Nhất Thế Khuynh Tình
|
|
Chương 24.
Hồ thái y xách lấy cái hòm thuốc một đường chạy chậm vào Trường Nhạc cung.
Thái y trực đêm luôn là áp lực khổng lồ: hơn nửa đêm truyền thái y cũng không phải chuyện tốt gì. Ban ngày còn có thể dựa vào đồng liêu, buổi tối phải dựa vào chính mình, chẩn sai mạch bốc sai thuốc đó chính là trách nhiệm một mình gánh chịu. Mặc dù hắn ở trong cung đảm nhiệm chức vụ nhiều năm, không có xảy ra sự cố lớn nào, cũng chầm chậm tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, nhưng thời điểm bị gọi đến, vẫn là khẩn trương đến ra mồ hôi trán.
Lưu tổng quản đứng ở cửa đối với hắn vừa là lắc đầu vừa là đưa ngón tay ở bên môi, hắn biết, lúc này hơn phân nửa lại là xảy ra cái chuyện không thể cho người biết.
Trong tẩm cung một cỗ mùi tinh dịch nam tính xạ hương. Còn nương theo huân hương ngọt nị chưa giảm đi. Hoàng đế vẻn vẹn mặc trung y màu trắng ngồi ở bên giường, nhăn nhíu chân mày, sắc mặt muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi.
Vừa thấy màn này, là hắn biết, hơn phân nửa lại là vị chủ tử trước mặt này hành hạ hung ác. Dung Thành tâm tính thích hồ nháo, loại cục diện rối rắm này thái y viện trước kia đã thu thập rất nhiều lần, nguyên tưởng rằng vị gia này lớn lên đã thu liễm bớt, kết quả lại. . . . . Hồ thái y không dám nhìn phía trên giường, vừa tiến đến liền vội vàng quỳ xuống: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
“Nhanh lên, sang đây nhìn xem chuyện gì xảy ra.”
Người trên giường thân thể che ở dưới đệm chăn đỏ thẫm, chỉ lộ ra cổ tay phải cùng bàn tay, tinh tế đến như gập lại liền gãy, mặt trên còn có vết ngắt hồng hồng. Vài sợi tóc dán tại gương mặt, cả khuôn mặt đều có chút trắng bệch, nhìn qua phá lệ thê thảm.
Hồ thái y trong lòng thở dài, đưa tay bắt mạch. Vừa nhìn trong lòng vừa nhảy: đây không phải là cái vị kia lần trước ở Dưỡng Tâm điện sao?. . . . . . Bị thương còn chưa khỏe, lại bị tha lên giường, ân sủng hoàng đế thật là khó có thể thừa nhận.
“Bệ hạ, vị này. . . . . . Chính là thân thể kém, thể lực tiêu hao, khí huyết trầm tích mà đưa đến hôn mê, nghỉ ngơi điều dưỡng nhiều, hẳn là có thể khôi phục, không có vấn đề gì lớn. . . . . .”
“Thật không có vấn đề gì?”
“Ách. . . . . .” Hồ thái y do dự tìm từ, “Mấy ngày này. . . . . Tốt nhất giảm bớt chuyện phòng the. . . . . . Vết thương phía sau nếu chậm chạp không khỏi, có thể chuyển biến xấu. . . . . .”
Dung Thành sắc mặt càng khó coi: “Được rồi, đi xuống kê phương thuốc đi. Quản tốt cái miệng của ngươi.”
“Tuân chỉ. . . . . .”
“Mấy người các ngươi tới đây, đem y mang lên Thiên điện ôn tuyền trì tử tẩy rửa.”
Dung Thành nghiêng đầu, nhìn hai tiểu thái giám một giữ lấy người, một giữ lấy chân, mang Hoàn Ân còn phủ chăn đi vào trong Thiên Điện, không biết tại sao cảm thấy rất không vui. Là tiểu thái giám kia tay còn đỡ lấy eo Hoàn Ân, làm cho hắn nhìn sao cũng muốn đem cái tay kia đẩy ra.
Nghĩ tới nghĩ lui có chút ngồi không yên, đứng dậy đi vào Thiên điện, chỉ thấy cung nữ đang vén lên đệm chăn, lộ ra một góc đầu vai mượt mà trắng nõn. Dung Thành nghĩ cũng không nghĩ liền thốt ra: “Các ngươi đều đi xuống.”
Mấy cung nữ thái giám tìm không được ý nghĩ, khúm núm đi ra ngoài, e sợ cho mình làm sai cái gì bị hoàng đế trách cứ.
Thiên điện lớn như thế, chỉ còn lại có tiếng nước chảy ào ào.
Dung Thành cởi xuống trung y, ngồi xổm người xuống, chậm rãi vén lên chăn đệm trên người Hoàn Ân. Trên thân thể vốn là trắng nõn như ngọc, tất cả đều là dấu hôn cùng vết ngắt, nhũ lôi sưng đỏ, nhìn qua thật đáng thương. Liền như vậy, không ngờ hắn từ từ dấy lên dục hỏa, hạ thân lại có chút ngẩng đầu.
Dung Thành hít sâu một hơi, đi xuống ao, đem Hoàn Ân ôm vào trong nước, một tay ôm lấy eo y, một tay xuyên qua giữa hai chân, tiến vào cái chỗ yếu ớt không chịu nổi kia.
