Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
Chính văn đệ bát thập ngũ chương: Bạn cũ nhờ vả
"Liễu tiên sinh, đắc tội ." Vương Phúc không để ý tới Liễu Phi Li thỉnh cầu, kiên định nói.
Đám người lại im lặng, nhưng rất nhanh, sự im lặng đã bị tiếng hít không khí liên tiếp đánh vỡ .
Đường Tống rành mạch nghe được thanh âm Liễu Phi Li khàn khàn nói: "Quan gia, người xem xong rồi, ta chính là khâm phạm các ngươi muốn tìm sao?"
"Liễu, Liễu tiên sinh, vừa rồi đã đắc tội, Vương mỗ hướng ngươi tạ lỗi. Liễu tiên sinh thỉnh đi đi." Thanh âm Vương Phúc cũng trở nên không xong, thiệt tình thực lòng xin lỗi.
"Quan gia nói quá lời." Liễu Phi Li tựa hồ phong khinh vân đạm nói.
Xe ngựa rất nhanh lại chạy đi, không ai ngăn trở .
Mã đội ra khỏi thành, lại ngồi trong chốc lát, chờ nhìn không thấy cửa thành , Liễu Phi Li mới kéo Đường Tống đã có chút cứng ngắc từ dưới chỗ ngồi lên.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Đường Tống nhìn thấy Liễu Phi Li đã mang mũ lưới trở lại, đề phòng hỏi.
"Liễu Phi Li." Thanh âm khàn khàn đơn giản nói.
"Ta cũng không quen biết ngươi, ngươi vì cái gì muốn giúp ta?" Đường Tống hiển nhiên không hài lòng đáp án của Liễu Phi Li, lạnh lùng hỏi han.
Vừa rồi y tránh dưới chỗ ngồi, nghĩ chuyện hai ngày nay trải qua. Vốn Liễu gia mã đội là không cần mình, sau Hồ Lợi lại đột nhiên tìm được mình, cho mình làm trướng phòng tiên sinh. Thế nhưng tới mã đội rồi, Hồ Lợi lại không nói cho y điều gì về quản lý trướng vụ, sáng nay thấy y mạt bụi lên mặt cũng không hỏi nhiều, vừa lên đường đã để y vào xe ngựa chuyên dụng của Liễu Phi Li.
Còn có Liễu Phi Li, cũng đã sớm ngồi lên chỗ ẩn thân đã chuẩn bị tốt cho y. Đường Tống tin tưởng hết thảy này tuyệt đối không phải trùng hợp, giống như những người này đã biết chi tiết về y, cố ý an bài cho y. Liễu Phi Li nếu là bằng hữu thì may, vạn nhất là kẻ thù của Hàn Vương, mình chẳng phải là mới ra hang hổ, lại rơi vào ổ sói.
"Chỉ là nhấc tay chút thôi mà." Liễu Phi Li tựa hồ là mệt mỏi, nói xong câu đó cũng không để ý Đường Tống nữa.
Liễu Phi Li lại khôi phục trạng thái pho tượng, Đường Tống cảnh giác nhìn bốn phía, trong lòng tính toán thoát khỏi mã đội.
Trong xe ngựa không khí nặng nề, Đường Tống cảm thấy được tựa hồ không khí cũng trở nên trầm trọng, vì thế, Đường Tống nhất bố liêm trên xe lên, làm gió lạnh thổi tiến vào. Liễu Phi Li quay đầu nhìn thoáng qua Đường Tống, cũng không ngăn cản, dù sao đã cách Yến Đô xa như vậy , để y hít thở không khí cũng tốt.
Tuy rằng đã là đầu tháng ba, nhưng gió phương bắc vẫn là lạnh. Đường Tống hít sâu một hơi khí lạnh, đáy lòng phiền táo cũng tiêu giảm chút. Hướng ra phía ngoài nhìn lại, Hồ Lợi đã chọn một nơi ở phía trước, đang chỉ huy người đi vào. Nhìn xem sắc trời, thái dương đã lên tới chính giữa, cũng là lúc ăn cơm trưa.
Đường Tống nhãn châu xoay động, áp lực nội tâm kích động, ra vẻ bình tĩnh nói: "Coi như ngươi đã ta, ta ra giúp ngươi lấy cơm đi."
