Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
Chính văn đệ cửu thập chương: Công lao quá cao
Trong nháy mắt, Liễu gia mã đội ở Xích Hà thành đã được nửa tháng. Nửa tháng này, Đường Tống không thể ra khỏi khách điếm, đành phải mỗi ngày chạy qua phòng Liễu Phi Li, hỏi thăm hắn bên chiến sự ngoài.
Liễu Phi Li không thích nhiều lời, tuy rằng làm không được "tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn" [biết thì sẽ nói, nói thì nói hết] , nhưng có thể nói phần lớn tình thế rõ cho Đường Tống. Theo Liễu Phi Li nói, từ khi Hô Diên Liệt nhận Xích Hà thành, chiến trận cũng chủ động chút.
Mà Hô Diên Liệt không úy kỵ uy danh chiến thần của Hàn Vương, bởi vậy không giống thủ thành trước lấy thủ là chính, có khiêu khích cũng chủ động nghênh chiến vài lần, tuy rằng là bại nhiều thắng ít, nhưng cũng nhiều ít khơi dậy sĩ khí của binh lính Sắc Lặc quốc.
Hàn Vương bên kia cũng là tìm cách hạ Xích Hà thành, nề hà Xích Hà thành một người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông, muốn trong thời gian ngắn hạ Xích Hà thành cũng không phải là chuyện dễ, song phương lâm vào giằng co.
Lại qua hơn mười ngày, Sư quốc đại quân đột nhiên công thành nhanh hơn, trong một ngày thế nhưng liên tục khiêu khích ba lượt, về sau mỗi ngày theo ba bữa cơm khiêu khích, hơn nữa binh lính khiêu khích ngoài miệng cũng dần không cố kỵ, ô ngôn uế ngữ ùn ùn. Mà Hô Diên Liệt lại khác hẳn tác phong lúc đầu, mặc Sư binh vừa mắng hắn là "Đồ con rùa" cũng không ra khỏi thành nghênh chiến.
"Đây là vì sao?" Nghe xong Liễu Phi Li trần thuật đơn giản, lông mày Đường Tống mấy ngày chưa nay chưa từng giãn ra không khỏi càng nhíu chặt . Đường Tống ẩn ẩn cảm giác được, Sư quân tựa hồ gặp biến cố gì đó, cho nên binh lính mới thấp thỏm nóng lòng muốn sớm công phá cho kịp Xích Hà thành.
Thói quen Liễu Phi Li nói xong chiến sự sẽ không thừa một từ, Đường Tống cơ bản không trông cậy vào hắn giải đáp cho mình, lại không nghĩ rằng Liễu Phi Li hôm nay lại nói tiếp: "Đường Tống, ta vài ngày trước biết được tin tức, Lưu Dục trước đó âm thầm khiến cho người động tay động chân trong Sư triều, khiến Hồng Vũ đế đối Hàn Vương sinh nghi. Vốn mười ngày trước lương thảo nên tới rồi, không biết nguyên nhân gì, đến nay còn chưa tới. Theo ta phỏng chừng, tồn lương trong Sư quân hẳn là không nhiều lắm ."
Liễu Phi Li thanh âm bình tĩnh, Đường Tống lại nghe hết hồn. Từ xưa đến nay, hành quân đánh giặc đều là "Binh mã chưa động, lương thảo đi trước" . Lương thảo còn không nhiều, binh lính không có cơm ăn, tất nhiên sẽ quân tâm động, tự sụp đổ.
Đường Tống thật sự không rõ, rốt cuộc là nghi ngờ gì có thể làm cho Lư Khâu Tĩnh Viễn không để ý hơn tánh mạng mười vạn con dân Sư quốc, chặt đứt nguồn lương thảo cung cấp cho đại quân.
"Lư Khâu Tĩnh Viễn như thế nào có thể làm như vậy, hắn chính là Hoàng Thượng Sư quốc a? Nào có đạo lý Hoàng Thượng cản quân đội nhà mình a?" Trong lòng có nghi vấn, Đường Tống không tự giác liền hỏi ra.
