Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Aaaaaa. Hay quá. Hồi hộp quá. Cảm ơn bạn.
|
Chương 20: Có được toàn bộ không uổng công phu.
Hoàn Ân từ chỗ Mục Thiếu Y đi ra, trời đã có chút muộn. Có bài học lần trước, y không dám thoái thác, lấy cớ không biết đường, để Mục Thiếu Y một đường đưa y đi ra ngoài Di Phương Các.
Tuy nói theo lẽ thường, một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, xác nhận không nguyện đến nơi bướm hoa nhưng sau khi Uyển Đồng đi, liền còn lại Hoàn Ân lẻ loi một mình ở dị quốc, còn cả ngày lo lắng hãi hùng, bị hoàng đế triệu kiến một lần liền ra một thân mồ hôi, ngày thật sự khó qua. Muốn tìm một người nói chuyện, chỉ có thể đến Di Phương Các tìm Mục Thiếu Y thư đồng thời niên thiếu.
Đêm nay y vừa mới ngồi xuống hàn huyên một hai câu, liền nghe được bên ngoài một trận ồn ào ầm ĩ, quan binh đẩy cửa tiến vào, lấy sổ ghi tên, đùn đùn đẩy đẩy đem Mục Thiếu Y áp giải ra ngoài, mà y thì bị kéo đến trong hoa viên, cùng một đống khách nhân đứng chung một chỗ. Có vài khách nhân ngay cả quần cũng chưa kịp mặc, hùng hùng hổ hổ, miệng đầy mùi rượu, còn kém chút đem y thành tiểu quan xen lẫn trong khách nhân.
Ban đêm gió lạnh còn nặng sương, Hoàn Ân bên ngoài đứng gần một canh giờ, thân thể của y vốn không khỏe, mấy ngày trước phát sốt vẫn chưa khỏi hẳn, cuối cùng bị nhiễm lạnh. Đợi điều tra chấm dứt, Mục Thiếu Y vội vàng pha cho y chén trà nóng, làm chút nước ấm rửa mặt, rửa chân, Hoàn Ân mới chậm rãi sống lại.
Thoát khỏi chuyện rắc rối, hảo hảo tán gẫu cũng có chút vui vẻ. Hoàn Ân chờ toàn thân hồi phục độ ấm, hàn huyên hai câu, thấy sắc trời đã tối muộn, liền chuẩn bị quay về dịch quán, ngày khác gặp lại.
Kỳ thật hôm nay y rời đi sớm, còn có một nguyên nhân: trong lòng y cảm thấy là lạ.
Nghe Mục Thiếu Y nói là hoàng thượng phái đặc sứ cùng cấm quân đến điều tra gian tế. Y cũng là đệ tử hoàng thất, trực giác liền cảm thấy chuyện này có chút không phải. Nếu thật sự là liên quan đến quân quốc, dù sao cũng phải là Đại Lý Tự hoặc Binh bộ ra mặt. Đặc sứ cùng cấm quân, đều là binh lính của hoàng đế, chỉ sợ đêm nay điều tra gian tế chỉ là ngụy trang để làm hoạt động mờ ám khác.
Phàm là chuyện gì có liên quan đến tên cầm thú đội lốt da người kia, Hoàn Ân đều e sợ tránh không kịp.
Đi tới cửa dịch quán thì gặp hai cỗ kiệu, một đám mặc chế phục thái giám trong cung tựa hồ đang chờ người.
Đã tối muộn, trong cung còn có người tới?
Hoàn Ân mới vừa đến gần đại môn, liền gặp quản sự trực đêm phải ba bước chỉ cần hai bước đã chạy tới, vội la lên: “Điện hạ, Lưu công công chờ đã lâu.”
“Lưu công công?” Hoàn Ân trong lòng trầm xuống! Một lúc sau, quay đầu nhìn nhuyễn kiệu xa hoa ở trong màn đêm, liên tưởng đến chuyện đêm nay ở Di Phương Các, bỗng nhiên dâng lên dự cảm xấu.
Xuyên qua hành lang hoa viên, đi đến sân nhỏ mình đang ở, còn chưa bước vào chính sảnh, Lưu công công liền đón chào, tươi cười đầy mặt, híp cả mắt. ”Điện hạ, ngài đã trở lại, bệ hạ chờ triệu kiến ngài.”
Hoàn Ân trong khoảnh khắc toàn thân đều lạnh: “Bệ hạ triệu kiến? . . . . . .” Nào có hoàng đế muộn như vậy triệu kiến thần tử? Triệu kiến nội thần sủng thần, hoặc là có cấp báo còn chấp nhận được, mình là một chất tử, hơn nửa đêm triệu kiến làm cái gì? Không phải là. . . . . . Thật sự bị hắn phát hiện chứ. . . . . .
“Lưu công công có biết tối nay cần triệu kiến làm gì không?”
“Cái này. . . . . .” Lưu Kỳ lộ ra nụ cười khó xử, “Lão nô cũng chỉ là phụng chỉ làm việc, không dám hiểu rõ thánh ý.”