Đường Tống nói xong, vén màn chuẩn bị xuống xe. Lúc này thanh âm khàn khàn của Liễu Phi Li đột nhiên nói: "Nếu ta là ngươi ta sẽ không xuống xe."
Đường Tống cả người chấn động, quay đầu lại hỏi: "Ngươi lời này là ý tứ gì?"
"Nơi này là quan đạo, người lui tới long xà hỗn tạp, ai biết có mật thám của phủ Thừa tướng hay không? Ngươi cho là trên mặt ngươi bôi một chút bụi đáy nồi thì thật sự không ai có thể nhận ra ngươi sao? Hay là ngươi nghĩ rồi khỏi Liễu gia mã đội, ngươi không đồng dính túi có thể ra khỏi Sắc Lặc quốc, trở về bên Chiến thần của ngươi sao?" Liễu Phi Li ngữ khí khinh miệt nói, đối với chút kỹ xảo này của Đường Tống phản đối.
Đường Tống buông mành, nhìn Liễu Phi Li. Tuy rằng thấy không rõ mặt hắn, Đường Tống lại có thể cảm giác được đối phương cười nhạo nhìn y. "Liễu Phi Li, ta Đường Tống tuy rằng ngu dốt, lại hiểu được không có bữa ăn không phải trả tiền. Liễu tiên sinh lần này giúp ta, nếu muốn lấy Đường Tống áp chế người nào đó, Đường Tống tuyệt không để ngươi như nguyện."
Đường Tống biểu tình bi tráng, lại khiến Liễu Phi Li nở nụ cười, khó được kiên nhẫn giải thích: "Đường Tống, ngươi thật đúng là nghi thần nghi quỷ, yên tâm, ta sẽ không bắt ngươi uy hiếp Hàn Vương. Người làm ăn thôi, theo đuổi đơn giản là một chữ ' lợi ', ta lần này giúp ngươi, cũng chỉ bất quá vì ngày sau làm ăn với Hàn Vương tạo nhiều thuận lợi. Dù sao, uy danh đường đường Chiến thần chính là thiên hạ cộng ngưỡng a."
"Chỉ đơn giản như vậy? Liễu tiên sinh không phải nghĩ quá chứ, vạn nhất bị Sắc Lặc quốc quan binh phát hiện, Liễu gia xa đội của ngươi không chỉ không có phú quý về sau, chỉ sợ tự thân cũng khó bảo toàn?" Đường Tống hồ nghi hỏi, không biết vì cái gì, trên người Liễu Phi Li có loại cảm giác khiến y quen thuộc, nhất là vừa rồi khi hắn cười.
"Ha hả, nguyên lai Đường Tống ngươi lo lắng cho xa đội của ta a? Vậy không cần, dù sao ngươi cũng không bị phát hiện không phải sao." Liễu Phi Li tựa hồ tâm tình trở nên tốt một chút, nói cũng nhiều lên: "Đường Tống, ngươi cũng không nghi thần nghi quỷ, lại nói tiếp ta giúp ngươi cũng bởi vì một vị cố hữu ủy thác."
"Ai?" Đường Tống ngạc nhiên hỏi.
"Hắn họ Tần. . . . . ." Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn chậm rãi nói.
|
Chính văn đệ bát thập lục chương: Tiến vào Xích Hà thành
"Hắn họ Tần" , Liễu Phi Li thanh âm khàn khàn chậm rãi hộc ra một cái tên Đường Tống quen thuộc, "Kêu Tần Phượng Tê."
Hóa ra là Tần Phượng Tê, Đường Tống rốt cục yên lòng. Lúc này, cơm trưa cũng đã làm xong , Hồ Lợi tự mình đem cơm của hai người đưa vào. Đường Tống theo Liễu gia mã đội đi năm ngày, dần dần đã sắp tiếp cận Xích Hà thành .
Càng tới gần Xích Hà thành, trên đường người trốn chiến loạn cũng càng ngày càng nhiều, Đường Tống cũng không dám ban ngày đẩy màn xe ra nhìn xung quanh . Mấy ngày nay y cơ hồ lúc nào cũng ở cùng Liễu Phi Li, ăn ngủ đều trong thùng xe.
Không biết sao, rõ ràng hai người là người xa lạ, Đường Tống lại cảm giác rất quen thuộc hắn. Dù là từ ngày nói ra tên Tần Phượng Tê đến sau đó, trừ phi tất yếu, Liễu Phi Li cũng không nhiều lời với y quá một câu.
