Quạ Đen Quạ Trắng
|
|
Đằng Thành cùng các cảnh sát vừa thấy quả nhiên là án bắt cóc tự biên tự diễn, lập tức móc còng tay ra định bắt người, nhưng thấy lão Thomas đột nhiên khoát tay, thủ hạ lấy súng ra bắn, bọn Đằng Thành nhanh chóng đánh trả, hai bên bắt đầu hỗn chiến.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần trốn ở phía sau máy bay không có cách nào rời đi, đấu súng quá nguy hiểm , một khi cách rời phi cơ, bốn phía không thứ gì che đậy sẽ biến thành bia ngắm, không rời đi… Lỡ đâu bắn trúng bình xăng máy bay phát nổ thì sao?
Tạ Lê Thần nhìn nam sinh kia, hỏi, “Ê, cậu có thể di động vật thể?”
“… Ừ.” Nam sinh gật đầu.
“Vậy hỗ trợ di động vài thứ đến đi?” Tạ Lê Thần thương lượng.
Nam sinh kia không thèm để ý dáng vẻ của y.
“Cậu có thích Tạ Lê Thần không?” Tạ Lê Thần hỏi.
Vinh Kính nheo lại mắt, cuồng tự kỷ!
Không ngờ nam sinh kiên quyết gật đầu, “Thích chứ! Anh ấy là thần tượng của tôi!”
“Anh ta nói cậu làm cậu chắc chắn làm, có phải không?” Tạ Lê Thần thừa nhiệt đúc sắt.
“Đương nhiên!”
Thấy nam sinh liên tục gật đầu, Tạ Lê Thần gỡ tóc giả xuống, tiện thể thay đổi sắc mặt, “Lát nữa tặng cậu đĩa CD có kí tên, hiện tại giúp anh đối phó bọn chúng.”
Nam sinh kinh ngạc há to miệng, “Anh…”
“Nhanh lên!” Tạ Lê Thần gọi Vinh Kính.
Vinh Kính chỉ vào máy bay “Cabin sắp đổ xuống!” Vinh Kính vừa mới dứt lời, chợt nghe một tiếng nổ”ầm”.
Sau đó, tiếng kêu của bọn Thomas truyền đến, trận tuyến rối loạn, bị cảnh sát ào lên, tước khí giới.
Vinh Kính và Tạ Lê Thần thừa loạn, kéo niên thiếu kia bỏ chạy.
Chờ Đằng Thành chú ý, ba người đã sắp chạy đến được bên ngoài, tới gần cửa ra.
Đằng Thành nhíu mày, nhìn từ bóng lưng, hắn ta có thể nhìn ra là Tạ Lê Thần và Vinh Kính, còn đứa trẻ ở giữa là ai thì không biết.
Đằng Thành do dự một chút, xác định không thể để hai người đó đi! Trong lòng đắn đo, Tạ Lê Thần, nhất định có rất nhiều bí mật!
Vì vậy, hắn ta giơ súng… Ba người phía trước đang chạy trốn rất nhanh hơn nữa càng ngày càng xa, sẽ ngay lập tức ra ngoài tầm bắn.
Ma xui quỷ khiến, Đằng Thành nã một phát súng.
Cùng lúc hắn ta nổ súng, cảnh sát phía sau cũng đều giật mình không ít.
Trùng hợp, Tạ Lê Thần vừa thời điểm quay đầu lại nhìn, liếc mắt thấy được Đằng Thành ấn cò súng, nhanh chóng hô một tiếng, “Nằm úp xuống!”
Phản ứng đầu tiên là Vinh Kính đã được huấn luyện, thế nên động tác vô cùng nhanh.
Mà nam sinh kia bị Tạ Lê Thần kéo, y liền thuận thế hơi vươn ra trước kéo một cái. Nam sinh kia lảo đảo ngã, Tạ Lê Thần cũng thuận thế phóng về trước, nhưng đạn lại bắn trúng trên vai.
Vinh Kính ở bên cạnh, tất cả xảy ra tại trong nháy mắt, nếu như Tạ Lê Thần không phải bởi vì đẩy vài nam sinh kia mới khẽ khom xuống, phát súng kia, sẽ bắn trúng tim y —— Đằng Thành, muốn giết Tạ Lê Thần!
“Á…” Đạn may mắn sượt qua trên vai, Tạ Lê Thần té ngã xuống đất, Vinh Kính nhanh chóng đến dìu y. Lúc này, phía sau có vài chiếc xe tới, dừng bên người bọn họ.
Cửa xe mở, Tây Á đi xuống, thấy Tạ Lê Thần bị thương, sai người đưa cậu thiếu niên kia đi, tới hỏi Vinh Kính chuyện gì xảy ra?
Sắc mặt Vinh Kính khiến Tây Á cảm giác được một tia dị dạng, đã lâu không có từ trên mặt Vinh Kính thấy được sự phẫn nộ như vậy rồi, Vinh Kính máy móc, cũng có tình cảm sao?
Mà lúc này, Đằng Thành và thủ trưởng phụ trách đội của hắn ta đều đã chạy tới.
“Không sao chứ, là hiểu lầm, hiểu lầm!” Thủ trưởng thấy Tạ Lê Thần, không hiểu gì hỏi, “Chúng tôi tưởng là dư đảng của Thomas, thế nhưng vì sao…”
Tạ Lê Thần phản ứng nhanh, miễn cưỡng đứng lên, “À… Chúng tôi vốn là theo Đằng cảnh quan thể nghiệm cuộc sống, cùng nhau điều tra vụ án sân vận động. Sau đó có việc đi trước, vừa vặn lại thấy Thomas, vì vậy đuổi theo, không ngờ bị bắt cóc lên máy bay.”
Tất cả mọi người nhíu mày —— trợn mắt nói nói dối a!
Bất quá thủ trưởng của Đằng Thành hình như đã đã sớm nhận được tin tức, vì vậy cũng không hỏi chuyện nam sinh kia, ra lệnh giải hết người trên máy bay về, kết thúc hành động.
“Không sao chứ?” Vinh Kính đỡ Tạ Lê Thần.
“Bỏ đi.” Y giơ tay phủi phủi quần áo, nhìn vết thương, “Xương không sao, không đau gì lắm.”
Vinh Kính đỡ y tính rời đi, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Đằng Thành trừng mắt há hốc đứng ở đó, cười nhạt một tiếng, “Đồ hèn!” Nói xong, đỡ Tạ Lê Thần đi cùng Mejia.
|
61 cướp vai
Tạ Lê Thần lại bị thương.
