nữa trở nên yên tĩnh.
Sau khi lái xe tiến vào khu chung cư, Lạc Viêm Kiềm đậu tại vị trí Đan Á Đồng chỉ, gỡ găng tay ra “Anh không mời tôi vào nhà uống chén trà à?”
Đan Á Đồng mỉm cười, mở cửa xe ra ngoài rồi cúi người xuống nói “Nếu cậu không chê thì xin mời vào.”
Lạc Viêm Kiềm nhướn mày, đóng cửa xe lại rồi theo Đan Á Đồng đi vào thang máy.
“Anh ở lầu chín à?” Lạc Viêm Kiềm thấy Đan Á Đồng nhấn số, tay khoanh trước ngực nhận xét “Số đẹp đấy.”
“Thế à?” Đan Á Đồng thu tay lại, dựa lưng vào thang máy “Không có chút cảm giác gì cả.”
Lạc Viêm Kiềm cẩn thận đánh giá người bên cạnh, tóc nâu, không ăn mặc kiểu cách mà ngược lại gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai, tuy không phải đẹp nhất trong làng giải trí nhưng cũng đủ để có thể nổi tiếng. Chỉ là tại sao lại bị Nguyên Văn chèn ép đến như thế?
Cửa thang máy mở ra, Đan Á Đồng làm tư thế mời, đợi Lạc Viêm Kiềm đi trước rồi mới bước ra “Quẹo bên phải, cửa đầu tiên chính là nhà tôi.”
Lạc Viêm Kiềm khoanh tay lại, nói “Tôi đây không phải là đang chờ anh mở cửa sao?”
Đan Á Đồng đi tới cạnh cửa, lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó đặt chìa khóa vào ngăn tủ nơi cửa ra vào, đổi dép trong nhà rồi đưa cho Lạc Viêm Kiềm một đôi dép khác “Cậu thay dép đi. Cứ ngồi tự nhiên.”
Lạc Viêm Kiềm đổi dép xong, vào trong phòng mới phát hiện ra chỗ ở của Đan Á Đồng cũng không lớn lắm, chỉ là một căn nhà nhỏ có hai phòng, thậm chí trên tường cũng không có treo hình, chuyện này mà nói với một nghệ sĩ thì đúng là có chút đặc biệt.
Lạc Viêm Kiềm trước giờ hiếm thấy chỗ ở của một nghệ sĩ nào lại không có hình của bản thân người đó. Đan Á Đồng thật khiến Lạc Viêm Kiềm có chút bất ngờ, trên tường phòng khách ngoài chữ “PHÚC” thật to và một cái đồng hồ thì không còn treo thêm gì nữa.
Ngồi xuống sofa, cầm cái điều khiển từ xa trên bàn mở TV lên, là chương trình của đài truyền hình ‘Tinh Không’.
Chương trình này trước đây Viêm Kiềm cũng đã từng tham gia, bản thân cũng không thích nó lắm, đang định chuyển kênh thì trên màn ảnh xuất hiện một bóng hình quen thuộc.
Đan Á Đồng?
Người đứng trên sân khấu biểu diễn đúng là Đan Á Đồng, hai mắt hơi rủ xuống, tiếng hát rất có hồn, không có biểu hiện đang hát nhép. Thế mới nói là không nên quá tin tưởng mấy tin đồn trong giới giải trí.
Đan Á Đồng đem một ly nước ra đưa cho Lạc Viêm Kiềm, thấy cậu đang xem chương trình mình tham gia nên đặt ly nước xuống trước mặt cậu ta, rồi ngồi xuống một góc sofa “Chương trình đó có gì để xem đâu.”
“Biểu hiện của anh rất tốt” Lạc Viêm Kiềm chân thành khen ngợi.
“Ừm.” Đan Á Đồng không để ý lắm, cười rồi đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, thấy đã 14 giờ cậu đứng dậy nói “Cậu ăn trưa chưa?”
“Chưa.” Lạc Viêm Kiềm lấy điện thoại di động ra “Gọi giao đồ ăn tận nhà đi.”
“Cậu muốn ngày mai sẽ có scandal ngôi sao nổi tiếng đang sống chung phòng với một nghệ sĩ quèn à?” Đan Á Đồng giương mắt lên, bảo “Cậu cứ ngồi đấy, chờ một lát là có ăn.”
Lạc Viêm Kiềm tò mò theo cậu đứng lên “Chẳng lẽ anh định tự nấu ăn?”
“Ừ” Đan Á Đồng mở tủ lạnh ra, nguyên liệu nấu ăn trong tủ cũng đủ cho hai người ăn, kiếp trước có một vai diễn trong bộ phim về đề tài ẩm thực nên cũng có học qua một chút, nấu ăn vốn cũng không phải việc quá khó.
