Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 16.
“Bệ hạ chuyện này. . . . . .” Hoàn Ân tay nắm lấy chén rượu khẽ run nhè nhẹ, đầu óc trống rỗng, các loại ý niệm trong đầu lần lượt thay đổi hiện lên, vừa nghĩ tới Dung Thành có phải hay không đã nhận ra “Tiểu quan” đêm đó là y, trên lưng mồ hôi lạnh liền chảy ròng ròng đang lúc hoàng hôn ấm áp, gió thổi mát mẻ. Hoàn Ân mắt không có tiêu cự, trong đầu ong ong vang lên một hồi lâu, mới thêu dệt ra lý do thích hợp, cưỡng chế sợ hãi mở miệng: “Lần trước bệ hạ thiết yến khoản đãi vi thần, vi thần lại ở trên yến hội ngủ quên, đến nay vẫn thật xấu hổ, nay không dám đối mặt bệ hạ. . . .”
“Thì ra vương tử điện hạ còn để ý chuyện ngày đó.” Dung Thành cười khẽ hai tiếng, “Thật sự là quá lo lắng rồi. Vương tử điện hạ ôm bệnh nhẹ trong người, đem theo thân thể bị bệnh tới tham gia yến hội, nửa đường ngủ hơn phân nửa là vì thân thể không khoẻ, nên có thể châm chước. Trẫm cũng không phải là người không nói đạo lý, nếu không đã sớm luận tội thất lễ của điện hạ rồi, điện hạ không cần phải lo lắng trong lòng.”
Lần này nói được thật sự là đồng tình ba phần, cũng cấp cho bậc thang để xuống, Hoàn Ân nói: “Thần cảm tạ bệ hạ nhân từ!” Lập tức lại châm chén rượu, đứng dậy cúi đầu, uống một hơi cạn sạch.
Dung Thành nheo mắt nhìn Hoàn Ân nâng chén lên lộ ra cái cổ thon dài, ý nghiền ngẫm nổi lên. Cổ vừa trắng vừa nhỏ, cơ hồ cùng y một thân bào tử thuần trắng giống nhau, nhưng trên người lại rất ôn nhuận, không biết giữ trong lòng bàn tay là cảm giác như thế nào. . . . . Dung Thành nói không so đo, Hoàn Ân ngược lại cảm thấy càng thêm lo lắng khó hiểu, hơn nữa người đối diện ánh mắt trắng trợn không thèm che dấu cứ lưu chuyển trên người y, Hoàn Ân khẩn trương sợ hãi không thở nổi, một ngụm rượu nuốt không trôi, lập tức bị sặc.
“Khụ khụ. . . . . .” Hoàn Ân ngồi trở lại ghế đá, mượn ống tay áo che miệng, đem rượu chưa uống xong thả lại trên bàn, quay mặt đi kịch liệt ho khan. Bình thường một chén nước sặc ở khí quản cũng đủ khó chịu, càng chớ nói rượu mạnh.
Thấy tiểu vương tử hai má đỏ ửng, Dung Thành tà tâm nổi lên bốn phía, đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàn Ân, làm bộ quan tâm vuốt vuốt lưng y. Mặc dù cách một tầng vải, vẫn có thể sờ đến da thịt người dưới thân, chỗ thắt lưng tựa hồ so với hắn tưởng tượng còn nhỏ gầy hơn. . . . . .
Hoàn Ân bị rượu nghẹn đến ruột gan cũng muốn ho ra, cho dù cảm giác được người nọ đang sờ lưng y, một bàn tay nhiệt độ cao dính vào trên lưng y, chỉ cảm thấy trong dạ dày càng thêm ghê tởm, nhất thời cũng không có biện pháp gì. Đối phương là Thiên Tử đại quốc, y không có khả năng khước từ “Thiện ý trấn an” của người ta.