Mã đội không mau không chậm tiến lên, sách trong xe Hồ Lợi tìm vội để hai người giải buồn cũng bị Đường Tống đọc hết một lần, nhàm chán bỏ qua một bên. Vừa rồi Hồ Lợi nói ngày mai có thể đến Xích Hà thành , đồng thời, Hồ Lợi nhắc tới chiến sự bên kia đã giằng co gần nửa tháng , bốn ngày trước Sắc Lặc quốc chủ đã phái quốc cữu Hô Diên Liệt đi đến Xích Hà thành chủ trì chiến sự .
Hiện tại Xích Hà thành cũng đã toàn thành phong tỏa, lần này mã đội có thể sẽ vào mà không ra được.
Đường Tống vừa nghe lời này, không khỏi khẩn trương nhìn về phía Liễu Phi Li. Cách mũ sa, Đường Tống thấy không rõ vẻ mặt của hắn, Liễu Phi Li chỉ nói "Đã biết" liền đuổi Hồ Lợi ra ngoài, cũng không nói kế tiếp nên làm gì.
Đường Tống thấp thỏm nóng nảy ném quyển sách trên tay, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm mũ sa của Liễu Phi Li, tựa hồ sắp nhìn sắp xuyên qua mặt hắn rồi.
Cảm giác được ánh mắt sáng quắc của Đường Tống, Liễu Phi Li cũng buông quyển sách trên tay, thở dài nói: "Ngươi nhìn ta như vậy sẽ làm ta nghĩ lầm ngươi thích ta, mà ta thì lại không chịu nổi máu ghen của Hàn Vương đâu."
Đường Tống nhíu nhíu mày, vốn muốn hỏi hắn dự tính thế nào lại biến thành
"Ngươi cả ngày đội mũ sa, không biết buồn sao? Hơn nữa, ăn cơm cũng không tháo xuống?" Hai ngày này, Liễu Phi Li ăn cơm cũng là một tay vén mũ sa, Đường Tống chỉ có thể nhìn thấy cằm hắn.
"Quen thì được rồi." Liễu Phi Li lãnh đạm nói, tựa hồ không muốn đàm luận đề tài này.
Đường Tống thấy Liễu Phi Li không muốn nói chuyện nhiều, liên tưởng đến ngày ra khỏi thành nghe được tiếng mọi người hút không khí, nghĩ Liễu Phi Li chắc thiếu gì đó trên dung mạo, bởi vậy cũng không dây dưa đề tài này, miễn cho không cẩn thận chạm vào vết sẹo của người khác.
Trưa ngày thứ sáu, Liễu gia mã đội một hàng tiến vào Xích Hà thành. Hồ Lợi an bài mọi người ở Phúc Lai khách sạn dừng chân, an bài Đường Tống phòng cách vách với Liễu Phi Li. Nếm qua cơm trưa, Hồ Lợi để mọi người nghỉ ngơi, tiếp theo ra ngoài khách điếm hỏi thăm tin tức.
Đường Tống nhìn bóng dáng Hồ Lợi hấp tấp rời đi, không khỏi tâm sinh bội phục, chạy nhiều ngày đường như vậy còn có tinh thần thế, thật sự là một con hồ ly cần cù a. Liễu Phi Li không biết dùng biện pháp gì thu nạp được gã, thật sự là lợi muốn chết.
Đường Tống trở lại phòng, leo lên cái giường sáu ngày không thấy, thỏa mãn thở ra. Chạy đi mấy ngày này đều là ở trên xe ngựa, lúc ngủ cũng không thẳng chân được, thật vất vả được cái giường, Đường Tống cơ hồ là đầu dính vào gối liền ngủ.
Và cách Hàn vương gần, thần kinh buộc chặt của Đường Tống cũng thả lỏng ra, một giấc này ngủ thật sâu, cơm chiều cũng không dậy ăn. Liễu Phi Li đến xem hai lần, thấy Đường Tống ôm chăn ngủ đến trời đen kịt, lông mày mấy ngày qua luôn nhăn cũng giãn ra, khóe miệng hơi hơi cong, không biết đang mộng đẹp gì.
Liễu Phi Li thấy Đường Tống ngủ say, không đành lòng đánh thức y, phân phó phòng bếp hâm đồ ăn, liền quay đầu về phòng mình xem sổ sách. Hắn hiện tại là Liễu Phi Li, là một thương nhân không hơn không kém, bổn phận thương nhân là trên hết.