"Ha hả, Hoàng Thượng." Liễu Phi Li cười khẽ hai tiếng, hai chữ nói "Hoàng Thượng" trong giọng lộ vẻ trào phúng."Đúng là bởi vì hắn lo lắng cho mình ngồi không xong cái ngôi vị hoàng đế này, cho nên mới sử xuất độc kế như thế, hãm hại Hàn Vương cùng mười vạn Sư binh."
"A?" Đường Tống hoàn toàn sửng sốt, y không rõ ngôi vị hoàng đế của Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng hắn chặt đứt lương thảo của Sư đại quân có quan hệ gì, nếu Sư đại quân lần này bại gã không phải càng ngồi không xong ngôi vị hoàng đế này sao?
Nhìn thấy Đường Tống đầy mờ mịt, Liễu Phi Li thở dài, Đường Tống tuy có chút tâm cơ, vừa ý tứ vẫn quá mức đơn thuần, lòng người hiểm ác y khó có thể nhìn thấu. Nói lại chính mình lúc đó chẳng phải bởi vì quá mức tín nhiệm người nọ, cho nên mới có kết cục hiện tại, đơn giản một lần nói rõ cho y đi.
"Đường Tống, ngươi có từng nghe qua ' công cao chấn chủ ' [Có công cao sẽ lấn át chủ nhân] chưa?" Liễu Phi Li trong thanh âm khàn khàn mang theo một vẻ thê lương nhìn thấu thế sự.
Đường Tống tâm tư đơn thuần, nhưng cũng không phải y không thông minh, suy tư một hồi liền hiểu được ẩn ý của Liễu Phi Li, một đôi mắt xinh đẹp lập tức mở tròn, không thể tin nhìn Liễu Phi Li: "Chẳng lẽ nói, Lư Khâu Tĩnh Viễn lần này lại là nhằm về phía Hàn?"
Liễu Phi Li ngưng trọng gật đầu, chậm rãi nói: "Không tồi, Lư Khâu Tĩnh Viễn này quả thật là hướng về Hàn Vương. Đường Tống ngươi có điều không biết, Lư Khâu Tĩnh Viễn sở dĩ có thể lên làm Hoàng Thượng, phía sau trợ lực trọng yếu nhất chính là Hàn Vương. Quan viên duy trì hắn, trừ bỏ một phần là Thừa tướng, còn lại phần lớn là duy trì Hàn Vương, nhất là tướng lãnh trong quân, lại theo Hàn Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Cho nên, Lư Khâu Tĩnh Viễn tuy rằng lên làm Hoàng Thượng, kỳ thật cũng không nắm giữ bao nhiêu thực quyền, quân quyền vẫn là quan viên duy trì Hàn Vương nắm trong tay, nói đến đây, cũng chính là còn nắm giữ trong tay Hàn Vương. Vốn lần này Hách Triết quốc đề nghị cùng Sư liên minh hợp tác thảo phạt Sắc Lặc quốc, Lư Khâu Tĩnh Viễn còn có Thừa tướng cáo già kia không đồng ý, đáng tiếc Hàn Vương kiên trì, trong triều đa số quan viên cũng nghiêng theo Hàn Vương, cho nên Lư Khâu Tĩnh Viễn bất đắc dĩ mới đồng ý tuyên chiến. Lần này nếu Hàn Vương thuận lợi công phá Xích Hà thành, thẳng bức đến Sắc Lặc quốc Yến Đô, như vậy, uy danh Hàn Vương ở Sư quốc liền càng như mặt trời ban trưa, này không phải công cao chấn chủ thì là cái gì?"
"Vì diệt trừ Hàn, Lư Khâu Tĩnh Viễn muốn hy sinh mười vạn đại quân, hắn tàn nhẫn đến vậy sao?" Đường Tống lúng ta lúng túng nói, bị sự hiểm ác của Lư Khâu Tĩnh Viễn làm ngây người.
|
Chính văn đệ cửu thập nhất chương: Nghị hòa
"Vì diệt trừ Hàn, Lư Khâu Tĩnh Viễn lại muốn hy sinh mười vạn đại quân, hắn thật tàn nhẫn vậy sao?" Nghe xong Liễu Phi Li nói, Đường Tống lúng ta lúng túng nói. Sau một lúc lâu, Đường Tống đột nhiên bắt lấy ống tay áo Liễu Phi Li, kích động nói: "Vậy hiện tại Hàn chẳng phải là rất nguy hiểm? Làm sao bây giờ? Ta thế nào mới có thể giúp hắn?"
