CHƯƠNG 48
Bên ngoài đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang, mặt trời rực rỡ nhưng trong phòng ngủ bởi vì bị rèm cửa sổ che kín nên hoàn toàn không có ánh sáng lọt vào. Trong phòng tôi tối truyền ra tiếng rên rỉ kiều mị mê người…. “A a… Không nên… A a a… Nga nha. . . . . Đừng nữa làm. . . . ưm a a. . . . . Phía dưới bị ông làm đến phát sưng rồi….nga nha…. A a. . . . . Thật không cần. . . .” Thanh âm dễ nghe, động lòng người. Tiếng gào thét cầu khẩn vừa thoải mái vừa thống khổ làm cho người ta cảm thấy kì quái, nhịn không được tò mò xem chủ nhân của âm thanh đó đến tột cùng là đang làm chuyện gì? Nhưng bởi vì ánh sáng quá mờ căn bản không thấy rõ cũng nhìn không được chủ nhân của âm thanh đó bộ dáng gầy béo thế nào. Bất quá nghe tiếng thiên kiều bá mị như thế chắc bộ dáng của chủ nhân khẳng định cũng là mê đảo chúng sinh…..Cùng với tiếng rên rỉ là tiếng thở dốc và tiếng va chạm sắc tình giữa hai thân thể. “YAA.A.A.. Nha. . . . . A a. . . . . đâm chết tôi….. . Ô ưm. . . . . Phía dưới thật ẩm ướt, . A a. . . . . Không được. . . . . A a a. . . . . Muốn ra. . . . A a… Ba ba, muốn ra…. A a a. . . . .” Sau đó là một tiếng thét chói tai, tiếng rên rỉ kiều mị đến phệ cốt như muốn hút lấy linh hồn người ta rốt cuộc cũng ngưng. Sau đó trong nhà sáng đèn, chiếc đèn đầu giường được bật lên…. Ánh đèn vàng hắt xuống, có thể thấy rõ hai người nằm trên giường lớn. Hai người đều là trần truồng không mặc quần áo, ôm nhau vô cùng thân mật, tư thế cũng vô cùng….mập mờ. Trong phòng thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi hương tục tĩu. “Tiểu Mặc, làm tiếp lần nữa đi! Tôi còn chưa đủ, tôi còn muốn làm tiếp một lần nữa…” Người đàn ông thoạt nhìn độ tuổi trung niên, tóc đã lốm đốm hoa râm nhưng nét mặt vẫn rất tuấn tú. “Không, Tiểu Tiểu rất nhanh sẽ tan học về nhà. Cẩn thận bị hắn thấy! Mau dậy đi….” Khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân cùng với giọng nói vô cùng dễ nghe. Quá mức mĩ lệ làm cho người ta nhịn không được phải thở dài, tạo hóa thật thần kì! “Không cần lo Tiểu Tiểu, chúng ta làm tiếp một lần nữa đi! Đã một tuần em không có làm với tôi, chỉ làm có một lần thôi sao mà đủ!” Nghiêm Ký Hạo ai oán bất mãn lầm bầm, ôn như lau từng giọt mồ hôi trên trán người yêu. Tinh thần của mình vẫn còn rất tốt, làm thêm mười lần nữa cũng không vấn đề gì! “Tuần này không biết tại sao Tiểu Tiểu lại muốn ngủ chung với tôi. Tôi cũng hết cách! Thật không thể làm tiếp nữa, Tiểu Tiểu sắp về nhà rồi. Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị bữa trưa mới được…” Điền Vũ Mặc ngượng ngùng trả lời. Hắn biết y nhịn rất cực khổ, tuần này quả thật ủy khuất cho y. Nhưng ai kêu Tiểu Tiểu đột nhiên muốn ngủ chung với hắn. Hắn lại không thể cự tuyệt Tiểu Tiểu…. “Không! Tiểu Mặc, bảo bối nhi tử của ba ba, van em! Em phải thương ba ba chứ, để ba ba làm một lần nữa đi. Ba ba hứa với em sẽ làm rất mau….” Nghiêm Ký Hạo lắc đầu, đáng thương cầu khẩn. Chỉ có một đứa con độc nhất là Tiểu Tiểu nên hết lần này tới lần khác Tiểu Mặc đều chiều theo Tiểu Tiểu. Đúng là có con rồi quên mất lão công. Y thật quá bi thảm, bị Tiểu Mặc vứt bỏ! Kể từ khi Tiểu Tiểu ra đời, y thường xuyên bị Tiểu Mặc vắng vẻ, thật không cam lòng a. . . . “Đừng như vậy, xế chiều chờ Tiểu Tiểu lên lớp rồi tôi sẽ để cho ông làm tiếp, thế có được không? Bây giờ ngoan đi, nhanh làm bữa trưa….Ba ba, năn nỉ….” Điền Vũ Mặc ôn nhu dụ dỗ nói. Thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể ngượng ngùng chủ động hôn y, ánh mắt thoáng lên vẻ lo lắng. Nếu không nhanh một chút, Tiểu Tiểu thật sẽ trở về…. Nghiêm Ký Hạo thật sự nhịn lâu quá rồi, cho dù Tiểu mặc có làm nũng thì y cũng không đồng ý, vừa định lắc đầu cự tuyệt; chuẩn bị bá vương ngạnh thượng cung thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Ba ba, mụ mụ, hai người có trong đó không?” “Hỏng bét, Tiểu Tiểu đã về!” Điền Vũ Mặc lập tức kinh hoảng, đẩy cha kế ra, nhanh chóng nhảy xuống giường, mặc quần áo tử tế đi ra mở cửa. Nghiêm Ký Hạo khẽ nguyền rủa một tiếng, bất đắc dĩ cũng đứng dậy mặc quần áo tử tế, trong lòng áo não nghĩ “Tiểu Tiểu sao lại về nhanh như thế chứ? Hắn về trễ thêm mười phút nữa thì y có thể tranh thủ thời gian làm tiếp được một lần nữa…. “Tiểu Tiểu tan học về rồi à!” Điền Vũ Mặc mở cửa, nhìn con mình mặc đồng phục trung học, lớn lên cao xấp xỉ mình, lại còn xinh đẹp giống như thiên sứ, ôn nhu mỉm cười. “Ừ! Mụ mụ, con đã về!” Nghiêm Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười ngọt ngào. Hắn lớn lên phi thường giống Điền Vũ Mặc, hai mẫu tử quả thực giống như khuôn đúc, ngay cả tính cách cũng rất giống nhau. Chẳng qua là Nghiêm Tiểu Tiểu lúc còn bé đều được Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc cưng chiều nên tính cách lạc quan hơn so với Điền Vũ Mặc! “Ba ba, mụ mụ, ban ngày hai người ở trong phòng ngủ kéo rèm cửa sổ kín mít làm gì a?” Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn vào căn phòng tối mờ, chân mày cau lại, nghi ngờ hỏi. “Chúng ta. . . . . Chúng ta không có làm gì hết! Tiểu Tiểu, thật xin lỗi, chúng ta còn chưa chuẩn bị bữa trưa cho con. Để mụ mụ đi nấu cơm, con ra phòng khách nghỉ ngơi chút đi….” Điền Vũ Mặc lập tức xấu hổ, đỏ mặt, lập tức lảng sang chuyện khác,quay đầu lại, âm thầm liếc cha kế một cái. Cũng tại y làm hại, mắc cở chết được! “Mụ mụ, không sao! Con…con thật ra có dẫn theo bạn về nhà chơi, muốn gặp ba ba và mụ mụ!” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu, nhìn xẹt qua ba ba và mụ mụ. Khuôn mặt tinh tế, hoàn mỹ đột nhiên ửng đỏ. Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc lập tức liếc mắt nhìn nhau, cũng phát hiện ra con mình không bình thường. Bởi vì thân thể đặc biệt nên Tiểu Tiểu chưa bao giờ dẫn bạn về nhà. Hôm nay hắn đột nhiên mang theo hai người bạn về nhà. Thực kì quái! Lại nhìn tới vẻ mặt xấu hổ của hắn, bạn này chắc không phải bạn bè bình thường…. Nghiêm Ký Hạo đi tới trước mặt Tiểu Tiểu: “Tiểu Tiểu, là bạn bè gì?” “Ba ba, là hai anh lớp trên của con. Bình thường ở trường hai người họ rất quan tâm, chiếu cố đến con!” Nghiêm Tiểu Tiểu không biết cha nghi ngờ, thành thật trả lời. “Thì ra là vậy! Ba ba và mụ mụ phải hảo hảo cám ơn bọn họ mới được!” Nghiêm Ký Hạo mỉm cười với con trai, nháy mắt với Tiểu Mặc một cái. Điền Vũ Mặc hiểu ý gật đầu, bọn họ phải trước nhìn xem hai anh bạn lớp trên của Tiểu Tiểu thế nào, đối với Tiểu Tiểu có hại hay không, có nên cho bọn họ tiếp xúc với Tiểu Tiểu nữa hay không! Bởi vì thân thể đặc biệt của Tiểu Tiểu nên hắn và cha kế vẫn vô cùng lo lắng cho Tiểu Tiểu. Luôn bảo vệ nó thật tốt, hi vọng nó không bị bất cứ kẻ nào thương tổn… Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc đi theo Tiểu Tiểu xuống lầu. Vừa bước vào phòng khách liền thấy hai chàng trai vô cùng chói mắt, đẹp trai, cao lớn, một thân quý khí. Cặp song sinh mặc đồng phục giống như Tiểu Tiểu ngồi trên ghế sa lon. Người sáng suốt vừa nhìn liền biết bọn họ không phải là vật trong ao, cặp sinh đôi khí chất bất phàm này lại là hai bạn lớp trên của con mình! “Đại Hổ ca, tiểu Hổ ca, hai vị này là…” Nghiêm Tiểu Tiểu nhìn hai vương tử mỹ thiếu niên, ánh mắt thoáng vẻ ngượng ngùng, mở miệng ra định giới thiệu ba ba và mụ mụ của mình. Nhưng mới nói được một nửa đã bị cắt đứt. “Chúng ta biết, vị này khẳng định là a di rồi! A di nhĩ hảo. Nghiêm a di, con là Thiệu Đại Hổ! A di thật xinh đẹp, hơn nữa lại còn rất trẻ….” Mỹ thiếu niên với một đầu tóc dài, đeo vòng tai lục bảo thạch vội vàng đứng lên đối với Điền Vũ Mặc nho nhã lễ độ, cúi đầu mỉm cười nói. Mỹ thiếu niên toát lên vẻ phong độ thân sĩ làm người ta không khỏi sinh lòng hảo cảm. “Đúng a! A di so với mụ mụ con còn trẻ hơn, nhìn cứ tưởng là tỉ tỉ của Tiểu Tiểu! Nghiêm a di, nhĩ hảo! Con là Thiệu Tiểu Hổ….” Mỹ thiếu niên tóc ngắn đeo vòng tai ngọc bích cũng đứng lên hướng Điền Vũ Mặc hành lễ cười nói. “Cảm ơn hai con!” Hai gò má Điền Vũ Mặc phiếm hồng. Đã sắp ba mươi tuổi, Điền Vũ Mặc vẫn giống như khi còn bé, luôn cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ. “Vị này nhất định là gia gia của Tiểu Tiểu! Gia gia, nhĩ hảo!” Tiểu Hổ xoay người nhìn Ký Hạo, lễ phép cúi đầu, nhiệt tình cười nói. Vừa mới nãy bị Đại Hổ đoạt trước, lần này không thể lại bị Đại Hổ giành trước. Hắn nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt với người nhà của Tiểu Tiểu! Nghiêm Ký Hạo nghe xong, lập tức sửng sốt, trên trán gân xanh nổi đầy. Gia gia? Y không có nghe lầm chứ? Điền Vũ Mặc và Nghiêm Tiểu Tiểu cũng nhất thời ngây người, kinh ngạc nhìn Tiểu Hổ. Không nghĩ tới hắn thế nhưng lại kêu Nghiêm Ký Hạo là gia gia! Lần này hỏng bét…. “Tiểu Hổ ca, gọi sai rồi! Người này không phải là gia gia của tôi. Y là ba ba của tôi…” Nghiêm Tiểu Tiểu lo lắng nói với Tiểu Hổ nhưng đã chậm. Nghiêm Ký Hạo đã sinh khí, hơn nữa cơn tức này thật không nhẹ. “Tiểu tử thúi, cậu nói ai là gia gia của Tiểu Tiểu? Bộ tôi già đến vậy sao?” Nghiêm Ký Hạo nổi giận quát Tiểu Hổ, sắp bị làm tức trào máu rồi! Khó trách Nghiêm Ký Hạo lại giận như vậy! Tuổi tác là chuyện y để ý nhất trong nhưng năm gần đây. Nhìn thấy mình càng ngày càng già, tóc cũng bắt đầu bạc trong khi đó Điền Vũ Mặc vẫn còn rất trẻ, vẫn chưa tới ba mươi tuổi. Đời người đáng trân trọng nhất chính là năm tháng! Trước kia y hoàn toàn không thèm để ý tới việc chênh lệch tuổi tác, nhưng nay đó đã trở thành nỗi đau trong lòng Nghiêm Ký Hạo. Già hơn Điền Vũ Mặc là chuyện thực khiến cho y vô cùng kinh hoảng và tự ti. Y sợ nhất là người khác nói mình già. Hôm nay thậm chí có người thăng chức cho mình là gia gia. Điều này thực khiến y muốn nổi điên! “Thì ra là thúc thúc! Thúc thúc, thật xin lỗi! Con không phải cố ý. . . . Thúc thúc, xin tha lỗi cho con. . . .” Thiệu Tiểu Hổ không nghĩ mình thế nhưng lại đoán sai. Đại lão đầu tử trước mặt thế nhưng lại là ba ba của Tiểu Tiểu, lần này xong đời rồi! Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn, nào ai biết ba ba Tiểu Tiểu lại già như vậy a, kém xa lão đầu tử trong nhà mình…. “Nghiêm thúc thúc, thật thật xin lỗi, đệ đệ con nhất thời nói sai. Xin thúc thúc tha lỗi cho!” Thiệu Đại Hổ phong độ, thành thật nhận lỗi. Trong lòng thầm mắng: tiểu Hổ, đồ con lợn này, lần đầu tiên ra mắt người nhà Tiểu Tiểu lại chọc cho ba ba Tiểu Tiểu tức giận đến vậy! Muốn hắn phải làm sao nói chuyện kia với nhà Tiểu Tiểu đây a! “Hai anh lập tức cút ra ngoài cho tôi. Vĩnh viễn đừng để cho tôi gặp lại hai anh….” Lửa giận bừng bừng khiến Nghiêm Ký Hạo khí bạo rồi. Hoàn toàn không để ý tới lời xin lỗi của bọn họ, hung hăng đuổi bọn họ ra ngoài, cũng không quản xem bọn họ là bạn học khỉ gió gì của con trai. “Thúc thúc, người đừng như vậy, chúng tôi….” Hai huynh đệ Thiệu thị lo lắng cầu khẩn nói. