Tình Phi Đắc Dĩ
|
|
Chương 21: Ký ức bị mất đi
Người nào rơi vào lưới tình với lão dơi đúng là xui xẻo. Harry càu nhàu trong cổ họng một tiếng, đi về hướng ký túc xá. Thật sự là xui xẻo sao? Trong lòng Harry lại đột ngột nảy lên nghi vấn, đương nhiên là xui xẻo. Lớn lên xấu như vậy, tính tình còn cáu kỉnh, đầu thì đầy dầu, cùng loại nam nhân này ngủ trên một chiếc giường, ghê tởm muốn chết. Harry đột nhiên ngồi xổm xuống, dựa vào tường. Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, cảm giác này cứ quanh quẩn trong đầu. Được người ta yêu tuyệt đối không ghê tởm, cho dù là được yêu theo phương thức nào. Snape vì người mình yêu mà tức giận với hiệu trưởng, hơn nữa theo cách nói của cụ, Snape thậm chí vì người đó mà đối nghịch với Chúa tể Hắc Ám. Cố chấp, bao che khuyết điểm, kiên quyết, không để ý tới cảm giác của người khác, những biểu hiện của Snape luôn luôn như vậy. Khi yêu, cũng như vậy. Harry chậm rãi đứng lên tiếp tục đi, có lẽ cậu rất cô độc, cho dù có Ron và Hermione luôn ở bên cạnh nhưng cậu vẫn tịch mịch, vì thế mới ngưỡng mộ tình yêu của người khác. “Harry, bồ đã trở lại!” Phòng nghỉ chung, Hermione đã chờ sẵn ở đó. “Ừm.” Harry điều chỉnh biểu tình của mình: “Mình tốt lắm.” “Hiệu trưởng nói sao?” Hermione sốt ruột muốn biết kết quả. “Thầy nói không có việc gì, mình chỉ cần khống chế được cảm xúc là ổn.” Harry mỉm cười, phất tay rời đi. Hermione ngồi yên một chỗ vẫn mang bộ dáng khó hiểu. Harry nằm trên giường nhìn thẳng lên trần nhà, trong đầu óc đều là Snape, biểu hiện của nam nhân đó trong phòng hiệu trưởng cứ tái hiện trong đầu cậu, bất tri bất giác, cậu không còn cảm thấy Snape xấu xa như vậy, người này không hẳn hoàn toàn vô cảm, có lẽ cậu có thể thử ở chung xem sao. Cứ thử xem sao. Nhưng sự thật chứng minh, quá khó. Buổi tối hôm sau khi Harry tiến vào hầm, nghênh đón cậu là một ánh mắt tử vong, Snape nhìn cậu tựa như muốn cắt từng miếng thịt trên người cậu xuống. Bị hiệu trưởng cưỡng ép tới nơi này, Harry tự biết thân biết phận mà ngoan ngoãn cúi đầu. “Chiết tâm trí thuật!” Harry vẫn chưa chuẩn bị xong một luồng sức mạnh đã tiến thẳng vào đại não. Mạnh mẽ, cưỡng chế, ác liệt tìm kiếm. Hình ảnh cậu cùng Sirius đứng trên sườn núi bên ngoài Hogwarts nổi lên. “Chú sẽ cho con một gia đình…..” Âm thanh Sirius thực tang thương. Harry thở mạnh, ôm đầu lui về phía sau. Sức mạnh rút ra khỏi đại não. “Làm rỗng đại não! Làm rỗng! Nghe không hiểu sao?” Đũa phép của Snape vẫn chỉa về phía cậu bé: “Đừng để ta nhìn thấy chó điên sủa.” “Không được nói chú Sirius như vậy!” Harry gầm lên. “Chiết tâm trí thuật!” Lại một lần nữa. Lần này chính là lúc Harry nhận được tia chớp. “Hoàn toàn mở rộng , Potter!” Nam nhân hung tợn quở mắng: “Ngươi lăn tới đây để phơi bày sự ngu dốt cùng bất lực của mình à? !” Harry thở hổn hển, xụi lơ tựa vào trên ghế. Bị người xâm nhập đại não làm cậu bị tiêu hao thể lực đáng kể, cậu có chút duy trì không nỗi. “Chiết tâm trí thuật!” Lại một lần nữa. Lần này là hình ảnh Cedric tử vong cùng với tia sáng xanh biếc chói lòa. Khi Snape ngừng lại, trên mặt Harry toàn bộ đều là mồ hôi lạnh. Snape nheo mắt lại, một đoạn trí nhớ không thể xuất hiện nhiều lần như vậy, dường như Potter cố ý làm ra: “…… ngươi đẩy trí nhớ khác lên phía trước?” Harry rụt cổ, quật cường không nói lời nào. “Ngươi hoàn toàn là một tên ngu xuẩn!” Snape rít lên: “Ngươi cho rằng thay đổi trí nhớ có thể lừa gạt được người kia? ! Hay là ngươi nghĩ tên xông vào đầu ngươi sẽ cho ngươi thời gian để chuẩn bị? ! Ngươi cho rằng mình có thể gặp nhiều may mắn như vậy? ! Cút! Cút về mà cố gắng ngẫm lại! !” Potter hoàn toàn chống cự lại phương pháp dạy của y, Snape tức giận chỉ vào cửa đuổi người đi, tình huống này không có tiến bộ gì. Harry choáng váng cố gắng rời đi, Snape nghĩ cậu vui vẻ thích bị người ta viếng thăm đầu mình sao? Không, cậu không muốn, nhưng cậu không làm được! Cậu không có biện pháp làm đầu mình trống rỗng, này đối với cậu quả thực quá khó! “Harry…..” Harry quay đầu lại liền nhìn thấy Cho, cậu đã lâu không cùng cô làm bài tập: “Cho……” “Cậu…. làm sao vậy?” Cho do dự: “Có phải mình đã nói gì hay làm gì làm cậu mất hứng không?” “Không, không có.” Harry vội vàng nói: “Thực xin lỗi, mình, ưm, mình…….” Chết tiệt, cậu không muốn làm con gái đau lòng. “Vậy ngày mai chúng ta cùng làm bài tập được không?” Biểu tình của cô gái trong nháy mắt trở nên tươi tắn. “Này…….” Harry không muốn tiếp tục mối quan hệ không rõ ràng này, hiện tại may mắn chính là cậu đã không thú nhận, nếu không hiện tại thật sự không biết nên làm thế nào: “Mình thật có lỗi, gần đây mình bận rộn nhiều lắm.” Đây chính là có ý cự tuyệt. Cho là một cô gái thông minh, cô thoáng ngẩng người sau đó liền cúi đầu, các ngón tay siết chặt vào nhau: “Vậy cậu nên nghỉ ngơi sớm một chút, mình trở về.” Cô gái xoay người chạy đi. “Thực xin lỗi.” Hành lang vắng vẻ không bóng người, chỉ còn vang vọng tiếng Harry cúi đầu giải thích. Cậu không hiểu chính mình muốn cái gì, cậu chỉ biết đây không phải cái cậu muốn, cậu không cố ý làm Cho đau lòng, thật sự, thật xin lỗi. Harry thở dài, cậu cảm thấy ngưỡng mộ tình cảm của người khác nhưng lại không tìm được một người có thể cho mình có cảm giác ấm áp cùng an tâm, có nhiều lúc, cậu lại chợt cảm thấy an tâm đến không thể giải thích được, có lúc lại ngẩn người hoảng hốt