Thức Nhữ Bất Thức Đinh
|
|
Cố Xạ lại mở mắt, ánh mắt chuyển nhìn Đào Mặc tay chân luống cuống, lặng lẽ ngồi dậy.
Đào Mặc thấy Lão Đào và Cố Tiểu Giáp xuyên qua Hách Quả Tử, Kim sư gia chăm chú nhìn vào trong qua cửa sổ, thân thể chậm rãi di chuyển ra sau Cố Xạ. Cố Xạ nằm xuống, đầu gối lên chân hắn.
Kim sư gia và Hách Quả Tử nhìn nhau, lui trở về.
Xe chậm rãi chuyển động.
Tránh cho Cố Xạ khỏi lắc lư, hai tay Đào Mặc ôm hờ bả vai y.
Sắc mặt Cố Xạ hơi bình ổn, “Nói một chút cố sự nghe.”
“Cố sự?” Đào Mặc mặt lộ vẻ khổ sở. Từ nhỏ đến lớn, cố sự hắn nghe qua không ít, lại chưa từng kể lại cho người khác. Hắn vốn không giỏi ăn nói, trong lúc vội vàng làm sao có thể nói năng lưu loát.
Cố Xạ lại nói: “Nói chút chuyện ngươi từng trải qua cũng được.”
Đào Mặc chăm chú suy nghĩ một lát, “Vậy, ta kể chuyện lúc ta còn bé.”
“Ừ.”
“Trước tiên nói về phu tử đầu tiên của ta đi.” Đào Mặc biết tâm tình Cố Xạ không tốt, cố gắng nhớ một chút chuyện thú vị. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một vài chuyện lúc nhỏ.”Phu tử đầu tiên của ta là một nữ phu tử. Cha ta nói bà còn trẻ đã thủ tiết, hết sức đáng thương, khó khăn mới biết một chút chữ nghĩa, có chút văn tài, liền mời bà đến dạy nhập môn cho ta.”
Cố Xạ yên lặng lắng nghe.
“Vị nữ phu tử này tốt thì tốt, nhưng lại tốt quá mức.” Đào Mặc nói, “Ta còn bé bướng bỉnh, không muốn ngồi một chỗ đọc sách, bà cũng tùy ta, còn thay ta lo liệu trước mặt cha. Cứ như vậy, bà dung túng ta ngang bướng hai năm, cho đến khi bà tái giá.”
Cố Xạ nghĩ, chỉ sợ dung túng hắn không chỉ có nữ phu tử, còn có phụ thân hắn nữa?
“Phu tử thứ hai của ta là một lão giả tuổi đã thất tuần. Nhãn lực lão không tốt, trừ phi nhìn chằm chằm vào phương, không thì chỉ có thể thấy đường nét bóng dáng mà thôi. Ta ngồi học vài khóa, phát hiện lão thường nhận lầm ta với Hách Quả Tử, liền bảo Hách Quả Tử thay ta đến học đường.” Đào Mặc cứ nói cứ nói, thanh âm đột nhiên thấp xuống, “Nếu lúc đó ta không vô tri, tự cho mình đúng, cũng không đến mức bây giờ một chữ cũng không biết, chuyện gì cũng không làm nổi.”
Cố Xạ nói: “Ngược lại cũng không hẳn là chuyện xấu.”
Đào Mặc ngẩn ra, hỏi: “Vì sao?”
“Nhập môn chính là bắt đầu học nghiệp, cực kỳ trọng yếu. Lệnh tôn chọn cho ngươi hai vị, có thanh danh truyền thế không?” Chỉ nghe hắn thuật lại, Cố Xạ có thể đoán được Đào lão gia sợ là có lòng giúp đỡ hơn là tâm cầu học.
Quả nhiên, Đào Mặc gãi đầu nói: “Cái này thật không có.”
Cố Xạ nói: “Thay vì học không đúng, chi bằng không học.”
Đào Mặc nói: “Vậy, ta nên tìm người nào dạy nhập môn mới được?”
Cố Xạ không nói.
Đào Mặc suy nghĩ vòng vo, tựa hồ nghĩ được một tình cảnh khác, lại không dám tin.
Thật lâu sau.
Cố Xạ mới thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi có chọn được người nào thích hợp hơn ta?”
…
Đương nhiên là không có!
Đào Mặc không dám tin lên tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi thật sự muốn dạy ta?”
Tựa như nghe ra được sự phấn khởi trong lời hắn nói, Cố Xạ khẽ cười nói: “Ta sẽ không dung túng, cũng không tuổi già mắt hoa. Ngươi chớ có hối hận.”
“Không, tuyệt không hối hận. Ta nhất định học thật tốt!” Đào Mặc trả lời chắc nịch.
|
Chương 86 - HẬU PHÁT TIÊN CHÍ [5] Xe ngựa tiến vào Đàm Dương huyện, trước tiên đưa Cố Xạ về Cố phủ.
Đào Mặc đi theo Cố Tiểu Giáp, tận mắt thấy hắn an trí ổn thỏa cho Cố Xạ, mới lưu luyến quay về huyện nha.