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì Nghiêm Ký Hạo đã mặt mày xám xịt đuổi bọn họ ra khỏi cửa. “Ba ba, xin đừng nóng giận. Tiểu Hổ ca không phải cố ý, xin ba ba nghe bọn họ giải thích….” Nghiêm Tiểu Tiểu gấp tới độ sắp khóc, kéo tay ba ba liều mạng khẩn cầu. “Hai tiểu tử thúi các ngươi nghe cho kĩ, tôi cảnh báo các cậu sau này không được bén mảng đến gần Tiểu Tiểu nhà chúng tôi. Nếu không đừng trách tôi không khách khí….” Nghiêm Ký Hạo đẩy con ra, chỉ vào cặp sinh đôi nổi giận mắng, nói xong lãnh khốc đóng cửa nhốt hai huynh đệ Thiệu thị bên ngoài. “Đại Hổ ca, tiểu Hổ ca. . . . .” Nghiêm Tiểu Tiểu thương tâm khóc nói, muốn mở cửa đi ra ngoài, lại bị phụ thân ngăn trở. “Không cho phép đi ra ngoài, con cũng nghe kỹ! Không được phép tới gần cặp sinh đôi đó!” Nghiêm Ký Hạo bắt lấy tay con, lạnh giọng ra lệnh. “Con không muốn. Con phải đi tìm Đại Hổ ca cùng tiểu Hổ ca, ba ba buông. . . .” Nghiêm Tiểu Tiểu lắc đầu. Hắn vạn lần cũng không ngờ chuyện lại thành ra nông nổi như vậy. Đại Hổ ca và Tiểu Hổ ca mới vừa ra mắt đã bị ba ba chán ghét. Đại Hổ ca và tiểu Hổ ca còn chưa nói cho ba ba biết chuyện của ba người bọn họ! Thế này thì phải làm sao cho phải?” “Tiểu Tiểu nghe lời đi! Hai huynh đệ kia vừa nhìn là biết không phải là thứ tốt lành gì. Không cho phép con chơi với hai huynh đệ vô liêm sỉ đó nữa, nếu không con cũng đừng gọi ta là cha….” Nghiêm Ký Hạo càng thêm tức giận, Tiểu Tiểu lúc nhỏ rất ngoan, cho dù mình nói gì thì nó cũng sẽ gật đầu nghe theo. Chưa bao giờ ngang bướng giống như bây giờ, nhất định là do hai tên tiểu tử thúi đó làm hại….
|
CHƯƠNG 49
“Mụ mụ. . . . .” Nghiêm Tiểu Tiểu biết tính tình của cha. Không thể làm gì khác hơn là hướng mụ mụ xin viện trợ. Cha lúc nào cũng nghe theo mụ mụ. Điền Vũ Mặc bị hù cho choáng váng lúc này mới lấy lại tinh thần, vừa định nói giúp con thì Nghiêm Ký Hạo đã giành nói trước: “Tiểu Mặc, không cho em nói giúp Tiểu Tiểu! Tôi làm như vậy đều là vì tốt cho Tiểu Tiểu. Em cũng thấy đó hai anh em kia thật quá ghê tởm, thế nhưng lại kêu tôi là gia gia, gia….” Nhắc tới chuyện này, y lại giận đến phổi cũng sắp nổ tung, hận không thể đánh chết hai anh em kia…. “Ba ba, tiểu Hổ ca cũng đã nói xin lỗi rồi mà. Ba làm gì mà giận dai thế? Ba ba thật hẹp hòi, không phải chỉ kêu có mấy tiếng gia gia thôi sao! Có cái gì quá đáng đâu chứ….” Nghiêm Tiểu Tiểu kêu lên. Ba ba thật là quá đáng sao lại đối với Đại Hổ ca và Tiểu Hổ ca như vậy. Bọn họ thế nhưng là người mà hắn thích nhất! “Phản rồi, thật sự phản rồi! Con sao lại dám nói giúp cho bọn chúng. Bọn họ rốt cuộc là gì của con? Thế nhưng lại giúp bọn họ mà lại không giúp ba ba?” Nghiêm Ký Hạo quát lên như sấm, giận đến sắp bốc khói. Tiểu Tiểu thế nhưng lại mắng mình hẹp hòi? Ghê tởm! Thật sự quá ghê tởm! Cũng là do cặp song sinh kia làm hại…. “Bọn họ. . . . . Bọn họ là người yêu của con….Con….thật lâu trước đây đã là người của bọn họ. Hôm nay bọn họ là tới cầu hôn với hai người!” Nghiêm Tiểu Tiểu cũng tức giận, lớn mật nói. Nghiêm Tiểu Tiểu không chỉ di truyền tính thiện lương và khả ái của Điền Vũ Mặc, hắn cũng được di truyền tính tình siêu bướng bỉnh của Điền Vũ Mặc. Chỉ cần tức giận là sẽ lập tức biến thành một người khác, trở nên siêu cấp to gan, quật cường! “Con nói gì?” Nghe xong, Nghiêm Ký Hạo và Điền Vũ Mặc hai người cũng sợ ngây người, trăm miệng một lời hét lớn. “Con nói Đại Hổ ca và tiểu Hổ ca là người yêu của con. Con rất yêu thương bọn họ. Chúng con chuẩn bị kết hôn…” Nghiêm Tiểu Tiểu bất chấp tất cả, lớn tiếng trả lời Nghiêm Ký Hạo và Ðiền Vũ Mặc cũng hoài nghi bản thân bọn họ có nghe lầm hay không? Những điều như vậy là từ chính miệng con trai cưng nói. Đứa con bảo bối của bọn họ có bạn trai, không chỉ một mà là hai? Quan trọng nhất chính là nó đã lên giường với cặp sinh đôi kia, trở thành người của người ta, lại còn chuẩn bị kết hôn? “Ba không cho phép!” Nghiêm Ký Hạo rống lớn nói. Hoang đường, thật quá hoang đường! Tiểu Tiểu lập gia đình, hơn nữa còn là đồng thời gả cho hai tên tiểu tử thúi. Nhất định là nhầm lẫn chỗ nào rồi! Điền Vũ Mặc thì vẫn ngây ngốc nhìn con trai, cảm thấy thái dương đau quá. Tin này quả thực là đả kích quá lớn, hắn căn bản không chịu nỗi! Con trai so với hắn lại còn to gan hơn, thế nhưng đồng thời cùng với hai người….. Thượng Đế a! Chuyện này nhất định là đang nằm mơ, đây không phải là sự thật. . . . . “Nhưng là con thích bọn họ. Hơn nữa….hơn nữa con đã có thai….” Nghiêm Tiểu Tiểu dũng cảm đối diện với cơn tức giận của cha. Lần này Đại Hổ ca và Tiểu Hổ ca chính là đến cầu hôn với cha mẹ, nói hắn đã mang thai, ba người bọn họ kết hôn. Nhưng không nghĩ tới kế hoạch lại nửa đường gãy cánh! Tin này giống như bị một trái bom nguyên tử oanh tạc ngang tai khiến cho Điền Vũ Mặc loạng choạng, sắp té xỉu. Nghiêm Ký Hạo chạy vội lại đỡ hắn. “Tiểu Mặc, em không sao chứ?” Nghiêm Ký