Lạc Viêm Kiềm luôn có cảm giác thái độ của Đan Á Đồng với mình không giống thái độ của một người kém nổi tiếng đối với một đại minh tinh. Trong dáng vẻ đó, Lạc Viêm Kiềm có cảm giác Đan Á Đồng là ngôi sao giải trí đã kinh qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống.
Cửa phòng bếp nhỏ đã bị đóng lại, Lạc Viêm Kiềm ngồi xem TV, cứ một lúc lại nhìn về phía nhà bếp, không ngừng suy nghĩ xem không biết Đan Á Đồng làm cơm như thế nào?
Đổi kênh, là chương trình phát lại của buổi lễ trao giải, xem một chút thấy hơi chán, đang chuẩn bị tắt TV thì nghe thấy giọng nói đầy phấn khích của MC.
“Bây giờ, người đang bước lại phía chúng ta chính là Tiếu Thiên vương Kỳ Thậm, còn người đi cùng với anh là…” Giọng của MC có chút do dự, chùng xuống “Là mỹ nam Đan Á Đồng. Hai vị mỹ nam đi cùng nhau thật khiến cho người ta cảm thấy vô cùng bắt mắt.”
Lạc Viêm Kiềm kinh ngạc nhìn lên màn hình, hai người sóng vai đi bên nhau, Tiếu Kỳ Thậm đứng trên thảm đỏ mỉm cười chào hỏi các fan đứng hai bên, đi bên cạnh hắn là Đan Á Đồng cũng đang cười, rõ ràng nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng không hề khiến người khác cảm thấy cứng ngắc, mà là một cảm giác rất trong trẻo.
Chàng trai trên màn ảnh cùng người đang làm cơm trưa trong bếp có thật là cùng một người?
Cửa phòng bếp mở ra, Đan Á Đồng đeo tạp dề hai tay bưng thức ăn đi ra, đặt các món ăn xuống bàn rồi cởi tạp dề ra, nói “Cậu còn xem TV? Không ngờ được người trong giới giải trí cũng thích xem TV.”
Lạc Viêm Kiềm tắt TV, đi đến bên bàn ăn, nhìn các món ăn trông cũng không tệ “Anh biết nấu nướng thật à?”
Xoay người đến tủ lấy bát đũa ra, Á Đồng liếc nhìn Lạc Viêm Kiềm “Cậu đi rửa tay trước đi.”
Lạc Viêm Kiềm hậm hực đi vào nhà bếp rửa tay, cái bộ dạng e thẹn của người ngày rõ là lừa người mà.
Đi đến máy sấy hong tay cho khô, rồi ngồi xuống bàn ăn “Giờ có thể ăn chưa?”
Đan Á Đồng đưa một đôi đũa và một chén cơm đến trước mặt Viêm Kiềm, đối với thái độ hợp tác của Viêm Kiềm cậu rất hài lòng.
Thấy Đan Á Đồng không nói lời nào, Lạc Viêm Kiềm chớp mi “Này, tôi với anh nói chuyện được chứ”
Đan Á Đồng nâng mắt nhìn hành động trẻ con của Lạc Viên Kiềm, nói “Tôi chưa hề nói là không được.”
“Anh thật chẳng đáng yêu tẹo nào” Lạc Viêm Kiềm bưng chén cơm, gắp thức ăn trên bàn, hương vị cũng không tệ lắm, nói chung vẫn khiến Viêm Kiềm có chút bất ngờ.
Đan Á Đồng phớt lờ Viêm Kiềm, đối với hành vi lấy lòng của người đối diện, cậu thật có chút nghi ngờ, cũng không biết rốt cuộc đối phương có ý định gì, nên thái độ không gần không xa là tốt nhất.
Bầu không khí trầm mặc, cơm cũng đã xử lý được hơn phân nửa, Lạc Viêm Kiềm nhìn Đan Á Đồng đang yên lặng ngồi ăn “Anh quen thân với Tiếu Kỳ Thậm à?”
“Tiếu Thiên vương?” Đan Á Đồng ngừng động tác đang gắp đồ ăn “Làm sao mà quen thân được.” Gắp đồ ăn vào chén, cậu nhàn nhạt hỏi “Cậu có hứng thú với anh ta?”
“Không có, chỉ là tùy tiện hỏi thôi” Lạc Viêm Kiềm đột nhiên cảm thấy mình không thể nhìn thấu được người đang ngồi trước mắt, rõ ràng không lớn hơn mình mấy tuổi vậy mà sao cứ cảm thấy người này luôn khiến mình tự giác nghe theo.
Hay là nói đây chính là một loại ảo giác?
“Anh và Nguyên Văn thật sự sẽ tách ra à?” Vửa hỏi dứt câu, Lạc Viêm Kiềm liền thấy mình hỏi một câu không nên, bản thân mình đáng ra không nên nói những lời này.