Truyền thông công bố ảnh chụp Tạ Lê Thần vai được băng bó, các phóng viên đều trêu ghẹo y, hỏi y lại gặp phải nguy hiểm gì.
Mà Tào Văn Đức không thể làm gì khác hơn là giải thích giúp mọi người, nói là lúc quay phim làm động tác nguy hiểm bị thương.
Bất quá chuỗi ngày thụ thương cũng không tệ, vốn chỉ là bị thương vai mà thôi, Tạ Lê Thần lại giả vờ không thể tự gánh vác cuộc sống, bắt Vinh Kính làm chân chạy cho y.
Lúc thì muốn ăn cái này, lúc lại muốn dùng cái kia, Vinh Kính không thể làm gì khác hơn là từng chuyến từng chuyến làm giúp y, còn phải mặc quần áo cho y.
“Tay anh không phải có thể cử động sao?” Vinh Kính vừa bóc cam vừa hỏi, rất giống như muốn nhét toàn bộ vỏ cam vào miệng y.
Tạ Lê Thần tựa ở trên sô pha, “Ai nha, đau quá! Mặc quần áo thật phiền phức.”
Vinh Kính liền cảm giác máu nóng dồn lên tận đỉnh đầu, rồi hạ xuống, quên đi… Đi qua giúp y mặc quần áo.
“Hắc hắc.” Tạ Lê Thần ngẩng mặt nhìn anh, “Thỏ, Kolo có liên hệ gì với cậu không?”
“Liên hệ tôi làm gì?” Vinh Kính thuận miệng trả lời, “Anh bị thương, thế nên gần đây chúng ta không có hành động, dưỡng bệnh cho tốt đi.”
“Thế cậu nam sinh kia?” Tạ Lê Thần hiếu kỳ, “Cậu ta thực sự có siêu năng lực?”
Vinh Kính cài nút áo cho y, “Không biết.”
“Sao vậy, cả tôi cũng không thể nói?”
Vinh Kính khẽ nhíu mày, “Đây là cơ mật, Kolo sẽ không nói cho tôi biết, tôi cũng không hỏi, là hành vi chuyên nghiệp thường ngày.”
“Vậy chúng ta tự tâm sự đi!” Tạ Lê Thần hình như cảm thấy rất hứng thú, “Cậu nghĩ, bọn họ có thể là đưa nam sinh kia trở về nghiên cứu không?”
“Nghiên cứu là chắc chắn rồi, bất quá hẳn là sẽ không tàn nhẫn giả phẫu người gí đó đâu.” Vinh Kính thật ra rất chắc chắn, “Tôi trước đây cũng gặp qua một nữ sinh có năng lực nằm mơ biết trước sự việc, Kolo đều có cách sử dụng năng lực của cô ấy làm việc.”
“Năng lực của nam sinh kia ngoại trừ phá hủy, cũng không có gì khác cả.” Tạ Lê Thần cười cười, “Có thể, cậu ta cũng thành CROW các loại hay không?”
Vinh Kính mặc quần áo cho y xong, đến một bên ngồi xuống, quan sát y, “Anh đang suy nghĩ cái gì?”
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, “Không có gì.”
“Anh có phải đang sợ, Kolo cũng sẽ kéo anh đi làm nghiên cứu?” Vinh Kính hỏi.
“Tôi không có siêu năng lực mà.” Tạ Lê Thần nhún nhún vai.
Vinh Kính cười cười, “Như anh đây không gọi siêu năng lực thì gọi cái gì?”
“Đừng nói mò a, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi đó thỏ!” Tạ Lê Thần cười hì hì nói sang chuyện khác.
Vinh Kính lườm y một cái, đứng lên thay quần áo, “Ngày hôm nay anh có làm việc không? Không phải còn có một cuộc họp báo sao?”
“Ừ…” Tạ Lê Thần gật đầu, thấy Vinh Kính thay quần áo, đột nhiên hỏi, “Kolo có thể sai nam sinh kia đi giết người hay không? Làm sát thủ các loại ấy.”
Vinh Kính thở dài, “Không biết a, anh hỏi tôi chuyện cơ mật như vậy làm gì, tôi chỉ là một nhân công.”
“Kính Kính, cậu làm sao chắc chắn những chuyện Kolo giao cho cậu làm đều là chính nghĩa?” Tạ Lê Thần có nghi vấn.
“Chính nghĩa hay không đều không quan trọng.” Vinh Kính đeo caravat cho mình, “Có thể giữ cho đại đa số người là được rồi, trên thế giới này không có gì là chính nghĩa tuyệt đối!”
Tạ Lê Thần nghe Vinh Kính nói như vậy, cũng không truy hỏi nữa.
Hai người lái xe chạy tới nơi họp báo, trên đường lại gặp tắc đường.
“Xong rồi!” Tạ Lê Thần thăm dò nhìn đoàn xe thật dài, “Tình hình này thoạt nhìn chí ít cũng phải một giờ? Dù gì cũng đến muộn.”
“Chờ thôi.” Vinh Kính buồn chán, mở máy tính, liên hệ với Sara.
“Sara, vũ khí mới thế nào rồi?”
“Đã gửi qua bưu điện cho cậu, tính năng thì có thể phải phiền cậu điều tra một chút.” Sara nói, đột nhiên ôm microphone nhỏ giọng nói, “Kính Kính, có muốn nghe chuyện bát quái không?”
“Muốn!” Tạ Lê Thần vươn qua, che ở phía trước Vinh Kính nói vào camera, “Vừa lúc tắc đường rất buồn chán.”
“Vậy thì!” Sara nhỏ giọng nói, “Cái cậu có quái lực kia đã thêm vào Kolo, hiện tại là Black Crow.”
“CROW?” Vinh Kính nhíu mày, “Trẻ tuổi như vậy, hơn nữa cậu ta có tự giác khống chế năng lực của mình không?”
“Chúng tôi đã tiến hành nghiên cứu nhất định với cậu ta.” Sara giải thích cho Vinh Kính và Tạ Lê Thần, “Phát hiện cậu ta có thể di động vật thể loại nhỏ, thế nhưng không thể di động những vật đặc biệt lớn. Muốn cho mấy thứ lớn ngã xuống, đều là nhờ di động vật nhỏ chống đỡ, ví dụ như giá điều hòa, hoặc là xích khóa khung cửa.”
“Vậy cột rổ giải thích thế nào?” Tạ Lê Thần nhíu mày.
“Đây là bát quái đó!” Sara nhỏ giọng nói, “Cột rổ kia không phải do cậu ta giở trò quỷ, là cha con Thomas.”