Hạo lo lắng hỏi, đỡ Điền Vũ Mặc đứng vững, an ủi: “Tiểu Mặc, em yên tâm. Tôi nhất định sẽ giết hai tên tiểu tử thúi kia!” Dám cả gan làm lớn bụng Tiểu Tiểu. Y nhất định phải làm thịt hai huynh đệ chết tiệt kia! “Ba ba van xin ba ba đừng……” Nghiêm Tiểu Tiểu nghe vậy vội vàng kinh hoảng cầu khẩn nói. “Leng keng. . . . . Leng keng. . . . .” Đột nhiên, chuông cửa vang lên. “Hai tên tiểu tử chết tiệt kia còn chưa đi sao! Bọn họ còn dám nhấn chuông, xem ra bọn họ thật không muốn sống nữa. Hôm nay tôi phải giết bọn họ….” Nghiêm Ký Hạo nghe thấy tiếng chuông, càng thêm nổi trận lôi đình, lập tức chạy vào nhà bếp vớ lấy một con dao, đằng đằng sát khí chạy ra mở cửa. Hôm nay cặp sinh đôi sẽ phải chết trong tay mình…. “Ba ba, không nên. . . . .” Nghiêm Ký Hạo một tay mở cửa, một tay cầm dao. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, người nhấn chuông không phải là hai huynh đệ nhà họ Thiệu kia mà là một siêu cấp mỹ nữ, vóc người siêu cấp nóng bỏng, xinh đẹp khiến cho người khác phải hít thở không thông, khí chất tao nhã, hào sảng. Thấy vậy Nghiêm Ký Hạo vội vàng thu dao lại. Bên cạnh đại mỹ nữ là một thanh niên trẻ tuổi, nhìn có vẻ lớn hơn hai huynh đệ Thiệu thị một chút. Là một siêu cấp tuấn nam, khuôn mặt trông rất giống huynh đệ Thiệu thị. Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, mặt không đổi sắc, lạnh lùng như băng sơn, khí thế so ra còn cường hãn hơn hai huynh đệ kia, khốc tới cực điểm! Mà điều làm Nghiêm Ký Hạo hận đến nghiến răng nghiến lợi là hai huynh đệ Thiệu thị cũng chưa rời đi mà là núp phía sau lưng đại mỹ nữ và đại khốc ca…. “Nghiêm. . . . . Nghiêm tiên sinh? Tiên sinh nhĩ hảo! Tôi là mụ mụ của Thiệu Đại Hổ và Thiệu Tiểu Hổ….Bởi vì trên đường kẹt xe cho nên mới đến chậm, xin ngài thứ lỗi! Tôi…tôi đặc biệt tới là muốn giúp hai đứa con ngỏ lời cầu hôn….” Đại mỹ nữ khiếp đảm liếc nhìn con dao bén như dao cạo trên tay Nghiêm Ký Hạo, nuốt nước miếng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. So với vẻ khiếp sợ của đại mỹ nữ, đại khốc ca bên cạnh nàng biểu hiện vô cùng tỉnh táo, hoàn toàn không thèm để ý con dao sáng choang trong tay Nghiêm Ký Hạo, sắc mặt lãnh khốc không có một ti e ngại, tiếp tục lãnh đạm hút thuốc. “Nằm mơ! Các ngươi đừng mơ tưởng cưới Tiểu Tiểu nhà tôi. Tôi sẽ tuyệt đối không gả Tiểu Tiểu cho hai đứa con cầm thú của các người….Tôi muốn làm thịt hai thằng khốn kiếp này, dám cả gan làm cho Tiểu Tiểu lớn bụng….” Nghiêm Ký Hạo đẩy Thiệu phu nhân ra, chỉ vào hai huynh đệ Thiệu thị chửi ầm lên, cầm dao đâm về phía cặp sinh đôi, hai người vội vàng né tránh. . . “Ba ba, van xin ba bat ha cho Đại Hổ ca và Tiểu Hổ ca…” “Nghiêm tiên sinh, ngài tỉnh táo một chút, có gì hảo hảo từ từ nói….” Thiệu phu nhân và Nghiêm Tiểu Tiểu sợ điếng người, đồng thời tiến lên ngăn cản Nghiêm Ký Hạo đang khí trùng thiên, sợ y nhất thời vọng động sẽ thật giết chết cặp sinh đôi nhà họ Thiệu. Mà siêu cấp đại khốc ca đi theo Thiệu phu nhân vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, nhàn nhã hít khói, cười lẩm bẩm nói: “Đáng đời hai tên tiểu tử thúi kia, bọn họ tốt nhất là chết phức đi! Ba ba sẽ là của riêng mình ta….” “Hai người buông, tôi nhất định phải làm thịt hai tiểu thỏ tử này….” Nghiêm Ký Hạo giận dữ quơ quơ con dao, hận không thể loạn đao chém chết hai huynh đệ Thiệu thi. Đáng tiếc y bị Thiệu phu nhân và con trai giữ chặt, không có cách nào như nguyện. “Nhạc phụ đại nhân, thật xin lỗi! Xin tha thứ cho chúng con. Chúng con thật lòng yêu thương Tiểu Tiểu…” Hai huynh đệ Thiệu gia nhức đầu nhìn nhạc phụ tương lai đang phát điên cầm dao muốn hành hung bọn họ. Hai người một lớn một nhỏ luôn miệng nói xin lỗi. “Không được phép gọi tôi là nhạc phụ. Tôi không phải là nhạc phụ của hai cậu. Tôi sẽ không gả Tiểu Tiểu cho hai cậu, các người đừng vọng tưởng…..” Nghiêm Ký Hạo giận dữ hét, dùng sức vùng ra khỏi Thiệu phu nhân và con trai, muốn nhào tới đánh hai huynh đệ Thiệu gia…. “Tiểu Long, đừng đứng đó nhìn nữa mau tới giúp đi…. Nghiêm tiên sinh, giết người là phạm pháp, ngài nhất định phải tỉnh táo a…” Thiệu phu nhân lo lắng cầu cứu đại khốc nam đứng khoanh tay bên cạnh. Nghiêm tiên sinh khí lực ghê thật, bọn họ căn bản cản không nổi! “Không, liên quan gì đến tôi!” Đại khốc nam lắc đầu, lãnh khốc cự tuyệt. “Ngươi. . . . .” Thiệu phu nhân sắp bị hắn tức chết. Đại Hổ và Tiểu Hổ sắp bị nhạc phụ tương lai chém chết. Hắn vẫn máu lạnh vô tình như vậy, không tới giúp đỡ! Thiệu phu nhân thấy đại khốc nam không muốn giúp đỡ, chỉ có thể dựa vào bản thân. Lại chạy tới cùng với Tiểu Tiểu tiếp tục khuyên can lôi kéo Nghiêm Ký Hạo đang cầm dao rượt chém hai huynh đệ họ Thiệu. Trong lúc nhất thời Nghiêm gia trở nên vô cùng náo nhiệt. Đang lúc này, Điền Vũ Mặc nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, không thể chịu nổi kích thích, liền té xỉu…. “A. . . . . Mụ mụ té xỉu. . . . .” “Nhạc mẫu đại nhân. . . . .” “Nghiêm thái thái. . . . .” “Tiểu Mặc, em làm sao vậy? Mau tỉnh lại. . . . . Hai tiểu tử thúi không được phép tới đây, tôi muốn giết các cậu. . . . .” < hết trọn bộ >
|