Đan Á Đồng kinh ngạc một chút, lại nhìn thấy vẻ ảo não trên mặt Lạc Viêm Kiềm liền hiểu được đối phương đang hối hận vì câu hỏi của mình “Cái này do công ty quyết định, tôi không có ý kiến gì.”
Lạc Viêm Kiềm hơi suy đoán được địa vị của Đan Á Đồng ở Phi Ngu trước đây, suy nghĩ một chút rồi nói “Đêm nay tôi có tham gia một chương trình, đạo diễn bên đó có bảo tôi mời một người bạn thân trong nghề cùng đến, anh đi cùng tôi có được không?
Đan Á Đồng buông bát đũa xuống “Ừ, cám ơn đã mời.”
Không hỏi nguyên nhân, cậu đương nhiên sẽ không ngốc mà đi hỏi rõ lý do nhưng cậu biết rõ một việc, trong giới này chẳng có ai làm gì mà không có lý do.
Ăn cơm xong, dọn dẹp bát đũa xong, Đan Á Đồng ngồi ở sofa cầm sách lên đọc, không ngó ngàng tới Lạc Viêm Kiềm đang chơi game ở bên kia.
Lạc Viêm Kiềm nhìn dòng chữ GAME OVER trên màn hình, thở dài, quay đầu lại nhìn Đan Á Đồng một tay cầm sách, một tay nâng tách trà ngồi yên tĩnh ở sofa, lúc này trông thật giống với tấm hình người đó bị phóng viên chụp nghiêng mặt, khi đó anh ta đang ngồi trên ban công, thật an bình, thật đẹp.
Nhưng Viêm Kiềm biết người trước mặt là Đan Á Đồng, cử chỉ tình cờ giống người kia mà thôi.
Dù sao, người đó cũng đã chết rồi.
Liệu được bao nhiêu người còn nhớ tới anh ta như mình chứ?
Hết chương 8
|
Chương 9. May hay rủi
Đinh Nham nghe được tin Lạc Viêm Kiềm có ý định mời Đan Á Đồng với vai trò bạn thân cùng tham gia chương trình truyền hình thì kinh ngạc nến nỗi ngừng luôn cả hút thuốc.
Lạc Viêm Kiềm là con ngựa bất kham, thích hay không thích gần như không che dấu. Rõ ràng trưa nay lúc nhìn thấy Đan Á Đồng còn tỏ ra lạnh nhạt, sao mới có nửa ngày đã quyết định mời Á Đồng làm khách mời thân thiết?
Hơn nữa, chương trình này lại có tỉ suất xem đài cao hơn cả chương trình tổng hợp của đài truyền hình ‘Tinh Không’, khách mời toàn là những nghệ sĩ đình đám trong nước, thậm chí có không ít ngôi sao quốc tế từng xuất hiện trong chương trình này. Lạc Viêm Kiềm hiện đang rất nổi tiếng, vì sao lại vô cớ đi giúp Á Đồng nâng cao địa vị?
“Anh Nham!” Tiếng của Dương Quân đầu bên kia điện thoại không ngừng truyền tới, mang theo lo lắng.
“Tôi biết rồi, cậu báo cậu ta chuẩn bị sẵn sàng đi.” Đinh Nham cúp điện thoại, xoa nhẹ trán, vận may của Á Đồng đã tới rồi sao?
Điện thoại lần nữa vang lên, Đinh Nham nhìn tên hiển thị trên màn hình điện thoại là số của văn phòng tổng giám đốc. Anh nhấc điện thoại lên “Alo, tổng giám đốc, tôi nghe đây.”
“Công ty Thiên Quan?” Đinh Nham sửng sốt, giọng cũng cao lên “Hai mươi triệu?”
Anh nghe đầu bên kia điện thoại nói “Làm như vậy, họ có thể sẽ bị tổn thất, dù sao Á Đồng bây giờ…”
“Tôi biết rồi.” Đinh Nham cúp điện thoại, dựa lưng vào chiếc ghế êm ái, hai mươi triệu, công ty Thiên Quan thật hào phóng. Chỉ là bọn họ trả một số tiền lớn như vậy muốn Phi Ngu chuyển nhượng một nghệ sĩ nhỏ là có mục đích gì?
Giá trị hiện nay của Đan Á Đồng nhiều lắm cũng chỉ đến sáu con số, hơn nữa đó lại là giá trị sau khi được xác nhận sẽ tham gia diễn xuất trong “Lâm Thành”. Mà một công ty giải trí lớn nhất cả nước như Thiên Quan, sao lại thực hiện vụ chuyển nhượng rõ ràng sẽ lỗ chứ không lời này chứ?
Nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, số phận Đan Á Đồng lại có sự thay đổi lớn như vậy, chẳng lẽ trong giới giải trí này thực sự tồn tại thứ gọi là may mắn?
Có điều dưới trướng công ty Thiên Quan tồn tại vô số nghệ sĩ, những ngôi sao đình đám quá nhiều, bây giờ Đan Á Đồng vào công ty đó liệu có thể tìm được một vùng trời riêng cho chính mình ư?