Buổi tối muộn đi gặp người cường bạo mình, Hoàn Ân thật sự là chết cũng không nguyện. Cũng không còn cách nào khác, mới hướng người ta mượn binh, y là đại biểu Nguyệt tộc, mà không chỉ có chính mình y, cho dù là núi đao biển lửa cũng phải cố gắng mà chịu.
Lưu Kỳ gặp Hoàn Ân thần sắc thập phần khó coi, cẩn thận nói: “Điện hạ, nhuyễn kiệu chờ ở bên ngoài, nếu không có việc gấp khác, chúng ta đi thôi?”
“. . . . . . Đi thôi.”
Người nọ nếu như yến hội hôm đó cũng chưa nhận ra, bây giờ chắc hắn cũng không, y cảm thấy hợp lý. Hoàn Ân an ủi chính mình.
Nhuyễn kiệu dừng lại ở trước Trường Nhạc Cung, Hoàn Ân được Lưu Kỳ dẫn đường vào cung.
Dùng Thành thân y phục minh hoàng hàng ngày, đang ngồi tại tiền điện uống trà đọc sách. Trong điện ánh nến tỏa khắp, tựa hồ còn châm huân hương, mùi hương trong không khí có chút ngọt.
Lưu Kỳ dẫn y vào liền lui xuống, Hoàn Ân quỳ gối trước mặt Dung Thành, nghĩ có chút không thích hợp.
Dung Thành “Ba” khép lại sách ném ở một bên, thản nhiên nói: “Có biết trẫm vì sao triệu ngươi vào cung không?”
“. . . . . . Thứ cho thần ngu dốt, thỉnh bệ hạ nói rõ.” Y tự hỏi không có giết người phóng hỏa, dò hỏi tình hình quân cơ trong nước, đến đây lâu như thế ngay cả thư cũng chưa viết quá một phong, trừ bỏ thời điểm xem ca kịch thì ngủ gật, cũng không có hành vi không thích hợp nào khác.
Dung Thành cười lạnh một tiếng: “Hoàn Ân, ngươi tính giả bộ như không có việc gì đến lúc nào?”
Thế nhưng bị gọi thẳng tên, Hoàn Ân bộ dạng sợ hãi cả kinh, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mặt Dung Thành trầm như nước, dưới ánh nến đong đưa trên mặt bóng mờ tỏa xuống, có vẻ càng thêm âm trầm dữ tợn.
“Đừng nói với trẫm người đêm đó ở Di Phương Các không phải ngươi.”
Hắn đã biết. . . . . . Hắn sao lại biết? Tại sao mấy ngày hôm trước lại không vạch trần? Hiện tại tìm đến y, lại muốn như thế nào? Hoàn Ân cả người rung mạnh, như rơi xuống hầm băng, không dám nghĩ thêm nữa.
“Ngươi thực trầm tĩnh a. Trẫm có phải nên khen ngợi ngươi? Lúc ngươi nhìn thấy trẫm, hẳn là đã nhận ra đi, cư nhiên còn có thể giả bộ như không có việc gì, bản lãnh thật lớn a.” Sốt cao đến quỷ dị đại khái cũng là bởi vì miệng vết thương ở hậu đình, cư nhiên còn tìm cớ là vết thương cũ trước khi nhập biên cảnh Tuyên Hướng. Dung Thành “Ba” vỗ tay vịn: “Ngươi đây là tội khi quân!”
Rõ ràng y là người bị hại, cư nhiên còn bị tội khi quân . . . . . Hoàng đế này thật sự có khả năng là ngu ngốc. Hoàn Ân trong lòng tuyệt vọng, cũng không muốn cãi lại, im lặng nói : “Thần biết tội, cam nguyện chịu phạt. Chính là vạn mong bệ hạ đừng vì thần liên luỵ chuyện phát binh trợ giúp Nguyệt tộc, thần không muốn trở thành tội nhân của tộc. . . . .”
“Chỉ cần ngươi nghe lời trẫm, ngoan ngoãn, trẫm tự nhiên sẽ không khó xử Nguyệt tộc.”
“. . . . . .”
Hoàn Ân quỳ ở trên mặt đất chỉ thấy một đôi giày minh hoàng đi đến trước mặt y, nâng cằm y lên.
Tư thế khiêu khích như vậy, y không phải không biết là ý tứ gì.
“Bệ hạ! . . . . . .” Hoàn Ân kinh hô ra tiếng, chợt thấy đầu có chút choáng váng, ngay cả hoa văn bàn long trên giày cũng đều mơ hồ lên.
|
Chương 21.
“Xem ra ngươi đã muốn minh bạch ý tứ của trẫm rồi.”
Hoàn Ân miễn cưỡng lấy tay chống đỡ, mới phát hiện cả người không còn khí lực, đây là xảy ra chuyện gì. . . . . Chẳng lẽ huân hương ngọt kia. . . . . .