Sau khi dọn dẹp xong chuyện, mặc dù rất ít khi tự mình động thủ nhưng hắn vẫn là biết một chút. Dĩ vãng hắn làm xong liền ngủ, dọn dẹp kia cũng là chuyện những người thị tẩm sau khi trở về tự mình xử lý, cũng từng có đem người làm bất tỉnh, để cho cung nữ đi rửa. Nhưng hôm nay không biết sao, vừa nghĩ tới thân thể Hoàn Ân bị người khác nhìn thấy, liền hết sức không vui. Lại nghĩ đến ngón tay người khác đưa vào cái chỗ kia, lại càng khó chịu. Thế là kết quả chính là mình nhu tôn hàng quý * tự mình làm cái chuyện này.
*:người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .”
Dung Thành thùy nhãn vừa nhìn, người trong ngực nhăn lông mày, nghĩ là bị đụng phải vết thương.
Bờ vai mượt mà lộ ở mặt nước, đầu nghiêng dựa vào lồng ngực, mái tóc dài dày ở trong nước, thật giống như u phù thủy thảo.
Dung Thành vừa thấy Hoàn Ân bộ dáng này, đã cảm thấy bụng dưới giống như có một ngọn hỏa đang thiêu đốt. Không nhịn được nắm cằm Hoàn Ân, hung hăng cắn lên.
Lần này người trong ngực không phản kháng, ngoan ngoãn mặc hắn mút vào, gặm cắn, đem tất cả nướt bọt nuốt vào bụng, phảng phất như vậy cũng còn không đủ. Làm sao cũng không đủ.
“Bệ hạ. . . . . . Sắp canh ba. . . . .” Lưu Kỳ ở bên ngoài thấp giọng hô.
“Biết rồi.”
Dung Thành ôm lấy Hoàn Ân ra khỏi ôn tuyền trì, sai người lấy ra tiểu hào ngọc thế, dính vào thuốc mỡ ở bí xử vẽ loạn một vòng.
“Bệ hạ. . . . . . Muốn nô tài đưa y trở về dịch quán không? . . . . . .”
“Không cần.” Dung Thành thay Hoàn Ân đắp kín mền, “Tối nay cứ nghỉ ngơi như vậy đi.”
“Bệ hạ. . . . . .” Trường Nhạc cung chưa bao giờ lưu ngoại nhân ngủ, đây là quy củ. Lúc trước hoàng thượng lật bài tử, cũng là Tần phi tới thị tẩm xong liền lui ra, nào có tiền lệ ở lại tẩm cung hoàng đế qua đêm.
“Lui ra.”
“. . . . Dạ . . .”
|
Chương 25.
Cho dù ai cũng nhìn ra được, hoàng đế hôm nay tâm tình rất tốt.
Kể từ lần trước chúng khanh bách quan bị Dung Thành một bữa ngoan tước, lúc nào vào triều cũng tiểu nơm nớp lo sợ, để ý quan sát sắc mặt vị phía trên kia, tránh cho dẫm lên địa lôi. Hôm nay hiển nhiên là không giống lúc trước, vô luận là thượng dâng sớ, thượng gián nói, hay là tấu xin quốc khố phê khoản, vị phía trên nhu phong hòa hú, không có một câu lời nói nặng. Mặc dù mọi người cũng không giải thích được, nhưng đều ra một cái kết luận: Mùa xuân của triều đình đã tới.
Cuối cùng cũng chiếm được người khát cầu đã lâu, thống thống khoái khoái giằng co một đêm, có thể không thoải mái sao.
Làm hoàng đế có nhiều hạn chế, thí dụ như từ nhỏ liền tiếp nhận nghiêm khắc giáo dục, thi thư cưỡi ngựa bắn cung mọi thứ không thể bỏ, canh năm sẽ phải đứng lên chuẩn bị vào triều, mỗi ngày phê tấu chương không xong, nghe không xong bản tấu, cuối cùng còn phải nghe thái hậu ân cần dạy bảo, Tần phi ở hậu cung quấy rối. . . . . Bất quá tương đối cũng có đặc quyền thiên hạ vô song, muốn đem người nào tha lên giường, liền đem người đó tha lên giường dù ngươi là tên tiểu quan đứng đầu bảng cũng được hay địch quốc vương tử cũng thế.
Dung Thành hiện tại tứ chi bách hài đều thư sướng giống như ngâm ôn tuyền.
Buổi sáng lúc thức dậy, người bên gối còn đang ngủ, đôi môi tái nhợt khôi phục chút ít hồng nhuận, lộ ra khuôn mặt bạch ngọc, tóc đen nhánh, phá lệ chọc người trìu mến. Dung Thành không nhịn được cúi người hôn một cái, đôi môi chạm vào một chút, liền càng không thể rời đi, trằn trọc hôn môi hồi lâu, cho đến khi người phía dưới hơi động một chút, như muốn tỉnh lại do bị quấy rầy, mới buông ra.