May hay rủi, bây giờ mà nói thì có lẽ còn quá sớm.
Trợ lý của Lạc Viêm Kiềm sau khi đem trang phục đến nhà Đan Á Đồng vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn Đan Á Đồng một cái, nghĩ thầm “người này có nụ cười hiền hòa lại hay bị thành viên trong nhóm chèn ép, rốt cuộc thì tổng giám đốc Đường của công ty Thiên Quan vừa ý cậu ta ở chỗ nào?”
Đan Á Đồng chú ý tới ánh mắt của người đó, mỉm cười nhẹ nhàng nói “Anh khát à, để em lấy cho anh ly nước.”
“Không cần đâu, cám ơn” Trợ lý kéo cửa phòng lại, không nhìn hai người thay quần áo.
“Này, anh thật kỳ quái, đối xử với trợ lý của tôi còn khách sáo hơn với tôi.” Lạc Viêm Kiềm cởi áo khoác ra, quay đầu lại nhìn Đan Á Đồng, thấy đối phương ở trần, làn da trắng nõn dưới ánh sáng êm dịu khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái. Lạc Viêm Kiềm không khỏi có chút mất hồn.
“Cậu muốn tôi khách sáo với cậu à?” Đan Á Đồng vừa thay quần vừa đáp lại. Với người như Lạc Viêm Kiềm, có lẽ thái độ như vậy càng khiến đối phương thêm thân thiết. Bon chen trong showbiz suốt mười năm, có hạng người nào mà cậu chưa gặp qua vậy nên đương nhiên cậu hiểu rõ tùy từng người mà cách cư xử cũng phải khác nhau.
Lạc Viêm Kiềm đột nhiên khôi phục lại tinh thần, cười đùa “Nhìn không ra là anh rất hiểu tôi đấy.” Lúc nói những lời này, Viêm Kiềm trong lòng mơ hồ có chút vui vẻ không rõ nguyên do.
Đan Á Đồng thay quần áo xong, đứng trước gương sửa lại cái nơ “Cậu còn chưa thay quần áo hả?” Nhìn qua cái gương thì thấy cái áo còn lộn xộn của Lạc Viêm Kiềm.
Thấy đối phương không đáp lại lời mình vừa nói, Lạc Viêm Kiềm có chút thất vọng nhưng thấy người đó đã ăn mặc chỉnh tề, cậu cũng tăng tốc rồi cầm áo vest lên.
“Hôm nay trong chương trình có trò chơi, anh phải phối hợp tốt với tôi đấy” Lạc Viêm Kiềm cài lại mấy cái cúc ở cổ tay “Đừng có làm tôi mất mặt.”
Đan Á Đồng quay lại nhìn Viêm Kiềm “Thắng hay thua thì chương trình cũng đã lên kịch bản sẵn rồi, tôi chơi thế nào hình như cũng chẳng còn quan trọng nữa phải không?”
Lạc Viêm Kiềm chùng vai xuống, có chút vô lực nói “Anh nói xem, một tân binh mà lại hiểu chuyện như thế thì còn gì là thú vị nữa chứ?”
Đan Á Đồng vẫn lo sửa sang tóc tai, không mặn không nhạt đáp “Nhìn phần lời thoại hài hước của một người mới cũng rất thú vị sao?”
Lạc Viêm Kiềm á khẩu trong chốc lát, cậu không hề có ý định châm biếm Á Đồng nhưng đối phương lại nói vậy nên cậu thật sự không tìm được lý do để phản bác. Đan Á Đồng thấy dáng vẻ Lạc Viêm Kiềm như thế, thản nhiên cười “Tôi chỉ nói giỡn thôi, cậu không cần bày ra vẻ mặt như thế đâu.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn chăm chú Đan Á Đồng “Anh hình như rất biết đùa.”
Đan Á Đồng bị người khác nhìn chằm chằm nhưng cũng không chút mất tự nhiên nói “Không ai cười vào một gương mặt bị đơ đâu.”
Lạc Viêm Kiềm muốn nói là mỗi lần đối phương cười lên, ở góc độ nào cũng đẹp hết, thế nhưng cậu không biết nói ra thì người đó có hiểu được không. Là ngôi sao thì khi đứng trước công chúng có thể tận dụng nụ cười của mình nhưng lúc này Á Đồng cũng không nhất thiết phải hiểu rõ điều đó. Hơn nữa, với cách nói của mình cũng khó tránh khỏi sẽ khiến đối phương hiểu lầm, thôi thì cứ coi như đó là ảo giác của bản thân đi. Dù gì Đan Á Đồng cũng là người mới vào nghề, căn bản là chưa được học qua lớp huấn luyện cách cười, học để làm sao có thể cười thoải mái nhưng trông vẫn đẹp và thân thiện.