“Bệ hạ! . . . . . .” Hoàn Ân miễn cưỡng ngửa đầu, thấy Dung Thành khóe miệng nhếch lên, cười đến đáng sợ. ”Vi thần không biết, bệ hạ ý gì! Nếu vi thần phạm tôi khi quân, bệ hạ đem vi thần ra ngoài chém là được!”
“Chém ngươi? Trẫm làm sao ăn nói với phụ vương ngươi? Còn nữa, trẫm còn chưa ngoạn đủ, chém ngươi không khỏi đáng tiếc sao.”
Hoàn Ân cắn răng, trừng đối phương gằn từng chữ: “Bệ hạ như thế làm nhục vi thần, như thế nào ăn nói với thần dân Nguyệt tộc?
“Ngươi thật đúng đem câu kia cho là thật sao. Trẫm cũng không ngại nói cho ngươi biết.” Dung Thành lạnh lùng cười, ngồi xổm xuống nắm cái cằm khéo léo của Hoàn Ân. Hoàn Ân trong mắt tràn đầy nước mắt, ánh mắt lại kiên cường bất khuất, dẫn đến Dung Thành hạ phúc một trận xôn xao, hận không thể lập tức xé y phục của y.
“Trẫm chính là nhìn trúng ngươi, muốn thượng ngươi. Ngươi nếu thức thời, liền thoát y phục ngoan ngoãn nằm yên, trẫm cho mượn binh là mượn binh, nên hỗ trợ là hỗ trợ. Ngươi nếu cứng đầu thà làm ngọc nát, trẫm ngày mai liền ra chiếu thư, cùng Bách Linh chia cắt quốc thổ của ngươi.”
Cư nhiên chỉ vì loại dục vọng hạ lưu này. . . . . . Hoàn Ân cưỡng chế giận dữ nói: “Bệ hạ dùng loại thủ đoạn này uy hiếp vi thần, không biết là bỉ ổi sao? Bệ hạ đáp ứng thần xuất binh trước, sau lại bội ước, thần nghe thấy bệ hạ miệng vàng lời ngọc, lời đã nói qua tuyệt không sửa đổi, huống hồ tấn công một quốc gia là sự tình lớn, bệ hạ lật lọng như thế, chẳng lẽ xem đây là trò đùa của trẻ con sao!”
Dung Thành cười ha ha: “Ngươi thật đúng là hay lý sự. Nếu ngươi dùng đầu lưỡi hầu hạ trẫm, công phu không biết có hảo giống như lúc ngươi lý sự không.” Hoàn Ân nghe vậy sửng sốt, tiếp theo lập tức đỏ mặt, lại nháy mắt trắng bệch.
“Trẫm chưa bao giờ tự cho mình là minh quân, bị xem là bỉ ổi trẫm căn bản không ngại. Người nào làm hoàng đế lại không nắm hàng trăm hàng nghìn mạng người trong tay, thủ đoạn thế này coi như không là gì. Còn như tấn công Nguyệt tộc, không ngại nói cho ngươi biết, trẫm nhất thống thiên hạ là chuyện sớm hay muộn, tâm tình tốt còn có thể làm cho Nguyệt tộc kéo dài hơi tàn mấy ngày, tâm tình không tốt, lập tức tiêu diệt cũng không sao. Còn ngươi? Ngươi cũng không phải là cái thá gì, tiểu vương tử Nguyệt tộc.”
Hoàn Ân mở to hai mắt, nhìn môi Dung Thành hé ra hợp lại, nói ra những lời tàn nhẫn lãnh khốc, cùng người đêm đó cường bạo mình thật giống như đúc.
Tình hình như vậy, y không thể lường trước được.
Bị hắn cường bạo qua coi như xong, cùng lắm thì đánh gãy răng thì nuốt máu, coi như bị chó cắn một cái. Hắn thế nhưng còn mặt mũi lấy quốc gia áp chế, còn muốn làm chuyện cẩu thả, người này có biết hai chữ vô sỉ viết như thế nào hay không?!
Nhưng, y có thể làm gì? Bất chấp liều mạng với hắn? Đừng nói đánh không lại hắn, y hiện tại cả người đều không còn sức lực. Cho dù đánh thắng được, bên ngoài nhiều thị vệ như vậy, có thể để y làm càn sao? Y chết cũng không sao, chính là liên lụy đến quốc gia, chết một vạn lần cũng không đủ.
Hoàn Ân tả hữu giãy dụa, kỳ thật cũng biết rõ đêm nay không thể toàn thân trở ra, trong lòng tuyệt vọng, trên mặt không khỏi toát ra thần sắc bi thương. Lông mi vừa dài vừa dày cúi xuống, phủ bóng trên khuôn mặt bạch ngọc, còn hơi hơi rung động, yếu ớt mà chọc người trìu mến.