Nửa đêm, mọi nhà đóng cửa, mọi âm thanh câu tịch.
Đã bị chiến tranh ảnh hưởng, Phúc Lai khách sạn dĩ vãng đều là đầy ngập khách hôm nay chỉ có Liễu gia mã đội trọ. Bọn tiểu nhị chạy đường vài ngày, nếm qua cơm chiều đều sớm nghỉ ngơi. Sau đó, khách điếm chợt nghe không ra tiếng người .
"A ——" đột nhiên, im lặng này bị một tiếng thét thê lương chói tai làm vỡ nát. . . . . .
|
Chính văn đệ bát thập thất chương: Ác mộng? Gặp "Quỷ" ?
"A ——" một tiếng thét thê lương chói tai cắt qua đêm yên tĩnh ở Phúc Lai khách sạn, làm thức tỉnh vài người đang trong mộng đẹp.
Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi đang thương nghị sự tình bị tiếng thét chói tai này làm hoảng sợ, hai người nhìn nhau, đều phóng về phòng Đường Tống. Tiếng kêu thê lương tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, rõ ràng là từ phòng Đường Tống truyền ra tới.
Liễu Phi Li cùng Hồ Lợi lần lượt vọt vào phòng, giương mắt nhìn Đường Tống ôm tất ngồi trên giường, cả người giống như mới từ nước vớt lên, mặt và cổ đều là mồ hôi, tóc từng mảng bệt lại trên mặt, biểu tình hòa lẫn kinh ngạc, sợ hãi cùng hoang mang, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm chăn, tựa hồ bị kinh hách rất lớn.
Liễu Phi Li vội vàng chạy tới trước giường, sốt ruột kêu: "Đường Tống, Đường Tống, ngươi làm sao vậy Đường Tống?"
Đường Tống lại đối Liễu Phi Li kêu gọi không nghe thấy. Liễu Phi Li vươn tay vỗ nhẹ nhẹ chụp mặt Đường Tống, vỗ vài cái, Đường Tống giống như mới hồi phục tinh thần lại, chậm rãi quay đầu nhìn Liễu Phi Li.
Kết quả không nhìn thì thôi, này vừa thấy, Đường Tống lại là một trận thét chói tai không thể ức chế, "A ———— quỷ a ——"
Liễu Phi Li sờ sờ mặt, thầm kêu một tiếng không xong, hóa ra hắn dưới tình thế cấp bách đã quên mang mũ sa mà chạy lại đây . Liễu Phi Li vội vàng xoay người che khuất mặt, Hồ Lợi thấy thế vội vàng chạy đến cách vách lấy mũ sa đến cho hắn.
Liễu Phi Li đội mũ sa, mới xoay người, nhìn thấy mặt Đường Tống vẫn mang hoảng sợ, miễn cưỡng nở nụ cười nói: "Đường Tống, là ta, ngươi đừng sợ hãi."
Thanh âm khàn khàn cùng mũ sa quen thuộc tiêu trừ nỗi sợ hãi của Đường Tống, "Liễu Phi Li?" Đường Tống không xác định hỏi.
"Là ta, Đường Tống, ngươi mới vừa rồi gặp ác mộng sao?" Liễu Phi Li nhẹ giọng nói, thanh âm khàn khàn trong đêm tối khiến Đường Tống cảm thấy tâm an.
Đường Tống lòng còn sợ hãi nói: "Ta vừa rồi mơ thấy máu, rất nhiều máu, rất nhiều máu chảy trên mặt ta, cả hô hấp tất cả đều là mùi của máu, thật đáng sợ." Đường Tống nói xong, giống như lại nghĩ tới những thứ đáng sợ đã thấy trong mộng, đồng tử lập tức mở rộng gấp đôi, thân mình cũng bắt đầu không thể ức chế run rẩy lên.
Liễu Phi Li vươn hai tay, tựa hồ muốn ôm Đường Tống, nhưng dừng một chút, một bàn tay hạ xuống, tay kia thì xoa lưng Đường Tống. Liễu Phi Li một bên nhẹ nhàng vỗ lưng Đường Tống, một bên thì thào nói: "Không có việc gì , chính là nằm mơ thôi mà, không có việc gì Đường Tống."