Tai trái đeo khuyên tai nhỏ bằng bạc, cái khuyên nhỏ này vừa bộc lộ tuổi trẻ trần đầy sức sống vừa không làm cho người khác cảm thấy táo bạo, Đan Á Đồng nhìn vào gương “Tôi chuẩn bị xong rồi.”
Lạc Viêm Kiềm đánh giá trang phục của Đan Á Đồng, cảm thấy toát lên được vẻ đẹp trai. Cậu khoanh tay trước ngực nhìn một lượt từ đầu tới chân “Ừ, không tệ, không tệ.”
Đóng cửa tủ quần áo, Đan Á Đồng nói “Chúng ta nên ra ngoài thôi, trợ lý cả hai còn đang chờ ở bên ngoài.”
Lạc Viêm Kiềm lắc đầu, rõ ràng người này chỉ hơn cậu có một tuổi, huống hồ lại ra mắt sau vậy sao biểu hiện lại luôn ung dung, bình thản như vậy?
Nhìn thấy hai người đi ra, Dương Quân và Hạ Tây Xuyên từ sofa đứng dậy, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
Đan Á Đồng đảo mắt qua Dương Quân, lại dời tầm nhìn sang Lạc Viêm Kiềm đang đứng bên cạnh, thấy không có gì bất thường nên cũng không hỏi han có chuyện gì.
“Tây Xuyên, xe công ty đã chuẩn bị xong chưa?” Lạc Viêm Kiềm nhìn lên đồng hồ trên tường “Chúng ta chuẩn bị đi thôi.”
“Đã chuẩn bị xong rồi, xe thể thao của cậu tôi đã gọi người đem về nhà, còn xe công ty đang ở dưới bãi đỗ.” Hạ Tây Xuyên thấy vẻ mặt hai người liền hiểu rõ, chắc chắn cả hai chưa biết việc Thiên Quan muốn Phi Ngu chuyển nhượng Đan Á Đồng sang cho họ.
“Á Đồng, đi thôi.”
Lạc Viêm Kiềm rất tự nhiên nói “Đi”, lại còn thân thiết gọi thẳng tên của Đan Á Đồng nữa.
Đối với thái độ thân mật này mà nói, Đan Á Đồng cũng không mấy quan tâm. Dù gì ở kiếp trước cậu đã gặp qua nhiều loại người, tập mãi cũng thành thói quen.
Thấy Đan Á Đồng không phản đối cách gọi của mình, trong lòng Lạc Viêm Kiềm thấy thoải mái lắm, tay đặt lên vai Đan Á Đồng đúng tư thế tụi-này-là-anh-em-tốt. Đan Á Đồng không thích thú lắm với cử chỉ quá thân mật, khẽ nhíu mày nhưng vẫn để yên, mặc kệ hành vi của Viêm Kiềm chứ không đẩy ra.
Lạc Viêm Kiềm kịp thấy cái nhíu mày của Đan Á Đồng nhưng cậu cứ giả bộ như không biết, bởi vì để tay thế này thật thoải mái, không hiểu sao lại thấy trong lòng vui vui.
Hạ Tây Xuyên và Dương Quân đều thấy có chút kì quái khi chứng kiến tình cảm đột nhiên phát triển mạnh giữa hai người. Sao chỉ trong một buổi trưa ngắn ngủi mà thái độ Lạc Viêm Kiềm lại thay đổi nhiều đến vậy?
Hai người lên xe, Lạc Viêm Kiềm nói “Sau khi ghi hình xong, tôi mời anh ăn khuya. Tôi biết có mấy chỗ cũng được lắm.”
Đan Á Đồng còn chưa kịp trả lời thì Dương Quân ngồi bên cạnh đã nói “Đêm nay Á Đồng còn phải chuẩn bị cho buổi diễn ngày mai.”
Lạc Viêm Kiềm nhìn đồng hồ “Cũng không trễ quá đâu, cứ yên tâm.”
Đan Á Đồng nhìn qua Dương Quân, nhẹ gật đầu “Ừ.”
Dương Quân bỗng nhiên phản đối lời đề nghị của Lạc Viêm Kiềm như vậy, hắn không thể không biết địa vị bây giờ của Lạc Viêm Kiềm ở công ty Phi Ngu được, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nếu không với tính cách của Dương Quân, hắn sẽ không bao giờ nói như thế.
Hạ Tây Xuyên ngồi ghế trước xoay người lại nói “Vừa nãy tôi có nhận được tin nhắn, chương trình có chút thay đổi, hình như có thêm khách mời đặc biệt.”
“Khách mời đặc biệt?” Lạc Viêm Kiềm ngờ vực hỏi “Ai?”
“Người phụ trách chương trình không nói ra, có điều nghe giọng của anh ta thì hẳn là một nhân vật tai to mặt lớn.”