Hoàn Ân với bộ dáng này, là khuất phục thỏa hiệp, Dung Thành làm sao còn kiềm chế được, đưa tay nâng lên hai gò má đối phương, chạm tay vào da thịt ôn nhuận tinh tế, lại mang một chút cảm giác mát lạnh, như nhuyễn ngọc hảo hạng. Môi đỏ tươi thủy nhuận đầy đặn, tựa như thịt quả vải, Dung Thành sáp lại, đang muốn đụng vào, không dự đoán được Hoàn Ân nhẹ nhàng quay đầu đi, nụ hôn kia liền cọ qua mặt.
Dung Thành không vui thối lui một chút, chỉ thấy người ngồi ở trước mặt kịch liệt run rẩy, giống như phẫn nộ, lại giống như sợ hãi. Vành tai linh lung khéo léo mượt mà, vì nghiêng mặt mà lộ ra đoạn gáy xinh đẹp, xương quai xanh giấu ở y bào trắng thuần phía dưới như ẩn như hiện.
Chính là tư thái không muốn lại không thể không khuất phục như vậy khiến hắn cực kỳ rung động.
Dung Thành một phen ôm lấy Hoàn Ân, vài bước đi đến nội điện tẩm cung, đưa y đặt lên giường, chỉ vài ba cái đã cởi xuống y phục hàng ngày trên người mình rồi cúi xuống.
Người ở giữa màn nghiêng đầu nhắm lại hai mắt, tay phải gắt gao níu chặt vạt áo, đầu ngón tay đều khẩn trương đến trắng bệch.
Dung Thành chế trụ tay Hoàn Ân, kéo lên đỉnh đầu, thuận thế chậm rãi đè lên thân thể, hàm trụ môi y. Người dưới thân biên độ run rẩy càng lợi hại hơn, lần này không có nghiêng đầu, chính là cắn chặt răng, không cho đầu lưỡi của hắn đi vào.
Dung Thành âm lãnh nói: “Ngươi muốn trinh tiết hay là quốc gia?”
“. . . . . .”
Hoàn Ân không còn cách nào khác, đành phải mở khớp hàm, cái lưỡi nóng ẩm ướt lập tức tiến quân thần tốc, ở trong vòm họng của y khuấy đảo, khiến y cả người tê dại dại, khiến trong lòng y cũng dần bốc hỏa.
Nam nhân ngón tay lạnh lẽo men theo cổ y đi xuống, đẩy ra vạt áo trước ngực, như tra tấn chậm rãi hướng trái phải kéo ra, một tấc một tấc da thịt lộ ra trong không khí lạnh lẽo, Hoàn Ân nhịn không được rùng mình một cái.
Trong nháy mắt tính khí bại lộ trước mặt người kia, Hoàn Ân cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Bộ vị tư mật như vậy, sao có thể. . . . . . Sao có thể. . . . . .
Dung Thành chưa bao giờ cởi y phục một người nhàn nhã như vậy, thưởng thức như vậy. Lần trước uống rượu không có hảo hảo ngắm nhìn, lần này nhất định xem đủ. Đệm chăn hắn cố ý gọi người đổi thành màu đỏ thẫm, hiện tại xem ra quả nhiên là quyết định anh minh. Thân thể trắng nõn ôn nhuyễn nằm ở giữa đệm chăn đỏ thẫm, so với bất luận màu sắc nào cũng đều nổi bật. Màu đỏ dâm mĩ cùng màu trắng thanh khiết.
Nhũ tiêm hồng nhạt hơi hơi đứng thẳng, ngực trắng noãn không tỳ vết, eo nhỏ gầy, bắp đùi nhỏ thẳng, ngọc hành trắng nhạt mềm mại rủ xuống, làm cho người ta muốn hung hăng phá hư. Đem nhũ tiêm mút đến sưng đỏ, ở trên lồng ngực lưu lại dấu răng, ở trên lưng lưu lại dấu tay, rồi mới rốt cuộc đâm vào, đâm đến y khóc lóc cầu xin tha thứ. . . . . .
Dung Thành ánh mắt không chút nào che lấp chần chừ, Hoàn Ân cho dù nhắm mắt đều cảm giác được. Sợ hãi sắp bị xâm phạm mãnh liệt làm cho từng lỗ chân lông của y đều như lâm đại địch, da thịt đều nhiễm màu hồng nhạt. Nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng dừng ở ngực, tiếp theo hướng ngực trái chậm rãi di động, ôn nhu liếm lộng làm cho Hoàn Ân vừa phản cảm lại vừa không thể kháng cự run lên. Đầu lưỡi như trêu đùa nhũ đầu mà gảy, khoái cảm xa lạ như điện vọt lên, Hoàn Ân cắn chặt môi dưới, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng. Sao lại có phản ứng lớn như thế. . . . . Sao có thể. . . . . .
|
Chương 22: Phù Dung trướng noãn H).
“Ngươi thật đúng là non nớt a. . . . . .” hơi thở ẩm ướt nóng ấm phun ở ngực, Hoàn Ân cả người run lên, nổi cả da gà.
Dung Thành tách ra hai chân thon dài của Hoàn Ân, phong cảnh tư mật nhìn một cái không sót gì. Ngày đó say rượu không có hảo hảo nhìn xem, hôm nay không thể buông tha cơ hội này.