Phiên ngoại: Hỏng bét! Ba ba sớm tiết? “Ba ba, tôi không muốn! Tôi tuyệt đối không muốn. . .” Đêm khuya yên ắng, vạn vật tĩnh lặng, tất cả mọi người đang trong mộng đẹp say sưa ngủ thì tại vùng ngoại ô London, trong một ngôi biệt thự đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai, thê lương, phá vỡ màn đêm tĩnh lặng. May mắn thay, vùng ngoại thành này chỉ có lác đác vài căn nhà; hơn nữa lại cách rất xa, nếu không người dân chung quanh nhất định sẽ bị đánh thức. Tiếng thét chói tai truyền ra từ lầu hai căn biệt thự, duy nhất chỉ có một gian phòng sáng đèn. Một thiếu niên mắt đen, tóc đen, mang dòng máu Châu Á, đại khái chừng mười bốn tuổi; vẻ mặt giống như thiên sứ đang hoảng sợ núp trong gầm giường. Đầu bên kia giường là một thanh niên trông vô cùng anh tuấn, cũng mang dòng máu Châu Á, dáng vẻ nam tính, thành thục. Trên tay thanh niên cầm một bộ quần áo thủy thủ màu trắng, trông rất xinh xắn; y muốn lại gần kéo thiếu niên ra. “Tiểu Mặc ngoan, mau ra ngoài đi!” Y có ý muốn chui vào kéo cậu thiếu niên ra. Nhưng có thể vì thân hình y quá cao lớn nên không cách nào chui vào gầm giường chật hẹp, chỉ có thể đứng ngoài sốt ruột kêu lên. “Không muốn… Ba ba là biến thái, tôi mới không thèm đi ra ngoài….” Tiểu Mặc lắc đầu cự tuyệt, sợ hãi nhìn bộ quần áo thủy thủ trong tay y, thân thể nhỏ bé càng chui rúc vào trong, co người lại. Y thật sự quá biến thái, thế nhưng lại bảo hắn mặc đồng phục thủy thủ chỉ có nữ sinh mới mặc. Thật là đáng sợ! Hắn tuyệt đối không mặc…. “Tiểu Mặc, ba ba không phải là biến thái! Ba ba chẳng qua là muốn nhìn xem em mặc bộ thủy thủ này vào sẽ xinh đẹp tới cỡ nào. Em là bé ngoan, mau ra ngoài mặc bộ thủy thủ này vào. Bộ thủy thủ này là ba ba kêu Long Cửu đặc biệt thiết kế….” Y cau mày, ôn nhu dụ dỗ nói. Kể từ khi Tiểu Mặc sinh xong, vì lo lắng cho thân thể của Tiểu Mặc mà suốt nửa tháng y đã không đụng tới hắn. Thật quá vất vả! May mà hôm trước Tiểu Đường rốt cục cũng nói Tiểu Mặc đã điều dưỡng tốt, có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường. Chờ đợi quá lâu rốt cuộc lệnh cấm cũng được bãi bỏ, có thể yên lòng cùng Tiểu Mặc hảo hảo làm đủ vốn rồi! Y lập tức nhờ nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới Long Cửu nhanh chóng thiết kế giúp Tiểu Mặc một bộ quần áo thủy thủ siêu cấp xinh đẹp, siêu cấp khả ái. Y muốn Tiểu Mặc mặc bộ quần áo thủy thủ này cùng mình ân ái. Mong đợi đã lâu, y muốn tình thú một chút! Thật ra thì y rất muốn Tiểu Mặc mặc bộ đồ thủy thủ làm với mình một lần, chỉ cần tùy tiện tưởng tượng một chút bộ dáng rên rỉ khi mặc đồ thủy thủ của Tiểu Mặc là y liền cứng lên! Vì có thể hảo hảo ân ái với Tiểu Mặc, không cho cục cưng quấy rầy bọn họ, y còn đặc biệt nhờ Tiểu Đường dẫn cục cưng sang Pháp chăm sóc mấy ngày. Vốn tưởng rằng rốt cục có thể vui vẻ ân ái với con riêng, nhưng không nghĩ tới con riêng xấu hổ thế nhưng không đáp ứng mặc bộ đồ thủy thủ này…thực khiến y tức chết mà! “Tôi chết cũng không mặc….” Điền Vũ Mặc lắc đầu, kiên quyết cự tuyệt. Hắn mặc dù là người song tính nhưng từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ mặc đồ nam, chưa từng mặc qua quần áo con gái bao giờ. Bây giờ cha kế lại muốn bắt hắn mặc bộ thủy thủ này. Thật quái gở! Hơn nữa bộ thủy thủ này thiết kế thật quá hở hang. Váy ngắn củn lên tận mông, biểu hắn làm thế nào mặc! Cha kế thế nhưng lại kêu Long Cửu đi thiết kế loại quần áo này cho hắn mặc. Thật quá hạ lưu, lão sắc quỷ. . . . “Tiểu Mặc, em đừng như vậy mà. Ba ba cầu xin em, em đáp ứng ba ba mặc một lần thôi cũng được! Em nhìn xem bộ thủy thủ này xinh đẹp biết mấy. Em mặc vào nhất định sẽ vô cùng xinh đẹp. . . .” Nghiêm Ký Hạo nhức đầu nhìn con riêng, con riêng vẫn không muốn đi ra ngoài mặc bộ thủy thủ này vào, làm sao bây giờ? Y lại không có cách nào kéo Tiểu Mặc ra, ép hắn mặc vào! “Đó là đồ dành cho con gái, cho dù ông nói thế nào đi nữa tôi cũng không đồng ý mặc….” “Tiểu Mặc!” Vẫn bị con riêng cự tuyệt, Nghiêm Ký Hạo vô cùng thất vọng, có chút tức giận kêu lên. Xem ra dụ dỗ không phải là cách để Tiểu Mặc nghe lời, chỉ có thể ép buộc! “Tiểu Mặc, em thật sự không thể đi ra ngoài, ngoan ngoãn mặc bộ thủy thủ này vào, khiến cho ba ba yêu em sao? Nếu không ba ba sẽ tức giận đó! Em biết ba ba tức giận sẽ như thế nào không?” Khuôn mặt tuấn tú lạnh xuống, giả bộ hung ác nói. Không đợi con riêng phản ứng, Nghiêm Ký Hạo lạnh lùng cười, nói: “Tôi nếu như tức giận thì sẽ không để cho em gặp mặt cục cưng nữa. Cả đời em cũng đừng mong thấy nó! Nếu em không ngoan ngoãn nghe lời ba ba…. ba ba sẽ đưa cục cưng đưa Tiểu Đường bọn họ làm con nuôi. Dù sao Tiểu Đường vẫn rất thương cục cưng, rất muốn cục cưng là con ruột của hắn….. Ánh mắt lóe lên một tia cười gian, hiện tại cục cưng là sinh mạng của Tiểu Mặc. Hắn tuyệt đối sẽ không muốn đưa cục cưng cho người khác, cho nên hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ…. “Không được! Không được đưa cục cưng cho người khác. . . .” Điền Vũ Mặc lập tức hoảng sợ hét lớn.”