Hạ triều trên đường hồi cung, Dung Thành không nhịn được nghĩ, vén lên rèm tẩm điện, không biết chính là cái dạng cảnh tượng gì. Nếu như Hoàn Ân còn đang ngủ, liền lại hôn một cái, hôn đến y phải tỉnh lại, đến lúc đó y sẽ là vẻ mặt thế nào đây? Xấu hổ và giận dữ không dứt, gương mặt ửng hồng, hay là đè nén khuất nhục, lãnh nhược băng sương? Nếu như là cái trước, hắn đương nhiên là vui mừng thấy được, nếu như là cái sau, vậy thì còn biện pháp, đánh vỡ mặt nạ ngụy trang trước . . . . . .
Nếu như đã tỉnh rồi, mặc y phục? Rửa mặt? Tắm rửa? Hay là giống như chờ chết đợi hắn trở lại?
Dung Thành nghiền ngẫm cười, sải bước vào Cam Tuyền cung.
Trong không khí còn giữ lấy nhiệt độ cùng mùi huân hương vị ngọt nhàn nhạt ngày hôm qua, ánh mặt trời xuyên thấu qua trên khe hở cửa sổ khắc hoa, chùm tia sáng như có vi bụi đang bay lên cao.
Hết thảy đều rất ấm áp, trừ trên giường không có một bóng người.
Chăn đệm xếp dị thường chỉnh tề, tựa như không có ai ngủ quá.
“Lưu Kỳ.”
Lưu Kỳ kinh hồn táng đảm theo sát ở phía sau Dung Thành: “Bệ hạ. . . . . . Vương tử điện hạ. . . . . . đã trở về dịch quán rồi. . . . . .”
“Trở về dịch quán? Cái thân thể kia làm sao trở về dịch quán? Ngươi sao lại không ngăn cản y?”
Theo lý mà nói, thị tẩm xong nên tự động lui ra, ngủ lại Trường Nhạc cung đã là vi phạm tổ chế. Nhưng Hoàn Ân hiển nhiên là trường hợp đặc biệt, “Nô tài tội đáng chết vạn lần! Nô tài cản quá điện hạ, nhưng điện hạ cố ý muốn đi, nô tài ngăn không được. . . . . .”
Ngẫm lại cũng đúng.
Bộ dáng y quật khởi như vậy, Lưu Kỳ có biện pháp gì.
“Theo thái y ngày hôm qua sắc thuốc, lấy phương thuốc đưa cho y, thêm chút thuốc cao cùng thuốc bổ.”
“Nô tài đi ngay.”
***
Giờ này khắc này, Hoàn Ân đang ở dịch quán tắm rửa.
Từ lúc bắt đầu rời giường y vẫn còn có chút sốt nhẹ, nghĩ là do vết thương ngày hôm qua. Cả người đau nhức, nơi phía sau kia lại càng đau đến toàn tâm, ngay cả quần áo cũng không có sức mặc vào, cuối cùng vạn bất đắc dĩ đón nhận cung nữ hầu hạ, mới mặc xong chỉnh tề.
Cung nữ sắc mặt cùng thái độ cũng rất mập mờ, có lẽ bởi vì tối hôm qua nghe được chút ít tiếng vang khác thường. Hoàn Ân cũng không biết phải dùng vẻ mặt như thế nào để ứng đối, chỉ vội vã nói tạ ơn.
Y chỉ muốn rời khỏi nơi khuất nhục này, càng nhanh càng tốt, một khắc cũng không nghĩ đợi, cho dù phía sau bị thương làm cho mỗi bước đi như dẫm trên lưỡi dao.
Hoàn Ân xuống kiệu, từ cửa dịch quán đi vào phủ đệ của mình thì đã ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng y vẫn là cố chống đỡ, gọi tiểu tư chuẩn bị chút nước nóng, tắm rửa một lần nữa. Bởi vì không làm như vậy, y liền cảm thấy dơ bẩn, ghê tởm.
Bạo quân kia trên người y lưu lại ấn ký. Dấu hôn, tinh dịch, mặc dù tối hôm qua đã rửa qua, y vẫn cảm thấy như có lưu lại ở trên người, liều mạng lau cho đến khi da thịt đều ửng hồng. Thậm chí không để ý đau đớn đưa vào cái chỗ còn đang sưng đỏ kia, dùng nước sạch rửa lại rửa, cho đến khi trên mặt nước hiện lên một tia đỏ kinh tâm động phách.
Hoàn Ân nhìn tia hồng kia từ từ hiện mở, nhịn hồi lâu nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Ở cố quốc không được phụ vương sủng ái, xung phong nhận làm chất tử đảm đương mượn binh, rồi lại gặp gỡ bạo quân, cường bạo y lần đầu tiên còn muốn lần thứ hai. Chuyện khuất nhục như vậy, y chỉ biết đánh gãy răng nuốt máu vào, ai cũng không thể nói, ngay cả kể khổ cũng không thể.
Y thật không biết, mình rốt cuộc là đắc tội với ai, rốt cuộc không tốt ở chỗ nào.
Phải bị hành hạ như vậy, vũ nhục như vậy.
Hoàn Ân cắn răng bước ra khỏi dục dũng, dùng y bào tùy tiện lau lau, lặng lẽ nằm ở trên giường.
Chuyện ở đây, sau khi trở về nước phục mệnh, y tìm một chỗ không ai biết, lặng lẽ sống, lặng lẽ chết đi.