Hoàn Ân chỉ cảm thấy ánh mắt nóng rực của đối phương ở nơi riêng tư của y lưu luyến, y ra sức muốn khép chân lại, nhưng vô ích.
Bỗng nhiên một ngón tay đưa vào nơi bí xử chưa khỏi hẳn, Hoàn Ân trong bụng cả kinh, trực giác muốn phản kháng, nhưng ngôn ngữ uy hiếp của ác ma quanh quẩn bên tai, chỉ đành cắn chặt răng, ngón tay gắt gao nắm chặt đệm chăn đỏ thẫm dưới thân. Thân thể không thể ức chế phát run, nơi bí xử không ngừng co chặt lại.
Người nọ lại không hề cố kỵ, duỗi ngón tay tiến vào, hai ngón tay hợp lại ở trong cơ thể y xoay tròn, tựa như có chất bôi trơn dinh dính ở trong cơ thể y chậm rãi hòa tan, vừa ẩm ướt vừa nóng.
Chậm rãi, lại có chút cảm giác kỳ quái từ trong bích mạn lan tràn ra. Thời điểm ngón tay người nọ chung quanh ấn xuống, phi thường thoải mái, khi ngón tay rời khỏi cơ thể, nơi bí xử liền trống rỗng, vừa nóng lại ngứa. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . .
“Bệ hạ! . . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Hoàn Ân chợt mở mắt, môi run rẩy dữ dội, không thể nói ra hai chữ “xuân dược”.
“Đây là hoàng gia bí dược, dùng để bôi trơn chống đau, còn có một chút công hiệu kích tình.”
Lần trước cường bạo y chịu thương đến bây giờ còn chưa khỏi, lúc này làm sao cũng phải lưu lại một chút ấn tượng tốt hơn. Nếu khối thân thể này thật có thể làm cho hắn muốn ngừng mà không được, vì tính phúc sau này mà suy nghĩ, cũng không thể lại đem người dưới thân dọa sợ được a. Chuyện phòng the cần là khoái cảm, hắn cũng không nguyện luôn khiến cho máu tươi đầm đìa.
Dung Thành vừa nói vừa tách ra hai chân Hoàn Ân, khoát lên trên bờ vai kiên cố của mình.
Hoàn Ân hiểu người là dao thớt ta là thịt cá, trong lòng sợ hãi khó dằn xuống, tay vì nắm đệm chăn quá mức dùng sức, ngay cả mạch máu màu xanh nhạt cũng lồi lên. Người trước mặt hướng y cười tà, thắt lưng dùng lực, liền hung hăng va chạm tiến vào.
Tuy trước đó đã làm rất nhiều công tác chuẩn bị nhưng khí vật của Dung Thành đối với Hoàn Ân nhỏ bé vẫn là quá lớn, huống chi chỗ kia lần trước bị thương còn chưa khỏi hẳn, vừa trừu sáp, không thể nghi ngờ lại đem miệng vết thương xé rách.
Hoàn Ân đau đến lập tức kêu to, trong mắt ngập tràn một tầng thủy khí rốt cuộc không nhịn được, hóa thành nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.
Y nghĩ đến nhịn một chút là trôi qua, coi như bị chó cắn một ngụm, thật không ngờ thời điểm bị xâm phạm mới phát giác, sự tình tàn khốc như vậy y quả nhiên vẫn là không thể chịu đựng được! Cho dù y không phải vương tử, chỉ là nam tử bình thường, cũng vô pháp nhẫn nại thư phục dưới thân người khác, bị người ta coi như nữ nhân mà thao lộng! Hình ảnh ngày ấy giống như ác mộng kéo đến, hung ác thô bạo trừu sáp, bất lực khóc, hạ thể bị xé rách. . . . . Truy đến y không có chỗ để trốn, tránh cũng không thể tránh. Y thật sự chịu không nổi!
“Đừng! . . . . . . Đau quá. . . . . .” Hoàn Ân chẳng quan tâm đến lợi ích quốc gia nữa, nức nở chống đỡ đứng dậy, không để ý tính khí Dung Thành còn ở trong cơ thể y, giãy dụa hướng bên giường dịch chuyển đi, trên gương mặt đều là nước mắt, thê thảm rối tinh rối mù.
Dung Thành nguyên bản nghĩ đêm nay hảo hảo không làm đau y, lưu lại một cái ấn tượng không tệ. Ai ngờ vẫn chưa hoàn toàn cắm vào, đã bị sinh sinh đánh gãy, nhất thời lửa giận bạo phát, tay dài duỗi ra liền chế trụ thắt lưng Hoàn Ân, dùng lực tha y trở về, đặt ở dưới thân.
“Ngoan ngoãn cho trẫm thao đủ liền xong thôi, ngươi chạy cái gì? Ân?! Hảo hảo thương ngươi ngươi không muốn, vậy trẫm cũng lười cẩn thận hầu hạ ngươi!”