Dần dần, Đường Tống rốt cục bình tĩnh trở lại, quay đầu lại nhìn thoáng qua Liễu Phi Li, trên mặt tái nhợt nở một nụ cười áy náy, "Liễu tiên sinh, ta đã muốn tốt hơn nhiều, cám ơn ngài."
Liễu Phi Li thấy Đường Tống đã yên ổn trở lại, rốt cục yên lòng, an ủi vài câu liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Đường Tống rất sớm liền thức dậy . Tối hôm qua Liễu Phi Li sau khi rời khỏi, Đường Tống lăn qua lộn lại một đêm không ngủ. Vừa bắt đầu nhắm mắt liền thấy màu đỏ tươi tràn trong mắt, sau đó lại thay đổi bằng một gương mặt bị thương, Đường Tống mơ hồ nhớ rõ, khuôn mặt kia hình như là Liễu Phi Li.
Nhưng mà không biết vì cái gì, Đường Tống lại cảm thấy khuôn mặt kia rất quen thuộc, y tựa hồ đã gặp qua. Rốt cuộc là gặp ở đâu mà? Đường Tống đau khổ suy tư, có vài lúc giống như lập tức chạm đến đáp án , lại chỉ thiếu một chút.
Sáng sớm không khí tuy rằng lạnh, lại thập phần tươi mát, Đường Tống hô hấp thật sâu vài cái, nghĩ đến ra khỏi Xích Hà thành có thể nhìn thấy Hàn Vương y tưởng niệm đã lâu, tâm tình Đường Tống liền trở nên hưng phấn lên, úc khí ban đầu trong lồng ngực cũng bay đi thông thoáng hơn.
Đường Tống duỗi lại thắt lưng, mới vừa quay người lại, liền nhìn đến Hồ Lợi lộ đôi mắt đen mặt không chút thay đổi đứng phía sau mình. Đường Tống bị hoảng sợ, vỗ vỗ ngực nói: "Hồ quản sự, ngươi thật đúng là xuất quỷ nhập thần a!"
"Hừ, ngươi thật đúng là dễ dàng gặp ' quỷ ' a." Hồ Lợi hừ lạnh một tiếng, đồng thời hung hăng liếc Đường Tống một cái.
Đường Tống ngạc nhiên, nửa ngày mới phản ứng lại, hóa ra là Hồ Lợi trách y đêm qua thấy Liễu Phi Li kêu quỷ. Đường Tống đang muốn mở miệng giải thích, Hồ Lợi xen lời y: "Đương gia gọi ngươi qua đi."
|
Chính văn đệ bát thập bát chương: Bị vây ở Xích Hà
"Đương gia gọi ngươi qua đi." Hồ Lợi lạnh lùng nói xong, xoay người bước đi .
Đường Tống lúng ta lúng túng sờ sờ cái mũi, hồ ly lần này hình như giận y không nhẹ mà.
Đường Tống đi đến trước cửa cách vách, gõ gõ cửa, rất nhanh chợt nghe thấy thanh âm khàn khàn của Liễu Phi Li truyền ra đến: "Vào đi."
Đẩy cửa ra, chỉ thấy Liễu Phi Li ngồi ngay ngắn trên ghế giữa phòng, chính hướng về phía cửa, trên đầu vẫn đang mang mũ sa vạn năm không thay đổi kia. Đường Tống vào cửa, vừa lúc thấy trà hắn cầm trong tay để xuống bàn tròn trước mặt.
Đường Tống ngồi thẳng trước mặt Liễu Phi Li, miệng hết mở lại đóng, lại không biết nên nói cái gì.
Liễu Phi Li tựa hồ nhìn ra Đường Tống xấu hổ, khẽ cười một tiếng nói: "Đường Tống, tối hôm qua không có việc gì đi?"
"Không, không có việc gì ." Đường Tống ngượng ngùng cười cười, nói: "Đêm qua đa tạ Liễu tiên sinh , quấy rầy ngài cùng Hồ quản sự nghỉ ngơi , thật sự là có lỗi." Liễu Phi Li khoan dung cười cười, "Không có gì, dù sao ta khi đó cũng không phải đang ngủ."
"Cái kia. . . . . ." Đường Tống do dự một chút, thật cẩn thận nói: "Liễu tiên sinh, thực xin lỗi, đêm qua ta. . . . . . Ta nói ngài là . . . . ."