Cuối cùng thoáng bình tĩnh trở lại, Hoàn Ân lắc lắc tay trái, bảo chính mình vô sự, quay mặt lại chậm rãi nói : “Bệ hạ. . . . . . Thần lại thất lễ, thật sự là tội đáng chết vạn lần. . . . . .” giờ phút này Hoàn Ân nguyên bản trên khuôn mặt bạch ngọc nghiễm nhiên đỏ bừng, giống như tiểu quan xinh đẹp Di Phương Các bôi son phấn. Bởi vì bị sặc, ho chảy ra nước mắt, quay mặt nhìn thoáng qua, đáy mắt còn mang chút thủy khí, giống như hàm chứa một vũng xuân thủy, ngay cả trên lông mi cũng mang thủy châu tinh mịn. Xấu hổ cùng khiếp sợ, tựa như giận tựa như khẩn, nhưng lại mỹ lệ không gì sánh được.
Dung Thành chỉ cảm thấy dục hỏa tích tụ nhiều ngày lập tức dấy lên. Kiềm chế không được tựa như tâm tính thiếu niên mới nếm thử tư vị mây mưa.
Thật sự là kì quái.
Hắn mười mấy tuổi đã bắt đầu lâm hạnh cung nữ tiểu quan, gặp qua thủ đoạn tán tỉnh nhiều không kể xiết, xa không nói, Quách quý phi ở phương diện này chính là một cao thủ. Như thế nào u oán lại ngại ngùng trộm nghiêng mắt nhìn nam nhân, như thế nào dục cự còn nghênh, như thế nào làm bộ phản ứng như xử nữ, như thế nào rên rỉ, như thế nào cầu xin, như thế nào lê hoa đái vũ, kỹ xảo điêu luyện. Lộng Ngọc ở phương diện này cũng không bằng, kia tư thái tiên hạc cao điêu vì câu hồn nam nhân. Tiểu quan trong kỹ viện, mặt ngoài càng là trinh tiết liệt nữ, trên giường lại càng phóng đãng. Nam nhân luôn hưởng thụ loại khoái cảm săn bắn này.
Nhưng, hết thảy những kỹ xảo câu dẫn người này cũng không bằng tiểu vương tử Nguyệt tộc quay đầu nhẹ nhàng thoáng nhìn.
Hắn là nên khen kỹ thuật y rất tốt, biết nắm lấy thời cơ, hay là. . . . . .
“Vương tử điện hạ lại cùng trẫm nói đùa.” Dung Thành chậm rãi thong thả quay về bàn đá đối diện, thưởng thức kim tước bôi trên bàn. ”Chỉ là chuyện nhỏ, không cần chuyện bé xé ra to.”
Hoàn Ân bị ánh mắt nghiền ngẫm đối diện nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, phía sau còn lưu xúc cảm người nọ vuốt ve giống như bị xà liếm quá ghê tởm. Hoàn Ân tính che dấu ho khan hai tiếng, nói: “Thần tự phạt một chén.”
Tiệc rượu tra tấn người, rốt cuộc đến lúc nào mới chấm dứt? Y hận không thể đi lên đem súc sinh cầm thú không bằng này đao vạn quả, cố tình còn phải ngồi ở chỗ này lá mặt lá trái, nói cười yến yến, nói nhảm không đến nơi đến chốn. Không biết là có phải vì súc sinh này từng cường bạo y, Hoàn Ân thế nào cũng thấy ngôn ngữ cử chỉ của người này rất ái muội khó hiểu, ái muội đến ác tâm.
“Nhìn ngươi đối mặt trẫm luôn mang một bộ dáng không được tự nhiên, trẫm cũng không làm khó dễ ngươi.” Dung Thành cười cười, “Trẫm kỳ thật cũng không còn chuyện gì, chính là tìm ngươi đến nhờ một chút. Không bằng, hôm nay trước hết như vậy đi.”
Hoàn Ân nghe thế trong lòng thở phào một hơi, kích động cả người đều run rẩy, vội vàng nói tiếp: “Thần sẽ không quấy rầy bệ hạ, cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Ân.” Dung Thành khoát tay.
Cũng không phải hắn thật thương cảm Hoàn Ân.
Hắn chính là có điểm cầm giữ không được.