Hoàn Ân bị bắt quỳ ghé vào trên giường, cái mông cao cao mân mê, bị người nọ hung hăng đâm một cái, tính khí thô to cực nóng giống như thiết bổng đốt hồng, theo hậu đình cắm vào trong cơ thể. Hoàn Ân hét lên một tiếng, nơi bí xử chống đỡ lớn đến cực hạn, tràng bích như cũng bị nóng đến phá hư, ngay cả đùi cũng co rút.
Nam nhân tính khí nhợt nhạt lui ra ngoài, lại ngoan đảo tiến vào, xỏ xuyên qua càng ngày càng hung hãn, càng ngày càng sâu, tần suất cũng càng ngày càng cao. Hoàn Ân ghé vào trên giường, chỉ cảm thấy bị tính khí đâm xuyên, y ngay cả nói cũng không nói được, chỉ có thể ”Ô. . . . . . Ô. . . . . .” rên rỉ. Sau đó, ngay cả rên rỉ cũng theo không kịp tiết tấu trừu sáp, chỉ có thể thở không ra hơi khóc thút thít. Môi vô lực khép lại, tùy ý nước bọt chảy ra, dính ở trên đệm đỏ thẫm.
Vô luận nội tâm y đối sự dâm loạn này có bao nhiêu sao thống hận phản cảm, thân thể phản ứng thành thực lại không lừa được người. Hậu đình tựa như có kiến bò, cắn, chỉ có làm người nọ sáp nhập, thời điểm thân thể y được lấp kín, mới có thể loại bỏ cái ngứa này. Khoái cảm hoàn toàn bao trùm đau đớn, vừa đau lại thích, nước mắt của y cũng không hoàn toàn là vì khuất nhục, một phần lớn là lúc người nọ xỏ xuyên qua, kích động mà chảy ra. . . . . .
Nhận thấy được chính mình ở sâu trong nội tâm lại kỳ vọng đối phương có thể trừu sáp nhanh hơn ác hơn, thậm chí thân thể còn tự hùa theo, nội bích giống như có ý thức tự chủ nhất hút nhất co, Hoàn Ân xấu hổ và giận dữ tới cực điểm. Y hận mình bị người ta vũ nhục như thế, lại còn trầm ngâm cực lạc trong thân thể, so với người thi bạo kia, càng thêm chẳng biết xấu hổ! Hoàn hảo, người nọ miệng vẫn chưa nói ra dâm ngữ, nếu người nọ nói ra cái lời nói hạ lưu gì, y sợ chính mình nhịn không được sẽ đâm đầu vào cột mà chết!
Trên thực tế là, Dung Thành không có tâm tư nói lời hạ lưu.
Trong nháy mắt tiến vào, thân thể hắn so với ý thức hắn còn nhanh hơn, người này, xác thực chính là người ngày đó làm cho hắn thích đến cực lạc. Cho dù ở thời điểm thanh tỉnh, cho dù không uống rượu, cho dù thiếu chút không khí cường bạo, cảm giác đều như nhau, khoái cảm thậm chí càng rõ ràng hơn.
Nơi bí xử siết chặt mềm nhẵn, vừa ẩm ướt vừa nóng, cắm vào cái miệng nhỏ nhắn giống như đậu phụ phơi khô mút vào, làm hắn thiếu chút nữa cầm giữ không được tiết ra. Quách Quý phi và Lộng Ngọc cùng người dưới thân này không thể so sánh được. Da thịt trắng nõn tinh tế cũng là hắn bình sinh ít thấy, quỳ nằm úp sấp thì từ lưng đến phần eo, lại đến đường cong cái mông, còn có khe rãnh tinh tế giữa mông, rất câu nhân. Ngay cả theo hô hấp lẫn sự nhất phục, đều vô cùng mê người. Tiếng rên rỉ nức nở thê thảm, rên rỉ cầu xin tha thứ, lại quấy nhiễu lòng người tới cực điểm, làm cho hắn nhịn không được muốn đem tiểu huyệt này thao nát mới bỏ qua.
Dung Thành trừu sáp mấy trăm cái, chợt đâm vào tận bên trong rồi dừng lại, nùng tinh nóng bỏng mới phóng thích ra, nóng đến nỗi khiến người dưới thân co rút không ngừng, lập tức nằm phịch ở trên giường.
Dung Thành thở dốc nằm ở trên người Hoàn Ân, một tay bắt được tay y kìm chặt lại, một tay nâng mặt của y, hung hăng cắn cắn đôi môi khẽ nhếch kia, tùy ý ở trong miệng đấu đá lung tung, trằn trọc duyện hấp, thẳng đến khi Hoàn Ân không thở nổi mới buông ra.
Người dưới thân một đầu tóc dài tản ra, hỗn độn tán ở trên đệm đỏ thẫm, lại có một loại mỹ cảm không hiểu được. Da thịt cũng lộ ra màu hồng nhạt, như là bị chăn đệm đỏ thẫm nhiễm hồng. Môi cùng nhũ tiêm hồng như nhau, diễm nhược như hoa đào, giữa mông còn chảy trọc dịch trải rộng tới đùi, khí chất chính trực cao thượng trước kia không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự dâm mĩ cùng ái muội. . . . . .