"Quỷ phải không?" Thấy bộ dáng Đường Tống ấp a ấp úng, Liễu Phi Li hảo tâm thay y nói ra, "Hẳn là ta xin lỗi ngươi mới đúng, dọa đến ngươi đi? Nói thật, ta hiện tại cũng không dám soi gương, sợ bị chính mình dọa mà."
"Không, không, không phải" Đường Tống vội vàng nói, tuy rằng Liễu Phi Li dùng chính là kiểu nói giỡn, Đường Tống lại cảm thấy càng băn khoăn ."Đêm qua ta thần trí không rõ, hồ ngôn loạn ngữ, tiên sinh không cần để trong lòng, kỳ thật, cũng không phải đáng sợ như vậy."
Liễu Phi Li thấy Đường Tống nói chân thành, bộ dáng một lòng muốn bù lại sai lầm, không khỏi trong lòng cảm thấy ấm áp chút. "Đường Tống, chuyện này ngươi cũng đừng để trong lòng , ta là thương nhân, dựa vào ý nghĩ chứ không phải dựa vào mặt mà ăn cơm, trên mặt có sẹo cũng không sao. Nói sau có mất thì có được, như ta đây cũng không phải toàn bộ không chỗ hỏng."
Đường Tống thấy Liễu Phi Li rộng rãi như thế, trong lòng có chút khâm phục, ngoài miệng cũng không nói thêm gì nữa. Dừng một chút, Đường Tống hỏi: "Hồ quản sự nói ngài gọi ta lại đây, là có chuyện gì sao?"
"Là chút chuyện. Ngày hôm qua Hồ Lợi đi ra ngoài tìm hiểu tin tức, biết được hai ngày trước quốc cữu Hô Diên Liệt đã ra roi thúc ngựa tới Xích Hà thành , hơn nữa nghe nói, đương triều Thừa tướng Lưu Dục cũng hộ tống quốc cữu Hô Diên Liệt cùng tới Xích Hà thành rồi.
Hô Diên Liệt tới Xích Hà thành đầu tiên chính là hạ lệnh toàn bộ Xích Hà thành giới nghiêm, thực hiện cấm đi lại ban đêm, toàn bộ dân chúng sau mặt trời lặn không được xuất môn. Đồng thời bất luận ban ngày hay đêm tối, đều có quan binh tiến hành tuần tra, cửa thành cũng hoàn toàn phong tỏa, cấm dân chúng thương hộ ra vào ."
Liễu Phi Li mỗi nói một câu, mày Đường Tống liền nhíu càng chặt, chờ Liễu Phi Li nói xong, mày Đường Tống nhíu chặt thành một khối."Liễu tiên sinh ý tứ là nói, chúng ta ra khỏi Xích Hà thành được?"
"Không chỉ không ra thành, Đường Tống, chỉ sợ ngươi là ngay cả Phúc Lai khách sạn này cũng không thể ra." Liễu Phi Li bình tĩnh nói.
Đường Tống nhìn Liễu Phi Li liếc mắt một cái, hiểu được ý tứ này của hắn. Toàn thành cấm đi lại ban đêm, cửa thành phong bế, quan binh ngày đêm tuần tra, tuyệt đối không phải chỉ là đơn giản để trong thời gian chiến tranh hảo quản lý dân chúng, hơn nữa Lưu Dục cũng tới Xích Hà thành, tám chín phần là đoán được y tính toán muốn ra khỏi Xích Hà thành, đến đây để bắt y đi? "Ta đây nên làm cái gì bây giờ?" Đường Tống ủ rũ nhìn ấm trà giữa bàn, không thể nề hà hỏi.
Liễu Phi Li không lập tức trả lời y, chỉ là bưng chén trà ban đầu lên, xốc nhẹ nhàng rồi nhấp một hơi, sau đó mới chậm rì rì phun ra một chữ: "Chờ!"
"Chờ?" Đường Tống ngạc nhiên nhìn Liễu Phi Li, không rõ hỏi han: "Chờ cái gì?"
"Đương nhiên là chờ Sư đại quân công phá Xích Hà thành ." Liễu Phi Li đương nhiên nói, không biết tại sao, rõ ràng cách mũ sa, Đường Tống lại cảm giác hắn đang liếc mình một cái.
"A? Vậy phải chờ tới khi nào?"