Đường Tống nắm chặt ống tay áo Liễu Phi Li, cơ hồ sắp xé rách quần áo hắn, vẻ mặt hoảng hốt, miệng bị kích thích nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? . . . . . ." Liễu Phi Li gỡ tay Đường Tống ra, lại cảm nhận được tay y bất lực run rẩy, lại xoa cánh tay Đường Tống, chậm rãi giúp y thả lỏng.
"Đường Tống, ngươi đừng khẩn trương, sự tình không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu." Liễu Phi Li mềm nhẹ vuốt ve cánh tay căng cứng của Đường Tống, giảm nhẹ thanh âm ý đồ giảm bớt Đường Tống khẩn trương.
Đường Tống mờ mịt nhìn Liễu Phi Li, không tin tưởng nói: "Như thế nào không nghiêm trọng? Hàn sẽ bị người ta hại chết . Đều là ta, đều là ta không tốt, nếu không phải vì ta, Hàn sẽ không khai chiến với Sắc Lặc quốc."
Gặp Đường Tống đột nhiên lâm vào hối hận, Liễu Phi Li không khỏi cảm thấy một trận đau đầu. Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, Đường Tống vừa nghe Hàn Vương có nguy hiểm liền biến thành như vậy, có thể thấy được tình sâu vô cùng. Bất đắc dĩ, Liễu Phi Li tát cho Đường Tống một cái.
Mặt Đường Tống liền đánh cho nghiêng qua một bên, trên mặt đau nóng làm cho Đường Tống tìm về thần trí chính mình, không còn bị kích thích than thở "Là ta không tốt" nữa. Nhưng Đường Tống vẫn đang cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ, ái nhân vì mình mà rơi vào bẩy rập, mà mình lại bất lực, giờ khắc này, Đường Tống cảm giác thất bại chưa từng có.
"Đường Tống, sự tình thật sự không như ngươi nghĩ đâu. Lư Khâu Tĩnh Viễn tuy rằng một lòng muốn lật đổ Hàn Vương, nhưng hắn không thể lấy tánh mạng mười vạn binh lính cùng an nguy biên quan để đổi tánh mạng Hàn Vương." Liễu Phi Li bình tĩnh nói, thanh âm khàn khàn mang theo ý yên ổn lòng người xuyên thấu màng tai Đường Tống, nhanh chóng đến đáy lòng Đường Tống.
Đường Tống ngẩng đầu nhìn Liễu Phi Li, muốn nói lại thôi. Liễu Phi Li cũng hiểu được y vẫn là có chút không tin, đành phải tiếp tục giải thích nói: "Nếu ta không dự tính sai, người Lưu Dục phái đi hẳn là đã cùng Lư Khâu Tĩnh Viễn đạt thành hiệp nghị, không lâu hai quốc sẽ nghị hòa . Đến lúc đó Hàn Vương trở lại kinh thành, Lư Khâu Tĩnh Viễn tất nhiên sẽ tìm điểm sai của hắn, đồng thời cũng sẽ tìm cơ hội đánh tan binh quyền của các đại tướng trung thành và tận tâm đối với Hàn Vương, chậm rãi làm mất quyền lực của Hàn Vương. Dù sao, muốn lật đổ Hàn Vương, cũng không thể nóng vội."
Liễu Phi Li an ủi nói: "Cho nên, Đường Tống, Hàn Vương tạm thời tánh mạng sẽ không nguy hiểm. Ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần giấu bản thân cho tốt, chờ cơ hội chạy ra khỏi Xích Hà thành là được, ta sẽ đem hết toàn lực giúp ngươi."