Tà hỏa dâng lên, thẳng hướng hạ thể, làm vua của một nước, hắn khi nào ủy khuất chính mình như vậy chứ?
Nhìn người nọ góc áo thuần trắng biến mất ở phía sau cổng vòm hoa viên, Dung Thành gằng từng tiếng nói: “Lưu Kỳ, đưa Lộng Ngọc tiến cung, lập tức.”
|
Chương 17.
Thiên Tử tâm tư khó đoán.
Ngày hôm qua hỏi có muốn đem Lộng Ngọc tiến cung hay không, hắn còn nói không cần, hôm nay liền thay đổi chủ ý. Thật sự là ngẫm không ra.
Lưu Kỳ một bên vụng trộm oán thầm, một bên chạy nhanh sai người đến Di Phương Các truyền chiếu.
Lộng Ngọc công tử, hiện tại mười tám, đầu bài Di Phương Các, Ung Kinh đệ nhất danh quan. Cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca phú một cái không sót, hình dạng cũng Thẩm ngư Lạc Nhạn bế nguyệt tu hoa, ở Ung Kinh tài danh cùng diễm danh đều xem trọng. Nghe đồn từng có người ra bạc hai mươi vạn lượng cầu một đêm không có kết quả, cầu kiến Lộng Ngọc công tử trừ xếp hàng chờ bên ngoài, cần phải là công tử nhà đại phú đại quý, còn phải có tài khí, cuối cùng, còn phải xem tâm tình của hắn hôm đó thế nào. Phố phường đồn đãi ồn ào náo động trên cõi trần, Lộng Ngọc công tử tiếng tăm phát triển không ngừng, người gặp qua diện mạo thật của hắn đúng là không nhiều lắm, nhưng thấy qua, nghe nói đều mê mẩn đến chết đi sống lại.
Dung Thành thường xuyên ra ngoài ”Thể nghiệm và quan sát dân tình”, lời đồn đãi nghe nhiều nên quen. Một ngày giả mạo mỗ quan viên tiến vào Di Phương Các, đáp lại Lộng Ngọc công tử ra vài câu đối rất khó, hơn nữa Dung Thành bản thân diện mạo hiên ngang, ngày đó may mắn lọt vào mắt Lộng Ngọc. Nhưng Lộng Ngọc là ”Bán nghệ không bán thân”, Dung Thành biết đây là thủ đoạn câu khách, cũng không tức giận, liền thuận ý tứ đối phương ngoạn.
Ngoạn cho tới hôm nay, hắn lại bỗng nhiên có chút nhịn không được.
Đều không phải hắn chán ghét trò chơi này, mà là hắn cần một hồi tính sự có thể so sánh với ngày ấy. Nhiều khi, dục vọng của con người bất quá là do không thể cầu, một khi chiếm được, cũng chậm rãi sinh chán ghét. Đó là văn tử huyết cùng chu sa chí, trăng trước giường cùng hạt cơm.
Nếu cường bạo Lộng Ngọc, có thể gây cho hắn vô thượng cực lạc, đem ”Cầu không thể” đổi thành cầu mà được, coi như là hiểu rõ tâm sự phức tạp của hắn nhiều ngày qua.
***
Cả ngày đối với chính mình làm bộ làm tịch, tâm tình tốt mới gặp, tâm tình không tốt sẽ không gặp người quỳ gối trước mặt, Dung Thành có một chút khoái ý như vậy.
Hắn lặng yên nửa ngày, dùng thủ đoạn mềm dẻo một chút một chút cắt mất lý trí của đối phương, đến khi đối phương giữa trán ra đầy mồ hôi, mới không nhanh không chậm nói một câu: “Ngẩng đầu để trẫm nhìn một cái.”
Chỉ một cái chớp mắt, biểu tình trên mặt Lộng Ngọc có thể dùng phấn khích để hình dung.
Kế tiếp chính là không ngừng dập đầu, lắp bắp nói “Thảo dân có mắt như mù, tội đáng chết vạn lần.”
Tóc tai bù xù, hỗn loạn mà chật vật phô trên mặt đất. Cách một tầng vải đều có thể thấy thân thể đang run rẩy.