Kim sư gia rời nhà mấy ngày cũng không vội vã trở về, sau khi cùng đến huyện nha, kéo thẳng Đào Mặc vào thư phòng.
Cửa đóng lại, vẻ mặt Kim sư gia liền giãn ra, “Đông gia. Thôi điền sử không thể dùng nữa, trong lòng người có chọn được người thay thế chưa?”
Đào Mặc còn băn khoăn về Cố Xạ, nghe vậy thì ngẩn người, “Sao lại phải thay?”
Kim sư gia nói: “Đông gia đừng quên tai bay vạ gió lần này là từ người nào mà ra!” Nhớ tới việc này, lão lại nổi giận. Lão và Đào Mặc rời khỏi huyện nha, sự vụ nha môn đều giao hết cho điền sử tạm thay mặt, đủ để thấy tín nhiệm hắn đến thế nào, lại không ngờ hắn làm ra chuyện xấu xa hai lòng sau lưng như vậy, quả thực khiến người khác phẫn nộ.
Đào Mặc cau mày nói: “Hắn cũng chỉ nói thật.”
Kim sư gia làm việc chung với Đào Mặc lâu ngày, biết từ góc độ của mình tuyệt không thể thuyết phục hắn, bèn đổi giọng: “Cũng không thể nói như vậy. Nếu hắn bất mãn đông gia, chuyện gì cũng đều có thể nói thẳng ra, cần gì phải cáo trạng đến nha môn Tri phủ? Đấy là vượt cấp, là tối kỵ khi làm quan! Nếu không sao khi muốn cáo ngự trạng lại phải ngược xuôi lăn lộn nhiều như vậy?” *cáo ngự trạng: cáo lên vua
Đào Mặc trầm tư.
“Huống gì, Thôi điền sử cáo trạng cũng không phải là vì nước vì dân, mà chỉ là ý muốn của bản thân. Nếu hắn thực sự chính trực vô tư, lúc đó căn bản cũng đã không hối lộ đông gia. Hắn trước đi hối lộ, sau lại trở mặt cáo trạng, thật đúng là hành động của tiểu nhân.”
Đào Mặc thong thả vòng quanh thư phòng vài vòng, vòng về trước mặt Kim sư gia, “Nhưng hắn cũng không sai gì to lớn lắm.”
“Cái sai lớn kia chỉ là chưa đúc thành, nhưng chiếu theo tính khí hắn thì chỉ sớm muộn mà thôi. Cái gọi là lo trước tính sau, chỉ là muốn phòng tai họa chưa xảy ra.” Kim sư gia đem tất cả khả năng của bản thân ra, giật giây, “Thôi Quýnh và đông gia đã là bằng mặt không bằng lòng, dù có miễn cưỡng làm việc chung với nhau cũng chỉ là lá mặt lá trái. Đối với Đàm Dương huyện mà nói, chính là có hại không có lợi.”
Đào Mặc hỏi: “Vậy Kim sư gia thấy thế nào?”
Kim sư gia đã tính sẵn kỹ càng, “Điền sử lớn hay nhỏ cùng là do triều đình bổ nhiệm, nếu muốn động đến, còn phải qua Tri phủ.”
Đào Mặc cau mày nói: “Sao lại phiền phức như vậy?”
“Không phiền.” Kim sư gia cười híp hai mắt, “Từ Tri phủ đi là rất thuận tiện.” Bây giờ Tri phủ Đàm thành chỉ hận không thể ra sức chó sức ngựa phục vụ, chút chuyện nhỏ này không đáng nói.
Đào Mặc nói: “Nhưng hắn đi rồi, vị trí điền sử không lẽ để trống?”
Kim sư gia nói: “Tri phủ tự nhiên sẽ điều người khác đến, đông gia không cần lo lắng. Nói không chừng lần này ngay cả Huyện thừa, chủ bộ cũng đưa qua.” Ngày trước Đàm Dương huyện là chiếc xương khó gặm, đại đa số người có môn đạo đều không muốn đến đây. Mà người không có môn đạo không có bản lĩnh lại không thể trụ được, lúc này mới trống chỗ. Lần này Tri phủ muốn lấy lòng Cố Xạ, chỉ sợ sẽ tự mình chọn vài người đưa qua.
Đào Mặc thấy khóe miệng Kim sư gia giương cao, nghi ngờ hỏi: “Sư gia có chuyện gì mà vui thế?”
Kim sư gia nghiêm mặt nói: “Ta chỉ đang nghĩ đến tương lai của Đàm Dương huyện tương dưới sự dẫn dắt của đại nhân sẽ phồn vinh yên ổn, trong lòng lại thấy vui.”
Đào Mặc ngượng ngùng nói: “Sư gia quá khen rồi. Ta, ta thật ra cái gì ta cũng không hiểu.”
Kim sư gia nói: “Không hiểu có thể học cho đến khi hiểu, sợ chỉ sợ, không muốn hiểu thôi.”
Đào Mặc vội nói: “Đương nhiên ta muốn học, muốn hiểu. Ta và Huyền Chi đã ước định rồi, ta nhất định sẽ học thật tốt.”