Nghe xong Liễu Phi Li nói, đại não Đường Tống hỗn độn dần khôi phục thanh minh. Đường Tống buông lỏng ống tay áo Liễu Phi Li, có thể là vừa rồi dùng sức quá lớn, ngón tay có chút đau .
Tiễn Đường Tống trở về phòng, Liễu Phi Li lại lập tức tìm đến Hồ Lợi, nghe Hồ Lợi nói hai ngày nay luôn có người khả nghi qua lại trước Phúc Lai khách sạn, xem ra phải nghĩ biện pháp mau chóng đưa Đường Tống đi.
Quả nhiên, như Liễu Phi Li đoán trước, năm ngày sau, Sắc Lặc quốc phái ra đại thần đến nghị hòa, mà Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng là không để ý chúng tướng quan phản đối, đồng ý Sắc Lặc quốc thỉnh cầu nghị hòa, Hách Triết quốc cũng chỉ có thể không tình nguyện đồng ý nghị hòa. Bất quá, Hách Triết quốc từ trước luôn bị Sắc Lặc quốc ức hiếp lần này có thể đòi đối phương không ít ưu đãi, cũng coi như hãnh diện .
Lần này Lư Khâu Tĩnh Viễn phái Thừa tướng Từ Hồng Minh chủ trì nghị hòa, ba ngày sau, các điều khoản nghị hòa hoàn thành cơ bản , duy chỉ có một điều vẫn không thể đồng ý, chính là Hàn Vương kiên trì yêu cầu Sắc Lặc quốc vào ngày lui binh giao ra ái nhân của hắn —— Đường Tống.
|
Chính văn đệ cửu thập nhị chương: Khách không mời mà đến
Không nói đến Hàn Vương luôn luôn lạnh như hàn băng giữa quan viên hai quốc nghị hòa nói Đường Tống là ái nhân của hắn khiến những người khác khiếp sợ, đây là điều kiện làm cho đám người Lưu Dục chủ trì nghị hòa của Sắc Lặc quốc thập phần khó xử.
Lúc ấy Đường Tống trốn khỏi phủ Thừa tướng, tin tức tựa như nê ngưu như hải [trâu bùn tan giữa biển, ta nghĩ thế], hoàn toàn mất tung tích. Lưu Dục đoán có người nào đó đang âm thầm trợ giúp Đường Tống, thế nhưng đã qua một tháng mà Đường Tống còn chưa trở lại bên Hàn Vương, hơn nữa Hàn Vương cũng có ý cho rằng Đường Tống vẫn đang ở Sắc Lặc quốc, như vậy người trợ giúp Đường Tống tất nhiên không phải người của Hàn Vương.
Người nọ trợ giúp Đường Tống, lại chưa đưa Đường Tống về trong tay Hàn Vương, như vậy nếu không phải có ý đồ với Đường Tống thì chính là không có năng lực đưa Đường Tống đi, nếu là tình huống trước, hiện tại Sư cùng Sắc Lặc bắt đầu nghị hòa đã gần ba ngày , nếu hắn đích xác có ý đồ, hiện tại cũng nên hành động ; song, đến bây giờ Đường Tống hoặc người trợ giúp Đường Tống vẫn không xuất đầu, nói vậy chỉ có tình huống sau, người này không có năng lực đem Đường Tống đưa đến trong tay Hàn Vương, phỏng đoán một chút, như vậy Đường Tống tám chín phần đã trì hoãn tại Xích Hà thành.
Trước đó vài ngày thám tử điều tra trong thành báo lại, Phúc Lai khách sạn có một đội thương nhân, nghe nói là một tháng trước từ Yến Đô tới. Tính ngày bọn họ xuất phát lại trùng với lúc Đường Tống thoát khỏi phủ Thừa tướng, bởi vậy, Lưu Dục hoài nghi Đường Tống có phải ẩn thân trong Liễu gia mã đội không.
Đã là tháng ba mùa xuân, Sắc Lặc quốc tuy rằng không có cỏ mọc chim bay như phương nam, cảnh tượng cũng không đơm hoa kết trái, nhưng cũng chậm rãi hiện ra chút xuân ý. Tuyết đọng trên ruộng đã tan bảy tám phần, lộ ra đất đen ướt át.