Dĩ nhiên, nếu như không còn mạng trở về nước, chết ở chỗ này, vậy cũng là, chết có ý nghĩa đi. . . . . .
|
Chương 26: Người không muốn gặp nhất.
Dung Thành lật chồng mật báo trên bàn ngày hôm qua vừa gửi về, thoạt nhìn hết thảy đều thực thuận lợi.
Tuyên Hướng cùng Nguyệt tộc kết thành liên minh tạm thời, đối với sĩ khí của Bách Linh tạo ảnh hưởng lớn, trận chiến tranh này xem ra là đánh không được bao lâu. Nếu Bách Linh cùng Tuyên Hướng kết minh, chia cắt lãnh thổ Nguyệt tộc, sẽ thật sự là thành cái nan đề. Đứng ở góc độ Tuyên Hướng, kỳ thật cũng không phải là quyết định tốt. Nếu nhận chia cắt, người kia không biết sẽ thương tâm thành cái bộ dáng gì . . . . . .
Dung Thành khép lại mật báo, trong đầu hiện lên bộ dáng Hoàn Ân khóe mắt mang lệ, bỗng nhiên giật mình, hỏi: “Tùy Nghị, ‘ y ’ gần đây đang làm cái gì?”
Mấy ngày trước Hoàn Ân tỉnh lại bất cáo nhi biệt, Dung Thành vẫn chưa nghĩ nhiều, nghĩ đến sau một đêm xuân tiêu, chính mình hẳn là chiếm được thỏa mãn. Ai ngờ vô luận là lúc tình sự hay trong mộng, gương mặt kia cũng không cảm thấy nhiều xinh đẹp, khuôn mặt phẫn nộ lại có chút thống khổ luôn bất tri bất giác hiện lên ở trong đầu. Thế là dứt khoát để Tùy Nghị phái người đi cửa trạm trông coi, mỹ kì danh viết bảo hộ an toàn, kỳ thật chính là giám thị hướng đi. Hắn đều không lo lắng chuyện mưu phản linh tinh, hắn chính là muốn biết người kia mỗi thời mỗi khắc ở nơi nào, đang làm cái gì, như vậy, thời điểm hắn muốn tìm y, tới cũng nhanh một chút. Đến bây giờ đã muốn hơn mười ngày, bí xử bị thương, hẳn là cũng lành rồi . . . . . .
“Hồi bẩm bệ hạ, điện hạ trừ bỏ đi đến thư phòng Thanh Phong hai lần cùng một chuyến Di Phương Các tìm vị bằng hữu nhạc công kia của y, thời gian khác đều ở trạm dịch nghỉ ngơi.”
“Thư phòng? Hắn thật đúng là phong nhã.” Dung Thành miễn cưỡng cười, “Bãi giá, đi trạm dịch xem y đọc sách gì.”
Này là lúc nào, một hồi qua rồi ngủ lại, còn bãi giá trạm dịch? Vị chủ tử kia đánh cái chủ ý gì, Tùy Nghị trong lòng biết rõ ràng, cùng Lưu Kỳ nhìn nhau, lắc đầu, theo Dung Thành rời khỏi Dưỡng Tâm điện.
***
Trong phòng sáng ánh đèn, Hoàn Ân đang ngồi ở dưới đèn tập trung tinh thần đọc sách.
Từ tình sự ngày ấy bị bắt buộc, nửa tháng nay, Dung Thành không có tới tìm y phiền toái, làm cho y cảm thấy an tâm một chút. Dưới sự trợ giúp của bí dược cung đình, miệng vết thương ở phía sau dần dần khép lại, Hoàn Ân liền thử xuất môn đi lại. Y ở đông tứ đã phát hiện một gia thư trai, bên trong có bán rất nhiều sách cổ. Nguyệt tộc nơi Bột Hải chi tân, muốn tìm sách cũng không dễ dàng, cho dù là thư viện hoàng gia Nguyệt tộc, muốn tìm bộ sách khắc bản cũng rất khó có. Hiện tại tài nguyên trân quý ngay tại trước mắt, Hoàn Ân thập phần vui vẻ, mỗi ngày đều đọc đến đêm khuya.
Bỗng nhiên cửa vang lên tiếng đập cửa “Cốc cốc”, Hoàn Ân tưởng là quản sự, đứng dậy mở cửa, rõ ràng phát hiện một thân minh hoàng thường phục, thắt lưng đeo vòng ngọc bích lưu kim, nhiều ngày không thấy bạo quân —— Dung Thành.
“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân sửng sốt một chút, mới phản ứng lại đây, vén y bào muốn quỳ, bị một bàn tay của Dung Thành nâng lên.
“Vương tử điện hạ miễn lễ, trẫm chính là lại đây nhìn xem, điện hạ ăn ở quen chưa.”
“Tạ bệ hạ quan tâm, thần đã phi thường quen sinh hoạt nơi này.” Buổi tối lại đây xem? Hắn lúc nào lại hảo tâm như thế? Hoàn Ân lòng thẳng trầm đến đáy cốc, chỉ mong người này xem xong rồi nhanh đi.
Dung Thành cứ thế đi vào phòng, Hoàn Ân nào dám chắn, đành phải đóng cửa lại đi theo phía sau, xem người này còn có cái trò gì.