Kim sư gia nói: “Cố Huyền Chi chính là thiên hạ đệ nhất đại tài tử, đông gia có thể bái y làm thầy, chính là phúc phần to lớn.”
“Thiên hạ đệ nhất đại tài tử?” Đào Mặc ngẩn người.
Kim sư gia nhìn mặt đoán ý, cẩn trọng hỏi thăm: “Đông gia không phải không biết Cố Xạ là Cố Huyền Chi, là tài tử vang danh thiên hạ chứ?”
Đào Mặc nói: “Ta biết Cố Xạ là Cố Huyền Chi, nhưng tài tử vang danh thiên hạ thật là không biết.”
Kim sư gia lại hỏi: “Vậy đông gia có biết phụ thân y là Cố Hoàn Khôn Cố tướng gia không?”
Đào Mặc hoàn toàn ngơ ngẩn, “Cố tướng gia? Lão là chỉ người bên cạnh Hoàng thượng…”
“Là thân tín đắc lực nhất bên cạnh Hoàng thượng, đứng đầu bách quan.” Kim sư gia tựa hồ biết hắn muốn hỏi gì.
Sắc mặt Đào Mặc từ mờ mịt chuyển sang tái nhợt, hồi lâu mới nói: “Vậy mấy phẩm?”
Kim sư gia đưa lên một ngón tay.
Môi Đào Mặc run lên, cười đến vô cùng mất tự nhiên, “Nhìn y một chút cũng không giống vậy.”
“…” Lão thì lại nghĩ là rất giống. Khí độ như vậy, sang trọng như vậy, còn cao ngạo như vậy. Kim sư gia cũng không bóc trần, nhẹ giọng nói: “Ta rời nhà đã lâu, cũng nên quay về rồi, sớm mai lại đến, nếu đông gia không có chuyện gì, tốt nhất là nghỉ ngơi sớm một chút ha.”
“Ừ.” Đào Mặc vô thức đáp ứng, sau đó ngây ngốc trở lại bàn sách ngồi xuống.
Trời dần ngã về Tây, ánh sáng dần dần ảm đạm, dần dần rút ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, Hách Quả Tử đốt đèn đến tìm người.
“Thiếu gia?” Hắn đẩy cửa ra, dùng đèn lồng soi chiếu vào phòng, đang muốn đi, đột nhiên lại xoay người, cẩn thận tiến gần đến bàn sách, thấp giọng gọi: “Thiếu gia?”
“Ừ.”
“…” Tim Hách Quả Tử đập thịch một tiếng, “Thiếu gia, rõ ràng người ở đây, sao lại không lên tiếng. Dọa ta sợ!”
Đào Mặc nói: “Ta muốn ở một mình một lát.”
“Thiếu gia, nên dùng vãn thiện thôi.” Hách Quả Tử cầm đèn lồng đến trước mặt hắn.
Đào Mặc nói: “Ngươi biết Cố Huyền Chi là ai không?”
Hách Quả Tử nói: “Không phải là Cố Xạ sao? Nhưng mà nhắc tới, thật là không ngờ y lại là Cố Huyền Chi. Đường đường Tướng phủ công tử, thiên hạ đệ nhất tài tử! Trước đây ta còn… khụ, may là y không tính toán.”
“Ngươi cũng biết hắn là nhi tử Tướng gia.” Đào Mặc như mất mát.
“Cũng? Lẽ nào thiếu gia không biết?” Vui mừng của Hách Quả Tử lập tức chuyển thành lửa giận, “Chẳng lẽ Cố Xạ mãi lừa gạt thiếu gia, chưa từng nói thật?”
Đào Mặc vội nói: “Không phải. Không phải. Y nói ta biết y là Cố Huyền Chi, nhưng ta không biết Cố Huyền Chi nguyên lai là nhân vật quan trọng như vậy.”
Hách Quả Tử nhớ tới Đào Mặc không thích đọc sách, chắc hẳn với tài tử vang danh thiên hạ cũng không biết chút nào, liền thở dài nói: “Thiếu gia. Kỳ thực, Cố Xạ cũng tốt, Cố Huyền Chi cũng tốt, đều là cùng một người. Ta thấy tuy y xuất thân danh môn, nhưng rất bình dị gần gũi, cũng không có ỷ thế hiếp người. Lần này không phải còn vì thiếu gia chịu bản tử của Tri phủ sao? Nếu y thật xem trọng thân phận công tử Tướng phủ, cũng sẽ không đến Đàm Dương huyện nho nhỏ này, càng không kết giao cùng thiếu gia rồi.”
Đào Mặc hai tay ôm mặt, ưu sầu nói: “Ta luôn cảm thấy mình liên lụy đến y. Y như vậy… tốt như vậy, kết giao với ta coi như ủy khuất y rồi.”