“Cái gì?” Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều sửng sốt.
“Ngày đó Thomas con lúc luyện tập, thả một máy áp suất hơi nước điều khiển từ xa khống chế phóng khí phía dưới cột rổ.” Sara nói, “Thứ này tuyệt đối là sản phẩm quân sự công nghiệp, lực đẩy mạnh bằng lực phóng hỏa tiễn loại nhỏ, vì vậy cái cột rổ chốc lát đã bị đẩy ra! Đè chết nam sinh kia chỉ là ngẫu nhiên.”
“Nói cách khác, có tổ chức ám sát khác cũng muốn cậu ta?” Vinh Kính nhíu mày, “Nhưng giáo sư lịch sử và đội trưởng đội bóng trước đây, là nam sinh kia giết chết không sai chứ? Cứ thế mà cho qua?”
Sara bất đắc dĩ cười cười, “Kính Kính, cho dù có tống cậu ta vào ngục, chưa biết chừng cậu ta sẽ giết càng nhiều người.”
“Người như thế các ông xác định có thể khống chế được?” Tạ Lê Thần hỏi ngược.
“Vấn đề này tôi không thể trả lời cậu .” Sara nhún vai, vẫy tay với hai người, “Bát quái xong rồi, kẹt đường vui vẻ.” Nói xong, tắt video.
Vinh Kính thở dài, tiếp tục ngắm phong cảnh… Nhưng nhìn đến kính chiếu hậu, nhíu mày, “Chậc.”
“Làm sao vậy?” Tạ Lê Thần nhìn anh.
Vinh Kính ý bảo y nhìn kính chiếu hậu.
Tạ Lê Thần thấy thần sắc anh nghiêm túc, vươn qua, “Thấy cái gì?”
Vinh Kính chỉ chỉ kính chiếu hậu cho Tạ Lê Thần nhìn, thấy chỗ ngoặt phía sau không xa có một chiếc xe đặc biệt nhìn quen mắt, nhìn người trong xe, Tạ Lê Thần nhếch miệng, “Lại là hắn ta?!”
Ngồi trong xe phía sau, chính là Đằng Thành.
Vinh Kính sắc mặt âm trầm, “Âm hồn không tiêu tán!” Nói rồi, cởi dây an toàn ra định xuống xe.
“Ai!” Tạ Lê Thần kéo anh, “Cậu đừng để ý đến hắn ta, thằng đó thần kinh có vấn đề!”
“Tôi không để ý tới hắn ta, khó tránh khỏi hắn ta lại bắn lén anh, không phải lần nào cũng may mắn như vậy!” Vinh Kính nói, đi ra sau. Tới bên cạnh cái xe kia, giơ tay gõ gõ cửa sổ.
Một lúc lâu, cửa sổ xe mới hạ xuống.
“Trùng hợp vậy a…” Đằng Thành trầm mặc một hồi, hỏi.
Vinh Kính “ha ha” cười, không đáp hỏi ngược, “Trùng hợp?”
Đằng Thành thở dài, tháo kính xuống nhìn Vinh Kính, “Tạ Lê Thần thương thế thế nào?”
Vinh Kính hơi nhún vai, “Rất may mắn, xét các mặt mà nói.”
Đằng Thành từ một cái bao bên cạnh lấy ra một túi văn kiện, đưa cho Vinh Kính.
Vinh Kính cầm, mở nhìn, thấy bên trong là ảnh chụp, còn có một chút tài liệu. Trên ảnh là một người phụ nữ… Chính là người ngày đó theo dõi anh và Tạ Lê Thần.
“Tôi vận dụng chút quan hệ, tra xét một chút, bất quá tài liệu về người phụ nữ này cơ bản đều bí mật, thế nên… Thân phận tuyệt đối không đơn giản.” Đằng Thành đeo kính râm, “Tôi đã đồng ý với hai người, hai người giúp tôi phá vụ án Thomas, tôi sẽ đưa tài liệu cho hai người.”
Vinh Kính cầm tài liệu chuẩn bị đi.
“Thiếu niên kia, có phải cũng có năng lực khác biệt?” Đằng Thành đột nhiên hỏi, “Tạ Lê Thần cũng có, phải không?”
Vinh Kính nhíu mày, Đằng Thành tuy rằng nhân phẩm không hay lắm, bất quá mặt chuyên nghiệp đúng là rất nhạy cảm, cũng rất có kinh nghiệm.
Nhưng Vinh Kính vẫn không phản ứng, tiếp tục đi.
“Tạ Lê Thần có một ngày sẽ trở thành sát thủ không thể ngăn cản!” Đằng Thành ở phía sau hết với Vinh Kính, “Ngày đó sẽ không lâu đâu!”
Vinh Kính dở khóc dở cười, quay đầu lại chỉ chỉ đầu với hắn ta, ý bảo —— nhanh chóng đến gặp bác sĩ tâm thần đi!
Đi trở về bên cạnh xe mình, mở cửa ngồi vào.
Tạ Lê Thần đang ghé vào lưng ghế, y cũng nghe được Đằng Thành nói, “Thằng đó có thù oán với tôi a, suốt ngày nhìn chằm chằm không tha.”
“Đừng để ý đến hắn ta.” Vinh Kính nói, lấy tài liệu ra xem.
“Oa… Người phụ nữ này theo dõi chúng ta đã lâu a?” Tạ Lê Thần bắt được ảnh chụp, cũng khiếp sợ.
“Cô ta chỉ đang chụp ảnh!” Vinh Kính lấy ảnh kiểm tra.”Trên ống kính có phản quang, có thể gửi cho Sara phân tích xem trong ống kính phản chiếu ai!”
“Toàn bộ chuyện gì cậu làm đều phải báo cáo với Kolo sao?” Tạ Lê Thần đột nhiên hỏi.
Vinh Kính khẽ nhíu mày, nhìn y, “Có ý gì?”
“Phân tích hình trong ống kính thôi mà, chỉ cần dùng một phần mềm là rất nhanh là có thể đối phó!” Tạ Lê Thần nhướn nhướn mày với Vinh Kính, “Chúng ta cũng có thể tự làm, không cần cái gì cũng đều báo cáo với Kolo chứ?”
Vinh Kính thu hồi ảnh chụp, có chút không hiểu nhìn Tạ Lê Thần, “Vì sao anh vẫn một mực khuyên tôi giấu diếm một chút với Kolo?”