Bình tĩnh mà xem xét, làm đế vương, Dung Thành duyệt vô số người, Hoàn Ân khuôn mặt như vậy, chỉ có thể tính là bình thường. Nhưng hắn chính là hưởng thụ bộ dáng khí chất cao thượng bị xé bỏ của y, phá hư sự lãnh đạm thanh thản như tùng như trúc của y, tựa như khoái ý khi đem cánh hoa đào dẫm nát trong bùn đất khi trời mưa vậy. Hoàn Ân người này cũng thực đặc biệt, thời điểm chìm đắm trong tình dục, khóe mắt đuôi lông mày đều là một dạng phong tình ý nhị khác, mi nhãn buông xuống, bộ dáng đôi môi khẽ nhếch thở dốc càng xinh đẹp liêu nhân.
“Ngươi thật lợi hại,” Dung Thành ngón tay chậm rãi lướt qua lưng trần của Hoàn Ân, vừa lòng cảm nhận được người dưới thân sợ run, “Chưa từng có thân thể một người nào, làm cho trẫm say mê như thế. Không uổng công trẫm mất nhiều tâm tư tìm ngươi như vậy.”
“Đêm nay, trẫm muốn thao chết ngươi.”
“Kim khẩu ngọc ngôn*, tuyệt không sửa đổi.”
----------------------------------------- *: miệng vàng lời ngọc.
|
Chương 23: Nhất dạ xuân tiêu (H).
Hoàn Ân thùy nhãn thở dốc, giống như không có nghe thấy gì, không nói một lời mặc cho nam nhân kéo tóc ôm lấy, lấy tư thế cưỡi đặt vào trong ngực. Tính khí nóng như thiết đâm nhập vào chỗ sâu nhất trong cơ thể, trước mắt y tối sầm, ngay cả kêu đều kêu không được, cổ giống như thiên nga chậm rãi rũ xuống.
Dung Thành nhẹ nhàng đẩy tóc y ra, bàn tay một đường theo hai má khẽ vuốt đến cái cằm khéo léo, nhìn chăm chú khuôn mặt Hoàn Ân, ánh mắt gần như ôn nhu, chậm rãi thấu tiến lên, ai ngờ Hoàn Ân quay đầu đi, làm Dung Thành lại rơi vào khoảng không.
Lần thứ hai.
Dung Thành vừa mới nổi dậy một chút ôn nhu nháy mắt bị đánh cho dập nát, đưa tay nắm cằm Hoàn Ân, lạnh lùng cười: “Sao vậy, không muốn cùng trẫm hôn môi sao?” Cả đêm có thể chọc mao hắn nhiều lần như thế, đổi lại là người khác đã sớm bị tha đi ra ngoài chém!
Hoàn Ân cũng không giương mắt nhìn nam nhân trước mặt. ”Thần không biết tiết dục cần hôn môi.”
Dung Thành không giận ngược lại cười: “Nga? Nếu ngươi đã nói không muốn hôn môi, vậy hãy hầu hạ dương cụ của trẫm.” Vừa nói liền đem Hoàn Ân trên người ôm xuống, nắm đầu tóc của y để sát vào hạ thể nộ trương của mình, “Ngậm vào.”
Nam tính thô dài gần ngay trước mắt, mùi tinh đàn xông vào mũi, Hoàn Ân xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, lập tức liền nhắm mắt lại quay đầu đi.
“Trẫm nói lại một lần cuối cùng, ngậm vào.”
Hoàn Ân còn giãy dụa, bị Dung Thành đưa tay nắm cằm, dùng lực mở miệng, kéo tóc y về phía trước, cứng rắn đem tính khí xâm nhập vào trong miệng.
Hung khí của Dung Thành thật là kinh người, mới chỉ vào cái đầu, đã muốn lọt vào cổ họng Hoàn Ân, không thể đi tới. Hoàn Ân bị nuốt đến gần như muốn phun, bản năng liều mạng giãy dụa, tránh thoát trói buộc nằm úp sấp đến bên giường ho khan không ngừng, giống như ngay cả phổi cũng muốn ho ra.
Nghĩ đến y thỏa hiệp khuất phục, giữa đường lại bướng bỉnh, hảo hảo một hồi tính sự nháo đến như thế không vui. Dung Thành nhíu mày, tùy tiện xé tơ lụa bên giường trên bàn dài thay Hoàn Ân xoa xoa ô vật bên môi. “Ngoan ngoãn để trẫm hôn là xong rồi, không nên náo loạn thành như vậy.”
Hoàn Ân lặng yên. Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của y.
Ở trong lòng y, vẫn cảm thấy, chỉ có người yêu nhau mới hôn môi.
Hoàng đế lâm hạnh vụ sủng thiếp, ân khách phát tiết vu luyến đồng, đều là thuần túy tiết dục, làm gì cần hôn môi làm tiền diễn tô điểm, cởi quần thượng là xong.