“Có gì ủy khuất? Thiếu gia tâm địa thiện lương, đối đãi mọi người chân thành. Có thiếu gia làm bằng hữu là may mắn ba đời của y!” Hách Quả Tử khẩn thiết bênh vực chủ, “Lại nói, chỉ là kết giao bằng hữu, có gì cao có gì thấp. Cũng không phải cưới dâu, còn cầu môn đăng hộ đối.” Lời cuối cùng thốt ra khỏi miệng hắn, mới phát hiện mặt Đào Mặc lại trận đỏ trận trắng.
“Thiếu gia. Sắc mặt người không tốt lắm. Không sao chứ? Có phải bị bệnh rồi không?” Hắn đưa tay sờ trán Đào Mặc.
Đào Mặc tránh ra, “Không sao. Ta, ta … đói rồi!”
Hách Quả Tử thấy hắn vội nhảy bật dậy, chạy ra phía cửa, vội vàng nói: “Thiếu gia đi chậm một chút! Cẩn thận té.”
Lời hắn vừa dứt, liền nghe “Á!” một tiếng, Đào Mặc vấp ngưỡng cửa, ngã nhào xuống đất.
“Thiếu gia.” Hách Quả Tử vội vã chạy tới, nhưng có người còn nhanh hơn hắn một bước.
Lão Đào nâng Đào Mặc dậy, phất phất tay với Hách Quả Tử nói: “Đứng ở đây làm gì? Chỉ thêm phiền.”
Hách Quả Tử ủy khuất nói: “Ta chỉ lo lắng cho thiếu gia.”
Lão Đào nói: “Đến trù phòng đem thức ăn đến thư phòng đi, ta ăn cùng thiếu gia ở đây.”
Hách Quả Tử đáp ứng liền đi.
Lão Đào đỡ Đào Mặc đến ngồi xuống ghế, ôn nhu hỏi: “Có đau ở đâu không?”
Đào Mặc ôm gối, lắc lắc đầu: “Không đau.”
Lão Đào lấy tay ấn một cái vào đầu gối, Đào Mặc hít sâu.
“Còn nói không đau.” Lão Đào đứng dậy đốt đèn, sau đó lấy thuốc trị thương từ trong ngực ra, thấy ống quần hắn cuộn lên, chỗ đầu gối quả nhiên đỏ lên.
Đào Mặc nhìn lão bận bịu vì mình, tâm tình đột nhiên hạ xuống.
“Còn nghĩ về Cố Xạ?” Lão Đào vừa giúp hắn bôi thuốc vừa làm như lơ đãng hỏi.
Đào Mặc thoạt đầu phủ nhận, nhưng lại cảm thấy phủ nhận cũng không gạt bỏ đi được, cúi đầu đáp một tiếng.
Lão Đào thuận miệng nói: “Người vẫn thích y?”
Thân thể Đào Mặc cứng đờ.
Lão Đào lấy tay nâng bàn chân cứng đờ của hắn lên, xoa xoa dược ở lòng bàn tay, giúp hắn nhẹ nhàng xoa bóp.
Đào Mặc nín thở, không lên tiếng.
“Kỳ thực, cũng không phải…” Lão Đào muốn nói gì đó, có chút không cam tâm, nhưng lại không đành lòng nhìn Đào Mặc bị tình cảm làm khó khăn, vướng vít hồi lâu, mới nói ra một câu, “Cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng.”
|
Thức nhữ bất thức đinh Tác giả : Tô Du Bính Chương 87 - HẬU PHÁT TIÊN CHÍ [6] Chân Đào Mặc run rẩy, tay Lão Đào trượt hẫng.
“Xin lỗi.” Đào Mặc thấp giọng nói.
Lão Đào coi như không có gì xảy ra tiếp tục xoa bóp, “Mọi việc Thiếu gia cứ lấy tâm bình thường đối đãi là được rồi, không cần tự coi nhẹ mình.”
Hai tay Đào Mặc chống hai bên người, thận trọng hỏi: “Lão Đào, lão không trách ta?”
Lão Đào nói: “Nếu ta trách người, thiếu gia có thể thay đổi sao?”
Đào Mặc há há miệng, cúi đầu nói: “Ta sẽ cố gắng nhẫn nại.” Sau khi phụ thân mất, hắn chỉ còn Lão Đào và Hách Quả Tử là thân nhân.
Lão Đào khóe môi khẽ nhếch, “Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể chuyện gì cũng nhẫn nại?”
Đào Mặc giật mình.
Lão Đào buông tay ra, vỗ vỗ đầu gối bị đè đến phát đỏ, giúp hắn buông ống quần xuống, thu dọn thuốc xong, đứng lên nói: “Được rồi. Con người sống trên đời, khó có khi thanh tỉnh, cũng khó có khi hồ đồ.”
Đào Mặc mờ mịt, “Khó có khi thanh tỉnh, cũng khó có khi hồ đồ?”
Lão Đào nói: “Thanh tỉnh là với tình cảm, hồ đồ là với thế tục, cũng không hẳn không phải chuyện tốt.”
Đào Mặc đem những lời này tinh tế ngẫm nghĩ ba bốn lần, rồi chợt nói: “Lão, lão không phản đối?” “Cố Xạ, Cố Huyền Chi, ” Lão Đào khẽ than, cười nói, “Người như vậy, vốn nên để nam nữ trong thiên hạ đều đổ xô vào.”