“Như vậy sai sao?” Tạ Lê Thần hỏi ngược, “Ông ta với cậu không thân chẳng quen, cậu không thể cứ hoàn hoàn chỉnh chỉnh toàn bộ giao mình cho người khác nắm trong tay chứ? Thỏ khôn có ba hang, chúng ta không đào hang động, chí ít cũng lưu một đường lui chứ!”
Lúc này, dòng xe đã dần bớt, bắt đầu chuyển động về phía trước, xem ra là đã khơi thông.
“Tạm thời đừng đàm chuyện này!” Vinh Kính khởi động xe.
Tạ Lê Thần nhìn kính chiếu hậu, “Đằng Thành vẫn còn đang theo.”
“Cố chấp cuồng hết thuốc chữa , hắn ta phỏng chừng gần đây bị cách chức tạm thời, thế nên có thời gian theo dõi anh!” Vinh Kính lắc đầu, “Cậu xem sự chấp nhất hắn đã từng dùng khi truy đuổi Seven đó, có thể suy ra, hắn ta thà rằng từ chức, cũng sẽ gắt gao theo sát anh!”
Tạ Lê Thần nhìn trời, “Lần trước hẳn là nên nói niên thiếu có quái lực kia trực tiếp dùng cabin đập chết hắn ta đi!”
Vinh Kính cười cười.
Tạ Lê Thần vươn qua, “Cười rồi? Cười lại một lần nữa xem!”
“Đừng nháo, đang lái xe!” Vinh Kính nâng mặt.
Tạ Lê Thần thở dài, “Không thú vị! Thỏ mặt than! Con thỏ cả ngày phụng phịu không phải thỏ tốt!”
Xe chạy vào chỗ họp báo, lần này là tuyên truyền cho bộ phim mới, Tạ Lê Thần nhận kịch bản mới, nam diễn viên hợp tác là một tân binh tên là Thiệu Dịch, bất quá bản thân Tạ Lê Thần khá tán thưởng người này, nói tân binh ấy rất có tiền đồ.
Vinh Kính ngồi ở bên ngoài phòng họp báo, lật xem kịch bản Tạ Lê Thần vừa nhận, một bộ phim viễn tưởng bạo lực, đề tài rất mới mẻ độc đáo, Tạ Lê Thần diễn một thiên sứ. Đương nhiên, không phải loại thiên sứ bình thường, mà là thiên sứ bạo lực bị trục xuất khỏi thiên đường.
Đang xem, Vinh Kính cảm giác, có một người đi tới bên người mình, ngồi xuống, “Hi.”
Vinh Kính ngẩng đầu nhìn, thấy ngồi ở bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc thời thượng, bộ dáng cũng không tệ, bất quá Vinh Kính theo Tạ Lê Thần đi tới đi lui, thấy toàn tuấn nam mỹ nữ, cũng không có cảm giác gì mấy.
Thấy người đó nói với mình, Vinh Kính không hiểu gì nhìn, chờ xem còn nói tiếp gì không.
Chàng trai cười cười, giơ tay bắt tay Vinh Kính, tự giới thiệu, “Tôi là Hà Đống.”
Vinh Kính tựu nghĩ người này có chút quen mắt, thoáng chốc nhớ ra, thường hay thấy trên tạp chí giải trí, hình như là Siêu sao giống Tạ Lê Thần, hơn nữa hành động cũng rất lợi hại, có vẻ cũng là chuyên nghiệp.
“Cậu là vệ sĩ của Tạ Lê Thần, phải không?” Hà Đống hiếu kỳ hỏi.
Vinh Kính gật đầu.
“Tôi đi thẳng vào vấn đề.” Hà Đống mỉm cười, “Tạ Lê Thần trả cho cậu bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi.”
Vinh Kính ngẩn người rồi, cúi đầu tiếp tục đọc kịch bản.
“Gấp ba?” Gã vẫn kiên trì.
|
“Anh có trả gấp 10 cũng vô dụng!” Tạ Lê Thần cầm một hộp takoyaki, không biết lúc nào xuất hiện ở trước mặt hai người.
Vinh Kính gấp kịch bản lại, nhận cái hộp Tạ Lê Thần đưa qua, dùng tăm cắm ăn.
“Tự tin thế?” Hà Đống đứng lên, “Nhưng mà, anh mời vệ sĩ, điểm này tôi thực sự rất bất ngờ.”
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, “Biến thái giờ nhiều lắm.” Nói xong, kéo Vinh Kính, “Đi thôi thỏ, đến gần sân khấu rồi ăn xem tôi ghi hình.”
Vinh Kính nhai nhai viên bạch tuộc gật đầu, phía sau Hà Đống lại đi theo.
“Anh tới làm gì vậy?” Tạ Lê Thần không hiểu.
“À, ngày hôm qua đạo diễn liên hệ người đại diện của tôi, muốn tôi với anh diễn đối thủ, tân binh kia diễn vai phụ.” Hà Đống cười hòa ái.
“Anh cũng coi như thâm niên rồi, đi giành cơ hội của tân binh, có xấu hổ hay không vậy?” Tạ Lê Thần rất không khách khí.
Hà Đống nhếch khóe miệng, “Ai mà không bắt đầu từ tân binh chứ? Tạ Siêu sao.” Nói xong, tay đút túi, nét cười đầy mặt tiến vào.
Tạ Lê Thần lắc đầu, thoáng nhìn phía ngoài phòng họp báo, Đằng Thành đang lượn qua lượn lại.
“Chậc chậc.” Tạ Lê Thần lắc đầu, “Thù trong giặc ngoài!”
“Gã là ai vậy?” Vinh Kính nhai nhai, “Thế nào như thế có thể trêu chọc biến thái a?”
Nói xong, ăn nốt viên bạch tuộc cuối cùng, vứt hộp đi, “Toilet ở đâu?”
Tạ Lê Thần chỉ, Vinh Kính chạy đi, Tạ Lê Thần một mình tiến vào tham gia họp báo.
Vinh Kính vào toilet cách gian, lấy ra máy tính cầm tay, tra xét một chút tài liệu về Hà Đống, nghĩ không có gì đặc biệt khả nghi, hẳn là không phải vì Tạ Lê Thần mà đến, chuẩn bị thu thập đồ đi ra. Mới mở cửa cách gian, thấy trước bồn rửa mặt, một người đang tự hắt nước vào người.
Người đó còn đang ồn ào, “Đáng ghét đáng ghét!”
Vinh Kính xấu hổ đứng đó, tiến thoái lưỡng nan.
Rồi người kia cũng ngẩng đầu, thấy được Vinh Kính liền sửng sốt, nhanh chóng rút giấy lau mặt, sau đó vội vã chạy ra.