Vì quốc gia, y có thể chịu nhục, để cho bạo quân này tùy ý chà đạp thân thể. Nhưng y vẫn nên vì chính mình lưu lại một phần trong sạch cuối cùng.
Y nếu ý thức không rõ, bị hôn coi như xong. Thời điểm ý thức thanh tỉnh, tuyệt không thỏa hiệp.
Dung Thành thấy Hoàn Ân không nói lời nào, tức giận lại nhảy lên: “Không muốn thì được thôi, vậy dùng tốt phía dưới của ngươi há miệng hầu hạ trẫm!”
Hoàn Ân bị ôm lấy, lại ngồi ở phía trên dục vọng của Dung Thành, tiến công giống như bão tố phút chốc đánh úp lại. Tư thế ngồi khiến cho tính khí thô dài toàn bộ xâm nhập vào, nam nhân đỉnh lộng càng thêm lợi hại, Hoàn Ân theo không kịp tiết tấu, cũng chậm chạp không thở nổi, bản năng bắt tay khoát lên trên vai nam nhân, muốn ổn định cân bằng, nam nhân lại đột nhiên đỉnh lộng càng nhanh hơn mạnh hơn, cấu chặt lấy mông y, năm ngón tay hãm sâu.
Hoàn Ân mệt sắp chết đi, mí mắt đều vô lực chống đỡ, hạ thể đau đớn cùng khoái cảm lại dị thường rõ ràng. Nam nhân giống như điên cắn cắn trước ngực y, giống như muốn cắn xuống toàn bộ nhũ tiêm. Trong cơ thể cảm giác chướng bụng theo tràng bích liên tục truyền đến khắp thân thể, da đầu run lên, ngón chân co lại, ngón tay đều cầm không được. Dục vọng đang kêu gào, khoái cảm như điện lưu tụ tập ở đỉnh tính khí, run rẩy để ở trước bụng nam nhân.
Dung Thành cũng đã nhận ra, để sát vào bên tai Hoàn Ân cười nhạo một tiếng: “Trẫm nghĩ ngươi là có bao nhiêu trinh liệt, không nghĩ tới thân thể dâm đãng như thế.”
Xuân dược dược hiệu vốn chưa hết, Hoàn Ân bị thượng cùng phía dưới kích thích đến tâm thần hoảng hốt, không phản ứng được. Ngọc hành bị cầm xoa nắn vài cái, trước mắt liền tối sầm, một cái tiết ra. Nơi bí xử bất giác co rút lại, y chỉ nghe thấy Dung Thành giống như mắng câu thô tục, liền đại lực va chạm, hai khỏa nhục cầu nện vào mông y vang lên ba ba, thậm chí có thể nghe được tính khí xuất nhập thân thể cùng tiếng nước dâm mỹ.
Dung Thành rất nhanh ở trong thân thể của y bắn lần thứ hai. Trọc dịch đánh vào một điểm nào đó trong thân thể, Hoàn Ân chịu không được, ngã vào trong lòng Dung Thành kịch liệt thở dốc, giống như mưa đánh vào hoa đào, mảnh mai như có phong tình vạn chủng.
“Ngươi nơi đó thật đúng là chặt. . . . . . kẹp trẫm đến chịu không nổi a.”
Dung Thành ác tính cười, đem Hoàn Ân đặt ở trên giường, tách ra hai chân.
Hoàn Ân cơ hồ chảy nước mắt, lại bất chấp tôn nghiêm, khàn khàn cổ họng cầu xin nói: “Bệ hạ. . . . . . Tha thần đi. . . . . .” Nơi đó thật sự không thể nữa. . . . . .
“Ô! . . . . . .”
Dung Thành dường như không nghe thấy, thẳng tiến chỗ sâu nhất, lại bắt đầu một vòng xâm chiếm mới.
. . . . . .
Tiếng vang bốn phía càng lúc càng nhỏ, khuôn mặt bạo quân cũng trở nên mơ hồ không rõ.
Bên tai vang lên thanh âm tác tác của tiếng vó ngựa xẹt qua bụi cỏ, trước mắt xuất hiện một mảnh thảo nguyên lớn, còn có các ca ca phía trước kỵ tuấn mã. Áo giáp phản xạ ánh mặt trời, sức sống bay lên.
“Tiểu Ân, ngươi sao lại chậm như vậy, mau lên a!”
Hoàn Ân dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhìn các ca ca cách y càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, tiếng vó ngựa ong ong, bốn phía dần dần lâm vào một mảnh hắc ám. . . . . .
“Hoàng huynh. . . . . . Ca. . . . . . Ca. . . . . .”
Chợt thấy người dưới thân không có phản ứng, Dung Thành ngẩng đầu thì thấy Hoàn Ân đã hôn mê từ lâu, tóc mai bốn phía, khóe mắt còn đọng một giọt nước mắt.
“Hoàn Ân?” Dung Thành vỗ vỗ hai má y, “Hoàn Ân!”
|