Đào Mặc đầu tiên là cười ngây ngô, sau đó lại buồn bã nói: “Phải rồi. Y vốn nên là thiên hạ.”
Lão Đào nói: “Thiên hạ hôm nay ngoại trừ Hoàng thượng là thiên hạ, phải vì thiên hạ cẩn cẩn trọng trọng, cúc cung tận tụy, ai cũng không nên là thiên hạ.”
Đào Mặc giật mình. Đây vẫn là lần đầu hắn nghe Lão Đào nói ra câu nói đại nghịch bất đạo như vậy.
Lão Đào nói: “Chẳng lẽ không đúng? Hoàng thượng tọa ủng thiên hạ, sao không gánh lấy thiên hạ?”
Đào Mặc lắc đầu nói: “Ta không hiểu.”
“Không hiểu thì cứ không hiểu đi.” Lão Đào nói, “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ trên đời này có rất nhiều chuyện không có khả năng không phải vì bản thân nó khó thực hiện, mà là trước khi thực hiện nó đã bị người phủ quyết.”
Đào Mặc chớp chớp mắt. Tuy lúc này hắn không thể ngay tức khắc lĩnh ngộ chân ý trong lời nói của lão, nhưng đã đem những lời này ghi tạc trong lòng.
Lão Đào nghe thấy tiếng bước chân, vỗ vỗ cái bụng: “Nói nói mãi, bụng cũng đói rồi.”
Hách Quả Tử cười híp mắt bưng mâm vào trong, “Hôm nay có đường dấm… A!”
Lão Đào nhìn Hách Quả Tử cùng mâm thức ăn ngã lăn xuống đất, chậm rãi lấy ra thuốc trị thương từ trong lòng ngực, trấn an hắn: “Không sao, còn chưa dùng hết.”
***
Ngày thứ nhất về đến Đàm Dương huyện, Đào Mặc rất bận rộn, vội vã xử lý công vụ nha môn, không bước chân ra khỏi nhà.
Ngày thứ hai, Đào Mặc vẫn rất bận rộn, không bước chân ra khỏi nhà.
Ngày thứ ba, không ra khỏi nhà.
Ngày thứ tư, không ra.
Ngày thứ năm, không.
…
Đến ngày thứ tám, Kim sư gia nhàn rỗi cầm văn án bộ phận vào trong sân phơi nắng.
Đào Mặc ngồi trên băng đá, đang nhìn trời đến phát ngốc.
“Đông gia không ra ngoài?” Lão thuận miệng hỏi.
Đào Mặc vô thức hồi đáp: “Ta rất bận.”
“Bận cái gì?” Kim sư gia vô cùng hổ thẹn. Không ngờ lúc đông gia rất bận, lão lại rảnh rỗi muốn đánh một giấc.
“Bận xử lý công vụ nha môn.”
Kim sư gia hòa nhã hỏi, “Công vụ gì?” Lão cực kì muốn biết ngoài những việc lão xử lý ra, rốt cuộc còn có công vụ gì để đến lượt Đào Mặc xử lý!
“Trữ hàng…” Đào Mặc bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn Kim sư gia, mặt lại đỏ lên, “Không, không có công vụ gì.”
Kim sư gia ngồi xuống đối diện hắn, “Đông gia có tâm sự?”
Đào Mặc cười khan lắc lắc đầu.
“Nếu đông gia muốn đi thăm Cố công tử, cứ đi là được.” Kim sư gia nói, “Không cần nhìn trước ngó sau.” Thân phận bối cảnh Cố Xạ là lão nói toạc ra, thấy Đào Mặc khổ não như vậy, lão ít nhiều cũng có chút áy náy.
“Sao ngươi biết…” Đào Mặc đỏ mặt nhìn lão. Chẳng lẽ tâm sự của hắn toàn bộ nha môn đều biết rồi?
Kim sư gia nói: “Cố công tử tuy là con của Cố tướng, nhưng trên người y không mang công danh, chẳng qua cũng là một người dân. Huống hồ Cố tướng quyền cao chức trọng, Đàm Dương huyện lại xa vạn lý, đông gia không cần lo lắng lời ra tiếng vào gì.”
Đào Mặc lúc này mới biết lão đang rẽ lối, cúi đầu nói: “Cũng không phải là ta lo lắng cái này.”
Kim sư gia nhướng mày nói: “Vậy đông gia lo lắng mình sẽ liên lụy Cố công tử? Cái này lại càng không cần lo lắng. Chuyện trượng hình của nha môn Tri phủ có tái diễn hay không, dù Tri phủ có ăn gan hùm mật gấu cũng tuyệt đối không dám động đến một cọng tóc của Cố công tử nữa. Không chỉ như vậy, chỉ sợ nếu người khác muốn động đến Cố công tử, hắn cũng sẽ không cho.” Nếu nhi tử Cố tướng ở tại địa bàn hắn xảy ra chuyện, hắn sẽ không thoát được đâu.