Vinh Kính tựa ở cạnh cửa suy nghĩ một chút —— người này hình như đã thấy trên tạp chí giải trí rồi, chính là tân binh bị Hà Đống giành vai phải không? Tên là cái gì mà…
|
62 lạc đường
Vinh Kính từ toilet đi ra, còn đang suy nghĩ vừa nãy người kia tên là gì? Kích động như vậy, chắc chắn là bởi vì vai diễn bị Hà Đống giành mất rồi, thế nên khó chịu.
Vốn anh nghĩ đến ngồi chờ Tạ Lê Thần ở chỗ khán giả, bất quá xảy ra một tình huống không tưởng —— lạc đường!
Vinh Kính đứng vò đầu ở chỗ xung quanh đều toàn là hành lang, đài truyền hình đại thể đều có đặc điểm kiến trúc loại này, cấu tạo phức tạp, bởi vì một khi xảy ra sự cố gì, đài truyền hình thuộc diện mục tiêu dễ bị công kích, thế nên đại thể đều kiến tạo như mê cung vậy.
Vinh Kính vòng vèo trong tòa nhà, mà lạc đường, thông thường đều là càng chạy càng sai. Vinh Kính lại không thể gọi điện thoại cho Tạ Lê Thần, y đang ghi hình, điện thoại reo lên trong lúc đang ghi hình rất khó xử, tắt máy thì càng vô dụng. Vì vậy, anh đơn giản không suy nghĩ, hai tay đút túi, tham quan đài truyền hình, chuẩn bị tìm ai đó hỏi một chút, hoặc là tìm được một cầu thang, thang máy gì đó.
Vừa đi vừa nhìn, rốt cuộc, phía trước xuất hiện một buồng thang máy.
Vinh Kính thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng lúc lên dùng thang máy khác, nhưng ít ra thang máy có thể xuống lầu một, lầu một là nơi có sân khấu!
Vinh Kính đi qua ấn nút xuống chờ, không bao lâu, “Đinh” một tiếng.
Cửa thang máy chậm rãi mở, Vinh Kính đang định đi vào, lại thấy trong thang máy một nam một nữ quấn cùng một chỗ, động tác vô cùng ái muội thân thiết.
…
Vinh Kính trừng mắt nhìn, ý thức được mình có thể đã phá vỡ chuyện tốt của người khác rồi.
Một nam một nữ giống như cũng không ngờ cửa thang máy sẽ mở, người nữ kêu sợ hãi một tiếng, người nam vẻ mặt tức giận nhìn Vinh Kính, “Cậu từ bộ phận nào, đây thang máy chuyên dụng!”
Vinh Kính vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người, một lúc lâu mới hỏi, “Chuyên dụng… Dùng để làm cái này hả?”
Lời Vinh Kính vừa ra khỏi miệng, người nữ mặt đỏ bừng, giơ tay túm lấy nút quần áo trốn ở phía sau người nam, còn người nam thì sắc mặt càng khó nhìn, hắn bước lên một bước, ngăn lại cửa thang máy sắp đóng, nhấc chân đá về phía Vinh Kính.
Vinh Kính khẽ nhíu mày, thân thủ của anh sao có thể bị đá trúng được, nhẹ nhàng hơi nghiêng thân, người nam đá vào khoảng không. Nhưng bởi cố sức quá thu không kịp, người nam kia xoải bước quá dài, gót chân rơi vào mặt đá cẩm thạch trơn tuột trượt một cái… Chợt nghe “roạt” một tiếng.
Hắn xoạc chân ngồi trên mặt đất, quần bị xé rách, đương nhiên, bị rách không chỉ có mỗi quần, ôm háng ngồi trên mặt đất kêu rên.
Vinh Kính cũng thật không ngờ hắn lại ngã thảm như vậy, theo dõi hắn một chút, nói, “Ừm, thể trọng của ông cao nghiêm trọng, chú ý ẩm thực và vận động, nếu không rất dễ mất cân đối.”
Người kia đúng là béo, không cao đến 1m70, thể trọng thoạt nhìn chí ít cũng phải 190 kg, có vẻ rất mập mạp, còn có một cái bụng bự. Hình dáng cũng cực xấu, trên mặt béo ú đen sì là một đôi đôi mắt nhỏ, mũi to còn cả môi dày. Trên người còn đeo vàng bạc nhìn tục tằng không chút phẩm vị. Mà cô gái phía sau lại vô cùng đẹp, thoạt nhìn rất thanh thuần, tuổi hẳn là không lớn.
Vinh Kính từ trước đến nay với xấu hay đẹp không có khái niệm, hiện tại anh đang suy nghĩ có nên vào thang máy không —— dù sao, đây cũng là thang máy “chuyên dụng” a!
Rối loạn ở đây rốt cuộc cũng dẫn người tới, cách đó không xa một phòng làm việc mở cửa, bên trong có mấy người nhân viên chạy ra.
“Ngài Trần!” Thấy được gã béo chật vật trên mặt đất, tất cả mọi người đều đến đỡ.
Gã béo kia hiển nhiên thẹn quá thành giận, đẩy mọi người ra, “Cút hết cho ông!”
Vinh Kính thấy người tới, lập tức hỏi đường, “Xin hỏi phòng ghi hình họp báo kia ở đâu? Tôi hình như bị lạc đường.”
Mấy người nhân viên thấy Vinh Kính giống như có chút quen mắt, nhưng hẳn là không phải nhân viên đài truyền hình, phỏng chừng là mới tới, thấy anh vừa tới đắc tội ông lớn, đều thay lau mồ hôi.
“Cậu chết chắc rồi.”
Lúc này, gã béo kia từ trên mặt đất bò lên, nhìn quần một chút, sắc mặt càng thối, hỏi Vinh Kính, “Cậu là ai? Người của bộ phận nào bộ, gọi thủ trưởng của cậu ra đây!”
Vinh Kính suy nghĩ một chút, thủ trưởng của mình không phải là Kolo sao, hắn hẳn là không biết.
Thấy Vinh Kính không trả lời, gã béo lại hỏi mấy người nhân viên, “Cậu ta là ai vậy?!”
Trong đó một người nhân viên nữ nghe được Vinh Kính nói phòng họp báo, hơi sửng sốt, nhìn kỹ anh, đột nhiên vỗ tay một cái, “A! Cậu có phải người vệ sĩ của Tạ Lê Thần kia không?”
Vinh Kính cười, “Đúng vậy! Tôi lạc đường.”