trong nháy mắt, hoặc là nhìn một cái gì đó đến thất thần? Làm rỗng đại não, làm rỗng đại não, Harry tự nói với chính mình, cố gắng làm thử, nơi này không có ai theo dõi, cậu có thể thả lỏng. “Hô……..” Harry thất bại, cậu đẩy một đám hình ảnh ra khỏi óc, nhưng gương mặt khổ sở của Cho lúc này làm thế nào cũng không đẩy ra được, còn có đôi mắt đen tràn ngập bi thương cùng bối rối. Bước chân Harry mệt mỏi nặng nề. …….. Hoạt động học tập cuối tuần vẫn còn tiếp tục, chính là gần đây Umbridge điều tra có vẻ nghiêm khắc hơn nên thời gian huấn luyện từ hai đổi thành một ngày, ngày cụ thể dự định là thứ sáu. Hermione cùng Ron trở thành chủ lực, Harry chỉ giảng về các trọng điểm. Cho không hề để ý tới Harry, cậu cảm thấy khó chịu nhưng tất cả cũng vì mình, dù sao đây là lỗi của cậu. Trong phòng cần thiết, Harry xốc lại tinh thần đi chỉ đạo một vòng, sau đó ngồi ở một góc mà ngây ngốc, cố gắng làm rỗng đầu óc, làm rỗng đầu óc, cậu lập đi lập lại, cậu cần phải có một khoảng thời gian. Chưa thành công lần nào, cho dù cậu đã rất cố gắng. Harry có những điều bí mật của riêng mình, cậu có rất nhiều điều không muốn để Snape nhìn thấy, vì thế những lần tới hầm cậu không thể thả lỏng được, cậu không làm được, cậu chỉ có thể thông qua phương pháp đó để tự bảo hộ mình, như vậy có gì sai? Dumbledore làm cậu cảm thấy yên tâm với Snape, được rồi, cậu có thể tin tưởng Snape không làm hại mình, nhưng nó không có nghĩa cậu sẽ cho Snape có cơ hội vũ nhục mình. Tất cả đè ép làm Harry thở không nỗi. Ngẩng đầu, Harry lại bắt đầu hoảng hốt. “Harry.” Hermione tới ngồi bên cạnh Harry. “Hermione, mình hình như không có chuyển biến gì tốt đẹp, quá khó khăn.” Harry miễn cưỡng mỉm cười, cậu ôm lấy đầu mình: “Thật sự, quá khó khăn.” Hermione cứng đờ, lần đầu tiên cô thấy Harry có bộ dáng bất lực như vậy. “Bồ cùng Cho…….” Hermione nhẹ nhàng hỏi. “Tách ra rồi.” Harry chua sót nói: “Là lỗi của mình, mình không thích cô ấy như mình nghĩ.” “Những ngày hai người ở chung, tình huống của bồ tốt lên nhiều lắm.” Hermione rất cẩn thận, cô vẫn luôn quan sát bạn tốt của mình. “Có sao?” Tầm mắt Harry hướng đến cô gái tóc đen ở xa xa. “Đúng vậy, mình nghĩ, có thể trên người cô ấy có gì đó làm bồ an tâm.” Hermione cân nhắc: “Đủ để gợi lên trí nhớ bồ đã mất.” “Mất trí nhớ?” Harry không rõ vì cái gì Hermione lại nhắc tới việc này: “Chính là cụ Dumbledore nói nó không có vấn đề gì, đây chỉ là…..” “Một đoạn ảo giác?” Hermione khiêu mi: “Mình cũng từng nghĩ như vậy, nhưng mình phát hiện ra mọi chuyện có lẽ không đơn giản vậy.” “Nhưng mà hiệu trưởng……” Harry lại càng thêm hoang mang, nếu như Hermione phát hiện ra vấn đề gì đó, như vậy sao hiệu trưởng lại không phát hiện ra? “Nhận xét của giáo sư Dumbledore làm mình từ bỏ quan điểm của mình.” Hermione thở dài: “Nhưng phương diện này có mâu thuẫn, nhận xét của hiệu trưởng dựa trên những gì cụ biết, mình chỉ hi vọng không có ai nguyền rủa bồ, Harry, mình và hiệu trưởng có điểm bất đồng, mình biết một chuyện khác.” “Chuyện khác?” “Đủ để chứng minh đây không phải một đoạn ảo giác, bồ từng nói cho mình biết, người yêu ……của bồ tặng cho bồ một món quà, mà bồ thực thích nó.” Hermione vẫn luôn giấu kín vụ giới tính: “Bồ không phát hiện thứ gì trong phòng sao?” Sở dĩ Hermione đợi tới bây giờ mới nhắc tới chuyện này, bởi vì nếu như Harry không phải bị trúng đoạt hồn chú mà là thuốc lãng quên, thì người có khả năng cho Harry uống độc dược lớn nhất chính là bạn trai cậu ấy. Hermione thực rối rắm, thậm chí cô còn muốn cứ để Harry quên đi, chính là Harry xảy ra vấn đề. “Mình quay về tìm thử xem.” Harry nghe theo. ……… Trong phòng không có gì cả. Chăn nệm đều bị Harry xốc lên, ngăn kéo cũng bị lôi ra, ngay cả ngăn tủ cũng lục qua một lượt, cậu không biết mình đang kiếm thứ gì. “Harry, bồ đang tìm cái gì?” Ron khó hiểu, Neville cùng Seamus cũng ngó qua. “Ách…..” Harry chớp mắt, nghi hoặc cầm lấy một lọ độc dược trong ngăn tủ: “Chẳng lẽ thứ Hermione nói là cái này?” “Hermione bảo cậu dấu độc dược giùm à?” Ron há to miệng. “Đại khái là, mình không nhớ.” Harry chạy xuống, Hermione còn chờ cậu ở phòng nghỉ. Ai ngờ sau khi Hermione nhìn thấy liền lắc đầu: “Đây là độc dược mình tặng bồ để thay đổi hình dạng bên ngoài.” Thay đổi bên ngoài? Sao cậu hoàn toàn không nhớ được chuyện này. Quả nhiên không thích hợp. “Nhưng trong phòng không còn thứ gì khác, đồ dùng của mình vốn không nhiều.” Harry bực bội, vận động một phen làm cậu giật nhẹ cổ áo, trên người đều là mồ hôi. Màu bạc yếu ớt lóe qua mắt Hermione: “Cái gì trên cổ bồ vậy?” “Úc, là dây chuyền.” Harry dùng đầu ngón tay kéo sợi dây chuyền ra, tươi cười nói: “Đây là……” Harry trừng to mắt, là ai….. đưa cho mình? Harry cúi đầu nhìn viên đá ánh trăng, ôn hòa sáng bóng đập vào đôi mắt cậu, khẽ vuốt nhẹ. Cậu bị mất đi một đoạn trí nhớ. “Mình có một người yêu?” Ánh mắt Harry trở nên ôn hòa, cậu nhìn Hermione. “Cậu đã nói như vậy.” Hermione khẳng định: “Hai người ở chung rất vui vẻ.” “Là người thế nào?” “Mình không rõ, bồ không nói với mình nhiều như vậy.” Hermione thả lỏng tay. “Như vậy…….” Ánh mắt Harry mang theo chút bi thương: “Mình nên làm thế nào mới có thể nhớ được cô ấy?” “Để mình thử tìm biện pháp.” Hermione mơ hồ trả lời. Theo những tư liệu đọc được trước mắt, trừ phi Harry tự mình bị kích thích nhớ ra thì không còn phương pháp nào.