“Được rồi dừng lại đi.” Dung Thành nâng cằm. Một chút khoái ý ban đầu lập tức bị phiền chán thay thế. ”Đêm nay hầu hạ tốt, ngươi sẽ được ban thưởng.”
“Thảo, thảo dân tuân chỉ. . . . . .”
Nến đỏ nhỏ giọt, chăn mền hỗn độn.
Kỹ thuật Lộng Ngọc như Dung Thành nhận biết, giữa những người kia, quả thực nhất lưu. Dùng miệng hầu hạ làm cho hắn bắn một lần, vươn lưỡi liếm liếm môi dưới, đem một tia bạch trọc cuốn vào trong miệng. Bộ dáng tư thái dâm đãng đến cực điểm. Ngay cả thoát y quần áo đều thoát đến hắn miệng đắng lưỡi khô, dưới bụng rục rịch.
Lộng Ngọc liếm lộng hầu kết Dung Thành, bàn tay trắng nõn nhỏ dài còn chưa kịp ở trên người hắn sờ loạn, liền bị Dung Thành xoay người đặt ở trên giường, tách ra hai chân trực tiếp đi vào.
Người dưới thân da thịt trơn trượt như tơ, eo nhỏ bé yếu ớt, nhũ thủ đỏ bừng, thân thể cơ hồ là hoàn mỹ. Bí xử chặt đến nóng ướt, còn có thể tự động co rút lại, cho dù chưa làm bước đầu, cắm vào cũng không hề trở ngại, ngược lại bị gắt gao hấp thụ, muốn ngừng mà không được. Rên rỉ cũng là khi đoạn khi tục, lúc cao lúc thấp, làm cho người ta bất giác mơ hồ, không thấy chút tiếng động giống như gian thi, cúi đầu khóc nức nở lại càng làm bùng phát lên tính bạo ngược của Dung Thành.
Ngay cả như thế, Dung Thành vẫn cảm thấy không đủ.
Hắn không thể nói rõ là tại sao không đủ.
Là rên rỉ không đủ thảm thương? Phản kháng không đủ kịch liệt? Hay là thắt lưng không đủ nhỏ, không thể để cho hai tay hắn không đủ vây quanh?
Dung Thành tàn nhẫn đâm một cái, người dưới thân hét lên một tiếng, chịu không nổi quay đầu đi, lộ ra đoạn cổ trắng nõn non mịn, sợi tóc đen như mực, như củ sen.
Dung Thành bỗng nhiên nghĩ đến lần triệu kiến Hoàn Ân lúc chạng vạng ở trong hoa viên.
Cũng là cái cổ bạch ngọc như vậy, xương quai xanh có chút nhô ra, lúc ấy hắn còn đang suy nghĩ, cùng Lộng Ngọc so sánh, không biết ai trắng hơn nhỉ?
Đang ngây người, người dưới thân bỗng nhiên kịch liệt giãy dụa, thậm chí khàn khàn cổ họng kêu “Đừng”. Dung Thành có chút không vui, tới bước này còn giả vờ thanh thuần, một tay đem hai cánh tay đang chống cự trên vai hắn ra, đặt ở trên giường, tiếp theo cúi xuống đến gần hai má người nọ.
Người nọ nhỏ giọng khóc nức nở, hô hấp căng thẳng gấp rút, cổ xương dài nhỏ đều lồi ra, ngực kịch liệt phập phồng.
Dung Thành nâng cằm người nọ, hiện ra trước mắt là khuôn mặt che kín nước mắt, chau mày, ánh mắt nhắm chặt, trên lông mi thon dài phủ giọt nước tinh mịn, dung nhan có chút trắng bệch, thoạt nhìn thê thảm, lại vô cùng mê người.
Đợi chút. . . . . . Biểu tình này. . . . . khuôn mặt này. . . . . . Không phải là Hoàn Ân, tiểu vương tử Nguyệt tộc đến làm chất tử sao?!
|
|
Chương 18: Người trong mộng.