Ông không thể đưa cục cưng cho người khác, cục cưng là của tôi…” Tiểu Mặc gấp tới độ sắp khóc. Y thật sự quá hèn hạ, thế nhưng lại lấy cục cưng uy hiếp hắn, đại phôi đản. . . . “Vậy em còn không mau ra đây, cởi quần áo mặc bộ đồ thủy thủ này vào, hảo hảo hầu hạ ba ba. . . .” Y tà ác cười nói, thật là siêu cấp xấu xa, hư hỏng tới cực điểm! “Ông….” Tiểu Mặc định cãi lại nhưng sợ nếu như hắn không ngoan ngoãn nghe lời y thì y thật sẽ đưa cục cưng cho người khác! Nhưng là hắn không muốn mặc bộ thủy thủ này, phải làm sao bây giờ? “Ông cái gì? Muốn cục cưng thì ra đi, nếu không tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Long Cửu, nói hắn không cần đưa cục cưng quay về nữa. Tôi sẽ đem cục cưng cho bọn họ luôn! Hắn và Tiểu Đường nhất định sẽ rất vui vẻ….” Y uy hiếp nói. Thật ra thì y mới không nỡ đem cục cưng cho người khác, không còn cách nào khác nên y mới cố ý nói vậy hù Tiểu Mặc! “Tôi. . . . Tôi đi ra ngoài, ông đừng đem cục cưng cho người khác!” Cục cưng chính là mạng sống của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không đưa cục cưng cho người khác. Không còn lựa chọn nào khác hắn chỉ có thể từ gầm giường bò ra. Hắn thật quá ngu ngốc. Hôm qua khi Long Cửu và Tiểu Đường đến rước cục cưng, hắn không nên đồng ý cho bọn họ mang cục cưng đi. Nếu vậy thì bây giờ cũng sẽ không bị y uy hiếp! “Lúc này mới ngoan nè!” Y lộ ra nụ cười thỏa mãn, đưa bộ đồ thủy thủ cho Tiểu Mặc. “Con ngoan, mau mặc vào! Ba ba mong đợi đã lâu….” “. . . . Tôi chán ghét ông, ba ba bại hoại. . . . .” Tiểu Mặc tức giận nhận lấy bộ đồ thủy thủ, hung hăng liếc mắt lườm cha kế, nghiến răng nghiến lợi mắng. Trên đời này thật tìm không ra người tệ hơn cha kế, quá xấu xa, hắn thật muốn không bao giờ….thích cái loại ghê tởm, hư hỏng cha kế này nữa. “Em càng ghét tôi chứng tỏ em càng yêu tôi. Cho nên em phải ra sức chán ghét tôi hơn nữa! Tôi không để ý đâu, dù sao thì tôi cũng sẽ cho rằng đó là phương thức bày tỏ tình yêu của em đối với tôi….” Y cười đùa nói, vẻ mặt thật cao hứng phải biết! Nếu để Tiểu Mặc biết, cha kế của hắn thích nhất là nghe thấy hắn gọi y là ba ba bại hoại, muốn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hắn. Hắn nhất định sẽ tức đến xịt khói! Ha ha ha. . . . “Ông…ông…” Tiểu Mặc bị sự vô sỉ của y làm cho tức đến phát run. “Nếu như muốn cục cưng thì phải nhanh cởi quần áo ra, mặc bộ thủy thủ này vào!” Y không để ý đến vẻ mặt tức giận của hắn, hơi mỉm cười nói. Tiểu Mặc cắn răng, lại một lần nữa hung hăng trừng mắt liếc y một cái, không cam lòng xoay người cởi áo ngủ xuống, ngượng ngùng mặc bộ thủy thủ vào. Hắn vừa mặc đồ, trong lòng vừa âm thầm mắng cha kế. Thật mắc cở chết được! Hắn thế nhưng lại mặc đồ con gái, nếu bị người ta nhìn thấy nhất định sẽ nói hắn là nhân yêu, là biến thái! Cũng tại y làm hại, y tuyệt đối là người biến thái nhất trên toàn vũ trụ này…. “Tiểu Mặc, mặc có vừa không? Mau quay lại cho ba ba xem….Thật là đứa nhỏ hay xấu hổ, rõ ràng sớm đã bị ba ba nhìn sạch hết rồi còn bày đặt xoay người sang chỗ khác sợ bị ba ba thấy….” Y sốt ruột thúc giục, muốn lập tức nhìn thấy bộ dạng mặc đồ thủy thủ của Tiểu Mặc có bao nhiêu xinh đẹp. Thật ra thì nếu như có thể, y thật hy vọng có thể tự mình giúp con riêng mặc bộ thủy thủ này vào nhưng y biết Tiểu Mặc nhất định sẽ không đồng ý. Lấy cục cưng uy hiếp con riêng đã đủ khiến cho con riêng tức giận rồi nếu như bức bách hắn để mình giúp hắn mặc đồ vào, hắn có thể sẽ giận thật! Nếu như Tiểu Mặc thực sự bị chọc cho tức giận thì sẽ không vui nữa. Tiểu Mặc mà giận thật thì sẽ phi thường kinh khủng…. “Mặc xong….” Tiểu Mặc buộc lại nơ bướm, xấu hổ xoay người đi qua. Y nhất thời ngây người, mặc bộ đồ thủy thủ màu trắng này vào Tiểu Mặc trông thật khả ái động lòng người, bộ dáng xinh đẹp hấp dẫn so với bất kì nữ nhân nào cũng đều có hương vị hơn. Nếu không phải là hắn còn nhỏ quả thực có thể dùng đến cụm từ “phương hoa tuyệt đại” để hình dung. Hắn so với cửu thiên huyền nữ còn muốn đẹp hơn. Y thật không biết dùng từ ngữ nào thích hợp để hình dung vẻ đẹp của con riêng trong lúc này…. Bị cha kế nhìn chằm chằm, Tiểu Mặc càng thêm ngượng ngùng. Thân thể của hắn có hơn phân nửa là bị lõa lồ ở ngoài. Bộ đồ này thật quá hở hang, hắn chưa từng mặc thứ đồ nào lộ liễu này vậy, cảm giác này thật không được tự nhiên. . . . “A ——” đang lúc Tiểu Mặc xấu hổ không thôi thì sói cha kế đột nhiên nhào tới đem hắn áp trên giường…. “Ông làm gì?” Tiểu Mặc nhìn cha kế đè lên người mình, ánh mắt phát sáng, vẻ mặt lang hóa, xấu hổ hét lớn, khẽ giằng ra. “Tiểu Mặc, tôi muốn ăn em! Em quá xinh đẹp, quá khả ái, quá ngon miệng! ba ba không thể nhịn được, ba ba muốn lập tức ăn em sạch sẽ….” Y kích động kêu lên, sắc tình phát ra tiếng sói tru, cúi đầu thô bạo hôn lên đôi môi anh đào ngọt ngào của Tiểu Mặc. Nam tính dục vọng của y bởi vì con riêng đang thống khổ gầm thét. Y thật khó chịu, cũng không muốn nhịn nữa! Y muốn lập tức đoạt lấy con riêng, không cách nào yêu hắn cho đủ. Muốn đoạt lấy mỗi một tấc da tấc thịt trên người hắn, muốn đem hai lỗ nhỏ của hắn thao sưng, khiến cho hạ thân hắn chảy nước cả đêm…. “Ngô. . . Ngô ưm. . . Buông ra. . .” Tiểu Mặc bị y hôn đến sắp không thở nổi, thống khổ dùng sức đẩy y ra. “Tiểu Mặc. . . .” Y cau mày nhìn hắn, gương mặt tuấn tú tỏ vẻ không vui. “. . . . Ông. . . . nhẹ nhàng một chút! Không nên thô bạo như vậy, người ta….sợ….” Tiểu Mặc nhìn y một cái, e lệ nhỏ giọng nói. Hắn biết tối nay y tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, không làm với