“Vương tử điện hạ thương thế đã tốt chưa?” Dung Thành lấy sách trên bàn mở ra.
Hắn cư nhiên còn có mặt mũi hỏi. . . . . . Hoàn Ân cũng không mặt mũi trả lời. Thương thế kia người nào làm ra người đó trong lòng biết! Hắn cư nhiên còn giống như người không có việc gì. . . . . . Hoàn Ân cưỡng chế xấu hổ và giận dữ trong lòng, nói: “Tạ bệ hạ quan tâm. . . . . . Đã muốn. . . . . . Khỏi hẳn.”
“Vậy là tốt rồi.”
Dung Thành ý vị thâm trường thản nhiên phun ra ba chữ, làm cho Hoàn Ân tâm đều nhảy tới cổ họng, cả người run lên nhè nhẹ, sợ câu tiếp theo của hắn có thể làm cho y sống không bằng chết. Cũng may bạo quân này chính là tùy ý lật lật trang sách, giương mắt nói: “Ngươi đối với Đạo Đức Kinh cảm thấy hứng thú?”
“Là khi còn thiếu niên đi theo Thái Phó học qua một ít. . . . . Ở Ung Kinh nhìn thấy có bán bản cũ khác, liền muốn mua trở về xem một chút có cái gì bất đồng không. . . . . .”
Dung Thành chiếu trang sách mở ra thì thầm: Thái thượng, bất chi hữu chi; kì thứ, thân nhi dự chi; kì thứ úy chi; kì thứ, vũ chi. “Vương tử điện hạ đối với Lão Tử trị quốc chi học có cái nhìn gì?”
Hoàn Ân mặc dù không biết Dung Thành hỏi cái này có dụng ý gì, vẫn thành thật đáp: “Vi thần nghĩ, Lão Tử trị quốc chi học, khởi xướng thanh tĩnh vô vi, không có gì làm mà trị, cực ít can thiệp dân chúng, mặc dù có đạo lý, nhưng chỉ có thể sử dụng với tình hình có chút cố định.”
“Nga? Thí dụ như?”
“Thí dụ như là lúc chiến tranh chấm dứt, dân sinh khó khăn. Tương phản, nếu lấy Lão Tử chi học trị hạt Nguyệt tộc hiện nay, chỉ sợ chính là ngồi chờ chết, sẽ càng mất nước nhanh hơn.”
“Ngươi cũng có chút hiểu biết đó chứ.” Dung Thành cảm thấy kinh ngạc, hắn tưởng rằng theo Thái Phó học, chỉ biết chút chi, hồ, giả, dã, nhân giả trị thế, trị đại quốc chỉ biết theo đạo lý cổ hủ, không nghĩ tới vị vương tử sinh trưởng ở thâm cung này còn rất thông thấu.
Thôi thôi, hắn cũng không phải là vì đại đàm chính trị triết học mới đến.
Lười quanh co, Dung Thành buông trang sách, từng bước một đến gần Hoàn Ân nhìn mặt của y từng chút một trắng bệch xuống, tâm tình mười hai vạn phần thư sướng: “Nếu miệng vết thương đã lành, vậy thị tẩm đi, vương tử điện hạ của trẫm.”
|
Chương 27: Đêm thứ ba.
Hoàn Ân trước mắt tối sầm.
Y đã nghĩ đến hoàn cảnh tệ nhất, không nghĩ tới còn tệ hơn.
Sau sự tình lần trước, y nghĩ cùng lắm thì coi như lại bị chó cắn một ngụm, cắn xong coi như xong. Hiện tại bạo quân này công khai tiến dần từng bước, còn cười với y nói: “Thị tẩm đi.”
Y có thể thấy người nọ trong mắt không thèm che dấu dục niệm cùng trêu tức.
Hắn rốt cuộc xem y là cái gì? Rốt cuộc muốn giẫm đạp y đến trình độ nào mới bỏ qua?! Y đã muốn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục làm cho hắn ép buộc qua cả một đêm, hắn còn muốn thế nào nữa?!
Y lại không được sủng ái, quốc gia lại yếu kém, y cũng là vương tử! Không phải kỹ nữ!
Dung Thành dù có hưng trí nhìn Hoàn Ân, nhìn y biểu tình từ khiếp sợ, phẫn nộ, khuất nhục, trong mắt ánh sáng từng chút biến mất, cuối cùng rũ mi mắt xuống quay đầu đi chỗ khác, lông mi run run, liêu nhân tới cực điểm.
Dung Thành cười đưa tay vòng qua phía sau Hoàn Ân, nhẹ nhàng nhất xả, giải khai dây cột tóc màu vàng nhạt, nâng lên chóp mũi, nhẹ ngửi, một mùi hương hoa mai sâu kín nhập mũi, thật giống như hoa quỳnh ban đêm.
“Ngươi là dùng cái gì tẩy tóc? Làm sao thơm như thế?”
Một câu nói bình thường, vào lúc này từ trong miệng hắn nói ra cũng giống như đang đùa giỡn. Hoàn Ân không muốn trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn ánh nến chập chờn trên bàn, giống như chỉ trong nháy mắt sẽ bị dập tắt.