|
Chương 22: Màu bạc lừa dối
Harry trốn tránh Chương trình học ở hầm. Với tinh thần của cậu hiện tại căn bản không thể qua đó đối mặt với lão dơi. “Potter, lưu lại.” Khóa độc dược vừa xong, Snape liền túm Harry lại. Nhóm Slytherin cười ha ha tiến ra ngoài, Malfoy còn không quên làm mặt quỷ. “Ai cho ngươi quyền hạn trốn cấm túc? !” Sự tức giận của độc dược đại sư dành cho tên Potter không biết tốt xấu này đã lên tới tận đỉnh. “Em vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Harry lắc đầu, cố gắng giải thích, hiện tại cậu hoàn toàn không có tâm trạng làm gì cả, cũng không thể làm tốt được, có lẽ khi có lại được trí nhớ cậu có thể thuận lợi hơn: “Em hi vọng……..” “Câm miệng! Ta không muốn bàn luận vấn đề buồn cười mà ngươi hi vọng!” Snape thô bạo đánh gãy lời nói của cậu bé. “Em đi tìm hiệu trưởng!” Cơn tức giận của Harry bùng lên, hổn hển xoay người bỏ chạy. “Chiết tâm trí thuật!” Đột nhiên, chú ngữ quen thuộc từ phía sau ập tới. Không, không xong. Harry căn bản chưa kịp làm gì đại não đã bị xâm lấn. “Thầy uy hiếp y?” Đây là giọng nói của Harry, là buổi tối ở phòng hiệu trưởng. Không, Harry cố gắng ngăn cản, không, không thể xem. “Thầy chỉ nói sự thật.” Âm thanh cụ Dumbledore mang theo vài phần tang thương. “Đứa nhỏ anh ta yêu nhất định không thể tránh được cuộc chiến này……..” Đi ra ngoài! Cũng không biết là kháng cự của Harry rốt cuộc có tác dụng hay chính Snape khiếp sợ mà chú ngữ bị ngắt ngang. Harry không dám nhìn Snape. Đây rõ ràng là lỗi của y, y đánh lén cậu! Harry nghĩ như vậy nhưng cậu vẫn không dám ngẩng đầu. “………ngươi ở phòng hiệu trưởng?” Âm thanh đờ đẫn của nam nhân vang lên phá tan bầu không khí im lặng. Harry đột nhiên quay đầu lại, cậu chưa bao giờ nghe thấy giọng nói Snape yếu ớt như vậy, nếu đây có thể xem là một loại yếu ớt. Harry giật mình nhìn Snape lui về phía sau vài bước, trong mắt tràn ngập khó tin cùng thống khổ, cảm xúc này trong giây lát liền biến mắt trong đôi mắt lạnh như đóng băng. “Cút!” Tiếng đầu tiên rất nhỏ. “Cút!” Tiếng thứ hai đinh tai nhức óc. Harry bị dọa lập tức bỏ chạy. Lão dơi hẳn là nên cảnh cáo cậu không được nói lung tung, hay nên hung ác rống cậu, chứ không phải như thế này…… không khống chế được. “Đứa nhỏ anh ta yêu nhất định không thể tránh được cuộc chiến này……..” Harry lập tức nghĩ tới những lời này, vì nó mà Snape không khống chế được sao? Harry sinh ra một loại xúc động, cậu muốn trở lại giải thích với Snape giáo sư, chân cậu thật sự đã làm như vậy. Không chờ cậu về tới phòng học, nam nhân kia đã từ phòng học đi ra. Harry khẩn trương cứng đờ cả người, nhưng Snape không hề nhìn tới cậu, lướt qua bên người cậu không hề nói một câu gì. Một khắc kia, Harry rốt cuộc cũng hiểu được, đối với thứ để ý, Snape sẽ vô cùng để ý, nhưng đối với những thứ không cần, ví dụ như lời đồn đãi hay hãm hại v…v, Snape không hề để tâm. Một trận chua xót nổi lên trong lòng Harry. Cậu vậy mà lại đồng tình với Snape. Snape hi vọng người mình yêu có thể rời xa chiến tranh, nhưng cuối cùng lại bất lực. …….. Đây cũng không phải điều Snape muốn. Rất nhiều ngày, Snape cố áp chế chính mình không thèm nhớ tới lễ Giáng Sinh kia, không thèm nhớ tới đứa nhỏ kia. Y muốn tai họa này rời xa để đối phương không có việc gì. Y luôn tự nói với mình như vậy. Chính là Dumbledore cứ hết lần này đến lần khác khơi gợi đề tài này. Y vẫn luôn nghĩ Dumbledore lo lắng y vì tình cảm mà hủy đại cục, chính là y hoàn toàn không ngờ thân phận và cảnh ngộ của Daniel so với tưởng tượng càng đặc biệt hơn. Dumbledore biết thân phận thật sự của đứa nhỏ đó, nhất định biết. Chẳng lẽ hiện tại y nên đi tới chất vấn Dumbledore sao? Không, Snape chỉ cảm thấy buồn cười, ở chung lâu đến vậy, luôn cẩn thận lại có lúc hồ đồ như vậy, vì y nhiều lần trốn tránh mới dẫn đến hậu quả hiện tại. Bây giờ y cũng không biết nên làm cái gì, nước thuốc lãng quên đã có công hiệu, cho dù tìm được đứa nhỏ kia cũng không thể làm được gì, huống chi trong mắt mọi người y chỉ là một giáo sư độc dược đáng ghét. Daniel yêu là Allen, không phải y. Y căn bản không biết nên dùng biểu tình gì để đứng trước mặt đứa nhỏ đó. …….. Harry thoải mái, lệnh cấm túc vẫn còn, Umbridge không thể tìm cậu gây phiền phức, mà cậu không tới hầm, Snape cũng không tìm cậu. Vì thế, cậu liền cùng Hermione tới thư viện. Cậu làm bài tập về nhà, còn Hermione phụ trách tra cứu phương pháp khôi phục trí nhớ. Theo lời Hermione, Harry chỉ cần thành thận đúng hạn làm xong bài tập chính là đang giúp đỡ cô nàng. Hermione đứng trước giá sách xoa xoa cằm, đã vài ngày nay, cô cũng muốn sứt đầu mẻ trán, lật tới lật lui cũng chỉ có một đáp án, một ý kiến mới cũng không có, chậm rãi quay về bên cạnh Harry, cô cẩn thận nói: “Harry, thứ làm bồ mất đi trí nhớ rất có thể là độc dược lãng quên, như vậy tình huống này cũng chỉ có thể dùng độc dược……” Dùng độc dược trị độc dược, đây là quan điểm Hermione đưa ra. “Độc dược gì?” Hermione lắc đầu: “Phân tích bệnh trạng cụ thể để điều chế, nếu Snape giáo sư có thể hỗ trợ thì……” “Ạc, không.” Harry chán chường ôm đầu. Cậu đắc tội Snape như vậy, hiện tại nhờ Snape giúp mình, đây đúng là chuyện buồn cười nhất. “Không thể nào, Hermione, còn cách nào khác không?” Hermione ném qua một ánh mắt không tán thành, nhưng vẫn nói tiếp: “Là tự bồ nhớ lại, khi bị kích thích thích hợp.” “Nhưng mà mình nghĩ không ra a.” Harry chán nãn. “Mình sẽ tìm tiếp.” Hermione không đánh lòng đánh vỡ hi vọng, cúi đầu bắt đầu đọc đống sách. Thời gian một ngày trôi qua. Harry hoàn thành rất nhiều bài tập, sau đó ngồi ở thư viện xem các bộ sách khác, kỹ thuật phòng ngự nếu đã mở tổ học tập, cậu ít nhiều gì cũng phải có trách nhiệm. Chỉ tiếc phần lớn sách đều bị Umbridge cấm, bà Pince đã khóa bọn nó lại. “Từ hôm nay, mỗi ngày mang theo một tờ giấy bên người, liệt kê ra những thứ nhìn thấy làm bồ hoảng hốt.” Hermione tìm ra một phương pháp mới: “Mình nghĩ những thứ đó có liên quan tới trí nhớ bị mất của bồ.” Cứ như vậy, Harry luôn mang theo một mảnh giấy để ghi chép. Qua một thời gian, một chuỗi từ xuất hiện trước mặt Hermione. Ngọn lửa, áo gió màu đen, dây chuyền, khăn quàng cổ, cồn, tuyết, thậm chí còn có cà rốt, củ cải và khoai tây. Hermione trố mắt nhìn, cô nàng thật sự rất khó để liên hệ mấy thứ này lại cùng nhau. “Chỗ nào của Cho làm bồ chú ý?” Hermione nhớ tới nhân vật mấu chốt. Harry xấu hổ nhớ lại, mặt đỏ lên: “Mắt của cô ấy rất đẹp.” “A.” Hermione mặt kệ bạn tốt tiếp tục nghiên cứu. Harry xoay xoay bả vai, đứng dậy, cậu phát hiện ra có vài quyển sách thú vị đặt nhầm trong mớ sách xếp gọn gàng, cậu từng phát hiện một quyển sách kỹ năng phòng ngự đặt lẫn trong mớ sách biến hình, có nhiều lúc bà Pince cũng đặt sai kệ. Quét mắt qua một dọc tiêu đề, hai mươi phút sau, Harry đi tới một giá sách. Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuyên vào làm Harry chói mắt, quay đầu lại Harry có chút ngẩn người, ai, lại là một ngày không thu hoạch được gì. Harry nhấc chân đi ra ngoài, chuẩn bị kéo Hermione đi ăn cơm tối. Khi mắt cậu lướt qua giá sách bên phải, cậu dừng lại, đó là một cuốn sách Muggle. Vì Chương trình học Muggle cần nên thư viện cũng có vài loại, bất quá nói thẳng ra lớp Muggle cũng không giúp đỡ được gì vì thế giáo sư dạy môn Muggle học rất hứng thú với những thứ được giới Muggle tiến cử, cơ hồ đều là tiểu thuyết, hay tập thơ ca, không hề cập nhật tri thức Muggle. Nơi Harry vừa liếc nhìn, trong mớ sách thơ ca nổi tiếng đó dường như có gì đó hấp dẫn cậu ngừng lại. Harry cẩn thận quan sát, lồng ngực hơi nóng lên, đè ép không được xao động. Một quyển sách cũ, a, đương nhiên, ở đây toàn là sách cũ, còn có chút ố vàng. Ánh mắt Harry ngừng lại ở một gáy sách, lần này cậu không hoảng hốt, chính là cậu cảm thấy quyển sách này hút mình ra khỏi thế giới này. Đầu ngón tay khẽ động, Harry cẩn thật rút quyển sách ra. 《 Tập Thơ Shelley 》, đây là một thi nhân Muggle người Anh. Không biết vì sao, Harry biết rất rõ mặc dù rõ ràng cậu không có trí nhớ. Có lẽ đã lâu không ai đụng tới, trên bìa sách có dính một tầng tro bụi, Harry nhẹ nhàng lau chùi, tựa như vật đang cầm trong tay là một khối bảo thạch quý hiếm. Chần chờ thật lâu, Harry vẫn mở sách ra, trong lòng cậu nảy lên cảm giác bất an cùng chờ mong. Có cái gì đó đang rục rịch. Từng bài, từng bài đập vào mắt cậu, từng câu từng chữ như đang tràn về. Mũi cay xè, lồng ngực tràn ngập tâm tình phức tạp đang không ngừng quay cuồng, kêu gào tìm kiếm lối ra. “………Và nắng ôm đất lành, và trăng hôn biển cả, nhưng thảy đều vô nghĩa.” Harry kìm không được cúi đầu thì thầm thành tiếng, những lời cuối cùng vô thức run rẩy: “…….Nếu em chẳng hôn anh?” Phong cảnh vào ban đêm, pháo hoa bắn đầy trời, trên một nóc nhà đầy tuyết, một thiếu niên đỏ mặt luống cuống vì một nụ hôn bất ngờ, trái tim đập thình thịch. Trí nhớ bị che dấu cuối cùng cũng tìm được lỗ hổng, điên cuồng xông ra, chiếm cứ từng ngóc ngách trong đầu Harry, mạnh liệt như không thể ngăn chặn lại. Cũng như nhớ nhung của cậu dành cho anh. Nước mắt Harry chảy xuôi theo gò má, chất lỏng ấm áp nhiễu lên ngón tay lạnh lẽo của cậu. Hermione đi tới tìm bạn tốt nhưng mà lại nhìn thấy một màn như vậy, cơ thể thiếu niên đứng thẳng, đầu hơi cúi thấp, biểu tình đờ đẫn cùng ánh mắt bi thương, nước mắt trên mặt có thể thấy rất rõ. “Harry…..” Hermione bị dọa, cô vội vàng bước nhanh tới, nhưng người trước mắt dường như không hề nghe thấy âm thanh của cô, vẫn chìm đắm trong cảm xúc của mình như trước. Hermione hoảng hốt, cô cố gắng làm âm thanh mình ôn nhu hơn: “Harry, đã xảy ra chuyện gì?” Cô gái nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay cậu bé. Quyển sách gập mạnh lại. “Hermione…… nước thuốc lãng quên có màu gì?” Âm thanh yếu ớt đến vô lực. Hermione sửng sốt. “Hermione……..” Giống như bị phá vỡ. “Màu bạc.” Trừ bỏ thành thật trả lời, Hermione không tìm được bất kì từ ngữ nào nữa. Hô hấp Harry trong nháy mắt ngưng đọng. “Đây là gì?” “Thuốc dinh dưỡng.” Đoạn nói chuyện trong lần gặp gỡ cuối cùng quanh quẩn trong đầu Harry. “Harry?” Hermione thực khẩn trương. Vài giây sau, thiếu niên quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười mỉm: “Mình không sao, đi thôi, đi ăn cơm.” Nước mắt dùng tay có thể lau đi, cùng lúc đó, có thứ gì đó trong mắt Harry nhanh chóng biến mất, quay về tĩnh mịch.
|
Chương 23: Tiếng gọi tình nhân
Khéo léo từ chối sự quan tâm của Hermione. Sau bữa cơm chiều, Harry một mình tách ra. Thời tiết tháng tư vẫn còn rất lạnh, Harry cúi đầu, kỳ thật cậu không có nơi nào muốn đi cả, cậu không muốn quay về ký túc xá, ký túc xá có 3 người, cậu không muốn tới thư viện, thư viện cũng có người, cậu muốn một mình yên lặng một chút. Allen. Yên lặng nhớ kỹ tên này, trái tim Harry lập tức bị siết chặt. Vì cái gì? Vì cái gì phải cho cậu uống thuốc lãng quên, vì cái gì……phải vứt bỏ cậu. Liên tục di chuyển theo đám cầu thang của lâu đài, tới một hàng lang, Harry để chân mình tự di chuyển, thời gian chậm rãi trôi qua, Harry đi mệt, vì thế cậu tìm một góc ngồi xuống, ngẩng đầu lên nhìn lên trên, trí nhớ dần dần xâm chiếm, hiện lên rõ ràng trước mắt cậu, cảm giác thoải mái, đơn giản, những cái ôm, những nụ hôn, cậu tin tưởng Allen, tin tưởng vô điều kiện, đổi lấy chỉ có phản bội. Điều làm Harry đau đớn nhất chính là hiện tại cậu vẫn nhớ tới người kia. Harry có thể chịu đựng được dì dượng mắng cậu, Dudley đánh cậu, đám bạn học Muggle chê cười cậu, chỉ cần đối tượng bị lăng nhục không phải người thân của cậu, Harry đều có thể cắn răng chịu đựng, không ai có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu, không ai có nghĩa vụ quan tâm tới cảm giác của cậu, mặc kệ cậu trong giới pháp thuật chói sáng thế nào thì cậu vẫn chỉ là một con quái vật bị nhốt trong một cái tủ nhỏ. Harry tự ti dấu mình sau lớp vỏ kiên cường, cậu không thấy xấu hổ vì đó chính là một phần của mình. Vì thế khi có người không hề tin tưởng cậu, hay ruồng bỏ cậu sẽ rất khổ sở, cậu sẽ lùi về hình thức bảo hộ mình đã tạo ra, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không khóc, khóc chỉ thu nhận được những thương tổn càng sâu hơn. Harry ở trong tủ đựng chén mười một năm đã nghiệm ra chân lý này. Nhưng mà hiện tại, Harry gục đầu xuống, chôn đầu mình thật sâu vào hai đầu gối, hai tay ôm chặt gối, kìm nén tiếng nức nở. Không biết qua bao lâu. Bên ngoài có âm thanh vang lên. Harry đã khóc rối bù thành một đoàn cũng không để ý tới, chỉ theo bản năng rụt về phía sau, mặc kệ là ai, cút ngay, đừng để ý đến cậu! Sự yên lặng Harry mong muốn bị gở bỏ, một cánh tay mạnh mẽ kéo tay cậu về phía trước. “Cút ngay!” Harry bạo phát, ngẩng đầu lên rống giận, chính là âm thanh khàn khàn cực kỳ. Là Snape, từ trên cao nhìn xuống Harry chính là Snape. “Ngươi định đi theo ta, hay định khóc nháo để toàn bộ trường học đều biết?” Giọng nói lạnh băng, Snape không thay đổi biểu tình chăm chú nhìn xuống. Chỉ đi tuần tra theo thường lệ, Snape không muốn để ý tới Potter phiền phức, nhưng đối phương cuộn mình như một đống rác