Đào Mặc nói: “Cũng không phải cái này.”
Dù là Kim sư gia tự xưng là trí tuệ mưu kế hơn người, cũng đoán không ra hắn nghĩ gì.”Vậy đông gia lo lắng cái gì chứ?” Nếu đổi lại là người khác có cơ hội kết giao cùng Cố Huyền Chi đặt ở trước mắt, chỉ sợ sẽ tươi cười mà nhào qua, đâu còn có thế khó xử, chần chừ không tiến tới thế này nữa?
Đào Mặc thở dài: “Ta chỉ lo không ngăn được chính mình thôi.”
Càng đến gần Cố Xạ, hắn càng ngày càng bị y thu hút. Đúng như lời Lão Đào nói, nam nữ trong thiên hạ đều đổ xô vào y, mà mình chỉ là một hạt kê trong biển người mênh mông mà thôi. Không có tài không tướng mạo, còn là một nam tử. Chỉ nghĩ như vậy, liền thấy tối tăm mặt mũi, không hề có hi vọng gì đáng nói.
Trước đây không biết Cố Xạ là Cố Huyền Chi, hắn còn có thể lừa mình dối người, ngây ngây ngô ngô. Bây giờ biết rồi, thiên sơn vạn thủy cách trở liền chân thực chắn ngang giữa hai người. Dù Lão Đào đã nói cũng không phải hoàn toàn không có hi vọng, không cần tự coi nhẹ mình, nhưng hắn thấy, hy vọng này cùng mò kim đáy biển có khác gì nhau?
…
Đã như vậy, không bằng hắn sớm chặt đứt phần vọng tưởng này, cũng tốt hơn là sau này cắt đứt ruột gan.
“Đông gia? !” Kim sư gia kinh ngạc nhìn hai hàng lệ từ trên mắt Đào Mặc rơi xuống.
“Ngươi làm cái gì?” Hách Quả Tử không biết nhảy ra từ nơi nào, vẻ đề phòng trừng Kim sư gia.
Kim sư gia vô tội buông tay nói: “Ta không làm gì cả.”
Đào Mặc lau lau nước mắt, “Không liên quan đến sư gia.”
Hách Quả Tử nói: “Vậy thiếu gia khóc cái gì?” Đào Mặc ôm mặt, lát sau mới rầu rĩ nói: “Ta chỉ muốn nghĩ kĩ càng một chút chuyện.” Nguyên lai hắn cho rằng lúc này cắt đứt rồi, thì chỉ là một đoạn vọng tưởng, lúc này mới biết, đã là đoạn ruột gan.
***
|
Phái người đến nha môn tìm hiểu mấy ngày đều nói Đào Mặc đang bận xử lý công vụ, không có thời gian tiếp hắn, Cố Tiểu Giáp nghe được liên tục cười lạnh. Cho nên lúc hắn thấy Đào Mặc xách theo lễ vật tới cửa, vốn muốn châm biếm đôi câu, nhưng đến gần lại phát hiện hai mắt hắn vừa đỏ vừa sưng, cả kinh nói: “Nha môn có thật sự có nhiều chuyện như vậy?”
Đào Mặc giật mình, ấp úng nói: “Cũng không phải.” Chung quy không kềm được khát vọng trong lòng, biết rõ càng lún càng sâu, lại không chịu được bản thân ngày càng rơi xuống nữa.
Bộ dạng hắn lúc này, làm cho bực tức đầy bụng Cố Tiểu Giáp tan biến hết. Cố Tiểu Giáp đưa tay nhận lấy lễ vật, nhìn cũng không nhìn mà giao cho người gác cổng, xoay người đi vào trong: “Ngươi ở nha môn có thể kiếm bao nhiêu bổng lộc? Mua chút đồ vô dụng này làm gì? Dù sao phủ đệ của chúng ta cái gì cũng có.”
Đào Mặc biết hắn miệng cứng tâm mềm, cũng không cãi lại lặng lẽ đi sau hắn không lên tiếng.
Đến trước cửa phòng Cố Xạ, Cố Tiểu Giáp đi chậm lại, khẽ gõ cửa hai cái, thấy không có động tĩnh, mới rón ra rón rén đẩy cửa đi vào, lát sau lại ngoắc tay với Đào Mặc.
Đào Mặc theo bản năng bước khẽ khàng.
Cố Tiểu Giáp thấp giọng nói: “Công tử đang ngủ trưa, ngươi ở gian ngoài chờ. Ta đi sắc thuốc cho công tử trước.” Việc hầu hạ Cố Xạ hắn từ trước đến nay luôn tự mình làm.
Đào Mặc gật gật đầu.
Cố Tiểu Giáp nhẹ nhàng đi ra, đóng cửa lại.
Đào Mặc đứng ở gian ngoài một lát, cuối cùng không nhịn được tưởng niệm trong lòng, lặng lẽ đi vào gian trong.
Màn giường đã hạ xuống, chỉ có thấy láng máng hình dáng bên trong.