Song phương ngưng chiến nghị hòa tựa như xuân phong thổi qua Xích Hà thành, thành nhỏ bị bóng ma chiến tranh bao phủ trầm xuống rốt cục lại náo nhiệt. Hôm nay sáng sớm, Đường Tống chợt nghe trong sân Phúc Lai khách sạn nhao nhao ồn ào, tựa hồ lại có người nào tiến vào. Nếu lại có vào ở, Đường Tống liền tính toán hôm nay không ra khỏi cửa phòng , chờ buổi tối lại đến chỗ Liễu Phi Li tìm hiểu tin tức.
Cho nên, nếm qua điểm tâm, Đường Tống lại leo lên giường, nhặt lên binh thư tối hôm qua để trên đầu giường xem tiếp. Tuy rằng giường khách điếm so ra kém nhuyễn tháp ở Cẩm Hà điện, nhưng so với cái ghế cứng kia vẫn tốt hơn.
Mới vừa nhìn mấy dòng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập "bác bác".
Đường Tống hồ nghi mở cửa ra một khe, từ khe cửa thấy được Liễu Phi Li mang mũ sa đứng ở bên ngoài. Đường Tống vội vàng mở cửa, lúc này mới phát hiện, hóa ra ngoài cửa không chỉ một mình Liễu Phi Li. Hai người Đường Tống quen thuộc đứng phía sau Liễu Phi Li, rõ ràng là Lưu Dục cùng Vương Phúc.
"Tiểu Đường, ta rốt cục tìm được ngươi ." Vương Phúc nhìn thấy mặt Đường Tống có chút ngốc lăng, cao hứng nói.
Đường Tống phản ứng đầu tiên là muốn đóng cửa phòng, lại bị Vương Phúc mau tay nhanh mắt đưa tay chặn cửa phòng. Đường Tống dùng sức đóng cửa, nhất thời kẹp phải tay Vương Phúc. Cùng lúc tay bị kẹp đau, Vương Phúc kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình trên mặt trở nên vặn vẹo.
Đường Tống gặp cửa kẹp lấy tay Vương Phúc, sợ tới mức vội vàng mở cửa ra. Y chỉ là không muốn thấy bọn họ thôi, cũng không muốn thương tổn Vương Phúc.
Liễu Phi Li thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tống mâu thuẫn, thở dài nói:
"Đường Tống, để bọn ta đi vào rồi hãy nói."
Đường Tống lăng lăng để ba người vào phòng, bốn người ngồi xuống quanh bàn tròn giữa phòng, Liễu Phi Li nhìn chung quanh liếc mỗi người một cái, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Đường Tống đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn, nói: "Đường Tống, không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không bán đứng ngươi."
Đường Tống bị Liễu Phi Li nhìn ra suy nghĩ trong lòng, có chút bực mình cúi đầu, nghe thanh âm Liễu Phi Li khàn khàn nói: "Đường Tống, trước mắt hai quốc nghị hòa, ngươi cũng là một trong các điều kiện nghị hòa. Hàn Vương yêu cầu Sắc Lặc quốc đem ngươi không sứt mẻ giao trở về, bởi vậy Lưu thừa tướng trước khi đem ngươi trả lại cho Hàn Vương sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."
Ngữ khí Liễu Phi Li cho Đường Tống một loại cảm giác thoải mái, thói quen phỏng đoán ý của Liễu Phi Li khiến y lần này cũng không ngoài ý muốn nghe ra một ẩn ý trong lời của hắn, chẳng lẽ còn có người ý đồ bất lợi với mình sao?
Đường Tống ngẩng đầu đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy Vương Phúc nói: "Tiểu Đường, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ liều mạng bảo vệ ngươi."
Đường Tống quay đầu, thấy tay phải của Vương Phúc đặt trên bàn tròn, giữa bốn ngón tay có một vết bầm đen nhánh, đã có chút sưng lên, nhất định rất đau đi.