“Không muốn nói chuyện?” Dung Thành cũng không tức giận, giải khai vạt áo người trước mặt, ngoại bào trắng thuần chảy xuống trên mặt đất. Lại đưa tay đẩy ra trung y, lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh, bả vai mượt mà, tiếp theo là lồng ngực trắng nõn.
Rất nhanh người trước mặt liền toàn thân quang lỏa. Da thịt trắng muốt giống như dạ minh châu, phản chiếu dưới ánh nến, hiện ra trong suốt sáng bóng.
Hoàn Ân xấu hổ và giận dữ đến tột cùng, nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, không nhịn được đưa tay che bộ vị bí ẩn kia, cả khối thân thể đều khẽ phát run.
Dung Thành trong tâm vui vẻ, không nhịn được sinh chút lòng trìu mến, đưa tay ôm lấy Hoàn Ân, đem y cứng còng đặt ở trên giường, nhẹ nhàng áp lên, trấn an nói: “Trẫm sẽ làm đủ bước đầu, sẽ không đau.”
Ai ngờ người phía dưới phút chốc mở mắt ra, ánh mắt sáng trong mà tức giận: “Không cần! Vi thần chỉ mong bệ hạ tốc chiến tốc thắng!” Ngụ ý, bệ hạ ngài nhanh lên một chút cắm vào, nhanh lên một chút cao trào, nhanh lên một chút rút lui ra khỏi, thần thật nhanh chút được ngủ ngon.
Dung Thành vừa bực mình vừa buồn cười: vì y suy nghĩ, kết quả y còn không lĩnh tình, muốn trực tiếp như thế cắm vào, vết thương thật vất vả dưỡng tốt liền lại phế đi, không đau chết mới là lạ. Nhìn Hoàn Ân một bộ dáng khẳng khái chịu chết, Dung Thành bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay cầm tính khí y, thừa dịp Hoàn Ân kinh ngạc mở mắt, cúi đầu ngậm vào miệng của y.
Lại là một đêm hết sức tuyệt đẹp.
Mặc dù Dung Thành không luyện tập phương diện kỹ thuật này, nhiều lần tình sự làm cho hắn vô sự tự thông. Bình thường đều cho người hầu hạ, hôm nay cuối cùng là phát lên công dụng.
Hoàn Ân dần dần không nhịn được rên rỉ, ngay cả cắn môi dưới cũng không thể tự kiềm chế. Trong lúc xấu hổ và giận dữ, không thể làm gì khác hơn là dùng cánh tay che ở trước mặt, muốn che lại thanh âm. Bộ dạng vẻ mặt cau mày nhắm mắt ẩn nhẫn rơi vào trong mắt Dung Thành vô cùng phiến tình, bỗng nhiên lui ra ngoài, người dưới thân lên tiếng cầu khẩn “Không nên, không nên!”. Hắn lật y nằm sấp ở trên giường, một cái đỉnh nhập vào nơi sâu nhất.
Xúc cảm như tơ lụa, vô luận là da thịt hay là bí xử. Làm cho người ta muốn chôn sâu vào không muốn trở ra.
Phảng phất như là từ lúc chào đời tới nay, đây là thân thể phù hợp nhất, lượng thân làm theo yêu cầu, thiên hạ duy nhất.
Ngọn nến toát ra, cháy sáng, từ từ dập tắt, cuối cùng một tia khói cũng bị trừ khử trong bóng đêm.
Trong màn lụa mỏng ẩn nhẫn rên rỉ còn đang kéo dài, phối hợp với thanh âm kẽo kẹt của khung giường lay động, vào ban đêm yên tĩnh phá lệ quỷ dị.
Đến khi một tiếng cất cao “Ô—”, mới lại khôi phục bình tĩnh.
Dung Thành khẽ vuốt ve người phía dưới gương mặt trắng nhợt đầy mồ hôi, lồng ngực trắng muốt còn đang lên xuống, phảng phất mới từ trong nịch thủy giải thoát ra ngoài.
“Trẫm sáng mai còn có triều hội, trước hồi cung, ngươi ngủ một giấc rồi hãy tắm rửa. Trẫm ngày mai sai mấy người hầu hạ ngươi.”
“Không cần. Vi thần cung tiễn bệ hạ.” Người phía dưới nhắm mắt trả lời, thanh âm cứng nhắc không có chút nào phập phồng, như thuộc lòng.
Sau khi thỏa mãn, Dung Thành tâm tình thư sướng vô cùng, điểm vô lễ nho nhỏ này trước mặt vua cũng lười so đo, đứng lên mặc y phục vào, thay y đắp kín mền, lại cúi đầu hôn một cái, đẩy cửa đi. Ngoài cửa loáng thoáng truyền đến thanh âm lanh lảnh Lưu Kỳ cố ý đè thấp, Hoàn Ân cũng không tiếp tục tính toán so đo việc bị nghe thấy tiếng rên rỉ.
Ngủ một giấc lại dậy tắm rửa? Y làm sao chịu được?
Chất lỏng nóng hổi của người nọ còn lưu trong cơ thể y, đầy người cũng dinh dính tất cả đều là mồ hôi cùng bạch trọc. . . . . .