Đào Mặc tìm một chỗ hướng về phía giường ngồi xuống, gục xuống bàn, ngửi thấy hương lan nhàn nhạt, khóe miệng cong lên.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, ở cùng một phòng với Cố Xạ, nghe thấy cùng một loại hương thơm, dù có cách một bức màn che, không nhìn thấy đối phương, hắn cũng sẽ vô cùng hạnh phúc.
“Nước.”
Một chữ khe khẽ, đưa thần trí đã bay xa của hắn gọi trở về.
Đào Mặc giật mình đứng lên, chân tay luống cuống đi rót nước, sau đó đi tới trước giường, nhấc màn giường lên.
Cố Xạ vẫn nằm ngủ như trước. Dường như gian phòng có nóng bức, trên trán và trên mặt y toát ra một tầng mồ hôi mỏng, sợi tóc dán vào bên mặt, bộ dạng mệt mỏi.
“Cẩn thận.” Đào Mặc đem chén nước đặt thấp xuống.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Cố Xạ mở mắt.
“Uống nước.” Đào Mặc đưa chén nước đến gần một chút.
Hai tay Cố Xạ chống lên giường, chậm rãi ngồi dậy, nhận lấy chén trà từ trong tay hắn, nhấp hai cái, mới nói: “Đa tạ.”
Đào Mặc ngẩn người, tiếp lấy chén nước, lúng ta lúng túng nói: “Không cần khách khí.”
Cố Xạ nghiêng người nằm xuống.
Đào Mặc chủ động giúp y đắp chăn.
Cố Xạ tùy hắn bận bịu, “Nha môn có án khó giải quyết?”
“Không có.” Đào Mặc mềm giọng nói: “Ngươi an tâm tĩnh dưỡng.”
Cố Xạ như cười như không nói: “Ta cũng không phải là người của nha môn, nha môn có án khó giải quyết hay không cùng với việc ta có an tâm tĩnh dưỡng hay không quan hệ gì?”
Đào Mặc bị hỏi đến nghẹn lời, trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: “Mấy ngày nay ta bị một chuyện không biết xử trí thế nào giữ lại.”
“Nói nghe một chút.” Cố Xạ đối với chuyện không biết xử trí thế nào có chút nhiệt tình hơn thường.
Đào Mặc lắp bắp nói: “Tâm sự.”
Cố Xạ nhướng mày.
Đào Mặc không dám nhìn hắn, sợ bí mật sẽ bị tiết lộ trên mặt mình.
Cố Xạ nói: “Luyện chữ sao?”
Đào Mặc càng cúi thấp đầu, giây lát, khẽ lắc lắc đầu.
“Đến thư phòng lấy bút mực giấy nghiên đến, ở đây luyện đi.” Cố Xạ nói.
“Được.” Đào Mặc chạy như bay ra khỏi cửa, đứng ở hành lang thở phào một tiếng thật lớn. Từ lúc nhìn thẳng vào tâm sự không mấy ai nhận ra trong lòng mình, hắn ở trước mặt Cố Xạ lại càng cảm thấy không ngẩng đầu lên được.
Cố Xạ giúp đỡ hắn như vậy, hắn lại ôm tâm tư đối với y như vậy. Vạn nhất Cố Xạ biết được, chắc chắn sẽ rất tức giận? Dù sao, không phải mỗi nam nhân đều có thể chấp nhận một nam nhân khác. Hắn nhớ tới Y Vũ, ngay cả ở Quần Hương lâu nhiều năm, trong lòng hắn vẫn có một góc nhỏ chứa nguyện vọng thú thê sinh tử.
Hắn kéo chậm cước bộ đi tới thư phòng, mang theo giấy mực bút nghiên lại chậm rãi trở lại phòng Cố Xạ.
Mồ hôi trên mặt Cố Xạ đã được lau khô, đang dựa vào đệm đọc sách, thấy hắn đi vào, liền nói: “Còn nhớ chữ đã dạy hôm đó không?”
“Nhớ rõ.” Đào Mặc bày giấy, mài mực, nhấc bút hạ xuống.
Bàn có hơi cao hơn giường. Cố Xạ chỉ có thể liếc nghiêng.
Đào Mặc viết rất chậm, tay lơ lửng giữa không hơi run rẩy, run một lúc lâu mới ngừng lại.
“Tiếp tục.” Cố Xạ xem sách, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Vâng.” Đào Mặc nhìn con chữ vặn vẹo, thấy vô cùng thê thảm, lại điểm một chút mực tiếp tục.
Cố Xạ ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn thần tình chuyên chú, vừa rồi còn bàng hoàng mê mang, mới đem lực chú ý đặt trở lại trên trang sách.
Khoảng chừng qua một nén hương.
Cố Tiểu Giáp mang thuốc tiến vào, thấy Cố Xạ đã tỉnh, vội vàng đặt chén thuốc xuống, nói: “Công tử, ta hầu người rửa mặt.”
Đào Mặc lúc này mới tỉnh ngộ mình đến thăm lại đang luyện chữ, quên mất Cố Xạ bên cạnh, vội vàng nói: “Để ta.”