Vương Phúc thấy Đường Tống nhìn tay hắn, trên mặt biểu tình vừa quan tâm lại tự trách, không khỏi khóe miệng nhếch lên cao cao, mà tay cũng không phải đau đến thế. Vương Phúc có chút hàm hậu cười nói: "Tiểu Đường, tay của ta không đau, ngươi đừng khó chịu."
|
Chính văn đệ cửu thập tam chương: Phức tạp
Cuối cùng, Đường Tống vẫn đi theo Lưu Dục cùng Vương Phúc vào thủ thành phủ của Xích Hà thành.
Ngồi trong căn phòng xa lạ, Đường Tống vẫn có chút cảm giác thân đang ở trong mộng. Đi theo Lưu Dục ra khỏi khách điếm, Đường Tống nhìn thấy cái sân bình thường trống trải đầy ắp người, một đám sĩ binh mặc chiến giáp, tay cầm trường thương vây quanh xa phu của Liễu gia mã đội, trường thương lóe hàn quang làm cho mấy xa phu chất phác lạnh run.
Hồ Lợi đã ở bên trong, chẳng qua là bị hai binh lính đè trên mặt đất. Thấy mấy người Đường Tống ra khỏi cửa phòng, Hồ Lợi lập tức nâng mặt đã dính đầy bụi nhìn về phía Liễu Phi Li, thấy hắn hoàn hảo không tổn hao gì mới yên tâm, sĩ binh bên cạnh nghĩ Hồ Lợi đang giãy dụa, lại hung hăng đá trên người hắn hai cái.
Đường Tống thấy cảnh này, mặt vốn nhăn như chữ bát cũng giãn ra, ánh mắt nhìn về phía Liễu Phi Li cũng vài phần thông cảm.
Đường Tống tới thủ thành phủ, cảm giác như vào một cái cũi nhốt. Cửa phòng có hai binh lính đứng, Đường Tống vẫn không ra khỏi cửa phòng.
Lúc Lưu Dục đưa y đến phòng này, chỉ nói y kiên nhẫn chờ đợi, đợi song phương nghị hòa xong sẽ trả y về Sư quốc. Lưu Dục lời nói ra đều theo công thức có sẵn, Đường Tống đã không thể tìm thấy trên người hắn hình ảnh của chủ quản Lan Thương Các ôn nhuận như ngọc ngày xưa. Lưu Dục hiện tại khí chất lạnh như băng, tựa như một thanh kiếm đã ra khỏi vỏ, mang theo lãnh khí của sắt thép.
Lúc sau, Lưu Dục một lần cũng không tới tìm y, nhưng Vương Phúc lại đến cho y vài thứ, tay phải băng bó như cái bánh chưng, còn mang theo rất nhiều điểm tâm y thích ăn. Buổi tối, phu canh gõ hai tiếng, đêm đã khuya, Vương Phúc mới lưu luyến không rời bước đi.
Đường Tống nằm trên giường so với Phúc Lai khách sạn mềm mại hơn rất nhiều lần, nhưng như thế nào cũng ngủ không được. Nghe ý Lưu Dục, y qua hai ngày là có thể trở lại bên Hàn Vương. Không biết sao, Đường Tống cảm giác việc này quá mức thuận lợi, thuận lợi làm cho người ta bất an. Một lát sau, Đường Tống lại không khỏi vì chính mình miên man suy nghĩ cảm thấy buồn cười, thuận lợi không tốt sao?
Đường Tống trở mình, nhắm mắt lại vào mộng gặp gỡ Hàn Vương, không có thấy trên cửa sổ, một ống trúc không tiếng động đâm thủng giấy trên cửa sổ tiến vào, phun ra chút khói nhẹ. . . . . .
Vương Phúc cước bộ dồn dập xông qua đình viện, trên mặt giống như gấp gáp lại giống như tức giận, tuần tra sĩ binh nghĩ hắn là tùy tùng của Lưu Thừa tướng, cũng không ngăn trở.
Vương Phúc đi thẳng đến phòng Đường Tống, nhìn thấy hai thị vệ giữ cửa đã té trên mặt đất, như là bị người đánh bất tỉnh . Vương Phúc vọt vào phòng, vừa lúc thấy hai người nâng một cái túi đối mặt hắn.