“Tôi đưa cậu đi a, Tạ Lê Thần lúc này hẳn là ở phòng họp báo số 2.”
“Cảm ơn.” Vinh Kính cười với cô, coi như là gặp được cứu tinh rồi.
Mà nhìn lại gã béo kia, nghe được ba chữ Tạ Lê Thần, sắc mặt thật ra hơi chút hòa hoãn lại, cũng không rống lên nữa, bất quá vẫn tức giận, xoay người đi vào thang máy.
Thấy người nữ còn đang chỉnh lý quần áo trong thang máy, cũng không biết là giận chó đánh mèo hay là cái gì, rống lên một tiếng nói, “Mặc cái gì mà mặc, lát nữa cũng cởi thôi, đồ đê tiện.”
Hắn nói cho hết lời, người nữ sắc mặt trắng xanh, cúi đầu không nói lời nào.
Mấy người nhân viên đều nhíu mày, Vinh Kính cũng gật đầu, nghiêm túc nói, “Nếu như ông cũng căn cứ theo tâm lý ăn cái gì mà ăn, ăn vào cũng thải ra cả thôi, thực hiện chế độ kiêng khem ẩm thực, sẽ không béo như vậy.”
“A…” Mấy người nhân viên đều hít ngược, thấy gã béo kia đã tức giận đến thở hổn hển. Hung hăng nhấn nút đóng cửa, động tác cực kỳ thô lỗ.
Cửa thang máy đóng, hình như là đi lên trên.
Mấy người nhân viên đều lén to nhỏ, “Lần này là Tiểu Tình a?”
“Xong rồi, gã béo khốn nạn đó tâm trạng xấu như vậy, Tiểu Tình sẽ bị chỉnh chết!” Mấy người lắc đầu thở dài.
Vinh Kính không hiểu gì nhìn mấy người đó, hỏi, “Người đàn ông vừa rồi là ai?”
Nữ sinh dẫn đường cho Vinh Kính nói, “Cậu không nhận ra à? Đó là ông chủ một công ty điện ảnh và truyền hình, vô cùng giàu có, ở tầng cao nhất của một khách sạn xa hoa. Bộ thang máy này thông đến khách sạn, chỉ khi có khách quý đến mới dùng, các tầng ở giữa đều không được dùng!”
“À…” Vinh Kính gật đầu, tự nhủ về phần sao, thang máy tự nhiên là người người có thể sử dụng lạc. Tái nhìn một chút ấn phím, chính cương mới có thể án sai rồi, xoa bóp trên kiện.
“Bất quá a, cậu hại Tiểu Tình thảm rồi.” Nữ sinh kia nhiều lời nói một câu.
“Tiểu Tình, cô gái vừa rồi sao?” Vinh Kính không hiểu.
“Đúng vậy, gã kia tên là Trần Phú Quý, chúng tôi sau lưng đều gọi hắn là Béo Chết Tiệt, rất biến thái, thích chơi đùa mấy ngôi sao mới nổi. Tiểu Tình là tân binh, muốn đóng phim phỏng chừng không dám đắc tội hắn, mới bị hắn đưa lên lầu!”
“Đúng vậy, Tiểu Tình là cô gái tốt.”
“Không còn cách nào, hiện tại đều phải như vậy.”
Vinh Kính nhíu nhíu mày, hỏi, “Hai người bọn họ không phải tình nhân? Là người đàn ông kia ép buộc cô gái sao? Vừa nãy sao cô gái không kêu cứu?”
Mọi người nhìn nhau, nhịn cười, nữ sinh kia lắc đầu, “Vệ sĩ của Siêu sao làm sao hiểu nỗi khổ của người mới nổi!”
Vinh Kính đứng ở tại chỗ suy nghĩ một chút, “Ý của cô là, vừa rồi tôi chọc giận Trần Phú Quý kia, thế nên Tiểu Tình có thể bị giận chó đánh mèo?”
Mọi người gật đầu, “Không phải là có thể, mà là nhất định!”
“Bọn họ ở tầng mấy?” Vinh Kính đột nhiên hỏi, biên giơ tay ấn nút lên.
“Tầng 18 phòng 8… Ai!” Mấy người nhân viên thấy thang máy xuống, Vinh Kính định vào, nhanh chóng can, “Cậu làm gì vậy?”
Vinh Kính nói, “Tôi xử lý xong sự tình rồi tới tìm ccác cô sau, đến lúc đó phiền hai người dẫn đường.”
Nói xong, tiến vào thang máy, ấn phím 18.
Thang máy rất nhanh đi lên, tới tầng 18, Vinh Kính bước lên thảm đỏ mềm đi ra. Không giống với nơi ghi hình dưới lầu của đài truyền hình sáng sủa sạch sẽ, ở đây ánh sáng lờ mờ, nhưng thật ra rất tráng lệ. Màu vàng và đỏ là chủ đạo, trên tường có gắn tranh trang trí dày đặc màu đậm.
Vinh Kính dựa theo số phòng tìm kiếm phòng số 8, lúc này, phía trước có hai người phục vụ đi tới, nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Vừa rồi có phải Nhuế Tiểu Tình không a?”
“Đúng vậy, một cô nương tốt như vậy lại sắp bị phá hỏng!”
“Ai nha, Trần béo kia hình như tâm trạng không tốt.”
Vinh Kính đi qua bên người bọn họ, vừa tới trước cửa phòng số 8, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng kêu.
Vinh Kính ngẩn người, sau đó nghe được tiếng đập cửa, tiếp đó là tiếng la của nữ, “Tôi không muốn, ông thả tôi ra!”
Vinh Kính lấy điện thoại cầm tay ra, ghi âm.
“Nói cô đê tiên rồi, giả vờ cái gì nữa!”
Sau đó nữ kêu cứu, nam chửi thề thô tục.
Vinh Kính nhíu mày, tự nhủ —— khó nghe!
Cuối cùng, chợt nghe Nhuế Tiểu Tình hét lên, “Cứu tôi với!”
Vinh Kính đặt điện thoại di động sang một bên, ấn chuông cảnh báo ở cửa rồi đạp cửa tiến vào.
Trong phòng, Nhuế Tiểu Tình quần áo không chỉnh tề trốn ở sau bàn, Trần Phú Quý người toàn mỡ đã lột hết chỉ còn chừa một cái quần cộc.
Nghe “rầm” một tiếng, hai người nhìn lại, đều trợn tròn mắt.
|
Vinh Kính ngoắc ngón tay với Nhuế Tiểu Tình, “Qua đây, với cự ly hiện tại, cùng sự cồng kềnh của ông ta và trình độ linh xảo của cô mà nói, ông ta đuổi không kịp cô đâu!”