Dung Thành động tác bị kiềm hãm, tiếp theo trừu động lớn hơn, cơ hồ muốn đem người dưới thân áp vào khung giường, toàn bộ giường đều bị lay đến rung động chi chi.
Hoàn Ân nghiêng mặt nghẹn ngào nức nở, một tiếng cầu xin tha thứ, đáng thương lại càng làm người ta muốn bạo ngược. Ngực trắng nõn bị hấp duyện thành một dấu hồng nhạt, trên tay cường độ hơi lớn, liền kháp đỏ một mảnh.
Đang lúc Dung Thành làm đến dục tiên dục tử, cực kỳ vui thích, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng nói đè thấp kêu lên: “Bệ hạ? Bệ hạ. . . . . . Đã đến canh năm . . . . . .”
Cảnh tượng trước mắt, tóc mây đen như mực, thân thể bạch ngọc, đệm chăn minh hoàng, trong nháy mắt biến mất hầu như không còn. Ý thức được là Lưu Kỳ đến gọi chính mình rời giường, một hồi mộng xuân êm đẹp liền bị quấy rối như thế, Dung Thành một bụng hỏa, còn chưa mở mắt liền mở miệng mắng: “Trời còn sớm ngươi kêu cái gì?”
Chủ tử nhà mình sao lúc rời giường lại phát hỏa lớn như thế, chung quanh thị nữ đứng một vòng vội vàng quỳ xuống, ngay cả Lưu Kỳ cũng hai chân run lên liền quỳ xuống, vừa vả miệng vừa nói: “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. . . . . .”
“Được rồi, được rồi! Mới sáng sớm ầm ĩ muốn chết.” Dung Thành xốc chăn lên ngồi ở mép giường, biểu tình hung ác nham hiểm.
Cư nhiên mộng xuân. . . . . . Hắn đói khát đến thế sao?
Bất quá sự tình trong mộng xác thực rất đã ghiền, giống như cảm giác mông lung đêm đó toàn bộ đã trở lại. Bầu không khí cường bạo, người dưới thân kịch liệt giãy dụa nức nở, bí huyệt sít chặt mềm nhẵn. . . . . Dư vị làm người ta nhớ mãi, hồi tưởng lại hắn liền thấy trong người như có lửa đốt. . . . . . .
Lưu Kỳ chết tiệt !
Bất quá nói đến cũng lạ, trong mộng người nọ cư nhiên là chất tử Hoàn Ân của Nguyệt Tộc. . . . . Đây là chuyện gì? Hơn nữa hắn cũng không cảm thấy có chỗ gì không phải, giống như Hoàn Ân cùng tiểu quan đêm đó là một. . . . . Bất quá, tiểu quan đêm đó sao có thể là Hoàn Ân, hắn mơ thấy cùng Hoàn Ân giao hoan, đại khái là vì chạng vạng đối với y nổi lên chút tà tâm ác ý đi. A ~
Cúi xuống nhìn đám người hoảng sợ đến không dám thở mạnh, không biết là chuyện gì chọc giận hoàng đế. Này muốn giận chó đánh mèo thì làm sao đây. Hoàng đế không vui, muốn giết một người trong lịch sử thoi nào cũng có, trước mắt vị hoàng đế này cũng có tật xấu ấy. Lưu Kỳ vụng trộm ngẩng đầu ngó Dung Thành, thấy thần sắc hắn tựa hồ hơi diu xuống, vội vàng lấy khăn mặt trong chậu đồng, vắt hết nước, thật cẩn thận để sát vào, Dung Thành liền nhắm lại mắt ngửa mặt lên. Lưu Kỳ trong lòng như trut được một tảng đá lớn, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng chà lau.
“Bệ hạ. . . . . . Chính là Lộng Ngọc công tử hầu hạ không tốt? Có muốn lão nô tìm người đi dạy dỗ? ” Lộng Ngọc tối hôm qua canh hai hầu hạ xong liền đi ra, khi đó cũng không nghe nói bệ hạ phát hỏa lớn như thế a.
Dung Thành hừ một tiếng: “Hắn còn cần ngươi dạy dỗ? Từng tên trong kỹ viện đi ra đều tinh tường.”