Hoàn Ân đưa tay ngăn trở ánh mắt, nước mắt từ từ chảy xuống.
Vô luận mỗi lần làm sao chống cự, làm sao kiên cường, cuối cùng cũng bị tan rã một chút không dư thừa. Thân thể căn bản không nghe sai sử, dưới thân người nhận được khoái cảm, tới cao trào, rên rỉ nức nở, cuối cùng khàn giọng lên tiếng cầu hắn ngừng, cầu hắn bỏ qua cho.
Lần trước còn có thể an ủi mình, là bởi vì do xuân dược, còn lần này? Lần này y có cái gì mà an ủi mình?
Về điểm tự tôn buồn cười này tựa như một truyện cười.
Hoàn Ân chỉ cảm thấy mình đầy người dơ bẩn, nghĩ xuống giường gọi người nấu nước tắm rửa, thế nhưng thân thể một chút khí lực cũng không có, giống như chiếc ô rách.
Y mở mắt nhìn đỉnh giường, nhìn đến khi mắt mệt mỏi, không biết lúc nào từ từ khép lại.
|
Chương 28: Chuyên sủng.
Sau đó cơ hồ mỗi hai ba ngày, người nọ sẽ tới “Lâm hạnh” một lần. Tựa như lệ hành công sự (làm việc theo công lệ) tránh không thoát. Có khi thời gian thắp đèn, càng nhiều là lúc gần đến giờ trước khi ngủ mới đến.
Hoàn Ân thử sớm một chút lên giường nghỉ, muốn mượn điều này mà cự tuyệt, ai ngờ người nọ không biết làm sao liền vào cửa phòng, đợi cho y cảm giác bị hôn đến thở không nổi mà tỉnh lại, y phục sớm bị cởi hết. Kế tiếp rõ ràng là, khuếch trương, sáp nhập, cao trào. Không biết có phải do làm thường xuyên hay không,phía hậu sáp nhập cũng không quá đau, chính là vẫn cảm thấy nghỉ ngơi không đủ, ban ngày dựa ở trên giường đọc sách, tinh thần rất khó tập trung, thường thường nhìn thẳng phương xa đến xuất thần, rồi ngủ thiếp đi.
Hoàn Ân không biết người nọ rốt cuộc ở đâu có nhiều dục vọng như vậy. Y từ nhỏ đến lớn đối với phương diện này không hề có ham thích, lớn như thế đều chưa tự độc (thủ d*m =]])qua một lần, nên cũng không rõ. Huống chi, người nọ hậu cung đều có mỹ nhân, muốn có tiểu quan gì tiến cung cũng chỉ cần một khẩu dụ, y không rõ tại sao người nọ phải thường xuyên chạy tới ép buộc y như thế.
Rất nhanh, y cũng không cần hiểu.
”Vụng trộm” như thế ước chừng nửa tháng, một ngày vào buổi tối, Hoàn Ân được Lưu Kỳ mang đến khẩu dụ của hoàng đế, muốn ở Trường Nhạc cung triệu kiến y.
Thời điểm đến truyền khẩu dụ đã là lúc hoàng hôn, người nọ đang có chủ ý gì trong lòng y biết rõ ràng.
Đáng tiếc, y không thể kháng chỉ không tuân.
Đến Trường Nhạc cung, sự tình quả nhiên như y sở liệu. Nguyên lai là hoàng đế lười cử động, nên bắt y tiến cung “Hầu hạ”.
Đêm nay y lại trực tiếp bị làm đến ngất xỉu.
Liên tục vài ngày đều bị yêu cầu lợi hại, trong cung tựa hồ lại điểm chút huân hương bình tâm giúp an giấc, Hoàn Ân vừa ngửi thấy liền ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao. Tỉnh lại mở mắt, tầm mắt nhìn thấy là đầu giường khắc hoa văn, long văn đệm chăn, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp bản thân đang ở chỗ nào.
“Ngươi ngủ thật lâu, gần đây không có hảo hảo nghỉ ngơi sao?”
Thanh âm trầm thấp theo phía sau phượng văn bình phong truyền đến, tiếp theo lộ ra một góc áo choàng minh hoàng, Dung Thành chậm rãi đến gần.
“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, không biết trả lời thế nào, liền nghe thấy người đối diện thản nhiên nói: “Hôm nay không được trộm quay về dịch quán. Kể từ hôm nay, ngươi liền ở chỗ này.”
“Bệ hạ!? . . . . . .” Hoàn Ân nguyên bản còn có chút choáng váng hồ hồ, nghe nói như thế cả kinh lập tức tỉnh táo lại. Lưu Kỳ tùy thị ở phía sau Dung Thành cũng là vẻ mặt chấn động.
“Sách cùng y phục của ngươi, còn có vật gì khác, tối hôm qua ta đã phái người chuyển tới, để ở bên ngoài phòng, đợi lát nữa ngươi dậy có thể kiểm kê một chút xem thiếu cái gì.”
“Bệ hạ! . . . . . .” Hắn có biết hắn đang nói gì hay không? Còn một bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ! Sủng thần ở tại tẩm cung hoàng đế, cái này gọi là chuyện gì?! Y ngủ lại một đêm đã đủ đại nghịch bất đạo rồi! Huống chi y còn mang thân phận đặc thù! . . . . . . Mấu chốt là. . . . . Nếu ở tại tẩm cung của hắn, vậy ý tứ là. . . . . .