rưởi trong góc lâu đài, y không thể không nhìn. Harry dùng sức giật lại cánh tay mình, cầu xin: “Làm ơn để tôi một mình, một lát sẽ tốt thôi, làm ơn……” Đây là lần đầu tiên cậu yếu ớt như vậy trước mặt Snape, cậu hít hít mũi. Snape có chút giật mình, bàn tay chợt buông lỏng, thiếu niên lập tức cuộn mình thành hình cầu. Trong trí nhớ của Snape, cho dù Potter đang nằm trên giường bệnh ở bệnh xá, chỉ cần tỉnh lại liền trợn mắt nhìn y, phát ra âm thanh lên án chói tai hoặc gầm nhẹ, chứ không phải yếu ớt như hiện tại. Nhưng mà, Snape không có khả năng mặc kệ Potter, y là Snape. Lần này, Snape khom lưng, dùng cả hai tay như nắm một con gà con xốc thiếu niên đứng dậy, so với những bạn bè cùng lứa, đứa trẻ này quá nhỏ gầy vì thế việc này đối với y không có chút khó khăn nào. “Đủ rồi, ông không thể tạm thời buông tha tôi sao! !” Harry gầm lên, đôi mắt đỏ bừng rộ lên ngọn lửa: “Đừng để ý đến tôi, ném tôi xuống, tựa như mọi người vẫn làm đi! !” Harry không thể khống chế được âm thanh của mình vang vọng trong hàng lang, cậu giận chó đánh mèo, đồng thời cũng tự làm tổn thương chính mình. Đôi tay đang túm lấy vai cậu thả ra, thay vào đó một bàn tay bắt lấy cổ tay cậu: “Đi, Potter.” Không có trào phúng hay mỉa mai, âm thanh rất ôn hòa, nếu trong thời điểm bình thường, đủ để làm Harry cảm thấy được yêu thương mà vừa mừng vừa lo, nhưng lúc này, cậu đang chìm trong đau đớn của chính mình. “Giáo sư, cầu thầy……..” Âm thanh Harry thật nhỏ, mang theo ý cầu xin. “Ngươi không thể qua đêm ở lâu đài, nghe hiểu không, mau theo ta.” Snape đánh gãy lời thiếu niên, lực đạo trên tay thả lỏng một chút nhưng không buông ra, y lôi đứa nhỏ không còn chút lực phản kháng nào về hầm. Trên người Potter lạnh như băng, Snape lúc này cũng không thèm bỏ đá xuống giết. Hầm. Harry cuộn mình trên một góc sô pha, từ khi vào cửa cậu liền co rụt ở đó, ngọn đèn mờ nhạt trong hầm làm cậu có chút thanh tỉnh, đầu lập tức đau nhức, cậu cúi đầu, chôn mình xuống thật sâu né tránh đi ánh sáng. Mặc kệ tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, đối với cậu mà nói, chẳng có gì tồi tệ hơn ngày hôm nay. Harry mặc kệ âm thanh lanh canh lách cách vang lên bên cạnh. Không bao lâu sau, âm thanh nam nhân vang lên: “Potter!” Harry chậm rãi quay đầu lại, một cốc thủy tinh được đưa tới trước mắt. “Uống hết.” Ngữ khí ra lệnh, Snape nhìn biểu tình đờ đẫn của thiếu niên, nếu Potter không nghe theo, y không ngại đè ra rót hết. Nhưng mà, Snape nhìn thấy một biểu tình lạnh lẽo xuất hiện trên mặt Potter, y tuyệt đối không nhìn sai. Ngay sau đó, cốc bị lấy đi, chất lỏng màu nâu âm ấp dần dần được uống hết. Ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Snape, Potter như vậy làm y khó chịu: “Không hỏi cái gì đã liều lĩnh uống hết…….” “Đem tôi độc chết là tốt nhất.” Thiếu niên một lần nữa co rụt cơ thể. Snape nghẹn lời, đứa trẻ này rốt cuộc làm sao vậy? Nam nhân nhíu mi, rồi lại nhíu nữa, cuối cùng bất đắc dĩ y kéo Potter lên: “Đi vào ngủ.” Chỉ duy nhất lần này mà thôi. Đẩy kẻ gây họa vào giường ngủ trong phòng của mình, Snape đi ra ngoài thu thập đống hỗn độn trên bàn. Từ lần ngoài ý muốn đó, Snape không dạy Potter nữa, một kẻ biết được bí mật của y, trong khoảng thời gian ngắn tốt nhất không cần xuất hiện trước mặt y. Potter không truyền ra thành tin đồn quả thật làm y có chút ngoài ý muốn, tuy rằng y cũng chả quan tâm đến tin đồn. Lau cốc, Snape thầm đoán, theo tình trạng của Potter không giống như do Chúa tể Hắc ám tạo thành, ngược lại có vẻ như cùng hai tên bằng hữu ngu ngốc kia cãi nhau linh tinh. Đối với tóc đỏ Snape không có ấn tượng tốt, nhưng Granger, cô gái kia không giống người nháo đến mâu thuẫn. Hay là bị con gái đá? Snape cười lạnh, trong thời gian này, y ngẫu nhiên nhìn thấy cứu thế chủ cùng một cô gái Ravenclaw ở cùng nhau. Snape nghĩ mình không có nghĩa vụ phải giải quyết vấn đề ngây thơ do hormone gia tăng. Tốt nhất là không phải, Potter. Snape xếp mớ chai lọ ngay ngắn, âm thầm nghĩ, nếu như cậu bé vàng vì thất tình mà bi thương khóc lóc như vậy, y tuyệt đối sẽ quăng tên ngốc này treo trên đỉnh tòa tháp Gryffindor. Mở ra bài tập của các lớp, Snape bắt đầu phê chữa, hai giờ sau y phân loại ra các tấm giấy da xong cuộn lại cất đi. Tốt thật, y phải ngủ sô pha. Snape thật sự muốn chạy vọt vào túm Potter ném ra khỏi hầm. Nhu nhu huyệt thái dương, Snape áp chế cơn tức giận. Một Potter, một Potter yếu ớt, Snape không biết cách ứng phó với một Potter như vậy. Chỉ là một đứa trẻ….. yếu ớt. Snape thở dài, đẩy cửa phòng ngủ, nếu Potter chết trong hầm của y, y sẽ bị ý niệm của Dumbledore giết chết. Cái chăn xanh lá bao phủ toàn bộ cơ thể Potter, trừ bỏ một khối tròn nhô lên, cái gì cũng nhìn không ra. Muốn ngộp chết mình sao? Snape đi tới đầu giường, kéo chăn xuống tới gối nhưng cũng không thấy gì, Snape đành phải cầm chăn xốc lên, sau đó y thấy Potter đang ngủ, tay chân co rụt lại hệt như tư thế trẻ con ngủ. Tư thế này vô cùng quen thuộc với Snape. Một cái chớp mắt hoảng hốt, Snape lập tức hồi phục tinh thần, y vung đũa phép cởi bỏ đồng phục của thiếu niên, chỉ còn áo ngủ đơn độc bên trong, áo sơ mi rộng hơn cổ áo đồng phục rất nhiều, vì thế sợi dây chuyền bạc liền trượt ra ngoài. Hình bầu dục, viên đá có màu trắng ngà, đá ánh trăng. Snape hoàn toàn cứng đờ, y không thể tin vào hai mắt mình. Nếu y nhớ đúng thì y đã tặng cho Daniel một sợi dây chuyền như vậy, giống như đúc, so với sợi dây trên cổ Potter giống như đúc. Không khí trong phòng ngủ ngưng kết lại trong khoảnh khắc, Snape cơ hồ quên mất phương thức hô hấp. Độc dược đại sư đờ ra thật lâu, sau đó y nghĩ muốn chạm vào sợi dây kia, y muốn nhìn rõ hơn, có lẽ y nhìn lầm thì sao? Giới Muggle có lẽ làm ra thứ tương tự mà thôi. Nhích tới, nhích tới nữa, hướng về phía viên đá trên cổ Potter. Bàn tay Snape còn chưa chạm vào viên đá thì đã đụng phải cánh tay người đang say ngủ, người này lập tức bắt được cổ tay y, Snape cả kinh nhưng không rút tay về. Thiếu niên cũng không tỉnh lại, đại khái chỉ là một thói quen. Snape hiện tại suy nghĩ làm sao để rút tay mình về, y rất hiếm khi lúng túng, vì thế y dùng tay kia nhẹ nhàng gỡ những ngón tay bám chặt của Potter. Hơn nữa phút sau, Snape rốt cục thuận lợi thoát được, y nhẹ nhõm thở ra một hơi. Lúc này, Potter thì thầm một cái tên. Cái tên này như một đạo sấm sét giữa trời quang bổ lên người Snape, vô cùng khắc nghiệt. “Allen……..” Thiếu niên chìm trong mộng nhíu chặt mi cúi đầu kêu la, âm thanh gào thét thảm thiết.