hắn một lần y tuyệt đối sẽ không buông tha! Hơn nữa đã hơn nửa tháng y không đụng vào người hắn, quả thật khiến y nhịn sắp điên rồi. Hắn….bản thân hắn cũng có chút muốn. . .. “Cảm ơn em, em yên tâm, tôi nhất định sẽ rất ôn nhu, mới vừa rồi là tại tôi quá gấp gáp! Lần này tôi nhất định sẽ rất ôn nhu. . . . .” Thấy Tiểu Mặc không phải là muốn cự tuyệt mình, y lập tức cười toe toét, vội vàng gật đầu nói. “Nhớ sau khi làm xong phải nhanh rước cục cưng về!” Tiểu Mặc dặn dò nói “Ừm!” Y gật đầu, ở trong lòng cười xấu xa, chờ đón cục cưng về xong y muốn cho Tiểu Mặc ôm cục cưng làm với mình. Vừa mới nghĩ tới cảnh đó, quá kích thích! Nam nhân cúi đầu hôn lên môi Tiểu mặc, bất quá lần này ôn nhu hơn nhiều. Tiểu Mặc cũng không giãy dụa phản kháng nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường để y…. Hôn môi xong, y từ cằm hôn xuống cái cổ trắng nỏn của Tiểu Mặc. Những chỗ đôi môi chạm qua đều xuất hiện những dấu đỏ rực. Y không muốn cởi bộ đồ thủy thủ trên người Tiểu Mặc xuống mà chỉ kéo áo hắn ra, để lộ làn da trắng nỏn như ngọc, trơn mịn như gấm. Bởi vì sau khi sinh xong nên bộ ngực so với lúc đang mang thai càng đầy đặn hơn. Mặc dù ngực không to đủ để một bàn tay ôm trọn nhưng so với trước kia, bộ ngực của hắn đã trở nên mềm mại, đầy đặn hơn rất nhiều, vô cùng hấp dẫn….. Trên bộ ngực trắng ngần là hai đầu nhũ đỏ tươi chói mắt, cũng bởi vì sau khi sinh xong nên hai đầu ngực đã to bằng hai trái anh đào nhỏ. Đáng tiếc là bên trong không có sữa. Ngay từ khi Tiểu Mặc mới sinh xong y đã lập tức nhìn xem ngực của Tiểu Mặc có sữa hay không nhưng đáp án phủ phàn làm y vô cùng thất vọng. Không biết có phải vì tại Tiểu Mặc còn nhỏ hay không mà sinh con xong vẫn không có sữa cho con bú; chỉ có thể để Tiểu Tiểu bú sữa bột…. Mặc dù ngực Tiểu Mặc không có sữa nhưng vẫn là bảo bối yêu nhất của y. Y ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt ve hai trái anh đào. Tiểu Mặc lập tức thở gấp. “Ưm a. . . . Nga ngô. . . A a. . . Ba ba. . . . Đừng đụng vào chỗ đó, thật khó chịu…. A a. . . Nga nha. . . Ba ba, phía dưới. . . . A a. . . . Phía dưới cứng. . . . A a a. . . . Nga Hmm. . . Aha. . . .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Mặc đỏ lên, ngượng ngùng nhỏ giọng nói với cha kế. Mới vừa sinh xong nên thân thể nhạy cảm đến kinh người, chẳng qua là bị y vuốt ve hai đầu nhũ, dục vọng phía dưới đã trở nên căng tức. Ngay cả Tiểu Mặc cũng bị thân thể nhạy cảm, *** đãng của mình hù không nhẹ… “Không thể nào! Ba ba mới vừa đụng có một chút mà đã vậy, quá mau đi….” Y nghe thấy vậy cũng kinh hãi, kinh ngạc kêu lên, lập tức kéo váy Tiểu Mặc lên xem có phải thật là cương lên không. Bởi vì bên trong Tiểu Mặc cái gì cũng không có mặc nên sau khi kéo váy lên là y đã thấy tiểu ngọc hành cao cao đứng vững rồi, tiểu khả ái rất khát khao a! “Ba ba hư, đừng xem nữa… Xấu hổ . . . . Mắc cở chết được. . . .” Tiểu Mặc quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn y nữa, mắc cỡ đến cổ đều đỏ ửng. Hắn thật quá mất thể diện, mới bị ba ba sờ sờ hai đầu nhũ mà đã dựng lên. Hắn càng ngày càng *** đãng hạ lưu rồi! Hắn không còn mặt mũi nào gặp ba ba nữa. Hắn thật hận không thể nhanh chóng tìm một cái động chui vào….. “Tiểu sắc quỷ, thèm khát ba ba đến vậy sao? Mới bị ba ba đụng hai cái, tiểu kê kê đã không thành thật rồi. Thật là siêu cấp tiểu sắc quỷ, siêu cấp tiểu *** phụ. . . . .” Y nắm lấy hạ thể khả ái của Tiểu Mặc. “A a. . . Ba ba, không nên. . . . ưm a a. . . . Đừng như vậy. . . . A a. . . . Nga nha. . .ba ba thật hư, không cho phép đụng vào tiểu kê kê của tôi….. A a a. . . . Nha a a. . . .” Tiểu Mặc mắc cở, có ý muốn đẩy y ra nhưng lại không nỡ, muốn đại côn thịt làm cho khoái cảm. Giống như y, thân thể cấm dục nửa tháng trở nên rất cơ khát. Hắn và y đều khát khao đối phương…. “Tiểu kê kê của em muốn ba ba như vậy, ba ba dĩ nhiên phải hảo hảo thỏa mãn hắn!” Y cười tà, kéo hai chân ngọc của Tiểu Mặc ra để hạ thể thần bí của hắn hoàn toàn lộ ra ngoài. Hạ thể của Tiểu Mặc hoàn toàn khác với thiếu nam và thiếu nữ bình thường khác, hắn thế nhưng có cả hai bộ phận sinh dục nam nữ… Y tiếp tục xoa nắn tiểu côn thịt của Tiểu mặc, một tay khác mò xuống vuốt ve tiểu mật hoa và cúc huyệt phía dưới phân thân “A a a a. . . . . A nha. . . . Ba ba. . . . A a. . . . Ba ba. . . . Nga ngô. . .phía dưới của tôi nóng như thiêu cháy….ưm a….. thật thoải mái. . . . A a. . . Sảng khoái. . . . . A a nha nha. . . .” Ba chỗ mẫn cảm nhất đều bị y tà ác chơi đùa. Tiểu Mặc cảm thấy dục tiên dục tử, ba chỗ khác nhau truyền đến khoái cảm kịch liệt, xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể hắn, cảm giác vô cùng kích thích làm cho hắn nhịn không được phải chảy nước mắt. “Tiểu bảo bối, xem em thoải mái đến như vậy nhị thúc cũng thật kích động. Nhị thúc thật muốn đâm vào tao muội muội của em, nó cũng muốn sung sướng. . .Nhị thúc thật muốn biết tiểu muội muội sau khi sinh con xong có bị lỏng hay không…..” Nhìn Tiểu Mặc sảng khoái vui vẻ, bộ dáng xuân tình nhộn nhạo khiến trong lòng y như hổ gầm, ngưng vuốt ve Tiểu Mặc, kéo quần xuống. Bên trong của y và Tiểu Mặc giống nhau, đều không có mặc gì cả. Tiểu huynh đệ lớn đến dọa người, đã sớm