Đan Á Đồng nhìn ra ngoài cửa xe, với sự nổi tiếng bây giờ của Lạc Viêm Kiềm còn không biết được vị khách đặc biệt này là ai thì nhất định đây là Thiên Vương hay Thiên Hậu rồi. Căn bản không cần nghĩ nhiều cũng biết. Không biết tối nay phải chung sân khấu cùng nhân vật nào đây?
Hết chương 9
|
Chương 10. Ghi hình chương trình
Đến đài truyền hình sớm hơn giờ ghi hình tới bốn mươi phút, Đan Á Đồng nhận được rất nhiều ánh mắt bất ngờ từ các nhân viên nhà đài, cậu yên lặng ngồi một bên cầm quyển tạp chí mới trên sofa lên đọc.
Lạc Viêm Kiềm đã trang điểm xong, đi đến ngồi xuống bên cạnh, nhìn quyển tạp chí trong tay Á Đồng. Ảnh bìa là hình của một người mẫu nữ nổi tiếng.
“Anh thích cái cô người mẫu Mỹ Kỳ này?” Lạc Viêm Kiềm giật lấy tạp chí trên tay Đan Á Đồng, ném sang một bên nói “Lát nữa là ghi hình rồi, anh nên coi trước sắp xếp của chương trình đi.”
Đan Á Đồng nhìn bàn tay trống trơn “Bao giờ thì ghi hình?”
“Tầm mười phút nữa, nghe nói là khách mời đặc biệt đang trang điểm, chuẩn bị xong rồi mới bắt đầu thu.” Lạc Viêm Kiềm nói tiếp “Chờ chút nữa đi.”
“Ừ.” Sắc mặt Đan Á Đồng bình thản, nhắm mắt lại dựa vào sofa nghỉ ngơi, tiện thể nghĩ tới một vài tình huống bất ngờ lát nữa có thể gặp phải.
“Viêm Kiềm, Á Đồng, chương trình sắp bắt đầu rồi, mời các anh theo tôi đến hậu trường để chuẩn bị.” Nhân viên nhà đài đến gần hai người, nhìn chằm chằm vào Đan Á Đồng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đan Á Đồng mở đôi mắt nâu ra, đối với ánh mắt chăm chú của cô nhân viên cậu chỉ cười thân thiện, như thể không để ý đến ánh mắt gần như thô lỗ của cô ta.
Nữ nhân viên hơi đỏ mặt, không được tự nhiên quay đi, làm tư thế mời.
Đan Á Đồng cười nhẹ một tiếng làm mặt cô gái càng thêm đỏ, khi dẫn hai người đi chân tay cũng có chút luống cuống nhưng lúc Đan Á Đồng cười rộ lên thật sự khiến người đối diện có cảm giác đó chính là Hoàng tử bạch mã dịu dàng đến nỗi làm người khác không cưỡng được mà có chút yêu mến.
Đi vào phòng nghỉ ở hậu trường đã thấy có người ngồi ở bên trong, Lạc Viêm Kiềm đi phía trước có chút kinh ngạc nhìn vài nhân viên đang vây quanh một người. Khách mời đặc biệt là anh ta?
Đan Á Đồng đi sau Lạc Viêm Kiềm khi nhìn thấy Tiếu Kỳ Thậm cũng có chút bất ngờ, không nghĩ là anh ta cũng tham gia chương trình này. Với địa vị hiện nay của Tiếu Kỳ Thậm hẳn sẽ tham gia nhiều chương trình truyền hình cũng như bận rộn với các cuộc phỏng vấn, hôm nay có vị Thiên vương này tham gia khó trách cả tổ làm chương trình lại khẩn trương như vậy.
Tiếu Kỳ Thậm thấy Đan Á Đồng và Lạc Viêm Kiềm đi tới, mỉm cười gật đầu với hai người.
“Anh Tiếu” Đan Á Đồng không được tự nhiên cười với Tiếu Kỳ Thậm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lạc Viêm Kiềm.
Tiếu Kỳ Thậm thấy Lạc Viêm Kiềm chẳng phản ứng gì, cười nhạt hỏi “Á Đồng chưa nhận được thông báo của công ty à?”
Lạc Viêm Kiềm nhíu mày, nhìn về ánh mắt không được coi là thân thiện nhưng lại được che dấu vô cùng tốt của Tiếu Kỳ Thậm, lời này của hắn là có ý gì?
Hắn là người của Thiên Quan, từ khi nào lại quan tâm đến chuyện công ty Phi Ngu?
“Thông báo của công ty?” Đan Á Đồng nghiêng đầu, trong mắt mang theo vẻ hiếu kỳ “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”
Tiếu Kỳ Thậm thấy phản ứng của Đan Á Đồng như vậy, liền đoán được cậu chắc chưa nhận được quyết định của công ty “Ừ, tôi không rõ lắm nhưng công ty chắc cũng sẽ sớm báo cho cậu thôi.”