|
Chương 24: Phá vỡ cùng xấu hổ
Snape không biết mình làm thế nào để rời khỏi phòng, lúc này ngay cả bế quan bí thuật cũng không thể ngăn chặn những tiếng gầm rú không ngừng trong đầu y. Harry Potter chính là Daniel? “Tôi mới mười lăm tuổi…..” “Cha mẹ tôi mất từ sớm…….” “Nếu người xung quanh đều nói tôi là kẻ lừa đảo……” Đoạn thời gian đó, đúng là thời điểm Nhật Báo Tiên Tri gièm pha Potter lợi hại nhất. Vì thế Potter liền thay đổi gương mặt, sửa tên chạy tới giới Muggle giải sầu? ! Đùng một phát lại đụng phải mình đang bị sự cố độc dược? ! Snape cảm thấy thế giới của mình bị phá vỡ, nam nhân tóc đen cứng đờ ngồi trên sô pha, Dumbledore đã sớm biết, vì thế lão nhân đó mới nói đứa trẻ đó không thể tránh được chiến tranh. Đâu chỉ là trốn không được, chính xác hơn là hồng tâm của Chúa tể Hắc Ám. Snape lừa mình dối người cố gắng tìm ra bằng chứng bác bỏ lập luận của mình, nhưng những hành vi khác thường của Potter gần đây lại càng khẳng định hơn, hơn nữa còn nảy sinh ra một cảm giác tội lỗi. Lần cấm túc đầu tiên sau lễ Giáng Sinh, Potter té xỉu, bởi vì đứa nhỏ này đã không ăn không uống chờ suốt một ngày trước cửa nhà y. Potter luôn ngẩn người trong khi cấm túc, hay xuất hiện trạng thái hoảng hốt vì mình cho cậu ta uống thuốc lãng quên, mà tiềm thức Potter lại chấp nhất muốn nhớ ra. Trí nhớ này đối với Potter rất quan trọng. Snape không thể không nhận định như vậy. Tác dụng của thuốc lãng quên đối với người bình thường sẽ không phát sinh tác dụng phụ, trừ phi trí nhớ đó đối với người này vô cùng quan trọng. Cảm giác tội lỗi đè ép làm Snape khó thở. Y quá tự phụ cho rằng người đẩy Potter tới tình trạng này chính là Chúa tể Hắc Ám, bởi vì đứa nhỏ này không thể chống đỡ được sự quấy rầy từ Chúa tể Hắc Ám, bởi vì đứa nhỏ này quá ngu xuẩn, nhưng y trăm triệu lần không thể ngờ, tất cả đều là lỗi của mình. “Ta rốt cuộc đã gây ra cái gì……” Snape nhắm mắt lại, phát ra âm thanh tê tê thống khổ. Y nợ Potter một lần cứu mạng, nhưng y chưa bao giờ chân chính cảm kích nam nhân đạo đức giả đó, y chỉ cần bảo hộ Harry Potter thì đã có thể phóng thích oán hận của mình. Y nợ Lily một mạng, là y hại chết bằng hữu, y không muốn như vậy. Nhưng hai người đã chọn lựa hai lập trường đối nghịch, kết cục này có lẽ đã sớm định, y thống hận hành vi mình đã làm, vì thế luôn cố gắng bù đắp lại. Y cùng hai người kia không có cách nào để tính toán rõ ràng, y nợ bọn họ, nhưng bọn họ cũng nợ y, chính là vấn đề ít hay nhiều mà thôi. Nhưng Harry Potter bất đồng. Đứa nhỏ này không nợ gì y cả. Là y nợ cậu ta. Snape nhớ lại khi Potter dùng gương mặt của Daniel, an ủi, chiếu cố, nhân nhượng cùng bầu bạn. Cảm giác áy náy hung hăng tập kích trái tim Snape. Không chỉ nợ, còn có thành kiến. Y đem hình tượng của Potter toàn bộ áp lên người Harry, y cho rằng cậu lỗ mãng, tệ hại, kiêu căng ngạo mạn, không biết quy củ, y nhận định cậu có tất cả tư chất làm người ta phải chán ghét. Sự thật lại không phải như vậy. Severus Snape không thể nhìn thấy cá tính chân thật của Harry Potter. Nhưng Allen thấy được, tận mắt thấy. Sự tồn tại của Daniel làm sinh mệnh Allen có một tia ấm áp. Mà sự tồn tại của Snape làm cho cuộc sống tồi tệ của Potter lại càng thêm thống khổ. Đến tột cùng là ai không biết cám ơn. Snape ngồi ở sô pha suốt một đêm, ngọn lửa trong lò sưởi âm tường đã tắt ngúm, hầm rét lạnh, nam nhân tóc đen cũng không quan tâm tới, cứ như vậy ngồi ở đó, tùy ý để bóng tối cùng rét lạnh bao phủ cơ thể mình. ……….. Harry mở to mắt, ý thức được cơ thể được lớp chăn mềm mại như nhung bao phủ, ấm áp còn vô cùng thoải mái. Cậu đang ở đâu? Trí nhớ dần trở về giúp Harry nhớ ra sự mất khống chế hôm qua cùng với tình cảnh của mình hiện tại. Đây là phòng Snape? Harry chống đỡ cơ thể, đám học trò Gryffindor đã tưởng tượng vô số xem lần phòng ngủ của lão dơi có dạng thế nào? U tối ảm đạm là lựa chọn nhiều nhất. Nhưng trên thực tế không phải như vậy, Harry kinh ngạc phát hiện nơi này so với tưởng tượng thì, ưm, càng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. Giường ngủ mềm mại, chăn màu xanh lá mềm như tơ lụa, tủ quần áo hình thức đơn giản, còn có đồng hồ treo tường, là gu thẩm mỹ bình thường. Tầm mắt Harry dừng lại một giây ở đồng hồ treo tường, cậu trừng to mắt. Trời ạ, một giờ chiều! Hôm nay là thứ sáu, buổi sáng cậu có giờ học biến hình! Harry không thể tưởng tượng được gương mặt giáo sư McGonagall sẽ vặn vẹo tới hình dạng nào nữa! Cậu lại trốn học! Snape sao không đánh thức cậu? ! Mún nhìn cậu bị chê cười sao? Harry không còn thời gian suy nghĩ nhiều, cậu vội vàng đứng lên, hoang mang rối loạn mặc lại đồng phục đặt trên đầu giường, lại lúng túng chạy ra ngoài. Vừa mở cửa ra, Harry chỉ thấy vẻ mặt âm trầm của nam nhân nhìn mình. “Snape…..giáo sư.” Harry lúng túng. Nam nhân nghiêng mặt, biểu tình không có chút thay đổi: “Không có lần sau, Potter.” Âm thanh thực bình thản. Harry sửng sốt. “Chẳng lẽ muốn ta tiễn ngươi về?” Ngữ điệu đè thấp, trở nên không kiên nhẫn. Da đầu Harry run lên, ngày hôm qua nháo loạn như vậy cư nhiên lại không bị trừ điểm! Thừa dịp người nào đó không kịp đổi ý Harry vội vàng chạy ra khỏi hầm, ngay cả cửa cũng quên đóng. Snape một lần nữa ngồi xuống, thở dài thật sâu. …….. Rời khỏi hầm, Harry đang khẩn trương có thể thả lỏng được một chút. Cậu lại nhớ tới Allen. Thần thái trong mắt trở nên ảm đạm, Harry siết chặt tay, không, bất luận thế nào cậu cũng phải đi gặp Allen. Chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy! Quyết định xong Harry phát hiện vấn đề lớn nhất của cậu bây giờ chính là viện trưởng, cậu phải lấy lí do gì giải thích việc trốn học đây? Mãi đến khi thiếu niên mê mang trở về ký túc xá, cậu vẫn không nghĩ ra được lí do nào thích hợp. Nói thật? Ngủ quên trong hầm, lí do này mặc kệ có thật hay không vẫn không đáng tin chút nào. “Harry!” “Harry!” Hai tiếng gọi vui sướng kéo Harry thoát khỏi suy nghĩ của mình. “Hắc, Hermione, Ron.” Harry xấu hổ vò đầu, trong lòng tiếp tục điều chỉnh lời nói dối của mình. “Bồ không sao chứ?” Ron túm Harry qua xem xét từ trên xuống dưới: “Lão dơi không hạ độc bồ chứ?” “Ron!” Ngữ khí Hermione tràn ngập trách cứ. Ron le lưỡi, nhìn bạn tốt quả thật không sao mới cười thật tươi: “Bồ tèo, bồ biết không, hôm nay viện trưởng chúng ta đã mắng lão dơi đấy.” “Cái gì?” Harry giật mình. “Sáng hôm nay không phải bồ không tới học sao?” Hermione liếc mắt Ron một cái, người nọ không tình nguyện mà ngậm miệng lại, Hermione tiếp tục: “Tụi mình cũng không biết bồ ở đâu, McGonagall giáo sư cũng rất sốt ruột, sau đó Snape giáo sư tới nói bồ ở chỗ thầy, nói bồ phạm tội …… nặng nên bị thầy