“Dạ phải . . . . .” Lưu Kỳ đem khăn mặt quay về chậu đồng, mang triều phục cấp Dung Thành từng kiện mặc vào.
“Tiểu quan kia là ai, Tiểu Hợp Tử điều tra ra chưa? Đã hai ngày rồi, sự việc thế nào?” Lộng Ngọc cũng không thể giải hỏa cho hắn, chuyện gì thế này.
“Hồi bệ hạ, hôm nay rạng sáng Tiểu Hợp Tử đã trở lại, nói. . . . . . Nói quả thật không có người này.”
“Cái gì?!” Dung Thành quay sang, “Không có người này?” Lưu Kỳ nơm nớp lo sợ: “Tiểu hợp tử lần lượt tra hỏi, không có tiểu quan nào nói đêm đó hầu hạ gia. . . . . . Bệ hạ, đêm đó cái kia. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Là một nữ nhân?. . . . . .
“Nói bậy!” Dung Thành phẩy tay áo một cái, “Trẫm ngay cả nam hay nữ cũng phân không rõ?!”
Uống rượu say đương nhiên có khả năng, ai còn quản nam hay nữ liền cứng rắn thượng a, Lưu Kỳ nào dám nói như thế, đành phải dập đầu tạ tội.
“Ngay cả một người cũng tìm không thấy, y mọc cánh mà bay sao?! Trẫm nuôi các ngươi làm gì?”
“Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. . . . . .”
“Được, đêm nay trẫm tự mình đi một chuyến.”
“Bệ hạ!” Lưu Kỳ nóng nảy, ”Chuyện ấy làm sao dám nhọc bệ hạ đại giá, bệ hạ đây không phải làm khó nô tài sao. . . . .”
“Các ngươi ngu xuẩn, trẫm có biện pháp gì?”
“Dạ phải . . . . . Nô tài cho người đến gọi tú bà Di Phương Các ngay.”
Lưu Kỳ một bên noi, một bên thay Dung Thành đem đai kim ngọc đeo, rồi mới nhìn vẻ mặt chủ tử nhà mình không hờn giận ngồi ở trước bàn ăn đồ ăn sáng.
Hắn thật sự là không hiểu, Dung Thành làm sao liền đối người nọ đêm đó chấp niệm như thế, giống như bị hạ cổ, ngay cả Lộng Ngọc đều không được. Người này rốt cuộc là có bản lãnh thông thiên gì, khiến Dung Thành mê luyến như vậy?
|
Chương 19: Đạp phá thiết hài vô mịch xử (đi mòn thiết hài tìm không thấy)
“Không cần đi.”
“Ách. . . . . . Này. . . . . .”
“Đả thảo kinh xà làm sao đây? Ngươi có đầu óc hay không?” Dung Thành tức giận ném cái thìa đang cầm trong tay, “Vào triều!”
Lưu Kỳ hoảng sợ, nào dám nói nữa, thật cẩn thận đi theo phía sau Dung Thành xuất môn.
Sáng sớm, Dung Thành sắc mặt không tốt. Tên ngôn quan thứ nhất “Ăn ngay nói thẳng” bị mắng cẩu huyết lâm đầu, chúng thần lập tức nhìn ra chút manh mối, vốn có bản tham tấu cũng kiềm xuống không dám lên tiếng, sợ bị cho ăn ngoan tước, hạ chức phạt bổng lộc. Buổi chiều, đầu tiên là triệu Tiểu Hợp Tử tới, bất âm bất dương nói hai câu, nói đến Tiểu Hợp Tử mồ hôi lạnh ứa ra. Tiếp theo phê tấu chương cũng là càng phê mặt càng đen, cuối cùng trực tiếp lật tung bàn, đi ra ngoại thành khu vực săn bắn của hoàng gia trên Lâm Uyển cưỡi ngựa một lát. Đến chạng vạng dùng bữa tối, tâm trạng mới tốt chút.