Cố Tiểu Giáp kỳ lạ trừng hắn, “Đây là công tử nhà ta, Đào đại nhân tích cực cái gì?”
Đào Mặc nghẹn lời.
|
Cố Tiểu Giáp hầu hạ Cố Xạ rửa mặt xong, đem chén thuốc đưa tới, “Công tử mời dùng.”
Cố Xạ cau mày.
Đào Mặc nói: “Trong số lễ vật hôm nay ta mang đến có mứt hoa quả.”
Cố Tiểu Giáp không quay đầu mà nói: “Công tử không thích ăn mứt hoa quả.”
Không ngờ Cố Xạ nói: “Đi lấy tới đây.”
“Hả? A.” Cố Tiểu Giáp chạy ra ngoài đi lấy.
Đào Mặc sợ Cố Xạ cầm chén thuốc vất vả, chủ động tiếp lấy chén thuốc.
“Kỳ thực không uống cũng không sao.” Cố Xạ nói.
Đào Mặc nói: “Trước đây cha ta thường nói, thuốc đắng dã tật, uống rồi mới có thể khỏe hơn.”
Cố Xạ nói: “Thuốc có ba phần độc, cũng không phải tất cả thuốc đắng đều dã tật.”
Đào Mặc nói: “Đại phu kê đơn sẽ không sai.”
“Nếu đại phu kê đơn đều không sai, trên đời này cũng sẽ không có lang băm rồi.”
Đào Mặc cảm nhận được tâm tình Cố Xạ không vui, thấp giọng nói: “Không phải là ngươi không thích uống thuốc chứ?”
“Không lẽ trên đời này còn có người thích uống thuốc?” Cố Xạ hỏi ngược lại.
Đào Mặc nói: “Ta chỉ thấy nếu là tốt cho thân thể, vẫn nên uống thì hơn.”
Cố Xạ nói: “Không bằng ngươi uống thay ta?”
Đào Mặc thấp giọng thở dài, “Nếu có thể uống thay ngươi, dù muốn ta uống thay ngươi mười bát, ta cũng nguyện ý.” Hắn càng hận không thể thay y chịu mấy bản tử kia. Dù có là chịu thay y mười đại bản tử.
Hắn thấy Cố Xạ hồi lâu không nói, không khỏi ngẩng đầu lên, lại phát hiện đối phương đang im lặng nhìn hắn.
“Sao, sao vậy?” Đào Mặc chột dạ hỏi.
Cố Xạ rũ mắt, nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Cố Tiểu Giáp mang theo mứt hoa quả chạy đến, thuốc còn chưa nguội.
Cố Xạ uống một hơi, cầm lấy một viên mứt cho vào miệng, tiếp tục đọc sách.
Cố Tiểu Giáp quay đầu lại nhìn nhìn Đào Mặc đang tập trung luyện chữ, đột nhiên cảm thấy mình đúng là ngươi duy nhất dư thừa trong phòng này.
***
Từ sau ngày đó, Đào Mặc mỗi ngày đều dành hai canh giờ đến Cố phủ. Có khi luyện chữ, có lúc đánh cờ.
Thương thế trên người Cố Xạ càng ngày càng tốt hơn, càng về sau, đã có thể ngồi rồi.
Nhưng sinh hoạt cũng không phải chuyện gì cũng như ý.
Chí ít đối với Đào Mặc mà nói, trước mắt thì có một chuyện khiến hắn đặc biệt đau đầu.
Bà mối đang ở trong sảnh đường, thao thao bất tuyệt với Đào Mặc về Hứa gia tiểu thư, đây cũng là nhà thứ hai trong ba ngày đưa bà mối tới cửa. Đào Mặc tự nhận là không có tài không tướng mạo, ngay cả chức quan huyện cũng là dùng tiền mua được, thực sự không đáng để các tiểu thư xem trọng, sao Hứa gia tiểu thư này lại hết lần này tới lần khác nhờ cậy hắn chứ.
Đào Mặc nhìn về phía Lão Đào cầu cứu.
Lão Đào ý vị thâm trường nói: “Đây là chung thân đại sự, vẫn do thiếu gia tự mình làm chủ thì hơn.”
Đào Mặc thở dài, nói với bà mối: “Đa tạ Hứa tiểu thư xem trọng. Chỉ là tạm thời ta vẫn chưa có ý niệm thành gia, cho nên…”
Bà mối cười híp mắt nói: “Tạm thời chưa có đâu có nghĩa sau này cũng không có. Đại nhân có thể định hôn ước với Hứa tiểu thư trước, đợi sau này đại nhân muốn thành gia sẽ thành gia thôi.”
“Hả?” Đào Mặc lại nhìn về phía Lão Đào.
Lão Đào ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Đào Mặc lúng túng nói: “Cái này, cái này, ta làm sao dám làm chậm trễ Hứa gia tiểu thư?”
Bà mối nói: “Hứa gia tiểu thư từ sau khi nghe nói các loại sự tích của đại nhân, liền động lòng, còn nói với Hứa lão gia không phải ngài không xuất giá chứ.”
Đào Mặc trên trán toát mồ hôi lạnh.
|