cấm túc.” “A?” Miệng Harry há to đến mức có thể nhét vào một cái trứng gà. “McGonagall giáo sư rất tức giận liền đi ra khỏi phòng học tranh luận với Snape giáo sư vài câu, chỉ vậy.” Hermione trình bày xong liền dừng một chút, thân thiết hỏi: “Bồ có sao không?” “A, đương nhiên, mình khỏe lắm.” Harry phản xạ có điều kiện lập tức trả lời. Trời ạ, Snape lại giúp cậu dấu diếm, thật không thể tin nỗi! Vì cái gì? Bởi vì biểu hiện của cậu hôm qua sao? Điều này không đúng, nếu Snape cho rằng tình huống của cậu thật sự không ổn sao lại không chất vấn? Harry lắc đầu, tự như khi Snape phát hiện cậu bị Umbridge trừng phạt cũng không bỏ đá xuống giếng ngược lại còn giúp cậu trị liệu, nam nhân này so với bề ngoài thì có có tính người hơn. Cũng có lẽ thật là vậy. Harry nghĩ theo thực tế khách quan thì chuyện Snape có người yêu có lẽ là thật. Nhận được sự an ủi nhiệt tình từ nhóm bạn học xong, Harry đi tới văn phòng biến hình, McGonagall giáo sư không hề trách móc, điểm này ngược lại làm cậu cảm thấy áy náy, bởi vì mọi việc đúng ra đều là vấn đề của cậu. Rời khỏi văn phòng, bước chân Harry đưa cậu tiến về phía hầm. Cậu nên cám ơn, Harry do dự đứng ở cửa, chần chừ một hồi, Snape giúp đỡ cậu, cậu lại nghĩ đối phương muốn nhìn mình bị chê cười, bản tính chính trực của Gryffindor làm cậu không thể bất lịch sự như vậy. Áp lực sắp phải đối mặt với nam nhân kia làm Harry chùn bước, cuối cùng, cậu hít một hơi đưa tay chuẩn bị gõ cửa. Hắt xì. Cửa mở ra. Tay Harry theo quán tính suýt chút nữa đã chụp lên lồng ngực nam nhân. “A, Snape.” Harry kinh ngạc kêu một tiếng, sau đó lập tức phát hiện xưng hô không đầy đủ liền vội vàng bổ xung: “Giáo sư.” Nam nhân tóc đen chỉ cúi đầu nhìn, không nói gì. Harry thực khẩn trương, cậu đến để cám ơn chứ không phải để bị trừ điểm, vì thế cậu vội vàng nói: “Ngày hôm qua thực cám ơn.” Không có đáp lại. Áp lực của Harry lại càng lớn hơn nữa, miệng lưỡi cậu khô khan, rốt cuộc không nói nên lời, thật sự cậu rất muốn quay đầu bỏ chạy. “Potter.” Da đầu Harry run bần bật. “Tuần sau bắt đầu lại Chương trình học, 8 giờ tối mỗi ngày, không được tới muộn.” Âm thanh nam nhân trơn nhẵn như lụa, thiếu đi vài phần hung hăng, nhưng không hề mất đi quyền uy. Cửa hầm đóng lại. Harry vò đầu, thở dài. Bên kia cánh cửa. Snape thở dài, số thở dài của y gần đây đã vượt qua tổng số mấy năm nay cộng lại. Potter đến nói cảm ơn hoàn toàn tiến thêm một bước kích động y. Chỉ cần biểu hiện thân thiện một chút với đứa nhỏ này, Potter sẽ lập tức đáp trả lại. Những hành động tàn ác của y mấy năm gần đây rốt cuộc đáng ghét cỡ nào, nó đủ làm Snape cảm thấy xấu hổ. Tuy rằng với lập trường của mình Snape không có khả năng tỏ ra vẻ mặt ôn nhu linh tinh với cứu thế chủ, ân, y cũng không có cái vẻ mặt ôn hòa ngu xuẩn đó, nhưng nếu y muốn thì cũng không quá tồi tệ như vậy. Y không biết mình có thể bù đắp lại bao nhiêu, nhưng Snape phải cố gắng dạy Potter bế quan bí thuật, y phải làm Potter trở nên càng mạnh mẽ hơn nữa, mạnh đến mức có thể đối đầu với Chúa tể Hắc Ám. Y phải để đứa nhỏ này sống sót.
|
Chương 25: Cái tát
Chín giờ tối, Snape trong hầm điều chế một loạt thuốc trị cảm mạo, khi gần hoàn thành thì ngọn lửa ở lò sưởi âm tường chợt bùng lên, một gương mặt đột ngột xuất hiện. “A, Severus, tôi vừa lúc có việc tìm anh.” Dumbledore nói xong gương mặt liền biến mất. Snape mím môi, ngay sau đó một lão nhân mặc áo chùng họa tiết ngôi sao từ lò sưởi chui ra. Snape vung đũa phép, độc dược hoàn thành tự động rót vào lọ thủy tinh. “Vất vả cho anh, gần đây đám học trò thật không thể bớt lo.” Cụ Dumbledore cười ha hả. “Chuyện gì?” Snape hỏi ngắn gọn, lão nhân này không có chuyện tuyệt đối sẽ không tới đây. “Minerva nói anh cấm túc Harry lúc có giờ học, anh cũng biết đó, về phương diện này Minerva rất nghiêm túc.” Cụ Dumbledore tự tìm cho mình một vị trí ngồi xuống: “Ác, uống chén ca cao nóng không? Nơi của anh thực lạnh.” Cái tên Harry làm Snape cảm thấy căng thẳng, y không để ý tới đề nghị thưởng thức thứ thức uống nóng từ hiệu trưởng, khô cằn nói: “Chỉ như vậy?” “Tôi thấy tinh thần của Harry cũng không tệ lắm, phiền anh đã lo lắng.” Cụ Dumbledore tự chiếu cố bản thân biến ra một cốc ca cao nóng, cầm trong tay vừa uống vừa nói. Mọi chuyện trong trường không thể tránh được ánh mắt của lão ong mật này sao? Snape nghiến răng nghiến lợi, khoanh tay ôm ngực không thèm nói, chuyện y và Potter không cần Dumbledore nhúng tay vào: “Muộn, Albus, không sợ bỏ lỡ giấc ngủ làm đẹp của ngươi sao?” Y cay nghiệt đuổi người. Ánh mắt cụ Dumbledore nhìn về phía đồng hồ treo tường, ánh mắt xanh biếc khẽ chớp: “Lão nhân lớn tuổi rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Tuy nói vậy nhưng lại không thấy cụ có động tác gì. Độc dược đại sư nhướng mi. Cụ Dumbledore thả cốc xuống, hà hơi vào hai bàn tay: “Bên ngoài rất lạnh, Severus.” “……..” “Harry lại không biết đã chạy đi đâu.” Cụ Dumbledore chậm rãi nói: “Dạ du không phải thói quen tốt, anh nói có đúng không?” Snape giật mình, Potter không thấy? “Severus.” lúc này cụ Dumbledore mới đứng lên, vừa đi về hướng lò sưởi âm tường vừa nói: “Độc dược lãng quên không thể che dấu được tình yêu chân chính, nếu không ngày hôm qua Harry cũng không mất khống chế đến vậy.” Snape lại càng cứng ngắc hơn, dù sao, ngày hôm qua y vẫn ôm một tia hi vọng, Potter bị như vậy có lẽ chỉ vì các bằng hữu kích động, chứ không phải…….. vì Potter đã tìm lại được trí nhớ. “Harry là một đứa nhỏ tốt.” Cụ Dumbledore nói xong liền biến mất bên trong lò sưởi. Lão già đáng ghét thích xen vào việc người khác. Snape nhíu chặt mi, vội vàng cầm lấy độc dược giảm tuổi, giây tiếp theo cũng biến mất bên trong lò sưởi, xuất hiện ở lò sưởi trong căn nhà ở đường Bàn Xoay. Quả nhiên ở trước cửa. Snape tựa vào bên cửa sổ, nhìn qua bên hông, là gương mặt của Daniel. Thiếu niên bị rét lạnh co rụt thành một đoàn không thể thấy được biểu tình, hay có thể nói là đờ đẫn. Snape siết chặt tay, lão già chết tiệt, đã xen vào việc của người khác thì không thể tới sớm một chút hay sao? Cho dù Snape không biết nên ứng phó với Potter thế nào, nhưng y không thể để Potter cứ ngồi như vậy trước cửa nhà một đêm, uống độc dược xong, rút lại độ dài áo chùng, Snape kéo cửa ra. Vốn đang khom lưng cúi rạp xuống đột nhiên bị đẩy một chút liền căng cứng, Snape nhìn thấy Potter đưa lưng về phía mình chậm rãi đứng lên, từ từ xoay người lại, nhìn y. Gương mặt quen thuộc lại có chút xa lạ bị đông lạnh đến trắng bệch, thiếu niên run rẩy, cơ thể khẽ run lập cập, so với rét lạnh càng giống như đang tức giận, đôi mắt nâu kia gắt gao nhìn chằm chằm vào y. Nếu là đôi mắt