Nhuế Tiểu Tình sửng sốt, nhanh chóng vọt qua phía Vinh Kính.
Vinh Kính cởi áo khoác âu phục khoác cho cô, Trần Phú Quý kia cũng không để yên, nhảy dựng lên mắng, “Mày mẹ nó còn ở đây?!”
Vinh Kính nhíu mày nhìn hắn, “Tình trạng thân thể của anh không nên quá cố sức, hiện tại nhu cầu cấp bách chính là ăn uống điều độ và vận động!”
“MÀy con mẹ nó dám quản ông đây!” Trần Phú Quý rống lên một tiếng.
Vinh Kính lắc đầu, “Vậy ông có dám quản tôi đây hay không?”
“Tao…” Trần Phú Quý trương há mồm, vốn đã giận điên, hơn nữa Vinh Kính bất dựa logic của theo người bình thường mà nói, không thể làm gì khác hơn là mắng chửi, “Mày con mẹ nó muốn chết hả!” Nói rồi, cầm lấy cái ghế đánh qua.
Vinh Kính cười nhạt một tiếng, đưa Nhuế Tiểu Tình rời khỏi gian phòng, tới hành lang.
Trần Phú Quý cho rằng anh sợ, giơ ghế đuổi theo, Vinh Kính nghiêng người né tránh vài lần hắn đuổi đánh, thấy hắn vẫn còn đánh, nhấc chân dùng lên gối vào cằm hắn một cú.
“Ưm!” Trần Phú Quý che miệng nằm úp sấp trên mặt đất, vừa rồi cắn đứt hai cái môi dày của hắn, miệng đầy máu.
“Mày… mày dám đánh tao?”
Vinh Kính chỉ chỉ video trên hành lang , “Một đoạn video kia có đầy đủ chứng cứ chứng minh tôi xuất phát từ tự vệ.”
Lúc này, chợt nghe cửa thang máy mở, trên cầu thang cũng có động tĩnh. Ra là vừa rồi Vinh Kính ấn chuông báo động ở cửa, dẫn bảo vệ tới, mà trong thang máy, lại là phóng viên!
Hóa ra lúc Vinh Kính lên lầu, mấy người nhân viên kia sợ phiền phức lớn, nhanh chóng tới chỗ cửa phòng họp báo của Tạ Lê Thần, vẫy y mãnh liệt.
Tạ Lê Thần không hiểu lắm, đi tới hỏi, nhân viên nói cho y, “Vệ sĩ của anh thấy Trần Phú Quý định dùng luật ngầm với một cô diễn viên, chạy đi bênh vực kẻ yếu rồi.”
Tạ Lê Thần sửng sốt, mà lúc này không ít phóng viên đều qua cùng, vừa nghe được dạng tin tức tài liệu sống vậy, xoay người chạy lên trên lầu.
Tạ Lê Thần ngốc lăng một lúc lâu, quay đầu lại, thấy MC, cả Hà Đống và Thiệu Dịch phía sau đều há hốc mồm nhìn, mà Tào Văn Đức thì lại có chút muốn ngất đi cho rồi.
Chờ cảnh vệ phóng viên vọt tới hành lang tầng 18, thấy Trần Phú Quý mặt đầy máu quỳ trên mặt đất, Vinh Kính đứng ở đó, phía sau Nhuế Tiểu Tình khoác âu phục của anh rét run.
“Tới… Tới đúng lúc!” Trần Phú Quý chỉ Vinh Kính với mấy người bảo vệ, “Bắt tên đó, nó đánh tôi!”
Mấy người bảo vệ nhìn nhau, Vinh Kính đi tới cạnh cửa, lấy điện thoại ra, ấn gửi tin.
Các phóng viên vừa lúc trình diện, chợt nghe điện thoại thông báo có tin âm, Vinh Kính lại chỉ chỉ camera an ninh phía trên, “Báo cảnh sát đi, Trần Phú Quý này có ý định cưỡng bức, còn nữa, hắn tập kích tôi, tôi là tự vệ.”
Các phóng viên Tin tức nắm lấy cơ hội, chụp ảnh Trần Phú Quý lia lịa, Nhuế Tiểu Tình còn run run đứng ở một bên, thấy Vinh Kính đi vào thang máy, cô cũng chỉ biết theo vào.
Mới vừa vào thang máy, nghe được tiếng nói, “Cậu thật giỏi a.”
Là Hà Đống nói, Thiệu Dịch đứng ở một bên, thấy Nhuế Tiểu Tình cũng giật mình, “Tiểu Tình?”
Hai người bọn họ vốn tốt nghiệp cùng một trường điện ảnh và truyền hình, là bạn học, Tiểu Tình xấu hổ vô cùng, nhưng cảm giác phía sau hình như còn có người, nhìn lại, kinh ngạc nói không ra lời, là thần tượng Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần cũng không ra khỏi thang máy, bên ngoài rất loạn, giơ tay vỗ nhẹ nhẹ Vinh Kính, “Thỏ, đến đài truyền hình cậu cũng có thể gây chuyện, cậu là thể chất gì nha?”
Vinh Kính nghiêm túc, “Cái tên kia quá đáng!” Nói rồi, nhìn Nhuế Tiểu Tình, “Sau này có gặp phải chuyện như thế, không cần chờ vào thang máy, trên đại sảnh cứ đá vào chỗ hiểm của hắn, sau đó hô to sắc lang, rảnh rỗi có thể đi học một ít thuật phòng yêu râu xanh cho nữ giới!”
Mọi người trong thang máy trầm mặc một lát, Nhuế Tiểu Tình đỏ mặt, có vẻ xấu hổ vô cùng, lui tới một góc. Hà Đống bỗng nhiên cười ha ha, chỉ vào Vinh Kính, “Cậu thú vị quá, Tạ Lê Thần, anh từ đâu ra món đồ cổ này vậy?”
Thiệu Dịch sắc mặt không tốt lắm, an ủi Tiểu Tình, “Không sao, lần sau nhớ phải cẩn thận.”
“A.” Hà Đống cũng khinh bỉ cười một tiếng, “Trần Phú Quý chưa đến mức trước công chúng cưỡng ép người khác, một người nguyện đánh một người nguyện chịu cả thôi.”
Nhuế Tiểu Tình cúi thấp đủ để khiến không ai nhìn thấy biểu cảm , lát xuống đại sảnh phía dưới phỏng chừng lại càng nhiều người, còn phải từ đó đi ra ngoài sao?