ngẩng cao đầu, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chuẩn bị làm một cuộc đại chiến. “Tiểu lẳng lơ, nhị thúc tới đây….” Y cầm lấy phân thân tràn đầy tinh thần, nhắm vào cánh hoa tinh mỹ đâm một phát, như bổ đôi thân thể Tiểu Mặc ra…. “A a a ——” Tiểu Mặc nắm chặc bả vai của cha kế, kêu to một tiếng, dùng sức thả lỏng thân thể tiếp nhận sự xâm chiếm của ba ba. Gậy lửa khổng lồ giống như một bó đuốc sống thiêu đốt cái lỗ nhỏ. Bất quá mặc dù y rất nôn nóng nhưng cũng không đánh mất lý trí, động tác vẫn phi thường ôn nhu, cũng không có tổn thương tới hắn! Y vừa cẩn thận, nhẹ nhàng tiến vào hoa huyệt của Tiểu Mặc, vừa dùng ngón tay tiếp tục khuấy động, mơn trớn ngọc hành và cúc huyệt, không muốn hắn bị côn thịt đâm đau. Y dụng tâm lương khổ khiến Tiểu Mặc không còn kêu thảm thiết nữa, chẳng qua là phát ra tiếng rên rỉ sảng khoái. . . . “Ưm a. . . . . Ngô. . . . Tiến vào. . . . . A a. . . . Ba ba đi vào bên trong. . . . Nga nha. . . . Ừ ngô. . . . .” Đại nhục bổng o0o hùng vũ từ từ len lỏi vào bên trong nhỏ hẹp. Bị quái vật to lớn đột nhiên xông tới, thân thể tự nhiên cảm giác một áp lực đáng sợ, còn có một chút đau nhức. Nhưng khoái cảm từ ngọc hành và hậu huyệt phía sau nhanh chóng truyền đến làm cho chút đau nhức nào không thấm vào đâu cả…. “Tiểu Mặc, lỗ nhỏ này của em thật chặt, thật nhỏ, hoàn toàn không giống vừa mới sinh em bé! Em thật đúng là bảo bối của ba ba….” Hoàn toàn tiến vào thân thể của Tiểu Mặc, phát hiện hắn vẫn chặt như lúc ban đầu, y vui mừng cười to nói, hài lòng cực kỳ, đại nhục bổng o0o hưng phấn động động, vui vẻ di chuyển trong cơ thể con riêng. “A a. . . Ba ba đừng gấp…. A a. . . Ừ a a…..Nhị thúc sáp….tiểu muội muội…. A ừ. . . . thật sảng khoái. . . . A a. . . .” say mê khoái cảm mà ba ba mang tới. Tiểu Mặc không nhịn được *** đãng kêu to. “Ai bảo nhị thúc đã thật lâu không có ân ái với muội muội. Hôm nay nhị thúc phải hảo hảo chơi….tiểu lẳng lơ này. Thật con mẹ nó chặt như vậy….” Y vui vẻ lay động, hai tay ra sức hầu hạ ngọc hành và cúc huyệt của Tiểu Mặc, hôn lên khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Mặc, cười *** nói. Tiểu Mặc quần áo xốc xếch, thân thể nửa kín nửa hở, *** đãng hạ lưu nằm dưới người mình, mở rộng hai chân cho y thao, âm thanh rên rỉ *** mỵ phát ra từng hồi. Hưởng thụ lỗ nhỏ xiết chặt đến mê người của Tiểu mặc, khỏi phải nói y có bao nhiêu kích động, bao nhiêu hạnh phúc. Thật tốt quá! Sau nửa tháng, Tiểu Mặc rốt cuộc cũng nằm dưới thân mình, mặc cho mình *** ngoạn, ra sức thao. Thân thể đặc biệt này của hắn thật đẹp, so với thiên sứ còn khả ái hơn. Thân thể này của Tiểu Mặc chỉ thuộc riêng mình y, người khác hoàn toàn không thể đụng vào. Điều này khiến y cực kì hạnh phúc, y thật là người đàn ông hạnh phúc nhất trên cõi đời này. Hưng phấn quá độ, phân thân chôn trong tiểu huyệt nóng bỏng mê người thế nhưng lại sớm tiết. Dương cụ mới thao được mấy cái, thế nhưng mầm móng nóng hổi đã phun vào trong thân thể Tiểu Mặc. “Ba ba, sao lại nhanh như vậy a? Giờ mới bắt đầu mà….” Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn y, không thể tin được y thế nhưng lại bắn ra sớm như vậy. Y luôn luôn mạnh mẽ, phi thường cường tráng, làm lúc nào cũng khiến cho hắn chịu không nổi. Y thể lực bền bị đến kinh người, lúc nào cũng là hắn bắn trước. Sớm tiết? Chưa có lần nào y bắn ra trước hắn, chuyện gì xảy ra vậy? “. . . . .” Y cũng u mê, vẻ mặt khó có thể tin được. Mình thế nhưng lại sớm tiết? Thượng Đế ơi! Y chưa bao giờ như vậy, mẹ kiếp, có lầm hay không! Thế nhưng lại ở trước mặt Tiểu Mặc sớm tiết. Bây giờ đang là lúc quan trọng mà, thật không muốn sống nữa a! “Ba ba. . .ba ba có phải hay không bất lực?” Tiểu Mặc chần chờ một chút, lớn mật xấu hổ hỏi. “Em nói gì?” Nghe thấy vậy, y nhất thời tức điên. Đàn ông bị nói gì cũng được, nhưng không thể cho phép người khác nói hắn bất lực! “Tôi. . . .” Trong lòng Tiểu Mặc kêu to không tốt, hỏng bét, hắn gây họa rồi. Lần này nhất định ba ba sẽ không bỏ qua cho hắn, không biết y có làm gì hắn không? “Em thế nhưng lại dám nói tôi bất lực? Mẹ kiếp, tôi sẽ cho em biết đến tột cùng là tôi có bất lực hay không!” Vốn rất tức giận, y lại càng thêm giận dữ, thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm Tiểu Mặc, nghiến răng nghiến lợi mắng. Tôn nghiêm đàn ông của y đã bị Tiểu Mặc vũ nhục nghiêm trọng, y nhất định phải bù đắp lại mặt mũi! “Ba ba, tôi sai rồi, van xin ba ba tha thứ cho tôi….” Nhìn gương mặt tuấn tú xanh mét, ánh mắt đỏ ngầu như sắp phun ra lửa của ba ba, Tiểu Mặc mếu máo, đáng thương cầu khẩn nói, nhưng là đã quá muộn! “Tiểu lẳng lơ, dám mắng lão tử bất lực. Hôm nay lão tử nhất định phải làm cho em biết tôi rốt cuộc là có bất lực hay không! Tiểu tiện nhân, em chuẩn bị ba ngày không thể xuống giường đi! Lão tử hôm nay phải làm một trăm lần…” “Một trăm lần?! Tôi không thể—— ” Trong nhà truyền ra tiếng thét thê lương, đáng thương, sau đó cả một đêm vọng ra tiếng rên rỉ kiều mỵ mê người và tiếng khóc….. Ai! Đáng thương Điền Vũ Mặc không biết phải nằm trên giường bao lâu. Từ chuyện này có thể rút ra một bài học kinh nghiệm, không thể ăn nói lung tung, nếu không kết quả sẽ vô cùng thê thảm nha…. Toàn văn hoàn
|