xanh lá giờ phút này vì tức giận sẽ biến thành màu xanh đậm. Snape đột nhiên nhớ tới ánh mắt của Lily, khi Lily tức giận đôi mắt sẽ bùng lên ngọn lửa xanh thẫm. Harry ăn xong buổi cơm tối ở trường, thay đổi lịch học nhóm thành tối chủ nhật xong liền vội vàng khoác áo tàng hình chạy khỏi trường tới nơi này, cậu không thấy tờ giấy nào ở cửa, cậu chỉ im lặng nhìn ngôi nhà vẫn tràn ngập âm u này, sau đó lẳng lặng ngồi ở cửa, cậu nghĩ Allen có lý do để làm như vậy, chỉ là một lí do nhưng sao khó khăn quá, bộ não cằn cỗi của cậu thật sự không thể nghĩ ra. Nếu không muốn ở cùng một chỗ thì cứ đưa ra đề nghị chia tay không phải được rồi sao? Vì sao phải làm như vậy? Tuy rằng ý niệm chia tay xuất hiện trong đầu càng làm Harry đau đớn. Có lẽ cậu vĩnh viễn không đợi được Allen đi, như vậy chứng minh Allen rời khỏi nơi này vì thế mới làm cậu quên đi tất cả. Lúc âm thanh từ cánh cửa sau lưng vang lên, trái tim Harry chùng xuống. Cơ thể bị đông lạnh làm phản ứng có chút chậm chạp, cậu cố gắng đứng lên, xoay người lại, là Allen, giống như mấy tháng trước, vẫn còn ở nơi này, vì sao lại làm như vậy với cậu? ! Harry nghĩ mình có thể bình tĩnh hỏi lí do, tựa như lúc cậu tham gia giải tam pháp thuật, cậu dè dặt hỏi Ron vì sao lại khác thường, cậu nghĩ mình có thể miễn cưỡng trưng ra một cái tươi cười, làm như hai người bình thường sau nhiều ngày không gặp, cậu nghĩ mình có thể làm như chưa phát sinh chuyện gì mà ân cần thăm hỏi. Chính là phản ứng của cơ thể không thể lừa gạt, khi Harry nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Allen, cả người cậu run lên bần bật, ủy khuất, khó hiểu, phẫn nộ đan xen vào cùng một chỗ, bắt đầu ồn ào náo động rít gào trong cơ thể cậu. “Ba!” Đầu óc Snape trống rỗng, trên mặt có thêm một dấu bàn tay. Harry cũng cứng đờ, bàn tay vẫn còn nâng cao như cũ. Lí trí Harry dần dần trở về, bờ môi cậu nhẹ nhàng mở ra lại có chút áy náy mà mím lại. “Chán ghét tôi có thể nói thẳng, không cần phải làm những chuyện như vậy.” Âm thanh Harry có chút run rẩy đánh vỡ bầu không khí im lặng, dừng một chút, cậu cam chịu bổ sung: “Dù sao tôi cũng quen rồi, tạm biệt.” Harry quay đầu bước đi, cậu muốn khóc. Hai chân vốn đã bị đông cứng, đi nhanh một chút liền không vững mà ngã xấp xuống. Trong nháy mắt ngã úp mặt xuống đất trong đầu Harry xuất hiện một ý nghĩ, mình đúng là ngu xuẩn tự chạy tới cửa tìm xấu hổ! Một cánh tay vòng qua thắt lưng Harry, kéo ngược cậu trở lại, cậu không té ngã trên mặt đất mà ngã vào một cái ôm ấm áp, ý thức được là ai Harry liền bắt đầu giãy dụa, cậu thà ngã đến mặt mũi bầm dập cũng không muốn nhận đồng tình! “Thực xin lỗi………” Một câu của đối phương làm Harry ngừng hết mọi động tác. Đây là những lời duy nhất Snape có thể nói trong giờ phút này, y 37 tuổi không thể nói ra miệng, nhưng 18 tuổi có thể nói với Potter, y đỡ Potter sau đó nâng đứa nhỏ đi vào nhà. Nhét cốc ca cao nóng vào tay Potter, Snape ngồi ở đối diện. Cốc ca cao này là hiệu trưởng để lại cho y, y chỉ việc mang đến đây mà thôi. Nhiệt độ làm ngón tay Harry có cảm giác trở lại, hơi nóng làm mắt cậu có chút ươn ướt, ân, đây là hơi nóng tạo thành. Hai người đều im lặng. Thật lâu thật lâu sau, mãi đến khi đồng hồ treo tường chỉ tới số 10. “Nghỉ ngơi đi.” Snape dời tầm mắt. “……..anh không có gì muốn nói sao?” Harry ngẩng đầu, ánh mắt không chịu khuất phục. Snape bình ổn chính mình, chậm rãi nói: “Không có lần sau, ta cam đoan.” Không nói cho cậu biết nguyên nhân? Trong lòng Harry vẫn có chút bất bình, nhưng cũng không truy vấn nữa, cúi đầu đi nhanh vào phòng tắm, khi tới cửa cậu nghe thấy một câu. “Ta không chán ghét ngươi, tuyệt đối không.” Harry ngừng lại một chút, vừa tiến vào phòng tắm liền ôm lấy đầu mình, cậu dùng tiếng nước ào ào để che dấu tiếng khóc của mình, cậu thật sự rất vô dụng, trước kia đâu có như vậy, nhưng hiện tại chỉ vì một câu nói của Allen lại làm chính mình chật vật đến vậy. Snape nhẹ nhàng thở ra, y đã cố hết sức tự đấu tranh với chính mình. Nếu không thể đẩy đối phương đi, vậy chứ giữ bên người mà bảo hộ đi, Snape đoán, với thân phận Allen có lẽ sẽ càng dễ dàng dạy Potter hơn, chỉ cần cẩn thận….. che dấu. Khi thấy Potter vừa lau lau mái tóc rối bù ướt sũng vừa bò lên giường mình, Snape mới ý thức được đây mới chính là phiền phức lớn nhất. Đây là Potter, cho dù gương mặt hiện tại là giả nhưng vẫn là Potter. Ánh mắt Snape làm bộ như đang lơ đãng, chỉ cần cằm và hai gò má gầy một chút, con ngươi biến thành màu xanh lá, còn kém một chút, à, còn đeo cặp mắt kính ngu xuẩn kia. Thật sự không ổn, càng nhìn càng giống, vì thế Snape lâm vào khó xử. Nếu y còn biểu hiện chần chờ nhất định sẽ làm đứa nhỏ này bị tổn thương, nhưng nếu y tiếp tục thuận theo, kết quả có lẽ Potter lại càng tổn thương hơn nữa. “Allen?” Âm thanh Harry rất nhẹ. Cậu nghĩ hai người đã giảng hòa rồi, nếu cậu không nghĩ sai ý tứ câu nói cuối cùng của Allen. Chuyện độc dược lãng quên, Harry không suy xét nữa, tuy rằng trong lòng vẫn còn nghẹn lại nhưng nó cũng không phải điều quan trọng nữa. Snape ngồi xuống, đưa một cái chìa khóa về phía Harry: “Lần sau trực tiếp vào trong.” Chìa khóa Muggle, Snape từ đó tới giờ vào nhà chưa bao giờ dùng tới chìa khóa. Giống như có gì đó thắp sáng ánh mắt Harry: “Cho tôi sao?” “Ừ.” Snape tiến vào chăn, đau đầu với tình cảnh hiện tại, mà người tạo thành hết thảy vừa vặn lại chính là mình, ngay cả tư cách nói dối cũng không có, y nhớ lại khoảnh khắc trên nóc nhà, nói thẳng ra thì người thú nhận trước chính là mình. Chính mình lúc 18 tuổi chính là nguồn gốc mối đại họa này. Harry vùi vào lồng ngực người nào đó tìm được vị trí của mình, sau đó nhắm mắt lại. Cậu nghĩ tới đề nghị của Hermione, lúc đầu cậu định nói cho Allen thân phận thực của mình, nhưng hiện tại cậu quyết định giấu diếm, chỉ cần cảm giác này có thể kéo dài thêm một thời gian nữa. Allen cũng đã gạt cậu, nói vậy, bọn họ huề nhau, đúng không? Mãi đến khi Harry ngủ, Snape vẫn còn mở to mắt. Đứa con của Potter đang nằm trong lòng ngực mình làm y thật sự rối rắm, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào trán Potter, chậm rãi di chuyển tới vị trí vết sẹo, tuy rằng không thấy dấu vết nhưng thực tế có thể sờ được vết sẹo, hình tia chớp. Không cần lừa mình dối người, Snape tự nói với mình. Thừa nhận đi, người ngươi thích chính là Harry Potter chết tiệt. Slytherin có thể lừa gạt bất cứ kẻ nào, nhưng đối với chính mình nhất định phải thành thực. Ai. Snape buồn bực hiện tại chỉ có thể kéo chăn lên cao, cho dù hiện tại chính là Harry Potter nhưng cơ thể này vẫn thực ấm áp, vô thức siết chặt ôm ấp, y rốt cuộc nhắm mắt lại.
|