Đan Á Đồng cảm thấy nghi hoặc nhưng chỉ cười nhẹ một cái “Phải không đó?” sau đó không tiếp tục truy hỏi nữa.
Nghệ sĩ của công ty khác biết chuyện trong khi chính mình lại không biết, chắc không phải là tin xấu, nếu không trợ lý của cậu cũng không bình tĩnh như vậy.
Thấy Đan Á Đồng vẫn điềm nhiên, Tiếu Kỳ Thậm nhíu mày, phản ứng của ca sĩ này thật khiến người khác cảm thấy thú vị, giọng điệu như vậy cũng không khiến cậu ta tò mò sao?
“Á Đồng.” Lạc Viêm Kiềm tới gần Đan Á Đồng, cẩn thận để ý đến một sợi tóc bạc. Đan Á Đồng nghiêng đầu nhìn sợi tóc nhỏ xíu, rất khó nhìn trên tay cậu, bật cười nói “Thị lực của cậu tốt thật.”
“Đương nhiên rồi, trước kia ở trường chẳng ai có thị lực tốt bằng tôi đâu.” Lạc Viêm Kiềm cười nhích lại gần Đan Á Đồng “Ngay cả lông trên mặt anh tôi cũng có thể thấy rõ đấy.”
Đan Á Đồng ngửa đầu ra sau mỉm cười nói “A, thật không?” Lạc Viêm Kiềm có hành vi thân mật ở trong này là có ý gì đây?
Khóe miệng Tiếu Kỳ Thậm cong lên nhìn hai chàng trai đang đùa giỡn với nhau, thấp giọng hỏi trợ lý đứng bên cạnh “Người nổi tiếng nhất Phi Ngu Lạc Viêm Kiềm này và Đan Á Đồng có quan hệ rất tốt à?”
Viên trợ lý suy nghĩ một chút, “Trước đây cũng chưa từng nghe qua có xung đột gì giữa hai người nhưng đã từng nghe nói về tính cách khó hòa đồng của Lạc Viêm Kiềm.”
Tiếu Kỳ Thậm nhìn cái người mà theo lời trợ lý của mình là khó hòa đồng đang vây quanh nói gì đó với Đan Á Đồng, khẽ chau mày, đây là dáng vẻ khó hòa đồng với người xung quanh sao?
Hắn thấy nhân viên hậu trường đến bên Lạc Viêm Kiềm nói gì đó, rồi lại thấy Lạc Viêm Kiềm đứng dậy đi ra ngoài.
Xem ra là chuẩn bị lên sân khấu, Tiếu Kỳ Thậm quan sát biểu cảm trên mặt Đan Á Đồng, không lo lắng, không hồi hộp chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.
Bên cạnh Á Đồng là một thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, chính là phụ tá của cậu, hai người cũng không nói chuyện nhiều với nhau. Thái độ của cả hai so với những người khác trong giới có chút khác biệt giống như được giữa họ không có sự ăn ý.
Nhớ tới địa vị của cậu ở Phi Ngu, Tiếu Kỳ Thậm khẽ nhíu mày, xem ra viên trợ lý này đi theo cậu hẳn là chưa lâu. Nói cho cùng thì sự ăn ý giữa nghệ sĩ và trợ lý là rất quan trọng, mà cũng phải, với vị trí của Đan Á Đồng căn bản không thể có trợ lý riêng, huống chi cậu lại chung nhóm với người nổi tiếng hơn mình.
Lúc Đan Á Đồng bước lên sân khấu, nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên từ bên dưới, cậu hướng về phía khán giả, nở một nụ cười ấm áp “Xin chào các bạn”.
“Vừa rồi Viêm Kiềm có nói vài chuyện liên quan tới Á Đồng, giờ nhìn thế này xem ra lời của Viêm Kiềm đúng là có vài phần thật nhỉ.” MC nữ đứng bên phải Đan Á Đồng, khoa trương tỏ vẻ kinh ngạc “Nghe nói Á Đồng biết nấu ăn, chuyện này có thật không?”
Đan Á Đồng nghiêng người gặp trúng camera, hai mắt mở to nhìn MC “À, cái này cũng bị mọi người biết rồi à?”
“Đúng vậy, vừa nãy còn nghe Viêm Kiềm nói là từng được Á Đồng nấu cho ăn nữa, tất cả khán giả nữ ở đây đều có chút ghen tị với Viêm Kiềm đấy!”
“Hả?” Đan Á Đồng chớp mắt “Cứ tưởng mọi người sẽ ghen tị vì em được nấu cơm cho Viêm Kiềm chứ.”
Cái vẻ mặt đáng yêu này lập tức khiến khán giả nữ bên dưới hét chói tai.
MC tiếp tục hỏi một ít chuyện thú vị giữa hai người rồi mời Đan Á Đồng ngồi xuống cạnh Lạc Viêm Kiềm, sau khi trêu chọc thêm vài câu thì chuyển đề tài về vị khách mời đặc biệt bí ẩn của chương trình.