Vương Phúc liếc mắt một cái, trên giường đã trống không , hiển nhiên trong cái túi kia chính là Đường Tống .
"Thả người ra!" Vương Phúc nổi giận gầm lên một tiếng bổ về phía hai người kia. Hai người kia nhìn nhau, trong đó một người buông túi ra, đón nhận Vương Phúc giao đấu. Người kia vác túi lên vai, thừa dịp Vương Phúc bị quấn lấy phòng đi, chạy ra khỏi cửa phòng.
Vương Phúc thấy Đường Tống bị tên còn lại mang đi, vội vàng bỏ người nọ, vội vàng đuổi theo, người nọ cũng theo sát sau, theo ra tiểu viện.
Đợi cho ba người đều đi rồi, có hai người từ góc tối bước ra. Hô Diên Liệt nhìn thoáng qua Lưu Dục mặt không chút thay đổi, giống như đã sáng tỏ nói: "Vừa rồi trong phòng, ngươi là cố ý nói ra kế hoạch, để Vương Phúc nghe đi?"
Lưu Dục nhìn ánh mắt Hô Diên Liệt hơi trách cứ, có chút vô vị nói: "Thì đã sao?" "Dục, ta thật sự không hiểu ngươi, ngươi rõ ràng ước định với Sư quốc Hoàng đế đem tiểu tử họ Đường kia giao cho hắn [là giao cho Lư Khâu Tĩnh Viễn, không phải Hàn Hàn], như thế nào tiết lộ kế hoạch cho Vương Phúc, này không phải tự tìm phiền phức sao?"
Lưu Dục cũng không lập tức trả lời, ngóng nhìn về phía ba người kia rời đi thật lâu, mới giống như thở dài nói: "Đó là ta nợ hắn."
Nhìn gương mặt Lưu Dục đột nhiên trở nên bi thương, một tình cảm thương tiếc tự nhiên sinh ra, Hô Diên Liệt vươn tay, do dự một chút, thử thăm dò nhẹ nhàng ôm lấy Lưu Dục.
Cảm thấy Hô Diên Liệt thật cẩn thận ôm lấy mình, cánh tay không dám dùng lực, tựa hồ sợ làm hắn kinh hách. Lưu Dục trong lòng mềm nhũn, rốt cục để chính mình dựa vào lồng ngực rắn chắc của người bên cạnh.
|
Chính văn đệ cửu thập tứ chương: Rừng rậm nguy hiểm
Vương Phúc đuổi theo hai người đi trên đường cái, đầu đường yên tĩnh không thấy tuần tra sĩ binh, chỉ có hai con ngựa đứng ở góc đường, chắc là hai người cưỡi tới. Người khiêng Đường Tống đặt Đường Tống trên lưng ngựa, cưỡi ngựa vọt về phía cửa thành. Tên còn lại từ lưng một con ngựa khác rút ra một cây đao, chém về phía Vương Phúc. Vương Phúc vội vàng nhảy qua một bên, đồng thời bay lên đá một cước vào sườn người nọ. Người nọ trọng tâm mất thăng bằng, ngã trên mặt đất. Vương Phúc cũng không quản hắn, vội vàng cưỡi con ngựa còn lại, đuổi theo con ngựa đầu tiên.
Đuổi tới cửa thành, Vương Phúc nghĩ đến người này chạy không được , cũng không nghĩ cửa thành luôn luôn đóng chặt vậy mà mở ra một nửa , ngựa của người nọ liền xông ra ngoài. Vương Phúc cả kinh, không vội nghĩ lại người nào dám can đảm mở cửa thành, mạnh mẽ quất roi vào mông ngựa, con ngựa ăn đau, hí dài một tiếng hướng tới đại môn chậm rãi đóng lại kia mà phóng.
Người đóng cửa nhân tựa hồ không nhận ra Vương Phúc không phải người thứ hai, chờ ngựa của Vương Phúc cũng ra khỏi cửa thành, mới nhanh tốc độ hơn, đóng cửa lại.