"Ha hả, vậy phải xem khả năng của Hàn Vương của ngươi . Dù sao Xích Hà thành sớm hay muộn cũng sẽ bị công phá, ngươi cứ kiên nhẫn chờ xem. Từ giờ trở đi, ngươi bế quan trong phòng đi, một ngày ba bữa ta sẽ bảo Hồ Lợi đúng hạn đem đến cho ngươi." Liễu Phi Li nói xong, tựa hồ là mệt mỏi, phất tay sẽ đuổi người.
Đường Tống không thể nề hà đứng dậy, đi tới cửa đột nhiên dừng lại, Liễu Phi Li kinh ngạc nhìn thấy bóng lưng gầy của Đường Tống, không rõ y vì cái gì lại dừng cước bộ.
Sau một lúc lâu, thanh âm Đường Tống truyền vào màng tai Liễu Phi Li: "Liễu tiên sinh, trà ngài uống là Khổ Liên đi?"
Liễu Phi Li trong lòng vừa động, bất động thanh sắc đáp: "Đúng, thì sao?"
"Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến một vị bằng hữu cũng cực thích uống loại trà này, hơn nữa bên trong không cho thêm mật." Đường Tống thanh âm rầu rĩ, tựa hồ đang cực lực áp lực gì đó.
"Nga, phải không? Ta không thể uống được, chén ta uống bên trong ít nhất bỏ thêm ba muỗng mật mà." Liễu Phi Li cười cười, nếu hắn hiện tại soi gương, sẽ phát hiện bản thân cười miễn cưỡng biết bao nhiêu.
|
Chính văn đệ bát thập cửu chương: Đau buồn âm thầm
Bắt đầu từ ngày hôm sau ở Xích Hà thành, Đường Tống cứ dựa theo Liễu Phi Li nói, đóng cửa không ra ngoài bắt đầu bế quan. Một ngày ba cơm đều do Hồ Lợi đưa tới, hơn nữa sau lần nói chuyện đó, Đường Tống cũng không gặp Liễu Phi Li.
Ở trong phòng nghẹn suốt ba ngày, Đường Tống cảm giác tựa như đã qua ba năm vậy. Hồ Lợi mỗi lần đến đều là buông cơm rồi bước đi, cũng không nhìn y, cũng không cùng hắn nói chuyện, ra vẻ là còn giận y, thật đúng là một con hồ ly lòng dạ hẹp hòi.
Ngày thứ tư, Đường Tống thật sự nhịn không được , sáng sớm đã đi qua phòng Liễu Phi Li. Núi không đến chỗ ta, ta leo lên núi còn không được sao?
Mở cửa cho Đường Tống chính là Hồ Lợi, vừa thấy người đến là Đường Tống, Hồ Lợi vốn cười tủm tỉm nháy mắt suy sụp xuống. Liễu Phi Li thấy Đường Tống tiến vào, cũng không quá kinh ngạc, tiếp đón Đường Tống ngồi xuống liền bảo Hồ Lợi đi ra ngoài.
Đường Tống ngồi vào chỗ của mình xong, Liễu Phi Li tự tay châm một ly trà cho y. Đường Tống uống một hơi, không phải khổ liên, mà là mao tiêm, màu sắc nước trà xanh trong, vào miệng tinh khiết mà thơm ngát, cực kỳ mát lòng.
Đường Tống có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua ly trà, lại nhìn Liễu Phi Li bình thản ung dung liếc mắt một cái, lời trong miệng chung quy cũng chưa nói gì ra. Mặc kệ thân phận chân chính của Liễu Phi Li là gì, chén trà này của hắn cũng nói cho y biết, hắn hiện tại đã khác với dĩ vãng. Nếu hắn không muốn nhắc tới, y cho dù hỏi cũng không có nhiều tác dụng, ngược lại càng tăng phiền não thôi.
Đường Tống lại uống một khẩu trà, cười nói: "Mao tiêm cũng không tồi, trong hương thơm tựa hồ còn mang theo chút thanh điềm."
Liễu Phi Li tựa hồ cũng cười , "Đó là bởi vì nước tốt, đây chính là tuyết đầu mùa a." Nhắc tới tuyết, Đường Tống bỗng nhiên nhớ tới trước lễ mừng năm mới một ngày, Hàn Vương từng nói qua chờ hoa mai trong vườn nở, phải lấy tuyết trên cánh hoa mai pha trà cho y. Đáng tiếc, cho đến ba mươi tết, hồng mai cũng chỉ là nụ hoa mà thôi.