Tiếu Kỳ Thậm ngồi xuống đối diện Đan Á Đồng và Lạc Viêm Kiềm, bốn phía liên tục vang lên tiếng thét chói tai của người hâm mộ kích động vì sự xuất hiện của Tiếu Thiên vương.
Đan Á Đồng nhìn những khán giả đang điên cuồng ở bên dưới, trên mặt cười lấy lệ.
Tiếu Kỳ Thậm chỉ vài năm ngắn ngủi đã đạt được địa vị như vậy, bên cạnh ngoại hình, sự tài hoa thì còn có cả tài lực của gia tộc hắn.
Bốn năm trước, tuy cậu không biết trong giới giải trí có một Tiếu Kỳ Thậm hay không nhưng biết rất rõ Tiếu gia có tài lực mạnh mẽ như thế nào. Tiếu đại lão gia có tài kinh doanh thiên phú, người đàn ông đó rất xuất sắc.
“Kỳ Thậm, nghe nói lần này anh sẽ đóng vai nam chính Liên Kỳ trong phim ‘Lâm Thành’, vậy anh có thể tiết lộ một chút về bộ phim cho chúng tôi được không?” MC vui vẻ đặt câu hỏi, ngữ điệu tràn ngập sự kính trọng.
“Phim điện ảnh này có rất nhiều điểm tuyệt vời, nếu như muốn tôi nói ra chỉ sợ là thời lượng của chương trình phải tăng lên thôi. Với lại tôi hy vọng đến lúc mọi người bước vào rạp có thể trực tiếp cảm nhận được từng hình ảnh và nghe những câu chuyện xa xưa chúng ta chưa từng được biết, mọi người nói có phải không?”
Tiếu Kỳ Thậm cười nhẹ dần chuyển hướng đề tài. Đối với nhà làm phim lớn, để lộ nội dung phim sớm thật sự không phải chuyện tốt.
MC nghe ra ý từ chối trong lời nói khéo léo của anh, cũng biết điều liền tỏ vẻ thán phục nói “A, nghe Kỳ Thậm nói vậy, tôi cũng bị mủi lòng. Thật hy vọng sẽ sớm được xem bộ phim khiến cho bao nhiêu người mong đợi này.”
Nghe MC cùng Tiếu Kỳ Thậm đánh Thái cực quyền, Đan Á Đồng chẳng qua chỉ là cái nền biết cười ở đó mà thôi.
“Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi, gọi là ‘Tôi Hỏi Bạn Đáp’.” MC nam lấy ra một hộp nhỏ “Hôm nay ba vị khách mời đang ngồi đây, mỗi người sẽ bốc thăm một chủ đề. Trong đó có thể là yêu cầu biểu diễn tài nghệ cũng có thể là gặp phải chút nguy hiểm, hoặc có thể là một câu hỏi liên quan đến bản thân chính khách mời. Cả ba đã chuẩn bị tinh thần chưa nào?”
“Tôi rất mong chờ.” Tiếu Kỳ Thậm mỉm cười, lập tức lại khiến bên dưới xuất hiện bão âm thanh từ người hâm mộ.
Lạc Viêm Kiềm vuốt cằm “Xem ra trò chơi lần này rất đặc sắc đây.”
“Sẽ không khiến Viêm Kiềm thất vọng đâu.” MC nữ cười nói “Á Đồng hình như đang rất lo lắng, cậu sợ sẽ ngẫu nhiên bốc phải cái gì đây?”
“Em có chút hồi hộp thôi.” Chàng trai trên màn ảnh ngẩng đầu lên, con ngươi màu nâu mang ánh nước trong suốt. Cái bộ dạng này thực khiến các khán giả nữ trỗi dậy bản năng người mẹ.
MC nữ cười dịu dàng, an ủi “Á Đồng không cần lo lắng đâu, tôi sẽ chúc cậu thật nhiều may mắn.”
“Xem ra Cần Cần của chúng ta rất thích mỹ nam Á Đồng.” MC nam cười “Vậy Cần Cần có thể nào thiên vị Á Đồng đáng yêu của chúng ta không?”
“A, đáng yêu như cậu ấy thật làm người ta khó có thể không thích mà.” MC nữ phóng đại vẻ háo sắc để chọc cười khán giả, khiến bên dưới cười không ngớt mà Đan Á Đồng thì cúi đầu xuống một chút, gò má ửng đỏ như thể đang ngượng ngùng vì bị trêu chọc.
Dáng vẻ cậu lúc này làm cho khán giả bên dưới được phen hét ầm lên.
Lạc Viêm Kiềm nghiêng đầu nhìn Đan Á Đồng như vậy, có chút ngẩn người, anh ta thật là… làm người khác không thể rời mắt được mà.
Hết chương 10
|