Giờ Tuất một khắc, cấm quân thống lĩnh Tùy Nghị đem người bao vây Di Phương Các, tuyên chỉ phái binh điều tra ”Gian tế”, tú bà cùng các cô nương sợ tới mức hoa dung thất sắc, quỳ trên mặt đất run rẩy, hô to oan uổng.
Giờ Tuất canh ba, điều tra xong, Dung Thành giá lâm. Tiến đến áp giải khách làng chơi đến hậu viện cử người phụ trách trông coi, Di Phương Các tất cả người trong danh sách bao gồm kỹ nữ, tiểu quan, thậm chí tiểu tư, nhạc công, đồng loạt quỳ gối ở đại đường.
Dung Thành ngồi ở phòng nhỏ đại đường lầu hai phía bên phải, nói với Tiểu Hợp Tử: “Di Phương Các tất cả mọi người ở đây, ngươi xem cẩn thận cho trẫm.”
“Nô tài tuân chỉ!”
Bệ hạ chấp niệm người này như thế, nếu thật có thể tìm ra người này, tuyệt đối là nhất kiện đại công. Nhưng người này dường như bốc hơi, sống không thấy người chết không thấy xác đâu. Không phải người từ nơi khác tới đi.
Tiểu Hợp Tử lần lượt xem từng người, tuy có một ít nhạc công lạ mặt, nhưng có thể bỏ qua. Đêm đó tiểu quan kia tóc dài quá mông, bằng vào tóc có thể loại bỏ hơn phân nửa người.
Dung Thành nhấp trà long tĩnh tây hồ mới pha, tâm tình thoải mái sung sướng, tràn ngập chờ mong.
Đêm nay tìm như vậy, sao có thể không đem người kia đào ra. Sau khi đào ra được . . . . . Nhất định phải đem y đặt trên giường làm cho đủ. . . . . .
Y có bộ dáng gì đây? Có thể cùng chất tử Hoàn Ân Nguyệt tộc kia giống nhau hẳn là sẽ không quá khó xem đi, ít nhất tóc dài da trắng. Đêm đó đặt ở trên người hắn xúc cảm như tơ, đến bây giờ nhớ lại, Dung Thành dưới bụng bắt đầu khởi động.
Làn da trắng, hay dùng dây hồng trói chặt cổ tay, lại che mắt, đây là một bức tranh rất dâm mỹ a. . . . . Lại phóng thôi tình hương, làm cho y vặn vẹo thân mình cầu xin âu yếm. . . . . .
Vừa nghĩ tới bắt được người là có thể tiết ngoạn, Dung Thành hạ thể sung huyết, cơ hồ ngồi không được.
Dưới tình thế cấp thiết, thời gian trôi qua như dài hơn. Tiểu Hợp Tử cuối cùng vén rèm lên tiến vào, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất. Dung Thành vừa thấy sắc mặt hắn, hận không thể đem trà hắt trên đầu của hắn.
Dung Thành thật sự rất muốn chém người.
Hắn phải nghẹn đến khi nào?
Phí nhiều công sức như vậy mà tìm khắp nơi không thấy người, hắn cơ hồ nghĩ đêm đó chính là một hồi ảo giác.
Ở trên địa bàn của hắn, vẫn là dưới chân Thiên Tử, cư nhiên có người chính mình không tìm thấy.
Hắn thật đúng là không tin chuyện tà ma này.
“Lui xuống hết đi.”
“Tuân chỉ.”
Tùy tiện tuyên bố gian tế điều tra xong, dời đi tất cả cấm vệ quân, chỉ để lại vài hộ vệ tinh nhuệ ăn mặc cải trang, hầu hạ ở bên người Dung Thành. Vài khách làng chơi bị kinh hách, tè ra quần chạy nhanh về nhà. Vài kẻ uống say, hoặc là không biết sống chết, tiếp tục ôn hương nhuyễn ngọc ôm đầy cõi lòng, thịnh thế vương triều, dưới chân Thiên Tử, có cái gì phải sợ.
Ánh trăng lên cao, Dung Thành đi ra hoa viên, Tiểu Hợp Tử nhe nhàng theo sau.