“Trước dậy uống chút cháo, nhuận dạ dày.”
“Bệ hạ!” Hoàn Ân bất chấp mặc ngoại bào, liền chưa thắt hảo trung y màu trắng xoay người xuống giường quỳ trên mặt đất: “Quyết định như vậy liệu có vội quá không?”
Dung Thành thản nhiên liếc mắt một cái: “Sao vậy, ngươi cũng muốn cùng trẫm thuyết giáo lễ nghi?”
“Vi thần không dám. . . . . . Chính là ngoại thần ngủ lại tẩm cung bệ hạ, về tình về lí đều không hợp lễ, mong bê hạ cân nhắc!” Hoàn Ân lòng nóng như lửa đốt: ở tại dịch quán, y tốt xấu còn có chút ngày tự do, y không nghĩ mỗi ngày đều bị xâm phạm, không nghĩ muốn cung nữ thái giám đều dùng ánh mắt mờ ám hoặc là hèn mọn nhìn y!
“Trẫm biết ngươi suy nghĩ cái gì.”
“. . . . . .”
“Trẫm chẳng qua nghĩ sớm một chút ôm đủ ngươi.”
“. . . . . .”
“Như vậy, ngươi cũng có thể sớm một chút được thả đi? Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn như vậy sao?”
Hoàn Ân có chút giật mình lăng lăng ngẩng đầu nhìn đế vương ở trong ánh sáng chiếu ngược. Trong chùm tia sáng có bụi bậm thật nhỏ di động. Người nọ gương mặt ở dưới bóng tối mơ hồ không rõ.
“Được rồi, đứng lên ăn cháo đi.”
Hắn nói lời như vậy, có phải là mình sắp được tự do?
Y không biết.
Bất quá cách người này gần một chút, y cũng mới dần dần chân chính nhận thức người này. Mỗi ngày canh năm sẽ rời giường, rửa mặt, sau khi ăn xong bữa sáng phải đi vào triều. Hạ triều thường đi vấn an thái hậu, rồi mới quay về Dưỡng Tâm điện, hoặc là phê tấu chương, hoặc là triệu kiến đại thần bàn bạc một ít vấn đề. Buổi trưa ăn cơm trưa, buổi chiều bình thường đều ở Dưỡng Tâm điện phê tấu chương, có đôi khi cũng sẽ có một chút hoạt động, như là luyện tập kỵ xạ linh tinh. Tổng thể mà nói, cũng không thấy được thoải mái. Cũng không có giống y nguyên lai sợ hãi như vậy, mỗi ngày không có việc gì sẽ đem y hướng trên giường. Tương phản, cuộc sống người nọ coi như có quy luật, trừ bỏ cơm trưa bữa tối có thể nhìn thấy hắn, cũng chỉ có buổi tối trước khi ngủ, chính là. . . . . .”Lâm hạnh” càng thêm thường xuyên, cơ hồ cách một đêm sẽ. . . . . . Thôi thôi, nghĩ đến đây là vì sớm một chút chán ghét y, Hoàn Ân liền cảm thấy miễn cưỡng còn có thể chịu được.
Người nọ ở trên giường cũng có vẻ bận tâm cảm thụ của y, thường xuyên điểm huân hương, bôi một ít thuốc, tiền diễn cũng làm thật đầy đủ, cho nên cũng sẽ không quá đau đớn. Chính là mình. . . . . Càng ngày càng không thể chịu đựng được như vậy. . . . . . Y không thể phủ nhận, tại đây trong dạng khuất nhục, thân thể còn có thể cảm giác được khoái cảm, khi cao trào cũng sẽ cảm thấy cực lạc. . . . . . Làm cho y cảm thấy, thân thể giống như phản bội ý chí, hoàn toàn ô bẩn. . . . .
“Ngươi xem ngươi xem, tân sủng của bệ hạ chính là y.”
“Y? Không biết là có bao nhiêu xinh đẹp a. . . . . .”
“Ta cũng không thấy, nhưng nghe nói gần đây bệ hạ đều chuyên sủng y. . . . . .”
Nghe được phía đối diện có giọng nói líu ríu, Hoàn Ân mới ý thức được chính mình lại thất thần. Ở trong cung chờ rất buồn, y ngẫu nhiên cũng sẽ mang sách lên Trường Nhạc cung ngự hoa viên xem. Hoa điểu trùng ngư (hoa, chim, côn trùng, cá), mới khiến cho y cảm thấy bớt sinh khí một chút.
Ngẩng đầu, chỉ thấy hai người thị nữ vội vội vàng vàng cúi đầu lui ở phía sau núi giả. Hoàn Ân không khỏi lắc đầu: đầu lui đi vào, góc áo còn lộ ở bên ngoài.
Tân sủng?. . . . . . Danh tiếng có vẻ như hàng đầu tôn quý, y thật cũng không nghĩ muốn.
. . . . . . Hoàn hảo, các nàng cũng không biết thân phận đích thực của mình.
Chợt nghe một thanh âm ôn nhu truyền đến: “Một mình ở trong này đọc sách, không cảm thấy tịch mịch sao?”
|