Thiệu Dịch nhíu mày nhìn Hà Đống, “Đừng nói như vậy, Tiểu Tình cũng có nỗi khổ riêng.”
Hà Đống hơi nhún vai, ý bảo —— sao cũng được, dù sao cũng chẳng quan tâm.
Vinh Kính nhìn các loại quan hệ tế nhị trước mắt, nhìn Tạ Lê Thần —— ý thế nào?
Tạ Lê Thần giơ tay, trực tiếp ấn nút -1 xuống ga ra ngầm.
Nhuế Tiểu Tình cảm kích nói cảm ơn mọi người, chạy ra, Thiệu Dịch suy nghĩ một chút, “Ai, cậu có xe không, mình đưa cậu về nhé?”
Nhuế Tiểu Tình quay đầu lại nhìn thoáng qua, cô đúng là không có xe, hơn nữa hoảng loạn nên ngay cả giày cũng chưa đi.
“Không được.” Hà Đống lạnh lùng ở một bên nhắc nhở Thiệu Dịch, “Tân binh khó có được cơ hội vinh danh, nếu làm thế xác suất bị quay lại rất cao a, hơn nữa lỡ đâu đạo diễn mất hứng, thay diển viên, hoặc xảy ra chuyện xấu, quá lỗ rồi.”
Thiệu Dịch nhíu nhíu mày, do dự một chút, cuối cùng đang chuẩn bị ra khỏi thang máy, lại nghe Tạ Lê Thần nói một câu, “Chờ một chút.”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, ngoắc ngón tay với Nhuế Tiểu Tình.
Nhuế Tiểu Tình nghi hoặc đi trở lại, Tạ Lê Thần lấy ra điện thoại, “Văn Đức, đi nói chuyện với gã béo kia, còn nữa, ngăn phóng viên lại.”
“Phóng viên thì Trần Phú Quý đã tìm cách cản lại, trợ lý của hắn đi tìm em, nói là hiểu lầm, mong .”
“Vậy thì vừa lúc.” Tạ Lê Thần gật đầu, “Được rồi, tìm một bộ trang phục nữ đến đây.”
Rất nhanh, mọi người tụ họp trong phòng hoá trang, người hoá trang của Tạ Lê Thần tới, mang theo một bộ trang phục đẹp cho Nhuế Tiểu Tình thay, lại giúp cô trang điểm.
Vinh Kính đứng ở một bên, thấp giọng hỏi Tạ Lê Thần, “Chuyện gì đây?”
Tạ Lê Thần suy nghĩ một chút, trả lời anh, “Chút việc vặt mà thôi, giờ cậu không hiểu, cũng vĩnh viễn không cần hiểu!”
Vinh Kính nghiêng đầu ….
Một bên Hà Đống cười cúi đầu đọc tạp chí.
Rất nhanh, mọi người về tới phòng họp báo, Vinh Kính ngẩng đầu, thấy Trần Phú Quý cũng thay xong đồ đứng ở đó, máu đã ngừng chảy, vết thương đã được xử lý, chỉ là mặt còn hơi sưng, bất quá hắn vốn cũng rất béo, nhìn không ra.
“Ai nha, Tiểu Tình a!” Trần Phú Quý thay đổi khuôn mặt hung ác kia đi, chào hỏi nhóm Tạ Lê Thần xong, tới kéo Tiểu Tình, “Hắc hắc, hiểu lầm nha!”
Nhuế Tiểu Tình có chút há hốc mồm.
Lúc này, đạo diễn từ phòng họp báo đi ra.
“A, đạo diễn!” Trần Phú Quý hiển nhiên rất quen thuộc với đạo diễn, “Bộ phim của ông không phải lần trước có nói thiếu một nữ chính sao? Ông xem cô này thế nào?”
Đạo diễn nhìn Nhuế Tiểu Tình, gật đầu, “Ừm, không tệ, khí chất rất giống, cô đóng đi.”
Nhuế Tiểu Tình ngẩn người, lập tức không thể tin được hỏi, “Thật sao?”
Đạo diễn gật đầu.
“Vậy cùng nhau ghi hình nhé.” Nữ MC hợp thời phá vỡ cục diện xấu hổ, nói mọi người cùng nhau đi vào ghi hình.
Vinh Kính đứng ở cửa, thấy bốn người cùng nhau đi vào, ngồi xuống tiếp tục thản nhiên ghi hình.
Trần Phú Quý xoa xoa cằm, nhìn Vinh Kính, cười nhạt, “A, cậu cũng có tinh thần trọng nghĩa quá nhỉ, bất quá là cô gái kia vốn yêu cầu sau khi theo tôi, sẽ được đề cử cho đạo diễn để nhận vai. Bộ phim này đội hình dàn nam diễn viên quá nổi bật, thế nên vai nữ chính nhất định cũng nổi, cần nhắm vào cơ hội này.”
Vinh Kính ngẩn người, “Ý của ông là, hai người trước đó đã thỏa thuận, cô ấy đi với ông, để đổi lấy cơ hội diễn vai này?”
“Cái này gọi là vì nghệ thuật hiến thân, cậu Hai Lúa à.” Trần Phú Quý dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương trong miệng, trắng Vinh Kính liếc mắt, “Vì cậu là người của Tạ Lê Thần, ông đây không tính toán với cậu đó, lần sau đừng xen vào việc của người khác! Tôi nếu như ngày mai đề cử cô ta làm nữ chính, cô ta cũng không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ!” Nói xong, liếm miệng rời đi.
Vinh Kính đứng ở cửa, nhìn hắn đi xa.
“Ha ha, không thích ứng được?” Lúc này, Tào Văn Đức đã đi tới, “Xem ra là không công rồi.”
Vinh Kính nhìn anh ta, thấp giọng nói, “Bất quá cô ấy đúng là có kêu cứu.”
Tào Văn Đức sửng sốt, nhìn Vinh Kính.
Vinh Kính hơi nhún vai, “Tôi nghĩ Trần Phú Quý sau này cũng sẽ thu liễm thỏa đáng, kết quả của quá nhiều cạnh tranh không công bằng, chính là muốn cạnh tranh công bằng cũng không có cơ hội, quy tắc không phải do cứ mọi người quy ước mà thành thì nhất định là đúng.”
Tào Văn Đức nhíu mày, châm điếu thuốc cười, “Cậu và Lê Thần ở một số mặt, đúng là rất giống nhau, đặc biệt là mặt nguyên tắc buồn chán này.”
“Ừ.” Vinh Kính gật đầu cười cười, “Đúng vậy.”
|