Ra khỏi phòng một đường đi dạo, cũng không còn nghĩ đến người có gương mặt tương tự người nọ, tản bộ tản bộ, liền vào trung đình hoa viên. Tiếp tục đi lên phía trước chính là hậu viện. Đại khái là do chuyện điều tra gian tế ảnh hưởng, hoa viên trên đường người ít hơn phân nửa.
“Ngươi còn nhớ rõ y có chỗ nào dị thường không?”
“Hồi bệ hạ. . . . . Nói đến chỗ dị thường, người nọ dường như giãy dụa rất kịch liệt, còn nói. . . . . . Nói bệ hạ nhận lầm người . . . . . .”
“Nhận lầm người? Trẫm biết hắn không phải Lộng Ngọc, chẳng lẽ hắn ngay cả tiểu quan cũng không phải?”
“. . . . . . Nô tài cũng xem qua, trong tiểu tư cùng nhạc công cũng không có người giống. . . . . .”
Dung Thành có chút buồn bực: Vậy không phải là khách nhân chứ! Người nào đến phiêu kĩ bộ dạng lại tựa như bị phiêu?!
“Bệ hạ. . . . . .” Tiểu Hợp Tử biết trước mắt vị này tâm tình rất không vui nên lo lắng khẩn trương mồ hôi đầm đìa, “Nghe nói bình thường kỹ viện đều có giam giữ người không nghe lời, bệ hạ có muốn nô tài đi xem thử? . . . . . . có lẽ. . . . .” Đến đường cùng, cũng chỉ có thể ngựa chết làm ngựa sống.
Dung Thành trầm ngâm một lát, nghĩ dù sao cũng tìm không thấy, không bằng đi thử thời vận, còn chưa lên tiếng, chợt nghe ở phía trước Tiểu Hợp Tử cầm đèn lồng khẽ gọi một tiếng: “Bệ hạ!”
“Chuyện gì mà ngạc nhiên?” Dung Thành đang suy nghĩ người này rốt cuộc là làm gì, bị Tiểu Hợp Tử nói xen vào như thế, cảm thấy có chút khó chịu.
“Nô tài nhìn thấy y! Nô tài nhìn thấy y!” Tiểu hợp tử kinh hỉ.
“Y?” Dung Thành lập tức phản ứng lại, thuận theo tay Tiểu Hợp Tử chỉ, thấy cách đó không xa vài toà nhà trệt mộc mạc thấp bé, có một tòa cửa sổ mở rộng ra, bên trong lộ ra chút ánh sáng. Xuyên thấu qua hướng cửa sổ nhìn lại, hai người ngồi trước bàn trà, đang ở dưới ánh nến nói chuyện, thập phần tận hứng. Trong đó người kia mặt hướng chủ tớ hai người mỉm cười, một thân trắng thuần, đúng là hắn sáng nay ở trong mộng da gặp qua, Nguyệt tộc chất tử Hoàn Ân.
Tiểu Hợp Tử vui mừng quá đỗi, chủ tử nhà mình lại biểu tình ác liệt, sau một lúc lâu, mới gằng từng tiếng hỏi: “Ngươi xác nhận. . . . . . Thật là y?”
Tiểu Hợp Tử tiến lên hai bước nhìn nhìn, quay lại vỗ ngực thề: “Bệ hạ, lúc này nô tài nếu lại tính sai, bệ hạ cứ đem đầu nô tài chặt bỏ làm cầu đá!”
“Hảo, hảo.” Dung Thành chậm rãi giơ lên khóe miệng mỉm cười lại có chút ý vị thị huyết.
“Bệ hạ?”
Tiểu Hợp Tử bị chủ tử nhà mình dọa, sẽ không phải bệ hạ cảm thấy đem đầu hắn chặt bỏ làm cầu đá là chủ ý tốt chứ. . . . . . ”
“Dĩ nhiên là y, thật sự là không thể tốt hơn.”
“Bệ hạ? . . . . . .”
“Tiểu Hợp Tử, làm rất tốt. Trẫm có phần thưởng xứng đáng!”
|