Nghĩ đến Hàn Vương trơ mắt trong doanh trướng ngoài Xích Hà thành, hai người gần trong gang tấc lại không thể gặp, Đường Tống không khỏi cảm thấy một trận nóng lòng.
Buông chén trà, Đường Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Liễu tiên sinh, không biết hiện tại ngoài thành tình hình chiến đấu như thế nào?"
"Ta vốn biết ngươi sẽ nhịn không được mà đi hỏi." Liễu Phi Li khẽ cười một tiếng,
"Lại nói mùa đông không thích hợp đánh giặc, thứ nhất, Sắc Lặc quốc thời tiết lạnh khủng khiếp, Sư quốc binh lính có thể không thích ứng; thứ hai, mùa đông lương thảo cũng không gom góp đủ được, bởi vì mùa đông qua đi lập tức chính là thời kì mùa xuân gieo hạt, rất nhiều dân chúng đều luyến tiếc lấy lương thực ra. Cho nên, Đường Tống, Hàn Vương vì ngươi cả quốc gia không để ý mà."
Đường Tống yên lặng, vốn y còn nghĩ vì cái gì y bị cướp đi hơn một tháng Sư quốc mới hướng Sắc Lặc quốc tuyên chiến, hiện tại xem ra, vì mau chóng khai chiến nghĩ cách cứu viện chính mình, Hàn Vương không biết đã trả giá cố gắng bao nhiêu.
"Kia tình thế hiện tại chẳng phải là bất lợi với Hàn sao?" Sau một lúc lâu, Đường Tống mới tìm lại được thanh âm của mình.
"Kia cũng không phải vậy, " Liễu Phi Li thanh âm bình thường nói: "Chiến thần Hàn Vương trong lòng Sư binh uy vọng như mặt trời ban trưa, cơ hồ cả Sư quốc sĩ binh đều theo Hàn Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này thảo phạt Sắc Lặc quốc, bọn lính dưới sự chỉ huy của Hàn Vương, có thể nói thế như chẻ tre. Xích Hà quan tuy rằng được xưng ' Sắc Lặc đệ nhất quan ', đáng tiếc dưới Sư binh mãnh liệt tấn công, không đủ lực chống đỡ, chỉ có thể khổ thủ mà thôi. Hiện tại Sắc Lặc quốc mất đi ngươi một quân cờ trọng yếu như vậy, Hàn Vương càng không cố kỵ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, Hàn Vương nhất định có thể hạ được Xích Hà thành."
Liễu Phi Li nói lạc quan, Đường Tống lại ẩn ẩn có chút bất an. Cau mày suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại hoàn toàn không rõ ràng, đành phải mở miệng hỏi: "Liễu tiên sinh, ngoài ý muốn ngài nói là chỉ ngoài ý muốn gì?"
"Ha hả, nếu là ngoài ý muốn, đương nhiên không phải chúng ta có thể đoán trước được." Liễu Phi Li lạnh lạnh nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa .
Đường Tống cũng không ép hỏi, vẫn đang cau mày suy nghĩ. Đường Tống thuở nhỏ sinh trưởng ở dòng dõi thư hương, đối hành quân đánh giặc có thể nói dốt đặc cán mai. Hàn Vương tuy rằng được xưng "Chiến thần" , lại cực hiếm khi trước mặt y nhắc tới chuyện trên chiến trường.
Cho nên, Đường Tống tuy rằng thân ở Xích Hà thành, nhưng cũng không giúp được gì cho Hàn Vương. Hơn nữa, cho dù có thể giúp được, Đường Tống chỉ cần vừa ra khỏi Phúc Lai khách sạn, lại có thể bị người của Lưu Dục tóm gọn, kết quả là không chỉ phiền hà Liễu gia mã đội liên can, ngay cả Hàn Vương thế tất cũng sẽ vì y mà bị kiềm chế. Nhưng là, cho dù cái gì cũng giúp không được, Đường Tống cũng vẫn chú ý chiến sự biến hóa, quan tâm tình cảnh Hàn Vương. Liễu Phi Li nói một loạt vừa rồi kia, chốt lại vẫn là Hàn Vương chiếm hết ưu thế, lại giống như còn gì đó chưa nói hết, ý tại ngôn ngoại [ý ở trong, lời ở ngoài].
|