Ra khỏi cửa thành, người nọ cưỡi ngựa đột nhiên thay đổi, hướng tới rừng rậm đen tuyền ngoài thành mà chạy. Vương Phúc không chút nghĩ ngợi, đuổi theo sát nút. Vào rừng rậm, phía trước người nọ đột nhiên quay ngựa lại, tựa hồ không sợ hãi nhìn Vương Phúc đuổi sát theo. Chờ Vương Phúc đến gần, người nọ mới nở nụ cười hắc hắc nói: "Quả nhiên là ngươi, Tào Lục tiểu tử kia thật là vô dụng, không ngăn ngươi lại nổi."
Vương Phúc đoán rằng, Tào Lục gã nói chính là đồng lõa bị bỏ lại ở Xích Hà thành kia. Bất quá hiện tại không phải thời điểm nghĩ đến cái này, cướp Đường Tống về mới quan trọng."Hừ, thức thời liền đem người trong bao tải thả ra, ta có thể tha chết cho ngươi. Nếu không, kết cục của ngươi cũng sẽ giống như Tào Lục." Vương Phúc vừa nói, vừa đụng đến chủy thủ bên hông. Bốn năm nay, hắn nhiều ít cũng học chút phòng thân thuật, một chọi một hắn không nhất định sẽ thua người này.
Vương Phúc nói xong, người nọ đột nhiên giận dữ hét: "Cái gì? Ngươi dám hại chết lão Lục?"
"Hừ!" Vương Phúc hừ một tiếng, không trả lời.
Người nọ thấy Vương Phúc không phủ nhận, nghĩ hắn thật sự hại tánh mạng Tào Lục. Nổi giận gầm lên một tiếng nói: "Các huynh đệ, thằng nhãi này hại chết lão Lục, mọi người giết tiểu tử này báo thù cho lão Lục."
Người nọ nói xong, trong rừng cây nhất thời sáu bảy đại hán nhảy ra, mỗi người trong tay cầm một cây đuốc, một phác đao chói lọi, vây quanh lấy Vương Phúc. . . . . .
Canh bốn, trong quân doanh Sư đại quân đột nhiên có hai con tuấn mã chạy đi. Đi đầu là một người mặt như quan ngọc, nhưng trên mặt gương tuấn mỹ tựa như kết vạn năm hàn băng, toàn thân ngưng kết hàn khí khiếp người, làm cho người đi theo sau hắn tự giác cảm giác giống như có hàn khí từ trên người người nọ tràn ra. Có công năng làm lạnh cường đại như thế, trừ bỏ Hàn Vương còn ai vào đây. Hàn Vương vẻ mặt băng hàn, mã tiên cầm trong tay huy tới tấp, một khắc không ngừng hướng rừng rậm phía đông nam quân doanh hướng mà chạy.
Mạc Ngôn thúc ngựa theo sát phía sau Hàn Vương. Tối nay, Hàn Vương từ soái trướng về doanh trướng của hắn, bộ dáng còn như tâm tình không tồi, sắc mặt cũng không giống dĩ vãng "khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo". Bởi vì Sắc Lặc quốc đã đáp ứng yêu cầu của Hàn Vương, sẽ vào ngày ký kết nghị hòa thư trả lại Đường Tống thiếu gia.
Thế nhưng, Hàn Vương trở lại doanh trướng chưa đến một khắc, đột nhiên hổn hển vọt ra, cái gì cũng chưa nói chỉ phân phó nhân mau mau chuẩn bị ngựa. Mạc Ngôn chú ý tới, lúc đó trong tay Hàn Vương tựa hồ cầm một lọn giấy. Tuy rằng không biết mặt trên viết cái gì, nhưng có thể làm cho Hàn Vương sinh ra tình tự tương phản như thế, chỉ sợ là cùng người kia có quan hệ.
Tới gần rừng rậm, Mạc Ngôn mắt sắc thấy trong rừng tựa hồ có ánh lửa. Mạc Ngôn sợ có nguy hiểm, đang muốn hướng Hàn Vương yêu cầu để mình vào trước dò đường, còn chưa kịp mở miệng, Hàn Vương đã vọt vào rồi.
|